Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78

Có người nói cung Thiên yết yêu càng đậm, thì hận sẽ càng sâu. Những lời này chưa từng sai, có lẽ là bọn họ coi trọng hồi ức, tốt xấu đều để lại nhiều lần dằn vặt, vô tình hay cố ý đều muốn vết sẹo kia lành lại, một lần một lần nữa xé ra, rõ ràng đã bị thương tổn đến mức máu tươi đầm đìa, thế nhưng vẫn nói với người khác rằng "Tôi thực sự không có việc gì". Bọn họ giỏi trong việc lừa dối, lừa dối người khác, càng giỏi hơn là lừa gạt chính mình, đây là cách bọn họ giải quyết áp lực, là phương thức thầm nhủ mình có thể kiên cường, chỉ là có lúc sẽ ở trong mắt người khác lại giống như đáng sợ và âm u.



Vương Nguyên đi học thành phố S rốt cuộc là thành phố lớn nhất phía Tây Bắc nước Mỹ, bởi vì đã tới một lần, nơi này thật ra cũng không xa lạ chút nào, còn có thể mang theo Dịch Dương Thiên Tỉ chạy khắp nơi làm quen hoàn cảnh một chút, mấy ngày trước khai giảng, hai người cơ hồ là đi dạo hết cả thành phố S một lần. Nơi này, vô luận là đi cảng biển ngắm mặt trời lặn, hay là vào tiệm cafe đã thuần thục gọi món bằng tiếng Anh, nỗ lực tái diễn nhiều lần, cố gắng che giấu vết thương lúc ban đầu.



Ngụy trang thành an tĩnh, nhưng lại tự mình dằn vặt, một khắc chưa bao giờ có thể chân chính dừng lại.



Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ thuê một phòng ở gần trường học, các phương diện điều kiện cũng không tệ, cảnh vật chung quanh cũng rất tốt, Vương Nguyên buổi tối rất thích một mình đi ra ngoài tản bộ, Dịch Dương Thiên Tỉ đi theo cậu, sẽ không chủ động hỏi cậu đi đâu làm những gì. Có lần Thiên Tỉ thuận miệng nói vừa lúc ngày hôm nay cũng muốn đi một chút, thành thật với nhau, Vương Nguyên sửng sốt một chút nói mình không quá thoải mái, ngày hôm nay không muốn đi.



Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không có để ở trong lòng, nói câu "cậu nếu không đi thì tôi cũng không đi nữa", rồi trở về phòng, không có chuyện gì làm thì tắt đèn nằm ở trên giường, nói chuyện video với Lưu Chí Hoành, cậu ấy hiện tại một mình đi làm thêm ở Bắc Kinh, buổi tối còn đang tìm hiểu thủ tục kinh doanh, mỗi ngày trôi qua thật cực khổ, vẫn dành ra một chút thời gian buổi trưa hỏi thăm tình trạng của Vương Nguyên. Sau khi gọi video không biết thế nào liền ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thời gian cũng còn sớm, hóa ra chỉ ngủ có một tiếng, Dịch Dương Thiên Tỉ đi ra ngoài rót một ly nước uống, thuận tiện muốn hỏi một chút Vương Nguyên thế nào, gõ cửa hồi lâu không có phản ứng, kết quả vừa mở ra cửa phòng Vương Nguyên, căn bản là không có ai.



Cậu ấy có thể đi đâu? Thiên Tỉ ngồi ở trên ghế sa lon, chuẩn bị chờ cậu trở về hỏi một chút, có đúng hay không đi mua thuốc. Vương Nguyên trở về thấy Thiên Tỉ một mình xem TV đợi cậu, biểu tình rõ ràng có điểm áy náy.



"Cậu đi đâu, hơn nửa đêm, có phải là không thoải mái nên đi mua thuốc hay không?" Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không phải một người am hiểu về việc quan tâm người khác, thậm chí bình thường nói cũng sẽ không nhiều lời.



"A. . . Đã đi rồi" Ánh mắt của Vương Nguyên vô ý né tránh, qua loa vài câu trở về gian phòng của mình.



Đây là lần đầu tiên Dịch Dương Thiên Tỉ phát hiện, nếu nói tản bộ, là có gì đó không đúng. Bất quá cậu cũng không nghĩ muốn hỏi rõ Vương Nguyên đến tột cùng đi đâu, không chỉ bởi vì Thiên Tỉ không có giống như Lưu Chí Hoành vội vàng bị xao động, cũng không như Vương Tuấn Khải thích quản Vương Nguyên tất cả, bởi vì bản thân cậu đã trải qua quãng thời gian bị ràng buộc, nên hiểu rõ sự tin tưởng và tự do đối với một người là quan trọng bao nhiêu. Nếu quả thật xem đối phương là bạn, thì càng nên để bạn mình đi đối mặt với vấn đề. Lưu Chí Hoành trước đây thường nói Thiên Tỉ quá cao lãnh, ngoại trừ đối với vũ đạo và học tập ra, đối với chuyện của bất kỳ người nào cũng không nhìn ra được sự quan tâm nào, hơn nữa chỉ có tài năng uống rượu thẳng thắn như một người đàn ông.



Lần thứ hai cảm thấy kỳ quái, là ở trạm xe buýt.



Vương Nguyên muốn đi tản bộ, Dịch Dương Thiên Tỉ chờ cậu ra khỏi cửa mới nhớ tới phải đi lấy đồ giúp bạn, lúc đi hướng nhà ga, càng phát giác phía trước xa xa bóng người quen thuộc, thẳng đến lúc ngọn đèn ở trạm xe chiếu vào trên mặt người kia, Dịch Dương Thiên Tỉ mới xác nhận, đó chính là Vương Nguyên.



Không ai tản bộ mà đi ngồi xe buýt cả?



"Vương Nguyên?"



Vương Nguyên trả lời đồng thời lộ ra thần sắc kinh hoảng, rất rõ ràng, cậu không muốn để cho Thiên Tỉ biết mục đích của mình.



"Cậu đi đâu?"



Vương Nguyên có chút lúng túng cười nói đi mua một ít đồ đạc, cậu biết Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ không hỏi tới, tùy tiện bịa ra một lời nói dối có thể lừa bịp quá khứ, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại thấy được càng không muốn nhìn thấy.



Năm đó ở cái thành phố này, đã từng tiếp xúc với bạn bè của Vương Tuấn Khải.



"Yo, nhóc con không phải là, cái gì. . . Vương Nguyên đó sao?"



Đối phương là một trong những người bạn của Vương Tuấn Khải, là nam, ở bên cạnh kéo cậu, lần trước chơi chung với nhau, còn đi cùng một cô gái nữa.



Vương Nguyên lên tiếng chào, đối phương nhìn thoáng qua Dịch Dương Thiên Tỉ, hỏi Vương Nguyên.



"Bạn?"



Dịch Dương Thiên Tỉ cũng nhìn về phía Vương Nguyên, Vương Nguyên ừ một tiếng.



"Tới lúc nào vậy, thế nào Karry lại chưa từng nói một tiếng với anh đây thế nhỉ, thằng đó ở đâu rồi? Ở nhà? Để anh gọi điện thoại cho nó, tiểu tử thối này, càng ngày càng không xem bọn đây là anh em rồi"



"Anh không cần gọi, hắn không có ở Mỹ"



"Tiểu tử kia hiện tại ở đâu? Đem nhóc con tống đi nước Mỹ, chính mình ở lại trong nước?"



"Ân. . ." Vương Nguyên cúi đầu, không muốn giải thích nhiều, cậu cùng bọn họ cũng không tính là thân quen, muốn nói chuyện chia tay, cũng là để chính miệng Vương Tuấn Khải đến nói với bằng hữu của hắn.



"Mặc kệ nói như thế nào đã lâu không gặp, cùng đi vui đùa một chút chứ? Để anh đây dừng xe"



Bạn của Vương Tuấn Khải thuận tay chỉ một cái Dịch Dương Thiên Tỉ cho rằng Vương Nguyên sẽ cự tuyệt, thế nhưng Vương Nguyên cư nhiên đáp ứng, Thiên Tỉ không hiểu nổi cậu rốt cuộc đang suy nghĩ gì, cứ như vậy không muốn để cho người khác biết chính mình đang làm những gì? Kỳ thực chỉ cần cậu không làm thương tổn tới bản thân, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng sẽ không ra tay quản cậu, nhưng Vương Nguyên càng che che giấu giấu, càng làm cho trong lòng người khác có hoài nghi.



Vương Nguyên bảo Dịch Dương Thiên Tỉ về trước, theo bạn của Vương Tuấn Khải lên xe, người con gái kia rõ ràng không biết Vương Nguyên, lại có thể đơn giản giả bộ quen biết cậu mà tiếp lời. Vương Nguyên phối hợp cùng cô nói chuyện phiếm, chờ đến chỗ ăn tối, còn có những người bạn lần trước ở party đang chờ, bọn họ vẫy tay nói "Ở đây ở đây", Vương Nguyên đột nhiên cảm giác được hình ảnh này giống như đã từng trải qua, tấm biển của quán rượu màu hồng quang, trong đêm tối ánh sáng chói lóa làm cho mắt có chút hiện lên hơi nước.



Người ta nói thế giới này nếu quả thật nhỏ bé như vậy, ở tại một thành phố có thể gặp gỡ một đám người đã từng thấy qua, tùy tiện trò chuyện hai câu thì dường như đã trở lại quá khứ. Vậy tại sao năm đó một mình ở bên cạnh người kia, vượt qua hải dương và lục địa, đến lúc đó lại cắt đứt liên lạc?



Đúng là vẫn không có biện pháp ẩn giấu, một đám người hưng phấn hỏi tình hình gần đây của Karry, Vương Nguyên giơ ly rượu lên, uống một hớp nhỏ, sau đó cười nói.



"Chia tay lâu rồi, tôi không biết nha"



Bầu không khí thoáng cái lạnh xuống, cả trai lẫn gái trong miệng nói ra "What?" Sau đó biểu tình tĩnh lại kinh ngạc, Vương Nguyên chỉ có thể cười "Mấy người cũng không biết a?"



"Không biết a, Karry hơn nửa năm rồi không có liên lạc"



"Nửa năm a, ân, cũng gần như kể từ khi hắn ở chung với người khác a"



"Người khác? Nhóc nói Karry có người mới?"



"Ân, là nữ nhân"



Mặc dù có nhiều người an ủi cậu, có người nói sẽ giới thiệu bạn gái mới cho cậu. Nhưng Vương Nguyên nghe được rõ ràng, phía sau còn có có mấy người bàn tán, nói bọn họ sớm biết rằng Karry đều điều không phải gay, người thẳng như hắn cuối cùng khẳng định sẽ chọn nữ nhân.



"Karry hàng năm đều trở về, năm nay lại không trở về, anh đã cảm thấy kỳ quái, đoán chừng là sợ xấu hổ, thằng đó nó sĩ diện vậy đó"



Người bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở "Mấy năm trước, nghỉ hè năm thứ hai đại học? Hình như là vậy, Karry cũng không có trở về a"



Nghỉ hè năm thứ hai đại học? Trong lòng Vương Nguyên rõ ràng, ký ức lại xuất hiện mâu thuẫn với hiện tại. Hóa ra hắn đã lừa gạt cậu, về phần khi đó hắn đến tột cùng đang làm cái gì, như thế nào đi nữa cũng chỉ có thể là cùng người khác một chỗ, đều chia tay, lại xảy ra những chuyện này, quả thực là vô vị.



"Nhóc cũng đừng khổ sở, Karry thằng này kỳ thực rất kỳ quái, cách nghĩ của nó với người thường không giống nhau, như lần trước nó còn nói cái gì không ủng hộ hành vi "làm" trước khi kết hôn, thế mà sau này lại "làm" suốt một ngày một đêm. Hai người chia tay thì chia, dù sao nhóc ngươi bây giờ ở nước Mỹ, có chuyện gì cũng có thể trực tiếp tìm bọn anh, nhóc nếu như muốn tìm người mới, xung quanh anh cũng có rất nhiều người. . ."



"Tôi không thích nam nhân"



"Oh. . . bisexual?"



"Tôi không có nói đùa, tôi không thích nam nhân"



Mấy người bạn của Vương Tuấn Khải đều có thể cảm thấy được rằng, Vương Tuấn Khải ly khai Vương Nguyên, cùng với lần cuối cùng bọn họ nhìn thấy không giống nhau, ở bên cạnh Vương Tuấn Khải, nụ cười của cậu đều là ngọt ngào ấm áp, lời nói của cậu đơn thuần khả ái. Lúc một mình, càng giống như một nam nhân thành thục lạnh lùng, không hay cười, không hay nói, làm cho người ta cảm thấy như có một khoảng cách vô hình.



"Anh còn nhớ. . . Nhóc là chòm sao Thiên Yết?"



Không biết vì sao có người lại đem đề tài dẫn đến cung hoàng đạo, Vương Nguyên cũng từng thích trêu chọc Vương Tuấn Khải hay dong dài, mà hôm nay chia tay hắn, lại quay về chân thật với chính mình, miệng của cậu cũng vô thức nói ra câu mà Vương Tuấn Khải đã từng nói với cậu.



"Chỉ có kẻ ngốc mới tin vào chòm sao"



Vương Nguyên không có uống nhiều, sớm ly khai đám người ồn ào kia, cậu còn có nơi muốn đi, may mắn là nơi đó cách đây cũng không xa.



Đoạn lộ trình cô độc độc hành này cậu đã kiên trì hơn một tháng, cậu không biết tại sao phải làm như vậy, bất quá chỉ là lần đầu tiên tản bộ lại muốn đến nơi này, từ đó về sau tựa như người bị nghiện mà kiên trì tới nơi đây, khí trời đã thay đổi có chút lạnh, đèn đường cũng không thể làm cho người ta cảm thấy ấm áp, đi tới qua một quảng trường, chỗ rẽ này, có thể thấy sóng biển và bãi cát, đã đến nơi rồi.



Nơi này là khu nhà bên bờ biển.



Vương Nguyên liền đứng ở dưới lầu, trong túi còn có điếu thuốc lá mà bạn của Vương Tuấn Khải bỏ vào, cậu vốn không hút thuốc, nhưng vừa rồi ghé qua cửa hàng tiện lợi mua một cái bật lửa, cậu mở cái bật lửa, châm điếu thuốc lá, hít một hơi, liên tục ho khan sặc sụa, cậu tưởng tượng Vương Tuấn Khải sẽ ở bên mình nói "Cổ họng của em không tốt, làm sao có thể hút thuốc, còn có, anh nói em không nên ăn cay. . ."



Chỉ là tưởng tượng thôi đều đã cảm thấy buồn phiền, đem điếu thuốc ném xuống đất dẫm lên, liền nhặt lên ném vào thùng rác bên cạnh, Xem ra hút thuốc để giết thời gian, là không thể nào. Bất quá cậu cũng đã sớm thành thói quen, liền nhìn chằm chằm vào gian phòng dưới tầng trệt kia, một mình nhìn hơn nửa giờ đồng hồ, chỉ là ngẩn ngơ đều nghĩ ngực không có thống khổ như vậy.



Cậu không biết mình đến tột cùng là mong muốn cái kia trong căn phòng kia sáng lên hay là vẫn giữ nguyên u tối như vậy mới là tốt, chỉ là nhìn, vậy là đủ rồi. Chấp niệm như vậy cậu không muốn cùng bất luận kẻ nào chia sẻ, cậu biết Dịch Dương Thiên Tỉ là quan tâm cậu, thế nhưng Vương Nguyên thoát không khỏi được, tất cả làm bộ tự nhiên, cậu cần phải tìm được cách giải quyết nỗi đau cho mình, tỷ như kiên trì không cử động, sau đó tưởng tượng có thể có một ngày, hùng hồn đi tới trước mặt hắn, nói cho hắn biết.



Tôi, Vương Nguyên, chưa bao giờ hối hận qua vì đã cùng bên anh năm năm, bởi vì tình yêu của tôi so với tình yêu của anh cho tôi, chưa bao giờ ít hơn, dù chỉ một chút.

____

Yil : Theo bản edit của chị Bơ trên WordPress của chị thì cuối chương còn có một đoạn chữ màu xám mà chị ý nói là lúc trước để dành và bây giờ đăng nữa. Nhưng mà bản repost của mình thì mình đã mạn phép để nó lại vị trí đầu chương 1 như bản gốc (Tiếng Trung) rồi. Mong không ai khó chịu vì hành động này của mình :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro