Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

;03

"cái tên thối tha này." hayoung hét lớn vụt tới cửa sổ nhìn.

jina giật mình, mặt tái mét chạy theo.

nhưng khi nhìn xuống lại thấy eunsang vẫy vẫy tay làm hayoung tức muốn lộn ruột, cô quên cậu ta có võ mà cái vụ phi thân này hồi trung học cậu cứ làm hoài.

"tin chưa?"

cậu mạnh miệng nhưng trong lòng cũng run nhẹ, dù biết võ nhưng ở lầu hai mà nhảy kiểu này thế nào cũng gãy chân chẳng chơi.

"đồ khùng." hayoung phun ra hai chữ quay về chỗ ngồi.

jina cũng hoàn hồn, nhìn cậu mỉm cười "thật ngốc."

từ đó về sau, kì đà hayoung cũng biến mất, hai người bắt đầu yêu đương hẹn hò.

lúc thì eunsang dẫn jina đi du thuyền lãng mạng nhưng chưa được hai mươi phút, jina đã say sóng buồn nôn, kết quả ngày đầu hẹn hò thất bại.

lần thứ hai đi nhà hàng, nơi lãng mạng nhất của giới thượng lưu nhưng khi gọi món ăn xong, cô chỉ ăn một ít tôm thì cả người nổi đầy mẫn đỏ.

jina biết mình bị dị ứng tôm và cua bởi da thịt trên người từng bị phỏng nặng nên cô tiêm chất kích thích cho da mà tác dụng phụ là phải kiên ăn hai thứ này nhưng vì cậu nên mới cố ăn, thế là hẹn hò lần hai chấm dứt trong bệnh viện.

lần ba, cậu cẩn thận hơn, đi vào rạp xem phim, muốn xem bộ phim lãng mạn thì lại xen kẻ những cảnh khiến cậu muốn nổi thú tính , trong lúc muốn bọc phát thì jina lại quăng cho cậu ba chữ.

"buồn ngủ quá."

như xô nước lạnh dội ngược vào cậu, hẹn hò lần ba thất bại nặng nề.

cuối cùng cậu cho cô toàn quyền quyết định và ông trời không phụ lòng cậu, đúng là rất lãng mạn nhưng lại mất mặt.

cô dẫn cậu đi xem sở thủ, đi chợ đêm mua đồ rẻ tiền, đi công viên ngắm hoa, đi ăn quán vỉa hè, khiến cậu bị tàu tháo rượt suốt buổi tôi.

nhưng lại rất vui, lúc trước cậu cứ nghĩ mấy trò đó thật vô bổ, không mới mẻ, lại trẻ con nhưng bây giờ cái không thích bao lâu nay liên tục đi vào cuộc sống của cậu, khiến cuộc sống lúc nào cũng hai màu đen trắng nay trở nên muôn màu muôn vẻ, cậu thật sự phải cảm ơn ông trời đã mang cô đến bên cậu, để cậu biết thế nào là yêu thương thật sự.

những ngày jina bị eunsang lôi đến mấy chỗ phồn hoa xa xỉ khiến cô muốn ngộp thở, cô không thích mấy thứ xa hoa, chỉ thích ở những nơi như vỉa hè, sở thú, tuy đơn giản nhưng lại vui hơn.

vì không có phép tắc cũng chẳng có lễ nghi, không cần hai mặt khi nói chuyện với bất cứ ai, đó là điều cô muốn vì thế cô hết sức mới kéo được đại thiếu gia đi đến những chỗ này.

jina cảm thấy rất vui vì eunsang không ra vẻ công tử khi đi đến mấy chỗ đó, cậu cũng vui vẻ đi với cô, cũng hỏi nhiều thứ mà cô cứ nghĩ ngay đứa con nít ba tuổi cũng biết nhưng có thể vì từ nhỏ sống trong sự giàu sang lại luôn được cưng chìu nên mới thành ra như thế.

hai tháng trôi qua trông êm đẹp, chuyện tình của họ cũng bắt đầu tiến triển nhiều, tình yêu vốn dĩ phải đẹp như thế nhưng cũng có lúc gập bất trắc và đối với cặp đôi đũa lệch này thì chắc chắn không thể tránh khỏi.

một ngày chủ nhật, jina cùng eunsang muốn đến khu vui chơi nhưng mới đến cổng chính, trời đã mưa to, hai người đành quay về.

đến nhà jina, cô mời cậu vào uống trà theo đạo tiếp khách.

bưng ly trà ra thì thấy người cậu ướt sủng, giờ cô mới phát hiện, tướng cậu rất lực, vì nước mưa làm ướt áo nên cô có thể thấy rõ cơ bụng rắn chắc của cậu, bắp tay cũng hơi lộ ra, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt mơ màng, đôi môi mỏng hơi tái do lạnh, mái tóc cũng nhỏ vài giọt, trong thật hấp dẫn.

"jina, nếu em cứ nhìn anh như thế, anh sợ sẽ không tự chủ được mình đâu."

cảm thấy ánh mắt cô cứ dán vào người mình, cậu cười gian xảo.

"gì chứ? em... em nhìn hồi nào?" cô phản bát.

"ồ, thế àaa?" cậu kéo dài âm cuối.

"không tin thì thôi, tại sao em phải có phản ứng với anh chứ? á!"

chưa nói hết câu, người cô đã bị cậu ôm lấy, xoay một cái bị cậu đặt dưới thân.

lúc này, áo hai người đều ướt sủng mà cơ thể hai người lại dán chặt vào nhau, khung cảnh lúc này mang cảm giác đầy vẻ ám muội.

"anh buông.. buông ra." cô lắp bắp nói mang vài phần run rẩy.

nói không có phản ứng mới lạ, nhìn thấy thân hình tuấn mỹ như thế, trừ khi cô đổi giới tính thích đàn bà chứ không thèm đàn ông.

"sao? nói không có phản ứng mà mặt đã đỏ như thế. chậc, chậc... jina à, em nói dối tệ thật đấy."

cô quay mặt không dám đối mặt với cậu, giờ này cô chỉ ước có cái lỗ để chui mà thôi.

"jina."

nghe giọng cậu ôn nhu gọi cô, theo phản xạ cô xoay mặt nhưng chưa kịp nói gì, nụ hôn nồng nàng đã ập xuống, môi cô khẽ động đậy, cậu lại thuận thế vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng len vào miệng cô.

trong đầu jina giờ trống rỗng, chỉ cảm giác môi và lưỡi quân lấy nhau , lúc cao lúc thấp, khiến nhịp tim cô đập loạn cả lên.

cảm thấy hôn môi không đủ, tay cậu không an phận bắt đầu di chuyển trên người cô, bắt đầu từ eo, sau đó là mông và cuối cùng là nơi đẩy đà của cô.

cô biết cậu muốn gì, trong tâm không hiểu sao lại không ngăn mà hai tay lại quàng lên cổ cậu, kéo vào gần cô hơn.

biết cô đã chấp nhận, cậu không ngần ngại kéo khóa quần của mình ra, sau đó đưa tay lần xuống nơi ẩm ướt kia, vén váy cô lên, kéo chiếc quần lót xuống, tách chân cô ra, bắt đầu đi vào.

cảm giác phần ẩm ướt có vật gì nóng bỏng đang đi vào, cô giật mình, trong đầu bỗng hiện lên đôi mắt màu xanh lam ấy, vội vàng đẩy mạnh cậu ra.

đang trong lúc đầu sôi lửa bỏng, bất ngờ bị đẩy ra, vì không cảnh giác khiến cậu té nhào xuống đất.

cậu nhăn nhó ngước nhìn thì thấy về mặt cô tái nhợt, hai mắt đã ngập nước và cũng bắt đầu tuông ra, cậu hoảng sợ nhảy lên sofa ôm cô vào lòng dỗ dành.

"jina, đừng khóc, là anh sai, là anh không kiềm nổi, anh xin lỗi..."

cậu dùng hết những từ có thể hiện lên trong não nói cho cô nghe, cậu có thể thề là không hề cố ý, chỉ vì thấy dáng vẻ đáng yêu vì bị mưa làm ướt kia khiến cậu không nhịn được mà bọc phát thú tính.

nhìn cô khóc nức nở làm tim cậu thắt, giờ thà cô đánh hay chửi cậu còn hơn ngồi khóc như thế.

jina vẫn khóc không nín được, cô không ngại cho cậu bởi thời gian qua đã chứng minh, cô thật đã thích cậu thật lòng, tuy chưa phải là yêu nhưng ít nhất cô biết vị trí cậu trong tim mình quan trọng như thế nào.

nhưng khi hình ảnh đó hiện ra trong tâm trí cô, nỗi ám ảnh hai năm nay không thể xóa nhòa đi được, cô rất muốn để đôi mắt đó không đi vào trí não của cô nữa nhưng vẫn không thể được.

một lúc sau, jina thôi khóc, tay cô ôm chặt eo cậu.

"không phải tại anh, chỉ là em chưa chuẩn bị sẵn sàng làm việc này thôi."

cô hiểu cậu lo lắng như thế nào. cũng biết cậu đã nhẫn nhịn đến mức nào.

"jina, anh biết chúng ta bên nhau không lâu nhưng em hãy tin anh, anh thật yêu em vì yêu em nên mới có hành động đó, em hãy tin anh."

"em tin." cô nhìn vào đôi mắt chân thành của cậu.

đối với một người đàn ông, khi đến thời khắc này mà ngừng lại được thì hẳn quả thật là siêu nhân.

cô lại ngã vào lòng cậu, giọng nói trong trẻo vang lên.

"cho em thời gian, em cần sắp xếp lại một số việc, sau đó..."

cô ngừng nói, tay chỉ chỉ vào ngực cậu, về sau thật sự không thể nói nổi.

"anh sẽ chờ." giọng cậu khàn khàn do vẫn còn mang chút dục hỏa.

cậu ôm chặt cô, dù gì cũng đã chờ lâu như thế thì tại sao không chờ thêm được nữa? bất quá mỗi khi gặp cô xong, về nhà dội thêm nước lạnh, hít đất vài chục cái có lẽ sẽ hạ hỏa được thôi.

không gian giờ thật yên tĩnh, hai người cứ thế ôm nhau, cũng không nói thêm tiếng nào, cứ như vậy mà im lặng ôm nhau.

đôi lúc sự im lặng lại là khoảng khắc ngọt ngào nhất của hai trái tim đang yêu.
...

trong quán bar ồn ào nhộn nhịp với điệu nhạc cuồng dã, heeseung cùng bộ tây âu đen ngồi trong góc tối, tay cầm rượu nhâm nhi, vẻ mặt không cảm xúc, kế bên gã, một cô gái có thân hình bóc lửa vận một chiếc váy ôm liền ngắn màu rượu đỏ, để lộ cặp đùi trắng trẻo cùng khuôn ngực đầy đặn áp sát tay hắn, cả người ngã vào người gã dính sát không buông.

"đơn hàng đó tôi đã chuyển cho cậu và sunghoon, có 100 khẩu, mỗi người 50, như vậy cậu hài lòng rồi chứ?"

jongseong ngồi kế bên cũng có một cô gái nhưng vẻ mặt cô ta lại đằng đằng sát khí.

"thuộc hạ của tôi có khoảng 200, cậu cho là đủ sao?" gã nhàn nhạt nói.

"heeseung, cậu đừng bắt chước tên hồ ly kia có được không ? nếu cậu cũng thế, chắc chưa tới bốn mươi tuổi tôi đã bị các cậu rút sạch máu rồi." tuy jongseong là người hắc đạo, tiền tài không thiếu, vũ khí cũng có thừa nhưng nếu cứ bị hai tên này hết muốn cái này đến muốn cái khác, đảm bảo tiền tại như núi của hắn sẽ sụp đổ ngay.

"jongseong cậu nói ai là hồ ly hả?" sunghoon từ đâu đi vào còn dẫn theo một cậu thanh niên, mặt hầm hầm lên tiếng.

"nếu họ của cậu là cửu còn tên là hồ thì thêm chữ vỹ ở giữa không phải là hồ ly chín đuôi sao?" jongseong không khách khí nói.

"không hơi đâu nói chuyện vô bổ với cậu. heeseung, xem tôi đem ai tới đây này." sunghoon biết không nói lại jongseong, đành đi vào đề tài chính. nghe sunghoon nói, lúc này heeseung mới ngước nhìn người thanh niên đi cùng anh, vẻ mặt trở nên tối sầm.

"hơn hai tháng trời tôi về nước mà không tìm được nó, cậu làm cách nào hay vậy?"

"chỉ một cú điện thoại. heeseung, cậu định thưởng cho tôi cái gì đây?" sunghoon cười gian, đi tới sofa bên cạnh cùng ngồi xuống với cậu thanh niên kia.

"chỗ tắm hơi kì trước, tặng cậu." heeseung nói nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía cậu thanh niên. sunghoon cong môi, vỗ vai cậu thanh niên.

"eunsang à, anh không nghĩ em chỉ đánh giá bằng một chỗ tắm hơi thôi đó?"

"nếu không có chuyện gì, em đi trước." eunsang vẻ mặt hầm hừ đứng dậy thì bị hai tên vệ sĩ chặn lại.

"về nước mới mấy tháng mà đã quên ông anh này rồi sao?" heeseung lạnh lùng nói.

"em đâu có ý đó, chỉ là có chút chuyện nên muốn giải quyết, chúng ta là anh em khi nào gặp mà chẳng được."

biết không thể thoát, eunsang đành ngồi lại chỗ cũ, tay cầm rượu uống hết một hơi.

"sunoo." heeseung gọi tên, ngay lập tức hắn ta đưa cho heeseung sắp tài liệu.

heeseung đón lấy, quăng mạnh lên bàn, lạnh giọng.

"là vì thứ này nên muốn rời đi?" 

eunsang khó hiểu nhìn sấp tài liệu, cậu cầm lên xem thì chấn kinh.

"anh cho người theo dõi em?" trên sấp tài liệu là hình ảnh của jina, hồ sơ, lý lịch đầy đủ, còn có cả hình ảnh hai người đang hẹn hò.

"anh trai cậu về nước hơn hai tháng mà cậu không đến gặp dù chỉ một lần, vậy mà suốt ngày lại có thời gian quấn lấy con đàn bà đó, rốt cuộc cậu có coi tôi là anh cậu hay không?"

heeseung rất ghét việc em trai gã yêu đương, bởi đa phần những con đàn bà đó cũng chỉ vì gia thế của gã nên mới tiếp cận eunsang vì thế gã luôn mang tiếng là kẻ cướp đàn bà của eunsang, lý do là vì không muốn em trai mình bị đàn bà phản bội hay lợi dụng.

mà mới đây, gã biết được việc eunsang về nước là vì cô gái tên jina này, không những thế, mấy tháng gã về nước, eunsang cũng không tìm đến gã mà cứ đi theo jina khiến gã nổi giận. gã cũng đã điều tra jina, tuy gia đình cô ta có gia thế không lớn mạnh nhưng cũng có chút xã giao tốt với người giới thượng lưu, cô ta cũng có vẻ vô hại nhưng lòng dạ đàn bà luôn thâm sâu khó lường, thà nghi oan còn hơn sau này ôm họa vào người mà không biết.

"jina là cô gái tốt, anh yên tâm đi."

hiểu ý anh mình đang lo lắng điều gì nên eunsang đành trấn an.

heeseung thở dài trong bụng nhưng vẻ mặt vẫn như cũ, tay lấy một tấm hình đưa đến trước mặt eunsang.

"tốt hay không? anh không quan tâm nhưng mắt thẩm mỹ của em thật kém, xấu xí như thế này cũng được sao?"

gã chuyển nhanh đề tài, dù gì cũng là anh em, không nên vì đàn bà mà gây gổ.

eunsang nhíu mày, giựt tấm hình lại rồi lấy hết hồ sơ bỏ vào bao, ôm chặt giọng khẳng định.

"jina rất xinh đẹp, tại anh chưa gặp cô ấy đó thôi."

"đàn bà chỉ là bình hoa nhưng một lúc nào đó hoa cũng sẽ tàn, dù xinh đẹp thì về già cũng trở nên xấu xí."

heeseung nói nhưng không biết người đẹp kế bên đang nhăn nhó, mà cô ta cũng chỉ ôm cục tức trong lòng không dám nói ra.

"em không muốn đôi co với anh, jina là người thế nào? chỉ em biết rõ."

cậu lại bổ sung. "jina cũng không phải bình hoa, cô ấy mãi mãi là đóa hoa không tàn."

"vậy là hoa giả? nhưng cũng phải thôi, cha mẹ làm phẫu thuật thẩm mỹ nên việc phẫu thuật khuôn mặt cho trẻ mãi cũng là chuyện thường tình."

"anh..."

"này hai người, đây là quán bar của tôi mở ra làm ăn, chứ không phải chỗ cho hai anh em cậu cãi vã, còn vì một con đàn bà, đáng sao?" jongseong nhịn không được dành lên tiếng, tuy chưa gặp qua jina này nhưng cô ả đã khiến hai anh em nhà họ lee xích mích thì chắc chắn là loại 'hồng nhan họa thủy' rồi.

"muốn biết ra sao thì cứ để eunsang bảo cô ta đến ra mắt chúng ta là được." sunghoon nói xong trầm ngâm một chút.

"như vậy đi, cuối tuần này là tiệc đính hôn của anh. eunsang, em dẫn cô ta đến đi."

"việc này..."

eunsang do dự, heeseung nổi tiếng lạnh lùng, cách hành sự hay theo cảm tính thất thường, nếu để jina gặp anh trai, chỉ sợ sẽ bị anh trai dọa chết khiếp.

"sợ rồi sao? hay là cô ta thật sự rất xấu." heeseung chen ngang.

"ai nói? được, cuối tuần này em sẽ dẫn jina đến."

nói xong, eunsang bật dậy, muốn bỏ đi nhưng bị sunghoon kéo ngồi xuống.

"làm gì kích động thế? heeseung, không phải cậu còn có chuyện muốn nói sao?"

"khi nào trở về mỹ?" heeseung uống hết ly rượu nói.

"em..." cậu biết khi anh trai nói thế thì dù có từ chối cũng vô ích, vì có thể lại một lần nữa bị bắt trói qua bên đó cũng nên.

"đừng nói là vì cô ta?" gã lạnh giọng, khuôn mặt trở nên u ám.

"sau khi tốt nghiệp, em sẽ qua bên đó tiếp nhận quản lý công ty."

"đó là lý do hay vì..." heeseung hoài nghi.

"em muốn dùng thực lực của mình mà tiếp quản nó."

cậu không muốn anh trai mình trải đường sẵn cho cậu đi, cậu chỉ muốn dùng thực lực của chính mình để chứng minh cho mọi người thấy, mà đó cũng chỉ là lý do thứ hai cậu muốn ở lại.

"được nhưng anh có điều kiện." heeseung liếc mắt một cái mới nói tiếp. "trong thời gian này, em sẽ tiếp quản công ty xuất nhập khẩu euns nếu không em phải trực tiếp qua bên mỹ ngay."

"anh muốn khó dễ em, anh cũng biết em bây giờ chỉ là sinh viên, làm sao tiếp quản công ty đó."

eunsang tức giận, tuy euns không lớn nhưng về mặt hợp tác đầu tư của các chi nhánh không nhỏ, nếu phải tiếp quản thì thời gian sau, đừng nói là ăn cơm, kể cả dịp gặp jina cũng khó.

"vậy thì quay về mỹ anh bây giờ đã rất nhượng bộ nên em đừng gây chuyện nữa."

"được rồi, em đồng ý." eunsang thấy vẻ mặt anh trai rất đáng sợ nên đành chấp nhận tiếp quản euns, ít ra cậu cũng được ở gần jina còn hơn là phải qua bên mỹ.

"bây giờ em có việc, em đi trước."

"chừng nào dọn về nhà chính." heeseung nhàn nhạt nói. đang muốn đi, lại bị anh trai hỏi tiếp, cậu đành xoay người trả lời.

"biệt thự hiện tại cũng được rồi, nơi anh ở quá rộng, em không muốn đi lạc."

vừa nói xong cậu xoay người rời đi ngay.

heeseung nhìn em trai đã đi khuất, cong môi cười giễu, tuy nói là hai anh em nhưng từ khi gã có được thế lực như ngày hôm nay thì eunsang và gã lại mỗi người một nơi.

hiện tại gã đang ở tại biệt thự lee gia, có diện tích khoảng hai mươi ngàn mét vuông mà chỉ có gã cùng mấy người giúp việc ở, mà em trai gã lại chưa bao giờ đặc chân đến, vì eunsang nói đã quen sống chỗ nhỏ gọn nên dọn đến căn biệt thự chỉ rộng hai trăm mét vuông.

gã cũng không muốn thế, lúc trước sống nghèo khổ, cha mẹ cũng qua đời chỉ còn hai anh em nên gã phải lăn lộn chốn hắc đạo từ năm mười lăm tuổi và cho tới ngày hôm nay, trong tay gã giờ đã nắm giữ phân nữa thế lực toàn cầu.

sau đó gã chỉ muốn hai anh em được sung sướng cùng nhau nhưng nào ngờ eunsang lại không muốn, cậu chỉ muốn có cuộc sống bình thường, không đấu đá hay tranh giành với ai nhưng cậu đâu biết, cuộc sống bây giờ rất khắc nghiệt, ta sống người chết, cá nhỏ nuốt cá bé là chuyện không thể tránh khỏi. nhưng vì em trai nên gã sẽ cho eunsang một thời gian hưởng thụ, còn sau này thì cho cậu nếm trải một chút trở ngại cũng không gọi gì là quá đáng.

"anh em nhà các cậu, tối ngày chỉ biết đối đầu nhau, vui lắm hả?" sunghoon thấy cảnh này cũng chán ghét, tuy bề ngoài hai anh em này hay tranh cãi nhưng anh biết rõ họ rất thương nhau, có điều bọn họ là đàn ông nên không thể diễn tả cảm xúc như đàn bà được thôi.

"lo cho mình đi, cuối tuần này sẵn sàng làm tế vật rồi chứ?" heeseung lại châm chọc sunghoon, đối với gã ta và jongseong thì khi nói chuyện, gã tương đối thoái mới hơn một chút.

"ya, tôi muốn an ủi cậu mà thái độ của cậu như vậy là sao hả? " sunghoon bất mãn gác chân lên bàn, người ngã mạnh vào sofa.

"đừng chọc cậu ta nữa. sunghoon, tôi chúc cậu sắp thoát khỏi kiếp trai tơ."

jongseong vừa nâng vừa nói nhưng đổi lại hắn là cái nhìn chết người của sunghoon.

"không hơi đâu nói chuyện với các cậu. heeseung, đêm nay tôi không vui, tặng cô ta cho tôi giải khoay đi."

sunghoon chỉ tay về phía cô gái bóc lửa, cô nàng nở nụ cười quyến rũ như đồng ý nhưng vẻ mặt giả vờ áy này với heeseung.

dù gì cũng là đàn bà bên cạnh heeseung nhưng cô biết rõ giới hạn của mình sắp hết, tuy trong thời gian trước lợi lộc không ít nhưng cô vẫn muốn thêm nữa, cứ nghĩ sắp vuột con cá lớn ai ngờ lại có con cá lớn khác muốn cần câu, dĩ nhiên cô ta cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt này rồi.

"tự nhiên." gã phun vài chữ rồi nhìn đồng hồ trên tay.

"tôi có việc về trước, các cậu chơi vui vẻ." heeseung không đợi hai tên kia nói gì, tự mình đứng dậy bước ra khỏi cửa.

cô gái lập tức phất cờ trong bụng, thân hình ỏng ẹo đi qua sunghoon, quấn lấy người anh.

người đẹp tự nhiên dâng hiến, sunghoon cũng không từ chối, ôm chặt lấy cô hôn rối rít, tay cũng bắt đầu luồng vào váy cô, trước mặt bao nhiêu người, làm ra hành vi đầy ám muội.

jongseong thì ôm người đẹp đi vào phòng trong, ít ra cậu cũng không thích phô trương như tên  này.
...

cuối tuần, quả nhiên jina bị eunsang kéo đi dự tiệc.

sáng hôm đó, eunsang đã đưa jina đi đến shop quần áo, liên tục chọn váy dự tiệc cùng trang sức cho cô.

jina từ lúc vào phòng thay đồ đã phát cáu, tên eunsang này hết chọn bộ này đến bộ khác, mà bắt cô thử gần chục bộ, mệt muốn xỉu luôn nhưng cậu vẫn không vừa ý.

cái gì là hở trước không được? hở sau cũng không? cái thì ngắn quá? cái thì mỏng quá?

jina rất muốn hét lên.

"sao không lấy cái chăn cho em quấn luôn đi." nhưng suy nghĩ kỹ, hiện tại cô là bạn gái của cậu, lại nghe sắp ra mắt anh trai dù cô chúa ghét việc này nhưng cũng cố chịu đựng.

hơn hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc lee thiếu gia cũng đồng ý với bộ lễ phục. bộ váy ren hai dây màu da người làm nổi bật làn da trắng mịn của cô, chân áo dài hơn gối, bên trên còn dính vài hạt kim cương tỉ mỉ tinh tế, kết hợp với sợi dây chuyền màu hổ phách trên cổ càng tôn lên vẻ đẹp cao quý khó tả nhưng thật sự khiến người ta dù đã nhìn qua vẫn phải quay đầu lại.

eunsang nhìn jina không chớp mắt, cậu không nghĩ hôm nay cô lại có dáng vẻ đẹp mê người như thế? tuy trên gương mặt chỉ trang điểm nhẹ nhưng cậu vẫn thấy trong cô có thứ sức quyến rũ khó tả khiến cậu không tự chủ được, đi tới hôn nhẹ lên môi cô một cái.

"hôm nay em rất đẹp."

jina khi nãy còn tức giận nhưng nghe cậu nói thế, cơn giận tiêu tan ngay, môi cười nhẹ, hai má cũng đỏ lên.

"chậc, em mà làm dáng vẻ này, anh sợ mình sẽ làm bậy mất thôi."

"xì, anh dám sao?" cô lè lưỡi làm nũng.

cậu ngắt nhẹ mũi cô. "đi thôi".
...

buổi tiệc đính hôn của ông chủ tập đoàn pSH đương nhiên không phải tổ chức qua loa, mà phải nói là một cách xa xỉ khiến người ta nhìn đâu cũng tặc lưỡi.

bên trong dưới ánh đèn pha lê được bày trí xa hoa, xung quanh được trưng bày hoa hồng đỏ thắm, ngoài ra các món ăn được bày trí đầy đủ màu sắc.

về khách quý đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nhân cũng có những minh tinh màn bạc, hoặc các hoa khôi đi theo kim chủ của mình.

dưới ánh đèn chói mắt jina kinh ngạc nhìn xung quanh. cô sống hơn hai mươi bốn năm nhưng đây là lần đầu tiên được dự buổi tiệc sang trọng đến thế, xung quanh còn có cả phóng viên, thật đúng là người giàu có khác.

sự xuất hiện của jina cũng khiến mọi người kinh ngạc, một phần họ thích thú với dáng vẻ mê người của cô nhưng điều quang trọng hơn là người đàn ông đi bên cạnh cô - eunsang, nhị thiếu gia của tập đoàn lee thị.

ai cũng biết việc eunsang về nước để học tiếp ngành quản trị kinh doanh nhưng mặt khác họ cũng biết là tên eunsang này về nước cũng vì tiếp nhận công ty euns mới hơn hai mươi tuổi đầu nhưng lại nắm giữ chức vị tổng giám đốc khiến mọi người không khỏi ghen tị, một phần là vì năng lực của cậu một phần là vì có anh trai chống lưng.

"eunsang lâu rồi không gặp, cháu đã trưởng thành hơn nhiều, nhìn xem càng ngày càng giống ba cháu."

một người đàn ông trung niên từ đâu bước tới, bắt tay với eunsang, mà cậu cũng lễ phép bắt tay lại.

"anh trai cháu giống ba cháu hơn, chú choi dạo này vẫn khỏe chứ?"

"ta vẫn khỏe, chỉ có công ty là gặp chút rắc rối thôi... à, ta nghe nói con đang tiếp quản công ty euns thì phải?"

jina kế bên nghe thế giật mình, theo như cô biết công ty euns là một trong mười công ty lớn trong nước, tuy quy mô không lớn nhưng phần đầu tư hợp tác với các công ty khác không nhỏ, eunsang vì sao lại có thể quản lý công ty đó được?

cảm giác cô gái bên cạnh có chút biến đổi, eunsang ôm chặt eo cô, lạnh nhạt nói với người đàn ông trung niên.

"cháu cũng mới tiếp nhận quản lý công ty vào hai ngày trước, vì mới bước chân vào doanh nghiệp nên cũng chưa hiểu biết nhiều, nên sau này phải nhờ chú chiếu cố rồi."

"cháu khiêm tốn quá rồi, chú nghĩ với thực lực của cháu thì chú mới là người phải nói câu đó, ha ha..."

eunsang hiểu rõ tên cáo già này muốn gì, tên này nổi tiếng đam mê cờ bạc, công ty của cha hắn lúc trước rất có tiếng nhưng từ khi cha hắn mất, hắn tiếp quản công ty thì mọi chuyện bắt đâu thay đổi, tài chính thiếu hụt, tai tiếng liên miên, đúng là thứ bỏ đi. nếu không phải tên này đáng vai chú bác của cậu thì cậu đã đạp một cước bay ra khỏi cửa rồi.

"à, giờ mới để ý. eunsang người đẹp đi cạnh cháu là ai vậy?"

không biết xấu hổ lên tiếng hỏi, bởi ngay từ khi jina bước vào, hắn đã để ý đến cô. dáng người quyến rũ, khuôn mặt lại đẹp mê người nhưng vì lo cho công ty nên hắn mới nói chuyện với tên lee thiếu gia này trước nếu không hắn cũng muốn trêu đùa với miếng mồi béo bở này một chút.

"cô ấy là jina, là bạn gái của cháu." thanh âm của cậu tuy nhỏ nhưng dưới sự tò mò của mọi người thì đều lọt vào tai.

mọi người lại bắt đầu bàn tán về jina, dùng những ánh mắt kì quái đánh giá cô từ trên xuống, có ghen tị, có ngưỡng mộ, có thể nói là muôn màu muôn vẻ. jina thấy mình giờ phút này rất giống động vật quý hiếm, cô rất muốn tìm một cái hang để chui vào ngay.

cô đến bây giờ vẫn ghét mấy bữa tiệc của giới thượng lưu, bọn họ đa phần là khoe khoang tiền tài, gia thế nếu không thì soi mói chê bai chuyện người khác, cô thấy mấy người này còn thua cả mấy bà tám ở ngoài chợ cá.

"à, thì ra là vậy." vẻ mặt tuy cười nhưng trong lòng lại tiếc đứt ruột, tên này thật cũng muốn hưởng thụ cô gái này một lần, nếu là tình nhân của eunsang thì chắc có thể nhưng là bạn gái thì hắn không dám rồi. "xin phép chú, cháu đi gặp cô dâu chú rể một chút."

không cần người kia trả lời, cậu ôm jina rời đi.

"em không nghĩ bạn trai của em lại giấu em nhiều chuyện đến thế, rốt cuộc tổng giám đốc có bao nhiều điều mà tôi chưa biết nữa vậy?" cô lạnh nhạt nói.

"anh đã muốn nói với em vào mấy ngày trước nhưng vì bận quá, đừng giận anh nha, bất quá tối về anh sẽ đền lại sau?"

cậu nói nhỏ bên tai cô, sẵn tiện cắn nhẹ lên đó khiến mặt cô đỏ bừng, tay đánh nhẹ vào ngực cậu.

"anh muốn chết sao? ở đây nhiều người như thế."

"anh chưa muốn chết sớm, ít nhất được hưởng thụ một lần, chết cũng cam lòng."

cô cắn môi trợn mắt nhìn cậu, cô hết biết nói gì với cậu rồi, tên này sao lại nói chuyện nham nhớ đến thế cơ chứ?

"eunsang, em đến trễ đó." sunghoon bước đến bắt tay eunsang, mắt liếc jina.

"đây chắc là jo tiểu thư, nhìn khác hẳn trong hình, ngoài đời nhìn đẹp hơn."

jina ngây ngốc nhìn người trước mắt, anh thật tuấn tú, đôi mắt rất đẹp nhưng có gì đó hơi ưu buồn. nhưng sao biết tên mình? còn hình? không lẽ...

vô thức nhìn sang eunsang, thấy cậu gượng cười với cô rồi bắt tay với sunghoon.

"jina, đây là chú rể của ngày hôm nay, anh ấy là chủ tịch tập đoàn pSH - park sunghoon."

jina kinh ngạc nhìn sunghoon, cô từng nghe bạn bè nhắc đến, anh là người đàn ông đào hoa nhưng cũng rất lãnh khốc bởi tính cách làm việc của mình.

nghe nói ngân hàng một nửa toàn cầu đều do anh ta nắm quyền, người đàn ông hoàng kim độc thân là mẫu người lý tưởng của vạn phụ nữ đang đứng trước mặt cô đây sao?

"mặt anh có dính gì sao?" thấy jina nhìn không chớp mắt, sunghoon buông lời châm chọc.

"dạ không tại em từng thấy anh trong tạp chí, anh so với trên tạp chí khác xa nhau nhiều." cô lúng túng trả lời.

"đạp trai hơn phải không?" thấy cô nàng bối rối khiến anh không nhịn được lại tiếp tục chọc cô.

"anh lo cho vị hôn thê của anh đi, em thấy chị ấy mệt rồi đó." eunsang thấy con cáo già này sắp ra chiêu tán gái, cậu kéo jina ôm gọn vào lòng, lạnh nhạt nói với sunghoon.

"ấy, chưa gì đã sợ anh cướp bạn gái rồi sao? em đừng lo, khi nào em bỏ cô ta, anh mới tha cô ta về làm của riêng."

jina nhíu mày nhìn sunghoon, trong lòng vừa đưa anh lên tận mây xanh, bây giờ chỉ muốn một cước đạp anh thẳng xuống địa ngục.

cô dâu bên cạnh vẫn im lặng nhưng đã đi đến chỗ sunghoon quàng tay anh.

eunsang nắm chặt tay jina nhìn sunghoon lạnh giọng.

"daeun không phải khúc xương." câu nói vừa thốt ra, ngay lập tức vẻ mặt sunghoon xụ xuống.

"đúng là anh nào em nấy."

"eunsang, hôm nay là ngày sunghoon đính hôn, em cho cậu ta chút mặt mũi đi nếu không, cậu ta sẽ sợ đến mức tối cũng không dám động phòng đâu." jongseong từ xa đi tới, không nhịn được cười nên đành lên tiếng.

"jongseong, heeseung đâu? không đi cùng cậu sao?" anh không muốn trong tiệc đính hôn lại bị mấy tên này làm mất mặt nên đổi nhanh đề tài.

"có chút chuyện ở công ty nên cậu ta đến trễ." jongseong nhìn về phía eunsang cùng jina, hắn nheo mắt nhìn jina làm cô gợn cả gai óc. người đàn ông trước mặt có vẻ nguy hiểm hơn người bên cạnh, sao eunsang lại có quan hệ với những người có thế lực lớn mạnh như thế?

suy nghĩ trong lòng một phút biến mất khi jina cứ thấy jongseong nhìn cô như muốn ăn tươi tại chỗ, cô cúi đầu lùi về sau một bước.

"jongseong, anh đừng nhìn chăm chăm bạn gái của em được không ?" eunsang nhíu mày nhìn jongseong, tuy hắn ta chỉ thích trêu đùa với nữ sát thủ nhưng với ánh mắt đó, cậu thật sự cũng lo ngại rất nhiều.

"vậy đây là jina? đúng là bên ngoài đẹp hơn nhiều."

ngoài miệng nói thế nhưng suy nghĩ hoàn toàn ngược lại 'hồng nhan họa thủy.'

jina mặt nhăn nhó, rốt cuộc eunsang đã cho họ xem hình gì mà ai cũng dùng ánh mắt cùng lời nói về cô quái dị đến thế?

"các anh, hôm nay là ngày vui của em và sunghoon, em muốn cảm ơn các anh đã đến góp vui với tụi em." cô dâu đứng bên cạnh cảm thấy rất khó chịu bởi hôm nay nhân vật chính là mình mà sao cứ bị cô gái này chiếm hết mọi ánh nhìn? cố tạo nụ cười tươi như hoa, nâng ly lên nói.

jina giờ mới phát hiện cô dâu này rất quen mắt, một lúc sau mới nhận ra đó là nữ minh tinh nổi tiếng jeon daeun, thật không ngờ cô ta lại là vị hôn thê của sunghoon.

"chị là jeon daeun phải không ạ? em là fan hâm mộ của chị đó."

tuy jina không có xem tivi thường nhưng tạp chí thì chất đầy cả nhà nên cô biết được jeon daeun hiện giờ là nữ diễn viên sáng giá nhất trong năm nay, mà cô cũng từng xem một bộ phim cô ta từng đóng, bộ phim rất hay khiến cô mỗi lần xem đều khóc hết nước mắt.

"thật vinh hạnh cho chị quá, em là jina phải không? để khi nào có dịp, chị sẽ mời em đến phim trường tham quan một chút."

biết jina là fan hâm mộ của mình, daeun dĩ nhiên phải tỏ ra cao quý một chút.

"thích thật, em cảm ơn chị trước."

"từ khi nào em thích xem phim vậy? lại là fan hâm mộ nữa chứ?" eunsang nhớ rõ, cô nàng chỉ thích sách và sách, không biết sao sở thích lại thay đổi nhanh như thế?

"em cũng cần giải trí một chút chứ bộ."

cô tỏ ra nũng nịu, bởi biết sở thích của jina là đọc sách mà cha eunjae thì lại mê chết mấy bộ phim tình cảm cùng truyện ngôn tình thần tượng, mà eunsang cứ hay ngờ vực nên cô đã cố gắng không lòi cái đuôi ra nhưng hôm nay vẫn không nhịn được đó thôi.

"hôm nay là tiệc đính hôn, đừng nhắc đến chuyện đó nữa." sunghoon tỏ ra không vui, anh vẫn không chấp nhận được việc mình lấy một cô nữ minh tinh làm vợ, nếu là lên giường hay tình một đêm thì anh còn có thể chấp nhận được.

"chồng, em biết hôm nay là ngày vui của chúng ta, không nên nói đến công việc nhưng đây là fan của em nên nói chuyện một chút, anh đừng giận nha."

jeon daeun ôm lấy cánh tay sunghoon, giọng nói mê người khẽ nói bên tai anh nhưng anh cũng chẳng quan tâm, lại nhìn xung quanh.

"geunji đâu? sao nãy giờ không thấy em ấy?"

"chắc nó đi ra ngoài hóng mát rồi, con bé không thích chỗ đông người, anh cũng biết mà... mà này, anh cũng nên xem lại một chút đi, em gái em làm việc cho anh bao năm nay, mà anh không tăng lương, lại cứ giao một đống việc cho nó, anh muốn nó mệt chết sao? dù gì cũng là em vợ anh mà."

sunghoon nhíu mày. "công ra công, tư ra tư, nếu geunji không làm nổi thì bảo cô ta làm đơn xin nghỉ đi."

"ơ, em chỉ nói đùa thôi, anh đừng bận tâm nha." daeun kinh hoàng, dù gì cũng nhờ có em gái mà cô mới quen được anh, cô không muốn con bé mất việc nên vội trấn an anh ngay.

"sunghoon, hôm nay là ngày vui của cậu, tôi đến trễ một chút, cậu có cần đưa ra bộ mặt như đưa đám đó không?" heeseung thân vận bộ tây âu xanh đậm từ ngoài cửa đi vào, kế bên là yerin với bộ váy trắng hở ngực quyến rũ.

"đúng, nếu cậu còn không đến thì không phải là bộ mặt đưa đám mà tôi cũng hủy bữa tiệc này luôn." sunghoon khó chịu nói nhưng khi nói xong, anh lại thấy thoải mái vô cùng.

daeun kế bên tức tối nhưng cố nhịn, qua ngày hôm này thì cô cũng mang danh nghĩa park phu nhân nên cô cũng không so đo làm gì.

"đến rồi sao?"

heeseung không quan tâm sunghoon nói gì, chỉ nhìn eunsang và người con gái bên cạnh.

"em cũng mới tới."

eunsang nhàn nhạt đáp, lại nhìn về phía jina, cô nàng vẫn chưa xoay người lại khiến cậu khó hiểu. jina từ lúc nghe được thanh âm đó thì người đã cứng đờ, cô không dám quay lại nhìn vì sợ. giọng nói hai năm về trước vẫn in sâu trong não không quên được nhưng cô cũng không dám chắc mà cũng chẳng dám quay đầu lại nhìn.

"đây là jo jina, bạn gái em... jina?"

eunsang xoay người jina về phía heeseung nhưng cô vẫn không dám ngước nhìn, người bắt đầu run rẩy.

"đây là anh trai anh - lee heeseung." lời vừa nói ra, jina ngước mắt nhìn ngay bởi người đó mang họ lee.

lập tức cô thấy hối hận đan xen cùng vẻ mặt kinh hoàng khi thấy người đứng trước mắt.

đôi mắt màu xanh lam, mái tóc đen huyền, dáng người thắng tấp, hình ảnh trước mặt cùng với trí nhớ của cô về người đó không lệch một phân.

vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như hồ băng ngàn năm, cùng với hơi thở bức người khiến cô muốn ngã quỵ tại chỗ.

đã hai năm nhưng cô không thể quên được, bởi nó là cơn ác mộng đi vào não cô hàng đêm, chính là gã... lee heeseung - kẻ giết người man rợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro