
Chương 726-730
Chương 726: Thiên tài mới của Lam Vũ
Edit: Tam | Beta: Kha
“Ồ! Đây là Đạo Trường Xích Vân?” Giọng nói của Lư Hãn Văn đã vạch trần tuổi tác của cậu ta. Nhóc con, đây tuyệt đối là một thằng nhóc con, giọng còn con nít ngây thơ thế này, đảm bảo nhỏ hơn lứa Cao Anh Kiệt, Kiều Nhất Phàm nhiều.
“Đúng vậy, đây chính là Đạo Trường Xích Vân.” Lam Hà điều khiển Lam Kiều Xuân Tuyết nói. Lư Hãn Văn hỏi như vậy, cậu chẳng thấy ngạc nhiên tí nào.
Tên nhóc này mới 14 tuổi, chơi Vinh Quang được bao lâu? Những năm tháng huy hoàng của Đạo Trường Xích Vân là lúc Thần Chi Lĩnh Vực mới xuất hiện, cả Lam Hà cũng chưa từng trải nghiệm, lúc Lư Hãn Văn tiếp xúc Vinh Quang, Đạo Trường Xích Vân đã bị thời gian vùi lấp từ lâu. Còn ai cấp 50 tới Thần Chi Lĩnh Vực luyện cấp nữa đâu, tất nhiên, ngoại trừ thằng cha kia.
Nghĩ tới vị đại thần nọ, Lam Hà xoay người nhìn Lưu Vân chung nghề kiếm khách bên cạnh. Đây là acc của chính cậu ta, không phải do công hội cung cấp, mà tên nhóc này là do bên chiến đội gửi qua, nói là người của trại huấn luyện. Lam Hà tất nhiên hiểu lời này có ý gì, cậu nhóc không chừng chính là ngôi sao tương lai của chiến đội Lam Vũ. Nghề nghiệp kiếm khách. . . Không lẽ là người kế thừa Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên?
Hoàng Thiếu Thiên đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp, bây giờ tìm người kế thừa có phải quá sớm không? Nhưng tuổi cậu nhóc đúng là hơi nhỏ, không chừng phải đào tạo vài năm nữa? Ngẫm lại Lam Vũ cũng có truyền thống này, sẽ không để thanh thiếu niên có tiềm năng từ trại huấn luyện vào đội quá sớm.
“Òa, lớn thiệt đó! Phòng nào cũng có biểu tượng đám mây màu đỏ nè!” Lư Hãn Văn không nghĩ nhiều như vậy, vừa bước chân vào Đạo Trường Xích Vân, Lưu Vân liền ào đi mất dạng, tung tăng khắp nơi chẳng khác gì tham quan du lịch.
“Ấy, em từ từ đã!” Lam Hà kêu, vội dẫn đội đuổi theo, không ngờ chưa được mấy bước đã lỡ kéo vài con quái nhỏ theo đuôi. Đạo Trường Xích Vân dù trông giống một thị trấn nhỏ, nhưng không phải thành chủ thật sự mà là khu luyện cấp, mỗi NPC đều được thiết lập tự động tấn công người chơi. Chỉ là quái ở đây chỉ khoảng cấp 50, yếu vê lờ, búng phát là nằm. Kéo nhầm vài con cũng không là gì.
Mà Lam Hà chợt ý thức, Lư Hãn Văn nhìn như nghịch ngợm chạy lung tung, thật ra chẳng đánh động một con quái nào.
“Trùng hợp? Hay là. . .” Lam Hà nghĩ, bắt đầu lưu ý bước chân Lưu Vân, chợt thấy Lưu Vân đột nhiên bước ngoặt một đoạn zic-zac cực nhanh, sau đó tung tăng chạy tiếp.
Đây là. . .
Lam Hà nhìn kỹ, quả nhiên trông thấy một con quái lững thững đi qua, mà bước zic-zac ban nãy của Lưu Vân đã khéo léo lách qua phạm vi thù hận của hai con quái.
Đúng vậy, có lẽ. . .
Lam Hà chỉ đoán mơ hồ, bởi vì cậu không biết phạm vi thù hận của hai con quái chính xác là bao nhiêu.
Nhưng lại nhìn Lưu Vân, Lam Hà bây giờ có thể khẳng định, cậu nhóc này di chuyển tránh né thù hận quái có mục đích.
Tránh thù hận của quái cũng không phải việc khó. Nhưng vấn đề là Lư Hãn Văn không những tránh, mà tốc độ còn rất nhanh, nhờ khả năng phán đoán và thao tác chuẩn xác, chọn được quãng đường di chuyển đơn giản nhất. Giống như bước rẽ ban nãy vậy. Nếu là Lam Hà, nếu cậu muốn tránh thù hận của hai con quái này, nhất định phải đợi một lúc cho phạm vi thù hận của chúng tách ra xa, chừa một khoảng an toàn mới dám bước.
Còn Lư Hãn Văn? Phán đoán chính xác khoảng hở đó, sau đó dùng thao tác tinh chuẩn lách mình cực nhanh, trình độ này tuyệt đối vượt xa người chơi bình thường.
Chỉ là thao tác siêu đỉnh này đem đi né quái. . . hơi bị lãng phí. Với trình độ của người chơi hiện tại, mấy con quái này chỉ là muỗi, không cần phải tốn calo đi phức tạp hóa vấn đề như vậy. Nhưng Lư Hãn Văn? Lam Hà nhìn nhìn, cậu ta như có năng lượng tràn đầy xài mãi không hết, tới mức dùng thủ đoạn cao siêu bậc thầy đi tránh đám quái cơ hồ yếu nhất Thần Chi Lĩnh Vực bấy giờ.
“Thằng nhóc này bản lĩnh thật đấy!” Lam Hà buột miệng nói với người bên cạnh.
“Hả?” Quả nhiên trình độ chênh lệch quá xa, người chơi này căn bản không để ý mấy chuyện này. Đội giết BOSS cấp 55 bên đây là đội tạm thời góp lại, dân tinh anh đều bị điều động qua giết BOSS cấp 65.
“Ông chú ý là thấy.” Lam Hà nói.
“Á đậu má!”
Lam Hà vừa nói xong, trong đội chợt vang lên mấy tiếng xuýt xoa, cậu chuyển tầm nhìn sang, không phát hiện gì lạ, vội hỏi, “Sao sao?”
“Nhanh vãi lồng đèn!” Người bên cạnh kêu lên.
“Ai?”
“Thằng nhóc đó đó, nó diệt quái nhanh vê lờ, không biết xài bao nhiêu skill luôn!” Người này lẩm bẩm nói.
Vừa nãy Lư Hãn Văn không biết nổi hứng gì, chợt xông qua đám quái tìm mấy con giết chơi, khiến đám người Lam Khê Các một phen trố mắt. Lam Hà tất nhiên biết, những người này tuy không phải trong đoàn tinh anh, nhưng được phái tới cướp BOSS hoang dã, tất nhiên không kém dân tinh anh bao nhiêu, cũng thuộc hàng có số có má ở Thần Chi Lĩnh Vực. Có thể khiến họ thán phục, tốc độ của Lư Hãn Văn vừa rồi rốt cuộc nhanh đến mức nào?
“Lợi hại thật nha!”
“Mùa sau sẽ vào Lam Vũ thật hả?”
“Nhóc này cũng là kiếm khách nè, không lẽ. . .”
Đủ loại suy đoán thi nhau xuất hiện, khiến Lam Hà đột nhiên cảm thấy trông đợi vào tương lai của cậu nhóc này.
“Nhanh lên! Lát nữa đánh BOSS hãy nhìn.” Lam Hà giục mọi người, cậu cũng hóng thấy cảnh này lắm rồi.
Cả đám đuổi mãi mà chẳng kịp Lưu Vân của Lư Hãn Văn, cậu ta chạy nhanh như gió, Lam Hà nhìn tọa độ di chuyển của Lưu Vân, phát hiện thật ra Lư Hãn Văn không chạy lung tung, mà đang hướng về nơi BOSS xuất hiện. Nhưng lượn trái lượn phải một hồi người chẳng thấy bóng dáng nữa. Lát sau lại thấy Lưu Vân gửi tin nhắn trong kênh đội ngũ, “Mau mau lên, em tới rồi nè!”
“Tới đây.” Lam Hà đáp. Cả đám bôn ba một lúc, mới thấy Lưu Vân đang nhảy tới nhảy lui trên mấy ngọn núi giả trong hoa viên lớn của Đạo Trường Xích Vân.
“Nhóc này bị tăng động à?” Lam Hà đi chung với Lư Hãn Văn nãy giờ, ít nhiều cũng nhìn quen phong cách của cậu bé, rõ là lúc nào cũng không ở yên được.
“A, mọi người tới rồi, nhanh nhanh, ở đây nè! Em thấy nó rồi!” Thấy đám người Lam Khê Các, Lưu Vân vừa nhảy vừa kêu to.
“Cẩn thận!” Lam Hà lúc này đột nhiên nhìn thấy có bóng người vụt qua dưới ngọn núi giả, ánh lửa chợt lóe, nòng súng hướng thẳng về phía Lưu Vân đang nhảy lưng tưng.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, đạn vụt bay ra từ họng súng, vẽ thành một đường cong rồi. . . bay vào không trung.
Không trúng!
Bắn lén gần đến thế mà vẫn để Lưu Vân thoát mất. Lam Hà không dám nhận công nhắc nhở, cậu vừa hô thì tiếng súng đã vang rồi, tiếng của mình vào tai Lư Hãn Văn chưa chắc vang bằng tiếng súng. Thậm chí tay đặt trên bàn phím còn chưa gõ xong, với tốc độ tay chừng Lam Hà có kịp mới lạ.
Tránh được phát này, tất cả đều nhờ phán đoán của Lư Hãn Văn.
Đạn lướt qua, Lư Hãn Văn đã vụt lên không tự bao giờ, vung kiếm hướng về phía người đánh lén.
Lạc Phượng Trảm!
Kỹ năng này ai cũng đánh được. Nhưng Lạc Phượng Trảm của Lư Hãn Văn thi triển trong lúc lơ lửng giữa không trung, còn xoay người 180 độ, gần như phỏng theo skill Vỡ Núi Kích nghịch hướng của cuồng kiếm sĩ. Mà hoàn cảnh lúc này cũng làm nổi bật ưu điểm của kỹ năng: Vì mục tiêu ở phía thấp hơn, giúp hiệu quả kỹ năng được phát huy triệt để.
Kiếm quang chớp lên, Lưu Vân rơi xuống, rất nhanh áp sát thân hình đang nấp sau núi giả kia. Lam Hà vội gọi mọi người tập hợp, kết quả chỉ hơn mười giây, chưa kịp chạy tới nơi, Lưu Vân đã phốc phốc nhảy lên đỉnh trở lại, la to với cả đám: “Mau mau, em giết nó rồi. . .”
Mới hơn mười giây. . .
Dù Lam Hà biết trang bị của Lưu Vân không kém, là nguyên bộ màu cam do công hội gửi tặng, nhưng mười mấy giây giết một đối thủ cùng cấp, cái này thì trang bị thôi không đủ, phải kể đến thao tác siêu nhanh của cậu ta nữa.
“Lụm được một khẩu súng nè, ai lấy hơm?” Lưu Vân thấy cả đám lục tục chạy đến, quơ tay vứt ra một món vũ khí, tất nhiên là đồ ban nãy giết thiện xạ nhặt được.
Lam Hà điều khiển Lam Kiều Xuân Tuyết qua, nhấp vào xem thử, là súng trường Thiểm Linh – vũ khí chữ tím cấp 70, nhược điểm là tốc độ tấn công hơi chậm, nhưng dù sao cũng là hàng từ bản 100 người đánh ra. Từ cây súng này nhìn ra được, nạn nhân rõ ràng không phải dân gà mờ. Vậy mà mười mấy giây đã chết tức tưởi dưới kiếm của Lư Hãn Văn. . .
Tên nhóc này là thiên tài chẳng đùa!
Nghĩ lại Lư Hãn Văn mới 14 tuổi, tương lai còn dài rộng, Lam Hà thật lòng thấy mừng cho Lam Vũ.
“Người ban nãy là công hội nào?” Mừng thì mừng, Lam Hà không quên mục đích họ tới đây.
“Công hội Hạ Vũ.” Lư Hãn Văn đáp.
“Thật à?” Lam Hà kinh ngạc. Hiện tại mọi người đều biết phe Diệp Tu gồm những ai. Hạ Vũ là một trong số đó. Mà bây giờ người của Hạ Vũ nấp ở đây, không lẽ là có ý cướp BOSS hoang dã cấp 55 này? Không lẽ họ không nhận được tình báo BOSS cấp 65 sao? Lam Hà vốn cho rằng quân liên minh vì có Diệp Thu, không thể xẻ hai đường cướp BOSS 65 và 55 cùng lúc, nên theo lý thường sẽ chọn BOSS 65 để đánh. Ai ngờ thằng cha kia lại chọn con 55 là CLGT?
“Là công hội Hạ Vũ đó, em không có nhầm đâu, sao vợi?” Lư Hãn Văn nghe giọng Lam Hà kinh ngạc liền hỏi.
“Phe này có một đối thủ rất khó xơi.” Lam Hà nói.
“Ai?” Lư Hãn Văn hỏi.
“Diệp Thu!” Lam Hà nói.
“Ồ! Quả nhiên khó xơi!” Lư Hãn Văn lập tức hùa theo.
“Ủa, em cũng biết?”
“Tất nhiên! Đội trưởng tụi em với Hoàng thiếu gia đều nói Diệp Thu là đối thủ khó xơi nhất.” Lư Hãn Văn nói.
Chương 727: Bị tập kích
Edit: Tam | Beta: Kha
Đoàn Diệp Tu sắp chạy tới Đạo Trường Xích Vân, chợt hội trưởng Vũ Tận Tri của công hội Hạ Vũ nhận được tin báo, người chơi phát hiện BOSS của họ đã bị giết.
Lính trinh sát ở khu luyện cấp 55 thường do nhân viên công hội đảm nhận. Bình thường nơi này chẳng mấy ai qua lại, hiển nhiên cũng không nhận được tình báo. Vũ Tận Tri biết người anh em hy sinh ở Đạo Trường Xích Vân có trang bị và kỹ thuật không tệ. Nhưng dù sao chỉ có một thân một mình, bị cả bầy game thủ của công hội mạnh ùa vào xâu xé, chết cũng không lạ. Vũ Tận Tri không mấy để ý, tin rằng người kia cũng tự hiểu. Lúc gã nhận được tin báo không an ủi gì, chỉ hỏi han tin tức: “Công hội nhà nào tới trước?”
“Lam Khê Các.”
“Lam Khê Các à, cũng đỡ.” Vũ Tận Tri thở phào nhẹ nhõm, họ chỉ lo đụng độ Mưu Đồ Bá Đạo. Còn Lam Khê Các, có đại thần ở đây đám kia phải bấm nút sớm thôi.
Không ngờ người chơi kia gửi thêm một tin khác, “Trong đám Lam Khê Các có một cao thủ!”
“Cao thủ? Cao tới đâu?” Vũ Tận Tri khinh thường. Có đại thần Diệp Thu tọa trấn, đừng nói cao thủ trong game, cao thủ giới chuyên nghiệp cũng phải tạt qua một bên. Tuần trước gã nhân vật mới xuất sắc gì đó bên chiến đội Hô Khiếu không phải cũng bị đại thần đánh cho dập mặt chạy về sao?
“Tui không biết, chưa kịp làm gì đã bị giết mất tiêu, hình như mới mười mấy giây, móa thao tác thiệt sự vãi nhanh luôn!” Tin này gửi sang rất nhanh, giống như ám chỉ tốc độ tay của hắn cũng không đến nỗi, vậy mà. . .
“Mười mấy giây!” Vũ Tận Tri nghe xong mới thấy gai người. Đối với đám người chơi bình thường, đừng nói là PK, đấm bao cát cũng chưa chắc trong vòng mười mấy giây đánh được HP về 0. Vị “cao thủ” này quả nhiên không đơn giản.
Vũ Tận Tri vội báo tin này cho Diệp Tu và ba hội trưởng.
“Mười mấy giây!” Cả đám đều bị hù giật mình.
“Nghề gì?” Diệp Tu nói.
“A!” Vũ Tận Tri a một tiếng, lại vội đi hỏi.
“Kiếm khách.” Chốc sau đã truyền đáp án về.
“Không lẽ là Hoàng Thiếu Thiên?” Bạch Khê Lưu Cảnh bật thốt lên. Kiếm khách Lam Khê Các giết người trong mười mấy giây, khiến mọi người đều lập tức liên tưởng đến vị Kiếm Thánh nọ.
“Ổng nói chắc không phải.” Vũ Tận Tri tất nhiên có hỏi chuyện này.
“Sao biết chớ?” Bạch Khê Lưu Cảnh nói.
“Ổng bảo lúc người kia ra tay không nói tiếng nào.” Vũ Tận Tri đáp.
“Ồ!” Mọi người bừng tỉnh, Bạch Khê Lưu Cảnh gật gù phát biểu, “Xem ra không phải thật.”
“Nó đánh lén hả?” Diệp Tu hỏi.
“Không.” Vũ Tận Tri đáp, “Là bên mình đánh lén trước, mà bên kia né được, quay đầu đập lại. . .”
“ID tên gì?” Trảm Lâu Lan hỏi.
“Lưu Vân.” Vũ Tận Tri đáp.
Trảm Lâu Lan lập tức đi bới kho tư liệu của mình. Dữ liệu lưu trên máy tính rất tiện, chỉ cần search chữ “Lưu Vân”, năm giây sau liền vào game báo cáo kết quả, “Không biết, mấy ông thì sao?”
Mấy hội trưởng khác cũng đi search giống hắn, đều đáp, “Không biết, chưa từng gặp.”
“Mười mấy giây đã giết được một cao thủ ở Thần Chi Lĩnh Vực, nhất định là cao thủ chuyên nghiệp rồi. Dân Lam Vũ, không phải Hoàng Thiếu Thiên, còn là ai nữa?” Diệp Tu cũng không nghĩ ra.
“Tụi mình cũng nhanh lên, coi chừng hồi không tìm thấy BOSS.” Việt Tử Khuynh nói. Cả đám bọn họ chỉ có một lính trinh sát duy nhất ở Đạo Trường Xích Vân, kết quả lại bị giết. Lam Khê Các muốn cướp BOSS, không có công hội khác ở đó, không biết đã đem BOSS tới phương trời nào.
“Đúng vậy, nhanh nhanh.” Diệp Tu nói. Thật ra trong lúc nói chuyện, mọi người cũng không ngừng di chuyển, chỉ chốc lát đã đến cửa chính của Đạo Trường Xích Vân, bước qua bảng hiệu có chữ “Võ” màu đen in trên nền mây đỏ, sau đó chạy về phía tọa độ BOSS trong tin báo. Nếu lúc này tụi Lam Khê Các đã dắt BOSS đi, bên Diệp Tu dù đi tìm hay cướp lại đều phải vòng một vòng bự, nếu có sẵn công hội nào đang giành BOSS với tụi kia thì đỡ công hơn nhiều.
“Đằng trước kìa, nhanh nhanh!” Vũ Tận Tri la hét ỏm tỏi, tình báo là từ công hội bọn hắn, tất nhiên rành vụ tọa độ nhất. Khi đoàn người dần tiếp cận mục tiêu, đột nhiên cửa sổ của căn nhà gỗ bên phải đội ngũ ầm vang một tiếng, vỡ vụn thành từng mảnh, một bóng người cong lưng lao ra từ khung cửa hẹp, ưỡn người giữa không trung chém mạnh ra một nhát kiếm.
Đội ngũ phút chốc lâm vào hỗn loạn, chẳng ngờ gặp phục kích, đờ mờ bình thường toàn là họ đi núp lùm đâm sau lưng người khác mà!
Kiếm quang vun vút, tốc độ ra chiêu cực nhanh. Kiếm bổ xuống trực diện khiến người chơi né rất vất vả, nhốn nháo tránh trái né phải, chợt vệt kiếm quét ngang qua, làm đám người phải tạt về sau chừa ra một khoảng trống.
Bóng người rơi xuống khoảng trống này, không ngừng công kích, tay cầm kiếm lật lại đánh ra một chiêu làm vô số người hoảng sợ.
Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm!
Đây là một đại chiêu cần thao tác rất phức tạp, người này chỉ bay ra từ cửa sổ, chém một nhát vào đám đông rồi rơi xuống đất đã hoàn thành được nó. Khi vừa chạm đất liền xuất thủ, đường kiếm vun vút, ánh bạc đầy trời. Chiêu này không nhằm vào ai cụ thể, mà hướng tới tất thảy mọi người. Họ chưa kịp tỉnh lại từ cú shock đại chiêu, mỗi đứa đã ăn một nhát, máu phun toe toét. Kích cuối cùng của Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm bổ thẳng về phía trước, xung lực tạo ra thổi bay một đám người, đẩy một đám khác ngã nghiêng xiêu vẹo.
Nhanh, thực sự quá nhanh, nhanh đến không kịp ý thức!
Dùng Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm trong đám đông không phải là hành động sáng suốt, vì Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm tuy xuất chiêu nhanh, tấn công mãnh liệt, nhưng vướng nhược điểm chết người là thu chiêu cực chậm. Sau khi đánh xong kích cuối cùng, nhân vật thu kiếm lại đứng yên ở đó, tuy tạo hình nhìn rất ngầu, lại chẳng người chơi nào thích nổi, vì lúc này nhân vật đang bị đông cứng.
Nhưng đám đông bị đánh cứ đờ ra, giúp chiêu Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm đi ngược lẽ thường này bỗng gặt hái thành công ngoài ý muốn, đợi cả bọn tỉnh hồn lại người ta đã thu chiêu từ lúc nào. Nhân vật khẽ bật lên tại chỗ, chân vừa rời mặt đất lập tức thi triển Ngân Quang Lạc Nhẫn, một vòng sóng xung kích quét ngang hất đám người chơi vừa bị đánh phún máu lật nằm. Mà người nọ lại tiếp một chiêu Tam Đoạn Trảm, tạm tha đám bị lật, đuổi giết đám vừa bị kích cuối cùng của Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm hất văng, quyết tâm đánh cả đội nằm hết mới thôi.
Đội ngũ mà bốn công hội tập kết bị đánh cho tan tác. Bấy giờ mới có vài người chợt tỉnh, dáo dác nhìn xung quanh, phát hiện quanh đây không còn chỗ nào có động tĩnh ngoài nơi này, vậy là chỉ có một kẻ tập kích ư?
Lưu Vân.
Người tới đúng là Lưu Vân của Lư Hãn Văn. Đám Diệp Tu đi ở hàng đầu quay lại nhìn, đập vào mắt chính là ID này. Tất nhiên cũng nhìn thấy khoảnh khắc người này chẻ đội ngũ của họ làm hai, cảm thấy người này đúng là vô cùng lợi hại.
“Kệ nó, chúng ta đi tiếp, mục sư chú ý buff máu.” Diệp Tu chỉ huy.
“Ớ?” Bốn hội trường đều ngạc nhiên. Tên nhóc lớn mật này dám đi phục kích một mình, đáng ra nên dạy dỗ cho nó ngưng phách lối chứ? Bốn người đều ỷ bên mình đông, muốn cho nó một bài học, không ngờ đại thần lại ra chỉ thị như vậy. Chẳng lẽ đại thần cũng ngại thằng nhóc này sao?
Trong lòng bốn người lăn tăn, nhưng vẫn nghiêm túc truyền lệnh đi. Cả đội nghe xong xôn xao một trận, nhưng không thể không nghe. Lúc này Diệp Tu lại bảo bốn người, “Mấy ông dẫn đội đi, tui đi sau áp trận.”
“Hả?”
“Tay Nhỏ, đi với anh.” Diệp Tu không giải thích nhiều, chỉ kêu Tay Nhỏ Lạnh Giá đại diện Hưng Hân bọn họ.
Tay Nhỏ Lạnh Giá không hỏi một câu, theo Ngộ Đạo Quân của Diệp Tu luồn ra phía sau. Lưu Vân của Lư Hãn Văn tập kích giữa đường, đánh từ bên phải đến bên trái đội ngũ, không ngưng nghỉ một giây, không ngờ cả đội nhắm mắt làm ngơ không thèm để ý, cứ rầm rập tiến về phía trước. Chỉ mỗi nghề trị liệu thỉnh thoảng buff máu cho những người tuột HP.
Lư Hãn Văn thầm lấy làm lạ, đánh một kiếm, hai kiếm, ba kiếm, đâm người này, đẩy người kia, nhưng chẳng thấy ai để tâm đến mình, cứ tự nhiên chạy về phía trước, cứ như mấy chiêu ấy chỉ là đòn gãi ngứa của quái cấp thấp ở khu luyện cấp không bằng. Tất nhiên lực công kích của Lư Hãn Văn không phải dạng vừa, mặc nguyên set đồ cam, tuyệt đối là VIP của VIP trong game, đánh nhát nào là buff phải khóc nhát đó. Vậy mà đám này cứ ôm rổ bơ đi, bị đánh cũng im ru chẳng thèm chống cự.
Bởi bốn vị hội trưởng đã ra chỉ thị vô cùng rõ ràng, “Mặc kệ nó, tiếp tục đi, trị liệu hồi máu.”
“Tại sao mấy người không đánh trả?” Rốt cuộc Lư Hãn Văn bực mình lên tiếng, mọi người nghe tiếng cậu ta đều giật mình, rõ ràng vẫn còn là con nít!
Lúc này có người trả lời, “Bởi vì tụi này có chuyện gấp cần làm.”
Lư Hãn Văn tìm được nơi phát ra âm thanh, chính là từ phía hai mục sư đang đi về hướng cậu. Ngộ Đạo Quân, tên này đã từng được Lam Hà đề cập, chính là clone của đại thần Diệp Thu.
“Diệp Thu tiền bối?” Lư Hãn Văn trực tiếp hỏi.
“Anh đây, chú em là ai?” Diệp Tu hỏi.
“Em tên là Lư Hãn Văn.” Lư Hãn Văn to giọng nói.
“Lư Hãn Văn?” Diệp Tu có thể khẳng định mình không hề biết cái tên này, rõ ràng đây là nhân vật mới của chiến đội Lam Vũ, có lẽ lúc trước được huấn luyện trong trại, chưa từng công khai xuất hiện trước công chúng.
Lam Vũ tìm được một mầm non rất tốt! Lúc Diệp Tu đang tấm tắc, Lưu Vân của Lư Hãn Văn đột nhiên ập về phía hắn. Nhoáng một cái, mắt mọi người hoa lên, đến khi nhìn kỹ lần nữa, khắp nơi đều vang lên trầm trồ thán phục.
“Tám người!!”
Chương 728: Thật sự quá khó chơi
Edit: Cớt | Beta: Pi
Kiếm Ảnh Bước, tám ảnh ảo.
Trong trận chung kết, Kiếm Ảnh Bước của Hoàng Thiếu Thiên tạo ra bảy ảnh cũng đủ khiến quần chúng kinh sợ. Trong Liên minh ngoại trừ Hoàng Thiếu Thiên, người có khả năng khiến Kiếm Ảnh Bước vượt qua bảy ảnh e rằng chỉ có tuyển thủ kiếm khách Lưu Tiểu Biệt của Vi Thảo. Song, mặc dù tốc độ tay của người này rất nhanh nhưng không thể khống chế tốt. Tốc độ tay và thao tác không đồng đều chính là vấn đề kềm hãm tuyển thủ này phát triển. Tạo được nhiều ảnh nhưng thao tác không tốt, người ngoài nhìn vào liền phân biệt được thật giả, vậy sự tồn tại của Kiếm Ảnh Bước cũng không còn giá trị gì.
Kiếm Ảnh Bước mà Lư Hãn Văn sử dụng lên đến tám ảnh, với con số này cũng đủ hù toàn bộ người chơi chết đứng, bởi lẽ trong lịch sử Vinh Quang, chưa có người nào khiến Kiếm Ảnh Bước đạt tối đa tám ảnh.
Còn Diệp Tu, sau phút ngớ người ban đầu thì lập tức nhìn thấu. Tuy Lư Hãn Văn thao tác ra tám ảnh nhưng khả năng khống chế lại không hoàn hảo. Diệp Tu vừa nhìn đã phát hiện 4/8 cái là giả. Trên thực tế, tám ảnh của Lư Hãn Văn vẫn còn non lắm, thà là bảy ảnh nhưng khó phân biệt của Hoàng Thiếu Thiên còn hơn.
Nhưng đó là với tuyển thủ lão làng dày dặn kinh nghiệm như Diệp Tu thôi. Đừng nói là người chơi thường, kể cả tuyển thủ chuyên nghiệp nếu không am hiểu việc phán đoán kỹ năng Kiếm Ảnh Bước, chỉ e không ai chịu được tám ảnh này của Lư Hãn Văn. Quan trọng hơn, Lư Hãn Văn còn rất trẻ, giọng còn chưa bể, nhiều lắm là 13 hay 14 tuổi? Đợi vài năm nữa nó lớn hơn, thao tác ổn định hơn, rất khó nói tám ảnh này có biến thành “tám em giống quá nhìn không ra” hay không còn chưa biết.
Trình Kiếm Ảnh Bước hiện tại đã hù đám người chơi trong game hú hồn, nhưng với Diệp Tu thì vẫn còn non và xanh lắm. Trong tám cái, vừa nhìn đã phát hiện bốn giả, thà là thao tác năm cái nhưng không nhận ra cái nào còn hơn.
Diệp Tu dứt khoát để Ngộ Đạo Quân xông thẳng đến, mọi người xung quanh nhìn hắn đánh thẳng vào một ảnh, nếu nó là chân thân vậy chả phải tự kề đầu đến lưỡi kiếm sao?
Diệp Tu đã tính trước, nên chẳng mảy may để tâm đến sự kinh ngạc của mọi người. Khi Ngộ Đạo Quân xông thẳng đến, đồng thời thánh giá trong tay cũng bắt đầu run lên, kỹ năng của mục sư chỉ phát động khi thánh giá lóe sáng. Tuy cùng nghề trị liệu, nhưng công kích của mục sư so ra vẫn mạnh hơn sứ giả thủ hộ nhiều, vẫn có vài skill khá tốt.
Thôi Miên, Ngọn Lửa Thần Thánh, Ánh Sáng Thánh Giới.
Ba kỹ năng của mục sư thi triển một mạch.
Thôi Miên khiến mục tiêu rơi vào trạng thái ngủ say.
Ngọn Lửa Thần Thánh là kỹ năng thương tổn kéo dài trong 5 giây, phong ấn 3 giây.
Nhân vật bị vòng sáng của Ánh Sáng Thánh Giới bao lấy, thương tổn phải chịu tăng 30, kỹ năng kéo dài trong 6 giây.
Đương nhiên, ba kỹ năng này sử dụng với bốn ảnh khó phân biệt còn lại. Ảnh của Kiếm Ảnh Bước giống như ảo ảnh vậy, nếu không phải hàng thiệt thì sẽ bị chọc thủng ngay. Chỉ có điều, trang bị của Ngộ Đạo Quân thật sự quá cùi, trang bị đã không ngon, thuộc tính nhân vật còn có hạn. Dưới tình hình không có trang bị tăng tốc độ đọc phép, muốn ba kỹ năng phóng đến chỗ Lưu Vân cùng lúc, trong khi cả ba kỹ năng này đều cần đọc đúng bài bản, quả là chuyện bất khả thi. May mà Diệp Tu không chỉ có một mình, hắn có dẫn theo Tay Nhỏ Lạnh Giá.
Tay Nhỏ Lạnh Giá thành thạo trong việc phán đoán, phân biệt loại kỹ năng này chính là nghề của cậu ta. Tuy chưa đến trình liếc qua đã thấy như Diệp Tu, nhưng ngay khi skill của Ngộ Đạo Quân bay ra, Tay Nhỏ Lạnh Giá cũng nhận ra ba ảnh giả trong đó. Cậu ta vẫn còn kém xa Diệp Tu, Diệp Tu vừa nhìn đã nhận ra bốn, cùng khoảng thời gian, Tay Nhỏ Lạnh Giá nhận ra ba.
Không cần ai dạy phải làm gì tiếp theo, thánh giá trong tay Tay Nhỏ Lạnh Giá cũng vội giơ lên làm phép. Chẳng qua cậu mất thời gian xác định hơi lâu, lại thêm khoản tốc độ tay không thể bì với Diệp Tu, chờ cậu chuẩn bị xong xuôi chỉ có thể miễn cưỡng phóng ra một pháp thuật, đây cũng là nhờ trang bị của Tay Nhỏ Lạnh Giá ngon hơn Ngộ Đạo Quân, tuy thao tác chậm, nhân vật đọc phép lại nhanh. Lúc Tay Nhỏ Lạnh Giá phóng ra Ngọn Lửa Thần Thánh, Ngộ Đạo Quân của Diệp Tu đã thao tác Thôi Miên và Ánh Sáng Thánh Giới rồi.
Thao tác của Lư Hãn Văn quả thực quá nhanh, thu chiêu càng khó hơn, kỹ năng của đối phương đã phóng ra liền mạch nhưng cậu vẫn không kịp khống chế ảnh dừng lại, bị kỹ năng của đối phương cầm chân khiến cậu vô cùng khó chịu. Không cần nói đến Diệp Tu, chuyện này vừa khéo là thế mạnh của Tay Nhỏ Lạnh Giá.
Ba ảnh, một miễn dịch với Thôi Miên; một bị Ngọn Lửa Thần Thánh quét qua vẫn không bị ngọn lửa bám lấy, còn ảnh thứ ba, khi bị Ánh Sáng Thánh Giới bao trùm đã bắt đầu tỏa ra ánh sáng lập lòe.
Không còn nghi ngờ, đấy chính là người thật! Tay Nhỏ Lạnh Giá vội vã lùi lại, nhưng vẫn bị kiếm quang quẹt trúng. Trong khi đó, Ngộ Đạo Quân của Diệp Tu vốn đang vọt lên trong tiếng kêu sợ hãi của quần chúng, sau khi hắn đâm một cú như xuyên mây qua người một trong số những Lưu Vân, mọi người mới ngộ ra Diệp Tu đã sớm phát hiện đây là hàng giả. Ảnh chìm trong Ánh Sáng Thánh Giới vừa sượt qua người Tay Nhỏ Lạnh Giá kia có muốn sấn đến tấn công Ngộ Đạo Quân cũng không thể kịp. Lúc này đã có người chơi nhảy ra bảo vệ Ngộ Đạo Quân, ý đồ lùng diệt Ngộ Đạo Quân trước của Lư Hãn Văn chính thức phá sản.
Ánh Sáng Thánh Giới là pháp thuật có thể duy trì thao tác liên tục, bởi thế Diệp Tu vẫn khống chế được vòng sáng bao trùm trên đầu chân thân. Dù Kiếm Ảnh Bước phân ra ảnh ảo và người thật, nhưng ảnh giả cũng không biến mất khi bị ngoại lực tác động. Trong tình huống quá nhiều ảnh thế này, chỉ cần vài cái trong tám cái này đổi chỗ cho nhau, rất có thể khiến địch thủ lạc mất vị trí của chân thân lần nữa. Đây mới là giá trị tồn tại thực sự của Kiếm Ảnh Bước, dù chân thân bị phát hiện, chỉ cần không bị tóm, thì có thể thông qua thao tác cao siêu chơi trò trộm long tráo phụng thêm lần nữa.
Lư Hãn Văn đã làm thế. Tám ảnh của Lưu Vân thoắt cái tụ lại, rồi lại tản ra, cậu cho rằng cách này ắt hẳn khiến đối thủ vô phương tìm được người thật của mình. Ngờ đâu vừa đảo mắt nhìn màn hình, ảnh Lưu Vân của cậu vẫn sáng choang nằm gọn trong vòng sáng của Ánh Sáng Thánh Giới. Trò trộm long tráo phụng của cậu hoàn toàn không qua được con mắt của Diệp Tu!
“Lại bị anh nhìn thấu, quả lợi hại!” Lư Hãn Văn kêu lên, nhưng không hề nghe ra chút ủ rũ, Kiếm Ảnh Bước bị ngửa bài nhưng cậu vẫn không dừng lại, tám ảnh đột ngột cùng lao đến chỗ Ngộ Đạo Quân.
Hai kỵ sĩ cũng cùng lúc đứng ra yểm trợ, được vòng sáng của Ánh Sáng Thánh Giới đánh dấu, hai người cũng tự giác biết được phải tấn công cái nào trong tám ảnh. Kỵ sĩ thứ nhất rút kiếm ra Xung Phong, ngờ đâu Lưu Vân chỉ lách nhẹ né gọn, gã kỵ sĩ kia như xe đứt phanh đâm sầm tới trước. Kỵ sĩ thứ hai rút kinh nghiệm, không làm bừa, thì chợt nghe tiếng Diệp Tu vang lên ở phía sau: “Khiêu Khích.”
Chỉ thị của đại thần vừa ra, kỵ sĩ không hề chần chừ thêm, nhanh chóng nhắm hướng Lưu Vân thao tác Khiêu Khích. Lư Hãn Văn vừa nhìn thấy kỵ sĩ đưa tay ngang đầu đã đoán được kỹ năng sắp tung, tám ảnh đột ngột tụ lại bảo vệ chân thân. Kỵ sị vừa rê chuột đến, chân thân của Lưu Vân đã nằm trong vòng bảo vệ của các ảnh khác, kết quả: Nhấp không trúng!
Khiêu Khích là loại kỹ năng không cần phán đoán kỹ càng mới ra chiêu, chỉ cần nhấp trúng thì sẽ thành công 100%, thao tác cực kỳ đơn giản. Nhưng khi đối mặt với cao thủ hàng top trong giới chuyên nghiệp, lại xuất hiện một vấn đề vô cùng nan giải: Kỹ năng đã thao tác xong, nhưng nhấp không trúng mục tiêu. Vinh Quang không giống với các game online truyền thống, dù là dùng kỹ năng hay công kích thường đều phải thao tác trước rồi mới nhấp chọn hướng ra chiêu, chứ không nhắm mãi một em dập skill không ngừng là xong chuyện.
Vinh Quang nổi tiếng với các thao tác phức tạp, mỗi skill tung ra đều đòi hỏi người chơi dẫn đường. Cho nên dù là loại kỹ năng “chạy trời không khỏi nắng” như Khiêu Khích cũng không dễ dàng gì. Lúc này, Lư Hãn Văn dùng Kiếm Ảnh Bước đến che chắn cũng là một cách, chạy lăng quăng để đối thủ không bắt được mình cũng là một cách. Người có dày dặn kinh nghiệm chỉ cần nhìn động tác nhân vật đã đoán luôn được thời gian ra chiêu. Nhưng ngay lúc người ta định nhấp chuột, nhân vật bỗng nhiên lách phong cách, không phải đối thủ sẽ nhấp vào khoảng không sao? Ừ, nhấp vào khoảng không thì kỹ năng đó xem như CD oan mạng, khiêu khích với khoảng không mà…
Giờ đây, người chơi kỵ sĩ đối mặt với các ảnh dính chùm lên nhau, kỹ năng Khiêu Khích chọn phải ảnh giả cũng chả khác nào nhấp vào không khí.
Trong phút rối rắm, chợt nghe tiếng đại thần nhắc nhở: “Gầm Rú.”
Phải há! Gầm Rú!
Đồng chí kỵ sĩ lúc nãy hớ chiêu Khiêu Khích, giờ hủy bỏ thì vẫn CD, cũng phí thế thôi. Tuy không nhấp trúng chân thân của Lưu Vân, nhưng người chơi kỵ sĩ đã nhanh chóng thao tác xong Gầm Rú.
Kỹ năng này tiện hơn nhiều, bao lấy một vùng nhất định, mánh khóe trốn tránh thế nào cũng không khỏi. Khi kỵ sĩ ngửa đầu rống to, cũng là lúc chân thân Lưu Vân mất kiểm soát thoắt cái đâm kiếm thẳng đến chỗ kỵ sị.
Khả năng phòng ngự của kỵ sĩ rất mạnh. Huống chi phe mình lắm trị liệu thế này, ai lại sợ một nhát cỏn con như thế, nâng khiêng ra đỡ là ok.
Kỵ sĩ trúng kiếm, đồng thời một chiêu hồi máu cũng rơi xuống người gã. Sau nhát ấy, Lưu Vân cũng được giải trừ cưỡng chế thù hận, nhưng vừa chuyển góc nhìn đã thấy Ngộ Đạo Quân lại lủi ra ngoài.
“Quả khó chơi nha!” Lư Hãn Văn chuẩn bị hăng hái đuổi theo, ai ngờ chưa bước được hai bước, phía sau lại vang lên một tiếng rống. Lần này anh kỵ sĩ kia đã tự học thành tài, không cần Diệp Tu nhắc nhở, trực tiếp mở Tinh Thần Kỵ Sĩ, tất cả kỹ năng đều reset, tiếp tục Gầm Rú Hy Sinh. Phạm vi tiếng rống lần này lớn hơn, Lưu Vân không còn cách tránh né buộc phải quay lại đuổi giết. Kỵ sĩ cứ thế chờ kiếm này đến.
Người chơi khác nhìn nhìn, không phải khống chế được thằng nhãi này rồi sao? Xông lên xử nó đi chớ? Ngờ đâu tiếng nhắc nhở của Diệp Tu lại vang lên: “Đừng để ý đến nó nữa, chạy lẹ đi.” Ngộ Đạo Quân nói xong câu này cũng vào tư thế sẵn sàng hồi máu cho kỵ sĩ kia.
oOo
Chương 729: Quyết đấu đỉnh cao
Edit: Cớt | Beta: Pi
Không phải không có cách khắc chế loại kỹ năng cưỡng chế thù hận này của kỵ sĩ, nhưng kiếm khách lại không có kỹ năng như vậy, Lư Hãn Văn cũng đành bó tay. Cậu nhóc một mình xông trận, nên lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Vân lao đến chỗ kỵ sĩ. Tuy kỵ sĩ không thể tránh, nhưng nhiệm vụ chính của gã là làm xáo trộn tiết tấu công kích của Lư Hãn Văn, xài loại kỹ năng cưỡng chế thù hận trong PK xem ra cũng khá hữu dụng.
Kỹ năng Gầm Rú cũng không hạn chế thời gian, hiệu quả bị rống chỉ mất đi khi đánh trúng mục tiêu một lần. Kỵ sĩ này cũng rất thông minh, sau khi rống một tiếng liền co giò bỏ chạy, rõ ràng là muốn giữ chân Lư Hãn Văn lâu hơn. Lư Hãn Văn tất nhiên hiểu rõ đặc điểm kỹ năng này, cũng biết mình không có cách giải trừ hiệu quả của nó, không hề lăn tăn, chủ động xông đến chỗ kỵ sĩ, chém ra Tam Đoạn Trảm mở đường, kiếm quang vừa chém xuống, người cũng theo đấy mà vụt lên trước.
Kỵ sĩ nọ vừa chạy vừa ngoảnh đầu nhìn, ai ngờ vừa xoay đầu, thế quái nào Lưu Vân đã không chạy theo gã nữa?
Người chơi khác cũng thấy rõ, Lưu Vân dùng Tam Đoạn Trảm mở đường thoắt cái đã đuổi tới phía sau kỵ sĩ, mũi kiếm đâm tới, còn chưa thấy rõ là trúng hay chưa, thì người ra đi đầu không ngoảnh lại rồi.
Có thể quay đầu đi ắt hẳn một nhát kia đã trúng. Ấy vậy mà thằng trúng chiêu không phát hiện, còn ngu ngốc ngoái cổ ngóng chờ nữa chứ! Đòn này phải vi diệu lắm ha? Thằng nhóc này đúng là không lãng phí một giây nào.
Mũi kiếm vừa chuyển, Lưu Vân đã nóng lòng đuổi theo Ngộ Đạo Quân. Nào ngờ chưa bước được ba bước, đầu cậu đã ngoái trở về.
“A a a a a, là ai.” Lư Hãn Văn kêu lên, lần này Lưu Vân dính Khiêu Khích. Toàn bộ kỹ năng của gã kỵ sĩ kia đã CD hết, nhưng đoàn tinh anh của bốn công hội không biết có bao nhiêu kỵ sĩ, một người CD liền có người khác thay.
Khiêu Khích thì phụ thuộc vào thời gian kỹ năng, không phụ thuộc vào công kích. Nên ngay khi quay đầu, Lư Hãn Văn cũng không xông thẳng đến chỗ kỵ sĩ, mà dùng thao tác để kiềm chân Lưu Vân lại. Tiếp đó, cậu vung kiếm chém loạn xạ vào đám người chơi xung quanh. Nhưng không một ai phản ứng.
Đây là lần thể nghiệm trọn vẹn nhất cảm giác nhỏ nhoi của sức mạnh cá nhân trước một tập thể. Cho dù Lư Hãn Văn có thao tác khủng bố cùng trang bị đủ áp chế toàn bộ người chơi trong game, thì khi đối mặt với một đoàn lớn, đối phương muốn bơ bạn, bạn cũng đách làm được gì.
Lúc này, kha khá người chơi cũng ngộ ra ý của câu “đừng để ý đến nó nữa” là gì.
Họ đông nhưng không có nghĩa là họ sẽ bắt được Lưu Vân, ngược lại còn có thể bị vị cao thủ này nắm mũi nếu lựa chọn phản công. Cách tốt nhất bây giờ là cứ quăng cục bơ, coi cậu ta như con muỗi đuổi hoài không bay, nhìn thì ngứa tay nhưng không giết được, nên phải nhịn, nhịn nữa, nhịn mãi. Đám top trong game mà muốn so kinh nghiệm chiến đấu phong phú với tuyển thủ của họ, bình thường chém giết vô số nhưng đây là lần đầu gặp phải đối thủ chuyên nghiệp ư? Có điều họ nhanh chóng bình tĩnh lại. Thế giới game vốn là lãnh địa lợi hại như người trước mặt, họ vẫn chưa biết nên đối phó thế nào. Đấu với tên này phải là đại thần tung hoành được ở trong game lẫn giới chuyên nghiệp như Diệp Thu ấy!
Trong khoảng thời gian sau đó, Lư Hãn Văn gần như nếm đủ mùi hành. Đội ngũ của bốn công hội cứ thế tiến về trước, còn Lư Hãn Văn thì bị đội kỵ sĩ của đối phương dàn trận giày vò, Khiêu Khích và Gầm Rú nối tiếp liên tục, kỹ năng vừa kết thúc liền bật Tinh Thần Kỵ Sĩ, tất cả kỹ năng reset lại từ đầu… Tính ra thì kỵ sĩ nào cũng có bốn lần cưỡng chế kiểm soát cậu, mà bốn công hội có bao nhiêu kỵ sĩ chứ? Lư Hãn Văn bị xoay như chong chóng, Lưu Vân hết lủi từ trái sang phải, vừa chém vừa giết, kết quả chỉ nhận được tiếng cười hí hửng của người ta.
Sau khi nắm được mấu chốt, đám người chơi không cảm thấy phiền nữa, chỉ thấy chơi với thằng nhóc này cũng vui lắm.
Lư Hãn Văn tức giận gào “a a” liên tục, nhưng cậu cũng bó tay, lỗi không nằm ở thực lực, mà là vì kiếm khách không có cách nào hóa giải skill cưỡng chế thù hận của kỵ sĩ. Hơn nữa, Diệp Tu còn tự mình dẫn theo Tay Nhỏ Lạnh Giá đi buff dạo, Lư Hãn Văn thỉnh thoảng chợp được cơ hội bùng nổ, ai ngờ chưa xơ múi được gì đã bị người ta phớt lờ.
Không tốn nhiều thời gian hành hạ Lư Hãn Văn, quân đồng minh đã nhanh chóng đuổi đến nơi. Bên Lam Khê Các vẫn chưa dẫn BOSS bỏ chạy, vì có đối thủ ngăn ở trước mặt.
Lúc này, hai công hội Luân Hồi và Lâm Hải đang ở đây, ba nhà tạo nên trận hỗn chiến, vừa đánh BOSS vừa PK, nhưng Lam Khê Các đến sớm, thực lực lại mạnh, BOSS gần như thuộc về họ. Có điều trước hai đối thủ đang nhăm nhe cướp BOSS, Lam Khê Các nghĩ xác xuất bảo vệ BOSS vượt biên rất nhỏ. Huống chi việc giết BOSS cũng nhanh, thường chả ai làm thế với BOSS hoang dã cấp 55 cả. Chỉ cần PK chèo chống giữa cuộc hỗn chiến, cố đập và tiễn BOSS về miền cực lạc sớm nhất là xong, không cần tốn sức liều mạng với các công hội khác làm gì.
Trước đó, sau khi tình hình đánh BOSS trở nên bình thường. Lam Hà lo lắng đoàn của Diệp Thu sẽ tới đây. Nhưng Lư Hãn Văn vừa nghe xong đã chủ động xin đi phá rối, để đoàn đội tranh thủ thời gian. Lam Hà cho rằng thao tác của Lư Hãn Văn cao siêu, một mình cậu ta cũng đủ gây phiền phức cho địch. Dù đối phương có thể giết cậu, nhưng cũng sẽ tốn khá nhiều thời gian, cầm chân đối thủ càng lâu thì cơ hội cướp BOSS cũng càng nhiều.
Cứ thế Lư Hãn Văn được phái đi, cậu ta ra tay rất thần sầu nhưng mục đích lại không hề đạt được. Phe địch gồng mình chịu đựng những pha quấy rối của cậu rồi nhanh chóng chạy đi. Lư Hãn Văn biết rõ mục đích mình đến đây, nhưng bó tay rồi, bị khống chế bằng cách thức khốn nạn thế này cậu cũng đắng lòng lắm chứ!
Quân đồng minh vừa đến, Lam Hà lập tức phát hiện ngay, lòng ngực cũng nện bình bịch.
Tới nhanh quá đi! Lư Hãn Văn cũng thất thủ rồi sao? Lam Hà còn đang suy tư, thì loáng thoáng trông thấy Lưu Vân của Lư Hãn Văn như chú chó bị đùa bỡn, hết chạy bên này đến chạy bên kia giữa lòng địch.
Lam Hà nhất thời ngộ ra, Lưu Vân của Lư Hãn Văn đã bị bên kia dùng thủ đoạn khống chế triệt để rồi! Cứ nghĩ đến việc đứa nhỏ này bị đùa bỡn như thú cưng cả đoạn đường, Lam Hà áy náy vô cùng.
Quá sơ ý! Sao lại có thể coi thường thủ đoạn của ai kia cơ chứ! Vậy mà mình lại đẩy đứa nhỏ mới có bao tuổi như Lư Hãn Văn đến đối phó với người ta! Rõ là bưng dê đến miệng sói mà!
Ngó thấy Lưu Vân đang bị bên kia giày vò không dứt, Lam Hà vội phái người đến chi viện.
Trong game luôn tồn tại những nghề có sẵn chiêu buff miễn dịch với các kỹ năng khống chế thù hận như Khiêu Khích hay Gầm Rú, ví dụ như kỵ sĩ sẽ có skill Bất Động Như Núi, khí công sư có skill Khí Định Thần Nhàn…
Lam Hà vội tự mình dẫn người đi giải vây, nhưng lúc này người của bốn công hội đã đến chiến trường, ùn ùn tản ra, Lưu Vân bị kéo đến đâu cũng không biết. Chuyện bên này còn chưa giải quyết xong, thì bất chợt lại có thêm một công hội khác đến, trên đầu treo tên Mưu Đồ Bá Đạo.
Cướp BOSS hoang dã thôi, nhà nào đến cũng có gì ngạc nhiên đâu, nhưng vừa nhìn thấy mục sư dẫn đầu bên Mưu Đồ Bá Đạo, Diệp Tu lập tức cạn lời.
“Trương Tân Kiệt, ngay cả BOSS hoang dã cấp 55 mà cậu cũng phải đích thân dẫn đội ư? Không chừa đường sống cho bọn nhà nghèo này hả?” Diệp Tu nói với sang bên kia.
Vọng Sơn Vân Vụ.
Đó chính là nhân vật mục sư diện nguyên bộ trang bị hàng top bên Mưu đồ Bá Đạo. Sau trận đại chiến hôm qua, các công hội lớn đều biết chuyện đội phó Trương Tân Kiệt của chiến đội Bá Đồ đích thân đến dẫn đội, nếu không phải vậy thì hôm qua Mưu Đồ Bá Đạo sao có thể hổ báo đến vậy chứ?
Sau màn khiêu khích của Diệp Tu, Lam Hà cũng chú ý đám Bá Đồ vừa đến, xong nhìn thấy rồi cậu chỉ muốn phắn luôn cho khỏe. Đù má, hai BOSS cùng reset, bọn đại thần các người cứ nhắm đến con cấp 55 là sao? Đại thần cướp BOSS cũng bỏ nặng tìm nhẹ nữa hả? Con cấp 65 khó hơn tí mấy người không cướp, nhất định nắm tay nhau chạy qua bên đây bán hành bọn vai phụ tụi tôi à?
Lam Hà vừa chuyển góc nhìn, hình như không đúng, hóa ra công hội dùng đoàn tinh anh phụ không chỉ mình Lam Khê Các, hai đoàn của Luân Hồi và Lâm Hải cũng không dùng đoàn tinh anh số một. Lam Hà xuất thân từ lớp tinh anh cao cấp, vì thường xuyên đánh nhau với các đoàn tinh anh, nên cậu rất rõ mặt.
Sau khi Trương Tân Kiệt điều khiển Vọng Sơn Vân Vụ dẫn đội đến đây, liền nhìn thấy mục sư đứng bên kia: Ngộ Đạo Quân. Còn đang sững sờ thì đã nghe Diệp Tu lên tiếng trước.
“Có thứ cần.” Trương Tân Kiệt đáp gọn nhưng lại khớp với mục đích đến đây của Diệp Tu.
“Hửm? Thứ cần à, lão Hàn muốn đổi trang bị sao?” Diệp Tu đoán. BOSS Gia Nạp Đai Đỏ của Đạo Trường Xích Vân có nghề chính là nhu đạo, nghề tay trái là nhà quyền pháp. Vật liệu BOSS rớt ra không phụ thuộc nhiều vào nghề của BOSS, nhưng chung quy vẫn chiếm phần lớn. Cũng không thể bảo cần thứ gì ở đây thì chắc chắn là kiếm trang bị cho hệ Vật Lộn được, nhưng nếu cần Trương Tân Kiệt tự mình ra tay, Diệp Tu chỉ nghĩ ngay đến nhân vật nhà quyền pháp đứng đầu bên Bá Đồ – Đại Mạc Cô Yên.
“Cơ mật chiến đội.” Trương Tân Kiệt không nói với Diệp Tu, chỉ phát chỉ thị xuống kênh đoàn đội. Đoàn đội bên Mưu Đồ Bá Đạo cũng không phải đoàn tinh anh số một. Vì Trương Tân Kiệt cảm thấy có mình dẫn đội là ổn, không hề nghĩ đến việc sẽ gặp một đối thủ bự khi cướp BOSS cấp 55. Nên lúc thấy Diệp Tu ở đây, thật ra hắn cũng hơi đau đầu.
Quân đồng minh hôm qua không chiếm được BOSS từ Mưu Đồ Bá Đạo, tất cả cũng không phải công lao của một mình Trương Tân Kiệt. Nếu so về mặt chỉ huy đoàn đội, Diệp Tu không hề kém hắn. Nguyên nhân quyết định thắng bại chủ yến vẫn là trình độ người chơi và sức mạnh nhân vật bên Mưu Đồ Bá Đạo. Còn bây giờ, đoàn hắn dẫn không phải đoàn tinh anh hàng đầu, thực lực của đối phương vẫn như cũ, nếu đem ra so thì ưu thế ban đầu của Mưu Đồ Bá Đạo đã không còn nữa.
Người của ba công hội Lam Khê Các, Luân Hồi và Lâm Hải giờ lại rơi vào thế khó xử… Họ đang giết BOSS dữ dội đây này, thế mà cái đám kia lại tranh cãi như thể BOSS thuộc quyền sở hữu của mình, phớt lờ cả đám bọn họ. Thế nhưng có đại thần Diệp Thu và Trương Tân Kiệt ở đây, họ bị phớt lờ thì có gì sai? Lũ tép riu như họ có thể ý kiến được gì? Chỉ là giết đến nước này rồi, cứ trơ mắt rút lui thì có quá mất mặt không chứ?
oOo
Chương 730: Đội cảm tử Lam Hà
Edit: Cớt | Beta: Kha
Lúc này người của ba công hội Lam Khê Các, Luân Hồi và Lâm Hải đều rơi vào tình huống khó xử. Nếu cứ chém giết tiếp dường như cũng không có ý nghĩa gì, hai vị đại thần đã coi BOSS thuộc quyền sở hữu của mình. Nhưng cứ lầm lủi bỏ đi thì bẻ mặt lắm! Dù nói mình đụng phải hai đại thần, nhưng chú nghe thế liền chuồn êm thì nhục lòng chiến sĩ quá còn gì? Việc này mà truyền ra ngoài, ắt sẽ bị những kẻ cố tình xuyên tạc thành chiến đội nhà này sợ chiến đội nhà khác đến quéo người, đó là điều không thể chấp nhận được!
Ba nhà có xoắn xuýt mấy cũng phải đứng ngơ ngác ở đó. Bởi các công hội núp bóng câu lạc bộ cũng có nỗi khổ riêng, chuyện gì cần làm thì phải làm theo trình tự rõ ràng, dù cho đây có là trò chơi đi nữa.
Lại ngó tới Mưu Đồ Bá Đạo và quân đồng minh vẫn đứng đối mặt nhau, không khí khá tiêu điều, nhưng không ai nhúc nhích. Trong khi tin tức trong kênh đoàn đội của hai bên lại gửi đi vèo vèo. Diệp Tu và Trương Tân Kiệt đều thạo cách sắp xếp. Nhưng truyền chỉ thị xuống dưới thì bên Bá Đồ lại trội hơn. Trương Tân Kiệt có thể trực tiếp chỉ huy mọi người trên kênh công hội.
Còn bên Diệp Tu thì phiền hơn chút. Bốn công hội riêng biệt, nên hắn phải ra chỉ thị trong group QQ trước, rồi từng hội trưởng truyền đạt lại cho đám anh em thông qua kênh công hội nhà mình.
Mưu Đồ Bá Đạo là bên hành động trước.
Chia lính thành hai đường, cánh thứ nhất: phòng ngự, dựng lên bức tường người cô lập bọn Diệp Tu ở một bên. Cánh còn lại xông vào đoàn hỗn chiến kia lùng giết BOSS với ba nhà khác.
Người ra tay đầu tiên có thể chiếm trước thời cơ. Nhưng ý đồ của phe mình cũng sẽ bại lộ trước, người đến sau có thể bày kế đáp trả thích hợp. Thân là một trong bốn bậc thầy chiến thuật, Trương Tân Kiệt không quên điều ấy, hành động của Mưu Đồ Bá Đạo cực nhanh, rõ ràng không muốn kẻ địch có thời gian phản công. Tuy triển khai trận phòng ngự nhưng không phòng thủ một cách bị động, ngược lại còn chủ động dồn ép bọn Diệp Tu, như muốn đẩy họ ra chỗ khác.
Tấn công chính diện nhằm ngăn chặn ý định của địch, Trương Tân Kiệt chỉ mong bọn Diệp Tu nhắm thẳng phía trước rồi đụng phải tuyến phòng ngự của mình. Hắn cũng không cho rằng chỉ dựa vào một nhóm người là có thể chặn đường được, hắn chỉ muốn câu giờ mà thôi. Với áp chế level, giết một con BOSS hoang dã cấp 55 nhanh thôi.
Không thể không nói, suy nghĩ ban đầu của Lam Hà cũng giống với Trương Tân Kiệt. Chẳng qua cậu quá tin tưởng vào sức mạnh vượt trội của cá nhân, muốn mượn sức mình Lư Hãn Văn kéo chân đối thủ. Nhưng thực tế đã chứng minh, cá nhân dù mạnh cỡ nào thì khi đứng trước hợp lực của đoàn đội, đều nhỏ không đáng kể.
Tình hình Lưu Vân của Lư Hãn Văn giờ ra sao? Đã không còn ai chú ý đến nữa. Ngay cả đội cứu viện của Lam Hà cũng lượn một vòng rồi lủi về đánh BOSS khi gặp phải hai thế lực trâu bò này.
“Tiểu Lô, em sao rồi?” Lam Hà chỉ có thể PM để bên kia biết mình chưa quên nó.
“Diệp Thu khó đối phó thật đấy, ổng chẳng những nhìn thấu khuyết điểm Kiếm Ảnh Bước của em, còn lợi dụng kỹ năng cưỡng chế thù hận của kỵ sĩ trói cứng em ở đây!!!!!” Lúc PM, Lư Hãn Văn thích dùng dấu chấm than để chứng tỏ mình vẫn đang kích động vô cùng.
Chẳng qua cách dùng từ “trói cứng” này khiến Lam Hà đổ cả rổ mồ hôi, thằng nhóc này nói nhăng nói cuội rồi, cậu nhóc coi mình là gì thế hả?
“Em còn trụ được không?” Lam Hà hỏi.
“Hình như bọn họ không định hành em nữa.” Lư Hãn Văn rep.
“Ừ, có cường địch.” Lam Hà nói.
“Cường địch nào?” Lư Hãn Văn hỏi.
“Trương Tân Kiệt, đội phó Bá Đồ Trương Tân Kiệt.” Lam Hà trả lời.
“Á, Trương Tân Kiệt được gọi là bậc thầy chiến thuật cùng với đội trưởng, Diệp Thu và Tiêu Thời Khâm đó hả.” Lư Hãn Văn kêu lên.
“Chính hắn.”
“Em có biết sơ sơ.”
“Giờ em đang làm gì?” Nhìn Lư Hãn Văn rửng mỡ tán phét với mình như vậy, Lam Hà chợt thắc mắc.
“Em làm gì cũng không xi nhê gì đến họ, quan trọng là họ muốn làm gì thôi.” Trong lời Lư Hãn Văn pha chút bất đắc dĩ, vì cậu nhóc cũng bó tay với tình hình bây giờ rồi.
“Đừng sốt ruột, anh tìm cách đến cứu em.” Lam Hà vừa nói vừa dẫn phân đội nhỏ của mình bộc đường vòng tìm cách cứu viện. Có hai đại thần ở đây, cậu ở lại chỉ huy cướp BOSS còn tác dụng gì sao? Không, cứ mơ đi em. Nếu đoàn đội do Lam Hà chỉ huy mà chặn được hai đại thần này, vậy cậu có thể lên thế chức của Dụ Văn Châu trong chiến đội Lam Vũ luôn được rồi.
Lam Hà hiểu rõ khả năng của mình, tuy không nói ra, nhưng trong lòng đã quyết định từ bỏ BOSS. Bản thân cậu cũng không phải loại người làm việc qua loa, nếu Lư Hãn Văn không bị kẹt trong lòng địch, thì nhất định cậu đã dẫn đoàn sống mái một phen. Nhưng tình hình nay đã khác, Lam Hà dẫn đội cảm tử tiến vào lòng địch. Còn bên này tạm thời giao cho người khác làm đội trưởng chỉ huy.
Đội trưởng kia nghe vậy xém tè ra quần. Nếu không hiểu rõ lão đại Lam Kiều Xuân Tuyết này, gã cực kỳ nghi ngờ Lam Kiều gặp chuyện chạy trước bỏ anh em lại ôm bom. Gặp đội của hai đại thần hàng top như Diệp Thu và Trương Tân Kiệt, thì giao phó trọng trách kiểu gì cũng chịu không nổi.
“Cố hết sức nhé!” Lam Hà nghiêm túc nói, “Bọn tôi cứu tiểu Lô ra sẽ quay lại.”
Dứt lời, Lam Hà đã kéo đội đi. Còn bên này, hai đại thế lực đã sớm xáp lá cà, đủ loại kỹ năng bay loạn xạ, chiến thuật của hai đại thần vô cùng vi diệu, Lam Hà biết mình không thể nhìn thoáng là thấu triệt bí quyết bên trong, nên chỉ nép bên đứng xem. Vừa dẫn đội cảm tử đến sau phố, tìm một ngôi nhà nhảy lên, nằm rạp trên mái hiên lén lút nhìn xuống.
Vật vã hết sức.
Lư Hãn Văn hiện tại quá chật vật. Đoàn Diệp Tu và Mưu Đồ Bá Đạo đánh xáp lá cà, làm sao thiếu được hàng rào phòng ngự vững chãi như kỵ sĩ, thành thử ra họ sẽ không rãnh rỗi đứng đây trói chân Lư Hãn Văn nữa. Nhưng tùy tiện thả một cao thủ như Lư Hãn Văn chạy rong chính là tự xác, bọn họ nhất định phải giết chết cậu ta!
Kỵ sĩ vừa ra tay, Lư Hãn Văn đã quay ngay về hướng phát ra kỹ năng, chống đỡ hết sức chật vật. Nếu đổi thành một người không thao tác xuất sắc được vậy, dám chắc đã chết mấy chục lần. Nhưng HP hiện tại của Lưu Vân vẫn đang trong tình trạng báo động đỏ.
“Buff thằng nhỏ.” Lam Hà vội ra chỉ thị. Một kỵ sĩ và một khí công sư vọt ra khỏi đội.
“Yểm trợ!” Lam Hà vừa dứt lời liền tiên phong nhảy khỏi mái nhà, bổ ra Ngân Quang Lạc Nhẫn. Đám đồng đội còn lại cũng tung chiêu độc bổ từ trên cao xuống. Còn kỵ sĩ và khí công sư đang được đám Lam Hà vây ở giữa, một dùng Anh Dũng Bật Nhảy, một dùng Dòng Khí Bổ Xuống, cũng anh dũng tấn công xuống phía dưới.
Mười người đột ngột xuất hiện làm người chơi của bốn công hội bên dưới thoáng giật mình. Ở đây chỉ toàn đoàn đội lớn, trừ khi mười người đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, bằng không màn tập kích này cũng không gây giật gân được lâu. Nhưng làm gì có chuyện chủ lực Lam Vũ cùng hùa nhau tới cướp một con BOSS hoang dã cấp 55 chứ? Nói mình hoài niệm đến thăm chốn cũ nghe còn đáng tin hơn.
“Ý đội trưởng!!!!” Ánh mắt trẻ con thật quá tinh. Mười người tập kích bất ngờ, Lư Hãn Văn cũng ngạc nhiên chứ, nhưng cậu vừa lia mắt đã thấy ngay Lam Kiều Xuân Tuyết đứng trong số đó, còn chiêu Ngân Quang Lạc Nhẫn chém ra lại không trúng người nào, người xung quanh đã sớm tản ra.
“Đội trưởng anh ra Ngân Quang Lạc Nhẫn sớm quá.” Lư Hãn Văn lớn tiếng nhắc nhở Lam Hà.
“Tập trung nào!” Lam Hà cảm thấy nhục mặt, lại không thể phủ định việc mình xuất chiêu sớm, nhưng cậu làm thế chỉ để tăng khí thế thôi mà!
“Buff đi!” Lam Hà lại la to.
“Rõ.” Kỵ sĩ và khí công sư mà Lam Hà dẫn đến có nhiệm vụ chính là giải vây cho Lư Hãn Văn, vốn một người là đủ, hai người ra tay cùng lúc cũng không cộng dồn thời gian kéo dài của hai skill. Nhưng để đảm bảo, Lam Hà vẫn dẫn theo hai người.
Anh Dũng Bật Nhảy và Dòng Khí Bổ Xuống đều là kỹ năng diện rộng. Sau khi đám người chơi dạt ra, hai người nhanh chống bắn kỹ năng về phía Lưu Vân.
Bất Động Như Núi.
Khí Định Thần Nhàn.
Hai kỹ năng vừa ra, một kỵ sĩ bên nhóm bốn công hội cũng đồng thời rống to lên. Ngoài Lưu Vân, cả đội cảm tử lập tức bị kéo về một hướng.
Lưu Vân của Lư Hãn Văn được buff một trong hai kỹ năng thôi cũng đủ kháng lại những chiêu khống chế của kỵ sĩ.
“Em đi trước đi!” Lam Hà hô to.
“Còn các anh thì sao?” Lư Hãn Văn hỏi.
“Về thành xong sẽ trở lại sau.” Lam Hà thành thật xác định hy sinh, nhưng đồng thời cũng nhắc Lư Hãn Văn rằng: Đây chỉ là game online, bọn anh chết vẫn có thể hồi sinh được, cậu đừng diễn cảnh ngộ sẽ chết cùng nị như phim truyền hình, anh già rồi, chịu không nổi mấy trò ấy.
“Không, cứ buff em, em sẽ mở đường dẫn các anh đi, có điều anh mang ít người quá!” Lư Hãn Văn khăng khăng không bỏ lại Lam Hà, nhưng hô to đầy khí phách như thế lại khiến Lam Hà hơi xấu hổ: Mình vừa đến đây đã nghĩ đến chuyện bỏ mạng lại, phải chăng quá tiêu cực rồi? Thiếu ý chí chiến đấu quá rồi?
Đâm Ngược Gió.
Kiếm quang của Lưu Vân bắt đầu lấp lóe mở đường cho mười người. Mười người chịu ảnh hưởng của Gầm Rú đồng loạt bổ về phía kỵ sĩ kia, chưa xông đến nơi đã bắt đầu ra chiêu. Trạng thái bị rống sẽ mất đi khi họ đánh trúng người ra chiêu. Mười người không phải dân gà mờ thiếu kinh nghiệm, làm sao dễ dàng tha cho gã kỵ sĩ này? Mười người tấn công một người, là gã tự tìm đường chết, cho dù không chết, cũng tăng áp lực cho trị liệu của bên kia, tiêu hao kỹ năng buff của chúng.
“Đi!”
Bọn Lam Hà vẫn đang đập sấp mặt gã kỵ sĩ, nghe Lư Hãn Văn hô, họ quay đầu lại đã thấy một đám người chơi ngã rợp trước Lưu Vân. Nhìn thôi cũng đủ đổ mồ hôi hột, công phu quá lợi hại! Cậu ta đã ra bao nhiêu kỹ năng rồi!
Tiếp đó, Kiếm Ảnh Bước xuất hiện, bọn Lam Hà hốt hoảng la to: “Tám ảnh?”
Không có Diệp Tu ở đây, tám ảnh này chẳng khác gì tám người thật, chúng lao ra cùng lúc, người chơi thường không phân biệt được thật giả, bối rối cực kỳ. Nhóm kỵ sĩ có khả năng đối phó với Lư Hãn Văn vừa định bật Gầm Rú, nhưng kỵ sĩ trong đội cảm tử đã nhanh tay dùng Tinh Thần Kỵ Sĩ reset hết kỹ năng, lại ném cho Lưu Vân một cái Bất Động Như Núi. Gầm Rú hết đất diễn, kiếm khách Lư Hãn Văn mạnh mẽ mở đường, mười người nối đuôi ở phía sau. Kỵ sĩ bên kia vốn chẳng còn mấy mống, còn muốn ra chiêu hút thù hận, nhưng đã sớm bị bọn họ khắc chế.
“Ha ha thoát rồi.” Lư Hãn Văn nhanh nhẹn vọt về trước, Lam Hà cũng kích động vô cùng, nhưng lại nhận được tin nhắn từ trưởng đoàn hai bên kia: “Chịu không nổi, BOSS bị cướp rồi.”
Hành động của ai kia cũng có chậm chạp gì đâu…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro