[Kao Rei] Broken Shine
Author: Kao Rei.
Genre: Angst | Romance| Au.
Pairing: YunJae
Rating: 14+
Summary:
"- Vỡ rồi.
- Cái gì vỡ?
- Nắng.
Cậu ấy nhìn lên trời, với đôi mắt đen xám tĩnh lặng.
Đến lúc đó, Yunho chợt nhận ra, cậu ấy đang chuẩn bị đến một nơi nào đó, rất xa."
..Broken Shine...
1. Chap 1
"Cậu ấy nằm dài trên băng ghế, hai mắt nhắm nghiền, tĩnh lặng trong ánh nắng, và những tán cây chùm lên người cậu ấy một bóng râm xanh dịu mát. Cậu lay, lay mãi, nhưng cậu ấy không tỉnh lại, không ngồi dậy và mỉm cười.
Cõng cậu ấy trên vai, cậu chạy như điên loạn, băng qua khoảng sân vắng, băng qua sân bóng rổ và qua cổng trường. Mắt cậu bắt đầu nhòe đi, vì trời bắt đầu mưa bất ngờ sau buổi sáng ngập nắng.
- Jae à!
- Jae à!
Dù hét lên thật to nhưng cậu ấy không trả lời.
Hét đến mức không còn sức để ngăn nước mắt ngừng rơi.
- Jae à!
.
Tuổi mười bảy.
Khi mọi thứ đối với mỗi người mới chỉ bắt đầu.
Thì cậu ấy lại mỉm cười dịu nhẹ. Và rồi tan biến trong làn mưa cuối xuân, trước khi ánh nắng đầu hè kịp chạm đến."
.
.
Nửa tháng trước.Đầu tháng tư, đằng sau những cơn mưa cuối xuân, nắng đã len lỏi vào không khí và sấy khô cả bầu trời.
Sân trường ngày hôm ấy tràn ngập nắng và gió, dường như không còn dấu hiệu nào của sự ẩm ướt cơn mưa tối qua để lại.
- Qua bên này, qua bên này!
- Di chuyển qua bên trái!
- Bóng qua này Yunho!
Chàng học sinh cấp ba cao lớn nhanh nhẹn bắt lấy quả bóng màu cam, đập nó hai nhịp xuống sân rồi như một cơn gió mạnh mẽ, lượn qua những cái bóng cao khác đến gần chiếc rổ bóng trên cao. Và rồi cậu bật cao, hai tay vươn lên phía trước và ném gọn quả bóng qua rổ.
- Ghi điểm! Thắng rồi!
Những người bạn cùng đội của Yunho hét vang phấn khích, ôm chầm lấy cậu và nhảy lên giữa sân bóng. Cậu cũng cười tươi, lau vội những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
- Thôi cũng trưa rồi, nghỉ đi tắm, ăn trưa đi!- Yunho vỗ vai mấy người bạn. Họ nhanh chóng cất bóng vào chiếc túi thể thao, khoác khăn bông lên vai rồi chạy về phía phòng tắm tập thể.
Trường cậu học liền hai ca sáng chiều, trưa chỉ có hơn hai tiếng để nghỉ ngơi và ăn uống, rồi tiếp tục học ca sau. Đối với nhiều người là bất lợi, nhưng đối với Yunho- một thiếu niên mười bảy tuổi đam mê bóng rổ, thì điều đó quá tuyệt vời.
Nhanh chóng ăn uống và làm xong mọi thứ trước những người khác, Yunho khoác balo, cầm theo chiếc máy nghe nhạc cùng tai nghe, khéo léo chạy ra khỏi căng tin- nơi những chiến hữu của mình đang tụ tập bàn tán sôi nổi về hàng tá thứ. Còn nửa tiếng nữa cho đến tiết học chiều, đã đến giờ cậu đến với "thiên đường" riêng của mình.
Đó là khoảng sân sau ở phía tây dãy phòng học cũ, vắng người, nếu không muốn nói là chẳng có bóng người nào, chỉ duy có một hàng cây xanh um và một chiếc ghế gỗ cũ kỹ nho nhỏ dưới gốc cây lớn nhất. Cái ghế đó, là "thiên đường buổi trưa" của Yunho. Cậu đi lững thững trong ánh nắng, chưa kịp nở một nụ cười tròn trịa thì nơi ngực trái đã thót lên một nhịp thật nhanh. Trong khoảng khắc đó, cậu cứ tưởng mình bị lóa mắt vì chói nắng.
Dưới gốc cây xanh um, trên chiếc ghế dài cũ kỹ, nơi những tia nắng vàng đượm cuối xuân đầu hè le lói qua các kẽ lá chiếu xuống mặt gỗ nâu những đốm sáng nho nhỏ.
Cậu ấy ngồi đó, chân thả lỏng và hai tay đặt nhẹ lên bụng. Khuôn mặt thanh tú sáng lên vẻ yên bình dưới bóng râm, mái tóc đen ôm sát mặt, lưa thưa vài sợi mái rủ xuống vầng trán nhỏ, chiếc mũi cao thon cùng với đôi mắt dài màu đen xám nhẹ mở, nhìn lên những tán lá xanh biếc. Đôi môi người ấy một màu hồng mỏng manh, đang khẽ cử động.
Cậu ấy đang hát.
Những giai điệu êm dịu như trôi qua từng kẽ lá. Và giọng hát ấy cũng nhẹ tênh, trong trẻo và nhỏ chỉ đủ để Yunho nghe thấy, nhưng từng âm điệu cứ ngân vang, không tràn ngập cảm xúc nhưng êm ái và mượt mà đến lạ lùng. Tưởng như vừa có một cơn gió nhẹ thoảng qua, lay động tà áo cậu.
Phải mất đến chừng gần một phút, hay nhanh hơn một chút, Yunho mới khẽ giật mình và nhận ra không phải do mắt mình bị lóa. Một người con trai mặc đồng phục trường đang ngồi lim dim ngay cái ghế dài thuộc "sở hữu" nho nhỏ của cậu.
Lắc nhẹ đầu một cái, cậu tiến đến gần người con trai lạ mặt.
- Cậu...là học sinh trường này à?- Dù thấy rõ câu hỏi của mình ngớ ngẩn, nhưng cậu không nghĩ được ra cách nào bắt chuyện ngay bây giờ.
Người ấy ngừng giai điệu của mình, mở mắt ra nhìn cậu, hoàn toàn không có vẻ gì là ngạc nhiên hay đã nhìn thấy cậu từ lúc nãy. Đôi mắt sáng sâu thẳm tĩnh mịch nhìn Yunho chăm chú trong vài giây, tưởng như có thể nhìn thấy cả ánh nắng phản chiếu qua đôi mắt ấy. Rồi cậu ta nhẹ nhàng cất tiếng.
- Tôi là học sinh mới.
- Thảo nào..Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu..- Lại thêm một câu ngớ ngẩn nữa.
- Đây là chỗ của cậu?
- Tôi có thói quen đến đây mỗi buổi trưa.. à..bây giờ..tôi có thể..?
- Tôi sẽ đi.
Cậu ấy nói ngắn gọn rồi đứng dậy, cầm theo chiếc cặp chéo nhỏ và đi thẳng. Yunho chỉ muốn mở miệng ra và nói điều gì đó nhưng lại không tìm đâu ra từ ngữ.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi, tất cả lướt qua cậu như một giọt nắng đậu nhầm cành, nhưng lại làm trái tim khẽ lay động bởi sự thắc mắc. Người con trai ấy thật sự không phải một giấc mơ trưa, đúng không?
Chốc lát, chỉ còn mình cậu đứng giữa khoảng sân ngập nắng. Thẫn thờ ngồi xuống ghế, đeo tai nghe vào, bật một bài hát bất kỳ, ngả đầu về phía sau và nhắm mắt lại. Ở đâu đó trong lòng, Yunho vẫn còn phân vân về người con trai kỳ lạ.
"Có lẽ sẽ không gặp lại ở đây lần thứ hai."
Và giờ tan học ngày hôm ấy, có một học sinh tay cầm quả bóng rổ màu cam, thi thoảng, cứ chăm chú nhìn những người đi lũ lượt trên sân trường, ánh mắt tìm kiếm một ai đó còn chưa biết tên.
Và ngay khi cậu bước lên xe bus, trái tim của cậu lại lỡ một nhịp thật nhanh.
Cậu ấy ngồi đó, hàng ghế gần cuối, bên cạnh khung cửa sổ. Đôi mắt đen xám nhìn lơ đãng ra ngoài khoảng trời hoàng hôn chập choạng tối.
2. Chap 2
*Note: Tôi nghĩ đọc xong chap này và tiếp tục theo dõi fic thật sự phải kiên nhẫn.
Có lẽ chap này không hấp dẫn, nhưng nó là cầu nối cho câu chuyện. Nếu muốn tiếp tục theo dõi những tình tiết tiếp theo mà tôi ấp ủ, xin hãy kiên nhẫn đọc nó. Cảm ơn.
---------------------------------------------------
Yunho gần như bất động trong ba giây đầu tiên, sau đó mới giật mình khi chiếc xe chuyển bánh. Tuyến xe ít người đi, những chỗ ngồi đôi vẫn còn trống. Chỗ ngồi của cậu ấy cũng vậy.
Hít một hơi sâu, Yunho tiến lại gần và ngồi cạnh cậu. Cậu ấy vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Lại gặp nhau rồi. – Yunho mỉm cười.
Cậy ấy quay sang nhìn, đôi mắt mở hơi to. Yunho có thể nhìn thấy cả màu cam của nắng hoàng hôn trong mắt cậu.
- Cậu là người ở sân sau dãy phía tây. Không phải tình cờ đấy chứ?
- Tất nhiên là tình cờ rồi!- Yunho cảm thấy mình hơi đỏ mặt khi nhìn thấy cậu ta nhếch môi cười. Không phải cậu ấy đang nghĩ cậu bám theo đấy chứ?
- Vậy thì tốt.- Cậu ta quay mặt đi, lại hướng ra cửa sổ, làm như không có Yunho trên đời.
- Tôi là Jung Yunho.- Cố kìm nén, cậu vẫn tiếp tục bắt chuyện.
- Tôi biết rồi.
- Sao cậu biết? – Yunho ngạc nhiên. Vẻ mặt của cậu ta vẫn không thay đổi.
Cậu ta không trả lời, cũng không cười, cố tình không nhìn cậu.
- Vậy cậu tên gì
- Cậu muốn nói chuyện với tôi thế sao?
- ...
- Kim Jaejoong.
Cậu nói, nhanh như gió, nhưng Yunho vẫn kịp bắt kịp từng từ một. Đã có vài giây Yunho nghĩ cuộc nói chuyện thực sự vô vọng. Nhưng chỉ một cái tên mà mọi thứ dường như sáng lên dưới ánh hoàng hôn.
- Ah, vậy cậu học lớp n..?
Chưa kịp để cậu nói dứt câu, Jaejoong đã đứng dậy khỏi chỗ, theo phản xạ, Yunho cũng lui người cho cậu đi ra.
Yunho thở dài. Thì ra đã đến bến cậu ta cần phải xuống. Jaejoong không trả lời câu hỏi dang dở, chỉ đi nhanh ra cửa và không liếc nhìn lại. Khi cánh cửa chuẩn bị mở, kèm theo làn khói trắng mờ dưới sàn ô tô, Yunho mới vội vàng cất tiếng gọi theo:
- Ngày mai cậu có thể đến nơi đó nếu thích!
Jaejoong vẫn không quay đầu lại, bình thản bước xuống xe.Nhưng nếu Yunho không nhìn nhầm, có vẻ, lúc đó, trên gương mặt cậu ấy đã xuất hiện một nụ cười mỉm kín đáo.
.
.
Sáng hôm sau nhà trường thông báo chính thức thành lập đội tuyển bóng rổ đi thi giữa các trường. Tất cả những người bạn của Yunho đều hò reo vui mừng như họ đã thắng giải toàn quốc vậy. Vốn là trường nhỏ nên việc lập đội đi thi vốn trước nay không được quan tâm. Những học sinh đam mê môn thể thao này chỉ có thể chơi với nhau như một môn thể dục. Như lẽ đương nhiên, gần như tất cả những nam sinh yêu bóng rổ đều đăng ký.
Trừ một người.
.
Ăn bữa trưa xong, như thường lệ, Yunho cầm cặp sách, tai nghe nhạc rồi lẩn ra ngoài căng tin. Không một ai nhìn thấy cậu. Họ đang quá vui mừng cho bản thân.
Bước từng bước chậm chạp qua các dãy lớp học, qua sân bóng, Yunho rẽ vào và mất tăm phía sau khu phòng học cũ, nơi có khoảng sân nho nhỏ. Bỗng nhiên, đôi mắt cậu sáng lên, một chút bất ngờ. Cậu gần như quên mất những gì diễn ra ngày hôm qua.
Jaejoong ngồi ấy, dưới gốc cây to nhất, trên chiếc ghế "sở hữu" của Yunho. Cậu ấy đang hát. Một bản nhạc nghe quen quen, gần gũi mà xa lạ, tựa như đã từng trôi qua trí nhớ cậu từ rất lâu rồi.
- Bài hát nghe quen quá.- Yunho mỉm cười, tiến lại gần.
Jaejoong ngước nhìn, đôi môi ngừng cử động, hàng mi dài chớp nhẹ, những lọn tóc đen bóng lên trong nắng.
- Là bài đồng dao hồi còn nhỏ trẻ con xóm tôi hay hát.
Bỗng dưng Yunho bật cười nhẹ. Cứ tưởng như hàng thế kỷ rồi cậu không cười chứ.
- Cậu cười gì?- Jaejoong khẽ nhướn mày.
- Không có gì. Chỉ là lâu rồi tôi chưa nghe nó, quên mất, đồng dao nhỉ. Hồi nhỏ tôi thích nó lắm, hát suốt. Cả lũ bạn của tôi nữa. Không ngờ đến giờ vẫn được nghe lại từ một chàng trai 17 tuổi.
Cậu ngồi xuống bên cạnh Jaejoong, kịp để ý một nụ cười bâng quơ trên đôi môi nhỏ nhắn.
- Vậy là Jae quay lại đây thật.
Không nói thêm gì nữa, và cũng không đáp lại nụ cười của Yunho, Jae nhắm mắt lại và tiếp tục hát. Ánh nắng hắt lên khuôn mặt thanh tú của cậu, đậu trên hàng lông mi và thi thoảng như tỏa sáng.
- Ho này.
- Gì?- Cậu giật mình, trái tim bất chợt rung lên. Đây đâu phải lần đầu người khác gọi cậu là "Ho".
- Tại sao không tham gia đội bóng?
Yunho ngồi im lặng, ngỡ ngàng. Tại sao cậu ta biết?
- Tôi đã nhìn những cái tên trên bảng đăng ký. Không có Ho.
- Tại sao..cậu lại quan tâm đến tôi?
- Không phải là quan tâm. Chỉ tò mò thôi. - Cậu mở mắt, liếc nhẹ sang Yunho.
- Cũng là một mà. Thế nào cũng được.- Yunho bật cười thành tiếng. "Tò mò" là quá đủ rồi.
-...
- Cha mẹ tôi không chuyện tôi chơi bóng rổ.
Cả hai cùng im lặng. Thở dài một cái, cậu tiếp tục.
- Họ muốn tôi làm bác sỹ. Vả lại, ngay từ đầu, tôi đã không có ý định thi đấu chính thức. Chỉ là 1 đội bóng của trường nhỏ, dù có tập luyện đến mấy cũng không thể thắng được các trường khác. Thậm chí nếu có thực lực cũng sẽ bị đánh bại bởi các trường kia đã dùng thủ đoạn, rồi tay trong với trọng tài để chiến thắng. Đã không được sự đồng ý của bố mẹ, lại biết chắc dù có dốc hết sức cũng không thể thắng nổi những hành động phi thể thao kia. Tôi thực sự rất chán nản. Tôi chỉ muốn chơi nó, vậy thôi.
- Dù có nói "không muốn", "chán nản", nhưng không tham gia vẫn thấy cắn rứt. Chẳng qua là không tự tin thôi.- Jaejoong quay sang nhìn cậu, ánh mắt dò xét, nhưng vẫn lặng lẽ.
Yunho giật mình, mắt mở to. Cậu đứng dậy, nhìn Jae khó hiểu.
- Không tự tin?
- Phải. Rút cuộc chỉ vậy thôi. Chẳng phải vì cha mẹ không đồng tình nên cậu mới cố làm mọi việc sao? Nếu họ ủng hộ, chắc gì cậu đã cố gắng cho đến bây giờ.
- Cậu chẳng biết gì hết!- Yunho nói to.
- Không thắng thì sao. Vì những trường khác gian lận nên cậu cũng từ bỏ luôn cuộc chơi không-gian-lận của mình à? Nếu việc của họ là thế, thì hãy làm theo cách của mình, không chiến thắng, nhưng vẫn chiến đấu. Chẳng qua, cậu sợ thất bại mà thôi.
Mặt Yunho hơi đỏ lên vì tức giận. "Tự ti", "sợ thất bại". Lần đầu tiên cậu nghe có người nói thế vì mình.
Không nói thêm lời nào, Jae đứng dậy, cầm theo cặp và đi thẳng. Yunho ngồi thụp xuống ghế, hai tay đưa lên trán, nhắm chặt mắt và thở dài.
- Khỉ thật, tại sao lại nói thẳng ra chứ...
Cuối ngày, trời bỗng nhiên đổ mưa. Những hạt nước bắn lên hiên nhà, lề đường, tí tách. Từng nhóm người túm tụm với nhau dưới một chiếc ô, hoặc chạy nhanh băng qua sân trường. Yunho cũng vậy. Những hạt mưa bắn vào mắt cậu, lạnh lạnh, hơi buốt.
Xe bus hôm nay đến kịp lúc, cậu liền nhảy lên xe, lau hai mắt khỏi bị nhòe. Trong tiếng mưa rơi tí tách nhỏ bên ngoài hòa với tiếng động cơ xe chạy rì rì, tiếng trái tim cậu đập mạnh thật nhanh vẫn rất rõ ràng.
Jaejoong vẫn ngồi chỗ quen thuộc của mình, mái tóc ướt lấm tấm áp nhẹ vào má, trên làn da trắng mịn còn đọng lại vài hạt nước nho nhỏ. Đôi mắt cậu cụp xuống, nhìn mông lung xuống con đường nhựa phía dưới. Chỗ bên cạnh vẫn còn trống.
Lấy một hơi dài, Yunho tiến lại gần, ngồi xuống.
- Mưa mát thật.- Có nói bằng giọng vui vẻ, Yunho cười và nhìn Jae.
-...
- Chuyện đội bóng..
-...
- Cần phải suy nghĩ thêm, nhưng có lẽ tôi sẽ tham gia.
Jae bấy giờ mới quay sang đáp lại cái nhìn của cậu. Đôi mắt đen xám với hàng lông mi ướt nước phút chốc làm cậu nín thở, chờ đợi.
- Cậu quả là người ba phải. Dễ nghe lời của người ngoài.- Jae bật cười.
- Không phải, mà vì cậu nói đúng. Thật ra là..nói những điều tôi cố phủ nhận. Tôi chỉ không thể xác thực xem mình có nghĩ đúng hay không. Và cậu là người duy nhất giúp tôi làm điều đó.- Yunho nói một mạch dài, mặt hơi đỏ lên, và cũng không dám nhìn thẳng vào người bên cạnh.
- Vậy là cậu ngốc hơn tôi tưởng.
- Cậu không thể nói chuyện dễ chịu hơn một chút được à?
- Từ giờ sẽ dễ chịu hơn. – Bỗng dưng, Jae nở một nụ cười tươi, bật ra cả tiếng khúc khích, không phải nhếch mép như mọi khi. Nụ cười làm Yunho tự nhiên thấy những hạt mưa trên má mình tự động tan ra. Giọng Jae, thật sự, trở nên dịu dàng đến lạ.
- Lần đầu tiên có người nói chuyện với tôi được quá hai lần.- Jae tiếp tục.- Cậu là ngoại lệ.
- Vậy, nếu là ngoại lệ, tôi có thể biết cậu học lớp nào không?
- ...11-7.- Cậu trả lời ngắn gọn, có phần do dự.
11-7. Vậy là ở dãy nhà đối diện sân bóng rổ rồi. Cậu định hỏi thêm vài câu nữa, nhưng Jae đã nhanh chóng đứng dậy, tiến về phía cửa xuống. Yunho nhìn theo, nhận ra rằng dáng người của cậu nhìn từ đằng sau rất khác lạ.
Tựa như rất lạnh lẽo. Và rất, rất gầy.
- Gặp lại nhau nhé. – Jae quay lại, nói nhỏ.
- Ừ, gặp lại sau.
Yunho gật đầu, trong lòng dâng lên một niềm vui khó tả. Dường như ở Jaejoong đã có gì đó đổi thay, như một sự chấp nhận cho cậu bước vào khoảng sân riêng của cậu ấy. Thực sự mà nói, thì nhanh hơn Yunho tưởng tượng rất nhiều.
Cơn mưa bắt đầu ngớt ngoài khung cửa sổ. Ánh mặt trời cuối ngày màu đỏ cam le lói xuất hiện, rồi chỉ một chốc nữa, lại tan vào màn đêm. Không khí ẩm ướt bao trùm, ngay cả khi ánh nắng đã chạm tới. Cậu ngồi trên xe, ngoái lại nhìn theo bóng người nhỏ đang đi bộ trên con phố vắng lặng.
3. Chap 3
Đã vài ngày kể từ khi Jaejoong chính thức tỏ ra "là bạn" với Yunho. Và vì lý do không thể hiểu được, mà giờ đây Jae đã thay đổi rất nhiều trong cách nói chuyện với cậu. Jae từng nói "chưa ai có thể nói chuyện với tôi quá hai lần" có lẽ cũng vì thái độ cư xử với người khác trước đây của mình.
- Không phải cậu muốn thử tôi xem có đủ kiên nhẫn làm bạn cậu không đấy chứ?- Yunho cười nửa đùa nửa thật.
- Cứ cho là thế đi.- Vẫn thói quen nhìn ra cửa sổ xe bus, Jaejoong đáp lại.
Không nói thêm gì, cả hai ngồi yên. Có lẽ nếu bình chọn "cặp bạn ít nói chuyện với nhau nhất thế giới" thì có lẽ hai người sẽ thắng. Kể cả khi gặp ở khoảng sân nhỏ bí mật, lẫn trên xe bus, việc họ làm gần như chỉ là ngồi bên cạnh nhau. Jae hay hát, cậu thích hát những bài đồng dao cũ.
Thi thoảng, Yunho liếc nhìn sang bên cạnh. Mái tóc của Jae khi được nắng cuối ngày chiếu vào tạo thành màu nâu đen sẫm, còn đôi mắt dài ướt nước nhưng chưa bao giờ khóc thì sáng lên, trong suốt và sâu thẳm. Yunho thích đôi môi của cậu ấy, nó đẹp. Mỏng manh và không đỏ, chỉ phớt hồng, đôi lúc hơi hợt nhạt.
Dù không quá để ý, nhưng Jae thật gầy. Tưởng như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn cậu ấy đi, thật nhanh.
Tháng tư, trời chuyển mùa, mưa nắng thất thường.
Sáng nay, Yunho đã quyết định tham gia đội tuyển bóng rổ của trường. Ăn trưa xong, cậu chạy nhanh, thật nhanh ra sân sau để báo cho Jae biết.
Sân sau trưa nay không có tiếng hát quen thuộc. Yunho ngơ ngác, nhìn quanh. Jaejoong vẫn ở đó, dưới gốc cây to nhất. Cậy ấy nằm dài trên ghế, hai tay đặt dưới cằm và mắt nhắm nghiền, từng sợi tóc mái rủ che đi vầng trán. Ánh nắng hắt trên mặt cậu dịu dàng.
Cười nhẹ, Yunho lặng lẽ đi đến bên cạnh, cúi thấp người xuống để mặt ngang với mặt Jae. Trong vài phút, cậu ngắm nhìn cậu ấy chăm chú. Từng đường nét của Jae được ánh nắng soi rọi như một bức tranh. Bỗng nhiên, Yunho đưa tay ra phía trước. Cậu muốn chạm vào chiếc mũi cao nhỏ nhắn ấy, vào đôi môi hơi mở nhẹ, vào khuôn mặt thanh tú.
Nhưng rồi cậu rụt tay lại. Nhỡ chạm vào, cậu ấy sẽ tan biến thì sao?
- Dậy đi nào, Jae, tôi có chuyện muốn kể đây!- Yunho khẽ lay cậu.
Jaejoong vẫn nằm yên, không động đây.
- Dậy đi Jae, nằm đây sẽ đau lưng lắm đấy.- Bật cười trước khuôn mặt vẫn say ngủ, cậu lay lại.
...
- Jae?
- Jae?
Yunho gọi to, dùng cả hai tay lay người cậu. Hai mắt Jae vẫn nhắm nghiền.
- Kim Jaejoong? Đừng làm tôi sợ nhé!- Cậu gọi to hơn, lắc mạnh hơn. Tiếng cậu ấy thở nhỏ quá.
Đôi mắt dài đem xám dần dần mở nhẹ, hơi nhíu lại vì ánh nắng le lói chiếu vào. Cậu đưa một tay lên khẽ dụi mắt.
- Ngủ quên mất.- Cậu nói nhẹ.
- Ôi, làm gì có ai ngủ say hơn cậu được nữa..Làm tôi sợ hết hồn.- Yunho thở phào, buông hai tay mình ra.
- Vỡ rồi.
- Cái gì vỡ?
- Nắng.
Cậu ấy nhìn lên trời, với đôi mắt đen xám tĩnh lặng.
Đến lúc đó, Yunho chợt nhận ra, cậu ấy đang chuẩn bị đến một nơi nào đó, rất xa.
Giật mình với chính suy nghĩ chợt thoáng qua của mình, cậu bối rối.
- Cậu..cậu nói gì vậy? Tôi không hiểu?
Jaejoong vẫn nhìn lên bầu trời, nơi thấp thoáng những đám mây trắng hững hờ.
- Mọi thứ xung quanh tôi giống như những tia nắng kia.
-...?
- Dù có đẹp đến mấy. Có luôn ở xung quanh, sáng đến mấy, mong được chạm vào họ đến mấy. Thì cuối cùng cũng nhận ra nếu chạm vào mọi thứ cũng sẽ tan biến. Sẽ vỡ vụn. Bởi vì bản thân tôi vốn đã không tồn tại được trong cuộc sống của bất cứ ai. Giống như không thể chạm vào nắng. Nó sẽ vỡ tan và biến mất. Sớm thôi.
- Cậu..cậu nói linh tinh gì vậy?
- Rút cuộc thì cuộc đời tôi đâu có ánh sáng.- Jae bật cười và ngồi dậy, luồn tay qua những lọn tóc mềm.- Có chuyện gì muốn kể phải không?
-..Tôi đã đăng ký vào đội bóng rổ, cuối tháng này sẽ thi đấu.- Yunho ngồi xuống bên cạnh cậu, trong đầu vẫn còn luẩn quẩn những lời nói bânh quơ của Jaejoong.- Cậu sẽ đến cổ vũ chứ?
- Có lẽ là không.
- Chính cậu động viên tôi tham gia cơ mà?
- Bởi vì cậu tài năng, không phải vì tôi muốn xem cậu thi đấu.- Jae bật cười như nói đùa.
Yunho, chẳng còn cách nào, và cũng không muốn tranh luận thêm, cười trừ và khẽ ngồi xích vào gần Jae.
Trên nền trời xanh thẳm, đâu đó có dấu hiệu của những đám mây đen.
.
Yunho vừa nhảy lên xe bus thì trời lại đổ mưa. Thời tiết thật sự trêu ngươi con người. Trên xe vừa đủ chỗ ngồi, chỉ còn trống chỗ ngồi cạnh Jae. Yunho tự hỏi, làm thế nào mà cậu có thể may mắn đến thế?
Jaejoong ngồi dựa đầu vào cửa kính, mắt nhắm hờ. Khi cảm nhận được Yunho ngồi xuống bên cạnh mình, Jae ngẩng đầu dậy, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
- Cho mượn một bên vai được không?
- Hả?
Không để Yunho kịp hiểu, Jaejoong ngả đầu mình vào vai cậu, hai mắt lại khép lại.
Ngực trái Yunho chứng kiến một sự biểu tình khủng khiếp của trái tim cậu. Cậu có thể tưởng tượng nó đã nhảy lên nhanh và mạnh đến mức nào. Mái tóc Jae mềm mại và mượt mà yên vị trên vai cậu, và Yunho có thể nghe rõ cả hơi thở đều đều của Jae.
- Mềm hơn cái cửa kính một chút.- Jae nói nhỏ.
- Nếu có một chút thì đừng mượn nữa.- Chắc chắn, dù không khí có ẩm ướt đến thế nào, thì mặt Yunho vẫn có thể đỏ lên như thường. Cậu cố lấy giọng bình tĩnh.
- Nhưng ấm hơn nhiều.- Jae bật cười nhẹ. Mái tóc cậu hơn động đậy trên vai Yunho.
Yunho ngồi yên, hơi thả lòng người, và cố học cách điều khiển nhịp đập của trái tim mình. Tiếng cậu thở nhẹ nhàng, bình yên.
- Jae ah, sắp đến bến cậu xuống rồi.- Yunho thì thầm vào tai Jae, tay lay nhẹ.
Cậu ấy không trả lời.
- Jae, lại nữa rồi. Nhanh lên, sắp đến rồi.- Cậu lay mạnh hơn.
Jae từ từ mở mắt, ngẩng đầu lên, hất mấy sợi tóc mái khỏi mắt.
- Tại sao cậu có thể ngủ say như vậy trong khi xe chạy rì rì và chỉ trong có hơn 10 phút chứ!- Yunho thở phào, nói đùa.
- Về nhé.
Jae đứng lên và đi ra cửa xuống. Ngoài trời vẫn mưa nhẹ. Khi cửa xe vừa đóng lại, và động cơ tiếp tục chạy, Yunho theo thói quen ngoái lại nhìn theo cậu. Và tim cậu thắt lại.
- Jaejoong!!!
Jae đứng bám tay vào cột biển xe bus trên lề đường, tựa hẳn người vào đó. Rồi nhanh chóng, người cậu trượt xuống, và ngã hẳn ra mặt đường, nằm im trong cơn mưa.
Yunho đứng bật dậy, hét lên với người lái xe.
- Cho tôi xuống! Có người bị ngất! Cho tôi xuống!!
4. Chap 4
Cửa xe bus vừa bật mở, Yunho liền lao xuống như một cái bóng, mờ ảo trong mưa. Cạu chạy đến bên biển đỗ xe, đổ người xuống một cách gấp gáp.
- Jae à?! Jae?!
Jaejoong nằm dài trên đất, thân người bất động, thở yếu ớt, cả người ướt nước mưa. Yunho ôm lấy cậu hoảng hốt, sợ đến không thốt lên lời, rồi như bản năng, cậu bế bỗng thân mình gầy guộc nhỏ bé ấy lên và chạy vội vàng vào nhà chờ xe bus ngay bên cạnh, ít ra để cả hai không phải dầm mưa.
- Phải...phải gọi cấp cứu...- Yunho đặt Jae xuống chiếc ghế kim loại. Tay run run, cậu rút di động, định bấm số khẩn cấp.
- Đừng...
Một bàn tay trắng gầy nắm lấy tay áo cậu. Tiếng nói yếu ớt vẫn thật bình tĩnh đến kỳ lạ.
- Không sao đâu...- Jaejoong vẫn nằm dài trên ghế, mắt mở nhẹ, thở đứt quãng.
- Gì..! Cậu có sao không? Nếu không cấp cứu nhỡ..!- Yunho gần như hét lên, nâng lấy đầu Jae đặt lên khủy tay mình để cậu thở dễ dàng hơn.
- Sẽ qua thôi. Chỉ một chút...Nằm nhờ một lúc là đủ mà..
Jaejoong nói quả quyết, nở một nụ cười mơ hồ, và rồi mắt dần nhắm lại, dường như cố điều hòa nhịp thở. Yunho để chiếc điện thoại xuống bên cạnh, ngồi xích lại và đặt đầu Jaejoong ngay ngắn trên tay mình, vai của cậu ấy thả lòng trên đùi cậu, còn chân thì duỗi dài trên ghế. Tay của Jaejoong nãy giờ cứ nắm lấy cổ áo mình như sợ không thở nổi.
Mái tóc ướt của cậu ấy trượt nhẹ trên tay Yunho, và mặt thì dụi nhẹ vào lòng cậu tìm hơi ấm. Bấy giờ Yunho mới nhận ra, khuôn măt cậu giờ đây thật giống như lúc cậu "ngủ quên" dưới gốc cây.
Ở đâu đó nơi ngực trái, thắt lên một tiếng thật đau.
Cứ như thế, suốt hơn ba mươi phút. Ngoài trời vẫn mưa tí tách, lạnh đến nổi gia gà. Tiếng mưa đều đều, vỡ vụn trong không gian tĩnh lặng. Thỉnh thoảng có những chiếc xe ô tô vụt qua, làm bắn tung những vũng nước, tự nhiên tạo cảm giác thật vô tình. Con phố nhỏ vắng lạnh bóng người mỗi lúc lại chìm thêm vào màu xám tĩnh lặng.
- Có mỏi không?
Yunho giật mình, cúi xuống nhìn. Cậu khẽ mở mắt, mỉm cười, giọng nói dịu dàng đến tan chảy.
- Mỏi. Nên cậu phải đền tôi một thứ.- Yunho không cười, hay là, cậu không thể cười được.
- Đền gì?- vẫn nằm trong lòng Yunho, cậu hỏi, đôi mắt trong veo.
- Lý do cậu như thế này.- Yunho nghiêm mặt, giọng nói chẳng chút đùa cợt.
Jaejoong nhìn cậu một lúc lâu, rồi vẫn bằng nụ cười nhẹ nhàng, cậu như nài nỉ.
- Ngủ quên mất.
- Tôi không có đùa!- Cậu nói to, đôi mắt nhìn Jae mông lung, chất vấn.
- Muốn biết đến thế à?
- Muốn.
Vẫn giữ nụ cười mơ hồ trên khuôn mặt, Jaejoong chậm rãi ngồi dậy. Rồi một cách từ tốn, cậu vòng hai tay ôm lấy cổ Yunho, ôm sát và chặt. Đầu cậu ngả nhẹ ra sau.
Yunho ngỡ ngàng, mặt đỏ lên dù đang lạnh và ướt, ngồi bất động, và chắc chắn, tim đang đập nhanh hết mức có thể. Cậu hoàn toàn không hiểu gì.
- Nghe thấy gì không?- Giọng Jaejoong nhẹ nhàng phát ra đằng sau cổ Yunho.
Cậu thực sự không biết trả lời gì. Giờ đây tiếng duy nhất cậu nghe được là tiếng thình thịch nhảy lên xuống của trái tim mình, và vì Jaejoong đang ôm cậu rất chặt, nên cậu cũng nghe rõ cả tiếng động ấy phát ra từ ngực trái Jae.
- ...Tiếng tim đập...- Yunho thấp thỏm với câu trả lời của mình.
- "Nó có thể dừng lại bất cứ lúc nào". - Tiếng cậu thoảng qua như gió.
Trong phút chốc, tiếng mưa rơi thật to. Ướt đẫm mọi thứ.
- Năm tôi sáu tuổi, bác sỹ đã nói như thế. Thật xui xẻo là tôi hiểu được câu nói đó khi còn quá nhỏ.- Cậu bật cười thành tiếng, bờ vai run nhẹ.
- Cậu..nói..cái gì?- Giờ đây ngực trái Yunho trùng xuống, hoang mang.
- Từ nhỏ, tôi đã sống với cái bệnh gọi là suy nhược chức năng cơ thể. Cứ bất ngờ, chân tôi khụy xuống không cử động được, hoặc là tay. Nhiều khi là không thở được, phổi cũng bị biến chứng. Có lúc là toàn thân.
Jaejoong vẫn ôm lấy Yunho, nhưng dần thả lỏng ra.
- Năm mười lăm tuổi, tôi bị bất động toàn thân hai lần chỉ trong vòng nửa tháng. Rút cuộc, nó lan vào tim. Bác sỹ bảo " Trái tim cũng sẽ giống như cơ thể cậu, có thể dừng lại bất cứ lúc nào".
Yunho vẫn im lặng.
- Lúc nãy là một ví dụ. Chân tôi bỗng nhiên ngừng cử động, và không thở được. Nhưng không sao, như vậy thì không chết luôn được. Không phải lo.
Cậu cười khan. Và rồi buông Yunho ra, nhìn thẳng vào mắt cậu.
- Thế đó.
Jaejoong không khóc. Không tỏ vẻ đau khổ. Cái nhìn của cậu trong suốt như làn mưa, và nụ cười mơ màng như vừa kể một câu chuyện cổ tích.
Yunho nhìn cậu, thật lâu. Tiếng tim cậu đập gấp gáp biến mất. Tiếng mưa cũng nhạt dần, chỉ còn những giọt ranh nhỏ róc rách trên mái che.
- Nói dối...
- Xin lỗi Ho.- Jae không cười nữa.
- Sao đến bây giờ mới nói..?- Từng từ bật ra khỏi miệng yunho khó khăn, khô khốc.
Lúc ấy, mưa tạnh hẳn. Ánh hoàng hôn cuối ngày le lói màu cam hiu hắt phủ lên con phố nhỏ, sáng một màu tê tái.
- Sắp vỡ rồi.- Jae nhìn lên bầu trời đang tối dần.
-...
- Sau cơn mưa ánh hoàng hôn mới tới. Nhưng chỉ vài phút nữa, nó lại vỡ tan trong bóng đêm. Xuất hiện nắn ngủi như thể chẳng từng có mặt trên đời, thật vô dụng và ngắn ngủi. Cuộc đời tôi thế đó, những người xung quanh với tôi cũng thế. Chạm vào họ để làm gì, khi biết mình có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Cậu quay sang nhìn yunho.
- Thế nên tốt nhất đừng để ai bước vào cuộc sống của mình cho khổ họ. Đừng chạm vào tôi, Yunho.
- Sẽ không vỡ tan đâu!
Yunho nghe thấy tiếng mình hét lên bên tai, vỡ òa.
- Nếu cậu chạm vào tôi, chắc chắn tôi sẽ không biến mất! Tôi sẽ không bỏ mặc Jae đâu! Vì vậy hãy để tôi bên cạnh, thử chạm vào một lần, tôi chắc chắn sẽ không tan biến đi đâu cả!
Mắt Jae mở to, đem xám nhìn Yunho không chớp. Cậu im lặng, một khoảng lặng thật lâu.
- Hứa không?
- Chắc chắn. Hứa.- Yunho cảm thấy mình đang cười, nhưng không phải là một nụ cười trọn vẹn. Đâu đó nhẹ nhàng một cái nắm tay thật chặt.
Phía tây những căn nhà, màu nắng đỏ tắt dần, lặng lẽ.
- Lên đi.- Yunho cúi người xuống thấp, lưng hướng về phía Jae.
- Gì..? Tôi đâu phải con gái.- Jae ngỡ ngàng, cau mày.
- Tôi chưa bao giờ cõng con gái, nên không phải lo. Nếu chẳng may chân cậu lại bị thế một lần nữa thì tôi sẽ phải tốn thêm nửa tiếng nữa đấy, hiểu không?- Cậu bật cười.
Jae thở dài, cười bâng quơ rồi quàng hai tay qua cổ Yunho, ngả người lên lưng cậu. Bất giác khi đứng lên, Yunho cảm thấy lồng ngực mình nhói đau.
Cậu ấy nhẹ quá.
5. Chap 5
Theo sự hướng dẫn của Jae, Yunho cõng cậu về nhà. Con đường nhỏ vắng lặng về tối được thắp sáng dần bởi những ánh đèn từ mỗi căn nhà.
Jaejoong tựa đầu trên vai Yunho, mái tóc hơi chạm nhẹ vào má cậu, hơi thở đều đều, ấm áp. Đôi khi Jae ngẩng đầu lên để chỉ đường, má cậu lại chạm nhẹ vào má Yunho. Lúc nào người Jae cũng lạnh cả.
- Về đến nơi rồi.
Yunho nhìn về phía trước. Đó là một tòa nhà chung cư nhỏ, nằm úp mặt với một tòa nhà màu trắng. Trước tòa chung cư là một khoảng sân bé, ở tít đầu bên kia là cột bóng rổ mini. Có một đám trẻ con tầm sáu, bảy tuổi, đang đứng trên sân. Vừa nhìn thấy Yunho và Jaejoong, cả lũ cùng reo lên và chạy lại.
- A! Jae về rồi! Jae về rồi!!
Jaejoong bật cười và ra hiệu cho Yunho hạ mình xuống. Chân Jae vừa đáp xuống đất, bọn trẻ vội lao ra, túm tụm lại quanh cậu, ríu rít.
- Sao hôm nay anh về muộn quá vậy?
- Anh bận học, quên mất thời gian. Sao tối rồi mấy đứa còn tập trung ở đây?- Jae xoa đầu một đứa, trong khi bọn chúng kéo áo và nhìn cậu.
- Tụi em lo cho Jae nên đứng chờ!
- Cảm ơn nha. Thôi về nhà đi, muộn rồi. Kẻo mẹ lại lo. - Mỉm cười dịu dàng, Jae đẩy chúng về phía tòa chung cư. Bọn nhóc cười sung sướng rồi dắt tay Jae cùng đi vào.
- Bọn nhóc cùng chung cư. Chúng gần như cũng bị bệnh cả, cũng ốm đau. Thế nên mới sống ở đây, giáp với bệnh viện cho thuận tiện.- Jae nói nhỏ vào tai Yunho, không cười.
- Tụi nhóc đặc biệt quý Jae nhỉ.- Yunho cười nhẹ, đủ to để lũ trẻ nghe thấy.
- Uh! Vì anh Jae là thiên thần mà!- Một cô bé nói to.
- Đúng đó!
Cả lũ nhao nhao quay ra phía Yunho như để khoe về một niềm tự hào vĩ đại của mình.
- Thiên thần à?- Yunho quay sang nhìn Jae, bật cười.
- Đừng nghe lũ nhóc, đồ ngốc.- Lần đầu tiên kể từ khi gặp Jae, Yunho thấy cậu hơi đỏ mặt.
- Nhưng chúng nói đúng đấy chứ.- Yunho cười lớn, đáp lại cái nắm tay của mấy đứa trẻ.
Jae liếc cậu một cái thật nhanh, thoáng chút ngạc nhiên. Rồi cậu cũng cười, nhưng quay mặt đi.
Khi lũ trẻ đều đã về nhà, Jae mới rẽ vào tầng hai nhà chung cư.
- Đây là nhà tôi.- cậu vặn nắm đấm cửa.- Junsu à, anh về rồi.
- Ôi Jae!- Một bóng người vội vàng lao ra. Đó là một cậu con trai nét mặt ngây thơ, sáng sủa, cậu nửa mếu nửa cười.
- Em lo quá, đang định gọi cho mẹ!
- Anh bận học, về trễ chút. Junsu, đây là bạn anh, Yunho. Yunho, đây là em trai tớ.
- Bạn..?! – Junsu mở to mắt, ngạc nhiên, rồi ngoác ra một nụ cười rộng- Rất vui được biết anh, Yunho!- Nói rồi, cậu tiến tới bắt tay Yunho rối rít.
- Uh, tôi cũng thế. Cậu hình như không học cùng trường với Jae?- Yunho còn đơ người vì sự vui mừng bất ngờ của cậu bé.
- À, em còn đang học cấp hai! Anh vào nhà chơi nha?
- Oh, thôi cũng muộn rồi, anh nên về nhà luôn.- Chưa đợi Yunho nói hết, Jaejoong đã bước vào nhà, đặt cặp xuống ghế và đi vào bếp.
- Mà Junsu này...- Yunho nói nhỏ vào tai Junsu.
- Dạ?
- Jaejoong..vừa bị ngất đấy, không phải ở lại học đâu. Bệnh của cậu ấy tái phát mà..
- Thật ạ?! Ảnh lại nói dối rồi..Mà anh biết về bệnh của Jae à?!- Từ lo lắng sang ngạc nhiên, càng ngày thái độ của Junsu càng khó hiểu hơn.
- Ừ, anh mới biết. Cậu ấy kể cho anh.
- Oh, Yunho! Anh thật vĩ đại!- Junsu khẽ reo.
- Hả?
- Suốt những năm học cấp hai, Jae không có lấy 1 người bạn, lúc nào anh ấy cũng tránh xa người khác. Cả khi lên cấp 3 cũng thế. Vậy mà mới chuyển trường không lâu mà Jae đã kết bạn với anh rồi, kỳ tích đó!- Junsu cười hạnh phúc, nhìn Yunho với ánh mắt thán phục.
- Nói chuyện gì mà lâu thế Su? Vào giúp anh một tay nào, mẹ sắp về rồi.- Tiếng Jae chợt vọng ra từ trong bếp, làm cả 2 giật mình.
- Thôi anh về đây. Hôm nào anh lại đến ha.- Yunho cười rồi vội vàng đứng lùi ra cho Su khép cửa.
- Ừ, anh về nha. Nhớ lại đến nữa đó!
Cánh cửa màu xanh khép lại nhẹ nhàng. Yunho thở dài rồi đi xuống cầu thang, quay trở lại bến xe bus. Trên đường đi, cậu cứ nghĩ mãi về những gì vừa trải qua, quá bất ngờ, quá dồn dập, quá buồn.
"Tôi có thể chết bất cứ lúc nào"
"Jae đã kết bạn với anh rồi, kỳ tích đó!"
Bất giác, cậu đặt tay lên ngực trái của mình, nắm chặt, rồi lại xoa nhẹ, và hít một hơi thật sâu.
"Đập đều quá. Khỏe quá.
Mình
may mắn quá.."
Tối lạnh. Những ánh đèn nho nhỏ hắt ra từ cửa sổ mỗi nhà cứ sáng lấp lánh, lạ.
.
Ngày hôm sau, trời lại mưa cả buổi sáng, kéo dại đến qua trưa. Cũng vì vậy là Yunho không thể chơi bóng rổ được, nhà thể chất đã có đội khác dùng. Nhưng hơn cả việc chơi bóng, cậu còn không thể đi ra sân sau dãy nhà phía tây được. Không thể ngồi tắm nắng, thẫn thờ nghe những bài đồng dao từ thuở nhỏ.
Không được gặp Jaejoong.
Ý nghĩ đó khiến cậu muốn phát điên, khó chịu, đứng ngồi không yên, trong lòng cứ bồn chồn và mong da diết. Chỉ mới gặp nhau tối qua thôi mà dài như thế kỷ. Chưa bao giờ cậu thấy mình ngớ ngẩn như thế này. Lớp 11-7 lại ở tòa nhà đối diện lớp cậu, cách nhau tròn một sân bóng. Ngoài trời, mưa vẫn như trút nước. Tự nhiên Yunho thấy ghét thời tiết này kinh khủng.
Và mặc dù đầu óc có muốn bình tĩnh, thì đôi chân cậu vẫn cứ muốn nhảy lên, muốn chạy đi đâu đó.
.
Jaejoong đứng ngoài hành lang, chống tay lên bậu cửa sổ và nhìn ra ngoài trời. Thi thoảng nước mưa hắt vào mặt cậu, mát lạnh. Đôi mắt cậu nhìn xuyên qua làn mưa, buồn mông lung. Bên kia cơn mưa, là tòa nhà nơi có phòng học của Yunho. Và chếch về phía tây là dãy phòng học cũ. Thở dài bâng quơ, tự nhiên cậu thấy trống trải đến lạ lùng.
- Nhìn như cậu muốn nhảy ra khỏi cái cửa sổ đó vậy.
Giọng nói quen thuộc cất lên làm Jae ngơ ngác.
Yunho đứng đó, cách cậu chỉ gần một mét, ướt sũng. Từng giọt nước chảy dài từ tóc cậu xuống khuôn mặt, xuống chiếc áo sơ mi trắng. Và đương nhiên, cả giày thể thao của cậu cũng ngâm nước luôn thể. Yunho nở một nụ cười tươi, rộng, và tiến gần đến bên cạnh Jae.
- Cậu làm gì thế này?- Jae vẫn chưa hết ngạc nhiên.
- Tắm mưa một chút cho mát, tự nhiên muốn thế. Nhân tiện ghế qua thăm cậu.- Phủi nhẹ những hạt mưa nhỏ giọt trên ngọn tóc, Yunho cười vui vẻ.
- Thế mà tôi tưởng có người nhớ mình. Thất vọng thật.- Jae khẽ cười, nhìn Yunho bằng đôi mắt tĩnh lặng, nhưng ấm áp.
- Nếu định bay thật thì nhớ báo tôi nhé.- Yunho chỉ ra ngoài cửa sổ, nửa đùa nửa thật.
- Không cần phải báo đâu, nếu có cậu sẽ biết ngay thôi. Tôi định bay sang tòa nhà bên kia.- Jaejoong tiến lại gần Yunho, dùng tay áo mình khẽ lau những giọt nước vẫn chảy dài trên má Yunho. Cậu nở một nụ cười kín đáo, đủ để người đối diện nhìn thấy.
Yunho cảm nhận mặt mình đang nóng dần lên. Đúng lúc đó, tiếng chuông báo hiệu hết giờ nghỉ vang lên. Yunho rủa thầm mình tại sao không chạy sang đây sớm hơn. Học sinh ngoài hàng lang vốn ít, nay đã vào trong lớp gần hết, chẳng ai yêu quý gì cơn mưa này.
- Về đi, không sẽ vào lớp muộn đấy.- Jae nhẹ nhàng, bỏ tay áo xuống.
Yunho gật đầu, quay đầu đi. Nhưng chỉ trong vài giây, cậu lại quay lại, Jae vẫn đứng đó.
Yunho quàng hai tay ôm lấy Jae, thật nhanh. Jae ngạc nhiên, nhưng không phản ứng gì. Ép sát mình vào người Jae, cậu nhắm mắt và lắng nghe.
- Vẫn còn đập..- Cậu mỉm cười nhẹ. Tiếng "thình thịch" sao kỳ diệu thế.
- Ừ. Đừng lo.- Jae nói dịu dàng. Cậu cũng nhắm mắt lại, cảm nhận tiếng trái tim Yunho đang đập mạnh.
Yunho nhanh thả tay khỏi Jae, nói tiếng tạm biệt nhanh như gió rồi chạy xuống cầu thang.
"Ơn Chúa.
Vẫn còn đập."
Cậu chạy nhanh ra ngoài và chìm trong cơn mưa màu bạc. Tiếng mưa rơi trên vai cậu tí tách, nhạt nhòa.
6. Chap 6
"Tôi yêu cậu.
Từng lời thốt ra nhẹ nhàng mà rành mạch, không chút bối rối. Trong khoảng khắc, ánh nắng soi vào mắt cậu, lấp lánh."
------------------------------------------------------------
Chuông kết thúc tiết học cuối cùng vừa vang lên, Yunho liền tống hết sách vở vào cặp, lao ra khỏi lớp ngay lập tức.
- Yunho dạo này cậu như có người yêu ấy. Có cần hấp tấp thế không?- Tiếng mấy tên bạn vang lên.- Không ở lại chơi mấy đường bóng à?
- ...Muộn rồi, về luôn đây. Thế nhá!- Mặt Yunho đỏ bừng, cậu lúng búng vài câu rồi chạy biến.
"Người yêu"...
Như để bù nắng cho cả ngày hôm nay, mưa đã ngớt và những hạt nắng cuối ngày dần ló dạng sau những toà nhà nho nhỏ. Hôm nay cậu đến sớm. Jaejoong vẫn ngồi chỗ cũ, gương mặt bình thản dưới nắng chiều khẽ hắt qua ô cửa sổ.
Xe bắt đầu chuyển bánh. Khẽ tựa đầu vào vai Yunho,cậu nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Những đám mây bị nắng nhuộm vàng cháy rìa, rồi chúng trải ra dài khắp một vùng trời, tạo thành những hình thù kỳ lạ. Những căn nhà thấp không che lấp được khoảng trời đôi khi cũng thật đáng yêu.
- Nhìn nắng hắt lên những bước tường kìa, đỏ sẫm. Chúng giống như những vết thâm vậy.- Jae khẽ cười.
- Không phải là vết thâm đâu.
- Vậy là gì?
- Là những nụ hôn đó.- Yunho cúi xuống vai mình, nói nhỏ.
Bất giác Jaejoong bật cười thành tiếng. Những nụ hôn của nắng. Nhìn những vệt đỏ in lên các bức tường, chưa bao giờ cậu nghĩ đến điều đó.
Khi xe bus gần đến bến xuống của Jae, cậu nhấc đầu khỏi vai Yunho và đứng dậy. Cậu đi xuống khi cửa xe vừa bật mở, và Yunho đi theo sau. Cả hai im lặng bước song song nhau, thi thoảng, Yunho liếc sang bên cạnh và kín đáo thu hình ảnh của Jaejoong lại trong trí óc. Đôi mắt cậu như hồ nước thu yên ả, không chút động tĩnh nhưng lúc nào cũng trong suốt, bình yên và sâu lắng.
- Sáng mai Chủ nhật, cùng tôi đi đến một nơi nhé?- Đến gần nhà Jae, Yunho dừng lại.
- Đến đâu?
- Bí mật. Chỉ trong thành phố thôi mà. Sáng sớm, tầm bốn rưỡi, tôi sẽ mang xe đạp qua đón cậu.- Yunho cười, nghiêng đầu nhìn Jae.- Đi nhé?
- ...Cũng được.- Lưỡng lự một hồi, Jae khẽ gật đầu. Cậu thích dậy sớm và đi ra ngoài.
- Thế nhé! Tạm biệt!- Yunho đi giật lùi, vẫy vẫy cậu, rồi chờ cậu quay lưng đi về phía toà nhà chung cư mới chạy về bến xe.
Bắt chuyến khác đi về, Yunho ngồi mông lung một mình và bỗng nhận ra. Cách cậu nhìn Jaejoong khác với cách cậu nhìn những người bạn khác của mình.
Có cái gì đó. Đang lay động rất mạnh. Và bỗng nở bung ra, tràn ngập tâm hồn cậu.
Một sự phát giác khiến cậu ngỡ ngàng.
Sáng hôm sau, Yunho dậy từ rất sớm, khi trời còn mờ sương và mặt trời còn chưa ló dạng hẳn. Dắt chiếc xe đạp, cậu đi qua dẫy phố vắng tanh không bóng người. Khi đến trước của nhà chung cư, Jaejoong đã đứng đó. Cậu ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng muốt, làm tôn lên nước da mịn màng trắng lạnh và khuôn mặt thanh tú của mình. Nụ cười của cậu trong sương sớm thật mong manh mà dịu dàng.
- Lên xe nào.
- Vẫn không cho tôi biết sẽ đến đâu à?
- Đến rồi biết.- Cậu mỉm cười ấm áp.
Jaejoong leo lên đằng sau xe Yunho, và rồi hai bánh xe lại bắt đầu những vòng quay. Chiếc xe đi dọc con phố nhỏ, cảm giác như với tay là có thể chạm vào màn sương trắng tinh khôi. Khẽ tựa đầu vào lưng Yunho, thi thoảng, Jaejoong lại hát một câu đồng dao quen thuộc, giọng cậu ngân lên trong gió, nhẹ tênh. Con đường dốc dần, lên hơi cao và ngày càng tĩnh lặng. Cho đến khi chiếc xe dừng lại.
- Đến rồi đấy.- Yunho ra hiệu cho Jae xuống xe.
Trên ngọn đồi thoai thoải, căn nhà với kiến trúc cổ kính quen thuộc hiện lên yên bình trong sớm mai. Những khung cửa sổ dài lờ mờ nổi trên bức tường nâu đỏ.
- Nhà thờ?
Jae đứng lặng nhìn quanh. Nhà thờ có hai toà nhỏ, một toà có mái nhọn ở chính giữa với biểu tượng cây thập giá trên đỉnh, và cánh cửa cao bằng gỗ, phía trước là đài phun nước trắng xoá, nơi những chú chim bồ câu đậu rải rác. Toà nhà bên cạnh to và cao hơn, cũng với kiến trúc ấy nhưng không có mái, mà là một sân thượng. Ở dưới là một chiếc chuông lớn, màu vàng nâu cũ kỹ, được nhìn thấy thấp thoáng qua khung cửa sổ.
- Nơi yên bình nhất thành phố đấy.- Yunho nắm lấy tay Jae, tiến lên phía trước.
- Đi đâu vậy?- Jae vẫn chưa hết ngạc nhiên, đưa mắt lặng lẽ ngắm nhìn những đường viền trên bức tường cũ.
- Lên sân thượng.- Cậu quay lại, mỉm cười, nắm tay Jae chặt hơn.- Nhà thờ mở cửa từ rất sớm mà.
Những bậc cầu tháng xoắn và những khung cửa sổ nhỏ làm Jae mỗi lần đi lên cao thêm lại nhìn rõ phía dưới hơn. Rồi cậu đi qua cả nơi đặt chiếc chuông lớn. Cho đến khi lên đến đỉnh nhà thờ.
Khoảng sân rộng mở ra trước mắt, trắng muốt một màu. Những chú chim bồ câu đậu đầy trên sân, nghe thấy động toan vỗ cánh bay, rồi lại hạ xuống. Jaejoong tiến đến và vịn tay vào thành sân thượng, nhắm mắt lại và cảm nhận mùi hương của không khí. Sương mù tan dần, làm những toà nhà thâm thấp phía dưới đồi dần lộ ra, tất cả thu gọn vào tầm mắt. Rồi cậu quay lại, đi đến chỗ những con chim bồ câu đang tản bộ trên sân. Chúng khẽ đập cánh. Nhưng rồi khi Jae khuỵ chân xuống, đưa tay ra phía trước và mỉm cười kỳ diệu, mất vài giây lưỡng lự, đôi mắt đen láy của chúng như nhìn vào đôi mắt đen xám tĩnh lặng của Jae. Rồi chúng cũng tiến lại gần.
Và rồi những cánh chim bồ câu trắng khẽ đậu lên vai Jae, kêu gù gù hiền lành. Cậu ngồi im,cánh tay hơi dang ra, vài con chim khác lại bay đến đậu trên tay cậu, trắng muốt và tinh khiết. Cậu khẽ mỉm cười, bờ môi hồng tươi tắn. Jaejoong giờ đây đẹp như một thiên thần thực sự.
Tiếng chuông nhà thờ ngân vang đầu ngày, làm những chú bồ câu cất cánh bao nhẹ nhàng, rồi lại đậu xuống mặt sân. Phía xa, mặt trời dần nhô lên cao, trên đỉnh những mái nhà thâm thấp, bao trùm cả bầu trời một màu vàng mảng đậm mảng nhạt, hoà quyện vào những đám mây trắng bông. Mặt trời tròn xoe, nở bung ra, lấp loáng một màu vàng dịu dàng. Nắng chạm vào khuôn mặt cậu, soi sáng từng đường nét thanh tú, làm đôi mắt đen xám sáng lên, trong suốt, lấp lánh.
- Đứng ở đây có thể thấy mọi thứ.- Yunho cười thích thú.
- Thành phố này thật đẹp. Ước gì tôi có đủ thời gian để yêu nó.- Cậu khẽ nhắm mắt, để làn gió ban sớm luồn vào mái tóc đen mềm mại của mình, làm nó khẽ tung bay. Làn da trắng mịn màng của cậu ửng hồng trong nắng.
- Sẽ có mà. Chúa sẽ ban cho cậu.- Yunho khẽ nắm lấy tay cậu. Ấm áp.
Tiếng chuông nhà thờ vang lên trong vắt, tràn ngập không gian. Những cánh chim bồ câu tung bay nhẹ nhàng trên nền trời sớm yên ả, một vài chiếc lông vũ bay lơ lửng trong không trung. Gió khẽ lay đùa mái tóc cậu.
- Ở nhà thờ. Giống như chúng ta đang cưới nhau vậy.- Cậu bật cười khúc khích.
- Cứ cho là như thế đi.- Yunho nhìn vào mắt cậu, lặng lẽ. Cậu không cười nữa, đáp lại ánh nhìn của người bên cạnh, sâu thẳm, ấm áp.
Rồi giọng Yunho vang lên trong gió, thì thầm vào tai cậu.
- Tôi yêu cậu.
Từng lời thốt ra nhẹ nhàng mà rành mạch, không chút bối rối. Trong khoảng khắc, ánh nắng soi vào mắt cậu, lấp lánh.
- Cứ cho là thế đi.- Jaejoong khẽ mỉm cười.
Rồi cậu nhắm mắt lại. Yunho cúi đầu xuống sát mặt cậu, khẽ đặt lên môi cậu một nụ hôn. Một nụ hôn dài, nhẹ nhàng. Yunho chưa bao giờ thấy có điều gì ngọt hơn thế. Cậu áp môi mình vào bờ môi mềm mại đỏ hồng của Jae mạnh hơn, để trái tim mình tan ra trong nắng. Tay Jae vẫn nắm lấy tay cậu thật chặt, còn má cậu thì áp nhẹ vào má Yunho. Hàng mi cong dài của Jae chạm vào mắt Yunho, lay nhẹ. Thật lâu.
Bỗng nhiên, Yunho cảm thấy có thứ gì đó mát lạnh chảy xuống má mình, rồi chảy qua miệng, vị mặn lướt qua. Cậu khẽ mở mắt.
Là nước mắt của Jaejoong.
Mắt Jae vẫn nhắm nghiền, nhưng một giọt nước mắt lăn dài trên má, trong suốt rồi vỡ tan, ướt cả má Yunho. Môi Yunho rời khỏi môi cậu.
- Tôi sợ.
- Tôi ở đây.
- Tôi sợ lắm.- Nước mắt cậu lăn dài.
- Tôi ở đây mà.- Nước mắt khẽ chảy ra từ khoé mắt Yunho.
- Nếu ngày mai...
- Tôi sẽ mãi mãi ở đây. Mãi mãi ở bên Jae.- Đưa tay lau những giọt nước mắt của Jaejoong, rồi đặt tay lên má cậu, Yunho mỉm cười.
- Không được đâu. Không thể được..
- Được mà. Một giây nữa. Một phút nữa. Một giờ nữa. Một ngày nữa. Dù còn bao lâu nữa, tôi cũng sẽ ở bên Jae. Yunho yêu Jaejoong.
Cậu nói to và rõ, áp miệng mình vào tai Jae. Mái tóc Jae bay mềm mại trong gió.
Tiếng chuông nhà thờ lại ngân vang, trong vắt trong nắng.
Giọt nước mắt rơi nhẹ. Vỡ tan.
7. Chap 7
"Tay Jae buông thõng hoài.Buông hoàiBuông mãi.".
------------------------------------------------------------------
Mặt trời dần lên cao, treo mình lơ lửng trên nền trời xanh nhạt.
Yunho nắm tay Jaejoong đi vào giáo đường, nơi có những hàng ghế xếp dài thẳng tắp, trên cùng là bục của cha xứ và biểu tượng thập giá và Chúa trên tường cao. Tất cả một màu nâu sáng, ánh lên trong nắng ban mai le lỏi qua những khung cửa sổ dài có họa tiết cổ kính. Ánh nắng chạm vào mặt những chiếc ghế gỗ tạo thành từng vệt dài vàng nhạt, những chấm nhỏ li ti lấp lánh. Tất cả bình lặng, yên ả.
Hai người tiến lên phía trước và quỳ gối trước tượng của Chúa, nhắm mắt, chắp tay lại và cầu nguyện.
Yunho lắng tai nghe mọi âm thanh, nhưng xung quanh phủ một không khí lặng lẽ. Cậu áp tay vào ngực mình.
"Cầu xin ChúaĐừng mang Jaejoong điXin Chúa, một thiên thần như thế không thể chết đượcNếu Người mang cậu ấy điThì..."
- Cầu nguyện gì thế Yunho?- Jae chạm nhẹ vào vai Yunho làm cậu mở mắt.
- Nếu nói ra đâu còn hiệu nghiệm nữa.- Yunho cười, nắm lấy tay Jaejoong.- Còn cậu?
- Tôi cầu cho Yunho sẽ thắng giải bóng rổ.
Jaejoong đứng dậy, vẫn nắm tay Yunho. Cả hai cùng đi ra cửa, đứng trước đài phun nước trắng toát.
- Tại sao Jae muốn tôi thi đấu đến vậy?
- Bởi vì khi chơi bóng, cậu rất tuyệt vời.
- Hm?
- Tôi ngày nào cũng đứng từ cửa sổ lớp học nhìn xuống sân bóng xem Yunho chơi bóng. Lúc nào cậu cũng nhanh nhẹn. Khi thua hay thắng Yunho cũng cười. Lúc nào cậu cũng tràn đầy sức sống. Tôi ước gì được như Yunho, đôi chân, cánh tay, trái tim được mạnh mẽ như thế. Nhờ vậy mà tôi biết tên cậu trước cả khi chúng ta quen nhau. Nhớ không?- Jae hơi đỏ mặt, nhưng cậu cười buồn.
- Nhớ rồi.- Yunho ngạc nhiên. Vậy ra Jae biết cậu từ trước.- Nhưng mà, Jae..
Cậu nắm chặt tay Jae hơn, quay người sang đối diện với cậu, và nhìn thẳng vào đôi mắt đen xám sâu thẳm.
- Nếu chân Jae không đi được, tôi sẽ là đôi chân của Jae. Nếu tay Jae không cử động được, tôi sẽ là cánh tay của Jae. Nếu tim Jae đập yếu, tôi sẽ trao trái tim mình cho Jae. Nên ước mơ của Jae sẽ thành hiện thực. Đồng ý nhé?
Jaejoong nhìn cậu, yên lặng, đôi mắt dài khẽ rung động, ấm áp. Rồi cậu gật đầu, khép người mình vào vòng tay Yunho.
- Ừ. Đồng ý.
Yunho mỉm cười, hôn nhẹ vào trán Jae, mái tóc mềm mại sượt qua môi cậu. Ấm.
.
.
Một tuần trôi qua quá nhanh. Những trận đấu liên tiếp diễn ra trong nửa tháng làm thời gian biểu của Yunho ngày càng eo hẹp. Khoảng thời gian cậu bên cạnh Jae cũng ít đi.
Những phút giải lao ngồi bên nhau dưới gốc cây sân sau, Jae khẽ ngả đầu lên vai cậu và trao một nụ hôn dịu dàng mỗi khi chuông reo hết giờ. Những buổi chiều Jae ngồi chờ cậu ở ghế đá, đợi cậu tập bóng xong lại cùng đi về khi trời đã tối. Những lúc Jae quay lại tạm biệt cậu trước sân chung cư, lại trao cậu một nụ hôn ngọt ngào và để cậu ôm vào lòng, trước khi cậu nhìn theo bóng Jae khuất sau bức tường vàng sậm.
Tất cả. Thật nhanh. Và ấm áp.
Ngày thi đấu cuối cùng đã đến. Có lẽ lời cầu nguyện của Jaejoong sắp thành hiện thực, đội bóng rổ của trường đã tiến được đến chung kết, trước khi mùa xuân qua hẳn. Những cơn mưa phùn nhạt dần, thay vào đó là cái nắng hè cùng với những trận mưa rào tới tấp.
Sáng hôm ấy, Yunho dậy sớm và đi sang nhà Jae. Cậu ấy đã đứng trước cửa, mặc áo sơ mi đồng phục trắng muốt, mỉm cười hiền lành. Yunho tiến lại gần, đặt lên trán cậu một nụ hôn dịu dàng.
- Đến xem tôi thi đấu không?
- Không.
- Sao thế? Cậu rất mong mà?- Yunho ngạc nhiện.
- Nếu tôi đến đấy mà chẳng may cậu thua thì cậu sẽ buồn lắm, sẽ thấy có lỗi với tôi mà xem. Nên tôi sẽ không đến đâu.
- Vậy cậu đi đâu?
- Tôi sẽ chờ Yunho ở chiếc ghế gỗ. Dù thắng hay thua, Yunho cũng sẽ đến nhé. Tôi chắc chắn sẽ chờ.- Jae quàng hai tay qua cổ Yunho, dụi đầu mình vào cổ cậu, thì thầm.
- Ừ. Chờ nhé.- Yunho xoa mái tóc Jae, hôn nhẹ vào tai cậu.
Và thế là hai người đi. Yunho đến nhà thi đấu, còn Jae thì đến trường.
.
Khi còi khai cuộc vang lên, Yunho lao vào trận đấu trong tiếng hò hét cổ vũ vang trời. Những đường bóng, cú lên rổ, di chuyển, tiếng của đồng đội, của những người cổ vũ..tất cả xoay quanh và vang bên tai Yunho.
"Jaejoong àNếu lời cầu nguyện của cậu thành hiện thựcThì có lẽ lời cầu nguyện của tôi cũng sẽ được chấp thuậnChờ tôi, Jae.."
Mồ hôi chảy thành dòng. Trái tim nhảy lên không ngớt. Chân di chuyển không ngừng.
Và rồi. Trái bóng cam từ tay cậu lọt qua rổ. Tiếng còi kết thúc vang lên. Tiếng hò hét vỡ tung của nhà thi đấu.
Yunho chạy hết tốc lực về trường, tiếng chân đạp xuống đất còn nghe rõ bên tai. Tiếng gió ù ù thổi qua tai cậu. Ánh nắng dịu dần, đong đưa trước mặt cậu.
- Tôi về rồi nè Jae! Ước nguyện của cậu thành hiện thực thực rồi Jae!- Cậu vừa chạy vừa hét vang hạnh phúc, những giọt mồ hôi lăn dài trên má, ánh mắt lấp lánh niềm vui, và đôi chân rẽ vào phía sau dãy phòng học cũ.
Và chiếc cúp vàng trên tay Yunho rơi xuống đất, tiếng động vang lên trong nắng. Lạnh lùng. Cậu chạy đến bên chiếc ghế gỗ dài cũ kỹ dưới gốc cây to nhất, miệng thét tên Jae đến xé tan bầu trời.
Cậu ấy nằm dài trên băng ghế, hai mắt nhắm nghiền, tĩnh lặng trong ánh nắng, và những tán cây chùm lên người cậu ấy một bóng râm xanh dịu mát. Cậu lay, lay mãi, nhưng cậu ấy không tỉnh lại, không ngồi dậy và mỉm cười.
Cõng cậu ấy trên vai, cậu chạy như điên loạn, băng qua khoảng sân vắng, băng qua sân bóng rổ và qua cổng trường. Mắt cậu bắt đầu nhòe đi, vì trời bắt đầu mưa bất ngờ sau buổi sáng ngập nắng.
- Jae à!
- Jae à!
Dù hét lên thật to nhưng cậu ấy không trả lời.
Hét đến mức không còn sức để ngăn nước mắt ngừng rơi.
- Jae à!
Những hạt mưa rơi xuống mặt đất vỡ bung trong không gian, trùm lên vai Yunho đau rát. Má Jae áp vào má cậu, lạnh toát. Mắt cậu nhòe đi vì mưa.
Đã hứa sẽ chờ cơ màĐã hứa sẽ chờ tôi mà JaeĐừng ngủ quênTôi sẽ sợ đấy
Hét lên.
Hét thật to tên cậu.
Tại saoChúa chỉ nghe thấy một lời cầu nguyện của cậu ấy?
Tay Jae buông thõng hoài.
Buông hoài.
Buông mãi.
Nếu Người mang cậu ấy điThì..Thì..
Dù cố gắng nhưng không nghe thấy tiếng cậu hát
Những bài đồng dao quen thuộc
Tiếng tim cậu đập dịu dàng
Cố nghe
Cố
Cố mãi.
Thì...
Chỉ có tiếng mưa vỡ bung trong nắng
Những hạt mưa
Thả rơi từ bầu trời
Mãi mãi.
Không lấy lại được.
ThìHãy cho con theo với.
.
Tuổi mười bảy.
Khi mọi thứ đối với mỗi người mới chỉ bắt đầu
Thì cậu ấy lại mỉm cười dịu nhẹ
Và rồi tan biến trong làn mưa cuối xuân, trước khi ánh nắng đầu hè kịp chạm đến.
_The End_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro