Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Kao Rei] [Ongoing] Cung đàn của gió

  Author: Kao Rei.

Genre: AU | SA | Romace | Litter sad ;)).

Pairing: YunJae | JaeMin.

Rating: PG.

Status: on-going.

Summary:

  Một nghệ sỹ piano khiếm thị. Một vệ sỹ chuyên nghiệp. Một sinh viên đại học Mỹ thuật- họa sỹ nghiệp dư.

Họ gặp nhau.




"Người ấy đã cho tôi ánh sáng bay ra từ những cung đàn kỳ diệu đó.

Vậy thì đã đến lúc tôi báo đáp lại người ấy

Bằng ánh sáng của tôi"





1. Chap 1

Những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên bàn phím trắng muốt xen đen tuyền, những nốt nhạc được tung ra không gian nhẹ nhàng, mượt mà. Chiếc piano đen bóng bẩy đặt giữa căn phòng lộng lẫy như tỏa sáng trong giai điệu diệu kỳ toát ra từ tay anh.


Cậu thích ngắm nhìn anh chơi đàn. Khi đó, mắt anh nhắm hờ, đôi môi khẽ mỉm cười, mái tóc mềm mại áp lấy làn da trắng muốt. Cả anh và những giai điệu của anh đều đẹp. Nhưng nếu anh đẹp tĩnh lặng, thì giai điệu anh chơi lại đẹp giản dị, không hùng tráng, không ngọt ngào. Và anh chẳng bao giờ cần nhìn đến xấp giấy đầy những nốt nhạc bằng mực để trước mặt mình cả.

Những nốt nhạc đi dần đến điểm kết thúc. Đó cũng là lúc anh mở mắt ra, mỉm cười mãn nguyện. Phòng tập ngoài anh và cậu ra không còn ai, mà vốn dĩ trước nay đã thế, anh không thích người khác vào đây, ngoài cậu.

Cậu vội vàng tiến đến bên khi anh chống tay lên thành chiếc đàn lớn, toan đứng dậy.
- Không tồi nhỉ, Min?- Anh cười. Đôi mắt vu vơ nhìn ra khoảng không không chớp. Đôi mắt đẹp nhất cậu từng được biết, đôi mắt to dài đen xám long lanh.

- Đừng nói "không tồi", hyunh. Tuyệt lắm.- Cậu cười tươi để anh cảm nhận được nụ cười ấy.

Anh chỉ có thể cảm nhận. Bởi anh không thể nhìn thấy.

Đó là một nghệ sỹ piano không thể nhìn thấy những nốt nhạc. Đó là một đôi mắt tuyệt đẹp không thể nhìn thấy ánh sáng.

.

.

.

Anh vịn tay cậu đi trên hành lang tráng lệ, không ai nói một lời. Đã thành thói quen khi cậu cứ nhất quyết không để anh tự đi một mình, lại đụng lung tung cho xem. Khi đi đến gần cửa, anh thở dài.
- Cẩn thận phóng viên, Min nhé.

- Anh cứ lo hoài.- Cậu lắc đầu.

Anh là nghệ sỹ lớn, anh nổi tiếng không chỉ bởi những nốt nhạc của anh mà còn bởi vẻ đẹp hiếm có của anh, lạnh lùng, trầm lặng. Và hơn hết, ai cũng "hứng thú" với một nghệ sỹ khiếm thị tài năng.

Vừa bước ra quầy tiếp tân của công ty, cô nhân viên đã lên tiếng.
- Vài phóng viên đang ở ngoài sảnh. Họ muốn phỏng vấn riêng anh Kim trước ngày biểu diễn.

- Không sao, như mọi lần ấy mà, cứ để em.

Cánh cửa vừa mở ra, anh đã cảm nhận được làn da khẽ nóng lên bởi ánh sáng máy ảnh, tuy vậy, đôi mắt vẫn bình thản không chớp. Nhiều khi anh cảm ơn mình đã không thể nhìn thấy đám phóng viên nhiều chuyện ấy.
- Anh Kim Jaejoong, còn ba ngày nữa là đến buổi hòa nhạc giới thiệu bản nhạc mới nhất anh tự sáng tác rồi. Anh có cảm tưởng gì không?

- Anh Kim đã trả lời câu hỏi này rất nhiều lần rồi, các vị không nên chỉ biết đọc mỗi tờ báo mà mình làm việc cho đâu. Giờ anh ấy đang rất mệt mỏi và cần chuẩn bị vài thứ, xin lỗi.

Dáng người cao lớn gần mét chín của cậu luôn có lợi, cả gương mặt nghiêm túc như tượng cẩm thạch ấy nữa. Những phóng viên luôn cứng họng trước người vệ sỹ riêng tuyệt đối bên cạnh Jaejoong hai tư giờ một ngày này. Chỉnh lại cà vạt và viền áo comlê của mình, cậu nở một nụ cười lạnh lùng.
- Bây giờ, xin phép.- Cậu lịch sự dẹp đám người xung quanh ra hai bên, dành lối đi chính giữa ra xe ô tô riêng của hai người, chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt hằn học khó chịu của đám phóng viên. Bầu trời đã sập tối từ bao giờ.

Khi chiếc xe đã chuyển bánh về hướng ngôi nhà của mình, Jaejoong mới lên tiếng.
- Cảm ơn nhiều, Min. Anh thật mệt mỏi với họ quá..

- Em đã bảo hyunh đừng cảm ơn mà. Vệ sỹ để làm gì chứ?- Cậu chun mũi, lộ rõ vẻ trẻ con luôn bị giấu kín trước mặt người khác. Vừa lái xe , cậu vừa liếc qua chiếc gương nhỏ để quan sát Jae.

Anh lại cười, khuôn mặt mệt mỏi thoáng chốc đã trở lại vẻ bình yên mọi khi bên cậu. Anh đâu có biết rằng cậu đang nhìn anh như thế nào.

Chẳng bao giờ anh biết ánh mắt của người khác nhìn anh thế nào, khi mà anh nhìn ai cũng bằng đôi mắt lặng lẽ buồn bã không ánh sáng ấy.

Anh không thể thấy được cái cách những con người đam mê âm nhạc của anh nhìn theo những ngón tay anh đầy thán phục.

Anh không thể thấy được đôi mắt nơi những đại gia quyền quý đến xem anh biểu diễn chỉ để thỏa mãn sự thèm muốn được nhìn thấy anh tỏa sáng bên khung nhạc.

Anh cũng không thể thấy được ánh mắt săm soi, tò mò tầm thường pha chút ham muốn của đám phóng viên, nhà báo mỗi khi anh bước ra trước họ.

Bảo vệ anh khỏi tất cả những con người đó, cậu, cũng nhìn anh bằng một ánh mắt đặc biệt.

Ấm.

Cậu đã tự nhủ mình là ai, mình là gì so với anh. Cậu chỉ là một Shim Changmin- vệ sỹ đã theo anh suốt bốn năm trời.

Chiếc xe đỗ lại trước cửa ngôi nhà nhỏ giản dị.
- Em cho xe vào gara, anh tắm đi rồi đi ngủ sớm nhé. Mai còn phải đi tham dự buổi hòa nhạc của ngài Park Yoochun nữa.- Cậu gọi theo khi anh mở cửa xe bước ra.

- Biết rồi mà, ông cụ non.

Nhìn theo tấm lưng anh tiến đến bên cánh cửa nâu nhạt cho đến khi anh đã mở xong khóa và bước vào nhà, đóng cửa lại, cậu mới yên tâm lái xe vòng qua sân sau. Rút cuộc anh và cậu cũng đã sống ở ngôi nhà này bốn năm rồi, không phải lo lắng gì về vấn đề mắt của anh bởi anh đã quá quen thuộc với nó. Nhưng cảm giác muốn theo anh bất cứ khi nào khiến cậu ứ thấp thỏm mỗi phút để anh một mình.

Đóng cửa gara, cậu đi từ cửa sau vào nhà và bật các loại đèn. Anh cứ quên rằng người khác cũng cần chúng nên chẳng bao giờ rờ đến cái công tắc. Cửa nhà tắm để mở, vậy là anh đã tắm xong, lúc nào cũng nhanh nhẹn lạ. Vậy mà cậu vẫn ngửi thật rõ vị dầu gội bạc hà vương trên thành bồn tắm, mùi hương anh thích, và cậu yêu. Đương nhiên bởi vì mái tóc nâu đen mềm mại của anh luôn phảng phất hương thơm quen thuộc này.

Bước những bước lười nhác từ phòng tắm ra căn bếp nhỏ, cậu bật cười. Cốc sữa cùng miếng bánh ngọt nhỏ đã để đó từ bao giờ. Bữa ăn trước khi đi ngủ của cái bao tử khổng lồ của cậu mà anh chưa bao giờ quên chuẩn bị. Mặc dù rõ là hôm nay anh mệt nhoài rồi.

Sau năm phút giải quyết gọn ghẽ "bữa ăn", cậu khẽ khàng tiến lên gác, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ đầu tiên. Anh đã nằm cuộc tròn trên đó từ bao giờ. Đôi mắt dài khép mềm mại, hơi thở đều đặn an lành. Thở phào nhẹ nhõm, cậu khép cửa và mở cửa phòng kế bên. Căn phòng có cánh cửa ghi chữ "Min" gọn lỏn phía trên, nét chữ nghiêng nghiêng mảnh khảnh của anh.

Đã bốn năm từ ngày cậu gặp anh. Từ ngày vô tình cậu được phân công làm vệ sỹ cho người nghệ sỹ khiếm thị mới ra mắt ấy.

Đã bốn năm từ ngày cậu lỡ yêu một người con trai.  


2. Chap 2

Summary

"Chỉ mất một khoảng khắc để trọn đời yêu nhau"[Wall-E]

Bốn bức tường của căn phòng mỹ thuật treo kín những bức tranh đủ màu sắc, thể loại nằm gọn trong những khung gỗ nâu nhạt. Khắp nền nhà lát đá hoa, những khung tranh còn trắng giấy nằm la liệt, bừa bộn, vài bảng màu xếp lẫn lộn nhau trên thành ghế sô pha.

Nắng chiếu qua khung cửa để mở, hắt lên bức tường trắng bóc những mảng vàng sáng tối khác nhau, đôi khi, một lỗ hổng nhỏ trên tấm rèm cửa được vài đốm nắng lọt qua, xuyên vào phòng và nhảy nhót trên những bức tranh tông màu lạnh. Nắng rọi cả khung tranh giữa nhà, vào con người đang cầm trên tay một bảng màu thật lớn và chiếc bút lông dài thon thả, cái đầu bút ướt màu và ít nước. Căn phòng vắng lặng, sinh viên đều đã ra về hết, chỉ còn một người.

- Yunho, đến giờ rồi kìa, chưa đi à?- Một người khác mở cửa phòng, trên tay mang theo giá vẽ của mình.

- Ops!! Quên mất!

Yunho mở to mắt sực tỉnh khỏi thế giới của mình. Thế giới chỉ có anh với bức tranh đang vẽ dở. Vội vàng đặt bút vẽ và bảng màu xuống, dáng người cao kều với lấy chiếc cặp rồi lao ra khỏi phòng mỹ thuật của trường đại học mình đang theo học.

Chỉ mấy phút sau, Yunho đã đang lao trên đường với vận tốc ánh sáng cùng chiếc mô tô đỏ sậm của mình, lọn tóc nâu sẫm ở gáy bị gió quật liên tục vào cổ, ngứa ngáy. Lúc nào Yunho cũng vậy, ồn ào và rộn rã, từ những bức tranh màu sắc, đến sở thích đi mô tô phân khối lớn.

- Kịp rồi, may quá! – Yunho dừng xe trước cửa một nhà hát, vội vàng gửi mô tô bên đường, lục lọi trong cặp mình tấm vế nhỏ và chạy vào tòa nhà to lớn cổ kính.


- Tên Yoochun chết tiệt, nằng nạc bắt mình đến đây xem hắn biểu diễn, hắn biết thừa mình có biết gì về âm nhạc đâu!- Yunho cằn nhằn khi ngồi xuống ghế của mình- chỗ ngồi trên tầng hai bên cánh trái, khá quang đãng, nhìn được toàn bộ ở dưới và cánh phải đối diện.

Khi Park Yoochun bước ra, cả nhà hát đứng dậy vỗ tay. Anh ta đứng đó, giữa sân khấu, gương mặt hào hoa lịch lãm được ánh đèn vàng lộng lẫy chiếu sáng, càng đẹp hơn khi đang mặc bộ comlê cánh gián đen tuyền bóng bẩy, đứng bên cạnh chiếc piano lớn cũng đen bóng nốt. Và cả gian phòng bỗng chìm vào im lặng khi Yoochun ngồi xuống bên chiếc đàn.

Yunho buộc phải thừa nhận, ừ thì, tên bạn của anh thật quá hoàn hảo so với điệu bộ nhắng nhít thường ngày.

Tiếng nhạc vang lên và cả bản nhạc bung ra, nở nhẹ nhàng lắng đọng khắp căn phòng lớn. Hai bàn tay điệu nghệ lướt nhanh dần trên phím đàn, giai điệu ngọt ngào bay ra đầy cuốn hút. Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều chăm chú nhìn lên sân khấu, đặc biệt là những cô gái trẻ, và cả những quý bà nữa, trừ Yunho. Anh đã quá quen với việc phải nhìn mặt tên đó cả ngày rồi. Nhưng Yunho nhanh chóng nhận ra không chỉ có mình là đang không nhìn vào nghệ sỹ đang chơi đàn. Anh sững lại.

Cậu ta ngồi đối diện anh, bên cánh phải, vận bộ comlê trắng đen lịch sự, mái tóc đen dài qua gáy một chút ôm lấy khuôn mặt thanh thoát trắng mịn, đôi môi hồng đẹp như môi phụ nữ cùng chiếc mũi cao nhỏ nhắn. Vậy mà khuôn mặt chữ nhật góc cạnh của cậu ta lại đàn ông đến kỳ lạ.

Và đôi mắt. Nhìn từ xa, đó là một đôi mắt to dài đen xám lấp lánh, nhưng bình lặng và mông lung xa xăm.

Nhưng, điều quan trọng là...

Không phải cậu ta đang nhìn chằm chằm vào anh nãy giờ đấy chứ?!

* Một phút trấn tĩnh*

Được rồi. Cậu ta rõ ràng là không nhìn về phía sân khấu. Và rõ hơn nữa, thì cậu ta đang nhìn thẳng vào anh- người ngồi chỗ đối diện với đôi mắt không chớp. Thi thoảng, đến đoạn nhạc sâu lắng, cậu hơi nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, và tiếp tục... nhìn thẳng vào anh, không chăm chú nhưng dịu dàng.

Mặt Yunho bắt đầu đỏ dần lên, đôi mắt nâu sẫm vội vàng chuyển hướng qua sâu khấu để đỡ phải đọ độ lì với đôi mắt kia. Một lúc sau, anh khẽ quay đầu lại chỗ đối diện thì khẽ giật mình.

Cậu ta vẫn nhìn với ánh mắt không chăm chú nhưng miên man, bình thản. Đẹp.

Và như thế, Yunho quyết định... nhìn lại. Rút cuộc thì người con trai đặc-biệt- đẹp ấy làm sao vậy? Trong âm hưởng du dương của tiếng piano réo rắt, ngọt ngào, trông người con trai ấy đẹp mở ảo mong manh như nến trước gió. Cả khán phòng mái vòm cổ kính cùng với những họa tiết trang nhã cùng ánh đèn hắt ra từ những ngọn nến nhỏ, bổ trợ cho chiếc đèn chùm lớn vàng lấp lánh chính giữa trần nhà. Tất cả như vô hình với Yunho, chỉ có ánh mắt trầm lạnh của cậu ngay trước mắt anh, rõ ràng.

Nhìn kỹ, anh thấy cậu ta hơi... quen. Hơi thôi. Có cái gì đó ở cậu thuộc về quá khứ trong Yunho. Nhưng nghĩ lại, có lẽ vì cái "quá khứ" ấy chính là hơn một giờ ngồi đấu mắt nhau.

Tiếng đàn kết thúc cùng tràng pháo tay vang lên vang vọng khắp mái vòm khiến Yunho thở phào, vừa nhẹ nhõm vừa.. tiếc nuối. Aihss, sao lại tiếc nuối? Ảnh thở dài khó hiểu.

Sau khi cùng hòa vào tràng pháo tay rộn rã của mọi người, cậu ta cũng đứng lên, rời mắt khỏi anh. Ngay lập tức, một người con trai khác có chiều cao suýt chạm trần nhà, gương mặt tuy nghiêm nghị như tượng thạch lại toát ra vẻ gì đó dịu dàng khi đỡ lấy cổ tay cậu, thì thầm điều gì đó rồi cả hai cùng quay đi.

.
.

- Min ah, hyunh qua nói chuyện với Park Yoochun một chút thôi. Em ra lấy xe trước đi.

- Không được! Làm sao em an tâm để huynh một mình nơi đông đúc thế này được? Để em đưa huynh vào cánh gà gặp anh Park.- ChangMin nhăn trán.

- Không sao, ở đây có nhiều nhân viên mà, anh nhờ một người cũng được, em dẫn anh ra chỗ cô nhân viên ở cửa là được. Lấy xe lâu lắm. Mệnh lệnh đó Min, đi đi. Anh đâu phải con nít.

Jaejoong hướng ánh mắt lên khoảng không mà anh đoán đó là gương mặt Min, nở một nụ cười dịu dàng có chút nghiêm nghị. Nhìn thấy anh tỏ ra như thế, Min bỗng mềm lòng, thở dài.

- Được rồi, nhân viên ở đây cũng rất tốt. Em đi lấy xe rồi chạy vào đón hyunh vậy. Nhớ là đừng buông tay họ ra nhé?

Thế rồi Min và anh ra gặp cô nhân viên cuối hành lang, cậu hướng dẫn dặn dò cô ta kỹ càng đến độ anh còn cảm nhận được mồ hôi cô ta đang túa ra đầy căng thẳng. Thế rồi người vệ sỹ của Jaejoong cũng đi xuống gaara, để cô nhân viên dắt anh đi vào cánh gà gặp Park Yoochun. Anh khẽ cười thầm khi thấy bàn tay cô run và đẫm mồ hôi khi chạm vào tay anh.

.
.

- Anh Kim, phiền anh đứng chờ đây chốc lát, tôi vào gọi anh Park, chứ trong đó nhiều ký giả lắm.

Cô gái nói giọng cố tỏ ra dịu dàng nhất có thể, và Jaejoong chỉ gật đầu kèm một nụ cười lấy lệ. Hậu trường đằng sau đông đúc khủng khiếp, ồn ào và náo nhiệt. Bây giờ cậu mới thấy thoải mái, vì trong suốt buổi biểu diễn, cậu cứ có cảm giác ai đó đang.. nhìn mình. Jaejoong đã quen với việc bị người khác nhìn, nhưng lần này khác, cảm giác như ánh mắt đó đập thẳng vào mặt mình vây.

Chỉ gần một phút sau khi tiếng chân cô nhân viên xa dần, bỗng nhiên, một tiếng rắc lớn vang lên, và một vật thể từ trên đỉnh mái vòm cao ngất rơi vù vù xuống dưới, ngay chỗ Jaejoong đang đứng.

Một chiếc đèn chiếu sáng kích cỡ lớn tuột dây và đang...rơi.

Jaejoong tuy không biết đó là cái gì, nhưng có thể cảm nhận được nó- đang- rơi- xuống- đâu nhờ luồng gió trên đầu mình. Jae hoàn toàn có thể ngã qua chỗ khác, nhưng ai mà biết chính xác thì cái đèn nó chọn chỗ nào mà đáp?!

Tất cả chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Nếu Min ở đây thì sẽ không có chuyện gì.

Nhưng mà đó là "nếu". Mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Và bỗng nhiên Jaejoong cảm giác có hai cánh tay rộng lớn ôm lấy mình và cả hai ngã về phía sau.

RẦM!!!

Tiếng động rung chuyển sàn nhà làm tất cả mọi người bàng hoàng giật bắn mình. Ánh sáng và những tia lửa điện bắn ra từ chiếc đèn khổng lồ nóng ran. Mất một giây tất cả im lặng vì ngỡ ngàng, rồi tiếng động vỡ òa, tiếng hét, la ầm ĩ.

Mình chết chưa vậy?

Ý nghĩ đó vừa xẹt qua tâm trí Jaejoong thì cậu đã sực tỉnh và tự trả lời được. Giờ đây, nằm dài dưới sàn nhà, với cả người bị một thân hình khác nằm đè lên người, hai cánh tay lúc nãy vừa ôm cậu đảy ra khỏi chỗ đứng đặt sát hai bên vai. Mặt người ấy gần mặt cậu đến nỗi cậu có thể cảm nhận được cả hơi thở ấm sực phả vào mũi mình, và cái chớp mắt vội vàng khó hiểu của người ấy.

- Aishh...Cậu không sao chứ?!- Giọng nói pha nhịp thở gấp gáp ngay phía trên cậu đầy lo lắng.

- Không sao...- Jaejoong cũng hoảng hốt theo, thế chỗ sự hồi hộp tự nhiên nhói lên trong lồng ngực - một phản ứng vô cùng khó hiêu.

- Ôi!!! Có phải anh Kim Jaejoong đó không?!! - Một loạt tiếng hét ầm ỹ vang lên bên tai Jae, làm cậu sực nhớ ra mình đang ở đâu. Những tiếng động hoảng loạn làm cậu đinh tai nhức óc. Viễn cảnh mới nhất được cập nhật ngay tức khắc: họ sẽ lao vào, sờ soạn, hỏi han, phỏng vấn cậu, rồi chụp ảnh liên tiếp, cùng cái tít báo to đùng "Kim Jaejoong bị trấn thương suýt chết vì bị cả một giàn đèn cao áp rơi xuống đầu!!"

Thầm cảm ơn đôi mắt mình sẽ không thể nhìn thấy mấy bài báo đó, cậu nhanh chóng đứng dậy, không kịp phủi quần áo, loạng choạng vì không có phương hướng và nắm chặt lấy tay áo "ân nhân" của mình.

- Đưa tôi ra khỏi đây bằng cửa sau! Nhanh lên!

Anh chàng đó cỏ vẻ ngớ ra, rồi chỉ vài giây sau khi nhìn thấy những cánh tay sắp sửa muốn vồ lấy cậu mà hỏi han và ánh đèn máy ảnh nháy lên phía xa, ảnh chợt hiểu chuyện và nắm lấy tay cậu chạy thục mạng ra cửa sau ngay sau lưng hai người.
.
.

Chạy được một đoạn khá xa, khi tiếng chân mọi người đã nhỏ dần đằng sau, rẽ vò một con ngõ vắng, anh mới dừng lại.

- An toàn rồi đó...Ơ.. Sao trán cậu dính mất vết bầm thế kia?

- Vì bị anh lôi đi chạy nhanh quá, đập lung tung chứ sao?- Cậu vẫn nắm chặt lấy cổ tay anh.

- Chạy thì phải nhìn chứ?! Sao lại..oh..chẳng nhẽ..?- Từ tức giận sang ngỡ ngàng, rồi ngạc nhiên, khi nhìn kỹ vào đôi mắt thản nhiên không chớp, "ân nhân" bỗng hiểu ra vấn đề.

- Đó là vấn đề. Tôi đâu có nhìn được.- Jaejoong lau mồ hôi trên trán, chân trùng xuống, nhắm mắt ngán ngẩm.

Và mặt của Jung Yunho bắt đầu dài ra, ngơ ngẩn, rồi ngạc nhiên, tiếp theo là ngượng ngùng và mặt chuyển màu đỏ lựng.

" Vậy là không phải cậu ta nhìn mình. Thế mà cứ tưởng cậu ta..."

Cái đuôi sau dấu ba chấm, Yunho chẳng dám nghĩ tới lần thứ hai. Anh thấy mình đã hoang tưởng hết sức.  


3. Chap 3

Summary

"Cùng đi trong bóng tối nào, hyunh"


[Shim Changmin]



Dựa lưng vào tường, Jaejoong lấy lại bình tĩnh, và hướng ánh mắt mình vào khoảng đen vô định trước mắt, nơi có hơi thở nhè nhẹ của người thanh niên vừa cứu mình, hai lần.

- Cám ơn anh, không có anh thì tôi đã mất mạng rồi...

- Ý cậu là vì cái đèn hay vì đám phóng viên?- Yunho cười.- Xin lỗi, tôi không biết cậu bị...à...- Anh tự nhiên ấp úng, tội lỗi.

- Không sao. Tôi quen rồi. Có điều...- Jaejoong ngập ngừng. Cậu không hay tiếp xúc với người lạ, càng không hay nhờ vả ai ngoài Changmin. Nhưng giờ đây thậm chí Jae còn không biết chính xác mình đang ở đâu.

- Sao? Mà bây giờ cậu đi đâu? Cậu không thể tự đi một mình được.

- Uhm..Anh...có thể gọi cho tôi một chiếc taxi được không? Tôi sẽ về thẳng nhà riêng, bây giờ nếu quay lại chỗ vệ sỹ của tôi thì phóng viên sẽ không tha cho tôi.

- Hay để tôi đưa cậu về, chịu không? Tôi rành Seoul này như lòng bàn tay luôn! - Vừa nói, Yunho vừa nắm lấy cổ tay trắng muốt của Jaejoong mà...kéo đi.

- Ê... Nhưng nhà tôi khá xa đấy, ở gần ngoại thành cơ...Thôi được rồi, tôi sẽ cho anh địa chỉ.- Cảm giác vô vọng trong tình trạng không thể nhìn thấy gì và bị kéo đi một cách hùng hổ và..nhiệt tình thế này, Jaejoong chỉ còn mỗi cách là chấp nhận số phận. Mặc cho mức độ nguy hiểm trên lý thuyết ngày càng cao, nhưng thực tế lại cho cậu cảm giác con người này không đáng nghi.

- Không sao, ngoại thành đường càng rộng rãi, phóng mô tô ở đó mới thích.- Yunho cười tươi.

Một giây sững sờ.

- Mô tô?

.

.

Tiếng gió xé hai bên làm tai cậu ù đi. Mặc dù có nhắm mắt hay không cũng như nhau, nhưng bản năng khiến cậu cúi rạp người xuống dưới vai người ngồi đằng trước, hai tay ôm chặt lấy eo anh ta như thể nếu buông ra thì cậu sẽ bay theo chiều gió luôn vậy. Mái tóc nâu cọ vào mắt Jaejoong như đùa giỡn, cả con đường ngoại thành vắng tanh, thi thoảng trong gió có tiếng một chiếc xe tải xẹt qua. Tuy nhiên tốc độ này cũng không quá nhanh, ít ra anh ta còn biết đến người khác.

- Không đội mũ bảo hiểm có sao không?- Cậu hét vào tai người ngồi đằng trước, mái tóc anh ta đang tung bay trong gió.

- Vậy cậu định chẻ đôi chiếc mũ trên đầu cậu ra hay sao?- Yunho cười vang, át cả tiếng động cơ xe rù rì.

Cậu khẽ cười, chỉnh lại mũ và ôm lấy eo anh ta chặt hơn khi chiếc xe chạy nhanh hơn một chút. Sự quan tâm nhỏ bé. Lần đầu tiên làn da cậu được tiếp xúc với nắng và gió như thế này sau suốt bao lâu chỉ biết ngồi gọn trong ghế sau xe ô tô.

- Ngôi nhà tường xanh cổng trắng đây hả?

- Ừhm, tôi cảm nhận được. Đúng nó đấy.- Cậu gật đầu khi chiếc xe chầm chậm dừng lại.

Lảo đảo bước xuống khỏi mô tô, cậu tháo mũ, đưa cho tài xế của mình và mỉm cười dịu dàng.
- Cảm ơn rất nhiều.

- Không có gì. Chỉ có điều cậu đừng cười như thế nữa, trông như búp bê sứ ấy, chẳng đẹp chút nào.

Cậu cảm thấy mắt mình đang mở to ra một chút. Có người nói cậu cười không đẹp? Mặc dù đúng là cậu chỉ cười vì nghĩ người đối diện muốn nhìn thấy thế. Mà thôi, dù sao Jaejoong cũng không quan tâm. Cậu khẽ gật đầu tạm biệt rồi quay vào nhà, cảm thấy yên bình phần nào khi chạm tay vào cánh cửa sơn màu trắng quen thuộc.
- Ah...Khoan đã! - Cậu sực nhớ, giật mình quay đầu lại.- Anh tên gì?

- Jung Yunho! Còn cậu?- Anh ta nói to, dường như chỉ chờ câu hỏi này của cậu.

- Ah, có lẽ anh không cần biết đâu, hoặc là sẽ biết sớm thôi, tôi là nghệ sỹ piano, Yunho-shii.- Cậu cười nhẹ, quay đầu và đi thẳng vào nhà, biến mất sau cánh cửa trắng.

Mất một lúc sau sự hững hờ và chút tiếc nuối, tiếng xe mô tô mới rồ lên. Và biến mất phía xa con đường ngoại thành vắng vẻ.
.
.

Changmin đang phát điên. Vâng, chính xác là như thế. Phát điên kể từ lúc nghe tin tai nạn trong hậu đài, rồi đến tin Kim Jaejoong nổi tiếng đã đứng ngay dưới chùm đèn đó và thoát chết bằng một cách nào đó. Sau đó là đến tin anh cùng một người khác chạy khỏi hậu đài qua cửa sau, để lại chiếc di động đã rơi gãy tan tành dưới sàn. Phát điên không kiềm chế được khi cả tiếng đồng hồ không nghe được bất cứ tin tức gì về anh.

- Hết tai nạn rồi đến bị bắt cóc! Chẳng nhẽ chúng ta không làm gì được sao?!!- Cậu hét lên với người quản lý, mặt đỏ ran vì tức giận.

- Đến giờ vẫn chưa có liên lạc gì từ tên bắt cóc...Báo chí cũng chưa biết gì về vụ việc này. Mà từ lúc đó đến giờ mới có hơn một tiếng. Thế nên...

- Anh có điên không? Đến giờ còn quan tâm báo chí à...!!- Câu nói của cậu chưa hết thì đã bị tiếng điện thoại di động của mình cắt ngang.

Số ở nhà gọi đến. Giọng nói đục trầm nhẹ nhàng ở đầu bên kia làm tim cậu trùng xuống.
- Min ah?

- Hyunh! Hyunh đã đi đâu vậy?!- Giọng cậu vỡ òa.

- Hyunh sợ bọn phóng viên tọc mạch, lúc ấy hỗn loạn lắm. Có một người đã cứu hyunh, và hyunh nhờ anh ta đưa về nhà. Hyunh đang rất ổn, Min ah.

Trái với dự đoán rằng cơn giận của mình sẽ bay mất, Min càng cảm thấy bức bối thêm.
- Hyunh nói bình tĩnh như không có gì xảy ra vậy! Em sẽ về nhà ngay.- Cậu vội vàng cúp máy và chạy ra xe, phóng thẳng về nhà.

.
.

Trời xây xẩm tối. Bật mở cánh cửa gỗ trắng, Min lao vào nhà, đưa mắt và lập tức tìm thấy Jaejoong đang ở trong bếp, mò mẫm đống xong chảo.
- Hyunh!

Anh quay lại, mỉm cười bình thản, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
- Về rồi ah, hyunh cứ lo em vội chạy xe, nhỡ gặp tai nạn...

- Người gặp tai nạn hôm nay làm hyunh đấy!- Cậu chạy đến bên, đặt hai tay lên vai anh, nhìn lướt một lượt từ trên xuống dưới.- Hyunh có bị xây xát đâu không?

- Hyunh không sao. Nhờ có một người như hyunh kể đấy. Hyunh xin lỗi, lúc đó nếu quay lại chỗ em thảo nào cũng bị ký giả hỏi han, em hiểu mà.- Anh đặt tay mình lên tay cậu, xoa nhè nhẹ để trấn an.

- Người đó là ai? Sao hyunh có thể tin tưởng người ấy vậy? Nhỡ bắt cóc thì sao?- Cậu thở dài ngao ngán. Anh luôn luôn cẩn thận cơ mà?

Với tay tắt bếp, Jaejoong khẽ cười bình thản, lắc đầu.
- Hyunh không biết, người lạ. Nhưng huynh cảm giác đó không phải người xấu. Linh cảm của huynh đã sai bao giờ đâu? Mà người đó còn không biết hyunh là ai nữa, có vẻ không phải người trong nghề âm nhạc. Thôi bỏ đi Min, hyunh đã nấu bữa tối này, ăn tiệm mãi cũng chán..

Cậu bỏ tay ra khỏi vai Jaejoong, đỡ lấy từ tay anh những đĩa thức ăn nóng hổi giản đơn, khẽ trách anh, nhỡ bỏng hay cắt vào tay thì sao? Cũng may anh đã quen với việc này, và anh cũng chỉ nấu ăn cho mình cậu mà thôi.

Mặc dù sự bất an tự nhiên nhen nhóm về con người lạ mặt may mắn được anh tin tưởng.
.
.

"- Jaejoong ah...hãy sống thật tốt...

Mọi thứ cứ mờ dần trước mắt cậu. Khói. Lửa. Những tia chớp điện lóe lên dưới gầm xe. Giọng mẹ đứt quãng dần, rồi tắt hẳn. Tiếng còi xe cảnh sát vang vẳng đâu đó, rất xa. Mùi máu tanh xộc vào mũi, màu đỏ nhuộm đẫm đôi mắ to tròn, hòa với những đốm lửa đang bập bùng cháy. Bàn tay cha mẹ ôm cậu lỏng dần, rồi buông thõng.

Tất cả mọi thứ mờ dần, nhạt nhòa tan vào hư không. Chỉ còn bóng đêm ôm lấy thân hình nhỏ bé, lạnh lẽo co quắp trơ trọi. Những giọng nói xa lại vang vẳng xa xăm. Tất cả chỉ là bóng tối.

Lửa cháy rụi dần.

Khói bụi tan vào màn đêm cô tịnh.

Mẹ ah

Cha ah

Sao mắt mở to mà không thấy cha mẹ đâu?

Và rồi ngọn lửa từ đâu bùng lên, sức nóng kinh hoàng thiêu rụi ánh mắt non nớt cậu.

Cậu cố hét, cố hét. Nhưng không ai trả lời. Dù cố mở to mắt nhưng không nhìn thấy ai. Cố đưa tay ra phía trước tìm một bàn tay đỡ lấy mà không có.

Hét. Hét lên trong bóng tôi không phương hướng. Bàn tay cha mẹ buông ra, lạnh lẽo..."

- KHÔNG!!

Jaejoong bật dậy, tay quờ quạng xung quanh, người ướt đẫm mồ hôi. Bàn tay anh vô tình chạm phải chiếc đèn ngủ trên bàn, nó lắc lư, đổ xuống, rơi trên không trung rồi vỡ tan.

Giật mình vì tiếng động, anh ôm lấy chăn và đặt tay lên ngực trái, thở gấp gáp.

Tiếng cửa phòng bật mở, tiếng tách nho nhỏ của chiếc đèn phòng van lên.
- Hyunh..!- Tiếng Min khẽ vang lên, vội vã đầy lo lắng.

- Vỡ rồi, đèn bàn...mà vỡ cũng có sao đâu, nó đâu để làm gì..- Jaejoong nhắm chặt mắt, cười mơ hồ.

Cậu đứng nhìn anh, tim khẽ đau thắt lại. Lại tiến đến bên chiếc giường và ngồi xuống, cậu nhẹ nhàng cất tiếng.
- Hyunh lại ngủ mơ à?

- Có lẽ do tai nạn hôm nay.. Không sao đâu, Min ah. Hyunh chỉ thấy mình..thật vô dụng. Đến bản thân cũng không lo nổi.- Giọng anh đứt quãng, chua chát.

- Có em là được rồi. Vì gì mà hyunh cần vệ sỹ chứ? Hãy để em bảo vệ cho giấc mơ của hyunh nhé?- Cậu bật cười, rồi ngả người xuống chiếc giường êm ái thươm mùi hương của anh.

- Ừ. Đừng chiếm nhiều chỗ quá như những lần trước là được.

Anh nhẹ nhàng nắm xuống bên cạnh Min, khẽ cười khi đoán rằng chân cậu có lẽ suýt thừa ra khỏi giường.

Trong giấc mơ của mình đêm ấy, Min thấy một cánh tay ấm áp ôm mình thật chắc, mái tóc mềm mại trượt qua mắt cậu, êm ái. Và để đáp lại, cậu vòng tay ôm chặt lấy thân mình đó, thân hình thơm mùi bạc hà của anh.

Và một giấc mơ mới trong đêm bắt đầu.


" Khi cậu đang gọi, gọi mãi mà không có ai đáp lại trong bóng đêm. Tưởng như đôi mắt mù lòa đã mất đi cả ánh sáng lẫn nước mắt.

Một bàn tay ấm áp khẽ đặt lên vai, rồi nắm chặt tay cậu, giọng nói cao vút dịu dàng cất lên.

- Cùng đi trong bóng tối nào, hyunh."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: