;22
trong phòng chủ tịch, heeseung sắc mặt khó coi nhìn eunsang ngồi ở ghế sofa.
gã thật sự phát điên vì cách cư xử của eunsang ngày hôm nay. cái gì theo đuổi? cái gì làm bạn gái? còn tặng hoa, tặng gấu, jina là con nít sao?
"em có thôi ngay cái trò trẻ con đó hay không? công ty là nơi làm việc chứ không phải chỗ em chơi đùa."
"em đang làm việc rất nghiêm chỉnh. anh trai, nhìn vẻ mặt anh lúc này giống như đang ghen vậy. hay em nhìn lầm?"
eunsang cợt nhã nói, mày nhướng lên hứng thú nhìn heeseung mặt đã đen thui.
"eunsang, em đừng khiêu khích anh."
"anh yêu jina?"
bị hỏi đột ngột, heeseung sửng sốt nhưng im lặng, gã cầm một tập hồ sơ thảy cho eunsang.
"nếu em đã muốn nhường vị trí tổng giám đốc lại thì ký tên vào, còn nữa, mấy hạng mục đó em chỉ may mắn có được, đừng tự cho là thông minh."
eunsang thấy heeseung không trả lời câu hỏi của mình, cũng không truy hỏi, tay cầm tập hồ sơ, không do dự ký tên vào, sau đó ngước nhìn heeseung cười tà mị.
"anh nói đúng, em thật may mắn nhưng mà nếu không nhờ người bên anh âm thầm báo tin, thì em đâu biết giá đấu thầu là bao nhiêu?"
"cũng không đến nổi ngốc. sao? đã tìm ra được kẻ báo tin chưa?"
heeseung nhàn nhạt nói, cũng không cho đó là chuyện lớn bởi gã đã biết từ lâu, trong thời gian ngắn các hạng mục bị giành mất quả thật chỉ có một lý do trong tập đoàn có gián điệp.
gã cũng vỗ tay khen kẻ đó thật hay, không sợ chết lại dám làm ra chuyện đó, nếu gã tìm được, kẻ kia chết chắc.
"bên em đã điều tra, kẻ đó gửi hạng mục qua email, em đã tìm ra id nhưng là giả, hiện tại cũng có chút manh mối, chắc khoảng vài ngày nữa sẽ tìm được."
heeseung hừ lạnh. "lát nữa sunoo sẽ mang kết quả đến, em nên xem lại cách thức làm việc của mình thì hơn."
eunsang cười nhẹ. "em chỉ muốn kiếm thêm vài hạng mục, ít nhất công ty mới thành lập vẫn cần rất nhiều mối làm ăn."
"vậy các hạng mục ở pháp tặng hết cho em, bây giờ chuẩn bị máy bay, lập tức bay qua bên đó ký hợp đồng đi." gã nhăn nhó nói.
thực chất cũng muốn tống khứ eunsang đi càng nhanh càng tốt, gã không muốn jina bị dao động, cô là của gã, chỉ có thể ở bên cạnh gã mà thôi.
"lee tiên sinh, đây là bảng điều tra được kẻ bán tin."
sunoo đi vào, tay cầm một tập hồ sơ đưa cho heeseung, gã xem xong, mặt biến sắc.
"cậu chắc chắn?"
"vâng, tôi đã điều động một số thuộc hạ chuyên về vi tính mới có thể tìm ra được, đó là kết quả cuối cùng." sunoo lạnh nhạt nói.
eunsang thấy lạ, cậu cũng lấy tập tài liệu xem, mắt trừng lớn.
"jina không bao giờ làm chuyện này."
heeseung không trả lời eunsang, gã nhìn sunoo ra lệnh.
"gọi cô ấy và seo soojung vào đây."
một lát sau, hai cô gái đi vào.
jina có phần bối rối vì phải đối mặt với hai người đàn ông trước mặt, riêng soojung thì rất nhã nhặn, còn nở nụ cười quyến rũ với heeseung.
"thư ký seo, cô cũng biết gần đây các hạng mục đều bị người khác giành mất, trong khi đó cô là tổng thư ký, các hạng mục đều qua tay cô xem xong mới đưa cho tôi. ngoài tôi và cô ra, cô có cho ai xem mấy hạng mục đó không?"
heeseung chăm chú nhìn soojung, muốn xem phản ứng cô ta ra sao? về jina, tuy đã tìm ra bằng chứng, chứng minh cô là nội gián nhưng gã lại tin cô nàng sẽ không làm thế với gã dù gã biết niềm tin này quá mỏng manh.
"vâng, sau khi tôi nhận các hạng mục, có vài hạng mục bị lỗi nhiều về phần văn bản nên đã đưa cho thư ký jo chỉnh sửa lại vì cô ấy chỉnh sửa văn bản rất tốt nên tôi bảo cô ấy làm, ngoài ra tôi không có đưa ai xem qua hết."
soojung chậm rãi nói nhưng câu cuối lại nói rất rõ ràng giống như sợ người khác nghe không hiểu.
jina vẫn im lặng, nhìn heeseung, cô biết khi soojung nói thế chẳng khác gì bảo cô là kẻ đã làm lộ giá đấu thầu mấy hạng mục kia nhưng cô muốn xem heeseung sẽ giải quyết ra sao. hơn nữa còn có lee eunsang ở đây, cô vẫn có một phiếu về mình.
eunsang nhìn jina, thảy tập tài liệu lên bàn.
"em xem đi."
jina mở ra xem, vẻ mặt bình thản giống như đã biết hết mọi chuyện. xem đến trang cuối cô để xuống bàn, mắt lạnh nhạt nhìn cậu.
"đúng, là do tôi làm."
"jina!" eunsang đứng dậy kéo tay cô, ánh mắt không tin jina sẽ làm như thế.
"đừng vội kết luận như vậy, có gì em cứ nói ra đi."
heeseung lửa giận bừng bừng, một phần vì jina đã nhận tội, một phần vì hai người này mỗi lần gặp nhau đều ân ân ái ái trước mặt gã, thật chướng mắt.
"buông ra."
không đợi eunsang buông tay, gã đã kéo jina trở lại, ôm vào lòng, mắt lạnh nhìn eunsang.
soojung thấy tình cảnh trước mắt, lòng đố kỵ càng lớn hơn, vì sao trong tình trạng này heeseung vẫn một mực bảo vệ jina, soojung ánh mắt độc ác nhìn jina, lại nhìn sang heeseung lên tiếng.
"chủ tịch, jina đã nhận tội, cô ta là nội gián, vậy chủ tịch muốn xử lý cô ta như thế nào?"
"em không muốn biện minh?" heeseung nhíu mày nói, mắt nhìn jina như nói – em nói tôi sẽ tin.
"nhân chứng vật chứng đều có, tôi nói không anh sẽ tin sao?"
"anh tin."
hai người đàn ông không hẹn mà cùng phun ra hai chữ, jina cùng soojung kinh ngạc nhìn hai người.
jina lấy lại tinh thần, cô đẩy nhẹ heeseung ra, đi tới trước mặt soojung, môi nhếch lên nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng.
"chúng ta dừng cuộc chiến tại đây đi."
soojung thở hắt ra. "cô nói gì thế hả?"
"các hạng mục ngoài tôi và cô còn có chủ tịch cùng các bộ phận quản lý, các bộ phận quản lý là người nhận hạng mục cuối cùng nên họ sẽ không có thời gian báo tin cho các nhà đấu thầu khác, chủ tịch thì không thể. chỉ còn tôi và cô."
"vậy cô đã thừa nhận, những chứng cứ kia đều nghiêng về phía cô."
soojung nhìn jina, đôi môi không giấu nổi ý cười, lần này jina chết chắc.
"seo soojung, cô đã quên tôi là nhân viên mới vào làm không bao lâu sao? hơn nữa chuyên ngành của tôi là kế toán không phải thư ký, làm sao biết giá các hạng mục định ra sao? còn các nhà đầu tư, làm sao tôi biết mà liên lạc với họ?"
jina phân tích, cô cũng không muốn đi đến kết cục này nhưng soojung không chết thì người chết sẽ là cô.
"các hạng mục đều bị lee tổng thu mua hết, đó mới là mục đích thật sự của cô không phải sao? nếu lấy lý do không phải hai người tình cảm rất mặn nồng hay sao?"
soojung cười nham hiểm cũng liếc nhìn phản ứng của heeseung, quả nhiên mặt gã đã tối lại, nhìn rất đáng sợ, cô tiếp tục đã kích.
"tôi biết cô luôn hận chủ tịch đã chia rẽ hai người, còn ép buộc cô ở lại bên cạnh, vì thế mới lên kế hoạch trả thù kiểu này, không phải sao?"
jina nhếch môi, nụ cười đầy chế giễu.
"vậy là cô đã lầm. nếu muốn trả thù không nhất thiết phải làm nội gián, bởi kế hoạch đó quá ngu xuẩn! thứ nhất, quá lộ liễu, tôi mới vào công ty nếu muốn biết các đối thủ cùng hạng mục phải cần thời gian khá dài, vì chuyên ngành không phù hợp."
thấy vẻ mặt soojung nhăn lại, cô cười nhẹ.
"thứ hai, nếu muốn trả thù, tôi sẽ không làm tổn thương đến người mình yêu, nếu tôi làm nội gián cho lee tổng vậy không phải sẽ khiến chủ tịch cùng giám đốc lee bất hòa hay sao? mà rốt cuộc kẻ tổn thương vẫn là giám đốc lee. soojung, tôi nói như thế có đúng không?"
"cô không phải muốn hai anh em họ bất hòa đó sao?" soojung lúng túng nói bừa.
jina lắc đầu. "vậy cô cũng nên biết, thế lực giữa hai người có cân bằng không?"
"đủ rồi." heeseung lên tiếng, người phát ra hàn khí nhìn soojung.
"cô còn muốn chối đến khi nào nữa đây?"
"chủ tịch, tôi không có." soojung hoảng sợ đi tới kéo tay heeseung.
"heeseung, em thật không có. em..."
"cô nghĩ thuộc hạ của tôi toàn những người vô dụng sao?"
nói xong, gã thảy một tập tư liệu khác về phía soojung, tập tài liệu va vào người cô ta rớt xuống, những tấm hình chụp soojung cùng những đối thủ của heeseung đều lộ cả ra, soojung kinh hoảng.
"sunoo đã điều tra và đưa cho tôi hai tập tư liệu, một là của cô, một là của jina nhưng của jina chỉ có những số liệu liên quan đến hạng mục đấu thầu nhưng không có ảnh cô ấy gặp đối tác, còn cô vì sao cô lại lén lút đi gặp mấy đối tác đó hả?"
lúc đầu, sunoo đưa cho gã xem những tấm ảnh này, gã nghĩ cô ta chỉ muốn gặp gỡ các đối tác bàn việc hợp tác làm ăn nhưng khi xem xét lại, toàn bộ các hạng mục, một số bị eunsang thu mua, số còn lại đều bị mấy người seo soojung gặp mặt thâu tóm. gã đã nghi ngờ.
giờ các số liệu lại nhắm vào jina nhưng theo cô nàng phân tích từ nãy đến giờ thì chỉ có khả năng, soojung muốn đổ tội cho jina.
"heeseung, em... em chỉ muốn bàn việc hợp tác thôi mà." soojung biện minh, nhưng ánh mắt hoảng sợ đã đánh bại cô.
heeseung hừ lạnh. "vậy cô nói cho tôi biết, vì sao chỉ trong vài tháng các hạng mục quan trọng đều bị người ta mua được, còn các hạng mục nhỏ vẫn sống yên ổn, nếu là do họ may mắn thì không thể liên tục như thế? trừ khi trong công ty chỉ toàn thứ vô dụng."
"những hạng mục quan trọng không liên quan đến em..."
vì quá kích động, cô buột miệng nói, sau đó mới biết mình đã phạm sai lầm.
"heeseung... em..."
"chịu nhận rồi sao? rốt cuộc mấy nhà đấu thầu đó cho cô bao nhiêu tiền? cô thà đắc tội với tôi cũng muốn bán mạng cho họ?" gã gằn giọng.
soojung biết mọi chuyện đã bại lộ, mắt ác độc trừng jina, thì ra đây là thủ đoạn của cô ta sao? cô ta đã biết kế hoạch của cô, chỉ là cố tình làm như mình là kẻ ngốc để mình vào tròng sau đó bất ngờ cho cô một gậy, vì sao cô ta lại tự tin đến thế.
suy nghĩ một chút, soojung bất ngờ nhìn jina.
"các hạng mục quan trọng là do cô làm!"
chỉ có như thế mới khiến heeseung điều tra cô, lúc đầu cô chỉ ra tay với mấy hạng mục nhỏ, vì không muốn bị nghi ngờ nhưng thật không ngờ jina lại 'mượn gió đẩy thuyền' tiếp tay báo tin các hạng mục quan trọng. chết tiệt thật.
soojung tức giận, vì sao lại bị đưa vào tròng dễ như vậy, không chấp nhận được sự thật, cô đi tới jina, giơ tay lên.
'bốp' - một tiếng vang lên cho thấy sức đánh khá mạnh.
"đến bây giờ vẫn không biết hối cãi. sunoo, báo cảnh sát."
soojung ngồi bẹp dưới đất, đôi môi ứa máu, đôi mắt ướt nhòe nhìn heeseung. gã đánh cô.
đau lòng gạt tia nước mắt, cô đứng dậy nhìn jina. "mày giỏi lắm."
nhìn về heeseung, tim cô đau nhói.
"heeseung, em thừa nhận tất cả là em làm nhưng đều vì anh. em yêu anh, vì yêu nên mới sợ đánh mất, em không muốn mất anh."
"cô là vì yêu tôi hay vì muốn vị trí lee phu nhân?" heeseung nghiến răng nói.
"heeseung, em yêu anh thì việc muốn làm vợ anh có gì sai? heeseung, em theo anh bao năm nay, cũng vì anh làm rất nhiều việc, không lẽ anh không động tâm sao?"
soojung nói ra những lời từ tận đáy lòng nhưng đổi lại cho cô chỉ là cái hừ hạnh nhạt, tim như bị ai đâm một nhát, cô nghẹn ngào nói.
"heeseung, jina có gì tốt mà anh lại xem trọng cô ta? vì cô ta mà anh và eunsang bất hòa, không lẽ anh muốn vì một người đàn bà mà hai anh em anh gây chiến với nhau sao?"
"chuyện của tôi không cần cô lo, cô hãy lo cho thân mình trước đi." giọng gã vẫn lạnh nhạt, ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn soojung.
"em không sợ tù tội, em sợ anh sẽ bị người ta lừa gạt. heeseung, anh bảo trọng."
soojung biết giờ có nói gì cũng vô dụng, trái tim của gã không thuộc về cô thì cô có thể làm gì nhưng cô không bỏ cuộc.
'jo jina, tao sẽ không để mày đắc ý như vậy, tao còn sống thì trò chơi vẫn chưa kết thúc.'
jina nhìn soojung, trong lòng có chút buồn chán, cô nhìn heeseung.
"cô ta làm cho anh nhiều năm như vậy, chỉ vì lòng đố kỵ mới dẫn đến kết cục này, anh cho cô ta một con đường sống đi."
"không cần cô giả vờ mèo khóc chuột! jo jina, cô hãy tự lo cho cuộc sống của mình sau này đi."
soojung vừa muốn quay đi, nghe jina nói toàn lời dư thừa, cô hét lớn về phía cô ta.
"sunoo, cậu đích thân đem cô ta đến đồn cảnh sát, giao cho cảnh sát trưởng xử lý."
heeseung gầm nhẹ, ánh mắt chán ghét nhìn soojung.
eunsang nhìn thấy cảnh này chỉ lắc đầu, cô nàng soojung này quả không biết thời thế, lại nhìn jina, mắt cậu đầy suy tư.
sự kiện soojung tiếc lộ cơ mật doanh nghiệp chỉ trong một ngày, toàn bộ nhân viên trong công ty đều biết.
cũng vì thế mà những tin đồn thất thiệt bắt đầu lan rộng, bọn họ bàn tán soi mói, có người nói xấu, có người mắng thầm, còn cầu mong soojung ở tù mọt gong.
không biết seo soojung làm gì lại khiến toàn công ty chán ghét như thế? ngay cả bà lao công cũng cười tươi như hoa khi biết soojung bị bắt đến đồn cảnh sát cơ đấy.
câu chuyện đến mấy ngày sau vẫn còn sôi nổi, nghe nói soojung bị đưa ra tòa nhưng bằng chứng vẫn không đầy đủ nên tòa hoãn lại rất nhiều lần, cho đến một tuần sau, tòa cũng tuyên bố seo soojung bị kết tội tiết lộ thông tin cơ mật doanh nghiệp nhưng vì lần đầu phạm tội còn có luật sư biện hộ giỏi nên cô ta chỉ lãnh án ba năm tù giam.
đọc xong bài báo, jina cảm thấy có phải cô đã quá ác độc hay không? nhưng cũng không thể không làm nếu không kẻ vào tù sẽ là cô.
suy đi nghĩ lại, từ lúc bắt đầu vào kế hoạch trả thù, cô chưa làm gì heeseung mà còn thay gã dọn dẹp hết mấy cô tình nhân phiền phức này, không những thế còn gặp nhiều tai họa. rốt cuộc cô đã làm được gì?
nhưng giờ nó quan trọng sao? khi ý nghĩ trả thù đã dần vơi đi vì sự thật kia, giờ trong đầu chỉ nghĩ muốn bỏ chạy mà thôi nhưng heeseung sẽ thả cô sao?
"jina, điện thoại reo kìa."
hayoung ngồi đối diện thấy điện thoại kêu mãi nhưng jina như người mất hồn, cô tốt bụng nhắc nhở.
jina nhìn điện thoại bàn, mệt mỏi bắt máy.
"alo..."
"lên phòng gặp anh."
...
'cốc, cốc, cốc'
"vào đi."
jina đẩy cửa vào, đi đến bàn làm việc, cô khó hiểu nhìn heeseung.
"chủ tịch, ngài gặp tôi có chuyện gì không?"
heeseung nhìn cô, cảm thấy có chút nực cười, cách xưng hô của gã và cô cứ không thay đổi được nhưng rồi cô vẫn phải đi vào khuôn khép thôi.
"ừm, bắt đầu từ ngày mai, em sẽ đảm nhận vị trí của soojung."
"hả?"
jina giật mình, không nghĩ ngày này lại đến nhanh như thế nhưng hiện giờ cô không muốn.
"tôi không thể, tổng thư ký phải là người có kinh nghiệm lâu năm, tôi lại không học chuyên ngành này nên..."
"tôi sẽ từ từ dạy em, đừng nghĩ sẽ từ chối."
heeseung nói như đinh đóng cột, nhìn jina cười cười, nếu cô làm thư ký riêng cho gã, sớm tối đều gặp mặt vậy chẳng phải cô sẽ không có thời gian nghĩ đến eunsang đó sao?
"được rồi, em ra ngoài sắp xếp lại công việc, bàn giao luôn cho hayoung. bắt đầu từ ngày mai, chuyển hết đồ cần dùng lên đây."
jina chỉ còn cách thở dài, cô rầu rỉ gật đầu, xoay người rời đi nhưng mới mấy bước đã bị gã ôm chặt. gã sao có thể nhanh đến thế?
"mấy ngày nay rất bận, anh rất nhớ em. anh... rất muốn em."
giọng gã khàn đặc, jina có thể cảm nhận phía sau lưng có gì đó chọc vào lưng cô, cô rùng mình.
"tôi... tôi phải đi sắp xếp mọi thứ."
mới nói xong, người bị xoay mạnh, chưa kịp phản ứng, môi đã bị gã ngậm lấy, đầu lưỡi thẳng tiến vào khoang miệng cô, quấn lấy lưỡi cô nhanh chóng, mà hai tay cũng bắt đầu vuốt ve tấm lưng run rẩy của cô.
jina hoảng sợ, bây giờ không phải thời kỳ an toàn, sẽ rất dễ mang thai, lúc trước cô rất muốn có con với gã nhưng bây giờ thì không.
"tôi... không... không thể!"
"sao?" gã buông môi cô ra, mắt mang tia máu dục vọng nhìn cô, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
"tôi... không phải thời kỳ an toàn... sẽ... sẽ... " cô cúi đầu khó khăn nói.
heeseung nghe thế, nhíu mày. "mang thai?"
jina gật đầu, heeseung suy nghĩ một chút, môi cong lên.
"ý kiến không tồi."
nói xong, gã lại tiếp tục hôn cô, tay cũng luồng vào váy cô, bắt đầu khiêu khích nơi tư mật của cô.
jina thấy gã vẫn tiếp tục, cô biết gã đã muốn thì trời sập cũng không thể ngăn lại, bất quá sau khi xong, cô sẽ uống thuốc tiếp vậy.
trong tình cảnh lửa dục vọng lên đến cao trào thì cửa lớn mở ra.
"anh trai, đến giờ ăn trưa rồi, em muốn..."
eunsang nói đến một nửa thì câu sau nuốt lại vào bụng luôn, nhìn hai người trước mặt, mắt đầy ý cười.
jina giật mình, cô nghe tiếng eunsang, cảm thấy xấu hổ, gục đầu vào vòm ngực rắn chắc của heeseung. vì sao lại bị bắt gian tại trận thế này?
"không biết phép tắt. nơi đây không có cửa cho em gõ sao?"
eunsang cười tao nhã, gã đi ra cửa gõ cốc cốc cốc.
"như vậy được chưa?"
mặt heeseung đen xì, jina thì đẩy gã ra, chỉnh lại quần áo.
"xin phép, tôi ra ngoài trước."
thấy jina muốn rời đi, eunsang chắn ngang, lên tiếng.
"jina, cũng đến giờ ăn trưa, em cùng anh và anh trai đi ăn chung đi."
"xin lỗi nhưng tôi đã hẹn với hayoung rồi, vì thế để lần khác vậy."
cô không muốn ăn cơm vì đối mặt với bọn họ, cơm có thể nuốt nổi sao?
"vậy bốn người cùng ăn. được không anh trai."
eunsang nhìn heeseung nhướng mày nói.
"đi thôi."
heeseung đi tới ôm eo jina ra khỏi cửa, eunsang đi phía sau, môi cười càng đậm hơn.
...
nhà ăn.
không khí quái lạ dị thường, jina ngồi cùng hayoung và đối diện một là chủ tịch của họ, một là tổng giám đốc tập đoàn bên mỹ.
xung quanh không một bóng ma, bởi mấy nhân viên đã nhanh chóng chuyển đổi vị trí khá xa, bọn họ không muốn trong lúc ăn cơm vô tình bị trúng đạn.
từ lúc món ăn đem ra, hayoung chỉ cúi đầu ăn cho nhanh. vì sao lúc nào cô cũng bị cuốn vào tình huống này, cô đang mang thai, không cho cô một ngày yên ổn sao trời?
"jina, hiện tại công ty anh cần thư ký, em có muốn qua giúp anh không?"
eunsang lên tiếng, nhìn jina với anh mắt dịu dàng.
"jina là tổng thư ký của anh nếu muốn anh sẽ cho hayoung qua giúp."
vừa nghe heeseung nói xong, hayoung khóc không ra nước mắt. vì sao lại lấy cô ra làm bia đỡ đạn thế này?
"em cần thư ký, không phải kế toán. hơn nữa, người em muốn là jina."
eunsang vừa nói vừa chạm tay jina nhưng chưa chạm tới đã bị heeseung kéo lại, gã trừng mắt.
"jina là của anh."
lời tuyên bố tuy không lớn nhưng với cả ngàn cái tai đang nghe ngóng nãy giờ đương nhiên đã lọt thẳng vào, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía bốn người.
jina lấy tay đỡ trán, cô quả thật có nhảy xuống sông hoàng hà cũng rửa không sạch nói chi là muốn trốn chạy.
tiếng di động đột ngột vang lên, jina luôn cảm thấy may mắn vì mỗi lần rơi vào tình thế bế tắt là có tiếng chuông cứu mạng.
heeseung bực bội nhíu mày, nhìn dãy số khó chịu bắt máy.
"chuyện gì?"
" ... "
"bảo bọn họ cẩn thận một chút."
gã cúp máy nhìn jina.
"anh có chút chuyện cần xử lý, anh đi trước." lại nhìn eunsang.
"anh cảnh cáo em, nếu còn không an phận thì lần này ngay cả em anh cũng không nương tay."
heeseung nói xong, gã nhẹ hôn lên trán jina, sau đó mới rời đi.
mọi người xung quanh hóa đá.
"tớ ăn xong rồi. jina chúng ta còn nhiều việc phải làm, đi thôi."
hayoung cảm thấy hàng ngàn con mắt đang phóng tia lade vào họ, nếu còn không đi chắc họ sẽ bị nhìn đến bốc hơi mất.
"eunsang, tôi đi trước. thật xin lỗi."
"tối nay anh muốn mời em một bữa cơm, có được không?"
jina chần chừ muốn từ chối nhưng...
"đồng ý." hayoung đột nhiên lên tiếng, jina lườm cô nàng.
"tôi không có mời cậu." eunsang nhíu mày.
"tôi cũng không cần." cô ghé vào tai jina nói nhỏ.
"tối nay có gì muốn nói thì giải quyết luôn một thể đi, đừng dây dưa nữa."
nghe hayoung nói thế, jina gật đầu với cậu, sau đó cũng rời đi.
eunsang cười nhẹ, nhìn jina.
...
nhà hàng rawon.
tối đến, heeseung vẫn chưa về nên jina mới dễ dàng đi đến nhà hàng, đây là lần đầu cô cảm thấy mình rất giống người vợ ngoại tình lén đi tìm tình nhân.
cũng không thể trách cô, hàng ngày eunsang tặng hoa đã khiến heeseung nổi điên, ngay cả ăn cơm trưa cũng không được huống chi xin gã đi dùng bữa tối, thôi đành lén một lần giải quyết hết tất cả mọi chuyện vậy.
trên tầng cao nhất, ánh nến lung linh đầy lãng mạn, ngoài tiếng đàn piano ra không gian thật im ắng.
jina mặc một bộ váy hoa màu vàng nhạt, tóc thắt bím một bên, ánh mắt lấp lánh như vì sao quan sát xung quanh, thật vắng vẻ. không đoán cũng biết cả tầng đã bị eunsang bao trọn, vì sao hai anh em cứ thích vung tiền hoang phí như thế?
eunsang đối diện mặc bộ âu phục màu xám, đôi mắt đào hoa tràn ngập tình ý nhìn jina, tay nâng ly rượu đỏ.
"cạn ly vì hôm nay không bị anh trai anh phá rối."
jina cười nhẹ, cũng đưa ly lên cụng với cậu, cô uống ngụm nhỏ.
"là em làm phải không?"
vừa uống xong ngụm rượu đã nghe eunsang hỏi, cô cau mày.
"chuyện gì?"
"seo soojung."
jina nhìn cậu rất lâu, không nói gì chỉ uống thêm ngụm rượu. nghe cậu nói thế cô biết cậu đã biết sự thật, cũng không muốn dối cậu.
"phải, các hạng mục quan trọng là do tôi tung ra."
soojung dùng email của cô tung ra giá cả đấu thầu thì cô cũng chìu theo ý cô ta tung ra các hạng mục quan trọng, có như thế nếu truy ra, người gặp nạn là cô ta chứ không phải cô.
"là vì anh?" eunsang nhướng mày.
"không, là vì tôi." cô nhàn nhạt đáp.
"như anh thấy, tình nhân bên cạnh heeseung khá nhiều, muốn sống sót giữa rừng hoa đầy gai nhọn chỉ có cách khiến mình mọc nhiều gai hơn họ."
"anh không nghĩ em lại trở nên như vậy? muốn làm lee phu nhân à không, là chị dâu anh sao?"
jina lại uống ngụm rượu, cô bình thản đáp.
"nếu không làm vậy, tôi không biết mình còn mạng để gặp lại cậu hay không? phụ nữ một khi có lòng đố kỵ. chết, vẫn là rất nhẹ nhàng."
"đó là lý do anh không bao giờ có nhiều phụ nữ, nhất là không muốn đắc tội với họ, anh không muốn người mình yêu phải chịu khổ."
eunsang nói xong, cậu uống cạn ly rượu, lại rót cho mình một ly, rót cho jina một ly.
jina có chút choáng váng, rượu này hơi mạnh nên cô uống một chút thấy hơi chóng mặt, vội đưa tay đỡ trán.
"hiện tại, tôi lại muốn thoát khỏi anh trai cậu, tôi muốn trốn chạy."
eunsang đưa tay nắm lấy tay cô, trầm giọng.
"vậy hãy quay về bên cạnh anh, anh sẽ bảo vệ cho em."
"không, tôi không muốn đến với ai cả. tôi muốn đi hy lạp muốn cùng ba mẹ sống hết quãng đời còn lại, muốn cùng..."
nói đến đây, jina cảm giác đầu rất nặng, nhìn về eunsang thấy cậu như được phân thân, có rất nhiều eunsang, cô giơ tay muốn chạm vào nhưng cảm thấy xung quanh tối lại, dần dần mất đi ý thức.
eunsang uống cạn ly rượu trên tay, sau đó từ tốn đến bên ngồi cạnh jina, để đầu của cô dựa vào vai mình, bàn tay to lớn vuốt nhẹ tóc cô, môi cong lên.
"em không thể đi. em chỉ có thể ở lại đây. có như thế, mọi chuyện mới trở nên thú vị."
...
ánh dương nhẹ nhàng soi rọi vào căn phòng lớn.
jina hệt như đứa trẻ sợ lạnh, cuốn cả người vào chăn ấm, nhưng vì tia nắng chiếu vào mắt, cô nhíu mày lấy tay che đi, cả người cảm thấy mệt mỏi không nhút nhích nỗi, cố gắng ngồi dậy thì đầu choáng váng. hôm qua uống vài ly đã say, tửu lượng càng lúc càng tệ.
mở mắt ra nhìn xung quanh thì giật mình, hiện tại cô đang nằm trên một chiếc giường lớn, cả căn phòng đều mang một màu trắng tinh khiết, cách bày trí trang nhã không cầu kì.
cảm thấy có gì đó quái lạ, cô nhìn xuống người mình thì chấn kinh, trên người không một mảnh che thân, hơn nữa còn có nhiều dấu màu hồng ám muội, không phải chưa từng trải qua chuyện chăn gối nên cô đương nhiên biết nó là gì.
đầu lại đau, hai tay ôm đầu suy nghĩ xem hôm qua chuyện gì đã xảy ra.
cô nhớ đã cùng eunsang dùng bữa, sau đó uống khá nhiều rượu, sau đó... sau đó là gì cô cũng chẳng nhớ, mắt chợt sáng lên. không lẽ cô cùng eunsang xảy ra quan hệ?
trời ơi, không phải rượu vào làm loạn đấy chứ? nhưng cũng không thể. eunsang chắc không động tay với cô nhưng trên người toàn dấu hôn hơn nữa cả người mềm nhũn không chút sức lực, hiện tượng này là do kích tình gây ra. không xong rồi.
"đã tỉnh?"
giọng nói quen thuộc từ phía trước vang lên, jina kinh hoảng nhìn người đang tiến lại gần mình.
vì mới tắm xong nên eunsang chỉ quấn mỗi cái khăn tắm ngang hông, nước trên tóc vẫn còn nhỏ giọt, cậu đến cạnh jina, bàn tay vuốt ve làn da trắng nõn, giọng trầm thấp.
"xin lỗi, đêm qua anh không không chế mình được."
hôn nhẹ lên má cô nhưng cô lại tránh đi, giọng ấp úng.
"đêm qua, là do uống say, cậu coi như chưa xảy ra chuyện gì đi."
cô kéo chăn che cảnh xuân trước mắt, muốn rời khỏi giường nhưng lại bị eunsang kéo lại, xoay người một cái cô đã nằm dưới thân gã.
"eunsang." cô hoảng sợ kêu tên cậu.
"em đã trở thành người đàn bà của anh, còn sợ gì nữa. nếu là anh trai thì em đừng lo."
nói xong, cậu cúi xuống hôn nhẹ lên cổ cô, để lại dấu vết mới, môi cong lên.
"đêm qua em còn rất nhiệt tình gọi tên anh, không phải sao? jina, thân thể của em khiến anh nhịn không được, bây giờ lại muốn em nữa rồi."
"không. eunsang... cậu hãy nghe tôi nói đã."
jina chống tay lên ngực cậu, đôi mắt bỗng ươn ướt, tình hình hiện tại nằm ngoài dự kiến, bây giờ lòng cô rối như tơ vò, tại sao lại mọi chuyện lại trở nên như vậy?
"không phải lúc trước em cũng muốn cùng anh một chỗ đó sao? jina, em đừng lo, anh sẽ bảo vệ em, không cho anh trai chạm đến em một lần nào nữa."
tay gã muốn luồng vào trong chăn nhưng bị cô nắm chặt.
"eunsang, cậu từng nói sẽ không ép tôi, bây giờ tôi không muốn."
"nhưng anh muốn. jina em từ chối anh như thế không phải vì anh trai đó chứ?" cậu nhíu mày nói, mắt chăm chú nhìn phản ứng của cô.
"tôi..." lúc này cô lại không trả lời được, cô không phải từng rất yêu eunsang đó sao? nhưng trong lúc này cô lại có chút bài xích với cậu, vì sao chứ?
từ cổ truyền đến cơn đau, cô trừng mắt nhìn người phía trên, giọng nói đầy phẫn nộ từ trên dội xuống.
"em yêu anh ấy?"
jina ngây người, câu nói của eunsang làm cô hoảng sợ. cô yêu heeseung? sao có thể? không, không có chuyện đó được.
"tôi không yêu anh ấy." cô không thể chấp nhận cái chuyện nực cười này được, nếu không... cô sẽ chết mất.
"vậy thì cho anh."
cậu nhẹ hôn lên trán cô, hai má cô, từ từ di chuyển xuống đôi môi đỏ mọng mê người ấy, khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, ngay lặp tức jina lại né sang một bên. cô có thể thề, đây là phản ứng tự nhiên.
"em thà bị anh trai anh xem như món đồ chơi, ở lại bên cạnh anh ấy cũng không muốn ở bên cạnh anh?" giọng cậu gầm gừ, cho thấy đã tức giận.
jina không trả lời, mỗi câu eunsang hỏi cô, cô như kẻ ngốc một câu cũng không phản kháng nổi, tâm tư bị xáo trộn, tâm trí rất khó chịu.
'rầm'
không khí ngột ngạc bị tiếng đạp cửa làm gián đoạn.
heeseung mang vẻ mặt lạnh lẽo, cả người đầy sát khí, phía sau là một đám vệ sĩ của gã, có cả người của eunsang, hai bên không phải giành co, giống như hiên ngang mà đi vào.
jina tái mặt, mắt trợn nhìn heeseung, tim cảm thấy đau nhói, không phải cô mong gã đến sao? sao giờ lại không muốn nữa. không, là cô không muốn gã nhìn thấy cảnh này.
"anh đến rồi... nhưng chậm một bước."
eunsang ngồi dậy, tiện tay lấy áo sơ mi khoác lên người jina, sau đó đi đến trước mặt heeseung, môi cười nhạt.
"từ đêm hôm qua, jina đã là người của em. em đã thắng, tập đoàn bên mỹ sẽ thuộc về em."
heeseung mắt lạnh lùng nhìn jina quan sát một chút, ánh mắt trở nên sắc bén cùng lạnh lẽo, gã không trả lời eunsang mà đi tới chỗ giường lớn, bàn tay to lớn nắm chặt tay cô kéo mạnh.
bị kéo mạnh khiến cô đau đớn, cả người bổ nhào vào gã, cũng may vừa kịp mặc áo sơ mi của eunsang nếu không, cô có nước kiếm cái lỗ để chui.
heeseung nhìn cô, mắt dời xuống cổ áo, tay gã kéo mạnh cổ áo ra, cô hoảng hốt muốn che lại nhưng gã lại mạnh mẽ mở ra.
nhìn những dấu vết đó, gã biết đó là gì, sự phẫn nộ lên đến tột đỉnh, hai tay siết chặt, cố không khiến mình phải tổn thương cô, nắm chặt tay cô đi ra cửa nhưng mới vài bước đã bị eunsang kéo tay còn lại của jina, cậu kéo mạnh làm cô ngã vào lòng cậu.
"ngay cả jina cũng là của em. anh trai, vụ cá cược lần này, em thắng."
jina chỉ thấy đầu kêu ong ong, cô nghe eunsang nói gì đó nhưng đầu óc vẫn chưa tiếp thu được.
người lại bị kéo về phía heeseung nhưng lần này tay cô vẫn bị eunsang giữ lấy.
"tập đoàn đó em cứ lấy. jina vẫn là của anh."
"cô ấy đã là người của em, anh vẫn muốn sao?"
"câm miệng, em tốt nhất buông tay ra, nếu không đừng trách anh vô tình."
heeseung mất kiên nhẫn nói, mạnh tay kéo jina hơn.
"anh trai, anh đừng quên là anh đã thua. không lẽ anh muốn nuốt lời sao?"
"hai người đang nói gì vậy?"
jina, cũng chen ngang hai người họ, lúc này cô thật sự muốn biết, giữa họ đã có giao kết gì? vì sao cứ nói người thắng người thua là sao?
"chậc, chậc. jina, em không nên biết vẫn tốt hơn."
eunsang làm ra vẻ huyền bí, cậu nhìn jina cười tà mị.
"tôi có quyền được biết. nói, rốt cuộc hai người đã làm cái gì?"
cô hét lớn khiến mọi người giật mình, ngay cả vệ sĩ cũng phải khiếp sợ.
heeseung siết chặt tay cô, gằn giọng.
"em không cần biết, cùng anh trở về."
"trước sau gì jina cũng biết, anh giấu cô ấy làm gì? anh không nói, vậy để em. jina..."
"câm miệng."
eunsang muốn lên tiếng thì heeseung lại quát lớn nhưng cậu không sợ hãi, càng hung hăng kéo tay jina nói thật nhanh.
"bọn anh đã cá cược nếu trong vòng một tháng, anh có thể khiến em leo lên giường của anh thì anh sẽ thắng."
'rầm' – lần này không phải tiếng phá cửa, mà là tiếng sét đánh ngang tai cô.
jina trừng mắt nhìn eunsang giọng thỏa thẽ.
"cậu vừa nói gì?"
"anh nói với anh trai rằng em vẫn còn yêu anh, muốn cùng anh một chỗ nhưng anh trai không tin nên hai anh đành cá cược. trong vòng một tháng, anh có thể khiến em cam tâm tình nguyện lên giường cùng anh thì tập đoàn bên mỹ sẽ là của anh. ngay cả em cũng thế."
sắc mặt lúc này của cô như tờ giấy trắng, ánh mắt không tin nổi nhìn heeseung, sắc mặt đầy chua xót, giọng nói cũng run rẩy.
"là thật sao?"
heeseung nhìn jina không nói một câu, sự im lặng cũng như đã ngầm thừa nhận.
lòng tự nhiên đau như dao cắt, hai người đàn ông trước mặt, một người cô đã từng yêu, một người đã khiến cô nhà tan cửa nát, hai người lại đem cô ra cá cược. đây là báo ứng sao?
cha cô phản bội bán đứng cha mẹ hai anh em họ nên giờ cô bị hai anh em họ xem như món đồ chơi đem ra cá cược. thật tức cười.
nước mắt không phải sẽ rơi sao? tại sao lại không khóc được? đau quá. tim đau quá.
"theo anh trở về."
heeseung cảm thấy đau lòng, tuy tức giận nhưng thấy dáng vẻ của cô hiện tại cũng biến mất, gã đi tới kéo tay cô về phía mình nhưng eunsang cũng không buông tha.
"em là người thắng cược, anh buông tay ra đi."
eunsang cũng không chịu thua, tay siết chặt tay jina.
hai người đàn ông mang đầy sát khí, hai tay nắm chặt cô gái ở giữa, không ai chịu nhường ai, mấy tên vệ sĩ ở hai phía cũng không manh động, họ có chút cảm thông với jina, bị hai người đàn ông này kéo qua kéo lại, e rằng cô ta sẽ bị chia làm hai mảnh mất.
đột nhiên jina rút tay về thật nhanh, vì hai người đang nắm chặt tay cô nên khi cô rút lại đã cào rách một đường dài trên tay làm tay cô rướm máu, hai người vừa muốn xông lên thì...
"áaaaaaaaa."
jina rút tay lại, thân thể trược xuống, hai tay ôm lấy đầu hét lớn.
tiếng hét rất lớn khiến mọi người nghe mà đau lòng, bị hai người đàn ông mang ra đặc cược như thế, có ai chịu được tình cảnh này chứ?
một hồi lâu, như đã trút hết cơn giận, vẻ mặt jina chẳng có lấy một tia cảm xúc, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
heeseung không muốn nhìn thấy cảnh này chút nào cả.
lúc đầu vì eunsang cứ đeo bám jina mãi nên gã mới nói chỉ cần eunsang từ bỏ ý định, thì muốn gì gã đều cho. không ngờ em trai gã tham lam đến mức muốn cả tập đoàn bên mỹ.
gã cũng không quan tâm muốn dứt khoát một lần, nào ngờ eunsang lại muốn cá cược, bảo chỉ cần một tháng, sẽ khiến jina lên giường của nó.
nếu nó thắng cược thì tập đoàn cùng jina sẽ thuộc về nó, nếu thua, từ nay về sau nó sẽ không quấn lấy cô nàng nữa, còn một mực nghe lời gã.
mới đầu gã không muốn nhưng trong thanh tâm có chút mong đợi, gã muốn xem jina có còn tình cảm với eunsang hay không? nếu cô thật sẽ lên giường cùng em trai thì gã sẽ giam cô vào lồng, suốt đời cũng không cho cô nhìn thấy ánh mặt trời.
nếu không... tức là trong lòng cô đã có gã. vì sự mong đợi đó mà gã đã chấp nhận nhưng thật không ngờ cô lại lên giường cùng eunsang.
nhưng một phần cũng do gã mà ra, cả tháng nay gã đã cố kiềm chặt cô không cho cô đi lung tung nên mới không bị eunsang thừa cơ hội ra tay.
nếu không phải đêm qua tìm được hang ổ của smith, gã đã không bỏ cô đi truy sát tên kia, tuy không bắt được smith nhưng cũng thiêu rụi được hang ổ của gã.
vì về trễ mà gã không kịp giữ cô, đến khi tìm được, gã cũng không tin vào mắt của mình.
heeseung đau đớn, kéo tay jina đứng dậy. "đi thôi."
'bốp' - mặt gã nghiêng sang một bên, trên má in rõ dấu năm ngón tay.
jina mắt lạnh băng nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam đó, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.
"anh không có tư cách chạm vào tôi."
eunsang nhếch môi cười vẻ hài lòng, cậu tiến tới nắm lấy tay jina nhưng...
'bốp' - mặt cậu cũng nghiêng sang một bên, cũng không khác heeseung, năm ngón tay in rõ trên má.
không gian như ngưng động, không chỉ hai người đàn ông mà ngay cả đám vệ sĩ cũng không thể tin vào mắt mình, jina ngang nhiên tát cả chủ tịch và tổng giám đốc cao cao tại thượng của họ. cô ta ăn gan hùm rồi sao?
jina nhìn sâu vào mắt eunsang, giọng đầy cay nghiệt.
"tôi thật sự hối hận vì tôi cảm thấy có lỗi với cậu. cậu không đáng để tôi yêu."
cô biết, cô từng phụ cậu nhưng không phải cậu từng nói đã biết hết mọi chuyện là do anh trai cậu gây ra sao? vì sao còn đối xử với cô như thế? là vì muốn trả thù cô nên ngay cả việc đem cô ra cá cược cậu cũng làm, loại người này không đáng để cô yêu.
jina cười lạnh lùng nhìn hai người đàn ông trước mặt, không chút do dự rời đi.
heeseung siết chặt tay, muốn đuổi theo thì eunsang đã chặn lại.
"anh đã thua. chấp nhận sự thật mà buông tha cô ấy đi."
mắt gã rét lạnh nhìn eunsang, giọng gầm gừ.
"lập từ bay về mỹ, cá cược em đã thắng thì quay về đó quản lý tốt công ty. còn nữa, đừng để anh phải khiến em chỉ còn hai bàn tay trắng, tránh xa jina ra."
gã hất tay eunsang bỏ đi cùng mấy vệ sĩ khác.
eunsang đi đến bên giường, ngồi xuống lấy một điếu xì gà đặt lên môi, một người đàn ông trạc tuổi gã từ ngoài đi vào châm thuốc cho cậu, sau đó lên tiếng nhắc nhở.
"đừng chơi nữa. về công ty đi."
cậu nhã ra một làn khỏi chữ o, miệng lẫm bẫm.
"còn vài việc cần giải quyết, chắc chỉ vài ngày là xong. chỉ mong ông anh sớm hiểu ra một chút, đừng để thằng em này phải ra tay."
...
trên con đường tấp nập người đi lại, ai ai đi ngang cũng quay đầu lại nhìn người con gái đứng ngây ngốc tại bến xe buýt.
cô gái rất đẹp, vì trên người khoác một áo choàng dài hơn gối nên không nhìn ra dáng vẻ của cô nhưng với cái áo choàng to đùng đó trông cô rất nhỏ nhắn, gương mặt không trang điểm nhưng vẫn mang vẻ đẹp yêu kiều như hoa bách hợp mới nở, khiến bao người như động lòng xuân.
lang thang không định rõ phương hướng, jina dừng trước trạm xe buýt, cô không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyến xe, chỉ biết cô muốn yên tĩnh, muốn tìm chỗ trốn, muốn tìm một bờ vai để dựa, để an ủi mình.
trong đầu bất chợt hiện lên khuôn mặt của heeseung, lòng nhói đau. vì sao lại nhớ đến gã? gã đối với cô như thế, là kẻ thù của cô vì sao vẫn nhớ đến gã? không lẽ...
suy nghĩ đến đó làm cô hoảng sợ. cô không thể. không thể yêu gã! không thể thế được.
nước mắt không nhịn được cũng rơi xuống, là đau lòng, là phẫn hận bản thân sao lại không ngăn cản trái tim dừng nghĩ về gã, vì sao chứ?
ngồi xổm xuống đất, jina khóc nức nở, cô không muốn, không muốn chấp nhận nó. cô không thể có lỗi với cha mẹ. cô không muốn.
'kéttttt' - tiếng phanh xe gấp không gây sự chú ý đến jina, cho đến khi đôi giày da sáng bóng bước đến trước mặt cô, thì cô cũng ngất xỉu ngã bên lề đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro