
Chương 686-687
Chương 686: Đau nhưng mà sướng!
Edit: Cớt | Beta: Mei + Tiếu
Hoàng Thiếu Thiên nói hắn không có gì muốn nói cả.
Ngay lập tức, tất cả phóng viên đều trở nên xúc động. Cách bộc lộ cảm xúc này thật mãnh liệt làm sao! Những người khác có lẽ phải cần dùng đủ loại ngôn ngữ, vẻ mặt, thậm chí là nước mắt mới có thể nói lên sự đau lòng, khổ sở, thất vọng của mình đến mức nào. Nhưng Hoàng Thiếu Thiên, thì chỉ cần một câu: “Tôi không có gì muốn nói cả.”
Đây mới chân chính là “Tất cả điều muốn nói đều nằm trong sự không nói”. Không ít phóng viên đã quyết định bản tin ngày mai nhất định phải lấy câu nói này của Hoàng Thiếu Thiên là chủ đề chính. Đúng vậy, ngay cả Hoàng Thiếu Thiên cũng thua đến á khẩu, Lam Vũ thua trận này thất vọng và căm phẫn thế nào còn cần phải nói sao?
Mà cảm xúc của Lam Vũ càng mãnh liệt càng chứng tỏ thắng lợi của Luân Hồi mạnh đến mức nào.
Trận chung kết này là trận đầu tiên trong tám mùa giải kết thúc trước thời hạn. Nói thật, có lẽ kết quả thế này sẽ khiến nhiều người thất vọng, nhưng lại là một đề tài hấp dẫn đối với các phóng viên đưa tin. Chỉ có điều đề tài thì ok, nhưng vì trận đấu kết thúc quá nhanh nên thu hoạch cũng chẳng bao nhiêu, vì thế cần phải đào móc tâm trạng của các tuyển thủ sau trận đấu nhiều hơn.
Nhưng thế nào đi nữa thì tiêu điểm vẫn phải xoay quanh Luân Hồi – chiến đội đoạt quán quân. Thế nên lúc này, bất cứ phản ứng gì của Lam Vũ đều sẽ bị lợi dụng để làm nổi bật sự mạnh mẽ của Luân Hồi.
Đương nhiên trong đó cũng có một số phóng viên ủng hộ Lam Vũ thật tình viết bài chia sẻ với Lam Vũ, nhưng dù loại bài này có được chọn đăng thì cũng chỉ được in ở cái góc nhỏ thó nào đó mà thôi.
Đây là thi đấu chuyên nghiệp.
Tất cả hào quang đều chỉ lộng lẫy phủ xuống nhà vô địch. Thứ hai ư? Á quân ư? Thoạt nghe cũng là một thành tích không dễ có được, cũng chứng minh được sức mạnh cùng trình độ nhất định của họ. Nhưng trước giờ, không ai xem đấy là vinh quang, thậm chí để tôn lên sự nổi bật về thắng lợi của quán quân, mà càng làm rõ ràng sự thất bại của người đứng hai ấy.
Chiến đội Bách Hoa chính là một ví dụ tốt nhất. Ba lần gãy gánh ở trận chung kết, sẽ có người xem trọng thành tích thi đấu của chiến đội Bách Hoa ư, rằng kỳ thật ở ba mùa giải đều đã vượt qua các đối thủ khác để trở thành đội mạnh thứ hai sao? Không có! Ba cái hạng hai ấy đa số đều được nhắc đến như là một trò hề. Bọn họ là vật hy sinh đáng thương nhất cho ánh hào quang của quán quân, còn thảm hại hơn so với những chiến đội yếu ớt không thò nổi chân vào vòng tứ kết.
Thi đấu chuyên nghiệp tàn khốc thế đó. Chả trách phóng viên truyền thông lại bợ đỡ như thế, chả trách bọn họ tiếp cận phỏng vấn chiến đội Lam Vũ một cách sỗ sàng như thế.
Chẳng qua khi Dụ Văn Châu nhận hết trách nhiệm, Hoàng Thiếu Thiên buông một câu “Tôi không có gì muốn nói cả”, phóng viên lại tung tiếp thêm một đống vấn đề muốn moi móc triệt để, thì Dụ Văn Châu mỉm cười nói: “Đến Thiếu Thiên cũng không có gì muốn nói, chúng tôi còn có gì muốn nói sao?”
Điều này…
Trong khi toàn bộ phóng viên đều ngây người, các tuyển thủ Lam Vũ tham gia phỏng vấn đã đứng dậy, đi đầu là đội trưởng của họ, tất cả yên lặng rời khỏi bàn phỏng vấn, mất hút trong lối đi dành cho tuyển thủ.
Đủ suy nghĩ tràn ngập trong đầu các phóng viên, nhưng họ nhanh chóng tỉnh táo lại, lập tức phóng như bay tới nhân vật chính của ngày hôm nay: chiến đội Luân Hồi.
Ngày quyết chiến diễn ra ở sân khách, nên sau khi chiến đội Luân Hồi tham dự hết các hoạt động cần thiết, chỉ lén ăn mừng trong phạm vi nhỏ. Đợi ngày mai về đến sân nhà Luân Hồi ở thành phố S, câu lạc bộ đã chuẩn bị sẵn hoạt động chúc mừng long trọng, hàng ngàn hàng vạn fan tập hợp ở câu lạc bộ, chào đón anh hùng thắng trận trở về.
Sâm panh, hoa tươi…
Ngày chiến đội Luân Hồi quay về với fan bọn họ mà nói đó là một ngày cực kỳ hạnh phúc.
Đội trưởng của họ, tuyển thủ át chủ bài Chu Trạch Khải, sau khi đoạt chức quán quân rốt cục hoàn thành sự đăng quang cuối cùng của bản thân. Toàn bộ biểu hiện của Chu Trạch Khải ở vòng loại, vòng tứ kết, thậm chí ở trận chung kết tuyệt đối xứng đáng với mọi lời tán dương ca tụng.
Trong mắt fan, Chu Trạch Khải ngoại trừ buff máu, không gì không làm được.
Trong mắt các đội viên, Chu Trạch Khải trầm tĩnh, đáng tin, bách chiến bách thắng.
Trong mắt các nhà tài trợ ở Liên minh, cậu là cây hái ra tiền xum suê nhất. Phẩm chất tốt đẹp, ngoại hình xuất sắc, dù tính tình hơi khép kín không thích nói năng cho lắm. Nhưng đó có đáng gì, không thích nói chuyện thì khỏi cần nói, có rất nhiều cách làm hàng khác. Tỉ như ngoại hình của Chu Trạch Khải, chỉ cần chụp vài tấm áp phích thôi cũng đủ khiến fan hét lên thỏa mãn.
Bất luận là giá trị thi đấu hay giá trị thương mại đều khẳng định Chu Trạch Khải đã đạt đến một đỉnh cao mà trước giờ chưa ai làm được.
Tuy thành tích của Diệp Thu nằm ở đỉnh cao mà giới thi đấu hiện nay không ai vượt qua được, nhưng tính thương mại của hắn chỉ là số 0. Còn các tuyển thủ đại thần từng đoạt quán quân khác, tuy không tẩy chay việc thương mại giống Diệp Thu, nhưng chung quy lại không ai đạt đến tầm Chu Trạch Khải.
Từ nay về sau, tên gọi đệ nhất Liên minh đã danh xứng với thực. Trong suốt mùa hè này, Luân Hồi và Chu Trạch Khải hẳn được tán tụng không ngớt.
Còn game online luôn gắn liền với giới chuyên nghiệp thì sao? Sau khi giải quán quân được công bố, game online cũng đã bùng nổ. Nhưng lúc này không phải tái diễn màn thế chiến đẫm máu, mà là cuộc chiến một mất một còn của hai nhà Luân Hồi và Lam Vũ. Fan và công hội của nhà khác chỉ đứng ngoài xem náo nhiệt. Tuy cũng có nhiều fan xem quá kích thích đã xông vào xin tí huyết, nhưng công hội các câu lạc bộ thì tuyệt đối không để mình bị cuốn vào trận đấu đá không liên quan này. Khi đã xác định quán quân, không còn ai so đo hay dở trong vòng đấu loại hay tứ kết trước đó nữa. Mâu thuẫn, tranh chấp, hết thảy đều tập trung vào hai đội đấu chung kết, công hội các câu lạc bộ khác đương nhiên là rung đùi xem diễn rồi.
Lửa chiến tranh cứ thế bùng lên không rõ do tiếp nối fanwar lúc trước hay có phốt gì mới xảy ra. Nhưng đương nhiên là liên quan đến chuyện Luân Hồi mạnh mẽ đàn áp chiến đội Lam Vũ ở vòng thi đấu cá nhân rồi.
Luân Hồi quả thực rất mạnh về việc bài binh. Nhưng phong cách của chiến đội Luân Hồi cũng y chang phong cách át chủ bài Chu Trạch Khải. Tuy trong trận vô cùng mãnh mẽ, nhưng khi ra sân lại vô cùng khiêm tốn. Bọn họ không hề phát biểu bất cứ gì khích bác chiến đội Lam Vũ cả, vẫn là chiêu cũ “Đối thủ biểu hiện rất tốt, nhưng chúng tôi xuất sắc hơn.” Đây cũng là phong cách của đa số chiến đội chuyên nghiệp, thắng không kiêu, bại không nản.
Còn chiến đội Lam Vũ, dù có cảm thấy gì với chiến thắng của Luân Hồi đi nữa, họ đều tỏ ra cực kỳ tôn trọng, tuyệt không xỉa xói bươi móc, đây cũng chính phong cách của chiến đội bọn họ.
Nhưng, chiến đội là chiến đội, fan là fan!
Chiến đội là một chỉnh thể, bọn họ thân thiết đoàn kết, cùng tiến cùng lùi, nhất trí hành động. Nhưng fan thì không vậy, số lượng của họ rất khổng lồ, mặc dù nói cùng yêu một chiến đội thì ít nhiều gì cũng có điểm giống nhau, nhưng nhiều người như vậy, kêu rằng toàn bộ đều hợp tính thì quá điêu.
Cho nên vừa có kết quả trận đấu, thì nhiều người đã đứng ngồi không yên.
Vì Luân Hồi là nhà đầu tiên kết thúc trận chung kết trước thời hạn trong suốt tám mùa giải, nên đám fan cũng hiển nhiên vô cùng đắc ý kiêu ngạo hống hách. Bên Lam Vũ cũng vì thua cuộc mà ấm ức không kém, không thiếu fan cố tình gây sự vô cớ…
Trận tranh tài đã kết thúc, nhưng cuộc đấu đá trong game chỉ mới bắt đầu, nhờ vào những thành phần ấy mà ngọn lửa chiến tranh cứ thế bùng lên dữ dội. Tuy đầy fan lý trí giống các tuyển thủ chiến đội, nhưng trong thời điểm này, ai sẽ để ý đến mày? Huống hồ cái đám cờ hó kia vì trận chung kết kết thúc sớm mà tung hô Luân Hồi thành vô địch thiên hạ, nói Lam Vũ gì mà sa cơ thất thế, người lý trí còn cười nổi chắc?
Fan rốt cuộc đánh nhau. Tuy công hội câu lạc bộ của hai bên đều cố gắng khống chế, nhưng mà… Bất kể là công hội, chiến đội, hay tuyển thủ chuyên nghiệp cũng đừng quá tự cao. Người ta chỉ là fan hâm mộ chú mà thôi, không có chuyện chú nói đông người ta phải đi đông, chú nói tây họ sẽ chạy tây đâu. Nên dù là công hội câu lạc bộ, chiến đội hay tuyển thủ thì nhiều lắm cũng chỉ đề xướng, đề nghị, hy vọng, thế thôi.
Nếu người ta không nghe, chú có thể làm gì? Mau mau quấn bao lớn giấy súc đi chùi đít cho người ta chứ sao nữa!
Fan hai chiến đội kích động đấu đá, công hội câu lạc bộ của hai nhà cũng khổ không kém, nếu cứ mặc kệ không tham gia sẽ khiến fan nhà mình giận cá chém thớt chỉa nòng súng về phía mình, trút hết lửa giận vào nhà mình, rối càng thêm rối.
Tất nhiên lúc này câu lạc bộ hai nhà không hề rảnh rỗi, phải quan tâm đến fan của mình, hết lần này đến lần khác kêu gọi các fan phải lý trí, chín chắn đối mặt với thắng bại, đây là giải đấu chuyên nghiệp. Nhưng vô ích thôi, dù câu lạc bộ có lên tiếng cũng không phải để nâng chí khí nhà người, dập oai phong nhà mình. Chẳng lẽ câu lạc bộ Luân Hồi lại nói: Đúng! Lam Vũ chỉ là một con gà yếu đuối! Bọn tao không chấp nhặt. Câu lạc bộ Lam Vũ cũng không thể nói: Sh!t Luân Hồi chỉ là hạng cháu chắt, cháu chắt giành mất thắng lợi, nhưng tao thân là ông nội không chấp với cháu!
Thế là hai bên có chính thức lên tiếng cũng chỉ nói nào là thi đấu luôn có thắng có bại, nào là nên tôn trọng đối thủ, vân vân mây mây. Vãi! Mỗi khi kết thúc một mùa giải, chiến đội thắng lẫn thua đều nhai đi nhai lại những lời này, mọi người nghe đến thuộc lòng, dùng vào lúc này cũng như không thôi. Cho dù lời phát biểu có khẩn khoản thiết tha rúng động một số người, nhưng vẫn chẳng thuyết phục được đám đông. Đây là chiến tranh, nếu một bên chưa bị dập thì cuộc chiến sẽ chưa dừng lại. Loại cảnh tượng này, sau trận chung kết năm nào cũng có, nhưng năm nay càng dữ dội hơn, tất nhiên nguyên nhân là bởi Luân Hồi lần đầu đoạt quán quân, hơn nữa còn kết thúc trận chiến trước thời hạn.
Lần đầu đoạt quán quân đương nhiên vô cùng hưng phấn, hơn nữa lại thắng đầy khí phách, có là ai cũng sẽ hả hê bung lụa vậy thôi.
Suy cho cùng cũng bởi vì loại hình thi đấu vòng tròn của Vinh Quang khá đặc thù. Môn thể thao này được xây dựng trên nền móng game online, càng vừa vặn có một chỗ cho đám fan cuồng hả giận.
Chứ đổi lại các hạng mục khác, khi thắng bại đã định, các fan có điên lên cũng chỉ là cãi vã qua quýt, đôi khi cũng có mâu thuẫn, nhưng chỉ mang tính chất nhỏ. Có muốn tụ tập gây sự, nhưng mỗi người một nơi thì tổ chức kiểu gì? Huống chi còn có công an này nọ.
Còn Vinh Quang thì quá trâu. Gom hết toàn bộ fan vào Thần Chi Lĩnh Vực, hai phe cứ vậy tụ tập ở đây bùng nổ chiến tranh. Có giết người luôn cũng không bị điều gì ràng buộc, dù chú có bị dập cho bay sạch trang bị cũng đách báo cảnh sát được phải không?
Mà đấu đá như vậy khẳng định sẽ gây tổn thất cho công hội câu lạc bộ. Luân Hồi thì ngon rồi, dù sao cũng ôm gọn cúp quán quân, coi như là trả giả cho chức quán quân đi, đau nhưng mà sướng. Còn Lam Vũ thì ô hô đúng bi kịch, đã với hụt cúp lại còn phải đi chùi đít cho fan. Hội trưởng Xuân Dịch Lão lệ chảy thành sông: Ai ăn ốc bắt tao đổ vỏ vầy nè?
oOo
Chương 687: Thợ bốc vác nhặt mót
Edit: Cớt | Beta: Mei + Tiếu
Luân Hồi mở tiệc chúc mừng hoành tráng tại gia.
Các đội quán quân trước đây còn có thể vào game ăn mừng thân thiết với các fan, nhưng mấy năm gần đây đấu đá càng ngày càng dữ dội, hoạt động đó cũng coi như bỏ luôn. Game là một thế giới không có hạn chế gì, mấy nhân vật tuyển thủ như Nhất Súng Xuyên Mây hay Vô Lãng mà muốn diễu hành ăn mừng một chút ấy hả? Chỉ e fan của các chiến đội khác sẽ nhiệt tình tung skill giúp các chú ăn mừng.
Trong game chỉ có chém giết, dù là chúc mừng cũng dùng cách đó. Nay là chủ nhật, số người online còn nhiều hơn ngày thường, tuy chỉ có hai nhà tham gia chém giết nhưng ngó bộ còn náo nhiệt hơn mấy ngày trước nhiều.
Mặc dù fan hai nhà đang đấm đá đến dầu sôi lửa bỏng, nhưng phía công hội thì vẫn yên ắng, bọn họ biết rõ lần này các công hội khác sẽ không can dự mà chỉ ngồi xem trò hay, nên phải tự giữ thực lực. Họ biết rất rõ chuyện này vốn chỉ là một trận đánh giải tỏa cảm xúc, không phải để phân thắng bại.
Xét về công hội, quả thực Lam Khê Các mạnh hơn Luân Hồi một chút, nhưng chưa đủ để chỉ cần phát lệnh là diệt gọn công hội người ta.
Mà với kiểu công hội núp bóng câu lạc bộ như bọn họ, vốn không cần nói “diệt” hay gì. Bởi chỉ cần câu lạc bộ của họ còn ở trong giới chuyên nghiệp thì công hội sẽ còn được chống lưng. Còn nếu đã rời khỏi giới chuyên nghiệp, thì công hội kia không cần diệt cũng tự động tan rã nhanh thôi. Mấy năm gần đây cũng không hiếm hoi gì những chuyện như thế.
Công hội hai nhà đều tránh né cẩn thận, thực chất lại rất ăn ý ngầm không cho lực lượng tinh anh của đôi bên va chạm, thành ra cuộc đại chiến bây giờ có vẻ không được chân thật. Diệp Tu dẫn theo vài người định bụng tiếp tục nhặt mót, ngờ đâu nghe Ngụy Sâm nói vậy, lập tức mất hứng.
Đoàn tinh anh tránh xung đột trực diện, vậy đi khi dễ đám dân thường thì khác nào diễu võ dương oai? Sự tham gia của công hội ở trận chiến này là điều bất đắc dĩ, điểm này hai nhà đều hiểu rõ. Bọn họ sẽ không bị tình huống ấy làm cho kích động, vì tâm tính của đám nòng cốt tinh anh cũng giống chiến đội chuyên nghiệp, chấp nhận chuyện thắng thua một cách bình tĩnh y như các tuyển thủ.
Đương nhiên chuyện “bình tĩnh” chỉ giới hạn trong phạm vi tinh anh. Còn bất kể là ở tổng đàn hay phân hội, thì đa số người chơi chỉ đơn thuần là fan hâm mộ, hoặc lý trí hoặc dễ kích động. Có người nghe công hội khuyên bảo, cũng có người cho rằng đây là lúc bọn họ nên ra mặt.
Công hội không lo được nhiều như vậy, chỉ có thể quản nghiêm lực lượng tinh anh, mặt khác cố gắng né tránh bị cuốn vào, thành ra cũng giữ nguyên được thực lực.
Thật ra, trang bị nhân vật của những người chơi không phải tinh anh kia cũng không đến nỗi. Dù sao cũng là công hội lớn, rất nhiều trang bị mà người chơi cày phó bản mãi đều không được, mua cũng không nổi, nhưng lại có thể dùng điểm cống hiến để đổi ở trong nhà kho công hội. Công hội câu lạc bộ thu hút nhiều người chơi cũng không phải tất cả đều là fan.
Nhưng bọn Diệp Tu chỉ toàn nhắm vào đoàn tinh anh, những trang bị trên người đám nhân vật ấy mới đích xác là hàng cao cấp nhất trong game. Bây giờ đột nhiên bảo bọn họ đi nhặt mấy trang bị bậc hai, bậc ba hay thậm chí tệ lậu hơn thế, nhất thời cảm thấy thật vô nghĩa.
Nhưng nói là nói vậy thôi, chứ thật ra đi nhặt trang bị đương nhiên là nhanh hơn cày phó bản rồi? Trang bị cũng không hẳn là để mình dùng, có thể góp vào nhà kho công hội mà? Hết cách, bọn Diệp Tu vẫn chọn cách nhặt mót, nếu không hiện tại, bọn họ quả thực không có gì để làm. Người chơi bình thường thì cần cù cày phó bản tìm trang bị này nọ, nhưng theo lời Ngụy Sâm nói: thân phận của mày là gì, mày mà cũng đi cày trang bị không biết mất mặt à, đi mua luôn đi không thì cướp giết hiếp là được?
Trước kia còn có thể nói cày phó bản là để giúp bọn Đường Nhu và Bánh Bao quen thuộc game, quen thao tác. Nhưng giờ cũng đã qua nửa năm rồi, hai người đã nắm vững những điều cơ bản cần thiết, phó bản với bọn họ chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Mặc dù có vài bài huấn luyện cần phải thông qua phó bản mới hoàn thành được, nhưng trên thực tế mấy năm trở lại đây, giới chuyên nghiệp đã có phương thức huấn luyện chuyên nghiệp khác, vừa hệ thống lại năng suất. Bọn họ đều có phần mềm huấn luyện mô phỏng do tự mình biên soạn. Bộ phận phát triển ở hậu cần các câu lạc bộ không phải chỉ xoay quanh mỗi chuyện trang bị tự chế, mà còn kiêm luôn nhiều vấn đề khác.
Những phương thức huấn luyện này đều là cơ mật của câu lạc bộ, chắc chắn không phải là loại public dễ dàng tải xuống ở trên mạng. Tuy Diệp Tu quen thuộc với các phần mềm và phương thức huấn luyện bên Gia Thế, nhưng vấn đề là nó được biên soạn thế nào? Chuyện này hắn làm sao rõ được, Gia Thế không cung cấp, nên giờ hắn cũng đành chịu.
Chiến đội Hưng Hân thiếu hụt nhân tài, kỳ thực cũng không chỉ riêng mặt tuyển thủ chuyên nghiệp. Nếu lấy một câu lạc bộ làm khuôn mẫu, bọn họ còn quá giản lược. Đích thị là một chiến đội lượm lặt thành viên, cứ như Liên minh thời ban sơ tám năm trước, tùy tiện lôi kéo vài người lập một chiến đội đi báo danh liền gia nhập giới chuyên nghiệp.
Ngay cả chuyện công hội câu lạc bộ cũng phải do đích thân tuyển thủ trong chiến đội đứng ra gánh vác, đây là chuyện tuyệt đối không thể tưởng tượng được trong Liên minh Vinh Quang hiện tại. Dù là chiến đội mới thành lập, bình thường cũng là có nguồn tiền lớn đổ vào, chuyện trang bị cũng thế, nhặt mót thì được sao? Coi Trảm Lâu Lan người ta làm thế nào? Vung polime ra hốt hàng là xong.
Nghĩ đến điều đó, Trần Quả có chút đắng lòng.
Đại thần thích đi hôi của nhặt mót sao? Đương nhiên là không rồi, chẳng qua hắn không còn cách nào khác mà thôi. Tuy Trần Quả không thích cách này lắm, nhưng cô đã không có tiền lại không cho người ta đi nhặt mót, thì làm sao trữ được một lượng lớn trang bị đây? Làm sao nhanh chóng xây dựng được nhà kho công hội đây?
Đừng nói mấy câu thừa thãi kiểu “luôn có cách giải quyết mọi vấn đề, chỉ cần chúng ta cố gắng”, Trần Quả không phải một đứa con nít, không có những suy nghĩ ngây thơ như vậy, thế giới vốn có rất nhiều chuyện dù cố gắng đến đâu cũng không làm gì được. Trong 20 chiến đội ở Liên minh, có đội nào mà không cố gắng? Nhưng giải quán quân chỉ có một.
Nguồn vốn trong tay Trần Quả hiện giờ muốn tậu chút trang bị không thành vấn đề, bản hướng dẫn nâng điểm kỹ năng của Ngụy Sâm kiếm được 20 triệu đã được chuyển khoản, hơn nữa người này cũng tỏ ý có thể dùng nó để phát triển chiến đội. Quả thực điều kiện tài chính đã tốt gấp bội so với những chiến đội của tám năm về trước. Nhưng bây giờ không phải tám năm trước, Liên minh phát triển mạnh như tên lửa, dùng nguồn vốn này bơi vào giới chuyên nghiệp thì vẫn chỉ là giai cấp nghèo nàn đồng tiền bẻ nửa mà thôi.
Nên dù ban đầu cô có ghét nhặt mót, lúc này lại không có ý kiến gì, thậm chí còn muốn góp tay nhặt mót cùng cả bọn. Cả đại thần cũng làm chuyện ấy, cô không tìm ra lý do gì để e dè nữa.
Ngờ đâu lại bị một câu trình quá kém của Diệp Tu cho ra rìa. Cái câu “Chị mót đồ người ta hay để người ta mót đồ chị?” thẳng thắn thật thà trước sau như một làm cô tức đến nội thương.
Không còn cách nào, Trần Quả đành phải đứng sau ủng hộ. Đám Diệp Tu tháo vát chăm chỉ, lần chiến tranh này lại đánh rất dữ dội, trang bị cứ tự nhiên mà nhặt, ba người đi đi về về, kho từng người cũng sắp bị kín chỗ, Trần Quả nhanh chóng kéo mấy acc khác dùng tạm nhà kho. Vả lại suy xét cho tương lai, nghe theo Diệp Tu tạo mỗi nghề một acc ở Thần Chi Lĩnh Vực.
Đến hiện tại, quả thực ba người này không giống như nhặt mót, mà giống thợ bốc vác hơn. Chiến đấu với đoàn tinh anh còn có thể khiến họ phân tâm tự bảo vệ mình, giờ gặp cục diện chiến tranh đơn giản hơn thì càng dễ chơi, sự chú ý càng ít, làm hết chuyến này đến chuyến khác, ngay cả Trảm Lâu Lan nghe kể cũng thầm ghen tị. Nhưng ghen tị thì ghen tị, Trảm Lâu Lan cũng không mặt dày đến mức chạy đến nhặt mót. Chỉ sau hai ba tháng nữa thôi, nhân vật Trảm Lâu Lan rất trân trọng này phải xuất hiện trên sàn đấu chuyên nghiệp, gã đương nhiên cũng hơi chướng mắt hành động đục nước béo cò chiếm tiện nghi người khác này.
Nhưng nhìn đại thần nhặt vô tư như thế, Trảm Lâu Lan cũng phải mặc cảm: đại thần quả là đại thần, làm gì cũng đường hoàng như thế. Nói là đi nhặt mót mà… A đậu má! Lại chui khỏi biển người về thành rồi kìa, chắc nhặt được đầy túi rồi há?
Vì là chủ nhật, BOSS hoang dã đã xuất hiện hết. Liên minh nhỏ của họ coi như cũng khá bội thu, nhẩm tính toàn bộ e rằng thu hoạch lần này mang tính lịch sử chứ chẳng chơi. Đó giờ làm gì có ai giành được lắm BOSS như thế trong phi vụ cạnh tranh BOSS hoang dã giữa các nhà to. Thống kê lượng BOSS sau một tuần hợp tác cho thấy, thành quả cuối cùng của họ quả thật vượt xa một công hội lớn, dù có phải chia năm.
Liên minh kiểu này thật tuyệt!
Mọi người thầm trầm trồ, họ biết rõ hầu hết các BOSS trong tuần đều do các công hội lớn bận đánh nhau không tham gia cướp được, song viễn cảnh tương lai vẫn quá tuyệt vời. Bất kể mai sau thu hoạch có giảm xuống, một tuần vừa qua cũng không tính là lỗ. Thử nghĩ mà coi, nếu bọn họ không hợp tác với nhau, nếu các công hội lớn rảnh rang cướp BOSS, thì trong đám công hội hạng vừa và nhỏ cũng không ai mạnh mồm bảo mình sẽ độc quyền BOSS đâu, cuối cùng thân ai nấy lo, vài công hội dù tranh được miếng cơm cũng không bằng bây giờ.
Lợi nhuận thực tế làm các công hội càng mong chờ về tương lai. Bọn họ mong ngóng tuần mới mau đến, mong ngóng đợt BOSS tiếp theo reset. Bọn họ cũng hiểu rõ tầm quan trọng của đại thần trong liên minh, nên ai cũng hết lòng với chuyện đại thần nhờ vả. Ví dụ như Trảm Lâu Lan ở một bên vây xem hai công hội lớn đánh nhau, chợt phát hiện bộ ba Quân Mạc Tiếu dạo nhanh trong chiến trường rồi chui ra với tốc độ chậm hẳn vì quá tải. Lúc này gã nhận được tin tình báo từ người chơi công hội: Phát hiện Hại Người Không Mệt.
Đúng, đây chính là chuyện Trảm Lâu Lan hứa giúp đại thần. Lúc Trảm Lâu Lan nhận được tin, Vân Tử Khuynh, Bạch Khuê Lưu Cảnh và Vũ Tận Tri – hội trưởng của ba công hội khác cũng biết được tin này, bọn họ hành động y hệt Trảm Lâu Lan.
Thế là Diệp Tu nhanh chóng nhận được tin nhắn từ bốn người: Hại Người Không Mệt login.
“Ái chà” Diệp Tu vội hú Trần Quả: “Mau đến dỡ hàng.”
Dỡ hàng… Tên này thật sự coi nhặt mót thành khuân vác hả? Trần Quả vừa oán thầm, vừa điều khiển nhân vật đi tới, đồng thời hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Cuối cùng tên kia cũng login rồi.” Diệp Tu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro