Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(hai.)


Minh Hạo đã dự trù tất cả mọi thứ, đã tính toán tất cả mọi hậu quả của việc thức cả đêm ngắm Mẫn Khuê. Tất cả, ngoại trừ việc cậu lên cơn sốt vào sáng ngày hôm sau, giữa cái lạnh tê tái khi gió mùa ùa vào lòng thành phố. Rên rỉ cuộn mình trong tấm chăn bông, Minh Hạo thấy mặt mình nóng lên khi thấy Mẫn Khuê nhẹ nhàng bưng vào phòng mình một bát cháo. Mà cũng không phải vì sốt.

Chỉ là, người dịu dàng quá, vậy thôi.

Kim Mẫn Khuê đột nhiên phát huy vai trò của mình trong những lúc tiến thoái lưỡng nan như thế này. Sau khi xù lông cằn nhằn đủ điều, hắn ta liền ngoan ngoãn cúp đuôi chạy ra bếp. Mười phút sau, một bát cháo thịt ăn kèm với ruốc đã xuất hiện ở trên kệ tủ, khói bay nghi ngút, hấp dẫn khó lường. Suốt thời gian ăn mì gói trừ bữa, ngán đến không thể nào ngán hơn, Minh Hạo thật muốn khóc thật to, còn có cảm giác... muốn nhào đến ôm lấy Mẫn Khuê.

"Há miệng nào... Aaaaa ~" Ngồi ở một bên giường, Mẫn Khuê đang múc từng thìa cháo một, toan đút cho cậu ăn. Nhưng, Minh Hạo nào có phải loại người dễ dãi đến vậy. "Đưa đây tôi tự ăn." Lúc đầu, người kia không chịu, song hằm hè nhau mãi, Mẫn Khuê cuối cùng vẫn chỉ là con cún bị lườm một cái là co rúm thành một cục bông bự. Từ Minh Hạo tự ăn cháo, cảm thấy có chút tiếc nuối vì đã cự tuyệt hắn ta, nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, nhỡ đâu mà cậu không kiềm chế được, lúc đó...

Thôi, phòng bệnh còn hơn chữa bệnh. Tiền nhân đã dạy là cấm có sai.

Đôi lúc Kim Mẫn Khuê không phiền như cậu tưởng. Nhất là những lúc chợ búa cơm nước, quét tước giặt giũ, vào tay Minh Hạo thì chẳng ra làm sao, buông tung bỏ vãi; ấy thế mà chỉ cần là Mẫn Khuê, chuyện to chuyện bé đều không thành vấn đề. Trong lúc bị ốm, Minh Hạo chỉ có mỗi một việc là ngồi ngoan trên sofa, có thể xem TV hoặc ngủ. Đói bụng đã có đồ ăn, mệt mỏi cô đơn đã có Mẫn Khuê ngồi đó, cẩn cẩn dực dực một bước không dám tiến, hai bước không dám lùi, nói gì nghe đó, đáng yêu không thể tả nổi.

"Này Kim Mẫn Khuê, tại sao cậu lại làm tất cả những thứ này cho tôi? Nếu là người bình thường, hẳn đã cáu loạn lên rồi." Minh Hạo quấn chăn ngồi trên sofa như đang ngồi trên ốc đảo cô đơn của riêng mình, mặt mày ủ rũ hỏi, giống một con mèo bị dính nước mưa.

"Tại vì chúng ta là bạn thân, đơn giản mà?" Ở ngoài ban công, Mẫn Khuê đang phơi quần áo, còn nói thêm câu gì đó nhưng tất cả những gì Từ Minh Hạo nghe thấy chỉ là hai chữ "bạn thân".

Tại vì là bạn, cho nên mới gần gũi. Tại vì là bạn, cho nên mới hết lòng. Nếu không phải là bạn, sẽ không còn nữa những đêm nằm sát nhau dưới tấm chăn dày. Và những tiếp xúc động chạm, những quan tâm, những hững hờ gợi cảm, đều theo hai chữ "bạn thân" ấy tan thành mây khói. Dư âm của danh từ nhạt nhẽo ấy vang lên, như những gì còn lại sau tiếng pháo hoa nổ chớp nhoáng, đập vào màng nhĩ của Minh Hạo rồi cào thật mạnh lên trái tim chết lặng của cậu, bằng tất cả sức bình sinh.

Đột nhiên, chiếc kẹo mạch nha trong miệng cậu trở nên đắng ngắt. Cứ như thể thứ ở trong miệng cậu bây giờ là một nắm thuốc, chứ không phải thứ ngọt ngào kia. Cứ như thể tình cảm của Mẫn Khuê, trước nay chỉ là Minh Hạo tự đa tình.

Lướt đi trên những đóa hồng, có ai hay từ hồng hoa đã nở ra gai sắc?

-

Đến lúc Mẫn Khuê gọi ăn cơm, Minh Hạo mới tạm hoàn hồn. Dù rất không muốn mang một cái mặt nạ da người dù bên trong tan tành hoang hoải để đối diện với người kia, cậu vẫn phải gắng gượng ngồi vào bàn ăn. Cái đĩa sứ trắng có mấy bông hồng ở một góc sao lại trắng đến thế chứ, trắng bóng đến nỗi phản chiếu được cả nụ cười méo xệch của cậu dưới ánh đèn chùm lãng mạn.

"Mẫn Khuê, đừng có bật cái đèn chùm đấy, bật đèn tuýp thôi." Thật lòng thì, mỗi khi ăn, Minh Hạo cực kì thích bật nó lên, để thứ ánh sáng óng ả ấy chảy tràn qua vai.

Nhưng không phải bây giờ, với Kim Mẫn Khuê đang ngồi trước mặt, dịu dàng như giấc mộng tuổi mười bảy ngày xưa. Cậu chỉ sợ, đến một ngày, cậu không kìm lòng được mà vươn tay ra níu lấy. Sau khi đôi môi chạm nhau, sau khi tim đập lỡ một nhịp, Minh Hạo biết sẽ chẳng còn gì có thể cứu vãn được mối quan hệ vốn đã lỏng lẻo này nữa.

"Sao thế, tưởng cậu thích bật đèn?" Hỏi vậy nhưng Mẫn Khuê vẫn với tay bật đèn tuýp. Thứ ánh sáng trắng mờ mờ lập tức hắt ra. Minh Hạo bỗng cảm thấy khó chịu và trống rỗng như thể một mảnh nào đó của mình vừa bị mất đi.

Hai mươi phút ăn cơm che đi bao nhiêu điều muốn nói. Minh Hạo nhìn Mẫn Khuê đang định gắp một miếng thịt bỏ vào bát mình, liền lấy đũa chặn lại, nói không cần. Mẫn Khuê nhìn Minh Hạo chuẩn bị lấy một bát canh, song xa quá không với tới; hắn định vươn tay ra lấy hộ nhưng đã bị thẳng thừng phớt lờ. Đột nhiên, Mẫn Khuê cảm thấy có điều gì đó không ổn nơi thằng bạn, nhưng nghĩ lại thì vẫn thấy bình thường.

Bởi Từ Minh Hạo trước nay luôn lạnh lùng như thế.

-

Tiết mục rửa bát đương nhiên về tay Mẫn Khuê, và Minh Hạo thì lại ngồi ủ ấm ở sofa trong khi tay bấm chuyển kênh liên tục. Ở kênh Trung ương 1 có chiếu phim truyền hình, ở kênh số 2 là một phóng sự ngắn, còn ở một kênh nào đó, bất ngờ thay, lại là Tư vấn tình yêu.

"Tôi với cô ấy là bạn thân sáu năm rồi. Tôi có hẹn hò với đôi ba cô gái, sau đó chia tay, còn cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh an ủi em, giúp đỡ em về cả vật chất lẫn tinh thần..."

Ôi chao, tội nghiệp chưa. Mẫn Khuê vặn vòi, để dòng nước chảy vào trong chậu rửa.

"Sau đấy cô ấy bỗng dưng có người yêu. Nhìn cô ấy và bạn trai hạnh phúc bên nhau, tôi chỉ thấy xót xa và hối hận. Giờ tôi chỉ là người ngoài cuộc thôi, đúng không?"

Không bất ngờ lắm, nhưng khoan... Mẫn Khuê cau mày, nhưng bát đĩa vẫn đều đặn được xếp lên giá.

"Cuối cùng cô ấy bảo rằng mình không yêu người kia, trong lòng chỉ có một mình tôi. Chẳng qua, cô ấy muốn trêu tức tôi... Giờ tôi nên làm gì, sau bao nhiêu tổn thương ấy, liệu chúng tôi có thể hạnh phúc bên nhau?"

Nhảm nhí. Đó là suy nghĩ cuối cùng của hắn, cũng là lúc cái bát cuối cùng được tráng xong.

Đúng là Mẫn Khuê có hơi chột dạ, cả lo lắng nữa. Hắn nhìn Minh Hạo, song phát hiện ra mình đã lo hão, vì Minh Hạo đã ngủ gật từ bao giờ, cả người vẫn cuộn tròn trong cái chăn bông.

"Cái thằng này..." Môi vẽ một nụ cười, Mẫn Khuê gỡ dần những lớp chăn, rồi từ trong đó bế Minh Hạo về phòng, lòng không ngừng kêu than, nhẹ quá. Đáng lẽ ra cậu nên ở đây tẩm bổ cho cậu nhiều hơn mới phải.

Cái giường đơn chật chội không cho phép Mẫn Khuê nằm thẳng mà phải nằm nghiêng để còn đủ chỗ cho Minh Hạo nằm. Dưới ánh sáng hắt từ cây đèn đường ngoài phố, gương mặt Từ Minh Hạo ánh lên nét thơ trẻ. Đường nét sắc sảo giờ nhòa đi trong thứ ánh sáng vàng vọt như ánh sáng hắt ra từ phía cuối một con đường hầm sâu hun hút nào đó.


Tâm hồn em tựa con đường hun hút

khiến bước chân tôi từ một bỗng hóa hai


Mẫn Khuê nằm dịch sát vào phía Minh Hạo, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc khó tả. Phải chăng khoảng trống còn lại trong tim sau khi chia tay bạn gái là lí do cho mớ bòng bong nhộn nhạo ấy? Phải chăng việc 'bắt đầu một cuộc đời mới' làm hắn cảm thấy bận lòng?

Lí do gì khiến hắn muốn hôn lên mi mắt của Minh Hạo, trong một đêm hiu quạnh rét mướt như đêm nay?

Mẫn Khuê muốn được chạm tay lên gương mặt ấy, muốn vuốt ve mi mắt nhắm nghiền, muốn cắn lấy đôi môi nhợt nhạt chẳng chút huyết sắc. Hắn muốn ôm lấy Minh Hạo, giam cầm cậu trong vòng tay mình, dù hắn hoàn toàn không có lí do gì để làm thế.

Vì xét cho đến tận cùng, cuộctình này chỉ là một khúc tình ca đoản mệnh mà thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro