Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 80

Lúc Vương Tuấn Khải đang cùng bằng hữu nói chuyện điện thoại, đối phương bỗng nhiên nói tới một câu.



"Ngày đó ở trên đường, cậu đoán xem tớ đã gặp ai nào? Người cũ của cậu, Vương Nguyên! Cùng với bạn gái của cậu ấy cùng một chỗ a"



Giọng điệu làm sao lại như vậy.



Hắn chẳng bao giờ chủ động hỏi qua tin tức của Vương Nguyên, bởi vì hắn cảm thấy mình không hề có tư cách để quan tâm cậu. Coi như là số phận gây nên chuyện, lỗi lầm của hắn năm đó hiện tại đã trở thành Vương Nguyên cùng với bạn gái ở bên nhau hơn một năm, hắn đem chuyện đồng ý gặp gỡ Đỗ Tư Sanh trở thành sự chuộc tội lớn nhất, còn lại hết thảy âu yếm đều lảng tránh cự tuyệt, hắn cho rằng dần dần nữ nhân kia cũng sẽ buông tha, thế nhưng cô không có, cô làm cho Vương Tuấn Khải cứ mãi áy náy, cứ mãi cảm thấy hổ thẹn, luôn luôn cảm thấy mâu thuẫn mà nói chuyện, đặc biệt cô đối mặt với sự lãnh đạm của hắn vẫn duy trì sự thông cảm và ý tứ bao dung, điều này làm cho Vương Tuấn Khải càng thêm hối hận về hành động của mình, vẫn muốn buông tay rồi lại không muốn lần thứ hai làm cô thương tổn.



Dù sao cô trong mắt hắn, vẫn là một nữ nhân tốt.



Sau khi cúp điện thoại, hắn đem cửa phòng khóa trái, mặt không thay đổi ngồi ở trên ghế, cầm bút lên trong tay, viết nguệch ngoạc trên giấy. Vương Nguyên đã từng là nguồn cảm hứng của hắn, hắn dùng họa bút đơn giản ghi chép xuống từng giọt từng giọt kỉ niệm của hai người, mà hôm nay nghe được cậu ở một thành phố khác cuối cùng cũng đã vứt bỏ quá khứ và có một cuộc sống mới, cho dù muốn cầm bút viết nên, lại không có cách nào hạ thủ.



Kỳ thực chuyện vứt bỏ người kia mà đi, người đầu tiên là chính hắn, hắn một mình đi Anh Quốc trước, hắn có bạn gái mới trước, hắn có một cuộc sống an nhàn bình thường trước, sở dĩ cũng đã định trước, hắn cảm thấy hối hận vì lựa chọn ngày đó. Xé đi tờ giấy, cuối cùng lại vô thức viết xuống một câu "Will you marry me".



Hắn là người không thể chung thủy với tình yêu kia trước, cho dù là sai khi trở thành người khác, thân thể của hắn tiếp nhận nữ nhân khác, điều này làm cho Vương Tuấn Khải không thể trách Vương Nguyên, không thể đem thống khổ đến tê tâm liệt phế biến thành oán giận mềm yếu như đối với Vương Nguyên năm đó. Hắn thúc ép chính mình tin tưởng mình vẫn như cũ cao thượng vĩ đại, chỉ cần Vương Nguyên hạnh phúc vui vẻ, nên triệt để buông tay đoạn tuyệt tất cả liên hệ, thế nhưng nghĩ đến thời gian phí phạm đến cuối đời, lại không cách nào giữ được người mình yêu nhất vào trong ngực, đối với một nam nhân, đây thực sự là thất bại lớn nhất. Cho nên hắn lựa chọn im lặng, hắn không cự tuyệt Đỗ Tư Sanh kéo tay mình, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra hành động nắm tay thân thiết, hắn không cự tuyệt đối phương đợi sau khi hắn ngủ sẽ đến nằm bên cạnh hắn, sau đó nửa đêm sẽ rời khỏi giường đi đến phòng khác một mình dựa vào hồi ức mà ngủ.





Sau khi Dịch Dương Thiên Tỉ về nước trong một tháng, có chuyện xảy ra.



Cậu ta hỏi Vương Nguyên có ước mơ hay không, những lời này cũng là hỏi chính mình. Ước mơ là cái gì? Khi còn bé muốn thay đổi ưu tú hơn, trưởng thành muốn thay đổi tự do, lúc đã lớn, nguyện vọng trái lại thay đổi hư vô mờ mịt, đã từng lấy vũ đạo trở thành tất cả của chính mình, rốt cục đến lúc tự do làm việc mình thích, lại bắt đầu nghĩ tình yêu bất quá cũng chỉ là yếu tố kèm theo mà thôi. Thiên Tỉ ở đại học, bằng hữu tốt nhất là hai người này, Vương Nguyên, còn có Lưu Chí Hoành.



Tính cách bất đồng, phương thức nói chuyện bất đồng, cách nhìn vấn đề lại càng không giống nhau, mà điều bất đồng lớn nhất, chính là cả hai người họ đều có ước mơ.



Lưu Chí Hoành nói sau này muốn chính mình tự thân xây dựng sư nghiệp, người trẻ tuổi, chính là muốn liều mạng đi khám phá, cả đời ở Trùng Khánh coi chuyện gì xảy ra, tốt xấu gì cũng phải đi đến thủ đô lăn lộn vài vòng, cho dù không làm được một thanh niên thành công ở Bắc Kinh, thì cũng phải đến Bắc Kinh có một đoạn chuyện tình.



Vương Nguyên nói sau này muốn cùng Vương Tuấn Khải cùng một chỗ, hai người sang Mỹ dốc sức đi làm mấy năm, chờ hắn lấy được thẻ xanh, sẽ đi làm giấy chứng nhận kết hôn và nhận con nuôi, người một nhà chu du thế giới, đời này chính mình yêu người mình yêu và người  yêu mình, là đủ rồi.



Mà thực tế thì Lưu Chí Hoành ở Bắc Kinh làm thêm ở tiệm đồ ăn dưới tầng hầm, cộng sự dần dần bỏ đi, kỹ năng không cho phép, sức lực dần dần hao mòn, người so với trước đây cũng uể oải hơn. Vương Nguyên một mình ở nước Mỹ trải qua sinh hoạt độc thân uể oải, cùng một đám người vô học suốt đêm mở party vui đùa, đối với chuyện tình cảm chính là tùy ý chơi một trò chơi với nhau, lãng phí tinh thần và thân thể của mình, và vĩnh viễn cùng người kia một năm không hề liên lạc.



Chỉ là con đường theo khuôn phép cũ mà đi tới điều người ta gọi là ưu tú, Dịch Dương Thiên Tỉ bỗng nhiên bắt đầu tỉnh ngộ lại ý nghĩa của ước mơ.



Mơ ước, từng để cho hai người kia vui vẻ như vậy, mà bây giờ lại để cho bọn họ thống khổ như vậy, thế nhưng vì sao còn muốn duy trì đến mức này.



Lưu Chí Hoành một mình quyết tâm không trở về Trùng Khánh, cậu ấy nói với Thiên Tỉ rằng không có tiền mua vé xe, là lừa gạt. Vương Nguyên đùa bỡn tình cảm lãng phí sinh mệnh, là bởi vì không muốn chăm chú nỗ lực, tất cả vẫn ôm trong ngực khả năng mọi chuyện sẽ trở về như cũ.



Dịch Dương Thiên Tỉ sợ hãi ước mơ, bởi vì ước mơ này tàn nhẫn làm hao mòn thể lực, từng chút từng chút hao tổn tinh thần, rõ ràng lúc thống khổ nhất lại như đắm chìm trong huyễn tưởng mà vui vẻ, lại có thể nắm chặt ta, làm cho ta không có cách nào chạy trốn được.



Giống như bây giờ, Thiên Tỉ đã bắt đầu hướng tới loại đau khổ này rồi. Cậu ta nhớ lại năm đó trước khi ngủ, từ phía giường đối diện truyền tới thanh âm của Lưu Chí Hoành, nói chuyện về ước mơ, nói chuyện về bằng hữu, nói chuyện lên đại học có thể quen biết cậu thật tốt, tự mình nói một tràng kích động, cũng không biết có nghe được câu trả lời của Dịch Dương Thiên Tỉ hay không.



"Cùng cậu xây dựng sự nghiệp, được."



Đêm hôm đó trong nháy mắt giơ nắm tay lên đánh Vương Nguyên, Thiên Tỉ hạ quyết tâm, về nước. Đi nước Mỹ học tập vốn cũng không phải là bản tâm của cậu, sự hiện hữu của cậu cũng không giúp được Vương Nguyên, thậm chí cậu mà im lặng sẽ làm Vương Nguyên yên tâm thoải mái, như là chiếm được sự cam chịu của bằng hữu mà tiếp tục gây chuyện.



Vương Nguyên hỏi vì sao Thiên Tỉ lại quyết định như vậy, cậu nói, tôi muốn đi giúp Lưu Chí Hoành.



"Bởi vì ước mơ của cậu ấy, cũng là ước mơ của tôi"



Vương Nguyên không nói gì, Dịch Dương Thiên Tỉ phải về nước,có nghĩa là từ nay về sau Vương Nguyên có thể so với hiện tại tự do hơn, trước mắt sẽ gặp phải nhiều sự lựa chọn hơn, cậu thậm chí có thể đem nữ nhân mang về nhà, hoặc là, bắt đầu cuộc sống mới.



"Cậu yên tâm, lời đều đã nói, nếu như cậu qua đêm nay vẫn còn giống như trước, tôi và Lưu Chí Hoành sẽ cùng nhau bay về đánh cậu"



Vương Nguyên cười cười, cậu nói không nên lời hứa hẹn phải sống thật tốt, thế nhưng trong lòng, không muốn có lỗi với hai người bằng hữu này của cậu.



"Hai người các cậu lăn lộn được rồi, đừng quên tớ là được a"



"Nói lời vô ích"



Dịch Dương Thiên Tỉ về tới Bắc Kinh, Lưu Chí Hoành cho là cậu ta chỉ là trở về vui đùa một chút, không nghĩ tới cậu dĩ nhiên đã nghỉ học.



"Cậu còn dám quay về Bắc Kinh, gặp ba mẹ cậu còn không phải chịu đòn nhận tội mới là lạ a"



Lưu Chí Hoành mới ở Bắc Kinh một mình hơn một năm, nhưng nói tiếng Bắc Kinh so với Dịch Dương Thiên Tỉ còn lưu loát hơn.



"Hay để tôi đi với cậu đi, có gì tôi chịu tội phụ cậu, cậu xem có được không?"



"Cậu thật ngốc"



Hai người vào lúc ban đêm cùng một chỗ sóng vai, thật giống như thời gian trước không buồn không lo ở đại học, Dịch Dương Thiên Tỉ đem tình trạng của Vương Nguyên nói với Lưu Chí Hoành một chút, Lưu Chí Hoành quả nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên gọi điện thoại cho Vương Nguyên.



"Tiểu tử này, còn dám đi hẹn hò đùa giỡn? Xem tôi không mắng nó một trận"



"Ai nha, cậu ấy kỳ thực cũng chỉ là nói miệng một chút thôi, sẽ không làm thật"



"Cậu ấy rốt cuộc muốn như thế nào a?"



"Cậu còn không biết?"



"Không biết"



"Nói cách khác, chính là chờ Vương Tuấn Khải hồi tâm chuyển ý. Lúc chia tay mặc dù là Vương Nguyên nói, Vương Tuấn Khải không hỏi một tiếng lý do, mấy ngày sau thì có bạn gái, theo như tính cách của Vương Nguyên, cậu ấy có thể nuốt xuống khẩu khí này sao, thật giống như rõ ràng là bị người ta vứt đi, vừa quay đầu lại bị mắng một câu 'Con mẹ nó ngươi nhìn cái gì vậy', nếu là cậu, cậu có chịu được không? Mà không đúng rồi, tôi đây đưa ra ví dụ không thỏa đáng rồi, cũng lược bỏ một chút quay đầu lại liếc mắt nhìn đơn giản như vậy, Vương Nguyên a, tình cảm bỏ ra nhiều lắm, một chút cũng không thu trở lại"



"Vương Nguyên thì tôi hiểu rõ, thế nhưng Vương Tuấn Khải, nói trắng ra là tôi cũng chỉ là nghe từ Vương Nguyên mà ra. Vương Tuấn Khải đối với Vương Nguyên là người tốt nhất, là rất tốt, thế nhưng ai cũng không thể đảm bảo hắn chỉ có thể đối tốt với một mình Vương Nguyên, hơn nữa đầu năm nay, tôi không thể xem như là không có gì mà thích loại quan hệ nam nữ này, không chừng Vương Tuấn Khải cuối cùng lại quan tâm đến, cho nên sau khi chia tay, ai đúng ai sai cậu nếu như hỏi tôi Vương Tuấn Khải có thể hay không phát hiện sự thật, tôi cũng không có cách nào nói cho cậu một tin chính xác, tôi hiện tại nghĩ tôi có chút có lỗi với Vương Nguyên, dù sao hai người bọn họ năm đó ở cùng nhau, tôi cũng nhúng vào không ít, nếu như Vương Nguyên qua một năm rưỡi nữa vẫn dứt không được, tôi. . . a. . ."

Lưu Chí Hoành cầm bia hướng đến miệng rót, nghĩ đến nghỉ hè cao nhị năm ấy, Vương Nguyên ngồi đối diện cậu, ôm chai bia, như một đứa trẻ bất lực lên án Vương Tuấn Khải cưỡng hôn cậu, lại không nói tiếng nào trở về nước Mỹ, nước mắt như hồng thủy ào ào chảy ra, mấy năm nay trôi qua quá nhanh, hình như thời gian thoáng cái liền đem bọn họ dẫn tới những nơi khác nhau, để cho bọn họ trở thành những người trưởng thành khác nhau.

Tay của Dịch Dương Thiên Tỉ ở trước mắt cậu giơ giơ.

"Say?"

Lưu Chí Hoành trong trí nhớ đã tỉnh hồn lại, nói không có, chớ xem thường ca ca ta đây.

Điện thoại di động trong túi hai người không hẹn mà cùng vang lên.

Là tin nhắn đến từ Vương Nguyên.

"Lấy kết hôn là tiền đề, tìm bạn gái, tốt vô cùng"

Cậu ở trong hình ôm vai nữ hài tử kia, khóe miệng hơi nhếch lên và hai mắt híp lại, chính là đại khái có thể gọi là nụ cười ngọt ngào.

Lưu Chí Hoành liếc nhìn điện thoại trên tay Dịch Dương Thiên Tỉ, hai người nhận được cái này, xem ra là cùng gửi đi một lúc.

Lưu Chí Hoành cầm điện thoại lên bấm số gửi tin nhắn thoại nói với Vương Nguyên, cậu tốt nhất nên đối tốt với cô nương kia, chính mình nếu là không sống cho ra dạng người thì ca ca ta đây sẽ bay tới đánh cậu.

Vương Nguyên cũng cấp tốc trả lời một tin.

Lưu Chí Hoành cầm điện thoại để lên tai, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng nhận được một tin nhắn mới, đem điện thoại đưa tới trước mặt cậu, Lưu Chí Hoành mũi đau xót, tuyến lệ của cậu không có phát triển như của Vương Nguyên, một đại nam nhân thật lâu rồi không có khóc.

"Hoành ca Hoành ca cậu thực sự là người tốt, cám ơn cậu"

"Tự tớ sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, Thiên Tỉ, nhờ cậu giúp tớ chăm sóc tốt cho Lưu Chí Hoành"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro