H
Hai người đã ngủ trên chiếc giường ở lầu hai không biết bao nhiêu lần, thế nhưng đây là lần đầu tiên hồi hộp căng thẳng như vậy.
Chăn cưới màu đỏ và chữ “Hỉ” ở đầu giường khiến Văn Hi không khỏi bật cười, có lẽ vì uống rượu và đã có lại thân thể cho nên sắc đỏ trên gương mặt y hiện rất rõ, mùi hương trên người tỏa ra ngào ngạt, khiến cho Bì Tu ngửi mà lòng lâng lâng ấm áp.
Hai người ngồi trên giường cười ngây ngô một hồi, sau đó đi về phía buồng tắm.
Nước trong bồn tràn ra ngoài, Văn Hi tựa vào lòng Bì Tu, ngửa đầu đón nhận một nụ hôn từ hắn.
Bì Tu hôn xuống từ tai y, lúc hôn đến bờ vai, hắn há miệng khẽ cắn: “Người em thơm quá.”
“Không phải trước giờ vẫn luôn là mùi này sao?” Văn Hi giơ tay ngửi thử mùi của mình, nhíu mày nói: “Em cứ có cảm giác như từ sau khi lấy lại thân thể, mùi trên người cũng thay đổi một chút.”
Bì Tu ngửi thấy mùi hương đào xen lẫn, bèn ôm chặt hông y, kéo y vào trong ngực mình, mở miệng mút ra một dấu hôn đỏ.
Văn Hi vỗ vỗ chân hắn: “Vừa phải thôi nha, lần trước anh hôn nhiều như thế, Hầu Nhị còn hỏi là có phải em đi……”
“Để ý lời bọn nó nói làm gì?” Bì Tu xoay mặt y lại hôn một cái, dán vào môi y nói: “Tôi đảm bảo lúc em đi ra khỏi cửa, mấy vết này sẽ biến mất hết.”
Văn Hi đáp ừm rồi chủ động vươn tay ôm lấy cổ hắn, mặc cho Bì Tu cuốn lấy đầu lưỡi mình làm xằng làm bậy.
Con ngươi Bì Tu biến thành sắc vàng, hắn áp trán mình lên trán nhóc con, hỏi: “Ngâm xong chưa?”
Dứt lời, hắn cũng chẳng thèm đợi Văn Hi trả lời mà trực tiếp bế y từ bồn tắm lên, bước ra bên ngoài.
Hai người ngả mình xuống chiếc giường màu đỏ, Văn Hi bị đè xuống giường vừa hôn vừa lau khô tóc, môi lưỡi cả hai tách ra rồi chạm mắt một thoáng chốc, Bì Tu lại đè y xuống, nụ hôn của hắn chứa đựng dương khí, lan tràn khắp mọi ngóc ngách toàn thân Văn Hi.
Văn Hi duỗi tay nắm đầu hắn rồi lại kéo kéo tóc hắn: “…….Anh phạm quy rồi.”
“Phạm quy cái gì?” Bì Tu kéo chân y vòng lấy hông mình, dùng cái thứ đã cương cứng kia huých huých vào miệng lỗ của Văn Hi, hỏi: “Mới kết hôn, tôi chịch bà xã của mình thì sao lại phạm quy hử?”
Ngón tay hắn quệt một ít mỡ rồi chậm rãi cắm vào trong cơ thể Văn Hi, vừa bôi vừa hôn y, hỏi: “Em nói xem, tôi phạm quy gì?”
Văn Hi nắm vai hắn, trừng mắt lườm hắn, không nói gì.
Họ Bì phía dưới to mà ngón tay cũng to, vừa to vừa dài, hai ngón tay khuấy đảo trong cơ thể khiến Văn Hi kẹp chặt chân, đến khi ba ngón tay của Bì Tu chơi đùa khiến phía sau Văn Hi chảy nước thì cái thứ đồ của chính hắn cũng đã cương cứng nhễu nước.
Hắn kéo tay Văn Hi cầm lấy thứ đó của mình, bảo y sờ cho mình.
Văn Hi giạng chân bị ngón tay của hắn trêu đùa, tay còn phải sờ cho hắn, từ trước tới giờ Văn công tử đâu từng làm loại chuyện như vậy, đôi mắt y đỏ lên, nhìn mặt hắn gượng gạo mắng: “Anh đúng là đồ không biết xấu hổ.”
“Tôi không biết xấu hổ ấy hả?” Bì Tu nhéo nhéo hông y, vuốt ve vật nhỏ đã dựng thẳng của Văn Hi, vừa mân mê vừa nói: “Tôi thấy em cũng chẳng kém cạnh đâu.”
Văn Hi được hắn mơn trớn, phía sau co rút lại, cắn chặt lấy ngón tay Bì Tu, hắn lại nhân cơ hội cắm thêm vào một ngón nữa.
Ngón tay trong cơ thể cuối cùng cũng rút ra ngoài, Văn Hi ngước nhìn Bì Tu, chỉ thấy hắn đưa một tay đỡ y, một tay còn lại nắm lấy chân y, cắm vào bên trong.
Văn công tử cuống quít kêu lên, vừa nhìn lão yêu quái vừa lắp bắp nói: “Anh còn chưa có đeo áo mưa mà.”
Bì Tu bật cười: “Áo mưa cái gì, có mang thai được đâu chứ.”
Hắn nắm chân Văn Hi, thắt lưng chầm chậm đẩy vào. Văn Hi ngửa cổ rên lên một tiếng, cảm giác cơ thể mình đang bị mở ra từng chút từng chút một.
Thân nhiệt của y thấp, thân nhiệt của Bì Tu thì lại cao, cái thứ phía dưới càng nóng hơn, từng chút từng chút đâm vào trong cơ thể y, bên trong dường như cũng nóng lên.
Văn Hi vô thức cắn tỳ hưu ngọc trên cổ mình, ngăn lại thanh âm sắp bật ra khỏi cổ họng. Nhưng mới ngậm tỳ hưu ngọc chưa bao lâu thì đã bị Bì Tu lấy ra.
Bì Tu kéo tay y sờ vào chỗ hai người liên kết nhau, khiến ngón tay của Văn Hi vuốt ve một phần dương vật còn lộ ra bên ngoài, Bì Tu hơi cúi người, hỏi với vẻ tự hào: “Dài không?”
Văn Hi mở miệng chuẩn bị nói, Bì Tu lại nhân cơ hội đẩy hông cắm toàn bộ vào.
Câu trả lời biến thành tiếng rên rỉ, Bì Tu nắm hông y kéo hướng về phía dương vật của mình, hắn hôn lên môi y, nói: “Em rên khiến xương tôi như muốn nhũn ra rồi.”
Chân Văn Hi gác lên cánh tay hắn, vì động tác của hai người mà cứ đung đưa, mông cũng bị va chạm ra tiếng, âm thanh rên rỉ trong cổ họng không kiềm chế được nữa, y ôm lấy bả vai Bì Tu, kêu nấc ra từng tiếng.
Môi bị chặn bởi nụ hôn, âm thanh trong cổ họng vẫn không đứt đoạn.
Phía sau bị lấp căng đầy, phía trước của Văn Hi cũng được bàn tay Bì Tu chăm sóc ân cần, hắn dùng ngón cái thô ráp cọ xát lỗ nhỏ đằng trước, có lúc được hầu hạ quá sảng khoái, bên trong Văn Hi siết chặt, bắn lên bụng của Bì Tu và mình.
Bì Tu bị y kẹp chặt, vảy trên người lộ ra, hai tay trực tiếp ôm lấy chân y, không giữ lại chút dịu dàng nào mà cứ thế húc mạnh vài chục cái, sau đó cũng bắn vào bên trong.
Phía sau Văn Hi bị làm chảy ra vài giọt nước, còn chưa kịp đưa tay lau sạch thì đã bị Bì Tu lật người lại nằm sấp trên giường.
Bởi vì vừa rồi bắn vào quá sâu, cho nên lúc Bì Tu rút ra, tinh dịch cũng chưa kịp chảy ra ngoài.
Lão yêu quái vỗ mông Văn Hi: “Kẹp chặt chút, đừng để chảy ra, đều là thứ tốt cho cơ thể em đấy.”
Văn Hi kêu lên một tiếng nghẹn ngào, quay đầu nhìn hắn: “Có phải anh lại xem mấy cái linh ta linh tinh gì rồi không?”
“Có mang theo dương khí mà, tôi không lừa em đâu.” Bì Tu vén lọn tóc đen rủ trên mặt y, để lộ gương mặt bị làm đến ửng đỏ, hắn ghé tới hôn đi những giọt nước mắt còn vương trên gò má, rồi lại ngậm môi Văn Hi hôn một hồi.
Tay Bì Tu cũng không đàng hoàng, hết nắn rồi lại bóp trên ngực Văn Hi, nhưng mãi chẳng giúp y nắm đầu vú ẩn bên trong ra.
Văn Hi vặn vẹo cơ thể trao nụ hôn cùng hắn, túm lấy cổ tay Bì Tu ra sức gạt đi, song cố nắm đến mức vòng tay trân châu va chạm ra tiếng mà vẫn không kéo tay Bì Tu ra được.
“Chớ gấp, tôi liếm ra cho em.” Bì Tu buông tha đôi môi y, dọc theo khuôn cằm hôn xuống dưới, hôn từ cổ đến ngực, cuối cùng miệng dừng ở đầu vú, mút một cái.
Đầu vú ẩn bên trong bị lưỡi của lão yêu quái hết gẩy rồi liếm, khó khăn lắm mới nhô ra thì lại bị đầu lưỡi đè ép xuống, nhiều lần như vậy khiến Văn Hi bực bội gọi Bì Tu một tiếng, hắn mới nhả đầu vú bị ngậm đến sưng đỏ ra, chuyển sang hầu hạ một cái khác bị bỏ mặc nãy giờ.
Liếm đến khi hai bên đều căng ra, dương vật của Bì Tu cũng cương lên một lần nữa.
Tay hắn áp lên bụng Văn Hi, dẫn dắt thứ bên trong tiêu hóa sạch sẽ, đoạn nâng hông Văn Hi lên cao, cắm vào từ phía sau.
Bì Tu vốn là thú, tư thế như vậy gần với bản tính của hắn nhất, hắn đè lên con mồi của mình rồi cắn phần gáy trắng nõn của y, bên dưới cũng huých vào vừa sâu vừa mạnh, mỗi lần huých đều khiến Văn Hi nhướn ra phía trước một chút rồi lại kéo y về.
Văn Hi vốn cứ tưởng hai người đều là lần đầu thì sẽ không làm quá lắm, đâu biết vì ngày hôm nay mà Bì Tu đã đọc bao nhiêu cuốn sách, xem bao nhiêu bộ phim để học tập.
Mái tóc đen bung xõa trên tấm lưng Văn Hi, bởi vì mặt rúc vào trong gối nên âm thanh cũng nghèn nghẹn không rõ.
Bì Tu ve vuốt hông y, con ngươi màu vàng tràn đầy tham lam.
“Cục cưng, bỏ gối ra, cho tôi nghe tiếng của em.”
Văn Hi lắc đầu, nhưng giây tiếp theo y liền cảm giác có một thứ lành lạnh chà xát qua bắp đùi mình, đảo quanh trên bụng mình. Y còn chưa kịp hỏi Bì Tu đó là cái gì thì đã cảm thấy da đầu tê rần.
Một tay Bì Tu nắm lấy mái tóc dài của nhóc con, khẽ khàng dùng sức kéo y dậy.
Tiếng rên rỉ trở nên lớn hơn, thứ lạnh lẽo kia cũng đột nhiên quấn lấy dương vật của y, siết chặt ma sát trên dưới.
Bì Tu nắm tóc Văn Hi đẩy lên trước rồi thả tay ra, cúi người bảo y nhìn xuống hạ thân mình.
Chiếc đuôi mang theo lớp vảy màu mực đang vuốt ve dương vật màu thịt hồng của nhân loại, Văn Hi nín thở, lại siết chặt hơn một chút.
Bì Tu thở hổn hển, vừa chịch y vừa hỏi: “Đuôi của tôi cọ em có sướng không?”
Văn Hi nhìn chằm chằm dương vật của mình, trông thấy chóp đuôi Bì Tu chọc nhẹ vào lỗ nhỏ trên quy đầu, y rốt cuộc nhịn không nổi, bật khóc thành tiếng, bên dưới cũng bắn ra.
Từng giọt trăng trắng, bắn lên trên chiếc chăn cưới màu đỏ, cũng giống như sự đối lập khi da thịt trắng nõn của Văn Hi ửng lên sắc đỏ.
Bì Tu vẫn không chịu buông tha y, chiếc đuôi siết chặt phần dưới dương vật của Văn Hi, rồi trườn lên trên từng chút từng chút một, tựa như muốn vắt ra giọt cuối cùng bên trong.
“Đừng cọ, đừng cọ nữa…..” Văn Hi nghẹn ngào nắm chăn muốn bò về phía trước, Bì Tu hơi buông tay để cho y tránh đi, thế nhưng hắn cũng quỳ gối bám theo sau, khiến thằng nhóc của mình vẫn cắm trong cơ thể y, y chạy đằng nào hắn đuổi theo chịch đằng ấy.
Văn Hi bò được một đoạn thì chợt kêu lên, Bì Tu kéo vai y để y thẳng người dậy, tựa vào bức tường phía đầu giường.
Bì Tu ôm chặt hông y, vừa ngậm tai y vừa nói: “Hoài Ngọc nghe lời, mau tách chân ra.”
Văn Hi lắc đầu, nguẩy mông muốn hắn tránh ra.
Bì Tu nở nụ cười, lại ưỡn thắt lưng đâm vào trong mông y, nhưng nghe tiếng y nức nở thì lại chẳng nỡ, bèn xoay cằm Văn Hi lại, dùng môi mình lấp lấy môi y, yên tâm hưởng dụng tân nương của mình.
Văn Hi lại bị đuôi của hắn vuốt ve đến bắn một lần nữa, Bì Tu cũng bắn ra trong cơ thể y.
“Đủ, đủ chưa?” Văn Hi lau nước mắt, cả người còn đang run run trong dư vị lên đỉnh, nếu không có Bì Tu ôm từ phía sau thì y đã sớm ngã quỵ xuống giường rồi.
“Thế này sao mà đủ?” Bàn tay to lớn của Bì Tu áp lên bụng y, dẫn dắt dương khí khuếch tán tiêu hóa trong cơ thể nhóc con, hắn hôn lên đôi môi còn đang run của Văn Hi, lại truyền cho y thêm chút dương khí nữa.
Bờ mi Văn Hi run run, y liếm miệng hắn lấy lòng, nũng nịu nói: “Tối nay tha cho em nhé, ngày mai mình lại tiếp tục được không?”
Bì Tu nhìn đồng hồ không nói gì, chờ đến khi thứ trong bụng Văn Hi biến mất hết, hắn cũng chầm chậm rút ra.
Vết bẩn trên giường được pháp thuật dọn dẹp sạch sẽ, Bì Tu dùng khăn ẩm lau người cho Văn Hi rồi ôm y nằm rúc trong chăn.
Văn Hi tưởng là mình tránh được một kiếp, còn chủ động dựa vào sau, quay đầu hôn lên khóe môi Bì Tu.
Bì Tu ôm hông y bật cười, nhịn không được lại nhéo nhéo ngực y, hỏi: “Mệt đến thế cơ à?”
Văn Hi gạt tay hắn ra, cất giọng oán giận: “Đừng nhéo nữa, đau.”
“Để tôi xem xem có phải bị trầy da không nào.” Bì Tu nhìn kỹ, phát hiện chỉ bị sưng đỏ một chút thôi, bấy giờ mới thở phào cắn cổ Văn Hi một cái: “Nhóc xấu xa, cố ý dọa tôi sợ.”
Văn Hi cười khúc khích, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Bì Tử nghe tiếng thở của y chậm dần, dường như là thiu thiu sắp ngủ, bèn nâng cái thứ kia của mình cắm vào.
Văn Hi choàng tỉnh, thế nhưng Bì Tu đã nắm chân y bắt đầu làm việc.
“Không phải đã, đã nói là ngày mai hẵng làm sao?’ Văn Hi khóc không ra nước mắt.
Bì Tu ngóc đầu dậy, biến ra một mặt đồng hồ xuất hiện trước mắt y: “Em xem, qua mười hai giờ rồi, giờ đã sang hôm sau rồi đấy.”
Hắn nở nụ cười, hôn lên bả vai Văn Hi, thấp giọng nói: “Nghỉ giữa hiệp kết thúc, bắt đầu nửa hiệp sau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro