Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

;34

từ ngày eunjae hôn mê, heeseung cũng chuyển đến bệnh viện sinh sống, từ công việc đến ăn ngủ cũng cùng cô một chỗ.

lúc đầu gã muốn đưa cô về lee gia nhưng hyojin bảo không được di chuyển, sợ sẽ có điều bất trắc nên gã mới ở bệnh viện cùng cô. dãy phòng bệnh này gã cũng bao trọn, chỉ có cô và gã cùng với mấy tên vệ sĩ canh cửa mà thôi.

vợ chồng ông jo cũng đã trở về nước, bọn họ điều biết tất cả, bà jo có vài lời trách móc heeseung nhưng thấy gã cũng không hơn gì, người còn ở đây nhưng lòng đã nát bét nên bà cũng không trách móc gì thêm.

geunji đã sinh con, là một bé gái rất dễ thương, sunghoon cưng chiều như trứng ngỗng, sunoo vẫn chăm sóc hayoung, nghe nói cô nàng lại có thai.

jongseong đã đi châu âu, nghe nói đã có tin tức của inhye, hai người cứ như chơi trò trốn tìm, không biết khi nào mới có điểm dừng lại.

eunsang cũng dẫn minju đến thăm bọn họ, cái bụng đã rất to, cũng sắp sinh rồi, nghe nói là con trai, heeseung cũng an tâm có người nối dõi bởi gã có thể sẽ không kết hôn vì một lòng chỉ chờ đợi eunjae.

jihoon hiện tại lâu lâu cũng đến thăm nhưng chỉ đứng bên ngoài nhìn một cái rồi rời đi, thế giới bên ngoài là của anh nhưng bên trong phòng kia là của hai người bọn họ, anh đã chết tâm từ lâu rồi.

ngày qua ngày, heeseung vẫn chăm sóc eunjae, buổi sáng thì vệ sinh thân thể cho cô rồi đẩy cô xuống vườn hoa tắm nắng, cùng cô ngắm nhìn bầu trời trong xanh tươi đẹp.

buổi trưa đọc sách cho cô nghe, đây cũng là lần đầu gã có kiên nhẫn đọc một quyển sách nếu không phải hyojin nói eunjae cần nghe tiếng người nói chuyện để đánh thức cô dậy thì gã cũng không chạm tới làm gì.

buổi tối thì ôm cô vào lòng, vẫn nỉ non bên tai không dứt, hyojin có nói tuy cô hôn mê nhưng ý thức vẫn có thể nghe được vì thế gã bắt đầu trở thành kẻ lắm lời, chuyện từ trên trời hay dưới đất, gã đều không buông tha.

ba tháng trôi qua nhanh nhưng eunjae cứ như ngủ không biết chán, nhiều lúc gã cảm thấy cô đã không còn, dù vẫn cảm nhận được hơi thở nhưng cô bất động như thế, lòng gã đã tan rã.

nhiều lần bức xúc lay cô tỉnh dậy nhưng vô ít, lúc đó gã đã bị hyojin hung hăng sai mấy tên vệ sĩ của gã đá văng ra khỏi cửa, nói là đá văng nhưng có ai dám làm, chỉ có hyojin mới có khả năng đó thôi.

buổi sáng sớm mai, như thường lệ, heeseung vệ sinh thân thể cho eunjae, bàn tay to lớn chậm rãi nhẹ nhàng nâng niu bàn tay bé nhỏ như bảo bối, lau từng đầu ngón tay của cô thật tỉ mỉ.

"hôm nay trời rất đẹp, anh sẽ đưa em đi tắm nắng, nghe dì jin nói, tắm nắng rất tốt cho cơ thể, còn làm đẹp da, anh thấy da em đẹp thế này rồi nếu tắm thêm không biết nó sẽ như thế nào đây? chắc lúc đó anh sẽ ăn em mất thôi."

gã nói nhưng cô vẫn im lặng, gã cũng đã quen tự đọc thoại một mình nên không cảm thấy chán. ba tháng để gã trở nên an tĩnh, cũng không còn nóng nãy như trước nữa rồi.

"dì jin nói với anh, máu tụ trong đầu em đã tan hết, nếu có thể... chỉ vài ngay thôi là em sẽ tỉnh lại..." gã dừng một chút.

"anh đã nói sau khi em tỉnh lại thì sẽ để em đi nhưng anh có một yêu cầu, khi em tỉnh lại, cho anh nhìn thấy em một chút, chỉ một chút thôi, rồi anh sẽ đi ngay, có được không?

"..." cô vẫn nằm đó không nhúc nhích nhưng gã lại cười tươi.

"em im lặng tức là đồng ý, không được nuốt lời."

'cốc, cốc, cốc'

có tiếng gõ cửa, gã thu lại nụ cười, giọng lạnh nhạt. "vào đi."

sunghoon cùng geunji đi vào, con của bọn họ đã bị ông nội giữ lại nên bọn họ đành tới tay không.

"nhìn eunjae hôm nay có vẻ tốt, em có đem ít trái cây cho cậu ấy đây."

geunji nhỏ giọng, cầm giỏ trái cây để lên bàn, nhìn người đàn ông đang tỉ mỉ lau từng ngón tay cho eunjae, lòng đầy oán giận lúc trước đã tiêu tan.

cô biết heeseung là người đau lòng nhất trong chuyện này, người ngoài cuộc chỉ nhìn bề ngoài nên mới trách cứ gã ta, thù hận cha mẹ khiến gã mất đi lý trí tổn hại đến eunjae nhưng khi cô nghe sunghoon nói, gã là bất đắc dĩ, tất cả vì không tin tưởng mới dẫn đến hậu quả thế này.

đau khổ hành hạ cũng đủ khiến gã tiều tụy gầy đi rất nhiều, cô còn gì để trách móc nữa đây, chỉ hy vọng eunjae tỉnh lại, có thể bỏ qua hết tất cả, quên hết quá khứ cùng heeseung làm lại từ đầu mà thôi.

heeseung nhìn geunji, cười nhạt.

"em không cần mua làm gì, ở đây trái cây còn rất nhiều."

nếu là lúc trước cô sẽ giật mình khi nghe thế nhưng bây giờ cũng không xem chuyện đó là chuyện kinh thiên gì, chỉ vui vẻ nhìn gã cười.

sunghoon cứ bị cho ra rìa, anh nhìn eunjae, giọng trêu chọc.

"eunjae à, joe đã sinh cho anh một tiểu công chúa rất xinh đấy, em mau tỉnh lại đi, cùng heeseung sinh một đứa bé trai, hai chúng ta làm thông gia là tốt nhất."

hai cái liếc giết người nhìn sunghoon, anh có chút chột dạ quay mặt hút gió làm như những lời khi nãy không phải do anh nói ra nhưng anh chỉ có lòng tốt thôi mà, sao lại xem anh như kẻ thù vậy chứ?

"sunghoon, cậu nên sinh thêm bé trai đi, để heeseung có bé gái, con trai cậu cưới con gái heeseung, vậy là cậu có thể trả thù rồi phải không?"

jongseong không sợ hãi lên tiếng, hắn cười rất sản khoái nhìn ba người trong phòng, mắt dán vào eunjae.

"eunjae không lên tiếng tức đã đồng ý. heeseung à, cậu nên chấp nhận đi thôi."

heeseung xem nhẹ sự có mặt của jongseong.

"vậy tôi sẽ sinh một đứa con gái, cậu và inhye sinh con trai, chúng ta làm thông gia."

nhắc đến chỗ đau, không ai không đau lòng, vẻ mặt cợt nhã lần đầu xuất hiện trên mặt jongseong biến mất, hắn thật không thể đuổi kịp tốc độ của inhye, cô nàng không biết dùng cách gì cứ thoát khỏi tay hắn.

"không được, eunjae sinh con gái thì phải làm thông gia với em."

hayoung đi nhanh vào trong, mặt nhăn lại lên tiếng mà sunoo đang rất khổ sở chạy theo sợ cô đang mang thai, sơ suất một chút hắn sẽ hối hận cả đời.

"em đang mang thai, đừng chạy nhanh thế."

hắn biết hayoung muốn kết thông gia với eunjae nhưng thế lực của hắn làm sao có thể trèo cao, hơn nữa còn có sunghoon cùng jongseong, hắn không có cửa để chen vào đâu.

"như vậy đi, eunjae mang song thai, một trai một gái, sang năm lại sinh thêm một bé gái, vậy là có thể làm thông gia với tất cả chúng ta, anh thấy như vậy là tốt nhất." sunghoon hào phóng nói.

mọi người trong phòng, ngay cả heeseung cũng nhịn không được liếc nhìn sunghoon, mọi người điều dùng ánh mắt quái dị nhìn anh.

'cậu tưởng eunjae là heo chắc?'

sunghoon lại nhìn trời nhìn mây, anh chỉ muốn giải tỏa tâm trạng của mọi người thôi mà nhưng vẫn biết thức thời mà chuyển đề tài khác.

"nghe nói minju sinh sớm, hiện giờ chắc eunsang giống như kẻ điên, đang lo lắng chờ ở cửa phòng sinh, chỉ hận không đạp cửa xong vào hahaha..."

nếu không phải cha mẹ muốn minju ở bên mỹ sinh con thì giờ này bọn họ cũng đã chạy qua xem cảnh tượng đó rồi.

cảnh tượng này anh và sunoo đều hiểu rõ, bởi lúc geunji sinh, anh ước gì có thể thiêu hủy cánh cửa đó, nhưng nghĩ lại đứa con gái xinh xắn, đôi mắt tràn ngập ý cười.

"sunghoon, miệng cậu thối như thế không sợ geunji chán ghét, sợ hãi bỏ chạy lấy người sao?"

heeseung cảm thấy nên cho anh một bài học, như vậy mới không lắm lời, mà người khiến anh sợ nhất không phải là geunji thì còn ai vào đây.

"cái này cậu không cần lo, miệng của tôi mà thối thì miệng của joe cũng..."

"anh nói cái gì?" giọng nói gằn gừ giống như hổ báo vang lên.

sunghoon chưa nói hết thì geunji đã lên tiếng, cô thật sự hết cách với tên này rồi, mặc dù rất yêu thương cô nhưng tính tình vẫn hời hợt xấu xa không đổi được, cô nhiều lần giận dỗi bỏ đi mặc kệ anh nhưng miệng anh cứ như mật ong, nói ra cái gì cũng ngọt như đường khiến cô mềm lòng phải quay trở lại.

"hahahaha... anh nói miệng anh rất thối, miệng em rất thơm rất ngọt."

sunghoon cười lớn, cười đến đần luôn, anh rất sợ geunji nổi giận, cô mà nổi điên thì anh sẽ phải ngủ ở phòng khách mất thôi.

geunji tuy không hài lòng nhưng cũng cười cho qua, lại nhìn eunjae, giọng nhu hòa.

"eunjae, cậu cứ ngủ hoài như thế sẽ thành heo lười mất, mau tỉnh dậy đi, tớ rất muốn cùng cậu đi mua sắm, cùng đi spa, cùng đi khu giải trí bắn súng. rất nhiều, rất nhiều chuyện tớ muốn cùng cậu làm... mau tỉnh lại đi."

"đúng vậy eunjae, chị đã hứa sẽ làm dâu phụ cho em, chuyện này không được thất hứa, chị mau tỉnh lại đi, nếu không em sẽ không lấy chồng đâu."

"em dám?"

sunoo nhịn không được lên tiếng, vì đã đợi sau ba tháng. hắn muốn cùng cô kết hôn nhưng cô nói muốn đợi eunjae tỉnh lại nên hắn cố nhịn, mà bây giờ cô lại nói nếu eunjae không tỉnh thì không lấy chồng, không lẽ cả đời hắn cũng không được ôm người đẹp vào lòng hay sao?

"anh lớn tiếng với em?" hayoung nhíu mày hỏi.

sunoo ho nhẹ một tiếng, giọng có chút mất tự nhiên.

"à, ừm... nhưng ngày kết hôn sắp định rồi, người lớn sẽ không vui đâu."

hắn không có cha mẹ nên tất cả hôn lễ điều do cha mẹ hayoung đứng ra làm, hắn cũng không lơ là, chỉ để họ chọn ngày cùng chỗ đặc tiệc ngoài ra toàn bộ hắn ôm trọn.

hayoung đi vào trầm tư, geunji thấy thế cũng không nỡ để hai người mất vui, lanh lẹ lên tiếng.

"như vậy đi, để chị làm dâu phụ cho, đám cưới cứ bị trì hoãn sẽ không tốt đâu."

nghe xong, hayoung đành gật đầu tuy có chút mất mát nhưng ít ra có geunji là phù dâu cô cũng vui lắm rồi.

mỗi người cứ bàn về hôn lễ, lâu lâu lại thi nhau kêu gọi eunjae tỉnh lại nhưng vô ít.

heeseung không cảm thấy đau lòng, nếu cả đời này eunjae không tỉnh lại, gã nguyện cùng cô sống như vậy cho đến hết kiếp này.

...

ngày hôm sau, heeseung phải dự đại hội hợp cổ đông vì thế phải rời khỏi eunjae vài tiếng.

chuyện của công ty gã đã giao toàn bộ cho sunoo nhưng hiện tại trong lúc họp cổ đông thì gã không thể thiếu mặt, ai biết được mấy tên cáo già này muốn chơi trò gì với gã?

dạo gần đây, tình trạng sức khỏe của eunjae rất tốt, có thể sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào, gã muốn cô nhìn thấy gã đầu tiên nên phải vội vã đi giải quyết nhanh một chút.

trong phòng hồi sức, không gian ôn hòa, màu trắng tinh khôi thuần khiết, trên giường lớn, eunjae vẫn bất động, mi mắt không hề nhấp nháy báo hiệu một tia hy vọng nào.

y tá đứng kế bên, kiểm tra bình nước biển, lại nhìn người trên giường xem động tĩnh một chút, rồi ghi ghi cái gì đó vào trong cuốn giấy, lại mình máy đo tim, rồi lại ghi ghi, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài.

không gian lại tĩnh lặng, chỉ có tiếng hô hấp nhẹ nhàng cùng tiếng nước biển nhỏ từng giọt, không biết qua bao lâu, máy đo tim có dấu hiệu khác lạ mà người trên giường...

ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng giật giật, đôi mi dày hình quạt xếp khẽ lay động, đôi mắt xinh đẹp từ từ mở ra, đôi môi đỏ mọng hơi khô hé mở, con ngươi mê man nhìn cảnh vật xung quanh.

y tá lại một lần nữa đi vào, bình nước biển đem vào chuẩn bị thay bỗng rớt xuống nền gạch trắng tinh.

'xoảng' - một thanh âm lớn, là do kích động mà tạo nên tình cảnh này, y tá như thấy ánh mặt trời đã chiếu rọi vào bọn họ, cô gái này rốt cuộc cũng tỉnh lại, vậy là bọn họ sẽ không chết.

"tỉnh... tỉnh... rốt cuộc đã tỉnh! a..."

y tá vì quá kích động mà hét lớn, cũng quên luật trong bệnh viện phải giữ im lặng, chạy tối chết ra ngoài báo cho bác sĩ biết tin vui.

...

tập đoàn lee thị.

heeseung ngồi trên vị trí chủ tịch, mắt không chút tình cảm nhìn những người ngồi hai bên.

vẻ mặt gã rất khủng bố, cho thấy đã không còn đủ kiên nhẫn nghe mấy người này nói dong dài. gã gằn giọng.

"có chuyện gì cần nói thì nói ngay đi, tôi không có thừa thời gian."

một cổ đông đứng dậy, cầm một tờ giấy gì đó, bắt đầu đọc huyên thiên, heeseung nghe loáng thoáng đã thấy nhức cả đầu, gã dứt khoát.

"cổ phiếu đã tăng được bao nhiêu?"

vị cổ đông lau mồ hôi trán, ông lật tới lật lui, lật một hồi thì đặt tài liệu xuống, tròng mắt cứ đảo liên hồi, giọng ấp úng.

"hai... hai mười phần trăm... kết quả là 3,2 phần trăm..."

mọi người rơi vào yên lặng mà heeseung lại đen mặt, gã gằn giọng.

"ông nói sao?"

vị cổ đông tiếp tục lau mồ hôi mẹ đến mồ hôi con, người sắp bị chảy ra nhưng không nói được lời nào, đúng lúc này tiếng điên thoại di động vang lên, mọi người bắt đầu cảm thấy sợ hãi, ai lại có gan không tắt di động khi đang họp kia chứ? muốn chết sao?

nhưng khi thấy thủ phạm thì bọn họ câm như hến, ai biết được chủ tịch lại là thủ phạm, bọn họ cũng chỉ cúi mặt không dám làm càng.

"chuyện gì?" gã lạnh nhạt nói.

"..."

"sao?" đôi mắt xanh lam phát sáng, bật dậy khỏi ghế.

"..."

nghe xong đáp án mong muốn, gã dập máy, trên mặt lạnh lùng giờ là hào quang sáng lạng, giống như mùa xuân đang đến, gã nhìn vị cổ đông sắp tan chảy kia, giọng có chút ôn hòa.

"không có lần sau."

rồi vụt chạy đi, để cả đống người ngồi ngây ngốc mà vị cổ đông kia đã bất tỉnh nhân sự.

...

bệnh viện.

tất cả mọi người đều tụ lại một chỗ, ai cũng lo lắng đứng trước phòng bệnh, ngay cả heeseung vừa chạy tới cũng không cho vào.

eunjae vừa tỉnh nên cần các bác sĩ kiểm tra xem có chuyện gì ngoài ý muốn hay không. vì thế mọi người mới cố gắng chờ đợi.

một lát sau, các vị bác sĩ đều đi ra, mỗi người đều mang vị cười trên môi, nhìn thấy heeseung càng tươi hơn nhiều.

hyojin thở phào nhẹ nhõm, đi tới vỗ vai heeseung.

"an tâm, eunjae không sao rồi, đầu cũng không còn dấu hiệu tụ máu, thân thể cũng bình thường, chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày là sẽ ổn."

tảng đá trong lòng cũng được gỡ xuống, gã mặc kệ mọi thứ chạy thẳng vào trong, mọi người thấy thế cũng đi vào xem eunjae.

cô gái ngày đêm yên ngủ trên giường giờ đã tỉnh, đôi mắt trong veo nhìn về phía cửa sổ, nghe được động tĩnh bên ngoài, cô quay đầu nhìn bọn họ.

heeseung lẳng lặng nhìn cô, không dám bước tới, sợ sẽ nghe cô chất vấn việc đứa con, gã không sợ bị cô trách mắng mà sợ cô sẽ đau lòng thương tâm, cô như thế gã sẽ đau xót nhiều hơn.

không gian lại rơi vào yên lặng, mọi người không lên tiếng nhìn chằm chằm eunjae, thật ra rất muốn để heeseung tiến lên trước, coi như cho gã một cơ hội nhưng mà tên này cứ như tượng đá không nhúc nhích.

geunji không nhẫn được, cô bước tới nhìn eunjae, giọng đầy quan tâm.

"cậu tỉnh rồi, thật hay quá."

eunjae nhìn geunji lại nhìn đám người phía sau. một phút trôi qua, giọng cô có chút khàn khàn lên tiếng.

"các người... là ai?"

'rầm' - tiếng nổ này còn lớn hơn bom nguyên tử, bởi trong căn phòng ai cũng bị lời nói của eunjae dọa cho sợ hãi.

hayoung là người phản ứng đầu tiên, cô hét lớn. "bác sĩ... bác sĩ!"

tình thế trở nên hỗn loạn, tất cả bị đẩy ra khỏi phòng bệnh để các bác sĩ kiểm tra đầu của eunjae, họ lại một lần nữa hoảng sợ không thôi.

heeseung như khúc gỗ lặng lặng đứng đó, khi nghe được cô hỏi mọi người là ai thì tảng đá mới được gỡ xuống lại một lần nữa đè nặng trong tim, nặng nề đau đớn tê dại.

khi cô hỏi bọn họ là ai, nhìn vào mắt cô không có nửa tia giả dối... cô quả thật đã không nhớ gì sao? không nhận ra gã là ai sao? tại sao lại trở nên như vậy?

các bác sĩ chuẩn đoán xong thì giao hết toàn bộ trách nhiệm đặt lên người hyojin, bà ảo não dẫn mọi người vào phòng bệnh.

"dì jin, eunjae vì sao không nhớ bọn cháu là ai vậy?"

geunji lên tiếng hỏi, nếu cô nàng quên hết có thể là chuyện tốt, có thể quên hết quá khứ đau buồn mà làm lại từ đầu nhưng cũng là chuyện xấu vì có thể một ngày nào đó lỡ cô nàng nhớ lại thì làm sao?

"dì đã kiểm tra qua, có thể do bị va đập mạnh nên não có tổn thương một chút, tụ máu thì đã hết nhưng đây có thể là di chứng, kí ức mất đi thường là những chuyện không vui, hoặc bị áp lực quá lớn khiến trí nhớ bị niêm phong lại."

hyojin giải thích, đây cũng là điều bà lo lắng, thà eunjae không mất trí nhớ, tiếp tục đối mặt với hiện thực sẽ hay hơn, mất đi trí nhớ rồi sẽ muốn nhớ lại mà càng nhớ lại chỉ là đau khổ vây lấy mình.

"vậy cô ấy có khả năng nhớ lại hay không?"

heeseung lên tiếng hỏi, gã rất sợ cô sẽ nhớ lại nhưng cũng sợ cô sẽ không còn nhớ đến gã, loại tâm lý đan xen này khiến đầu gã muốn nổ tung.

"với hiện trạng của eunjae là do va đập mạnh vào đầu cộng thêm ngủ lâu ngày nên trí nhớ giảm xúc, khả năng nhớ lại cũng không khó... hiện tại có hai trường hợp có khả năng nhớ lại."

hyojin nhìn mọi người, dừng một lát mới nói tiếp.

"thứ nhất, có thể nhắc đến những chuyện trước kia, đưa cô ấy đến những nơi cô ấy từng sinh sống, trí nhớ có thể từ đó mà trở lại. thứ hai, có thể tái diễn lại cảnh tưởng đã xảy ra với cô ấy, kích thích đầu óc một chút, có thể sẽ có hiệu quả nhanh nhất."

mọi người nghe xong thì lập tức rơi vào trầm tư suy nghĩ, mà tất cả cũng chỉ có một ý nghĩ chung.

cách thứ nhất không thể làm, bởi hiện tại khuôn mặt là jo jina mà người lại là cha eunjae, cha mẹ thì chết hết, nhà cửa thì bị thiêu hủy, bọn họ làm sao dẫn cô đi tìm lại trí nhớ được đây?

cách thứ hai thì càng không thể, nếu tái hiện lại chẳng khác nào khiến cô rơi vào khủng hoảng, nhẹ cũng bị điên mà nặng thì có thể cái chết là giải thoát duy nhất.

mọi người lại nhìn heeseung, thủ phạm là gã, giờ chỉ có gã mới có thể tháo gỡ cái nút thắt này thôi nhưng nhìn gã vò đầu bức tóc như thế, bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.

"tôi thấy eunjae mất trí nhớ cũng tốt, quá khứ đau khổ như thế quên đi không có gì là không tốt? hiện tại cô ấy cũng không biết mình là ai? vậy cứ để cô ấy mang thân phận jo jina mà sống tiếp đi."

jongseong lên tiếng, nếu đã không nhớ được thì cứ thuận theo tự nhiên, có thể làm lại từ đầu cũng là một chuyện tốt.

"cô ấy có khả năng sẽ nhớ lại." heeseung khó khăn nói, nếu cô nhớ lại thì gã phải làm sao đây? cô có hận gã không?

"vậy phải xem thời gian sau này, cậu sẽ đối xử với eunjae như thế nào? không phải cậu rất yêu eunjae sao? vậy dùng tình yêu của cậu xoa đi nỗi đau trong lòng cô ấy, chỉ cần cậu biết trân trọng yêu thương cô ấy thì dù nhớ lại, tôi tin eunjae sẽ vứt bỏ tất cả để ở bên cậu."

mọi người đều nổi cả da gà, không nghĩ một người như jongseong cũng nói ra những lời ớn lạnh như vậy.

"như thế cũng tốt... heeseung, em nghĩ anh nên làm như thế đi, để cho eunjae trở thành jina, cứ như vậy mà yêu cậu ấy."

geunji cũng đồng tình, hiện tại chỉ có thể làm như thế. lựa chọn này tốt hơn hai cách kia nhiều.

heeseung cuối cùng cũng buông lỏng bản thân, gã cũng chỉ có thể làm thế, bắt eunjae nhớ lại quá khứ, chẳng khác nào giết chết cô thêm một lần nữa. mất trí nhớ thì sao? quên gã thì sao? chỉ cần cô còn sống là được.

bây giờ việc gã muốn rời đi cũng biến mất, gã lại thất hứa với cô nhưng có thể ý trời muốn gã làm thế, muốn gã và cô có thể một lần nữa ở bên cạnh nhau, gã nhất định sẽ rất trân trọng.

mọi người rốt cuộc cũng thống nhất, geunji sẽ thông báo cho ông bà jo nói đến việc eunjae mất trí nhớ và bắt đầu thực hiện kế hoạch.

heeseung cùng mấy người bọn họ đi đến phòng chăm sóc đặc biệt của eunjae, lúc này cô vẫn im lặng ngồi nhìn ra cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

nghe được động tĩnh bên ngoài, cô quay đầu, lại là những người đó nhưng bọn họ không có tiến tới, duy chỉ có người đàn ông này đi đến trước mặt cô.

nhìn người đàn ông trước mắt, khuôn mặt tựa như điêu khắc, mang vẻ ôn nhu nhìn cô, có thể thấy rõ trong mắt gã chỉ có một mình cô.

"anh là ai? còn tôi là ai? bọn họ là ai?"

eunjae liên tục hỏi, vẻ mặt khó hiểu nhìn những người kia đang nhìn mình như người ngoài hành tinh.

"bọn họ là bạn của chúng ta, còn em... em tên jo jina, anh tên lee heeseung. là vị hôn phu của em."

giọng ôn nhu tràn ngập nhu tình lên tiếng, đôi mắt đầy cưng chìu nhìn cô.

"jina... từ nay về sau, anh sẽ bảo vệ em, sẽ chăm sóc em thật tốt, không để em bị bất cứ tổn thương nào nữa. jina, anh yêu em. "

nhìn vào mắt cô có tia dao động, gã nhịn không được nhướng người tới, đôi môi mỏng chạm nhẹ vào môi cô, bất chấp mọi người đang đứng phía sau, dịu dàng hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy.

eunjae ngây người trong giây lát nhưng giây tiếp theo khiến mọi người phải hít một ngụm khí lạnh.

heeseung đang hôn say mê thì cả người bị đẩy mạnh ra, tiếp theo đó là...

'chát' - một tiếng vang thất thanh cho thấy cái tát này không nhẹ. tiếp theo là tiếng hét của cô gái vang lên.

"đồ biến thái."

...

một năm sau.

trên con đường rộng lớn tấp nập người qua lại, một cô gái vận một chiếc váy xanh nhạt, tóc dài thắt bím để một bên, đôi mắt trong veo mê hoặc nhìn về một hướng, dáng người quyến rũ hấp dẫn biết bao ánh mắt say mê.

một cô gái khác vận bộ váy hồng nhạt, tay đang đẩy một chiếc xe nhỏ, bên trong là một bé trai khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, nhìn rất đáng yêu đi tới.

"cậu định cắm rễ ở đây luôn sao? hai mắt sắp rớt luôn rồi kìa." cô gái áo hồng nhăn mày nói.

cô gái áo xanh xoay người đi tới trước mặt cô gái áo hồng, cười tươi như đóa hoa mới nở rộ, nhìn đứa trẻ trong xe đẩy, cô cúi người nhéo nhéo mặt bé trai.

"sunyeop dễ thương nhất, không như mẹ của cháu, thật hung dữ, giống cọp cái xổng chuồng chạy đi cắn người lắm đó."

áo hồng đen mặt, cắn răng nói. "cậu nói ai cọp cái? muốn chết phải không?"

"đã là mẹ của hai con rồi mà còn hung dữ như thế? dịu dàng một chút đi, sunoo mà thấy cậu như vậy... chậc, chậc, anh ấy thế nào cũng gác tay lên trán suy nghĩ vì sao mình lại cưới nhầm sư tử vậy trời?"

"jo jina, dạo gần đây cậu rất rảnh phải không?"

hayoung nghiến răng nghiến lợi nói, mắt cũng nổi lửa như muốn thiêu đốt jina.

jina nghe xong, cười còn sáng hơn mặt trời mới mọc, giọng cũng châm chọc không tỏ ra sợ hãi trước tiếng gầm của sư tử cái.

"nếu không rảnh thì đã không có thời gian dạo phố với cậu rồi... hayoung à ~"

chữ cuối cùng còn kêu rất dài, rất ớn da gà, hayoung cảm thấy không ổn, cô lui lại vài bước nghi hoặc nhìn jina.

"cậu... không phải muốn cắn người đó chứ?"

jina đen mặt, liếc xéo cô nàng một cái. "nếu muốn cắn người cũng không đến lượt của cậu."

"phải nha, tớ nhớ có người nào đó rất muốn cậu cắn đó, nếu tâm trạng không tốt thì kiếm người ta cắn đi."

"đừng nhắc tên biến thái đó trước mặt tớ." cô tức giận nói, hừ mũi một cái xoay người đi về phía trước.

một năm, cô đã gọi cái tên đó là biến thái hết một năm trời, từ cái ngày bị gã cướp hôn trước mặt mọi người thì cô quyết định chỉnh gã cho chết luôn.

là vị hôn phu thì sao? cô cóc cần, gã lúc nào cũng như hổ rình mồi, cô làm bất cứ điều gì cũng bị gã quấy nhiễu, ngay cả việc cô đến công ty nào làm cũng bị gã phá hỏng.

nói là phá hỏng nhưng thật chất toàn cho cô một cục diện ngọt ngào, cô đi làm ở chỗ nào thì gã trải vàng trên thảm cho cô đi, mọi người trong công ty xem cô như nữ hoàng, không ai dám sai cô làm việc, mà công việc cô làm đều bị giành làm hết, cô không biết mình đi làm hay là đi làm bình hoa di động nữa đây?

về tiền bạc, cô không quan tâm trong thẻ có bao nhiêu tiền, cứ ra sức mua sắm, ăn uống thoải mái, đến khi tra tài khoản mới biết là thẻ đen, dù rút ra mua một căn biệt thự cũng không mất bao nhiêu tiền.

về phương diện tình cảm thì khỏi phải nói, cô cũng không có tình cảm với tên đàn ông nào hết, toàn bộ là tự bọn họ tìm đến đấy thôi. vậy mà gã lại ngang ngược, hễ thấy cô nói chuyện hay thân mật một chút với tên đàn ông nào là tên đó ngày mai sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa, mà dù có xuất hiện cũng chỉ là cái mặt sưng vù như cái đầu heo.

cha mẹ cô thì hối cưới, bạn bè cũng hối cưới, làm như bọn họ sợ cô ế chồng không ai lấy không bằng. nhưng nói thật, theo cái đà này thì ngoài gã ra cô chắc sẽ không lấy được ai.

lấy gã ư? không dễ thế đâu, cô còn yêu đời, còn yêu tự do, còn muốn làm rất nhiều chuyện, cô không muốn đeo gòng vào cổ sớm thế đâu.

hayoung thấy jina cứ đi về phía trước không thèm để ý đến hai mẹ con cô nên nhanh chân đẩy sunyeop đi theo.

cô sinh được hai đứa con, một bé trai tên sunyeop, một bé gái tên sooyoung hiện đang ở cùng sunoo, từ ngày sooyoung ra đời thì sunoo xem con gái như bảo bối, còn sunyeop thì đẩy sang cho hayoung.

lúc đó cô chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, cô biết lúc nhỏ hắn có một em gái mới một tuổi nhưng không may bị bệnh qua đời, giờ thấy có đứa con gái xinh xắn dĩ nhiên tình thương em gái cùng con gái trỗi dậy, sooyoung được cưng chiều hơn cả trứng ngỗng, ngay cả sunyeop cũng bị dẹp sang một bên.

lại nhìn jina đi kế bên, một năm không tính là dài nhưng mọi người đều sống trong lo sợ, sợ rằng cô chưa kịp yêu heeseung thì đã nhớ lại chuyện xưa như thế tình thế sẽ rất khắc nghiệt.

bọn họ từ trong ra ngoài, từ bề trên đến xuống thấp nhất đã khen heeseung tốt này tốt nọ, chỉ sợ là chưa đem gã đưa lên chín tầng mây mà thôi nhưng jina thấy gã như có thù từ kiếp trước, mảy may xem gã như không khí.

thật ra như vậy không đáng sợ, đáng sợ ở chỗ khi jina lâu lâu chợt nhớ cái gì đó khiến bọn họ chết ngất mấy lần, cô nàng cứ như vậy không biết bọn họ phải thay bao nhiêu tim mới đủ nữa đây.

quán cafe koni.

hai cô gái cùng ngồi ở chỗ gần cửa sổ, sunyeop rất ngoan, cứ ôm bình sữa uống ngon lành, lâu lâu còn chớp mắt mấy cái với bọn họ, đôi mắt trong trẻo lấp lánh khiến người ta nhìn vào liền bị hớp hồn ngay.

"tớ thấy heeseung rất yêu cậu, còn nguyện chờ đợi cậu hết một năm trời vậy mà cậu cứ xem anh ta như vi khuẩn, không đánh cũng mắng, không mắng thì tránh, cậu định chơi trò này đến bao giờ đây?"

hayoung rầu rỉ cầm tách trà lên uống một ngụm, cô rất muốn thoát khỏi trò chơi của hai người.

"hayoung, cậu bị hắn ta bỏ bùa rồi phải không? vì sao cứ muốn tớ gả cho hắn? tớ không thích."

jina bị áp lực tinh thần rất nặng, cô chỉ muốn chơi lâu một chút, nếu lấy chồng rồi thì sẽ bị quản thúc, tuy không có cha mẹ chồng nhưng tên kia chưa lấy cô đã quản cô gần chết, nếu lấy gã rồi chắc sẽ như chim nhốt vào lòng mất thôi.

"tuổi cậu cũng không còn nhỏ, cậu nhìn tớ xem, cùng bằng tuổi nhau mà tớ đã có hai con rồi đó thôi."

"tớ không tham như cậu, tớ còn yêu tự do, yêu hòa bình của cuộc sống, hơn nữa tớ còn chơi chưa có đủ nữa đâu."

hayoung thật sự bó tay rồi, chợt nhớ cái gì đó, cô vội lên tiếng.

"à... cậu khi nào mới chịu đi làm đây? bộ muốn thành con heo lười tối ngày chỉ biết ăn với ngủ hay sao? tiền nhà trọ cậu còn chưa có đóng nữa đấy."

nói xong, cảm thấy thật dư thừa, nhà trọ đó toàn bộ điều bị heeseung mua hết, cả khu nhà trọ giờ chỉ còn mình jina ở. có phúc mà không biết hưởng.

jina liếc xéo hayoung, thấy cô nàng không nói nữa biết đã suy nghĩ ra cái gì rồi, cô hừ lạnh.

"tên biến thái kia không phải rất nhiều tiền sao? hắn thích chi tiền như vậy thì tớ cũng không ngại. đợi đến khi nào hắn tán gia bại sản thì tớ sẽ đi làm."

nói là nói như vậy, chứ cô có khi nào đụng đến tiền của heeseung đâu. cô đã bí mật làm một cái thẻ khác, lấy tên của mẹ cô để làm thẻ vì thế tiêu tiền cũng vui vẻ hơn nhiều.

hayoung thở dài trong vô vọng, có thể heeseung 'ít' làm chuyện ác quá nên bây giờ ông trời mới tạo ra một yêu nghiệt là jina, muốn cô nàng đến bên cạnh gã trừng phạt gã đây mà.

thấy hayoung không nói gì mà vẻ mặt lại không vui, cô cũng không hơi đâu nói chuyện trên trời làm gì.

"được rồi, ngày mai tớ sẽ đi xin việc làm. vừa lòng cậu chưa?"

hayoung thở dài. "nói thật, dù cậu muốn lấy hay không thì heeseung cũng sẽ đợi cậu, bất quá khi hai người chống gậy đi vào lễ đường, tớ cũng sẽ cố gắng chống gậy theo sau làm phù dâu."

"ngày đó sẽ không xảy ra đâu." jina bình thản trả lời.

hai cô gái bắt đầu nói chuyện phiếm, khoảng đến trưa thì chuẩn bị về nhà.

"để tớ tính tiền cho."

jina tranh trả tiền, cũng gọi phục vụ đến, cô đưa tấm thẻ cho nhân viên thanh toán sau đó tiếp tục chơi đùa với sunyeop.

một lát sau, phục vụ đi ra trả thẻ cho cô, nụ cười tươi rối chuyên nghiệp trên môi cô phục vụ nhưng giọng có chút chua chát.

"xin lỗi quý khách, thẻ của quý khách đã bị đóng băng, không biết quý khách còn thẻ nào khác không? nếu không, quý khách có thể tính bằng tiền mặt."

giọng nói thanh thanh văng vẳng bên tai nhưng jina cảm thấy giống như tiếng sét đáng ngang trời, cô đờ ra tại chỗ chỉ trong một giây, ngay sau khi lấy lại bình tĩnh thì vẻ mặt như sắp có bão táp tới nhìn phục vụ.

"thẻ này tôi mới làm, đóng băng gì chứ? cô đã kiểm tra kỹ chưa? hay máy của quán cô bị hư rồi?"

phục vụ vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng rất méo mó, giọng nói không kiên nhẫn vang lên.

"xin lỗi quý khách, máy tính của chúng tôi là loại mới ra, tất cả mọi người đều tính tiền được, chỉ có thẻ của quý khách là không được."

jina máu lên tới não muốn phản bác thì hayoung đã đưa thẻ mình ra. "hôm nay tớ mời, cậu đừng nháo nữa được không?"

jina nhận lại thẻ, mặt tối sầm nhưng ngay sau đó mắt lóe sáng, quanh thân tỏ ra hàn khí, môi mím chặt, tay nắm thành nắm đấm nhỏ, chợt quay qua hayoung.

"tớ biết vì sao rồi. tên biến thái kia tớ sẽ không tha cho hắn đâu."

nói xong cũng biến mất, để lại hayoung một dáng vẻ rất khổ sở, vậy là bọn họ cần bị hành hạ dài dài rồi.

...

tập đoàn lee thị.

trong phòng hợp rộng lớn, các cổ đông ai nấy đều run rẩy, mồ hôi như nước tuông ra ướt cả áo, mà heeseung một thân tây âu sẫm, đôi mắt xanh lam bình tĩnh nhìn tập hồ sơ, ngón tay gõ nhịp nhàng trên bàn.

bao lâu nay, mỗi lần hợp cổ đông là bọn họ lại luôn cầu phúc sớm, bởi toàn bộ số liệu, kế hoạch cũ và mới đều phải trình báo, tuy bọn họ làm rất tốt nhưng áp lực bên trên vẫn khiến họ nhục trí, dù tốt cách mấy nhưng ông chủ không thích thì coi như công cóc.

đang trong lúc dầu sôi lửa bổng, cánh cửa lớn bị đá văng ra, cánh cửa này không biết đã thay bao nhiêu lần nhưng do sức mạnh bền bỉ của nó nên vẫn có thể chịu đựng được cú đá của jina.

ngay sau đó giọng nói trong trẻo tức giận vang lên. "heeseung, anh lăn ra đây cho tôi!"

các vị cổ đông như tìm thấy ánh mặt trời, bởi cứu tinh đã đến, nếu là một năm trước thì họ sẽ cho đó là hành động 'đại nghịch bất đạo' nhưng sau một năm thì đó như tục lệ thường xuyên xảy ra.

heeseung nghe tiếng con mèo nhỏ đáng yêu gọi tên mình, tâm trạng lạnh băng khi nãy biến mất, đôi mắt mang sát khí cũng tiêu tan, bên môi nở nụ cười cưng chiều nhìn người đang đi tới.

jina xem nơi đây như chỗ không người, nếu là một năm trước cô sẽ thấy mất mặt khi xông vào chỗ người ta đang họp nhưng sau một năm mặt cô đã chai lì rồi, cũng do tên biến thái này gây ra nên cô cũng không để cho gã có một chút sĩ diện nào hết.

bước nhanh tới chỗ heeseung, jina không kiêng nể, tay chỉ thẳng vào mặt gã, hét lớn.

"đồ biến thái, ai cho phép anh đóng băng tài khoản của tôi?"

chỉ có tên dở hơi này mới đi làm chuyện dư thừa như vậy, một năm rồi, cô bị gã quấy nhiễu cuộc sống hết một năm rồi.

heeseung vẫn nhã nhặn, tay kéo tay cô thật mạnh khiến cả người cô ngã nhào vào gã, tay còn lại ôm chặt eo cô, để cô thuận lợi ngồi trên đùi của gã.

jina đỏ mặt, trước mặt bao nhiêu người mà gã không biết vô sỉ là gì? cư nhiên lại làm thế với cô. tức chết đi được, cố gắng giãy ra nhưng không được vì thế dùng miệng phát huy năng lực mắng người.

"tên biến thái này bỏ ra... não anh có vấn đề phải không? hay tai anh bị thối nên không nghe tôi nói hả? buông ra ngay!"

"vợ à, não anh rất tốt, tai anh cũng không bị thối nên nghe rất rõ em nói tài khoản em đã bị đóng băng thì phải?" gã ra vẻ mặt vô tội.

"nhưng có liên quan gì tới anh? nếu là liên quan đến đất đai, chắc anh sẽ nhận tội ngay nhưng thẻ đóng băng thì em phải hỏi sunghoon mới đúng, cậu ta chuyên về trộm cắp tài khoản của người khác, cậu ta hiểu rõ hơn anh nhiều."

những cổ đông đang ngồi cúi mặt, một ôm chặt ngực, sợ tim rớt ra ngoài.

jina nhìn gã với ánh mắt hung dữ cũng không để tâm gã gọi mình là vợ, giọng lạnh tanh.

"anh còn dám chối, ngoài kẻ biến thái như anh thì không ai rảnh rỗi đi làm những chuyện vô bổ như thế hết. không nói nhiều nữa, trả tiền lại cho tôi."

"được." heeseung ngoan ngoãn vâng lời, còn gật đầu một cái, chỉ thiếu một cái khoanh tay là đủ bộ.

gã lấy trong áo ra một cái thẻ đen đưa trước mặt cô. "của em."

mặt cô lập tức nóng lên, không phải vì ngượng mà vì tức, tức đến hộc máu, đây không phải cái thẻ cô đã chọi vào mặt gã sao? tức, tức, tức quá đi.

"đây không phải tiền của tôi." cô gắt giọng.

"của chồng công vợ, em chưa nghe câu này sao?" gã bình thản nói.

"ai vợ anh? có điên mới làm vợ anh." cô phản bác.

"vậy anh cũng điên giống em thì em sẽ gả cho anh?" gã lại hỏi.

"yaaa... anh rốt cuộc có trả không thì bảo?" cô mất kiên nhẫn hét.

"làm vợ anh thì anh sẽ trả em." gã mặt dày lên tiếng.

phải nói nếu là một năm trước thì đã bị mấy câu nói của cô làm cho tức giận nhưng bị sunghoon chỉ cho bí quyết. 'muốn có vợ... phải mặt dày.'

thế là một năm qua, mỗi lần đối mặt với jina, mặt gã đã dày lên rất nhiều, ngay cả đạn bắn cũng không thủng huống chi là mấy câu nói của cô.

"tốt, rất tốt... anh không trả, vậy tôi sẽ cắn anh."

nói xong, ngay lập tức nắm lấy cánh tay gã, nhắm thật chuẩn xác tấn công nhanh như chớp, cắn một phát thật mạnh.

cảm giác rất đau nhưng heeseung không tránh né, lại nhìn mấy người cổ đông, phất tay lên ý bảo bọn họ rời đi, mọi người thấy tính hiệu thì nhanh chóng biến mất, bọn họ lại thoát một kiếp nạn.

đợi mọi người đi hết, heeseung nhìn người con gái đang ngồi trên đùi mình, cô bây giờ như con mèo hoang, luôn xù lông với gã, không có một điểm thân thiện.

nói trắng ra cũng do gã, ngày trước khi cô tỉnh lại, do quá gấp gáp nên hôn cô, từ đó cũng mang tiếng biến thái, việc cưới cô cũng là chuyện xa vời nhưng gã nguyện chờ đợi nên không cảm thấy khổ sở, ít ra còn được nhìn thấy cô cười.

bàn tay to lớn còn lại vuốt nhẹ tóc cô khiến jina dừng lại động tác cắn, mặt sửng sờ ngước nhìn heeseung, chỉ thấy đôi mắt mang vẻ cưng chìu, không có nửa điểm oán trách, lại nhìn chỗ mình đang cắn, vội nhã ra ngay.

bên trên cánh tay in rõ dấu răng, còn có ít máu, khiến cô có chút áy náy, chỉ nghĩ cắn cho hả giận không ngờ mình ra miệng cũng mạnh thật.

"ngốc, đau sao không kêu lên?" cô trách móc, cũng thấy nực cười với câu nói của mình.

"bị em cắn là điều rất vinh hạnh, nếu anh bị em cắn cả đời, anh cũng nguyện ý."

giọng gã tựa như dòng nước rất ấm rót vào lòng cô, mặt chợt đỏ lên.

"xì... dẻo miệng." cô quay đi chỗ khác để khuôn mặt đỏ không bị gã thấy nhưng cằm bị gã xoay lại.

"con mèo hoang này, cắn người xong cũng phải có lòng một chút, xử lý vết thương giúp anh." vừa nói vừa đưa cánh tay trước mặt cô.

"hừ, tự làm tự chịu, tôi không phải bác sĩ mà giúp anh băng bó lại đâu. còn nữa, trả tiền lại cho tôi." có điên mới băng bó giúp gã, như thế rất mất mặt.

ai ngờ tên này không tức giận mà lại làm một hành động khiến mặt cô đỏ hơn. heeseung cười cười nhìn cô, đôi môi mỏng dời xuống vết cắn liếm nhẹ vết máu y như mèo con đang liếm vết thương.

jina trợn mắt, phán một câu. "thật bẩn."

gã dừng động tác, ngước nhìn cô. "nước bọt của em anh cũng nếm qua, cái này thì có nhằm nhò gì chứ?"

"anh anh... anh... anh biến thái, tôi và anh... như vậy hồi nào?"

cô lắp bắp nói, mặt ngượng chín đỏ trong rất đáng yêu.

"trước khi mất trí nhớ, không những nước bọt của em, mà trên người em, nơi nào cũng cũng nếm qua hết rồi."

gã vừa nói vừa nhìn cô từ trên xuống, khiến jina nổi máu xung thiên, cô quát lạnh.

"heeseung, anh đừng có vô sỉ như thế được không? tôi không muốn nhớ chuyện trước kia gì hết, vì thế đừng nhắc nữa, anh là vị hôn thu của tôi thì sao? bây giờ tôi tuyên bố chúng ta hủy hôn, từ nay đường ai nấy đi. bái bai."

cô không muốn nói nhiều với tên này, càng nói chỉ càng làm mình mất mặt mà thôi, vì thế quyết định rời đi nhưng vừa đứng lên thì cả người bị kéo lại, xoay một vòng thì cả người đã nằm trên bàn lớn, mà heeseung cũng nằm lên thân cô.

"anh... tên hỗn đãng này, biến thái vừa phải thôi, tôi... ưm..."

mắng chưa hả giận, môi đã bị phong ấn, gã tiến quân thần tốc đi vào trong khoan miệng cô, bắt đầu là cuồng dã mút lấy môi cô, quấn lấy cái lưỡi thơm tho của cô nhưng sau đó lại là dịu dàng ôn nhu gây chết người.

jina trợn mắt nhìn gã, muốn giãy nhưng có làm được gì đâu, mà như thế mới chết chứ, cô bị nụ hôn của gã làm cho say rồi nhưng khi cô bắt đầu say thì gã lại buông môi cô ra làm cô mất hứng.

heeseung nhìn jina, đôi mắt như say như dại nhìn cô, khi nãy vì mất khống chế mới hôn cô nhưng cũng hãy hiểu cho gã, một năm cấm dục, hàng ngày nhìn người con gái mình yêu thương lại không chạm vào được, nỗi khổ này còn khó chịu hơn là bị ngũ mã phanh thây nhiều.

lấy lại bình tĩnh kéo cô ngồi dậy nhưng vẫn là tư thế cô ngồi trên đùi gã, giọng có chút khàn khàn, lời nói chân thành nhưng mị hoặc.

"jina, anh biết chuyện quá khứ em không muốn nhắc đến nên anh sẽ không ép em nhưng anh thật yêu em, anh có thể đợi, chỉ mong em đừng bài xích anh, ở bên cạnh anh thôi cũng được, có được không?"

jina rơi vào trầm tư, lời gã nói chỉ là dư thừa bởi không mình gã mà ngay cả gia đình hay bạn bè đều nói tình yêu của heeseung đã cắm rễ ở cô rồi.

cho dù cô có mắng, có đánh, có tránh cũng vô dụng, trừ khi cô chết nhưng như thế gã cũng sẽ chết theo cô để được chôn cùng cô, để được yêu thương cô.

"tôi cần thời gian, tôi chưa muốn bị trói buộc." cô thẳng thắn nói.

"anh sẽ không trói buộc em, nếu em chịu gả cho anh, em muốn như thế nào anh sẽ làm theo ý em hết nhưng chỉ có một chuyện là không được."

"chuyện gì?" cô tò mò hỏi.

"ngoài anh ra, không được phép nhìn bất cứ người đàn ông nào, ngay cả thân mật quá cũng không được." gã bá đạo nói.

mặt cô đen xì, tay nắm chặt đấm vào ngực gã. "anh đi chết đi."

cô nhảy khỏi người gã, đứng dậy nhìn gã, giọng nói chút khinh thường.

"anh nghĩ trên đời này chỉ có mình là đàn ông chắc, còn thiếu gì mấy tên đàn ông khác tốt hơn anh nhiều, có khi thế lực còn mạnh hơn anh, tôi sẽ đi tìm một tên đàn ông nào đó hơn anh, anh hãy chờ xem."

nói xong cô chạy thẳng ra cửa biến mất mà quên đi nhiệm vụ cần làm khi đến đây... cô còn chưa đòi được tiền.

heeseung nghe thế không tức giận, cô muốn tìm đàn ông tốt? chỉ sợ không ai có gan động đến cô, trừ khi tên đó có chín cái mạng nhưng dù thế gã cũng sẽ chôn sống tên đó.

"cha eunjae, xin lỗi em, anh không đợi được nữa rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro