Chương 3
Beta: Airing
____
Có bao nhiêu buổi sáng hắn thức giấc và thấy Chuuya? Chỉ một lần.
Đã bao lần hắn mơ về điều ấy? Quá nhiều rồi...
"Này, Dazai. Cái biểu cảm kinh khủng đấy là sao hả?" Chuuya cau có khó chịu, vậy mà với Dazai cậu trông vẫn rất hoàn hảo, rất chân thật và vẫn sống, nhưng điều làm hắn sững sờ choáng váng lại là việc họ nằm chung một cái giường. Dazai đã luôn biết rằng viễn cảnh này là không thể, cho dù hắn khao khát đến mức nào, hắn đã luôn biết rằng hắn sẽ không bao giờ có thể thức dậy cạnh Chuuya với một Chuuya coi đó như thể là điều hiển nhiên nhất trên thế giới này. Nó đơn giản là không được viết trong số phận của họ, vậy mà...
"Dazai?" Đột nhiên lo lắng với thái độ không phản ứng ấy, Chuuya cẩn thận ấn một cái chạm nhẹ tựa lông vũ vào gò má Dazai, đẩy hắn ra khỏi cơn sốc của mình. Đôi mắt màu chocolate mờ mịt ngước lên gặp ánh mắt cậu, và những gì Chuuya thấy là đôi mắt của một người đã gặp quá nhiều đau khổ, cái sâu đục ngầu của chúng rút lại và bơi sau một làn khói mù sương. Lúc ấy, một tia sáng của sự sống ánh lên, và Chuuya thấy chính mình phản chiếu trong đôi mắt ấy khi Dazai nắm chặt tay cậu và chôn mặt vào lòng bàn tay trần ấy, hít hà chúng.
"Này, D-Dazai." Khoái cảm ngứa ngáy trượt lên cột sống khi đôi môi mềm của Dazai ấn vào làn da mềm mại ở cổ tay cậu. Dazai giữ cả bàn tay sát vào mình, âu yếm chúng, hà hơi ấm vào chúng, để đó như là bằng chứng cho sự tồn tại của Chuuya.
Đây có phải sự thực? Hay lại là một giấc mơ héo mòn khác?
Một cú đập thô bạo vào đầu đã thuyết phục hắn, phải, Chuuya rất thật và cậu đang cảm thấy không thoải mái với hành vi rõ ràng là kì quặc của Dazai.
"Ngươi bị mất vài dây thần kinh trong lúc ngủ à? Giờ bỏ ra, ta phải làm bữa sáng". Chỉ như thế, Chuuya trượt khỏi hắn để đứng cạnh giường chỉ mặc độc sơ mi trắng và quần đùi, một cảnh tượng khác thường khiến Dazai phải nhìn chằm chằm dáng hình của tạo vật thiên thần ấy trong sớm mai. Một lần nữa, Chuuya bĩu môi đầy lo lắng nhưng không nói thêm gì khác khi cậu đi vào phòng tắm, để lại Dazai đang đăm đăm nhìn vào ánh sáng chói lòa đang chiếu qua rèm cửa.
Hắn nằm lại đấy, rúc vào chiếc giường xa lạ, trong căn hộ mà hắn không nhận ra, nhưng có vẻ đây là căn hộ chung của hắn với Chuuya. Cảm giác ngờ vực và e sợ bồn chồn không ngừng trong ruột gan hắn. Fyodor đang định chơi trò gì?
Tiếng xáo trộn của cái gì đó trong phòng bếp thu hút sự chú ý của hắn, hắn không biết chính xác mình đã trong tình trạng lơ mơ ấy bao lâu, nhưng có vẻ Chuuya hiện tại đã ở trong bếp rồi. Im lặng, Dazai lén lút đứng ngoài cảnh cửa và bắt gặp một cảnh tượng đặc biệt, Chuuya đang đứng trên một cái ghế đẩu và với tay lên nóc tủ, mép của chiếc áo trắng bị kéo lên, lướt qua đường cong của hông cậu đầy khiêu khích. Mặc dù đang lo sợ, Dazai không thể không phì cười khiến Chuuya phải chú ý, và giờ hai người đang đứng đấy nhìn chằm chằm nhau, màu đỏ của xấu hổ nhanh chóng xuất hiện trên má cậu.
"Ta thề, nếu ngươi dám nói bất kì cái gì!" Lọ mứt phóng thẳng đến đầu hắn, thứ mà hắn bắt được theo phản xạ. Đương nhiên, Chuuya không hy vọng rằng Dazai sẽ bước ra khỏi đó, và giờ cậu đang cau có với kẻ kia một cách đáng yêu, chờ đợi một vài câu nhận xét xúc phạm nào đó. Trong khi Dazai sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội để chọc ghẹo Chuuya về vấn đề chiều cao, việc cậu phải dùng đến ghế đẩu rung lên một hồi chuông cảnh báo trong đầu hắn. Tại sao phải dùng đến ghế trong khi bạn có siêu năng lực?
Tuy vậy, Dazai ngồi xuống bàn ăn sáng, quan sát cẩn thận, không rõ là hắn nên mong đợi cái gì trong tình cảnh này. Hắn nhắm mắt lại khi Chuuya bật lò lên và hồi tưởng lại quãng thời gian ở mafia, lúc họ vẫn thỉnh thoảng dành buổi sáng bên nhau. Một kí ức mơ hồ bị khuấy động, hắn sẽ lười biếng ngồi đó, dạ dày sôi ùng ục cho đến khi Chuuya mắng, nói hắn tự làm bữa sáng, nhưng cuối cùng, Chuuya luôn làm cho hắn.
Không nghi ngờ gì, đến giữa bữa ăn, Chuuya cau mày và chọc ngón tay vào Dazai, mặc dù giọng cậu nói không hung hăng như những gì hắn mong đợi:
"Này, Dazai. Ta không biết chuyện quái gì xảy ra với ngươi sáng nay, nhưng cái bản mặt u ám của ngươi đang làm ta bực mình đấy."
Dazai liếc lên và biến mặt mình thành một cái mặt nạ, cười với đôi mắt nhắm lại để Chuuya không thấy được sự trống rỗng trong đó. Hắn mở miệng để ném một câu mỉa mai như thường lệ, và dù vậy, giọng nói của hắn lại dao động bởi vì tất cả những gì hắn muốn nói là những từ ngữ của sự nhẹ nhõm và lòng biết ơn đầy yêu thương rằng Chuuya đang ở đây, vẫn còn sống và đang chia sẻ buổi sáng không thể xảy ra này với hắn.
Chuuya nhướn mày khi uống một ngụm cà phê, rồi cuối cùng cũng đứng dậy và bắt đầu lục lọi tủ lạnh. Không lâu sau, cậu đặt xuống một bát cơm trộn furikake với bơ và cá hồi hun khói phía trên, cùng một quả mơ muối nằm ở giữa.
Hắn nhìn chằm chằm vào nó, mắt vô thức mở to khi nỗi nhớ giật trong lồng ngực và siết lấy cổ họng. Lần cuối cùng hắn thực sự ngồi xuống và ăn sáng cùng người khác là khi nào? Bao buổi sáng của hàng năm trời trôi qua, hầu như bỏ bữa hoặc hoặc đơn giạn là vét chỗ đồ thừa trong tủ lạnh, không buồn hâm nóng khi nhìn ra ngoài khung cửa, nhét hết vào miệng để có thể nhanh chóng đến trụ sở kịp.
Chuuya ngồi đó và chậm rãi ăn hết bữa sáng của mình, nhìn Dazai xới tung cái bát như thể đã chết đói nhiều năm trời. Cậu đợi Dazai, ngay cả khi cậu sẽ muộn vì điều ấy, nhưng có cái gì đó trong tim bắt cậu phải ở lại, dù chỉ lâu hơn một chút. Khi Dazai vét nốt những miếng cuối cùng, cậu đứng dậy để đặt nhẹ tay lên vai hắn và nghiêng người.
"Buổi trưa về đây gặp ta." Một nụ hôn nhẹ trên tóc Dazai, tràn đầy yêu thương và tình cảm dịu dàng. Khi Chuuya cuối cùng cũng rời đi, hắn siết chặt cái bát đến mức những đốt ngón tay trở nên trắng bệch, rồi lặng lẽ khom người xuống bàn với bờ vai run rẩy.
***
Dazai dừng lại ở trụ sở một lúc, chỉ đủ lâu để bắt Atsushi làm mấy việc lặt vặt cho Kunikida và uống nhanh một cốc trà với Fukuzawa. Điều ấy như thể chưa từng có gì xấu xảy ra, như thể lũ Chuột chưa bao giờ đào đường vào Yokohama, mặc dù vậy, Dazai lùng sục cả thành phố, mắt ánh lên sự hung tợn khi hắn lướt qua những con hẻm như một con quỷ hận thù.
Cuối cùng, hàng tiếng đồng hồ trôi qua trong im lặng cho đến khi Dazai trở về căn hộ của họ, chân nhức nhối và cổ họng đắng nghét. Nhưng rồi, tất cả những thứ đó bị quét đi ngay khi hắn bước qua cánh cửa để nhìn thấy Chuuya đứng trước nồi hấp và nheo mắt nhìn nó.
"Dazai chết tiệt, ngươi về muộn!" Thật sự không phải vì nhìn Chuuya như thể vừa mới xong việc, nhưng hắn không quan tâm mà thả mình vào bàn với nụ cười khi Chuuya đặt đĩa chân cua tuyết nóng hổi xuống. Trong thời điểm này, thật dễ dàng để giả vờ nói với giọng nhiệt tình vui vẻ.
"Chuuya~! Cậu đi mua chân cua cho tôi sao? Tôi không biết cậu là người tốt như vậy đấy!"
"Chậc, ta chỉ làm thế để ngươi không rầu rĩ cả ngày như sáng nay thôi!" Chuuya vẫy một cái chân cua trước mặt hắn và thành thục bẻ nó làm đôi để rút phần thịt ra. Dazai nhìn chằm chằm vào cái đĩa giữa họ, rồi xị mặt rồi nằm sụp xuống với một tiếng rên rỉ khó chịu.
"Chuuya~ Chân cua tươi là món tôi thích nhất đấy, nhưng kẹp vỡ nó thì quá phiền đi."
"Đồ lười biếng chết tiệt, làm thế nào để ngươi thậm chí hoạt động như một như một con người vậy!" Chuuya đánh vào đầu hắn khiến hắn bật cười và giơ tay đầu hàng.
"Tôi chỉ đùa thô-" Hắn ngập ngừng khi thấy Chuuya càu nhàu và bắt đầu kẹp vỡ vỏ cua cho hắn, đặt chúng ở cạnh đĩa để cho hắn cầm lên. Một mặt, hắn đang gào lên đầy ngờ vực về cái bầu không khí gia đình này, như ở mặt nhiều hơn hắn cảm thấy mình không thể hạnh phúc hơn. Dù chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng Dazai tự cho phép mình được thật sự mỉm cười và tận hưởng giấc mơ này dù chỉ được lâu hơn một chút.
***
Chuuya lại rời đi sau bữa trưa, và Dazai quyết định ở lại căn hộ để dựa vào ban công và nhìn ngắm Yokohama. Cảm giác sợ hãi khủng khiếp bò trong lồng ngực, để lại một tòa thành của lo âu trong sự thức tỉnh ấy và ngay sau đó hắn bắt đầu đi đi lại lại, chờ đợi.
Hạnh phúc là tạm thời, và số phận thì rất nghiệt ngã, nếu hắn cho phép bản thân mình rơi vào cảm giác an toàn giả tạo ấy dù chỉ một chốc, hắn sẽ không bao giờ có thể đứng dậy nếu điều ấy bị cướp khỏi.
Mặt trời lặn xuống Yokohama, tô lên thành phố màu sắc rực rỡ của đỏ thẫm và tím, giống như cái ngày mà hắn gặp Atsushi lần đầu tiên. Dazai cắn môi, tiếng móng tay bồn chồn kêu giữa hàm răng quá giống với con quỷ nào đó mà hắn biết. Cơ thể hắn bầm tím với cảm giác bị rơi xuống, rơi xuống như mặt trời đang lặn về phía chân trời, và nó làm hắn khao khát cái sàn nhà bê tông xa phía dưới.
Cuối cùng, khi bóng tối bao trùm Yokohama, Dazai quay lại và bước ra ngoài một lần nữa.
Khi hắn đi qua những con phố và ngõ hẻm, Dazai có cảm giác ghê tởm rằng mình đang bị theo dõi, nhưng không phải bởi bất kì ai xung quanh hắn. Hắn liếc lên bầu trời buổi đêm, liếc nhìn mặt trăng nhợt nhạt đang soi chiếu những đám mây bằng thứ ánh sáng ma quái. Như thể hắn đang bị theo dõi bởi đôi mắt của Thượng Đế, cao cao phía trên hắn, đôi mắt màu oải hương có đủ sự liều lĩnh để vượt qua sự phán xét của thế giới này như một vị thần.
Rồi một hình bóng bất động lọt vào tầm mắt của hắn, và thế giới đột nhiên sững lại. Sợ hãi và kinh hoàng tột độ hiện ra thành những mảnh vỡ của màn hình nhiễu sóng ở đáy mắt khi hắn quay đầu lại một cách máy móc, chậm rãi, để rồi nhìn thấy cơ thể vô hồn của Chuuya nằm bên bờ sông.
Hắn loạng choạng bước xuống dốc, khuỵu xuống bên cạnh Chuuya và vươn những bàn tay run rẩy ôm lấy khuôn mặt cậu. Tuyệt vọng làm hoen ố mọi giác quan của hắn khi cái lạnh của gò má nhợt nhạt ấy thấm vào những ngón tay hắn. Những giọt lấp lánh vương trên hàng mi ướt đẫm, sự tĩnh lặng bình yên được khắc trên khuôn mặt cậu, vẽ nên một bức tranh bi thương. Dazai nhấc cậu lên và ôm sát lại, đôi mắt run run vì sốc, ngay cả khi hắn biết, hắn biết rằng đây là số phận của họ, nó vẫn không thể bớt đi đau đớn được.
Bóng tối bơi nơi đáy mắt dâng lên để nuốt chửng hắn, và hắn để cho sự trống rỗng ấy đưa đi, để lấy đi nỗi thống khổ đang đốt cháy trong cổ họng. Bất kì cái gì, kể cả lãng quên đều đáng chào đón hơn là sống với số phận này...
***
Tiếng đồng hồ vang lách cách trong đầu hắn. Dazai mở mắt để nhìn thấy Fyodor, ngồi trong khoảng không gian quen thuộc với cuốn sách vẫn nằm trong tay. Tên ác quỷ ấy không buồn liếc nhìn hắn, đôi mắt màu oải hương rực sáng dính chặt vào trang sách mà hắn đang viết.
Có phải tất cả mọi chuyện chỉ là ảo ảnh? Hay là một giấc mơ? Có thực sự là không còn gì trong thế giới mà hắn từng biết có thể cứu cái không gian trống rỗng này?
"Ngươi đã làm cái gì..." Dazai cười chế nhạo một cách kịch liệt, và cuối cùng, Fyodor ngước mắt lên để ý đến hắn với chút ít dấu hiệu của sự thỏa mãn.
"Đây." Hắn giơ tờ giấy lên, một trang giấy được xé ra khỏi The Book.
"Là nơi mà vũ trụ hiện tại của chúng ta ở, bị cầm tù." Những từ ngữ nguyền rủa tự viết mình liên tục trên trang giấy, viết đến tận những dòng cuối cùng rồi lại lặp lại như thể chúng không còn chỗ nào để đi.
"Thế giới mà ngươi đang sống không đơn giản chỉ là ảo ảnh, Dazai, nó rất thật đấy, mặc dù đó là cái thế giới nứt vỡ."
"Tại sao..." Dazai vuốt biểu cảm thành sự thờ ơ đã được luyện tập trước khi Fyodor tiếp tục viết vào The Book.
"Tại sao ư? Đơn giản là vì ta cần thêm thời gian... Nhân tiện nói về thời gian, ta tin rằng ngày tiếp theo của ngươi sắp bắt đầu rồi." Và với điều ấy, hy vọng của ánh sáng buổi sớm lại làm hắn mù đi một lần nữa.
***
~~~~ Ngày thứ hai ~~~~
Chuuya đang gặp ác mộng, đó là những gì Dazai có thể thấy từ cách lông mày cậu căng thẳng nhíu lại, tạo nên một biểu cảm vô cùng yếu đuối. Dazai cẩn thận chạm ngón tay vào đuôi mắt của Chuuya, hứng lấy những giọt nước mắt và lắc Chuuya khỏi giấc ngủ không yên bình. Đôi mắt xanh ngọc bật mở, lấp lánh bởi nước, lạc lõng và bối rối cho đến khi cậu nhận ra Dazai đang ở ngay đó.
Không nói một lời nào, Chuuya thở dài một tiếng rên rỉ và nghiêng đầu về phía trước để dựa vào vai hắn, và Dazai đáp lại hành động ấy bằng cách vòng tay qua ôm lấy bờ vai nhỏ bé và tựa cằm mình lên đầu cậu.
"Gặp ác mộng à?"
"Không..." Hắn có thể cảm thấy đôi môi Chuuya vẽ thành một nụ cười phủ nhận đầy chế nhạo trên cổ mình.
"Đó chắc chắn là nói dối."
Chuuya đơn giản là lắc đầu và chôn mình sâu vào trong vòng tay của Dazai, cố lắc làn sương mà cái chết để lại ra khỏi đầu, cảm giác thiêu đốt của những viên đạn chôn sâu vào da thịt khi cơ thể giật lùi về phía sau cho đến khi cậu nghiêng qua lan can và ngã xuống ngôi mộ đẫm nước. Cậu run rẩy vì sợ, nỗi đau phải rời thế giới này quá sớm, quá dang dở, nhưng giọng nói của Dazai gọi tên cậu, nhắc cậu nhớ cậu là ai, kéo cậu lại mặt đất này.
"Chuuya, hôm nay chúng ta hãy đi đâu đó đi." Dazai rúc vào những lọn tóc mềm mại và thì thầm, lông mi hạ xuống lướt trên má cậu. Nỗi đau của ngày hôm qua vẫn còn dai dẳng, nhưng có Chuuya ngay đây bên cạnh làm hắn nguôi ngoai. Nếu Fyodor ép hắn phải sống ngày này lần nữa, hắn sẽ trân trọng từng khoảnh khắc trước khi cái chết đến và cướp Chuuya đi thêm một lần nữa.
"Chậc, ta phải đi làm hôm nay."
"Nghỉ một ngày đi, cậu là quản lý mà."
"Đó chính là lý do tại sao ta không thể, ta-"
Đột nhiên, Dazai giật lùi lại và vùi đầu mình vào ngực cậu, tay hắn siết chặt lấy vai Chuuya và trên bờ vực run rẩy với sự bất định, với sự tuyêt vọng.
"Chuuya, ở lại đi..."
Tôi chưa muốn nói lời tạm biệt bây giờ... Đừng để tôi lại một mình...
"Chuyện gì xảy ra với ngươi vậy?" Chuuya nghiêm giọng càu nhàu, nhưng giọng cậu vẫn rất nhẹ nhàng, có gì đó làm cậu khuất phục. Có lẽ ảo ảnh về chính cái chết của mình vẫn đang ám ảnh tâm trí cậu.
"Được rồi..."
***
"Nhìn kìa Chuuya! Chúng được gọi là cẩm tú cầu! Nhiều ghê!" Dazai mở to miệng đầy kinh ngạc khi hắn ngả người chênh vênh qua bụi cây để săm soi xuống dưới vách đá thẳng đứng.
"Ngả thêm một tí nữa là ngươi sẽ ngã đấy, đồ ngốc!" Chuuya châm chọc Dazai từ hiên sau của nhà hàng Pháp, nơi mà Dazai đưa họ tới. Đó là một nơi xinh xắn ở phía trên một ngọn đồi, nổi tiếng vì nhìn ra vườn hoa cẩm tú cẩm.
"Cậu biết không, Chuuya! Tôi đọc ở đâu đó rằng lá nó có độc đấy!"
"Rồi, gì cũng được." Chuuya thở dài khó chịu và uống thêm một ngụm rượu, nhưng rồi Dazai bắt đầu nhồi nhét chỗ lá vào miệng khiến cậu phải cố giữ lại sự thôi thúc phun ra chỗ thức uống của mình và bò đến chỗ tên thất bại ấy và kéo hắn ra khỏi mấy cái bụi rậm.
"Này, tên chết tiệt! Đừng ăn cái thứ đó!"
"Ohmmfhfh?"
Sau khi bóp cổ đầy thô bạo, Chuuya đã bắt hắn nhổ toàn bộ chỗ lá cây và kéo hắn về dưới mái hiên, vừa kịp để bữa tối của họ dọn lên. Dazai không thực sự hứng thú với ẩm thực Pháp, thế nên hắn kén chọn từng thứ trên đĩa trong khi Chuuya tận hưởng mọi thứ và cực kì cố gắng không để mắt của họ gặp nhau, bởi vì ngay khi chuyện đấy xảy ra, má Chuuya đỏ ửng lên.
Tiếng mưa rơi đập vào mái hiên khi họ đang tận hưởng bữa ăn mở một cuộc đàm thoại hơi chút thù địch nhưng vẫn thân thiết, bởi vì Dazai biết rằng Chuuya thích cảm giác đời thường của việc tán gẫu trong bữa tối.
"Ngươi phải đưa ta ra ngoài vào cái ngày sắp mưa này à?" Cậu bĩu môi với hắn, nhưng tất nhiên, tên khốn phiền phức né được lời cáo buộc ấy.
"Này, cậu biết không? Cẩm tú cầu ở đây phát triển tốt khi nhiều mưa đấy, và khu vực này thường được tắm táp thường xuyên."
"Sao ngươi biết thứ vô dụng này thế?"
"Tại sao hả, Chuuya! Đương nhiên là tôi biết về chúng, tôi đã nghiên cứu kĩ càng mấy cái lá độc của chúng như một phương pháp tự sát đấy!"
Chuuya chế giễu hắn trong khi Dazai cười đầy vui vẻ, ngay cả khi hắn cảm thấy cái kết của ngày đang trườn phía trên họ.
Sau bữa tối, cơn mưa đã ngừng lại, để lại không khí mát mẻ và sảng khoái. Chuuya đứng bên ngoài mái hiên nhìn về phía đại dương mang sắc màu tím và đang trải rộng dưới bầu trời xám xịt. Ở ngay phía sau cậu, Dazai đứng đó nhìn với khuôn mặt đau khổ, và một lần nữa hắn phải ở lại đợi chờ, khiếp sợ khoảnh khắc mặt trời bắt đầu chìm xuống bầu trời đầy mây.
"Chuuya..." Hắn lẩm bẩm, thu hút sự chú ý của người kia, rồi vươn tay về phía trước khi Chuuya quay lại nhìn hắn với ánh mắt đầy thắc mắc, và đó chính là lúc mặt đất phía dưới cậu sụp xuống.
Thời gian trôi chậm lại, để hắn thấy mọi khoảnh khắc sợ hãi khi Chuuya nhận ra mình trượt chân và ngã xuống vách đá. Dazai lao về phía trước trong tuyệt vọng, tim như chạy đua khi không gian mở rộng phía dưới họ. Hắn vòng tay ôm chặt lấy Chuuya khi họ lao thẳng xuống, cau mày khi cảm thấy lưng mình đập vào vách đá và ngã thô bạo xuống sườn dốc, dốc đất, đá nhọn và rễ cây xé toạc áo và đạp vào cơ thể hắn trên đường.
Những khóm hoa cẩm tú cầu đón chào những cơ thể bầm dập khi họ lăn xuống phía dưới, và tất cả những gì Dazai có thể làm trong giấy phút kinh hoàng đó là run rẩy và ôm chặt cơ thể bất động của Chuuya. Hắn nhắm chặt mắt, thở ngắt quãng khi đợi một ngày kết thúc, đợi bóng tối lại đưa hắn đi một lần nữa.
Thay vào đó, hắn nhận một cái đạp mạnh vào vai.
"Bỏ ra, Dazai, ngươi sắp làm ta nghẹt thở rồi."
Mắt hắn bật mở trong ngạc nhiên, rồi lùi để ôm Chuuya cách một cánh tay. Chuuya nằm đó, tóc ướt với những vệt đất cát trên má, và ngoại trừ bầm tím và trầy xước, cậu không sao cả.
"Chuuya, cậu- Sao cậu không sử dụng siêu năng lực của cậu."
"Cái gì của ta cơ?"
Im lặng đánh vào hắn cùng với nhận thức, để hắn lại một cái nhìn im lặng.
"Đừng nhìn ta như thế, cá thu chết tiệt." Chuuya chế nhạo và chống khuỷu tay nhìn lên Dazai.
"Ta không chết dễ như thế đâu."
Sau một vài phút tê liệt trong im lặng nữa, rồi Dazai bật cười thành tiếng, đầy nhẹ nhõm. Rồi, ngay khi Chuuya thấy sự khó chịu chọc vào mình, Dazai vươn ra để ôm lấy khuôn mặt cậu và nhìn sâu vào mắt. Ở sâu trong đôi mắt ấm áp đấy, Chuuya thấy sự bất định, khao khát và sự đau đớn nhức nhối mà cậu không hiểu được. Cậu để cho khoảng cách của họ thu lại, để ấm áp nhẹ nhàng sủi lên trong lồng ngực khi họ hà sức sống vào nhau giữa những cánh hoa đầy sương. Chuuya cuối cùng cũng đẩy họ ra với tiếng thở hổn hển, và Dazai rải thêm nhiều nụ hôn đầy khát khao lên môi cậu khi họ tách ra.
Chuuya ngượng ngùng quay đầu đi và ấn tay vào môi Dazai để giữ hắn lại, rồi cuối cùng cũng lẩm bẩm.
"Về nhà nào."
***
Yokohama vẫn náo nhiệt khi màn đêm buông xuống lúc họ bước cạnh nhau, nhìn giống một cặp đôi khá là quái dị với quần áo rách rưới đầy bùn đất. Chuuya càu nhàu về tình trạng kinh khủng của bộ quần áo khi cậu dẫn trước về nhà, trong khi Dazai đi sau với đôi mắt đảo trái phải.
Nó sắp đến, sự lặp lại của ngày hôm nay. Hay nó thực sự đã được sửa lại? Hắn đã chứng minh được rằng hắn có thể thay đổi kết quả của ngày, đơn giản bằng cách hỏi Chuuya ở cùng hắn đến hết ngày. Liệu nó có thể ngăn chặn được cái chết đi đến? Nếu có, cái gì sẽ xảy ra trong ngày này, nó sẽ chỉ kết thúc là lại bắt đầu một lần nữa? Tiếng tích tắc đau nhói đập trong hộp sọ, tâm trí hắn quá tải khi cố gắng tìm ra và dự đoán sự bất hạnh.
Họ dừng lại ở ngã tư đường.
Nơi đó, đèn chuyển sang đỏ.
Đôi mắt sắc bén của hắn phát hiện ra một người lái mô tô đang tăng tốc, không có dấu hiệu dừng lại ngay cả khi Chuuya đang lững thững bước xuống lề đường.
"Chuuya!" Cánh tay hắn nắm chặt lấy tay áo của Chuuya và giật cậu lại, kéo cậu ra vừa kịp lúc xe máy phóng qua họ. Người quản lý vấp chân lùi về phía sau, miệng mở ra đầy ngạc nhiên vì việc vừa tránh được một vụ tai nạn, rồi quay lại nhìn vào mắt Dazai.
Adrenaline chảy trong mạch máu Dazai khi hắn đứng đấy thở dốc, nhẹ nhõm nhanh chóng chảy và làm dịu đi trái tim hắn khi thấy Chuuya không sao trước hắn. Nhưng rồi, một tiếng còi ầm ĩ làm điếc tai hắn, một chiếc xe tải ở ngã tư bẻ lái để tránh chiếc mô tô và nghiêng về phía họ. Một số lượng kim loại khổng lồ mài trên nhựa đường và va vào Chuuya, xé toạc cậu trong mảng màu đỏ rực hòa quyện với mùi máu.
Trái tim Dazai bỏ cuộc và nổ tung khi màu đỏ ẩm rơi tí tách trên mặt hắn, nóng hổi và nung dấu trên da hắn như tiếng chuông the thé rít lên trong tai.
Tiếng kêu tích rắc của thời gian dừng lại, vực thẳm tối tăm kéo hắn xuống khi vũ trụ tự lên dây cót vào cuối ngày.
***
"Ngươi lấy đi năng lực của cậu ấy." Giọng nói vô hồn vang lên giữa tiếng ầm ầm của bánh răng và tiếng tích tắc của những đồng hồ hỏng.
"Không hẳn. Không thể ghi đè lên những gì đã được viết trong quyển sách." Fyodor gõ nhẹ đuôi bút vào cằm khi suy nghĩ, rồi tiếp tục viết sột soạt trên những trang giấy.
"Tuy nhiên, có thể làm mọi người quên đi sự hiện diện của siêu năng lực, loại bỏ nó ra khỏi tâm trí của họ. Đương nhiên, với việc mỗi ngày đều được thiết lập lại, khả năng khám phá lại được siêu năng lực gần như là không thể." Đột nhiên môi hắn nở ra một nụ cười giả dối đê tiện, tận hưởng trong ngọn lửa hận thù ở sâu trong mắt Dazai, kiên nhẫn chờ đợi những vết nứt xuất hiện.
"Đừng suy sụp quá nhanh, Dazai. Chúng ta còn rất nhiều thời gian phía trước..."
***
Tiếng của kim giây kêu tích tắc vang lên theo nhịp điệu với tiếng đập của bánh răng và đồng hồ đang dịch chuyển. Ở đó, trải dài theo sàn kính là mặt của một chiếc đồng hồ thanh nhã, được trang trí bằng những nét trang trí hoa mĩ bằng vàng, và nằm ở giữa là Chuuya, được đặt trong sự ân sủng chua chát khi những bông hoa ly rơi xuống bao quanh cậu đầy bi thương. Dazai ép mình tiến lên, hãm lại trái tim run rẩy khi quỳ xuống và ngả lại gần. Những giọt nước mắt buồn bã nhuộm đỏ trượt xuống từ bờ mi ướt của người hắn yêu, khuôn mặt tao nhã đầy tang thương, thiếu đi sự bình yên ngay cả khi đã chết.
Hắn rút ngắn khoảng cách giữa họ và dịu dàng hôn đi giọt nước mắt, rồi hé mở đôi môi để thì thầm một lời xin lỗi run rẩy và một lời thề, cho tất cả nỗi đau họ đã phải chịu đựng, cho tất cả nỗi đau sẽ đến.
"Tôi sẽ không tan vỡ, tôi hứa..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro