Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

;29

"hay là cô muốn biết tôi đã nghe nhưng gì rồi? là bí mật kinh người? là cái chết của cha mẹ cô? tôi nói phải không? cha eunjae?"

lời nói đó xuyên thẳng vào tai, cô cả kinh lui lại từng bước, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, mặt cũng tái đi.

soojung chậm rãi tiến tới, nụ cười ác độc vẫn không biến mất, nghiêng đầu nhìn về bia mộ trắng.

"cha eunjae mất tích hơn bốn năm, giờ lại xuất hiện với thân phận khác. vì trả thù ngay cả khuôn mặt cũng thay đổi, thủ đoạn thật cao tay."

"seo soojung, rốt cuộc cô đã biết những gì?"

cô biết không thể che giấu được nữa nhưng cô rất muốn biết soojung đã biết được bao nhiều? còn có heeseung. cô ta chắc chắn sẽ nói cho gã biết, cô phải làm sao bây giờ?

"tất cả." đơn giản hai chữ nhưng cũng khiến cô chết đứng.

soojung cười tà ác.

"eunjae, người bạn thời trung học, thật không thể tin nổi. tất cả là thủ đoạn của cô, vì muốn trả thù heeseung, ngay cả bạn bè cũng không nương tay, cô thật độc ác."

chuyện đã đến nước này, eunjae cũng không muốn giấu nữa, cô nhìn thẳng vào soojung.

"không phải là do các người gây ra sao? từ đầu tôi không muốn làm hại đến các người, là các người tự tìm đến tôi gây chuyện trước, tôi chỉ là vì tự vệ mà thôi."

"ngay cả yerin cũng bị cô vạch kế hoạch, khiến cậu ta sống không bằng chết, cô có biết heeseung vì cô, anh ấy đã khiến yerin hàng ngày phải sống trong nghiện ngập hay không?"

soojung có chút thương tâm nói, khi biết yerin phải sống không bằng chết, cô chỉ muốn giúp cô ta bằng một viên đạn.

cô hừ lạnh. "là cô ta muốn tiêm ma túy vào người tôi, là cô ta tung video của tôi lên, tự làm tự chịu, không trách ai được."

"ngay cả eunsang cũng do cô tính kế? nói vậy cô cũng muốn hai anh em họ tự mình đấu đá lẫn nhau nhưng sau cô lại buông tha eunsang?" soojung lại hỏi, giống như cảnh sát đang tra hỏi tội nhân.

cô nhìn soojung. "lúc đó, người tôi yêu là eunsang, không hề muốn tổn thương đến cậu ấy."

soojung nhíu mày, lại chuyển sang đề tài khác.

"nói vậy, ngoài việc loại trừ eunsang ra thì tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của cô, kể cả việc các hợp đồng của lee thị bị tung ra ngoài, cô cũng có phần trong đó?"

soojung lại hỏi, cô muốn xác định chuyện này, vì nó là đều cô vẫn ấm ức trong lòng, việc gì cô không làm mà bị vu oan, cô nhất định khiến kẻ đó phải trả giá đắc.

"phải, nếu cô muốn vu oan tôi vậy tôi sẽ thành toàn cho cô, cũng là do cô hại tôi trước, tôi chỉ là tự vệ mà thôi."

cha eunjae kiên định trả lời, dù cô ta có âm mưu gì thì sự việc bị bại lộ, trốn không thoát nên chỉ có thể chấp nhận đối mặt.

"tự vệ? nói ra là tự vệ nhưng thật sự cô chỉ muốn lấy cớ đó che dấu âm mưu muốn trả thù heeseung vì đã giết hại cả gia đình cô mà thôi."

soojung lớn giọng, cô rất muốn nghe đáp án và eunjae đã không phụ lòng cô.

"phải, vì muốn trả thù, tôi không tiếc bất cứ thủ đoạn gì nhưng..."

lời còn chưa nói xong thì soojung đã chen ngang.

"heeseung, anh đã nghe rồi đó, em không nói dối anh phải không?"

tiếng sét đánh ngang tai, eunjae như bị điểm huyệt, cô không dám tin lời seo soojung vừa nói, cứng ngắt nhìn về phía sau soojung, mặt cô không còn giọt máu, trong lòng nổi lên hoảng sợ.

nơi cái cây to phía sau, heeseung một thân âu phục đen, cả người mang theo hàn khí, khuôn mặt cương nghị trở nên đáng sợ, đôi mắt màu lam giờ đã nhuốm màu đỏ, không phải dục vọng mà là khát máu.

gã từng bước tiếng tới trước mặt cha eunjae, ánh mắt tràn ngập nguy hiểm nhìn cô, hơi thở trở nên lạnh lẽo càng khiến xung quanh nghĩa trang như đang ở dưới địa ngục, mà gã chính là diêm vương.

hai người cứ thế nhìn nhau, cô có thể thấy trong mắt gã thoáng qua tia đau lòng, làm lòng cô cũng đau theo, cô biết mình bị seo soojung gài bẫy, muốn cô nói ra những lời này để cho gã nghe nhưng cô vẫn chưa nói hết, cô còn muốn nói đoạn sau cơ mà.

soojung nhếch môi, đi tới chỗ heeseung, nhẹ giọng.

"heeseung, em đã không gạt anh, những chứng cứ em đưa cho anh đều chứng minh cô ta đã giả mạo jo jina để gài bẫy anh, muốn trả thù anh, anh cũng nghe thấy chính miệng cô ta thừa nhận rồi đó."

soojung nói xong lại nhớ đến ngày cô bị giam vào ngục, chịu biết bao nhiêu là khổ cực nhưng cô nhịn, cô nhất định phải tìm ra manh mối vì trước khi vào ngục cô đã vô tình nhìn thấy một thứ đó rất quan trọng, đó là khăn choàng mà heeseung để ở trong phòng chủ tịch.

lúc đó chỉ muốn đến phòng gã nhìn gã một chút nhưng không ngờ thấy được khăn choàng đó, nhất là hoa văn được đan hình bông tuyết, mà nó là biểu tượng cha eunjae hay dùng.

nếu nói là trùng hợp thì không phải, bởi những thứ cô ta sử dụng đa phần điều liên quan đến hoa tuyết, ngay cả quần áo cũng có, nếu là trùng hợp thì cô sẽ tin nhưng là thói quen thì chỉ có cha eunjae.

tuy chỉ là suy đoán bởi làm sao cô có thể tin eunjae đã mất tích nay lại xuất hiện với một dáng vẻ khác? nhưng chỉ cần tìm được bất cứ nhược điểm gì liên quan đến jo jina cô cũng phải làm vì thế cô bỏ ra một số tiền lớn nhờ người điều tra.

thám tử đương nhiên không khiến cô thất vọng, biết được sự thật này, cô vui mừng còn hơn chết đi sống lại, cô đã tìm được nhược điểm chí mạng của jo jina vì thế nhờ tên giám ngục gọi giúp cô một cú điện thoại cho heeseung, đổi lại cô cùng với tên giám ngục thối tha kia triền miên hết một ngày một đêm, bị hắn tra tấn đến sống không bằng chết.

giờ mục đích đã thành, cô nhất định sẽ bắt cha eunjae trả lại cho cô gắp trăm lần, còn tên giám ngục kia, cô nhất định sẽ thiến hắn.

thời gian ngưng động giữa hai người, heeseung cứ nhìn cô, lòng gã lúc này một chút đau cũng không có, hay phải nói đã đau đến không còn cảm giác gì?

cố gắng nói ra vài chữ nhưng thanh âm khàn khàn, giọng cũng lạnh dần.

"là thật? cô không phải jo jina? mà là..."

"đúng vậy. em là cha eunjae, là con của cha yunho và kim haemi."

cô tiếp lời gã, ánh mắt đau lòng nhìn gã, siết chặt tay, cô cảm nhận móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng không hề đau bởi tim cô còn đau hơn nhiều.

"heeseung, cô ta nhận tội rồi đó, anh nên giết chết cô ta trả thù cho cha mẹ anh đi."

soojung lập tức tấn công, lúc này cô phải khích heeseung để gã giết chết eunjae, cô tin gã sẽ không bỏ qua cho eunjae, thù cha mẹ làm sao có thể vì tình yêu mà bỏ qua được.

heeseung không quan tâm lời nói của soojung, gã hung hăng nắm chặt cổ tay eunjae kéo cô đến trước mặt mình, hơi thở nguy hiểm phả lên mặt cô, con ngươi u ám nhìn cô chăm chú, giọng nói băng lãnh vang lên.

"từ lần đầu gặp tôi, tiếp cận tôi cũng vì muốn trả thù cho cha mẹ cô sao?"

gã không hiểu vì sao lại hỏi như thế? muốn xác định hiện thực trước mắt là giả sao? nhưng cô đã thừa nhận. gã vẫn không thể chấp nhận được cô là con gái của kẻ thù hại chết cha mẹ gã? tất cả chỉ là dối trá.

eunjae tuy sợ hãi nhưng đau lòng đã che mắt, nước mắt không tự chủ rơi xuống, môi run run vì cố nhẫn nhịn cơn đau ở cổ tay, giọng nghẹn ngào.

"em thừa nhận tiếp cận anh là vì muốn trả thù nhưng anh hãy tin em, bây giờ em thật sự yêu anh, thù hận gì đó em không còn nghĩ đến nữa, anh tin em đi có được không?"

'bốp' - một cái tát giáng xuống, eunjae ngã nhào xuống đất, khóe môi ứa máu, nước mắt vẫn không ngừng rơi, dẫu biết kết cục sẽ đến nhưng lòng vẫn đau đến tận xương tủy, nỗi đau này có ai hiểu nổi hay không?

"đến bây giờ cô còn muốn gạt sao? yêu tôi? cô nghĩ nói như thế tôi sẽ tha mạng cho cô sao?"

gã như mất đi lý trí, lạnh lùng lấy trong người ra cây súng chĩa về phía cô, eunjae không sợ hãi đứng dậy, đôi mắt đầy nước mắt, tâm đau như cắt.

tình yêu cô dành cho gã cũng không đổi lại được gì, hận thù đã che mắt gã, cô còn biết làm gì đây? mắt nhìn thẳng mắt gã, giọng tuyệt vọng.

"em yêu anh, em biết khi anh biết sự thật thì em sẽ lãnh lấy hậu quả gì nhưng em mong... nếu cái chết của em có thể khiến thù hận trong lòng anh chấm dứt, em cam tâm tình nguyện ."

nói xong, cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống, cô không hối hận về điều mình làm nhưng cô hối hận vì đã quá muộn để yêu gã, nếu sớm chấp nhận tình cảm này, có thể hai người sẽ có nhiều hạnh phúc bên nhau hơn nhưng đã quá muộn màng.

soojung đắc ý nhìn eunjae, kết quả này cô thật hài lòng, giờ chỉ cần một tiếng nổ thì mọi chuyện chấm dứt, heeseung sẽ là của cô, địa vị lee phu nhân cũng là của cô.

nhưng heeseung vẫn không ra tay, một lát sau, gã vứt súng sang một bên, kéo eunjae về phía gã, giọng nói trở nên tàn nhẫn.

"quái vật."

eunjae trợn mắt nhìn gã, gã vừa gọi cô sao?

"tên này rất thích hợp với cô không phải sao? vì muốn trả thù, ngay cả khuôn mặt cũng thay đổi, còn trên người của cô chỗ nào là thiệt đây... quái vật."

"không phải là do anh gây ra sao? nếu anh không phóng hỏa, thì tôi có thể trở thành như thế này sao?"

đau đớn lan khắp cơ thể, đối với gã cô là quái vật? đó không phải do gã ban tặng sao? cô đã muốn quên nhưng gã lại khơi màu, dù biết gã cũng đau lòng nhưng cô không đau lòng sao? vì sao lại muốn tổn thương nhau như thế?

gã không giận lại cong môi nói nhưng vẻ mặt lúc này chẳng còn một chút đau khổ nào cứ như chỉ có mình cô đơn phương.

"ngay cả lần đầu tiên bị tôi phá hủy cũng có thể hạ lưu làm cho mình trở nên tinh khiết, tôi nên khen cô thông minh phải không?"

càng nói lòng gã càng tức giận, từ đầu đến cuối chỉ là lừa gạt gã, cô cũng là giả, tình yêu cũng là giả, tất cả đều giả tạo hết.

liếc nhìn bia mộ trắng, tâm gã trùng xuống, hàn khí quanh người ngày càng dày đặt, hất tay cô ra đi thẳng tới, một chân đá sập bia mộ.

"không."

eunjae hét lớn muốn chạy lại nhưng cả người bị gã giữ lấy, gã kéo cô đặt nằm trên bia mộ trắng, giọng tàn nhẫn vang lên.

"cha eunjae, cô muốn lấy thân thể để trả thù cho cha mẹ cô phải không? được, tôi sẽ thành toàn cho cô, sẽ để cha mẹ cô chứng kiến cảnh con gái họ dùng thân thể để trả thù như thế nào?"

"heeseung, anh nên giết cô ta thì hơn, để cô ta sống sẽ là mối nguy hiểm cho anh mà thôi."

soojung tiếng lên ngăn cản, vì sao heeseung không giết eunjae. không lẽ gã thật sự yêu cô ta, không nỡ ra tay sao?

bỗng gã quát lớn, lập tức một thuộc hạ xuất hiện cúi đầu chờ lệnh.

"dẫn cô ta đi, cũng không cho bất cứ ai vào đây, nếu ai dám vào, giết chết tại chỗ."

tên thuộc hạ gật đầu, kéo soojung đi, tuy không tình nguyện nhưng cô nàng cũng không muốn gã trút giận lên mình, cô liếc eunjae một cái rồi bỏ đi.

trời dần dần tối hẳn, trong nghĩa trang vẫn âm u lãnh lẽo, vài giọt mưa bụi rơi xuống người hai người.

âm thanh tiếng xé vải vang lên, dáng người trắng nõn mịn màng hiện ra trước mặt gã, mắt gã hiển nhiên có dục vọng nhưng hận thù đã che mất, gã như dã thú bóp chặt nơi đẩy đà của cô khiến cô hét lên.

"là thật sao? vậy chỗ nào là giả đây?"

nói xong, gã cắn mạnh vào vai cô khiến nó rỉ máu, đau đớn bắt đầu lan toàn thân, gã cứ thế cắn cô hết chỗ này đến chỗ khác đến khi trên người cô chằn chịt vết cắn của gã mới buông ra.

nước mắt chảy nhiều hơn, hai tay chống trên lên ngực gã nhưng vẫn quật cường đối mặt với gã.

"em không thấy mình làm sai? chỉ sai là không biết sự thật, khi biết ba em phản bội cha mẹ anh khiến họ phải chết thảm thì em mới biết mình không có tư cách hận anh nhưng không phải anh cũng giết hết cả nhà em rồi sao?"

"cha mẹ cô chết cũng không đền hết tội, mạng của họ không đáng một đồng."

gã gằn giọng, nâng cằm cô lên bóp chặt lấy nó. eunjae trợn mắt.

"anh không được sỉ nhục họ, đối với anh, mạng cha mẹ anh là quý thôi sao? cha mẹ em cũng là người, ba vì gia đình mới làm thế? em không thấy họ không làm gì sai cả."

"vẫn còn mạnh miệng? được, tôi nhất định sẽ cho cô thấy, mạng họ đáng bao nhiêu đồng. còn bây giờ, tôi muốn nhìn thấy cô hèn hạ đến cỡ nào."

gã đứng dậy, đưa hạ thân đến trước mặt cô, nâng cằm cô lên.

hai hàng nước mắt tuôn rơi, dù lúc trước gã có tàn nhẫn với cô như thế nào cô cũng không thấy bị sỉ nhục như bây giờ, tại sao lại đối xử tàn nhẫn như thế với cô.

heeseung xoay người cô lại với tư thế rất nhục nhã, môi lạnh lùng.

"tôi sẽ cho cô biết, phản bội sẽ dẫn đến kết cục gì ."

bị xâm nhập đột ngột từ phía sau, cô không chấp nhận nổi cự long đi vào, tay bám chặt bia mộ, nước mắt vẫn không ngừng rơi, là đau đớn, là tuyệt vọng. là cảm giác đau đến tận xương tủy.

từng đợt mãnh liệt va chạm đi thật nhanh vào bên trong cô khiến cô như muốn ngất đi nhưng sao không thể ngất được.

heeseung điên cuồng tiến vào bên trong cô, gã như muốn phát tiết hết mọi thứ lên người cô. thù hận, đau thương, một lần muốn trút hết.

"tại sao? tại sao lại gạt tôi?"

gã thống khổ quát lớn, lại xoay người cô về phía gã, nhìn đến gương mặt giả tạo trước mắt, gã hận không thể lột đi khuôn mặt đó để xem phía sau có phải là khuôn mặt thật của cô hay không?

từng lời nói cùng cử chỉ đáng yêu hiện ra trước mắt, tất cả đều là giả tạo sao? gã yêu cô như thế, vì cô ngay cả em trai cũng đối địch, ngay cả lời khuyên của bạn thân cũng mặc, gã chỉ biết một lòng yêu cô nhưng cô lại đem tình yêu đó bóp nát. là vì thù hận sao?

nhớ lại cha yunho cùng kim haemi, thù hận trong lòng như ngọn lửa bùng lên dữ dội, nắm chặt eo cô không báo trước đi thẳng vào trong.

lại bị đột ngột xâm chiếm, eunjae quả thật chịu không nổi, hạ thân rất đau, toàn thân cũng đau đớn mà lòng cũng đau như cắt, cắn chặt môi không cho phát ra tiếng.

"kêu lên cho tôi! không phải cô muốn tôi yêu cô sao? vậy kêu đi, chỉ cần cô kêu thì tôi sẽ yêu cô ngay."

thân dưới bắt đầu chạy nước rút, hai tay siết chặt eo cô như muốn bóp nát nó, gã thật sự phát điên rồi, sự thật hôm nay khiến gã như người điên, bao nhiêu oán hận sớm tắt lại bị khơi màu vì thế gã chỉ biết phát tiết.

eunjae lờ mờ nhìn người đàn ông phía trên mình, vẻ mặt đau khổ của gã đập vào mắt cô như con dao cắm vào tim, là gã đang tra tấn cô hay tra tấn mình? cô vẫn đau lòng.

thời gian cứ thế trôi qua, cơn mưa bắt đầu lớn dần làm ướt thân thể hai người, heeseung vẫn mặc âu phục sang trọng dù đã thấm nước nhưng vẫn giữ vẻ oai nghiêm trên người, còn eunjae, quần áo đã rách tả tơi nhìn cô lúc này y như con bướm bị người ta bẽ gãy cánh nằm trên bia mộ trắng.

cường bạo qua đi, để lại trong người là chất lỏng nóng bỏng hòa cùng dòng máu chảy xuống chân cô chứng tỏ gã đã cường bạo tàn nhẫn như thế nào.

heeseung thở dốc nhìn người con gái dưới thân mà eunjae cũng mơ màng nhìn gã, bất chợt ngón tay thon dài giơ lên chạm vào má gã khiến gã giật mình nhưng chỉ trong giây lát, ngón tay từ má gã trượt xuống, đôi mắt trong veo nhắm lại, giọt nước mắt đau lòng rơi xuống, cô ngất đi trong im lặng.

heeseung nhìn cô, lại nhìn lên người cô chỉ toàn dấu răng, còn có hạ thể đang chảy máu, trong lòng dâng lên nổi hoảng sợ bật dậy, lui lại về sau mấy bước, cả người run rẩy nhìn cô nằm đó.

tay siết chặt lại, đôi mắt có tia hoảng sợ khi nãy cũng biến mất, gã xoay người rời đi.

khi cha eunjae tỉnh lại là hai ngày sau, lúc tỉnh lại là đang nằm trong căn phòng quen thuộc nhưng không phải phòng của heeseung, mà là phòng của người giúp việc, nơi lúc trước cô từng ở.

vừa động đậy, hạ thân đã truyền đến cơn đau, vẻ mặt tái đi vì đau đớn, nhìn đến những dấu vết trên người cũng đã mờ dần, có thể thấy đã được người ta bôi thuốc. là heeseung sao?

đó là ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô nhưng nghĩ lại thì không thể, bởi gã hận cô vì phản bội gã thì làm sao có thể đối xử tốt với cô. thật là chuyện buồn cười.

cửa phòng mở ra, dì min bưng vào một chén thuốc, nhìn thấy cô đã tỉnh, bà lạnh nhạt lên tiếng.

"thuốc này mới nấu, uống nóng sẽ có công dụng hơn."

nhìn thái độ của bà, không cần đoán cũng biết dì min đã biết hết sự thật, có thể cả thế giới đều biết cũng nên, đón lấy chén thuốc uống một hơi, tuy rất đắng nhưng khẩu vị dường như chẳng cảm nhận được gì, uống xong đưa lại cho bà.

"cảm ơn."

dì min không nói hai lời, lấy chén thuốc rời đi nhưng mới vừa tới cửa, tiếng eunjae đã vang phía sau.

"cháu xin lỗi."

trong lòng bà thở dài, tuy biết người trước mặt đã dùng thủ đoạn hèn hạ tiếp cận cậu chủ để trả thù nhưng cũng biết gia đình cô cũng chết thảm, tâm có chút động lòng nhưng ai biết cô ta lại muốn giở trò gì? nhìn người không nên nhìn bề ngoài, bà lạnh nhạt nói.

"dù cô có muốn dở thủ đoạn gì nữa cũng vô dụng, cậu chủ sẽ không mắc bẫy nữa đâu. cô nên tự lo cho bản thân, sống an phận một chút."

nói xong, bà đóng cửa đi ra ngoài, khi thấy eunjae được đưa về trong tình trạng hôn mê thì phát hoảng nhưng khi vô tình nghe được sự thật thì lòng chùng xuống, bà thật sự không chấp nhận nổi sự thật này, bà thật không tin cô gái trước mắt ngây thơ đáng yêu như vậy lại là kẻ bụng dạ toàn rắn rết.

nhưng sự thật phơi bày trước mắt, không tin cũng phải chấp nhận, chỉ mong cuộc sống sau này của cô sẽ yên ổn, dù cậu chủ không giết cô nhưng để cô sống không bằng chết lại khắc nghiệt hơn khi giết cô.

bà biết cậu chủ cũng đau lòng, lần đầu yêu một người đổi lại là con của kẻ thù giết cả nhà mình, làm sao chấp nhận nổi? thôi để ông trời quyết định vậy.

trong phòng lại rơi vào im lặng, giờ đây cô chỉ có một mình, không người thân, không bạn bè, heeseung không giết cô nhưng lại giam lỏng cô, gã muốn hành hạ cô sao?

eunjae cũng không suy nghĩ nhiều nhưng thật may, cha mẹ jo đã được eunsang bảo hộ nên cô không lo, giờ chỉ ngồi chờ trừng phạt khắc nghiệt của gã mà thôi.

...

năm ngày đã trôi qua nhưng heeseung vẫn không xuất hiện, những vết thương trên người cũng biến mất, đồ ăn mỗi ngày đều được dì min mang vào cho cô nhưng trước sau vẫn không nói chuyện với cô, cô cũng không hỏi heeseung đang ở đâu, gã muốn làm gì cô chỉ có thể chấp nhận.

đang nhìn về phía cửa sổ, cửa phòng lại mở ra, cứ tưởng là dì min nhưng khi xoay người thì có hai người mặt vest đen đi vào, một tên lạnh giọng.

"lee tiên sinh muốn cô đến một nơi."

hai người đứng đó không tiến tới bắt cô, thời gian qua bọn họ đều thấy lee tiên sinh rất yêu quý cô, dù biết cô là kẻ thù của lee tiên sinh nhưng ngài ấy không giết cô chứng tỏ cô ta vẫn còn quan trọng đối với ngài ấy, vì thế bọn họ vẫn có chút kiêng kỵ.

eunjae gật đầu, đứng dậy cùng họ rời đi. chuyện gì đến sẽ đến, chỉ mong gã cho cô một cái chết nhẹ nhàng một chút.

ra tới đại sảnh đã thấy dì min chạy tới, trên vẻ mặt lo lắng nhưng không nói gì, cô nhìn bà cười ôn nhu.

"dì min, đã làm phiền dì thời gian qua."

sau đó đi ra khỏi cổng, dì min dù không chấp nhận eunjae nhưng cũng không ghét bỏ cô, lòng lo lắng không thể tả nhưng cũng không làm được gì, bất chợt chạy đến chỗ điện thoại muốn gọi cho geunji nhưng bị một vệ sĩ chặn lại.

"dì min yên tâm, lee tiên sinh sẽ không tổn hại đến cha tiểu thư đâu."

nghe nói thế, dì min cũng yên tâm nhưng không biết cậu chủ lại muốn làm gì nữa đây? bà thật sự lo sợ.

...

trên đường đi đến chỗ heeseung, eunjae ngồi trong xe nhìn bên ngoài cửa sổ, hai bên đều là cây cối um tùm, càng đi sâu vào cũng chỉ là cây cối mà đường thì không có một chiếc xe thứ hai.

đi khoảng một tiếng, chiếc xe đậu trước một cổng lớn màu đen, có hai người mặc vest đen đứng canh cửa, ba người đi vào trong, có một số người mặc vest đen khác đi xung quanh như tuần tra, hơn nữa còn cầm súng trên tay.

cô có chút hoảng sợ, ban ngày ban mặt lại cầm súng những chỗ không người, họ rốt cuộc là người như thế nào?

nhưng cũng cảm thấy lạ, từ lúc đi vào chẳng thấy có biệt thự, chỉ thấy có rất nhiều ngôi nhà màu xám tro sắp thành nhiều dãy giống như chỗ dành cho quân đội, không lẽ thật sự là nơi dành cho quân đội sinh sống sao?

suy nghĩ cũng biến mất khi cô bị đưa vào một ngồi nhà màu xám tro tương tự, bên trong rộng rãi nhưng không có gì, giống như chỗ ở của tù tội nhưng ngay cả chiếc giường cũng không có.

bất chợt thấy người trước mắt, cô mới hoàn hồn, đôi mắt cũng trở nên ảm đạm.

lee heeseung không mặc tây âu như thường ngày, đơn giản chỉ có quần tây đen cùng áo sơ mi đen, khuôn mặt không có cảm xúc nhưng quanh thân đều là sát khí, ánh mắt lạnh lẽo nhưng không liếc eunjae một cái, chỉ nhìn vào người đối diện.

jihoon cũng có mặt, anh cũng biết rõ mọi chuyện nhưng vẫn không tin eunjae là loại đàn bà bụng dạ rắn rết, đôi mắt có vẻ chờ mong cô nhìn đến anh, giải thích cho anh nghe nhưng mắt cô chỉ hướng về heeseung, một tia cũng không bắn về phía anh.

thấy heeseung không nhìn mình, tâm tuy đau nhưng cũng không còn hơi sức để quan tâm, cô rất mệt mỏi. mắt nhìn về người đàn ông trung niên, tóc cũng hai màu trắng đen, nước da đen ngâm, cả người đều đầy thương tích chứng tỏ mới bị tra tấn.

khi người đàn ông khổ sở xoay mặt nhìn eunjae, lòng cô chấn kinh.

"chú yongmin?"

cô muốn chạy lại nhưng bị hai tên vệ sĩ giữ chặt hai tay nhưng khoảng cách hai người cũng chỉ vài bước.

người tên yongmin mặt đầy máu ngước nhìn eunjae, giọng khàn khàn.

"cô là ai?"

vì sao chú yongmin lại ở đây, cô nhớ sáu năm về trước ông đã mất tích, cô có hỏi cha thì ông bảo chú đi du lịch nhưng có ai đi du lịch sáu năm không về nhà kia chứ? giờ chú bị heeseung bắt giữ, gã muốn làm gì đây?

nhìn heeseung, cô hét lớn. "rốt cuộc anh muốn cái gì?"

gã nhìn cô cười lạnh, phất tay lên đã có một tên vệ sĩ bước tới đá mạnh vào bụng ông yongmin làm ông ta kêu đau đớn mà eunjae cũng đau lòng, cô chưa kịp lên tiếng thì gã đã nói trước.

"mười tám năm về trước, ông cùng cha yunho và kim haemi đã làm gì gia đình nhà họ lee?"

eunjae nghe xong thì ngây ra, vì sao lại nói về chuyện đó, gã muốn cho cô biết điều gì?

ông yongmin tuy đau nhưng cắn răng chịu đựng, giọng có chút vặn vẹo bởi vì đau đớn nhưng rất nhanh nói hết mọi chuyện.

"mười tám năm trước, tôi cùng hai người họ được chủ nhân ra lệnh âm thầm tiếp cận gia đình nhà họ lee, vì họ là nhà chế dược cho chính phủ, chủ nhân muốn biết chính phủ đang điều chế loại thuốc gì vì thế bảo chúng tôi tiếp cận họ, đến khi biết được họ làm gì thì báo ngay cho chủ nhân."

lời vừa tuông ra, eunjae như nghe tiếng bom nổ, người bất động nhìn ông yongmin. cái gì chủ nhân? cái gì tiếp cận?

"chủ nhân của các người là ai? nói rõ ràng từng chi tiết một." heeseung liếc nhẹ eunjae lại nhìn yongmin lên tiếng.

yongmin lại bị vệ sĩ đá mạnh vào bụng phun ngụm máu, kêu đau tiếp tục nói.

"hự... khụ, khụ, khụ... chủ nhân chúng tôi là howard, là người cầm đầu tổ chức sát thủ, chúng tôi đều là sát thủ."

oành một tiếng, eunjae cảm thấy người như muốn quỵ xuống nếu không phải có hai vệ sĩ đỡ cô thì cô đã ngã xuống rồi, cả người bất lực không chút sức, lời của ông yongmin như một quả bom lớn quăng về phía cô. cha mẹ cô là sát thủ? sao có thể như thế được?

"không. chú nói dối, ba mẹ cháu không phải sát thủ? không phải!?"

cô hét lớn, giãy người khỏi hai vệ sĩ, chạy tới nắm cổ áo ông yongmin, nước mắt cũng không ngăn được, như đê vỡ lũ tràn ra.

jihoon thấy cảnh trước mắt không khỏi thương cảm, tay siết chặt không cho mình chạy tới ôm cô vào lòng an ủi.

heeseung vẫn tỏ thái độ lạnh băng, con ngươi cũng không chút tình cảm, môi lạnh nhạt lên tiếng.

"hội sát thủ không phải có điều cấm kỵ không được sinh con sao? tại sao hai người họ lại có con?"

yongmin thở hổn hển, không biết vì sao gã lại muốn nhắc đến chuyện cũ, từ khi yunho và haemi đã chết thảm, biết mình không tránh khỏi bị truy sát nên lẫn trốn sang thái lan, cứ tưởng sống yên biển lặng không nghĩ ba ngày trước lại bị bắt về.

mặc kệ heeseung muốn gì, giờ yongmin chỉ biết hỏi gì nói nấy.

"vì muốn tiếp cận họ như hàng sớm nên hai người kia đã nhận nuôi một bé gái đặc tên cha eunjae, một phần muốn dùng nó làm lá chắn để che đậy, một phần muốn sau khi nó lớn lên có thể đào tạo nó thành sát thủ nhưng lại không có thời gian vì thế họ dự định khi kết thúc cũng thủ tiêu con bé luôn."

ông yongmin dừng lại lấy hơi để nói tiếp.

"còn đứa con trai là do ngoài ý muốn, bọn họ từ lúc làm sát thủ đã uống thuốc khiến mình vô sinh nhưng không ngờ lại sinh ra bé trai nhưng họ không cảm thấy nó là chướng ngại vì dự định cũng đào tạo nó làm sát thủ, ít ra nó còn nhỏ có thể đào tạo dễ hơn đứa bé gái kia."

"chú nói cái gì?" eunjae cố gắng hỏi, âm thanh như nghẹn lại cổ họng nghe rất thê lương.

trái tim như muốn ngừng đập, vẫn không thể tin hiện thực xảy ra. con nuôi? lá chắn? đào tạo thành sát thủ? vô sinh?

tất cả mọi chữ bay tứ tung trong đầu khiến óc muốn nổ tung, đôi mắt ngập nước nhìn người đàn ông mình gọi là chú, cảnh tượng gia đình hạnh phúc hiện ra, tất cả giống thực nhưng hư ảo biến mất ngay trước mắt.

"không. chú yongmin, chú nói cho cháu biết tất cả là giả phải không? cha mẹ cháu không phải sát thủ, cháu không phải là con nuôi, không phải con cờ. chú nói đi. xin chú nói là không phải đi! cháu xin chú đấy..."

eunjae nắm cổ áo yongmin đau đớn lên tiếng, giọng nói cũng nhỏ dần không chút khí lực, cô không tin đó là sự thật, cô không tin cha mẹ là người ác độc, cô không tin.

yongmin nhìn người con gái trước mặt, một cô gái xinh đẹp nhưng xa lạ, mà tại sao cứ nói yunho và haemi là cha mẹ của mình? không lẽ là cha eunjae? nó chưa chết sao?

"sunoo."

heeseung phất tay thì sunoo đi tới trước mặt eunjae, hắn cũng đã biết mọi chuyện nhưng chưa nói cho hayoung biết vì sợ cô đau lòng nhưng hắn cũng không mong eunjae sẽ thiệt mạng bởi hắn nhận ra cô nàng thật yêu lee tiên sinh và cũng là một người tốt.

sunoo lấy ra một cái máy ghi âm đã cũ đưa trước mặt eunjae, ấn nút, mới đầu là tiếng rè rè sau đó là âm thanh giọng một người đàn ông vang lên quen thuộc.

"lee tiên sinh, tôi thật sự chỉ biết có nhiêu đó thôi, ngài tha cho tôi đi! tôi biết tôi không nên cho bọn họ biết nhưng tôi không nói thì gia đình tôi sẽ bị họ giết hết. lee tiên sinh, tôi xin ngài... á!"

"ba?" cô ngỡ ngàng lên tiếng, đó là câu nói cuối cùng cô nghe được khi cô ngất xỉu, gã đã ghi âm lại sao? vì sao?

chợt nhớ ngày trước, khi thăm mộ ba mẹ của gã, gã từng nói với cô.

"lúc đó thế lực của anh tuy mạnh nhưng vẫn thua họ, vẫn cần có người trợ giúp vì thế anh phải tìm bằng chứng cho giới hắc đạo biết, mà lý do chính là con chip chứa tư liệu về chất chống ma túy. và anh cũng có lý do nói với hắc đạo, bảo hắn muốn khống chế mấy tên buôn lậu ma túy khác, đương nhiên sẽ có người giúp anh."

'đây là bằng chứng mà anh muốn cho giới hắc đạo biết sao?'

hình ảnh cha mẹ bị chết thảm hiện ra trong ý thức của heeseung, cha bị đánh đập đến chết, mẹ thì bị mấy tên cặn bã thay phiên cưỡng bức, lòng chợt lạnh lẽo, hàn khí không giảm còn tăng thêm.

năm đó khi tìm được cha yunho cùng kim haemi, gã ra tay không thương tiếc, giết chết đứa bé trai, cho mấy tên thuộc hạ luân phiên cưỡng bức haemi, cũng chính mình cưỡng bức đứa con gái, còn cha yunho thì đánh đến sống dở chết dở.

dù bị đánh đập thê thảm, máu me đầy mình, không có chỗ nào là không nguyên vẹn nhưng yunho vẫn cứng đầu không chịu khai.

"đừng giả vờ như kẻ vô tội, tao và mày đều biết sự thật. nếu mày chịu nói ra người đứng sau mọi chuyện thì tao sẽ cho mày chết một cách thoải mái hơn."

heeseung nói xong lại liếc nhìn vào cửa phòng cha eunjae cười lạnh.

"con gái của mày tư vị cũng không tồi, có thể đám thuộc hạ của tao cũng nên nếm thử một chút."

yunho nghe thế, đáy mắt đỏ ao, hắn cười tàn ác.

"dù mày có cho cả trăm thằng chơi nó, tao cũng không khai, con gái chỉ là thứ bỏ đi, chẳng làm nên việc, hơn nữa nó đâu phải con gái tao, vì sao tao phải vì nó mà bán đứng tổ chức?"

heeseung cười âm lãnh. "mày đã chịu khai rồi sao? nói đi, tổ chức đó là do howard cầm đầu phải không?"

gã bình thản hỏi, phất tay lên thì một vệ sĩ đã bẽ gãy một cánh tay của yunho làm ông ta hét lớn lên vừa muốn cắn lưỡi đã bị hai vệ sĩ nắm chặt cằm.

"mày giết tao đi, giết tao đi..." yunho như bị điên quát lớn nhưng vẫn bị kiềm chặt.

"chặt từng ngón tay của hắn xuống, xem hắn có thể chống đỡ được bao lâu."

lệnh vừa ra đã có tiếng hét thảm kêu lên, yunho dù là sát thủ máu lạnh không sợ đau đớn nhưng khi nhìn mười ngón tay trước mặt cũng rung cả người, hắn đau đớn lên tiếng.

"tao khai. tao khai. là do howard chỉ lệnh cho tao cùng haemi và cha yongmin tiếp cận gia đình mày, ông ta muốn thâu tóm thị trường ma túy, chỉ mình ông ấy độc tôn chiếm hữu. mày giết tao đi, cầu xin mày giết tao đi."

rốt cuộc nụ cười thỏa mãn cũng nở trên môi heeseung nhưng nụ cười không phải ấm áp mà là hàn khí rất nặng, giọng nói như ma quỷ vang lên.

"tao sẽ cho mày chết một cách thoải mái nhưng mà... những gì mày đã làm với gia đình tao, tao sẽ trả lại cho mày cùng vợ con mày gấp bội."

ngay sau đó, từng miếng da trên người yunho bị lột ra, đau đớn hơn cả lăng trì.

đoạn ghi âm kết thúc cũng là lúc tiếng hét của yunho biến mất.

eunjae ngồi bẹp trên mặt đất, đôi mắt vô hồn tuyệt vọng , nước mắt giờ chỉ còn vươn vài giọt trên khóe mi, gương mặt trắng bệch, môi run run bị cắn đến rướm máu nhưng vẫn không ngừng lẩm bẩm gì đó.

nhìn cô lúc này như đóa hoa phù dung trong nước, tĩnh lặng nhưng không chút sức sống.

eunjae ngồi đó, tự cười giễu trong lòng, tất cả những gì cô làm, những gì cô phải chịu đựng toàn bộ đều vô nghĩa, từ đầu chỉ là con cờ để người ta lợi dụng, còn nghĩ cha vì gia đình, vì thương yêu cô nên mới làm chuyện ác nhưng khi nghe lời nói tàn nhẫn của ông trong máy ghi âm, cô mới biết, trong mắt ông cô ngay cả con gián cũng không bằng.

đây cả phải là quả báo của cô không? ra sức trả thù chỉ đổi lại kết cục tàn nhẫn. còn kiên lụy đến cha mẹ jo jina, bạn bè thì không còn, cũng tự tay bóp chết tình yêu của cô và heeseung.

đây là ông trời đang trừng phạt cô phải không? biết cô làm sai nên mới tạo ra những tổn thương cho cô? khiến cô phải đau khổ bỏ cuộc nhưng cô lại cứng đầu không chịu thua, bây giờ...

nở ra nụ cười vô vọng. cô có tư cách gì để hận? có tư cách gì để yêu? giờ cô còn có tư cách gì để sống đây?

nước mắt tưởng đã khô cạn nhưng lại rơi xuống. cô không có tư cách gì cả.

đột nhiên cả người bị kéo dậy, trên cổ cảm thấy một vật gì đó đâm vào rất đau.

yongmin bỗng nhiên lấy đâu ra một miếng sắt nhỏ sắc bén, kéo eunjae đứng lên che chắn trước mình, tay kề mảnh sắt vào cổ cô cũng rạch một đường làm nó rướm máu.

jihoon phản ứng đầu tiên rút súng ra chĩa về phía yongmin, các vệ sĩ khác cũng lấy súng ra chĩa về phía hắn nhưng đã bị eunjae che lại, dù cô nhỏ con hơn yongmin nhưng hắn ta lại thu người phía sau cô nên jihoon cũng bất lực.

"heeseung... nếu mày chịu thả tao ra, tao sẽ tha mạng cho nó."

eunjae vì vết thương trên cổ nên kéo lại chút lý trí nhìn về phía heeseung, lúc này cô lại chờ mong nhưng chờ mong điều gì? cầu mong gã sẽ cứu cô sao?

heeseung nhàn nhã đứng dậy, mắt hờ hửng liếc eunjae, lấy một khẩu súng của tên vệ sĩ kế bên chĩa về phía eunjae.

"mày muốn giết cô ta? tao sẽ giúp mày một tay."

mọi người ai nấy kinh hoảng, không tin những gì vừa nghe thấy.

eunjae nhìn heeseung đang chĩa súng về phía mình, gương mặt không tỏ vẻ đau lòng, chỉ nhìn gã nở nụ cười nhẹ, một nụ cười tuyệt vọng, nụ cười giống như đã buông xuôi mọi chuyện, sống chết cũng không quan tâm.

đôi mắt trong veo cũng dần nhắm lại, một giọt nước mắt rơi dài xuống trên má, miệng lẩm bẩm chỉ mình cô nghe.

"em yêu anh, heeseung... em xin lỗi."

'đùng'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro