Chương 90
Lưu Chí Hoành rút một điếu lại một điếu thuốc, cậu đang đợi, đợi cuộc điện thoại thứ hai từ Vương Nguyên.
Cậu đã thật lâu không có bực bội như vậy, trước đó lần thứ nhất, là lần bạn học trường cấp 3 gặp mặt, trường nữ sinh bên cạnh cũng có vài người quen đến, trong đó có cả Trịnh Tử Kỳ. Lúc ăn cơm không có trò chuyện được nhiều, sau khi ăn xong, cô một mình kéo Lưu Chí Hoành đến bên cạnh bãi đỗ xe, hỏi tình hình Vương Nguyên gần đây, khi nghe Vương Nguyên vẫn còn ở cùng một chỗ với bạn gái tại nước Mỹ, cô thở dài mắng Vương Tuấn Khải đúng thật là kẻ đần. Lưu Chí Hoành cảm thấy kỳ quái rằng cô hoàn toàn không có hỏi chi tiết tỉ mỉ chuyện bọn họ chia tay, còn bày ra một bộ dạng hiểu biết rõ mười phần, đến lúc thốt ra lời này, mới biết được Trịnh Tử Kỳ một năm trước gặp lại Vương Tuấn Khải, sự tình chân tướng biết đến so với Lưu Chí Hoành càng kỹ hơn.
Tóm lại, thì ra là sự tình năm đó Vương Nguyên về nước, đã một năm qua rồi, Vương Tuấn Khải động tĩnh gì đều không có, nếu không phải vừa mới gặp Trịnh Tử Kỳ, ai biết cậu còn khăng khăng một mực chuẩn bị trông coi Vương Nguyên cả đời. Theo như Trịnh Tử Kỳ nói, cách hắn giao phó cho tình yêu cùng với Vương Nguyên không có khác biệt, vô cùng yên tĩnh, nhìn như tự do, nhưng thật ra chỉ là sự thạt àm không ai hiểu rõ.
Lưu Chí Hoành nhớ mang máng ngày đó tại bãi đỗ xe, cậu ngồi ở trong xe một mình rút gần một boa CN, Trịnh Tử Kỳ hỏi cậu chuẩn bị làm thế nào bây giờ, cậu cười khổ mà nói tôi có thể làm như thế nào đây, nói, thực xin lỗi Tiểu Duy, không phải, là thực xin lỗi Vương Nguyên. Tội nhân này, cậu không muốn làm cũng không dám làm. Nghẹn lấy khó chịu, cũng âm thầm từng có hy vọng, nếu như Vương Nguyên cùng Tiểu Duy chia tay, không phải là có thể giải trừ hiểu lầm, trở lại lúc ban đầu sao?
Cú điện thoại này của Vương Nguyên, đợi nửa năm, đã đến một câu "Cậu có phải hay không muốn cùng Vương Tuấn Khải quay lại"
"Không muốn"
Khó lắm bạn mới có thể gọi được cho cậu ấy. Huống chi là nghe được cậu ấy mang theo thanh âm khóc nức nở nói cho bạn biết cậu không có lựa chọn khác, giống như là thỉnh cầu bạn đừng nói lại những chuyện đáng xấu hổ trước kia.
Lưu Chí Hoành bị Vương Nguyên cúp điện thoại, cũng không có cách nào giận cậu, Vương Nguyên dùng điện thoại công cộng, căn bản không thể gọi lại, điện thoại cũng không có gọi được, gửi tin nhắn cũng không có trả lời, cứ tiếp tục như vậy ở lại nước Mỹ chống chọi cuối cùng cũng không phải là cách giải quyết, ai biết một mình Vương Nguyên sẽ làm ra cái dạng chuyện gì.
10 phút trôi qua, điện thoại lại vang lên, Lưu Chí Hoành còn chưa kịp xem dãy số liền nhấn tiếp nhận.
"Vương Nguyên cậu. . ."
"A Hoành, là ta, mẹ của Vương Nguyên"
"A. . . A. . . A di, làm sao vậy?"
"Vừa rồi Nguyên Nguyên gọi điện thoại cho ta, là điện thoại công cộng, mới nói một câu liền cúp rồi, ta muốn gọi lại nhưng không được, con nói ta có lo hay không, ta chợt nghe thanh âm của thằng bé có chút không đúng, lại nghĩ nước Mỹ đã là ba giờ sáng nó như thế nào còn một mình ơ ngoài đường, con nói ta có lo lắng hay không? Nó bình thường có việc gì cũng không cùng ta nói, ta muốn xem một chút thằng bé dạo này có liên lạc với con không, có phải hay không là nó gần đây đã gặp chuyện gì không vui rồi"
"A. . . Cậu ấy. . . Gần đây cũng không có gì a" Lưu Chí Hoành nghĩ nghĩ, vẫn là không nên nói thẳng cho mẹ của Vương Nguyên, dù sao chuyện của những người trẻ tuổi, lôi cả cha mẹ vào thì không tốt lắm, lại nói, năm đó hai người bọn họ chia tay, một phần nguyên nhân cũng là vì mẹ không ủng hộ, hiện tại nói cái này ra, chính là hướng họng súng lên.
"Không thể nào, nó có phải hay không là không ói cho con, ta vẫn là không yên tâm lắm, ta sẽ gọi điện cho Tiểu Duy"
"Ài! Đừng dì à" Vừa nghe đến mẹ Vương Nguyên muốn liên lạc với Tiểu Duy, Lưu Chí Hoành chỉ có thể ngăn cản.
"Làm sao vậy?"
"A. . . Kỳ thật cũng không có gì"
"Không thể nào, mấy đứa nhất định là có chuyện gạt ta"
"Thôi được. . . Chính là hai người bọn họ. . ." Lưu Chí Hoành ấp a ấp úng, cũng không biết là nên tìm một lí do qua loa hay là gọn gàng dứt khoát nói ra mọi chuyện.
"Được, không nói đúng không, ta tự mình gọi điện thoại hỏi"
"Đừng a, kỳ thật chính là hai người họ. . . Hai người bọn họ. . . Chia tay rồi"
"Chia tay? Đều cùng một chỗ đã lâu như vậy, hảo hảo như vậy làm sao lại chia tay rồi hả? Đứa nhỏ này đem tình cảm coi quá nặng, một mình tự muốn sống chết đấy, không được, ta phải nghĩ biện pháp liên lạc với nó"
"Dì, kỳ thật a. . ." Lưu Chí Hoành cũng không biết ở đâu ra xúc động, cậu rất muốn nói ra chuyện năm đó của hai người kia "Con cảm thấy được Vương Nguyên hiện tại khổ sở, không phải là vì cùng bạn gái chia tay, mà là có nguyên nhân khác"
"Nguyên nhân gì?"
"Con cũng không rõ lắm, dì đừng lo lắng, hai ngày nữa con sẽ đặt vé đi Mỹ. . ."
"Không càn con đi, con công việc bề bộn, để ta đi"
"Vậy tốt xấu gì dì cũng hãy cùng Vương Nguyên nói một tiếng a"
"Ta ngược lại là nghĩ, nó sẽ không nghe, ta ngay cả nó sống hay chết cũng không biết, con nói ta phải làm sao bây giờ?"
Lưu Chí Hoành khuyên cả buổi, không có khuyên ngăn được việc mẹ Vương Nguyên muốn đi Mỹ tìm cậu, càng bị cự tuyệt cùng nhau tiến đến đề nghị. Lưu Chí Hoành thậm chí còn nói Thiên Tỉ đã tìm được bạn học năm đó, toàn bộ câu trả lời đều là, thật lâu không có cùng Vương Nguyên liên hệ rồi.
Là lựa chọn của chính Vương Nguyên, đem mình ngăn cách với bên ngoài.
Điện thoại tắt máy, khép lại cửa sổ, tại trong hoàn cảnh lờ mờ tối tăm phiền muộn, ngày đêm điên đảo, thời gian hoang vu, duy chỉ có không dám tắt tivi, dùng thanh âm yếu ớt đó cùng ánh sáng mờ tê liệt chính mình.
Trước kia cái này, là nhà của Viên Duy. Sự hiện hữu của cô nhắc nhở Vương Nguyên rằng cậu phải ưng thuận yêu cô, dùng sở học của cậu để biết được phương thức yêu một người. Hôm nay cô cũng đã rời đi, lưu lại một mình cậu đối mặt với chính mình, thật đúng là tàn nhẫn.
Những kí ức kia về Vương Tuấn Khải nguyên một đám xông lên đầu, phảng phất ngay tại bên tai thanh âm của hắn, có thể đụng tay đến thân ảnh của hắn, lại bị Viên Duy ngăn tại trước mắt.
"Vì cái gì, vì cái gì còn cùng với tôi cùng một chỗ"
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi. . ." Vương Nguyên đối mặt với không khí không ngừng lặp lại một câu này, cậu trông thấy Tiểu Duy trước mặt cậu, cô nhiều lần chất vấn cậu, tại sao phải lãng phí thời gian của cô, vì cái gì rõ ràng không yêu cô còn muốn lựa chọn cô, vì cái gì còn đang suy nghĩ đến Vương Tuấn Khải.
Cậu ngồi trên sàn nhà, dựa vào giường, uống đến lon bia cuối cùng, cậu mua một ít thuốc chống buồn ở tiệm thuốc, muốn dựa vào thuốc tiêu trừ lại để cho cậu cảm thấy hít thở không thông, có chút ảo ảnh hiện lên. Thời điểm này bất luận kẻ nào chứng kiến cậu, đều khó có khả năng tin vào hai mắt của mình, đầu tóc rối bời, quần áo dơ bẩn, khuôn mặt tiều tụy, người này tại sao có thể là. . .
"Vương. . . Vương Nguyên?"
Tại lúc Vương Nguyên mở cửa trong nháy mắt, mước mắt mẹ cậu rơi xuống.
"Mẹ?" Vương Nguyên quay lưng lại, bất thình lình gặp mặt đã kích thích đại não trì độn, cậu không muốn bị mẹ trông thấy chính mình chán chường như vậy, mà không muốn nhất, là bị mẹ nhìn thấy. Nhưng bà làm sao có thể xuất hiện tại đây, đường xa như vậy, thời gian lâu như vậy, bà không biết địa chỉ cũng không biết tiếng Anh, làm sao có thể xuất hiện.
"Con cho mẹ xem một chút, con đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Vương Nguyên không kiên nhẫn tiếp tục trốn tránh "Mẹ như thế nào lại tới. . ."
"Tiểu Duy, mẹ gọi điện thoại cho Tiểu Duy rồi nếu không phải con bé. . . Mẹ hiện tại đến con sống hay chết cũng không biết, con như thế nào lại ra cái dạng này. . . Con không thương mẹ sao?"
"Tiểu Duy? Cô ấy ở đâu?"
"Con bé đến sân bay đón mẹ, đem mẹ đưa đến đây rồi mới rời đi"
Vương Nguyên quay người muốn xuống cầu thang tìm co, mẹ lại đem cậu giữ chặt.
"Đừng đuổi theo, con bé đem chuyện của các con đều nói cho mẹ rồi, nó không muốn con đi tìm nó, nên con bé sẽ không gặp đâu"
Vương Nguyên cắn môi, muốn nhịn xuống nước mắt, cậu không biết vì cái gì muốn khóc, có lẽ là những ngày này thuốc có tác dụng phụ, có lẽ là chứng kiến chính mình không tốt mà làm cho mẹ ở cái tuổi này rồi còn phải chịu khổ, cậu muốn như một nam nhân không để cho ai lo lắng, nhưng cậu làm không được, Vương Nguyên cần an ủi cần ôm cần yêu và cần được quan tâm, ngày xưa yêu đương như đem một lưỡi dao sắc bén nhất đao cắt ra cô đơn và bức bách của hiện tại thì cậu thừa nhận mình là một tên tội phạm. Lưu Chí Hoành nói không sai, tình yêu là đồ bỏ đi của người trẻ tuổi, nó sẽ nát trong thân thể. Vương Nguyên che mặt, muốn ngăn chặn tiếng khóc của mình.
Mẹ từ phía sau ôm lấy Vương Nguyên.
"Nguyên nhi, con làm sao vậy, con nói cho mẹ nghe, dừng dọa mẹ có được không, mấy năm nay con không có mẹ bên cạnh, mẹ chỉ sợ một mình con sống không tốt, com như thế nào lại như vậy, con như thế nào lại ra nông nỗi này, mẹ nhìn đau lòng, đau lòng quá"
"Mẹ, con rất khó chịu. . . Con thật sự rất khó chịu"
Cậu nhớ mang máng mẹ mình ôn nhu vỗ phía sau lưng của cậu, như khi còn bé từ phía sau ôm lấy cậu, mẹ nói xong chuyện khi còn bé, nói cậu béo vù vù lên, đi đường cũng bất ổn, một mực nhào qua nhào lại, ngã sấp xuống sẽ khóc, chỉ cần cho kẹo ăn, sẽ cười lên ngay, đợi đến lúc lên tiểu học, cũng không biết như thế nào chậm rãi mà gầy đi, ăn như thế nào cũng không mập, lo muốn chết, về sau cũng tùy, muốn ăn cái thì ăn, chỉ là cũng không thấy cao lên, người cũng càng ngày càng gầy, lại về sau lên trường cấp 3, lại về sau lên đại học, lại về sau. . .
Nói xong nước mắt lại chảy xuống, một mực ngóng trông con lớn lên, thật sự trưởng thành, lại muốn con chỉ ở thời điểm ngã sấp xuống, vươn tay để xuống mẹ ôm con, nói mẹ ơi, ở đây đau. . .
Vương Nguyên nghe đứt quãng, còn tưởng rằng là mình đang mơ, nửa đêm tỉnh lại, trông thấy bên cạnh là mẹ đang ngủ, mới biết được hết thảy đều không phải là tưởng tượng của mình, bên tai lại vang lên thanh âm của Tiểu Duy.
"Vì cái gì. . . Tại sao lại là tôi"
Vương Nguyên che lỗ tai, duỗi ra một tay đến tủ đầu giường tìm thuốc.
Động tác này đánh thức mẹ cậu, bà chứng kiến Vương Nguyên vặn mở nắp bình, bản năng phản ứng liền một nắm giật lấy.
"Con uống cái gì?"
"Mẹ, trả lại cho con"
"Không được, con nói cho rõ ràng"
"Thuốc cảm"
"Nói dối"
"Mẹ đưa cho con đi"
Vương Nguyên muốn cướp chai thuốc về , nhưng cái ảo ảnh kia lại ghé vào lỗ tai cậu khàn cả giọng kêu gào, Vương Nguyên chỉ có thể che lỗ tai đối với không khí nói thực xin lỗi thực xin lỗi là lỗi của anh.
Hành động như vậy triệt để đem mẹ cậu hù dọa, bà chỉ có thể ôm lấy Vương Nguyên, một bên khóc một bên hỏi cậu đến cùng làm sao vậy.
"Mẹ, con thật sự xin lỗi Tiểu Duy, con cho tới bây giờ không có yêu cô ấy, chưa từng yêu, con hiện tại mỗi ngày đều nghe cô ấy đang hỏi con, hỏi con tại sao phải như vậy, con phải uống thuốc"
"Nguyên nhi, con đến cùng làm sao vậy?"
"Mẹ, con cả đời chỉ yêu một người, con chỉ có thể yêu người đó, mặc kệ con có cố gắng như thế nào, con nghĩ rằng mình đã quên hắn, nhưng con làm không được, mẹ. . . con thật sự làm không được"
"Mẹ biết rõ, mẹ cũng biết, là mẹ sai, mẹ lúc ấy không nên dối gạt con"
"Cái gì?"
Mẹ Vương Nguyên như là hạ quyết tâm rất lớn, bà nhìn vào mắt cậu, nắm chặt lấy tay cậu.
"Mẹ biết, người đó là Vương Tuấn Khải có đúng không? Năm đó các con chia tay, là mẹ nói với thằng bé, lại để cho nó rời xa con, mẹ cùng thằng bé nói rất nhiều chuyện, nó nói nó sẽ cho con tương lai, nó sẽ cùng con kết hôn tại nước Mỹ, nhưng mẹ đã không thể tin tưởng. Con tha thứ cho mẹ có được không, mẹ không muốn đem hạnh phúc của con hủy hoại, mẹ chỉ sợ con đi nhầm một bước nhân sinh, thằng bé về sau gọi điện về nhà hỏi con thế nào, là mẹ gạt nó nói con không có việc gì, đều là con đã suy nghĩ kỹ rồi. Nguyên Nguyên, mẹ hiện tại đã hối hận, mẹ biết rõ chính mình sai rồi, con tha thứ cho mẹ có được không, con sẵn lòng cùng ai cùng một chỗ mẹ đều mặc kệ, mẹ không thể nhìn thấy con khó chịu, không uống thuốc nữa có được không, chúng ta đi tìm Vương Tuấn Khải có được không, các con quay lại cũng được, mẹ đều mặc kệ. . ."
Vương Nguyên một câu đều không có nói, nhìn tay của mình trong tay của mẹ, thời gian dần qua lại cầm lấy chai thuốc kia.
Cậu không nói lời nào, mẹ cậu chỉ có thể khóc, khí lực ngăn cản cậu đều không có.
Vương Nguyên vặn mở nắp bình, hướng trong miệng đổ hai hạt. Cậu bất luận hoàn cảnh gì cũng lãnh tĩnh, bất luận thời điểm nào cũng còn tuyệt vọng.
"Mẹ, con khong trách mẹ, người buông tay con là hắn không phải mẹ, con sẽ không tha thứ cho hắn, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho hắn"
Cậu lộ ra dáng tươi cười trong những ngày này, một bên dùng tay lau đi nước mặt trên mặt mẹ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro