Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 591-593

Chương 591: Cu li của công hội
Edit: Dưa | Beta: Zencest
Chuyện giành BOSS lại đâu vào đó, người chơi Mưu Đồ Bá Đạo bắt đầu rút lui khỏi Vực Lưỡi Đao. Tưởng Du vẫn đề phòng cẩn thận như trước, không ngờ lại bình an vô sự thật. Trai Ngầu Cầu Bại lót tót theo sau đội ngũ, rơi đi một cách rất bình thường.
Người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo rất tò mò về tên Trai Ngầu Cầu Bại này, còn đang không ngừng thảo luận. Hội trưởng phân hội 4 cũng nhận ra có chút vấn đề, liền lặng lẽ đến cạnh hội trưởng Tưởng Du.
“Mình nên bố trí thế nào với tên Trai Ngầu Cầu Bại này?” Hội trưởng phân hội 4 hỏi. Hắn tin chắc sẽ có một sự bố trí riêng, bằng không với thực lực của Trai Ngầu Cầu Bại, cho dù ban đầu chưa tin tưởng, không đối đãi như tinh anh chủ chốt, nhưng ít ra chuyện gia nhập tổng hội chỉ là muỗi, giờ lại bị “đày” tới phân hội, hiển nhiên là có bí ẩn gì mà mình chưa được rõ.
“Thằng chả có thể là Diệp Thu.” Trước đó Tưởng Du không tiết lộ nghi ngờ của mình với quá nhiều người, bởi vì đây chỉ là nghi ngờ, không xác định lắm. Còn bây giờ, sau khi nhìn thấy thực lực của Trai Ngầu Cầu Bại, lại vừa dùng giới chuyên nghiệp thử dụ dỗ, gã cũng đã khá chắc rồi. Tuy không phải toàn bộ người chơi Vinh Quang đều một lòng hướng tới giới chuyên nghiệp, nhưng đó chỉ là số ít. Trai Ngầu Cầu Bại lại dứt khoát từ chối chuyện này, rõ ràng đã khiến Tưởng Du càng nghi ngờ. Có thể nói, gã không còn ngờ vực gì nữa, đã xác thực tên này chính là Diệp Thu.
“A!!” Hội trưởng phân hội 4 nghe xong liền giật mình.
“Còn chưa rõ ổng có mục đích gì.” Tưởng Du nói, “Nhưng nếu ổng đã thích diễn sâu, vậy tụi mình diễn cùng ổng.”
“Hả?” Hội trưởng phân hội 4 vẫn chưa hiểu mấy. Dù hắn chưa từng tham gia mấy phong trào đấu tranh chống vị đại thần này, nhưng cũng từng nghe loáng thoáng qua, các công hội câu lạc bộ đều bị hắn ta hành hạ thê thảm! Vậy mà giờ mối họa ấy lại được phân đến dưới trướng mình, hội trưởng phân hội 4 như thể nghe thấy tim mình đánh lô tô. Hắn cảm thấy căng thẳng thật luôn.
“Tuy tên này nhất định không có ý tốt, nhưng chú cũng thấy năng lực của ổng rồi đấy. Tụi mình nên lợi dụng nó một cách triệt để. Sau khi ổng gia nhập, chú cứ phân bừa đến một đoàn đội nào để ổng làm cu li là được.” Tưởng Du nói.
Hội trưởng phân hội 4 thoáng chốc sùng bái Tưởng Du vô cùng. Hội trưởng gan đến mức lợi dụng đại thần đi làm cu li luôn, anh hùng vãi.
“Nhưng chú nên giám sát sít sao, cố ném ổng vào đội nào có tai mắt cho tiện theo dõi.” Tưởng Du hiển nhiên đã suy tính kỹ càng.
“Vâng, em biết rồi.” Hội trưởng phân hội 4 gật đầu.
“Ừ, cứ thế đã.” Tưởng Du nói xong, lại qua bên kia nhiệt tình hỏi han Trai Ngầu Cầu Bại, rồi mang theo vài thành viên chủ chốt và người chơi trong phân hội giải tán. Thường chỉ những trường hợp đoạt BOSS mới có thể tập hợp mọi người lại, còn vào thời điểm khác như hoạt động phó bản thì mỗi công hội đều tự túc.
Tưởng Du dẫn đồng bọn đi  xa dần, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Trai Ngầu Cầu Bại mà gã và đoàn đội vẫn an toàn, nỗi căng thẳng cả ngày hôm nay mới xem như buông xuống.
“Tụi mình hãy vờ như không biết, cứ cho ổng tích cực thể hiện để đổi lấy sự tín nhiệm của chúng ta! Đây đúng là một nước cờ hay, nhất là khi giành BOSS.” Tưởng Du nói với Tam Thạch.
“Thời điểm giành BOSS thường xảy ra nhiều biến cố, dẫn ổng theo có ổn không? Lần này ổng không hành động, có lẽ chỉ vì Kiếm Khách Lưỡi Đao không phải mục tiêu chính?” Tam Thạch nói.
“Dám lắm.” Tưởng Du gật đầu, “Anh nghĩ kỹ rồi, khả năng ổng muốn trà trộn vào tầng quản lý của công hội là lớn nhất, sau đó nhờ tình báo của chúng ta mà ra tay với BOSS mình cần.”
“Vậy tụi mình chỉ cần cẩn thận hơn là được, nếu cứ bố trí như hôm nay, ổng đừng mong thó được gì từ BOSS.” Tam Thạch nói.
“Chỉ sợ ổng thấy không có cơ hội lợi dụng thì chơi chiêu làm phản phá đám thôi.” Tưởng Du nói.
“Thế thì đáng sợ quá…” Nhớ lại sức phá hoại của một mình Trai Ngầu Cầu Bại hôm nay, Tam Thạch vẫn sợ vãi linh hồn. Trong lòng hắn cũng thầm ghen ghét, ai mà không muốn cool lòi như thế chứ? Tam Thạch nhìn thoáng qua kiếm kỵ sĩ trong tay, thở dài một cái. Chỉ e là mình vĩnh viễn không thể trở nên mạnh mẽ như vậy. Thân là một kỵ sĩ đứng đầu, hắn rất rõ cách khống chế Phản Công Bão Táp của Trai Ngầu Cầu Bại khó đến mức nào.
“Ông định làm gì tiếp?” Hội trưởng phân hội 4 theo đuôi nhiệt tình của Tưởng Du, quan tâm Trai Ngầu Cầu Bại một cách dối trá.
“Không làm gì cả.” Trai Ngầu Cầu Bại bâng quơ đáp, “Kiếm lại kinh nghiệm trước đã.”
“Ờ ờ, hẳn phải thế rồi. Có muốn tìm một đoàn đội cùng cày phó bản không?” Hội trưởng phân hội 4 hỏi.
“Duyệt luôn!” Trai Ngầu Cầu Bại không có ý kiến.
Hội trưởng phân hội 4 bèn lập tức phân phó, đoàn đội vừa bố trí xong đã liên hệ ngay, Trai Ngầu Cầu Bại nhanh chóng nhận được tin nhắn.
“Gặp sau há.” Trai Ngầu Cầu Bại tạm biệt đám người trong phân hội 4, rồi tập hợp với đoàn đội mới được phân tới.
“Hội trưởng này.” Nhìn theo bóng Trai Ngầu Cầu Bại rời đi, kỵ sĩ đứng đầu phân hội 4 – Phi Dương nôn nóng gọi.
“Hả?”
“Tụi mình sẽ có sự bố trí riêng cho tên Trai Ngầu Cầu Bại phải không?” Phi Dương cố gắng nghe ngóng, Trai Ngầu Cầu Bại vẫn ở lại phân hội 4, ai cũng thấy điều này có gì đó sai sai. Đặc biệt là trong lòng Phi Dương cảm thấy không thoải mái. Vốn muốn mượn cơ hội lần này biểu hiện tốt trước mặt tổng hội trưởng, nhưng với tình hình ngày hôm nay, làm gì có kỵ sĩ nào hot ngang bằng Trai Ngầu Cầu Bại chứ? Bóng dáng oai hùng của Trai Ngầu Cầu Bại đã biến đám kỵ sĩ thành con sâu cái kiến làm nền, dù rằng bọn họ thỉnh thoảng vẫn tỏa sáng trong quá trình giết BOSS.
“Ừ, trước hết cứ thế đã!” Hội trưởng phân hội 4 trả lời qua loa. Cũng không phải gã không tin tưởng Phi Dương, mà là gã hiểu rõ tâm tình của hắn. Phi Dương rất để ý chuyện Trai Ngầu Cầu Bại nổi trội hơn họ, người dễ bị cảm xúc ảnh hưởng không nên biết những tin cần phải bình tĩnh suy xét này.
Phi Dương nhận ra hội trưởng không muốn tiết lộ, chẳng làm được gì hơn ngoài tự xoắn xuýt, hơn nữa còn đôi chút bất an. Có một kỵ sĩ như vậy bên cạnh, áp lực sẽ rất lớn, dám chừng đám thành viên phân hội 4 chơi cùng Trai Ngầu Cầu Bại xong, chợt cảm thấy Phi Dương cũng chỉ thuộc hạng xoàng thôi, thế thì Phi Dương làm sao chịu nổi?
Sự thật đắng lòng, lo lắng của Phi Dương không phải không có nguyên do.
Đoàn đội cùng cày phó bản hôm ấy với Trai Ngầu Cầu Bại, ngay hôm sau đã khen hắn nức nở trong kênh công hội, sau đó lại có thêm người chơi thuộc đoàn Cừu Vui Vẻ vào góp miệng, tất cả thành viên phân hội 4 lập tức biết được team mình vừa có một vị kỵ sĩ siêu giỏi, mặc dù hắn vẫn chưa chính thức gia nhập phân hội 4.
Vài ngày sau, Trai Ngầu Cầu Bại chính thức gia nhập phân hội 4 của Mưu Đồ Bá Đạo, lúc này, danh tiếng của hắn đã vang xa, mới gia nhập đã được chào đón bằng hàng loạt emo tung bông chúc mừng, Phi Dương nhìn mà cay đắng hết sức.
“Lão đại Cầu Bại hôm nay muốn cày phó bản nào!!” Không ít người nôn nóng hỏi. Nghe cái xưng hô mà xem, đã là “lão đại Cầu Bại” rồi nhá. Người có thực lực rất dễ dàng nhận được sự công nhận của mọi người. Tuy trên danh nghĩa không có chức vụ gì, nhưng trong lòng cả bọn, hắn đủ tư cách đấy.
“Ha ha, sao cũng được, chỗ nào cần thì tụi mình đi chỗ đó!” Trai Ngầu Cầu Bại ung dung trả lời. Người chơi phân hội 4 muốn bùng cháy luôn. Chuyện Trai Ngầu Cầu Bại giúp đoàn Cừu Vui Vẻ đột phá đã khiến các đoàn đội vô cùng hâm mộ, nên mấy ngày nay, mọi người đều lũ lượt đến xin hội trưởng phân hội 4 cho Trai Ngầu Cầu Bại gia nhập cày phó bản. Thường thì thành viên trong đoàn đã cố định, không được tùy ý thay đổi. Nhưng vì sao một siêu cao thủ như Trai Ngầu Cầu Bại lại gia nhập đoàn của tụi kia, còn tụi này lại không được? Các đoàn đội bèn hò nhau biểu tình đề nghị. Hội trưởng phân hội 4 không hề phản đối, bắt tên này về làm cu li mà, vậy nên bảo họ tự mình liên hệ với Trai Ngầu Cầu Bại, tỏ vẻ Trai Ngầu Cầu Bại còn chưa có đoàn đội cố định!
Mọi người tranh nhau mời mọc, Trai Ngầu Cầu Bại cũng thân thiện, ai đến cũng không chối từ, phá bản cùng nhiều đoàn đội suốt mấy ngày liền. Giờ người đã gia nhập chính thức, liên hệ càng thêm thuận tiện, tất cả trưởng đoàn đều chen nhau cướp người.
“Đệt, đoàn Tinh An mấy hôm trước đã câu được lão đại Cầu Bại rồi, giờ tụi bây lại đến nữa, phắn chỗ khác đi!!”
“Phắc, cái phó bản rác rưởi kia của tụi mày mà còn mặt mũi gọi lão đại Cầu Bại đi cùng à?”
“Móa! Ai đến trước phải được ưu tiên chứ, trật tự tí đi, tụi tao mới là người mời trước nhé.”
“Trước đéo, nhìn lại lịch sử trò chuyện đi, tao tới trước!”
“No, mày chỉ hỏi lão đại Cầu Bại muốn đi phó bản nào, cái đấy không tính!”
“Mọe, tao nói vòng vo chút thôi, nhưng ý tứ rất rõ ràng!!”
Kênh công hội loạn cào cào, tất cả trưởng đoàn của các đoàn đội lớn đều đang giành người. Tim Phi Dương lại vỡ nát lần nữa. Cũng còn may, đoàn tinh anh phân hội 4 mà hắn đang chơi không bất chấp mặt mũi đi mời chào như vậy, bằng không thể diện của kỵ sĩ đứng đầu như hắn không biết để đâu.
“Hê hê, mọi người đừng cãi nhau nữa. Ai từng đánh phó bản với tui rồi rồi thì cứ từ từ, nhường cho mấy anh em chưa từng đi cùng đã.” Trai Ngầu Cầu Bại nói trong kênh công hội.
“Nhìn đi, lão đại Cầu Bại đã mở lời rồi, tụi mày tự giác chút đi!!” Lập tức có người tiếp lời.
Sau đó, mấy đoàn đội như Cừu Vui Vẻ đành buồn bực rút lui, những kẻ khác lại tiếp tục loi nhoi. Cuối cùng, trận tranh cãi ầm ĩ cũng được thu xếp êm xuôi, chuyện Trai Ngầu Cầu Bại cặp với đoàn nào xem như đã được giải quyết, hơn nữa còn đặt chỗ 2 3 4 5 6 sẵn, không biết cả bọn đã trải qua cuộc cạnh tranh như thế nào.
“Cậu rốt cuộc định làm gì…” Trần Quả chứng kiến các đoàn đội tranh nhau một người, nói không hâm mộ là giả. Nhưng người ta là đại thần đấy, nhớ tới chuyện này, Trần Quả lại bình tĩnh hẳn. Tuy nhiên, cô vẫn không thể hiểu nổi việc Diệp Tu ngày ngày dùng Trai Ngầu Cầu Bại chơi bời trong mấy đoàn đội kiểu này.
Chương 592: Chia sẻ cu li.
Edit: Mei | Beta: Kha
Mấy ngày nay Diệp Tu chủ yếu dành thời gian cho Trai Ngầu Cầu Bại, cũng không ngưng luyện cấp cho Quân Mạc Tiếu. Nếu hắn dùng toàn bộ thời gian luyện cấp cho Quân Mạc Tiếu, e rằng giờ đã gần 60, nhưng hắn lại tập trung vào Trai Ngầu Cầu Bại, mỗi ngày đều cùng một đội bất kỳ đi đánh nhiều phó bản khác nhau, không ngại cực khổ làm MT, Trần Quả thật sự không phát hiện làm vậy tốt chỗ nào.
Cô không nhịn được bèn hỏi lại, ai ngờ Diệp Tu đang gào to vào tai nghe, không nghe thấy Trần Quả nói gì.
Ban đầu Diệp Tu dùng Trai Ngầu Cầu Bại đi đánh phó bản rất khiếm tốn, cũng không vung tay múa chân gì, nhưng hiện tại ai ai cũng biết năng lực của hắn, chỉ huy đoàn đội nào lại không biết ngượng mà mở miệng sai sử một cao thủ như thế. Hết cách, Diệp Tu đành phải thường xuyên mở miệng chỉ huy. Được cao thủ chỉ huy, cả đoàn rất tình nguyện tuân theo, đặc biệt là khi cả đoàn đạt được sự tiến triển dưới tay cao thủ. Vì vậy xưng hô “Anh Cầu Bại” càng ngày càng khiến người ta cảm thấy danh xứng với thực.
Mấy ngày này, theo những gì Trần Quả rửng mỡ thống kê, Diệp Tu đã cùng 22 đội đánh 22 cái phó bản trăm người, hơn nữa đều qua cửa trót lọt, từ hiệu suất cho thấy, có Diệp Tu gia nhập quả thực rất kinh người.
Người chơi phân hội 4 của Mưu Đồ Bá Đạo chiếm được ưu đãi mà hí ha hí hửng, chuyện dẫn đầu các phân hội khác trong thi đua làm cả lũ vô cùng sung sướng. Các phân hội khác cũng dần dà biết chuyện, lập tức cảm thấy rất bất bình. Hội trưởng các phân hội đua nhau kéo đến yêu cầu tổng hội trưởng Tưởng Du, nếu một cao thủ trâu bò như Trai Ngầu Cầu Bại còn chưa vào tổng hội, vì cớ gì chỉ giúp bọn phân hội 4 phát triển chứ!
Tưởng Du không ngờ chỉ cho tên này làm cu li cũng xảy ra vấn đề, không khỏi thảng thốt quả nhiên là đại thần, làm đách gì cũng hot.
Hội trưởng của các phân hội đương nhiên là thành phần quan trọng của Mưu Đồ Bá Đạo, chỉ bàn về độ tin cậy, còn đáng tin hơn nhiều cao thủ tinh anh. Sau khi nghe ý kiến từ tất cả các phân hội, Tưởng Du rốt cuộc tập hợp các hội trưởng lại, nói toẹt ra chân tướng của sự việc.
“Hóa ra là Diệp Thu, hèn chi! !” Hội trưởng các phân hội biết được sự thật lũ lượt giật mình.
“Bởi mới nói, tên này chắc chắn ôm âm mưu trà trộn vào Mưu Đồ Bá Đạo của chúng ta, tuy hiện giờ chưa biết được mục đích của hắn, nhưng chúng ta nên tranh thủ lợi dụng hắn đi.” Tưởng Du giải thích.
Các hội trưởng thay nhau đồng ý với kế hoạch của Tưởng Du. Kẻ tử thù của Mưu Đồ Bá Đạo nay lại miệt mài giúp họ qua cửa phó bản chẳng khác gì chiến sĩ thi đua, nghĩ thôi đã thấy sướng.
“Nếu đã như thế, vậy càng không có lý do gì để ổng góp sức cho mỗi phân hội 4, tụi mình nên chia nhau phúc lợi khó có được này!” Sau khi đám hội trưởng tỏ vẻ đồng ý, hội trưởng phân hội 2 lập tức đề nghị.
“A ha ha, người một nhà cả, phân chia gì chứ.” Hội trưởng phân hội 4 tươi cười phản bác.
“Tất nhiên ông phải nói thế rồi, thằng chả đang ở phân hội 4 mà.” Hội trưởng phân hội 5 trừng mắt. Chuyện đoàn Sói nhà gã từng bị đoàn Cừu Vui Vẻ đút cho một trận hành no nê, gã biết chứ. Nhưng cùng ở trong Mưu Đồ Bá Đạo, thường xuyên cạnh tranh nhau, có bị khi dễ cũng chỉ trách thực lực của mình không bằng người, không thể nào âm thầm giở thủ đoạn trả thù được. Giờ lại được biết đối phương đang được một đại thần giúp đỡ, liền cảm thấy không công bằng, cứ như phân hội 4 chơi hack vậy. Thêm nữa gần đây nhiều đoàn đội của phân hội 4 có tiến triển trong việc phá bản, bèn tỏ vẻ chảnh tró với các phân hội cạnh tranh ngày trước, nhưng thực tế lại chẳng có chút tài cán gì! Chẳng lẽ không biết bản thân đột phát được vậy là nhờ cao thủ thôi sao?
Tưởng Du chứng kiến các hội trưởng tranh cãi cũng không tức giận, niềm nở đứng ra hoà giải: “Thôi, mọi người đừng tranh cãi nữa. Để Diệp Thu làm cu li cho công hội khiến chúng ta rất mát lòng mát dạ, một cơ hội hiếm có thế này, đúng là nên chia sẻ với mọi người. Cứ để các phân hội quay ổng như dế đi!”
Thấy Tưởng Du lên tiếng, các hội trưởng cũng không dám ý kiến ý cò nữa. Tuy nhiên, vẫn có người không chỉ suy xét về mặt lợi ích, hội trưởng phân hội 1 mở miệng: “Chúng ta cố hết sức đì ổng như vậy, ổng có nhận ra không?”
“Nhận ra thì làm được gì? Ha ha, không sao cả! Cùng lắm thì ổng rút lui, tụi mình không mất gì hết.” Tưởng Du đáp, rõ ràng gã đã suy tính kỹ càng. Nhưng đồng thời, gã vẫn không nắm chắc. Gã đã theo dõi chặt chẽ từng hành động của Trai Ngầu Cầu Bại, chẳng qua đại thần ra chiêu có khi lại nằm ngoài ý muốn của bọn thường dân, làm họ khó lòng phòng bị. Vậy nên Tưởng Du phát hiện mình chả thấy áp lực gì với  sự xuất hiện của Trai Ngầu Cầu Bại cả, cùng lắm thì thằng chả ra đi, thế cũng đáng mừng lắm rồi.
Đám hội trưởng khác cùng suy nghĩ, đúng há. Đối xử khắc nghiệt với một tên nằm vùng khôn khéo như vậy thì có làm sao? Hắn cũng có mượn kế phản gián được đâu, tranh thủ lúc hắn ta còn ở đây thì mặc sức lợi dụng trước đã.
Tiếp đó các hội trưởng lại tranh nhau cu li sẽ thuộc về tay ai,  Tưởng Du cũng không lấy thân phận hội trưởng ra lệnh cho chuyện nhỏ nhặt này, gã chỉ ở cạnh góp miệng cho vui. Cuối cùng các hội trưởng chọn cách ném xúc xắc, quyết định cho phân hội 3 quyền xài app hack này.
“Chỉ có một ngày! Đùa hả mấy ba, một ngày có thể làm được gì!!” Hội trưởng phân hội 3 nghe thấy thời hạn sau khi thương lượng là một ngày, lập tức nổi giận.
“Chứ ông còn muốn thêm mấy ngày? Ông hành mấy ngày rồi người ta bỏ đi thì sao, thế chẳng phải tụi tui đéo được gì à?” Một tên hội trưởng khác ầm ĩ kháng nghị.
“Chí ít cũng phải giống như phân hội 4 chứ.” Hội trưởng phân hội 3 bảo hộ quyền lợi của mình.
Việc tranh cãi không đi tới đâu, phân hội của Mưu Đồ Bá Đạo quá nhiều, mỗi ngày một công hội thay phiên cũng khiến mấy đứa lượt sau thấp thỏm có đến lượt mình hay không, bởi vì ai nấy chỉ muốn hành tên này, mà chèn ép tới bến rồi, không chừng sẽ có ngày người ta giận dữ bỏ đi thì sao?
Cuối cùng, các quyết định ban đầu đều bị bác bỏ, mọi người thỏa hiệp lựa chọn ngẫu nhiên. Ai cũng có thể đi mời, Trai Ngầu Cầu Bại muốn theo ai thì đi, không ai được phép ngăn cản.
“Anh nói chuyện này hơi liên quan xíu.” Tưởng Du nhìn mọi người bàn bạc xong xuôi, vội vã lên tiếng: “Mọi người chỉ được nghe theo ý muốn của ổng, không được dùng ưu đãi gì để lôi kéo ổng đó!”
“Hả?” Các hội trưởng giật mình.
“Cuối cùng tụi mình tranh nhau hét giá để nhờ ổng giúp đỡ, vậy ai sẽ được lợi đây?” Tưởng Du nói.
Đám hội trưởng nghe xong hiểu ngay, nhanh chóng thề thốt mình chỉ mời, tuyệt đối không đưa ra điều kiện dụ dỗ gì.
Bấy giờ Tưởng Du mới yên lòng. Lúc đám hội trưởng rút ra kết luận trên, trong lòng gã đột nhiên lo lắng. Gã bỗng cảm thấy đây mới là mục đích của Diệp Thu: Tự tiến vào công hội, sau đó lấy thân phận cao thủ để các phân hội cạnh tranh nhân tài, đến lúc đó lại đầu cơ tích trữ, tự nâng giá bản thân, nêu ra đủ loại yêu cầu. . .
May mà tao phát hiện được, thằng chờ hó này quá gian xảo! Tưởng Du thuyết âm mưu liên tục.
Mưu Đồ Bá Đạo vừa cho ra kết luận này, Diệp Tu lại càng bận rộn hơn. Hội trưởng của tổng hội – Tưởng Du đột nhiên nhắn tin bảo muốn nhờ cậy thực lực của hắn nhiều hơn, rồi đám phân hội nhờ vả hắn không chỉ hạn chế trong phân hội 4 nữa, phân hội lớn cũng có, thậm chí còn có người đến từ tổng hội. Tưởng Du không hề ngăn cản, chỉ cần không tổn hại lợi ích, ai cũng có thể mượn sức Diệp Thu, kẻ được lợi cuối cùng chẳng phải đều là người của Mưu Đồ Bá Đạo ư?
Chứng kiến các phân hội lớn bởi vì có Diệp Thu giúp một tay mà phá bản thuận lợi, Tưởng Du cảm thấy cực kì thoả mãn với sự bố trí của mình. Mà hai tuần này Mưu Đồ Bá Đạo cũng trải qua mấy lượt cướp BOSS, Tưởng Du có xung động muốn dùng cu li, cuối cùng vẫn nín nhịn. Tưởng Du suy đi nghĩ lại, cảm thấy chỉ cần ép tên này đi phó bản đến mức đi luôn là được. Hàng cao cấp như BOSS chỉ cần lần thăm dò trước đó, không nhất thiết phải mạo hiểm.
Thế nhưng, Tưởng Du có vũ khí hạt nhân mà không dùng, các công hội khác lại chưa chắc như thế.
Tại Bách Hoa Cốc, tiếng tăm của Hoa Nhạt Mê Người đã được lan xa. Dưới sự giúp đỡ của người này, Bách Hoa Cốc nổi lên mạnh mẽ trong cuộc chiến cướp BOSS hai tuần qua. Ba công hội lớn không được lợi gì, ngay cả công hội siêu nổi gần đây như Luân Hồi cũng bị áp chế. Mà thực lực trâu bò của hắn ta cũng thu hút rất nhiều sự chú ý, tin đồn tầng tầng lớp lớp.
Có người nói là Trương Giai Lạc, người cho là Trâu Viễn, vài kẻ còn kháo nhau đây là người nối nghiệp Bách Hoa Liễu Loạn do chiến đội bồi dưỡng, vào game để tập luyện, lại có lời đồn cho rằng đây là một anh chàng đã âm thầm khổ luyện nhiều năm, tự tiến cử đến Bách Hoa Cốc để chuẩn bị đổi đời.
Tin sau càng hư cấu hơn tin trước, nhưng một cao thủ thu hút như vậy chắc chắn sẽ lọt vào mắt xanh của các chiến đội câu lạc bộ, nhân vật này đã dẫn đến bao nhiêu cuộc thảo luận. Chẳng hạn như Diệp Tu gần đây cũng hay lên QQ trò chuyện với tên này lắm.
“Gần đây chơi nổi quá ba, tính làm gì vậy?” Diệp Tu nhắn hỏi.
“Ông trà trộn vào Mưu Đồ Bá Đạo làm gì?” Trương Giai Lạc hỏi lại.
“Tui làm chuyện đứng đắn đó!” Diệp Tu nghiêm túc nói, “Lần trước ông cũng phối hợp ghê, không tiết lộ thân phận của tui, định hợp tác chung phải không?”
“Tui thấy ông cực quá nên không cản trở thôi.” Trương Giai Lạc trả lời.
“Không cực, tui vui lắm á!” Diệp Tu nói.
“Vậy hả. . . Thế thì tốt rồi!”
“Ông thì sao?”
“Tui hả. . . Cũng đang phân vân chọn lựa.” Trương Giai Lạc nói.
“Bộ khó lắm hả? Hợp tác với tui chắc chắn sẽ giật giải!” Diệp Tu trả lời.
“Xin lỗi nha, chuyện này không nằm trong phạm vi lựa chọn của tui.” Trương Giai Lạc nói.
“Ông không biết nhìn xa trông rộng gì hết.” Diệp Tu coi thường.
“Nhìn xa cần thời gian đầu tư, tui có ư? Tui và ông đâu giống nhau.” Trương Giai Lạc nói.
“À. . . Tui hiểu rồi.” Diệp Tu nói.
oOo
Chương 593: Thời gian quyết định thù hận.
Edit: Tùm | Beta: Kha
Đương nhiên Trần Quả cũng rất để ý Trương Giai Lạc. Nếu chiến đội của mình có thêm một đại thần tương trợ thì chẳng khác nào như hổ thêm cánh, vậy nên mấy ngày này cô rất để tâm đến cuộc trao đổi giữa Diệp Tu và Trương Giai Lạc. Hôm nay vừa ngó vào xem đã nhận ra câu chuyện là lạ, có vẻ như Trương Giai Lạc không mặn mà với Diệp Tu cho lắm.
Câu cuối cùng Diệp Tu viết là “Tui hiểu rồi.” làm Trần Quả lo ngai ngái. Khán giả đứng ngoài hóng chuyện sợ nhất chính là hai câu nói này, một câu là “Tui hiểu rồi” và câu còn lại là “Anh biết đấy.”. Hiểu cái lồng, biết cái beep, người nói mấy cái lời thoại này thật là vô trách nhiệm, thật là chẳng để ý tâm trạng quần chúng hóng hớt.
“Cậu hiểu được cái gì vậy hả?” Nhưng Trần Quả mặc kệ, nhất là khi phát hiện ra việc lôi kéo Trương Giai Lạc không ăn thua thì lập tức hỏi ngay.
“Ý ổng là cho dù ổng có tái xuất thì con đường chuyên nghiệp này cũng chẳng kéo dài bao lâu, nếu muốn đoạt giải quán quân thì càng phải quý trọng thời gian còn lại này, gia nhập một đội mới tinh như chúng ta là quá lãng phí.” Diệp Tu đáp.
“Vậy ổng nói cậu không giống thì sao, không giống cái gì?” Trần Quả lại hỏi.
“Tui đã từng đạt giải quán quân, còn ổng thì chưa.” Diệp Tu đáp.
Trần Quả vỡ lẽ. Muốn chiến đội Hưng Hân đoạt giải Quán quân ư? Đến Trần Quả còn thấy mục tiêu này có phần viển vông. Ngay cả khi có đại thần như Diệp Tu trấn thủ thì quán quân cũng không phải do một đại thần là có thể yên tâm chắc cú được, vị đại thần số khổ trong cửa sổ chat trước mặt này là một ví dụ điển hình.
Chính vị đại thần số khổ ấy cũng thừa biết điều đó, vậy nên khi ở vào giai đoạn cuối của kiếp tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu nhắm vào giải quán quân thì tuyệt đối không đặt cược vận mệnh vào đây. Đối với Trương Giai Lạc mà nói, đây chính là lần dốc toàn lực cuối cùng, còn với Diệp Tu đã từng ẵm quán quân thì gần như không còn gì nuối tiếc.
“Tiếc thật đấy.” Trần Quả thở dài.
“Chứ sao, ổng bỏ luôn cơ hội có thể đoạt giải quán quân rồi.” Diệp Tu cũng thở dài.
“Ờ…” Trần Quả “ờ” mà lòng rối như tơ, cô chỉ ra vẻ tự tin cho giống Diệp Tu, nhưng vấn đề là sự tự tin ấy không hề có căn cứ, tuy thực lực của đại thần cao siêu thật, nhưng khác với game online, giới chuyên nghiệp không thiếu các đại thần mạnh. Cô nói “Tiếc thật đấy” là tiếc vì không thể lôi kém thêm một đại thần về chứ không phải như ý của Diệp Tu nhắc tới.
“Chúc ông may mắn.” cuối cùng Diệp Tu nói với Trương Giai Lạc.
“Theo phép lịch sự thì tui cũng nên nói vậy với ông. Mà cứ nghĩ đến số ông thì may mà phận tui thì nhọ lại làm tui bối rối vờ lờ.” Trương Giai Lạc nói.
“Hà hà, còn phải một năm nữa tui mới quay lại cơ mà, ông phải nắm chặt một năm này đấy.” Diệp Tu đáp.
“Vậy à, thế cũng chúc ông may mắn.”
“Cố lên.”
“Cố lên.”
Hai người cho nhau một icon “Cố lên”, Diệp Tu đóng cửa sổ chat, sau đó lại thở dài đánh thượt. Dù sao, mất một vị đại thần trợ lực, Diệp Tu cũng lấy làm tiếc.
Trở lại trò chơi, Trai Ngầu Cầu Bại đã có một đống người gọi đi phó bản, trông có vẻ như Diệp Tu tùy ý rep từng tin một, nhưng với người vẫn chăm chú quan sát ngồi cạnh như Trần Quả lại nhận ra sự khác thường ngay.
“Ơ, hình như từng đi cùng team này rồi này.” Trần Quả nói. Đến giờ Diệp Tu đều nhảy hết team này sang team khác, đây là lần đầu tiên đi với một team hai lần, Trần Quả tưởng nhiều đội quá khiến Diệp Tu quên thì vội vàng nhắc nhở.
“Ừ, tui biết rồi.” Chẳng ngờ Diệp Tu lại đáp gọn lỏn vậy.
“Hả? Muốn đi cùng họ lần nữa à?” Trần Quả lập tức nghiên cứu về đội hình này. Đây là một đoàn đội thuộc phân hội 7 của Mưu Đồ Bá Đạo, đánh giá tổng quan trang bị của nhân vật trong team thì không có gì nổi trội. Không khác gì những team Diệp Tu từng đi cùng, đều là một trong các team có tiến độ phó bản dừng ở ngưỡng trung bình, chiếm đại đa số trong phân hội.
“Sao lại muốn đi cùng hạng team xoàng này?” Trần Quả vừa định hỏi đã thấy Trai Ngầu Cầu Bại có tin nhắn tới, mở ra là hội trưởng Du Phong Điện của Mưu Đồ Bá Đạo gửi tới.
Trước khi gửi tin, Tưởng Du đã xoắn quẩy rất nhiều.
Có phát hiện BOSS mới. Hơn nữa BOSS lần này còn là pháp sư cầu Bắc Mạc Đan Khắc, là một BOSS quan trọng mà Mưu Đồ Bá Đạo đang rất cần. Nhưng ba lần xuất hiện BOSS trong ba tuần liên tiếp, Mưu Đồ Bá Đạo đều bị hụt.
Lần đầu tiên là tạch trong cuộc cạnh tranh thông thường. Còn lần thứ hai và ba thì bị tay cao thủ Hoa Nhạt Mê Người xuất hiện quấy nhiễu để Bách Hoa Cốc cướp được.
Ba lần sẩy tay, Tưởng Du đã bị phê bình khéo trong hội nghị thường kỳ của câu lạc bộ. Tuy ai cũng biết khả năng cướp được BOSS có random khá lớn, nó không rõ ràng như tiến độ phó bản. Thế nhưng với một con BOSS mà chiến đội đang rất cần thì đội ngũ hoạt động trong game online vẫn bị áp lực rất lớn. Mà quản lí đã nhấn mạnh rằng tuần này nhất định phải cướp được BOSS về bằng mọi giá.
Bằng mọi giá? Thế sao không kêu thêm hai tuyển thủ chuyên nghiệp đến đấy mà cướp?
Tưởng Du cũng chỉ âm thầm phỉ nhổ thế thôi. Nhỡ câu lạc bộ phái tuyển thủ chuyên nghiệp đến hỗ trợ thật thì đó cũng chả phải chuyện hay ho gì với Tưởng Du. Bởi với một nhiệm vụ có thể giải quyết được lại phải nhờ tuyển thủ chuyên nghiệp đến hỗ trợ, đồng nghĩa rằng Tưởng Du không làm tròn trách nhiệm. Điều hành công hội vốn phải quản lý mọi mặt trong game online, vậy mà để tuyển thủ chuyên nghiệp nhảy vào mới xử lý được thì thì chẳng khác nào bảo Tưởng Du không đủ năng lực.
Không đến lúc bó tay, Tưởng Du vẫn mong rằng gã có thể giải quyết ổn thỏa.
Mà lúc này, trong đối thủ xuất hiện một gã Hoa Nhạt Mê Người rất giống với Trương Giai Lạc thì bó tay cũng không ngoa. Chẳng qua trong lòng Tưởng Du cũng đã có một át chủ bài, nên sau khi đắn đo cân nhắc hồi lâu, cuối cùng Tưởng Du cũng quyết định đánh quân bài đó.
Cần tuyển thủ chuyên nghiệp nhảy vào mới có thể xử lý đồng nghĩa năng lực gã không đủ; nhưng không cần tuyển thủ chuyên nghiệp mà vẫn có thể giải quyết những việc cần tuyển thủ chuyên nghiệp thì lại càng thể hiện khả năng của bản thân. Mối quan hệ trong đó vốn tương quan nhau. Tưởng Du không chỉ chơi game đơn thuần, đối với gã, đây là trách nhiệm.
Vì thế, sau khi nhận được tin tức pháp sư cầu Bắc Mạc Đan Khắc xuất hiện, Tưởng Du thực sự thấy may mắn vì Trai Ngầu Cầu Bại đang online, gã lập tức gửi tin tới.
Tuy vẫn không rõ mục đích của con người này là gì, nhưng thời gian này thấy hắn ta nhiệt tình làm culi cho phân hội Mưu Đồ Bá Đạo như vậy, Tưởng Du tin là mình gọi hắn sẽ đến.
Quả nhiên, vừa nhận được tin, Trai Ngầu Cầu Bại đã vui vẻ đồng ý, ngỏ ý sẽ đến Cầu Bắc ngay. Mà bên này Tưởng Du cũng nhanh chóng điều động nhân lực.
Cuộc cạnh tranh pháp sư cầu Bắc Mạc Đan Khắc rất khốc liệt. Không phải vì tay pháp sư này khó xơi mà vì phạm vi xuất hiện BOSS rất nhỏ.
Trên thượng nguồn sông có một cây cầu bắc ngang, được gọi là cầu Bắc. Nghe nói cây cầu này cũng được coi như một con đường di tích của Vinh Quang, dưới sự tàn phá của thời gian, cầu Bắc đã mất đi tác dụng của nó. Nó vẫn cứ ngắc ngoải bắc ngang sông, muốn dùng cầu Bắc để sang bờ bên kia, không có kỹ năng nhất định là không thể sang được, sự thật là bởi cây cầu đã quá cũ nát rồi, không sập cũng 80% là vì hệ thống đặt ra.
Pháp sư cầu Bắc Mạc Đan Khắc xuất hiện ngay trên cầu, nó không thuộc về bất cứ khu luyện cấp nào, có lẽ nên tính là BOSS của một khung cảnh hơn.
Một cây cầu thì to được cỡ nào chứ? Vậy nên bất cứ khi nào pháp sư cầu bắc Mạc Đan Khắc xuất hiện đều bị phát hiện đầu tiên.
Cho tới giờ, tranh cướp con BOSS này không chỉ là việc của ba bốn nhà lớn. Chỉ cần là công hội có dã tâm thì gần như đến đến góp mặt, lại còn đến đầu tiên.
Lúc Tưởng Du điều động nhân lực, gã tin các công hội khác cũng đang làm việc tương tự thế.
Một lát sau, trên thượng nguồn sông, người chơi các công hội lớn đã tề tựu hai bên cầu. Lúc Tưởng Du đến, điểm qua một lượt đã thấy có mười công hội câu lạc bộ có mặt.
Trung Thảo Đường, Lam Khê Các, Gia Vương Triều, Luân Hồi, Hoàng Phong, Bách Hoa Cốc, Yên Vũ Lâu, Đạp Phá Hư Không, Hô Khiếu Sơn Trang, cộng với Mưu Đồ Bá Đạo là tròn chục.
Người chơi đến nơi cũng không ai ngạc nhiên gì, bởi tình cảnh này tuần nào chẳng diễn ra một lần. Mà nói đi thì phải nói lại, BOSS khó tìm quá, mọi người cũng ức chế, mà BOSS dễ thấy quá thì ai cũng đau bi.
Một con BOSS không quá khó xơi đồng nghĩa cạnh tranh càng gay gắt, tất cả đều nhờ phạm vi nó xuất hiện quá nhỏ mà thành.
Trên cầu Bắc, pháp sư cầu Bắc Mạc Đan Khắc ung dung đứng trên không. Đây là một ông lão râu tóc bạc phơ lơ thơ trong gió, nhưng thân hình thì vẫn vĩ đại như cũ. Hệ thống đặt ra bối cảnh câu chuyện của ông lão xảy ra trên chính cây cầu bắc này, đương nhiên có vui có buồn, nhưng người đến cướp BOSS thì không mấy quan tâm, tất cả chỉ quan tâm xem phải làm thế nào mới dàn trận cướp được BOSS trong hoàn cảnh mười công hội vây quanh và địa hình hiểm trở trên cầu bắc mà thôi.
Không một ai động thủ trước, tất cả đều im lặng kiềm kẹp nhau, quá trình này đã trở thành thông lệ, mỗi tuần một lần, quy luật đến phát hờn.
Phá tan bầu không khí yên tĩnh là một tiếng súng vang, động thủ trước chính là Bách Hoa Cốc, hay phải nói là Hoa Nhạt Mê Người của Bách Hoa Cốc.
Cảnh tượng này đã thành quen với mọi người trong hai tuần qua, Hoa Nhạt Mê Người của Bách Hoa Cốc với thực lực vượt trội, cứ thế trực tiếp dụ BOSS trước mà hoàn toàn không phải dè dặt như họ.
Hoa Nhạt Mê Người phi thân, trực tiếp đặt chân lên đỉnh cao nhất của cầu Bắc, súng vang, đạn nổ.
Pháp sư cầu Bắc cũng đã có động tĩnh từ lâu. Đây cũng là một con BOSS ghi thù theo phương hướng. Thù hận được thiết lập có kèm một yêu cầu: Người trên cầu Bắc.
Nói cách khác, chỉ cần đứng trên cầu là có thể lập tức tấn công pháp sư cầu Bắc. Mà trong cầu, dựa theo thời gian nán lại mà thù hận ngày một gia tăng, nếu muốn đứng ngoài cầu cướp thù hận là chuyện bất khả thi. Vậy nên muốn khống chế thù hận của pháp sư cầu Bắc, điều kiện quyết định chính là thời gian đứng trên cầu.
Điều này rất quan trọng, nhưng tới giờ các công hội lớn lại hiếm khi làm tốt nó. Bởi lẽ muốn đứng trên cầu chiến đấu một thời gian dài là quá khó. Ngay cả kỹ năng nhảy lên cầu đã khó rồi chứ đừng nói là đứng trên đấy chiến nhau. Hơn nữa đám người cạnh tranh như hổ rình mồi bên cạnh, chiến đấu trên cầu Bắc nhất định sẽ trải qua cảm giác té hồ tới tấp.

Mãi đến khi Hoa Nhạt Mê Người xuất hiện, hiện tượng này mới thay đổi. Hoa Nhạt Mê Người, Trương Giai Lạc cấp đại thần, mới có thể nhảy lên cầu thì không té xuống nước. Đồng thời hắn cũng là mục tiêu thù hận hàng đầu của pháp sư cầu Bắc hai tuần qua.

Vì trên cầu Bắc, thời gian quyết định thù hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #night