Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

;16

trong quán kimbap nhỏ.

jina, geunji, hayoung cùng inhye đã say bí tị, những chai rượu soju chất đầy bàn nhưng bốn cô gái không hề ngừng lại.

heeseung vừa vào đã thấy cảnh này, lại nhìn bàn kế bên thì sunghoon cùng jongseong lại bình thản uống rượu, gã đi đến giọng lạnh lùng không chút tình cảm.

"các cậu làm cái quái gì mà không ngăn bọn họ lại? "

jongseong cười gian xảo. "như vậy không tốt sao?"

sunghoon phụ họa. "càng say càng tốt."

gã nhíu mày nhìn về phía mấy cô gái đang thi nhau uống rượu, mày giãn ra, ngồi xuống cũng bảo sunoo ngồi theo.

"cũng tốt, say rồi sẽ không làm loạn."

"heeseung, cậu nói sai rồi, say rồi thì khó trị hơn." sunghoon giải thích.

"vậy sao không ngăn bọn họ?" mấy tên này rốt cuộc bị gì thế?

"cậu cứ đợi đi. nào, chúng ta cũng uống vài chén, lâu rồi cả ba mới có dịp chung một chỗ. sunoo cũng uống đi."

sunoo mới đầu cung kính nhưng jongseong lại đưa rượu đến môi thì hắn cũng bất lực đón nhận.

không khí bên các cô gái càng uống càng hăng say, bên nhóm đàn ông cũng không thua kém, chai cũng đầy cả đất.

sau bãi chiến trường, bốn cô gái ngất ngây nằm đủ các phương hướng.

jina nằm bẹp dưới đất, hayoung nằm dài trên bàn, geunji nằm lên bụng jina riêng inhye đỡ hơn một chút, ngồi thừ ra đó nhưng không trụ được lâu cũng ngã ngang tại chỗ.

"dọn dẹp tàn cuộc thôi." jongseong là người phản ứng đầu tiền.

hắn bế inhye lên, nhìn ba người còn lại. "chúc các cậu may mắn."

"tối nay chắc không ngủ được rồi." sunghoon đỡ geunji say không biết trời biết đất lên, nhìn heeseung.

"heeseung, suy nghĩ kỹ những gì tôi đã nói."

heeseung ngồi đó nhìn jina rất lâu, nội tâm phức tạp.

"lee tiên sinh, ngài định thế nào?" sunoo lên tiếng nhắc nhở.

gã thở dài. "đưa hayoung về nhà cô ấy." sau đó bế jina rời đi.

sunoo nhìn hayoung , mặt đanh lại nhưng cũng không tình nguyện bế cô nàng lên.
...

"oẹ."

vừa về đến biệt thự, jina đã ôm bồn cầu ói đến mật xanh cũng không còn, heeseung ngồi xổm kế bên vuốt lưng cô.

đây là lần dầu tiên gã thấy một cô gái ói nhiều đến thế, cũng thấy buồn cười vì sao không cảm thấy ghê tởm mà có nhẫn nại ngồi đó vuốt lưng cho cô dễ chịu.

thấy cô đã nôn đến mặt tái mét, gã bế cô lên giường sau đó đem cốc nước giải rượu đưa jina nhưng cô lại hất ra.

"không cần."

cô lảo đảo đứng dậy nhưng lại té xuống, heeseung tuy tức giận trước hành động 'đại nghịch bất đạo đó' nhưng với dáng vẻ hiện giờ của cô, tia mắt có chút đau xót, gã đỡ cô đứng dậy nhưng cô lại kéo gã xuống.

"hì..." cô bám vào gã, bên môi nở nụ cười thật hồn nhiên giống trẻ nhỏ, cô đưa tay vòng lên cô gã , đôi môi đỏ mọng khẽ nhấp nháy.

"anh đẹp trai thật đó."

heeseung lúc đầu sửng sốt sau đó thì dở khóc dở cười, hai cánh tay rắn chắc ôm chặt cô, thở dài.

"em say rồi, nên đi ngủ sớm nếu không mai thức dậy sẽ rất đau đầu."

jina lắc đầu như trống bỏi. "tôi không say."

lại nhìn người trước mắt. "anh là ai?"

"tôi là heeseung." gã trầm giọng.

"heeseung? không... anh không phải tên ác ma đó." cô phản bác.

heeseung nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy tức giận. "em nói ai ác ma?"

"là hắn. lee heeseung, hắn là tên ác ma..."

nói đến đây nước mắt không tự chủ đã rơi xuống hai gò má ửng hồng do tác động của rượu, jina ôm chặt heeseung khóc nức nở.

nhìn người trong lòng đang khóc rất thê lương, nơi ngực dâng lên một cảm giác đau nhói, gã đẩy nhẹ cô ra, nâng khuôn mặt ướt đẫm của cô lên hôn nhẹ lên từng giọt nước mắt đang rơi xuống.

khóc một lát thì cảm thấy cả người rất mệt, cô lại tựa vào người gã lẩm bẩm.

"hắn là tên xấu xa, tại sao có thể đối xử với tôi như thế? tại sao không tin tôi? tôi thật sự không có làm, tại sao không tin tôi?"

"em ghét lee heeseung đến thế sao? em không thích hắn chút nào sao?"

heeseung thật khó tưởng tượng mình có bao nhiêu nhẫn nại cùng chờ mong câu trả lời của jina lúc này, trong lòng cô, gã thật sự là ác ma sao? không lẽ cô không có chút cảm giác gì với gã sao?

"thích? ha... thích một ác ma sao?" cô nói nhưng giống như là tự hỏi chính mình, sau đó nhìn gã, vẻ mặt bi thương.

"tại sao tôi phải thích kẻ đã cưỡng đoạt tôi? tại sao tôi phải thích kẻ đã chia rẽ tình cảm của tôi và eunsang? tại sao tôi phải thích kẻ đã đẩy tôi cho những kẻ man rợ ấy? anh nói đi, tại sao tôi phải thích hắn?"

cô nắm chặt cổ áo gã, nước mắt rơi xuống ướt đẫm cả áo gã, heeseung siết chặt tay, mắt xanh lam nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của cô, gã có thể thấy rõ sự phẫn nộ, đau lòng, thù hận ở trong đó. gã đã tổn thương cô nhiều đến thế sao?

như trút được cơn tức, tâm tình cô lại bình thản như cũ, đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn heeseung chăm chú, đôi tay nhỏ bé lại quấn lấy cổ gã, nụ cười ngây ngốc lại nở rộ.

trước nụ cười như thiên thần ấy, heeseung có chút say, gã biết khi cười cô sẽ rất đẹp nhưng không nghĩ nụ cười này cũng có một ngày gã có thể nhìn thấy, mặc dù là vì cô đang say.

"anh đẹp trai nếu đi làm ngu lang chắc sẽ đắc khách lắm đó."

mày gã nhíu chặt. 'ngu lang'? ý cô bảo gã giống trai bao sao?

nhưng chỉ một giây, mày lại giãn ra. "nếu không phải em say, tôi nhất định sẽ phạt em."

jina đang say nên không suy nghĩ nhiều, hai tay ôm lấy mặt gã nhẹ nhàng vuốt ve, khẽ thì thầm. "anh có thích tôi không?"

câu hỏi bất ngờ khiến heeseung cả người cứng đờ, ánh mắt hoài nghi nhìn cô, gã suy nghĩ một chút, nhìn vào đôi mắt mê ly ấy.

"vậy... em có thích tôi không?"

"thích." cô không do dự mà trả lời, không biết phải tác dụng của rượu hay không mà cô có thể nói bình thản như thế?

ánh mắt gã tỏ ra phức tạp, lại nhìn vào jina.

"không phải em yêu eunsang sao?"

"eunsang? eunsang..." cô kêu cái tên đó y như đọc thần chú.

nước mắt mới khô lại rơi xuống, nụ cười bi thương hiện ra, giọng bất lực.

"yêu... yêu rất nhiều. nhưng tôi không xứng. tôi là kẻ đã bị vấy bẩn, anh nghĩ eunsang còn muốn tôi sao?"

bàn tay to lớn nâng cằm cô lên, ánh mắt có chút chua xót nhìn cô, nhịn không được, nhẹ nhàng hôn xuống.

jina càng lúc càng thấy chóng mặt, cổ họng lại khô khan, cô muốn uống nước, tự nhiên có cảm giác môi ươn ướt, cứ tưởng là nước, không ngần ngại đón nhận.

thấy cô đau lòng khi gã nhắc đến eunsang, gã cư nhiên có chút khó chịu, nhịn không được muốn hôn cô, không nghĩ cô lại đáp trả lại gã, dục vọng ẩn nhẫn từ lầu, mặc kệ tất cả, gã bế cô đi về phía giường lớn.

môi lại một lần nữa phủ lên đôi môi đỏ mọng của cô, gã có thể nếm được vị ngọt của cô cùng men rượu còn vươn lại, tay cũng bắt đầu cởi bỏ những thứ vướng víu của hai người.

nụ hôn thật sâu cũng dừng lại, mắt gã sâu thẳm nhìn người con gái dưới thân, giọng trầm thấp.

"jina, nói... nói em thích tôi."

khoé mắt còn đọng vài giọt nước chưa tan, môi đỏ mọng hé mở, mùi hương của rượu từ miệng nàng thổi vào mặt gã, giọng trong trẻo.

"thích anh?"

heeseung nở nụ cười hài lòng, gã hôn nhẹ lên môi cô, nói tiếp.

"vậy ngày mai trở về biệt thự sống cùng tôi, không cho rời đi nữa."

"ưm..." jina thấy choáng váng, chỉ đơn thuần kêu một tiếng nhưng lại khiến heeseung hài lòng.

"jina, em là của tôi, dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng không buông tha em. trừ khi tôi chết."

lời nói như đinh đóng cột, mang theo tính bá đạo cùng mệnh lệnh không thể chống lại, một lần nữa gã lại phủ lên môi cô, không phải nụ hôn cuồng dã, mà là cái hôn nhẹ nhàng như người yêu của nhau vậy.

trong phòng, cảnh xuân hiện ra, nhiệt khí dần dần tăng lên đến cực điểm.
...

sau đêm kích tình, heeseung cứ thế ôm jina ngủ cho đến sáng nhưng nói trắng ra cũng hừng đông gã mới ngừng lại.

đêm qua, lần đầu tiên gã mới biết thỏa mãn là như thế nào, dù có đòi hỏi bao nhiêu, jina cũng không phản kháng, còn rất phối hợp, có thể là do say nên gã mới thấy được mặt khác của cô. dịu dàng, thuần khiết, cũng có chút ngây ngốc khiến gã không muốn dừng lại.

vừa mở mắt ra đã thấy thân thể mềm mại trong lòng khiến gã lại có phản ứng, tuy gã có không ít phụ nữ nhưng jina là người đầu tiên khiến gã mất không chế.

"ưm." jina rên khẽ, người cựa quậy một chút, bàn tay nhỏ bé đặt lên khuôn ngực cường tráng của gã, dí chặt thân mình vào gã, vẻ mặt tỏ ra rất dễ chịu.

heeseung cười khổ, cô không phải đang câu dẫn gã đấy chứ?

bàn tay không an phận bắt đầu vuốt ve tấm lưng trần, lần di chuyển xuống cặp mông trắng mịn, gã muốn xuống hơn nữa nhưng...

"á..." jina đột nhiên mở mắt, hét to lên, cô vội lui về phía sau, mắt hung dữ nhìn gã dò xét.

"em tỉnh rồi?" giọng nói trầm tĩnh, không chút nổi giận.

jina nhìn gã chưa nói được gì thì đầu chợt choáng ván, cô ôm đầu nhăn mặt. heeseung có chút lo lắng, gã nhíu mày.

"nếu tối qua em chịu uống thuốc giải rượu thì hôm nay sẽ không đau như thế?"

jina không nghe vô một chữ, đây chính là hậu quả của việc say rượu nhưng trí nhớ của cô vẫn rõ ràng.

cô muốn bước xuống giường nhưng tay bị gã giữ lại.

"em nghỉ ngơi đi, tôi bảo dì min nấu canh giải rượu cho em."

giọng gã đầy quan tâm nhưng jina lại chẳng màng chú ý tới, cô lạnh giọng.

"không cần, tôi về nhà tự làm được."

"đêm qua em nói sẽ tiếp tục ở đây, em đã quên?" gã không vui nói.

"không nên tin lời của kẻ say rượu. anh phải là người hiểu rõ mới đúng."

tay truyền đến cơn đau nhức, nhìn lại vẻ mặt gã còn tối hơn đêm ba mươi, có thể thấy cả gân xanh, quanh người tỏa ra nộ khí chết người.

cứ nghĩ sẽ bị đánh hay ăn bạt tay nhưng chẳng có gì, đổi lại cơn đau qua đi, mà người trước mặt lại bình thản nở nụ cười yêu mị khiến cô nổi cả da gà.

"em nói đúng, không nên tin kẻ say rượu nhưng mà hành động đêm qua của em, tôi rất hài lòng."

cô chớp mắt vô tội nhìn gã. "thật xin lỗi, khi tôi uống say, ngay cả tôi họ gì tôi cũng không biết. vậy nên, hôm qua chẳng có ấn tượng... a..."

xoay người một cái đã nằm dưới thân gã, cô tức giận hét lớn. "buông ra."

heeseung cười tà mị. "em không nhớ? tôi sẽ làm cho em nhớ ra."

"anh..."

điện thoại làm gián đoạn cuộc chơi nhưng cũng như hồi chuông cứu mạng jina, cô đẩy mạnh gã ra nhưng không được, đành ra vẻ cầu xin.

"có thể là ba mẹ tôi gọi, tôi muốn nghe."

chỉ một câu đã khiến heeseung thả cô ngay, tuy khó hiểu nhưng vẫn muốn giữ cái mạng này, cô lấy điện thoại ấn nút nghe ngay.

"alo... youngie?" mới nói một chữ thì bên kia như pháo bắn, làm cô muốn điếc cả tai.

"cậu sao vậy?"

"..."

"được, tớ đến ngay."

cô cúp máy nhìn heeseung. "hayoung xảy ra chuyện, tôi phải đến đó ngay."

nhảy nhanh xuống giường đến tủ lấy quần áo chạy vào nhà tắm, chỉ khoảng năm phút là xong, cô đi ra chưa kịp nói đã bị gã chặn ngang cửa phòng tắm mà gã trần như nhộng trước mặt cô.

"đợi tôi một chút." gã đi vào trong đóng cửa lại.

cô thở hắt ra, còn lâu cô mới chờ gã. vội vàng đi thẳng ra cửa. "cạch."

mặt cô cứng đờ, cửa đã bị khóa. tên này thật cầm thú mà.
...

chiếc lamborghini aventador màu đen lướt nhanh trên lộ lớn.

trong xe, không khí lạnh lẽo đến khó thở, jina im lặng nhìn phía trước, không biết hayoung bị gì mà khóc sướt mướt trong điện thoại, cô thật lo lắng cho cô bạn này.

"về nhà trọ lấy những thứ em cần dọn về biệt thự, đây là lệnh."

heeseung đột nhiên lên tiếng, tuy giọng lạnh nhạt nhưng không lạnh lẽo như lúc trước.

"khi nào có kết quả thì hãy tính." cô nhàn nhạt nói.

gã thở dài nói. "tôi tin em. về biệt thự đi."

cô cười mỉa mai. "tin tôi? có phải quá muộn rồi không?"

tay nắm vô lăng siết chặt, gân xanh cũng nổi lên nhưng gã im lặng, jina thấy lạ quay mặt nhìn, chỉ thấy vẻ mặt mệt mỏi chứ không phải phẫn nộ, cô sửng sốt giây lát chưa kịp lên tiếng thì xe đã đến trước cửa nhà trọ.

không do dự, cô xuống xe thì giật mình khi thấy sunoo đứng đó, vẻ mặt hắn rất khó coi, quần áo không chỉnh tề, tay cầm điếu thuốc hút dỡ nhưng dưới đất thì còn nhiều tàn thuốc hơn cho thấy hắn đã ở đó rất lâu.

"sao anh lại ở đây?" cô khó hiểu hỏi.

sunoo gật đầu chào jina, nhìn thấy heeseung phía sau đi tới. "lee tiên sinh."

"cậu chưa về tổ chức sao?" gã nhíu mày hỏi.

sunoo cúi đầu, mặt có chút khó coi nhưng hắn vẫn im lặng.

jina chẳng có lòng dạ nào hỏi hang, cô đi thẳng lên lầu, ấn chuông cửa nhưng không có ai mở cửa, đợi không được cô đập mạnh cửa.

"hayoung... là tớ - jina đây, cậu mở cửa đi."

chỉ một câu đã khiến cánh cửa mở ra, jina giật mình nhìn người trước mặt, mới có một đêm mà trông hayoung tiều tụy đi hẳn, mắt cũng thâm quần, nước mắt cũng rơi đầy mặt.

"jina..."

hayoung nhào tới ôm jina khóc mỗi lúc một lớn hơn, jina vỗ lưng an ủi bạn, với tình trạng hiện giờ của hayoung, cô không mong hiểu biết của mình là sự thật nhưng...

"tên hỗn đản, đồ xấu xa , anh cút ngay cho tôi..." hayoung hét lên khi thấy sunoo dưới lầu, đẩy jina ra, ném một đống giày xuống dưới.

sunoo cùng heeseung kịp thời tránh được cũng toát mồ hôi, dù bọn họ nhanh cỡ nào nhưng nhiều chiếc giày cùng bay đến một lượt cũng khó có thể tránh hết.

heeseung lườm sunoo. "cậu đã làm chuyện tốt gì khiến cho cô ta nổi cơn điên lên vậy?"

sunoo áy náy im lặng, lại nhìn hayoung, cô nàng nhìn hắn như muốn giết người.

"hayoung đừng kích động, mình vào trong nói chuyện đi."

jina kéo cô vào phòng, đến khi nhìn thấy đống đồ lộn xộn khắp phòng, cùng với vết máu đỏ trên giường thì cô khẳng định phán đoán của cô đã đúng.

"tớ phải làm sao đây? jina, nói tớ biết đi." hayoung nức nở.

"được rồi, cậu nói tớ biết đi, vì sao lại ra đến nông nỗi này?"

"tớ không biết, chỉ nhớ tối qua cùng cậu uống rượu. sau đó tớ không nhớ gì hết... chỉ biết khi tỉnh dậy thì tên hổn đản đó đã nằm trên giường cùng tớ. lúc đó... tớ và hắn không có mặc quần áo. tớ... hu hu."

hayoung lại khóc, jina ôm bạn vỗ về, sự việc phát sinh ngoài ý muốn, uống say làm loạn đâu phải chỉ mình hayoung.

"mọi chuyện cũng đã lỡ rồi, giờ cậu tính sao? có muốn hắn chịu trách nhiệm không?"

tuy hỏi nhưng lòng cô cũng lo lắng, tên sunoo kia không biết tính tình ra sao? liệu có chấp nhận hay không? hay chỉ quăng đại một tấm chi phiếu cho hayoung coi như xong chuyện.

"tớ không cần, tớ chỉ muốn hắn đừng xuất hiện trước mặt tớ là được."

hayoung vẫn khóc, lau đi nước mắt, bình tĩnh nói tiếp.

"tên cầm thú đó dù có chịu trách nhiệm, tớ cũng không cần, tớ ghét hắn. nhưng jina, cậu nghĩ nếu ddeonu biết được, liệu anh ấy có chấp nhận tớ không còn là xử nữ nữa không?"

"nếu một người đàn ông vì cô gái đó không còn tấm thân trong trắng mà không yêu cô gái nữa vậy người đó không đáng để cậu yêu, hơn nữa hayoung, mười mấy năm nay hắn không hề xuất hiện, cậu nghĩ hắn còn muốn cậu sao?"

hayoung cúi mặt, vài giọt nước mắt lại rơi xuống, giọng nghẹn ngào.

"nhưng... nhưng tớ đã hứa rồi."

jina thở dài. "được rồi, không nhắc đến hắn nữa, giờ cậu nghỉ ngơi đi, tớ xuống lầu giải quyết giúp cậu."

cô đỡ hayoung nằm xuống, lấy chăn mới đắp cho cô nàng, quăng cái chăn cũ vào giỏ rác, sau đó đi thẳng xuống lầu.

dưới lầu, heeseung dựa người vào thân xe, sunoo nghiêm nghị đứng đó, mặt vẫn khó coi như thường.

thấy jina đi tới, sunoo có chút lo lắng hỏi.

"cô jina, cô ấy sao rồi?"

"anh định thế nào?" cô không trả lời hắn mà hỏi ngược lại.

"tôi sẽ chịu trách nhiệm." hắn dứt khoát.

không chỉ jina ngay cả heeseung cũng giật mình bởi quyết định của hắn.

suy nghĩ một chút, cô lắc đầu. "không cần. anh chỉ cần viết một tờ chi phiếu là được, con số sẽ do hayoung quyết định."

sunoo nhíu mày, jina nói tiếp.

"không phải từ trước đến giờ các anh luôn dùng chi phiếu hay sao? hayoung chỉ có một yêu cầu, là anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy, coi như mọi chuyện chưa hề xảy ra."

"tôi đã nói tôi sẽ chịu trách nhiệm nên..."

"anh sẽ cưới cô ấy sao? hay đem cô ấy về làm tình nhân của anh? sunoo, tấm thân trong trắng của người con gái là mạng sống của họ, một khi bị vấy bẩn thì dù cho họ núi vàng núi bạc, họ cũng chẳng cần."

cô dừng một lát. "hayoung không cần người không yêu cậu ấy chịu trách nhiệm, hơn nữa cậu ấy còn có 'thanh mai trúc mã' hai người cũng có hôn ước từ nhỏ, chỉ đợi anh ta về cưới là cùng. vì thế, anh hãy xem như đêm qua chỉ là giấc mộng cũng được. tỉnh lại rồi thì quên hết đi."

sunoo siết chặt tay, nhìn jina, đôi mắt có chút lạnh lẽo.

"đã làm phiền cô jina." sau đó xoay mặt nhìn heeseung.

"lee tiên sinh, tôi xin phép đi trước."

nói xong, hắn đi đến chiếc lexus lfa màu trắng trước mặt, nhấn ga rời đi.

sunoo đi rồi, jina cũng đi lên phòng nhưng tay bị giữ lại, cô nhíu mày. "buông ra."

"lên phòng lấy mấy thứ em cần, sau đó cùng tôi về biệt thự."

cô hừ lạnh. "đường đường là chủ tịch tập đoàn lớn nhưng sao trí nhớ lại kém như thế?"

cô nhìn thẳng vào mắt gã, không chút sợ sệt.

"heeseung, đợi khi nào có kết quả thì tôi sẽ nghĩ đến việc có cùng anh quay về hay không nhưng dù đánh chết tôi cũng không muốn cùng anh một chỗ, trở về cái lồng giam đó, anh lại muốn làm gì tôi. hành hạ hay trừng phạt tiếp?"

heeseung thoáng qua tia đau xót, cô chán ghét gã như thế sao?

"em không có lựa chọn. một, theo tôi về, hai..."

"giết ba mẹ tôi sao?" giọng cô nhẹ nhàng chen ngang gã, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không.

tay gã siết chặt, mặt lạnh lùng nhìn cô, gã không có ý định đó, gã chỉ muốn nói sự lựa chọn thứ hai là gã sẽ dọn đến đây nhưng cô lại nói như thế.

"nói là lựa chọn nhưng cũng chẳng khác gì ép buộc." cô nhìn gã, nhỏ giọng.

"anh yên tâm, tôi là đứa con có hiếu nên sẽ không để ba mẹ mình chết oan, đương nhiên, tôi sẽ theo anh về nhưng anh nên nhớ cho kĩ. jo jina tôi, đời này kiếp này vĩnh viễn cũng hận anh, đến chết cũng không tha thứ cho anh."

cô lạnh lùng quay đi nên không kịp thấy vẻ bi thương trên mặt gã.

heeseung nhìn bóng dáng cô khuất dần, lòng chợt đau nhói.

hận gã đến thế sao? chết tiệt.

mắng nhẹ một tiếng, không hiểu sao lúc này gã lại thấy khó chịu đến cực điểm, là vì lời nói của cô, là vì sự hờ hững cùng vẻ mặt lạnh lùng của cô đối với gã.

tự nhiên gã muốn thời gian đêm qua có thể trở lại, lúc đó cô như một đứa trẻ nhu thuận ở bên gã, cười với gã, còn nói thích gã.

"lee heeseung, mày điên rồi sao?"

tự nói với chính mình, vì sao lại mong cô đến thế? cảm giác này khiến gã có chút sợ hãi. sợ hãi? lần đầu gã dùng hai từ này để hình dung đối với một người phụ nữ mà cô đối với gã không phải là món đồ chơi sao?

tâm tình gã thật phức tạp, rốt cuộc jina là gì với gã? là món đồ chơi? là tình nhân hay là... không lẽ gã thật sự động tâm?

lấy một điếu thuốc, gã hít một hơi sâu, mắt nhìn lên lầu hai.

"jina tôi phải làm gì với em đây?"
...

trong bóng tối, bóng dáng đầy gợi cảm của người phụ nữ đứng trong phòng hóa trang lộng lẫy, bàn tay thon dài trắng mịn cầm điện thoại loại mới nhất, đôi môi đỏ vì tô son đậm cong lên.

"tiếp theo, đến phiên cậu ra tay. lần này cho nó vào tù là hay nhất."

"cậu đã khử hai tên kia chưa?"

đầy dây bên kia, soojung ngồi trong bồn tắm, tay đung đưa ly rượu đỏ.

"tôi đã thuê sát thủ rồi, khoảng một giờ nữa sẽ có kết quả. hừm, lần trước nó may mắn được jeon geunji cứu thoát nhưng lần này thì cả ông trời cũng không cứu nổi nó đâu." yerin vẻ mặt tà ác nói.

"đừng quá đắc ý, chuyện lần này cậu đi hơi quá đà, heeseung có thể sẽ cho người điều tra lại, cẩn thận một chút đi." soojung nhắc nhở.

gần đây heeseung không có hành động gì nhưng cô biết sunoo bên cạnh gã lại không thấy đâu, cô tin chắc hắn sẽ điều tra lại, vì thế mọi việc phải cẩn trọng hơn, nếu có bất trắc, ngay cả cô cũng bị liên lụy.

tất cả điều tại yerin, kế hoạch ban đầu chỉ muốn đẩy jina vào tội làm gián điệp cho công ty khác, kế hoạch đã hoàn thành hết chỉ cần đưa cô ta vào tròng là đủ, ai ngờ yerin muốn chơi lớn hơn vì vậy đã tung video ra.

trò này đã quá cũ vậy mà cô nàng cứ chơi mãi, cô có chút lo lắng nhưng cũng chịu, ai bảo hai người cùng ngồi chung một chiếc thuyền, cô thì ẩn nhẫn chỉ có yerin mới quang minh chính đại mà ra tay.

"cậu lo lắng làm gì? mọi chuyện chúng ta làm rất cẩn thận, muốn tra ra, trừ khi tìm được xác của hai tên kia." yerin uống ngụm rượu.

"nói tóm lại, kế hoạch cứ thế mà tiến hành, chúng ta chỉ cần ngồi xem kịch vui mà thôi."

"làm gì cũng đừng để tôi phải ra mặt."

câu nói không có chút tình cảm, ngay sau đó là tiếng cúp máy. yerin hừ lạnh, mỉa mai nói.

"hừ, cũng là thứ bám lấy đàn ông mà bày đặc làm ra vẻ ta đây? tưởng mày ngon lắm sao? seo soojung nếu không phải mày có thể lợi dụng được thì tao đã phanh phui chuyện mày từng làm ở hợp đêm cho heeseung biết rồi."

"chị yerin." giọng nói run rẩy của trợ lý haseul vang lên.

yerin liếc xéo cô. "đã làm xong chưa?"

"em... em..." haseul ấp úng, chưa nói được gì thì phía sau, hai tên vệ sĩ mặt lạnh tanh bước vào nhìn yerin.

"các người là ai? đây là phòng riêng của tôi sao các người..."

chưa nói hết câu cả người đã bị bao tải túm lấy, sau đó một trận đau ở đầu khiến cô mất đi ý thức.
.

.

.
trên tầng cao nhất quán bar rhythm, jina ngồi trên sofa, kế bên là heeseung mắt nhắm nghiền dựa vào thành ghế.

inhye cùng jongseong ngồi kế bên đang nói gì đó rất vui vẻ.

hôm nay, khi cô đang chuẩn bị cơm chiều thì heeseung đến bảo cô tới rhythm vì đã tìm ra kẻ chủ mưu đưa video đó lên mạng.

dù luôn muốn lấy lại công bằng cho mình nhưng từ lúc đầu cô đã biết là ai làm, chỉ là không muốn biết nhanh như thế, bởi cuộc sống tự do sẽ vì thế mà biến mất.

thở dài dựa lưng vào ghế, thôi cứ coi như đang xem một vở kịch vậy thôi.

sunghoon mặt nhăn nhó đi vào, anh ngồi xuống lấy một chai vang tụ một hơi.

"làm gì mà bực vậy? lại gây nhau sao?" jongseong lên tiếng.

"joe bỏ đi rồi." anh rầu rĩ nói, lại uống thêm một ngụm.

"tôi đã cho người đi tìm mà không được, tại sao cô ấy cứ thích trốn thế này?"

"đòi hỏi của cậu cao quá nên cô ấy chịu không nổi là phải?" jongseong châm chọc.

sunghoon liếc hắn, nhìn sang jina, anh vọt tới nắm tay cô, chưa kịp nói gì thì bị heeseung thẳng chân đạp anh một cái ngã nhào xuống đất.

"heeseung, cậu biến thái sao? tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi jina mà."

"nói chuyện dùng miệng chứ không phải dùng tay."

gã lạnh lùng trừng mắt sunghoon, lại kéo jina ôm vào lòng.

jina muốn giãy cũng vô dụng, cô lườm gã một cái, nhìn sunghoon. "hôm qua em có gọi cho chị ấy, hiện tại chị ấy ở thái lan."

sunghoon vui mừng muốn nhào đến ôm jina nhưng bị ánh mắt của heeseung làm kinh sợ, anh cười cười lên tiếng.

"cảm ơn em jina, giờ anh đi ngay. à, một lát vệ sĩ anh sẽ đưa người tới, em muốn làm gì thì làm."

nói một câu người cũng biến mất, jina lắc đầu, một người đàn ông như park sunghoon, chung tình như thế, vì sao jeon geunji vẫn không chấp nhận? là vì jeon daeun sao?

"lee tiên sinh, park tiên sinh, chúng tôi đã mang người đến."

hai người vệ sĩ nắm cổ áo hai tên một mập một gầy lần trước jina từng gặp đi vào, lần này họ thê thảm hơn lần trước, toàn thân đều nhuốm màu đỏ của máu, điều này cho thấy bọn họ bị tra tấn rất dã man.

"lee tiên sinh, kẻ chủ mưu chuyện lần này đang được dẫn tới, mong tiên sinh chờ một chút." vệ sĩ đầu đinh lên tiếng.

một chút của họ chưa đầy ba phút, từ thang máy đi vào hai tên vệ sĩ, trên tay họ là một bao tải lớn, còn có thêm một cô gái chừng hai mươi mấy tuổi, người run rẩy, mặt trắng bệch đi theo sau.

jina biết đó là trợ lý của yerin và dĩ nhiên cái bao tải đó đang chứa ai trong đó.

bao tải vừa mở ra, quả nhiên là yerin, thần trí vẫn còn mơ hồ nhưng khi thấy heeseung còn có jina cùng hai gã kia, cô biết chuyện đã bị lộ.

trong mắt lộ vẻ kinh hoảng, cả thân người run rẩy không thôi nhưng còn nước còn tát, cô không tin cô ở bên cạnh heeseung hơn bốn năm lại không bằng một jo jina chỉ ở cạnh gã chưa được bốn tháng.

bày ra bộ mặt rạng ngời, cô chạy đến muốn ôm gã nhưng bị hai vệ sĩ phía sau đẩy mạnh, cô ngã ngang xuống đất, giọng tỏ ra nũng nịu.

"heeseung, họ làm em đau quá."

jina lắc đầu, đến bây giờ mà cũng không biết mình đang ở tình huống nào, lại cứ giữ cái tật đại tiểu thư kia. yerin ơi yerin, vì sao cậu cứ phải ngu ngốc mãi như thế?

"nói đi." heeseung hướng mắt về hai tên mập và ốm gằng giọng.

tên vệ sĩ thấy hai tên này chậm chạp, đạp thẳng vào người hắn quát lớn.

"còn không mau nói."

"vâng, vâng, tôi nói... video là do yerin bảo tôi đưa lên mạng, còn cho tôi số tiền rất lớn, bảo xong việc thì làm thêm một chuyện là đổ tất tội lỗi lên người cô jina." tên ốm nói nửa chừng thì ói ra ngụm máu.

tên mập thấy thế, không muốn bị vạ lây nên tiếp lời.

"cô ta bảo sau khi làm xong chuyện thì lập tức rời khỏi đây nhưng không ngờ, không ngờ cô ta quá ác độc , thuê cả sát thủ giết chết chúng tôi."

nói đến đây, tên mập nhìn yerin như muốn giết người, nếu không phải người của heeseung cùng sunghoon đến kịp, có thể bọn họ đã đi gặp diêm vương cũng nên.

jina giật mình, không phải vì sự thật được phơi bày mà vì cô đã hiểu lầm, cứ tưởng do bọn họ bị bức cung nên mới chịu khai sự thật.

nhìn yerin, jina lắc đầu, thủ đoạn càng ngày càng âm độc, cô tự hỏi bản thân vì sao yerin lại trở thành như vậy?

"nói dối." yerin hét lên, chạy tới chỗ heeseung nắm cánh tay gã.

"heeseung, em không có làm, là bọn họ đổ oan cho em." lại chỉ tay về phía jina.

"là cô ta, chắc cô ta muốn thoát tội nên mới bày ra mọi chuyện. heeseung, em yêu anh như thế, làm sao em lại tổn thương anh? nhưng cô ta thì khác, cô ta không yêu anh, cô ta chỉ muốn trả thù anh vì anh đã khiến cô ta và euns..."

'bốp' yerin ngã xuống đất, ôm mặt đỏ rát nhìn heeseung, nước mắt vì đau lòng mà rơi xuống.

"tôi ghét nhất ai phản bội tôi. yerin, cô nghĩ tôi nên xử lý cô thế nào đây?" mắt gã đầy tơ máu nhìn yerin.

sự thật phơi bày làm gã thật sự phẫn nộ, một phần vì cô ta dám gạt gã, một phần vì cô ta mà gã đã tổn thương đến jina, còn khiến cô nàng hận gã đến thấu xương, hôm nay gã không dạy dỗ cô thì không mang họ lee.

thấy tình huống không khách quan, yerin ôm chặt ống quần gã, khóc lóc van xin.

"heeseung, em biết tội em rồi, anh tha cho em đi, có được không? em chỉ là nhất thời nông nỗi mới làm thế nhưng không ai biết là anh mà? heeseung, xin anh vì em bao lâu nay hầu hạ anh, tha cho em một lần... xin anh."

nếu là trước công chúng thì yerin sẽ thành công vì diễn xuất quá nhập vai nhưng đối với heeseung giống như con chuột chết, chỉ toàn bốc mùi hôi thối.

"tha cho cô ta đi."

jina rốt cuộc cũng lên tiếng, dù gì cũng là bạn thân ngày trước, coi như cô trả lại tình bạn này đi.

heeseung tức giận. "cô ta hại em như vậy mà em vẫn muốn tha cho cô ta sao?"

jina cười nhạt. "cô ta làm thế cũng vì quá yêu anh, không phải sao?"

cô nhìn yerin nói. "vì yêu mới sinh ra đố kỵ cùng thù hận, cô ta làm vậy cũng phải thôi, cùng là đàn bà với nhau nên tôi hiểu, khi thật sự yêu một người, thì cái chết cũng không cần, nói chi là hại người khác."

lại nhìn heeseung. "nếu muốn trị tội vậy người nên chịu tội là anh chứ không phải cô ta."

cằm bị gã bóp chặt, đôi mắt diều hâu sắc lạnh quan sát cô.

"jina, đừng nghĩ tôi nuông chiều em thì em có thể làm càng."

cô cười mỉa mai. "nuông chiều? nếu đối với anh những gì anh làm với tôi gọi là nuông chiều thì tôi cảm thấy, chết có thể vui vẻ hơn nhiều."

bàn tay vốn siết chặt buông lỏng, gã đáng lý phải tức giận trước lời nói của cô nhưng vì sao? khi thấy đôi mắt bất lực cùng ảm đạm của cô, mọi buồn bực lại biến mất.

gã thở dài. "jina, nếu em muốn tha cho cô ta cũng được nhưng hứa với tôi một điều kiện, tôi sẽ chấp nhận ngay."

jina nhíu mày. "chuyện gì?"

"lập tức thu dọn đồ đạc trở về lee gia, còn nữa, không được giận dỗi bỏ đi."

cô kinh ngạc nhìn gã, chưa nói được gì thì yerin đã nhào tới nắm chặt cánh tay cô, móng tay cô ta cơ hội bấu chặt vào da jina, khiến cô đau đớn nhíu mày.

"jina, tao không cần mày giả vờ mèo khóc chuột, mày là đồ đàn bà bụng dạ thâm độc, miệng đây rắn rết, mày đừng tưởng tao không biết mày nghĩ gì... mày rất đắc ý phải không?"

"lôi cô ta ra." heeseung quát lớn.

hai vệ sĩ lôi yerin ra xa, yerin nhìn jina, mắt đầy tơ máu đỏ, cô như phát điên giãy giụa không ngừng.

heeseung cầm lấy đôi tay bị cào xước một lớp da nhỏ, tâm có chút nhức nhói, giọng dịu đi hẳn. "không sao chứ?"

ánh mắt đầy thâm tình cùng dịu dàng như thế khiến yerin như bốc hỏa, từ khi ở bên cạnh heeseung ngoài việc làm công cụ để gã phát tiết ra, một lời lo lắng quan tâm cũng không bố thí cho cô, vậy mà giờ đây... là vì jina sao? cô không cam tâm.

yerin chịu không nổi nhìn cảnh trước mắt, cô gào lên.

"jo jina, mày đừng nghĩ được hắn yêu thương quan tâm thì lấy làm đắc ý, rồi có một ngày mày cũng sẽ như tao, bị hắn vứt bỏ mà thôi."

giọng cô có chút khàn khàn, nước mắt chảy xuống không ngưng lại.

"jo jina, mày quên rồi sao? hắn đã từng dâng mày cho bạn thân của hắn hưởng lạc, còn ném mày xuống tầng hầm của rhythm, muốn cho mấy tên cặn bã ở dưới làm nhục mày, còn khiến mày và eunsang phải chia tay..."

'bốp' lại một cái tát nữa nhưng yerin không cảm thấy đau mà lại cười lớn.

"mày thấy chưa? tao ở bên hắn hơn bốn năm mà hắn còn vì người đàn bà khác đánh tao thì mày có là gì? tao có ngày hôm nay thì mày cũng sẽ như vậy, khi hắn tìm được kẻ thỏa mãn được dục vọng của hắn hơn mày, mày cũng sẽ bị cho ra rìa, có thể còn thảm hơn tao nhiều..."

yerin nước mắt giày giụa nói, đúng là cô tham tiền ham hư vinh nhưng nói cô không yêu heeseung là gạt người nhưng con người này ngoài việc muốn thỏa mãn dục vọng ra thì gã có biết yêu là gì đâu?

haseul hoảng sợ kéo yerin nhưng bị cô ta hất mạnh ngã nhào xuống đất.

"jo jina, tao nguyền rủa mày, nguyền rủa mày sẽ phải chịu kết cục thảm hơn tao, nguyền rủa mày suốt đời cũng không có được tình yêu của eunsang... ha ha, tao rất mong đợi nếu eunsang biết được mày mỗi đêm đều nằm dưới thân anh trai hắn mà rên rỉ, không biết hắn sẽ như thế nào? ahahahaha."

yerin cười rất sảng khoái, cô cười thật to nhìn jina nhưng đột nhiên tắt tiếng, đôi mắt ướt đẩm trừng to nhìn người trước mặt.

trước mặt yerin, không phải vẻ mặt bi thương, cũng không phải đau khổ mà là một nụ cười đầy yêu mị mà chỉ mỗi yerin mới nhìn thấy nó.

"mày? tại sao? tại sao?"

"đủ rồi." rốt cuộc heeseung cũng lên tiếng.

những lời yerin đã chọc giận gã, lửa giận trong đáy mắt mỗi lúc một lớn, gã quát to.

"đem cô ta xuống tầng hầm."

mấy vệ sĩ nhanh chóng kéo yerin rời đi nhưng tiếng hét của cô ta vẫn còn vang lên không ngừng.

"jina, mày nhất định sẽ gặp báo ứng."

yerin đi rồi, mọi thứ trở nên vắng lặng, heeseung đi tới trước mặt jina, thấy vẻ mặt cô tái nhợt, gã cầm tay cô.

"về thôi."

cô ngước nhìn gã, nhàn nhạt nói.

"vì sao người gây chuyện là anh mà người gặp báo ứng lại là tôi?"

gã không nói gì, chỉ mím chặt môi nhìn cô, thở dài một hơi quay ra phía sau nói với jongseong.

"tôi về trước, mọi chuyện cậu cứ làm y như cũ."

nói xong, ôm jina rời đi.

jongseong nhìn inhye trong lòng đã ngủ say, hắn thủ thỉ.

"inhye, em nghĩ heeseung có phải đã động tâm rồi phải không?"

"ừ." chỉ là một âm thanh nhỏ phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn, jongseong cười nhẹ, hôn một cái, giọng lại dịu dàng khác hẳn vẻ mặt lạnh băng của hắn.

"vậy phải chúc cậu ta may mắn rồi."
...

mọi chuyện đã được sáng tỏ, đương nhiên jina bị heeseung ép buộc trở về lee gia, riêng yerin thì không rõ tung tích sau cái đêm cô ta bị heeseung ném xuống tầng hầm.

cô cũng không hỏi nhiều vì dạo gần đây heeseung rất bận, công ty gặp chuyện mà gã lại hay bực, nhiều lúc lại tỏ ra tức giận với người làm, cũng may cô không bị cuốn vào nhưng buổi tối cũng trốn không thoát.

nắng sớm trải dài trên từng ngôi mộ trắng trong nghĩa trang.

jina một thân váy xanh đứng trước ngôi mộ trắng, đặc bó hoa hồng trắng xuống, cô cúi người hành lễ.

sau lễ nghi jina nhìn bia mộ trắng, ý cười bên môi đầy quỷ dị.

"mọi chuyện diễn ra rất tốt mọi người à. kế hoạch hình như đã đạt được một nửa rồi."

từ lần sinh nhật của heeseung, cô đã bắt đầu vạch ra kế hoạch, rất đơn giản. cô muốn trái tim của heeseung.

đối với người đàn ông vừa kiêu ngạo vừa bá đạo như heeseung chỉ có thể "lạt mềm buột chặt", chiêu này tuy xưa nhưng vẫn hữu dụng, chỉ có điều việc đầu tiên cần làm là khiến gã mê luyến thân thể của cô.

vì thế, cô không biết liêm sỉ, dùng mê hương với gã ngay đêm sinh nhật, còn tỏ ra ân cần làm bánh kem, nấu ăn, đan khăn choàng cổ cho gã tuy gặp chút ít trở ngại. như soojung nói, ngay cả thủ thuật nhắn tin cũng do cô làm.

có thể nói từ đầu đến cuối cô chỉ là diễn một vở kịch bi thương, đau khổ cho gã xem.

loại người như heeseung, trong tay nắm vận mệnh sống chết của kẻ khác, luôn đạt được mọi thứ mình muốn, đương nhiên sẽ không chịu được có kẻ chống đối lại gã. càng bướng bỉnh, càng không khuất phục thì gã càng muốn có, càng muốn chiếm hữu.

cô cũng phải bỏ rất nhiều thời gian cùng tâm cơ mới hiểu chút ít về con người này, dù nhiều lần bị gã hành hạ rất dã man nhưng cô có thể thấy trong lòng gã, cô đã chiếm một vị trí. không biết lớn hay nhỏ, chỉ cần một chút cũng được.

"ba mẹ biết không? yerin đáng lẽ có thể sống bình yên, con không hề có ý định loại trừ cô ta nhưng vì cô ta không an phận. kế hoạch cũ rích như thế cũng muốn đấu với con, thật ngu ngốc."

từ lúc video bị tung ra cùng việc tranh cãi với hayoung, cô biết tất cả điều do yerin làm. là bạn học nhiều năm, tranh đấu nhiều năm như thế, lẽ nào cô không thuộc lòng cách thức cùng thủ đoạn của yerin.

cô chỉ thấy đáng tiếc cho yerin vì một người đàn ông mà khiến bản thân trở nên như vậy thật không đáng.

nhưng không vì thế mà cô có thể để yerin làm càng. muốn đưa cô vào tròng? cô sẽ cho cô ta đắc ý một chút nhưng trò chơi do ai làm chủ thì phải xem hoàn cảnh cùng thế lực ra sao?

sau khi giảng hòa với hayoung, cô lợi dụng sự thương hại của cô bạn cộng thêm sự kết giao với jeon geunji, cô đã có lợi thế, cô biết geunji có quan hệ rất tốt với park sunghoon, đương nhiên là chỗ dựa vững chắc cho cô.

trước khi bị giải đến rhythm, cô đã âm thầm gọi trước cho hayoung, nếu không may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cầu cứu geunji, biết làm thế là vô sỉ, hèn hạ nhưng vì mục đích, thứ có thể lợi dụng được cô sẽ không bỏ qua.

"tiếp theo đây. sẽ tới phiên seo soojung." cô lạnh giọng.

"yerin chỉ là quân cờ để soojung thao túng, cô ta mới là người giật dây mọi chuyện. cũng là đối thủ đáng sợ nhưng chỉ khi trừ khử hết bọn họ thì việc chiếm lấy trái tim của hắn mới dễ dàng."

nụ cười ngày càng đậm, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy.

"không nhất thiết phải lấy mạng của hắn mới có thể trả thù cho ba mẹ. bởi con biết... nỗi đau lớn nhất của con người không phải là cái chết."

vẻ yêu mị cùng giọng nói đầy ác độc thốt ra từ đôi môi đỏ mọng mê người.

"con rất muốn xem vẻ mặt hắn khi biết con là ai? muốn xem hắn đau đớn như thế nào khi biết người hàng đêm hắn ôm trong lòng luôn có ý định muốn giết hắn. con sẽ khiến hắn nếm thử mùi vị đau khổ đến tận xương tủy."

trong mắt jina hiện giờ chỉ có thù hận, cô đã thay đổi không còn như trước kia, ngây ngô ngốc nghếch không hiểu chuyện. muốn trả thù, tâm cơ phải cao, thủ đoạn phải độc thì mới có thể đạt được điều mình muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro