Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

;21

sáng ngày hôm sau, heeseung thức rất sớm, còn lôi kéo cô dậy không cho ngủ nướng, thật tức chết mà, chủ nhật cũng không được yên ổn.

rời khỏi thành phố, heeseung tự lái xe đưa jina đi ra ngoại ô.

tuy không biết gã đưa cô đi đâu nhưng suốt dọc đường, tay gã cứ nắm tay cô không chịu buông, cô cũng kinh sợ vì gã chỉ cầm lái bằng một tay, lỡ xảy ra chuyện thì sao? bỗng mắt sáng lên. nếu chết chung vậy có phải mọi chuyện sẽ kết thúc hay không?

"đến rồi." suy nghĩ bị tiếng nói gã đánh tan.

heeseung xuống xe, một tay nắm lấy tay cô, một tay ôm bó hoa oải hương cùng một cái giỏ hoa quả đi về phía trước.

đường đi lúc đầu nhỏ hẹp nhưng sau đó càng lúc càng rộng hơn, họ cứ đi mãi đi mãi cho đến khi phía trước hiện ra một ngôi mộ trắng rất lớn, lúc đó jina mới giật mình.

nơi này chỉ duy nhất có một ngôi mộ, hai bên là cây xanh cùng cỏ dại, phía trước là đồi núi nhấp nhô nhưng nếu đến đây ngắm hoàng hôn quả là rất tuyệt.

chưa kịp lên tiếng thì heeseung đã đi đến ngôi mộ trắng, đặt bó hoa xuống, sau đó quỳ trước mộ, bắt đầu bày ra trái cây cùng ít bánh.

jina cũng chạy đến giúp gã bày hoa quả, sau đó thấy gã bắt đầu nghi lễ cúi lạy, cô cũng làm theo.

sau khi hoàn thành nghi lễ, gã đứng dậy cúi chào một cái, ánh mắt lạnh lùng biến mất thay vào đó là vẻ dịu dàng, thanh âm cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

"ba, mẹ... con đến thăm hai người đây."

jina kinh ngạc. là ba mẹ của gã sao?

heeseung nói xong, nắm tay jina mười ngón tay đan vào nhau.

"hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ, con có dẫn một người nữa đến ra mắt ba mẹ, cô ấy tên jo jina. là bạn gái của con."

lời vừa thốt ra, jina lặp tức kéo tay lại nhưng không được, vẻ mặt vẫn tỏ ra ngạc nhiên nhìn gã.

bạn gái? gã bảo cô là bạn gái của gã?

"tôi là bạn gái anh khi nào? anh có hỏi tôi sao?" cô chất vấn.

"bây giờ hỏi cũng không muộn, cũng đừng nghĩ có thể cự tuyệt anh."

nói xong, gã ôm cô vào lòng.

"jina chúng ta làm lại từ đầu có được không? anh sẽ không tổn thương em nữa đâu. cho anh một cơ hội đi."

jina cười lạnh trong lòng nhưng bên ngoài vẫn là vẻ hờ hững, cô không trả lời mà liếc nhẹ ngôi mộ trắng.

"ba mẹ anh vì sao mất?"

gã đẩy nhẹ cô ra, mày nhíu chặt. "không cho phép trốn tránh."

"tôi vẫn cần thời gian, cũng muốn hiểu về anh nhiều hơn. không phải anh nói muốn bắt đầu lại sao?" cô nhàn nhạt nói.

nghe xong, gã thở dài nhưng cũng cảm thấy vui, ít nhất cô không cự tuyệt.

nhìn về bia mộ, giọng nói có chút nặng nề như không muốn nhắc đến quá khứ đau lòng ấy. "họ bị giết chết."

"sao?"

tin tức này thật làm người khác chấn động, nhìn về phía gã, cô thật sự rất tò mò.

"là ai?"

"em muốn nghe?" gã nhìn cô cười yếu ớt.

jina gật đầu, càng biết nhiều về gã thì càng biết rõ nhược điểm là gì? không phải sao?

"được, anh sẽ kể em nghe. chuyện xảy ra 15 năm về trước, lúc đó anh 16 tuổi, eunsang mới 5 tuổi, ba mẹ anh đều là nhà điều chế dược liệu cho chính phủ nhưng họ không sống ở thành phố mà chọn một thị trấn nhỏ để chế dược, họ rất thích nơi yên tĩnh nên đã chọn nơi này cũng là nơi anh chôn cất họ."

nhìn về phía chân trời, gã thở dài.

"gia đình anh, cả nhà bốn người sống rất hạnh phúc, cho đến khi..."

mội ngày kia, cha của heeseung vô tình tìm ra loại thuốc quý, sau hơn một năm đều chế, ông và vợ đã điều chế ra thứ thuốc có thể khống chế ma túy khi nó phát tác, điều này dĩ nhiên là thành công lớn nhất nhưng cũng là mối họa gây nên cảnh đẫm máu.

khi họ đã làm xong dược liệu cũng đã lưu lại tài liệu chuẩn bị chuyển đến chính phủ thì một tốp sát thủ đã chặn đường truy đuổi họ, cũng may họ được một nhóm người bí mật do chính phủ cử đến bảo vệ nên bảo toàn mạng sống.

nơi ẩn náo là một nơi hoang vu hẻo lánh, không một bóng người, cứ nghĩ đợi cho mọi chuyện lắng xuống thì đột ngột, họ bị phục kích.

lúc đó heeseung cùng em trai trốn dưới tầng hầm, nơi bí mật không ai biết, cha và mẹ thì lại bị bắt, bị tra tấn dã man, cảnh tượng lúc đó mỗi đêm đều đi vào giấc ngủ của gã, mãi cũng không quên được.

"sau đó thì sao?"

gã kể được một lúc thì dừng lại, jina thấy lòng có chút đau xót, không nghĩ gia đình gã không khác gì cô, cũng bị thảm sát như thế, có phải vì thế nên gã mới lạnh lùng tàn nhẫn không? nhưng còn gia đình cô, vì sao lại giết họ?

heeseung ôm cô vào lòng, đôi mắt đầy tia máu lửa hận nhưng khi ôm jina, mùi hương trên người cô khiến gã bình tâm lại.

sau khi chứng kiến cha mẹ chết thảm, gã được mấy vệ sĩ không sợ chết xông vào cứu thoát, trên đường tẫu thoát còn phải cõng eunsang bỏ chạy thật khổ sở nhưng gã phải sống, vì khi sống mới có thể trả thù cho cha mẹ được.

khi đến đường cùng, cứ nghĩ cuộc đời chấm dứt nhưng nào ngờ park jongseong xuất hiện, cứu gã một mạng còn dạy gã võ thuật, còn kết nghĩa anh em với gã, thế là gã bắt đầu từ hai bàn tay trắng, bắt đầu đi lên trên con đường đen tối đầy máu me.

về eunsang, cũng may gặp được dì min vì lúc đó bà về quê thăm cháu nên may mắn thoát chết, khi gặp lại bà, gã đã đem eunsang cho bà nuôi dưỡng, cũng đưa bà cùng cháu và eunsang sang mỹ để tránh kẻ thù truy giết.

thời gian trôi nhanh, lúc gã được 25 tuổi cũng là lúc gã đứng đầu hắc bang, thế lực của gã còn lớn hơn jongseong, cha của jongseong cũng muốn gã làm lão đại nhưng gã từ chối, gã sống đến ngày hôm nay không phải vì danh lợi mà vì muốn báo thù.

nghe đến đó, jina bất chợt lùi lại vài bước, ánh mắt có chút phức tạp nhìn gã, trong lòng có chút sợ hãi cũng có chút thương tâm.

thấy cô trốn tránh, lòng gã trùng xuống, tay nắm chặt tay cô kéo lại gần gã, ánh mắt đầy thâm tình nhìn cô.

"cả thế giới có thể sợ anh nhưng em thì không được."

tránh né ánh mắt của gã, bởi mỗi lần nhìn vào, tim cô sẽ đập rất nhanh.

"sau đó thì sao? anh giết chết mấy người đó à?"

"chuyện không dễ như thế, tổ chức sát thủ là một tổ chức lớn, thế lực hùng hậu rãi rác khắp toàn cầu, muốn giết bọn họ, phải có lý do."

"lần đầu tôi nghe thấy chuyện nực cười." cô cười nhẹ.

"lúc đó thế lực của anh tuy mạnh nhưng vẫn thua họ, vẫn cần có người trợ giúp vì thế anh phải tìm bằng chứng cho giới hắc đạo biết, mà lý do chính là con chip chứa tư liệu về chất chống ma túy. và anh cũng có lý do nói với hắc đạo, bảo hắn muốn khống chế mấy tên buôn lậu ma túy khác, đương nhiên sẽ có người giúp anh."

"mượn dao giết người. anh cũng thật xảo huyệt. sau đó thì sao? anh có tìm được bằng chứng không?"

gã cười cười, nhéo nhẹ má cô. "đương nhiên, không những thế anh còn biết đó là kẻ đã bán đứng ba mẹ anh."

"có gián điệp sao?" cô nhíu mày.

"không lẽ em nghĩ một nơi được chính phủ che giấu lại dễ dàng bị phát hiện vậy sao?"

"vậy họ là ai?" cô càng lúc càng tò mò, cứ đặt câu hỏi mãi.

"lúc anh gặp được ông ta, ông ta sống rất hạnh phúc cùng vợ và con gái với đứa con trai vừa tròn một tháng tuổi."

trời quang mây tạnh nhưng jina lại nghe có tiếng sét.

hơi thở có chút khó khăn, ngón tay run run siết chặt, jina mặt tái nhợt nhìn heeseung.

"người đó... tên là gì?" cô khó khăn nói.

"cha yunho cùng kim haemi."

cả người bỗng vô lực không ý thức dựa vào gã, lúc này jina không thể nghĩ thông được điều gì.

ba mẹ cô đã bán đứng cha mẹ heeseung sao? không, không phải.

"jina, em không sao chứ?" gã lo lắng ôm cô vào lòng.

một lúc sau cô mới lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng.

"có thể họ có nỗi khổ nên mới làm thế?"

giọng cô lúc này rất yếu ớt nhưng vẫn muốn minh bạch cho cha mẹ, cô nhớ rõ khi mất đi ý thức vẫn nghe tiếng cha nói vì không muốn gia đình bị giết hại nên mới làm thế, cô tin cha cô là vì bất đắc dĩ.

"em nghĩ thế thật sao? em không biết đó thôi. ông ta..."

đang chăm chú nghe gã nói thì heeseung im lặng, cô khó hiểu nhìn gã thì gã nhìn thẳng về phía trước, cô hướng mắt nhìn theo thì...

"về rồi sao không báo anh một tiếng." heeseung lạnh giọng.

"em không phải con nít. jina, lâu rồi không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?"

hai năm, đã hai năm trôi qua nhưng cô vẫn còn nhớ rõ giọng nói đó, vẫn nét mặt đó, vẫn đôi môi đó, vẫn đôi mắt đào hoa đó nhưng khác đi rất nhiều.

vẻ hiếu thắng cùng lười biếng ngày nào đã biến mất, giờ đổi lại chỉ có nét tà mị, đôi mắt đào hoa trở nên sắc bén còn mang theo chút sát khí.

cậu đã quay trở về. lee eunsang, cậu ta đã trở lại.

sự trở lại của lee eunsang khiến jina bối rối.

jina vẫn còn ngỡ ngàng bởi cô vừa biết được cha cô là kẻ phản bội cha mẹ heeseung, khiến gã nhà tan cửa nát, còn chưa chấp nhận được sự thật kinh hoàng này thì eunsang lại trở về. mọi chuyện càng trở nên phức tạp hơn.

jina không chấp nhận được cũng không thể thừa nhận chuyện cha mình phản bội cha mẹ heeseung là sai. cha của cô làm như thế cũng vì sống chết của cả nhà cô mà thôi, nếu ngược lại là cha mẹ heeseung, có thể họ cũng làm như thế, bởi có ai lại không tham sống sợ chết?

eunsang một thân âu phục đen đi tới trước mặt hai người, mắt vẫn nhìn jina chăm chú.

"đã lâu không gặp, trông cậu xinh đẹp hơn trước nhiều."

jina muốn đẩy heeseung ra nhưng vẫn bị gã ôm chặt, cô biết kì này mình gặp họa rồi.

"cậu vẫn khỏe chứ?" cô nhỏ giọng, mắt nhìn eunsang nhưng chỉ một giây đã tránh đi.

cậu cười nhẹ. "rất khỏe." mắt vẫn nhìn cô không rời đi, trong mắt ý vị sâu xa khó đoán.

"đến rồi vẫn không chào hỏi ba mẹ sao?" heeseung khó chịu lên tiếng.

gã biết vào ngày giỗ của cha mẹ, eunsang dù bận đến mấy cũng về đây thấp nhang cho họ và đó cũng là lý do gã dẫn jina đến đây.

gã muốn eunsang biết, hiện tại jina là người đàn bà của gã, dù lúc trước bọn họ là gì thì đó chỉ là quá khứ, mà quá khứ mãi mãi không thể quay lại được.

eunsang cười nhẹ, cậu đi tới ngôi mộ trắng, bắt đầu nghi lễ quỳ bái.

jina vẫn nhìn eunsang. hai năm qua đi, không biết cậu đã quên đi nỗi đau mà cô đã gieo cho hay không? bởi nỗi đau đó ngay cả cô còn không thể quên huống chi một người kiêu ngạo như cậu.

nhưng chuyện hiện giờ cô lo lắng nhất là chuyện cha cô là gián điệp, cô không phải cô bé còn thơ ngây mà không hiểu chuyện, hơn nữa người như heeseung không bao giờ biết nói chơi, nhất là chuyện gia đình của gã.

nếu đó là sự thật, vậy cô phải làm sao? cô không phải kẻ không phân biệt trắng đen, nếu thế thì từ lúc đầu cô đã nói hết sự thật cho eunsang biết, để hai anh em họ tự hủy diệt lẫn nhau. có thể vì thế mà cô không như heeseung, tàn nhẫn với mọi người liên quan đến cái chết của cha mẹ gã.

tự tạo nghiệt không thể trách ai, là cha cô phản bội cha mẹ của gã trước, gã có quyền thù hận nhưng cái giá phải trả là cha mẹ cô và em trai cũng bị giết chết, như thế có phải gã vẫn nợ cô một mạng phải không?

nhưng giờ cô có thể đòi như thế nào? trả thù hay kết thúc? trả thù thì cô và gã có hận thù gì? cha mẹ cô phản bội cha mẹ gã, gã thay cha mẹ báo thù. bây giờ cô trả thù lại gã. cái vòng lẫn quẫn này phải kết thúc ra sao?

bất giác, đầu đau kịch liệt, jina một tay ôm đầu, heeseung lo lắng. "em sao vậy?"

"chắc đứng dưới nắng lâu quá nên cậu ấy chóng mặt, chúng ta lên xe trước đi."

eunsang đi tới cũng lo lắng nói.

"không sao. nghỉ một chút là được." jina nhẹ giọng.

"như vậy đi. hiện tại cũng đã trưa, chúng ta đi ăn chút gì trước, sẵn tiện để jina nghỉ ngơi luôn."

eunsang đưa ý kiến, ánh mắt vẫn nhìn jina mang vẻ dịu dàng.

heeseung nhíu mày bởi eunsang cứ nhìn jina mãi nhưng thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô nên gã đồng ý.
...

nhà hàng orchids.

nếu nói nhà hàng rawon là nơi lãng mạng nhất thì orchids được xem là nơi có khung cảnh thơ mộng, thích hợp cho việc ngắm cảnh cùng nghỉ mát.

nếu là ngày thường, jina sẽ thích thú nhìn tới ngó lui tứ phía nhưng giờ cô chỉ cúi đầu nhìn mũi chân của mình, lòng vẫn nặng trĩu, tâm tư đã bay về phương trời nao.

ngồi bên cạnh, heeseung vẫn nhíu chặt mày, từ lúc lên xe cho đến nhà hàng, jina không nói một lời, mắt cứ nhìn eunsang đầy tình ý.

nhưng heeseung nào biết, hiện tại jina đang suy nghĩ về việc có tiếp tục kế hoạch trả thù hay không? ngay cả sự hiện diện của eunsang cũng bị cô đá bay đi mất.

trước mặt, eunsang bình thản lắc nhẹ ly rượu đỏ và kế bên là một cô người mẫu với thân hình nóng bỏng đang quấn chặt lấy cậu nhưng lâu lâu vẫn liếc nhẹ heeseung.

areum không biết vì sao eunsang lại gọi mình đến nhưng khi thấy người đàn ông trước mặt thì ý nghĩ muốn biết đó bị đá bay đi mất, bởi người đàn ông trước mặt là heeseung, chủ tịch tập đoàn lee thị, không những thế gia tài của gã thì ăn đến mấy kiếp cũng không hết, mà quan trọng hơn là thế lực của gã vẫn hơn eunsang nhiều.

areum cứ thế nhìn heeseung, nhiều khi vô tình chạm ánh mắt của gã, cô khẽ đỏ mặt tránh đi.

"gần đây em rất rảnh phải không?"

heeseung lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn eunsang.

"bên mỹ mọi chuyện rất suôn sẻ, chỉ muốn về đây xem mấy hạng mục mới thu mua được đang tiến hành ra sao thôi."

eunsang nở nụ cười yêu mị nhìn heeseung.

heeseung lúc này mới có phản ứng, nghe được hai người nói chuyện tuy đơn giản nhưng là người trong công ty, cô dĩ nhiên biết là chuyện gì. thì ra người tranh giành các hạng mục với tập đoàn lee thị là eunsang. nhưng hai người là anh em vì sao lại đối đầu với nhau? không lẽ là vì cô.

sắc mặt jina bỗng chóc tái mét, tình hình hiện tại cô biết có thể xảy ra nhưng giờ cô lại không muốn như vậy. trong lòng phức tạp, bối rối, tim đập rất nhanh.

'cạch' - dao nĩa trên tay rớt xuống làm kinh động ba người còn lại, cô nhìn mọi người, giọng yếu ớt.

"xin lỗi, tôi muốn vào nhà vệ sinh một chút."

nói xong, cô đứng dậy đi nhanh đến nhà vệ sinh.

areum nhíu mày, sau đó làm ra vẻ dịu dàng, cô cười nhã nhặn.

"em xin phép đi một chút." cũng nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.

hai cô gái đi mất, hai người đàn ông đối mặt với nhau. một bên đầy sát khí, một bên đầy yêu mị nhìn đối phương.

"eunsang, đừng nên nhắm vào đồ của người khác." heeseung lên tiếng nhắc nhỡ.

" ý anh là các hạng mục? hay là jina?" eunsang tỏ vẻ vô tội hỏi.

"cả hai."

"chậc, chậc. từ khi nào anh bị cậu ta quyến rũ rồi?" eunsang dựa vào ghế, chậm rãi nói tiếp.

"nhưng phải công nhận, jina quả thật có mị hoặc rất lớn, khiến hai anh em ta không thể khống chế được mình."

cậu dừng một lát, thấy được gân xanh trên trán anh trai, đã biết cậu đang gặp họa nhưng vẫn hờ hững nói tiếp.

"mị hoặc cậu ta lớn đến mức, nhiều lần khiến em khống chế không được bản thân, muốn rất nhiều lần."

"vậy em thật không có bản lĩnh, lần đầu của jina là của anh."

nụ cười của gã ngày càng đậm mà giọng nói cũng trở nên sắc bén.

eunsang vẫn hờ hững, không cho đó là điều hay ho.

"cũng đáng tiếc nhưng ít ra... thân thể, em cũng đã ngắm qua không ít lần."

'rầm' – tay gã đập mạnh xuống bàn, mắt lạnh lùng nhìn eunsang.

"anh nói cho em biết, jina là người đàn bà của anh, cũng coi như chị dâu của em, nếu em không an phận thì anh sẽ tống cổ em qua châu phi ngay lặp tức."

"ôi trời. vì một cô gái mà anh đối xử với em trai như thế sao?"

eunsang làm ra vẻ suy tư, sau đó mắt sáng lên như mới phát hiện điều gì đó rất thú vị.

"hình như lúc trước em cũng đã nói câu này nhưng rốt cuộc jina cũng bị anh giành mất đó thôi. có khi nào lần này tới lượt anh nói thì jina sẽ thuộc về em hay không?"

heeseung cười lạnh. "những thứ đã là của anh, trừ khi anh vứt đi thì không ai được chạm vào, em quên rồi sao?"

"nếu là lúc trước, em chắc chắn không giành lại anh nhưng thật khiến anh thất vọng vì hiện tại em không hề thua kém anh chút nào."

"muốn đấu với anh?" heeseung nhướng mày hỏi.

"đó là điều khiến em phấn đấu bao lâu nay." eunsang đáp trả nhẹ nhàng.

'xẹt' – một tia sáng trắng xẹt qua.

bốn mắt nhìn nhau như muốn nuốt chửng đối phương , xung quanh các nhân viên cũng vì khí thế của hai người mà rét lạnh cả sống lưng.
...

trong nhà vệ sinh.

jina vỗ rất nhiều nước lên mặt, mong cho mình tỉnh lại cũng mong mọi chuyện trước mắt chỉ là hư vô không phải sự thật.

giờ bước tiếp theo phải làm sao? tiếp tục kế hoạch dở dang hay ngừng lại? cô phải làm sao đây? phải làm sao?

"loại người như cô mà cũng câu dẫn được đàn ông hay sao?" areum từ sau đi tới, ánh mắt ghen tỵ không hề che giấu.

từ lúc gặp được cô gái này, cô đã không có chút cảm tình nào, hơn nữa hai người đàn ông đầy sức quyến rũ hấp dẫn người khác đang ở ngoài kia. một bên luôn ôm cô ta vào lòng, trân trọng như bảo bối. một bên thì nhìn cô ta với ánh mắt đầy tình ý. cứ như cô ta là tiên nữ giáng trần không bằng.

"là kẻ thông minh, đừng để lời nói làm phá hỏng hình tượng."

jina hờ hững nói, cũng bắt đầu rửa tay.

đối với jina là cô có lòng tốt nhắc nhở nhưng đối với areum là đang nhục mạ cô, hiển nhiên mặt đỏ cả lên vì tức giận.

"đừng ra vẻ thanh cao, cũng là tình nhân như ai kia nhưng tôi nghĩ cô không trụ được lâu đâu."

areum quan sát jina từ đầu đến chân, bỗng nghĩ ra một ý.

"nếu không thể bảo trụ được lâu, không bằng chúng ta đổi chủ, eunsang cũng không phải người thiếu tiền, hai người họ lại là anh em, trước sau gì cũng bị đổi, bây giờ cô ra ngoài ấy ngồi ở gần eunsang còn tôi sẽ qua bên heeseung."

jina quay lại nhìn areum, thở hắt ra, lắc đầu bỏ đi, cũng quăng lại cho cô ta một câu.

"tôi sẽ lấy lại những gì vừa mới nói."

jina cảm thấy thất vọng, eunsang không có mắt nhìn người từ khi nào, nhắm ngay cô nàng ngu ngốc chưa từng thấy.

vừa mới ra khỏi cửa đã chạm mặt eunsang, cậu nhìn cô với anh mắt trìu mến, giọng điệu cũng trở nên ôn nhu.

"tôi thấy cậu đi đã lâu, lo cậu xảy ra chuyện nên vào tìm, cậu không sao chứ?"

jina ngây người một chút, chưa kịp trả lời đã bị areum từ sau đẩy tới làm cô té ngã vào người eunsang.

areum vì muốn đuổi theo jina hỏi tội thì ai ngờ đâm vào người trước mặt, thấy jina được eunsang ôm như thế, trong lòng bỗng nhiên tức giận, mới nãy còn ra vẻ thanh cao giờ lại tráo trở như thế? cô ta tức giận hét lớn.

"con tiện nhân, mày không biết liêm sỉ phải không? dám câu dẫn đàn ông..."

'bốp' – mặt areum quay sang một bên, môi ứa máu, mắt rưng rưng quay lại nhìn eunsang.

"eunsang, anh..."

"xin lỗi ngay lập tức." giọng tuy bình thản nhưng lại mang theo sát khí dày đặc.

areum chỉ tay về hướng jina. "cô ta..."

"tôi không muốn ra tay với đàn bà."

"được rồi." jina chen ngang.

cô chán ngáy việc phải đối đầu với mấy cô tình nhân của hai anh em họ, một heeseung cũng đủ mệt huống chi là tình nhân của eunsang.

"bỏ qua cho cô ấy đi." cô nhìn cậu, giọng có chút cầu xin.

eunsang nhìn jina rất lâu, môi cậu cong lên.

"được, cậu nói sao tôi cũng nghe theo."

nhìn sang areum, vẻ mặt không cảm xúc, giọng nói ôn nhu cũng biến mất.

"cút khỏi mắt tôi."

"eunsang, anh sao lại như thế?"

areum tỏ ra ủy khuất, kéo lấy tay áo cậu nhưng bị cậu hất mạnh, cả người va vào vách tường.

"nếu vẫn muốn xuất hiện trên trang bìa vào ngày mai, thì lập tức cút ngay."

eunsang lên tiếng, giọng không chút nhẫn nại vang lên.

jina cảm thấy người trước mắt thật xa lạ, eunsang ngày trước nào có vô tình như thế? vì cuộc sống hiện tại hay là...

'thật nực cười, từ khi nào mình lại quá đề cao bản thân như thế?'

tự nói với bản thân, mắt nhìn về areum đã thấy cô ta khóc nức nở, cô thở dài. cô ta thích hợp làm diễn viên hơn người mẫu nhiều.

areum ôm mặt khóc nức nở, đứng dậy bỏ chạy nhưng thật chất cô không muốn mất cơ hội lên trang bìa vào ngày mai, khó khăn lắm mới được eunsang nói một câu với michael, người được xem là nhiếp ảnh gia nổi tiếng ở mỹ, cô không muốn vì jina làm mất cơ hội vàng.

coi như ra đường không xem ngày, sau này thấy cô ta tránh đi là được.

areum bỏ đi rồi, jina mới chợt nhớ mình vẫn đang bị eunsang ôm trong lòng, vội đẩy cậu ra nhưng lại bị siết chặt hơn, cô sửng sốt nhìn cậu, chỉ thấy cậu nở nụ cười yêu mị với cô, lòng cô không khỏi bối rối, tim cũng đạp nhanh hơn.

dù đã chia tay hai năm nhưng tình cảm ngày đó vẫn còn rất thật, dù đã cố gắng quên đi nhưng dư âm vẫn còn sót lại chút ít ở trong tim.

"cậu buông tôi ra." khó khăn nói được một câu nhưng eunsang không quan tâm, cậu lại ôm chặt lất cô, cằm đặt sau gáy cô, giọng nhẹ nhàng.

"jina... chúng ta làm lại từ đầu đi. có được không?"

jina như bị điểm huyệt, cả người cứng đờ trong lòng eunsang.

là cô nghe lầm phải không? cậu nói muốn làm lại từ đầu? cậu muốn quay lại với cô? nhưng vì sao? không lẽ cậu không hận cô sao?

"bỏ tay ra."

giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt ngang bầu không khí ngượng ngùng.

jina còn chưa kịp quay lại nhìn, một bàn tay to lớn hung hăng kéo mạnh tay cô về phía trước, cả người ngã vào vòm ngực rắn chắc mang theo mùi xạ hương quen thuộc.

"jina bị ngã, em chỉ đỡ cô ấy thôi."

eunsang cười nhẹ, cũng hờ hững với vẻ mặt như ác ma đang nhìn cậu như muốn ăn sống tại chỗ.

không cần nhìn, jina chỉ nghe giọng nói của heeseung cũng biết gã đang tức giận nhưng eunsang chỉ có ý tốt muốn giúp cô thì có gì sai?

"tôi bị ngã, eunsang chỉ giúp tôi thôi."

jina vừa nói xong, đã bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của gã mà khí thế quanh người cũng khiến cô khó thở. cô nói sai gì sao?

heeseung nhìn eunsang lại nhìn xuống jina, tâm tình không vui cũng không muốn bọc phát trước bao nhiều người, gã trầm giọng.

"mới về nước chắc cũng đã mệt, em về biệt thự của em nghỉ ngơi trước đi, vài ngày sau có họp cổ đông, em là người điều hành công ty bên kia cũng phải họp."

"hiện tại em đã có công ty riêng, chắc anh cũng biết?"

eunsang lên tiếng, khóe môi lộ rõ sự vui vẻ vì thành công của mình.

"nếu muốn trao quyền điều hành cho kẻ khác cũng phải về nước mở cuộc họp cổ đông để giải quyết chuyển toàn bộ quyền điều hành cho người khác."

nói xong, gã ôm eo jina xoay người rời đi nhưng eunsang lại chắn đường, ánh mắt đầy quyết tâm.

"jina, em chưa trả lời câu hỏi của anh."

heeseung nhíu mày, vẻ mặt càng tối hơn.

"jina và em cùng tuổi, đừng nên xưng hô như thế?"

"em muốn theo đuổi jina, xưng hô như thế có gì lạ?"

"lee eunsang." heeseung gằn giọng, mặt xanh mét nhìn cậu.

"tình yêu của em đối với jina dù là hai năm trước hay hai năm sau cũng chỉ có một. em yêu jina vì thế anh tha cho cô ấy đi, hay để cô ấy trở lại bên cạnh em."

jina có chút đau lòng, những lời eunsang nói ra khiến cô cảm động, cô đối xử với cậu như thế nhưng cậu vẫn yêu cô. vì sao chứ? cô có phúc phần gì được tình yêu của cậu đây?

"em không nhớ cô ta đối xử với em ra sao ư? như thế mà em vẫn có thể yêu được sao?"

heeseung nhắc lại nỗi đau quá khứ, thân hình jina bỗng rung lên.

"anh trai, em không phải con nít ba tuổi, mọi chuyện đều là do anh gây ra không phải sao? dù anh có làm gì? dù jina đã là người của anh? em cũng không quan tâm, điều em quan tâm là cảm nhận của jina."

eunsang nhìn jina với ánh mắt dịu dàng.

"jina... nếu em còn yêu anh thì anh sẽ quên hết quá khứ, vì thế chúng ta bắt đầu lại từ đầu, quên hết mọi chuyện, có được không?"

"tôi..." chưa kịp nói đã bị heeseung siết chặt eo, cô có cảm giác đau nên nhíu mày ngước nhìn gã.

vẻ mặt heeseung không vui thấy rõ hơn, nhìn eunsang lên tiếng.

"anh sẽ xem những gì em vừa nói chỉ là nói đùa. về biệt thự nghỉ ngơi đi."

"em yêu jina, đó không phải nói đùa." eunsang lại bồi một câu, ánh mắt đào hoa không sợ hãi nhìn heeseung.

ngực gã phập phòng chứng tỏ cơn tức giận đã đến cực điểm nhưng gã lại im lặng, liếc mắt lạnh lùng nhìn eunsang sau đó ôm jina rời đi.

eunsang nhìn bóng dáng hai người đi khuất, nụ cười yêu mị trên môi càng đậm.

"lần này, em nhất quyết không chịu thua dễ thế đâu."

chiếc xe lamborghini aventador từ ngoại ô chạy thẳng vào thành phố phồn hoa đô thị.

từ lúc lên xe, cả hai đều rơi vào trầm lặng nhưng hàn khí bên cạnh jina không hề giảm, giống như cô đang ở bắc cực vậy.

nhưng giờ đây, trong tâm trí cô vẫn còn vang vọng những lời khi nãy của eunsang, trong lòng không cảm thấy vui mà thấy đau lòng.

hiện giờ tình hình rất rối rắm, cô nào có tâm trạng tiếp tục yêu đương, chỉ mong mọi chuyện bình yên gió lặng.

"rất vui phải không?"

vẻ mặt heeseung lạnh lẽo, giọng nói đã xuống âm độ.

jina vẫn im lặng vì đang suy nghĩ nên không biết gã nói gì, cũng vì thế đã khiến cơn tức của heeseung càng lớn thêm.

gã đạp mạnh phanh, xe đột ngột dừng lại, jina đổ về phía trước nhưng cũng may có cài dây an toàn nên không bị bay ra khỏi cửa kính.

chưa kịp định thần, cằm bị gã xoay mạnh, cô nhíu mày nhìn gã.

"anh nổi điên cái gì vậy hả?"

"ngồi trong xe của anh mà em vẫn có tâm tình nghĩ đến thằng đàn ông khác. jina, mới xa nhau một chút, em đã nhớ eunsang rồi sao?"

cô quay mặt chỗ khác. "tôi không có."

mặt gã tái mét, nhấn một nút ngay ghế ngồi, ghế phụ hạ xuống, gã cũng đè lên người jina, cô sợ hãi đặt tay lên ngực gã, mắt đẹp tức giận.

"anh muốn gì?"

"muốn gì? đương nhiên là anh muốn em. jina, em nên nhớ cho kỹ, hiện tại em là người đàn bà của anh, dù em có còn tình cảm với eunsang đi nữa thì mãi mãi vẫn chỉ thuộc về anh! em nghe rõ chưa hả?!"

nói xong, môi nhanh chóng hạ xuống, gặm lấy đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, ra sức mút mạnh.

jina muốn giãy dụa nhưng giờ đây nào có sức lực, cả thân thể, đầu óc đều rơi vào trạng thái mệt mỏi, cô rất mệt, rất khó chịu, không muốn phản kháng nữa. hai tay buông lỏng, mắt nhắm chặt mặc heeseung ra sức giày vò.

heeseung đang hôn say sưa, cảm nhận được người con gái phía dưới không có chống cự, gã mở mắt đã thấy jina nhắm mắt, tay buông lỏng, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy ra.

tim gã chợt đau nhói, đưa tay lau đi giọt nước mắt đó, gã lại nhấn nút, chỗ ghế phụ nâng lên, không nói một lời nhấn ga cho xe rời đi.

jina ngạc nhiên nhìn heeseung, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn gã, cô không ngờ gã có thể dừng lại nhưng vẻ mặt lạnh lùng khi nãy giờ chỉ còn có chút thương tâm, ngay cả ánh mắt cũng hiện lên chút đau xót.

là cô nhìn nhầm sao? gã sao lại có vẻ mặt như thế?

"em đã chấp nhận cùng anh làm lại từ đầu, vì thế đừng suy tâm vọng tưởng đến eunsang. nó là em trai anh. có thể sau này sẽ là em chồng của em."

sau một phút, heeseung rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng nói giống như là mệnh lệnh nhưng trong đó mang theo chút ôn nhu.

chưa kịp lên tiếng, người lại bị gã ôm chặt, jina có thể cảm nhận cái ôm này rất chặt, chặt đến mức cả người cô có thể cảm nhận gã đang run rẩy.

nhưng đầu óc cô vẫn đang cố tiếp thu mấy lời gã vừa nói. cái gì em chồng? ý gã là gì?

trong xe, hai người cứ thế ôm nhau, không ai nói thêm một lời nào, chỉ lẳng lặng nghe tiếng tim đập của đối phương.
...

tập đoàn lee thị.

sáng hôm sau, jina đi làm bình thường nhưng heeseung đã đi trước cô.

sau đêm hôm qua, khi trở về biệt thự, heeseung không về phòng ngủ mà ở lại thư phòng làm việc, cả đêm cũng không trở về phòng, cô biết rõ điều đó bởi sáng hôm sau, bên gối kia vẫn lạnh lẽo không có mùi xạ hương quen thuộc.

thật ra cô cũng không muốn đối mặt với gã, mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, cô vẫn cần thời gian xem xét lại toàn bộ mọi chuyện, vẫn muốn biết tương lai cô sẽ phải làm gì?

vừa ra khỏi thang máy, đã thấy nhóm nhân viên tụ lại bàn làm việc của mình, jina nhíu mày đi thẳng tới.

mọi người thấy jina đi tới, ai cũng dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô, ngay cả hayoung cũng cười hí hửng đi tới kéo tay cô, ghé tai nói nhỏ.

"thích nha. chủ tịch lãng mạn thật đó, tớ ghen tỵ với cậu quá đi."

jina khó hiểu nhìn hayoung, mắt hướng về bàn làm việc, cô trợn mắt nhìn.

trên bàn, một bó hoa lớn có thể nói cả người ôm cũng không xuể, kế bên là một chú gấu trắng màu xanh nhạt, trên tai có cái nơ xanh đậm rất đáng yêu.

jina đi tới nhìn bó hoa, lại nhìn con gấu, mím chặt môi, nhìn hayoung, nhẹ giọng.

"người giao hoa có nói ai gửi không?"

"không, ngay cả thiệp cũng không có. không phải chủ tịch tặng sao?"

"jina, em thích không?"

hayoung vừa nói xong, một giọng nói trầm ổn khác vang lên, tất cả mọi người đều quay lại nhìn.

"lee eunsang?" hayoung hét lớn, vội đi tới chỗ eunsang, nhìn cậu từ đầu tới chân.

"tên xấu xa này, về khi nào không nói tôi biết, bạn bè kiểu gì mà..."

"hai năm không gặp, tính vẫn không đổi được. hayoung, cậu không muốn lấy chồng nữa sao?"

"còn cậu thì sao? ngày nào cũng gặp scandal với mấy cô đại minh tinh."

hayoung bắt đầu soi mói.

"điều đó chứng tỏ tôi có sức quyến rũ rất lớn nhưng đó chỉ là lời bịa đặt của mấy tên nhà báo rác rưởi bởi trong lòng tôi chỉ có một mình jina mà thôi."

eunsang cười cười nói với hayoung, cũng không đợi cô nàng lên tiếng đã đi tới chỗ jina, giọng dịu dàng.

"anh nhớ em rất thích gấu bông, nó hơi lớn thì phải?"

cậu nhìn gấu xanh thì nhíu mày, không phải đã dặn mua nhỏ rồi sao? thật biết khoa trương.

"cậu cứ thích khoa trương như thế? sao này đừng làm thế nữa."

jina nhàn nhạt nói, lại nhìn bó hoa và gấu lớn, vẫn không biết để chúng ở chỗ nào nữa đây.

"anh muốn quay lại thời gian lúc anh theo đuổi em, anh muốn một lần nữa được nhìn thấy nụ cười đó, nó rất đẹp. jina, làm bạn gái anh có được không?"

"quaooo"

các nhân viên xung quanh cùng ồ cả lên, mọi ánh mắt dồn về hai người, ai cũng cười hì hì, mắt đầy ngưỡng mộ nhìn hai người, còn có người phấn khích hơn lên tiếng. "đồng ý đi."

tuy không phải lần đầu được cậu tỏ tình nhưng jina vẫn cảm thấy ngượng ngùng, mặt cũng đỏ lên, cô lấy tay quẹt quẹt mũi, đầu cũng cúi xuống.

"mọi người đều thấy hai em rất đẹp đôi. jina à, thôi thì em đồng ý đi để mọi người khỏi mất hứng."

trưởng phòng jang từ đâu xuất hiện, ông bắt đầu vỗ tay bắt nhịp mọi người ho to. "đồng ý đi."

tứ phía bỗng nhiên áp tới khiến jina muốn thở không nổi, tình hình này ngoài dự đoán của cô, thật không nghĩ tới mọi người lại hưng phấn quan tâm đến chuyện của cô như vậy? giờ phải làm sao đây?

eunsang lại ôm bó hoa đưa về phía jina, giọng ôn nhu một lần nữa vang lên.

"jina, làm bạn gái anh, có được không?"

đang trong lúc sức cùng lực kiệt, jina bối rối không biết trả lời ra sao? một giọng nói lạnh lẽo vang lên đóng băng toàn bộ nhân viên ở đó.

"các người rất rảnh phải không?"

mọi người không cần nhìn cũng có thể cảm nhận hàn khí rất mạnh, hơn nữa sát khí còn dày hơn, họ bất động ngoại trừ eunsang, cậu quay lại nhìn heeseung, giọng đầy yêu mị vang lên.

"anh trai, anh cũng đến ủng hộ em phải không?"

"đây là công ty không phải nơi mọi người tụ tập làm trò cười. các người cũng đã quên trong công ty cấm chuyện yêu đương hay sao?"

câu nói này, heeseung nhìn eunsang mà lên tiếng, sau đó lại đối mặt với mấy nhân viên mặt không còn hột máu, lạnh giọng.

"nếu các người có nhiều thời gian như vậy. được thôi, bắt đầu từ hôm nay tăng ca, bất cứ ai cũng không được có lý do từ chối, nếu cảm thấy không phục thì có thể viết một bản nêu rõ lý do không muốn tăng ca nộp lên cho tôi."

bọn họ chỉ có thể kêu trời, tất cả cúi đầu lê thân đi về bàn làm việc của mình, không ai dám hó hé một lời nào nữa.

"đem quăng mấy thứ linh tinh này khỏi mắt tôi."

heeseung nhìn jina ra lệnh, lại nhìn eunsang.

"lên phòng gặp anh."

nói xong gã xoay người bước vào thang máy, eunsang nhún vai, xoay sang nhìn jina.

"đến giờ ăn trưa, anh sẽ đến tìm em."

không đợi jina mở miệng từ chối, cậu đã nhanh chân vào thang máy.

hayoung phía sau lắc đầu vỗ vai jina.

"tớ nghĩ lần này cậu gặp đại nạn rồi, có cần tớ mua bảo hiểm giúp không?"

"cái thai cũng gần hai tháng rồi, cậu lo làm sao phải đối mặt với sunoo đi."

jina lạnh nhạt nói, cũng ôm gấu bông để xuống gầm bàn, còn bó hoa, cô đem vào phòng, nghĩ nên kiếm cái bình to cắm vào.

hayoung xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình, thở dài.

'con à, mẹ có nên nói cho ba con biết hay không?"
...

trong phòng nghỉ, jina lại chạm mặt soojung, cô không biết tại sao mỗi lần mình không vui là đụng phải cô ta mãi. là trùng hợp sao?

"một người là tổng giám đốc tập đoàn bên mỹ, một người là chủ tịch tập đoàn lee thị. tôi nghĩ nên học hỏi cô nhiều hơn mới được."

soojung nhìn jina, ánh mắt như tia lade rọi thẳng vào mắt cô như muốn xuyên thủng nó vậy.

"vì sao cứ muốn đối đầu với tôi? chúng ta không thể là bạn được sao?"

đây là lời nói thật lòng của jina, sau khi biết mọi chuyện, cô chỉ muốn tất cả mọi chuyện xảy ra trước đây chỉ là cơn ác mộng, không muốn gây thù chuốt oán với bất cứ một ai, ngay cả soojung cũng thế. cô cũng không muốn dồn cô ta đến đường cùng.

soojung nở nụ quyến rũ, cô cảm thấy jina đang kể chuyện cười, đôi mắt xinh đẹp nhìn jina, giọng nói đầy chua chát.

"tôi và cô, chỉ có một người có thể tồn tại bên cạnh heeseung, mà người đó chắc chắn là tôi. jina từ lúc đầu tôi đã cảnh báo cô tránh xa anh ta ra nhưng cô có đối hoài tới lời tôi nói sao? bây giờ lại tỏ ra yếu đuối như thế? là cô thật lòng hay lại muốn dùng đến thủ đoạn gì nữa đây?"

"nghe cô nói thế, chắc cô sẽ không dừng lại. nếu đã vậy, cũng đừng trách tôi vô tình. cô hãy chờ xem, sắp có màn kịch hay diễn ra rồi đó."

jina nói xong, ôm lấy bình hoa bỏ đi.

mọi kế hoạch đã bày xong, cô có thể dừng lại nhưng soojung không muốn. cô đành thẳng tay vậy.

soojung nhìn jina rời khỏi, môi cười lạnh.

"màn kịch sắp diễn ra? đúng! nhưng nhân vật chính không phải tôi. mà là cô đó - jo jina."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro