Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 84

Vương Nguyên đổi lại chuyến bay, ngoài miệng nói rằng quá mệt mỏi nên muốn ngày mai lại đi tiếp, nhưng thực ra chỉ là vì tránh cùng Vương Tuấn Khải ở sân bay một lần nữa chạm mặt, tạm thời ở lại một khách sạn gần nhà Thiên Tỷ, sáng mai lại cùng hai người Thiên Tỷ bọn họ cùng một chỗ quay trở lại Trùng Khánh.



Cậu tắt đèn ở đầu giường, đối với Tiểu Duy giường bên cạnh nói ngủ ngon, trở mình, đưa lưng về phía cô.



Qua cửa sổ xuyên thấu hết quang ảnh, còn có thể ngẫu nhiên nghe được tiếng xe chạy, Viên Duy nhìn Vương Nguyên, cái bóng lưng mảnh mai cuộn mình ở trong chăn.



"Vương Nguyên, anh ngủ rồi sao?"



Vương Nguyên khẽ ừ, cách hai giây, lại nói một câu.



"Làm sao vậy?"



"Em. . . Em có thể sang ngủ cạnh anh được không?"



Cậu nhẹ nhàng a một tiếng, nhưng vẫn là ôn nhu nói "Được"



"Muốn gối đầu lên tay anh ngủ không?"



Tiểu Duy không có nói qua như vậy nhưng cậu lại chủ động đưa ra đề nghị như vậy, thụ sủng nhược kinh nhẹ gật đầu.



"Anh ngủ không được nề nếp cho lắm, có thể sẽ đá chăn,cuốn mền của em đi đó, em ngủ đi, em ngủ đi rồi anh ngủ sau"



Cậu cười, kéo chăn lên cho cô, như đối đãi với một đứa trẻ mà nhẹ nhẹ vỗ lưng cô.



"Vương Nguyên, em có thể hỏi anh một chuyện không?"



"Em hỏi đi"



"Anh và Vương Tuấn Khải, xem như triệt để đã xong sao?"



Cô vụng trộm liếc nhìn Vương Nguyên, lại đem đầu vùi xuống, không dám nhìn ánh mắt của cậu, cô cũng biết, Vương Nguyên sẽ trả lời thế nào.



"Nói thật nhé?"



"Ân"



"Thực xin lỗi, tạm thời anh vẫn chưa quên được người đó"



Tiểu Duy như là làm nũng giả vờ tức giận, đem đầu vùi đến trong chăn hừ một tiếng, sau đó chọc chọc eo Vương Nguyên.



"Anh không thể lừa gạt em mà"



"Được, vậy ngủ một giấc, ngày mai liền sẽ quên người đó"



Rõ ràng ngay từ đầu có thể nói ra lời nói dối động lòng người, nhưng là nếu như đối với cô không thật lòng, so với nói dối, phản bội mới càng là không thể tha thứ.



"Ngủ một giấc, ngày mai liền sẽ quên người đó"



Vương Nguyên trong lòng lại đem những lời này lặp lại một lần nữa, cậu không thể phản bội Tiểu Duy, chỉ có thể lựa chọn phản bội chính mình. Cậu muốn yêu cô, cậu phải yêu cô, cậu không thể nào lựa chọn. Vương Nguyên hiện tại trong đầu nhớ lại một lần nữa, cậu và Vương Tuấn Khải cùng một chỗ 5 năm, như một giấc mộng, một đoạn trải qua yêu thương rồi đau đớn, cuối cùng khi tỉnh lại trong ngực lại ôm một người khác.



Đem hắn trở thành một giấc mộng a, lúc thanh tỉnh sẽ trở thành một giấc mộng trong hoài niệm.



Vương Nguyên tại Trùng Khánh ngây người bảy ngày, Vương Tuấn Khải xin nghỉ ở nhà ngây người bảy ngày, vào cái ngày đó khi Vương Nguyên rời Trùng Khánh, Đỗ Tư Sanh tám giờ tối gõ cửa nhà Vương Tuấn Khải.



"Sao muộn như vậy còn sang đây?"



"Anh xin phép nghỉ nhiều ngày như vậy, lại không cho em liệc lạc với anh, em có chút lo lắng"



"Em ngồi đi, uống chút gì không?"



Cô ta như là một khách nhân, bị Vương Tuấn Khải đối tiếp như phương thức đối đãi với một người xa lạ đến thăm nhà lần đầu, hắn không biết khẩu vị cô ta yêu thích, cái nhà này ở bên trong cũng không có một điểm liên quan đến cô ta, nhưng mà hết thảy những điều này cô ta đã xem thành thói quen, hình thức tương kính như tân, mặc cho ai nhìn đều sẽ không nghĩ tới bọn họ coi như là hai người tình nhân kết giao một khoảng thời gian không ngắn.



"Làm sao anh lại biểu lộ nghiêm túc như vậy?"



Đỗ Tư Sanh cười cầm lấy cốc nước trong trên bàn, đưa tới bên miệng đang chuẩn bị uống.



"Tư Sanh, chúng ta vẫn là nên chia tay"



"Vì cái gì?" Cô ta buông chén nước, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.



"Chúng ta lúc trước là vì một sai lầm mà phải cùng một chỗ, lần này anh gặp lại được Vương Nguyên, lại để cho anh hiểu được một chuyện, anh từ lúc vừa mới bắt đầu kỳ thật đã rất rõ ràng, anh không có khả năng yêu mến bất luận kẻ nào trừ em ấy ra, à mà, chuyện của anh và Vương Nguyên. . ."



"Vương Tuấn Khải" Đỗ Tư Sanh có chút rối loạn trong đầu, bởi vì cô ta chưa bao giờ thấy qua bộ dạng Vương Tuấn Khải kiên định như vậy "Chuyện anh và Vương Nguyên em sớm đã biết rõ, em không quan tâm, em không quan tâm anh và cậu ta đã trải qua cái gì, em thật sự không quan tâm đấy, em không biết cậu ta nói chuyện gì với anh, nhưng là anh bây giờ, nói lời như vậy có thể là nhìn thấy cậu ta nên nhất thời kích động không có suy nghĩ kỹ càng, hơn nữa cậu ta hiện tại cũng có bạn gái, hai người làm sao có thể?"



"Không, Tư Sanh, anh đã cân nhắc rất rõ ràng, anh biết rõ anh hiện tại không có khả năng cùng cậu ấy cùng một chỗ nữa, nhưng dù cho là như vậy, anh cũng thật sự làm không được chuyện cùng với người không phải cậu ấy cùng một chỗ, lại tiếp tục như vậy, cũng chỉ là chịu trách nhiệm đối với em, chuyện lúc ban đầu anh thật xin lỗi, gây ra tổn thương cho em cũng không thể ngờ đến, nhưng nếu tiếp tục như vậy, sẽ chỉ làm cho em tổn thương càng thêm sâu sắc, lúc trước anh xem em trở thành vật thay thế Vương Nguyên nên mới phạm sai lầm, anh không thể cả đời, đều đem em trở thành vật thay thế cho Vương Nguyên được. . ."



"Em sẵn lòng, em nguyện ý làm vật thay thế cho người khác, thật sự không sao, thật sự. . ."



"Tư Sanh, em biết anh không thể làm như vậy, chúng ta chia tay đi"



Lời nói của Vương Tuấn Khải, không có lựa chọn thương lượng, đây là quyết định mà hắn đưa ra, cô ta không có tư cách có đồng ý hay không, chỉ là tiếp thu thông tri mà thôi. Trận này không minh bạch yêu đương, cứ tưởng mọi chuyện đã thuộc quyền sắp đặt trong tay của Đỗ Tư Sanh, nhưng thực tế từ lúc vừa mới bắt đầu, toàn bộ đều do Vương Tuấn Khải một người nắm giữ.



Đến tột cùng tại sao, muốn lừa mình dối người đưa hắn nhốt tại bên cạnh mình? Đỗ Tư Sanh nhắm mắt lại hỏi chính mình.



"Đơn xin từ chức anh ngày mai sẽ đưa đến, mấy ngày nữa anh sẽ trở về nước Mỹ, bất quá cũng không định đi tìm em ấy, anh ta sẽ đi đến những thành phố khác, không quấy rầy cuộc sống của em ấy. . ."



Vương Tuấn Khải tự quyết định, giống như một vị quốc vương cao ngạo mà tuyên cáo, cùng cô ta cùng một chỗ, từ lúc vừa mới bắt đầu đã giống như một nghĩa vụ không tình nguyện, mà bây giờ, cho dù là thẳng thắn đối mặt với thất bại chuyện đã mẻ lại sứt, cũng còn hơn yêu đương ngụy trang.



"Vương Tuấn Khải, em không hiểu, thật sự không hiểu"



Đỗ Tư Sanh che mắt, thời điểm đưa tay xuống thì nước mắt đã tràn mi.



"Em yêu anh mười năm, vì cái gì kết quả vẫn là so ra kém với Vương Nguyên đã bỏ anh mà đi, vì cái gì, vì cái gì anh biết rõ không có khả năng, lại tình nguyện chính mình cô độc một mình cũng không muốn cùng em cùng một chỗ, vì cái gì?"



"Mười năm?" Vương Tuấn Khải có chút nghi hoặc, bọn họ cùng một chỗ, cho dù theo lần thứ nhất gặp mặt tính lên, cũng không quá khoảng thời gian 4, 5 năm, tại sao lại nói là mười năm.



"Đúng vậy a, anh không nghĩ tới sao, không biết nên nói anh có trí nhớ quá kém hay nên nói là cố ý giả ngu, chúng ta đã từng học chung trường cấp 3, em ở trường cấp 3 liền thích anh, vì anh, em không thi vào trường đại học mà em yêu thích, vì anh, em không có xuất ngoại du học, vì anh, em làm hết thảy mọi chuyện để thu hút sự chú ý của anh, kết quả là, trong lòng anh vĩnh viễn là Vương Nguyên. Vương Nguyên có cái gì tốt, bất quá cũng chính là một nam hài tử bình thường, cậu ta không bằng anh một phần ngàn vạn, cậu ta căn bản không xứng với anh"



Vương Tuấn Khải chỉ là đối với những câu nói này biết được thân phận "Bạn học cũ" đã có như vậy một cái chớp mắt kinh ngạc, rồi sau đó lại đem toàn bộ chú ý đến chuyện cô ta đề cập tới Vương Nguyên.



"Em ấy sao lại không xứng với anh, em không hiểu em ấy"



"Vì cái gì? Vì cái gì anh đối với mười năm của em không hề hứng thú, Vương Nguyên. . . Vương Nguyên Vương Nguyên, đầy đầu anh đều là cậu ta, em đã cố gắng như vậy, em làm cho hai người các anh chia tay, em cho rằng chỉ cần cho em một cơ hội đứng ở bên cạnh anh, anh tự nhiên sẽ lựa chọn em. . ."



"Anh cùng cậu ấy chia tay, không phải là lỗi của em, là anh, anh đem tất cả áp lực đều đặt lên cho em ấy"



Đỗ Tư Sanh trào phúng cong khóe miệng, nước mắt của cô ta đã không phát ra nổi một chút tác dụng, cần gì ở trước mặt hắn ra vẻ nhu nhược nữa. Chuyện cho tới bây giờ hắn lại vẫn như là sống ở thế giới cổ tích không rõ ràng tình huống, người  này nhìn như nam nhân trưởng thành, thực ra nội tâm vẫn còn duy trì suy nghĩ lương thiện đẹp đẽ về mọi người. Thậm chí tại một khắc này, cũng vì vậy đối với hắn sinh ra tâm tình đồng tình.



"Vương Tuấn Khải, lời nói đều đã nói đến đây rồi, tôi cũng không sợ nữa. Vì cái gì anh lại ngây thơ như vậy, anh nghĩ mọi người đều giống anh cứ thích bị động mà chờ đợi hay sao? Anh cho rằng chúng ta cùng một chỗ cũng chỉ là ngẫu nhiên sao? Vương Nguyên cùng anh nói chia tay, là tôi khiến cậu ta, là tôi đó!"



"Cái gì?"



Vương Tuấn Khải nhíu mày, về chuyện chia tay, hắn cho tới bây giờ không muốn hiểu đến loại khả năng thứ hai, càng không có khả năng đoán được Đỗ Tư Sanh sẽ ở trong đó cản trở, nhịp tim trong lồng ngực hắn bắt đầu mãnh liệt chuyển động, đối với sự việc muốn lập tức được phơi bày như vậy, khó có thể ức chế nội tâm của hắn kích động.



"Anh không nghĩ tới sao? Hả? Ngày đó anh cùng cậu ta cãi nhau đúng không, tôi tới tìm anh, vừa lúc ở dưới lầu đụng phải cậu ta, tôi lái xe, dẫn cậu ta đến trường cấp 3 của chúng ta, nói cho cậu ta biết chúng ta đã sớm quen nhau, nói cho cậu ta biết anh đã sớm không yêu cậu ta, anh duy trì ở bên cậu ta, chỉ có điều đang đợi cậu ta nói chia tay, Vương Nguyên ngay từ đầu còn không tin, nói thật tôi cũng không nghĩ tới sẽ dễ dàng như vậy, cậu ta thật sự gọi điện thoại hỏi anh, anh thật đúng như vậy đáp ứng. Đây là Thượng Thiên an bài, là ông trời cho tôi cơ hội, anh và cậu ta vốn chính là không có khả năng đó. . ."



"Đỗ Tư Sanh"



Ánh mắt của hắn biến thành âm trầm, hắn rất ít khi gọi cô ta tên đầy đủ, huống chi là ngữ khí trầm thấp như vậy. Kết giao hai năm, cô ta thấy được hắn bộ dạng mềm yếu, bộ dạng kiên cường, bộ dạng ôn nhu, bộ dạng lạnh lùng, duy chỉ có không nhìn thấy, bộ dạng tức giận của hắn.



"Làm sao, hiện tại chuyển sang trách tôi? Muốn trách thì trách Vương Nguyên bản thân cậu ta quá mềm yếu, nói cái gì tin cái nấy, chỉ mấy câu có thể đem cậu ta đánh tan, thật đúng là ngu xuẩn, anh cũng không so với cậu ta tốt hơn bao nhiêu, tôi nói anh cưỡng gian tôi anh cũng tin rồi hả?"



Vương Tuấn Khải đem giơ lên, hắn mấp máy miệng, đem năm ngón tay mở rộng nắm trở thành quyền, lại run rẩy lần nữa mở rộng ra.



"Làm sao vậy, muốn đánh tôi? Cái này thật không phù hợp với tác phong thân sĩ trước sau như một của anh a?"



Vương Tuấn Khải nhìn cô ta, tuy nhiên không nói một lời, trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ. Đỗ Tư Sanh có chút sợ, cũng không dám nói nữa trách kích động hắn thêm.



Hắn đem tay chậm rãi dời về phía mặt của cô ta, Đỗ Tư Sanh một cử động nhỏ cũng không dám, dùng ánh mắt còn lại theo sau tay của hắn, sợ hãi nuốt nước miếng một cái, lại kiên định xem Vương Tuấn Khải quay trở lại, hắn đã tổn thương Vương Nguyên, ngược lại là muốn nhìn, phải hay là không còn dám lại tổn thương một lần nữa.



Tay của Vương Tuấn Khải, đem miệng của cô ta chặn lại.



"Tôi không muốn trong miệng của cô, gọi ra cái tên Vương Nguyên bất kỳ lần nào nữa."



Hắn đứng lên, mở cửa ra, đuổi cô ta ra khỏi nhà một cách im lặng.



"Dù cho anh không muốn cùng tôi cùng một chỗ, anh cùng cậu ta cũng không có khả năng rồi, cậu ta đã có bạn gái của mình, anh thấy rồi đó, cậu ta hiện tại rất hạnh phúc."



Đỗ Tư Sanh tại cửa ra vào, quay đầu lại nói với Vương Tuấn Khải câu cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro