;26
lee gia.
ngồi trong vườn hoa, jina cảm thấy có hứng thú nên lấy một tập vẽ, ngồi vẽ mấy đoá hoa đang nở, thời gian trước nơi này chỉ toàn hoa oải hương nhưng cô đã bảo heeseung trồng thêm vài loại để vườn hoa có thêm nhiều màu sắc nên bây giờ mới có hoa cho cô vẽ.
có thể nói sau khi gã cai nghiện xong thì tính tình thay đổi hẳn, bất cứ cô muốn gì gã đều nghe theo, dù bây giờ cô muốn đuổi người nào thì gã cũng nhắm mắt tuân lệnh.
nói là vui vẻ vì được gã yêu thương nhưng vẫn lo lắng vì một ngày bí mật bại lộ, không biết lúc đó gã sẽ làm gì mình. như eunsang nói, là tự ngược mình hay hành hạ cô?
thở dài trong lòng, vì sao ngoài mặt luôn hạnh phúc nhưng trong lòng lại rối như tơ thế này.
"sống hạnh phúc như thế còn thở dài? chị quả không biết hưởng thụ là gì hết?"
giọng nói quen thuộc vang lên, jina lười biếng quay đầu nhìn.
eunsang một thân âu phục bạc, vẻ kiều mị không đổi trên gương mặt tuấn mỹ, cùng đôi mắt đào hoa nhìn cô mang theo ý chăm chọc.
"cứ tưởng cậu mãi cũng không trở lại, có chuyện gì sao?"
cậu ngồi xuống ghế đá, dì min mang ra một tách trà cho cậu, gật đầu cười rồi lui ra sau.
"muốn về xem hai người hạnh phúc như thế nào. sao rồi? đã nghĩ kĩ chưa?"
nghe cậu nói thế, cô lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, môi nở nụ cười.
"ừ. tôi sẽ cố làm anh ấy yêu tôi, vì yêu tôi mà từ bỏ thù hận."
thấy cô nói nghiêm túc, ánh mắt không có chút dối trá, cậu cũng không châm chọc, khẽ cười.
"vậy thì tốt, tôi chúc phúc cho chị."
tuy có hơi xót nhưng thấy cô và anh trai hạnh phúc, cậu cũng yên lòng rời đi, đánh mất tình yêu này vẫn còn tình yêu khác đang đợi cậu ở một nơi khác.
chợt nghĩ đến cái dáng lùn lùn khuôn mặt ú ú kia, vô thức nở nụ cười.
"còn cậu thì sao? đã tìm một nửa hạnh phúc kia chưa?"
cô bình thản hỏi, bởi thấy cậu cười vô thức, nguyên nhân có thể chỉ vì một chữ yêu, thường thì người đang yêu sẽ cười ngốc nghếch như thế mà, heeseung là chứng minh điển hình cho mấy ngày nay.
"chị nói thế không sợ tôi đau lòng sao?" như bị hỏi trúng tim đen, cậu cười cười nhìn cô.
"nếu đau lòng, cậu sẽ không nương tay tha cho tôi. chuyện ba tôi phản bội cha mẹ cậu là sự thật. thật xin lỗi."
không biết vì sao lại nhắc tới chuyện cũ, chỉ là cô vẫn muốn nói lời xin lỗi với cậu bởi trong chuyện này cậu là kẻ vô tội.
eunsang lắc đầu, uống một ngụm trà tuy hơi đắng nhưng tâm lại thấy dịu ngọt.
"không ai có lỗi trong chuyện này, người không vì mình trời chu đất diệt. tôi nghĩ vì gia đình nên ba chị mới làm thế, tôi không hề trách cứ ông ấy."
jina nhìn về bông hoa đang nở, nhàn nhạt nói.
"cậu đã trưởng thành, không còn cái vẻ tiểu bạch kiểm như ngày nào."
"ý chị nói tôi giống trai bao? này, có cần đem tôi ra so sánh kiểu đó hay không?" tuy lời nói tỏ ra tức giận nhưng nét mặt lại tỏ ra cợt nhã.
jina cười cười. "là lỗi của tôi được chưa? nhưng tôi vẫn mong cậu sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình, như thế lòng tôi sẽ bớt nặng hơn ."
cô dừng vẽ, cầm tách trà thưởng thức, mùi vị quả nhiên thật ngon.
"tôi đương nhiên hạnh phúc, chỉ có điều trong lòng vẫn còn chút khó chịu, chị có thể giúp tôi được không?"
jina nhìn cậu, cậu đã bỏ qua tất cả, để cô được sống hạnh phúc bên anh trai cậu, việc cậu muốn nhờ cô, đương nhiên không thể từ chối, nở nụ cười dịu dàng với eunsang.
"chỉ cần nằm trong khả năng của tôi, tôi đương nhiên không từ chối."
biết cô đã chấp thuận, cậu nhìn cô, nở nụ cười ấm áp.
"tôi muốn ôm chị một lần có được không?"
cứ tưởng cậu muốn cô làm việc gì khó khăn, không nghĩ chỉ là một cái ôm, cô cười cười, gật đầu.
"được."
được cô đồng ý, tuy chỉ là cái ôm cũng khiến cậu thỏa lòng. eunsang đứng dậy cũng kéo cô đứng lên, hai cánh tay rắn chắt ôm chặt lấy eo cô, để đầu cô tựa vào vai cậu, hít mùi hương dễ chịu trên người cô.
mùi oải hương ngày trước quen thuộc bao quanh lấy cậu, tâm tình trở nên rung động, cảm xúc không nói bằng lời, cũng không khống chế được, hai tay càng siết chặt cô hơn.
jina cũng ôm lấy cậu, không biết vì sao lúc này cô cảm thấy người cậu đang run rẩy, tay vỗ về lưng cậu như an ủi.
một lúc sau, eunsang đẩy nhẹ jina ra, trong mắt có vài phần chua xót khiến jina giật mình, chưa kịp nói gì thì mặt cậu đã gần sát mặt cô, cô ngây người, một chút phản ứng cũng không có, cho đến khi...
"lee eunsang, em muốn chết sao?"
giọng heeseung vang tới, hai người giật bắn mình, chưa kịp xoay lại thì cả người cô đã rơi vào lòng ngực tráng kiện của gã, hơi thở nguy hiểm trên đầu chứng tỏ gã đang bốc hỏa.
eunsang cười cười, chẳng tỏ ra sợ hãi nhìn anh trai.
"em còn rất yêu đời, làm sao muốn gặp diêm vương sớm như vậy?"
"lee eunsang!" gã gầm lên, tay cũng nổi gân xanh, mặt tối sầm nhìn em trai.
"anh đã từng nói, em nên biết cư xử đúng mực vì sao cứ thích gây chuyện, em có tin anh sẽ chôn sống em không?"
"anh à, anh đừng quên jina là người yêu cũ của em, bây giờ em sắp đi xa, chỉ muốn chia tay jina, nói vài ba câu, làm vài ba chuyện là xong, anh không cần kích động như vậy, hơn nữa bây giờ jina yêu anh chứ đâu còn yêu em, không tin anh có thể hỏi cô ấy."
mũi tên bị bắn ngay mình, jina đỏ mặt lườm eunsang, dù có yêu, cô cũng không muốn trắng trợn nói ra như thế.
heeseung khi nãy còn tức giận, nghe em trai nói thế tâm tình đỡ hơn một chút, lại phát hiện người trong lòng gương mặt đỏ như quả cà chua, tâm tình trở nên vui vẻ hơn.
nhưng nghĩ lại hành động hai người khi nãy, nếu gã không xuất hiện kịp lúc thì sao? cơn giận một lần nữa lại dâng lên.
"khi nãy em định hôn jina?"
tâm tình anh trai không biết khi nào cứ thay đổi 180 độ, cậu cười cười.
"bụi bay vào mắt jina, em chỉ thổi giúp cậu ấy, không tin anh hỏi jina đi."
vì cớ gì cứ chĩa mũi tên ngay cô, jina lườm cậu, nếu muốn ném quả bom cho cô, đương nhiên cô sẽ nhận nhưng mà trong đầu nghĩ ra một kế hay.
khuôn mặt tỏ ra vô tội, đôi mắt long lanh nhìn heeseung, giọng nói có vài phần ủy khuất.
"anh đừng trách eunsang, cậu ấy chỉ muốn hôn em một lần cuối để chào tạm biệt mà thôi."
lời vừa dứt, ngọn lửa nhỏ tưởng chừng được dập tắt nay đã phừng phừng cháy lên mà eunsang cũng không ngờ jina lại nói như vậy, nhìn về phía anh trai, cậu chết chắc rồi.
"anh, anh nghe em giải thích... jina, cậu nói gì đi chứ?"
tuy nói hôn cô là ngoài ý muốn nhưng heeseung xuất hiện lại đúng lúc nhìn thấy cảnh đó thì lấy gì giải thích được đây.
jina làm mặt quỷ với eunsang, cô biết heeseung sẽ không làm gì cậu ta, bởi đó là đứa em gã yêu quý nhất, bất quá chịu mắng vài câu là xong thôi.
"lee eunsang."
đang trong dầu sôi lửa bỏng, một giọng nói nghe thanh âm ấm áp vang lên, ba người cùng lúc quay lại.
một cô bé khoảng hai mươi tuổi, xem ra là người lai, dáng người hơi chút mũm mỉm, đôi má phụng phịu trắng mịn, đôi mắt dễ thương đáng yêu, hai má ửng hồng nhìn là muốn véo một cái.
cô bé vận một chiếc váy liền màu xanh nhạt, dáng vẻ đầy đáng yêu, không thấy đâu là khuyết điểm.
cô bé đi đến trước mặt eunsang, đôi mắt rưng rưng, môi mím chặt như muốn khóc, giọng đầy ủy khuất.
"anh nói sẽ về tìm em, đã hai tháng rồi không thấy đâu, anh không còn yêu em nữa sao?"
jina há hốc miệng, cô sửng sốt mở trợn tròn mắt, không tin những gì mình vừa nghe thấy
heeseung đổi lại có chút hiếu kỳ, cơn giận cũng tiêu tan, gã lui về sau vài bước ôm jina vào lòng, cùng cô xem kịch vui.
eunsang như hóa đá, vẫn chưa tiếp thu kịp thì cô gái đã khóc lớn, cậu luống cuống tìm khăn trong túi quần nhưng không có, đành hy sinh lấy tay áo lau đi nước mắt của cô gái, giọng cũng trở nên hoảng loạn.
"minju à, đừng khóc. là anh sai, được chưa?"
lau đi nước mắt cho nhỏ, cậu mới thở nhẹ hỏi tiếp.
"sao em lại đến đây? không phải anh bảo em cứ ở bên mỹ đợi anh hay sao?"
cậu nhíu chặt mày, không biết người cậu làm việc kiểu gì, để bảo bối của cậu chạy khắp nơi, lỡ nhỏ có chuyện gì cậu phải làm sao đây?
cô bé tên minju hít hít vài cái, lấy tay áo cậu lau đi nước mắt nước mũi của mình, mắt có chút oán giận.
"tất cả đều tại anh, nếu em không tìm anh thì em sẽ bị ba mẹ đánh chết mất."
eunsang hoảng hốt, nắm tay nhỏ gặn hỏi.
"có chuyện gì vậy, em lại gây ra chuyện nữa sao?"
cái này cậu có thể chắc chắn, bởi từ lần đầu gặp gỡ cho đến bây giờ, nhỏ chỉ mang phiền phức đến cho cậu mà thôi.
minju cắn môi, cầm tay cậu đặt lên bụng của mình, mặt đỏ lên.
eunsang khó hiểu. "em bị đau bụng?"
jina đang cùng heeseung xem kịch, lòng than nhẹ một một tiếng. thật không biết tên này trong đầu chứa gì?
người vào nhìn vào đã hiểu vậy mà cậu... nhưng khi hiểu được, trong lòng cô lúc này không phải là mất mát mà là vui vẻ vì eunsang đã tìm được hạnh phúc nhưng không nghĩ lại nhanh như thế? tên này thật kín miệng.
"đau bụng cái đầu anh! em có thai rồi!"
"cái gì?" quả nhiên là anh em ruột thịt, ngay cả tiếng hét cũng giống nhau khiến jina bội phục.
"không thể như thế được, từ lúc đó chúng ta chỉ làm có một lần."
cậu vừa lên tiếng, minju đã chảy nước mắt, nhỏ nghĩ lại lúc đó vì say mà dâng mình lên miệng sói, càng không ngờ con sói này tinh lực dư thừa, chỉ một lần là dính ngay, lần đầu tiên của nhỏ vì sao lại dâng cho tên khốn này chứ?
"anh cũng biết đó là lần đầu tiên của em mà, không tin thì xem đi, nó được hai tháng rồi đó."
kim minju tức giận, lấy từ túi xách ra một sắp giấy đưa cho cậu, eunsang xem xong thì ngây người, tinh lực hai năm trời không dùng, giờ dùng đến thì lại trúng số. có cần chơi cậu như vậy không?
"eunsang, nếu em dâu đã mang thai vậy hai đứa nên sớm đăng ký kết hôn, anh không muốn người ngoài nói nhà họ lee không chịu trách nhiệm."
heeseung tự cho là người có trách nhiệm lên tiếng, jina lườm gã khinh thường.
minju nghe thấy có người gọi mình là em dâu, nhỏ mừng hớn hở nhìn phía sau eunsang đang hóa đá với đóng giấy tờ, mắt tròn xoe mở lớn.
"chị jina." nói xong, nhỏ chạy đến nhìn jina từ trên xuống dưới.
bị cái nhìn soi mói ấy có ai chịu nổi, cô hơi mất tự nhiên cười với minju.
"chúng ta đã từng gặp nhau sao?"
cô nhớ rõ đây là lần đầu hai người gặp nhau, không lẽ là bạn cũ của jina?
minju lắc đầu. "không có, em biết chị vì trong phòng eunsang có để tấm hình của chị, em còn biết chị là người yêu cũ của anh ấy, giờ được gặp chị em vui thật đấy."
nhỏ suy nghĩ một chút, trào phúng nói.
"em thật hâm mộ chị đó nha, em cũng yêu eunsang nhưng anh ấy cứ nghĩ về chị mãi, chị có cách gì khiến anh ấy yêu chị vậy? chị chỉ giúp em với."
jina thấy minju ngây thơ không phải bình thường mà là quá mức, có ai như cô bé lại đi hỏi tình địch của mình cách làm sao để người mình yêu, yêu mình hay không?
"minju, đừng nháo nữa." eunsang lấy lại tinh thần kéo minju lại.
"em theo anh về biệt thự nghỉ ngơi, anh sẽ gọi điện cho hai bác để họ không cần lo lắng."
minju cau mày, nhỏ còn chưa hỏi được bí quyết nha, về tay không thật không cam lòng.
"giờ này trời cũng đã tối, cậu để minju ở lại đây đi, bây giờ em ấy đang mang thai, đi nhiều sẽ không tốt."
jina lên tiếng, ánh mắt lộ rõ vẻ hạnh phúc nhìn hai người.
"em để minju ngủ ở phòng em cũng được, nơi đó vẫn được người làm dọn dẹp hàng ngày, lâu rồi không trở về, giờ ở lại một đêm không mất bao nhiêu thời gian."
heeseung cũng lên tiếng, gã vẫn hứng thú với cô bé minju này hơn, ít ra nhỏ xuất hiện khiến cho jina không còn ý tưởng gì, ngay cả eunsang cũng thế.
"hay quá, chị jina vậy tối nay em sẽ ngủ cùng chị."
"không được."
minju vừa nói xong, hai người đàn ông đều quát lên khiến hai người phụ nữ giật mình, jina nhíu mày liếc heeseung, minju như muốn khóc nhìn eunsang.
hai người bỗng chốc im lặng, cười cười nhìn hai cô.
một lát sau, jina cười hiền hòa, vẻ mặt trở nên đáng yêu đầy mị hoặc.
"heeseung, anh nói lâu rồi eunsang mới về nhà, vậy hai anh em anh chắc có nhiều chuyện muốn nói vì thế em không phiền. tối nay em và minju sẽ ngủ ở phòng anh, còn anh qua phòng eunsang ngủ một đêm vậy."
không đợi hai người phản ứng, jina đã kéo minju đi nhanh về phòng.
heeseung muốn đuổi theo đã bị eunsang chặn lại.
"lâu rồi không tâm sự cùng anh, những bất mãn giấu trong lòng, hôm nay cứ việc giải toả ra hết đi."
nghe vậy, heeseung cũng không đuổi theo nữa, bất quá tối mai trừng phạt cô sau?
gã nhìn em trai, cười khẽ. "được."
trong phòng tắm lớn, những cánh hoa hồng nổi đầy trên mặt nước.
jina ngâm mình hưởng thụ làn nước nóng, đôi mắt có chút mê ly, vài giọt nước thắm vào làn tóc xinh đẹp.
minju đối diện nhìn cô không chớp mắt, nhìn thấy làn da trắng nõn, hai chân thon dài, đôi mắt mê ly mị hoặc, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, còn có bầu ngực tròn trịa nhìn mê người.
bất giác nhìn về thân thể của mình, cô rầu rỉ, vì sao vừa sinh ra đã không đẹp như người ta, muốn bụng có bụng, muốn ngực có ngực, muốn eo có eo nhưng sao toàn gấp đôi người ta không chứ?
"em thật hâm mộ chị đó."
nghe tiếng minju, cô cười khẽ. "vì điều gì?"
"chị vừa xinh đẹp, dáng người còn đẹp hơn, lại có tài câu dẫn đàn ông... em thả câu lâu lắm mới câu được eunsang đó, tuy hơi vất vả nhưng cũng thành công."
giọng điệu ngây thơ nhưng lời nói thì ngược lại, jina dở khóc dở cười. minju tính có gọi là quá thẳng thắng hay không?
"em yêu eunsang?" cô đành lãng sang chuyện khác.
minju đỏ mặt, cúi đầu. "em rất yêu anh ấy."
sự thừa nhận đáng yêu như thế ngay cả jina còn rung động nói gì là eunsang.
"chị không phải muốn nhiều chuyện nhưng rất muốn nghe chuyện hai người."
nhìn cô bé trước mắt, tuy không gọi là xinh đẹp nhưng mang theo vẻ đáng yêu như thiên thần, cô rất muốn biết có phải eunsang vì nét đáng yêu của minju nên mới cùng nhỏ một chỗ?
minju rất vui vẻ kể chuyện của nhỏ và eunsang.
"thật ra, ba em làm nhân viên ở công ty eunsang..."
cậu chuyện bắt đầu từ tám tháng trước.
gia đình nhỏ không được xem là danh giá cao quý nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, cha cô làm việc trong tập đoàn sange, mẹ cô làm việc trong tiệm hoa, về phần nhỏ hiện tại đang học năm hai khoa quản trị kinh doanh, cha từng nói khi nào ra trường sẽ nộp hồ sơ vào công ty sange giúp cô.
vì trong thời gian nghỉ hè nên nhỏ ra tiệm hoa phụ mẹ, từ nhỏ, nhỏ đã có thân hình hơi mũm mĩm, dù giảm cân cỡ nào cũng vô dụng, một là béo hai là béo hơn, tuy hơi buồn nhưng mặc kệ, cô vẫn sống vui vẻ dưới cái nhìn soi mói của kẻ khác.
một lần mẹ nhỏ bảo đem bữa trưa cho cha, nhỏ liền đi tới tập đoàn sange, mới đầu bác bảo vệ không cho vào nhưng biết nhỏ là con của bạn thân nên ông cho vào ngay.
nhưng ngặt nổi nhỏ có chứng bệnh hay quên, vừa vào toà cao óc đã không biết đi hướng nào, nghe nhân viên chỉ tới chỉ lui lại đi nhầm vào phòng của eunsang rồi mọi chuyện xảy ra thật xấu hổ.
lần đầu gặp cậu, nhỏ chỉ có thể dùng ba từ "tiểu bạch kiếm", cậu thật sự rất hấp dẫn nha, từ đôi mắt đào hoa, sóng mũi thẳng tấp, đôi môi mỏng màu bạc, thân hình cao to hơi gầy một chút nhưng nhìn vẫn giống yêu nghiệt.
đứng đó nhìn cậu hơn nửa ngày trời mà cậu vẫn vùi đầu vào đống hồ sơ chất cao như núi kia, cho đến khi...
'ục, ục, ục' – tiếng bụng nhỏ reo lên giống như tiếng chuông báo hiệu đã đến giờ ăn trưa mới kéo được sự chú ý của cậu về phía nhỏ.
bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, nhỏ cười ha ha gãi đầu.
"tôi đói bụng."
không chỉ nhỏ cảm thấy mất mặt mà ngay cả cái bụng không yên phận cứ reo mãi khiến mặt nhỏ đỏ hơn.
sau đó thân hình cao lớn như yêu nghiệt đi tới, nhìn nhỏ với đôi mắt đào hoa mê người, môi mỏng cười cười.
"tôi cũng đói."
thế là không hiểu vì sao hai người lại đi đến giai đoạn cả hai cùng ngồi xuống bàn ăn bữa trưa của cha nhỏ. khóc không ra nước mắt mà.
nói chuyện một hồi mới biết tên cậu là gì nhưng không biết cậu làm gì ở trong phòng một mình, cô khó hiểu hỏi.
"thường thì ba tôi làm việc với rất nhiều người, sao anh chỉ có một mình vậy? những người khác đâu rồi?"
eunsang đang gắp một hạt đậu bỏ vào miệng mém bị sặc vì câu hỏi của nhỏ, tuy biết cô nàng nhầm chỗ nhưng vì cậu cảm thấy đói bụng lại thấy cô bé có mang đồ ăn, vì thế không ngại mất mặt mà ăn.
không ngờ cô bé lại ngốc như thế, không nhận ra cậu là ai sao?
"em không biết phòng này là gì sao?" cậu khẽ cười nhìn nhỏ.
"ở đây nhiều phòng quá tôi không phân biệt được, hơn nữa ở ngoài cũng không thấy treo bảng, phòng này là phòng đặc biệt dành cho anh sao?"
minju không thấy cũng phải, thường thì phòng tổng giám đốc chỉ có phân biệt tầng, không cần bảng để xem.
thấy nhỏ có chút thú vị, dù gì cũng hơi nhàm chán, có cô bé chơi đùa cũng vui, liếc nhẹ tấm bảng sau lưng, cậu cố gắng nhích thân mình che tầm nhìn của nhỏ.
"ừ, là phòng đặc biệt."
"nếu anh không phải đang mặc vest, tôi sẽ nghĩ đây là phòng dành cho bệnh nhân vì thường thì phòng đặc biệt chỉ dành cho bệnh nhân tâm thần thôi. à không, là mấy bệnh nhân bệnh nặng mới đúng... cũng không phải, nơi đây đâu có giường. vậy giống cái gì ta?"
minju lấy ngón tay chỉ chỉ vào đầu cứ suy nghĩ mãi nên không nhìn thấy mặt người nào đó đã đen thui, trán cũng đầy vạch đen.
"à, đúng rồi... là dành cho mấy người bị bệnh tự kỉ, chỉ thích ở một mình."
mặt cậu đen hơn bao công nhưng thấy nụ cười ngây thơ của nhỏ cậu lại thả lỏng bản thân, kiềm chế cơn tức giận xuống.
"nhưng ở đây một mình chắc rất buồn, anh không thấy vậy sao?"
chưa kịp lên tiếng, nhỏ lại phun một câu, trong đầu cậu chợt nghĩ ra một ý, nụ cười tà mị nhìn nhỏ.
"nói cũng phải, trong này một mình rất buồn. như vậy đi, mỗi buổi trưa em mang đồ ăn đến cho tôi, tôi sẽ không thấy buồn nữa."
minju chớp chớp đôi mắt nai long lanh, thản nhiên nói.
"được thôi, dù gì mỗi ngày tôi đều đem cơm cho ba, bất quá cho anh ăn ké một chút cũng không sao."
môi cậu giật giật, nhà hàng năm sao cậu còn không màng tới, không lẽ vì miếng ăn không nhét đủ kẻ răng mà mang tiếng ăn ké.
"tôi không muốn ăn ké, tôi muốn ăn một hộp to."
thế là từ đó về sau, trưa nào minju cũng mang hộp cơm lớn đến cho eunsang mà cái lý do nhỏ nói với mẹ chỉ có một.
"con đem cơm cho mấy con mèo đi lạc, mẹ làm nhiều một chút nha."
lúc đó eunsang đang ăn miếng dưa chuột mà sặc đến đỏ cả mặt, nhỏ có cần nói cho cậu biết hay không? thà suốt đời cậu không biết còn hơn.
hai tháng sau, nhỏ mới biết cậu mang địa vị gì. tại sao lại một mình trong cái phòng rộng lớn như thế.
phát hiện được cũng nhờ cái tên vệ sĩ của cậu, lúc đó như mọi ngày nhỏ đem cơm vào phòng của cậu nhưng không thấy cậu mà thấy tên này.
sau đó, tên đó chỉ nói một câu khiến nhỏ chạy mất dạng.
"cô là thư ký mới? giám đốc lee đang ở trong kia, một chút sẽ ra."
trên đời này không thể nào có chuyện hai người họ lee ở cùng một nơi, trừ khi là anh em của cậu nhưng cậu từng nói anh trai cậu ở hàn quốc không có ở đây, vậy người mà tên kia nói chỉ có một... là cái tên ngày nào cũng bắt nhỏ đem cơm cho.
nhân chứng đã có, vật chứng từ trong phòng nghỉ đi ra, nhân chứng lên tiếng.
"giám đốc lee, hộp đồng này cần anh ký tên."
thế là bốn mắt lại nhìn nhau. trong năm giây, nhỏ biến mất.
từ đó về sau cũng không gặp lại cậu, dù ăn gan hùm cũng không muốn chọc giận cậu nếu không cha nhỏ sẽ bị mất việc.
nhưng minju nào biết, sau ngày nhỏ biến mất tên kia phải ngậm đắng nuốt cay chịu hàng vạn nước bọt do eunsang bắn ra.
hai tháng sau, gặp lại cậu đang cùng một cô gái ôm ấp đi vào khách sạn, lòng nhỏ chợt khó hiểu, tim nhói, tâm đau, nước mắt không hiểu vì sao lại rơi.
sau một tháng được mấy đứa bạn thân dùng hình thức đàn khẩy tai trâu giảng đạo, nhỏ mới biết mình đã động tâm rồi.
rầu rỉ than thân trách phận vì sao lại thích một kẻ tuấn mỹ, một kẻ như cậu làm gì để mắt đến nhỏ, một người thân hình như thùng phi, không có chỗ nào gọi là đẹp mắt, cũng có thể vì món ăn nên mới liếc nhỏ một cái.
đau lòng không nói thành câu, bỏ mặt hết thảy cô quyết định giảm cân nhưng sau một tháng cô tăng năm ký, lại béo hơn rồi.
nếu ông trời đã định nhỏ và cậu không có duyên vậy thì cắt đứt sợi tơ ngay bây giờ, nhỏ quyết định xả láng một bữa, đi bar uống rượu.
tiếng nhạc cuống nhiệt như sấm chớp, mọi người ăn mặc thiếu vải nhảy như mấy người điên mới chạy khỏi bệnh viện tâm thần, nhỏ ngồi một góc uống hết chai này đến chai khác cũng không thấy một con ma đến câu mồi. chán muốn chết.
đầu óc đang phiêu du sắp đến miền cực lạc thì một bóng người đến trước mặt nhỏ, mùi hoa nhài quen thuộc khiến nhỏ mơ màng nhìn lên.
đây chẳng phải cái tên yêu nghiệt khiến nhỏ đau khổ mà tăng ký hay sao?
nhỏ rầu rỉ đứng dậy có chút loạng choạng, một cánh tay đỡ lấy nhỏ, hơi thở nam tính phả vào mặt cô, giọng nói đầy châm chọc vang bên tai.
"lại béo hơn rồi."
'khốn kiếp, tôi béo lên có liên qua tới cuộc đời anh sao?'
tức giận đẩy cậu ra nhưng lại bị giữ chặt. "em say rồi, để tôi đưa em về."
"anh là yêu nghiệt, chuyên đi quyến rũ đàn bà. anh là tiểu bạch kiểm, anh quyến rũ tôi, khiến tôi yêu anh, khiến tôi béo lên vì anh, anh là đồ vô lại! anh buông tôi ra."
nhỏ quát lớn, chợt thấy người đang ôm nhỏ bất động, tay cũng run rẩy, không biết do nhỏ quá nặng hay vì lời nói của nhỏ khiến cậu cười đến run rẩy.
và sau đó, nhỏ được cậu đưa về nhà nhưng tiếc là về nhà cậu không phải nhà nhỏ với lý do nhỏ uống say làm càng, một hai đòi ngủ cùng cậu còn nói cậu là yêu nghiệt quyến rũ nhỏ khiến nhỏ yêu cậu. thế là sáng hôm sau, trên cái giường lớn nhỏ và cậu không một mảnh che thân, ôm nhau ngủ.
nói tới đó, mặt minju như quả cà chua, nhỏ đã cố không nói đến những chuyện xấu hổ đó, dù gì cũng là chuyện ân ân ái ái, nói ra chỉ có nước kiếm cái lỗ để chui.
jina cong môi cười, minju dễ thương, đáng yêu như thế làm sao không khiến eunsang yêu thích, hơn nữa nhìn minju có gì đó giống tính cách jina ngày trước. có khi nào...
"em biết chị là bạn gái cũ của cậu ấy, vì sao vẫn đối xử tốt với chị?"
đó là điều cô khó hiểu, việc nhìn người không nên nhìn bề ngoài vẫn là điều cô luôn cho đi đầu, nếu cô bé quả thật ngây thơ thì cô cảm thấy cô bé có thể đem hạnh phúc đến cho eunsang. còn nếu không, chỉ e là khẩu phật tâm xà.
minju ủ rũ như không muốn nói nhưng đó là điều nhỏ luôn để trong lòng vì thế cô ngượng nghịu nói.
"sau ngày hôm đó, eunsang không cho em đi lung tung, còn bảo với ba, em cần thực tập, học hỏi thêm để có kiến thức sau này mới vào công ty làm được vì thế bắt em vào công ty trong khi đó em mới học năm hai. ba mẹ thì vui vẻ đồng ý nhưng có biết mỗi ngày em đều bị hắn lăn qua lăn lại."
minju trêu đùa những cánh hoa.
"vào một ngày, em thấy trong ngăn tủ có một khung ảnh, trong ảnh có một cô gái nhìn rất dễ thương, lúc đó không cẩn thận làm rơi khung ảnh khiến nó vỡ tan tành, eunsang vừa vào đã nhìn thấy. không hỏi lý do đã mắng em, nói là mắng nhưng chỉ bảo em cút ra ngoài thôi nhưng âm thanh đó lớn kinh khủng."
minju buồn rầu, mắt có chút ươn ướt khi nhớ lại chuyện cũ.
"lúc đó em đã khóc rất nhiều, cũng dọn khỏi biệt thự, cũng không đi làm, ba mẹ hỏi thì em cũng đâu dám nói sự thật. em và anh ấy không gặp nhau gần một tháng trời, em rất nhớ anh ấy, rất muốn gặp anh ấy, biết lúc đó mình chỉ là đơn phương nhưng lỡ yêu rồi nên đành uất ức một mình."
minju nhìn jina, một giọt nước mắt rơi xuống.
"nếu lúc đó được một điều ước, em ước có một phép màu biến em thành chị, để ở bên cạnh anh ấy. em ngốc quá phải không ?"
jina gạt tia nước mắt cho minju, cô cười hiền hòa.
"khi yêu, ngốc một chút cũng không sao."
minji cười tươi. "thật ra em đã bỏ điều ước đó ngay bởi eunsang đã tìm đến em, còn mua những thứ em thích, dỗ ngọt em, còn nói rất nhớ em, không có em anh ấy cảm thấy rất cô đơn, rất buồn..."
minju càng nói càng hăng. "sau đó anh ấy cũng kể chuyện hai anh chị cho em nghe nhưng anh ấy nói đó là quá khứ vì thế bảo em đừng ghen. vậy là em lại trở về bên anh ấy, sống rất vui vẻ nhưng không ngờ lại có thêm cục cưng."
minju nói một tràn, jina choáng váng mặt mày, cô thật khâm phục cái miệng ngọt như đường của eunsang, minju thật đáng thương rơi vào tay con sói sắc lang này.
cô lắc đầu cười khổ, nhìn minju với ánh mắt dịu dàng.
"minju, sau này eunsang nhờ em chăm sóc, hãy làm cho cậu ấy vui vẻ và hạnh phúc. chị thật sự chúc phúc cho hai người."
minju cười tươi như hoa. "cái này chị không cần lo, em sẽ khiến anh ấy ngày nào cũng cười đến ngốc luôn."
jina cười ôm bụng, cô thật muốn biết sau này nếu hai người họ kết hôn, cuộc sống sẽ thú vị đến nhường nào.
bên phòng tắm nữ, hai cô gái nói chuyện rất hợp nhau, cùng cười đùa rất lâu trong phòng tắm nhưng phòng tắm bên nam thì lạnh lẽo đến đáng sợ.
heeseung cùng eunsang ngồi đối diện nhau, hai ánh mắt một xanh một đen nhìn nhau như muốn xuyên thủng đối phương.
cơ thể hai người trong làn nước mờ mờ ảo ảo nhưng vẫn thấy rõ cơ bắp săn chắc, vòm ngực rắn rõi, làn da màu đồng hấp dẫn, đôi mắt đều toát lên vẻ mị hoặc nếu bây giờ có ai vào trong có lẽ sẽ ngất xỉu vì xịt máu mũi mất.
"không phải muốn nói gì sao?" heeseung lên tiếng tay nâng ly rượu uống một ngụm, mắt hờ hửng nhìn người đối diện.
"anh thật yêu jina?" eunsang cũng uống ngụm rượu, mắt lóe sáng nhìn anh trai.
"anh yêu jina, vì thế em hãy mau kết hôn với minju đi, cô ta cũng mang thai rồi, đừng để nhà họ lee mang tiếng."
gã bình thản nói, trong đó cũng pha thêm chút châm chọc.
"em không gấp, anh nên đi trước một bước thì hơn nếu yêu jina thì hai người kết hôn đi. nếu được hai chúng ta làm đám cưới chung cũng tốt."
giọng nói nghiêm túc khiến heeseung cũng trở nên nghiêm túc.
"anh sẽ cưới jina, chỉ cần bắt tên smith thì mọi chuyện kết thúc, anh không muốn trong ngày hôn lễ bị ông ta phá rối."
"liệu jina có đợi được không? anh đừng giống em, đợi có con rồi mới cưới."
nhớ đến minju, cậu cười khẽ, còn nhớ lần đầu gặp nhỏ, lúc đó cậu lấy làm lạ vì sao nhỏ lại có thể đi nhầm phòng nhưng sau này mới biết, nhỏ có bệnh hay quên, tuy cũng mang cho cho cậu không ít rắc rối nhưng khiến cuộc sống của cậu không còn buồn chán như xưa.
còn nhớ cái ngày nhỏ biết cậu là ai, sau đó không nói không rằng đã biến mất tâm, cậu cũng đã điều tra biết cha nhỏ làm trong công ty của cậu nhưng cậu không hỏi cũng không tìm, chỉ xem nhỏ như một người qua đường.
lần gặp lại ở quán bar khiến cậu mãi không quên, nhỏ như thế tỏ tình với cậu không ngại ngùng còn muốn ngủ cùng cậu, đối với một cô gái không có gì gọi là hấp dẫn hay quyến rũ, đáng lẽ cậu không quan tâm nhưng nghĩ đến những ngày cùng nhỏ ngồi ăn cơm, cùng cô nói chuyện, cậu cảm thấy vui vẻ.
sau khi cùng nhỏ hoan ái, những mật ngọt từ nhỏ, cậu đều hưởng thụ hết, từ lúc đó cậu chỉ muốn hương vị đó mãi bên người.
cứ tưởng sẽ mãi vui vẻ như thế, không nghĩ vì khung ảnh của jina khiến cậu mất lý trí to tiếng với nhỏ, còn nhớ đôi mắt ngấn lệ nhìn cậu, lòng chợt đau, nỗi đau này gần như lúc jina chia tay cậu nhưng không nhỏ mà rất lớn, khiến tim cậu ê ẩm cả tháng trời.
cuối cùng nhịn không được vẫn tìm đến nhỏ, lúc đó cậu mới biết, cậu đã động tâm. giờ cô lại có cục cưng của cậu, càng khiến cậu yêu thương nhỏ hơn, tình yêu thương này cũng lấp đi nỗi chua xót trong tim, khiến cậu không còn đau đớn nữa.
"không nghĩ em lại dễ động tâm thật, lúc trước một hai muốn ở bên cạnh jina, giờ có minju, em lại thay đổi 180 độ. tim em có mấy quả?"
heeseung thấy em trai không trả lời chỉ cười cười nhìn mặt nước, gã hiểu cái cảm giác ngốc ngốc này bởi hiện tại gã cũng thế, chỉ vì một chữ... yêu.
"nếu em không thay đổi, anh nghĩ jina hiện giờ sẽ lấy ai?"
eunsang cười trào phúng nhìn anh trai, từ ngày biết yêu, anh trai hơi ngốc thì phải?
heeseung nhếch môi. "cảm ơn em... vì đã buông tay."
eunsang giật mình, anh trai đang cảm ơn mình sao? quả nhiên khi yêu ai cũng ngốc như thế.
"anh à, hứa với em một chuyện được không?"
"được." heeseung không chần chừ đáp ứng ngay.
"sau này, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, mong anh đừng tổn thương jina, cậu ấy thật sự rất yêu anh."
cậu muốn lời hứa của heeseung vì anh trai một khi hứa điều gì thì sẽ không phản lại lời hứa, nhất là đối với lời hứa với cậu.
tuy khó hiểu nhưng heeseung cũng lên tiếng.
"anh yêu jina vì sao phải tổn thương cô ấy? em yên tâm, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ bảo vệ jina, không bao giờ tổn thương cô ấy dù là một sợi tóc."
"nghe anh nói thế, em cũng yên tâm. được rồi, cùng cạn ly cho ngày cưới của hai chúng ta nào."
cậu cười tươi đưa ly rượu lên nhưng đã thấy mặt anh trai đen xì. "sao thế?"
"phải nói là đám cưới của anh và jina, em và minju."
heeseung sửa lời, mắt chợt lóe tia châm chọc.
"haha... được rồi, là anh và jina, em và minju."
hai người đàn ông cùng nâng ly rượu đỏ chúc mừng cho tương lai hạnh phúc không nghĩ rằng hạnh phúc của họ còn một khoảng khá xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro