Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 70

Lúc nhận được điện thoại của mẹ Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải cũng không có khẩn trương như trong tưởng tượng, ngoại trừ tìm hắn nói chuyện về Vương Nguyên, khả năng nói chuyện khác cũng không phải là không có. Thời gian ở nhà Vương Nguyên, đã bị mẹ cậu để ý không ít, giữa những cuộc nói chuyện cũng hiểu được rất nhiều về chuyện của Vương Nguyên, mẹ cậu cũng hỏi chính hắn không ít vấn đề, lúc bình phục về nhà cũng nhận được tin nhắn của mẹ Vương Nguyên hỏi về tình trạng thân thể, tìm hắn ăn một bữa cơm hỏi một chút tình hình gần đây, cũng là chuyện rất bình thường.

Đương nhiên nếu quả thật như vậy hay đến tình huống lật ngửa bài khó lường, Vương Tuấn Khải cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, cho dù đây không phải là thời điểm giống như trong dự đoán, với Vương Nguyên cùng nhau sang Mỹ có công việc và cuộc sống ổn định, cha mẹ của Vương Nguyên cũng sẽ không sốt ruột về vấn đề độc thân củ con trai họ nữa, đến lúc đó tự nhiên mà tiếp nhận sự thực hai người ở chung với nhau như vậy. Chuyện chỉ là sớm hay muộn, làm hết sức, coi như là bỏ đi được hòn đá tảng trong lòng.



"A Khải a, dì ngày hôm nay tìm con đi ăn cơm một bữa, là muốn cùng con nói chuyện"

Chiếc nhẫn trên bàn rõ ràng có khắc tên hai người, trong quán ăn hai người ngồi yêu lặng, đồ ăn đều đã được dọn lên, cũng không có người ngoài định đánh vỡ sự im lặng ấy.



"Dì nói đi ạ"



"Cái này là con đưa cho Nguyên Nguyên?"



"Đúng ạ"



"Cái này, là lúc ta giúp nó giặt quần áo liền bị rơi ra ngoài. Tiếng Anh hay cái gì đó dì cũng không giỏi, thế nhưng chữ K này dì lại biết, Nguyên Nguyên nhiều năm trước sinh nhật được tặng một rương lớn toàn là gấu bông, sau này dì mới biết là con tặng, kỳ thực dì cảm giác có điểm không đúng a, cho tới một ngày nọ, nửa đêm dì không ngủ được, vừa lúc ra sân thượng, liền thấy hai con ở dưới lầu ôm nhau thật lâu, thế nhưng dì chỉ nghĩ, có thể hai đứa bé trai này tình cảm thật tốt, Nguyên Nguyên đem con xem như anh trai, liền có thể như vậy mà đùa giỡn" Mẹ Vương Nguyên liếm môi một cái, giơ tay lên nâng trà uống một ngụm, nhìn ra được, bà cũng đang khẩn trương "Thế nhưng hiện tại thế nào, chiếc nhẫn này, cũng không giống như là thứ giữa những người bạn đúng không?"



"Là lúc con và em ấy cùng một chỗ được một năm, con tặng quà kỉ niệm cho Vương Nguyên"



"Một năm? Hai đứa cùng một chỗ rốt cuộc đã bao lâu?"



"Là năm Vương Nguyên học cao trung nghỉ hè ở chung với nhau, khi đó em ấy cự tuyệt con, con chuẩn bị trở về nước Mỹ học đại học, sau đó em ấy hối hận, con liền ở lại"



Mẹ Vương Nguyên bấm ngón tay tính toán, như vậy hai đứa nhỏ này cùng một chỗ đã được năm năm? Thảo nào A Khải thành tích khá lại có điều kiện như vậy, lại học ở tường đại học địa phương ở Trùng Khánh, mấy năm nay đến một manh mối cũng không có, cũng không thấy Vương Nguyên đi ra ngoài hẹn hò cái gì, chỉ là làm cho đứa nhỏ mỗi lần nói chuyện bạn gái đều là không nén được vẻ mặt, còn tưởng rằng đứa nhỏ chỉ là đến lúc làm phản rồi.



"A Khải a, dì ngày hôm nay cũng không phải đến để trách mắng, dù sao dì cũng chỉ có một đứa con, nói thật, trong lòng dì bây giờ cũng rất loạn, dì vẫn coi con như con trai mình, một mình con, cũng rất không dễ dàng mới biết được, hơn nữa cũng đều giúp đỡ Nguyên Nguyên nhà dì rất nhiều, dì cũng mong rằng Nguyên Nguyên sau này sống thật tốt, đương nhiên cũng mong muốn con hạnh phúc, nhưng Nguyên Nguyên và con thực sự thích hợp sao? Con có cân nhắc qua chưa?"



"Dì, con và em ấy cùng một chỗ cũng đã năm năm, tính tình Vương Nguyên con đều rất rõ, chúng con cũng ở chung một thời gian rất dài, ở phương diện cuộc sống con hoàn toàn có thể chăm sóc cho em ấy. Vẫn chưa nói cho dì biết là vì dì bây giờ vẫn chưa tiếp nhận được, con lúc đó đặt ra kế hoạch đưa Vương Nguyên đi Mỹ, chờ cuộc sống chúng con ổn định sẽ trở lại nói với dì, hơn nữa con ngay từ đầu cũng có kế hoạch kết hôn, đi nước Mỹ cũng là vì kế hoạch kết hôn đó, visa của Vương Nguyên dì không cần lo lắng, còn có đến tiếp sau này nhận nuôi tiểu hài tử, hiện tại nước Mỹ cũng. . ."



"Kết hôn? Nhận nuôi tiểu hài tử?" Mẹ Vương Nguyên biết Vương Tuấn Khải so với Nguyên Nguyên trưởng thành không ít, thế nhưng là từ trong miệng hắn nói ra như vậy, trên lập trường của người lớn, cũng chỉ sẽ cảm thấy hắn quá ngây thơ rồi "A Khải a, có lẽ bây giờ con còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không phải đơn giản như trong tưởng tượng, dì cảm thấy tư tưởng của dì cũng tương đối thoáng, chỉ cần có thể khiến cho Nguyên Nguyên của chúng ta hạnh phúc, dì đều chắc là sẽ không phản đối, nhưng các con bây giờ còn nhỏ, rất nhiều trắc trở sau này đều sẽ không ngờ đến, Nguyên Nguyện lại tương đối ngốc, chuyện tình cảm theo như dì biết thì không có kinh nghiệm gì, sau này hai đứa cùng một chỗ nếu có mệt mỏi hay không vui, đến lúc đó sẽ hối hận không kịp, con nói phải làm sao bây giờ?"



"Dì, con sẽ không buông tay em ấy, trừ khi em ấy chủ động chia tay với con"



"Con thích Nguyên Nguyên ở chỗ nào vậy? Đứa bé kia vừa lôi thôi lếch thếch, đầu óc cũng không có giỏi giang như con. Con là đứa trẻ ưu tú như vậy, thực sự có thể tìm được đối tượng tốt hơn a"



"Con biết con nói với dì, thích một người mà không có lý do gì cả, lời như vậy là vô dụng, em ấy lôi thôi lếch thếch, con nguyện ý giúp em ấy dọn dẹp, em ấy có đôi khi ngốc nghếch, con nguyện ý  giúp em ấy giải quyết vấn đề, con chính là không thể để cho em ấy chịu dù chỉ là một chút ủy khuất. Lời nói này là thật lòng, con cũng không phải từ nhỏ đã thích con trai, trước khi gặp Vương Nguyên con chưa từng thích qua người khác, Vương Nguyên cũng giống như vậy, tuy rằng đúng mục tiêu đã định trước, lời như vậy nghe vào cũng giống như là vui đùa, thế nhưng năm năm này, con chưa từng có một ngày hối hận vì quyết định của mình, trái lại cảm thấy may mắn, vì có em ấy ở bên cạnh con. Với con mà nói, mỗi một ngày đều chính là một sự ban ân. Biết đâu ở trong mắt người khác, con rốt cuộc còn có người khác tốt hơn, nhưng ở trong mắt của con, con chỉ nhìn thấy Vương Nguyên, em ấy sẽ nghịch ngợm một chút, bình thường sẽ không nghiêm túc mà ngồi ăn, y phục quần áo ném loạn, học tập hay đi thi cũng không để bụng, thế nhưng em ấy hiền lành, không đành lòng nhìn người khác thương tổn vì em ấy, em ấy bao dung, con biết con không hoàn hảo, rất nhiều chuyện căn bản không thể chú ý đến cảm nhận của em ấy, thế nhưng em ấy đều có thể lý giải đầy đủ, em ấy nhượng bộ, rất nhiều chuyện sẽ buông bỏ chủ kiến của mình mà nghe theo con. Con nghĩ trên đời này tuyệt đối sẽ không có người thứ hai như Vương Nguyên, cho nên con mới phải lo lắng em ấy gặp được người khác tốt hơn con. Nước Mỹ kia hằng năm con một mình lớn lên, cuộc sống của con không thiếu thốn vật chất, con cũng không có nghĩ tới tương lai sẽ muốn như thế nào, thế nhưng, Vương Nguyên em ấy cho con hy vọng, con bắt đầu lập kế hoạch cho tương lai, con muốn quay về nước Mỹ, bởi vì chỉ có ở đây chúng con mới có thể tự do bên nhau, muốn mua cho em ấy một căn hộ cạnh biển, bởi vì em ấy đặc biệt thích ngắm dòng nước trôi, con muốn cùng em ấy cùng nhau nuôi dưỡng và dạy dỗ đứa trẻ kế thừa tính cách của hai chúng con, con muốn đem đến cho em ấy mọi thứ, bởi vì em ấy là tất cả của con."



"A Khải a, con bây giờ nói dì đều có thể hiểu được, thế nhưng mọi chuyện thực sự không đơn giản như vậy"



"Con biết hiện tại con ngoài miệng nói một chút không thể để cho dì yên tâm, Vương Nguyên em ấy lần này xuất ngoại đến trường học kia đều là do con chọn, nếu như có thể đi đến thành phố S, nhà của con ở chỗ này có nơi ở, học phí của Vương Nguyên con cũng sẽ đi làm việc để giúp em ấy trả, nếu như đi đến thành phố khác, con cũng sẽ nghĩ biện pháp tìm được công việc, đi đến đó chăm sóc em ấy, không để cho dì và chú phải lo lắng, nếu như dì còn chưa đồng ý. . ."



Vương Tuấn Khải lấy ra chiếc nhẫn trên tay mình, đặt bên cạnh chiếc nhẫn của Vương Nguyên.



"Con cũng đã nghĩ qua tình huống dì phản đối, loại thời điểm này con tuyệt đối sẽ không mang đến bất kỳ áp lực nào cho Vương Nguyên, nếu như em ấy mệt mỏi muốn buông tay, con cũng. . . Mong muốn em ấy sẽ có lựa chọn tốt nhất cho mình" Vương Tuấn Khải mím môi một cái, thử dò xét nhìn thoáng qua biểu tình của mẹ Vương Nguyên.



Mẹ Vương Nguyên thở dài một hơi, đem hai cái nhẫn cầm trong lòng bàn tay mình " A Khải a, con cũng có thể hiểu được chúng ta làm phụ mẫu a, chỉ có duy nhất một đứa con, liền muốn những gì tốt đẹp nhất cho nó. Ba Nguyên Nguyên từ khi Nguyên Nguyên còn bé đã ra nước ngoài kiếm tiền, Nguyên Nguyên là do một tay dì nuôi lớn, hài tử này đặc biệt ỷ lại dì, cũng không phải nói nó thiếu khuyết tình thương của cha, thế nhưng nó trong cuộc sống quả thực thiếu khuyết một người có thể bảo vệ nó, một tấm gương nam tử hán. Đứa trẻ này lại đặc biệt hiểu chuyện, khi còn bé ở nhà một mình cũng đều ngoan ngoãn tự mình làm bài tập không muốn dì lo lắng, kỳ thực dì biết đứa trẻ này tâm lý đặc biệt cô độc, đặc biệt mong muốn trong cuộc sống xuất hiện một người như anh trai, mọi thứ đều mạnh mẽ, là đối tượng khiến cho nó sùng bái. Người này chính là con a, tình cảm của Nguyên Nguyên đối với con, rất có thể chính nó cũng không rõ sở dĩ là cái gì. Tựa như con mới vừa nói, Nguyên Nguyên ngay từ đầu chính là cự tuyệt con, sau này vì sao hối hận? Cũng có thể chẳng qua là cảm thấy, chỉ là phải đáp ứng con, con sẽ không đi. Đúng hay không? Đứa trẻ này ở phương diện tình cảm một chút kinh nghiệm cũng không có, chính nó cũng rất ngốc nghếch. . . Dì không nói nữa, chỉ hy vọng con cho Nguyên Nguyên một cơ hội, để dì đêm nay cùng nó nói chuyện, nếu như nói nó thật sự là dành rất nhiều tình cảm cho con, dì ta sẽ không phản đối, ba của đứa trẻ này ở đó dì cũng sẽ hỗ trợ thuyết phục, con cũng đừng nói với Nguyên Nguyên dì tới tìm con nói chuyện này, con xem như vậy có được không?"



Vương Tuấn Khải gật đầu, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, rốt cuộc cảm tạ đã nhận được lý giải.



"Hơn nữa câu cú của dì không được dễ nghe, nếu như Nguyên Nguyên hiểu rõ. . ."



"Con sẽ tôn trọng quyết định của em ấy, rời khỏi cuộc sống của em ấy"



"Vậy là tốt rồi, là tốt rồi, cái này con cầm trước"



Mẹ Vương Nguyên đem nhẫn trả lại cho Vương Tuấn Khải, một lần nữa do xét biểu tình kiên nghị của cậu con trai trước mặt. Vẫn đem hắn xem như là một đứa trẻ giống như Nguyên Nguyên, đến tột cùng là lúc nào, trưởng thành thành người có thể để người khác dựa vào, đi tới cùng phụ huynh đàm phán chuyện này? Mà trưởng thành như vậy, đối với đứa trẻ này, đối với Nguyên Nguyên, đến tột cùng là tốt hay xấu đây.



Bữa cơm này ai cũng đều không đói bụng, đồ ăn đều được bày biện đầy bàn, không khí thật gượng gạo cho đến khi điện thoại di động Vương Tuấn Khải bỗng kêu lên, là Vương Nguyên.



"Con nhận đi"



Có được sự cho phép của mẹ Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải nhận điện thoại.



"Em bây giờ muốn tới tìm anh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro