Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 176-180

Chương 176: Vấn đề tỉ mỉ
Edit: Na | Beta: Kha
Cách 0 giờ sáng còn hơn hai tiếng. Kiều Nhất Phàm không tiếp tục ngồi đây sầu não nữa, chào hỏi với đại thần xong, bèn tạm thời out Một Tấc Tro, đổi sang acc khác chạy tới Vùng Đất Lưu Lạc ở khu cũ, ôn lại phó bản này.
Dù sao cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, tuy thời gian vào nghề còn ngắn, rời phó bản Vùng Đất Lưu Lạc cũng chỉ mới dăm ngày. Phó bản này cậu tất nhiên biết đánh, nhưng muốn lập kỷ lục thì phải hiểu thông hết toàn diện, Kiều Nhất Phàm bắt đầu nghiêm túc học tập.
Phân bố tiểu quái của từng khu vực, loại hình của nó.
Lựa chọn đường đi nước bước.
Đặc điểm kỹ năng và đại chiêu của từng con BOSS.
Kiều Nhất Phàm dùng acc lớn đánh Vùng Đất Lưu Lạc ba lần. Acc lớn đánh một mình đương nhiên không gặp vấn đề gì, dẫu là nhân vật bên lề của chiến đội Vi Thảo, có thể gia nhập thật ra cũng là một kiểu tán thành thực lực. Kiều Nhất Phàm tuy kém hơn đồng đội, nhưng cậu chưa từng bại dưới tay Đường Nhu. Cấp bậc của cậu không phải là thứ thao tác mới toanh như Bánh Bao Xâm Lấn và Đường Nhu có thể sánh kịp.
Ba lần tường tận xong, 0 giờ chạm nấc, Kiều Nhất Phàm chuyển acc về khu 10, gửi tin cho Diệp Tu, hai bên hẹn gặp nhau ngoài phó bản Vùng Đất Lưu Lạc.
Trên đường đi, Kiều Nhất Phàm trông thấy trên thế giới có người khiêu khích Quân Mạc Tiếu, nội dung nhắc về kỷ lục phó bản Vùng Đất Lưu Lạc, một người khác, thì đang la hét đòi solo với Quân Mạc Tiếu.
“Ai vậy nhỉ?” Kiều Nhất Phàm nói thầm. Kỷ lục phó bản thì không tính, cái đó phải nhờ đoàn đội, hơn nữa phó bản cấp thấp lại tồn tại giới hạn phát huy, người chơi bình thường cũng có thể làm được, thành tích đương nhiên sẽ không kém hơn tuyển thủ chuyên nghiệp.
Nhưng solo à… Đây đơn thuần là trực tiếp so trình độ kỹ thuật của hai bên, kẻ ngạo mạn thách thức Diệp Thu đại thần như vầy cũng có trong game, thật sự làm Kiều Nhất Phàm không biết nói gì.
Theo cậu biết, đội trưởng Vương Kiệt Hi của họ, trước mặt đại thần Diệp Thu còn chưa dám tỏ thái độ ngông nghênh như thế. Dám đối chọi gay gắt đến vậy, e rằng chỉ mỗi Hàn Văn Thanh của chiến đội Bá Đồ thôi. Vị đại thần này mới vào liên minh đã đối đầu với đại thần Diệp Thu, anh ta cũng là người kết thúc kỷ lục đạt quán quân liên tiếp của Gia Thế, được xem là tử địch hàng đầu.
Luận kỹ thuật, Hàn Văn Thanh sàn sàn với các đại thần khác, nhưng con người anh ta lại rất bá đạo. Tính cách lại cực kỳ bảo thủ thẳng thắn, nhìn không ưa thì mở miệng mắng ngay.
Nghe nói ở trận nào đó, Bá Đồ phát huy thất thường thua cực thảm, Hàn Văn Thanh đã lồng lộn mắng các đội viên một chập sau trận. Coi lại bản ghi hình trận đấu cùng ngày, phát hiện ai sai lầm liền xách ra mắng điên mắng cuồng. Lúc đó ông chủ của Bá Đồ cũng tới dự thính, chuông di động reo lên đột ngột. Câu chửi đứt quãng, Hàn Văn Thanh quay đầu lạnh lùng nhìn ông chủ, chỉ nói hai chữ: “Ra ngoài.”
Ông chủ nể mặt anh, lập tức chạy ra ngoài nghe điện. Toàn đội Bá Đồ sợ choáng váng, ngay cả ông chủ còn bị “đấm phát chết luôn”, bọn họ sao dám không phục nửa phần?
Con người Hàn Văn Thanh là như thế, kinh nghiệm và thực lực trong liên minh có thể sánh ngang với nhân vật cấp đại thần như Diệp Thu cũng chỉ có mình anh. Nhưng giờ, trong game xuất hiện một thằng chẳng biết là ai ầm ĩ đòi solo với đại thần Diệp Thu, Kiều Nhất Phàm quả thực dở khóc dở cười.
Trên đường đi cứ 2 phút là có thể trông thấy tin tức người này, không hề lãng phí chút CD spam kênh thế giới nào. Kiều Nhất Phàm lắc đầu liên tục, dân đen rêu rao như thế, sợ rằng đại thần còn chẳng thèm ngó ngàng nhỉ?
Ngoài phó bản Vùng Đất Lưu Lạc, Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm rốt cuộc cũng chạm mặt với đại thần Quân Mạc Tiếu, cùng lúc còn gặp được người quen Hàn Yên Nhu của Đường Nhu. Bánh Bao Xâm Lấn lúc đầu cũng đã gặp qua. Tiếp đó, bậc thầy pháo súng Phong Sơ Yên Mộc. Vừa thấy nhân vật này, ai biết thân phận sau màn của Quân Mạc Tiếu đều nghĩ tới Tô Mộc Tranh đầu tiên, vị bậc thầy pháo súng luôn đứng cạnh Diệp Thu, luôn đứng phía sau Diệp Thu ấy. Bây giờ Diệp Thu đã giải nghệ, bậc thầy pháo súng này, vẫn là Tô Mộc Tranh ư?
Kiều Nhất Phàm không dám hỏi nhiều. Dù là một thành viên của đội quán quân, nhưng cậu vẫn là kẻ vô hình trong đội nhà, cảm giác tồn tại trong mắt tuyển thủ chiến đội khác lại càng bạc nhược. Kiều Nhất Phàm không giống tuyển thủ chuyên nghiệp khác trong đội – trên sàn là đối thủ, dưới sàn là bạn bè với tuyển thủ đội khác. Kiều Nhất Phàm, cậu không có đối thủ, cũng không có kiểu bạn như thế…
“Đến đây.” Thấy Một Tấc Tro tới, Diệp Tu chào hỏi, “0 giờ chúng ta lập tức bắt đầu.”
“Vâng.” Kiều Nhất Phàm đáp, rồi mở bảng đơn phó bản xác nhận kỷ lục lại một chút. Vừa nhìn, chợt thấy hàng tên trong đội ngũ đứng đầu bản có hơi quen quen, không phải là kẻ đang spam hú đại thần trên kênh thế giới sao?
“Hèn gì ngạo mạn như thế, thành tích kỷ lục quả thật không tồi, coi như là một cao thủ, chẳng qua cũng phải xem đối thủ là ai chứ” Kiều Nhất Phàm nghĩ bụng.
“Trang bị không có vấn đề nhỉ?” Diệp Tu hỏi một câu.
“Không có vấn đề.” Kiều Nhất Phàm đáp. Tay cày thuê cậu mướn phụ trách gánh vác cả bộ trang bị, lúc này Một Tấc Tro đang mặc bộ trang bị chức nghiệp Quỷ Kiếm cấp 30, tay cầm thái đao Trảm Ác Quỷ tím cấp 30, trang sức cũng khá tốt.
“Lần đầu tiên không cần quá nhanh, có người mới, để cậu ta làm quen với đấu pháp của chúng ta một chút.” Diệp Tu nói.
“Một lần là đủ rồi hả?” Bánh Bao Xâm Lấn hẳn là đang nghĩ tới hội trưởng công hội Nguyệt Luân, lúc đầu cũng bảo là làm quen, kết quả qua ba lần cũng chẳng khá khẩm hơn gì.
“Đủ.” Diệp Tu cười nói.
Kiều Nhất Phàm được trả lời thay, cảm thấy nhiệt huyết sôi lên sùng sục. Nhìn thời gian chỉ còn vài phút, chạy đi tạt nước lạnh lau sạch mặt một cái. Cậu phải giữ vững tỉnh táo và tập trung tuyệt đối, không thể phụ sự tin cậy của đại thần.
“Đổi mới rồi, vào bản thôi”
0 giờ, phó bản đổi mới, Diệp Tu dẫn đầu mọi người vào Vùng Đất Lưu Lạc.
Lúc này, Lam Hà cũng đang bắt đầu đánh phó bản, lại bắt đầu thấp thỏm chú ý tới tin tức thế giới.
Thùy Dương Quấn Bờ liên tục spam kênh làm cậu hơi bực mình, thứ tinh thần không dứt này đã không còn là xứng danh cho chình mình nữa mà giống y như đang la lối om sòm. Người có sở thích thế này, Lam Hà không ý kiến, nhưng vấn đề là nhân vật của hắn thuộc Lam Khê Các, ai ai cũng biết, trên bảng thành tích phó bản còn đang treo chần dần tên hắn kìa.
Có thân phận công hội, hơn nữa còn đang treo thân phận cao thủ bảng đơn kỷ lục trên người, lại không màng mặt mũi gào rú liên miên trên thế giới, Lam Hà chỉ thấy mất hết thể diện.
Nhắc nhở, Lam Hà không phải chưa nói, nhưng chỉ nhận được lời đáp châm chọc của Thùy Dương Quấn Bờ. Tên này tham gia đánh được kỷ lục càng cao, càng tỏ vẻ nghênh ngang không thể cứu vãn nổi.
Trong lòng Lam Hà khỏi nói có bao nhiêu rối rắm. Cậu đương nhiên hy vọng kỷ lục công hội được giữ lại, nhưng vừa nghĩ tới vẻ kiêu ngạo của Thùy Dương Quấn Bờ, liền hận sao không có ai giẫm lên kỷ lục của nó luôn đi.
Có thể đè bẹp kỷ lục đó, đương nhiên cũng chỉ có Quân Mạc Tiếu.
Lúc này trong lòng Lam Hà có vài phần bất an. Cậu luôn để ý tới cấp bậc của Quân Mạc Tiếu, hắn ta dừng lại giai đoạn cấp 30 hơi lâu rồi. Bây giờ đám nhân vật top đầu của bọn Lam Hà đã 33. Cấp bậc càng cao, thời gian và kinh nghiệm cần để thăng cấp càng nhiều, khoảng cách sẽ càng nhỏ. Chiếu theo tốc độ của Quân Mạc Tiếu trước giờ, hẳn nên cách họ khoảng 1 cấp rưỡi, vậy mà hắn vẫn đứng ở cấp 30, ý đồ trong đấy chính là nguyên nhân khiến Lam Hà bất an.
Nhất là vừa nãy.
Lam Hà nhận được tin từ chỗ người chơi công hội đang chuẩn bị đánh phó bản, nói thấy được bọn Quân Mạc Tiếu, trong đội họ hình như xuất hiện một nhân vật mới, tên là Một Tấc Tro, quỷ kiếm sĩ, không treo danh hiệu công hội, không rõ là có công hội hay không.
Một Tấc Tro, đây là ai vậy? Lam Hà nhìn trong danh sách công hội mình, kiếm khách Lưu Mộc “hiển hách một thời” lần trước vẫn chưa login lại, trong lòng nổi lên nghi ngờ.
Lúc này trong phó bản Vùng Đất Lưu Lạc, Kiều Nhất Phàm mới gia nhập đang dùng acc Một Tấc Tro lắng nghe bố trí của Diệp Tu, phối hợp hoàn mỹ cả bốn người.
“Ừ, cứ thế này, với tiết tấu công kích của chúng ta, thời gian mở trận không được lãng phí chút nào, phải khống chế thời gian đóng băng kỹ năng thật tốt, bảo đảm hiệu suất đạt mức lớn nhất.” Diệp Tu không ngừng chỉ bảo. Dạy cậu nhỏ có trụ cột sẵn thật sự thoải mái hơn nhiều, cậu ta không giống Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn – hai người mới phải học đấu pháp của phó bản bằng cách nhớ, cho nên nếu muốn hoàn toàn hiểu thông, hai vị này kỳ thật còn không bằng vị hội trưởng Nguyệt Luân kia.
Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, thao tác đã đủ, chỉ phải ghi nhớ đấu pháp, phải có ý thức.
Hội trưởng Nguyệt Luân thì sao, rành rỏi về game, hiểu điều Diệp Tu nói, thế nhưng, thao tác không kịp, phải luyện.
Còn Kiều Nhất Phàm, ưu điểm hai bên cậu ta có toàn bộ, Diệp Tu chỉ một chút đã rõ, thao tác dễ dàng theo kịp, cho nên Diệp Tu mới dám khẳng định một lần là đủ. Tố chất của tuyển thủ chuyên nghiệp, đây không phải là thứ người thường có thể sánh bằng.
“Tàn Ảnh có thể không cần mở, tốn thời gian mở nó không bằng trảm thêm hai đao, anh không để cừu hận lây tới người em đâu, em không bị dính công kích.” Diệp Tu nói.
Tàn Ảnh là quỷ thần mà quỷ kiếm sĩ cấp 25 có thể triệu hồi về. Quỷ trận này có thể mang theo tùy thân, có điều cũng chỉ là giáp hộ thân do quỷ ảnh xoay quanh người nhân vật tạo thành thôi. Giáp hộ thân này tựa như tấm khiên, có thể làm giảm và triệt tiêu thương tổn, liên tục trong vòng 1 phút. Cấp càng cao, thương tổn bị triệt tiêu càng lớn, số lần triệt tiêu cũng càng nhiều, là một kỹ năng phòng vệ thuần túy. Trong lúc phối hợp đoàn đội, Diệp Tu lại bảo Kiều Nhất Phàm không sử dụng kỹ năng này, việc phòng vệ, để người khác lo.
Tỉ mỉ như thế, lại khiến Kiều Nhất Phàm cảm động. Cậu đã quen làm vật hi sinh, nhưng hiện tại, đội ngũ lại chủ động góp sức bảo vệ cậu.
“Ừm, Băng Trận này…”
“Có vấn đề sao?” Kiều Nhất Phàm sợ hãi.
“Không không, mở rất tốt rất đúng lúc.” Diệp Tu nói xong chuyển sang phía Bánh Bao Xâm Lấn: “Bánh Bao lần này là lỗi của em đấy”
“Của em của em.” Bánh Bao Xâm Lấn lên tiếng trả lời.
Trong đấp pháp lập ra vốn không nên phóng thích Băng Trận ngay lúc này, nhưng do Bánh Bao Xâm Lấn phạm lỗi, tình huống đã xảy ra thay đổi. Kết quả Kiều Nhất Phàm tự mình điều chỉnh, sửa thành phóng thích Băng Trận lúc này, cũng tức khắc đạt tới hiệu quả khống chế, giảm bớt áp lực đội ngũ.
Băng Trận, là quỷ thần “Băng Hồn” của quỷ kiếm sĩ cấp 30. Kết giới bảo hộ của Băng Hồn, gây thương tổn pháp thuật hệ băng tới địch nhân xông vào phạm vi, còn có tỉ lệ hoàn toàn đóng băng luôn mục tiêu, là một quỷ trận công kích.
“Có điều, em vẫn còn một lựa chọn khác tốt hơn ở đây.” Diệp Tu phê bình sai lầm của Bánh Bao Xâm Lấn trước, rồi mới quay sang nói với Kiều Nhất Phàm.
Chương 177: Hai quỷ đập trận
Edit: Kha | Beta: Pi
“Em xem. Sai lầm vừa rồi của Bánh Bao khiến việc tụ quái không được hoàn mỹ, ba con quái tán loạn cậu ấy dẫn đến lại vừa hay hướng về phía em. Thật ra em không cần dùng Băng Trận khống chế ngay, ra Nguyệt Quang Trảm trước, ba con quái sẽ bị đẩy lùi vài bước, việc tụ quái vẫn có thể hoàn thành. Sau đó em mới dùng Băng Trận để khống chế công kích cả trận thì tốt hơn.” Diệp Tu nói.
“Nhưng vừa rồi quái tán loạn không chỉ có ba con.” Kiều Nhất Phàm nói.
“Không phải còn có bọn anh sao?” Diệp Tu cười, “Tụi anh cũng sẽ dựa vào sai lầm mà điều chỉnh lại.”
“Nếu xảy ra sai sót như vậy, phải chăng kỷ lục không phá được nữa?” Kiều Nhất Phàm nói.
“Ha ha, nếu dựa vào góc độ phá kỷ lục, khống chế trận thế nào cũng không ảnh hưởng mấy, thời gian chiếm được không đủ để phá kỷ lục. Có điều, so với kỷ lục, chúng ta cần rèn luyện ý thức và phán đoán của mình trong những tình huống thế này hơn. Ở trường hợp vừa rồi, em có thể thuận lợi dùng Băng Trận khống chế trong phó bản, nhưng còn ở đấu trường thì sao? Em có chắc Băng Trận của mình sẽ không bị cắt ngang dưới tình huống không có bất cứ thứ gì che chở và khống chế không?
Kiều Nhất Phàm lập tức giật mình: “Em hiểu rồi.”
“Tuy chỉ là một phó bản nhỏ, nhưng vẫn phải cố gắng nâng cao ý thức” Diệp Tu cảm khái.
“Vâng ạ, vâng ạ.” Kiều Nhất Phàm vâng dạ không ngớt, cậu cảm thấy dường như có một cánh cửa đang dần mở ra trong lòng. Tựa như kỹ thuật và thực lực của cậu gặp phải nút thắt, bấy giờ lại được gỡ ra từng chút một. Cậu không biết là do thay đổi chức nghiệp hay là vì nhận được sự chỉ bảo của đại thần, mà có lẽ bao gồm cả hai nhỉ? Kiều Nhất Phàm ngẫm nghĩ.
Tuy cậu đã chú ý rất nhiều, nhưng nghe xong Diệp Tu nói, cậu mới biết được bản thân vẫn không đủ chú trọng phó bản nhỏ nhoi này. Dù chỉ là một phó bản thế này, chỉ cần đủ chú trọng cũng có thể nâng cao chính mình.
Dưới sự chỉ bảo không ngừng của Diệp Tu, đội ngũ tiến quân nhanh chóng. Đấu pháp mà bọn Diệp Tu đang dùng, chính là đấu pháp “Thiếu một người” đã thực hành hôm qua.
Số quái ban đầu giết không hết, những nơi luôn rơi vào cuộc phản kích của quân địch, sau khi có thêm Một Tấc Tro, tất cả chợt trở nên hoàn hảo.
Đường Nhu không biết dùng từ gì để miêu tả nỗi kinh sợ trong lòng. Người chưa tới mà đã đoán được vị trí phối hợp, đã thế còn chính xác và mạnh mẽ như vậy, khi nào bản thân mới theo kịp đây.
“Hai đứa em” Diệp Tu hiện đang nhắc nhở Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, “Nhớ chú ý quỷ trận của cậu ấy nhiều hơn, phối hợp cần phải tương hỗ với nhau, mà các em có biết hiệu quả của những quỷ trận này không?”
“Không biết. . . . . .” Hai người đồng loạt đáp.
Diệp Tu bó tay, hiển nhiên cũng phải giới thiệu một phen. Sự giúp đỡ từ những nghề không mang tính phụ trợ chính là tính toán cách phối hợp, nên ở phương diện khác cũng phải hiểu biết đầy đủ để lợi dụng những chiêu hỗ trợ ấy mới được. Ngay cả tác dụng của chúng còn không biết, nói gì đến lợi dụng chứ?
Quỷ kiếm sĩ cấp 30, trừ bỏ quỷ thần Tàn Ảnh chuyên về phòng ngự và Băng Trận của quỷ thần vừa công kích vừa khống chế trận ra, còn có Đao Hồn đã học ở cấp 10.
Lực lượng của quỷ thần Đao Hồn, là tăng sức lực và trí lực cho những đồng đội nằm trong kết giới do Đao Hồn bảo vệ. Mà sức lực và trí lực lại quyết định sức công kích vật lý và pháp thuật. Có thể nói rằng, bất kể chức nghiệp nào cũng sẽ được cường hóa mạnh mẽ trong kết giới của Đao Hồn, kỹ năng này còn được người chơi gọi tắt là Đao Trận.
Cấp 10 có thể học, hễ nhân vật lên 3 cấp có thể tăng 1 cấp kỹ năng, quỷ kiếm sĩ cấp 30 sẽ đạt được Đao Trận cấp 7, tăng 105 điểm sức lực và trí lực. Diệp Tu vừa nói ra con số này, Đường Nhu cùng Bánh Bao Xâm Lấn đều rất đỗi kinh ngạc. Số liệu chính là con số thể hiện trực tiếp và khách quan nhất, hai người mở bảng cá nhân ra, lập tức nhìn thấy tác dụng của 105 điểm sức lực và trí lực ấy đáng sợ đến chừng nào.
Pháp sư chiến đấu và lưu manh cấp 30, hai chức nghiệp này giống nhau về mặt gia tăng điểm thuộc tính, tại cấp 30, không tính trang bị và khen thưởng từ nhiệm vụ, sức lực và trí lực đều là 105 điểm.
Một cái Đao Trận của quỷ kiếm sĩ lại tăng thêm cho hai người điểm thuộc tính của cả 30 cấp, thế thì bảo sao hai người lại không kinh ngạc.
Đương nhiên, thuộc tính nhân vật không thể chỉ nhìn một thân trần trụi được, trên thực tế, tính cả trang bị và khen thưởng từ nhiệm vụ, hai nhân vật không chỉ có từng ấy.
Có điều, 105 sức lực và trí lực cũng đủ chấn động trong lòng rồi.
Quỷ kiếm sĩ phải dùng quỷ trận vào thời điểm thích hợp, mà những nhân vật khác đương nhiên phải lợi dụng trọn vẹn quỷ trận, ít ra trong thời gian quỷ trận xuất hiện, mọi người đứng trong trận phải dồn sức tấn công.
Nhìn đến số liệu cực hãi hùng của quỷ trận, Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn đã hoàn toàn hiểu rõ chuyện này. Phối hợp tiếp đấy, sự tương trợ của hai bên càng trở nên thuận lợi. Mới chỉ là lần thực hành đầu tiên, lại mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với hội trưởng của công hội Nguyệt Luân trước đây.
Nếu đã xuất sắc thế, bọn họ phối hợp cũng không quá tốn sức. Mấu chốt vẫn là do tố chất nghề nghiệp cùng với ưu điểm nhìn bao quát và xem xét thời cơ của của Kiều Nhất Phàm. Bản thân của Kiều Nhất Phàm cũng tìm được cảm giác như cá gặp nước trong phó bản nhỏ này. Không, nói chính xác hơn là, tìm được cảm giác như cá gặp nước trong đoàn đội này. Kiều Nhất Phàm tin rằng, dù không phải tại Vùng Đất Lưu Lạc, ở bất luận chỗ nào đi nữa, có là trên trận đấu chuyên nghiệp, mình chắc chắn cũng có một vị trí riêng trong đội ngũ thế này.
Thật cảm động!
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Kiều Nhất Phàm đã nhiều lần cảm nhận được niềm hạnh phúc mà trước nay chưa từng có, đây là chuyện chưa từng xảy ra khi cậu đặt chân vào giới chuyên nghiệp. Đối với việc này, cậu chỉ có thể cố gắng đánh tốt phó bản để báo đáp lại, tuy đây chỉ là phó bản Vùng Đất Lưu Lạc thấp cùng cực mà thôi.
Một đường thuận lợi tiến lên trước, nháy mắt đã đến BOSS cuối Toya của Vùng Đất Lưu Lạc, Kiều Nhất Phàm vốn đầy chờ mong sự chỉ huy của đại thần, cậu biết rõ Toya của phó bản này chính là yếu tố mấu chốt ảnh hưởng đến kỷ lục.
Ai dè đại thần chợt trở nên ít lời hẳn, ở đây cả đội cứ như được phát huy tự do. Tuy cũng có phối hợp, nhưng nhìn thế nào cũng không đủ tiêu chuẩn, có nhiều lúc lại trông khá bị động trước mặt Toya.
Kiều Nhất Phàm là tuyển thủ chuyên nghiệp, có sức phán đoán chuyên nghiệp, cậu đánh giá sơ qua đấu pháp này, liền cảm thấy không thể nào đột phá nổi kỷ lục hiện thời.
Kiều Nhất Phàm hơi mờ mịt, bản thân cậu cũng có thể thiết kế phương pháp phối chiêu ở đây, ít ra mạnh mẽ hơn cách đánh tự do và lộn xộn thế này, chẳng lẽ Diệp Thu đại thần không hề nghĩ đến sao?
Đang ngơ ngơ, chợt nghe thấy Quân Mạc Tiếu vừa lúc di chuyển đến cạnh mình hỏi: “Em cảm thấy ở đây thế nào?”
Kiều Nhất Phàm hơi do dự, cuối cùng thành thật bảo: “Em thấy, nếu cứ thế này sẽ rất khó vượt qua kỷ lục hiện tại.”
“Cậu đừng lo lắng.” Hàn Yên Nhu của Đường Nhu chẳng biết đến cạnh hai người từ lúc nào, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người nên cũng tham gia vào: “Tại ai đó không chịu cố hết mình đấy, không thì cậu đã thấy một màn khác xa rồi.”
“Ha ha.” Diệp Tu cười cười, sau đó nói với Kiều Nhất Phàm: “Cái màn ấy em nhìn sẽ biết phối hợp thế nào ngay, cố lên”
“Ơ . . . . .” Kiều Nhất Phàm không hiểu gì cả, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Đánh xong chuyến phó bản, ai cũng ngầm hiểu nên đánh thế nào.
“Hai cơ hội nữa” Diệp Tu nhấn mạnh, không chỉ nói cho Kiều Nhất Phàm, mà còn nói với ba người kia. Không phải chỉ cần kỹ thuật tốt thì sẽ không phạm lỗi.
“Vâng.” Đường Nhu đáp gọn lỏn.
“Anh cứ yên tâm, em thích nhất vụ vào mấu chốt mới phát huy hết mình đấy.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
“Anh cũng vậy đó…” Tô Mộc Tranh thế mà lại nhắc nhở Diệp Tu, Diệp Tu không thần thông đến nỗi chẳng phạm sai lầm nào, chơi game suốt mười năm, kinh nghiệm giải quyết sai lầm của hắn cũng vô cùng phong phú.
“Bắt đầu”
Ra lệnh một tiếng, lần phá bản thứ hai bắt đầu.
Tiến vào bản dụ quái, phần đầu tiên của đấu pháp cũng tương tự với hồi mang theo hội trưởng của công hội Nguyệt Luân, chẳng qua bây giờ không có ai leo lên địa điểm cao nữa, Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm vừa mới bắt đầu đã hỗ trợ tấn công cho ba người dẫn quái, ngay vào lúc quái vừa gom lại một chỗ. . . . . .
“Đao. . . . . . Trận. . . . . .”
Diệp Tu mới nói một chữ, Đao Trận của Kiều Nhất Phàm đã sớm phóng ra.
Nắm bắt thời cơ hoàn mỹ, phối hợp với đội ngũ không chê vào đâu được.
Diệp Tu hết sức vui mừng, mang theo cao thủ thế này thật thoải mái, hòa mình quả thực rất nhanh.
Đám bọn họ hiển nhiên cũng cực kỳ cẩn thận, khống chế quái để chúng không thoát khỏi phạm vi của Đao Trận. Bên trong và bên ngoài kết giới, hiệu suất tấn công của mọi người không hề giống nhau.
Chẳng qua có hơi đáng tiếc, hiệu quả của Đao Trận chỉ kéo dài 20 giây, đóng băng lại tới 30 giây, không thể giữ suốt hành trình, luôn sẽ tồn tại 10 giây đánh chay.
Nhưng trước khi Đao Trận nhanh chóng biến mất, Quân Mạc Tiếu đột nhiên nhảy ra sau tránh quái. Tiếp đấy rút kiếm vung lên, một làn sương khói mông lung như tràn ra từ đầu kiếm, ngưng kết thành hình.
Đao Trận của Một Tấc Tro biến mất, một cái kết giới màu tím đen do quỷ thần khống chế lại hình thành ngay sau đấy.
Đao Hồn
“Đao Trận hả, anh cũng có mà” Diệp Tu vừa dứt lời, đầu kiếm trong tay Quân Mạc Tiếu lại chém lên, kỹ năng sử dụng chính là của cuồng kiếm sĩ.
“Tán nhân. . . . . .” Kiều Nhất Phàm kịp thời phản ứng. Đao Trận của quỷ kiếm sĩ là kỹ năng cấp 10, tán nhân đương nhiên sẽ có. Hiệu quả của hai Đao Trận không thể chồng chất lên nhau, nhưng có thể luân phiên sử dụng để xóa đi khoảng thời gian đánh chay.
Song quỷ phối hợp như vậy trong Vinh Quang cũng được đặt tên riêng, gọi là “Hai quỷ đập trận” .
Trong Liên minh Chuyên nghiệp hiện nay chỉ có chiến đội Hư Không mới thỉnh thoảng dùng cách chiến đấu này. Đội của họ ngoại trừ trận quỷ đầu tiên Phùng Sơn Quỷ Khấp của Lý Hiên, vẫn còn một người theo nghề quỷ kiếm sĩ.
Có điều, “Hai quỷ đập trận” của bọn Diệp Tu không trọn vẹn, dù sao tán nhân của Quân Mạc Tiếu chỉ sử dụng được mỗi lực lượng của quỷ thần “Đao Hồn” mà thôi. Nhưng chỉ cần liên tiếp như vậy, lại bảo đảm hiệu suất lớn nhất cho việc tấn công lúc bấy giờ.
Dễ như bỡn, đợt quái đầu đã bị tiêu diệt nhanh chóng ngay khi quỷ trận biến mất.
Đợt quái hai. . . . . .
Đợt quái ba. . . . . .
Đợt quái bốn. . . . . .
Một đường càn quét, không trao đổi gì nhiều, thậm chí không có câu chỉ huy nào. Không chỉ Kiều Nhất Phàm, hai người đã phá bản nhiều lần như Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn cũng không cần Diệp Tu nói thêm gì nữa, vậy nên cả hai có thể làm đến hoàn hảo.
Quỷ trận của Kiều Nhất Phàm cũng được sử dụng vừa phải, cần sẽ hiện lên, không cần sẽ không ném bậy ném bạ. Nối tiếp hoàn mỹ với Đao Trận mà Quân Mạc Tiếu thỉnh thoảng lại sử dụng.
Không có sự trì hoãn gì, mọi người dùng tốc độ cực cao đổ bộ vào vườn hoa phía sau phó bản, thời gian vừa vặn 18 phút.

Chương 178: Toại nguyện
Edit: Hwan | Beta: Kha
BOSS Toya cuối cùng, nếu phát huy tự do như lần trước thì thời gian khó mà nói được. Đây vốn là một con BOSS khó chơi, bọn cao thủ lão làng như Xuân Dịch Lão của Lam Khê Các cũng phải luyện tập cực nhọc mới có thể phối hợp khống chế nó. Vậy lúc này thì sao? Có thủ đoạn gì chăng? Kiều Nhất Phàm nghĩ tới câu nói đại thần không dùng hết sức mình lúc trước, có chút tò mò và nghi hoặc.
“Đao Trận” Diệp Tu xông lên hét to.
Nếu theo sự phán đoán của mình, Kiều Nhất Phàm chắc chắn sẽ không dùng Đao Trận lúc này, nhưng cậu tin tưởng phán đoán của đại thần, nghe tiếng liền phóng Đao Hồn ra. Ác quỷ hiện lên từ thanh đao của Một Tấc Tro, không khác gì Đao Hồn mà Quân Mạc Tiếu phóng ra, một làn khói tựa âm hồn ngưng tụ thành Đao Hồn sau khi đọc phép xong, kết giới lập tức phủ xuống.
Mà tiếng “Đao Trận” này dường như cũng đang ra lệnh cho người khác, pháo trong tay Phong Sơ Yên Mộc chợt phun ra ngọn lửa, một pháo đánh trúng BOSS Toya đang dạo bước ở vườn hoa phía sau.
Toya vừa xoay đầu đã phi người xông tới, giẫm lên thềm đá trong vườn, vọt lên cao rồi đạp qua đây. Quân Mạc Tiếu nghiêng người tiến lên, Ô Thiên Cơ run lên biến thành hình thái chiến mâu, Toya đột nhiên biến mất giữa không trung, chính là bị Viên Vũ Côn của Quân Mạc Tiếu kéo xuống đất.
“Nhanh quá”
Ánh mắt Kiều Nhất Phàm đương nhiên không giống Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn. Hai người hoàn toàn thờ ơ với những đòn công kích mà Diệp Tu thỉnh thoảng thao tác ra. Nhưng Kiều Nhất Phàm chí ít có thể vừa nhìn đã biết ngay độ khó trong đấy.
Vị trí di chuyển, tốc độ tay, điều khiển, dự đoán.
Đây là tình huống mà không thể thiếu bất kỳ thứ nào kể trên mới có thể hoàn thành chính xác được. Viên Vũ Côn vừa ra có thể móc trúng quái ngay ư? Vinh Quang cũng không phải trò chơi đơn giản như vậy.
Viên Vũ Côn là kỹ năng cưỡng chế bắt lấy, Toya không thể dùng Chịu Thân tránh cú ngã này. Nhưng tốc độ của nó rất nhanh, vừa rơi xuống đất đã gây sóng địa chấn để đứng dậy. Quân Mạc Tiếu đoán ra từ lâu, sau khi dùng Viên Vũ Côn liền lùi về sau tránh né. Sóng địa chấn do Toya gây ra không những không khiến người chấn động, ngược lại còn bị Quân Mạc Tiếu rút kiếm chém trúng một nhát Rút Đao Trảm.
“Nhanh quá”
Trong lòng Kiều Nhất Phàm vẫn lưu lại ấn tượng này. Tiết tấu chiến đấu giữa Toya và Quân Mạc Tiếu thật sự quá nhanh. Toya lại là NPC của hệ thống, thời gian phán đoán và suy nghĩ có thể rất ngắn, nhưng còn Quân Mạc Tiếu thì sao? Dường như cũng chẳng cần nghĩ ngợi mà ra chiêu liên tục, mới chiêu đầu tiên đã khắc chế được thế công của Toya.
Ưu thế của tán nhân.
Kiều Nhất Phàm có thể hiểu được điều này, nhưng quan trọng hơn là, Diệp Thu đại thần dường như không hề suy nghĩ đã lựa ra được kỹ năng thích hợp nhất trong muôn vàn kỹ năng, sự suy đoán này quá nhanh và tinh vi, quả thực sánh bằng hệ thống tính toán.
“Đáng sợ quá!” Kiều Nhất Phàm kinh hãi trong lòng, kinh nghiệm của người này phong phú đến nhường nào? Có lẽ những tuyển thủ chuyên nghiệp khác cũng có thể làm ra những suy đoán chính xác ấy, nhưng muốn làm đến bốn chữ “không cần nghĩ ngợi”, chỉ sợ chẳng có bao người. Kinh nghiệm được tích tụ theo thời gian, mà thời gian lại chẳng chừa bất cứ ai. Những kẻ lão làng không thể nào có được trạng thái mạnh mẽ sục sôi như đám người mới, mà người mới muốn có được kinh nghiệm dày dặn như nhóm lão tướng, cách duy nhất chỉ có thể chờ mình già đi.
Dưới tình huống một mình Quân Mạc Tiếu liền có thể hạn chế Toya, cửa ải cuối cùng quả nhiên trở nên vô cùng dễ dàng. Với bốn người còn lại, đây giống như một cuộc chiến cực kỳ bình thường, đối mặt một con BOSS cực kỳ bình thường, bọn họ chỉ cần phối hợp với Quân Mạc Tiếu tấn công là được.
Đao Hồn, Băng Hồn.
Kiều Nhất Phàm luân phiên sử dụng hai cái quỷ trận, rồi lại dùng kỹ năng Quỷ Trảm, Nguyệt Quang Trảm, Mãn Nguyệt Trảm góp chút sức tấn công. Nhưng mà làm “trận quỷ”, những kỹ năng trảm ấy không được cao cấp cho lắm, điểm kỹ năng phải tiết kiệm để dùng ở những loại lực lượng quỷ thần khác. Khả năng tấn công của “trận quỷ” kém hơn “trảm quỷ” rất nhiều.
1 phút.
Sinh mệnh Toya đã giảm xuống một phần ba, tiếp tục duy trì tiết tấu như vậy, hiển nhiên có thể chấm dứt trận đấu trong 4 phút. Thời gian dư dả như thế, thậm chí có thể phạm chút sai lầm.
Mạnh quá.
Kiều Nhất Phàm cảm thán. Tuy cậu rất được coi trọng ở trong đội ngũ này, nhưng cậu biết rõ, mình không phải là nhân vật có yếu tố quyết định kỷ lục.
Trận quỷ có thể tăng thực lực cho toàn đội, trên lý luận, đội ngũ càng nhiều người, tác dụng của trận quỷ càng lớn. Đây cũng là nguyên nhân mà các công hội lớn đặc biệt bồi dưỡng một vài trận quỷ.
Nhưng trong trận đấu Liên minh Chuyên nghiệp, nhân số đội ngũ cao nhất là năm, khiến lý luận sự hỗ trợ cường hóa vô hạn của trận quỷ bị hạn chế trong một phạm vi nhất định. Trong đoàn đội năm người, nếu có một trận quỷ phụ trợ khống chế thì chưa chắc mạnh hơn bất kỳ nhân vật có phong cách khác.
Trong đội năm người, trận quỷ cũng chỉ là một sự lựa chọn trong chiến thuật. Nó không kém hơn bất kỳ chức nghiệp nào, cũng không hữu dụng hơn ai, cũng chỉ là một chiến thuật trong phần đông chiến thuật mà thôi.
Lúc này Vùng Đất Lưu Lạc là phó bản năm người, tác dụng của trận quỷ trong đội cũng giống thế. Có thể hỗ trợ, nhưng sự trợ giúp này cũng không phải nguyên nhân khiến đội ngũ phá được kỷ lục cực hạn.
Nguyên nhân chân chính là do Quân Mạc Tiếu.
Là đặc điểm của tán nhân được phát huy trọn vẹn mới có thể vượt qua cực hạn của phó bản này.
Bởi vì là tán nhân, mới có thể đánh ra “hai quỷ đập trận”.
Bởi vì là tán nhân nên Toya mới bị áp chế hoàn toàn. Mà một người áp chế thì càng sắc bén và hữu hiệu hơn so với cả đội ngũ phối hợp áp chế.
Hơn nữa, vũ khí của Quân Mạc Tiếu, rõ ràng là tự chế, là vũ khí bạc cực phẩm. Vũ khí bạc có ý nghĩa gì, làm sao mà Kiều Nhất Phàm không biết chứ? Đội ngũ khác không hề có ưu thế về lực tấn công này đâu.
Kỷ lục ngay tại trước mắt.
2 phút trôi qua, thanh máu của Toya đã mất đi hai phần ba.
Công kích, công kích, công kích.
Năm người không ngừng công kích. Kiều Nhất Phàm chỉ mới tổ đội lần hai cùng bốn người, lại chẳng thấy chút không quen nào. Đây chính là đặc điểm và sở trường của cậu, cậu rất biết cách chủ động phối hợp với người khác. Đây rốt cuộc là thiên phú hay được dưỡng thành từ việc làm kẻ bên lề, không ai biết rõ.
“Chú ý, sắp máu đỏ rồi.” Khi máu của Toya gần giảm xuống một phần mười, Diệp Tu kêu lên.
Đám người Đường Nhu hoàn toàn hững hờ, lần trước Toya máu đỏ bạo kích không làm được trò mèo gì cả, vẫn bị Quân Mạc Tiếu chặn mọi đường.
Mà bấy giờ Kiều Nhất Phàm cũng chuẩn bị vì máu đỏ. Trông thấy chớp mắt sẽ máu đỏ, đột nhiên ra ngay một kỹ năng Quỷ Trảo. Toya bị hất lên không, tiếp đấy Nguyệt Quang Trảm chém lên người Toya đang lơ lửng. Sau đó, đầu kiếm ngưng kết thành một khối băng tuyết rồi bất chợt vỡ vụn, Băng Hồn hiện ra, là Băng Trận.
Từ trên không rớt xuống, Toya phải liên tục chịu đựng thương tổn do đóng băng, rơi xuống đất “cộp” một tiếng lại bị đông thành một khối băng lớn. Vũ khí của năm người đồng loạt dâng lên tiếp đón, khối băng Toya cũng bị thương liên tục. Nhưng dù sao sức kháng cự của BOSS rất mạnh mẽ, hơn nữa thời gian đóng băng cũng không quá lâu, nhưng Toya phá băng ra thì còn có năng lực gì nữa? Chỉ có thể giảm máu không ngừng dưới tay thủ lĩnh Quân Mạc Tiếu cùng đồng bọn.
Thiên Kích, Long Nha, Lạc Hoa Chưởng, Pháo Chống Tăng, còn có cục gạch bay ra từ một góc độ hèn hạ nào đó.
Trải qua hàng loạt công kích, Toya mang theo ánh lửa sau vụ nổ từ Pháo Chống Tăng, bị đánh bay đến một bức tường đá trong vườn, không ai công kích thêm nữa, một khắc này Toya cũng bị đánh chết.
Hệ thống thông báo.
Chúc mừng người chơi Quân Mạc Tiếu, Phong Sơ Yên Mộc, Bánh Bao Xâm Lấn, Hàn Yên Nhu, Một Tấc Tro phá vỡ kỷ lục Vùng Đất Lưu Lạc, thành tích 22 phút 35 giây 22.
Thế giới sau hồi yên lặng ngắn ngủi, đột nhiên bắt đầu bùng nổ.
Không có gì quá kinh ngạc, đám người mới ở khu mới không hiểu mấy số liệu kỷ lục trong phó bản lắm, bọn họ không bị kỷ lục quá cao này dọa sợ như đám ma cũ. Người chơi ở khu 10, trong đầu chỉ có một nhận thức chung, phá kỷ lục, kỷ lục lại bị Quân Mạc Tiếu phá nữa.
Vì thế lúc này xuất hiện trên kênh thế giới, chủ yếu là những tin chúc mừng.
Mà mục tiêu chúc mừng, thế nhưng không phải đội ngũ Quân Mạc Tiếu, mà là Lam Khê Các, cùng với cái thằng tên Vân Thính Đao của Lam Khê Các.
Vân Thính Đao chính là Thùy Dương Quấn Bờ, là người thường hay gọi hồn Quân Mạc Tiếu trên kênh thế giới, kêu gào người ta đến phá kỷ lục của mình.
Lúc này, người chơi đồng loạt chúc mừng Lam Khê Các và bạn trẻ Vân Thính Đao rốt cuộc cũng được toại nguyện. Sự cay nghiệt của đám người chơi chưa bao giờ được đánh giá dựa trên cấp bấc, đám ma mới luôn có sẵn cách châm biếm của riêng mình.
Sắc mặt Thùy Dương Quấn Bờ trở nên trắng bệch. Mấy phút trước, hắn vừa mới gửi xuống một tin nhắn. Hiện tại hắn vẫn luôn canh giữ ở đây để mở chế độ trào phúng thường trực. Ai dè một tin tức hệ thống lại đáp lại hắn, người chơi trên thế giới bắt đầu châm biếm hắn.
“Làm sao có thể?” Thùy Dương Quấn Bờ không thể tin nổi.
Kỷ lục bọn họ lập được đã là cực hạn rồi, Thùy Dương Quấn Bờ cảm thấy không thể nào rút ngắn được, nhưng giờ lại bị đối phương rút ngắn hơn 2 phút, Thùy Dương Quấn Bờ không thể tưởng được đám này đã làm như thế nào.
Tiếng trào phúng vẫn còn tiếp tục, ném đá người rồi bị người ném đá, loại tiết mục này ngay cả quần chúng không liên quan cũng thích hóng hớt, mọi người hăng hái thảo luận tâm trạng của bạn Vân Thính Đao lúc bấy giờ trên kênh thế giới, nói xấu không ngừng. Thùy Dương Quấn Bờ không dám nhìn nữa, hắn sợ mình bị tức chết trước máy tính.
Đáp lại thế nào đây? Thùy Dương Quấn Bờ cúi đầu nhìn bàn phím, nhưng không biết  nên gõ chữ gì.
Một âm thanh thông báo bạn tốt lên xuống mạng của hệ thống vang lên, Thùy Dương Quấn Bờ ngẩng đầu liếc nhìn theo bản năng.
Là Lam Hà logout, Thùy Dương Quấn Bờ đương nhiên biết Lam Hà đi đâu làm gì. Thùy Dương Quấn Bờ cảm thấy xấu hổ và tức giận. Cái tên này xem như nắm thóp được  mình rồi.
Thùy Dương Quấn Bờ nhận ra tình cảnh không ổn của mình.
Làm sao đám Quân Mạc Tiếu phá được kỷ lục? Nếu biết được có lẽ còn kiếm được câu giải thích, chắc không phải đám kia xài đồ cam hết nhỉ?
Ý nghĩ này quanh quẩn trong đầu Thùy Dương Quấn Bờ, mà chính hắn cũng không quá tin tưởng. Chỉ vì một kỷ lục phó bản lại đầu tư lớn như thế? Huống hồ có tiền cũng chưa chắc kiếm được nguyên bộ trang bị màu cam cấp 30 ở khu mới, còn là cho cả đội nữa, đồ cam cũng có phải bắp cải đâu.
“Quân Mạc Tiếu thế mà phá được kỷ lục của tụi tao, có tài đấy! Hiện tại có rảnh solo không?”
Đắn đo hồi lâu, Thùy Dương Quấn Bờ mới gởi những lời này đi.
Chương 179: Lật ngược tình thế.
Edit: Tam | Beta: Zencest
Toàn kênh thế giới thi nhau giễu nhân vật Vân Thính Đao của Thùy Dương Quấn Bờ, một bên hóng người này đáp trả. Cho nên khi hắn gửi một câu này đi, rất nhiều người nhìn thấy, sau đó tin spam thi nhau tuôn trào. Gì mà “Vân Thính Đao chuẩn men!”, “Vân Thính Đao đúng là đàn ông đích thực!”, “Vân Thính Đao có chết cũng không lùi bước!”, giọng điệu rõ mỉa mai. Một tên kiêu chảnh như vậy, đi đến đâu cũng không khiến ai ưa được.
Nhưng tên kiêu chảnh kia chưa chắc không biết chuyện này, hắn vốn cũng chẳng cần ai thích sự quá quắt của mình, cảm giác đứng ở nơi cao giẫm lên đầu thiên hạ thích hơn nhiều.
Nhưng loại người này, đương lúc oai phong bị đạp thẳng một phát rớt đất, đúng là không còn gì đau khổ hơn nữa. Thùy Dương Quấn Bờ ẵm cái kỷ lục nghênh ngang khắp nơi, tuy người người chửi bới, nhưng không có khả năng phá kỷ lục của hắn, đây là hạnh phúc của việc hống hách. Nhưng Quân Mạc Tiếu lại làm được điều đó, giẫm nát hắn dưới chân, hắn căm hận bao nhiêu cũng không đủ.
Bây giờ lại thách thức Quân Mạc Tiếu, Thùy Dương Quấn Bờ làm vậy vì muốn giữ vững vẻ ta đây của mình. Kỷ lục kia hắn đã bó tay, chỉ có thể dùng cách solo để chứng minh hắn không phải chỉ biết giả vờ, mà là thực sự có thực lực, đây chính là đỉnh cao của hống hách.
Trong vô số lời móc mỉa, Thùy Dương Quấn Bờ chờ mong Quân Mạc Tiếu trả lời.
Hắn rất nhanh đã nhận được đáp án, Quân Mạc Tiếu bấy giờ gửi đi một tin: “Tối mai, lấy acc chính solo.”
“Được, hi vọng tới lúc đó mày không quay đầu bỏ chạy!” Thùy Dương Quấn Bờ lạnh lùng gõ xuống. Đợi một lúc lâu cũng không thấy ai đáp trả, thứ khiêu khích tẻ ngắt này cũng mong Diệp Tu để ý sao? Lúc này người ta đã tổ đội vào bản mất rồi. Mọi người vẫn hết mực tập trung, nhất là ở BOSS cuối, phối hợp với Quân Mạc Tiếu càng thêm nhuần nhuyễn. Qua lượt này, kỷ lục lại phá thêm lần nữa.
22 phút 29 giây 57’.
Kỷ lục chỉ hơn 6 giây, không nhiều, nhưng vượt qua cực hạn thì đây cũng không phải chuyện dễ, xem như là một kết quả cực tốt.
Thế giới lại tiếp tục dậy sóng, mọi người đùa nhau, cái tát tai này thì ra là hai lần liên kích.
Cùng lúc, ba lượt phó bản đã hết, bốn người Quân Mạc Tiếu cũng lên cấp 31. Tô Mộc Tranh out trước, Kiều Nhất Phàm cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, vốn không rảnh thâu đêm, nhưng sau ba lượt phó bản cùng Diệp Tu, trong lòng vẫn kích động không thôi. Đánh xong ba lượt phó bản cũng chưa chịu ngủ, tiếp tục theo ba người khác đi phó bản Khe Núi Nhất Tuyến.
Phía Lam Khê Các, bọn Xuân Dịch Lão nghe tin Lam Hà báo cáo vội chạy về khu 10 nhìn kỷ lục mới trên bảng xếp hạng, chỉ biết đường câm họng. Chưa kịp bình tĩnh lại, thì gặp phải lần liên kích tiếp theo của đối phương.
Lần đầu, còn có thể đổ lỗi cho định mệnh.
Nhưng liên tiếp hai lần, chính là thực lực chân chính rồi.
Kỷ lục bị phá, dù Xuân Dịch Lão đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn từ góc độ lợi ích của công hội, đây quả là một kết quả tồi tệ cực kỳ. Mà kết quả bất đắc dĩ ấy lại không thể không liều, nếu không gã biết ăn nói thế nào với đám người nhà mình. Đại chiến kỷ lục ở khu 10 đang là chủ đề buôn chuyện trong tổng bộ công hội ở Thần Chi Lĩnh Vực đấy. Muốn thực hiện chính sách thỏa hiệp, gã cũng phải khiến tất cả mọi người cùng cảm thấy không còn đường lui nào, nhất là với nhóm người Thùy Dương Quấn Bờ.
Để Lam Khê Các có thể ổn định phát triển, cuộc tranh đấu này đã hi sinh một phần lợi ích ở khu 10. Như hiện tại, hình tượng còn chưa kéo về, lại thêm một đợt phong ba, trở thành trò hề cho khu 10. Hình tượng gì đấy đành phải ngày sau tính tiếp. Vì vậy nói không ngoa, từ đây có lẽ sự phát triển của Lam Khê Các đã chậm hẳn một nhịp so với các công hội khác.
Nhưng, vẫn còn một cơ hội lật ngược tình thế.
Thùy Dương Quấn Bờ khiêu chiến Quân Mạc Tiếu, chính là cơ hội này.
Dù Lam Hà không ủng hộ, cũng không quan tâm, nhưng vẫn phải thừa nhận nếu Thùy Dương Quấn Bờ thắng, đây nhất định sẽ là cú hích mạnh nhất kéo thể diện Lam Khê Các trở lại. Lần solo này nhận được chú ý rất cao, toàn thế giới đều đang bàn tán, không biết bao nhiêu người chờ tối mai để xem trò vui.
Hành động của Thùy Dương Quấn Bờ, nghĩ lại cũng không phải bị chập IC, đây là biện pháp cứu giúp thanh danh công hội tốt nhất bấy giờ. Chỉ là, hắn thắng nổi ư?
Lam Hà rất nghi ngờ, nhưng không nói gì, dẫu sao cậu vẫn phải đứng bên phe công hội nhà mình. Lúc này, việc cần làm là trông đợi vào chiến thắng của Thùy Dương Quấn Bờ, dù rằng khỏi nghĩ cũng biết gã này mà thắng, đuôi vốn vểnh cao tận trời sẽ thẳng ra ngoài vũ trụ luôn.
Tranh chấp kỷ lục lần này, Mưu Đồ Bá Đạo cũng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.
Lam Khê Các đi đầu, việc này cả làng đều vui. Vậy nên cả bọn ung dung đứng ngoài vòng tranh đấu kỷ lục của Lưu Ly Chi Địa, dù bị xem là một công hội vô dụng suốt hai ngày cũng chả sao, đây muốn xem thử Quân Mạc Tiếu sẽ có thái độ gì, phản ứng làm sao.
Kết quả, tất cả đều nhìn thấy, người ta trốn đi giết BOSS dã ngoại 36 cấp xong, thong dong quay về đạp hai đạp lên kỷ lục của Lam Khê Các.
Lão đại Tưởng Du của Mưu Đồ Bá Đạo đích thân tới khu 10, cũng như Lam Khê Các, tự tổ một đội mạnh nhất, nhưng khi thấy mọi chuyện trở thành thế này, đành buông tay kế hoạch ban đầu.
Kỷ lục cực hạn?
Dường như khái niệm này có tận hai loại khác nhau, một với người chơi bình thường bọn họ, mà với đội ngũ của Quân Mạc Tiếu lại là một loại khác. Tưởng Du sâu sắc quan ngại, Quân Mạc Tiếu có phải cày cùng một phó bản với họ hay không. Kỷ lục cực hạn trong mắt họ, thời gian người ta kéo xa tính bằng phút kìa. Kỷ lục yếu ớt thế này mà dám xưng là cực hạn?
“Làm sao đây? Phải tìm Quân Mạc Tiếu sao?” Dạ Độ Hàn Đàm không vui, công hội khu 10 mà mình cầm đầu sao lại dây phải một kẻ phiền phức như vậy.
“Từ từ. . . Đám kia còn mấy cấp nữa mới lên đến 33. Lam Khê Các bị đưa ra đầu sóng, chúng ta vẫn chưa bị nhiều người chú ý. Anh nghĩ, cần tìm cách xử lý chuyện này. Không thể cứ bị động trước Quân Mạc Tiếu mãi. Nhất định phải tìm cơ hội chứng minh chúng ta có khả năng thoát khỏi khống chế của hắn, dù một lần cũng tốt. Sau đó có trao đổi hay mua bán gì với nhau, vị thế sẽ bớt chênh hơn nhiều.” Tưởng Du nói.
“Làm sao chứng minh?” Dạ Độ Hàn Đàm nghi hoặc, cao thủ của bên đây không đủ, Lam Khê Các chính là vết xe đổ trước mặt.
“Có lẽ anh sẽ hỏi bên chiến đội.” Tưởng Du nói.
“Có cần tới mức đó không. . .” Dạ Độ Hàn Đàm toát mồ hôi hột, biết rõ “chiến đội” chính là chỉ chiến đội Bá Đồ. Nhưng giành quán quân mới là mục đích chính của chiến đội, bây giờ lại bảo người ta đến khu 10 khai hoang mà phá kỷ lục giúp? Theo tính tình của đội trưởng Hàn Văn Thanh, Dạ Độ Hàn Đàm cảm thấy căn bản chính là muốn ăn chửi rồi! Suy nghĩ này của Tưởng Du hơi bị can đảm quá mức.
“Ừm. . . Anh nghĩ. . .” Rõ ràng Tưởng Du vẫn còn đang rất do dự.
Ngoài hai nhà này, công hội khác quan sát Quân Mạc Tiếu giẫm hai lần liên tiếp lên kỷ lục cực hạn của Lam Khê Các, trong lòng cũng có suy tính. Cười trên nỗi đau của người ta xong, lại bắt đầu nghĩ về phần mình. Chuyện này quả thật làm người ta đau đầu không dứt.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Sau khi Thùy Dương Quấn Bờ khiêu chiến xong, out khỏi khu 10, ban đêm lại log acc chính vào, liều mạng lao vào đấu trường tìm những tên có tỷ lệ thắng cao để PK, cần cù luyện tập một đêm.
Nháy mắt đã đến buổi tối ngày mai, Thùy Dương Quấn Bờ vào khu 10 tìm người. Hắn cảm thấy đêm qua ngủ không ngon, người mệt lả, đầu óc không cách nào thanh tĩnh nổi, vừa nhắm mắt là trong óc hiện lên đủ thứ kỹ năng chiến đấu. Cả khi khiên chiến Lam Kiều Xuân Tuyết, hắn cũng chưa từng gặp áp lực như vậy, lúc này, không cách nào bình tâm lại.
Trạng thái tâm lý quá kém, nhưng lại ngại không dám tìm người ta dời ngày khác. Dù đổi ngày, cũng chưa chắc ổn định tâm lý được. Đến khi ấy cũng bất an phập phồng, nhất định càng không xong.
Khu 10, Thùy Dương Quấn Bờ vừa tới, kêu gào Quân Mạc Tiếu trên kênh thế giới. Mọi người đột nhiên cảm thấy hứng khởi, cuối cùng giờ phút trông chờ đã đến.
“Ông tạo phòng đi.” Quân Mạc Tiếu gửi tin trả lời.
“Chế độ đẳng cấp.”  Thùy Dương Quấn Bờ out acc ở khu 10, vào acc chính, đến đấu trường, tạo phòng, gọi Quân Mạc Tiếu.
Tiệm net Hưng Hân, Diệp Tu cũng out khu 10, chạy đi tìm Trần Quả. Bà chủ lớn họ Trần đang chơi Vinh Quang, ngồi ngay ngắn trước màn hình, rất có phong phạm cao thủ. Diệp Tu thở ra hai vòng khói, nhân vật của bà chủ Trần lắc lư, quay sang tức giận bảo, “Cậu quậy cmn gì đó!!”
“Chị ơi cho tôi mượn acc chút!” Diệp Tu nói.
“Làm gì?”
“PK với người ta.” Diệp Tu nói.
“Ai?”
“Tên gì nhỉ?” Diệp Tu vò đầu.
Trần Quả trợn mắt, nhưng vẫn để nhân vật trở về chủ thành.
“Đẳng cấp hay tự do?”
“Đẳng cấp.” Diệp Tu nói.
“Phòng mấy?”
“Không biết. . .”
“Vậy làm sao tìm?” Trần Quả hỏi.
“Hét lên hai tiếng, Quân Mạc Tiếu đã tới gì gì đó.” Diệp Tu nói.
Trần Quả nghe lời gửi tin, sau đó bị nguyên hàng spam dài dằng dặc làm hoảng hồn. Sau đó nhận được một lời mời, lại nhấn đồng ý.
Vào đấu trường, bản đồ dùng là bản đồ phổ biến thông dụng nhất, là lôi đài bốn mặt trống không. Đơn giản mà trực tiếp, bình thường mọi người đều ưa thích. Nhân vật của Trần Quả vừa vào liền không khỏi giật mình, hoàn toàn không ngờ có nhiều người vây xem như vậy.
“Mấy người muốn làm gì vậy?” Trần Quả vốn còn muốn nói để mình tới thử trước, nhưng trông thấy list danh sách vây xem đông như kiến cỏ, lập tức hiểu đây là chuyện quan trọng, không dám lộn xộn, đứng dậy nhường chỗ cho Diệp Tu.
Đường Nhu ở trước quầy cũng ngóng cổ qua, “Bắt đầu chưa? Bắt đầu chưa?”
“Sắp.” Diệp Tu quay đầu đáp.
“Giúp em trông một xíu nhé.” Đường Nhu vội kéo một nhân viên khác đến giúp cô trông quầy, cũng chạy sang bên này.
“Như vậy nhìn không thấy đâu, mình đăng nhập acc khác vào xem.” Trần Quả kinh nghiệm phong phú, đi bật ngay một máy khác.“Đợi chút đó.” Không quên nhắc cả Diệp Tu, tuy không hiểu ất giáp gì, nhưng sự tò mò của Trần Quả đã bị hai đứa này khơi gợi rồi.
Chương 180: Bậc thầy pháo súng nhanh nhất
Edit: Tùm | Beta: Zencest
“Quân Mạc Tiếu???” Bên này, Thùy Dương Quấn Bờ thấy đối thủ vào phòng là một nhân vật nữ cũng ngờ ngợ.
“Ừ.” Diệp Tu đáp lại.
Thùy Dương Quấn Bờ cũng không quá bất ngờ, Quân Mạc Tiếu bảo mình mượn acc, nhân vật nữ hay nam cũng như nhau, game thôi, nhân vật nữ cũng chả thêm được thuộc tính hay trang bị gì khác.
Nhưng đó là lời mà Diệp Tu đã nói với hắn khi tranh chấp trước cửa phó bản Vùng Đất Lưu Lạc, còn người khác thì đâu biết đâu? Cả lũ chỉ biết lúc hẹn chiến hôm qua, Quân Mạc Tiếu bảo đối phương lấy acc chính ra, nên ai cũng đoán già đoán non: Hai nhân vật này là acc chính của họ đó ư?
Cái tên “Thùy Dương Quấn Bờ” kia dù sao cũng có số có má, đa phần đám lão làng di dân từ Thần Chi Lĩnh Vực sang khu mới khai hoang đều biết không ít.
“Thùy Dương Quấn Bờ??” Trong tiệm net Hưng Hân, Trần Quả và Đường Nhu cũng mở máy, lấy nick Hàn Yên Nhu tìm phòng vào xem, vừa thấy tên đối thủ Trần Quả đã giật mình thốt lên.
“Người chị quen à?” Đường Nhu hỏi.
“Chỉ biết thôi. Là người của Lam Khê Các, cao thủ mới nổi nhưng lúc nào cũng thích khoe khoang trên kênh Thế Giới, trông phát ghét.” Trần Quả chơi ở Thần Chi Lĩnh Vực đã lâu, biết Lam Khê Các có mấy cao thủ lừng danh, chẳng qua không có mấy ấn tượng tốt.
“Ồ.” Đường Nhu vẫn còn ngu ngơ với cái tên “Lam Khê Các” này. Cô chỉ coi đó là một trong các công hội nhờ họ phá kỷ lục như công hội Nguyệt Luân, không hơn không kém.
“Sao tự dưng chúng lại muốn đến PK nhỉ?” Trần Quả vừa nghi hoặc hỏi Đường Nhu, vừa nghển sang gọi Diệp Tu, “Này này, bắt đầu được rồi đó.”
“Ố kê.” Diệp Tu đeo tai nghe, ấn sẵn sàng, Quấn Bờ cũng chuẩn bị bắt đầu. Màn hình của Trần Quả Đường Nhu chớp lóe, vào trạng thái quan sát.
“Rốt cuộc mày là trai hay gái?” Vào trận đấu, tiếng của hai người được liên thông, Thùy Dương Quấn Bờ hỏi.
“Trai.” Diệp Tu đáp.
“Vẫn dùng nhân vật này, không đổi hả?” Thùy Dương Quấn Bờ lại hỏi.
“Ờ.”
“Phân thắng bại trong mấy ván đây?” Thùy Dương Quấn Bờ hỏi chi tiết.
“Một là đủ.” Diệp Tu cười, “Một ván là đủ để ông thấy chênh lệch rồi, đảm bảo không cần ván thứ hai.”
“Chém gió hả mày.” Thùy Dương Quấn Bờ nóng máu.
Tuy ở trạng thái quan sát nên Trần Quả và Đường Nhu không thể nghe thấy hai người nói gì, nhưng ngồi bên cạnh Diệp Tu, Diệp Tu nói câu nào hai cô cũng hóng đủ. Vừa nghe thấy thế, Trần Quả đã bĩu môi với Đường Nhu, “Nghe có ngứa đòn không kìa.”
“Bắt đầu rồi.” Đường Nhu vừa nói, Trần Quả lập tức điều chỉnh góc độ quan sát.
Trên võ đài, Thùy Dương Quấn Bờ nói xong câu kia cũng bắt đầu tấn công, nhân vật lao thẳng về phía Trục Yên Hà do Diệp Tu điều khiển. Khi sắp tiến vào tầm bắn của Trục Yên Hà, thân mình của hắn lay động, bước đi một cách bất quy tắc, nhân vật của Thùy Dương Quấn Bờ lập tức phân ra thành từng bóng hình theo mỗi bước.
“Bốn tàn ảnh của Kiếm Ảnh Bước.” Trần Quả ré lên.
Đây là một kỹ năng cao cấp của nghề kiếm khách, hiệu quả hoàn toàn dựa trên thao tác người chơi. Thùy Dương Quấn Bờ đã thao tác Kiếm Ảnh Bước tạo thành bốn tàn ảnh hoàn mỹ, khiến Trần Quả kêu lên sửng sốt. Đám đối thủ từng đấu với cô, chưa ai có thể tạo ra bốn tàn ảnh như thế, tên cao thủ tởm lợm của Lam Khê Các này quả nhiên có tư cách để tự đại.
“Ái chà, được ấy chứ.” Diệp Tu thầm khen một tiếng. Kinh nghiệm chinh chiến của Thùy Dương Quấn Bờ dày dặn, thời cơ dùng Kiếm Ảnh Bước cũng rất chuẩn, đúng ngay chớp mắt tiến vào tầm bắn của Trục Yên Hà. Chú ý tới chi tiết ấy đã khá lắm rồi, hơn nữa đây mới là lần đầu hắn đối đầu với Trục Yên Hà, có thể phán đoán được tầm bắn của nhân vật chứng tỏ hắn khá ám hiểu trò chơi, vừa nhìn đã hiểu biết tất cả trang bị trên người Trục Yên Hà.
Còn bốn tàn ảnh mà Trần Quả xuýt xoa kia… với Diệp Tu thực chất chả là gì, có kiếm khách nào trong giới chuyên nghiệp mà không làm được? Như tên đại thần Hoàng Thiếu Thiên đứng đầu trong lũ kiếm khách ấy, hắn ta có thể tạo ra hẳn sáu tàn ảnh rưỡi, bốn à? Còn non lắm…
Không tàn ảnh hay bốn tàn ảnh cũng như nhau, Diệp Tu nháy mắt đã nhận ra đâu là người thật, đẩy chuột, bắn ngay một quả Pháo Lượng Tử, đồng thời tay trái bấm lùi, Trục Yên Hà trượt ra sau một bước. Pháo Lượng Tử giống với Pháo Laser, tạo phản lực rất lớn, cần phải lùi về sau đúng lúc để giảm phản lực, nếu không nhân vật chắc chắn sẽ cạp đất.
Thùy Dương Quấn Bờ cũng không ngỡ ngàng với chiêu này, Kiếm Ảnh Bước sượt sang bên, bản thể tránh ra một khoảng đủ tầm, vừa hay thoát khỏi phạm vi dao động của Pháo Lượng Tử. Khả năng khống chế đầy tinh tế khiến Diệp Tu lại muốn khen câu nữa. Mà hành động tiếp đấy lại càng khiến Diệp Tu bất ngờ hơn, Thùy Dương Quấn Bờ vừa tránh thoát vừa chém một chiêu Rút Đao Trảm hòng bổ đôi Pháo Lượng Tử.
Hệ thống cho phép thực hiện công kích này, chỉ cần nhanh tay lẹ mắt và tốc độ công kích đủ cao, người chơi thậm chí chém được cả đạn của thiện xạ. Có thể làm được điều này đều là những cao thủ có thao tác bậc thầy, xác suất thành công cũng không phải trăm phát trăm trúng.
Về phần chém đôi Pháo Lượng Tử, số người làm được nhiều hơn, nhưng vẫn phải biết cách nhìn và phương pháp. Lúc này đây, Thùy Dương Quấn Bờ đã tránh được Pháo Lượng Tử lại đột nhiên làm một hành động yêu cầu độ khó thế này, đây quả thực hết sức dư hơi, trừ làm màu ra chẳng còn lý do nào khác. Diệp Tu bất đắc dĩ lắc đầu, thằng oắt này còn chưa rõ tình hình ư?
Sơ hở lớn thế cớ nào Diệp Tu lại bỏ qua? Hắn lập tức thu pháo đổi súng dùng ngay Đạn Lơ Lửng.
Bậc thầy pháo súng không phải chỉ dùng được mỗi pháo hạng nặng, chẳng qua nhiều chiêu sát thương cao của nghề này cần dùng pháo mới thi triển được. Còn chiêu Đạn Lơ Lửng này lại không thuộc chiêu thức của bậc thầy pháo súng, nó là kỹ năng dưới cấp 20 của chuyên gia đạn dược, tác dụng như tên là gây lơ lửng cho đối thủ khi trúng chiêu. Kỹ năng này dùng súng nhỏ sẽ nhanh và chuẩn hơn.
Đổi sang dòng một súng hoặc hai súng, đấy là chuyện thường ở huyện của hệ Xạ Thủ, Diệp Tu đã thấy trong túi đồ của Trục Yên Hà có cây súng dự phòng từ lâu, nên nhanh chóng rút súng ra, bắn Đạn Lơ Lửng.
Thế nhưng, màn kế tiếp lại khiến Diệp Tu khá ngạc nhiên. Đạn Lơ Lửng vừa bắn ra, Diệp Tu lập tức cất súng, định bụng đổi pháo nổ văng Thùy Dương Quấn Bờ sắp bị cưỡng chế lơ lửng. Ai ngờ chợt thấy Thùy Dương Quấn Bờ thu kỹ năng Rút Trảm Đao lại, nghiêng người nhảy lên trước, đúng lúc phóng qua viên Đạn Lơ Lửng. Vừa chạm đất đã tức thì thi triển Tam Đoạn Trảm, ánh đao chém ra, nhân vật đã lướt đến trước mặt Trục Yên Hà, Tam Đoạn Trảm vốn là một chiêu thức kiếm khách thường dùng để di chuyển nhanh.
“Bẫy à, thằng này khá.” Diệp Tu hiểu ngay. Ra là Thùy Dương Quấn Bờ cũng khá thủ đoạn. Cái màn làm màu rất hợp tính ẻm lúc nãy chỉ là mồi nhử, nhóc ta chắc rằng một cao thủ sẽ thao tác đổi súng bắn Đạn Lơ Lửng rồi đổi lại pháo, nên đã lợi dụng khoảng thời gian đổi vũ khí để chớp thời cơ vọt đến trước mặt.
Thao tác đổi súng không nhanh, vì đổi vũ khí cần có thời gian đóng băng, đó cũng là rào cản lớn nhất cản trở tán nhân phát triển trong quá khứ.
Âm mưu thực hiện thành công làm Thùy Dương Quấn Bờ đắc ý lắm, Trục Yên Hà bấy giờ không kịp nâng pháo lên, có muốn dùng Phi Pháo thoát thân cũng không được, mình đoán chuẩn không cần chỉnh mà, đối phương hoàn toàn bó tay bó chân. Thùy Dương Quấn Bờ chuẩn bị tấn công, ai ngờ lại bị Diệp Tu cho một quả sướng đời, bởi hắn trơ mắt nhìn thấy đối thủ quẳng luôn cây pháo chưa kịp trang bị kia xuống đất.
“Gì đây? Rối rắm nên làm ẩu à?” Thùy Dương Quấn Bờ không hề đoán trước được chuyện này. Trong đấu trường không có khả năng chết rớt trang bị, nhưng lại có kẻ cuống quá mà quẳng cả vũ khí ra ư?
Thùy Dương Quấn Bờ biết tầm bắn của Trục Yên Hà, đương nhiên đoán được  vũ khí trong tay đối phương từ lâu rồi.
Pháo hạng nặng Hoa Hồng, vũ khí tím cấp 70, trang bị đẳng cấp đó nằm chỏng chơ trên mặt đất, ngu gì không nhặt? Coi như không dùng thì cũng bán được cả đống tiền.
“Móa.” Trần Quả đập bàn bật dậy, cây pháo Hoa Hồng yêu quý của cô bị Diệp Tu quẳng không thương tiếc, nhỡ bị đối thủ lượm mất thì sao? Trần Quả hối hận sao mình không cố định nó cơ chứ? Chỉ trách trước cứ mơ mộng có ngày đổi vũ khí cam, đến lúc đó sẽ bán vũ khí tím này đi, nhưng giờ thì sao?
Song, lúc này Thùy Dương Quấn Bờ không đáng khinh đến nỗi te te chạy ra nhặt, kinh ngạc nhiều vậy, nhưng hắn vẫn tiếp tục công kích, vừa quay ra đã thấy Trục Yên Hà cho mình một chiêu Lên Gối.
Lên Gối? Hữu dụng ư?
Thùy Dương Quấn Bờ cười khẩy, Lên Gối quả thật là một kỹ năng Bá Thể không bị cắt ngang, nhưng tiếc rằng Thùy Dương Quấn Bờ đã sớm đoán được đối phương sẽ dùng chiêu này để đẩy mình ra, cho nên, kỹ  năng đầu tiên hắn sử dụng khi tiến sát là Liệt Ba Trảm, một kỹ năng của quỷ kiếm sĩ có thể phá Bá Thể.
Kỹ năng này không nhanh, nhưng đối với bậc thầy pháo súng vừa cồng kềnh vừa chậm chạp, thì chiêu này vẫn ăn đứt Lên Gối. Lên Gối là kỹ năng loại thể thuật của hệ Xạ Thủ, mặc dù không liên quan đến tốc độ bắn, nhưng lại chịu ảnh hưởng của trọng lượng người chơi. Với bậc thầy pháo súng mặc giáp nặng, cầm pháo hạng nặng, thì đây chắn chắn là kỹ năng chậm nhất.
Thùy Dương Quấn Bờ tự tin mình suy đoán hoàn mỹ, nhưng kết quả lại khác xa dự đoán của hắn, chiêu Lên Gối của Trục Yên Hà đến trước chiêu Liệt Ba Trảm, hất tung hắn lên thành một đường cong đẹp đẽ giữa không trung.
“Không thể nào…” Thùy Dương Quấn Bờ chới với giữa không trung vội vàng điều chỉnh góc nhìn xuống, bấy giờ hắn mới kịp nhận ra: Sức nặng của vũ khí ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ hành động, mà lúc này đây, bậc thầy pháo súng chậm nhất trong hệ Xạ Thủ không hề cầm pháo trong tay, trên tay Trục Yên Hà… chả có gì cả.
Một bậc thầy pháo súng không cầm gì trên tay, động tác nhanh hơn bao nhiêu? Thùy Dương Quấn Bờ chợt nhận ra mình chưa từng chú ý tới vấn đề này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #night