Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

;12

ngày hôm sau, mới sáng sớm đã bị hayoung bắn nước bọt liên tục, bởi vì cô mà cô nàng phải gánh hai núi việc làm mỏi cả tay, nhũn cả người, đau cả đầu, óc cũng muốn nổ tung.

jina đương nhiên không phản bác, cô cười hì hì, hayoung thấy vậy bó tay chịu thua.

một lúc sau, cô lên tầng pha cafe thì chạm mặt soojung, cô ta nhìn cô rất lâu không nói, jina cười cười rồi đi ngang nhưng...

"là cô làm?" phía sau lưng, soojung lạnh giọng.

"ý chị là gì? tôi không hiểu?" cô nhíu mày hỏi.

"điện thoại của heeseung, là do cô bỏ vào ngăn tủ của tôi?"

"bằng chứng?" jina thản nhiên nói.

"tôi có một người bạn, cô ta biết một thủ thuật gửi tin nhắn, đầu tiên cô ta sẽ lấy máy của người đàn ông đó nhắn một tin nhắn gửi vào máy cô ta sau đó khóa máy của người đó ngay, cô ta ấn định thời gian khi nào người đó mở máy thì tin nhắn đó lập tức gửi vào máy cô ta nhưng chủ nhân số điện thoại đó sẽ không biết."

soojung không trả lời mà chậm rãi nói những thứ vô nghĩa nhưng đối với jina thì rất có hứng thú nghe.

"cô bạn ấy muốn gài bẫy tình địch của ta mở máy bởi cô ta biết người đàn ông đó rất ghét ai đụng vào điện thoại của mình. một mũi tên bắn trúng hai con nhạn. thứ nhất khiến người đàn ông trở mặt với cô gái kia còn mục đích thứ hai chính là tin nhắn, tuy nhiên tôi vẫn chưa biết rõ. vậy nên jina, cô có thể nói cho tôi biết hay không?"

lúc này jina cũng có phản ứng, cô nhếch môi.

"tôi công nhận chị thông minh hơn chị yerin nhiều nhưng tôi vẫn không hiểu chị đang nói cái gì? tôi từ trước đến giờ luôn nghĩ cho bản thân, chỉ cần người không hại ta thì ta sẽ không hại người, tôi chỉ muốn bảo vệ bản thân mà thôi, những việc khác tôi không biết gì hết."

soojung cười lạnh. "nếu muốn bảo vệ tốt bản thân vậy sao cô không rời xa heeseung?"

"muốn bảo vệ tốt bản thân với sức của tôi thì không được, vẫn phải tìm một chỗ dựa đáng tin cậy hơn, vừa có gia cảnh tốt, vừa có thế lực lớn, chị nghĩ xem, ai có khả năng đó?"

"rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. jo jina, là cô muốn tự chuốc lấy?"

lời của soojung như dao nhọn muốn đâm thủng tim cô nhưng jina vẫn tỏ ra bộ mặt hờ hửng.

"hình như số chị rất tốt, heeseung không trách gì chị sao?"

"rất tiếc phải phụ lòng tốt của cô ban tặng, có người đã giúp tôi hứng chịu cả rồi."

nếu lúc đó không có yerin ham muốn hưởng công thì e rằng giờ này người ở trong kia khóc lóc ỷ oi là cô chứ không phải yerin nhưng cũng coi như đây là bài học dành cho cô ta để sau này có mắt biết nhìn người một chút.

cửa phòng làm việc bỗng mở ra, yerin mắt đỏ hoe bước ra, đi đến trước mặt jina không nói một lời.

'bốp.'

cái tát rất mạnh gián xuống má jina, ngay lập tức nơi đó ửng đỏ lên, cũng có dấu hiệu sưng tấy.

"jina mày rốt cuộc đã nói gì với heeseung? tại sao anh ấy lại vì mày mà nổi giận với tao? con tiện nhân không biết liêm sỉ này."

yerin vừa muốn bước tới đánh jina nhưng bị soojung ngăn cản.

"cậu có thôi ngay đi không? tuy phòng này cách âm tốt nhưng cũng không được tùy tiện làm bậy."

"soojung, cậu xem con tiện nhân nó đang cười đắc ý kìa, nó là cái thá gì chứ? cũng là đồ tiện nhân chỉ biết bám lấy đàn ông mà thôi, con nhỏ đó có gì hơn tôi mà heeseung lại xem trọng nó chứ? soojung, cậu thấy vậy không tức sao hả?"

yerin nói năng không kiêng dè, tâm cô đang phát hỏa, đầu cũng bốc cả khói, sáng sớm cô đã chuẩn bị mấy món ăn, muốn đem cho heeseung thưởng thức, gã không khen thì thôi, đã hất hết đồ ăn xuống đất còn cảnh cáo cô sao này không được động vào đồ của gã nếu không sẽ thẳng tay trừng trị, còn nói không được gây khó dễ jina.

rốt cuộc cô đã làm gì mà heeseung lại mắng cô chứ, nếu là vì điện thoại thì cô chỉ xóa cuộc gọi thôi mà, không lẽ con nhỏ này mách lẽo. chắc chắn là vậy rồi.

càng nghĩ càng tức sôi máu, yerin hất tay soojung đi đến chỗ jina đang cười đắc ý, vươn tay lên.

"yerin, cô rất rảnh phải không?"

giọng nói lạnh băng truyền từ phía sau, heeseung cả người toát ra nộ khí đi đến trước mặt ba cô gái, ánh mắt rơi xuống gò má sưng đỏ của jina, tức giận quát.

"là cô đánh?"

"heeseung, em..."

"xin lỗi mau." gã lạnh giọng.

"không cần xin lỗi, tôi còn có việc, xin phép đi trước." jina cúi mặt muốn rời đi nhưng bị gã kéo lại.

"còn không mau nói?" gã vẫn giữ thái độ lạnh nhạt nhìn yerin.

yerin cắn chặt răng, đôi mắt ướt át nhìn hai người, tay nắm chặt. soojung cũng không khác gì, trong lòng tức giận không thể tả nhưng vì đại cuộc cô nhích người kéo tay yerin ra hiệu.

"xin lỗi." yerin thấy soojung nhắc nhở, đành cắn răng chịu đựng cúi đầu nhưng cô sẽ không để jina yên ổn, nỗi nhục này cô bắt jina phải trả gấp trăm lần.

"cút đi, đừng để tôi nhìn thấy mặt cô thêm phút nào nữa."

gã lạnh lùng nói, sau đó kéo tay jina vào phòng, đóng mạnh cửa.

năm phút im lặng trôi qua, vài giọt nước mắt rơi xuống, yerin quẹt hết nước mắt, giọng nói đầy gai nhọn thốt lên.

"jo jina, tao sẽ không để mày yên đâu!"

"giận quá mất khôn, mọi chuyện cứ từ từ đã." soojung khuyên ngăn, tuy cũng rất hận nhưng nếu lúc này ra tay, người bị tình nghi nhiều nhất vẫn là họ, vẫn phải đợi thêm chút thời gian nữa.

"tôi không thể đợi, cứ tiến hành theo kế hoạch đã định đi."

yerin xoay người bỏ đi, đợi ư? cô thà chết sớm cũng phải trả mối nhục này nếu không cô sẽ không mang họ yoon.

soojung lắc đầu nhưng cũng sẽ tiến hành, bất quá thay đổi một chút là được.
...

trong phòng làm việc, jina yên lặng ngồi trên ghế sofa, heeseung ngồi kế bên nhìn gò má sưng đỏ của cô, gã nhíu mày đi lấy hộp đựng thuốc, lấy ít thuốc mỡ bôi lên má cô.

jina vẫn im lặng đợi gã bôi thuốc xong, cô mới lên tiếng.

"nếu không có chuyện gì nữa, tôi xin phép ra ngoài."

chưa kịp đứng lên đã bị gã kéo lại ôm vào lòng, tiếng thở dài vang trên đầu.

"nếu em muốn, sau này cô ta sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa."

đây cũng là ý muốn của gã từ lâu bởi yerin ngày càng tham lam khiến gã khó chịu, mặc dù từ trước đến giờ cô ta làm rất nhiều việc sau lưng gã nhưng càng lúc rắc rối cô ta gây ra càng nhiều, gã cảm thấy chán ghét vì thế mới đưa ra quyết định này.

"nếu sau này tôi cũng cho một tình nhân khác của anh một cái tát, có phải anh cũng sẽ nói thế phải không?" cô nhàn nhạt nói, vẻ mặt hờ hửng.

"em..." điện thoại reo lên, gã đến bàn làm việc bắt máy.

"chuyện gì?"

"..."

"cho cậu ta vào."

gã cúp máy lại nhìn jina, ánh mắt phức tạp.

"mặt em còn sưng, vào phòng nghỉ của tôi nghỉ một chút đi."

"không cần, tôi còn nhiều việc phải làm." cô cúi đầu, mặt không cảm xúc đi lướt qua gã.

"sẽ không." gã phun hai chữ không ý nghĩa, jina dừng một chút cũng không nói nhiều, cô đi thẳng ra ngoài.

heeseung ngồi xuống ghế, tay đỡ trán, trầm tư.

"lee tiên sinh."

sunoo vào trong thấy điệu bộ lúc này của heeseung thì nhíu mày nhưng chỉ là thoáng qua, hắn gật đầu chào.

"nói đi." heeseung đi đến bàn làm việc, ngồi dựa vào ghế da, lấy một điếu xì gà, châm thuốc.

"mấy chuyến hàng gần đây của park jongseong tiên sinh bị người ta phá, park tiên sinh bảo tôi nói với ngài nên cẩn thận bởi bọn người lần này không phải đơn giản muốn nuốt hàng mà muốn nuốt luôn cả địa bàn."

"điều tra được gì rồi." gã hờ hửng nói, trong đầu lại hiện khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.

"là một tổ chức mới, hiện tại vẫn chưa xác định được, chúng tôi cần thời gian."

"khi nào xác nhận được thì bảo jongseong đừng nóng vội, cần tìm ra căn cứ của bọn chúng, diệt trừ luôn một thể."

"vâng, tôi sẽ đi làm ngay." sunoo gật đầu lui ra ngoài.

heeseung ngồi đó, vẻ mặt vẫn lạnh băng, tay dụi tắt điếu xì gà.

từ đêm hôm qua, lòng gã luôn mang cảm giác khó tả, lần đầu tiên gã được hưởng thụ trọn vẹn một đêm sinh nhật vui vẻ, lòng gã đến giờ vẫn còn thấy hưng phấn, jina tuy tính tình ngang bướng lại hay chọc giận gã nhưng đêm qua, vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ của cô khiến gã có chút dao động.

gã rất thích vẻ mặt đó, cứ muốn ngày nào cũng thấy mãi, chợt nghĩ đến eunsang, có phải đó là lý do mà eunsang đã yêu jina không ?

một cảm giác khó chịu bao trùm thân thể, tay siết chặt, trong đầu biết bao suy nghĩ hiện ra.

jina và eunsang đã trải qua những ngày tháng ra sao? có phải lúc nào jina cũng bày ra vẻ mặt đó không? có phải cô luôn nở nụ cười với eunsang phải không?

lại nghĩ đến lần đầu tiên cô nhầm lẫn gã và eunsang, nếu lúc đó không phải gã vậy bây giờ có phải jina đã ở bên eunsang mãi mãi hay không?

'xoạt.'

giấy tờ trên bàn bị gã gạt xuống đất.

cả người toát ra hàn khí, ánh mắt cũng trở nên sắt lạnh, gã bị sao thế chứ? jina chỉ là tình nhân của gã, sao gã phải bận tâm.

nhưng khi nghĩ đến gò má sưng đỏ của cô, gã lại thấy khó chịu, cảm giác này rốt cuộc là gì... động tâm sao? có phải giống như sunghoon nói, gã đã động tâm?

điên thật, gã và jina tính từ lần đầu gặp mặt chỉ ba lần, sau đó thì gã đem cô về sống chung chưa được một tháng, sao lại động tâm. càng điên hơn khi gã lại thấy khó chịu khi nghĩ đến eunsang? sao gã lại cảm thấy khó chịu chứ?

đi đến tủ rượu, gã lấy một chai vang, rót vào ly, tu một hơi.

'cô ta không xứng.'
...

khí trời hôm nay rất tốt, jina vừa tan tầm đã tản bộ về khu nhà trọ.

mấy ngày nay heeseung bận việc ở công ty nên không quản cô vì thế cô mới được tự do, tranh thủ về nhà trọ lấy vài thứ, sẵn tiện quét dọn một chút.

ba mẹ của cô lần này không về nước bởi khách rất đông nên bảo tới sinh nhật cô, họ về chúc mừng luôn. thật ra cũng không sao, bất quá nếu nhớ họ thì điện thoại là được.

đang nhìn những hàng cây khô không lá, bỗng một con chó từ đâu chạy tới chắn chân cô, jina nhìn xuống, là một chú chó nhỏ lông xù màu trắng trông rất đáng yêu, nó đang quẩy đuôi khè lưỡi ngồi bẹp xuống đất nhìn cô.

jina rất thích chó nên thấy vẻ đáng yêu đó làm sao nhịn được, vì thế cô liền ngồi xuống ôm nó vào lòng vuốt ve, lại hôn một cái chụt nữa chứ.

con chó nhỏ tự nhiên nghiêng đầu sau đó nhảy xuống làm cô hoảng sợ, nhìn theo thì thấy cô gái nhỏ nhắn mặc một chiếc váy liền màu trắng, trông như thiên sứ, chỉ thiếu mỗi đôi cánh mà thôi.

chú chó nhỏ nhảy vào vòng tay cô bé, jina giờ mới nhận ra đó là ai, cô đi tới mỉm cười.

"inhye, lâu rồi không gặp, em vẫn khỏe chứ?"

nói xong cô mới biết mình thật sai lầm, inhye không biết nói thì làm sao trả lời, cô từng hỏi heeseung về inhye, gã nói cô bé là quái vật, đừng nên tiếp cận nhưng cô bé thật sự rất đáng yêu mà.

inhye gật đầu coi như chào hỏi, vẫn ôm chú chó nhỏ nhìn jina.

jina liếm môi, cô không biết nên nói cái gì nữa đây. nhìn xung quanh cũng không thấy jongseong, không lẽ inhye đi lạc?

"park tiên sinh không đi cùng em sao?"

inhye gật đầu, cô lại hỏi tiếp. "em đi một mình sao? không ai đi cùng em à?"

cô bé lại gật đầu, jina không biết làm sao cho phải, cô lấy giấy viết ra.

"em cho chị số của park tiên sinh, chị sẽ gọi cho anh ấy đến đón em."

cô bé im lặng, không nhúc nhích, jina thật sự bó tay, không hiểu vì sao một người sống trong hắc đạo như park jongseong lại có thể để bên cạnh một cô bé đáng yêu như thế này?

mấy người có quyền lực luôn có sở thích biến thái hay sao?

"à, em biết đường về nhà không? để chị gọi taxi hộ em?"

inhye vẫn nhìn cô ngây ngốc, cô cúi đầu thở dài.

"inhye, hiện tại chị có việc cần làm, nếu em biết đường về nhà vậy chị đi trước nha."

cô lấy ít tiền đưa cho inhye, sau đó muốn rời đi nhưng...

"jongseong đi mỹ mai mới về, em đang đi dạo với zero."

thanh âm trong trẻo đến mức khiến người nghe có cảm giác như có một dòng nước ấm đang chảy vào tim, jina xoay người nhìn inhye.

"em... nói được?" cô dò hỏi.

inhye gật đầu, jina lại càng khó hiểu hơn, nếu biết nói chuyện sao nãy giờ không nói sớm, báo hại cô phải suy nghĩ nát óc mới nghĩ ra cách để hỏi.

'tin, tin, tin' tiếng còi in ỏi lôi kéo ánh mắt hai cô gái.

trước mặt họ là chiếc ferrari màu sẫm sang trọng, cửa xe mở ra, chủ nhân chiếc xe vừa bước xuống là một người đàn ông có đôi mắt đào hoa, thân người thẳng tắp vận bộ tây âu đen phối áo tối màu, trên cổ choàng một chiếc khăn màu nâu, tay đút túi quần, trong anh thật tuấn lãng khiến biết bao cô gái đi đường đều phải chết chân đứng nhìn.

jina cảm thấy hôm nay không biết là vận may hay xui xẻo mà cứ gặp người quen mãi, thấy người đàn ông ăn mặc bảnh bao đi đến chỗ mình, cô mỉm cười.

"lâu rôi không gặp, park tiên sinh, ngài vẫn khỏe chứ?"

sunghoon nở nụ cười tà mị, anh nói với vẻ thân thiết.

"gọi anh là sunghoon được rồi, anh vẫn bình thường, chỉ có điều sắp bị tên jongseong rợ rịa quấy rầy sắp chết." lại nhìn inhye.

"inhye, jongseong nhờ anh chăm sóc em mấy ngày, bảo em muốn đi đâu thì nói với anh là được."

inhye không nói một lời, chỉ gật đầu, jina nhíu mày, sao lại im lặng nữa rồi?

"jina, em định đi đâu sao? anh có thể cho em quá giang được đó."

sunghoon tuy lúc đầu không có thiện cảm lắm với jina bởi cô nàng từng làm cậu em thân yêu ruột thừa của anh đau lòng nhưng việc lần trước nhờ có cô mà anh mới tìm được geunji vì thế anh mới có thiện cảm một chút.

"ơ, thôi anh đưa inhye đi đi, em đi một chút nữa là tới rồi."

cô cự tuyệt nhưng váy lại bị inhye kéo kéo như muốn cô đi chung, nhìn vẻ mặt đáng yêu như thiên thần ấy làm sao cự tuyệt nổi, cô ậm ực rồi cũng lên xe.

"phiền anh vậy."

chiếc xe sang trọng từ từ hòa vào dòng xe đang chạy. trong xe ba người không ai nói với ai, inhye ngồi ghế sau cùng zero, jina ngồi cạnh sunghoon, thấy không gian cứ yên ắng, cô đành lên tiếng.

"chị geunji dạo này vẫn khỏe chứ anh?"

"joe đi pháp rồi, ba ngày sau mới về." nhắc đến jeon geunji, vẻ mặt sunghoon tươi hẳn, khiến jina rất tò mò không biết rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì.

một năm trước, jina biết được thì ra sunghoon là anh rể của geunji nhưng không biết một năm sau đã xảy ra chuyện gì mà sunghoon lại ly hôn còn muốn sống chung với geunji, cô không phải nhiều chuyện nhưng là bạn tốt nên biết chút ít để nếu có chuyện gì xảy ra cô cũng có thể an ủi được cô bạn thân.

"em thấy anh đường đường là tổng giám đốc vậy mà sao nhàn rỗi thế? còn chị geunji chỉ là thư kí mà bận tối mặt tối mũi, hơi... tội thật."

jina cố ý châm chọc, cô cũng không biết lấy đâu ra dũng khí mà nói năng kiểu đó, chắc tại cô biết chỉ cần là chuyện của geunji thì sunghoon đời nào trách nổi cô.

quả nhiên, ánh mắt anh bỗng thâm trầm, vẻ mặt không còn mang vẻ hời hợt mà mang theo chút buồn bã. "cô ấy nói nếu muốn tốt cho cô ấy, hãy để cô ấy được tự do."

làm việc với tự do liên quan gì với nhau? jina thở dài, đành tìm một dịp nào đó hỏi cho ra lẽ mới được, cô cũng mong geunji được hạnh phúc đó thôi.

"còn em thì sao?" anh chợt hỏi cô, jina giật mình nhưng vẫn cười khẽ trả lời.

"cuộc sống của món đồ chơi, anh nghĩ xem?" cô nhìn ra cửa sổ.

"anh cũng biết chuyện của em và eunsang rồi đó... khôn ba năm dại một giờ, ngày ấy nếu em không ngu ngốc thì đâu rơi vào tình trạng này, cũng là do em tự làm tự chịu, không trách ai được."

đôi mắt nhìn về xa xăm. "chỉ mong heeseung mau chán món đồ chơi này mà thả em đi, sau khi được tự do, em sẽ quay về cuộc sống hiện tại, sống thật hạnh phúc bên ba mẹ."

không biết vì sao nói ra những lời này, cô cảm thấy rất dễ chịu, tuy không tiếp xúc nhiều với sunghoon nhưng thấy anh chịu tâm sự cùng mình nên cô cũng không ngại nhiều lời.

"heeseung bề ngoài tuy lạnh lùng nhưng cậu ấy rất để ý đến cảm giác của người khác, cũng biết quan tâm đến người khác, chỉ là em chưa thấy đó thôi." anh dừng một giây.

"jina à, anh nói thật, từ lúc quen biết heeseung cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh thấy cậu ấy luôn tỏ ra khó chịu khi bọn anh nhắc đến em, nhất là lần ở rhythm, lần đầu tiên heeseung không muốn để người phụ nữ bên cạnh mình phục vụ bọn anh."

jina quay mặt nhìn sunghoon, cô muốn nghe anh nói tiếp nhưng anh lại ngập ngừng.

"anh không biết nên nói sao cho em hiểu nhưng bất kì người đàn bà nào đều có thể phản bội heeseung nhưng em tuyệt đối không thể làm thế, hiểu không?"

cô cau mày. "vì sao?"

anh cười cười. "vì đối với heeseung, mấy cô gái đó chẳng là gì cả nhưng còn em thì heeseung sẽ không vui."

jina im lặng nhìn về phía trước, trong đầu nảy sinh ra rất nhiều vấn đề.

lát sau cô lên tiếng. "nếu anh nói thế, không lẽ cả đời này, em cũng đừng mơ đến hai chữ tự do sao?"

"em cứ tiếp xúc với heeseung thêm một thời gian nữa thì sẽ biết cậu ta là người thế nào. heeseung... thật sự rất đáng thương."

nghe xong lời đó, cô sửng sốt, kẻ lòng lang dạ sói như gã mà đáng thương sao? nếu gã đáng thương vậy những kẻ gã giết thì sao? còn ba mẹ cô không lẽ đáng chết sao?

không muốn nhớ đến chuyện đau lòng, jina chuyển đề tài.

"khăn choàng đan đẹp thật, chị geunji tay nghề vẫn như xưa."

sunghoon giật mình bởi câu nói đột ngột của cô, anh cười khẽ, tay chạm vào khăn choàng.

"anh thật muốn biết, em và geunji thân nhau đến mức nào, em có thể kể anh nghe những chuyện của geunji cho anh biết được không?"

"em chỉ biết sơ sơ thôi. như sở thích, năng khiếu... ngoài ra em không biết gì hết."

cô nói dối không chớp mắt, nếu nói quá nhiều thì sẽ lộ ngay.

"ừm... à, anh có chút chuyện muốn nhờ em, em giúp anh được không?"

"anh cứ nói đi nhưng quá sức của em thì không được."

anh xoay bánh lái nói. "anh muốn mua một ít đồ cho joe nhưng không biết cô ấy thích gì? giờ có em ở đây nên anh nhờ em giúp anh chọn đồ được không?"

"được, nhưng ngay bây giờ thì không được vì em còn có việc." cô còn phải về lấy đồ nữa nha, cũng không muốn về trễ để tên kia bắt bẻ.

"không cần gấp, chủ nhật tuần này đi, sáng anh sẽ rước em." anh lại nhìn kính xe.

"inhye đi chung luôn nha."

người vô hình nãy giờ mới được nhắc tới ngốc đầu lên, gật một cái rồi cho chú chó nhỏ ăn xúc xích.

"vâng, vậy chủ nhật anh đến tiệm cafe koni đón em đi."

cô không muốn tên kia lại gây chuyện không đâu, giấu là tốt nhất. sunghoon cũng hiểu ý, anh cười cười.

"em giúp anh nhiều thế, nếu có chuyện gì cần anh giúp thì cứ nói, anh sẽ cố hết sức."

càng lúc anh càng thích jina, có cô rồi thì hiểu biết về geunji sẽ càng nhiều.

jina suy nghĩ một chút, lại nhìn khăn choàng trên cổ anh, cô lên tiếng.

"có đấy, em sẽ làm phiền anh một thời gian dài đấy nha."

sunghoon tươi cười gật đầu dù chưa biết cô muốn anh làm gì nhưng đối với anh, mọi thứ chỉ là việc nhỏ, chuyện của geunji mới là chuyện lớn.
...

gần một tháng trôi qua trong im lặng, jina hai mắt ngày nào cũng như gấu trúc đi đến công ty, một phần vì heeseung, phần còn lại cũng là vì gã, cô không biết tại sao mình phải tự hành hạ bản thân mình như thế, thật là điên hết chỗ nói.

quán koni.

jina cùng sunghoon và geunji ngồi uống cafe, không khí hiển nhiên rất vui vẻ, sunghoon lại giữ vẻ mặt cợt nhã chọc ghẹo jina nhưng lại bị geunji bóp cổ.

lát sau, geunji đi vệ sinh, còn lại hai người, jina lấy túi sách, lên tiếng.

"tiếp tục nào."

"nữa sao?" anh thở dài tỏ vẻ rầu rỉ nhưng vẫn đứng lên làm người mẫu.

jina cười hì hì, từ trong túi sách lấy ra một chiếc khăn choàng màu đen, hoa văn trên khăn có hình hoa tuyết rất tinh xảo, jina đứng dậy đến bên sunghoon choàng qua vai anh, sờ cằm nghiền ngẫm.

"hừm... khoảng một gang tay nữa là được rồi."

"anh thấy nên hai gang thì hơn, tên đó cao hơn anh một chút." anh cũng cho thêm ý kiến.

"đây là khăn choàng cổ chứ không phải cravat." cô nhíu mày nói.

đàn ông quả không có khiếu thẩm mỹ mà, nhìn gái là hay nhất.

anh lại cười, sau đó vẫn thấy hơi khó hiểu, anh lại hỏi.

"sao em không kêu heeseung làm thử nghiệm? như vậy tiện hơn."

jina chỉnh chu một chút, không ngẩn đầu nhìn anh, nói vẻ thản nhiên.

"anh cũng biết anh ấy chỉ sài đồ hiệu, đâu thích mấy món rẻ tiền này."

cô dừng một chút. "em định đan xong sẽ đến chỗ cửa hiệu em quen đóng nhãn hàng hiệu, sau đó gói lại tặng anh ấy, như vậy anh ấy sẽ không nghĩ nó là hàng rẻ tiền."

lúc trước cô và geunji hay đan khăn, nón, áo bằng len để kiếm tiền nên có quen một cửa tiệm đóng nhãn hàng hiệu, chỉ cần đóng tem thì bán được với giá rất cao nhưng với tay nghề của hai cô đương nhiên không ai phát hiện, chắc heeseung cũng thế thôi.

"anh thấy nếu heeseung biết là em làm thì dù nó chỉ đáng một xu, cậu ấy vẫn thích."

sunghoon nói thật lòng, theo như kinh nghiệm tình trường lão luyện thì chắc tên kia đã động tâm nhưng vì đầu đá mà chuyện tình cảm thì lại mù tịt nên đến bây giờ vẫn làm khó dễ jina.

"chuyện anh kể chẳng vui tý nào." jina cười chế giễu, lại suy nghĩ, mắt trừng anh.

"anh nói đồ em chỉ đáng một xu thôi sao? anh muốn chết hả?"

sunghoon thở dài, hai cánh tay đè lên vai jina, nếu người ngoài nhìn thấy tưởng đâu họ đang muốn trao nhau một cái hôn nồng cháy nữa là khác.

"anh giỡn thôi mà, làm gì hung dữ thế?" sunghoon chọc chọc má cô.

"nhưng jina à, anh thấy tên kia là tên đầu đá, em đừng nói với anh em là đầu gỗ nghe?"

cô lườm anh, cũng không hất tay anh ra, mà vòng bên hông nhéo mạnh.

"á..." anh lui lại, xoa hai bên hông. "em hung dữ như thế không sợ đàn ông bỏ chạy hết sao?"

"nếu được như lời anh nói thì em sẽ cúng một con heo quay."

cô vừa cười vừa nói, lại nhìn dáng vẻ sunghoon đang xoa hai bê hông, không nhịn được nên cười lớn hơn.

đây mà là tổng giám đốc ngân hàng đa quốc gia sao? cho xin đi, thà tin heo biết leo cây còn hơn.

geunji đi ra trông thấy bộ dạng ấy cũng không nhịn được cười.

"tổng giám đốc cao cao tại thượng như anh mà không làm lại một cô nhóc, nếu truyền ra ngoài, mặt mũi của anh chắc nên đi thẩm mỹ viện chỉnh sửa lại để người ta khỏi biết anh là ai thì hơn."

"joe em hùa với jina ăn hiếp anh sao? được, được lắm, hôm nay bổn đại gia sẽ cho hai cô nương biết tay."

nói xong, anh liên nhào tới như muốn ăn tươi nuốt sống geunji nhưng bị jina chắn ngang ôm lại.

"là đàn ông con trai mà đi so đo với phụ nữ, anh là đàn bà chắc."

jina nói xong buông anh ra, môi vẫn nở nụ cười, sunghoon nghe thế không giận, nhìn geunji, cười gian xảo.

"joe à, jina nói anh là đàn bà, em chứng minh cho em ấy thấy đi."

geunji mặt đỏ như quả cà chua, cô cắn môi, trừng mắt. "anh muốn chết?"

thấy cô nổi giận, anh cười cười đi đến ôm cô vào lòng.

"đừng giận, anh thích em cười nhiều hơn, em cười rất đẹp."

geunji nghe được anh khen, trong lòng cảm thấy ngọt ngào cũng ôm lại không hề để ý jina kế bên đang xem phim tình cảm.

jina nhìn họ với vẻ ngưởng mộ cùng ghen tỵ, không biết khi nào cô mới được như geunji, được người đàn ông mình yêu ôm vào lòng, cảm giác đó chắc chắn rất tuyệt.
...

lee gia.

không gian hôm nay rất lạ, jina vừa về đến biệt thự thì mọi người làm đã đứng hàng ngang ở đại sảnh, vẻ mặt người nào cũng nặng nề như sắp có động đất đến nơi nhưng không biết đường nào để chạy.

jina khó hiểu đi đến muốn hỏi hang thì một luồng khí lạnh quét trước mặt khiến cô rùng cả mình, nhìn về phía có hàn khí bay đến.

heeseung cả người toát vẻ u ám, vẻ mặt tối sầm như ai đang thiếu nợ gã, từng bước chân đi xuống cầu thang như muốn giẫm chết người, gã đến chỗ cô, giọng lạnh đến âm độ.

"tại sao bây giờ mới chịu về?"

ngữ khí lạnh đến âm độ khiến jina tưởng mình đang ở bắc cực, theo phản xạ cô lui về sau một bước, nuốt ngụm khí lạnh trước mặt, lấy lại tinh thần.

"tôi đi uống cafe với bạn."

"với ai?" gã lại hỏi.

"cùng chị geunji uống cafe ở quán koni." thấy vẻ mặt đó nếu không nói thật chắc sẽ bị gã làm cho đóng băng mất thôi.

gã cười lạnh. "sunoo."

từ sau sunoo đi đến, khẽ lên tiếng.

"ngày hôm nay, cô jina tan tầm lúc năm giờ, sau đó đến một của hàng gia dụng, sáu giờ ba mươi đến quán koni, bảy giờ thì sunghoon tiên sinh đến, sau đó hai người..."

jina tức giận, không đợi sunoo nói hết đã chen ngang.

"anh cho người theo dõi tôi?"

"đó là điều tất nhiên, tôi rất muốn biết trong lúc tôi không có nhà, người phụ nữ của tôi muốn cùng ai lên giường."

"heeseung, anh..." cô giơ tay lên muốn tát nhưng bị gã giữ chặt, mắt gã trở nên u ám.

"tôi đã từng cảnh cáo cô, không được tiếp cận park sunghoon mà sao cô cứ thích làm trái ngược những gì tôi nói?" gã gằn từng chữ một.

gã thật sự nổi điên, vì dạo này công ty có chuyển biến xấu, gặp thêm chuyện bên tổ chức của park jongseong nên cả tháng nay ít khi gặp cô, tối về thì cô đã ngủ nên gã cũng không làm được gì.

hôm nay giải quyết được một nửa công việc tự nhiên muốn thấy cô nên chạy về, không nghĩ cô lại cùng sunghoon tươi cười khoát vai nói chuyện, lúc nhìn những tấm hình đó, gã đã xé nát chúng cũng muốn xé luôn nụ cười trên môi cô, nụ cười đó không bao giờ cô dành cho gã.

tại sao chứ? tại sao cô có thể cười với bất kì ai, tại sao lại không cười với gã? cô ghét gã đến thế sao?

"tôi gặp chị geunji, park tổng cũng ở đó!" cô giải thích nhưng thấy vẻ mặt của gã thì biết mình toàn nói lời vô nghĩ, vì gã có chịu nghe đâu.

quả nhiên. "đàn bà quả thật có cái lưỡi không xương... jo jina, cô thật to gan."

gã nắm chặt cằm cô. "sao hả? mấy ngày tôi không ở nhà, không ai thỏa mãn loại phóng đãng như cô nên mới tìm park sunghoon giúp đỡ sao?"

"câm miệng." cô hét lớn nhưng...

'BỐP' một cái tát giáng xuống rất mạnh, máu từ khóe môi chảy xuống.

jina ngây ngốc ngồi đó không tin những gì vừa diễn ra... gã đánh cô?

heeseung không cảm thấy mình làm sai, vẫn nói những từ khiến người ta căm hận.

"tôi đã từng nói không được dùng hai từ đó với tôi. jina, trí nhớ của cô kém như thế sao? tôi nghĩ nên cho cô bài học để nhớ việc gì nên làm, việc gì không nên làm."

gã kéo người cô lên đi đến sofa, đẩy cô ngã xuống, cả người đè lên.

khi jina biết chuyện gì sắp xảy ra thì... 'xoẹt'

áo và váy bị xé nát, quần lót cũng bị xé rách, cô hoảng sợ đẩy gã ra, miệng quát lớn.

"heeseung, anh không có quyền đối xử với tôi như thế!"

những người làm biết chuyện gì sắp xảy ra nên đồng thời lui xuống nhưng...

"đứng lại hết cho tôi."

bọn người làm giật mình, cùng một suy nghĩ. 'ông chủ muốn làm gì thế?'

"không có lệnh của tôi nếu người nào dám bước khỏi chỗ của mình thì đánh chết ngay tại chỗ."

tất cả hoảng sợ, không ai động đậy hay lùi nữa bước, họ không biết vì sao ông chủ lại muốn thế? cũng không biết cô jina đã làm gì nhưng họ biết ông chủ đang rất tức giận, bọn họ cũng không muốn chết nên đành nghe lệnh đứng đó.

"á..." bị vật nam tính xâm nhập bất ngờ, jina hét lớn bởi không có bước dạo đầu nên cô rất khô khan, không thể thích ứng kịp vật to lớn của hắn.

"lee heeseung, anh là tên cặn bã."

nước mắt trào ra theo những gì cô nói. nhục nhã , thật nhục nhã, gã cư nhiên làm thế với cô trước bao nhiêu người, vì sao phải nhục nhã cô như thế? cô đã làm gì kia chứ?

"cặn bã sao?" gã lại thúc mạnh một cái làm jina muốn ngất xỉu, cô nắm chặt cạnh ghế, nhìn gã chỉ thấy vẻ mặt gã chỉ càng u ám thêm.

"hừ... trước mặt mọi người có thể bá vai ôm cổ câu dẫn đàn ông mà lại thấy nhục nhã khi làm chuyện này trước mặt người khác sao? loại đàn bà phóng đãng như cô đáng lẽ phải thấy kích thích mới đúng chứ?"

"heeseung, tôi thật sự là kẻ ngốc."

nói một câu không đâu ra đâu, cô cắn chặt môi quay mặt chỗ khác, mặt cho gã ra vào bên trong cô.

nhưng gã lại xoay mặt cô đối mặt với gã. "đúng, là cô ngu ngốc, cô nên biết như thế."

suy nghĩ của gã lại trái ngược với cô nhưng gã cũng không để ý nhiều, mặc kệ xung quanh, gã dùng mọi sức lực tra tấn cô hết lần này đến lần khác.

người làm ai nấy chỉ cúi đầu không dám nhìn cảnh tượng trước mặt, ông chủ của họ thật sự điên rồi, sao lại làm thế với cô jina kia chứ?

dì min cũng đắng cay cúi đầu, mấy ngày trước còn vui vẻ với nhau, sao giờ lại thành ra thế này, cậu chủ thật là, mọi cố gắng của bà đã bị cậu chủ làm hỏng hết rồi.

thời gian trôi đi cũng khá nhanh, mọi động tác cũng dừng lại khi gã gầm nhẹ.

đứng dậy sửa sang quần áo, nhìn người nằm dưới ghế sofa, đôi mắt vô thần, nước mắt cũng khô cạn nhưng vẫn còn động chút ít ở khóe mắt, quần áo bị gã xé nát, trông cô y như đóa hoa bị dùi vập nhưng gã không động tâm, chỉ hừ lạnh.

"đây là lần cuối, nếu cô còn muốn quấn lấy park sunghoon, thì lần sau, tôi sẽ muốn cô trước mặt ông bà jo."

lấy áo khoác từ tay người làm, gã bước nhanh ra khỏi đại sảnh.

jina vẫn nằm đó, không biết suy nghĩ cái gì, dì min cùng mấy người làm chạy tới đỡ cô, thấy phía dưới ra chút máu đỏ, họ hoảng sợ hỏi.

"cô jina, để tôi..."

"buông ra." giọng cô không chút ấm áp vang lên khiến họ cũng hoảng hốt mà buông tay ngay.

jina chật vật đứng dậy đi từng bước lên cầu thang, tuy hạ thể đau nhưng vẫn có thể đi được.

dì min vẫn không an tâm, bà đi tới nắm tay cô thì phát hiện tay cô lạnh ngắt, bà lo lắng.

"cô jina, để tôi gọi bác sĩ khám cho cô được không?"

"buông ra."

cô quát lớn khiến bà sửng sốt cũng kinh hoàng bởi ánh mắt của jina trở nên sắc lạnh cùng giọng nói đầy nộ khí, bà buông tay ngay.

jina tiếp tục đi lên lầu, để lại mấy người làm vừa lo vừa sợ nhìn cô, đây là lần đầu tiên họ thấy jina như vậy, họ không biết sau này còn xảy ra sóng gió gì trong cái biệt thự này nữa đây?
...

rhythm.

trên tầng cao nhất, jongseong mặc áo choàng đen, ngồi trên ghế sofa và inhye thì được hắn ôm vào lòng.

khi kích tình qua đi, inhye cả người mềm nhũn dựa vào vòng tay ấm áp của hắn, vẻ mặt hồng hào mang theo chút phong tình đầy quyến rũ mà jongseong tuy vẻ mặt thoả mãn nhưng vẫn thấy khó chịu bởi hắn vẫn chưa ăn đủ vì bị người ta phá đám.

mà cái tên phá đám ấy lại nhàn hạ ngồi uống hết mấy chai rượu quý của hắn, đã vậy còn không chịu về, jongseong lườm kẻ đã ngà ngà say trước mặt.

"rượu chứ không phải nước lã. nếu cậu khát thì đi ra hồ bơi mà uống."

heeseung không để ý, lại tu hết một ly. "nếu là bạn bè tốt thì lấy thêm rượu cho tôi đi."

"chuyện gì mà khiến cậu tức giận đến mức phải dùng rượu hạ hỏa vậy?"

jongseong cảm thấy tên này gần đây rất lạ, cứ hay đến tìm mấy tủ rượu của hắn mà phá hoại, tuy hắn không tiếc nhưng nếu tên này cứ đến hoài thì hắn và inhye phải làm sao? hắn vẫn muốn nhân nhịp mấy ngày rảnh rỗi ôm ấp tiểu thiên thần của hắn chứ.

"nếu là chuyện đàn bà thì tìm sunghoon là tốt nhất, tên kia đào hoa có tiếng."

thấy gã cứ uống mãi, jongseong đành lên tiếng muốn đuổi khách.

"đừng nhắc đến tên đó trước mặt tôi!"

giọng gã nghe ra có sát khí muốn giết người khiến jongseong càng khó hiểu hơn, chưa kịp lên tiếng thì...

"giờ này mà còn có người nhớ đến tôi sao? ây, heeseung à, làm gì uống nhiều vậy?"

sunghoon từ thang máy đi ra thấy cảnh này không khỏi giật mình, tên heeseung này mỗi khi có chuyện buồn đều như thế. vậy là chuyện gì đây?

mới bước được vài bước thì...

'xoảng.'

sunghoon nhìn chai rượu quý bay thẳng vào mình, kịp thời né tránh, không khỏi toát mồ hôi lạnh, bị nó đập vào đầu, không chết cũng liệt giường.

"cậu nổi điên gì thế? sao lại chọi tôi."

sunghoon mặt đen thui đi tới nhưng nhìn thấy vẻ mặt đầy tà khí của heeseung khiến anh muốn co giò bỏ chạy ngay. đành đi vòng sang ngồi kế jongseong, anh nháy mắt hỏi xem chuyện gì nhưng jongseong chỉ lắc đầu, anh đành liều mạng hỏi.

"sao rồi? là chuyện của mấy chuyến hàng lần trước hay là chuyện ở công ty?"

dạo gần đây có một tổ chức bí mật hay kiếm cớ gây sự với bọn họ nhưng hành tung của bọn chúng quá cẩn mật nên bọn họ vẫn chưa tìm được, tuy hơi đau đầu nhưng không đến nổi khiến tảng băng này phát hỏa.

"dạo gần đây cậu rất rảnh thì phải?" heeseung lên tiếng, nhìn về sunghoon nhếch môi cười khinh.

"một con báo con không đủ thoả mãn cậu, muốn tìm thêm con mèo hoang của tôi nữa sao?"

tuy gã không biết sao lại khó chịu nhưng jina là món đồ chơi của gã, ngoài gã ra không một ai được đụng vào cô , mà giờ tên sunghoon này lại động dục muốn jina, gã thì lại rất ghét như thế.

sunghoon vẫn không hiểu chuyện gì nhưng jongseong có thể cảm nhận được tên heeseung này... đang ghen.

vẫn muốn xem kịch hay, jongseong vẫn ôm inhye trong lòng, phớt lờ động tác nháy mắt nhướng mày của sunghoon nhìn về phía mình.

sunghoon thấy jongseong làm lơ, đành phải tự lực cánh sinh.

"cậu nói vậy là có ý gì?"

heeseung hừ lạnh. "sunghoon, cậu nên nhớ rõ, tôi không thích ai đụng vào đồ của tôi, dù là bạn bè cũng không được?"

"cái này thì tôi biết nhưng tôi đụng vào cái gì của cậu chứ?" anh lại hỏi.

tự dưng cảm thấy lạ lạ, lại suy nghĩ câu nói cái gì báo con, cái gì mèo hoang, mắt bỗng sáng lên, lại nhìn heeseung mặt tối sầm như đêm ba mươi kia, cợt nhã hỏi.

"cậu nói là jina sao?" thấy heeseung có phản ứng, anh tự nhiên muốn chọc nhưng nghĩ đến cái chai khi nãy mém bay trúng đầu, đành thôi vậy.

"chắc cậu đã hiểu lầm, tôi và jina chỉ là bạn bè thôi, với lại em ấy là bạn của geunji, tôi thì không có hứng thú lên giường với bạn của người yêu chút nào."

heeseung nhếch môi. "hai người làm việc gì không liên quan đến tôi, dù gì sao này cô ta cũng không có gan để gặp cậu."

"cậu đã làm gì jina?" anh lo lắng hỏi, lại bắt gặp vẻ mặt chế giễu của heeseung.

"nói không có hứng thú mà lại lo lắng sao? sunghoon, cậu yên tâm, tôi không làm chết cô ta là được rồi."

"cậu..." sunghoon cau mày, tên heeseung này làm việc luôn độc đoán, không biết jina có sao không? nghĩ kỹ một chút, anh lại nói.

"tôi không biết cậu đã làm gì với jina nhưng đừng để bản thân hối hận là được."

"loại đàn bà như cô ta, lúc không có tôi thì đi tìm cậu tỏ ra lẳng lơ, vì thứ như thế, tại sao tôi phải hối hận việc đã làm?"

sunghoon giờ đã hiểu chuyện, chắc tên này lại cho người theo dõi jina nên mới biết cô nàng tìm đến anh, sunghoon thở dài, bắt đầu giải thích.

"cậu hiểu lầm rồi, đúng là dạo này jina có tìm tôi nhưng là vì cậu mới tìm."

heeseung nhíu mày, đợi sunghoon nói tiếp.

"đợi trước tôi được jongseong nhờ vả trông chừng inhye, lúc đó tìm được inhye nhưng jina cũng ở đó, sau đó tôi muốn mua đồ cho geunji mà jina lại biết geunji thích gì nên mới nhờ vả em ấy, ngược lại em ấy bảo mình làm ma nơ canh, thử chiều dài khăn choàng cổ giúp em ấy."

anh uống ngụm rượu, ngước nhìn heeseung ngồi ngây đơ tại chỗ lắc đầu.

"jina nói với tôi, lần trước sinh nhật cậu, em ấy không có tặng cái gì hết nên muốn đan khăn choàng cổ tặng cậu, tôi cũng bảo em ấy tìm thẳng cậu được hơn nhưng em ấy bảo cậu toàn mặc hàng hiệu mà em ấy không có tiền, đành lấy giả tráo thật, tự đan rồi đóng tem hiệu để tặng cậu."

lúc này heeseung như kẻ bị dội xô nước lạnh, tỉnh hẳn ra, sunghoon lại nói tiếp.

"heeseung, tôi biết cậu luôn cho rằng jina là kẻ tham tiền muốn quấn lấy eunsang nhưng nếu là thế thì em ấy sẽ nhận lấy tờ chi phiếu cùng mấy thứ cậu cho lúc trước, chứ không phải quăng đi như thế!"

anh từng nghe heeseung kể lại, cảm thấy jina là người có cá tính, vì thế việc cô nàng là kẻ tham tiền háo danh lợi, anh không tin chút nào.

"còn nếu cậu nghĩ em ấy muốn từ  eunsang để tiếp cận cậu vậy bây giờ em ấy phải có được những thứ em ấy muốn nhưng em ấy lại bảo không có tiền, tôi tự hỏi rốt cuộc là em ấy mưu kế cao, muốn nhiều thứ hơn nên bày ra vộ mặt giả tạo ấy hay là do cậu luôn giáng cho em ấy là loại đàn bà tham lam chỉ biết có tiền?"

heeseung siết chặt nắm tay. "cậu nghĩ tôi sẽ tin sao?"

"không tin cậu có thể hỏi inhye... phải không?"

mọi ánh mắt dồn hết về inhye, cô bé ngẩng đầu nhìn heeseung, gật đầu một cái.

"inhye không biết nói dối." jongseong lên tiếng.

lúc này heeseung đương nhiên vẫn không tin nhưng suy nghĩ lại những chuyện đã qua.

đúng, jina chưa hề đòi hỏi bất cứ thứ gì từ gã, còn nhớ việc đi mua đồ cùng yerin, cô nàng cũng chỉ ngắm nhìn ngoài ra chẳng mua gì hết, lại nghĩ những ngày ngoài đi làm thì cô chỉ về nhà không có đi đâu, vậy chắc cũng chả đi mua sắm hay đi ăn uống cùng bạn bè, chỉ có lâu lâu cô cũng xin gã đến tiệm cháo gì đó rồi thôi.

những hình ảnh cũ chợt hiện ra, thanh tâm cảm thấy áy náy, lại nghĩ đến lúc nãy ở biệt thự, gã đã...

"chết tiệt, tại sao bây giờ cậu mới chịu nói hả?"

heeseung nắm chặt cổ áo sunghoon, cũng không nói gì thêm đã bỏ đi.

"cậu có hỏi tôi sao? ủa, đâu rồi?"

lúc sunghoon nhận ra thì heeseung đã biến mất dạng, anh nhìn về phía jongseong đang bế inhye chuẩn bị về phòng liền hỏi.

"này, tôi đến cậu không hoan nghênh sao?"

"hết phim rồi, tôi phải đi ngủ, cậu ở lại dọn dẹp vậy?"

hắn còn phải ăn tiếp, nãy giờ ôm người đẹp trong lòng, nhịn không nổi nữa rồi.

sunghoon nhìn mấy chai rượu trống không, mặt quẹo đơ. bạn tốt đây sao? một giọt cũng không chừa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro