Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

;32

trong bệnh viện, mọi người cuốn cuồng chạy vào phòng cấp cứu, ai ai cũng hoảng sợ khi thấy người đàn ông ngồi trên ghế dài, quanh thân gã bắn ra sát khí khiến mọi người lạnh cả sống lưng.

từ lúc người đàn ông này xuất hiện, toàn thân chỉ phát ra sát khí, vẻ mặt u ám giống như tất cả mọi người ở đây đều thiếu nợ gã vậy nhưng họ chỉ để trong lòng không dám nói ra, chỉ sợ khi nói ra thì cái mạng nhỏ sẽ không cánh mà bay đi mất.

heeseung ngồi đó, tuy bề ngoài vẫn lạnh như băng nhưng bên trong cứ như lò lửa, tâm tình chùng xuống đến âm độ.

khi thấy eunjae phun ra ngụm máu, gã mới biết gã đã làm nên chuyện tốt lành gì? vì sao phải sợ? vì sao phải nghi ngờ? gã không muốn nghĩ nữa, mặc kệ cô muốn gì, chỉ cần tỉnh lại, gã sẽ cho cô biết rằng gã chỉ yêu mình cô, không cần cô yêu gã nhưng gã vẫn sẽ yêu cô.

nhưng thấy cô phun ra máu, có phải bệnh rất nặng không? có phải tính mạng đang bị de dọa không? cô sẽ không sao phải không? sẽ không chết phải không?

bất giác đưa tay vò rối tóc mình, gã thật sự rất hối hận, đau lòng nhưng có thể cứu vãn được gì không? hiện giờ nếu cô tỉnh lại, có tha thứ cho gã không?

ngàn câu hỏi đặt ra nhưng không ai trả lời cho gã biết, sầu não bi thương quấn lấy thân khiến gã như muốn nghẹt thở.

từ lúc heeseung bế eunjae vào bệnh viện, eunsang luôn đi theo phía sau, cậu nhìn anh trai như kẻ điên, cứ thấy y tá hay bác sĩ là nắm áo họ vứt vào phòng cấp cứu, không phân biệt họ chuyên về trị bệnh gì?

quả thật chuyện lần này khiến anh trai bị đả kích không nhẹ, ngay cả cậu cũng kinh hoảng khi thấy eunjae phun ra ngụm máu, giờ nhìn lại áo mình còn có máu của eunjae trên đó, lòng cũng đau xót.

lại nhìn anh trai, không nghĩ anh trai cũng có bộ dạng như thế, eunsang biết gã đang đau khổ, nếu biết sẽ đau đớn vì sao còn tự hành hạ bản thân? còn tổn thương đến người mình yêu làm gì?

thở dài trong lòng, dù gì cũng không nên đả kích anh trai lúc này nếu không chỉ sợ cả bệnh viện sẽ không một ai sống sót.

"anh yên tâm, dì jin cùng mấy vị bác sĩ giỏi nhất đều ở trong đó, chị eunjae sẽ không có chuyện gì đâu." eunsang vỗ vai gã an ủi.

"em đã biết từ khi nào?" heeseung lên tiếng, tay vẫn ôm chặt đầu.

"biết trước anh không lâu." eunsang lên tiếng.

"em không hận sao? cô ấy từng lợi dụng em."

đây là điều làm gã khó tin, vì sao em trai lại không có phản ứng khi bị lợi dụng như thế? không lẽ giống như gã, đã yêu đến mức ngay cả hận cũng không còn.

eunsang nhàn nhạt trả lời. "lúc đầu thì rất hận nhưng khi điều tra ra mọi chuyện, biết chị ấy cũng chỉ là con cờ bị người ta lợi dụng, lúc đó em chỉ thấy chị ấy đáng thương hơn đáng hận."

đây cũng là điều khiến eunsang tự trách bản thân vì sao không nói cho eunjae biết, cô chỉ là con nuôi? vì có như thế, hai người sẽ dễ dàng đến bên nhau hơn nhưng lúc đó cậu sợ cô sẽ đau khổ vì biết người thân lại xem mình như con cờ nên mới che giấu đi.

thật không ngờ vì nó mà hai người trở nên xa cách hơn, trong chuyện này cậu cũng có một phần trách nhiệm, là cậu đã hại eunjae.

"còn anh, vì sao lại đối xử với chị ấy như vậy? anh không yêu chị ấy sao?"

eunsang chất vấn gã, giọng điều là gằn từng chữ mà nói ra, nếu sớm biết cô phải chịu khổ thì cậu đã đem cô sang mỹ, dù hai người chỉ là bạn bè, cậu cũng thấy vui.

"anh yêu eunjae... vì yêu nên sợ mất đi, anh không muốn mất cô ấy."

gã dừng một lát, ngước đầu nhìn lên bảng đỏ xem nó tắt chưa nhưng vô dụng.

"cô ấy nói không yêu anh. nói sẽ rời khỏi anh... anh không muốn."

"eunjae sẽ không rời đi, em có thể chắc chắn điều đó, bởi lúc đó hai bọn em đã nói chuyện với nhau, chị ấy nói rất yêu anh, dù sau này anh biết sự thật, anh đối xử với chị ấy như thế nào chị ấy cũng chấp nhận."

eunsang dừng một lát, nhìn anh trai đầy trách móc.

"lúc đó chị ấy vẫn không biết về thân phận mình là con nuôi, trong lòng vẫn mang mối thù của cha mẹ nhưng vẫn một mực muốn yêu anh. anh à, eunjae có thể từ bỏ thù hận để yêu anh vì sao anh lại cố chấp giữ mối hận trong lòng? không thể bỏ qua tất cả mà yêu chị ấy?"

thì ra lo sợ lại khiến hai người xa cách nhau, tình yêu mà cứ lo sợ thì vết nứt sẽ không lành mà còn càng ngày một lớn hơn và bây giờ là kết quả của vết nứt đó.

heeseung đau đớn khi nghe em trai nói thế, thì ra là do gã không biết trân trọng, cứ lo sợ mất cô nhưng nào biết cô lại bỏ qua thù hận chỉ vì yêu gã.

đột nhiên một giọt nước mắt rơi xuống nền gạch láng bóng.

mọi người đều kinh hoàng, eunsang cùng mấy tên vệ sĩ đều sửng sốt, lee tiên sinh của họ khóc sao?

heeseung che đi nửa bên khuôn mặt, lúc này lòng gã như có hàng vạn cây kim đâm vào tim, đây là lần đầu gã cảm thấy đau đớn như vậy, hận mình không thể ngay lập tức ôm cô vào lòng nói ngàn câu xin lỗi, tất cả là lỗi của gã.

trên hàng lang, tiếng bước chân dồn dập chạy tới, mọi người quay lại nhìn.

park jongseong cùng sunghoon, có thêm geunji và hayoung, còn có sunoo và jihoon, tất cả điều tề tựu đông đủ, nếu không phải minju đang ở mỹ dưỡng thai, chắc cũng bay tới đây nhập bọn.

geunji mang vẻ mặt tối như đêm ba mươi, một tay ôm bụng đi tới trước mặt heeseung, không nói một lời.

'BỐP.'

mọi người lại rơi vào khủng hoảng, geunji lại ra tay đánh người sao? mà người này lại là lee heeseung, cô ta thật không muốn sống chắc?

mặt heeseung in rõ dấu năm ngón tay đỏ chói nhưng không có phản kích, gã giờ đây một lòng chỉ để ở phía cửa phòng cấp cứu.

cái tát này giúp gã bớt thống khổ hơn nhiều nếu được, gã vẫn mong có người nào đó tiếp tục đánh gã, chỉ cần đừng đánh gã chết bởi gã còn muốn thấy eunjae.

"heeseung, anh rốt cuộc có tim hay không? vì sao đối xử tàn nhẫn với eunjae như thế? anh có biết eunjae vì anh, cậu ấy nguyện cả đợi sẽ chờ đợi anh quên hết thù hận, đợi anh tha thứ, đợi anh tin tưởng cậu ấy, đợi anh chấp nhận cậu ấy và yêu cậu ấy..."

geunji lau nhẹ khóe mắt, giọng nghẹn ngào. "vậy mà anh, lòng dạ không bằng cầm thú, nhẫn tâm hành hạ eunjae, không lẽ anh muốn eunjae chết, anh mới chịu buông tay sao?"

sunghoon đi nhanh tới ôm geunji vào lòng, thấy cô khóc tức tưởi, anh đau lòng không thôi.

"joe, em đừng khóc, sẽ không tốt cho em và con."

"nếu biết trước có ngày hôm nay, thì hôm qua em đã đưa eunjae đi xa để khỏi phải chịu hành hạ, nếu không phải cậu ấy một mực vì tên cầm thú này, muốn ở lại thì đã không xảy ra chuyện, tất cả là tại hắn."

"lee tổng, eunjae thật sự yêu ngài, vì sao ngài không mở lòng một chút tha cho cậu ấy, vì sao phải làm cậu ấy..."

hayoung nói tới đây, cũng không cầm được nước mắt, ôm sunoo kế bên khóc thút thít. sunoo cũng đau lòng ôm cô nàng.

"hayoung, em bình tĩnh một chút, eunjae sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

jihoon đứng đó đã siết chặt tay, anh hận không thể xông vào trong đem eunjae rời đi nhưng cô sẽ đi sao? nhìn heeseung chỉ thấy gã một thân chật vật, thống khổ, trên mặt có chút ướt.

jihoon giật mình, ông chủ khóc sao? ý muốn đánh heeseung đã bay đi mất, ông chủ cũng thống khổ như vậy, anh còn biết nói gì đây?

không gian rơi vào yên lặng, mọi người đều ngồi xuống ghế, tầm nhìn đều hướng về phòng cấp cứu, chỉ mong eunjae ngàn vạn lần sẽ không sao.

heeseung cả người vô lực dựa vào tường, cứ tưởng một cái tát tay sẽ khiến gã dễ chịu hơn, không ngờ những lời sau đó của geunji và hayoung lại khiến gã thương tâm, đau đớn.

rất nhiều người đều muốn cô rời đi nhưng vì gã, cô đã ở lại. tại sao?

'rầm' - một tiếng vang khiến mọi người chú ý.

heeseung vung thẳng nắm đấm vào tường, máu từ tay tuôn ra, khuôn mặt tuấn mỹ có chút tái nhợt nhưng có thể thấy gã không có gì gọi là đau đớn cả.

"lee tiên sinh." sunoo lên tiếng. hắn muốn đi tới thì heeseung phất tay ý bảo không cần.

cả người lại dựa vào tường, tay vẫn siết chặt, mắt vẫn nhìn về phòng cấp cứu.

hai tiếng trôi qua, mọi người bất an đi tới đi lui, riêng heeseung vẫn bất động đứng đó, máu trên tay cũng đã khô nhưng cửa phòng vẫn đóng chặt.

một lát sau, rốt cuộc bảng đỏ cũng tắt, heeseung là người đi tới nắm lấy áo hyojin, kích động lên tiếng. "dì jin, cô ấy sao rồi?"

hyojin mắt đầy tia lửa nhìn heeseung nhưng thấy bộ dạng chật vật của gã, thở dài trong lòng... vì sao lại quá mềm lòng như vậy?

"hiện tại tình trạng đã ổn, chỉ cần ăn uống và tẩm bổ thì sẽ không sao."

"nhưng cô ấy đã phun ra máu." heeseung quát lớn.

hyojin nhíu mày nhưng cũng không trách móc việc gã thất thố.

"cô ấy có triệu chứng suy tim, có thể lúc trước đã sử dụng thuốc kích thích tim nên mới dẫn đến tình trạng này nhưng may mắn chỉ là giai đoạn đầu, chỉ cần không phải chịu áp lực hay bị kích thích gây tổn hại đến tinh thần thì sẽ không sao."

dừng một lát, ánh mắt cũng có chút phức tạp nhưng vẫn nói tiếp. "cô ấy bị thiếu máu trầm trọng, phải được bồi bổ thật nhiều mới được."

"lúc trước eunjae từng rơi vào trạng thái hôn mê hơn nửa năm, lúc đó ông bà jo đã tiêm thuốc kích thích cho tim có thể sống, có thể đã để lại di chứng."

eunsang giải thích xong, mọi người gật đầu đã hiểu.

heeseung lại rơi vào khoảng không nhưng biết cô không sao thì gã vui rồi.

"cảm ơn dì jin." gã nhìn hyojin, chân thành nói lời cảm ơn làm bà sửng sốt nhưng cũng chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài, cũng không quên dặn dò.

"chắc ngày mai cô ấy sẽ tỉnh lại, mọi người không nên làm phiền, đợi cô ấy tỉnh lại mới được vào thăm."

heeseung vừa muốn đi xem eunjae đã nghe hyojin dặn dò nên đành nhịn xuống.

cửa phòng mở ra, eunjae nằm trên xe đẩy, mặt trắng như tờ giấy, hơi thở cũng ổn định, heeseung vuốt nhẹ má cô rồi để cho mấy ý tá đẩy cô đi xa.

thấy tình huống cũng ổn định, mọi người bắt đầu tản ra, duy có geunji và hayoung muốn ở lại nhưng đều bị hai người đàn ông bế lên trở về nhà.

nếu để hai cô nàng ở lại, chỉ e heeseung sẽ nổi giận mất.

mọi người đã đi hết, eunsang chỉ vỗ nhẹ vai anh trai mình rồi cũng rời đi, hiện tại người eunjae muốn gặp cũng chỉ có anh trai, giờ cậu chỉ là người dư thừa.

heeseung đi theo xe đẩy tới phòng dưỡng sức nhưng không vào bởi hyojin căn dặn không được quấy rầy cô nên gã chỉ có thể ngồi chờ trước cửa.
...

sáng sớm, thấy y tá bảo eunjae đã tỉnh, gã muốn chạy nhanh vào trong nhưng y tá nói cần để bác sĩ kiểm tra, gã lại phải đợi.

đây là lần đầu tiên, gã phải chờ đợi một ai đó lâu như vậy, cộng thêm nỗi lo lắng đứng ngồi không yên, cứ tưởng như có hàng vạn con sâu lông đang bò lên người mình, rất khó chịu.

nhưng điều tại do mình, tự làm tự chịu nếu ban đầu tống khứ seo soojung đi thì eunjae đã không ra nông nỗi này.

không nhắc đến thì thôi, đã nhắc đến thì gã rất muốn phanh thây soojung thành vạn mảnh, giờ gã cũng mặc kệ cái danh sách gì đó, smith cũng đã chết, mấy tổ chức kia gã sẽ có cách khác xử lý.

thấy các bác sĩ đã đi ra hết, gã không cần hỏi hang đã chạy nhanh vào trong.

cửa phòng đẩy ra, vừa bước vào đã thấy bóng dáng cô đang ngồi dựa lưng vào gối, ánh mắt hướng về cửa sổ, vẻ mặt có chút tái nhợt nhưng đã đỡ hơn nhiều.

gã chậm rãi đi tới, cả người bỗng run rẫy, lời muốn nói cũng không thốt ra được, gã cảm thấy lúc này mình như kẻ vô dụng, đứng trước súng đạn không hề sợ hãi, nay lại vì một cô gái, ngay cả bước đi cũng đi không nổi nếu người khác biết được, trong giới hắc bạch, gã trở thành cái dạng gì rồi.

thở dài trong lòng, vừa ngước đầu lên đã thấy eunjae đang nhìn mình, đôi mắt không có linh động như ngày trước, trong đó chỉ có sự đau đớn tuyệt vọng nhưng vẻ mặt lại không có cảm xúc.

"eunjae... anh..."

"kết thúc đi." cô nhàn nhạt nói, giọng hơi khàn khàn.

thời gian như ngưng hẳn, heeseung nhìn eunjae không chớp mắt, tay siết chặt, nhàn nhạt mở miệng.

"em muốn nói gì?"

mắt cô không dao động, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt nhưng lời nói lại lạnh lẽo không chút tình cảm.

"giữa tôi và anh không hề có thù hận, nếu có cũng là do cha mẹ nuôi hại chết cha mẹ anh mà họ cũng đã đền mạng. còn tôi, tôi đã có lỗi với anh, tiếp cận anh là vì báo thù nhưng cũng đã chịu tổn thương từ anh, coi như đã trả giá đủ."

cô ngừng một lát, tay siết chặt như muốn nén lại cái gì đó.

"bắt đầu từ hôm nay, giữa tôi và anh không có nợ nần gì nhau hết."

"vậy còn tình yêu em dành cho anh thì sao? em đã nói sẽ đợi anh. vì sao? vì sao lại muốn kết thúc?"

gã quát lớn, từ ngực truyền đến cơn đau nhức nhối, có đau khổ, có bi ai, lại không chút cam lòng buông tha.

"đối với tôi bây giờ, không hận cũng không yêu. tôi muốn mọi việc từ trước tới giờ chỉ là giấc mộng, nếu đã tỉnh mộng rồi thì nên kết thúc thôi."

ánh mắt cô nhìn gã có chút xót nhưng chỉ lóe qua rất nhanh, đổi lại chỉ có tuyệt vọng, ánh mắt đó giống như mũi dao đâm thẳng vào tim gã.

"chuyện anh và seo soojung chỉ là hiểu lầm, anh thật sự..."

"nếu anh vẫn không chịu buông tay vậy tôi cho anh hai lựa chọn."

cô chen ngang không cho gã nói nhưng gã cũng không ngăn lời cô, cố gắng lên tiếng. "em nói đi."

"thứ nhất, nếu anh không còn hận tôi, vậy hãy buông tay, tôi muốn đi hy lạp sống cùng cha mẹ jo, vĩnh viễn cũng không quay về hàn quốc."

"không được." gã phản bác, lòng chùng xuống.

cô không giận, bên môi nở nụ cười nhạt.

"vậy thì chọn cách thứ hai... giết tôi đi. một phát súng, một con dao, thuốc độc hoặc bất cứ thứ gì, chỉ cần tôi chết, mọi chuyện coi như kết thúc. tôi, thật sự rất mệt mỏi. tôi muốn được giải thoát."

lời vừa nói ra, tim gã như vỡ thành từng mảnh, một nỗi đau không gì có thể tả được, trên khuôn mặt là sự thống khổ đau đớn đến tận xương tủy.

"eunjae." gã vô lực kêu tên cô, mắt cũng có chút trong suốt.

eunjae quay mặt đi không nhìn gã nữa, nằm vội xuống giường, đắp chăn che luôn cái đầu nhỏ, môi vẫn nói ra lời lạnh lùng.

"khi nào anh có quyết định thì nói với tôi, tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi."

bàn tay to lớn càng siết chặt hơn, hô hấp trở nên dồn dập. không, phải nói ngay cả hô hấp cũng cảm thấy rất khó khăn, nỗi đau xót giờ lan tràn sâu trong khóe mắt.

gã cười vô thức, nụ cười bất lực không sức sống, vì sao lại dứt khoát như vậy? vì sao không đợi gã giải thích xong? vì sao lại tuyệt tình?

rất nhiều câu hỏi vì sao nhưng cũng không ai giải thích cho gã biết, lại nhìn người nằm trên giường, những gì cô vừa nói. lựa chọn ư? dù là cách nào cũng như lấy đi mạng sống của gã, làm sao gã có thể chấp nhận?

"ngày mai jihoon sẽ đến đón em."

bỏ lại một câu, gã đi ra khỏi cửa nhưng khi đóng cửa lại, cả người vô lực dựa vào cửa, thân hình cao hơn vì câu nói khi nãy của cô mà run run, bàn tay siết chặt.

jihoon đứng đó nhìn gã, lee tiên sinh cao cao tại thượng ngày nào giờ lại mang bộ dạng chật vật, vẻ mặt cương nghị giờ đã tiều tụy đi rất nhiều, còn có ở đáy mắt thể hiện sự thống khổ cực hạn.

jihoon thấy gã vẫn không lên tiếng, nhịn không được đành lên tiếng hỏi.

"lee tiên sinh, chuyện của frey..." anh chỉ nói một nửa nhưng vẫn xem xét sắc mặt của heeseung.

thật ra anh đã quen gọi thế nên không sửa được nhưng giờ chuyện đó đâu quan trọng, quan trọng là heeseung sẽ tiếp tục giữ eunjae bên cạnh hay sẽ buông tay thả cô đi?

"ngày mai, anh đến đây đón cô ấy về lee gia."

nói xong, gã lê từng bước đi về phía trước, bóng dáng cô đơn hơi siêu quẹo khiến người khác thương tâm.

jihoon gật đầu rồi nhìn lại cửa phòng, tuy lo lắng cho eunjae nhưng vẫn phải giữ chức trách cửa mình, nhìn hai về sĩ phía sau.

"bảo vệ an toàn cho cha tiểu thư." nói xong, cũng rời đi.

trong phòng bệnh, eunjae nghe tiếng bước chân đi mất, cũng biết gã đã rời đi nên ngồi dậy. nước mắt cố nén lại giờ đã tuôn ra, tâm như bị ai hung hăng giẫm đạp.

khi nãy nghe gã muốn giải thích với cô, cô biết ngay đó là cái bẫy seo soojung muốn gài cô nhưng giờ cô không còn tin tưởng vào gã được nữa, dù gã sẽ bảo vệ cô nhưng rồi thì sao?

không ai biết sau này sẽ phát sinh thêm chuyện gì? nếu là lúc trước, cô sẽ can đảm đối mặt nhưng bây giờ...

bàn tay nhỏ nhắn đưa lên cái bụng xẹp lép, một giọt nước mắt rơi xuống bàn tay trắng nõn, giọng nghẹn ngào.

"cục cưng, mẹ xin lỗi con, mẹ không thể để cha con biết sự có mặt của con trên đời này được."

phải, cô đã mang thai và đó là đứa con của heeseung. hyojin đã bí mật nói cho cô biết, cô đã có thai hơn một tháng, thai nhi rất yếu nên phải cố gắng tịnh dưỡng, ăn uống bồi bổ đầy đủ vào.

lúc đầu bà cũng muốn nói cho heeseung biết nhưng cái bóng ma trong lòng gã quá lớn, bà lo heeseung sẽ mất khống chế mà làm hại đứa bé vì thế giấu việc eunjae mang thai, chỉ cho một mình cô biết để cô tự quyết định.

và cô đã quyết định, sẽ rời xa gã, rời xa khỏi nơi đau thương này, cô rất mệt mỏi, nếu là lúc trước có một mình, cô có thể chịu được những tổn thương mang đến cho mình nhưng giờ có thêm cục cưng, cô càng không thể liều mình như trước.

một giọt lại một giọt rơi xuống bàn tay đang đặt trên bụng, cô khóc càng thương tâm hơn.

"cục cưng ngoan, mẹ sẽ đưa con rời khỏi nơi này, con không có tình thương của cha nhưng có tình thương của mẹ, chúng ta sẽ đi đến một nơi mà cha con không tìm thấy chúng ta, sống thật vui vẻ và hạnh phúc."

khóc một lúc, cô lau di khóe mắt ướt đẫm, tay nhấc diện thoại kế bên, bấm một dãy số, chỉ một tiếng chuống, bên kia đã bắt máy.

"là em..." giọng cô có chút nghẹn ngào.

"..."

"jihoon giúp em... giúp em rời khỏi nơi này."

"..."

nghe được đáp án bên kia, cô cúp máy, một tay ôm bụng, mặt hướng về cửa sổ.

jihoon từng bảo sẽ giúp cô rời đi, lúc trước còn do dự nhưng hiện tại không còn gì để cô lưu luyến cả, thật sự rất mệt mỏi, cô giờ chỉ sống vì con, còn người đàn ông kia, cô sẽ đem tình cảm chôn giấu trong tim. đau đớn hay thống khổ cũng sẽ chôn vùi tất cả.
...

buổi sáng ngày hôm sau.

eunjae cũng thấy khỏe hẳn, cô đi ra vườn hoa của bệnh viện muốn hít thở chút không khí trong lành, cũng để tâm trạng đỡ buồn chán hơn.

ngày hôm qua, sau khi heeseung rời đi thì đến tối cũng không xuất hiện, chỉ có geunji và hayoung đến hỏi thăm cô.

hai cô nàng nói liên tục như muốn bổ cái đầu của cô ra xem trong đó chứa gì mà ngốc đến thế, còn liên tục dạy cô cách xả stress gì gì đó.

lúc đó cô chỉ cười cũng không muốn nói chuyện nhiều, vì có nhiều chuyện, ngay cả bạn thân cũng không thể chia sẻ, hơn nữa nếu cô nói ra, chắc chắn sẽ bị phản đối kịch liệt nên đành im lặng.

buổi sáng tắm nắng rất tốt cho sức khỏe cùng thai nhi, tuy không biết là trai hay gái nhưng đó là con của cô, cô sẽ không ghét bỏ gì hết.

nhìn những đứa trẻ chạy trong sân thật vui vẻ, cô mong sau này khi cục cưng ra đời, cô có thể cùng con chơi đùa, chắc sẽ rất vui và hạnh phúc lắm đây.

bỗng một cậu bé chạy tới, mặt méo mó, cái miệng nhỏ xíu mếu máo nhìn cô, mắt có chút ươn ướt, tiếng trẻ con êm tai vang lên.

"chị ơi, em muốn đi tè..."

eunjae nghe thấy, cười hắc ra, quả thật đáng yêu, nhìn quanh thì không thấy có người lớn nào, tại sao vô ý không để mắt đến con cái như thế, cô thở dài nhìn tên vệ sĩ bên cạnh, nhàn nhạt lên tiếng.

"anh đưa bé đi vệ sinh đi, tôi ở đây một mình không sao đâu."

tên vệ sĩ vẫn bất động, lại nhìn xung quan xem xét cẩn thận mới gật đầu dẫn cậu bé đi nhà vệ sinh.

eunjae ngồi đó nhìn lên bầu trời không gợn mây, qua ngày hôm nay, cô sẽ tạm biệt mọi thứ ở nơi này, quá khứ sẽ khép lại, một tương lai mới sẽ hiện ra trước mắt cô và đứa nhỏ.

cô chắc chắn sẽ mang đến hạnh phúc cho con, không có cha nhưng có mẹ bảo bọc, cô nhất định không để con bị người khác khi dễ, nhất là không để nó phải chịu tổn thương dù chỉ là một chút.

"chị ơi, em mắc tè..." một bé gái từ đâu chạy tới, mặt đỏ đỏ hồng hồng nhìn eunjae lên tiếng.

eunjae có chút kinh ngạc, hôm nay sao nhiều đứa bé tìm đến cô muốn đi tè quá vậy? không lẽ nhìn cô giống nhân viên giúp trẻ đi vệ sinh lắm sao?

thở dài một hơi, làm việc tốt luôn là tiêu chí hàng đầu của cô nhưng giới hạn cũng chỉ có trẻ nhỏ mà thôi.

eunjae cười hiền hòa với đứa bé, sau đó đứng dậy đưa cô bé đi nhà vệ sinh nhưng khi đến nhà vệ sinh thì bé gái nhất quyết tự vào một mình, cô đành dựa vào bồn rửa mặt chờ đợi, mắt vẫn nhìn vào cánh cửa vệ sinh.

"cha eunjae, lâu rồi không gặp."

một giọng nữ quen thuộc vang lên, eunjae kinh hãi nhìn lại tiếng vọng ra từ một phòng vệ sinh khác.

từ cửa phòng đi ra, không ai khác chính là seo soojung, vì sao cô ta lại ở đây? lòng cảm thấy có điều không tốt, muốn rời đi nhưng...

'BỐP.'

đầu bổng nhiên truyền đến cơn đau, phía trước dần trở nên mơ hồ, ngay sau đó cô ngã xuống nền gạch trắng, ý thức cuối cùng là có hai đôi giày một đen một vàng đứng trước mặt cô.

soojung nhìn hai cô gái trước mặt, mày nhíu chặt, giọng lạnh lùng vang lên.

"sao không dùng thuốc mê?"

một cô gái tóc nhuộm vàng, mắt đầy tia lửa hận nhìn eunjae.

"con tiện nhân này cần mạnh tay mới xứng với nó, dùng thuốc mê không phải đã quá nhẹ nhàng với nó hay sao?"

soojung cười lạnh. "đừng nói nhiều nữa, mau đưa nó đi ngay, nếu để heeseung biết được, sẽ không xong đâu."

hai cô gái nhìn nhau cười tà ác, sau đó gật đầu khiên eunjae đi.

cửa phòng vệ sinh lại mở ra, bé gái nhỏ đi tới trước mặt soojung cười tươi như hoa. "chị ơi, kẹo của em đâu ạ?"

soojung nhìn cô bé, xoa đầu ra vẻ hiền hòa, nở một nụ cười giả tạo.

"bé ngoan, em làm tốt lắm, chị đây cho em và bạn em hai cây kẹo to nhưng nhớ là không được nói với ai nghe chưa, nếu em ngoan ngoãn nghe lời, sau này chị sẽ đem kẹo cho em ăn tiếp."

cô bé hí hửng gật đầu, cười tít mắt cầm cây kẹo to chạy ra ngoài, nhanh chóng tìm bé trai đưa kẹo.
...

tại phòng bệnh của eunjae, heeseung đẩy cửa đi vào, trên tay cầm một hộp thức ăn lớn.

từ hôm qua đến ngày hôm nay, gã không gặp được eunjae nên rất nhớ cô nhưng gã biết, cô không muốn gặp gã, hơn nữa còn bảo lần sau gặp lại, gã phải cho cô câu trả lời. gã thật sự không làm được.

cả buổi sáng, không đến công ty, ở trong nhà bếp, làm một hộp thức ăn lớn, bên trong toàn là đồ ăn cô thích nhất, mong rằng có thể đánh lạc hướng suy nghĩ của cô, gã cũng chỉ muốn làm cô vui thôi.

mở cửa phòng đi vào, bên trong không một bóng người, gã cau mày, trong lòng có chút bất an, quay ra phía sau, lạnh giọng lên tiếng.

"đi tìm eunjae về đây."

hai vệ sĩ phía sau gật đầu, vừa quay ra ngoài đã thấy một vệ sĩ thường ngày sắc mặt không đổi nhưng nay lại mang vẻ mặt tái mét chạy vào, mắt hoảng sợ nhìn xung quanh rồi dời tầm nhìn lên người heeseung, cúi thấp đầu.

heeseung biết tên vệ sĩ này đang bảo vệ eunjae nhưng hắn ở đây thì cô nàng đang ở đâu? lòng càng lúc càng khó chịu, giọng trầm xuống âm độ.

"rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? eunjae đâu?"

"xin lỗi ông chủ, khi nãy thuộc hạ cùng cha tiểu thư đang ở vườn hoa thì một cậu bé đi tới nói muốn cha tiểu thư giúp đi nhà vệ sinh nhưng cha tiểu thư không đi được nên bảo thuộc hạ đưa cậu bé đi giúp, sau khi trở lại thì không thấy cha tiểu thư đâu cả... tôi..."

"chết tiệt, tại sao không trông chừng cô ấy cẩn thận hả?"

heeseung vung nắm đấm vào mặt tên vệ sĩ, hắn văng mạnh vào tường, môi ứa máu, lần này hắn đã làm sai, vì thế chỉ có thể cúi đầu hứng chịu cơn tức giận của ông chủ.

heeseung muốn tiếp tục phát tiết nhưng nghĩ lại chuyện quan trọng lúc này là phải tìm eunjae.

"điều động tất cả mọi người đi tìm eunjae, nhất định phải tìm cho ra."

lại nhìn tên thuộc hạ đang quỳ dưới đất, lạnh giọng.

"tốt nhất là tìm được cô ấy trở về, nếu không..."

gã dừng lại rồi cũng rời đi, tên thuộc hạ không cần biết cũng hiểu được câu sao là gì. hắn chắc chắn không thoát khỏi cái chết.

trong bệnh viện bắt đầu nhốn nháo, bác sĩ cùng y tá hoảng sợ đứng tại chỗ, hiện tại người đàn ông trước mắt như kẻ điên, đi hết phòng bệnh này đến phòng bệnh khác tìm người nhưng không thấy.

mặt gã ngày càng âm u, kinh khủng như ác quỷ khiến mọi người từ bác sĩ, y tá, bệnh nhân đều kinh hoảng khiếp vía, rốt cuộc người gã tìm là ai? tại sao lại không ra mặt, để người đàn ông này phát điên mãi như thế?

đám người sunghoon cũng đi tới, geunji tức giận nhìn heeseung.

"anh lại làm gì eunjae khiến cậu ấy phải bỏ đi hả?"

mỗi lần gặp heeseung, cô chỉ có giận dữ cùng đau lòng vì eunjae, là do cô bạn số mệnh phải khổ vì tình hay vì người đàn ông này quá ác độc khiến eunjae phải chịu nhiều đau khổ.

heeseung vô lực dựa vào tường, đầu óc trống rỗng không nghĩ được nhiều, cô cư nhiên lại bỏ đi, vì sao không cho gã thêm một cơ hội? vì sao không chịu tha thứ cho gã? gã thật sự đã biết lỗi, đã biết hối hận rồi, tại sao lại không tin gã kia chứ?

"cô ấy bỏ đi rồi, cô ấy... không tha thứ cho tôi." gã vô lực nói.

geunji giờ đã hiểu vì sao eunjae mất tích, tuy vui mừng nhưng cũng có chút xót đối với heeseung.

bộ dạng chủ tịch của một tập đoàn lớn ngày nào uy nghiêm mãnh liệt, giờ lại tiều tụy chật vật đến đáng thương, cô bây giờ lại có chút đồng cảm.

"eunjae không thể bỏ đi như thế được."

mọi người nhìn lại người vừa lên tiếng, còn ai khác ngoại trừ jihoon.

"anh nói vậy là có ý gì?"

sunghoon nhíu mày hỏi, anh cũng nhận ra tên này có ý với eunjae nhưng không biết heeseung có biết hay không?

jihoon ngập ngừng giây lát nhưng vì tính mạng eunjae có thể gặp nguy hiểm nên anh bất chấp tất cả.

"ngày hôm qua, eunjae có gọi cho tôi, cô ấy nói muốn rời đi nên nhờ tôi giúp... và tôi đã đồng ý."

không ngoài mong đợi jihoon liền bị đánh mạnh vào mặt, môi ứa máu ngã vào vách tường.

heeseung mặt đầy hắc tuyến nhìn anh. "anh dám đồng ý? anh to gan muốn dẫn cô ấy đi?"

"lee tiên sinh, tôi biết ngài yêu eunjae nhưng cô ấy có tự do của riêng mình, mà ngài thì không thể cho cô ấy tự do, lúc nào cũng tự làm theo ý mình, không hề quan tâm suy nghĩ của cô ấy muốn hay không muốn."

jihoon hít một hơi, không phân biệt mình đang ở tình trạng tồi tệ đến mức nào nhưng vẫn hiên ngang lên tiếng. hôm nay anh nhất quyết phải lấy lại công đạo cho eunjae.

"cô ấy vì yêu ngài, mặt kệ thù hận của cha mẹ, vẫn một lòng yêu ngài nhưng ngài thì sao? vẫn cứ mù quáng vì thù hận mà tổn thương cô ấy. tôi biết ngài chỉ muốn eunjae biết tất cả sự thật để cô ấy không thù hận ngài nữa nhưng ngài có biết khi sự thật phơi bày cả ngài lẫn cô ấy đều đau khổ không?"

anh ngừng một lát. "hiện tại cũng là kết quả mà ngài đáng phải chịu, ngài cho là chỉ có một mình ngài đau khổ còn eunjae, cô ấy là kẻ không tim sao? sự việc lần này cũng do ngài tất cả, nếu sớm xử lý soojung thì cô ta sẽ không làm cái chuyện hèn hạ như vậy."

nói đến đây, jihoon bỗng nhíu mày mà heeseung cũng cảm nhận được có gì đó khác thường, gã hỏi tên vệ sĩ kế bên.

"đã bắt được soojung chưa?"

tên vệ sĩ lắc đầu, hôm qua vừa đến biệt thự riêng của cô ta thì không thấy bóng người, hiện tại cũng cho người truy tìm khắp toàn thành phố, có thể trong ngày mai sẽ tìm được thôi.

"chết tiệt, lập tức cho người tìm cô ta về đây ngay."

heeseung quát lớn, nếu soojung lại có hành dộng, gã thực sự sợ sẽ tổn hại đến eunjae.

mọi người bắt đầu khẩn trương đi tìm, heeseung nhìn jihoon một cái, mắt đầy địch ý, gã cảm nhận được tên này chắc có dụng ý với eunjae nếu không đã không cả gan muốn giúp cô rời đi.

nhưng eunjae là của gã, bất cứ ai cũng không được chạm vào cô, nhưng giờ quan trọng hơn là tìm được eunjae, lòng gã lúc này có dự cảm rất xấu, rất sợ hãi.

chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn sunoo.

"trên người eunjae có định vị, tìm người truy ra định vị ngay."

lúc trước tặng chiếc vòng cho cô, bên trong có cài định vị, gã sợ cô sẽ bỏ đi nên mới làm thế, ngay cả chiếc lắc chân cũng có, không nghĩ giờ lại cần đến hai thứ đó trợ giúp.

sunoo gật đầu rời đi, heeseung cùng mọi người trong lòng thấp thổm lo âu, cầu mong eunjae có thể bình an vô sự.
...

trong căn nhà hoang đổ nát, eunjae một thân váy trắng nằm trên vũng nước đen bẩn thỉu.

đôi mắt từ từ mở ra, cả đầu vẫn còn đau đớn, đưa tay sờ lên thì thấy ướt ướt đến khi phát hiện mới biết đó là máu đã chảy ướt cả tay nhưng giờ đây quan trọng hơn, cô muốn biết mình đang ở đâu.

chợt nhớ đến vừa gặp soojung thì gặp chuyện, trong lòng hoảng sợ, tay vô thức ôm bụng mình, rốt cuộc cô ta lại muốn làm gì mình đây?

"tỉnh rồi à."

một giọng nói quen thuộc vang lên cùng có tiếng cười cũng quen thuộc không kém, cô quay đầu nhìn thì ngây người.

soojung mặc bộ váy đen, hai bên là hai cô gái một mặc bộ áo da màu đỏ, một cô thì mặc màu vàng nhìn mà chói cả mắt nhưng quan trọng hơn hai cô gái kia cô cũng biết. là seohyun và chaewon.

điều khó hiểu là không biết vì sao hai người họ lại có mặt tại nơi này, không phải điều đã bị heeseung đuổi đi xa rồi hay sao?

"jo... à không, phải gọi cha eunjae mới đúng, bọn tao thật không có mắt, không nghĩ kẻ luôn có bộ mặt thiên thần lại mang linh hồn của ác quỷ."

chaewon cười ác độc nhìn eunjae, nếu soojung không nói, bọn họ thật sự không tin con nhỏ jo jina bề ngoài chỉ là cô gái 22 tuổi không ngờ bên trong lại là 26 tuổi, đúng là chuyện khó tin mà.

nhưng bọn họ càng kinh ngạc hơn khi con nhỏ này lại là kẻ thù của heeseung, còn tính kế bọn họ khiến hai người phải sống dở chết dở, bị heeseung đuổi khỏi công ty, còn không cho bất cứ công ty nào thu nhận họ vào làm.

hơn thế nữa là bọn họ bị bắt đi thái lan tiếp khách, tất cả là đều tại cha eunjae, lần này họ nhất quyết đòi hết một lần.

"các người muốn làm gì? đừng quên heeseung vẫn còn coi trọng tôi, nếu các người động đến tôi, tin chắc hắn sẽ không để các người sống yên thân."

cô lớn tiếng đe dọa, mong rằng bọn họ biết sợ mà rút lui, một tay ôm chặt bụng, bây giờ chỉ mong bọn họ không biết mình mang thai nếu không cô chết chắc.

nhưng cô đã lầm, hai người này căn bản như kẻ điên, tiếng cười nghe lạnh cả xương sống vang lên, cô biết hôm nay bọn họ không lột da cô mới là chuyện lạ.

seohyun cười đến ôm bụng, mặt đầy tà ác nhìn eunjae, chỉ hận không thể giết cô ngay tại chỗ nhưng cô ta vẫn không muốn kết thúc nhanh như vậy.

"bọn tao biết sẽ không trốn thoát khỏi tay hắn ta nhưng ít nhất phải trút cơn giận này trước, chuyện về sau bọn tao không quan tâm."

biết trước không thoát khỏi sự trừng phạt khắc nghiệt của heeseung nhưng chỉ cần bọn họ đánh nhanh rút lẹ thì ai mà biết được là do họ làm? bất quá có soojung ở đây, lấy cô ta ra làm tấm chắn là được.

seohyun đi tới trước mặt eunjae, nắm tóc cô nàng kéo ngược lên, mà eunjae lại không có sức lực chống cự bởi đầu cô giờ rất nhức nhói.

'bốp, bốp, bốp'

ba cái tát tay liên tục khiến eunjae đau đến hoa cả mắt nhưng vẫn cố gắng chống cự, cô còn phải bảo vệ con mình, hơn nữa cô tin heeseung nếu không thấy cô, nhất định sẽ cho người tìm cô, vì thế cô cần phải nhẫn nhịn chờ đợi.

seohyun thấy eunjae vẫn còn quật cường đến thế, lòng tức giận lại vung tay lên muốn tát thì soojung đã lên tiếng.

"đánh người vô ít, đá vào bụng cô ta. thật mạnh vào."

seohyun và chaewon khó hiểu nhìn soojung nhưng cô ta chỉ nở nụ cười tà mị nhìn eunjae mà hiện giờ khuôn mặt đã trắng hơn tờ giấy.

cả người eunjae run rẩy, nhìn soojung, tai không tin những gì cô ta vừa nói. cô ta đã biết rồi sao?

"chị có ý gì đây?" chaewon lên tiếng hỏi.

soojung thông thả trả lời. "cô ta đang mang thai, là con của heeseung, không phải hai cô rất hận hắn ta sao? nếu muốn trả thù thì đánh con của hắn ta là được rồi."

soojung cười lạnh lùng nhìn eunjae, nếu ngày hôm qua không vô tình chạy theo xem cô nàng như thế nào thì đã không biết tin chấn động này, cô ta quả thật có phúc, chiếm được tình yêu của heeseung, còn có con với anh ấy.

cơn tức này làm sao cô nuốt trôi cho được, biết rằng heeseung sẽ không buông tha cho cô nhưng cô sẽ không để hai người có ngày hạnh phúc.

"không."

eunjae nước mắt tuôn ra, cô muốn đứng dậy bỏ chạy cứu lấy con mình nhưng tóc đã bị seohyun nắm chặt.

chaewon nghe thế, lòng như núi lửa phun trào, cô đi tới trước mặt eunjae, không do dự đá manh vào bụng cô nàng.

"á..."

tiếng hét vang lên nhưng không dừng lại, hai cô gái thi nhau đá mạnh vào bụng eunjae, cô ra sức tránh né nhưng mà hiện tại bọn họ đang mang giày cao gót dù cô có tránh cũng bị đá vào mặt, vào người.

lòng đau như cắt, cô khóc lóc cầu xin.

"cầu xin các người tha cho con của tôi, tôi đã rời khỏi heeseung rồi, tôi không còn quan hệ với hắn nữa, cầu xin các người tha cho con của tôi. cầu xin các người."

giờ phút này, cô như con mèo nhỏ yếu ớt cầu xin người khác thương tình nhưng đổi lại chỉ có tiếng mắng chửi tàn nhẫn.

"đồ hạ tiện không biết liêm sỉ như mày xứng đáng có con với heeseung sao? cho mày chết. cho mày chết này!"

chaewon càng đá càng hăng, càng chửi càng say mà seohyun cũng không thua kém.

"mày muốn sinh phải không? được tao sẽ cho mày sinh, bất quá sinh sớm một chút. hahahaha"

soojung đứng đó nhìn eunjae bị người khác hành hạ, quả thật trong lòng rất vui, rất hân hoang, rất hưng phấn nhưng cô còn muốn chơi tiếp.

"dừng lại đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro