Chương 73
Thời khắc lần trước Vương Tuấn Khải bối rối như vậy, là cùng Vương Nguyên cãi nhau, lúc bầu trời tối đen cũng liên lạc cho cậu không được, hoặc là lần Vương Nguyên bị giam ở trong thang máy, cách một bức tường không thể bảo vệ được cậu. Lúc thấy được Vương Nguyên, tim đập mạnh như vậy từ trước đến giờ chưa từng ngờ đến, bởi vì hắn đã khẩn trương đến mức đáng ghét, bởi vì hắn phải thừa nhận mình không phải là một người phản ứng nhanh khi gặp hoàn cảnh, đây cũng là vì sao hắn hết thảy đều chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn, kể cả những trường hợp tốt nhất và xấu nhất.
Thế nhưng hắn cho tới bây giờ không nghĩ qua, Vương Nguyên thực sự sẽ chọn chia tay.
Hắn biết mình cũng không có cao thượng như vậy, tuy rằng luôn miệng nói muốn đem quyền chủ động trong cuộc sống của Vương Nguyên toàn bộ giao cho chính hắn, "Anh đối với em tốt như vậy, em không thể nào bỏ đi được" Ý nghĩ như vậy cũng không phải là không có nghĩ qua, hắn đem mình đặt ở vị trí "Người chịu trách nhiệm", chính hắn mới có thể yên lòng.
Thế nhưng sự cân bằng này cứ như vậy bị phá vỡ, thoáng chốc kinh ngạc và tuyệt vọng làm cho hắn vài giây sau trong cổ họng không thể phát ra tiếng, đầu óc trống rỗng, cho nên về phần mình đến tột cùng nên nói cái gì, dĩ nhiên một điểm cũng không có ý thức.
. . . Ít ra. . . Mãi cho đến một khắc cuối cùng, cũng đang cố gắng duy trì biểu hiện tĩnh táo giả dối của bản thân.
"Em nghiêm túc?"
Vương Nguyên cho rằng câu trả lời khẳng định sẽ như là một viên đạn, hết thảy mong muốn về tương lai đều lâp tức bị vỡ nát. Từng có nhiều lần như vậy cậu sẽ suốt ngày chất vấn có đúng hay không muốn chia tay, điều này nói rõ ra là do cậu sợ, cậu không muốn rời khỏi người chăm sóc cậu, yêu cậu, cưng chiều cậu - Vương Tuấn Khải, nhưng bây giờ cậu dường như không sợ hãi, nội tâm chân chính mạnh mẽ, cho nên cậu không hề cần một người nào khác làm rào cản của cậu.
"Vậy. . . Chúng ta chia tay."
Từ trong cổ họng đông cứng nặn ra một câu nói, đều không phải giữ lại, mà là đợi cậu hối hận.
Cậu sẽ hối hận, cậu sẽ giống như trước đây âm ĩ một trận, chiến tranh lạnh một thời gian, sau đó khóc nói "Vương Tuấn Khải em chỉ nói giỡn thôi, em sai rồi, anh đừng rời bỏ em đi có được không, chúng ta đi nước Mỹ, em và anh kết hôn, em nghe lời anh, tất cả nghe theo anh."
Trong lúc Vương Tuấn Khải đắm chìm trong ảo tưởng để an ủi chính mình thì, tiếng cúp máy đã vang lên trong điện thoại từ lâu rồi.
Vương Nguyên bên kia điện thoại, lúc cúp điện thoại sửng sốt mấy giây, sau đó đưa điện thoại di động hung hăng ném xuống mặt đất.
"Con mẹ nó khốn nạn"
Đây là câu nói tục ác độc nhất mà cậu có thể nghĩ đến. Đối với con trai mà nói, phẫn nộ so với buồn bã lại không khó chịu như vậy, cậu không thể khóc, ít nhất là ở trước mặt nữ nhân này không thể khóc. Chuyện vừa rồi, sau một hồi kì kèo thắng bại thì cũng đã có kết quả, nữ nhân kia thắng, cô ta nói mỗi một câu đều là thật, hắn không yêu cậu, trách nhiệm của hắn giống như như đang duy trì cảm giác thống khổ, thỉnh thoảng bại lộ tính tình thật chỉ có thể cãi nhau, mà việc đáng buồn nhất chính là, chính cậu đương nhiên cũng đã nghĩ đến kết cục biệt ly này, dù sao hắn tốt như vậy, ánh hào quang của hắn cũng có thể để soi sáng cho người xứng đáng hơn.
Mà ai có thể biết cái người thắng kia, chính cô ta cũng kinh ngạc đến nói không ra lời, chỉ là vài câu khiêu khích, vài câu nói nhảm, bọn họ dĩ nhiên. . . Thực sự chia tay?
"Cái đó, cậu, hết hy vọng rồi a"
Lúc Vương Nguyên ném điện thoại xuống đất cũng dọa cô ta nhảy dựng, nhưng cô ta cũng chỉ có thể nhặt điện thoại di động lên đưa cho cậu, tiếp tục giả dối duy trì biểu hiện bình tĩnh và vui sướng của người thắng cuộc, lúc ngẩng đầu mới phát hiện Vương Nguyên nhìn ánh mắt của cô ta làm cho cô ta cảm thấy cả người không được tự nhiên, thậm chí có điểm dọa người.
Cậu không nói gì, từ vẻ mặt của cậu cũng nhìn không ra phẫn nộ, ngược lại như biểu hiện của một người nhà nhận được tin dữ của bệnh nhân, nhãn thần vô định, cả người thất thần.
Cậu bỗng nhiên lại nở nụ cười, cầm điện thoại di động mà Đỗ Tư Sanh đưa tới dùng sức ném ra xa.
"Hết hy vọng rồi"
"Vậy xem ra anh ấy cũng có thể yên tâm đi Anh quốc, tương lai sẽ giống như tôi nói. Cậu cũng là nam nhân, nên biết sự nghiệp đối với anh ấy quan trọng biết bao."
Cô ta làm bộ quan tâm nói chặt đứt một đoạn phí công tình cảm đối với mọi người đều là chuyện tốt, còn khách khí hỏi cậu có muốn hay không để cô ta lái xe đưa về nhà. Cậu cho tay vào túi quần xoay người bỏ đi, nói "Cô về sau đừng tới phiền tôi nữa."
Đi một mình ở trên đường, không muốn khóc, thậm chí nghĩ thật cao hứng. Bất quá là cùng một chỗ năm năm, không có gì không vượt qua nổi, đời người có hơn mười mấy cái năm năm đó, lãng phí một đoạn trong đó, cùng một người tốt nói yêu thương, đây không phải là quá lời sao? Phải nói là mình đâu có phạm sai lầm, chính là đã từng thực sự cho rằng cùng hắn có thể có tương lai, thực sự cho rằng nếu nói vận mệnh an bài, thực sự cho là mình mặc kệ loại lí do nào cũng không cho phép hắn và mình xa nhau, thực sự cho rằng người hắn yêu, chỉ có một mình mình. Trừ lần đó ra, không có gì tiếc nuối. Thế giới này thiếu ai đó thì trái đất vẫn quay, sinh mệnh của Vương Nguyên thiếu Vương Tuấn Khải, cuộc sống cũng vẫn trôi qua, không đúng, còn có thể trôi qua rất tốt,. . . Ít ra. . . Không bao giờ tận lực tỏ ra yếu kém nữa, không bao giờ nghe hắn dong dài lải nhải nữa, không bao giờ làm cho mình có thêm một đống liền não nữa.
Rất tốt.
Đi về đến trước cửa nhà, vào thang máy ấn xuống nút số tầng.
Bỗng nhiên đèn liền tắt phụt, thang máy vẫn hiển thị là đang đi lên, xem ra chỉ là đèn bị hư. Bóng tối cũng không có đáng sợ đến như vậy, cửa thang máy đến tầng trên thì mở ra, lại không có bất kỳ người nào đi ra ngoài.
Thang máy chậm rãi đóng cửa lại, ngọn đèn từ hàng hiên từ trong khe hở lan tràn tiến đến, vài giây sau liền tự động tắt. Không gian nhỏ hẹp mà đè nén bóng tối, vừa đúng lúc đem cậu cùng với thế giới bên ngoài tách biệt ra, làm cho bản thân phải thẳng thắn đối mặt với chính mình. Vương Nguyên cuộn mình ngồi ở một góc thang máy, đem đầu chôn ở khuỷu tay, cậu đang nhớ lại mỗi một lần cùng với Vương Tuấn Khải cãi nhau, hồi ức mỗi một lần Vương Tuấn Khải đối với cậu không hiểu nổi. Ngọt ngào nhiều hơn nữa, chỉ cần ngực nhận định hắn không yêu, giải thích thế nào cũng đều là sự nhún nhường.
Nếu như hắn thực sự yêu cậu, cũng sẽ không liều lĩnh đi nước Mỹ chỉ là vì kết hôn, cũng sẽ không nhất quyết giữ ý định của mình mà không nghe Vương Nguyên nói, cũng sẽ không cái gì cũng không cùng cậu thương lượng, còn giấu diếm cậu cùng Đỗ Tư Sanh đã sớm nói sự thật.
Cũng sẽ không để cậu đi.
Chờ đến lúc nước mắt rơi xuống ở trên tay, Vương Nguyên mới phản ứng được chính mình đang khóc.
Cậu không cần tự hỏi cũng biết tại sao mình khóc, cho dù Vương Tuấn Khải không yêu cậu, cậu nguyện ý tiếp tục làm một đứa ngốc hèn hạ ở bên cạnh hắn, so với chuyện hận Vương Tuấn Khải, càng hận hơn chuyện chính mình đưa ra lời chia tay. Cậu chợt nhớ tới lần đầu tiên hai người hoan ái, hắn thận trọng nhiều lần xác nhận, rất sợ người dưới thân đang khóc là Vương Nguyên sẽ hối hận khi lựa chọn con đường này.
Ít nhất. . . Khi đó, hắn vẫn yêu mình?
Vốn thầm nghĩ tìm một tình tiết nào đó tạm an ủi bản thân, hồi ức cũng khiến cho người ta nghiện độc dược, càng không thể cứu vãn được.
Cùng hắn lần đầu tiên gặp mặt, dưới ánh đèn đi ngang qua hắn, như một đứa ngốc lão gọi to lão Trương lão Lý, cùng với tên của hắn, lão Vương.
Lần thứ hai gặp mặt, đứng trước máy gắp thú bông, hắn cho mình con thú bông kia, cho tới bây giờ vẫn còn để ở đầu giường.
Lần thứ ba gặp mặt, trong buổi động viên học tập ho to tên của hắn, ở giữa biển người bị hắn nắm lấy cánh tay.
Trận bóng rỗ, phá hỏng màn bày tỏ của hắn và Trịnh Tử Kỳ, chiến tranh lạnh, bị hắn cướp đi nụ hôn đầu tiên, được hắn tỏ tình, tự mình chủ trương đi nước Mỹ, lần đầu tiên ở trước mặt hắn khóc, bởi vì rốt cục cũng có thể cùng hắn cùng một chỗ, cùng hắn lên chung một trường đại học, có kinh nghiệm lần đầu tiên, cùng hắn đi du lịch, cùng nhau kỉ niệm mỗi một ngày ý nghĩa.
Hình như từ ngày gặp nhau lần đó trở đi, toàn bộ sinh mệnh của cậu mới thực sự có ý nghĩa.
Cùng hắn cãi nhau và ngọt ngào, tính tình đối với hắn ỷ lại và nghịch ngợm. Vì sao đều đã từng ngây thơ tin tưởng trúng mục tiêu đã định trước là sẽ không chia lìa? Thật giống như thang máy mở trong nháy mắt, còn may mắn ôm mong muốn gặp được Vương Tuấn Khải ở trước mặt, quay mặt vào trong góc thang máy thấp giọng khóc thầm "Tự em làm sao có thể cho phép anh rời xa em."
"Nguyên nguyên?. . ."
Ngẩng đầu trong nháy mắt thấy rõ biểu tình kinh ngạc trên mặt mẹ, Vương Nguyên đứng lên, rất muốn nặn ra một bộ dáng tươi cười dáng tươi cười làm bộ cái gì cũng chưa từng xảy ra, nhưng trong nháy mắt đó thân thể hình như hoàn toàn không cách nào chi phối, cậu ôm lấy mẹ, không khống chế được mà khóc nức nở.
"Mẹ, mẹ. . ."
"Con làm sao vậy? Sao không nói lời nào, trong lòng mẹ rất lo"
Mẹ Vương Nguyên rõ ràng bị cảnh tượng trước mắt hù dọa, vừa mở thang máy liền thấy con trai mình bị bóng tối vây lấy ở trong góc thang máy mà khóc, hiện tại ngoại trừ nhiều lần gọi mẹ vẫn là không nói được bất cứ điều gì khác. Chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu.
"Có chuyện gì hãy nói với mẹ, đừng giấu ở trong lòng"
"Mẹ. . . Mẹ. . ."
"Được rồi, mẹ ở đây, có đúng hay không. . . Cùng bạn gái, cãi nhau?"
Chưa bao giờ thấy qua bọ dạng này của con trai, đứa nhỏ này không để bụng chuyện gì, chỉ sợ nó trong chuyện tình cảm, ở trong xã hội bị nhục mạ, sợ nhất chính là nó bị ủy khuất lại không muốn nói. Muốn nói lời thật lòng, lại giả vờ như cái gì cũng không biết, nếu như nó không muốn, vậy cũng ép không được, đứa nhỏ này thật sự rất quật cường.
"Đều không phải cãi nhau. . . Mẹ. . . Con chia tay rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro