C16-20
Chương 16
Khép chặt rèm cửa sổ, không lộ môt kẻ hở.
Tim đập thình thịch thình thịch, cảm giác lén lén lút lút khiến tôi hưng phấn.
Cấp tốc chạy đến ngồi xuống trước máy tính, lích chuột, nhấn hai cái vào browser, nhập địa chỉ website mà Liễu Lam Lam đưa cho tôi, dựa theo trình tự cô nàng đã nói, tải phần mềm truyền hình. Tải xong tôi lại nhập một đia chỉ của website khác, sau đó lập tức bắn ra mấy cửa sổ, phía trên phần lớn đều là vẽ nhân vật Anime hoặc là 3D, bên cạnh viết Chủ nhân hãy dạy tôi, chủ nhân xin đánh tôi...
Ách, nếu là vẻ mĩ nam hoặc mãnh nam thì có lẻ tôi còn có hứng thú. Đóng những website quảng cáo trò chơi vô dụng này lại.
Trọng điểm xuất hiện
Tầm mắt dừng lại trên website một giây, webpage lập tức bị tôi tắt đi.
Là "Cấm trẻ em" trong truyển thuyết đó đó đó.......đáng ghét mà mà mà....
Hít sâu, thở ra, hít sâu, thở ra.
Tôi ở trong lòng nhấn mạnh mình nhiều lần, nhất định phải thấy được 'Món chình trọng điểm' mà Liễu Lam Lam nói, lần sau 'Ăn sạch sành sanh' ông chủ Ngôn!
Hóa ra đây là 'Trang-web-khiêu-dâm' trong truyền thuyết.
Nhìn sơ lượt những hình ảnh cấm trẻ em trước mắt, những hình ảnh cực kì dâm dục lọt vào trong tầm mắt, đặc biệt nổi bật là nơi tư mật của nam nữ khiến người ta muốn ói.
Phim để cử, nhẹ nhàng nhấn vào bộ phim XX bị người cưỡng bức.
Trong lúc chờ đợi, tôi khẩn trương đeo tai nghe chuẩn bị sẵn sàng.
Đầu tiên trong tai nghe truyền đến chút tạp âm, trên màn hình máy vi tình lập tức xuất hiện một nhà kho bị bỏ hoang, có một người đàn ông dây dưa với nam người đàn ông, nói thế này hình như hơi mâu thuẫn kì quái, nhưng đúng là một người đàn ông dây với năm người đàn ông...
Một người đàn ông là Thụ....năm người đàn ông là Công...
Thụ nam giống như hoảng sợ lùi từng bước về phía sau, ánh mắt dâm uế của năm Công nam cường tráng nhìn chằm chằm bộ ngực cùng bắp đùi của hán, bước từng bước đến gần hắn.
Chợt Thụ nam bị vấp ống thép té xuống mặt đất, vừa lắc đầu vừa chống xuống nền đất lùi về sau. Trong chốc lát, hai Công nam đã dồn hắn đến gần góc tường, không còn đường để chạy.
Một Công nam trong đó nói tức lý oa a gì đó, sau đó liền đưa bàn tay ngăm đen thô ráp xoa nắn ngực của Thụ nam.
Tôi bĩu môi khinh thường, Thụ này ngực còn chẳng có xoa nắn cái rắm ấy.
Thụ nam kêu a không cha a không cha a mãi, một Công nam cực kì xấu xí ngậm lấy miệng hắn, vươn đầu lưỡi ghê tởm liếm láp lưỡi của hắn, hai tay của Thụ nam yếu ớt chống đỡ, lại bị Công nam xấu xí túm được đặt ở miệng của chính mình, ép chặt lại.
Bắp đùi của Thụ nam bị hai Công nam khác tách ra, quần tuột xuống đến đầu gối, lộ ra chiếc quần lót ren màu đen, một lớp mỏng manh trong suốt căn bản không che được gì cả, hai bàn tay bẩn thiểu tấn công vào vị trí bí ẩn nhất của Thụ nam...
Chất lượng hình ảnh càng lúc càng tốt, không có chơi khảm ghép, nên cảnh tưởng dâm dục không chịu nổi rất chi là rõ ràng, tôi có phần muốn ói nhưng lại không nhịn được tiếp tục xem.
Một Công nam cởi quần ra, cư nhiên không mặc quần lót ở trong, một vật khổng lồ xấu xí trực tiếp bật ra, tôi trợn to mắt, không thể tin được nhìn chằm chằm cây gậy đồ chơi kia.
Màu đen, khoảng chừng 15cm, nhưng mà rất thô, cỡ cánh tay của tôi. Tôi hơi giật mình không khỏi thấy kì quái, thô như vậy thì có phải người đàn ông trong phim A này là một kẻ béo phì không?
Đột nhiên có một bàn tay vịn lên bờ vai tôi, tôi giãy ra theo bản năng, không giãy ra được, tôi mất kiên nhẫn há mồm muốn chấn vấn là ai, cũng trong nháy mắt đó, trái tim tôi gần như ngừng đập.
Tay....tay của ai dặt trên vai tôi...
Ngẩn ngơ hồi lâu, tôi vẫn không dám động, cũng không dám quay đầu, thế nên tôi không biết rốt cuộc người ở phía sau tôi là ai...........
Thật ra trong lòng tôi đã có dự cảm không lành.......
Lén nhìn bàn tay trên vai, đập vào trong mắt đầu tiên là móng tay được chăm sóc sạch sẽ, sau đó là ngón tay thon dài tráng nõn, đẹp như là một tác phẩm nghệ thuận vậy.
Không cần tôi nói, chắc chắn bạn cũng biết đó là-------tay của ông chủ Ngôn!
Oanh, trong nháy mắt mặt tôi đỏ bừng, cảm giác nóng rát lan tràn đến vành tai.
Đột nhiên trong tai nghe mơ hồ truyền đến chút âm thanh, ư a a ...., tôi thầm kêu không xong.
Trên màn hình Công nam và Thụ nam đã bắt đầu vận động OOXX, Thụ nam bị đặt trên mặt đất, Công nam nâng hai chân của Thụ nam lên cắm chuẩn xác không sai lầm XX của mình vào trong OO của Thụ nam, nghên ngang di chuyển, tiếng thân thể va chạm chui vào trong lỗ tai tôi, trên mặt tôi lại càng xấu hổ không chịu nổi.
Tôi vội vàng dùng chuột tắt cửa sổ truyền hình lại, nhưng vì khẩn trường hoảng hốt mà vấp phải sai lầm, biến thành full-screen(mở lớn màn hình)........hơn nữa, lúc này trên màn hình đang chiếu cảnh nam nam dây dưa bộ vị!
Để sét đánh chết tôi đi!
Tôi tháo tai nghe ném qua một bên, cúi đầu không dám lên tiếng.
Bàn tay như tác phẩm nghệ thuật kia nhanh chóng lích chuột tắt bộ phim khiến tôi không chịu nổi, tiện thể tắt cả máy vi tính.
Tôi cắn mạnh môi dưới, đầu óc một mãnh hỗn loạn, không biết phải đối mặt với ông chủ Ngôn như thế nào.
A, lần đầu xem phim cấm đã bị ông chủ Ngôn bắt được....ô ô ô!!!!
Ông chủ Ngôn nửa ngồi xuống, tôi vụng trộm liếc nhìn anh ta một cái, sắc mặt xanh mét. Tôi nhanh chóng thu hồi tầm mắt không dám ngẩng đầu lên nhìn anh ta nữa, sự tức giận dày đặc trong mắt anh ta khiến tôi rùng mình.
"Ai cho em xem cái này?" Ông chủ Ngôn lời nói căm phẫn sắc mặt giận dữ.
Tôi không dám trả lời, đầu cúi càng thấp. Người ta chỉ tò mò thôi.....chẳng lẻ anh chưa từng xem qua sao? tôi có một ngàn ý nghĩ hỏi lại anh ta như vậy, nhưng có một vạn cái không can đảm.
"Em mới bao lớn? mà xem thứ này?"
"Em sai rồi..." tôi nhỏ giọng nhận lỗi, rất không đồng ý với cách nói của anh ta, Liễu Lam Lam nói lúc cô nàng mười sáu tuổi thì đã xem qua rồi, bây giờ tôi cũng sắp mười tám tuổi, vì sao không thể nhìn một chút xíu, thỏa mãn lòng hiếu kì thôi mà.
"Em thật sự biết sai rồi?" Giọng của ông chủ Ngôn đã hạ thấp xuống, trầm giọng bất đắc dĩ nói: "Bây giờ em đã lớp mười hai rồi, cần phải nghiêm túc học hành hơn, chứ không phải nghĩ đến những thứ sa đọa thế này? Biết không?"
"Biết biết......" tôi gật đầu mạnh, nịnh nọt nói: "Ông chủ Ngôn, anh đừng tức giận được không?"
Ông chủ Ngôn liếc nhìn tôi một hồi cuối cùng gật đầu, tôi thở ra. Một giây sau tờ giấy đặt trên bàn bị anh ta cầm lấy, tôi kinh hãi. Tờ giấy do Liễu Lam Lam viết..........
Quả nhiên sắc mặt của ông chủ Ngôn lại bắt đầu khó coi, trầm trọng hỏi: "Cái này là ai viết cho em?"
Tôi do dự có nên khai báo đại danh của Liễu Lam Lam ra hay không, ông chủ Ngôn đã mất kiên nhẫn đứng dậy, tôi thốt ra theo bản năng: "Liễu Lam Lam----"
Ông chủ Ngôn híp mắt nhìn kĩ tôi, tựa như đang suy nghị gì đó.
Trong lòng tôi âm thầm nói với bạn tốt: thật xin lỗi vợ, không phải mình cố ý liên lụy đến cậu đâu, chỉ tại khí thế của ông chủ Ngôn quá mạnh mẽ, mình không chống đỡ nổi....
Sự kiện xem phim cấm không thành, tuy ông chủ Ngôn nói tha thứ cho tôi, nhưng vẫn phải xử phạt tôi. Ai, cuối cùng đại gia vẫn không biết "Món chính trọng điểm" là gì.....chẳng lẻ tôi phải học Công nam trong phim cấm "bạo" hoa cúc* của ông chủ Ngôn?
*nghe mấy bạn đọc đam mỹ nói là "lỗ" dưới
tuyên bố rằng không thể nào, huống chi ông chủ Ngôn cũng không phải Thụ.
Nói vậy......ngược lai tỷ lệ tôi bị "bạo" hoa cúc là rất lớn!!! không muốn đâu! Đại gia không muốn bị "bạo" hoa cúc đâu!!
Thời gian lặng lẽ nhẹ nhàng trôi qua.
Lão Thái Hậu cư nhiên đồng ý cho tôi ghi danh dự thi đại học S!!!
Vì sao....
Lần trước rốt cuộc bọn họ đã đạt thành cái hợp đồng quỷ gì ở sau lưng tôi? Lão Thái Hậu luôn là nói một không hai, ngoan cố cố chấp. ông chủ Ngôn đã thuyết phục thế nào để Lão Thái Hậu cho phép tôi thay đổi nguyện vọng.....chẳng lẻ ông chủ Ngôn dùng mỹ nhân kế? khổ nhục kế? hay là hết thảy 36 kế
"Nhậm Minh Bích! Em lại ngẩn người rồi, mau làm bải đi!"
"Vâng vâng....nhưng mà để bài này hình như đã làm hai lần rồi...."
"Em cũng làm sai hai lần."
"..."
Dưới sự đốc thúc nghiêm khắc ác nghiệt của ông chủ Ngôn, tôi cũng bắt đầu thời kì 'nước tới chân mới nhảy' chạy nước rút trước kì thi vào đại học.
Nhưng mà có sự hướng dẫn tận tình của ông chủ Ngôn, cũng không coi là khó khăn mấy, thành tích cũng hồng hộc tăng lên, muốn thi dậu đại học S hoàn toàn không thành vấn để ông chủ Ngôn mặt không biểu cảm hất nước lạnh vào tôi: "Chỉ với thành tích này của em, nhiều lắm chính là miễn cưỡng đủ lên thôi."
Cái này còn chưa phải khó nghe nhất, bực bội nhất chính là anh ta nói đầu tôi mất linh quang, những sai lầm phạm phải luôn phạm lại lần hai, con đần hơn so với heo.
F***, đại gia tôi nào có đần như vậy. hừ! rõ ràng là chỉ số thông minh của mình quá cao, còn đi khinh thường chỉ số thông minh của người ta thấp, loại người này thật quá-ác-độc-mà!
........
Hôm nay ngày bảy, ngày mai ngày 8, chính là lúc thi đại học.
Nói không căng thẳng chính là gạt người, tôi hít sâu giọng vẫy vẫy tay với ông chủ Ngôn ở bên ngoài sân, kiểu tráng sĩ chặt tay bước vào trường thi.
Buổi sáng thi môn đầu là Ngũ Văn, lúc bài kiểm tra được phát xuống, tôi có chút bị hù dọa. không phải vì độ khó rất cao, mà là để bài giấy trắng mực đen rõ ràng đa số đều là trọng điểm ông chủ Ngôn khoanh tròn cho tôi, ép tôi học thuộc lòng. Lúc đó tôi còn tức giận bất bình, anh ta nói rằng không chắc sẽ thi tôi cũng vẫn phải thuộc. Bây giờ tôi thật muốn hoan hô:
Ông chủ Ngôn muôn năm!
Ông chủ Ngôn muôn muôn năm!
Ông chủ Ngôn muôn muôn muôn năm!
Tiếng chuông bắt đầu cuộc thi vừa vang lên, tôi nhanh chóng viết xoạt xoạt trên bài thi, 'hạ bút như có thần' chính là nói tình cảnh hiện tại của tôi đi, két két két..
Khoảng nửa tiếng, tôi đã giải quyết xong mấy phần đầu của bài thi, hơn nữa lòng tin tràn đầy. nhưng phần còn lại, là viết văn.
Liếc nhìn đề bài làm văn, tôi sụp đổ, lòng tin như núi đè ép tôi, viết văn luôn là điểm yếu của tôi.
Oa, còn viết về cuộc đời và cuộc sống gì đó, phát điên.
Tôi cắn bút, tự hỏi phải bắt đầu viết như thế nào, trong đầu hiện lên gương mặt xinh đẹp của ông chủ Ngôn...
Cuộc đời cái gì chứ, cuộc đời của tôi nhất định phải có ông chủ Ngôn.
Cuộc sống gì chứ, cuộc sống của tôi nhất định không thể thiếu ông chủ Ngôn.
Nếu không có ông chủ Ngôn, cuộc đời của tôi sẽ không trọn vẹn, nếu không có ông chủ Ngôn, cuộc sống của tôi sẽ không hoàn mỹ...
.......
Ra khỏi trường thi, lọt vào trong tầm mắt tôi là biển người cha mẹ phụ huynh của thí sinh đang lo lắng chờ đợi ở ngoài trường thi. Tôi quét mắt nhìn một vòng, liền thấy bóng dáng của ông chủ Ngôn, bóng dáng nổi bật thu hút người như vậy đứng trong biển người, rất dễ dàng bị nhìn thấy.
Lúc này anh ta đang dùng vẻ mặt thản nhiên nhìn chằm chằm tôi, tôi kinh ngạc là lùng, chẳng lẻ tôi cũng nổi bật như ông chủ Ngôn? Bởi vậy anh ta liếc một cái liền nhìn thấy tôi? Hay thật ra anh ta không nhìn thấy tôi, chỉ là nhin về hướng này thấy tôi mà thôi....
Vì chứng minh cho nghi vấn của tôi, tôi liền chui vào trong biển người, một hồi chạy đông một hồi chạy tây.
Ông chủ Ngôn nhíu mày, tầm mắt di chuyển theo bóng dáng nhảy động của tôi.
Dừng lại bước chân chạy ngược chạy xuôi, tôi đứng tại chỗ mặt đắc ý cười với anh ta.
Kết luận là: hóa ra tôi và ông chủ Ngôn chói mắt như nhau!
Chương 17
Cuộc thi kéo dài liên tục hai ngày, ông chủ Ngôn đều đứng ở ngoài trường thi chờ tôi kết thúc cuộc thi, cùng nhau về nhà.
Sau mỗi lần thi anh ta cũng không có hỏi tôi tình hình thi cử thế nào......nhưng mà tôi rất muốn nói, tôi cảm thấy tôi phát huy cực kì tốt! ách, được rồi, thật ra là đa số các đề bài đều là ông chủ Ngôn nói hết lần này đến lần khác, còn nhiều lần nhấn mạnh tôi không được quên công thức, không hiểu rõ liền áp dụng 'thay vỏ mà không thay ruột', ôn lại học thuộc lòng rồi ôn lại học thuộc lòng rồi lại ôn lại học thuộc lòng......vì thế nên tôi nằm mơ cũng không thấy được thân thể sắc, hương, vị đều đủ của ông chủ Ngôn, toàn bộ biến thành công thức định lý đang nhảy múa ca hát.
Hiện tại-----đại gia-----đã được-tự đo-------ha ha ha ha-----
Hơn nữa đại gia xác định nhất định và khẳng định, muốn đậu Đại học S hoàn toàn không thành vấn để, ha ha ha
Ông chủ Ngôn không còn dội nước lã nữa, mà là mặt mỉm cười chiều chuộng để mặc tôi quấy rối nổi điên.
Tôi thấy lòng ngứa khó chịu, ý nghĩ đẩy ngã anh ta lại rục rịch.
Tôi lấy lòng đến gần ông chủ Ngôn, mặt nịnh nọt: "Ông chủ Ngôn---"
Anh ta cũng chẳng ngước mắt lên, chỉ lười biếng ừ một tiếng.
Tôi vặn vặn tay, không biết mở miệng thế nào: "Ông chủ Ngôn, cái kia.."
"Ừm." Ông chủ Ngôn vẫn không nhìn tôi, giọng điệu càng thêm lười biếng, chỉ chuyên tâm vào tờ bào.
F***! Chẳng lẻ đại gia còn không bằng một tờ báo sao!
Vô cùng bất mãn với việc không chú ý của anh ta, tôi đoạt láy tờ báo của anh ta, ném xuống dưới đất ra sức giẫm đạp giẫm đạp giẫm đạp---
Ông chủ Ngôn cầm lấy một tờ báo khác chuẩn bị đọc.
Tôi tiếp tục cướp, tiếp tục đạp-
Anh ta như không có chuyện gì chuẩn bị lấy tờ báo thứ ba. Tôi giận, cái mông trực tiếp ngồi xuống chồng báo thật dày, từ trên cao nhìn xuống anh ta, xem anh lấy thế nào!
Cuối cùng ông chủ Ngôn cũng ngước mắt, bên môi giãn ra một nụ cười: "Nhậm Minh Bích, em làm gì vậy?"
Tôi hừ nặng một tiếng: "Không có gì!"
Ông chủ Ngôn cười càng rực rỡ: "Vậy có thể dời cái mông của em qua một chút không? Em ngồi lên tay tôi..."
囧rz. . . . . .
Tôi nhanh chóng nhấc mông lên, để ông chủ Ngôn rút tay ra.
Ông chủ Ngôn cực kì ngoan ngoãn rút tay mình về, rất không ngoan ngoãn 'tiện tay dắt dê' cầm theo một tờ báo.
Giận!
Sao có thể như vậy!
Tôi chợt nhào qua, cầm lấy tờ báo trên tay ông chủ Ngôn vứt ra sau, ông chủ Ngôn cũng rất phối hợp để mặc tờ báo trong tay bị tôi lấy rồi vứt đi, sau đó như cười như không nhìn tôi ở trong ngực.
Tôi khụ vài tiếng ra vẻ bình tĩnh, cố gắng làm cho mặt mình nghiêm túc: "Ông chủ Ngôn, em..."
"Hửm?" Kéo dài âm cuối, rõ ràng đang chở câu sau của tôi.
Thở bật ra, tôi không thể kiềm nén để giọng mình không run rẩy được: "Ông, ông chủ Ngôn....em muốn...ẩy gã nh (đẩy ngã anh)..." ba chữ cuối căn bản mơ hồ không rõ.
"Đẩy ngã tôi?" đôi mắt hẹp dài của ông chủ Ngôn mang theo ý cười, lông mi dài dài chớp chớp, mê hoặc trái tim tôi đập thình thịch thình thịch.
Do dự một chút liền khẽ gật đầu, tôi ngượng ngùng dời tầm mắt.
"Vậy em học được....đẩy ngã tôi thế nào chưa?"
Tiếng nòi mê người của ông chủa Ngôn tụa như sợi lông không ngừng gãi tôi, tôi lắc đầu, móng heo vô ý thức vạch vạch ở trên người ông chủ Ngôn, một vòng tròn lại một vòng tròn.
"Còn chưa học được?....muốn tôi làm mẫu lần nữa sao?" giọng ông chủ Ngôn đột nhiên trở nên khàn khàn trầm thấp. oa oa oa, tôi nghe mà nhiệt huyết sôi trào, suýt chút nữa liền gật đầu.
Mặc dù rất muốn bất chấp hết thảy gật đầu, nhưng mà đây còn chưa phải mục đích cuối cùng của tôi, cho nên tôi liều mạng lắc lắc đầu.
Ông chủ Ngôn sửng sốt, nhìn tôi không hiểu ra sao.
Tôi nhỏ giọng nói: "Bởi vì....em vẫn chưa biết.....món chình trọng điểm là khái niệm gì..."
"Sau đó?" Ông chủ Ngôn híp mắt đánh giá tôi, dường như đã biết tôi muốn nói gì sau đó?
"Có thể....để em xem hết cái kia hay không.."
"Để em xem hết cái gì?" Ông chủ Ngôn hừ lạnh, mặt không vui.
"Chính là....chính là...."
Thở bật ra, tôi trầm giọng kêu: "Chính là để em xem hết phim cấm lần trước chưa xem hết!"
Gương mặt tuấn tú của ông chủ Ngôn biến thành màu đen, nghiêm mặt lạnh lùng: "Không thể nào!"
Vì sao vậy!
Vì sao vậy!
Vì sao vậy!
Tôi tức giận căm phẫn trừng mắt nhìn anh ta, chọc lồng ngực của anh ta: "Không xem sao em biết được....sao ăn sạch sành sanh anh được hả?!"
Ông chủ Ngôn xoa thái dương, nói lời chân thành: "Em còn chưa đủ 18 tuổi, ngoan, đừng liều lĩnh."
Hừ! chưa đủ 18 tuổi.
Hừ! Liễu Lam Lam 16 tuổi đã xem qua.
Hừ! đại gia không tin 18 tuổi thi anh liền cho đại gia xem!
Hừ! hỏi ý kiến anh là cho anh mặt mũi!
Hừ! đại gia có thể lén xem!
"Nhậm Minh Bích, nếu để tôi phát hiện em lén xem, em nhất định phải chết." Ông chủ Ngôn lạnh lùng bổ sủng thêm một câu.
Trời ơi!
Đất ơi!
Vì sao vậy!
Tôi tức giận không muốn sống---cắn ngón tay, hai mắt đẫm lệ nhìn ông chủ Ngôn.
Ông chủ Ngôn xoa gương mặt tôi, dụ dỗ an ủi: "Chở đến ngày em 18 tuổi.....tôi để tùy em xử lí được không?"
Nghe vậy, hai mắt tôi sáng lên, ánh mắt sáng ngời nhìn anh ta: "Giữ lời?"
"Chắc chắn."
...........
Sau khi kì thi đại học kết thúc, các bạn học khác đều đã lên kế hoạch trải qua kì nghỉ hè như thế nào, mà tôi thì vạch ngón tay đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa tôi mới đủ 18 tuổi.
Bi phẫn chính là, kết quả còn tận 182 ngày nữa tôi mới trưởng thành. Gần nửa năm chứ bao lâu, thời lâu như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh chuyện xấu có được hay không, kế hoạch luôn không kịp biến hóa, tôi khóc không ra nước mắt.
Bi phẫn! vì sao Lão Thái Hậu không sinh tôi ra sớm nửa năm!
Chẳng lẻ không thể sinh trước thời hạn sao?
Kinh nguyệt kỳ thì lại đánh bất ngờ trước thời hạn------
Sáng sớm hôm nay thức dậy, tay tôi liền chạm đến một vết ẩm ướt. Trong lòng giật mình, cũng đã mấy trăm năm tôi không tè dầm, chẳng lẻ hôm nay tôi 'cải lão hoàn đồng' về thời trẻ con, tè dầm.
Khi tôi thấy rõ trên tay mình có vết máu hồng hồng, cả người giật mình, hóa ra là kinh nguyệt kỳ tập kích trước thời hạn, máu nhuộm gra giường...
Một sự kiện bi thống cỡ nào a
Lén lút ôm lấy gra trải giường, lén lút đi vào phòng giặt đồ, lén lút vứt gra trải giường cùng quần áo vào trong máy giặt...
Tôi cho rằng hết thể này đây đã đủ thần không biết quỷ không hay rồi, không ngờ ông chủ Ngôn còn thẩn không biết quỷ không hay hơn.
Hóa ra anh ta ở ngay trong phòng giặt đồ phơi quần áo.
Bỗng nhiên bây giờ trên tay anh ta đang phơi quần lót, bỗng nhiên tôi nhớ lại anh ta bị tôi trộm mất quần lót, bỗng nhiên tôi thấp thỏm không yên nói đùa: "Thật trùng hợp nha....ông chủ Ngôn.....lại gặp mặt rồi chúng ta thật có duyên nha~"
Anh ta pia liếc tôi một cái, tiếp tục phơi......quần lót.
= =
Ngượng ngùng rụt vai sờ mũi, ở trước mặt một 'hoàng hoa khuê nữ' tôi đây phơi quần lót, anh ta cũng không thấy xấu hổ sao?! vậy tôi cần gì phải ngượng ngùng? Nghĩ vậy, tôi lại nói: "Ông chủ Ngôn---quần lót của anh thật đẹp mắt nha-"
Ông chủ Ngôn ngừng lại động tác trong tay, xoay người mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm tôi: "Nhậm Minh Bích, em ngủ thẳng đến 12 giờ thì thôi đi, có thể đừng chỉ nói những lời vô sĩ hay không?"
Lời vô sỉ...
Tôi có nói lời vô sỉ sao...
Tôi rất thật lòng khen ngợi..........quần lót của anh ta.....đẹp mà thôi.
....
"Nhậm Minh Bích, tối nay các bạn học tụ họp, buổi chiều bọn mình ra ngoài thay đổi hình tượng một phen, buổi tối để mấy kẻ ăn nhiều kia giật mình......lát nữa 2 giờ đến đường XX gặp mình, nhớ mang theo bóp tiền ha."
Liễu Lam Lam nhanh chóng nói xong, nhanh chóng gác điện thoại, không cho tôi một không gian để lên tiếng.
Tôi quay đầu nhìn sang ông chủ Ngôn ngồi trên sofa, im lặng hỏi ý anh ta, với giọng nói tổ chảng của Liễu Lam Lam đoán chừng vừa nãy ông chủ Ngôn cũng nghe thấy cả rồi.
Quả nhiên ông chủ Ngôn chuyển tầm mắt từ kênh kinh tế trên Tv sang đến trên người tôi, tôi khẩn trương ngồi ngay ngắn, dáng vẻ nghe theo sự chỉ đạo của cấp trên.
"Được, đi đi." Ông chủ Ngôn gật đầu.
Liễu Lam Lam nói phải mang theo bóp tiền, mặc dù tôi không lo ăn không lo mặc, nhưng thật sự là 'viêm màn túi' lắm lắm nha
Chỉ có thể tìm ông chủ Ngôn tài trợ, tôi rất không có ý tốt mở miệng: "Vậy...."
Bộ dạng ông chủ Ngôn tôi biết, cười: "Tôi không phải bóp tiền của em sao."
Cho nên lúc chạm mặt với Liễu Lam Lam, sau lưng tôi còn có ông chủ Ngôn đi theo.
Liễu Lam Lam mỉm cười gật đầu với ông chủ Ngôn, sau đó lôi tôi sang một bên thấp giọng chất vấn: "Cậu mang ông chủ Ngôn nhà cậu đến đây làm chi? Khoe khoang à?"
Tôi bất đắc dĩ phủi phủi tay: "Có tiền chính là anh cả, ai bảo đại gia mình chỉ là một kẻ nghèo túng chứ."
Ông chủ Ngôn mặt không chút biểu cảm nhìn hai bọn tôi thì thầm với nhau, lúc tầm mắt bắn đến trên người Liễu Lam Lam, rõ ràng không vui.
Liễu Lam Lam dường như cũng phát hiện ra điểm này, vụng trộm hỏi tôi: "Ông chủ Ngôn nhà cậu hình như có thành kiến với mình?"
Tôi chớp mắt mấy cái, vụng trộm trả lời: "Anh ta biết tờ giấy là cậu đưa cho mình."
"Tờ giấy gì?" Liêu Lam Lam nghi ngờ hỏi, tiếp đó nghĩ đến cái gì sau đó nghẹn họng nhìn trân trối: "Sẽ không là....tờ giấy....lần trước mình viết cho cậu...."
"Đúng vậy." tôi gật đầu nặng nề
Liễu Lam Lam trợn mắt nhìn.
Tôi uỷ khuất bĩu môi, cũng có phải tôi cố ý đâu, muốn trách thì trách quan uy của ông chủ Ngôn oai nghiêm, tôi hoảng sợ mà mà mà..
Liễu Lam Lam hung hăng trợn mắt nhìn tôi một cái, liền lôi kéo tôi bắt đầu 'bôn ba khắp nơi' đổ máu.
Tôi biết nếu không phải có ông chủ Ngôn ở đây, cô ả nhất định muốn phanh thây tôi một trận.
Ông chủ Ngôn đúng là phúc tinh của tôi mà !
Tiếp đó, quần chúng trên đường cái sẽ nhìn thấy khung ảnh thế này, hai nữ sinh bé bỏng mặt phấn khởi phát hiện thứ mình thích sẽ kêu to chạy đến, theo sau là một đại soái ca tao nhã thành thục, mặc dù sắc mặt có chút thối ra.
Không khỏi khiến người ta cảm thán, tuổi trẻ thật tốt.
Nhưng mà nói đi nói lại, mọi người đoán xem vị soái ca này với nữ sinh nào trong đó lá một đôi.
Lúc tôi nghe được người phục vụ nhỏ giọng thảo luận vấn đề này, tôi rất muốn hô to: Đương nhiên là tôi.
Đáp án rõ ràng như thế rồi còn cần đoán sao? ánh mắt của ông chủ Ngôn nhìn chằm chằm tôi tràn ngập dịu dàng yêu thương! Rơi vào trên người Liễu Lam Lam là nghiến răng nghiến lợi!
"Cậu thấy mình mặc cái này đẹp không?" Liễu Lam Lam mặc một chiếc váy trắng, xoay một vòng ở trước mặt tôi.
Đẹp thì sao, đẹp ông chũ Ngôn cũng không thích cậu, tôi khinh bỉ nhìn cô nàng.
Có lẻ là ánh mắt tôi kích thích cô ả, sắc mặt cô ả cứng đờ, chuẩn bị nổi bảo. Tôi lấy lại tinh thần, tiến lên quan sát trên dưới cô ả, vội nói: "Không phải đẹp, mà là vô cùng vô cùng đẹp." Cuối cùng kém theo một nét mặt vô cùng chân thành.
Liễu Lam Lam hài lòng gật đầu, lại xoay vòng ở trước mặt kiếng đánh giá chính mình.
Thật ra Liễu Lam Lam mặc váy trắng đặc biệt đẹp, đặc biệt giống thục nữ, chỉ cần là người không quen cô nàng, đều sẽ bị vẻ ngoài của cô nàng mê hoặc.
Tôi bị Liễu Lam Lam kích thích cũng có chút muốn mặc váy nha, nhưng mà đại gia mính bản thân mình mấy cân mấy lượng, vẫn không nên làm trò cười cho thiên ha thì tốt hơn, tránh bị Liễu Lam Lam và ông chủ Ngôn khinh bỉ.
Bỗng nhiên ông chủ Ngôn ngồi ở một bên đứng dậy đi về phía tủ quần áo ở sau tôi.
Tôi tưởng rằng ông chủ Ngôn muốn làm gì đó, làm tôi giật cả mình, hậu tri hậu giác nhớ đến, đây là khu trang phục nữ, ông chủ Ngôn ở bên khu trang phục nữ tìm cái gì, chẳng lẻ anh ta muốn....
"Đi thử đi."
Một chiếc váy hồng đưa đến trước mặt tôi.
Dòng suy nghĩ của tôi bị ông chủ Ngôn cắt ngang, tôi ngây ngốc nhìn chiếc váy ở trước mắt này, lại ngẩng đầu nhìn ông chủ Ngôn, rồi cúi đầu nhìn chiếc váy...
A a a--!!!
Sấm giữa trời quang!!!
Loại cẩu thả như đại gia sao có thể mặc váy chứ....
Ông chủ Ngôn không cho tôi cơ hội cự tuyệt, nhét váy vào trong ngực tôi, đẩy tôi đến phòng thử đồ, đại gia bị ép lên sàn...
Váy hồng....
*gào khóc*, nhìn thật đẹp....
Nhưng mà đại gia mặc vào sẽ rất khó coi...
Nén lệ thay chiếc váy hồng nõn nà này, tôi run rẩy kéo cửa, chuẫn bị ngênh đón sự chế giễu của nhân dân---
Ách, làm gì đều dùng loại ánh mắt này nhìn tôi....
Chẳng lẻ đại gia xấu đến nước đó...
Lùi bước chân, tôi chuẩn bị trở về phòng thử đồ thay đồ cũ...
Cánh tay bị giữ chặt, tôi thấy trong mắt ông chủ Ngôn lóe lên chút tinh quang...
Anh ta nói: "Rất đẹp."
Tôi kinh ngạc, có phải là nghe lầm hay không...
"Nhậm Minh Bích, woa, lần đầu thấy cậu.....tươi mát động lòng người như vậy!" Liễu Lam Lam cũng đang ngẩn ngơ hoàn hồn lại gọi tôi.
Tươi mát động lòng người?
Hình như không phải nghĩa xấu....
Ha ha ha.........
Tôi cười ngây ngô.
Chẳng lẻ đại gia mặc váy rất đẹp?
Một người phục vụ đi đến, trên mặt mang theo thán phục: "***** mặc chiếc váy này thật sự rất đẹp, tựa như đo người làm theo yêu cầu vậy. Thật ra chiếc váy hồng này cũng rất kén người, trước đó cũng có rất nhiều người nhìn trúng nó, nhưng mà...." cô ấy mỉm cười lắc đầu.
"Thật sự đẹp sao?" Tôi vâng vâng dạ dạ nhìn ông chủ Ngôn, hi vọng nhận được sự khẳng định của anh ta.
Câu trả lời của ông chủ Ngôn là trực tiếp đẩy tôi đến trước gương.
Tôi do dự vài giây mới nâng tầm mắt nhìn thẳng vào mình.
Chiếc váy hồng phấn càng làm tôn lên làn da trắng nõn vô cùng mịn màng của tôi, éo váy ngăn chặn hoàn hảo đúng chỗ, cư nhiên tạc(tạc tượng) đại gia thành vóc người nổi bật dáng vẻ mềm mại thước tha!
Woa...
F***...
Woa f***...
Đại gia cư nhiên cũng nữ tính như vậy!!!
Tôi ngượng ngùng vứt cho ông chủ Ngôn một ánh mắt quyến rũ, cúi đầu nhìn nhãn trên quần áo: giá 3333 nhân dân tệ!
.....
.....
Sư cô ơi! Lỗ khẩm oa!!
Ông chủ Ngôn mặt không đổi sắc lấy thẻ tính dụng ra, mặt không đổi sắc lấy vài bộ quần áo có giá khác nhau hơn một ngàn, mặt không đổi sắc trả tiền luôn cả bộ quần áo mà Liễu Lam Lam mua. Cuối cùng, chúng tôi rời đi trong nét mặt tươi cười hân hoan: "Hoan nghênh lần sau lại đến" của người phục vụ, Liễu Lam Lam vui vẻ ung dung gật đầu, tôi lệ rơi đầy mặt lắc đầu.
Sư cô ơi! Lỗ khẩm oa!!
Hừ! các người bị hố chứ không phải tôi, không sai. Đúng là ông chủ Ngôn bị hố, là ông chủ Ngôn nhà tôi, hừ hừ!
Ông chủ Ngôn thấy vẻ mặt túc giận căm phẩn của tôi, có chút buồn cười, anh ta cúi đầu hỏi tôi một việc.
Ách...
Tôi ở trong gió lệ rơi đầy mặt...
Ông chủ Ngôn hỏi tôi....vừa nãy làm gì trợn mắt với anh ta.......
Hộc máu...
Tan tành...
Người ta rõ ràng vứt một ánh mắt quyến rũ mà!!! sư cô ơi!!!
Chương 18
Ban ngày sau khi đi dạo của hàng xong, Liễu Lam Lam để nghị nói đến tiệm hớt tóc thay đổi tạo hình, cô nàng nhuộm một đầu màu vàng tôi nhuộm một đầu màu đỏ.
Tôi gật đầu nói được kích thích xúc động bóp chết ở trong đôi mắt nguy hiểm của ông chủ Ngôn, thầm thở dài nói với thợ cắt tóc: "Tôi chỉ muốn cắt sửa tóc mốt chút."
Ánh mắt của ông chủ Ngôn lúc này mới hài lòng dời về trên tờ bào, tiếp tục ở một bên giữ vai trò là công cụ trả tiền lên sàn sau cùng.
Liễu Lam Lam ngồi ở vị trí bên cạnh chọc chọc tôi, vẻ mặt vô cùng khinh bỉ liếc mắt tôi.
Tôi duỗi thẳng móng heo véo vào thắt lưng cô ả, còn dám khinh thường đại gia.
Liễu Lam Lam dám đến cửa hiệu hớt tóc cao cấp như vậy, chẳng phải là buột ông chủ Ngôn nhà tôi phải trả tiền.....hừ! đại gia mới vô cùng khinh thường cô!
Liễu Lam Lam cười đắc ý với tôi, chỉ vào mẫu tạo hình nào đó ở trên tạp chí nói với thợ cắt tóc đẹp trai bên cạnh: "Tóc của tôi phải trở thành như thế này, còn màu nhuộm này, thuốc nhuộm sấy gì đó phải cho tôi loại tốt nhất, giá cả không thành vấn đề."
Tôi căm tức nhìn cô ả. Mẹ kiếp! Liễu Lam Lam này nha, thật không biết xấu hổ!
Thợ cắt tóc bên cạnh tôi cũng cầm lấy một quyển tạp chí khuyên nhủ: "Cô gái xinh đẹp, cô có muốn thử thay đổi luôn không, kiểu tóc uốn hoa lê này rất hợp với cô..."
Tôi nhìn thoáng qua kiểu tóc trên đầu nhân vật trong tạp chí, nước miếng đểu đã chảy ra ngoài, nhìn rất được nha.
Lúc này ông chủ Ngôn ngẩng đầu, có vẻ không rõ nhìn kĩ tôi.
Tôi vội vàng lắc đầu với thợ cắt tóc.
Hu hu....
Thật ra người ta cũng muốn đổi kiểu tóc...
Thợ cắt tóc gật đầu, không tốn thêm nước bọt nữa, cầm lấy dụng cụ cắt sửa chuẩn bị xử lí tóc của tôi. Tôi hâm mộ nhìn Liễu Lam Lam một lúc nói cái này một lúc lại nói cái kia với thợ cắt tóc.
Chẳng biết ông chủ Ngôn đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào, anh ta cúi người đến gần quan sát tôi.
Tôi giật mình, sau đó lập tức lộ ra vẻ mặt tười cười nhếch môi với anh ta, mày rậm sáng sủa của ông chủ Ngôn khẽ cau lại.
méo miệng, tối nhó rõ đâu có trêu chọc làm ông chủ Ngôn mất hứng đâu.
Anh ta nhẹ giọng hỏi rõ: "Rất muốn đổi kiểu tóc?"
Giọng điệu ôn hòa không giống như là tức giận, đây là thăm dò?
Tôi vội vã lắc đầu.
Lông mày của anh ta càng nhíu chặt.
Lòng của tôi co lại theo, miệng càng méo lợi hại hơn: "Tôi, tôi thế tôi không muốn đổi kiểu tóc!"
Bàn tay trắng nõn thon dài của ông chủ Ngôn xoa mặt tôi, kéo cái miệng méo xuống của tôi đi lên, tức giận nói: "Muốn thì muốn, đừng lừa dối ý nguyện của mình với tôi, biết chưa?"
Buông mặt, ông chủ Ngôn nói chuyện với thợ cắt tóc cho tôi.
Tôi kinh ngạc đến không khép miệng được.
Trong lòng chậm rải hiện lên một loại cảm giác.....gọi là 'mở cờ trong bụng."....
Hòa ra ông chủ Ngôn không vui là vì......tôi trợn mắt nói lời bịa đặt....
Hử? mọi người chê cách nói của tôi không lãng mạn? ai nha, đừng nhắc lãng mạn với một kẻ cực quê mùa như đai gia được không.....dù sao có ông chủ Ngôn nhà tôi lãng mạn như vậy là đủ rồi....ha ha ha...
Tám giờ tối bạn bè tụ họp, ông chủ Ngôn không có bám đít tôi nữa....được rồi, là không có giám sát tôi nữa, chẳng qua là trước khi đi dặn dò tôi: không được uống rượu, nếu nhất định phải uống, chỉ được phép uống một chút, cuối cùng tiệc tụ họp kết thúc thì gọi cho anh ta.
Ừm, thật đáng yêu nha, ông chủ Ngôn giống như bà vợ đang dặn chồng ra ngoài xã giao vậy.
Tôi lập tức cười tít mắt kéo cổ ông chủ Ngôn xuống, nhón chân chụt lên mặt anh ta: "Bà xã, ông xã ra ngoài nha!" bỏ lại câu này, tôi lướt nhanh chạy ra ngoài.
Vừa chạy vừa quay đầu quan sát nét mặt của ông chủ Ngôn, thối a a a.
Ha ha ha ha...
Xa xa tôi liền thấy Liễu Lam Lam đứng ở cửa 2BKTV liều mạng vẫy tay với tôi. Tôi híp mắt đánh giá cô nàng, Liễu Lam Lam lộ ra gương mặt nhỏ nhắn thanh tú trang điểm đậm đà rất yêu diễm, mái tóc màu nâu uốn gợn sóng xỏa ở trên vai, mặc bộ đồ bó màu đen làm bằng da, phát họa những đường cong lồi lõm hứng thú của cô nàng, giày ống màu đen càng tôn lên bắp đùi vô cùng gợi cảm.
Tôi bĩu môi khinh thường. Tốt lắm, cả người từ trên xuống đều là tiến của ông chủ Ngôn nhà tôi, cô gái đáng chết, hừ hừ hừ.
Liễu Lam Lam hoàn toàn không cảm nhận được sự khinh bỉ của tôi, lôi kéo tôi nhanh chóng tiến vào trong 2BKTV. Lại nói vì sao KTV này phải tên là 2B? chẳng lẻ ông chủ của KTV này khá 2B? hay là người bước vào KTV của ông ta đều là 2B?
"Có phải thấy hôm nay mình đặc biệt gợi cảm hay không?" Liễu Lam Lam vô cùng phấn khỏi hỏi.
Tôi lại càng bĩu môi khinh thường, không trả lời câu của cô ả. Có vẻ như từ đầu Liễu Lam Lam cũng không chờ câu trả lời của tôi, liền nói tiếp: "Nhất định phải, dù sao thì ngày hôm nay mình nhất định là gợi cảm nhất."
Được rồi, mới nãy cô ả không phải hỏi tôi, hoàn toàn là tự hỏi tự trả lời.
Đẩy cửa phòng đặt trước mà lớp chúng tôi đang ở đó ra, trên cơ bản tất cả mọi người đểu đến đông đủ, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía chúng tôi---
"Các cô ấy là ai?"
Ách, không nhận ra sao? bọn tôi đến mức thay đổi hoàn toàn sao?
"Hình như là....Liễu Lam Lam và Nhậm Minh Bích?"
"Oa, thật sự là khác biệt!"
"Tôi cũng nhìn không ra là các cô ấy, giống như thay đổi cả người..."
Liễu Lam Lam giật nhẹ cảnh tay tôi nháy mắt vài cái với tôi, không tiếng động nói rõ: mình muốn chính là hiệu quả này.
Tôi rất im lặng nhìn cô nàng.
Bỗng nhiên lại có người ồn ào: "Người đến trễ phải làm gì?"
"Phạt rượu!"
"Phạt rượu!"
"Phạt rượu!"
Tôi mặt đưa đám nhìn Liễu Lam Lam xin cứu giúp: "Ông chủ Ngôn không cho mình uống rượu..."
Ánh mắt Liễu Lam Lam khinh bỉ ngã về tôi, vỗ vỗ bộ ngực: "Nhìn cậu chỉ có chút tiền đồ này.....yên tâm, hôm nay chiếm lợi của ông chủ Ngôn nhà cậu, tối nay mình đỡ giúp cậu."
Ánh mắt Liễu Lam Lam khinh bỉ ngã về tôi, vỗ vỗ bộ ngực: "Nhìn cậu chỉ có chút tiền đồ này.....yên tâm, hôm nay chiếm lợi của ông chủ Ngôn nhà cậu, tối nay mình đỡ giúp cậu."
Tôi vui vẻ gật đầu, bắt lấy bàn tay đang vỗ mạnh trước ngực bé của tội, nói thầm: muốn vỗ thì vỗ ngực bé của bản thân đi, đừng đến bắt nạt nhà mình.
Sau đó Liễu Lam Lam đã bị đám người kéo đi uống rượu.
Tôi tìm một vị trí có vẻ yên tĩnh ngồi xuống, nhìn bọn họ điên tới điên lui.
Đột nhiên có người ngồi vào vị trí bên cạnh tôi, tôi liếc mắt nhìn người nọ.
Ách, là lớp trưởng....
Chẳng phải anh ta luôn chỉ sợ không kịp tránh tôi sao....
Lớp trưởng nói chuyện rất không tỉnh táo, xem ra uống không ít....
"Cô, hôm nay, hôm nay rất đẹp!"
Ách, lớp trưởng uống khá nhiều nha...
Tôi thừa nhận hôm nay tôi rất đẹp, nhưng mà bạn lớp trưởng khen ngợi có phải là vì để tôi khen lại anh ta không....
"Cảm ơn...anh cũng rất đẹp..."
Lớp trưởng cười ngây ngô ha ha, cười đến bắt đầu nấc cục: "Hứcc...hức....hức!"
....
Tôi cực kì im lặng di chuyển sang bên cạnh, lại bị anh ta một phát túm được, lớp trưởng hô to: "Đừng đi! hức-------!"
Anh ta gọi cực kì lớn, khiến các bạn học ở gần chung quanh tới tấp liếc mắt về phía bọn tôi, tôi xấu hổ cười cười với bọn họ, vội nói không có chuyện gì không có chuyện gì để bọn họ tiếp tục vui chơi.
Đợi ánh mắt của đám bạn học đều đã trở lại với chuyện ban đầu, tôi mới nhe răng trọn mắt đe dọa lớp trưởng: "Mau buông tay, nếu không tôi đánh anh."
Lớp trưởng mím môi ủy khuất, bộ dạng muốn khóc: "Tiểu Bích....Tiểu Bích..."
Tiểu Bích???
Đây là gọi tôi phải không????
Tôi mạnh mẽ rùng mình một cái, cho đến bây giờ cũng không biết cái tên của mình có thể bị gọi đến ghê tởm như vậy!
Tôi bắt đầu vẫy bàn tay lợn mặn trên cánh tay, nhưng hiệu quả quá nhỏ. Lớp trưởng còn kêu: "Tiểu Bích tiểu Bích", tôi mắc ói.
Nhìn bạn học chung quanh,, không ai để ý đến bọn tôi, tôi cười lạnh một tiếng, liền đánh một đấm vào mặt lớp trưởng
"A---"
Lớp trưởng che mặt ai da một tiếng, ánh mắt của bạn học xunh quanh lại tụ tập trở lại, tôi mỉm cười trấn an bọn họ: "Không có chuyện gì, trên mặt anh ta có một con muỗi, tôi thay anh ta đập chết."
Lúc tầm mắt của các bạn học sắp chuyển đi, lớp trưởng lợn chết kia lại nổi điên quát lên:
"Huh u! Tiểu Bích...đừng đi!"
Một đám ánh mắt nhiều chuyện lần thứ hai vây đến.
Lớp trưởng say như chết đứng lên, giơ cao hai tay, nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, anh ta nắm chắc thời cơ cao hứng phát huy: "Tiểu Bích! Anh thích em! Từ lần trước bị em đánh một đấm....anh liền thích em!" La xong lại phịch một tiếng ngã xuống.
Cằm của mọi người kinh ngạc rớt xuống, tầm mắt tới tấp chuyển từ trên người lớp trưởng đến trên người tôi.
Tôi cũng cả người chấn động, hoảng sợ nhìn lớp trưởng bùn nhão đã nằm dài ra đất, vừa hoảng sợ nhìn ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa, xem kịch vui, nhiều chuyện của các bạn học.
Tôi yếu yếu ớt ớt mở miệng: "Anh ta uống say rồi.....đơn giản là đang nói bậy nói bạ..."
Mọi người nhất trí: "Cắt---"
....
Liễu Lam Lam cũng đã bị chuốc không ra dáng nữa, say khước lắc lư qua ôm lấy tôi: "Tiểu Bích...tiểu Bích..."
Lệ rơi...
Mới nãy bị lớp trưởng làm loạn đề ra 'lời yêu', mọi người đều "Tiểu Bích tiểu Bích" trêu chọc tôi....
Tôi đỡ lấy thân thể ngã đông ngã tây của Liễu Lam Lam, có chút áy náy. Một câu nói phóng khoáng của cô nàng, khiến rượu phải do tôi uống toàn bộ đều vào bụng cô nàng...
"Mình muốn...điểu..." Liễu Lam Lam nói một câu mơ hồ không rõ.
Tôi nghe không rõ, hỏi lại lần nữa cô nàng muốn gì.
"Mình muốn! điểu điểu!" Liễu Lam Lam dựng người dậy hô to, hô xong liền trượt xuống.
Lúc này cuối cùng tôi cũng nghe rõ, cô nàng muốn đi tiểu
Một tay tôi ôm eo của Liễu Lam Lam, đồng thời đem một cánh tay của cô nàng choàng qua cổ tôi, bước một đường lung la lung lay về phía WC.
Dọc đường còn có các bạn học khác cũng say khướt ôm lấy chân tôi, hoặc ôm lấy chân của Liễu Lam Lam cản trở đường đi của bọn tôi: "Lại nữa! Lại nữa! Móa!"
Đây là chuyện gì xảy ra vậy...
Một đám con nít điên cuồng giật giật...
Gõ gõ cửa, tôi lo lắng đặt câu hỏi: "Liễu Lam Lam, cậu xong chưa? Có muốn mình giúp đỡ không?"
Trả lời tôi là tiếng nôn mửa của Liễu Lam Lam.
Tiếng nôn mửa kéo dài một hồi lâu, sau đó là một im lặng, tôi đập đập cửa, hỏi: "Liễu Lam Lam! Cậu khá hơn chưa?"
Cánh cửa cạch một tiếng mở ra, Liễu Lam Lam sắc mặt tái nhợt xuất hiện, cười ngây ngốc với tôi.
Đứa nhỏ này là uống đến choáng hay là nôn đến choáng...
"Mình không sao! mĩnh vẫn còn uống được!"
Uống cái mốc cậu ấy! dứt khoát uống cho chết cậu đi!
Tôi đi qua muốn đỡ cô nàng, lại bị cô nàng đẩy ra: "Đỡ cái gì mà đỡ! Mình không, không say!"
Liễu Lam Lam nôn xong rõ ràng có vẻ tỉnh táo, còn có thể chế giễu tôi, mặc dù nói chuyện giống bị cà lăm.
"....Lớp trưởng kia....cư nhiên thích cậu...ha ha ha.."
"Bởi vì...anh ta bị cậu đánh một đấm...cho nên thích cậu..."
"Nói cho mình biết! ông chủ Ngôn nhà cậu....có phải cũng từng bị cậu đánh đúng không...ha ha ha..."
Tôi cố gắng kiềm nén cơn tức giận của mình, nói với bản thân không thể so đo với một người say rượu, hơn nửa cô nàng uống rượu hơn phẩn nửa là vì tôi.
Ra khỏi toilet, Liễu Lam Lam đột nhiên đứng lại không đi.
Tôi bực mình, cô ả lại bị sao nữa?!
Liễu Lam Lam kéo cổ tôi qua, chỉ vào một nam sinh phía trước nói: "Cậu xem! Soái ca!"
Tôi nâng trán, không lời nói: "Cậu nhìn bóng lưng nhìn liền biết người ta là soái ca?"
"Hừ! mình biết liền!" Liễu Lam Lam lén lút đến gần bên tai tôi, dùng giọng nói tự cho là 'rất nhỏ' nói: "Cậu nhìn anh ta....mông rất vểnh kìa..."
Mẹ tôi ơi!
Liễu Lam Lam! Đại ***** của tôi, loại lời này cậu bí mật nói một chút là được rồi, cậu cần gì phải hét ra như vậy chứ chứ chứ!!!!
Quả nhiên, toàn bộ người chung quanh đều dùng ánh mắt khác thường bắn về phía bọn tôi.
Mà bóng lưng nam sinh phía trước rõ ràng cứng đờ, sau đó xoay người với tốc độ vô cùng thong thả----
Mẹ tôi ơi!
Cái mặt quay này---giống như...giống như...
Ngôn Tô Kính!!
Lúc này Liễu Lam Lam một phát đẩy tôi ra, lung la lung lay nhào về phía Ngôn Tô Kính, miệng vẫn kêu: "Soái ca...soái ca....em đến đây..."
Liễu Lam Lam ngu xuẩn này!!!
Tôi khẩn trương đuổi theo, hi vọng có thể ngăn cản Liễu Lam Lam làm ra chuyện say rượu loạn tính gì đó....
Tôi khẩn trương đuổi theo, hi vọng có thể ngăn cản Liễu Lam Lam làm ra chuyện say rượu loạn tính gì đó....
Không đúng nha......tôi nhớ rõ......lúc đầu biết Ngôn Tô Kính là vì....anh ta vứt bỏ Liễu Lam Lam....vậy bây giờ chẳng phải là kẻ thù gặp nhau liền đỏ mắt...
Trong lúc bước chân của Ngôn Tô Kính không ngừng lùi về sau thì thân thể Liễu Lam Lam ngừng bước tiến, cúi đầu che mặt khóc nức nở.
Ngôn Tô Kính sửng sốt, ngừng động tác lùi về sau, con mắt liếc về phía tôi sửng sốt, đánh giá quần áo tôi từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc tiếp đó liền biến thành khinh thường.
Liễu Lam Lam đang cúi đầu khóc lúc này ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt hung dữ của Ngôn Tô Kín, "Oa" một tiếng nhào tới.
Rầm---
Tiếng Ngôn Tô Kính bị đẩy ngã trên đất, trong mắt anh ta hiện lên một tia tan tành, quay đầu gào thét với tôi: "Mỗi lần gặp cô thì không có chuyện tốt!"
Tôi cười xung sướng khi thấy người gặp họa, đáng đời anh xui xẻo.
Ai bảo vì anh mà tôi hai lần ba lượt chịu sự trừng phạt của Lão Thái Hậu, ha ha ha...
Liễu Lam Lam ôm chặt lấy Ngôn Tô Kính dưới thân không buông ra, Ngôn Tô Kính đẩy mấy cái vẫn chưa đẩy ra, thở hổn hển gào lên với Liễu Lam Lam, Liễu Lam Lam lại chỉ bĩu bĩu môi ghé vào trên người Ngôn Tô Kính ngày ò ó o. nhất định anh ta không ngờ được sức lực của Liễu Lam Lam rất lớn, trừ khi Liễu Lam Lam tự nguyện, bằng không ai đẩy cũng không ra, ha ha ha....
"Nhậm Minh Bích, cô mau kéo cô gái này ra cho tôi!"
"Chẳng phải cô ấy là bạn gái trước của anh sao? anh giúp chăm sóc một chút thì chết à?" Tôi lành lùng liếc anh ta.
"Ông đây ở đâu ra bạn gái trước! Ông đây còn chưa từng quen bạn gái....mẹ nó cô quản ông làm gì! Mau kéo cô ta ra."
"Chưa từng quen bạn gái....Ngôn Tô Kính, cậu đừng có trợn mắt nói dối." Về phần lý do thoái thác của anh ta từ đầu đến cuối tôi tuyệt không tin tưởng. hừ! lại còn không dám thừa nhận!
Liễu Lam Lam vẫn hệt như bạch tuôt dính trên người Ngôn Tô Kính, miệng không ngừng nói mớ: "Soái ca...soái ca...anh rất giống người tình trong mộng của tôi..."
Vì thế, tôi lại càng không tin tưởng lời viện cớ của Ngôn Tô Kính, càng thêm khinh bỉ anh ta không phẩm chất dám làm không dám chịu, càng thêm ngưỡng mộ phẩm chất của ông chủ Ngôn nhà tôi.
Phải rồi, buổi tụ họp cũng sắp phải kết thúc. Tôi lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số của ông chủ Ngôn.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng ông chủ Ngôn từ trong điện thoại truyền ra: "Buổi tụ họp kết thúc?"
Tôi gật đầu, sau đó phát hiện ông chủ Ngôn căn bản không thể nhìn thấy, vội vàng sửa thành: "Vâng vâng, kết thúc."
"Uốn rượu sao?"
"Tôi không có uống, một giọt cũng không uống.." tôi như đứa con nít đang chứng minh với ông chủ Ngôn mình cực ngoan cực kì nghe lời.
Một tiếng cười trầm thấp truyền đến, ông chủ Ngôn nói: "Ừ, em rất ngoan."
"Anh....đang làm gì vậy?" tôi lấy tay quấn quấn sợi tóc buông xuống trên vai, vô ý thức đá thứ dưới chân.
Còn chưa nghe được câu trả lời của ông chủ Ngôn, bên tai liền vang lên một trận gào thét.
"Nhậm Minh Bích, cô muốn ăn đòn đúng không! Cư nhiên dám đạp tay tôi!"
Tôi giật mình, phát hiện Ngôn Tô Kính vẫn cỏn nằm trên mặt đất...nói chính xác là bị Liễu Lam Lam áp ở trên đất, mà tay của anh ta thì bị tôi giẫm bẹp dươi chân...
Tôi rút chân về, đi sang một bên cầm điện thoại tiếp tục nói chuyện.
"Vừa rồi là giọng của Ngôn Tô Kính?"
Tôi nhìn Ngôn Tô Kính khước từ đến phản kháng cùng Liễu Lam Lam nằm trên mặt đất, suy đoán nói: "Ách....phải.....đoán chừng lớp anh ta cũng tụ họp ở đây..."
"Ừ, kết thúc liền ra đây, tôi ở dưới lầu chờ em."
Tôi cao hứng phấn khởi chuẩn bị gác điện thoại, Ngôn Tô Kính đột nhiên hết lớn về phía tôi một tiếng: "Chú nhỏ!!! Cứu mạng đi!!!!"
Trong điện thoại truyền đến một giọng nghi hoặc: "Cậu ta làm sao vậy?"
"Anh ta đang cùng bạn gái trước ôm ôm ấp ấp...." Tôi chần chừ rồi vẫn nói ra 'hiện trạng'(tình trạng hiện tại) của Ngôn Tô Kính.
"Chủ nhỏ!!! Cứu mạng đi!!!" Lại một tiếng kêu la khàn mãng liệt.
Khách cùng phục vụ trong 2BKTV đều bị Ngôn Tô Kính hấp dẫn đến...
"Ông chủ Ngôn, anh vẫn nên lên một phen đi..."
Chương 19
Tối hôm qua lúc ông chủ Ngôn tận mắt nhìn thấy Liễu Lam Lam và Ngôn Tô Kính quấn nhau thành một khối, hàng mày nghiêm trọng quấn cùng một chỗ, đoán chừng ấn tượng về Liễu Lam Lam càng thêm không tốt.
Tôi vội vã giải thích Liễu Lam Lam là vị tôi mới bị chuốc say mèm nổi điên, lông mày của ông chủ Ngôn mới thả lỏng một chút, mới cho phép Ngôn Tô Kính đỡ Liễu Lam Lam say như chết lên xe yêu dấu của ông chủ Ngôn.
Ngôn Tô Kính căm giận bỏ đi trước, thấp giọng nói ở bên tai tôi: Nhậm Minh Bích, cô cầu nguyện vì những ngày tiếp theo của cô đi.
Tôi nhìn bóng lưng đi xa của Ngôn Tô Kính, suy tư: Đây là anh ta uy hiếp hay là nguyền rủa hay là khuyên bảo hay là....
Suy tư không có kết quả
Tôi liền bỏ việc lý giải lời nói của Ngôn Tô Kính rốt cuộc có ý điểu gì.
Mãi đến ba ngày sau tôi mới 'đại triệt đại ngộ'( hoàn toàn hiểu ra)
Hôm nay ông chủ Ngôn đi làm như thường ngày, trong căn nhà to lớn thế này thường ngày chỉ có thừa một mình tôi, tôi vẫn như ngày thường nghĩ xem làm sao giết thời gian của ngày hôm nay. Nếu không thì đi làm....ách, nhưng đảo mắt nghĩ đến kì nghỉ hè khó có được phải trải qua mệt sống mệt chết, liền đối với lựa chọn này chùn bước.
Trừ khi đến.....công ty của ông chủ Ngôn! Nhưng ông chủ Ngôn sẽ thu nhận một cô gái yếu đuồi tay trói gà không chặt này làm việc vặt sao....
Đinh đinh đinh đinh----
Sớm vậy đã có người tới cửa..? chẳng lè là trôm?
Chẳng qua là hình như không có kẻ trộm sáng sớm tinh mơ quang minh chính đại gõ cửa đâu, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tôi ôm tâm trạng thà rằng tin là có không thể tin là không từ từ đến gần cửa lớn.
Cầm nắm cửa, tôi nhanh chóng kéo cửa ra đồng thời hét lớn một tiếng: "Ha------! Kẻ đến là yêu ma phương nào!"
........
Quy phu nhân ung dung sang trọng.
Đúng vậy, vị đứng ngoài cửa là một quý phu nhân ung dung sang trọng, lúc này vẻ mặt giật mình xem lẫn tức giận, xem ra là bị tôi dọa sợ rồi?
Tôi khẩn trương đứng vững người, vội vàng rút lại hai tay đang dang cùng với chân giơ cao với bà....
Quý phu nhân che dấu sắc mặt, trở về vẻ lạnh lùng cùng cao cao tại thượng liếc tôi: "Cô chính là Nhậm Minh Bích sao?"
"Ách, phải ạ con chính là Nhậm Minh Bích, Nhậm Minh Bích chính là con." Tôi cười như một đóa hoa. Tâm trạng kinh hoàng: woa hóa ra tôi nổi tiếng như vậy! không ai không biết không ai không hiểu!
Khóe miệng của quý phu nhân bỗng dưng giật giật, ánh mắt hơi miệt thị: "Tôi là mẹ của Ngôn Siêu Kế."
.............
Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ...........của ông chủ Ngôn.
Tôi như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than lén lút nghiên đầu quan sát mẹ đại nhân của ông chủ Ngôn, dáng ngồi nghiêm chỉnh tao nhã giống như tượng điêu khắc sẽ không cựa quậy lung lay, trên mặt không biểu lộ tí cảm xúc, vẫn là giống tượng điêu khắc.
Khí thế mạnh mẽ giống với ông chủ Ngôn
Nhưng tôi thích là ông chủ Ngôn, không phải mẹ điêu khắc của ông chủ Ngôn....tôi lấy điện thoại ra chuẩn bị lén lút nhắn tin cho ông chủ Ngôn, nói với anh ta tôi bị mẹ anh 'hoành đao đoạt ái' bắt cóc rồi!
Lúc này mặt điêu khắc lạnh lùng phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Tôi căng thẳng cất điện thoại di động, ngồi nghiêm chỉnh.
Hóa ra mẹ đại nhân của ông chủ Ngôn quan sát nhạy cảm giống ông chủ Ngôn nha....
Hu hu, ông chủ Ngôn anh cảm ứng được nhịp đập kích động vui sướng nhảy nhót lung tung chưa, tôi cư nhiên bị người mẹ đại nhân trong truyền thuyết của anh bắt cóc! Oa oa oa
Chúa ơi! Đây là 'kiều đoạn' thường xuyên chiếu trên tivi! Cư nhiên giáng lâm xuống trên người tôi!!
Không lâu sau đó tôi sẽ đáng thương tội nghiệp xuất hiện ở giữa một đống đổ nát, nước mắt lưng tròng la không muốn không muốn....kẻ bắt cóc tàn nhẫn hung ác bước từng bước một đến gần tôi....giây phút cấp bách ông chủ Ngôn hoa hoa lệ lệ sáng lòng lánh thu hoạch......cuối cùng trên hình ảnh là cảnh xác chết của kẻ xấu khắp nơi tôi ngượng ngùng ngửa đầu đôi môi nhỏ mềm mại của ông chủ Ngôn....
Oa oa oa!!! Hình ảnh tốt đẹp cỡ nào a a a a...
Mẹ điêu khắc của ông chủ Ngôn gọi ba lần: "Xuống xe!" thấy tôi vẫn ở trạng thái như lạc vào cõi thần tiên không hề phản ứng với lời của bà, rốt cuộc không nhịn được phát hỏa: "Các anh đỡ cô ấy vào!"
Lúc tôi hoàn hồn phát hiện mình bị hai người cao to nâng lên, kinh hãi: quả nhiên như trong dự đoán của mình!
Nghiêng đầu nhìn chung quanh, cảm thấy nơi này có phần nhìn quen mắt nha..., nhất là cánh cổng kia...
Đầu óc như máy ép sinh tố chuyển động thần tốc....
A a a ! tôi nhớ ra rồi!
Tôi ngoái đầu nhìn về cánh cửa lớn nhà họ Ngôn----tôi đã từng "Phỉ" ở cửa lớn nhà họ Ngôn.
Bọn họ bắt tôi đến, sẽ không phải vì tôi từng "Phỉ" ở cửa nhà họ chứ...
Ách.
Khí thế thực mạnh mẽ..
Tôi lén lút đánh giá ông cụ ngồi ở chủ vị trong phòng khách, mà mẹ điêu khắc của ông chủ Ngôn đứng bên cạnh ông ta, cung kính.
Yêu ma quỷ quái phương nào? Cư nhiên trong nháy mắt khiến mẹ của ông chủ Ngôn trở nên ngoan ngoãn.
Cha của ông chủ Ngôn....rất có thể..
Ông nội của ông chủ Ngôn....rất có thể...
Ông tổ của ông chủ Ngôn....rất có thể...
"Cháu biết ông là ai không?"
Lúc tôi đáng giá ông cụ, ông ta cũng đánh giá tôi, ông cụ nhặt hoa mỉm cười....ách, bỏi vì trên tay ông ta đang cầm một đóa hoa hồng màu đỏ thẫm..
Hình ảnh thật quỷ dị
Xóa phần đầu xóa phần cuối giữ lại phần giữa, tôi do dự nói: "Người là....ông nội của ông chủ Ngôn?"
"Ông chủ Ngôn? Ha ha, cháu chỉ Tiểu Siêu Kế sao, ừm không sai, ông chính là ông nội của ông chủ Ngôn." Ông cụ vỗ tay cười lớn.
Tôi co co khóe miệng cười với ông ta.
Bỗng chốc ông cụ ngừng cười mặt hung dữ trừng tôi.
Trái tim tôi thiếu chút nữa ngừng đập, cũng lập tức ra vẻ hung dữ trừng ông ta.
Ông cụ vuốt ve cằm không có râu, trầm giọng quát: "Ông đã gặp cháu."
Tôi chớp mắt vài cái, nhìn ông ta kì quái. Ông ta từng gặp tôi khi nào.....trong trí nhớ, tôi khẳng định chưa từng gặp qua ông cụ có khí thế như vậy.
Ông cụ Ngôn ra vẻ cao thâm nhìn tôi, vô cùng thong thả nói: "Ông từng gặp cháu trên máy theo dõi ****, cháu nhổ nước bọt ở cửa lớn nhà ông."
囧囧囧.
Ông cụ Ngôn ra vẻ cao thâm nhìn tôi, vô cùng thong thả nói: "Ông từng gặp cháu trên máy theo dõi ****, cháu nhổ nước bọt ở cửa lớn nhà ông."
囧囧囧.
Tôi thoáng chốc hoảng sợ lo lắng, phụt một ngụm nước thôi lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy...
Hu hu! Mọi người nhớ kĩ đừng học theo tôi, một ngụm nước bọt 'thiên cổ hận' á!
"Nhưng đây không phải là nguyên nhân chủ yếu mời cháu đến..." ông cụ Ngôn không nhanh không chậm bổ sung.
Tôi lập tức thở phảo nhẹ nhõm.
"Nghe nói, cháu đã 'đồng sáng cộng chẩm'(cùng giường chung gối) với Siêu Kế hai tháng?"
Phụt!
Đồng sàng cộng chẩm?!
Tôi xấu hổ, vội vàng lắc đầu phủ nhận. thật ra tôi cũng rất muốn 'đồng sàng cộng chẩm' với ông chủ Ngôn, nhưng ông chủ Ngôn quá khép kín, không cho đại gia chiếm tiện nghi
Ông cụ Ngôn liếc nhìn tôi lắc đầu, nhất thời ánh mắt khinh bỉ: "Thật sự là vô dùng, hai người cũng đã ở chung hai tháng, còn chưa bắt được Tiểu Siêu Kế."
Tôi vội vã lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Có một lần..." lần trước tôi ngủ với ông chủ Ngôn một đêm, mặc dù chỉ có một lần nhưng là 'thiên chân vạn xác'(hoàn toàn xác thực)!
Nghe vậy, hai mắt ông cụ Ngôn nở rộ tinh quang.
Nghe vậy, hai mắt mẹ điêu khắc của ông chủ Ngôn căm tức phun lửa.
"Vậy bây giờ có chưa?" ông cụ Ngôn xoa tay cười đến hai mắt híp thành một hàng ngang, nước miếng gần như muốn chảy ra ngoài.
Tôi ngây người.
Không hiểu rõ câu hỏi của ông củ Ngôn lắm.
"Có em bé chưa?!" ông cụ Ngôn thấy tôi mặt dại ra, mất kiên nhẫn lớn tiếng hỏi.
Em bé?!
Tôi theo bản năng lắc đầu mạnh mẽ.
Ông cụ Ngôn thấy thế xì một tiếng, lại mắng một câu thật vô dụng. Mẹ điêu khắc của ông chủ Ngôn thoáng thả lỏng vẻ mặt căng thắng, dường như cũng có thoáng hiện một tia thất vọng.
Tình hình gì đây...
Chẳng lẻ không có em bé chính là vô dụng? tôi rầu rĩ...
Lúc tôi đang nghĩ mãi không xong, có bóng dáng một lớn một nhỏ lọt vào trong tầm mắt tôi. Tôi biết lớn, là tên 'hỗn cầu'( chắc là bồn cầu hỗn hợp...) Ngôn Tô Kính, nhỏ thì tôi cũng biết, là một đứa bé không quen....hu~~ đừng pia tôi!!
"Nhậm Minh Bích, đã lâu không gặp nha." Ngôn Tô Kính cười tít mắt chào hỏi tôi, sau đó nói với đứa bé bên cạnh: "Đậu Đậu, mau gọi dì."
Dì?
Dì?!
Dì!!!
Tôi hai mắt tóe lửa căm tức nhín Ngôn Tô Kính: "Mẹ nó, anh mới là dì, cả nhà anh đều là dì."
Toàn hiện trường cứng ngắc.
Tôi cũng cứng ngắc.
Có vẻ như "cả nhà" của Ngôn Tô Kính đều ở đây.....hu hu.....lại lỡ lời
Tôi xấu hổ cười gượng vài tiếng: "Tôi nói đùa thôi....ha ha...tôi mới chính là dì...ưm, cả nhà tôi đều chính là dì."
"Anh, dì kí quái này thật hung dữ....dáng vẻ lại xấu, đầu óc còn giống như bị co giật." Đứa bé được gọi là Đậu Đậu dùng giọng mềm mại lớn tiếng nói.
Sấm sét giữa trời quang.
Cả người tôi run rẩy không ngừng được, lệ rơi.
Anh, dì kí quái này thật hung dữ....dáng vẻ lại xấu, đầu óc còn giống như bị co giật.
Anh, dì kí quái này thật hung dữ....dáng vẻ lại xấu, đầu óc còn giống như bị co giật.
Anh, dì kí quái này thật hung dữ....dáng vẻ lại xấu, đầu óc còn giống như bị co giật.
Những lời này ở trong đầu tôi tuần hoàn, tuần hoàn, tuần hoàn.....vo hạn.
Trời ơi!
Đất ơi!
Một nữ sinh xinh đẹp như hoa trẻ tuổi hiền lành đáng yêu như tôi, cô gái vị thành niên cách thành niên còn nửa năm cư nhiên bị gọi là dì!!! Hơn nữa còn là dì kì quái!! Một dì dáng vẻ lại xấu!! một dì kì quái không chỉ có dáng vẻ xấu mà đầu óc còn co giật!!!
Sư cô ơi!!!
Ngôn Tô Kính!!!!
Bản thân anh hư hỏng thì thôi đi!!! còn dạy hư đứa bé!! Tôi đây Sailor Moon(thủy thủ mặt trăng) của nhân dân sớm hay muộn cũng sẽ thay mặt ánh trang9 tiêu diệt anh!!!
Đột nhiên có một trận gió xào xạc một tiếng đẩy cửa cạch tiến vào.
Tôi mặt ủy khuất ngẩng đầu tùy ý pia liếc mắt nhìn một cái lập tức cúi, ba giây sau tôi lại nhanh chóng ngẩng đầu ông, ông chủ Ngôn!!!
Ông chủ Ngôn trước giờ tao nhã cao quý lúc này nhìn qua có chút chật vật, anh ta thở hổn hển bước chầm chậm về phía tôi, trong mắt rõ ràng là lo lắng cùng tự trách.
Tôi "Òa" một tiếng nhào vào trong ngực của anh ta.
Anh ta ôm lấy tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, ánh mắt sắc bén lạnh lùng càng quét xung quanh.
"Ai bắt nạt em rồi sao? hửm? nói cho tôi biết." ông chủ Ngôn đang nhẹ giọng hỏi bên tai tôi, hàn ý trong lời nói khiến người ta lạnh cả người.
"Nó" Tôi trực tiếp chỉ thẳng vào Ngôn Tô Kính đứa trẻ bên cạnh Ngôn Tô Kính.
Ngôn Tô Kính tưởng tôi chỉ anh ta, hoảng sợ liên tục lùi về sau.
Đứa bé từ lúc thấy ông chủ Ngôn xuất hiện liền tiến vào trạng thái hưng phấn, thấy ánh mắt của ông chủ Ngôn theo ngón tay tôi pia về phía nó, lập tức khoa tay múa chân kêu gào với ông chủ Ngôn: "Ba ba! Ba ba!"
Một khắc kia.
Người vật xunh quanh đều biến mắt không thấy đâu, để lại một mảnh đen tối.
Tôi nghe thấy tiếng trái tim tôi vỡ vụn trên đất
Chương 20
Ba ba....
Đứa bé tên Đậu Đậu cư nhiên gọi ông chủ Ngôn là ba ba........
Ông chủ Ngôn cư nhiên là ba ba của đứa bé tên Đậu Đậu...
A a a a a a a a a a a a a a! ! !
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì A a a a a a a a a a a a a a! ! !
Tôi kinh ngạc biến sắc nhìn về phía sắc mặt giận dữ của ông chủ Ngôn, sắc mặt anh ta có chút tái nhợt môi mỏng mím chặt.
"Nó thật sự....là con anh sao?" giọng của tôi run rẩy không kiềm chế đươc, máu trên mặt dần dần biến mất, cảm thấy tay chân cả người lạnh ngắt.
Tôi không tin ông chủ Ngôn luôn được tôi coi là tiên sinh tốt đã làm cha người ta, hơn nữa còn lừa gạt tôi!!
Nếu nói Đậu Đậu là con của ông cụ Ngôn----tôi cũng không khó hiểu!!
Nếu nói Đậu Đậu là con của Ngôn Tô Kính----tôi cũng không khó hiểu!!
Nếu nói Đậu Đậu là con của ông chủ Ngôn----tôi liền cực kì khó hiểu khó hiểu khó hiểu khó hiểu khó hiểu khó hiểu!!!
Ông cụ Ngôn mang theo ánh mắt đồng tình liếc về phía tôi, lạnh nhạt nói:
"Đậu Dâu quá thật là con trai của ông chủ Ngôn nhà cháu, trên hộ khẩu giấy trắng mực đen ghi rõ ràng."
Tôi vẫn không tin, ánh mắt chất vấn gắt gao nhìn chằm chằm ông chủ Ngôn.
Tôi hi vọng anh ta nói cho tôi biết, toàn bộ này đều là chọc tôi chơi!!
Nhưng mà, ông chủ Ngôn gật đầu nặng nề, cho dù độ cong rất nhỏ rất nhỏ, nhưng tôi vẫn tinh mắt phát hiện, đó là anh ta ra mặt thừa nhận...
Trái tim đột nhiên như bị người ta đâm vào một dao, khoét ra một lỗ hổng tràn máu.
Ha ha, nếu đã như vậy, vì sao anh ta không sớm nói cho tôi biết?
Mọi người đều biết....chỉ mình tôi ngây ngốc chẳng biết gì.....mọi người đều lừa gạt tôi...
Chẳng lẻ tôi ngu xuẩn dễ bắt nạt như vậy sao....
Chẳng lẻ tôi giống với kẻ đáng thương thê thảm cùng nực cười như vậy...
Hai mắt đẫm lệ bông nhiên chảy ra.
Tôi liều mạng đánh đấm về phía ông chủ chủ Ngôn, nghẹn ngào nói: "Vì sao anh không nói cho tôi biết! vì sao anh....không nói sớm cho tôi biết!!"
Ông chủ Ngôn để mặc tôi ẩu đả, trong giọng nói chứa đựng vô vàng áy náy: "Nhậm Minh Bích....thật xin lỗi....tôi, tôi chỉ là..."
Tôi gạt nước mắt hét lớn với anh ta: "Anh chỉ là cái gì! Anh chỉ là tên khốn kiếp! tên khốn kiếp giống như Ngôn Tô Kính!"
Ngôn Tô Kính ở một bên xem diễn trò nghe vậy mặt giật giật.
Ông chủ Ngôn nhẹ lau đi giọt nước mắt đọng trên mặt tôi, vuốt đầu tôi, nói khẽ: "Đừng khóc, không đáng thương tâm vì tên khốn kiếp như tôi, hửm?"
Tôi hất tay anh ta ra, lau đi nước mắt trên mặt, oán hận nói: "Tôi mới không thương tâm vì anh! Tôi mới không......thương tâm vì anh..." lời còn chưa nói xong trong lòng đã thấy khó chịu, vừa mới lau nước mắt xong, phút chốc lại lệ rơi đầy mặt.
Tiên sinh tốt gì! Đều là gạt người! huh u.....lại còn có đứa con trai tám chin tuổi, hu hu, thật đáng giận mà! đàn ông già chết tiệt, đàn ông xấu chết tiệt, lại còn luôn trêu tôi.....thật sự tôi dễ lừa như.....hu hu hu hu....hóa ra tôi thật sự dễ lừa như vậy....hu hu.
Kẻ lừa gạt! đại lừa gạt đáng giận!!
Ông chủ Ngôn là đại lừa gạt!! đại lừa gạt cực kì đáng giận......tàn nhẫn...vô tình.....lừa gạt người có vóc người nhìn qua to lớn.....tâm hồn lại rất nhỏ bé yếu ớt tôi đây....hu....chín năm trước đại gia đã được sinh con!!
Nếu anh ta...
Nếu anh ta......vậy tôi cũng không sống nữa!
Khóc khóc tôi liền nghĩ đến một vấn đề đặc biệt quan trọng.
Hít hít mũi, tôi túm lấy quần áo của anh ta lau nước mắt nước mũi, run rẩy sợ hãi nức nở nói: "Anh ngoại trừ có con trai....có phải....còn có....còn có vợ hay không?"
Ông chủ Ngôn kiên định lắc đầu, lập tức vẻ mặt dịu dàng nhìn tôi.
Cũng may, tôi gật đầu. nếu ông chủ Ngôn nói còn có vợ, tôi nhất định.......nhất định giết chết mình....về phần tại sao không giết ông chủ Ngôn.....tôi cũng rất muốn giết anh ta....nhưng, nhưng người ta, người ta không ra tay được!
Vì vậy, tôi chỉ có thể lấy áo sơ-mi của anh ta ra sức hỉ mũi.
Ngó áo sơ-mi vốn vuông vắn trắng ngần của anh ta bị tôi làm cho nhăm nhúm, bên trên còn dính nước mũi của tôi, tôi nín khóc mỉm cười, trong lòng có chút vui vẻ.
Ông chủ Ngôn mỉm cười.
Tôi tức giận trừng mắt anh ta: "Không cho cười! tôi còn chưa tha thứ cho anh!"
Rốt cuộc ông cụ Ngôn đang xem kịch hay ho khan vài tiếng, sau khi thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, mới nói nói:
"Nhậm Minh Bích, từ hôm nay bây giờ trờ đi, cháu sẽ ở tại nhà họ Ngôn."
"Dạ?" trên mặt còn dính lại chút nước mắt nước mũi mờ mịt nhìn về phía ông ta.
Vẻ mặt anh tuấn của ông chủ Ngôn bỗng dưng rét lạnh, mặt không đổi sắc nhìn ông cụ Ngôn: "Cô ấy không cần phải ở đây."
Ông cụ Ngôn thấy cháu trai phản đối, vỗ một phát nặng nề xuống bàn, tức giận nói: "Tôi nói cô ta phải ở đây, thì phải ở đây!"
"Ông nội, ông thật biết nòi đùa, cô ấy cũng không phải người nhà họ Ngôn, ông không có quyền chi phối sự đi hay ở của cô ấy." ông chủ Ngôn cười lạnh, tiếp tục không ấm không nóng phản bác chủ nghĩa bá đạo của ông cụ Ngôn.
Ông cụ Ngôn bị lời cháu trai làm tức đến giận tái mặt, đang muốn phát nổ nhưng không biết thế nào lại chợt đè nén xuống, híp mắt lạnh giọng: "Hừ! tôi không có quyền, anh cũng không có quyền, vậy thì để chính cô ta lựa chọn!"
Sau đó ánh mắt của mọi người rốt cuộc dồn hết đến trên người tôi.
ừm hừ, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào nhân vật chính....
"Vì sao cháu phải ở đây?" tôi hỏi ông cụ Ngôn.
"Vì sao tôi không thể ở đây?" tôi hỏi ông chủ Ngôn.
Hai người đều trầm mặt không nói.
Rất tốt.
Hóa ra chỉ là hai ông cháu đang tranh giành khí thế.
Ông nó! Bà nó! Ông bà nó!
Không có chút lo lắng gì đến tâm tình của đai gia ở giò phút này đang bị thương đau xót!! Đại gia vừa mới biết được ông chủ Ngôn từng sinh con!! Đối với đại gia mà nói là đã kích nặng nề cỡ nào!!
Bọn ngươi hiểu được không!!
Ông cụ Ngôn lẩm bẩm: "Cô gái, chẳng lẻ sau khi cô biết ông chủ Ngôn nhà cô có con liền không cần nó nữa?"
Sao có thể! Ai nói tôi không cần tôi cho hắn ta!! Não tôi nóng lên không quan tâm tình hình hô to: "Chuyện hài, đừng nói ông chủ Ngôn có con, cho dù có cháu tôi cũng cần!"
Toàn hiện trường bị 'lời tỏ tình chân thành' của tôi dọa đến sững sờ, hô xong tôi cũng phát giác thấy lời của mình lại quá điên cuồng.....nếu ông chủ Ngôn có đứa cháu.......vậy đoán chừng ông chủ Ngôn cũng là mĩ nam già tóc trắng xóa....vậy vậy vậy....ông chủ Ngôn tuồi già phai sắc....tôi còn có thể sẽ........ách xấu hổ...
Sau khi ông chủ Ngôn nghe được lời nói hùng hồn của tôi, trong ánh mắt nhìn tôi lại càng dịu dàng đến có thể nhỏ nước.
Mặc dù lời của đại gia có phần khoa trương lại không thật tế, nhưng mà ông chủ Ngôn vẫn rất cao hứng (*^◎^*) xem ra công lực nói lời ngon tiếng ngọt của đại gia lại tăng cao thêm một bặc rồi....
Nhưng mà----sao đại gia lại không dè dặt như vậy!!! ít nhiều cần treo treo khẩu vị của bọn họ, đùa đùa già mồm chi! Thật thất bại mà.....rầu rĩ lăn lộn-ing....
"Ông chủ Ngôn nhà cô nói cô không phải người nhà họ Ngôn, ông không có quyền sai sử cô, vậy bây giờ cô lấy thân phận 'cháu dâu chuẩn của nhà họ Ngôn' vào nhà họ Ngôn, cô có vấn đề gì không?" ông cụ Ngôn truyền đạt ý định đâu ra đấy, sự bá đạo trong câu giữa dòng không cho phép phản kháng.
Mê điêu khắc của ông chủ Ngôn vốn định mở miệng ngăn cản, môi đỏ mọng khẽ mở liền khép lại dưới ánh mắt sắc bén của ông cụ Ngôn.
Mà 'nghịch thần'(nghịch trong phản nghịch) ông chủ Ngôn chuẩn bị lên tiếng bác bỏ, tôi liền lên tiếng trước: "Không thành vấn đề."
Ông cụ NGôn thỏa mãn nở nụ cười đắc ý.
Ông chủ Ngôn nhíu mày, nghiêng đầu quan sát tôi không có hé răng.
Sau đó, tôi lợi dụng danh nghĩa 'cháu dâu chuẩn của nhà họ Ngôn' chính thức vào ở nhà họ Ngôn.
---------------------tên nhóc Ngôn Đậu Đậu kia lên sân khấu-------------
Hóa ra tên đứa nhỏ kia là Ngôn Thư Mặc, nhũ danh(tên mới sinh) là Đậu Đậu
Nghe nói là kết tinh tình yêu của ông chủ Ngôn cùng mối tình đầu.......
Mẹ kiếp
Ông nó! Bà nó! Ông bà nó! Đại gia ghét cách nói này! Vô cùng ghét!
Phải nói là trái khổ qua mà lúc còn trẻ vô tri lén nềm thử trái cấm sinh ra mới đúng!
Hừ hừ hừ!
Đứa nhỏ Ngôn Đậu Đậu lúc này đang không biết lượng sức lôi tôi chẳng biết đi đâu, nếu không phải thấy nó là đứa nhỏ, còn là đứa nhỏ của ông chủ Ngôn, tôi mới không phối hợp với bước chân của nó.
"Dì kì quái, dì có biết dì nặng giống heo không, khiến con thật khó xử mà?" Ngôn Đậu Đậu dừng bước lại thở phì phò trừng mắt tôi.
Nghe nghe, nghe nghe!
Đây là giọng điệu của đứa nhỏ sao? chẳng phái đứa nhỏ đều rất đáng yêu sao? cái gì gọi là nặng giống heo? Còn khiến nó thật khó xử?!! thật đáng ghét mà!!!
Đừng tưởng rằng cậu là đứa nhỏ, thì đại gia không dám đánh cậu! nói không chừng sau này đại gia trở thành mẹ kế của cậu đấy! làm mẹ đánh con là 'đạo lý hiển nhiên'!!
Tôi tức giận ngồi xổm xuống, trừng lớn hai mắt nhìn nó, đột nhiên để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn 'hòa nhã dễ gần': "Tiểu Đậu Dậu, em tìm chị có chuyện gì sao?"
Ngôn Đậu Đậu hoảng sợ lùi về sau vài bước: "Oa---dì kì quái, vẻ mặt của dì thật khủng bố!"
Choáng, khủng bố cái mốc cậu!
Đại gia vẻ mặt ôn hòa như vậy với cậu, cậu cư nhiên lại còn kén cá chọn canh, ghét bỏ đại gia khủng bố!
Kiềm nén oán hận trong lòng, tôi thu hồi cười lạnh một tiếng.
Ngôn Đậu Đậu vỗ vỗ ngực, giận dữ nói: "Dì kì quái, sau này dì đừng cười với con, con sẽ gặp ác mộng.......còn thế này có vẻ bình thường, mặc dù vẫn là khủng bố!"
Tôi giận, vô cùng tức giận, lửa giận bốc cháy hừng hực.
Sư cô ơi! Cũng may cậu là con trai của ông chủ Ngôn, nếu không thì đại gia nhất định hung hăng đánh cậu một trận.
Tôi cất bước chân bỏ đi, còn ở cùng đứa nhỏ ngốc này nữa trước sau gì phổi cũng nổ tung.
Tôi thật không hiểu, ông chủ Ngôn là tiên sinh tốt tốt xinh đẹp tao nhã cao quý thuần khiết như vậy....ách, hiện tại anh ta không được tính là tiên sinh tốt tốt....ừm, nên trừ bớt một chũ tốt----tiên sinh tốt! nói tiếp phần đầu, ông chủ Ngôn là tiên sinh tốt xinh đẹp tao nhã cao quý thuần khiết như vậy, sao có thể có đứa con trai đáng hận đáng giận gian ác đáng ghét như vậy chứ!
Chẳng lẻ đứa nhỏ Ngôn Đậu Đậu này là gen đột biến sao...? vô cùng có khả năng....
Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng non nớt:
"Dì kì quái, dì không phải muốn làm mẹ kế của con chứ?"
Bước chân cứng đờ đứng thẳng ba giây, tiếp tục đi vể phía trước.
Giọng non nớt tiếp tục truyên đến:
"Dì kì quái con nói cho dì biết! dì không thể nào trở thành mẹ kế của con! Đừng mở mộng hão huyền nữa!"
Dừng chân tôi xoay người, cười đến rạn rỡ: "Chị cũng nói cho em biết, chờ chị lên làm mẹ kế của em chuyện thứ nhất---------đánh vỡ mông đít em!"
Nghe vậy. bóng dáng đứa nhỏ run rẩy kịch liệt trong gió.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro