Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

;06

ngày hôm sau, khi jina thức dậy, mặt trời cũng đã lặn xuống núi nhưng sau đó cô phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện.

theo như lời y tá nói, người trông coi nghĩa trang lúc sáng sớm đi tuần xung quanh đã phát hiện cô nằm bất tỉnh trước một ngôi mộ, cả người ướt sủng, lại nóng như lửa đốt, ông ta lập tức đưa cô đến bệnh viện.

sau đó cô đã hôn mê nên không hỏi rõ lí lịch của cô, cũng may y tá tìm thấy điện thoại trong túi sách của cô nhưng điện cho người nhà cô thì không được, đúng lúc hayoung gọi lại, thế là họ nói tình hình của cô lúc bấy giờ luôn.

jina ngồi trên giường nhìn ra cửa số, đôi mắt ngấn lệ, lòng vẫn đau xót không chấp nhận được sự thật trước mắt, cô không can tâm, không muốn ngừng lại nhưng danh tiếng, cùng danh dự của cha mẹ jina sẽ làm sao? bây giờ heeseung còn chưa thẳng tay với cô nhưng nếu gã tuyệt tình thì cha mẹ jina phải làm sao bây giờ?

"jina, cậu tỉnh rồi?"

nghe tiếng gọi tên cô, jina xoay người nhìn ra cửa thấy hayoung nước mắt giày giua chạy đến ôm chầm lấy cô.

"jina, cậu không sao chứ? tại sao chuyện lớn như vậy không nói cho tớ biết, cậu có coi tớ là bạn không hả?"

jina mặt tái nhợt. 'không lẽ hayoung đã biết.'

thấy cô nàng im re, hayoung biết cô nàng không hiểu mình đang nói gì, cô ôm chặt jina, nói chậm rãi.

"tớ nghe y tá nói, lúc khám cho cậu, bác sĩ bảo cậu bị sốt rất cao nên mới mê man như vậy, còn nữa, ở trên người cậu có dấu vết bị cường bạo jina, nói cho tớ biết rốt cuộc là tên cầm thú nào đã làm?"

jina thở phào nhẹ nhỏm, rất may hayoung không biết nếu không chỉ e sẽ liên lụy đến cô bạn nóng tính này nhưng vụ bị cường bạo?

lại nhìn xuống thân thể mình, cả người toàn vết hôn cùng vết bầm tím, cũ có mới có, giống như bị cường bạo thật.

"hayoung, tớ không sao..." cô nhỏ giọng.

hayoung tức giận trừng mắt jina, cô gắt giọng.

"không sao? vậy theo cậu như thế nào mới có sao hả? jina, cậu cứ nói thật đi, có tớ và eunsang ở đây, không ai dám làm gì cậu đâu."

"eunsang đã về rồi sao?" cô giật mình nắm vai hayoung.

"vẫn chưa, lúc nghe được điện thoại nói cậu ở bệnh viên thì tớ đã chạy thẳng đến đây, lại lo thủ tục nhập viên rồi gọi điện cho ông bà chủ xin nghỉ, cộng thêm chuyện ở trường làm tớ rối rắm hết, có thời gian đâu gọi cho cậu ta, mà nói thật, tớ cũng không dám gọi, chỉ sợ..."

hayoung ngừng nói, nhìn jina có chút rầu rỉ, cô vẫn muốn jina gọi cho eunsang hơn, cô mà gọi thì cậu ta sẽ bốc hỏa mất.

"hayoung, hứa với tớ, không được cho eunsang biết chuyện này."

"tại sao chứ? cậu nghĩ xem, cậu ta có thế lực như thế, chỉ cần cậu nói ra, tớ tin cậu ta sẽ thay cậu cho tên cầm thú đó sống dở chết dở."

jina cúi đầu, lại ôm hayoung, nước mắt tuông ra.

"hayoung, tớ và eunsang đã chia tay rồi, tớ không muốn liên quan đến cậu ta nữa vì thế cậu hãy hứa là giữ kín giúp tớ, có được không?"

"cái gì? chia... chia tay? này jina cậu có bị mất..."

lời chưa nói hết, cảm thấy vai ướt át, hayoung biết đó là gì, cô thở dài, vỗ lưng an ủi jina giọng rầu rỉ.

"thật ra tớ cũng muốn biết vì sao hai người lại chia tay nhưng cậu đã nói thế thì tớ nghe cậu vậy nhưng jina sau này nếu có chuyện gì cũng phải nói cho tớ biết, chúng ta là bạn thân mà."

"cảm ơn, hayoung, cảm ơn cậu."

cứ thế, jina ôm hayoung khóc đến khi mệt, sau đó ngủ lúc nào không hay, còn hayoung cũng ở lại ngủ trên giường cùng jina, cô biết bây giờ đối với jina là cú sốc rất nặng mà cô lại không làm được gì, thôi thì ở bên cạnh cô nàng ra sức an ủi vậy.

mê man bất tỉnh hết một ngày, nằm viện thêm một ngày nữa thì đúng hai ngày, ngày phải đối mặt với  eunsang cũng đã đến, nó nhanh đến mức jina không biết sẽ lấy lý do gì mà chia tay.

cõi lòng tan nát, tim cũng vỡ vụn, cô vẫn mong tất cả chỉ là một giấc mơ, dù là ác mộng cũng không mong mình sẽ tỉnh lại.

đến tối, cô trốn viện rồi điện thoại bảo hayoung không cần đến, một mình cô đón taxi ra quảng trường chờ đợi eunsang.

bây giờ trời đã vào thu, cái mùa lãng mạn cho các cặp tình nhân tay trong tay cùng nhau dạo phố, đi chơi, ngắm cảnh.

duy chỉ có jina phải ngồi cô đơn lẻ loi đợi chờ người yêu đến để kết thúc một chuyện tình không nên có.

trong lúc lạnh lẽo nhất, một cái ôm từ phía sau khiến jina cảm thấy ấm áp nhưng cũng mang theo nỗi chua xót không thể tả, tiếp theo là một bó hoa oải hương lớn trước mặt.

"thích không?" eunsang ôn nhu nói.

jina cố nén cơn đau, giọng lạnh nhạt.

"eunsang... chúng ta chia tay đi." cô muốn chấm dứt thật nhanh mọi chuyện để không cảm thấy đau đớn mà khóc trước mặt cậu, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt, móng tay cấm sâu vào da thịt để cho nó xoa dịu bớt trái tim đang đau nhức.

"ha... jina, anh mới vừa về nước, em không cần dùng mấy câu này đùa giỡn với anh làm gì? anh thích em nói em yêu anh hơn nhiều."

eunsang nghĩ jina đang giận vì không quan tâm đến cô trong thời gian qua nên mới nói ra những lời giận dỗi như thế.

"eunsang, em muốn chia tay." jina dứt khoát.

"jina đừng đùa nữa, anh không thích thế." giọng cậu có chút không vui thấy rõ.

jina không nói thêm, kéo tay cậu đang ôm mình ra, quay mặt đối diện với cậu, vẻ mặt không cảm xúc nhưng giọng nói có vài phần run rẩy.

"em muốn chia tay."

eunsang nhíu chặt mày, không nói nửa lời chỉ chăm chú nhìn cô.

jina bị cậu nhìn đến khó chịu, cô tránh né ánh mắt của cậu, bước ngang qua mặt cậu.

"anh không trả lời tức đã đồng ý, em cũng không có gì để nói thêm tạm biệt, hẹn không gặp lại."

chưa bước thêm bước nào, cánh tay bị cậu nắm chặt, cô xoay người trừng mắt nhưng đối mặt cô là khuôn mặt u ám, cũng ánh mắt đầy tia lửa giận, đan xen là nỗi chua xót không thể tả bằng lời.

"tại sao? jina, rốt cuộc anh đã làm sai điều gì? tại sao em lại như thế? nếu là vì mấy tháng nay thì anh..."

cô chen ngang lời cậu. "em thấy chúng ta không hợp nên muốn kết thúc ngay, lúc trước em đã từng nói, chúng ta cứ quen nhau một thời gian nếu không hợp chúng ta chia tay, anh cũng đã chấp nhận rồi mà?"

"đúng nhưng em cũng đã nói là ba tháng nhưng chúng ta đã quen nhau hơn sáu tháng rồi." giọng cậu cũng bắt đầu run rẩy.

"vậy thì sao?" cô nhàn nhạt nói.

"đối với em thời gian dù cho là ba năm nhưng nếu em cảm thấy không hợp thì em cũng sẽ chia tay anh, vì thế anh hãy chấp nhận sự thật này đi."

"không hợp? em nghĩ anh tin sao? lúc trước chúng ta đã rất vui vẻ không phải sao? jina?"

cậu kéo mạnh tay thì phát hiện ở cổ jina có vài vết màu hồng nhạt đầy ám muội, mắt cậu phát hỏa, gắt giọng. "là ai?"

jina biết cậu đã nhìn thấy, cô cũng không có ý che dấu, giọng vẫn lạnh như tiền.

"là người mà mỗi khi em buồn đều ở bên cạnh em an ủi, lúc em vui thì chia sẻ cùng em, lúc em cần thì anh ấy sẽ có mặt ngay tức khắc, là người mà em yêu."

eunsang toàn thân cứng đờ không tin những gì cô mới nói ra. là người cô yêu sao?

"không thể nào? người em yêu là anh." cậu vẫn không chấp nhận sự thật này.

cố nén nước mắt sắp trào ra, jina càng nắm chặt tay.

"eunsang, từ lúc chúng ta gặp nhau, cái anh muốn ở em là jina của thời trung học, một cô gái ngây thơ, trong sáng nhưng em không phải, từ lúc mất đi trí nhớ thì tình yêu của em dành cho anh cũng đã không còn sở dĩ em chấp nhận quen anh là vì anh tự đeo bám em vì thế em mới chấp nhận thử yêu anh một lần nhưng vẫn không được."

cô nhìn thẳng vào mắt cậu, thốt ra những lời từ đáy lòng không hề mong muốn.

"cái em cần ở người em yêu là anh ấy luôn có thể ở bên cạnh bảo vệ em, cho em những thứ em muốn nhưng còn anh... anh đã cho em được những gì? tình yêu sao? eunsang, anh hãy nghĩ kĩ lại xem, anh là yêu em của bây giờ hay là của thời trung học?"

"thời trung học là anh thích em còn bây giờ là yêu em." 

cậu không hề suy nghĩ mà trực tiếp nói ra tiếng lòng nhưng nó lại là những từ khiến lòng jina càng thêm chua xót.

"anh sẽ chấp nhận người yêu của anh từng lên giường với người đàn ông khác sao?" cô vẫn phải hạ thấp bản thân để cậu xem thường mà buông tay.

"anh không quan tâm jina, chúng ta có thể bắt đầu lại được!"

"không thể eunsang, cái em cần là người đàn ông có quyền lực, có địa vị trong cái thế giới khắc nghiệt này nhưng anh có được gì? theo em biết, chức vị tổng giám đốc công ty euns của anh cũng là do anh trai anh cho anh, trong tay anh chẳng có gì cả."

bị nói trúng chỗ đau, cậu rất ghét ai đem cậu cùng anh trai ra so sánh, bàn tay siết chặt tay jina nhưng giọng điệu vẫn cố ôn nhu nói.

"anh đã nói, chỉ cần hai năm là anh có thể..."

"hai năm? ha." jina cười hắc ra.

"lee eunsang, sau hai năm anh nghĩ anh có thể hơn anh trai anh sao? anh trai anh bây giờ có thế lực như thế nào chúng ta đều biết, anh ta chỉ cần ngồi một chỗ là có biết bao hợp đồng chạy đến tìm anh ta xin chữ kí mà anh ta cũng không điếm xỉa tới, còn anh phải đi cầu xin người ta kí hợp đồng, anh nghĩ sau hai năm sẽ có công ty nào đến cầu xin anh sao?"

những lời mỉa mai không chút nương tay từ miệng jina làm tim cậu chấn kinh, cậu nhìn người con gái trước mắt.

mấy tháng trước có là một cô gái vui vẻ, đầy nhiệt huyết, lúc nào cũng xem thường tiền tài địa vị nhưng sao giờ lại trở thành kẻ hám danh háo lợi như thế? thấy cậu vẫn đứng yên không động đậy, cô biết lời nói tàn nhắn này đã đâm trúng tim đen cậu, cười khổ trong lòng, phải chi nói ngay từ đầu thì tim cô đã không đau như thế, cô hất tay cậu ra, xoay người.

"từ nay về sau, chúng ta cũng đừng gặp nhau nữa, kết thúc như vậy là tốt nhất."

"anh yêu em."

vừa muốn bước đi nhưng nghe được câu cậu nói, cô dừng hẳn, tâm cũng sững sờ.

"chúng ta kết hôn đi."

jina dừng bước, cả người như bị đông cứng, tay nắm chặt cũng buông lỏng ra, đôi mắt hơi ướt xoay người nhìn eunsang.

eunsang nhìn jina với ánh mát lạnh lẽo, vẻ mặt không có cảm giác gì là đang cầu hôn, cậu vứt bó hoa oải hương xuống đất, tay đút vào túi quần lấy ra một chiếc hộp nhung màu tím than, bật nắp. bên trong là chiếc nhẫn bạc có đính viên kim cương màu tím lớn, trong rất đẹp, rất sáng, rất cao quý.

jina nhận ra nó, bởi lúc trước khi cô thấy nó trên tv đã mơ tưởng nói cho eunsang rằng ước gì được đeo nó một lần nhưng không nghĩ cậu lại mua nó về làm nhẫn cầu hôn cô.

eunsang đi đến trước mặt jina, môi nhếch lên nhưng là nụ cười rất nhạt nhẽo, rất thê lương, không còn một chút ôn nhu yêu thương nào, cậu không nói gì, mắt vẫn chăm chú nhìn cô sau đó phất tay lên cao.

tiếng đồ rơi xuống nước, jina sửng sốt nhìn theo, chiếc hộp đã bị ném xuống hồ phun nước lớn bên cạnh, trong lòng đang lên nổi mất mát, miệng khô đắng không nói được một lời.

"đó là câu mà tôi đã muốn nói với em, tôi cảm nhận mình không phải siêu nhân, hai năm đối với tôi rất dài, tôi muốn đính hôn cùng em trước, muốn em ở bên cạnh tôi, muốn bảo vệ em, muốn yêu thương em, muốn cho em tất cả mọi thứ mà tôi có nhưng tôi thấy bây giờ em đã có thứ em muốn, vậy thì những thứ này chẳng còn ý nghĩa gì cả." cậu nói một tràn dù lời nói thì rất chua chát nhưng khẩu khí thì lạnh nhạt, không có chút ấm áp của mùa xuân, chỉ có mùa đông lạnh lẽo đến rợn cả người.

yêu cô nhiều như thế, cũng chuẩn bị nhẫn cầu hôn nhưng kết quả nhận được lại là lời nói nhẫn tâm của cô, cậu đau lòng biết bao, tổn thương biết bao nhưng nhờ vào sự việc lần này cậu mới hiểu jina là người như thế nào.

eunsang bước ngang qua người jina đi về phía trước còn jina lại đờ người ra nhìn bóng lưng cậu xa dần.

những lời eunsang nói ra như mũi kim đâm thẳng vào tim, rất khó chịu, rất đau đớn, nước mắt không tự chủ mà tràn ra, cô ước gì thời gian có thể quay lại, cô sẽ không ngu ngốc mà hành động như thế, là cô đã sai, là cô ngu ngốc nhưng hối hận cũng đã quá muộn màng.

"em yêu anh." cô nhàn nhạt nói.

eunsang dừng bước nhưng không quay đầu, jina nước mắt mỗi lúc một nhiều hơn nhưng cố nén cho giọng không nức nở.

"trong nhật kí của jo jina thời trung học đã viết như thế. eunsang, anh hãy quên em của hiện tại, anh chỉ cần nhớ ở quá khứ có một jo jina ngây thơ, trong sáng yêu anh hết lòng là được."

cô vẫn muốn trong lòng eunsang, jina là người yêu cậu và cũng là người cậu yêu nên bịa chuyện nhưng ít nhất ba từ 'em yêu anh' đó là tiếng lòng của cô nói với cậu và đó cũng là lần cuối cùng cô nói yêu một ai.

"có biết không? nếu là lúc trước, tôi sẽ thấy vui vẻ và rất hạnh phúc khi nghe được ba từ đó nhưng bây giờ tôi ước gì mình không nghe được, vì như thế tim tôi sẽ không đau, không khó chịu như bây giờ."

cậu dừng một giây, quay lưng về phía cô nhưng mắt đã ngấn nước, cậu hít một ngụm khí lạnh, sau đó lạnh nhạt nói.

"jo jina, từ nay về sau, tôi mong em đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của tôi nữa vĩnh biệt." cô đã tuyệt tình, cậu cũng không muốn quyến luyến nữa, bao nhiêu năm thương nhớ, bao nhiêu năm yêu thương cũng đã đủ rồi, nếu đã không lay động được trái tim của cô, cậu tình nguyện buông tay.

bóng dáng eunsang hơi chao đảo bước về phía trước, cậu cảm thấy xung quanh rất mờ ảo, phía trước rất u tối.

từ lúc gặp lại jina, cậu có biết bao nhiêu là vui vẻ và hạnh phúc, cô đem đến cho cậu những điều thú vị trong cuộc sống nhưng giờ đây cô đã cướp đi hết tất cả vui vẻ, hạnh phúc, kể cả tình yêu.

cậu đã lầm, người con gái ngày ấy đã biến mất, đổi lại là một cô gái đầy tham vọng nhưng sau cô lại nhanh chóng thay đổi, là vì tiền tài, địa vị sao? thứ đó là gì? sao có thể biến cô trở thành như vậy?

dù suy nghĩ, dù khó hiểu nhưng mọi thứ đã chấm dứt, cậu không muốn nghĩ nữa, rất mệt mỏi, rất đau lòng giờ cậu muốn được yên ổn, chỉ muốn được một mình tịnh tâm mà thôi.

nhìn bóng eunsang dần khuất trong bóng tối, jina mới khóc nức nở hơn, mặc kệ xung quanh mọi ánh mắt hướng về cô, jina ôm bó hoa trong người mà khóc lớn.

nước mắt nếu có thể làm lòng cô tốt hơn, cô nguyện khóc hết đêm nay, không phải nói khóc cho đến khi nào trái tim thôi không còn đau đớn. kết thúc, tất cả đã kết thúc, giờ đây cô vẫn chỉ có một mình, không một ai bên cạnh, không một ai có thể chia sẻ cùng cô nỗi đau đớn này.

cô biết mình yếu đuối, hèn nhát nhưng cô không muốn liên lụy quá nhiều người, đã biết không đủ sức lực, không đủ thông minh, lại làm ra chuyện tồi tệ này, cô bị như vậy cũng là đáng thôi. bất chợt nhớ ra điều gì, jina chạy nhanh đến đài phun nước, không quan tâm mọi người nhìn cô bằng ánh mắt kì quái, cô nhảy xuống đài phun, bắt đầu tìm kiếm. mọi người giật mình trước hành động của jina, tuy chỉ còn vài cặp tình nhân nhưng khi họ tụ lại thì cũng đông không ít, kể cả bảo vệ cũng bị kinh động.

"này cô kia, mau lên đây ngay, nơi này là nơi công cộng, cô không được..."

bảo vệ mới nói một nửa đã im lặng, bởi thấy được khuôn mặt tái nhợt của jina cùng đôi mắt đã nhòe nước khiến bảo vệ hơi xao động nhưng vì quy định lại quyết định nhảy xuống, chạy tới chỗ cô, kéo mạnh tay cô gắt giọng.

"cô kia, cô không được..."

jina chen ngang. "xin anh, tôi muốn tìm một vật, nó màu tím, nó rất quan trọng với tôi, xin anh, cho tôi chút thời gian thôi."

bảo vệ khó xử nhìn jina, chưa kịp nói gì bỗng một cô gái lên tiếng. "anh bảo vệ, anh cho cô ấy mấy phút đi."

"đúng vậy, nhìn cô ta tội nghiệp chưa kìa." một chàng trai lên tiếng nhưng vì ga lăng, hắn nhảy xuống bắt đầu tìm phụ cô.

bảo vệ thấy thế bó tay cô ra rồi nhập bọn tìm luôn, giờ đây trong đài phun có khoảng năm sáu người cùng tìm đồ giúp jina.

tuy đài phun chỉ rộng năm mươi mét nhưng do mấy chàng trai cô gái hay ước nguyện lung tung nên ném rất nhiều đồng tiền vào khiến mọi người tìm hơi lâu.

"a..tìm được rồi."

chàng trai khi nãy lên tiếng giơ cao cái hộp, jina vội chạy đến mặc kệ cả người đã ướt sủng đón lấy cái hộp rồi cảm ơn rối rít.

cô mở hộp ra, nước mắt mới ngưng động trên mi giờ lại tuông ra lần nữa, bảo vệ thấy thế cũng đoán đại, chắc bị bạn trai chia tay, hoặc bị chồng bỏ hay bạn trai mất đại loại là thế. sau đó jina như kẻ vô hồn bị kéo khỏi đài phun, rồi phải hứng chịu lời dạy dỗ của cả đội bảo vệ, đúng một tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng được về nhà, mấy bảo vệ muốn đưa cô về nhưng cô từ chối.
...

một mình đi về con đường quen thuộc nhưng jina cảm thấy mọi thứ xung quanh rất xa lạ, thời gian qua cô đã có một cuộc sống bình yên bên người thân cùng bạn bè, nếu không gặp eunsang nếu không chấp nhận tình yêu của cậu thì cuộc sống của cô sẽ không đi vào bế tắt.

jina vừa cười ngây ngốc vừa đi về phía trước, bỗng phía sau có ánh đèn chiếu rọi thêm tiếng bấm còi, cô quay người thì thấy ánh sáng chiếu vào mắt, lấy tay che mắt mới nhìn rõ người vừa bước xuống xe.

gã đi tới chỗ jina vẫn là bộ tây âu màu đen sang trọng, vẫn là đôi giày da sáng bóng đắt tiền, vẫn là đôi mắt xanh lam mang vẻ u ám đáng sợ, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc.

heeseung nhìn người con gái trước mặt, mới hai ngày không gặp, vẻ mặt cô xanh xao, đôi môi đỏ mộng quyến rũ giờ đã nức nẻ thấy rõ, đôi mắt đầy quần thâm, bộ dáng trông rất đáng thương.

"đĩa của tôi đâu?" jina nhìn thẳng vào mắt gã, lạnh nhạt phun ra vài chữ.

heeseung lấy trong áo vest ra cái đĩa đưa cho jina, cô nhận lấy, cũng không biết từ đâu lấy ra sức mạnh, jina bẻ gãy làm đôi, không nói một câu, cô xoay người bước về phía trước.

"đứng lại." heeseung ra lệnh.

jina xoay người nhìn gã với vẻ hời hợt, heeseung cũng nhìn cô, gã phất tay lên, sunoo từ sau đi tới mang theo vật gì đó đưa cho jina, sau đó hắn lui ra sau.

jina nhìn món đồ trên tay, đó là cái hộp đựng sợi dây chuyền đắt tiền, bên trên là hai sâu chìa khóa, cô đoán ra có thể là chìa khóa nhà và chìa khóa xe, còn có một tấm chi phiếu không có ghi mệnh giá trên.

"từ nay về sau, tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt eunsang và nhất là tôi nếu không hậu quả của cô phải gánh chịu sẽ rất đắt."

heeseung chậm rãi nói, giọng điệu cũng lạnh băng, đôi mắt lóe lên tia chết chóc nhưng đối với jina bây giờ thì chẳng là gì cả.

"cảm ơn lee tiên sinh đã tặng tôi món quà lớn đến thế, lee tiên sinh an tâm, trừ khi tôi chết tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt ngài."

giọng điệu của cô cũng lạnh lùng không kém, nói xong cô xoay người chậm rãi bước đi về phía trước. heeseung cười khinh, gã bước lên xe, ngồi chéo chân, lấy một điếu xì gà hút một hơi.

"đến sân bay."

sunoo nghe xong, hắn bước lên ghế phụ, bảo tài xế chạy, hắn có chút hiếu kì về cô gái này vì đây là lần đầu tiên heeseung chịu buông tha dễ dàng cho cô gái của eunsang.

từ trước đến nay, những cô gái vây lấy eunsang, không bị heeseung cho đi thái lan làm vũ công thì cũng bị đưa đi macau tiếp khách, mà lần này heeseung lại dễ dàng cho qua, lại cho thêm rất nhiều hậu đãi, xem ra cô ta có sức hấp dẫn chết người thật.

đoàn xe chạy ngang qua jina đi về phía trước, jina bỗng dừng lại, nhìn kế bên có thùng rác, tay mở nắp thùng quăng hết mấy thứ đó vào trong rồi tiếp tục hướng về phía trước.

đối với cô, những thứ xa xỉ đó chỉ khiến lòng có thêm căm hận, nó giống như thứ xỉ nhục vô hình mà heeseung ban tặng cho cô, cô cảm thấy nó thích hợp nằm trong thùng rác hôi thối hơn là ở trên người cô. hành động đó dĩ nhiên không thoát khỏi cặp mắt diều hâu của heeseung, mày gã nhíu chặt, tay cầm điếu xì gà chà mạnh xuống gạt tàn.

sunoo cũng nhìn thấy, hắn nhìn về kính xe thấy vẻ mặt u ám của heeseung, lên tiếng. "lee tiên sinh, có cần tôi..."

"không cần, cứ mặc cô ta."

gã nghĩ cô chê ít nên mới hành động như vậy, đúng là đồ đàn bà lòng tham không đáy, gã cười giễu khi nãy còn có chút thương xót, giờ nghĩ lại đúng là dư thừa.
...

ngày hôm sau, jina đến lớp bắt gặp cả trăm con mắt dán chặt lên người mình, có kẻ tò mò, có kẻ cười chế giễu, cũng có kẻ đồng tình nhưng cô không quan tâm.

"ây da, mới có một thời gian mà bị đá rồi, tội thật đấy."

cô gái tóc xoăn cố lớn giọng cho jina nghe thấy nhưng cô vẫn chăm chú đọc sách.

"chắc ở trên giường không khơi được hứng thú của đàn ông nên mới bị cho ra rìa ấy mà, nhục thật." một cô gái tóc ngắn lên tiếng.

nhưng jina xem họ như không khí, hai người kia thấy vậy bực tức đi tới trước mặt jina, bắt đầu mỉa mai.

"jina à, nghe nói tối hôm qua cậu bị eunsang bỏ rồi phải không? tôi còn nghe nói cậu quỳ xuống khóc lóc van xin cậu ấy đừng bỏ cậu nữa thì phải?"

cô gái tóc ngắn cố ý nói lớn để tập trung mọi ánh mắt về phía này.

nếu không phải bạn trai cô vô tình thấy được jina cùng eunsang ở quảng trường rồi gọi điện nói với cô thì cô đã không biết, có cơ hội tốt, cô phải nhấn đầu jina cho đến chết mới thôi, ai bảo cô ta quen được eunsang làm gì.

"jina, tôi thấy thương cho cậu, có phải kĩ thuật trên giường của cậu tệ quá nên mới bị eunsang bỏ rơi không?"

tóc xoăn mở miệng đầy thô tục, không có chút gì kiêng dè, cô nàng cũng lấy làm vui vì lúc trước bị jina cướp mất người tình trong mộng, giờ nghe họ đã chia tay dĩ nhiên phải báo thù rồi.

jina chỉ muốn yên ổn, ai ngờ bị hai người khiêu khích, cô dĩ nhiên muốn tìm chỗ phát tiết, đôi mát lạnh lẽo nhìn về hai người trước mặt, lạnh giọng.

"dù kĩ thuật của tôi có tệ đến đâu nhưng ít nhất cũng được lên giường của eunsang còn hơn kẻ tự cho là kĩ thuật cao siêu mà ngay cả cửa phòng cũng không nhìn thấy."

hai cô gái cứng họng, vẻ mặt cứng ngắt nếu đáp trả thì cho mình là kẻ phóng đãng nhưng không nói thì cục tức biết quăng vào đâu.

"jina!" hayoung từ ngoài chạy vào thở dồn dập, jina nhíu mày chưa kịp hỏi thì cô nàng đã chen ngang.

"khi nãy tớ đến phòng giám hiệu để nộp tư liệu, tớ thấy eunsang nộp đơn xin thôi học, mình chưa kịp hỏi cậu ta thì cậu ta đã đi ra khỏi cổng rồi, nghe thầy hiệu trưởng nói là cậu ta sẽ ra sân bây qua mỹ để học "

jina mặt trắng bệch, cô không kịp nghe vế sau của hayoung đã bật dậy bỏ chạy, quăng lại cho hayoung vài chữ.

"xin nghỉ giúp tớ."

jina chạy ra khỏi cổng, cô đón taxi đến sân bay, đầu óc trống rỗng không biết làm gì, chỉ biết theo cảm tính mà chạy đi thôi.

trong sân bay lớn, jina nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng eunsang, cuối cũng thấy cậu ở dãy ghế dành cho khách. eunsang mặc âu phục màu bạc, vẻ mặt hốc hác, đôi mắt quần thâm, râu cũng thấy rõ, bộ dạng chật vật không thể diễn tả bằng lời.

chỉ mới một đêm, người đàn ông luôn mang vẻ kiêu ngạo, lúc nào cũng nở nụ cười đào hoa trên môi, giờ lại giống như kẻ lưu manh đầu đường xó chợ tất cả là vì cô. jina muốn bước tới nhưng chân như bị ai nắm lại, cô bất động nhìn eunsang.

nếu cô đã chấp nhận từ bỏ thì không nên lưu luyến, không nên níu kéo mà phải buông tay, chấm dứt từ giây phút này, có như thế hai ngưòi mới không chịu thêm đau đớn giày vò nữa.

"eunsang, em chúc anh sẽ tìm được người con gái yêu anh hơn em."

nhìn eunsang đứng dậy, cậu từ từ đi vào trong cửa kiểm soát, cô nhàn nhạt nói, cũng không khóc, chỉ nở nụ cười trìu mến, nụ cười giống một nụ hoa mới nở nhưng cũng mau chống tàn.

hình ảnh đẹp mắt đó đập vào mắt heeseung, gã có chút say nhìn jina, đáng lẽ gã đã cất cánh bay đi nhật bản tối hôm qua nhưng vì công ty có chuyện, gã đành đổi chuyến bay, cũng không nghĩ sẽ thấy cảnh tượng đẹp thế này.

"lee tiên sinh, máy bay sắp cất cánh." sunoo phía sau lên tiếng, heeseung không nói gì, xoay người đi về phòng soát vé, vẻ mặt lại lạnh lùng như cũ.

một người mang trái tim đau khổ đi về nước mỹ, đất nước của sự tự do. một người mang trái tim phức tạp không rõ nguyên do đi về xứ sở hoa anh đào. một người ở lại mang theo trái tim đã đóng băng không chút sức sống.

có người từng nói rằng. "điều kì diệu nhất trong cuộc đời này chính là tình yêu và duyên số, tình yêu là cơ hội, duyên số là định mệnh. ta có thể bỏ qua cơ hội nhưng không thể tránh né định mệnh."

vì thế việc gì đến sẽ đến, chúng ta chỉ cần chờ đợi cái duyên số đó thôi.
...

một năm sau.

đối với jina, một năm không phải quá khó khăn để sống. từ sau cái ngày ở sân bay, hai tháng đầu, jina như người không hồn, làm chuyện gì cũng không xong nhưng qua tháng thứ ba, cô bắt đầu thay đổi. cắt tóc ngắn, ăn mặc cũng không cầu kì như trước, cũng không trưng diện, nói chuyện cũng không chua chát, cô giờ đã là sinh viên năm cuối, chỉ vài tháng nữa sẽ tốt nghiệp, cô đã quyết định sau khi ra trường sẽ bay sang hy lạp ở cùng bố mẹ, cô không muốn ở lại cái nơi đầy đau thương này nữa. hiện tại jina vẫn làm việc trong tiệm cháo và bắt đầu học như điên để không suy nghĩ vẩn vơ, hình tượng của cô bây giờ khiến hayoung chỉ phán một câu 'mọt sách'.

trời bắt đầu lạnh thêm bởi mùa đông kéo đến, jina khoác lên mình một chiếc quần jean xanh kết hợp áo sơ mi tay lửng, mang giày thể thao chạy tới chạy lui trong cửa hàng jira. bởi vì đã qua mùa đông nên tiệm cháo rất đắt khách vì thế cô chạy ngược chạy xui, mệt muốn đứt hơi mà vẫn không thở nổi.

"jina, đem cháo này ra cho khách ở ngoài xe kia đi."

ông chủ đưa cô hộp cháo, tay chỉ ra cửa nơi chiếc xe koenigsegg agera r màu trắng sang trong đang đậu trước cửa tiệm.

jina than thầm trong lòng, cô cảm thấy thế giới này thật không công bằng, tại sao có người nghèo đến mức không có áo mặc, còn người thì giàu đến nổi chỉ biết quăng tiền vào mấy thứ xa xỉ, thật lãng phí.

mang tâm trạng không vui đi nhanh ra phía trước nhưng vô tình dụng trúng một cô gái trước cửa, cô gái té ngã xuống đất.

"ơ, xin lỗi, chị không cố ý, em không sao chứ?" jina vội vàng xin lỗi.

cô gái đứng dậy nhìn jina với vẻ mặt vô cảm, jina lúc này mới quan sát rõ cô gái trước mặt rất đáng yêu, nhìn giống như búp bê vậy.

đôi mắt màu hổ phách, đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận, làn da trắng hơn cả cô, lông mi dày và dài nhìn như cây quạt xếp đẹp thật.

cô gái không trả lời chỉ đưa tay đón lấy hộp cháo rồi đưa tiền cho jina sau đó xoay người bỏ đi, jina đứng nhìn ngây ngốc không hiểu nhưng khi thấy cô gái bước lên chiếc xe sang trọng đó cô mới biết.

'thì ra là đại tiểu thư con nhà danh giá.' nghĩ thầm trong lòng, cô lắc đầu đi vào trong tiếp tục làm việc.

"jina."

đang dọn đống chén dĩa trên bàn, một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau lưng, jina xoay người nhìn.

trước mặt, một thanh niên mặc bộ tây âu, dáng người cao ráo, đôi mắt đen láy hớp hồn, môi nở nụ cười nhẹ, tay cầm bó hoa hồng lớn đi đến trước mặt cô.

jina khẽ cười. "hôm nay cậu không đi làm sao?"

"chưa tặng được hoa, làm sao đi được." jungwon nhàn nhạt nói.

"ở bên trong, đừng khiến cậu ta đập bể đồ là được."

jungwon gật đầu rồi đi vào trong, jina lắc đầu, từ ngày hayoung tỏ vẻ thương xót jungwon thì cậu ta thay đổi 180 độ quay sang cưa cẩm hayoung, ngày ngày như cún con đeo bám hayoung khiến cô nàng bực bội.

lúc thì tặng hoa, lúc thì tặng trang sức, hoặc lén đi theo hai cô nàng đi mua sắm nhưng hayoung chỉ xem cậu ta như không khí.

jina vô thức nhớ tới lee eunsang, lúc trước cậu vì theo đuổi cô cũng làm thế nhưng chưa bao giờ tặng có mấy thứ đắt tiền, chỉ là hoa và thú nhồi bông. jina cười khổ, thì ra muốn quên một người lại khó đến như vậy.

'rầm.'

như có tiếng dập cửa, jina quay về hiện tại, nhìn về phòng nghỉ thấy jungwon ôm bó hoa nát bấy đi ra, mặt méo xẹo.

"hôm nay cửa hàng đông khách, cậu ấy bận quá nên đâm ra bực bội, mai cậu hãy đến." jina giải thích dù không biết đây là lần thứ mấy trăm rồi.

yang jungwon xụ mặt đem bó hoa nát bấy nhét vào tay jina rồi ảo não đi ra ngoài, bộ dạng trong rất đáng thương.

"cậu ta đi chưa?" hayoung ló nữa cái đầu từ cửa phòng nghỉ nhìn jina, giọng hơi khó chịu.

"hừm tớ thấy jungwon cũng được mà, con nhà giàu, ga lăng, lại sủng cậu như thế, cậu còn muốn gì nữa?"

vừa nói cô vừa thấy bó hoa nát như rau xuống giỏ rác.

"tớ không thích mấy tên công từ bột. a, tôi tới đây."

hayoung không muốn nghe jina cằn nhằn, cô vờ như có ai gọi, chạy đi mất. jina cười cười, cô biết rõ việc hayoung từ chối jungwon, cũng vì 'thanh mai trúc mã' của cô nàng mà thôi nhưng đến giờ không biết cái tên đó hiện ở phương trời nào rồi.

jina quay lại hiện thực, tiếp tục làm việc, cuộc sống một năm qua của cô vẫn thế, sáng đi học, chiều đi làm, tối về nghe nhạc, đọc sách. tuy đơn giản nhưng lại thấy bình yên vô cùng.

cô không muốn nghĩ đến thù hận, bởi biết chỉ có hai bàn tay trắng, lấy gì đấu lại người ta, vì thế cô đành lẳng lặng sống qua ngày, hận thù đành chôn chặt trong tim dù đôi lúc nó châm chích khiến tim cô đau nhói.

nhìn ra bên ngoài, jina ước gì cuộc sống cứ thế trôi qua, cô nguyện cả đời không yêu thương một ai, chỉ mong đổi lại cuộc sống yên bình bên người thân và bạn bè là được.
...

nhật bản.

trong tiếng nhạc điên cuồng hòa cùng điệu nhảy mê ly của các vũ công gợi cảm.

heeseung nhàn nhã nghịch ly rượu trên tay, đôi mắt có vẻ ngà ngà say. một năm qua, gã vẫn điên cuồng tập trung vào công việc, mới qua nhật một năm mà gã đã thu mua mười khu đất lớn cùng hai mươi khu đất nhỏ, tuy không nằm trong dự tính nhưng gã cảm thấy cũng đủ thỏa mãn.

nhưng trong lòng vẫn thấy thiếu thứ gì đó, là mất mát, trống rỗng, không giải thích được, thế nhưng gã cũng không bận tâm nhiều, cuộc sống mang một màu đen đã khiến gã quen thuộc, thay đổi cũng chẳng có gì tốt.

đang nhâm nhi ly rượu mạnh, một dáng người ẻo lả đứng trước mặt gã, ăn mặt lòe loẹt, trang điểm như hát tuồng, nở nụ cười ngọt ngào đầy mê hoặc với gã.

"lee tiên sinh, đây là jena, cô ấy vẫn là xử nữ, hôm nay cô ấy mới ra làm, tôi đặc biệt để cô ấy tiếp ngài, chúc ngài một đêm thật vui vẻ."

má kang biết rõ heeseung đang không vui, cần người hầu hạ nên nắm bắt cơ hội đẩy con gái yêu quý đến bên gã, chỉ cần lên giường một đêm thôi là con bà sẽ đạt đến đỉnh cao của danh vọng.

ai không biết heeseung là người như thế nào, một đêm lên giường với gã thì hạnh phúc đời sau khỏi phải lo, nhất là khi được gã chú ý đến, nói không chừng làm tình nhân dài hạng cũng nên, má kang đương nhiên càng phải nắm chắc cơ hội này rồi, huống chi con gái bà xinh đẹp như vậy, trừ khi heeseung là 'gay' mới không động tâm.

má kang vừa nói xong, trên mặt nở nụ cười đắc ý, bà đẩy con gái mình về phía trước rồi lui xuống, cô gái tên jena nũng nịu đi đến ngồi bên cạnh heeseung, lấy rượu trên tay gã, giọng trong trẻo vang lên.

"lee tiên sinh, jena mời ngài một ly." nói xong cô uống cạn.

heeseung giật mình khi nghe giọng nói quen thuộc ấy, xoay mặt nhìn cô gái đang dựa vào mình nhưng sau đó cảm thấy thất vọng, cũng không hiểu vì sao.

"cô tên jena?" gã lạnh nhạt hỏi.

"vâng, jena hôm nay sẽ hầu hạ ngài thật chu đáo."

cô phà một luồng hơi nóng vào tai gã, heeseung có chút say bởi tiếng nói của jena, gã không nhiều lời, trực tiếp ôm cô đi vào thang máy đi lên tầng trên cùng, vào phòng vip, trực tiếp đẩy cô lên giường, người cũng đè lên cô.

jena hoảng hốt trước hành vi của heeseung, cô từng nghe nói chủ tịch là người lạnh lùng, bá đạo, không hề chủ động đụng vào đàn bà, chỉ để họ tự nguyện dâng lên nhưng hôm nay jena cảm thấy toàn bộ điều sai sự thật.

'không lẽ vì nhan sắc của mình sao?'

vì suy nghĩ này nên jena càng tự tin, thật không ngờ heeseung cũng là người ham mê sắc đẹp, hôm nay cô nhất định sẽ dùng nhan sắc của mình mê hoặc gã, cô nhất định phải có được gã, nhất định phải khiến gã yêu cô và cho cô làm lee phu nhân.

về việc má kang nói cô còn là xử nữ hoàn toàn sai, cô đã lên giường với biết bao đàn ông nhưng mỗi lần xong đều đi vá lại để mình lên giá cao, vì đa số đàn ông chỉ thích chơi xử nữ mà thôi.

"a..." đang suy nghĩ thì môi bị cắn mạnh, nụ hôn mãnh liệt kéo tới làm jena muốn nghẹt thờ, cũng không biết gã đã cởi trần khi nào? cũng không biết cô bị gã lột sạch khi nào? chỉ biết hiện giờ hai người đang khỏa thân.

"a..." một lực xâm nhập rất mạnh khiến hạ thế như bị xé nát, nước mắt không tự chủ trào ra nhưng sau đó bị gã liếm sạch.

"lee tiên sinh, ngài sao lại gấp như thế? người ta chưa chuẩn bị mà."

jena nũng nịu chỉ ngón tay về phía vòm ngực rắn chắc của heeseung, giọng tỏ ra ủy khuất nhưng thật sự bị heeseung động bạo lực của gã làm cho hoảng sợ, cô đành cắn răng chịu dựng vì mục tiêu sau này của mình. heeseung nhìn người con gái dưới thân, cái tên jena gần giống tên cô ta, giọng nói cũng giống, chỉ có khuôn mặt, ánh mắt gã cười giễu, tay siết chặt eo cô, ra vào càng mạnh bạo, giọng cũng trở nên lạnh lùng.

"nhắm mắt lại, hét lớn lên cho tôi." jena sửng sốt nhưng cũng làm theo, cô nhắm chặt mắt và bắt đầu ngân nga, từng đợt chiếm hữu mạnh mẽ khiến mọi tế bào của jena như bị vỡ nát, tay cô siết chặt vai gã, môi bị gã hôn kịch liệt, từng tiết tấu như muốn đâm thủng tim cô.

lát sau, gã cũng gầm nhẹ và phóng thẳng vào cô thứ chất lỏng mà bao nhiêu cô gái đều ham muốn, cả người mền nhũn, bên tai nghe tiếng hắn nỉ non.

"gọi tên tôi."

jena đã mệt lã người, chỉ biết nghe theo, giọng ngọt ngào vang lên. "heeseung."

như bị điện giật, heeseung lại lật người jena và tiếp tục cuộc hoan ái.
....

mặt trời đã lên cao, ánh sáng chiếu vào căn phòng hỗn độn.

jena vừa mở mắt thì thấy khuôn mặt heeseung đang áp sát mặt mình, cô mỉm cười đắc ý, bởi vì cô là người đầu tiên được nhìn thấy vẻ mặt heeseung ngủ, cô nhất định sẽ khoe với đám chị em để họ tức chết. ngũ quan tuấn mĩ đầy kiêu ngạo, chân mày rậm rạp, khuôn mặt này đã hấp dẫn biết bao nhiêu người con gái. tay cô vô thức sờ lên, kéo một đường dài xuống sống mũi, bỗng nhiên heeseung mở mắt nhìn jena với vẻ mặt muốn giết người.

"á." cô ngã nhào xuống giường với lý do bị heeseung thẳng chân đạp.

"cút." heeseung tức giận quát.

"heeseung anh..." chưa nói hết câu, cổ đã bị gã siết chặt, cô trợn mắt nhìn.

"cô dám kêu thêm một lần nữa, tôi đảm bảo cô sẽ không nhìn thấy mặt trời." mắt heeseung hiện lên tia máu chết chóc.

jena không hiểu sao heeseung trở nên như vậy? không phải lúc tối gã đã bảo cô gọi gã như thế sao? tại sao lại thay đổi nhanh như vậy? nhưng không dám ở lại lâu, jena quơ lấy quần áo nằm dưới đất, mặc vào có chút lộn xộn nhưng tính mạng là trên hết, cô chạy thẳng ra ngoài.

"sunoo." gã biết thuộc hạ đang ở bên ngoài nên lên tiếng gọi.

sunoo đi vào, vẻ mặt không cảm xúc cúi đầu chờ lệnh.

"tôi không muốn thấy cô ta xuất hiện trước mặt tôi nữa."

chỉ một câu nhưng sunoo hiểu ra hàm ý của gã nên chỉ gật đầu.

"bên ông kiyoto có nói gì không?" gã lại lên tiếng.

"vâng, ông ấy bảo nếu ngài vẫn muốn tiếp tục hợp tác thì ông ấy sẽ rất vui, ông ấy sẽ tặng ngài suối lộ đào, coi như thành ý hợp tác của hai bên."

"nói với ông ấy, tôi không muốn hợp tác ba năm mà muốn lâu hơn nữa." gã mặt áo choàng vào đi đến cửa số ngắm tuyết đang rơi.

"tôi cũng đã nói với ông ấy, ông ấy đồng ý và muốn mời ngài đến quán trà đạo cùng ông ấy xem điệu nhảy truyền thông và bắt đầu bàn về chuyện hợp đồng."

"nói với ông ta, tôi có việc quan trọng, không đi được, cậu đem cặp ngọc thạch đến tặng ông ấy, coi như chuộc lỗi."

"tôi đã biết, sẽ đi làm ngay." sunoo lui ra đến cửa.

"khoan đã." gã dùng một chút, như suy nghĩ gì đó.

"xử lý nhanh mọi việc, chuẩn bị về nước." sunoo sửng sốt, đây là lần đầu tiên heeseung muốn về nước nhanh như thế, theo như hắn biết heeseung một khi đặt chân đến đất nước nào cũng phải thu mua gần hết số đất nơi đó mới chịu quay về, vì sao lần này lại muốn về nhanh như vậy? tuy khó hiểu nhưng ông chủ đã bảo, làm thuộc hạ chỉ có thể nghe theo, sunoo "vâng" một tiếng lui ra ngoài. heeseung mang vẻ mặt trầm ngâm nhìn ra cửa số, đêm qua không biết có bị bỏ thuốc hay không mà lại nhìn cô ả jena gì đó ra cô ta, lại để cô ả ngủ trên giường qua đêm nữa chứ.

rốt cuộc gã bị làm sao thế? mày nhíu chặt, hít một hơi thật sâu, đôi mắt lạnh lẽo nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên sắt lạnh, còn mang theo ý không thể hiểu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro