Chương 82
Vương Nguyên nói mình không thể nào nhanh như vậy mà quên hắn, thậm chí gần đây cũng vẫn không có biện pháp bỏ đi thói quen mỗi ngày ở đây mà đợi, cậu không trông cậy vào sự thông cảm của Viên Duy, thế nhưng cậu nghĩ chí ít cậu đối với cô hoàn toàn là thật lòng.
Cô nói không sao.
"Cứ cố gắng nói với chính mình 'Nhất định sẽ có cách quên hắn, phải quên được hắn', ngược lại sẽ không thể quên được a, thuận theo tự nhiên là tốt nhất, nghĩ muốn đi nơi nào cũng không sao a, nơi nào với em mà nói cũng đặc biệt có ý nghĩa, rốt cuộc anh nói cho em chỗ đó đi! Điều này rất quan trọng, em cũng không hy vọng anh quên mất a, hai người cùng một chỗ, sau đó cũng sẽ có rất nhiều kỉ niệm rất có ý nghĩ đi! Nếu như nói đó là một bức tường, thì hai người chúng ta ở đây cùng nhau nỗ lực vượt qua quá khứ a, em nhìn vậy thôi chứ rất lợi hại! Anh hãy tin tưởng em!"
Nhìn hình dạng cô gái này cười rộ lên không giống với Vương Tuấn Khải, không có vẻ non nớt của hai răng nanh nhỏ lộ ra, mà là lúm đồng tiền hai bên má ngọt ngào. Cô sẽ luôn luôn đứng ở trên lập trường của vấn đề mà Vương Nguyên lo lắng, có thể dùng lí do lạc quan như vậy thoái thác không cho Vương Nguyên lo nghĩ gánh vác.
Vương Nguyên biết mình không có biện pháp để có thể dễ dàng thay đổi, tỷ như trước mắt là cô nói, chỉ cho cô ấy nơi chứa đựng nhiều kỉ niệm của hai người, đối với người yêu mà nói là quan trọng bao nhiêu. Trong đầu lại hiện lên bờ sông năm ấy, vẫn mông lung hai mắt đẫm lệ ngây ngô, cùng hắn ôn nhu thì thầm lời hứa hẹn.
Vương Nguyên xoa xoa đầu cô nói Tiểu Duy, có thể gặp em sớm một chút thì tốt rồi.
Cô mỉm cười nói "Sớm hơn? Trước người kia luôn sao?"
Vương Nguyên chần chờ một giây, không có gật đầu, chỉ là cười. Cô giả vờ tức giận nhón chân lên bóp mặt của Vương Nguyên, nói "Anh không thể vì em mà nói dối một câu 'Ừ' sao a!"
Cậu nói ừ ừ ừ, từ lần sau sẽ như vậy.
Một khắc kia, cậu cảm giác mình, từ khi nào, đã học theo cách yêu thương của Vương Tuấn Khải. Cậu so với Vương Tuấn Khải trong giấc mơ của mình, trở nên cùng hắn càng ngày càng giống nhau.
Vào mùa đông cậu sẽ đem khăn len của chính mình choàng vào cổ của Tiểu Duy Duy, khi trời mưa nhưng không mang theo ô cũng sẽ dùng áo khoác của mình đem đến che cho cô, cậu sẽ gọt táo trước sự ngạc nhiên của cô khi cô bị bệnh, cũng sẽ ở nhà hàng, nếu cô nói không thể ăn, liền đem đĩa của mình đổi cho cô.
Chỉ có điều hiện tại Vương Nguyên vẫn tạm thời chưa thể tiếp nhận hôn môi, tối đa chỉ có thể dùng miệng đụng vào trán, Vương Nguyên rốt cuộc đúng chuẩn bạn trai mẫu mực, cậu làm hết thảy mọi điều mà hắn đã từng làm cho cậu khiến cậu cảm thấy hạnh phúc, cho nên cậu mới học hình dạng người kia, và nhận được lời tán thưởng từ cô.
"Vương Nguyên, anh thực sự rất là ôn nhu, rất biết chăm sóc người khác"
"Phải không? Ngược lại là em một mực chiều ý anh, cảm ơn"
Cậu vuốt đầu của cô, cô có chút mệt nhọc, Vương Nguyên để cô tựa ở vai chính mình, bản thân lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe buýt, cây cối và xe cộ trên đường thoáng qua, cậu hồi tưởng ngày hôm nay, rõ ràng đáp ứng cùng Viên Duy hảo hảo đi chơi, nhưng cậu lại dừng bước ở trước cửa giáo đường kia, cậu muốn cùng cô đi vào, hay Vương Nguyên biết là cậu nên đi vào với cô, thế nhưng cậu không làm được.
Cậu ghì chặt lấy trán mình, nói qua một chút, từ ngày đó trở đi, cậu đã bắt đầu tin tưởng vào thượng đế, đem tất cả yêu hận giao cho số mệnh dẫn dắt, hứa nguyện, chính là ở giáo đường này cùng hắn cử hành hôn lễ.
Lúc cùng Tiểu Duy ở một chỗ, những kí ức đã bị vùi lấp này cứ lần lượt xông lên đầu. Vương Nguyên không muốn thừa nhận, cứ như vậy bị hồi ức chiếm trọn đại não mà cảm thấy tội lỗi. Cậu phản bội Vương Tuấn Khải, phản bội cả cuộc đời với lời hứa, cho dù là Vương Tuấn Khải có lỗi trước, cho dù hắn có hạnh phúc mới còn sớm hơn cậu một năm.
Thế nhưng chẳng lẽ cả đời này, lại bị kí ức trong năm năm kia cướp đoạt tất cả hạnh phúc sao? Cậu không thể mỗi lần đều dừng bước trước giáo đường này, cũng không thể mỗi lần đều ở trên bờ biển ngẩn người ra, không thể cả đời đứng tại căn phòng tối kia cầu khẩn rằng hắn sẽ trở về. Chuyện xưa cũng đã kể, ngay cả mình cũng bắt đầu thấy chán ghét, như là đắp nặn nên một bộ phim bi tình mà bản thân mình là vai chính, sẽ có bao nhiêu người xem cảm thấy thú vị.
Nhưng có một số việc cậu phải đối mặt.
Ở Mỹ học hai năm, Vương Nguyên chưa có trở về nhà, lúc tốt nghiệp du học sinh hầu như đều lựa chọn về nước, Tiểu Duy có người thân ở Mỹ, ở lại nước Mỹ không là vấn đề gì. Vương Nguyên nói muốn thử sức một chút, đem hơn mười cái hồ sơ phân phát khắp nước Mỹ, mà cậu thật sự đã tìm được công việc. Ông chủ người Trung kia thậm chí còn giúp cậu xin visa, lý do mà người kia giúp cậu so với trong tưởng tượng càng không thể tin được.
"Cháu có chút giống con ta"
Vương Nguyên nhìn lên bảng tên.
"Paul Wang"
Ông ấy rất kiệm lời, nhìn ra được là một người đàn ông vì gây dựng sự nghiệp mà không lưu ý đến gia đình. Vương Nguyên lựa chọn im lặng, chủ động nhắc tới chuyện đã qua của cậu và Vương Tuấn Khải, là chuyện mà người ngu ngốc mới làm. Trời cao cứ một lần rồi một lần cho cậu khảo nghiệm, làm cho cậu vô pháp thoát khỏi thế giới nơi có bóng hình của Vương Tuấn Khải, chỉ là muốn cảm thán thế giới này quá nhỏ, cư nhiên lại vào phải công ty của phụ thân Vương Tuấn Khải làm việc, nhưng cũng thật mỉa mai, cho dù gần người nhà hắn như vậy, cũng không có cách nào có thể nhìn thấy hắn, có lẽ hết thảy đều là do số phận đã định sẵn.
Nghe bạn bè của hắn nói, mấy năm này hắn chưa từng quay về nước Mỹ.
Lúc công việc của Vương Nguyên được xác định, cậu quyết định về nước thăm mẹ một lần. Ở nước Mỹ hai năm, chưa một lần về nhà, mẹ chưa hề nói qua một câu trách cứ, Vương Nguyên ở trong điện thoại có đề cập qua một lần, cậu muốn ở lại nước Mỹ, có dự định di cư, sau đó cũng muốn bảo lãnh ba mẹ qua, mẹ cậu cũng nói được tùy con, thế nhưng chớ đem tất cả nghĩ dễ dàng như vậy, hai năm nữa mẹ và ba con đều sẽ về hưu, nếu như ba con đồng ý, đến lúc đó hãy tính tiếp. Mẹ nói cái gì cũng là một bộ dễ dàng, cũng là không muốn để cho Vương Nguyên lo lắng, cậu một mình ở nước Mỹ đã rất khó khăn, sao có thể để cậu vì chuyện gia đình mà phiền lòng. Nhưng chỉ có nhắc tới một điểm, vẫn còn có chút cẩn cẩn dực dực.
"Nguyên Nguyên. . . Tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa"
"Mẹ, con biết, con có bạn gái rồi"
"Có lúc nào? Sao không nói với mẹ?"
"Mới cùng một chỗ chưa được bao lâu"
"Dáng dấp ra sao, người ở nơi nào a, lớn tuổi hay nhỏ tuổi hơn con?"
"Mẹ. . . Con tốt nghiệp xong trở về một chuyến, nếu như còn cùng một chỗ, con đem cô ấy cho mẹ xem một chút là được rồi"
"Ai nha. . . Con chính là chê ta hỏi nhiều, phiền phức đúng không, con ở bên đó nhớ chú ý thân thể, ở nhà mọi thứ đều tốt con không cần lo lắng, lúc trở về nhớ gọi điện cho mẹ, mẹ ra sân bay đón con"
"Đã biết, ở nhà hiện tại đã tối rồi a, đi ngủ sớm một chút, lần sau con lại gọi điện cho mẹ"
Cậu vội vã cúp điện thoại, không muốn cùng mẹ nhiều lời, nói nhiều sẽ cảm thấy nhớ nhà, nhớ khí hậu nóng bức ở Trùng Khánh, nhớ đến những tầng nhà cao chót vót, nhớ căn phòng của mình bày đầy thú bông trên giường, nhớ ba mẹ, đương nhiên, cũng nhớ hắn.
Cậu đem dự định về nói cho Viên Duy, về một tuần, nếu cô đồng ý, cậu sẽ cùng Viên Duy về Trùng Khánh, nếu không đồng ý cũng không sao, cậu biết chuyện này có chút ép buộc.
"Không có việc gì, ba mẹ em cũng muốn đi Trùng Khánh chơi, em đưa bọn họ đi du lịch là được rồi"
Bay đến Bắc Kinh trước, Vương Nguyên muốn gặp Lưu Chí Hoành và Thiên Tỉ một chuyến, ở Bắc Kinh cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó bay về Trùng Khánh, hai người bọn họ nghe nói Vương Nguyên trở về, liền bỏ hết mọi công chuyện ra sân bay đón cậu, ăn một bữa cơm, sau đó cùng nhau quay về Trùng Khánh vài ngày, hai người bọn họ hiện tại mở một công ty nhỏ, văn phòng gồm có ba đến bốn phòng, nhân viên tính luôn cả hai người là sáu người, ba của Thiên Tỉ lúc đầu không đồng ý, đặc biệt bị tin tức Thiên Tỉ bị đuổi học có chút chọc tức, thế nhưng sau lại nghe nói ngầm giúp bọn họ đả thông không ít người, còn dẫn người "đầu sỏ" gây nên chuyện đuổi học của Thiên Tỉ - Lưu Chí Hoành, đến nhà ăn xong vài bữa cơm.
Ba người tái hợp, là hôm nay, tại sân bay quốc tế thủ đô Bắc Kinh.
Lưu Chí Hoành nhìn bảng, máy bay hơi trễ, so với thời gian dự tính chậm nửa giờ, cậu nhìn lên bảng thông báo, chuyến bay của Vương Nguyên đã đến. Lối ra lục tục xuất hiện bóng người, hình như là các chuyến bay khác cũng cùng đáp xuống, Lưu Chí Hoành ngày hôm qua còn chuẩn bị đem một tờ giấy các-tông viết ra thân phận lão tổng công ty của mình, còn viết lên tên Vương Nguyên giơ tấm bảng này đi đón máy bay, liền bị Dịch Dương Thiên Tỉ quả quyết bác bỏ.
"Cậu xem, nhiều người như vậy, đã nói là nên cầm bảng mà"
"Thôi đi, chẳng lẽ Vương Nguyên thấy cậu sẽ tránh đi nói 'Người này là ai, không quen a' sao?"
Dịch Dương Thiên Tỉ bắt chước giọng của Vương Nguyên, cười nhìn ánh mắt ghét bỏ ánh mắt của Lưu Chí Hoành.
Lưu Chí Hoành nói Nguyên của chúng ta mới sẽ không như vậy, trong ba người chúng ta chỉ có cậu là nghiêm túc nhất, bất quá cũng là. . . lưu manh giả danh trí thức mà thôi.
Hai người tán gẫu, Dịch Dương Thiên Tỉ vừa nhấc mắt, Vương Nguyên đã xuất hiện ở cửa ra, Lưu Chí Hoành phất tay một cái nói 'bên này bên này'.
"Ai nha, người đó, Viên Duy đâu?"
"Cô ấy đi ở sau. Thế nào, hai năm không gặp, có muốn hay không ôm một cái?"
Vương Nguyên đem túi trên tay để xuống dưới đất, cùng Lưu Chí Hoành ôm một cái.
"Tiểu tử cậu, ăn nhiều cánh gà burger như vậy cũng không có béo lên chút nào"
"Cậu lúc đó chẳng phải, khổ cực như vậy một chút cũng không ốm xuống sao?"
Dịch Dương Thiên Tỉ ở bên cạnh cười.
"Còn có tôi đâu?"
Vương Nguyên nhảy một bước đến trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ, ôm chặt lấy cậu ta.
"Cám ơn cậu, ý tớ là, cú đấm đó"
"Còn mấy cái nữa, để coi tùy lúc"
"Ai nha, đó là bạn gái cậu hả?"
Lưu Chí Hoành cười chỉ vào cửa ra, một giây kế tiếp dáng tươi cười bỗng nhiên ngừng lại.
Vương Nguyên quay đầu lại, ở hướng Viên Duy vẫy tay với cậu.
Phía sau Viên Duy, giữa biển người đông đúc, còn có một nam nhân đẩy xe hành lí, cùng một nữ nhân bên cạnh nắm chặt lấy cánh tay hắn.
Giày da màu đen, quần tây trang vừa người, áo sơ mi trắng, cà- vạt hoa văn đơn giản.
Tóc ngắn màu đen, tóc mái hơi che khuất lông mày, sống mũi cao, sắc môi nhợt nhạt, còn có cặp mắt đào hoa như có nước kia.
Trong nháy mắt hắn nhìn thấy Vương Nguyên, miệng hơi mở ra, nhưng không có phát ra tiếng, thậm chí vô pháp điều chỉnh bước chân đi tới trước mặt cậu.
Trên tấm biển phía dưới chỗ hiển thị chuyến bay của Vương Nguyên, là cùng giờ hạ cánh của chuyến bay từ Luân Đôn đến Bắc Kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro