Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

;24

khi jina tỉnh lại là vào sáng hôm sau, cô vừa mở mắt đã thấy heeseung đang ngồi trên chiếc ghế của smith, dùng ống tiêm tự tiêm cho mình, lòng khó chịu nhắm chặt mắt, cô không muốn nhìn thấy cảnh này, vì tim lại quặn đau.

không biết qua bao lâu, cô nghe tiếng bước trầm ổn của gã đi tới, sau đó nệm lún xuống, cả người bị gã xoay lại đối diện với gã, mặt gã tái nhợt, đôi mắt do mới tiêm thuốc có phần mê ly, môi mỏng khẽ cười.

"xin lỗi, đã cho em thấy cảnh thối nát này."

jina lắc đầu, cô ngồi dậy, gã cũng ngồi dậy ôm cô vào lòng, cả hai dựa vào vách tường, lúc này khung cảnh thật yên tĩnh.

thấy bàn tay gã cứ vuốt ve lưng cô, cảm thấy vật kia như đang thức tỉnh cô bỗng lên tiếng, cũng không hiểu sao lại hỏi chuyện xấu hổ như thế?

"vì sao đêm qua lại... anh, anh lại đi ra..."

nói xong, cô cúi thấp đầu, hôm nay đã phóng nhầm lao nên cũng phải bay theo nó luôn.

heeseung cười tà mị, lời nói có chút mập mờ.

"bản thân anh đã trúng thuốc, anh không muốn đem thứ dơ bẩn làm bẩn người em, hơn nữa anh không muốn đời sau bị ảnh hưởng."

jina đỏ mặt, dù có ngốc cũng không thể gạt được gã bởi mặt đã đỏ như quả cà chua, muốn lấy lại tinh thần đành xé trang này lật sang trang khác.

"anh nghĩ bọn họ có thả chúng ta ra không?"

thấy cô đổi đề tài nhanh chóng, gã cũng không trêu ghẹo làm gì.

"em nghĩ thử xem?" gã hỏi ngược lại, tay vuốt nhẹ tóc cô, thấy người cô hơi run rẩy, lại lên tiếng trấn an.

"chúng ta đã một ngày không về lee gia, sunoo không tìm thấy chúng ta sẽ cho thuộc hạ đi tìm, em cố chịu thêm một chút."

"rời khỏi nơi này, anh có thể đáp ứng tôi một yêu cầu được không?"

"ngoài việc rời khỏi anh, thì chuyện gì anh cũng có thể đồng ý."

gã biết cô muốn nói gì, đương nhiên gã phải chặn đầu trước.

jina thở dài. "eunsang, anh tính sẽ làm gì?"

"nó sẽ đi mỹ, tiếp tục làm việc bên đó, nó sẽ không trở về đây nữa đâu."

"đó là lựa chọn của anh sao? tôi nhớ anh từng nói sẽ chọn cả hai, bây giờ lại đẩy eunsang đi?"

tên này thật tráo trở, lúc này lúc khác, cô thật đau đầu vì gã.

"anh từng nói, eunsang là người thân duy nhất của anh, anh đương nhiên quan tâm chăm sóc nó nhưng eunsang đã lớn, nó có thể tự chăm sóc bản thân, anh vẫn yêu thương nó như xưa nhưng đó là tình anh em."

nhìn sâu vào mắt cô, từng lời tận đáy lòng thốt ra.

"còn em, anh chỉ muốn cả đời chăm sóc cho em, muốn em mỗi ngày đều ở bên cạnh anh, muốn mỗi tối được ôm em vào lòng đi vào giấc mộng đẹp, mỗi buổi sáng thức dậy đều có thể thấy em nằm bên cạnh anh. jina, anh yêu em. chúng ta kết hôn đi."

jina ngây người, vẫn không tiếp thu lời gã nói, cái gì mộng đẹp? cái gì mỗi tối mỗi sáng? cái gì kết hôn? cô vẫn còn đang mơ phải không?

thấy cô vẫn im lặng, gã thầm mắng mười tám đời tổ tông nhà park sunghoon, tên chết tiệt kia chỉ toàn làm chuyện mất mặt, dạy bảo cũng không nên thân, vì sao gã lại tin jina sẽ vì mấy câu này mà động lòng.

gã thở dài chưa kịp lên tiếng thì cô đã chen ngang.

"anh học ở đâu ra cách nói khiến người khác nổi hết da gà đến thế?"

"lúc tiếp cận kang hyejin, bị sunghoon bức riết phải học nhưng đó là lời thật lòng của anh, anh muốn em làm vợ của anh."

gã ôm chặt cô hơn, bắt đầu kể lại chuyện xưa.

"ngày ấy, khi em rời khỏi anh qua hy lạp, anh mới biết mình cần em đến mức nào, nếu không phải vì món ân tình nợ jongseong thì anh đã mặc cậu ta sống dở chết dở, cũng không muốn đếm xỉa tới. giờ đã trả xong, mọi chuyện tùy cậu ta vậy, hiện tại anh chỉ muốn hai chúng ta cùng một chỗ, anh sẽ bù đắp những tổn thương đã gây ra cho em, em muốn như thế nào anh cũng không phản kháng."

"nếu tôi muốn mạng của anh thì sao?"

không hiểu sao cô lại thốt ra lời này, ngay cả mình cũng giật mình, không phải biết rõ giữa họ không còn thù oán gì sao? một mạng đền một mạng, bất quá gã lời được một mạng của em trai cô nhưng trong lòng vẫn có thứ gì đó thôi thúc khiến cô nhịn không được lại hỏi câu đó.

"tim anh đã là của em thì cái mạng này cũng không phải của anh, tất cả toàn quyền em xử lý."

lời nói chân thật như dao gâm đâm thẳng vào tim cô, lòng không vui lại cảm thấy tim đang rỉ máu, vì sao cứ thích ngược bản thân thế này.

"jina, khi anh đã chập nhận yêu một người, cả cuộc đời chỉ sống vì một người, dù người đó không yêu anh, anh cũng không ngại ép người đó ở bên cạnh anh."

gã dừng một chút. "anh biết như thế rất ích kỷ nhưng vì yêu, anh chỉ có thể yêu bằng cách đó, anh không biết nói lời dịu dàng hay biết cách làm hài lòng một cô gái như eunsang, anh chỉ biết khi muốn thì phải có được và nhất quyết không buông tay."

"nếu cả đời này tôi vẫn không yêu anh thì sao?" khó khăn lắm nói được một câu lại cảm thấy khó hiểu vì sao cứ muốn làm gã đau lòng.

heeseung cười nhạt, không tỏ ra tức giận, khẽ nói.

"vậy cả đời này anh cũng không yêu người khác, anh sẽ nhốt em lại, để cả đời này em chỉ nhìn thấy một mình anh, nếu vẫn không yêu vậy chúng ta sẽ nhìn nhau cho đến khi chết già, anh sẽ mua một cái quan tài, cùng em chôn chung nấm mộ, đến lúc đó dù sống hay chết, em cũng chỉ nhìn thấy anh mà thôi."

"anh..." jina tỏ ra bực tức, tên này bị đá rớt trúng đầu sao? mấy lời xấu hổ như vậy cũng mặt dày nói ra được.

"vậy anh muốn dòng họ lee bị tuyệt tử tuyệt tôn sao?"

"cái đó em càng không nên lo, eunsang tinh lực dư thừa, bất quá kêu nó cưới thêm mấy cô vợ, sinh thêm khoảng chục đứa con, như vậy không lo nhà họ lee thiếu người đốt nhan khói."

jina nín luôn, tên này không có trách nhiệm gì hết.

"vì sao lại yêu tôi, không phải anh luôn xem tôi như món đồ chơi sao?"

đây là thắc mắc cô không tháo gỡ được, nhiều người đẹp quyến rũ mê người như thế mà gã không yêu, lại yêu ngay cô gái có thâm thù đại hận với gã, à mà cũng là do cô bỏ dược gã trước, dùng thủ đoạn hèn hạ làm gã yêu cô nhưng không lẽ chỉ vì tham luyến thân thể thôi sao?

nhưng gã nhiều tiền như thế, muốn bao nhiêu chẳng được? nếu bây giờ một cô gái lõa thể chạy đến trước mặt gã muốn cùng gã hoan ái, cô cũng không lấy làm lạ.

"không biết, có lẽ vì em là tiểu yêu tinh, mỗi lần gặp em anh chỉ muốn quăng em lên giường, cùng em ân ân ái ái, muốn nghe tiếng em rên..."

mới nói một chút, miệng đã bị cô che lại, mặt cô cũng đỏ đến mang tai, tên này biến thái cũng có hạn thôi chứ, có cần nói oanh liệt ra như thế không?

cảm thấy tay ướt ướt, cô rụt tay lại nhưng bị gã giữ chặt, môi gã nhẹ hôn lên từng ngón tay của cô, lại ôm cô vào lòng, cười khẽ.

"anh không biết tình yêu là gì. anh chỉ biết, anh yêu mùi hương trên người em, yêu đôi mắt của em, yêu cái miệng nhỏ nhắn hay làm anh tức giận, yêu tiếng cười khúc khích của em. tất cả liên quan đến em, anh đều yêu hết thảy."

jina không biết gã ăn nhầm cái gì hay ống tiêm smith đưa cho gã có nhầm thuốc hay không mà từ hôm qua đến hôm nay gã như thi sĩ nói toàn "lời ong tiếng mật" mà cô lại bị tiếng "mật ngọt chết ruồi" của gã làm rung động mới chết chứ.

bỗng của phòng mở ra, heeseung trở lại vẻ mặt lạnh lùng, gài lại cúc áo cho cô, tiện thể lấy áo khoác lên cho cô, che cô kín mít.

smith cùng yerin đi vào với mấy vệ sĩ nhưng inhye không thấy đâu? tuy khó hiểu nhưng trong tình trạng này bản thân còn lo chứ xong lại đi lo chuyện bao đồng, thật hết thuốc chữa.

"còn năm phút nữa, ngân hàng bên thuỵ sĩ sẽ mở cửa."

smith vừa dứt lời, đám vệ sĩ đã vay quanh hai người, rút súng chĩa vào họ, yerin cười ác độc, mắt đắc ý nhìn jina.

"ông không giữ lời hứa?"

jina nhịn không được lên tiếng, cô hiểu rõ hắc đạo phức tạp như thế nào, không nghĩ đến lời nói ra cũng có thể xem như gió thoảng mây bay. có phải vì sợ inhye sẽ ngăn cản nên hắn không cho inhye ra mặt không? nếu quả thật thế thì họ chết chắc rồi.

"tôi không có thất hứa, nói sẽ thả các người đi, còn chúc các người trăm năm hạnh phúc, con cháu đầy đàn. nhưng là ở dưới cửu tuyền."

smith cười âm lãnh, nhìn chằm chằm vào đồng hồ, bắt đầu đếm thời gian.

thời gian tích tắc trôi đi, trong lúc này jina ôm chặt heeseung, cô biết cái chết sắp đến, cô không muốn đến diêm vương vẫn phải giữ tình cảm trong lòng, thù hận kiếp này coi như kết thúc tại đây, mắt ngước lên nhìn vào đôi mắt xanh lam, khóe mắt rưng rưng.

"nếu kiếp sau, em có thể gặp lại anh. em sẽ yêu anh."

heeseung cả người cứng đờ, mắt lóe lên tía sáng lấp lánh, môi nở nụ cười nhẹ, vừa muốn nói thì...

"đã đến giờ."

lời nói vừa dứt, hắn phất tay lên, mấy tên vệ sĩ chuẩn bị nghe khẩu hiệu của smith. "kết thúc chúng đi."

'rầm' - một tiếng vang lớn, cho thấy sức công phá này không phải do đạp cửa mà ra, bởi cánh cửa đã nổ tung, một chiếc xe jeep chạy thẳng vào, phía sau cũng ít nhất vài chục chiếc xe và sau đó chỉ nghe tiếng phanh khắp bốn phía.

jina chắc rằng sunoo đã đến kịp chỉ có đều cách xuất hiện của hắn có quá phô trương hay không?

sunoo từ xe jeep nhảy xuống, phía sau một đám thuộc hạ mang đủ các loại súng, cỡ nào cũng có, nhưng sunoo không bước tới, chỉ dừng lại.

phía sau, ở trên chiếc koenigsegg agera r, jongseong một thân tây âu bạc, eunsang một thân tây âu xanh cùng sunghoon mặc tây âu đen bước xuống, ánh mắt một đào hoa, một tà mị, một lạnh băng nhìn về hai người bình thản đi tới.

"đến nhanh thật." smith cười, cũng không lấy làm lạ khi thấy họ đến.

heeseung nhìn eunsang nhíu mày.

"từ lúc nào làm việc chậm chạp như vậy?"

cậu cười cười. "anh bảo không cần đi cùng, em nghĩ anh không cần em giúp nhưng em cũng rất nhanh rồi đó, anh nghĩ tìm một con sâu rượu với một con sâu ngủ dễ lắm sao?"

hai con sâu lười kia lườm eunsang một cái, cậu rùng mình.

"inhye đâu?" jongseong mắt lạnh nhìn smith, hàn khí tỏa ra nghi ngút.

smith cười lạnh. "dù chết, cũng đừng mong gặp được choi inhye."

"nơi này đã bị bao vây, ông nghĩ mình có thể thoát sao? nếu nói inhye đang ở đâu, tôi sẽ cho ông chết toàn thây." jongseong vẫn không kiên nhẫn nói, giờ này hắn muốn gặp inhye, rất muốn gặp cô ấy.

"hahaha... jongseong, bị lừa gạt như thế vẫn không dứt tình được sao?"

smith bình thản nói, không tỏ vẻ sợ hãi khi biết mình đang bị bao vây.

jongseong nắm chặt nắm đấm muốn đi tới đã bị chặn lại.

"jongseong, cậu đừng nóng giận, hắn không thoát khỏi đâu. tôi nghĩ ông nên biết thức thời mà chịu thua đi." sunghoon nhàn nhã nói.

smith cười tà mị. "các cậu nghĩ rằng có thể bắt được tôi sao?"

'rầm'

lời vừa nói xong, thì cánh cửa phía sau bị công phá mạnh, một chiếc jeep khác chạy vào, một nhóm người mặt đồ đen cầm súng liên thanh nã đạn lung tung.

heeseung ôm jina núp sau cạnh tường tránh đạn, bọn jongseong cùng sunghoon và eunsang cũng chạy ra sau xe jeep tránh đạn, sau đó nháy mắt sunoo bảo hắn ra tay.

một loạt đạn từ ngoài bắn vào, đương nhiên mấy cây súng liên thanh cũng phải ngã xuống nhưng sau đó từ cửa sau quăng vào đạn khói mù làm bọn họ mất phương hướng, đến khi khói mù tan hết thì smith cũng biến mất.

jongseong tức giận đuổi theo nhưng bị đám thuộc hạ của smith chặn lại, đạn cũng bắn, đánh cũng gãy hết mấy khúc xương của bọn chúng nhưng vẫn không đi được, căn nhà hoang này lại không trụ được lâu, bởi bao nhiều người dồn vào như thế. không quá năm phút, chắc chắn sẽ sập.

hai bên, đạn bắn không biết mấy trăm viên, tổn thương vô số, heeseung thấy tình thế không ổn, muốn đưa jina rời đi nên ra hiệu sunoo hỗ trợ gã.

trong lúc đó yerin bỗng nhiên xuất hiện, trên tay cầm theo khẩu súng lục, mắt đầy ác độc nhìn heeseung đang kéo tay jina bỏ chạy, máu hận trong lòng dâng lên, cô hét lớn.

"jo jina, mày chết đi."

'đùng' - một tiếng nổ làm mọi thứ trở nên yên lặng.

jina tưởng chừng sẽ trúng viên đạn đó nhưng không, khi tiếng nổ vừa vang lên, heeseung ôm chặt cô, lấy thân che chắn nên cô may mắn thoát khỏi nhưng...

"heeseung."

jina hoảng sợ, nhìn gã, đau đến tận tâm can, cô hoảng hốt nhìn chỗ viên đạn nhưng không thấy gì.

"anh... anh không trúng đạn sao?"

heeseung mặt hơi tái nhợt, có thể sắp lên cơn nghiện nên hơi run rẩy nhưng cũng gật đầu.

jina cảm thấy nhẹ lòng nhưng nghĩ lại thấy lạ bởi yerin chĩa súng về mình, không bắn trúng vậy chẳng lẽ bắn trật, lại nhìn về phía sau thì chấn kinh.

"jihoon..."

park jihoon một thân đầy máu nằm thoi thớp nhìn cô, anh đã đỡ đạn giúp cô. từ khi rời khỏi hy lạp, cô chỉ gặp anh lúc bị kang hyejin tạt axit cho đến bây giờ cũng không thấy anh xuất hiện, mà giờ anh lại...

nhưng jina nào biết, từng phút từng giây jihoon đều ngầm bảo vệ cô.

"cố chịu đựng, em sẽ đưa anh đi bệnh viện." giọng cô có chút nghẹn ngào, mắt hơi đẫm lệ nhìn người đàn ông.

"chỉ cần em không sao là tốt rồi, anh chỉ bị trúng ngay vai, anh..."

chưa nói hết câu, jina lại chạy về heeseung, bởi tên kia vì lên cơn nên khó chịu mà ngã xuống, jihoon cười khổ, anh đang trông chờ điều gì đây?

yerin hận thấu xương cô đưa súng lên muốn bắn.

'đùng'

jina quay lại chỉ nhìn thấy yerin ngã xuống, và phía sau cô ta, inhye mặt lạnh đang cầm súng, cô chắc rằng inhye đã bắn.

"inhye."

tiếng kêu của cô làm kinh động jongseong đang đánh mấy tên kia sống dở chết dở, hắn nhìn về phía cửa sổ, đạp mạnh mấy tên kia chạy đến chỗ cô nhưng inhye đã biến mất.

jina ôm heeseung, nước mắt rơi lã chã, cô không muốn gã chết, cô không muốn mất gã. cô yêu gã mất rồi.
...

hai ngày sau, khi jina tỉnh dậy đã nằm trên giường bệnh, trên tay còn đang truyền nước biển.

đầu hơi đau, cố nhớ lại vì sao mình được đưa vào bện viện, cô chỉ nhớ lúc đó rất hỗn loạn, jihoon đỡ đạn giúp cô, heeseung vì lên cơn nên quỵ xuống, cô chạy lại ôm gã sau đó đầu choáng váng cũng ngất luôn.

"cậu tỉnh rồi."

hayoung mới bước vào đã chạy ùa tới, ôm cô khóc như đưa đám, vì cả người mệt mỏi nên mặt cho cô nàng khóc than.

được một lúc, cô nàng mới chịu buông, nước mắt nước mũi quẹt lên chiếc áo bệnh nhân của cô.

"biết tin cậu bị bắt cóc làm tớ sợ hết hồn, cũng may được cứu ra, cậu làm tớ lo quá đi."

"được rồi, được rồi, cậu đang mang thai, không nên khóc nhiều sẽ ảnh hưởng đến thai nhi." nói xong, cô chợt nhớ đến heeseung.

"heeseung sao rồi?"

"chủ tịch nằm ở phòng hồi sức. nhìn cậu kìa, mới tỉnh dậy đã muốn gặp anh ta, hai người từ khi nào quấn nhau không buông vậy?"

hayoung trêu chọc, tuy không thích heeseung cho lắm nhưng biết gã ta liều mình cứu jina, nên cô cũng coi như qua cửa.

"đừng nói linh tinh nữa, dẫn tớ đi gặp anh ấy đi."

cô muốn bước xuống giường thì cảm giác chân hơi đau, hayoung lắc đầu, đi lấy xe lăn rồi đỡ cô ngồi xuống, đẩy xe ra khỏi phòng.

không cần phải tìm quá lâu cũng tìm được phòng của heeseung, bởi trước cửa có hai tên vệ sĩ mặt lạnh như tiền hơn nữa quanh đó không một bóng ma huống chi là một con người nguyên vẹn.

mấy vệ sĩ thấy hai cô gái, chỉ gật đầu chào rồi mở cửa cho hai người.

vừa vào phòng bệnh, jina đã thấy heeseung nằm trên giường, cơ hồ là đã ngủ, cô ra hiệu hayoung đừng làm ra tiếng động mạnh, đẩy xe lăn tới cạnh giường, vì giường hơi cao nên cô cố ngồi dậy, ngồi xuống cạnh gã.

hayoung biết thức thời mà lặng lẽ lui ra nhưng cũng vì không muốn chạm mặt sunoo nên cô đánh nhanh rút lẹ về trước, bất quá gọi điện hỏi thăm, xin lỗi với jina là được.

nhìn gương mặt tái nhợt của heeseung, lòng cô dâng lên nỗi chua xót, ngón tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt của gã, trong vô thức thở dài.

bỗng tay bị nắm chặt, cô giật mình nhìn lại đã thấy gã mở mắt nhìn cô không chớp, cô hơi ngượng muốn rút tay nhưng không được, giọng gã có chút không vui vang lên.

"sao lại thở dài, trông anh kém đến thế sao?"

cô sửng sờ một chút, khẽ cười. "anh không sao là tốt rồi cái kia, anh còn tái phát nữa không?"

cô biết bị nghiện thuốc không phải chịu đựng vài lần là đủ, ít nhất cũng hai ba tháng, mà gã trước đó đã tiêm hết bốn mũi.

heeseung ngồi thẳng dậy, ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc cô.

"có em ở đây, anh sẽ không sao."

sau đó đẩy nhẹ cô ra, hai tay ôm vai cô, môi gần kề môi cô.

jina né tránh, hành động này khiến heeseung bất mãn.

"không phải em nói sẽ yêu anh sao? sao lại tránh anh?"

lúc cô nói sẽ yêu gã, gã vui như bay lên tận mây xanh, cô không biết lời cô nói còn có tác dụng hơn thuốc nghiện, khiến gã quên đi đau đớn phút chóc đó nhưng giờ tại sao lại né tránh gã? cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì?

"nếu có kiếp sau, em sẽ yêu anh nhưng kiếp này..."

kiếp này cô vẫn không thể yêu gã được, thù hận dù là do ai sai thì giữa họ vẫn có vách tường ngăn cách, hơn nữa cô vẫn không chấp nhận việc đã lên giường cùng eunsang. nếu hai người bên nhau chẳng phải người ngoài sẽ nói ba người bọn họ loạn luân.

vì thế, cô chọn cách im lặng, đem tình yêu này chôn sâu vào trong tim, thà một mình chịu đau cũng không muốn gã đau vì cô.

"dù có hàng tỉ kiếp, em vẫn phải yêu anh."

nói xong, gã hung hăng hôn môi cô, như muốn trút giận, gã mút mạnh môi cô, quấn lấy lưỡi cô cơ hồ làm cô có chút đau.

cái hôn nóng bỗng kéo dài không bao lâu, bởi tay gã bắt đầu di chuyển vào bên trong, cho đến khi...

"anh trai, em..."

eunsang một lần nữa nhìn thấy cảnh không nên thấy, vì sao lúc nào cũng bắt cậu chứng kiến cảnh này?

heeseung buông jina ra, mắt tối sầm nhìn eunsang.

cậu cười cười, lui về sau vài bước, tay đặt lên cửa. 'cốc, cốc, cốc...'

heeseung muốn giết người mà jina trán đầy vạch đen.

"em đến thăm xem anh đã khỏe chưa? jina, vết thương của cậu đã khỏi chưa?" eunsang lên tiếng, môi cười hiền hòa như bồ tát đi lại ghế ngồi nhìn hai người.

heeseung không kiêng dè, ôm chặt cô vào lòng như sợ eunsang là thứ sâu bọ sẽ bám lấy cô, gã lạnh lùng nói.

"giờ này em phải lên máy bay mới đúng, tại sao còn ở đây?"

sau khi tỉnh lại, gã lặp tức bảo sunoo đặt vé máy bay cho eunsang vì không muốn jina khi tỉnh dậy sẽ gặp em trai, như thế tình cảnh sẽ rất khó xử.

"em ở vài ngày nữa sẽ đi, hơn nữa phải đảm bảo an toàn cho anh cùng jina, phải không jina?"

eunsang nhìn jina cười tà mị, ngay lặp tức bị giọng nói lạnh lẽo của heeseung làm cậu đóng băng.

"jina là vợ sắp cưới của anh, đáng lý ra em nên gọi một tiếng chị dâu mới đúng."

jina nhíu mày, cô đồng ý làm vợ gã khi nào.

tức giận đẩy gã ra, vừa muốn xuống giường đã bị ôm chặt lại.

"em nói làm vợ anh khi nào?"

"em là người đàn bà của anh, không lấy anh, thì lấy ai?" gã chậm rãi nói, giọng điệu không hề tức giận.

theo quán tính, jina nhìn về phía eunsang nhưng cô chỉ là liếc qua thôi chứ không có ý gì khác nhưng đập vào mắt heeseung giống như không lấy gã thì cô sẽ lấy...

cố gắng không bộc phát cơn giận dữ, gã ôm cô chặt hơn, tay xoa xoa cái bụng xẹp lép của cô.

"em và anh làm nhiều như thế, có thể ở đây có con của anh cũng nên, vì thế không lấy anh không được rồi."

"cũng có thể đó là con em."

eunsang vừa nói xong, tay của gã cứng đờ tại chỗ, mà gương mặt của jina đã trắng nay càng trắng hơn.

nhưng sau câu đó càng làm bọn họ rơi vào khó hiểu.

"tiếc là em không có diễm phúc đó rồi, chị dâu à."

"em có ý gì đây?" gã không kiên nhẫn hỏi, trong lòng đi theo chiều tốt nhất.

eunsang thở dài, đôi mắt tỏ ra nuối tiếc không nguôi.

"nếu tối đêm đó, em cầm lòng không được, có lẽ chị dâu tương lai sẽ trở thành vợ tương lai rồi cũng nên. tiếc thật."

"sao có thể như thế? lúc đó tôi tỉnh dậy thì khắp người đều có... đều có..."

jina bức xúc lên tiếng nhưng nói đến một nửa lại xấu hổ vùi mặt vào lòng heeseung mà gã ta hiện giờ đang rất vui vẻ lắng nghe.

"chị nói mấy dấu xanh đỏ tím đó à? đó chỉ là vết mực do người làm chấm lên thôi, đồ của chị thì bọn họ cũng thay luôn, mấy vết đó tắm vài lần là hết."

eunsang giải thích, tay vuốt cái cằm trơn bóng ra vẻ đắc ý.

"nhưng lúc đó cả người đều mềm nhũn không có sức gì hết."

jina cảm thấy mình đang làm chuyện mất mặt, hình như không muốn chấp nhận sự thật động trời này chút nào.

"uống rượu nhiều, hơn nữa có thuốc mê trong đó, ngày hôm sau chị tỉnh cũng là hay rồi, tôi cứ tưởng phải hai ngày sau chị mới tỉnh đó chứ?"

"tại sao cậu lại làm như thế?"

rốt cuộc cô cũng đi vào trọng tâm nhưng vẻ mặt đã đỏ hơn quả cà chua.

"hai người được vui vẻ hạnh phúc bên nhau như bây giờ đều nhờ vào ai? hơn nữa không phải do tôi làm ông mai mà hai người đạp lên nỗi đau thất tình của tôi đến với nhau. đương nhiên tôi hy sinh nhiều như thế phải lấy lại vốn chứ?"

eunsang khuôn mặt nghiêm túc nhưng lời lẽ chẳng đâu vào đâu.

"cả tập đoàn bên mỹ cũng là của em, em còn muốn gì đây?"

nếu eunsang muốn gì thì gã cũng cho, bởi giờ em trai đã rút lui còn gọi jina là chị dâu như đinh đóng cột thì gã có gì phải lo ngại.

"nghe nói đợt thu thập chuyến hàng của smith lần này khá nhiều, anh chia em một nửa là được."

eunsang biết được, đợt tấn công lần này bọn họ thu vào một số thuốc phiện cùng vũ khí khá nhiều, thuốc phiện bị thiêu hủy nhưng số vũ khí cũng cần dùng nên cậu đương nhiên phải đòi ít vốn.

"một nửa thì không được, quy định chia làm bốn phần, vì lần này có em nên hai người kia mới lui một bước, bất quá phần của anh em cứ lấy."

"anh đã hào sảng như thế, em cũng không tham lam quá độ."

heeseung yên lòng với đứa em trai, chỉ còn jina.

"ư..."

cảm giác cả người bắt đầu khó chịu, heeseung buông jina ra.

"eunsang, em dẫn jina ra ngoài, anh thấy hơi khó chịu."

"anh không sao chứ? hay để em ở lại."

jina ôm tay gã, giọng có chút lo lắng làm gã vui nhưng gã không muốn cô trông thấy bộ dạng gã lúc này.

"em đi ra đi, anh không sao."

"đi thôi jina, chúng ta ra ngoài tản bộ, cho anh ấy chút mặt mũi đi."

"vậy, lát nữa em đến sẽ thăm anh."

jina biết gã không muốn cô lo nên muốn tự chịu, tuy rất muốn ở lại nhưng cũng không muốn làm gã khó xử, cô ngoan ngoãn nghe lời.

eunsang dìu jina xuống ngồi xe lăn, đẩy cô ra tới cửa, đã nghe giọng âm độ của heeseung.

"cảnh cáo em, cô ấy là chị dâu của em, đừng đi quá giới hạn."

eunsang cười cười, đẩy jina ra khỏi cửa.
...

ánh nắng chiếu rọi quang cảnh khu vườn trong bệnh viện thật ấm áp, tất cả bệnh nhân đều chọn giờ này ra phơi nắng, vừa diệt vi khuẩn, vừa để tán gẫu chuyện phiếm cùng người thân.

eunsang đưa jina tới một ghế đá, cậu nhàn nhã ngồi xuống, nhìn về bọn trẻ đang chạy nhảy trong sân.

"cậu... không hận tôi sao?"

đó là điều jina luôn ấp ủ bấy lâu nay, dù do anh trai cậu cố ý bày ra nhưng nếu cô chịu nói sớm thì cậu sẽ không đau khổ như bây giờ.

eunsang vẻ mặt trầm tư như vẫn thư thái nói, mắt nhìn về xa xăm.

"nếu là hai năm trước, tôi sẽ hận đến tận xương tủy nhưng bây giờ tôi đã biết nên hận hay không cũng không quan trọng."

"tôi biết mình có lỗi với cậu nhưng tôi có thể thề là không hề muốn tổn thương đến cậu. tôi có nỗi khổ riêng."

"nỗi khổ của chị là vì anh trai tôi giết cha mẹ chị? hay vì cha mẹ chị phản bội cha mẹ tôi?"

eunsang nói xong, mặt không cảm xúc nhìn jina.

"tôi nói vậy có đúng không... cha eunjae?"

ánh nắng vẫn mát mẻ rọi gương mặt cương nghị của eunsang, cũng rọi vào gương mặt trắng bệch của jina.

một tiếng nổ trong đầu jina vang lên,vẻ mặt không thể tin nỗi nhìn eunsang.

"cậu..."

"chị nên kêu tôi eunsang hoặc kêu em được rồi, chị lớn hơn tôi bốn tuổi... kêu thế tôi rất ngại."

eunsang tỏ ra bình thản, không lấy làm tức giận khi biết sự thật này.

"cậu đã biết?" jina bất lực nói, rốt cuộc cây kim trong bọc cũng có ngày lồi ra.

eunsang nhìn về phía trước, giọng trầm ngâm.

"tôi đã biết từ hai năm về trước."

hai năm trước, sau khi chia tay với jina, cậu ôm trái tim đau đớn qua mỹ, mới đầu chỉ chống đỡ được hai tuần đã chịu không nổi nên trở về tìm cô, nhưng khi gặp cô ở tiệm cháo, thấy cô vẫn vui vẻ sống, giống như chuyện bọn họ chia tay chỉ là chuyện đau khổ của mình cậu.

biết không còn hy vọng nhưng vẫn không bỏ cuộc, cậu quyết qua mỹ tiếp tục gây dựng sự nghiệp, cậu sẽ chứng mình cho cô xem, năng lực của cậu không kém gì anh trai, còn có thể vươn xa hơn.

nhưng trước khi đi, cậu muốn quay về trường cũ, muốn nhớ lại ký ức ngày xưa giữa cô và cậu nên về quê một chuyến.

gặp mấy thầy cô cũ, đi xem vài tấm hình ngày xưa còn ở trường, lúc đó cậu không có hứng thú chụp hình nhưng khi thấy cô bé bốn mắt quê mùa kia đứng chụp chung với mấy đứa con trai, trông cô nhút nhát đáng yêu, nhịn không được, cậu nhảy vào chụp luôn.

ngày xưa jina chỉ là cô gái quê, không phấn son, không bướng bỉnh, tính tình hiền lành, dễ thương. giờ nhớ lại, có phải vì hoàn cảnh đã thay đổi cô, trở thành một người vô tình như thế?

về lại ngôi nhà cũ, nơi jina sống ngày trước, nơi này giờ chỉ là là ngôi nhà trống, cậu nghe nói khi nào rảnh rỗi, ông bà jo sẽ về đây nghỉ mát nên thường sẽ không có ai ở.

biết đột nhập vào nhà dân sẽ mang tiếng trộm cắp nhưng cậu vẫn lẽn vào, hàng rào cao hơn đầu mình không bao nhiêu, cậu nhảy lên cành cây, lại nhảy lên bờ tường rồi nhảy vào là xong nhưng vào nhà lại là cả một vấn đề, bởi cậu không có chìa khóa nhưng...

người cậu như hóa đá, bởi vì nhảy vào từ cửa sau nên cậu nhảy xuống ngay trước một ngôi mộ, đó cũng không phải vấn đề cần quan tâm, bởi ngôi mộ đó mang tên jo jina.

lúc đầu cho mình bị hoa mắt nhưng cái tên lớn như thế, tuy không có chân dung nhưng làm sao có thể lầm khi ngôi mộ tên jo jina lại nằm sau sân nhà của cô.

một người mới gặp ở thành phố, còn ngôi mộ lại đặt ở nhà cũ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? vì thế cậu bắt đầu bí mật điều tra.

ngày hôm sau, cậu trở về mỹ cũng bảo thuộc hạ âm thầm điều tra. hai tháng sau, cũng tìm được kết quả không hề mong muốn.

theo như điều tra được, thuộc hạ của cậu tìm được bà byun, người giúp việc năm đó cho nhà họ jo, bà nay đã ngoài 60 nên về sống dưỡng già với con cháu.

mới lúc đầu, bà byun rất kín miệng, dù cung phụng bao nhiêu quà cáp cũng không lay động, rốt cuộc phải đành dùng vũ lực và đương nhiên bà byun không thể không nói.

bà kể lại, năm jina mười tám tuổi vì bệnh nặng nên đã qua đời, lúc đó bà cũng đau lòng vì bà xem cô bé như người thân, nhưng rồi một tháng sau, ông bà jo mang về một người bị thương rất nặng, không phân biệt là nam hay nữ, bởi người này toàn thân đều phỏng nặng, cả khuôn mặt cũng bị hủy.

sau đó, vì hai người không biết cô gái này thân phận ra sao nên ông bà chủ quyết định phẫu thuật cho cô gái đó có khuôn mặt giống jina còn những chuyện về sau thì bà byun không biết, bởi cháu bà bệnh nặng nên bà phải về quê chăm sóc cháu mình.

sau khi biết cô không phải jina, cậu lại cho người điều tra, vì không có nhiều manh mối nên rất khó khăn, nhưng cũng điều tra ra được, mà việc đó lại mất ít nhất nửa năm trời.

khi thuộc hạ sang mỹ, đưa cậu cái kết quả động trời này, cậu tưởng như mình đang nằm mộng, một cơn ác mộng thật khủng khiếp. thật không ngờ jo jina lại là cha eunjae, cũng là con gái của kẻ thù hại cha mẹ họ chết thảm.

một cơn gió thoảng qua cũng cuốn trôi đi câu chuyện buồn.

cô nghe xong cũng không phản ứng, chỉ cười khổ trong lòng. ngày đó, cha mẹ jo đã lập mộ cho jina, cô biết chuyện này dễ bị bại lộ nhưng con là do họ mang nặng đẻ đau, dù cô có sống bằng thân phận của jina cũng chỉ là vật thế thân, không thể bảo họ đào mộ cô bé lên được.

hít thật sâu một hơi nhưng cảm thấy cũng thật khó khăn, khó khăn lắm mới mở miệng nói được một câu.

"cậu đã biết. vì sao không nói cho heeseung biết sự thật."

"vì tôi không muốn anh ấy đau lòng." eunsang chậm rãi nói.

"ngày ấy, khi biết chị là cha eunjae, tôi đã muốn về nước, muốn gặp anh trai nói hết sự thật. lúc đó, trong lòng tôi ngay cả chút tình cảm đối với chị cũng không còn."

biết được sự thật, cậu lập tức muốn bay về nước nhưng người do cậu cho theo dõi jina lại về báo, anh trai cậu đã đưa cô về lee gia, không những thế hai người còn sống chung, ngủ chung một giường.

việc này càng khiến cậu đau đầu, bởi anh trai chưa hề cho bất cứ cô gái nào sống ở lee gia, nếu chỉ tình một đêm thì còn nghe được, giờ lại sống chung.

vì bên tập đoàn vẫn đang bận rộn mà cậu mới lên đảm nhiệm chức tổng giám đốc nên cậu mới dời lại ngày về, một phần cũng vì cậu đang do dự.

chuyện này chưa xong, chuyện khác lại đến. video của jina đột ngột bị đưa lên mạng, tuy chỉ trong một ngày nhưng cậu có thể thấy cảnh hai người ân ái, lúc đó cậu khẳng định anh trai đã động tâm rồi.

"khi biết hai người sống chung, tôi cũng hiểu anh trai đã ra tay nhưng hiển nhiên không phải do một mình anh ấy muốn thế, phải không?"

cậu biết nếu cô muốn trả thù sẽ hùa theo anh trai, khiến mình rơi vào tròng nhưng không nghĩ cô nàng lại thủ đoạn như vậy, khiến cả hai anh em họ đều động tâm vì cô.

cậu nhìn cô, chỉ thấy đôi mắt trống rỗng, cười nhạt.

"anh ấy chưa bao giờ quan tâm đến bất kỳ người phụ nữ nào, vậy mà vì chị, ngay cả em trai cũng không nhúng nhường."

"cậu muốn gì?" nói nãy giờ, eunsang vẫn không đi vào trọng tâm, lòng cô càng lạnh lẽo hơn.

"tôi muốn chị yêu anh ấy, tôi muốn chị làm anh ấy hạnh phúc."

cô xoay mặt nhìn eunsang, có phải cậu đang kể chuyện cười hay không?

"cha tôi đã phản bội cha mẹ hai người, cậu không hận tôi sao? đáng lý ra cậu nên tìm heeseung nói hết mọi chuyện, cậu bảo tôi yêu anh ấy, rốt cuộc cậu muốn chơi trò gì đây?" giọng cô nghiêm túc, mang theo vài phần tức giận.

"đó là chuyện của người lớn, chúng ta là còn trẻ, không nên đem nó làm gánh nặng đặt trên vai. hơn nữa, tôi đã nói, tôi không muốn anh trai đau lòng."

cậu nhìn về xa xa.

"nếu là lúc trước, tôi nhất định sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện nhưng bây giờ tôi không muốn gây nên sóng gió. ngày trước, muốn làm gì thì làm, không để ý đến tâm trạng người khác ra sao? sau này khi ra đời, đi làm trong một công ty lớn, tôi mới hiểu, tôi chỉ là con chim nhỏ mới nở ra từ một quả trứng."

cậu dừng một lúc.

"vừa mới ra đời, đã có anh trai trải sẵn đường đi, xung quanh mọi người ra sức nịnh hót dù trong mắt họ tôi chỉ là tên đào hoa vô dụng, lúc đó mới biết thì ra tôi chẳng là gì cả, anh trai thì khác, lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không những thế, cái năm cha mẹ bị giết, một mình anh ấy vừa phải chạy trốn kẻ thù vừa nuôi tôi khôn lớn. anh ấy đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng vẫn có được ngày hôm nay, tôi thật ngưỡng mộ."

cậu lại nhìn cô.

"tôi nói ra những chuyện này, muốn chị hiểu, anh trai từ nhỏ đã sống trong bóng tối, những thủ đoạn anh ấy hay dùng cũng vì muốn sinh tồn mà ra. có thể thời gian qua, anh ấy đã làm tổn thương chị rất nhiều nhưng có thể nói hoàn toàn là vì không muốn mất chị, anh ấy yêu chị thật lòng. nếu đã thật lòng thì khi biết chị là con gái kẻ thù, có thể anh ấy sẽ phát điên mất bởi anh ấy sẽ không tổn thương đến chị mà sẽ tự ngược mình. tôi không muốn chuyện đó xảy ra."

"những việc heeseung làm, tôi đã quên, từ lúc biết lý do vì sao anh ấy giết ba mẹ tôi, một phần thù hận đã vơi đi nhiều nhưng việc tôi và anh ấy đến với nhau là không thể. giữa chúng tôi vẫn là một vách tường vừa dày vừa cao."

jina thở dài, mọi chuyện đi xa dự kiến, không nghĩ eunsang có thể quên đi quá khứ dễ dàng như thế.

"nếu có thể, chỉ cần chị quên đi thù hận, quên đi giữa hai người có vách tường thì mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp, sẽ có cái kết hạnh phúc. tôi cũng sẽ giữ bí mật này."

jina khó hiểu nhìn cậu.

"vì sao cậu có thể dễ dàng tha thứ như thế? hơn nữa, tôi từng làm cậu đau lòng, tuy đó là do anh cậu gây ra nhưng nếu tôi nói cho cậu biết sự thật thì cậu sẽ không đau khổ, cậu thật sự không hận tôi sao?"

"lúc biết chị không phải jina thì nỗi đau cũng biến mất." nụ cười nhạt trên môi.

"tình yêu tôi dành cho jina mãi mãi không thay đổi, chỉ là người tôi yêu vẫn là jina. vì cứ nghĩ chị là jina nên tôi ra sức theo đuổi. giờ nghĩ lại, eunjae. thật xin lỗi, tôi chưa từng yêu chị."

lòng cô bỗng trùng xuống, mắt có chút phức tạp nhìn eunsang.

"cậu biết không? nếu nói lúc đó tôi không yêu cậu thì là nối dối. tôi cũng là người, đương nhiên biết động tâm. lúc chia tay cậu xong, tôi ước gì giữa chúng ta không hề có thù hận, vì như thế tôi sẽ không sợ hãi mà yêu cậu."

eunsang siết chặt tay, nói cậu không yêu cô cũng là giả nhưng giờ cậu vẫn coi trọng tình anh em hơn. anh trai cần một người khiến anh ấy có thể dừng lại và hưởng hạnh phúc, mà người đó chỉ có cha eunjae. vì thế cậu quyết định, tình cảm này sẽ giấu mãi trong tim, lâu lâu bất chợt nhớ lại, coi như một kỉ niệm đẹp.

"xin lỗi... eunjae, đây là lần cuối tôi gọi tên chị, tôi mong chị hãy nghĩ đến tình cảm anh ấy dành cho chị hiện giờ, hãy quên đi quá khứ, hai người làm lại từ đầu, đừng ngược đãi bản thân nữa. tôi biết chị yêu anh ấy, vì thế hãy quên đi."

"cậu thật sự không hận tôi sao?"

cô hỏi lại lần nữa, cô cũng không muốn trả lời vấn đề này, bởi lòng cô vẫn rối bời.

"sống trong hận thù chẳng khác nào sống trong địa ngục. jina, sống mệt mỏi như vậy, tôi không muốn. hơn nữa, coi như một mạng đổi một mạng, ba mẹ tôi chết đổi lại ba mẹ chị cũng chết, coi như không ai nợ ai."

"còn một mạng là em trai của tôi." cô nhắc nhở.

"vậy lấy mạng tôi mà đền. nếu chị vẫn muốn cái vòng tròn này không bao giờ có điểm dừng thì cứ việc ra tay."

"vì sao lại tin tưởng tôi sẽ không hại anh của cậu một lần nữa?"

jina không thể tin eunsang dễ dàng cho qua nên hỏi tiếp.

"nếu chị là kẻ xấu, thì lúc chuyện anh trai uy hiếp chị phải chia tay tôi, chị đã nói cho tôi biết và anh em tôi chắc chắn sẽ đối nghịch nhau, đó không phải là điều chị mong muốn sao? nhưng chị không làm, bởi trong lòng chị dù thù hận sâu bao nhiêu, vẫn có một chút gì đó là nhân tính."

"nếu tôi thật sự khiến hai anh em cậu tàn sát lẫn nhau, có phải tôi là lòng lang dạ thú, phải không?" cô bình thản nói.

"jina, vì sao mỗi câu chị nói cứ như muốn dồn ép bản thân vào đường cùng?"

eunsang nhíu mày, cậu nói nhiều như thế mà cô không hiểu sao? cậu đã bỏ qua, thì cô cũng đừng tự ngược như thế chứ?

"hằng đêm, tôi đều mơ thấy ba mẹ cùng em tôi. họ về tìm tôi, lúc nào cũng muốn tôi phải trả thù cho họ, ác mộng đeo bám như thế tôi thật không chịu nổi, nếu cứ ở bên anh ấy, chỉ sợ một ngày nào đó không cầm lòng được, ra tay giết anh ấy cũng nên. heeseung mãi mãi vẫn là người tôi không thể yêu."

eunsang thở dài. "có cần tìm cho chị một phát sư trừ tà không?"

jina cười hắt ra. "cậu nói gì vậy? trong thời điểm này vẫn có thể đùa được sao?"

"có thứ tình cảm, một khi đã yêu, ngay cả chết cũng không sợ, nói chi là thù hận. tôi có thể chắc rằng, chị sẽ làm được, sẽ quên được, sẽ yêu được."

cô im lặng, mắt nhìn về bọn trẻ đang chơi đùa.

"cậu có thể hứa với tôi một chuyện được không?" lát sau cô lên tiếng.

eunsang không ngần ngại gật đầu.

"nếu sau này, heeseung biết sự thật, tôi không biết anh ấy sẽ làm gì tôi nhưng tôi không muốn liên lụy đến cha mẹ jina mong cậu hãy bảo vệ họ."

cô biết nếu eunsang có thể phát hiện được cô là giả thì heeseung cũng có thể, một mình cô tự làm tự chịu, cô không muốn kéo theo cha mẹ jina vào cuộc, họ vô tội.

có được eunsang bảo vệ họ, cô sẽ an tâm hơn, còn về hayoung đã có sunoo cộng thêm geunji nên chắc cô nàng sẽ an toàn.

"chị yên tâm, tôi sẽ bảo vệ họ thật tốt, anh ấy sẽ không làm gì họ đâu."

hiểu được cô nghĩ gì, cậu đồng ý ngay, dù gì cậu cũng xem cha mẹ jina như cha mẹ mình nên việc bảo vệ họ là chuyện đương nhiên.

rất lâu, rất lâu sau cô mới lên tiếng. "tôi sẽ thử."

eunsang nghe thế, cũng hiểu cô muốn nói gì, nụ cười trên môi thật hòa nhã, cũng nhìn về bọn trẻ đang chơi vui vẻ.

'mong rằng thời gian sẽ khiến thù hận giữa hai người biến mất.'
...

trong phòng bệnh, heeseung nằm trên giường, tuy khuôn mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn thấy gã đang rất hưởng thụ.

sunoo đứng kế bên giường, tay cầm ống tiêm đang tiêm vào tay heeseung, ánh mắt tuy lạnh nhưng mang theo vẻ lo lắng.

sau khi tiêm xong, hắn rút kim ra đặt vào hộp sắt, xoay người nhìn heeseung đang nhắm mắt, trầm giọng.

"lee tiên sinh, cho phép tôi được nhiều lời. sử dụng thuốc này nhiều sẽ không tốt, vì thế..."

đang nói thì heeseung mở mắt, đôi mắt nguy hiểm nhìn sunoo.

"cậu cũng biết hiện nay tình hình vẫn chưa ổn định, bên jongseong cũng rất loạn, sunghoon vẫn chưa giải quyết xong người bên thái, tôi còn phải xử lý người bên tam giác vàng, nếu không dùng nó làm sao trụ được."

gã chỉnh tư thế nằm, mắt lạnh lẽo nhìn ra cửa sổ.

"dù đã tiêu diệt hang ổ của smith nhưng vẫn không tìm ra hắn ta, một ngày không thấy xác của hắn, chúng ta vẫn phải phòng ngừa. tôi chỉ cần một tháng nữa thôi, sau đó sẽ dứt được. đây cũng không phải lần đầu tôi dính vào nó."

nhớ ngày đầu vào tổ chức, gã là ma mới bị bọn ma cũ bắt nạt, bị tiêm ma túy vào người, cũng may jongseong phát hiện, bắt gã nhốt trong phòng tối, suốt ba tháng trời không thấy ánh mặt trời, hai tháng sau mới có thể thoát khỏi ma túy.

heeseung nhìn sunoo, giọng ra lệnh.

"đừng để jina biết, tôi không muốn cô ấy lo lắng. sunoo, cậu theo tôi bao nhiêu năm, nên hiểu tôi cầm được, cũng sẽ buông được."

sunoo lấy lại vẻ mặt lạnh nhạt, gật đầu với heeseung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro