Chương 50
Cuối cùng Xuân Phong cũng không thể theo biểu ca ra cửa, bởi vì lúc y ra cửa, mặt mẹ y đen đến mức có thể nhỏ ra nước, y đành phải thỏa hiệp ở nhà, lại thủy chung không cam lòng, nghĩ hôm nay nhất định phải ra cửa, bởi vì mới vừa rồi Trương Đông Bình nói cho y một tin tức, La Thông phải xa nhà, nhưng nơi muốn đi là kinh thành.
Xuân Phong vẫn nhớ cô nương lúc trước muốn đi kinh thành, lúc ấy tuy rằng là hiểu lầm, nhưng làm cho y hiểu được y muốn cái gì?
Hắn biết lựa chọn hiện tại của mình sẽ làm cho cha mẹ khổ sở, nhưng mục đích của cha mẹ kỳ thật cũng là muốn mình cả đời hạnh phúc bình an, thời gian dài sau này, bọn họ đương nhiên sẽ biết mình lựa chọn đúng.
Lúc buổi tối lén ra cửa, Xuân Phong vừa khẩn trương vừa kích động, y cảm thấy lá gan của mình thật lớn, nhưng cho dù thế nào, cũng muốn làm xong chuyện trong lòng mới là quan trọng.
Khi thấy Xuân Phong đứng ở cửa, La Thông sửng sốt vài giây, sau đó nhanh chóng kéo người vào trong phòng, đóng cửa lại, hiện tại canh giờ này, hắn cũng không thể để cho người khác thấy Xuân Phong ở trong đây.
"Sao em lại chạy tới vào lúc này?" La Thông thật tò mò, chỉ sợ Xuân Phong có việc gì gấp, nếu không y sao lại đến khuya như vậy.
Xuân Phong cũng hơi ngượng ngùng, thế nhưng y nghĩ hiện tại hai người cái gì cũng nói với nhau, cũng không kiêng dè cái gì, liền đem những lời Trương Đông Bình nói với mình cùng tính toán của bản thân nói hết ra.
"Biểu ca nói ngươi muốn xa nhà, trước kia cha ta cũng ra ngoài, đất vườn nhà ta hiện giờ đều là do cha ta ra ngoài buôn bán kiếm bạc mua, ta nghĩ ngươi đi ra ngoài chuyện phải làm có thể giống với cha ta. La đại ca, việc buôn bán cần tiền vốn, hiện tại ta không biết trên người ngươi có bao nhiêu tiền, nhưng ta hy vọng ngươi có thể mang nhiều bạc ra cửa, như vậy có hàng hóa gì muốn mua cũng có thể mua được." Xuân Phong thủy chung hơi không vừa lòng, y giống như chỉ nhận đồ của La đại ca cho y, mà y nghĩ muốn cho cái gì cũng không được.
Thấy Xuân Phong lại cho mình bạc, La Thông lại dở khóc dở cười, hắn chỉ có thể kiên nhẫn giải thích với người này: "Xuân Phong, ta ra ngoài là vì những ngày sau này, coi như ra ngoài kiếm một con đường, chính là ta ra ngoài vốn là bôn ba kiếm tiền, nếu mang theo nhiều bạc như vậy ra cửa, như vậy so với du lịch có gì khác nhau, em nói đúng không?"
"Nhưng mà....."Xuân Phong còn muốn giải thích, nhưng y nói chưa xong đã bị La Thông đẩy câu chuyện đi: "Không có nhưng nhị gì hết! Xuân Phong, em kiên nhẫn nghe ta nói. Lộ trình này đi qua những thành trấn nào ta đã suy xét kỹ, nếu đi đường bộ, hay là đi đường thủy, cũng chỉ mất năm ngày là tới kinh thành, nếu ven đường ngưng lại cập bờ, vậy thời gian sẽ mất gấp đôi. Ta đã tình toán tiêu dùng trên đường đi, cũng không dùng bao nhiêu bạc, nhưng nếu ven đường chọn mua để đổi lấy chênh lệch giá, nói không chừng còn có thể kiếm được một khoản tiền. Tóm lại, em yên tâm đi, ta lớn như vậy, sẽ chăm sóc được bản thân." Hơn nữa mình còn có một mục đích rất quan trọng, nhưng hiện giờ còn chưa thấy một cái bóng, La Thông cũng không muốn nói toạc ra quá sớm, tránh cho lại dọa người.
"Xuân Phong, cái này cho em, cái này không để ở chỗ em ta không yên tâm. Em nhớ kỹ, em nhận lấy nó, nó chính là tượng trưng cho hôn ước của chúng ta, em không thể đổi ý, lần này ta ra ngoài cũng không biết khi nào trở về, nhưng mặc kệ có thu hoạch hay không ta sẽ trở về trước mùa đông. Chờ ta trở lại, chờ ta trở lại ta liền tới nhà em cầu hôn."
"La đại ca.... Vâng!" nằm chặt đồ trong tay, lúc này Xuân Phong biết tim mình đập rất nhanh, y chính là tới đưa đồ cho hắn, hiện giờ lại giống tới cửa cầu thân.
Mặt La Thông cũng hơi nóng còn hơi chột dạ, hắn đã nói ra, nhưng hắn thật sự không nắm chắc, bởi vì hắn không biết hiện giờ thái độ cha mẹ Xuân Phong đối với hắn như thế nào.
"La đại ca, ngươi yên tâm đi. Cha ta đã biết, hơn nữa ông giống như đã đồng ý, chỉ là nương ta...." Thái độ của nương như thế nào, Xuân Phong cũng không dám khẳng định, thế nhưng so với ban đầu vẫn tốt hơn là được.
Thái độ cha mẹ Xuân Phong, La Thông chưa bao giờ trách cứ, nghe Xuân Phong nói cha y đã muốn đồng ý, La Thông cảm thấy rất ngoài ý muốn. 'La Thông' kia là dạng người gì, hắn rất rõ ràng, hắn cũng đã tưởng tượng qua, nếu như con trai mình hoặc nữ nhi sống chết muốn gả cho một người như vậy, hắn nhất định sẽ nghĩ toàn bộ cách để ngăn cản.
Rõ ràng thoái mái hơn, La Thông nghĩ bộ dạng của mình hiện giờ đã được cha Xuân Phong ngầm đồng ý, đợi cho tới khi vào tháng tám sẽ bắt đầu xây phòng, đến lúc đó nương Xuân Phong hẳn là sẽ đồng ý.
"Xuân Phong." Không muốn Xuân Phong cùng cha mẹ có ngăn cách, La Thông kiên nhẫn nói với người ta: "Em cũng biết tất cả mọi chuyện của ta, nhưng mà cha nương em thì không biết, em cũng không thể trách bọn họ, cho dù cha nương em có đồng ý hay phản đối việc hôn nhân của chúng ta, bọn họ đều là vì em, em biết không?"
"Ừ, ta đã biết, ta không trách bọn họ, ta chỉ cảm thấy là ta sai, ta làm bọn họ thất vọng."
"Được rồi, Xuân Phong, sau này ta đối tốt với em thì chính là em không sai, nếu ta không đối tốt với em, hiện giờ cha nương em phản đối mới là đúng, cho nên đừng nói đúng sai, ta cam đoan với em, ít nhất sau này ta sẽ không để em cảm thấy em đã sai." Trong lòng vẫn thật vui vẻ, sau khi La Thông khuyên bảo người ta, nghĩ đến hiện tại đã trễ thế này, liền lại dặn thêm: "Sau này không được muộn như vậy đến tìm ta, để người khác thấy không tốt cho em, người thôn này thích nhất là bàn tán chuyện của người khác."
"Được." Lúc Xuân Phong ra cửa cũng có băn khoăn, nhưng nghĩ trong nhà La đại ca không có ai, nếu y trên đường gặp người, cũng không chủ động nói với người ta mình muốn đi nơi nào, nếu có người khác hỏi, nói là đi nhà đại cô cũng được, dù sao hai nhà bọn họ cũng gần.
"Đi thôi, ta đưa em về nhà."
"Không cần, ta tự mình về được." Xuân Phong cũng không muốn làm phiền người này, y cũng không phải là tiểu cô nương nhát gan, kỳ thật lá gan của y rất lớn, cũng không sợ tối.
"Không được, quá trễ, ta ở xa xa đi theo em là được, nếu gặp người khác ta liền trốn ở ven đường, sẽ không để người khác phát hiện ra, đi thôi." Hiện tại là đầu tháng, bầu trời đã tối đen, La Thông cũng sợ ngộ nhỡ, vẫn nên đưa người về nhà.
Không cho người ta có thời gian từ chối, La Thông dứt khoát kéo người ra khỏi cửa, đợi cho ra tới ven đường phòng ở nhà mình, mới để cho người đi trước, hắn đi theo ở phía sau.
Đường trong thôn Xuân Phong rất quen thuộc, cho dù trời tối đen như mực, cũng không có khả năng không nhìn thấy đường, nhưng y cũng từ từ đi về phía trước, muốn đoạn đường này đi càng lâu càng tốt.
La Thông cũng không đi theo đến cửa nhà Xuân Phong, tới ven đường Vạn gia hắn liền dừng lại, sau khi nhìn thấy Xuân Phong vào cửa mới xoay người trở về.
Sau khi Xuân Phong vào phòng, La Thông cũng đi về, tâm trạng của hai người coi như cũng được thả lỏng, nhưng bọn họ không biết, sau khi Xuân Phong vào nhà trong chốc lát, lại có một bóng người đi vào trong nhà Xuân Phong.
Đi đến trước cửa phòng con trai, Vạn cha không tiếng động khoa tay múa chân, sau đó ở trong lòng yên lặng oán giận: "Xú tiểu tử kia không có trốn ở ven đường, lão tử ngươi lại phải trốn ở ven đường!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro