Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 6 - hết

Chương 6

Hướng Khả Tinh lập tức chạy đến trước chiếc xe, rồi nhanh chóng ngồi vào xe, nhìn Quý Như Phong, đại não rất bốc hỏa: "Sao anh lại xuất hiện ở đây, có phải theo dõi tôi không?"

"Đại tiểu thư, chẳng lẽ con đường này là của nhà cô sao? Tôi chỉ là vừa vặn không hẹn mà gặp thôi."

Quý Như Phong không nói cho cô biết, sáng hôm nay anh đến nhà cô, thấy cô vui vẻ chạy ra ngoài, anh rất tò mò nên đi theo cô, kết quả đúng là cô đến đây.

Nhìn Hướng Khả Tinh cười tươi như hoa, đối với tên nhiếp ảnh gia kia lại cười ngây ngốc như vậy, làm đại não Quý Như Phong càng thêm bốc lửa mà.

Người phụ nữ này, cho tới bây giờ chưa từng cười với anh như vậy.

"Hừ!"

Hừ lạnh một tiếng, Hướng Khả Tinh nghe được câu trả lời không tính là hài lòng, cô nhìn Quý Như Phong:

"Anh nên làm cái gì thì làm đi, đừng ở đây cản trở tôi và Âu Lực Kiệt."

"Tôi nói nè đại tiểu thư, hình như cô đã quên mất thân phận mình rồi."

Mặc dù Quý Như Phong vừa nói vừa cười, nhưng ánh mắt của anh lại rất lạnh lẽo, nhìn Hướng Khả Tinh trước mặt, đáng chết, cô không thể kiềm chế lại một chút được sao?

"Quý Như Phong, anh đừng quên anh nói sẽ xử lý việc này thật tốt đấy."

Nghĩ đến đây, Hướng Khả Tinh bực bội chỉ thẳng vào anh, giọng nói tràn đầy cảnh cáo, đây đúng là liên quan đến hạnh phúc của cô, cô sẽ không để ọi người hết lần này đến lần khác phá hoại hạnh phúc của cô.

"Được, tôi sẽ khiến cho cô cảm thấy vui mừng."

Nắm chặt tay lái, cho tới bây giờ Quý Như Phong chưa từng kiềm nén cơn giận như vậy, nhìn người phụ nữ trước mặt, anh thật sự muốn chỉnh cô một chút, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Nếu cô còn muốn ở chung với Âu Lực Kiệt, anh sẽ cho cô vui mừng một chút.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Quý Như Phong nhìn Hướng Khả Tinh rất ôn nhu, rất rất ôn nhu, Hướng Khả Tinh bị anh làm cho sợ hãi lần nữa.

"Là anh nói, tôi rời khỏi đây trước, nếu không Lực Kiệt sẽ đợi lâu."
Nói xong, Hướng Khả Tinh xoay người bước đi. Quý Như Phong tức giận đập mạnh vào tay lái, rồi nhanh chóng lái xe rời khỏi.

Lúc Hướng Khả Tinh trở lại cửa hàng áo cưới, nhìn thấy Âu Lực Kiện đang bận rộn cũng không để ý đến cô.

"Khả Tinh, cảm ơn cô đã mua bữa sáng......"

Lúc nói chuyện, Âu Lực Kiệt ngẩng đầu lên mỉm cười cảm ơn, nhưng nhìn đến hai tay trống không của Hướng Khả Tinh, anh xấu hổ cười cười.

Hướng Khả Tinh cũng rất xấu hổ, cô mãi lo nói chuyện với Quý Như Phong, lại quên mất chuyện đi mua bữa sáng, cô gãi gãi đầu, rồi bước đến trước mặt Âu Lực Kiệt.

"Chúng ta ra ngoài ăn đi, lúc tôi ra ngoài đã suy nghĩ một chút, cảm thấy ra ngoài ăn, muốn ăn cái gì thì có cái đó."

"A............., vậy cũng được."

Âu Lực Kiệt gật đầu, thật ra anh cũng là người bình thường, bụng rất đói, đồng ý với lời nói của Hướng Khả Tinh, sau đó hai người đi ra ngoài.

Trong cửa hàng ăn sáng, Hướng Khả Tinh và Âu Lực Kiệt ngồi phía bên ngoài, hai người vừa ăn vừa tán gẫu chuyện lúc trước trông thật thú vị, thật vui vẻ.

"Khả Tinh, không ngờ bây giờ cô phải kết hôn, lần trước trong buổi họp lớp, cô nên nói ra mới đúng."

Lúc nói chuyện vẻ mặt Âu Lực Kiệt hơi chua xót.

Lời nói này, làm Hướng Khả Tinh đang ăn cháo bị sặc, cô trừng to hai mắt nhìn chằm chằm Âu Lực Kiệt, hơi vộ vàng giải thích:

"Thật ra tôi không muốn kết hôn, ừm...............Sự việc không khống như anh nghĩ đâu, thật ra........................"

"Kết hôn là chuyện tốt, cô không cần phải như vậy, Khả Tinh, thật ra cô và người đàn ông kia rất xứng đôi."

Âu Lực Kiệt mang tâm trạng sâu lắng chúc phúc cô, anh cầm một cái khăn giấy đưa cho Hướng Khả Tinh, để cô chùi hạt cơm quanh miệng, ánh mắt mang ý cười ôn nhu, cô vẫn không thay đổi nhiều, vẫn dễ dàng nhận lấy sợ hãi như thế.

"A!" Cô lại xứng đôi với Quý Như Phong à, đến cùng là cái gì chứ, Hướng Khả Tinh vừa nhận khăn giấy vừa lẩm bẩm, thật không vui vì những lời như vậy, nhưng hiện tại lời nói này xuát phát từ Âu Lực Kiệt, cô chỉ có thể nhịn xuống, cười cứng đờ rồi tiếp tục ăn cháo.

"Lúc nào thì kết hôn? Có lẽ nên chọn thời gian gần đây thôi."

Âu Lực Kiệt không phát hiện vẻ mặt khác thường của Hướng Khả Tinh, vẫn thản nhiên hỏi, vẻ mặt đều là thành tâm chúc phúc.

"Thật ra.................Thật ra chúng tôi chưa xác định ngày."

Vẻ mặt Hướng Khả Tinh chán nản, cúi đầu ăn cháo, cô không dám ngẩng đầu nhìn Âu Lực Kiệt chúc phúc mình, xem ra người đàn ông này không có ý gì với mình một chút nào cả, chẳng trách nghe tin bọn họ kết hôn, anh chỉ phản ứng như thế.

"A..........Phải không?"

Hơi sững sờ một chút, Âu Lực Kiệt nói ngắn gọn kết thúc chuyện này, hai người lại tán gẫu một chút về công việc hôm nay.

Việc này làm Hướng Khả Tinh càng mê luyến Âu Lực Kiệt thêm, một người sau khi du học về, lại dựa vào năng lực của chính mình mà không cần người nhà giúp đỡ, tự mình muốn niếm trãi sóng gió thử thách của cuộc đời, những hành động này khác hoàn toàn một trời một vực với Quý Như Phong, không thể nào so sánh được.

Mấy ngày kế tiếp, Hướng Khả Tinh đều đến cửa hàng áo cưới tìm Âu Lực Kiệt, hoặc là đến dùng bữa trưa, hoặc là ăn tối, dần dần mọi người trong cửa hàng áo cưới đều biết cô, vừa nhìn thấy cô đến, mọi người đều biết rõ cô đến đây tìm Âu Lực Kiệt.

Một ngày này, lúc Hướng Khả Tinh đến đây tìm Âu Lực Kiệt, lúc chào hỏi mọi người, nhưng ánh mắt mọi người đều nhìn cô rất quái dị, khiến Hướng Khả Tinh nhíu mày lại:

"xin chào mọi người, tôi có mang điểm tâm đến ọi người nè."

"Cảm ơn, Hướng tiểu thư."

Một người nhân viên nhận lấy, rồi nhìn vào ánh mắt Hướng Khả Tinh với một tia khó hiểu và không chấp nhận được.

Ánh mắt như vậy làm Hướng Khả Tinh rất hoang mang, đang chuẩn bị hỏi có việc gì, thì nhìn thấy Âu Lực Kiệt từ bên trong đi ra, Hướng Khả Tinh giơ tay lên cười vui vẻ với anh:

"Lực Kiệt, tôi mang bữa sáng đến cho anh nè."

"Ừ, cảm ơn, nhưng..............., còn chưa chúc mừng cô nha, sao không nói một tiếng, cuối tuần sau cô kết hôn rồi."

Âu Lực Kiệt nhận lấy bữa ăn sáng của cô, ánh mắt thoáng qua một tia mất mác, nhưng vẫn nói lời chúc phúc.

"Cái gì?"

Cuối tuần sau kết hôn? Vì sao cô không biết? Hương Khả Tinh hơi kỳ quái nhìn nhân viên xung quanh, thấy tất cả mọi người đều nhìn vào tờ báo, cô lập tức nhìn qua liền bị bức ảnh dọa sợ hãi.

Cô và Quý Như Phong chụp hình cưới lúc nào hả? Còn có, vì sao cô không biết chuyện này?
Hướng Khả Tinh cầm lấy tờ báo, hai tay run run, nghiến răng nghiến lợi.

Âu Lực Kiệt cảm thấy cô có điều gì đó không ổn:

"Chẳng lẽ............Chẳng lẽ cô không biết sao?"

"Tôi...........Sao tôi lại biết được, tôi đi trước."

Hướng Khả Tinh trả tờ báo lại cho nhân viên, rồi nhanh chóng rời khỏi đây, không để ý đến Âu Lực Kiệt đuổi theo phía sau cô, cô lên xe tắc xi rời đi.

Về đến nhà, Hướng Khả Tinh đi vào phòng khách, lập tức nhìn thấy mẹ Hướng cười vui vẻ:

"Mẹ, việc này rốt cuộc là thế nào? Vì sao cuối tuần sau con và Quý Như Phong cử hành hôn lễ vậy?"

"Ơ, mấy ngày này có ra ngoài với Như Phong, chẳng lẽ Như Phong không nói cho con biết sao?"

Mẹ Hướng bị cô hỏi bất thình lình như vậy đều ngây ngẩn cả người.

Mấy ngày nay, không phải Hướng Khả Tinh rất vui vẻ sao? Sao đột nhiên lại hỏi như vậy hả?

"Anh ta cho con biết? Xin mẹ, con nói mẹ biết, con với anh ấy đã gặp nhau rồi."

Hướng Khả Tinh bực bội ngồi trên ghế sô pha, nhìn vẻ mặt hoảng hốt của mẹ Hướng, bọn họ đều không biết cô và Quý Như Phong ra ngoài sao?

"Khả Tinh, con.............Con không muốn lấy chồng sao?"

mẹ Hướng hít một hơi thật sâu, bà bước đến ngồi xuống bên cạnh Hướng Khả Tinh, hỏi dò xét cô.

"Mẹ, con vốn không muốn lấy chồng."

Hướng Khả Tinh chu mỏ lên, rất ủy khuất nhìn mẹ Hướng, cô nhào vào lòng bà, làm nũng nói.

"Khả Tinh, hiện tại việc hôn sự đã truyền ra ngoài rồi.............Lúc này con nói..........."

Mẹ Hướng nghe xong, đều bắt đầu lo lắng, nhìn vẻ mặt Hướng Khả Tinh không giống như con mèo nhỏ nháo loạn, bà càng lo lắng thêm, đây không phải là chuyện đùa.

"Mẹ, con tưởng Quý Như Phong sẽ đối phó với việc này, ai biết được, anh ta cố ý."

Nghĩ đến đây, Hướng Khả Tinh rất tức giận, cô đứng lên, chuẩn bị gọi điện thoại cho Quý Như Phong.

Điện thoại bị mẹ Hướng giật lại:

"Khả Tinh, con thật sự chán ghét Như Phong vậy sao?"

"Tất nhiên rồi."

Hướng Khả Tinh không cần suy nghĩ, liền dùng sức gật đầu, còn sợ mẹ Hướng không tin.

"Thật sự không cần suy nghĩ tính toán lại sao? Có lẽ, các con nên tìm hiểu với nhau kỹ hơn."

Sắc mặt mẹ Hướng rất khó coi, nhìn vẻ mặt Hướng Khả Tinh, bà cố gắng khuyên lần cuối.

"Không cần, chuyện này hoàn toàn không cần thiết."

Hướng Khả Tinh lên tiếng rất chắc chắn, cô nắm lấy tay mẹ Hướng, ánh mắt tràn đầy cầu xin.

Cô cầu xin làm mẹ Hướng rất khó xử, bà đem điện thoại trả lại cho cô:

"Khả Tinh, việc này để mẹ giải quyết đi, con trước tiên đi lên lầu nghỉ ngơi một chút đi."

"Dạ, cảm ơn mẹ."

Hướng Khả Tinh rất vui vẻ, mẹ Hướng đồng ý giúp cô việc này, vậy thì nói rõ với Quý Như Phong hôn lễ này không có khả năng xảy ra, Hướng Khả Tinh hôn lên mặt mẹ Hướng một cái, rồi nhanh chóng chạy lên phòng mình.

Trong phòng khác, mẹ Hướng nhíu mày nhìn bóng lưng Hướng Khả Tinh, rồi nhìn lại tờ báo, liền thở dài một hơi, bà lấy điện thoại gọi cho Quý Như Phong:

"Như Phong, bây giờ con có rảnh không?"

"Tất nhiên rồi, bác gái, có chuyện gì ạ?"

"Chúng ta hẹn một chỗ nào đó gặp mặt đi, bác có một số chuyện muốn nói với con."

"Được, vậy đến công ty con đi, con bắt đầu đi làm rồi."

"Được, bác sẽ đi tìm con."

Mẹ Hướng đồng ý cúp điện thoại, rồi mới đứng lên, cầm lấy tui sách đi ra ngoài.

Mẹ Hướng đi vào phòng làm việc của Quý Như Phong, thư ký rót ly trà cho bà, rồi nhìn thấy Quý Như Phong đi vào, anh rất kính trọng ngồi bên cạnh bà:

"Bác gái, tìm con có việc gì không?"

"Như Phong, là việc con kết hôn với Khả Tinh, bác gái..............Ừm, bác gái muốn hỏi con một vài chuyện quan trọng, con đối với Khả Tinh, là nghiêm túc không?"

Mẹ Hướng để ly trà trong tay xuống, rất nghiêm túc nhìn Quý Như Phong, nhỏ giọng hỏi dò xét anh.

"Bác gái, người.............Sao đột nhiên người lại hỏi con chuyện này?"

Quý Như Phong cười gượng, anh nhìn bà, trong lòng cảm thấy không ổn.

"Khả Tinh nói với bác, quan hệ giữa các con, không phải như trưởng bối chúng tôi đều nghĩ."

Mẹ Hướng chăm chú nhìn Quý Như Phong, hy vọng từ ánh mắt anh bà nhìn ra một ít chuyện, không biết Quý Như Phong che giấu rất kỹ, bà có làm sao cũng không nhìn ra được.

"Bác gái, có thể gần đây Khả Tinh nháo loạn gây khó xử cho con, xin bác hãy yên tâm, con rất nghiêm túc."

"Như vậy đi, con nói chuyện với Khả Tinh, nha đầu Khả Tinh này, mặc dù tùy hứng một chút, các điểm khác thì rất tốt."

mẹ Hướng nhìn anh chân thành như vậy, trong lòng căng thẳng cũng từ từ thả lỏng ra, bà gật gật đầu rất hài lòng, rồi đứng lên nói:

"Bác nghĩ bác nên đi trước, không làm phiền đến công việc của con."

"Vậy con đưa bác gái ra ngoài.

Quý Như Phong cũng đứng lên theo, anh mở cửa giúp mẹ Hướng, chuẩn bị đưa mẹ Hướng ra ngoài.

"Không cần đâu, con làm việc của con đi, nhớ đấy, nói chuyện với Khả Tinh thật tốt, biết không?"

mẹ Hướng vẫy vẫy tay, bà rất hài lòng với hành động này của Quý Như Phong, mỉm cười rời khỏi đây

Sau khi Quý Như Phong nhìn mẹ Hướng đi vào thang máy, nụ cười trên gương mặt trong chớp mắt liền biến mất, anh cầm lấy điện thoại gọi cho Hướng Khả Tinh, sắc mặt rất khó coi hẹn chỗ với Hướng Khả Tinh, rồi buông công việc trong tay xuống, nhanh chóng rời khỏi đây.
Trong phòng ăn, sắc mặt Quý Như Phong và Hướng Khả Tinh đều rất khó coi, làm phục vụ không dám đến gần, sau khi bưng món ăn mà họ đã gọi lên, rồi nhanh chóng biến mất.

Hướng Khả Tinh cầm lấy ly nước trái cây, trừng mắt nhìn chằm chằm Quý Như Phong, cắn ống hút nói:

"Quý Như Phong, rốt cuộc anh có ý gì, đây là cách anh giải quyết đó sao?"

Người đàn ông này thật không đáng tin, xem đi, hiện tại, giá cũng lớn rồi.

"Đúng đó, thế nào, cô không nhìn thấy sao?"

Quý Như Phong bày ra bộ dạng hờ hợt, nhưng trong lòng lại rất tức giận.

Người phụ nữ này, gả cho anh thật sự khó chấp nhận như vậy sao? Xin nhờ, rốt cuộc cô có biết mị lực của anh không?

"Anh thật quá nhàm chán, ai muốn kết hôn với anh, anh nhanh chóng nói rõ cho tôi."

Hướng Khả Tinh rất bực bội, tên này có vẻ mặt gì, chẳng lẽ không biết mình làm sai chuyện gì sao?

Thật khó khăn lắm mới làm quen được với Âu Lực Kiệt, lại bị tên này đến phá cô, khiến cô thật muốn đánh anh một trận mà.

"Tôi nói nè Quý Như Phong, không phải anh rất thích vui vẻ bên cạnh mấy cô người mẫu của anh sao? Anh có thể đi tìm cô ta, kết hôn với tôi không tốt đâu, anh xem hai người các người, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, thật không sai mà.................."

"Hướng Khả Tinh, cô có thể nói rõ một chút."

Quý Như Phong nghiên răng nghiến lợi nói, lòng tự trọng của anh không chỉ bị tổn thương một lần, người phụ nữ đáng chết này, chẳng lẽ cô không biết bộ dạng như vậy là rất thương người sao?

"Tôi không có nói sai đâu, anh cưới tôi, không có khả năng anh hợp với tôi đâu."

Hướng Khả Tinh nhún nhún vai, không hiểu rốt cuộc không hợp ở chỗ nào, cô nhìn anh, cười hết sức tự nhiên.

"Vì sao không có khả năng?"

Quý Như Phong không giận mà cười.
Làm Hướng Khả Tinh trừng to hai mắt, cô không thể tin được, nuốt nước bọt:

"Anh.........Anh.........Anh không nghiêm túc đi."

"Thế nào, nghe tôi nói như vậy, cô cảm thấy rất ngạc nhiên, rất ngoài ý muốn, rất vui vẻ không?"

Quý Như Phong rất hài lòng với biểu tình của cô bây giờ, không kiềm chế được lại bắt đầu tự luyến.

Nhưng chỉ vài giây sau, một trận tiếng cười nhạo vang lên, trong lúc nhất thời làm anh đang tự luyến đều bị dập tắt.

"Ha ha ha ha........................"

Giọng cười thanh thúy của Hướng Khả Tinh vang lên, Quý Như Phong tức giận bóp chặt ly cà phê trên tay:

"Hướng Khả Tinh, thu hồi nụ cười của cô lại, nếu cô còn ngại cuộc sống lâu dài của cô."

"Tôi thu hồi là được, nhưng mà Quý Như Phong, anh đúng là một người tự luyến nha."

Hướng Khả Tinh lắc đầu không nói gì, thực sự không biết cái kiểu tự cho bản thân là tốt đẹp của anh ta từ đâu ra.

"Đó là vì tôi vốn có tính tự luyến."

Quý Như Phong kiêu ngạo ngẩng cao đầu, nháy mắt vài cái với Hướng Khả Tinh, loại ánh mắt phóng điện kia làm cô bị mê hoặc.

"Đúng là, anh thật sựt rất vô lại, đáng tiếc, đáng tiếc rồi.............Haizz..............."

Lúc nói chuyện, Hướng Khả Tinh giả vờ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bày ra bộ dạng rất thất vọng.

"Đáng tiếc cái gì?"

"Đáng tiếc anh không có cái xác nha"

Cô nhìn Quý Như Phong, rồi chớp chớp mắt vài cái. Hướng Khả Tinh nở nụ cười tươi làm Quý Như Phong ngây ngốc tại chỗ, anh không phản ứng kịp, xấu hổ ho khan vài tiếng:

"Hướng Khả Tinh, tôi thật không biết ánh mắt của cô dùng để làm gì?"

"Tôi chỉ nhìn người bằng tâm, thuận theo ánh mắt, cho nên có thể nhìn thấu con người anh triệt để."

Hướng Khả Tinh trả lời anh, nhìn bộ dạng ngứa răng của anh, tâm tình của cô càng vui vẻ, lo đấu võ mồm với anh, cũng quên mất giờ phút này cô đến đây là vì chuyện gì.

Quý Như Phong nhìn cô, nghĩ thầm trong bụng, nếu cô không phải là phụ nữ, đã bị anh đánh một trận từ lâu rồi.

"Hướng Khả Tinh, cô cảm thấy vui vẻ khi ở cùng với tên nhiếp ảnh gia kia sao?"

Cuối cùng, Quý Như Phong hít sâu một hơi, dùng nụ cười cứng đờ hỏi những lời này.

Hướng Khả Tinh nghe chuyện liên quan đên Âu Lực Kiệt, nụ cười trên gương mặt càng vui vẻ hơn, không một chút giấu diếm gật gật đầu.

"Vậy được, tôi sẽ để cho Âu Lực Kiệp chụp hình cưới cho chúng ta, tôi sẽ để cho cô kết hôn trước mặt người đàn ông lý tưởng của cô."

Quý Như Phong cười rất quỷ dị, từ từ đến gần cô, rồi ngắc ngắc tay với cô, để cho cô đến gần mình, rồi nói những lời này.

"Quý Như Phong! Tôi sẽ không kết hôn với anh."

Không ngờ anh đê tiện như thế, Hướng Khả Tinh bực bội vỗ bàn một cái, tức giận không thôi.

"Đáng tiếc, đáng tiếc mà................"

Quý Như Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu, anh im lặng nhìn vẻ mặt của Hướng Khả Tinh, rồi bày ra bộ dáng như không muốn giúp cô.

"Đáng tiếc cái gì?"

"Đáng tiếc, ông xã của cô chỉ có thể là tôi, mà nhất định phải là tôi."

Quý Như Phong nói to những lời ước hẹn rồi nhanh chóng bắt lấy tay cô, ánh mắt kiên định dù bất cứ cái gì cũng không lay động được, trên đời này, không có người phụ nữ nào mà anh không chiếm được.

"Anh nằm mơ đi, tôi sẽ không kết hôn với anh, còn mẹ tôi cũng đã biết ý tôi rồi."

Cô đắc ý hất tay anh ra, Hướng Khả Tinh ngẩng đầu cười vui vẻ nhắc nhở anh.

"Đúng không? Mẹ cô đã tìm tôi, mà tôi cũng nói cho bà ấy biết, hai người chúng ta chỉ nháo loạn với nhau mà tôi, không có chuyện gì lớn cả."

"Anh...........Sao anh lại là tên mặt dày vô sĩ như vậy."

Cô run tay chỉ anh, chẳng trách anh ta lại gọi điện thoại hẹn gặp cô.

"Đi thôi, ông xã mặt dày vô sĩ này sẽ đưa cô đi chọn áo cưới, đến chỗ mà cô cảm thấy vui vẻ."

Nói xong, Quý Như Phong không tránh sự phản kháng của cô, nắm lấy tay cô kéo đi ra ngoài.

Đến cửa hàng áo cưới của Âu Lực Kiệt, đứng trong cửa hàng, Hướng Khả Tinh cười cứng đờ, cô đứng sát Quý Như phong, chỉ dùng giọng nói đủ để hai người nghe được:

"Anh có ý gì? Đến đây làm gì chứ?"

"Để trước khi cô kết hôn, đến đây gặp ông xã lý tưởng của cô nhiều một chút, để cô càng hiểu rõ hơn, cô gã cho tôi là đúng nhất."

Quý Như Phong cũng dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô, anh đến gần tai cô, hôn nhẹ một cái, nụ cười trên gương mặt làm các cô gái phải điên đảo, nhưng không bao gồm Hướng Khả Tinh.
Hướng Khả Tinh bực bội nói:

"Đủ rồi, anh đừng chiếm tiện nghi tôi, tranh xa tôi ra một chút."

"Khả Tinh, trước khi chúng ta kết hôn phải thích ứng một chút mới đúng nha, sau này, hành động thân mật còn nhiều hơn nữa."

Quý Như Phong nghe cô nói vậy chẳng những không tránh xa, ngược lại ôm càng chặt, giọng nói đầy mập mờ, còn cố ý thổi khí nóng vào tai cô, cảm giác ngưa ngứa làm Hướng Khả Tinh rất khó chịu.

Đúng lúc này, Âu Lực Kiệt đi đến trước mặt bọn họ, nhìn hai người họ thân mật như vậy, anh không biết đang làm cái gì:

"Hai người đến.............................."
"Đúng nha, bà xã của tôi thích anh............Áo cưới ở đây, cho nên ầm ĩ muốn đến đây xem cái khác."

Âu Lực Kiệt bị những lời nói của Quý Như Phong làm cho lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, sau khi nghe những lời này, anh quay đầu nhìn Hướng Khả Tinh

"Tôi....................Tôi........................"

Ngay lúc Hướng Khả Tinh không biết nói gì, Quý Như Phong lại có lòng tốt nói giúp cô:

"Nếu là anh chọn, bà xã tôi nhất định sẽ rất thích."

Lời nói của Quý Như Phong làm người khác phải giật mình, Hướng Khả Tinh hô hấp suýt chút ngừng lại, Âu Lực Kiệt đang cười tươi trong nháy mắt đều cứng đờ, mọi người sững sờ nhìn Hướng Khả Tinh, hai má Hướng Khả Tinh đỏ bừng lên, cô quay đầu nhìn Quý Như Phong.

"Bà xã của tôi nói anh là nhiếp ảnh gia, ánh mắt nhất định sẽ không sai chỗ nào."

Quý Như Phong nhún nhún vai mỉm cười tiếp tục nói, dường như không hiểu nổi đối với biểu tình của những người có mặt ở đây.

Quý Như Phong gương mặt mờ mịt, khiến Hướng Khả Tinh hận giờ phút này không thể làm cho anh ta biến mất, làm cho ý tốt của cô đều biến mất, tóm lại, không được để hai người đàn ông này tồn tại ở chỗ này, sẽ có tai nạn chết người!

"A................Vậy à, Quý tiên sinh nói chuyện thật hài hước."

Anh thuận tay cầm lấy một bộ áo cưới:

"bằng không thử bộ này xem thế nào?"

Âu Lực Kiệt cảm giác mồ hôi lạnh chảy trên trán mình, nhìn hai người họ một đôi, còn vẻ mặt cười như không cười của Quý Như Phong, làm cho anh có cảm giác tên Quý Như Phong này là một người không hiền.

"Khả Tinh, bộ này em có thích không?"

Quý Như Phong vẫn cười thản nhiên, anh quay đầu nhìn Hướng Khả Tinh, giọng nói rất ôn nhu thâm tình, làm cho người khác thật hâm mộ.

"Tùy ý là được rồi."

Lúc này có thể nói cái gì, Hướng Khả Tinh chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, quyết định rời khỏi đây, Quý Như Phong này đúng là cố ý mà.

"Vậy được rồi, lấy bộ này đi, anh cũng thật lợi hại, bà xã tôi chọn không được, anh nói một tiếng, cô ấy đã chọn được, quyết định chọn áo cưới này"

Quy Như Phong suy nghĩ nhìn Âu Lực Kiệt, ánh mắt ác kiệt kia nhìn làm Âu Lực Kiệt cảm thấy không thoải mái, mà lời nói của anh ta làm Âu Lực Kiệt không thể tin được.

Hướng Khả Tinh bực bội nhìn Quý Như Phong, thật không biết anh ta muốn làm cái gì.

"Khả Tinh, chúng ta đi chụp hình cưới, anh nghĩ để cho vị nhiếp ảnh gia này đến chụp, như vậy, hình cưới của chúng ta có thể đẹp hơn."

Quý Như Phong tiếp tục nói, không để ý đến vẻ mặt ngày càng khó chịu của Hướng Khả Tinh bên cạnh.

"Quý.........Như Phong, bụng em hơi đói, chúng ta ra ngoài ăn một chút đi."

Hướng Khả Tinh hít một ngụm khí lạnh, nắm lấy cổ tay Quý Như Phong, để cho anh ngừng nói nữa, đáy mắt cô đều hàm chứ ý cảnh cáo nhìn anh.

"Bà xã, quả nhiên là phải như vậy, xưng hô này thật thân mật."

Quý Như Phong vẫn cười như trước, lúc này anh không nói thêm gì, gật gật đầu với Âu Lực Kiệt, rồi ôm lấy eo Hướng Khả Tinh rời khỏi

Chương 7

Sau khi hai người thân mật rời khỏi cửa hàng áo cưới, Hướng Khả Tinh hung hăng giẫm chân một cái thật mạnh vào chân Quý Như Phong, rồi nhanh chóng đẩy anh ra xa, bực bội quát to:

"Quý Như Phong! Anh cố ý."

"Chuyện này em cũng nhìn ra được, thật không tệ."

Quý Như Phong bị đau sờ sờ mũi chân, không ngờ người phụ nữ này thật độc ác, xuống tay lại nghiêm trọng như thế.

"Anh...............Anh................"

Anh không nói dối lời nào, thành thật thừa
nhận luôn khiến Hướng Khả Tinh tức giận chỉ thẳng vào mặt anh, không biết nên nói gì nữa.

"Thế nào? Không phải tôi rất đủ ý à?"

Quý Như Phong cười rất đắc ý, nhìn mặt cô như vậy, anh càng đùa càng cảm thấy vui.

"Tôi............Tôi..............Nếu hôm nay không phải anh chết, vậy thì tôi mất mạng, tôi liều mạng với anh!"

Nói xong, Hướng Khả Tinh hung hăng đá anh một cái, không ngờ đột nhiên giày cao gót rơi xuống, khiến cả người cô ngã về phía sau.

"A................"

Nhắm mắt lại, đang lúc Hướng Khả Tinh tưởng mình bị đập đầu chảy máu, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, làm cô tránh thoát được chuyện sắp xảy ra.

Thật lâu sau, Hướng Khả Tinh từ từ mở mắt ra, nhìn lại phía sau mình, không khỏi hít một hơi thật sâu, cô chuẩn bị ngẩng đầu nói cảm ơn, lại nhìn thấy một gương mặt phóng to trước mắt, nụ cười cảm kích trên gương mặt lập tức biến mất.

Mà giờ phút này Quý Như Phong không tốt hơn cô bao nhiêu, cố sức cắn chặt răng:

"Đại tiểu thư, cô ngẩn người đủ rồi chứ, có thể ngừng lại không, cô rất nặng nha."

"Vậy anh thả tôi ra được rồi, ai bảo anh ôm tôi làm gì."

Hướng Khả Tinh bực bội nhìn mọi người xung quanh đi qua đi lại, nghe Quý Như Phong nói vậy, thỉnh thoảng có những nụ cười trộm tuyền đến, làm hai má cô đỏ lên.

"Là cô nói đó nha."

Quý Như Phong cười nhẹ, rất buồn cười buông ra cho xong chuyện.

Trong chớp mắt, "phịch" một tiếng, Hướng Khả Tinh té ngã xuống đất, trong chớp mắt tiếng cười nổi lên xung quanh.

Hướng Khả Tinh càng cảm thấy mất mặt, bực bội nhìn Quý Như Phong:

"Anh..................Anh có phải là đàn ông không?"

"Em có muốn biết không?"

Quý Như Phong cúi đầu xuống nhìn cô tràn ngập khí thế, biết cô hoàn toàn không bị thương, anh đến gần tai cô, nhẹ nhàng thổi khí nóng, tư thế thật mập mờ làm hai tai cô đỏ bừng lên

Hướng Khả Tinh bực bội đẩy anh ra, nhanh chóng đứng lên, lại không nghĩ đến, chân cô cảm thấy không ổn, cả người sắp ngã về phía trước, bị Quý Như Phong ôm cổ lại.

"Nôn nóng như thế muốn ôm rồi sao?"

Quý Như Phong cười suy ngẫm.

"Anh đi chết đi, chân của tôi đau quá!"

Hướng Khả Tinh bực bội chụp trước ngực anh, chân của cô giống như vừa bị trẹo, lúc đầu vẫn không phát hiện ra, vừa đứng lên lại rất đau.

"Không sao chứ?"

Quý Như Phong nhìn vẻ mặt của cô, không giống như đang đùa giỡn, anh cúi đầu nhìn chân cô, rồi từ từ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bàn chân cô:

"Ở đây đau sao?"

Anh hơi dùng sức một chút.

"A, đúng, đúng, anh nhẹ tay thôi."

Hướng Kha Tinh vẻ mặt đau đớn nhắc nhở anh.

"Xem ra là bị trẹo chân rồi, tôi đưa em đến gặp bác sĩ."

Quý Như Phong từ từ đứng lên, anh đỡ cô bước từng bước đi về phía trước.

Nhưng vừa đi không được vài bước, Hướng Khả Tinh lại chịu không nổi, cô dừng bước lại, giữ chặt cánh tay Quý Như Phong:

"Không được, tôi không thể nhúc nhích được."

"Không nhúc nhích được cũng phải đi, đại tiểu thư, nếu bây giờ em không đi, em được tôi đỡ, tôi mới đúng là chân không nhúc nhích được nè, đúng không?"

Anh không ngờ người phụ nữ này lại nặng như thế, Quý Như Phong thật muốn nhắc cô nên giảm cân đi.

"Bộ dạng này, mọi người thật không chịu được."

Gật gật đầu, Hướng Khả Tinh rất tán thành với anh, ánh mắt vẫn mang tia cầu xin, cầu xin như vậy làm Quý Như Phong cảm thấy rất kỳ lạ.

"Em biết thì tốt.

Thật ra anh mới là người chịu vất vả.

"Tốt............Hai người chịu vất vả, không bằng để một người thoải mái, đúng không?"

Hướng Khả Tinh tiếp tục nói

Những lời nói này cảm thấy rất lạ, Quý Như Phong nhìn chân Hướng Khả Tinh, anh hơi cứng ngắc gật gật đầu.

"Vậy, anh hy sinh một chút đi, ngồi xổm xuống."

Hướng Khả Tinh cười te toét, mắt gian xảo nhìn anh, rồi chỉ chỉ xuống mặt đất, ý bảo anh ngồi xổm xuống.

"Làm cái gì?"

Quý Như Phong ngây ngẩn cả người, lập tức
không biết phản ứng thế nào.

"Cõng tôi nha!"

Nói chuyện thật thản nhiên.

"Tức cười, vì sao tôi phải cõng em?"

Quy Như Phong cảm thấy đây là chuyện cười từ trươc đến nay anh mới gặp được.

Muốn anh cõng cô! Đúng là chuyện đùa!

"Nếu không phải tại anh, sao tôi lại thành như vậy, nói ra tôi còn muốn anh chịu trách nhiệm đó."

Hướng Khả Tinh rất bực bội, đột nhiên vươn tay bắm chặt cà vạt của anh, kéo mạnh lại, rất bực bội nhìn anh.

"Khụ khụ.............."

Quý Như Phong không ngừng ho khan, nhìn cô túm chặt áo mình, khiến anh không cách nào hít thở được, cà vạt bị cô kéo quá chặt mà

"Thả...........tay, thở............Không thở được, thả..............tay."

Quý Như Phong nắm lấy tay cô, nếu không phải cô đang bị thương, anh đã ném cô từ lâu
rồi

"Cõng hay không cõng?"

Thái độ Hướng Khả Tinh rất cứng rắn, bức cung.

"Cõng...........cõng, cõng..............."

Quý Như Phong gật đầu lia lịa, hiện tại chỉ cầu cho cô thả tay ra, anh sắp bị nghẹt thở rồi.

"Hừ."

Hài lòng hừ lạnh một tiếng, Hướng Khả Tinh lập thứ buông cà vạt anh ra, ngẩn cao đầu ý bảo anh ngồi xổm xuống.

Quý Như Phong cố gắng ổn định lại hô hấp của mình, nhìn Hướng Khả Tinh đứng trước mặt, thật không biết cô có tư chất của cọp mẹ, nhưng mà, hiện tại anh đồng ý với cô, đành phải mặc y phục này ngồi xổm xuống, không ngờ, Hướng Khả Tinh lại vui vẻ nhảy lên lưng anh.

"Đại tiểu thư, em nên giảm cân đi."

Quý Như Phong dùng sức đứng lên, gian nan bước từng bước đi, hận giờ phút này vì sao không lái xe đến đây.

Anh vươn tay cản xe, nhưng Hướng Khả Tinh đánh gãy hành động của anh:

"Bệnh viện ở phía trước, cõng một chút cũng
không được sao?"

"Chẳng lẽ em không biết em rất nặng sao?

"Anh nói cái gì?"

Hướng Khả Tinh bực bội đưa hai tay ra siết chặt cổ anh.
"Khụ khụ..................."

"Đừng nói nhiều với tôi, đi nhanh một chút đi."

Vốn Hướng Khả Tinh cũng đồng ý ngồi xe, nhưng khi Quý Như Phong nói những lời như vậy khiến cô cảm thấy rất khó chịu, thế là muốn dạy dỗ anh thật tốt.

Trên đường đi, Quý Như Phong gian nan bước đi, mà tâm tình của Hướng Khả Tinh lại rất tốt, ca hát không ngừng, khóe miệng nhếch lên ý cười đắc ý.

"Quý Như Phong, bên kia có bán bánh trứng phải không? Tôi muốn ăn."

"Cầu xin cô đó đại tiểu thư, đừng ăn nữa."

Quý Như Phong mệt gần chết, bụng người phụ nữ này còn tốt thật, xem ra bị trẹo chân cũng không nghiêm trọng lắm.

"Tôi muốn ăn bánh trứng."

Hướng Khả Tinh chợt nắm lấy lỗ tai anh, dùng sức hô to, nói từng chữ từng chữ làm anh nghe rất rõ.

"Biết rồi, bánh trứng, bánh trứng."

Đáng chết, không biết anh đã tạo nhiệp gì nữa. Quý Như Phong thật muốn giờ phút này mình bị trẹo chân, vậy sẽ không bị đối đãi như thế.
Bước từng bước đến cửa hàng bán bánh trứng, Hướng Khả Tinh vui vẻ mua bánh trứng, cô vô tình nhìn vào gương thấy vẻ mặt đau khổ của Quý Như Phong, nụ cười trên gương mặt cô càng thêm vui vẻ.

Cô cố ý cầm bánh trứng cắn một ngụm:

"wow, thật là ngon nha, anh có muốn ăn một miếng không?"

"Không cần, em từ từ ăn đi.".

Trán Quý Như Phong chảy mồ hôi liên tục, mồ hôi của cả một năm đã chảy hết vào lúc này rồi.

"Tôi nhớ anh cũng ăn không vô."

Hướng Khả Tinh trêu ghẹo anh, hoàn toàn không chú ý đến mọi người xung quanh, có 1 số người đã dùng điện thoại di động chụp lại cảnh ngọt ngào của hai người.

Ngoài ra, có một ký giả vừa nhìn thấy một màn này, dùng camera chụp lén lại một bức ảnh.

Rất khó khăn để kết thúc, Quý Như Phong cõng Hướng Khả Tinh về tới Hướng gia, vừa nhìn cổng lớn của Hướng gia, trên mặt Quý Như Phong hiện lên một tia thoải mái, nhanh chóng nhấn chuông cửa.

Người làm nhanh chóng chạy ra, vừa nhìn thấy một màn này, đều rất ngạc nhiên:

"Tiểu thư, Quý thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?"

"Tiểu thư của các người bị trẹo chân rồi."

Quý Như Phong bước đi nhanh như bay, anh muốn nhanh chóng thả người phụ nữ đang cõng trên lưng này xuống, rồi nhanh chóng vứt bỏ cô.

Đi vào phòng khách, mẹ Hướng nhìn thấy một màn này, cũng rất lo lắng, để Quý Như Phong từ từ thả Hướng Khả Tinh xuống, lo lắng hỏi:

"Thế nào, Như Phong, sao Khả Tinh lại thành ra cái dạng này rồi?"

"Cô ấy không cẩn thận bị trẹo cổ chân rồi."

Quý Như Phong nhận lấy khăn lau mặt từ người làm, lau chùi mồ hôi trên trán mình, nhìn Hướng Khả Tinh ngồi trên ghế sô pha, bộ dạng nhàn nhã như thế, nhẹ nhàng đong đưa chân mình, vẻ mặt không giống bị thương một chút nào.

Mẹ Hướng nhìn cô, rồi lại nhìn Quý Như Phong, trên gương mặt nở nụ cười hài lòng:

"Như Phong, cũng đã trễ rồi, không bằng con ở lại dùng bữa tối đi, con cõng Khả Tinh về đây, chắc cũng mệt rồi."

"Mẹ, đừng giữ anh ta lại."

Hướng Khả Tinh phản bác không chút nghĩ ngợi, nhưng những lời cô vừa nói ra, mẹ Hướng lập tức bất mãn nhìn cô.

"Khả Tinh, sao lại nói chuyện như thế? Như Phong vất vả cõng con về nhà, sao con lại có thể như vậy chứ?"

"Bác gái, không sao đâu, Khả Tinh là vợ tương lai của con, con cõng cô ấy về cũng phải thôi."

Ánh mắt Quý Như Phong thoáng qua một tia
xảo quyệt, lập tức đến bên cạnh Hướng Khả Tinh, ôm lấy vai cô, bày ra bộ dạng yêu thương nhìn cô.

Hành động này làm Hướng Khả Tinh cảm thấy muốn buồn nôn.

"Này, anh không cần phải bày bộ dạng thâm tình như vậy, làm tôi muốn nôn ra."

Hướng Khả Tinh hất tay anh ra, vẻ mặt rất chán ghét, chu mỏ lên bất mãn nhìn anh.
Hướng Khả Tinh làm vậy khiến mẹ Hướng càng thêm bực bội:

"cho tới bây giờ chưa từng thấy Hướng Khả Tinh tùy hứng như vậy:

"Khả Tinh, Như Phong đối xử tốt với con , sao con lại đối xử với nó như vậy?"

"Bác gái, không sao đâu, có thể Khả Tinh còn giận con, vậy hôm khác con sẽ đến đây, Khả Tinh, anh đi đây."

Cuối cùng Hướng Khả Tinh cũng khiến lòng anh bốc lửa.

Quý Như Phong thâm tình nhìn Hướng Khả Tinh một lúc, rồi xoay người rời đi.

Chương 7.2

Mẹ Hướng thấy Quý Như Phong như vậy, trong lòng cũng rất an ủi, Hướng Khả Tinh đối xử với cậu ta, Quý Như Phong vẫn quan tâm như vậy, xem ra tìm Quý Như Phong làm con rể thật không sai nha.

Hướng Khả Tinh thật không chịu nổi, nhìn bóng lưng Quý Như Phong biến mất, rồi nhìn vào ánh mắt hài lòng của mẹ Hướng, cô lập tức cảm giác được mình rất bất an rồi.

"Mẹ, chuyện này mẹ thấy không đơn giản đâu, cái tên Quý Như Phong....................."

"Được rồi, Khả Tinh, trước đây là mẹ quá tin tưởng con, Như Phong đối xử với con tốt như vậy, mẹ thật không hiểu rõ, rốt cuộc vì sao con lại soi mói như vậy?"

Mẹ Hướng bất mãn ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn vẻ mặt cô bất mãn, bà càng cảm thấy tức giận thêm.

"Mẹ, sao mẹ lạnh nhanh chóng đứng về phía anh ta rồi?"

Hướng Khả Tinh không ngờ mẹ mình bị tên Quý Như Phong mua chuộc nhanh như vậy, cô bực bội đứng lên, khập khiễng đi vào phòng mình, lại không để ý đến mẹ Hướng nữa.
Mẹ Hướng nhìn Hướng Khả Tinh vẫn cố chấp, bà bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Trở lại phòng, rất nhanh Quý Như Phong gọi điện thoại lại cho cô, cô tức giận gào thét trong điện thoại:

"Làm gì, không có chuyện gì gấp thì đừng gọi cho tôi."

"Không có chuyện gì, tôi sẽ không gọi điện thoại cho em."

"Nói nhiều vậy, tôi rất bận."

Hướng Khả Tinh bực bội ngồi trên giường, vuốt vuốt chân mình, anh ta thật là đáng ghét, biết vậy để cho anh ta cõng lâu thêm chút nữa, bộ dạng này, có thể nói là trừng phạt anh ta, ai bảo anh ta nhiều là phá mình.

"Cô bé, dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi không tốt đâu........... em phải biết, là ai vất cả cõng em về nhà như thế, tôi mới đúng là ân nhân của em nha.

"Hừ, nói việc này sao? Nếu không có việc gì, tôi cúp máy đây."

Nói xong, Hướng Khả Tinh không để ý đến anh ta, lập tức cúp điện thoại ném qua một bên rồi nằm xuống ngủ.

Bên kia, Quý Như Phong đứng bên ngoài Hướng gia, nhìn điện thoại truyền đến âm thanh đô đô, không nói gì cười cười, nhìn vào căn phòng Hướng Khả Tinh, nụ cười trên mặt anh càng thêm vui vẻ.

"Tính tình lớn như thế, Hướng Khả Tinh, sẽ có một ngày tôi khiến em tâm phục khẩu phục."

Sau khi nói xong, Quý Như Phong liên tục vỗ vỗ bả vai của mình, anh chưa từng hầu hạ người khác, là một người phụ nữ, cõng một người phụ nữ như thế, còn đưa cô ấy về nhà, đây có chút không giống Quý Như Phong rồi.

"Hướng Khả Tinh, Quý Như Phong tôi làm nhiều việc vì em như thế, nếu không cưới được em về làm bà xã, tôi đây không phải là đại thiếu gia."

Vài ngày sau, bởi vì chân Hướng Khả Tinh bị trẹo, hầu như không bước ra khỏi cửa nhà, cô ngồi trong phòng khách, cô xem ti vi, cầm lấy remote chuyển đài liên tục.

Mẹ Hướng nhìn cô nhàm chán như thế, bà đi đến trước mặt cô:

"Như Phong nói muốn đến gặp con, con có muốn gặp hay không?"

"Mẹ, con nói con không muốn gặp anh ta."

Thật là, vì sao mỗi ngày đều đến đây, làm cho bọn họ giống như tình nhân, cô vừa nghe tên anh ta đã thấy phiền não rồi.

"Mẹ thật không hiểu, Như Phong đối xử với con tốt vậy, tất cả mọi người đều nhìn thấy, Khả Tinh, rốt cuộc vì sao con thành dạng này, nói ẹ biết có được không?"

mẹ Hướng nhìn Hướng Khả Tinh vẫn bài xích Quý như Phong, bà bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh cô, vỗ vỗ vai cô, muốn cô nói chuyện thật tốt.

"Con không yêu anh ta!"

Hướng Khả Tinh thật không biết nói gì, nhìn thái độ mẹ Hướng vẫn đứng về phía Quý Như Phong, khiến cô cảm thấy bực bội quát to lên.
Đúng lúc này, Quý Như Phong vừa đi vào, cũng nghe được những lời cô nói từ đáy lòng, vốn anh đã biết đáp án, nhưng không biết vì sao khi nghe được những lời này từ chính miệng cô nói ra, trong lòng cảm thấy rất lạ, hô hấp cũng ngừng lại.

Mẹ Hướng vừa định nói thêm gì, nhìn thấy Quý Như Phong vẻ mặt khó chịu, bà chậm rãi đứng lên, xấu hổ cười đến trước mặt anh:

"Như Phong, hôm nay con đến sớm đó."

"Đúng vậy."

Quý Như Phong thản nhiên nói.

Hướng Khả Tinh cảm giác sống lưng đổ mồ hôi lạnh, cô từ từ ngẩng đầu nhìn Quý Như Phong, lại không thấy ánh mắt kia nhìn cô.
Quý Như Phong hoàn toàn không nhìn đến Hướng Khả Tinh, anh thản nhiên chào hỏi mẹ Hướng, một câu cũng không nói với Hướng Khả Tinh, cũng không có đùa giỡn với cô.
Sau khi qua một lúc lâu, Quý Như Phong để giỏ trái cây xuống, nói lời chào tạm biết với mẹ Hướng rồi xoay người rời khỏi.

Suốt cả cuộc nói chuyện, Hướng Khả Tinh thấy anh ta xem mình như người vô hình, rồi anh rời khỏi đây, khiến cô cảm thấy rất khó chịu, hoàn toàn không rõ rốt cuộc là chuyện gì.

Sau khi Quý Như Phong đi, mẹ Hướng nhìn vẻ mặt chán nản của Hướng Khả Tinh, bà cười lắc đầu:
"Thế nào, Như Phong không chào hỏi con, tâm
tình cảm thấy không thoải mái à?"

"Đâu có, con hơi mệt, con về phòng đây."

Nói xong, Hướng Khả Tinh bỏ đi về phòng.
Vài ngày sau, chân Hướng Khả Tinh cũng tốt hơn, sau khi trang phục hoàn thành, trong đầu liền nhớ lần cuối cùng Quý Như Phong đến nhà cô, vẻ mặt kia khiến cô cảm thấy rất bực bội.

Hôm nay, cô nhất định phải ra ngoài một chút, ra ngoài giải sầu, thuận tiện đến tìm Âu Lực Kiệt, thời gian này không gặp anh ta, cũng không biết giải thích thế nào về chuyện lần trước cô và Quý Như Phong đến đó chọn áo cưới.

Sau khi hôn lễ trì hoản lại, cuối cùng cũng còn nửa tháng, cô thật không biết nên làm sao bây giờ.

Lúc Hướng Khả Tinh còn đang suy nghĩ, cô đã đến trước cửa hàng áo cưới, nhìn Âu Lực Kiệt đang bận rộn làm việc, Hướng Khả Tinh lấy điện thoại ra gọi cho anh.

"Này, Lực Kiệt, tôi là Khả Tinh."

"Tôi biết, Khả Tinh, thế nào?"

"Hôm nay có rảnh không? Anh cũng sắp tan tầm rồi, không bằng chúng ta đi dùng bữa tối đi."

Hướng Khả Tinh mỉm cười nhìn Âu Lực Kiệt bên trong cửa sổ, bộ dạng làm việc của anh rất khác xa Quý Như Phong.

"Tốt." Âu Lực Kiệt thản nhiên nói, ngẩng đầu lên nhìn thấy Hướng Khả Tinh bên ngoài cửa sổ, lúc này cô đang vẫy tay với anh, khiến Âu Lực Kiệt vui vẻ nở nụ cười.

Trong phòng ăn, Âu Lực Kiệt và Hướng Khả Tinh ngồi kế cửa sổ sát đất, nhìn phong cảnh bên ngoài, tâm tình Hướng Khả Tinh rất tốt, không cần nhớ đến gương mặt đáng ghét kia,
"Khả Tinh, nghe nói hôn lễ của các người trì hoãn lại, thế nào rồi hả?"

"Ừm, chân tôi bị thương, cho nên không thể không trì hoãn lại."

Hướng Khả Tinh không ngờ, ra khỏi nhà, cũng nghe được chuyện liên quan đến Quý Như Phong, nụ cười trên mặt cô cứng đờ.

'Vậy, à tôi không biết, nên không đến thăm cô được, hiện tại tốt hơn nhiều rồi phải không?"

Âu Lực Kiệt quan tâm nhìn cô.

'Tốt hơn nhiều rồi."

Ngoài cửa sổ, Quý Như Phong ngồi trong xe, nhìn Hướng Khả Tinh cười vui vẻ, hai bàn tay anh nắm chặt tay lái, nếu không phải xe phía sau nhấn còi, anh đã quên hiện tại đang ngồi trong xe.

Quý Như Phong tức giận lái xe rời đi, trong đầu đều là hình ảnh Hướng Khả Tinh cười ngây ngô với Âu Lực Kiệt.

Hừ! nói ra thì bọn họ thật xứng đôi!

"Đáng chết!" Quý Như Phong suy nghĩ đến đây, tức giận càng lớn, nhanh chóng ngừng xe lại, rồi không để ý đến vẻ mặt của chủ xe phía sau, anh bước vào phòng ăn.

Hướng Khả Tinh đang ăn cơm vui vẻ, một bóng đen chắn ánh sáng của bọn họ, khiến cô ngây ngẩn cả người, cô hơi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Quý Như Phong vài ngày không gặp, anh vẫn bộ dạng kia như trước, nhưng mà giờ phút này vẻ mặt rất tức giận.

"Không biết Âu tiên sinh dùng cơm có ngon không? Tôi muốn đưa vợ tương lai của tôi rời khỏi đây trước, tiền lần này đều tính cho tôi."

Nói xong, Quý Như Phong kéo tay Hướng Khả
Tinh đi, không để ý đến sự phản kháng của cô rời khỏi đây.

Quý Như Phong kéo Hướng Khả Tinh nhét vào trong xe, rồi nhanh chóng lái xe rời khỏi.

"Quý Như Phong, anh làm gì vậy?"

Hướng Khả Tinh cũng rất tức giận, nhìn anh lái xe nhanh như thế, cô càng lo lắng hơn, lập tức cài dây an toàn lại, cả người đều cứng ngắc:

"Không cần lái xe nhanh như thế!"

Ai biết được Quý Như Phong chỉ lạnh lùng nhìn cô, rồi tiếp tục lái xe, cuối cùng, xe ngừng lại bên bờ biển, anh phóng nhanh xuống xe.
Hướng Khả Tinh cũng mở cửa xuống xe, sắc mặt hơi tái nhợt, tốc độ vừa rồi thật nhanh làm cô không dám ca ngợi:

"Tôi nói nè Quý Như Phong, anh làm gì vậy? có chuyện gì thì nói đi, lái xe nhanh làm cái gì?"

"Hướng Khả Tinh, có phải em quên mất thân phận mình rồi không? Lại dám công khai nói cười vui vẻ với tên đàn ông khác."

Quý Như Phong kéo mạnh cà vạt xuống, quay đầu lại nhìn cô, cố gắng làm cho tâm tình tức giận của mình ổn định lại.

"Tôi cười với người đàn ông khác thì có liên quan gì đến anh? Quý Như Phong, chúng ta vốn không có bất kỳ quan hệ gì."

Nhớ tới chuyện này, Hướng Khả Tinh càng bực bội, cô rất tức giận nói ra.

Không ngờ những lời cô nói làm sắc mặt Quý Như Phong thâm trầm xuống, Quý Như Phong bước tới trước mặt Hướng Khả Tinh, từng bước một ép sát cô, khiến cô lùi về sau vài bước.

"Giữa chúng ta không có chút quan hệ nào?"

"Tất nhiên rồi."

Hướng Khả Tinh nuốt nước bọt, rất sợ hãi
nhưng vẫn kiên trì nói.
"Em nói lại một lần nữa xem."

Anh ép Hướng Khả Tinh đến giữa chiếc xe, hai tay Quý Như Phong chống lên thân xe, khiến cô không có đường nào để chạy trốn, sắc mặt anh rất khó coi.

Môi Hướng Khả Tinh run run, Quý Như Phong như vậy, cô chưa từng nhìn thấy qua, khiến cô cảm thấy không nói nên lời.

"Nói lại lần nữa, rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì?"

Quý Như Phong không biết mình thế nào, mấy ngày hôm nay, đều suy nghĩ đến câu nói của Hướng Khả Tinh nói ở phòng khách "con không yêu anh ta", mặc dù đây là sự thật anh đã biết từ lâu, nhưng mà tâm tình của Quý Như Phong rất khó chịu, rất không chấp nhận.

"Vốn.........Vốn là như vậy mà."

Nuốt nuốt nước bọt, Hướng Khả Tinh cũng nói ra được những lời này, cô nhắm mắt lại không dám nhìn vẻ mặt Quý Như phong.

Giờ phút này hai mắt Quý Như Phong đều đỏ ngầu, anh nhìn cô, một tay nắm chặt cằm cô, khiến cô không thể trốn tránh, vì muốn phải trả giá thật đắc cho những lời nói của chính cô.

"Vậy tôi cho em biết, chúng ta có quan hệ gì, mà còn dùng hành động thực tế chứng minh cho em xem."

Nói xong, Quý Như Phong kéo Hướng Khả Tinh nhét vào trong xe, nhanh chóng lái xe rời
đi

Chương 8

Hướng Khả Tinh sợ hãi thắt dây an toàn lại, nhìn Quý Như Phong lái xe nhanh như thế, làm cô rất sợ hãi:

"Chậm một chút, Quý Như Phong!"

Ai biết được Quý Như Phong hoàn toàn không để ý đến cô, nhanh chóng lái xe đến chỗ căn biệt thự mà cô không biết.

Hướng Khả Tinh sợ hãi nhìn Quý Như Phong ngừng xe lại, rồi nhanh chóng mở cửa xe ra, nói:

"Xuống xe!"

"Ở đây là chỗ nào vậy?"

"Xuống xe, đừng để anh nói đến lần thứ ba."

Quý Như Phong làm Hướng Khả Tinh sợ hãi xuống xe, mặc dù cô không hiểu vì sao anh muốn đưa cô đến đây, nhưng bị lời nói của anh dọa sợ hãi.

Hướng Khả Tinh ngồi trên xe một lúc, Quý Như Phong dùng sức túm cô ra, khiến cô rất đau.
Hướng Khả Tinh khó chịu giãy giụa, không ngờ Quý Như Phong đã kéo cô vào căn phòng rồi vứt cô lên giường, Hướng Khả Tinh rất bực bội nhưng càng sợ hãi thêm, cô nhìn xung quanh, rồi nhìn Quý Như Phong lại sợ hãi không thôi:

"Quý Như Phong, anh muốn làm gì?"

"Không phải em nói chúng ta không có quan hệ nào sao? Anh sẽ dùng hành động thực tế chứng minh cho em thấy giữa chúng ta là quan hệ gì."

Lúc nói chuyện, Quý Như Phong cũng đè Hướng Khả Tinh đang muốn chạy trốn, anh dùng một tay kìm chặt hai tay đang đánh loạn rồi cố định trên đỉnh đầu cô.

Hướng Khả Tinh sợ hại, run rẩy nhìn anh:

"Quý Như Phong, đừng làm như vậy, tôi nói xin lỗi với anh được chưa? Tôi thừa nhận là tôi có lỗi mà."

Hướng Khả Tinh không ngừng lắc đầu, không ngừng van xin, giờ phút này Quý Như Phong thật đáng sợ.

Ai biết được Quý Như Phong hoàn toàn không để ý tới, cười lạnh nhìn cô

"Quá muộn rồi."

nói xong, anh cúi đầu xuống hung hăng hôn lên cánh môm mềm mại của cô, trong đầu đều là hình ảnh cô cười vui vẻ với Âu Lực Kiệt, còn có câu nói kia của cô "con không yêu anh ta", nghĩ đến đây động tác của Quý Như Phong càng thêm thô lỗ.

"Ưm................Ưm.................."

Hướng Khả Tinh không ngừng lắc đầu, muốn
trốn tránh sự tiếp xúc của anh, làm sao cũng không trốn được.

Quý Như Phong hận cô phản khán lại, cố ý dùng lực túm lấy cổ tay cô, khiến cô đau đớn há miệng ra, rồi nhanh chóng xâm nhập vào miệng cô, cướp lấy mùi hương thơm tho của cô, một tay cởi áo cô ra, trên khóe môi anh nở nụ cười tà ác.

Hành động này của Quý Như Phong làm Hướng Khả Tinh hít một hơi thật sâu, cô giãy giụa càng mãnh liệt, không ngờ, Quý Như Phong đột nhiên rời khỏi môi cô, ánh mắt thăm thúy kìm nén dục vọng nhìn cô, nhìn vào đôi mắt cô có vẻ khó hiểu và sợ hãi.

"Khả Tinh, em tính tiếp tục phản khán thêm nữa sao?"

Quý Như Phong không ngờ hương vị của cô ngọt ngào như vậy, nhưng mà cô phản khán khiến anh cũng rất tức giận.

"Anh thả thôi ra đi, Quý Như Phong!"

Hướng Khả Tinh rất bực bội.

"Được được, anh biết rồi.
Nghe lời cô nói, Quý Như Phong lập tức đứng dậy, làm Hướng Khả Tinh nghĩ anh sẽ thả cô ra, nhưng lại không ngờ, Quý Như Phong tháo cà vạt, rồi bằng tốc độ nhanh chóng trói hai tay cô lại.

"Quý Như Phong, anh điên rồi sao? Anh cưỡng gian như vậy, tôi sẽ tố cáo anh."

Hướng Khả Tinh sợ hãi run rẩy, cô không ngờ Quý Như Phong lại làm vậy, cả người cô đều hoảng loạn lên, sắc mặt lập tức tái mét.

"Anh là ông xã của em, chẳng lẽ đánh giá hương vị bà xã mình một chút cũng không được sao?"

Anh cười ta mị.
Hướng Khả Tinh đang còn sợ hãi, nhưng vừa nhìn thấy một màn này hai má lập tức đỏ bừng lên, nhưng..........Hướng Khả Tinh không dám nhìn đến anh, cánh môi run run:

"'Biến thái', anh mặc quần áo vào đi."

Không ngờ Quý Như Phong nằm đè lên người cô, đùa giỡn lọn tóc của cô, anh đưa tay nâng lọn tóc lên ngửi: "Thơm quá."

"Biến thái, mau thả tôi ra, tôi sẽ tố cáo anh!"

Hai tai Hướng Khả Tinh đều đỏ bừng, những lời nói ẩn chứa tình cảm của anh khiến cô cảm thấy sợ hãi, nhưng đồng thời cũng dâng lên một loại cảm giác không nên có. Đó là một thứ cảm xúc rất khó hiểu.

"Khả Tinh, không có ai mà không biết, anh và em vốn là một đôi vợ chồng."

Hướng Khả Tinh bày ra bộ dáng thân thủ như ngọc, Quý Như Phong hận cô giờ phút nảy giữ gìn vì cái tên nhiếp ảnh gia đáng chết kia sao?
Nghĩ đến đây , Quý Như Phong hung hăng phủ lên môi cô lần nữa, không để ý đến sự phản kháng của cô mà điên cuồng đoạt lấy..

"Ưm...............Không...................."

Hướng Khả Tinh sợ hãi nước mắt bắt đầu chảy ra, cảm giác được nhiệt độ từ hai bàn tay của anh, cô phải hít một hơi thật sâu.

"Khả Tinh, em là của anh." Lúc Quý Như Phong hôn cô làm hô hấp hai người ngày càng nặng, anh từ từ mới thả cánh môi cô ra, vẫn mê luyến sâu sắc, anh nói bá đạo.

"Không............Tôi không phải là của anh."

Hướng Khả Tinh cố gắng làm cho hô hấp của mình ổn định, cố gắng để cho đầu óc mình
bình tĩnh lại, nhìn Quý Như Phong trước mặt, cô chu mỏ lên, rất không quen phản bác lại

"Phải không, anh sẽ để cho em biết, em là của anh."

Nói xong, Quý Như Phong cúi đầu xuống dùng một nụ hôn ướt át từ cổ cô thẳng xuống, bàn tay vẫn hoạt động không ngừng.

"Ưm...................." Cô rên rỉ càng làm cho Quý Như Phong hít một hơi thật sâu, không kìm nén nổi mà thêm dùng lực đôi tay.

Hướng Khả Tinh cảm thấy cơ thể mình ngày càng nóng lên, hô hấp bắt đầu khó chịu:

"Không...........Quý............Như.............Phong, không...................

Anh điên cuồng như vậy, làm Hướng Khả Tinh
chưa từng thấy, không ngờ Quý Như Phong sẽ làm những chuyện này với cô, làm cô cảm thấy giờ phút này tim đập nhanh muốn bay ra khỏi lồng ngực mình

Quý Như Phong tà mị ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt của cô tràn đầy vẻ chiếm hữu, anh cảm giác được, người phụ nữ này là thu hoạch ngoài ý muốn của anh, chiếm lấy cô sẽ không làm cho anh thất vọng.

Nhưng ánh mắt của cô làm ra vẻ thỉnh cầu khiến anh trầm mặt xuống, một giây trước vừa muốn ngừng lại nhưng giờ phút này tiếp tục động tác.

"Chúng ta không nên như thế....................., Quý Như Phong, anh và tôi...........Không nên như thế."

Hướng Khả Tinh vừa thở gấp vừa nói, không ngừng lắc đầu, hy vọng Quý Như Phong có thể khôi phục lại lý trí.

"Chúng ta không nên như thế? Anh và em không nên như thế? Vậy em và ai mới có thể như thế được?

Vốn trong lòng anh rất đau, vừa áy náy, trong chớp mắt bị những lời nới của cô làm tan biến mất.

Nhìn cơ thể cô dụ hoặc, ánh mắt anh càng thêm âm trầm.

"Không!"

Hướng Khả Tinh sợ hãi quát lớn, giọt nước
mắt trong suốt chảy như đê vỡ, thật hận Quý Như Phong giờ phút này đối xử với cô như vậy.

"Khả Tinh, anh cho em biết, em sẽ là của anh."

Rốt cuộc Quý Như Phong không đố kỵ bất kỳ cái gì, bàn tay to không ngừng di chuyển trên người cô. Cảm giác cơ thể cô sau khi bị anh vuốt ve không ngừng run rẩy, nụ cười trên gương mặt càng thêm đắc ý.

Cho tới bây giờ chưa có người phụ nữ nào dám cự tuyệt anh, cho tơi bây giờ vẫn chưa có.

"Quý Như Phong, đừng để tôi hận anh!"

Lúc cảm nhận được tay anh vuốt ve dưới đùi, Hướng Khả Tinh lên tiếng cảnh cáo, ánh mắt tràn đầy kiên định.

Những lời nói này làm Quý Như Phong dừng tất cả động tác lại, ánh mắt anh hơi luống cuống, ngẩng đầu nhìn vào mắt Hướng Khả Tinh, anh bất giác vươn tay lên lau nước mắt trên mặt cô, giờ phút này, ánh mắt của Hướng Khả Tinh tràn đầy nước mắt hoàn toàn không nhìn rõ ánh mắt thâm tình của Quý Như Phong.

"Nếu bây giờ anh dừng tay lại, em có yêu anh không?"

Quý Như Phong không hiểu vì sao mình lại hỏi một câu buồn cười như vậy, tâm anh bắt đầu run rẩy, khẩn trương muốn biết đáp án của Hướng Khả Tinh.

Đây là hy vọng mà Quý Như Phong không ngờ đến, chẳng lẽ anh có tình cảm với cô sao? Chẳng lẽ anh yêu cô sao?

Nghĩ đến đây, Quý Như Phong dừng động tác lại, hơi sững sờ chờ câu trả lời của cô.

"Tôi không yêu anh, Quý Như Phong, anh cũng biết mà."

Hướng Khả Tinh lắc lắc đầu, cô vừa khóc vừa trả lời anh

Câu trả lời của cô lập tức phá hủy tia ôn nhu cuối cùng của anh, anh không muốn có được câu trả lời này, giờ phút này anh ngừng tất cả động tác lại, cô cũng nói sẽ không yêu anh.....................

Vậy thì giữa bọn họ nên tồn tại một quan hệ thực tế đi

"Vậy em cứ hận anh đi, nhưng ít nhất giữa chúng ta còn có quan hệ, đúng không?"

Trên gương mặt Quý Như Phong thoáng qua một tia đau khổ, bỗng chốc tiến thẳng vào trong cơ thể cô, không có bất kỳ khúc dạo đầu nào

Loại đau khổ tâm tê liệt phế kia, khiến cả người Hướng Khả Tinh như bị xé rách ra làm hai.

"A....................." Hướng Khả Tinh đau đớn hét to, không ngờ Quý Như Phong sẽ đối xử với cô như thế, "Quý Như Phong, tôi hận anh!"

"Hận đi, hãy nhớ, người chiếm lấy em là ai, là anh, là anh, Quý Như Phong!"

Lúc nói chuyện, Quý Như Phong không ngừng đoạt lấy, cảm nhận đau đớn của cô, thật ra một khắc này Quý Như Phong cảm thấy mình đau đớn hơn cô.

Thì ra anh đã yêu người phụ nữ này rồi.

Có nhiều người phụ nữ khác anh không yêu, vì sao lại yêu cô? Chẳng lẽ anh chơi đùa với nhiều người, lại gặp họa ở đây sao? Cô chính là báo ứng của anh sao?

Quý Như Phong suy nghĩ, anh không ngừng ra vào trong cơ thể cô, anh cúi đầu xuống ngậm lấy cánh môi đang run rẩy của cô, không ngừng mút vào, làm cô giảm bớt đi sợ đau đớn.

Lúc này, hai tay Quý Như Phong đặt lên cổ tay cô, mở trói ra cho cô, nhưng Hướng Khả Tinh không biết hai tay cô đã hoàn toàn được tự do, vẫn đặt chỗ đó, nước mắt không ngừng rơi, cảm giác trong lòng như có một vật gì đó tan biến, rất đau rất đau..............

"Khả Tinh, em là của anh!"

Một đêm này không biết đã qua như thế nào, Hướng Khả Tinh nắm chặt vào ga giường, cô nghiêng mình đón lấy ánh mặt trời, nước mắt trong hốc mắt không ngừng rơi.

Mà bên kia gường, Quý Như Phong không tốt hơn so với cô, nhìn bóng lưng lạnh lẽo của cô, anh đưa tay muốn ôm vào lòng, nhưng vẫn hơi lo sợ.

Sao lại sợ? Vì sao lúc mới bắt đầu Quý Như Phong sợ rồi hả?

Nhớ tới việc này, Quý Như Phong từ trên giường đứng dậy, nhanh chóng đi vào phòng tắm rửa, sau đó đi ra ngoài, nhìn Hướng Khả Tinh còn nằm trên giường biết cô vẫn còn thức.

Quý Như Phong đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống:

"Đi tắm đi, như vậy sẽ thoải mái hơn một
chút."

Sự quan tâm của anh lúc này lộ ra quá mức, Hướng Khả Tinh lạnh lùng nhìn anh, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh:

"Không cần lòng tốt giả dối của anh!"

"Khả Tinh, nếu em không đi, anh sẽ ôm em vào tắm, đến lúc đó nếu lại phát sinh chuyện giống như đêm qua, anh cũng......................"

Quý Như Phong nhìn cô lạnh lùng, anh chậm rãi nói, nhưng lời anh còn chưa nói xong, Hướng Khả Tinh nhanh chóng quấn chăn đi vào phòng tắm.

Hành động này làm Quý Như Phong dở khóc dở cười, anh chậm rãi đứng dậy đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra nhìn rau củ bên trong, lấy ra một ít làm bữa sáng, rồi đem đến bàn ăn.

Sau khi Hướng Khả Tinh tắm xong, cô đi ra nhìn thấy trên bàn bày bữa sáng, chỉ cười lạnh một cái rồi đi về phía cửa chính.

Quý Như Phong nhìn thấy cô như vậy lập tức chạy đến, một tay kéo cô lại, hơi tức giận nói:
"Em muốn đi đâu?"

"Tôi muốn về nhà, tôi sẽ nói cho ba mẹ tôi biết tất cả những việc làm của anh đối với tôi."

Hướng Khả Tinh tức giận muốn thoát khỏi kiềm chế của anh, không ngờ lại bị anh kéo đến trước bàn ăn.

"Anh nói em có thể rời khỏi đây không? Hướng Khả Tinh, em phải ở lại đây, anh sẽ báo tin ẹ em biết, tin rằng mẹ em biết anh và em ở chung một chỗ, bà sẽ rất vui vẻ."

Lúc Quý Như Phong nói chuyện, anh đem bữa sáng đến trước mặt cô, ép buộc cô ngồi xuống ăn.

'Anh.............Quý Như Phong, anh là đang giam cầm tôi."

Hướng Khả Tinh nghiên răng nghiến lợi nói, người đàn ông này rốt cuộc là một ngươi như thế nào, cô cảm giác anh ngày càng đáng sợ.

"Trước tiên ăn sáng đi, một chút nữa chúng ta còn đi ra ngoài."

Quý Như Phong không nói nhiều lời, anh rốt cuộc không biết mình đang làm cái gì nữa.
Anh sợ hãi, sợ cô sau khi rời khỏi đây, sự thật sự giữa bọn họ chỉ có hận, sợ cô một khi đã rời khỏi đây, giữa bọn họ sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào, sợ cô một khi rời khỏi đây, cô sẽ nhào vào lòng tên nhiếp ảnh gia kia.

Cho nên anh không thể để cô rời khỏi đây, trừ khi cô yêu anh, đúng, trừ khi cô yêu anh!

"Đi đâu?" Nghe anh nói muốn đưa cô ra ngoài, Hướng Khả Tinh đột nhiên sợ hãi ngẩng đầu nhìn anh.

"Ra biển, đưa em ra biển giải sầu."

Quý Như Phong không ngại nói cho cô biết chỗ anh muốn đi, anh đến bên cạnh cô vuốt ve mái tóc cô rất dịu dàng.

Hành động này của anh làm Hướng Khả Tinh sợ hãi né tránh:

"Đừng đụng vào tôi! Quý Như Phong, đừng tưởng anh làm như thế tôi sẽ quên tất cả những chuyện xảy ra đêm qua sao? Quên anh đã đối xử với tôi thế nào sao?"

Hướng Khả Tinh nghĩ nếu mình nói như thế, anh ta chắc chắn sẽ tự hiểu lấy, nhưng không ngờ..........................

"Khả Tinh, tất cả những chuyện đêm qua, anh không hy vọng em sẽ quên, em hãy nhớ, anh rất vui vẻ."

Quý Như Phong nói những lời vô sĩ làm Hướng Khả Tinh có cảm giác muốn hộc máu, nhìn anh nói chuyện cường bạo cô đêm qua mà vẫn có thể bình tĩnh được, hốc mắt Hướng Khả Tinh tràn đầy nước mắt.

Chẳng lẽ anh đối với những người phụ nữ khác cũng như vậy sao?

"Chiếm lấy em, anh không hối hận, nhưng mà thô lỗ chiếm lấy em như vậy, làm cho em có đêm đầu tiên không lãng mạn, anh cảm thấy rất áy náy."

Quý Như Phong dùng những lời tình cảm nói với cô, sau đó ôm cả người cô đang cứng đờ vào lòng, anh thở dài một hơi, ai bảo đêm qua chính ghen quá làm gì.

"Quý Như Phong, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Hướng Khả Tinh run rẩy tùy ý để anh ôm mình, nghe những lời anh nói, tâm cô đột nhiên sụp đổ, bắt đầu cảm thấy lưỡng lự vì giờ phút này mình quá yếu ớt.

"Muốn yêu em, quí trọng em. Khả Tinh, gả cho anh, được không?"
Quý Như Phong chậm rãi thả cô ra, lần đầu tiên cầu hôn chân thành như thế.

Ánh mắt của anh, làm Hướng Khả Tinh phải há hốc mồm, không biết mình phải nói gì nữa, rốt cuộc Quý Như Phong muốn làm gì, vì sao lại nói những lời nói chân thành như thế?

"Anh..............Quý Như Phong, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Cầu hôn em nha."

Anh thâm tình hôn lên trán cô, Quý Như Phong biết trong lòng mình muốn gì, vì vậy phải theo đuổi người phụ nữ trước mặt này, người phụ nữ này, chỉ có thể là của anh.

"Đủ rồi, anh đã làm chuyện gì với tôi, anh còn muốn tôi đồng ý lời cầu hôn của anh sao?"

Hướng Khả Tinh cười lạnh, cô hất vai đẩy anh ra, vì không muốn lòng mình bị mê hoặc, chỉ có thể dùng khoảng cách để bảo vệ, cô mới có thể suy nghĩ được.

"Vậy chờ em đến lúc nào đó chấp nhận lời cầu hôn của anh, lúc đó anh sẽ để cho em rời khỏi."

Sớm biết Hướng Khả Tinh không chấp nhận đơn giản như thế, mà câu trả lời của cô cũng năm trong dự đoán của anh, cho nên Quý Như Phong cũng không thương cảm nhiều, anh rất thản nhiên chấp nhận, rồi mới ngồi vào chỗ của mình để dùng bữa sáng, ý bảo Hướng Khả Tinh có thể ngồi vào chỗ để dùng bữa sáng rồi

"Anh nói cái gì? Quý Như Phong! Chẳng lẽ anh muốn nhốt tôi ở đây, mãi cho đến khi tôi đồng ý mới thôi sao?"

Hướng Khả Tinh khó tin hỏi lại.

"Ăn sáng đi, xong rồi chúng ta tiếp tục nói chuyện."

Quý Như Phong nói thản nhiên, anh nhìn vẻ mặt tức giận bất mãn của Hướng Khả Tinh, trên mặt anh vẫn nụ cười ôn nhu như cũ.
Hướng Khả Tinh, sờ sờ cái bụng đói meo của mình, cắn răng một cái, cuối cùng vẫn cầm lấy miến sandwich lên ăn, nhìn vẻ mặt Quý Như Phong đang cười lén, cô cảm thấy mình rất thất bại.

Phong cảnh bờ biển rất mê người, Quý Như Phong và Hướng Khả Tinh cùng ngồi trên chiếc ca nô, Quý Như Phong lái, Hướng Khả Tinh ngồi ở đầu thuyền, tâm tình rất tức giận, gió biển cũng không thổi bay phiền não của cô.

Quý Như Phong ngừng ca nô ở giữa biển, rồi bước đến trước mặt Hướng Khả Tinh, anh ngồi xổm xuống:

"Thế nào? Ở đây vui không?"

Ở đây rất được, nhưng mà sau khi anh đến, tôi liền không vui, Quý Như Phong, rốt cuộc đến khi nào anh mới thả tôi ra?"

Hướng Khả Tinh nhìn anh, tâm tình ngày càng kém.

"Anh nói rồi, chờ em đồng ý gả cho anh, anh sẽ đưa em trở về."

Quý Như Phong nói rất chắc chắn, nhìn Hướng Khả Tinh vẫn không vui, anh cảm thấy hơi bất lực rồi.

"Tôi sẽ không gả cho anh, Quý Như Phong, anh hãy chết tâm đi! Tôi thật sự không hiểu, rốt cuộc anh trúng tà gì hả? Nếu chỉ vì những lời nói này và anh phải muốn tôi kết hôn với anh, có phải anh đã quá ngây thơ rồi không?"

Hướng Khả Tinh bất đắc dĩ xoa xoa trán, thật không hiểu rõ tên này rốt cuộc muốn thế nào.

"Anh rất kiên trì, chỉ cần xác định anh sẽ không buông tay."

Quý Như Phong chợt đứng lên, kéo Hướng Khả Tinh vào lòng mình, ôm lấy eo cô không cho cô nhúc nhích, bá đạo nói.
"Thả tôi ra."

Hướng Khả Tinh không ngừng giãy giụa nhưng Quý Như Phong không chịu buông tay, lại bị cô hung hăng giẫm lên chân một cái, cuối cùng bị đau, Quý Như Phong đành thả Hướng Khả Tinh ra.

Hướng Khả Tinh lùi lại vài bước, nhưng không ngờ mình lại rớt xuống biển.

"A...........Cứu mạng." Hướng Khả Tinh không ngừng vỗ nước biển, rất sợ hãi.

Quý Như Phong nhìn thấy một màn này, nhanh chóng nhảy xuống, ôm lấy Hướng Khả Tinh, cứu cô lên trên, không ngừng vỗ vỗ vào lưng cô:

"Khả Tinh, có sao không?"

"Đều tại anh, Quý Như Phong! Chỉ cần ở cùng một chỗ với anh đều không có chuyện gì tốt."

Hướng Khả Tinh bất mãn nắm lấy áo anh, trong lòng hơi sợ hãi.

"Khả Tinh, không có chuyện gì thì tốt rồi, không có chuyện gì thì tốt rồi."

Một màn cô vừa rớt xuống nước kia, Quý Như Phong cũng bị dọa sợ hãi, tùy ý để cô đánh vào ngực mình, chỉ ôn nhu an ủi.

Hướng Khả Tinh dựa vào lòng anh, trong chớp mắt hai người đều quên mất chuyện kia, cùng dựa vào nhau.

Thời gian từng phút trôi qua, Hướng Khả Tinh cũng từ từ khôi phục lại, lúc này mới ý thức được mình đang dựa vào lòng Quý Như Phong, cô bực bội đẩy anh ra, rồi muốn đứng lên cách xa anh một chút, lại bị Quý Như Phong kéo cô ngồi xuống.

"Quý Như Phong, anh làm gì vậy?"

"Đừng động đậy, chẳng lẽ em vừa quên mất một màn rơi xuống nước kia rồi sao?"

Quý Như Phong ôn nhu làm Hướng Khả Tinh ngây ngẩn cả người, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú đẹp trai trong gang tấc, anh một khắc trước không giống như bình thường.

"Quý Như Phong! Rốt cuộc anh muốn thế nào hả?"

Hướng Khả Tinh không thích bị người khác hét vào mặt, vấn đề là anh ôn nhu đột nhiên quá bất ngờ.

"Anh đã nói, anh muốn em cam tâm tình nguyện gả cho anh."

Quý Như Phong nhìn cánh môi mềm mại của Hướng Khả Tinh, anh thật muốn nếm nó thật tốt, nhưng anh sẽ không quên giờ phút này anh muốn chinh phục trái tim cô.

"Vì sao?" Hướng Khả Tinh rũ mắt xuống, không nhìn ra được vui hay buồn, trong lòng có cảm giác nhộn nhạo, hoàn toàn không biết mục đích của mình là gì:

"Vì sao anh kiên trì như vậy? Đối với tôi, rốt cuộc anh muốn đạt được mục đích gì?"

"Tim em, cái anh muốn chính là tim em."

Quý Như Phong nói rất chân thành.

Lời của anh nói là cô cười, cô ngẩng đầu nhìn anh, Hướng Khả Tinh nói:

"Nếu sau khi chiếm được tim tôi, anh sẽ chuẩn bị làm gì? Vứt bỏ tim tôi sao?"

Lúc nói những lời này, Hướng Khả Tinh buồn bã nhìn toàn bộ trước mặt.

Lời nói của cô nằm ngoài dự đoán của Quý Như Phong:

"Khả Tinh, có phải em suy nghĩ quá nhiều rồi không? Vì sao lại nghĩ như thế?"

"Quý Như Phong, có lẽ người phụ nữ khác muôn giao tâm cho anh, nhưng tôi không muốn, thật sự chúng ta nên chấm dứt ở đây đi, tôi cũng sẽ không tố cáo anh."

Hướng Khả Tinh hít một hơi thật sâu, hốc mắt hơi đỏ lên, không biết vì sao tim cô lại đau như thế, chẳng lẽ anh thât sự đau đớn như lòng cô sao?"

"Không có khả năng, giữa chúng ta sẽ không kết thúc như thế, anh cho em biết, anh là rất cố chấp, cố chấp yêu em."

Quý Như Phong nắm chặt vai cô lắc qua lắc lại, anh rất tức giận nhìn cô, thật không ngờ cô sẽ nói ra những lời như vậy.

"Cố chấp yêu tôi?" Hướng Khả Tinh ngạc nhiên, không ngờ Quý Như Phong sẽ nói những lời này, nhưng mà rất nhanh, cô cảm thấy rất buồn cười.

"Là cố chấp yêu tôi, hay là cố chấp, bởi vì anh không cam lòng?"

"Không cam lòng?"

Quý Như Phong ngạc nhiên, hoảng hốt, những lời mình thổ lộ bị người phụ nữ này nói đáng sợ như thế, anh thật không hiểu, vấn đề này từ đâu mà ra.

"Đúng đó, thật ra anh chỉ muốn tôi giao tâm cho anh, rồi mới khoe ra, anh không cam lòng vì tôi nói tôi không yêu anh, anh chỉ không cam lòng mà thôi, vì anh biết tất cả những người phụ nữ kia đều vui vẻ với anh, đều hướng về phía anh."

Hướng Khả Tinh thản nhiên nói, sắc mặt rất bình tĩnh, nhưng lại làm lòng Quý Như Phong đau đớn.

"Chẳng lẽ anh cũng muốn tôi sao?"

"Chẳng lẽ không phải sao?"

Vẻ mặt Quý Như Phong như có lỗi với cô, nhưng Hướng Khả Tinh lại không biết, cô sẽ không có lỗi, người có lỗi, chắc chắn không phải là cô.

"Khả Tinh, những lời anh nói đều là sự thật, anh yêu em, cũng rất thật lòng."

Quý Như Phong gắt gao nhìn cô, ánh mắt thâm sâu, nhìn người phụ nữ trước mặt, anh chậm rãi đứng lên, nhìn ra ngoài biển rồi nói.
Sau khi nói xong lái ca nô quay về, hoàn toàn không nhìn đến vẻ mặt thay đổi của Hướng Khả Tinh.

Hướng Khả Tinh vẫn nhìn Quý Như Phong, nhìn vẻ mặt bi thương của Quý Như Phong, rất chân thật, rất chân thật, nhưng lại làm Hướng Khả Tinh khó có thể tin tưởng, khó có thể chấp nhận được.

Chương 9

Hai người về đến biệt thự của Quý Như Phong, Hướng Khả Tinh đứng ở ngoài cửa không chịu vào, Quý Như Phong đứng bên cạnh nắm tay kéo cô đi vào trong:

"Em phải biết rõ anh rất kiên trì, trừ phi em chấp nhận lời cầu hôn của anh."

"Quý Như Phong, anh biết rõ ràng là chuyện đó không thể xảy ra, vì sao anh nhất định phải như vậy chứ?"

Sức lực của Hướng Khả Tinh không bằng anh, chỉ có thể bị anh cưỡng chế kéo vào.

Vừa đi vào phòng khách, Quý Như Phong kéo Hướng Khả Tinh ngồi lên ghế sô pha, rồi anh đi vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn.

Hướng Khả Tinh nhìn bóng lưng bận rộn của Quý Như Phong, cô thật không tin anh có thể vào bếp.

"Quý Như Phong, như vậy có được không?"

Nhìn bóng lưng bận rộn của Quý Như Phong, Hướng Khả Tinh đi vào phòng bếp, thở dài một hơi.

"Không có gì là không được."

Thật ra trong lòng anh không dễ chịu chút nào, muốn một món đồ, cho tới bây giờ vẫn không chiếm được, nhưng trong phút chốc này, anh đến cả làm cái gì cũng không có cảm giác, bị sự kìm nén đau khổ kia, nhưng không có cách nào giải quyết một cách thống khoái, thật sự làm anh khó chịu đến cực điểm

Sau khi làm xong đồ ăn, Quý Như Phong bưng từng món lên, rồi đem một chai rượu hồng đến, rót cho cô và mình mỗi người một ly.

"Quý Như Phong, hay là như vậy đi, anh để tôi gọi điện thoại về ẹ tôi, thế nào?"

Hướng Khả Tinh lùi mà tiếp tục cần xin, cô ngồi xuống nhận lấy ly rượu trong tay Quý Như Phong, mở miệng cầu xin anh.

"Nếu muốn về, vậy thì yêu anh, gả cho anh đi."

Quý Như Phong nói thẳng cho Hướng Khả Tinh biết, chỉ có cách này mới có thể để cho cô gọi điện thoại ẹ cô.

"Anh..............Tôi sẽ không nói với anh chuyện này nữa."

Nói xong, Hướng Khả Tinh đứng lên, xoay người chuẩn bị rời đi.

Ai biết được Quý Như Phong ở phía sau thản nhiên nói:

"Lúc trên ca nô em đã nói câu kia rồi, chuẩn bị xử trí tâm em thế nào, bây giờ anh sẽ cho em biết."

Quý Như Phong nói những lời này làm Hướng Khả Tinh cứng người lại, cô đứng tại chỗ, tâm đều bay lơ lững.

"Anh sẽ cho em, trái tim của anh."

Quý Như Phong nói, xung quanh đều im lặng.
Hướng Khả Tinh không thể tin được cứng đờ tại chỗ, hoàn toàn không có sức lực quay lại nhìn vẻ mặt của Quý Như Phong thế nào, lời nói của anh chân thành như vậy, làm cho lòng người đau đớn, là người khác khó có thể cự tuyệt.

"Khả Tinh, anh nghiêm túc, có lẽ trước đây anh để lại cho em nhiều ấn tượng xấu, nhưng mà giờ phút này, anh rất nghiêm túc."

Hướng Khả Tinh cứng đờ người, làm Quý Như Phong có lòng tự tin lớn, anh chậm rãi đến gần, từ phía sau nhẹ nhàng ôm cô, anh thâm tình tựa đầu vào cổ cô, hôn lên cổ cô.

Tất cả những hình ảnh bóng bỏng đêm qua đều ập đến, trong chớp mắt Hướng Khả Tinh sợ hãi đẩy anh ra, vốn là sợ hãi, cảm động, động tâm, và không đáng để đánh mất phương hướng, không đáng để tim đập loạn nhịp, cũng phải chấm dứt ngay tại lúc này thôi.

"Quý Như Phong, bây giờ tôi thật sự rất rối, tôi không biết anh lúc nào là thật, lúc nào là giả, đủ rồi, đừng nói nữa, đừng nói nữa!"

Lúc nói chuyện, Hướng Khả Tinh nhanh chóng chạy vào phòng khóa trái cửa lại, cả người vô lực dựa vào cửa rồi trượt xuống dưới đất.

Trong đầu đều là hình ảnh Quý Như Phong thâm tình thổ lộ với cô.

Bên ngoài cửa, Quý Như Phong nhớ đến vẻ mặt của cô, hơi mất mác một chút, anh vô lực xoa xoa tâm mi, xoay người nhìn một bàn đầy thức ăn, anh đi đến trước cửa phòng gõ cửa:

"Khả Tinh, trước tiên ăn một chút cơm đi, anh đến thư phòng ngủ, không cho em ở đây bỏ trốn, bằng không anh không đảm bảo sẽ làm ra những chuyện gì đâu."

Sau khi nói xong, Quý Như Phong cũng đi vào thư phòng, nhưng mà cửa không đóng lại, chỉ khép hờ, như vậy mới có thể nhìn thấy rõ những động tĩnh bên ngoài.

Mở máy tính lên, Quý Như Phong vô tình nhập vào: "Làm sao để theo đuổi con gái?" Vấn đề ngu ngốc này trước đây anh đều cười nhạt, hôm nay, thế mà anh lại làm vậy, nghĩ lại thật sự sẽ cười đến rụng răng.

Theo một điều tra trên internet, nhìn cái mưu kế ngu ngốc như thế, khiến anh xúc động muốn treo cổ cho rồi, những người này đều có chỉ số thông minh như vậy, còn internet thì giải đáp nghi ngờ thay người ta, cũng quá gạt người đi.

Đột nhiên Quý Như Phong bực bội muốn đập bể máy tính, thậm chí người này còn bày mưu giả chết như thế, đáng chết, thời đại gì rồi mà còn giả chết?

Vừa suy nghĩ, Quý Như Phong nhìn thấy Hướng Khả Tinh từ trong phòng chậm rãi đi ra ngoài, rồi trái ngó phải nhìn xem, hoàn toàn không chú ý đến Quý Như Phong đang nhìn nhất cử nhất động của cô.

Cho đến khi cô cảm thấy thật an toàn, bắt đầu thật cẩn thận mở cửa ra, từ từ đi ra ngoài.
Hành động này của cô trong chớp mắt đã chọc giận Quý Như Phong, anh mãnh mẽ đứng lên đi ra ngoài, ngay lúc Hướng Khả Tinh chuẩn bị mở cửa đi về phía hồ bơi, Quý Như Phong nắm kéo cô lại.

"A" Trên cổ tay bị một lực lớn kéo lại làm Hướng Khả Tinh sợ hãi la lên, cô quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt đáng sợ của Quý Như Phong, cả người bắt đầu run rẩy.

"Anh đã nói, không cho ở đây trốn đi, vì sao em luôn coi thường lời nói của anh như vậy?"

Hành động này của Hướng Khả Tinh đã làm ép anh đến bờ vực sâu, chẳng lẽ ở cùng anh sẽ khiến cô khó chịu vậy sao?

"Quý Như Phong, tôi cũng đã nói với anh, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà! Vì sao anh không thể tôn trọng tôi một chút chứ?"

Hướng Khả Tinh cũng tức giận, liều mạng giãy giụa.

Đột nhiên, Quý Như Phong ôm chằm lấy cô, điên cuồng hôn lên đôi môi mềm mại.
"Ưm..................ưm......................."

Đầu lưỡi nhanh nhẹn thăm dò vào trong miệng cô, cùng cô điên cuồng quấn lấy nhau, điên cuồng cướp lấy hương vị ngọt ngào của cô, anh túm chặt lấy hai bàn tay sắp phản khán của cô lại:

"Anh cho em biết, em phải trả giá thật cao cho việc không nghe lời anh."

Sau khi nói xong, Quý Như Phong kéo cô vào trong hồ bơi, không để ý đến giờ phút này đang mưa to gió lớn, ở trong hồ bơi, anh xé nát quần áo của cô.

Trong lúc hoảng loạn, Hướng Khả Tinh không ngừng cố gắng chạy trốn, mặc dù trốn khỏi hồ bơi, nhưng vẫn bị anh bắt lại.

"Khả Tinh, em là của anh, anh đã nói, đừng rời khỏi anh, đừng cố gắng rời khỏi anh."

Sau khi nói xong, Quý Như Phong xoay người cô nằm sấp lại, mở trói cho hai tay cô, điên cuồng đoạt lấy, bức bách cô trầm luân cùng với anh.

Hai bàn tay to lớn liên tục vuốt ve, cảm giác hơi thở của cô ngày càng nặng, nhớ đến đêm qua làm cô đau đớn, Quý Như Phong làm giảm lực trên tay lại, hơi dịu dàng vuốt ve cô.

"Ưm................" Tiếng rên rỉ kiều diễm, Hướng Khả Tinh cảm giác nơi riêng tư của cô bị anh liên tục đùa giỡn, khiêu khích.

Mà đầu lưỡi của anh cũng từ từ di chuyển trên cơ thể cô, di chuyển xuống cái rốn nhỏ nhẹ nhàng liếm mút.

"Ưm................" Cả người run rẩy không ngừng, trong cơ thể cô có một loại cảm giác tê dại làm cô cảm thấy rất thoải mái, khiến đầu ốc cô đều bắt đầu ngây ngẩn, hoàn toàn không biết mình nên làm thế nào, chỉ cảm thấy nóng bức không nói nên lời.

"Quý Như Phong................" Hướng Khả Tinh bất giác gọi tên anh, một cảm giác mê ly khiến cô bắt đầu không biết cơ thể mình muốn gì.

Nghe cô gọi như thế Quý Như Phong cảm thấy thật vui, anh đứng lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô "Gọi anh là Như Phong, bảo bối!"

Lúc nói chuyện, Quý Như Phong đã ôm cô vào trong phòng.
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, rồi từ từ cởi quần áo của bản thân mình ra, anh cúi đầu xuống hôn lên từng tấc thịt của cô, xem cô như một món bảo vật trân quý.

Được quý trọng khiến Hướng Khả Tinh càng thêm mê hoặc, cô không nhìn thấy rõ tất cả trước mặt, lại rất nghe theo phản ứng tự nhiên.

"Khả Tinh, bảo bối của anh!" Quý Như Phong rất hài lòng, bộ dạng này của Hướng Khả Tinh mới đúng như anh muốn.

"A............." Một sức lực bên ngoài bất ngờ tiến thẳng vào cơ thể cô, khiến cô không kịp tiếp nhận được, lúc muốn phản kháng, lại bị Quý Như Phong ngậm chặt cám môi mềm mại, không ngừng liếm mút.

"Ưm ưm....................."

Quý Như Phong cười tà mị, anh chậm rãi ngẩng đầu, liên tục ra vào trong người cô, cảm giác cơ thể cô dưới thân mình run rẩy từng trận.

"Ưm................Như Phong.................."

Điên cuồng như vậy, một loại điên cuồng làm cô cảm thấy hít thở không thông, Hướng Khả
Tinh bất giác gọi tên anh, hai bàn tay ôm chặt lấy anh.

"Anh yêu em, Khả Tinh, anh yêu em!"

Quý Như Phong vừa thưởng thức hương vị ngọt ngào của cô, vừa nỉ non bên tai cô.
Quý Như Phong trong giờ phút này, đã lấp đầy nội tâm Hướng Khả Tinh, nụ cười trên gương mặt cũng tràn đầy hạnh phút.

"Như Phong, chậm.............chậm một chút, nhanh quá.................."

Hướng Khả Tinh hít thở không kịp, Quý Như Phong trở nên điên cuồng, giống như muốn hòa nhập cô vào trong cơ thể anh, làm Hướng Khả Tinh không ngừng van xin.

"Khả Tinh, nói em yêu anh, được không?"

Quý Như Phong biết mình giờ phút này thật đê tiện, thừa lúc cô ý loạn tình mê, chậm rãi đến gần tai cô, liếm liếm vành tay xinh đẹp của cô, hạ thân vẫn không ngừng ra vào, cảm nhận cô, khác vọng chờ mong, dụ hoặc như vậy.

"Ưm............em yêu anh."

Hướng Khả Tinh thật sự không biết bản thân mình thế nào, cô giống như tìm không được cảm giác của bản thân, nói ra câu trả lời mà anh muốn nghe.

Câu trả lời này cổ vũ anh rất lớn, trong chớp mắt anh liền ngậm chặt cánh môi mềm mại của cô, hai người điên cuồng quấn lấy nhau.
Hôm sau, sắc trời hơi tối sầm, Quý Như Phong nhìn Hướng Khả Tinh đang ngủ say bên cạnh, anh cười rất sủng ái, nếu người phụ này muốn, anh đồng ý yêu thương cô cả đời.

Nghĩ đến đây, Quý Như Phong nhịn không được đưa tay ra, định ôm cô vào lòng, nhưng vừa động vào da thịt cô lại cảm giác cơ thể cô nóng thật nóng

"Khả Tinh, Khả Tinh............" Nóng như vậy làm Quý Như Phong bị dọa sợ hãi, anh nhanh chóng đứng dậy, lắc lắc cơ thể Hướng Khả Tinh, nhưng cô một chút ý thức cũng không có, khiến Quý Như Phong rất lo lắng: "chẳng lẽ đêm qua dầm mưa khiến cô phát bệnh rồi?"
Vậy nên làm cái gì bây giờ?

Quý Như Phong lo lắng nhìn trái nhìn phải, lập tức lên internet nghiên cứu, cuối cùng nhớ kỹ từng chút từng chút.

Quý Như Phong bưng một thau nước ấm ra, cầm một cái khăn mặt bắt đầu nhúng nước lau người Hướng Khả Tinh.

Quý Như Phong luôn canh giữ bên người Hướng Khả Tinh, cho đến khi độ nóng trên người cô dần dần hạ xuống, anh mới thở phào nhẹ nhỏm, anh hơi bực bội vì sao đêm qua mình lại đối xử với cô như thế.

Tuy đầu óc không tỉnh táo, nhưng Hướng Khả Tinh cũng từ từ tỉnh dậy, nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt, co hơi nhíu mày: "Tôi làm sao vậy?"

"Em phát bệnh, là anh chăm sóc em."

Hướng Khả Tinh lên tiếng nói chuyện, làm Quý Như Phong rất vui, anh đỡ cô ngồi dậy, rất thâm tình nói.

Ai biết được Hướng Khả Tinh tránh tiếp xúc với anh:

"Đủ rồi, Quý Như Phong! Đừng quên là ai đã làm tôi phát bệnh!"

"Khả Tinh, chúng ta có cần thiết phải như vậy không?"

Quý Như Phong không muốn cãi nhau, thật sự không muốn, nhìn Hướng Khả Tinh còn yếu, anh lo lắng nói.

"Không cần thiết phải như vậy, anh để tôi rời khỏi đây, có được không?"

Quý Như Phong nói những lời này khiến Hướng Khả Tinh cúi đầu cười nhạo, cô không muốn phải như thế này, bọn họ ở lại đây thật không đúng, nhưng cô vẫn hạ giọng cầu xin anh buông tha cho cô.

"Anh đã nói rồi, em muốn rời khỏi đâu, trì phi gả cho anh."

Quý Như Phong nói rất chắc chắn, nhìn Hướng Khả Tinh cố chấp như thế, anh cũng rất bực bội.

"Anh................." Hướng Khả Tinh không muốn nói chuyện này nữa, bực bội lấy chăn phủ kín đầu, không thèm nhìn đến Quý Như Phong một cái.

Quý Như Phong nhìn Hướng Khả Tinh như vậy, nên cũng rất khó chịu, anh đứng lên, đi ra ngoài phòng khách.

Thật ra nội tâm anh rất rõ ràng, bộ dạng này suy sụp cũng không có biện pháp, nhưng Hướng Khả Tinh đối với anh hoàn toàn không động tâm một chút nào, những lời cô nói ngày hôm qua chỉ là trong lúc mơ hồ nhất thời mà thôi.

Xem ra, anh phải nghĩ đến biện pháp mới mới được.

Quý Như Phong suy nghĩ đến đây, cả người vô lực ngồi xuống ghế sô pha, thật sự không biết mình nên làm thế nào bây giờ.

Cuối cùng phải dùng biện pháp nào đây? Chẳng lẽ phải dùng bộ dạng giả chết giống như trên mạng internet nói sao?

Cách này cũng hơi ác quá! Quý Như Phong kìm không được liền phủ định đáp án này, dùng chiêu giả chết này, là sĩ nhục mị lực Quý Như Phong anh.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Quý Như Phong đã bấm điện thoại gọi đi, sau khi thản nhiên ra lệnh một câu, anh đứng lên, hơi bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

"Hy vọng sẽ có ích, nếu không sẽ sĩ nhục mị lực của Quý Như Phong này rồi."

Sau khi nói xong, Quý Như Phong đi vào phòng, nhìn Hướng Khả Tinh vẫn phủ đầu như cũ, làm anh thật sự rất khó chịu.

Anh chậm rãi đi về phía trước, kéo chăn cô ra: "Khả Tinh, chúng ta trở về đi."

Chăn bị kéo ra, lúc Hướng Khả Tinh chuẩn bị rống lên phát tiết, Quý Như Phong nói những lời này làm cô không nói nên lời.

"Anh............Anh chịu buông tha cho tôi rồi sao?" Vì sao trong lòng lại có một cảm giác mất mác vậy?

"Đúng vậy, em không yêu anh, anh có biện pháp gì chứ? Khả Tinh, anh đưa em về."

Quý Như Phong đau khổ nhìn cô, anh xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị lái xe qua đây.
Hướng Khả Tinh sững sờ ngồi tại chỗ, trong đầu đều là những lời nói và hành động của Quý Như Phong bỏ cuộc, trong lòng cô rất buồn bực, rất là khó chịu.

Nhưng mà rất nhanh, Hướng Khả Tinh liền vứt cảm giác này ra sau đầu, cô nhanh chóng ngồi dậy rồi đi ra ngoài, nhìn vào chiếc xe, rồi ngồi vào trong.

Quý Như Phong cũng không nói gì, chỉ im lặng lái xe rời đi.

Hai người không nói chuyện với nhau, Hướng Khả Tinh thỉnh thoảng lại nhìn Quý Như phong, sự im lặng của anh khiến trái tim cô như bị xích lại, không thể nào bình tĩnh hít thở được.

"Quý Như Phong, vì sao anh lại nghĩ thông suốt rồi?" Thật ra Hướng Khả Tinh muốn hỏi chuyện khác, nhưng mở miệng ra lại hỏi câu này.

"Có thể thế nào sao? Mặc dù anh yêu em, nhưng mà em sống chết cũng không đồng ý, cũng không để ý, vậy anh chỉ còn cách trả tự do cho em thôi."

Quý Như Phong nhìn chỗ khác, giọng nói thản nhiên khiến Hướng Khả Tinh càng cảm thấy rất khó chịu.

"Quý Như Phong, tình yêu của anh cũng chỉ như vậy thôi."

Hướng Khả Tinh cúi đầu cười, hơi lạnh lùng phản bác, cô không nhìn Quý Như Phong mà nhin phong cảnh bên ngoài.

Đột nhiên Quý Như Phong dừng xe lại, làm Hướng Khả Tinh hơi ngây ngẩn cả người.

"Thế nào, sao lại dừng xe?"

Hướng Khả Tinh nói chuyện đều hơi hưng phấn, nhưng mà chính cô cũng không có cảm giác đi.

"Xe dẹp bánh, anh xuống xe nhìn xem." Quý Như Phong thản nhiên nói, rồi xuống xe rồi mở động cơ ra, trên khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị.

Tốt lắm, chờ một chút nữa Hướng Khả Tinh sẽ đối với anh thật khó quên, rồi mới tiến thêm một bước nữa là yêu anh, hy vọng cái chiêu này thật sự có hiệu quả.

Hướng Khả Tinh ngồi trong xe, nhìn Quý Như Phong đã lâu rồi sao không thấy trở lại xe, cô mở cửa xe đi ra ngoài, lại thấy Quý Như Phong đứng ở chỗ đó cười ngây ngô, cô liền ngây ngẩn cả người: "Quý Như Phong, anh không sao chứ?"

"À, tất nhiên không sao, sao em lại xuống xe, không phải đã nói em ở trên xe chờ rồi sao?" Quý Như Phong nhìn thấy Hướng Khả Tinh, lập tức thu hồi nụ cười ngây ngô đó lại.

"Vì lâu quá không thấy anh trở lại xe, nên tôi mới xuống xem thử."

Hướng Khả Tinh nhìn kết cấu chiếc xe thật phức tạp, cũng không biết nên làm sao bây giờ, cô cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho xưởng sửa chữa, để họ cho người đến đây.
Không ngờ Quý Như Phong lại cướp mất điện thoại của cô.

"Vấn đề này, anh có thể tự mình làm được, trước tiên em lên xe chờ đi."

Lúc nói chuyện, Quý Như Phong thấy có vài người đàn ông chạy xe máy đến đây, khiến anh bất giác nở nụ cười trên khóe môi.

Diễn viên này cũng không tệ, ra hình ra vẻ.
Quý Như Phong thấy bọn họ ngừng xe lại, rồi xuống xe nhìn nhìn xe anh, sau đó huýt sáo: "Anh em, có tiền không? Có xe mới tốt như thế, cho anh chúng tôi xin chút tiền đi chơi đi."
"Hừ!" Trong lòng Quý Như Phong không ngừng khen ngợi, kỹ thuật diễn xuất của bọn họ thật giỏi, giống y như thật!

Hướng Khả Tinh đứng bên cạnh đã bị một màn này dọa sợ hãi, trong lòng Quý Như Phong vui vẻ không thôi, hiện tại đây là lúc anh tỏ ra anh hùng rồi.

"Cái gì? Chúng tôi không nghe lầm chứ? Nói như vậy? Anh không chịu nói chuyện thật tốt sao?"

Tên côn đồ này nhìn thái độ Quý Như Phong cứn rắn như thế, lập tức bảo đàn em xuống xe, sau khi hướng mỗi người một ánh mắt, nhìn Hướng Khả Tinh phía sau anh, cười thật đê tiện.

"Bạn gái anh nhìn không tệ nha!"

Trời ạ, lại còn có tình tiết này nữa, xem ra phải cho bọn họ thêm tiền rồi, Quý Như Phong rất hài lòng, bộ dạng này vừa vặn có thể để anh tỏ ra anh hùng rồi.

"Các người tôn trọng tôi một chút." Lúc nói chuyện, Quý Như Phong vung một quyền qua, đánh vào mặt tên côn đồ kia, rồi nhanh chóng kéo hắn lại, chỉ dùng âm thanh đủ để hai người nghe:

"làm không tệ, tôi sẽ tăng thêm tiền cho các người, tiền bác sĩ tôi cũng bao luôn rồi."

Tên côn đồ kia nghe như vậy cảm thấy mơ hồ, nhưng vẫn hung hăng đánh Quý Như Phong một quyền, rồi gọi đàn em kéo lên đánh Quý Như Phong.

Quý Như Phong rất bất ngờ, những người này lại thật sự đánh anh, hơn nữa ra tay lại mạnh như vậy, khiến Quý Như Phong cảm thấy không đánh trả nổi.

Hướng Khả Tinh nhìn thấy một màn này, lập tức chạy vào xe lấy túi xách ra, cầm tiền đưa cho bọn họ:

"Số tiền này tôi cho các anh, đừng đánh nữa."
Những tên côn đồ kia nghe xong dừng tay lại, một tên đến trước mặt Hướng Khả Tinh, lấy tiền trong tay cô rồi nói:

"Lúc này nên thức thời đi, cũng may là mày có bạn gái như vậy, bằng không mày chết thế nào cũng không biết."

"Đáng chết!" Rốt cuộc đây là kết cục gì chứ, Quý Như Phong lau chùi vết thương trên khóe môi, anh hùng cứu mỹ nhân sao lại biến thành bộ dạng này chứ?

Nhìn tên côn đồ đắc ý rời đi, anh cảm thấy rất tức giận, những người này chưa đủ can đảm, bây giờ còn muốn anh làm thế nào đây?
Chẳng lẽ muốn anh giả chết, việc này cũng quá rồi!

Đang lúc suy nghĩ, Hướng Khả Tinh đi đến trước mặt anh, đỡ anh dậy, cô hơi khó hiểu lắc đầu:

"Làm gì muốn khoe khoang vậy chứ? Anh nhìn lại anh đi, còn không đánh thắng được bọn họ."

"Cái gì chứ? Bọn họ nói với em như thế à? Anh chính là không thể chấp nhận, Quý Như Phong anh yêu phụ nữ, không thể để bọn họ sĩ nhục như thế."

Quý Như Phong nói lớn tiếng, làm động đến vết thương trên khóe môi.

"Anh................." Tâm bị anh lay động lần nữa,
Hướng Khả Tinh không biết phải nói gì nên lắc lắc đầu, dìu anh vào trong xe, rồi lấy khăn giấy lau chùi vết máu trên khóe môi anh.

Quý Như Phong nắm lấy tay Hướng Khả Tinh, ánh mắt thâm tình nhìn cô:

"Khả Tinh, lời anh nói là sự thật, vì em, anh đồng ý làm bất cứ chuyện gì."

"Quý Như Phong, đủ rồi." Hướng Khả Tinh nhẹ nhàng tránh khỏi tay anh, cô hơi vô lực nói, tiếp tục lau chùi khóe môi anh.

Ai biết được Quý Như Phong gạt cánh tay cô ra, bực bội đánh vào cửa xe:

"Nếu không yêu anh, vì sao lại quan tâm anh như thế?

"Quý Như Phong!" Hướng Khả Tinh cảm thấy anh thật cố chấp, cô kéo cánh tay anh lại, làm thế nào cũng muốn lau chùi vết máu trên khóe môi anh.

Bọn họ chấp nhất như vậy, ai cũng không chịu nhường ai.

Cuối cùng, Quý Như Phong dùng sức kéo Hướng Khả Tinh lại, hai người mũi đối mũi, bốn mắt nhìn nhau, hít thở lẫn nhau, có thể cảm giác được tiếng tim đạp rõ ràng.

"Hướng Khả Tinh, em nói anh chấp nhất? Vậy còn em thì sao? Em chấp nhất nhất định phải quan tâm anh, hay còn là vì cái gì nữa?"

Quý Như Phong nhìn cô, trong ánh mắt đều không hiểu, không biết cô giờ phút này rốt cuộc là vòng vo thế nào.

"Tôi.............." Khoảng cách gần như vậy, khiến Hướng Khả Tinh không có cách nào bình tĩnh suy nghĩ, muốn cùng anh giữ một khoảng cách nhất định, rồi trả lời câu hỏi của anh, lại bị anh kéo vào ôm chặt lần nữa.

Quý Như Phong nhanh chóng phủ lên đôi môi mềm mại của cô, ngăn cản cô trả lời, anh thâm tình hôn lên môi cô, quý trọng những điều tốt đẹp của cô.

Hướng Khả Tinh bị ôn như của Quý Như Phong dần dần hòa tan, hai bàn tay bất giác đặt lên hai cánh tay anh, đón nhận nụ hôn của anh.

Hai người triền miên...........................

Chương 10

Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ xe bị người khác gõ, tiếng gõ cửa quấy rối làm Quý Như Phong rất khó chịu.

Hướng Khả Tinh nhanh chóng khôi phục lại lý trí, cô đẩy Quý Như Phong ra, sửa sang lại đầu tóc của mình, nhìn xung quanh chiếc xe bị một đám người chạy xem máy bao quanh nữa
Làm Hướng Khả Tinh hoảng hốt ngây ngẩn cả
người, nhìn bộ dạng bọn họ không giống với những người trước, chẳng lẽ ở đây có nhiền tên côn đồ vậy sao?

Quý Như Phong cũng ngây ngẩn cả người, nhìn bọn họ, khóe miệng đau đớn làm anh cảm thấy không thoải mái, anh nhanh chóng xuống xe:

"Đáng chết, rốt cuộc các người muốn làm gì?"

Mặc dù biết những người trước mắt này không phải là những người đó, điều đó không có nghĩa là những người này không có bất kỳ liên hệ nào với những người kia, trong lòng Quý Như Phong khẳng định như vậy, chắc chắn những người này là đồng bọn của những người lúc nãy.

Nghĩ đến đây, Quý Như Phong nắm chặt nắm tay thêm, những người kia chưa kịp lên tiếng đã bị đánh một quyền.

Một quyền này làm những người trước mặt ngây ngẩn cả người.

Người đàn ông bị đánh càng tức giận thêm, không nói diễn xuất cho thật tốt, chẳng lẽ người này nghĩ thật không phải saVẻ mặt Quý Như Phong rất tức giận, sau khi đấm một đấm vào tên kia, rồi túm lấy cổ anh ta:

"Còn dám đến đây cướp tiếp, các người thật chán sống rồi."

"Đợi chút, không phải anh.............."bảo chúng tôi đến sao?

Người kia còn chưa nói xong, lại bị Quý Như Phong đánh thêm một quyền nữa, hoàn toàn không có cơ hội để nói.

"Tôi xem các người chán sống rồi."

Trong lòng Quý Như Phong rất tức giận, đánh người này và cú, cũng giảm được một chút.
Người kia tự nhiên bị ăn hai đấm, cả người tràn đầy tức giận: "

Mẹ, mày đánh đủ chưa?"

"Chưa, tao còn muốn đánh ày một trận."

Nhớ tới vừa bị tên đó đánh, bây giờ ở đâu cũng đau, cho tơi bây giờ Quý Như Phong chưa từng bị đối xử như vậy.

Đúng lúc này, Hướng Khả Tinh ngồi trong xe nhìn thấy một màn này, trong lòng lại bắt đầu lo lắng, tên Quý Như Phong này có phải bị đánh choáng voáng rồi không? Còn dám nói chuyện như thế, cô nhanh chóng đi ra, muốn khuyên bảo bọn họ một chút.

Ai ngờ lúc người đàn ông kia chuẩn bị đánh Quý Như Phong, lại không ngờ sẽ đánh vào đầu Hướng Khả Tinh, cô bất giác té qua một bên

May mắn là có Quý Như Phong ôm lấy cô:

"Khả Tinh, Khả Tinh, em thế nào rồi?"

"Này, tôi không phải cố ý, tôi vốn muốn đánh anh."
Người đàn ông kia nhìn Hướng Khả Tinh ngất xỉu, nên cũng hơi hoảng sợ, anh ta không ngờ Hướng Khả Tinh sẽ vọt vào đây.

"Khả Tinh, Khả Tinh, em tỉnh lại đi......................."

Quý Như Phong hoàn toàn không để ý đến lời anh ta nói, giờ phút này anh chỉ lo lắng cho Hướng Khả Tinh, ánh mắt cơ mơ mơ màng màng, cuối cùng nhắm chặt mắt lại.

Việc này làm Quý Như Phong càng tức giận. anh ôm Hướng Khả Tinh vào trong xe, rồi nhanh chóng cởi áo khoát ném qua một bên:

"Hôm nay, tao nhất định sẽ dạy dỗ bọn mày thật tốt."

Lúc nói chuyện, anh đi đến trước mặt tên kia, dùng sức túm chặt anh ta, dùng sức đánh anh ta một cái.

Cảm giác bị đau, khiến người đàn ông kia cũng vung lên một nắm đấm:

"Là anh chọc tôi trước, chúng tôi chỉ đến đây biểu diễn mà thôi, anh cũng thật quá đáng mà."

"Biểu diễn, các người......................"

Quý Như Phong dường như đã hiểu rõ, anh nhìn bọn họ, rồi trong đầu nhớ lại đám người kia:

"Chẳng lẽ đám người trước không phải là những người ở đây sao?"

"Tất nhiên không có, không phải anh bảo chúng tôi đến, chẳng lẽ anh còn gọi những người khác sao?"

Người đàn ông bị đánh hết sức đau đớn.
Quý Như Phong hoảng hốt, anh nhìn người đàn ông trước mặt, lập tức nói xin lỗi, nhưng mà nhớ đến Hướng Khả Tinh còn đang ngất xỉu, anh một bụng tức giận:

"Tôi đã phạm lỗi, vậy các người có thể giải thích, vì sao lại làm bà xã tôi bị thương?"

"Xin nhờ, anh có cho tôi cơ hội để nói sao? Hơn nữa người tôi muốn đánh là anh, không phải cô ấy, cô ấy đột nhiên chạy đến, làm tôi không cẩn thận."

Người đàn ông kia cũng rất bực bội, nếu biết chuyện này xảy ra như vậy, bọn họ sẽ không đến đâu.

"Thật xin lỗi." Quý Như Phong tức giận bức tóc, rồi nhanh chóng đi vào xe, đưa một tờ chi phiếu cho anh ta:

"Đây xem như là tiền biễu diễn và tiền thuốc của các anh."

Người đàn ông kia vốn đang rất tức giận, nhưng vừa nhìn thấy tờ chi phiếu có chữ kía kia, liền nở nụ cười hài lòng, anh ta gật gật đầu, cầm lấy tờ chi phiếu rồi rời khỏi đây.
Vẻ mặt Quý Như Phong vẫn khó chịu, mặt than nữa ngày như thế, kết quả đưa bà xã về nhà, lại còn khiến Hướng Khả Tinh bị thương như thế.

Nhớ đến Hướng Khả Tinh, Quý Như Phong nhanh chóng chạy vào xe, nhìn trán Hướng Khả Tinh đang sưng lên, anh nhanh chóng khởi động xe, chỉ muốn lập tức đưa cô đến bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Hướng Khả Tinh mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô nhìn xung quanh một vòng, chuẩn bị đứng lên rời khỏi đây, lại phát hiện tay mình bị nắm chặt, cô hơi nhíu mày, lúc này mới phát hiện bên cạnh mình còn có một người đang gục đầu ngủ.

Hướng Khả Tinh không thể tin được nhìn người trước mặt, Quý Như Phong luôn ở đây chăm sóc cô, đây có phải do cô nằm mơ không?

"Quý Như Phong......................................"

Hướng Khả Tinh nhẹ nhàng động tay, cô lên
tiếng gọi tên anh.

Quý Như Phong đang ngủ nghe được giọng nói của cô, anh lập tức tỉnh lại, ngẩng đầu lên nhìn Hướng Khả Tinh, trên gương mặt đều có vẻ quan tâm:

"Thế nào? Còn đau không? Có chỗ nào không thoải mái không? Có muốn gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em một chút không?"

Quý Như Phong Khẩn trương nhìn trái nhìn phải, chỉ sợ Hướng Khả Tinh lưu lại di chứng thôi
Hành động này làm Hướng Khả Tinh thật buồn cười:

"Quý Như Phong, em không sao, còn anh, sao anh không nhìn xem bản thân mình bị thương ở đâu?"

Lúc nói chuyện, Hướng Khả Tinh hơi đau lòng vươn tay chạm nhẹ vào vết thương trên khóe môi của Quý Như Phong, trong đầu nhớ lại hình ảnh cô mơ mơ màng màng trước khi hôn mê nhìn thấy ánh mắt này, khiến lòng cô trong phút chốc ngọt như mật.

"Anh không sao, anh là đàn ông, một chút thương tích này thì có là gì, bây giờ anh đi gọi bác sĩ đến xem cho em một chút."

Lúc nói chuyện, Quý Như Phong đang muốn chạy đi, lại không nghĩ đến Hướng Khả Tinh nắm chặt lấy tay anh.

"Em nói rồi, em không sao mà." Hướng Khả Tinh cười dịu dàng với anh, trong lòng tràn đầy ấm áp.

Đúng lúc này, cửa bị người khác nhẹ nhàng mở ra, bác sĩ và y ta đi vào, vừa nhìn thấy Hướng Khả Tinh tỉnh lại, có một loại cảm giác cảm ơn ông trời.

"Tiểu thư, cuối cùng cô cũng tỉnh, ông xã cô hiện tại không cần lo lắng tôi nói dối anh ấy rồi."

Bác sĩ đeo khẩu trang đến trước mặt Hướng Khả Tinh, chế nhạo nhìn Quý Như Phong.
Hai má Quý Như Phong đỏ lên.

"Nói dối anh ấy?" Sao bác sĩ lại làm chuyện này? Hướng Khả Tinh hơi ngây ngẩn cả người, không biết rốt cuộc đây là chuyện gì.

"Đúng vậy, tiểu thư, ông xã cô không chịu cho bác sĩ rời khỏi đây, cứ cách một phút sẽ hỏi một lần, rốt cuộc khi nào cô mới tỉnh dậy, còn nhất định phải bảo bác sĩ cách một phút đến đây xem một lần."

Lúc y tá nói chuyện, trong giọng nói tràn đầy hâm mộ và ghen tị, người đàn ông anh tuấn như thế, cũng thâm tình như thế.

"Không phải chứ?" Khoa trương như thế, Hướng Khả Tinh không thể tin được nhìn Quý Như Phong, giờ phút này Quý Như Phong rất xấu hổ không biết mình nên làm gì.

Hướng Khả Tinh nhìn bộ dạng Quý Như Phong như vậy, cô không nói gì chỉ cười cười, bộ dạng này của anh, thật sự rất đáng yêu.

"Tiểu thư, cô có thể xuất viện rồi."

Bác sĩ kiểm tra cho cô một lần nữa, rồi nói rất khẳng định, mặc dù nói với Hướng Khả Tinh, nhưng mà nhìn thấy Hướng Khả Tinh vẫn nhìn Quý Như phong, cô ta nói lớn cho Hướng Khả Tinh nghe.

Một màn này, khiến Hướng Khả Tinh cười rất vui vẻ.
Bác sĩ và y tá rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian riêng cho bọn họ.

Hướng Khả Tinh nhìn Quý Như Phong hơi khó xử, anh nhìn trái nhìn phải, nhưng lại không muốn nhìn cô, cô đứng lên đi đến trước mặt anh:

"Lo lắng cho em đến thế sao?"

"Không có, chúng ta về thôi."

Nói xong, Quý Như Phong nắm lấy cổ tay cô, chuẩn bị muốn rời khỏi đây, Hướng Khả Tinh lại dừng bước lại, cô không chịu đi làm Quý Như Phong hơi ngây ngẩn cả người.

"Không phải nắm tay như thế, Lúc nói chuyện, Hướng Khả Tinh đem bàn tay của mình đặt vào lòng bàn tay Quý Như Phong, rồi chớp chớp mắt vài cái, thừa dịp Quý Như Phong còn đang thất thần, cô kéo anh rời khỏi đây.

Lái xe trên đường, Quý Như Phong vẫn chưa bình tĩnh lại, lúc nãy Hướng Khả Tinh làm động tác đó là có ý gì? Anh thật sự rất muốn hỏi cô, nhưng lại sợ nghe đến câu trả lời không như anh mong muốn.

Mà Hướng Khả Tinh cũng rất bực bội, tên gia hỏa này hiểu biết nhiều, sao lúc này lại không hiểu chứ, làm cho bọn họ thật xấu hổ mà.

Ngược lại thời gian trôi qua thật nhanh, trong chớp mắt đã đến biệt thự Hướng gia

Hướng Khả Tinh tháo dây an toàn ra, rồi chuẩn bị bước xuống xe, Quý Như Phong khẩn trương nhìn động tác của cô, anh hít một hơi thật sâu, một phen bắt được tay cô.

"Em lúc nãy...............Lúc nãy là có ý...........có ý gì?"

"Cái gì là cái gì hả?"

Hướng Khả Tinh chớp mắt vài cái, cô tất nhiên biết rõ anh đang hỏi cái gì, nhưng cô không muốn cho anh câu trả lời vui vẻ như thế, cái tên này, lúc ở biệt thự lại đối xử với cô như thế, cô phải cho anh nếm mùi đau khổ một chút.

"Chính là, em............em chấp nhận anh, đúng không?"

Quý Như Phong có cảm giác mình nói chuyện yêu đương lại ngốc như thế, trong lòng rất khẩn trương.

"Anh nói đi?"

Hướng Khả Tinh nhíu mày, cô suy nghĩ sao tên đó lại ngốc như thế, Quý Như Phong như vậy thật sự rất đáng yêu, đùa thật tốt, để cho cô đùa anh thành nghiện rồi.

Sau khi nói xong, Hướng Khả Tinh vung tay anh ra, rồi cô bước xuống xe, gửi cho anh một nụ hôn môi xa, sau đó xoay người vui vẻ đi vào nhà.

Hành động này của cô làm trong lòng Quý Như Phong rất chắc chắn, nhìn Hướng Khả Tinh đi vào cửa, nụ cười của Quý Như Phong càng tươi hơn, tâm tình cũng tốt hơn.

Rồi nhanh chóng móc điện thoại ra gọi vào số máy quen thuộc, chờ đầu dây bên kia nghe máy, âm thanh thanh thúy này làm Quý Như Phong cười tươi.

"Quý Như Phong! Anh gọi cho em làm gì?"

"Khả Tinh, anh yêu em!" Quý Như Phong thâm tình nói những lời này, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm chân thành.

Lời nói của anh làm hai má Hướng Khả Tinh đỏ bừng lên, cười đến như mộc xuân phong,

"Em biết ạ, không phải anh đã nói rồi đó thôi." Hướng Khả Tinh bĩu môi, mặc dù cô đã biết từ lâu, nhưng nghe Quý Như Phong nói như thế, tim của cô đập rất nhanh

"Vấn đề là, bây giờ anh đã biết em cũng yêu anh, đúng không?" Đây mới là nguyên nhân mà Quý Như Phong gọi điện thoại

Lời nói khẳng định của anh làm hai má Hướng Khả Tinh xấu hổ phồng to:

"Làm sao anh biết?" Cô luôn bĩu môi, cảm thấy không phục.

"Anh nói không có sai."

"Quý Như Phong, nếu là nói chuyện này, em cúp máy đây." Cô giả vờ tức giận, thật ra Hướng Khả Tinh luôn dựa vào cửa, cũng không biết Quý Như Phong đã mở cửa xe ra đi vào đến cửa nhà cô rồi.

Hai người chỉ cách nhau cánh cửa lớn, Quý Như Phong nghe những lời cô nói, nên hơi khẩn trương:

"Đừng cúp, anh chỉ muốn nghe em nói ba chữ, có được không?"

"Tất nhiên là có thể rồi." Hướng Khả Tinh cười gian xảo, lúc Quý Như Phong đang chờ mong, cô rống thật to ba chữ: "Em không gả!"

"Hướng Khả Tinh, em nói đùa cái gì? Không cho!" Quý Như Phong nghe những lời này, cả người đều tức giận, anh lớn tiếng rống to.

"Vì sao, anh không có cầu hôn, lại không làm chuyện gì làm em cảm động, vậy muốn cưới được em, không phải rất tiện nghi cho anh rồi sao?"

Hướng Khả Tinh bĩu môi, muốn cưới cô, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, sau khi nói xong, Hướng Khả Tinh nhanh chóng cúp điện thoại.

Quý Như Phong đứng ngoài cửa vừa nôn nóng vừa tức giận, đáng chết, không nên đưa cô trở về sớm như vậy, phải nên liều mạng đưa cô đi đăng ký giấy kết hôn rồi mới trở lại.

Xem đi, bây giờ đã rõ ràng rồi.

Chương 10.2

Mấy ngày nay, Hướng Khả Tinh đều cố ý không ra ngoài ăn với Quý Như Phong, những lúc hẹn, chỉ nghe điện thoại mà thôi.

Những lần như vậy làm Quý Như Phong rất bực bội, lần này, Quý Như Phong gọi điện thoại cho Hướng Khả Tinh, anh áp chế xúc động muốn trói cô lại:

"Khả Tinh, em muốn anh cầu hôn, sao lại không xuất hiện, chẳng lẽ em muốn anh cầu hôn với cánh cửa sao?"

Hướng Khả Tinh nằm trên giường, nghe những lời anh nói, cô mở cửa sổ ra, nhìn thấy anh ôm bó hoa hồng to đang đứng trước cửa, vẻ mặt đều chán nản, trong lòng cô cười mỉa:

"Ai không có một chút tâm ý nào sao? Cầu hôn như thế, thật cũ nha."

"Bà xã, giữa chúng ta còn cần có tâm ý gì sao? Kính nhờ, đừng đày đọa anh nữa, được không?" Trời ạ, cầu hôn không phải bộ dạng này, còn có gì đặc biệt nữa sao?

Quý Như Phong cảm thấy đứng đây cầu hôn là tâm ý lớn nhất rồi, cô còn muốn cái gì nữa?

"Nếu nghĩ không ra, vậy thì đừng đến tìm em." Hướng Khả Tinh bĩu môi, tên này cưới muốn vợ thật không dễ đâu, cô bực bội đóng cửa sổ lại, rồi sau đó cúp điện thoại, không thèm để ý đến tên kia

Quý Như Phong nhận lấy thất bại lần nữa, xoay người vô lực bước đi, trong đầu đều những lời mà Hướng Khả Tinh nói.

Rốt cuộc có tâm ý như thế nào mới làm cô bé kia hài lòng đây? Hướng Khả Tinh chỉ gần gũi với ai chứ?

Trong đầu Quý Như Phong liền nghĩ đến một người, nhưng khi vừa nghĩ đến, trong mắt anh nổi lên tia ghẹn tị và tức giận:

"Sẽ không để mình đi cầu xin tên nhiếp ảnh gia kia chứ?"

Lúc nói chuyện, Quý Như Phong đã nhanh chóng lái xe đến cửa hàng áo cưới.

Đến trước cửa hàng áo cưới, nhìn vào bên trong có hai người đang chụp ảnh, Quý Như Phong vô lực đi vào.

Nhìn thấy Âu Lực Kiệt, anh lập tức tiến lên:

"Này, có rảnh không? Có một số việc muốn nói với anh."

"A, là anh sao, thật xin lỗi, bây giờ tôi còn đang bận việc."

Lúc này, Âu Lực Kiệt còn đang chụp ảnh cho người trước mặt.

Quý Như Phong nhìn anh ta đang bận việc liền gật đầu: "Vậy tôi ngồi ở đó chờ được rồi." Sau khi nói xong, anh liền ngồi xuống.

Nhìn chú rể trước mắt này, anh thật sự không hiểu, trước kia anh cứ cho rằng kết hôn chỉ là một chuyện đơn giản thôi, nhưng giờ phút này, anh hơi khâm phục, hâm mộ chú rể trước mặt này đúng cùng làm thế nào để có thể thuyết phục được cô dâu của anh ta đồng ý kết hôn với anh ta? Quý Như Phong thật sự rất muốn biết, thật là khâm phục chú rể trước mắt này tận đáy lòng mà.

Thời gian từng phút trôi qua, Âu Lực Kiệt không ngờ Quý Như Phong sẽ chờ đợi ở đây, làm anh có chút không hiểu, để cho chú rể nghỉ ngơi một chút, rồi đi đến trước mặt Quý Như Phong, đưa cho anh ta ly trà.

"Thế nào, Quý tiên sinh, có chuyện gì cần tôi giúp anh sao?"

"Cái này, thật ra tôi.............. Thật ra tôi muốn hỏi anh, anh................có biết Khả Tinh, chính là tâm ý Khả Tinh, tâm ý cầu hôn thế nào không? Tôi làm nhiều như thế, chúng tôi không cùng suy nghĩ, anh có biết cô ấy muốn tâm ý gì không?"

Thật ra lúc nói những lời này, trong lòng Quý Như Phong cũng rất mâu thuẫn, nếu thật sự dựa vào câu trả lời của Âu Lực Kiệt mà cầu hôn, việc này sẽ làm anh càng tức giận thêm.

"Tâm ý?" Nghe những lời này, Âu Lực Kiệt lắc đầu, cười nhìn anh.

Nụ cười này làm tâm Quý Như Phong treo lơ lửng, cảm giác như anh ta sẽ có biện pháp, chẳng lẽ thật sự anh ta và Khả Tinh có tâm linh sao? Không, việc này không có khả năng!
"Anh biết?"

"Tâm ý? Là nói thế nào đây? Đây chỉ là một người phụ nữ có yêu cầu đơn giản, lúc người đàn ông cầu hôn, tấm lòng là điều cô bản nhất."

Lời Âu Lực Kiệt nói, trong chớp mắt làm Quý Như Phong cảm giác bản thân mình hoàn toàn không hiểu phụ nữ, anh vốn dĩ đối với phụ nữ như lòng bàn tay, sao đột nhiên anh cảm thấy trong giờ phút này mình thật ngốc, là một tên ngu ngốc mà.

"Cầu hôn đều không phải là cầu xin sao? Còn muốn tấm lòng gì nữa?"

"Tất nhiên là muốn tấm lòng, bằng không anh nghĩ vì sao phụ nữ phải gả cho anh?"

Ngay lúc Quý Như Phong muốn hỏi, cô dâu kia nghe những lời này, liền trả lời câu hỏi của anh.

Quý Như Phong hơi ngạc nhiên:

"Tôi đã lấy hoa chuẩn bị quỳ xuống cầu hôn cô ấy, nếu không phải bộ dạng này, thì còn cần gì nữa?"

'Ha ha ha.....Người phụ nữ muốn người đàn ông đảm bảo lòng mình, còn muốn đồng ý với tương lai.".

Lúc nói chuyện, cô dâu đã ôm lấy cánh tay chú rể, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

Quý Như Phong nhìn chú rể trước mặt này, lấp tức ngây ngẩn cả người, đầu óc như bị sét đánh, có những việc cần phải suy nghĩ cẩn thận.

Âu Lực Kiệt vỗ vỗ vai anh: "Nếu người phụ nữ muốn tấm lòng người đàn ông, thì phải đảm bảo lòng mình, tất cả những cái khác đều là giả dối."

"Cảm ơn, tôi hiểu rồi."

Quý Như Phong chợt sáng suốt, anh đứng lên nói cảm ơn rồi nhanh chóng rời khỏi.

Lúc này, Hướng Khả Tinh ở trong phòng còn rất buồn bực, cái tên Quý Như Phong, bình thường đều rất thông minh, vì sao không hiểu cô muốn tấm lòng là gì chứ.

"Đúng là ngu ngốc mà, ngu ngốc chết mất, Quý Như Phong, anh chính là một tên đầu to ngốc nghếch!"

Hướng Khả Tinh bực bội đánh vào gối ôm, cô dùng sức đánh, trong đầu đều là hình ảnh Quý Như Phong ngốc nghếch.

Sao lại tồn tại tên ngốc như thế, không tìm hiểu lòng phụ nữ một chút nào!

Vào lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Hướng Khả Tinh, cô đứng lên, hơi bực bội mở cửa ra, lại thấy gương mặt làm cô bực mình nhất.

"Quý Như Phong, anh đến đây làm gì?"

Hướng Khả Tinh hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế xúc động muốn đánh người, lúc nói chuyện cũng nhanh chóng đóng cửa lại, lại bị Quý Như Phong dùng tay cản lại.

"Khả Tinh, chờ chút, anh đến cầu hôn."

Quý Như Phong khẩn trương nói, anh dùng tay ngăn cửa lại, nhưng Hướng Khả Tinh dùng quá sức, làm tay anh bị kẹt lại, rất đau đớn.

"Sao anh không cẩn thận như thế, thấy em sắp đóng cửa, còn lấy tay ngăn lại."

Hướng Khả Tinh lo lắng mở cửa ra, nhìn vẻ mặt anh đau đớn, cô không khỏi áy náy.

"Khả Tinh!" Thừa dịp này, Quý Như Phong nhanh chóng đến gần, anh nắm chạy tay cô, nhìn cô rất thâm tình.

Hướng Khả Tinh chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nhìn anh, anh cầu hôn bao nhiêu lần, không có lần nào cô thấy có tâm ý cả, có thành ý, nhưng đều làm cô thất vọng.

"Khả Tinh, anh Quý Như Phong ở đây chính thức cầu hôn em." Lúc nói chuyện, Quý Như Phong quỳ một gối xuống, giờ phút này trong tay anh không có hoa tươi, từ trong túi móc ra một chiếc nhẫn thật xinh đẹp.

"Anh.............." Hướng Khả Tinh sững sờ nhìn anh, ánh mắt anh lại chân thành như thế, thâm tình, làm tim cô như sắp ngừng đập.

"Gả cho anh, được không?" anh muốn dùng cả thời gian còn lại để chăm sóc em, yêu em, quý trọng em."

"Quý Như Phong..................."

"Anh muốn mỗi khi mở mắt ra đều nhìn thấy em, ở biệt thự, anh biết anh làm những việc kia khiến em đau khổ, cho nên, anh sẽ dùng quãng thời gian còn lại để bù những sai lầm của anh, Khả Tinh, anh yêu em, thật sự rất yêu em, tin tưởng anh được không?"

Thời gian như ngừng trôi.

Hướng Khả Tinh nhìn Quý Như Phong quỳ gối trước mặt mình, nước mắt không kìm nén nổi liền chảy xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, cô mỉm cười thật hạnh phúc.

"Quý Như Phong, lúc này em thật................Hạnh phúc!"

Lúc nói chuyện, Hướng Khả Tinh ôm chặt Quý Như Phong

Quý Như Phong không nói nên lời, anh thâm tình ôm lấy cô, anh kích động đứng lên, muốn ôm lấy cô xoay vòng vòng.

"Quý Như Phong sẽ làm cho Hướng Khả Tinh hạnh phúc nhất!" Lúc nói chuyện, Quý Như Phong thả Hướng Khả Tinh ra, anh nâng má cô lên, cười rất mê người, sau đó cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Hướng Khả Tinh cũng ôm cổ Quý Như Phong, nụ hôn ngày càng sâu.

Bên ngoài phòng, mẹ Hướng nhìn bọn họ, bà hài lòng nở nụ cười, xem ra lần này không cần kéo dài nữa, phải báo tin tốt này cho Quý gia thôi

-------------------- Hoàn ---------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: