Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

g.

“Mày có muốn chết không?”

Tên khủng bố gặng hỏi trong khi mắt hắn vẫn nhìn chăm chăm vào tay Cha Eun Jae.

“Không.”

Tất nhiên rồi. Vì sao cô lại muốn chết cơ chứ?!  Nhìn đi, cô còn trẻ, cô vẫn muốn đi chơi.

“Nghe này, tôi mới chỉ là thiếu nữ 32 tuổi thôi. À không, chính xác thì 32 tuổi 10 tháng. Cuộc sống này còn muôn vàn điều tốt đẹp chờ tôi khám phá. Tôi còn có anh người yêu cao,xịn,mịn,thơm chờ mình ngoài . Tôi thật sự còn rất rất nhiều thứ phải làm,rất chi là bận rộn đó. Và hơn nữa,như anh thấy...  tôi là một bác sĩ. ”

Tuy nói là vậy, nhưng thật ra cô cũng đã nghĩ đến trường hợp mình không thể ra ngoài. Nếu điều đó xảy ra,cô hy vọng gia đình Doldam sẽ không cảm thấy có lỗi vì bất cứ lí do gì, mà thay vào đó,họ sẽ nhớ đến cô, nhớ những điều tốt đẹp về bác sĩ Cha Eun Jae. Cô cũng mong rằng, Woo Jin sẽ tha thứ cho cô người yêu ích kỉ này.

Cô muốn tiếp tục sống,nhưng nếu phải chết, cô sẽ chết với phẩm giá nguyên vẹn của một bác sĩ phẫu thuật.

                                 °°°

Cha Eun Jae mơ màng tỉnh lại. Cô không muốn nghĩ về lý do tại sao tên khủng bố không kích nổ quả bom, cũng không quan tâm cách thức mình ra khỏi phòng phẫu thuật như thế nào. Tất cả những gì cô nhớ, là vòng tay run rẩy của Woo Jin ôm trọn lấy cơ thể mình khi cô được giải cứu.

“Anh xin lỗi. ”

Cô nhớ giọng nói bị bóp nghẹt của anh khi anh giấu mặt vào vai cô.

“Anh xin lỗi.  Anh xin lỗi... ”

Cô nhớ hơi thở gấp gáp của anh khi gọi Eun Jae à, cô nhớ từng giọt nước mắt anh rơi xuống chạm vào da cô nóng hổi.

Cô nhớ rằng, Woo Jin của cô đã rất sợ hãi, Woo Jin của cô đã khóc vì cô... rất nhiều...

Em yêu anh.”

“ Em yêu anh nên em sẽ không rời đi đâu. Dù thế nào em cũng sẽ luôn trở lại, ở bên Seo Woo Jin cả đời. ”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro