Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66


Vương Tuấn Khải hiện tại ở bệnh viện? Nhìn cách xưng hô thì tin nhắn này thì không phải là hắn tự nhắn.



Vương Nguyên lập tức gọi điện lại cho đối phương nhưng lại là âm thanh máy bận, chưa được một phút sau lại nhận được một tin nhắn khác.



"Nếu không đến khả năng sau này sẽ không gặp được nữa"



Thấy mấy chữ này, Vương Nguyên cả người đều mông lung. Cái gì gọi là sẽ không còn được gặp lại? Nói là hắn sẽ chết sao? Giả thiết là gì, tai nạn giao thông? Ngoài ý muốn? Càng nghĩ càng sợ, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, muốn mau chóng chạy đến đó nhưng không biết vì sao hai chân vô pháp bất động, vẫn nhiều lần nhấn xuống số điện thoại của hắn gọi đến, thế nhưng âm thanh phía bên kia đầu dây vẫn là máy bận.



Thật vất vả bắt được xe, tay cũng đang phát run, trong lúc đó gọi điện vẫn là không có cách nào gọi được, chạy đến bệnh viện trước sảnh hỏi thông tin bệnh nhân, đối phương không nhanh không chậm kiểm tra trên máy tính, Vương Nguyên nhịn không được đều muốn phát hỏa, khí trời vốn là nóng, còn là bởi vì chạy nhanh mà cả người đầy mồ hôi, trong lòng cũng gấp đến độ muốn khóc lên rồi. Nhịn xuống tâm tình khi đã biết tin tức phòng bệnh, thang máy còn đang dừng ở tầng trên, Vương Nguyên lập tức chạy đến bên cạnh thang bộ, lúc đến tầng trên cả người đều thở hồng hộc, thế nhưng bước chân lại hoàn toàn không thể dừng lại, nhìn tin tức ngoài phòng bệnh, rốt cuộc tìm được ba chữ "Vương Tuấn Khải".



Vương Nguyên muốn lập tức chạy vào xác nhận hắn rốt cuộc là bị cái gì, thế nhưng vừa mới hô lên "Vương. . ."



Lại là người kia, đứng ở trước giường bệnh Vương Tuấn Khải.



Vương Nguyên cũng không biết chính mình đang sợ cái gì, từ từ bước lùi về phía sau, vô lực tựa ở tường, chậm rãi ngồi xổm xuống, hai người kia vừa nói vừa cười, nhìn không ra bất luận trong tưởng tượng là hình dạng cái gì bệnh tình nguy kịch. Còn có thể nghe được rõ ràng đoạn đối thoại của bọn họ.



"Vừa rồi hình như có người gọi tên anh?"



"Không phải chứ, em không có nghe thấy"



"Em cũng trở về đi, anh không sao"



"Thế nhưng hiện tại anh mất điện thoại rồi, làm thế nào để liên hệ đây"



"Không sao, buổi tối anh sẽ nghĩ biện pháp"



"Không được, dù sao cũng phải có người chăm sóc anh a, nếu không em để điện thoại của em ở đây, anh dùng đi"



"Vậy không được, con gái một tân một mình nên mang theo điện thoại tùy thân"



"Bây giờ em từ chỗ này về công ty, có thể có chuyện gì, chờ bạn anh tới, em giúp anh kêu y tá nha"



"Không cần, gãy xương mà thôi, thực sự không có việc gì"



"Cái gì gọi là gãy xương mà thôi, anh cũng quá cậy mạnh rồi a, ai nha, bạn gái của anh, không liên lạc với cô ấy một chút sao?"



"Em ấy a. . . Em ấy ngày hôm nay có việc"



Vương Nguyên ở phía ngoài phòng bệnh cũng không biết trong lòng mình đến tột cùng là đang chống cự cái gì, hắn không muốn chính mình xuất hiện trước mặt nữ nhân kia, hắn sợ mình nhịn không được tính tình thẳng thắn sẽ trực tiếp nói ra tất cả những gì trong lòng. Cậu hiện tại dựa vào tường chỉ có thể tự nói với mình là không có gì, chỉ là chuyện ngoài ý muốn Vương Tuấn Khải, đồng nghiệp chiếu cố một chút, không nên luôn luôn nghĩ đến chuyện không tốt.



Thế nhưng chính mình từ trường học ôm trong lòng ý nghĩ thấy hắn một lần cuối đã chạy tới xem chuyện gì xảy ra, mệt đến thở hồng hộc không nói được thành lời, ngực thật sự là lần đầu tiên cảm thấy bất lực và sợ đến như thế, tin nhắn kia. . .



Kỳ thực trong lòng luôn cảm thấy chính là nữ nhân kia cầm điện thoại di động của hắn cố ý nhắn tin nhắn kia cho mình, thế nhưng nếu như đem loại suy đoán này nói cho Vương Tuấn Khải nghe, nhất định cũng sẽ bị hắn thuyết giáo một trận không nên nói bậy sau lưng người khác, ngoài cô ta ra còn có thể là ai? Càng nghĩ càng giận, siết chặt điện thoại di động trên tay, cắn răng vẫn là đi vào phòng bệnh.



"Nhóc Vương Nguyên. . .?"



Lúc Vương Tuấn Khải thấy cậu liền ngồi đậy, bởi vì không có thuận tiện, nữ nhân kia còn đỡ hắn, quả nhiên Vương Nguyên ở phương diện này chính là thiếu kiên nhẫn, hoàn toàn không che giấu được nội tâm ủy khuất của chính mình, hiểu hiện ra bộ dạng không vừa lòng.



"Có người nói với em anh ở đây, hiện tại em tới rồi, anh bảo Đỗ tiểu thư trở về đi"



"Đây là. . .?"



"Bạn anh"



Vương Nguyên đối với lời giới thiệu "bạn anh" này không hài lòng lắm, liền nhỏ giọng nói thầm một câu "Cũng không phải chưa thấy qua, giả bộ cái gì mà giả bộ"



"Anh chừng nào thì liên lạc a?"



"Anh không có liên hệ a"



Đối phương đối với chuyện Vương Nguyên đến biểu hiện ra một bộ kinh ngạc, Vương Nguyên trở mình lấy điện thoại ra đưa tin nhắn kia cho Vương Tuấn Khải xem, cùng lúc cũng thử thăm dò xem biểu tình của nữ nhân kia, nếu quả như thật là cô ta làm thì phải có một tia cảm giác có tật giật mình không phải sao?



Thế nhưng Vương Tuấn Khải sau khi xem xong không nói gì, chứ nói chi là Đỗ tiểu thư phản ứng.



"Hiện tại điện thoại di động của anh ở đâu a?"



"Anh cũng không biết, khả năng là bị người quen nhặt được"



"Ngày mai em giúp anh hỏi một chút"



Đỗ Tư Sanh lộ ra một bộ dáng tươi cười tiêu chuẩn, lại phối hợp đem mình quảng cáo rùm beng thành dạng người "Lấy giúp người làm niềm vui", điều này làm cho Vương Nguyên nghĩ trong dạ dày cảm thấy thật buồn nôn.



"Bạn anh đã tới rồi, em đi đây a, bên kia công ty anh đừng lo lắng, xin nghỉ các thứ em đều giúp anh đối phó"



"Thật cảm ơn"



Ra ngoài phòng bệnh bảo đảm cô ta đã đi đến tầng trệt, Vương Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, khôi phục hình dạng bình thường. Chạy đến trước giường Vương Tuấn Khải, ngồi ở băng ghế bên cạnh, nhìn trên đùi hắn buộc một đống lớn băng vải, còn có thạch cao các thứ, ngực bỗng xót xa, nhưng là vừa rồi còn giận hắn cái gì đều không tự nói với mình, liền làm bộ tức giận, liền nhịn không được liếc mắt len lén nhìn hắn.



"Em đều không phải có buổi thi sao, thế nào còn nhìn điện thoại di động?"



Cả buổi hắn thế nào liền nói mấy lời lời như vậy, cái gì ý thức đã trở về a, trọng điểm dĩ nhiên là đi thi không thể nhìn điện thoại di động, đang cười sao?



"Anh đừng quan tâm, anh chuyện gì xảy ra, anh có biết hay không đều đem em hù một trận sợ muốn chết, em nghĩ đến anh đã chết rồi thiên a!"



"Anh làm sao có thể mặc kệ em, em ngày hôm nay đều không phải thi bài chuyên ngành sao? Em không đi thi?"



Lúc này cũng không muốn giải thích với hắn chính cậu đem thời gian đi thi nhớ nhầm, chỉ là ủy khuất làm sao hắn có thể một điểm cũng không nghĩ tới cậu là ôm dạng tâm tình gì mới đến bệnh viện, hơn nữa liếc mắt liền thấy người khác đang chăm sóc hắn, trong lòng khổ sở hắn thật chẳng lẽ đều nhìn không thấy sao?



Nhìn Vương Nguyên không trả lời, Vương Tuấn Khải coi như đây là ngầm thừa nhận, trong giây lát biểu tình thất vọng đều hiện lên trên mặt.



"Em năm thứ tư đại học lập tức sẽ tốt nghiệp, anh có hay không đã từng nói với em là rất quan trọng? Anh cũng không cần thành tích của em phải thật tốt, em ở đây rốt cuộc một môn không đi thi, còn là bài chuyên ngành, em có biết sẽ có ảnh hưởng gì rồi? Tốt, không có việc gì, cùng lắm thì tốt nghiệp trễ chút nữa, dù sao em cũng chưa bao giờ lo lắng cho tương lai của mình"



Vương Tuấn Khải nói lời này làm cho lòng của Vương Nguyên đông lại thành băng, đúng, em chính là không có lo lắng nhiều như vậy, em đầy đầu đều là không thể mất đi anh, cho dù thực sự đang thi, em cũng sẽ liều lĩnh chạy tới, em ta chính là không lý trí như vậy.



"Vương Tuấn Khải. . ."



Lời muốn nói rõ ràng là "đối với em, anh so với bất cứ điều gì trên thế giới đều là quan trọng nhất", thế nhưng đến bên mép lại trở thành những lời lẽ làm đả thương đối phương.



"Anh cũng không phải mẹ em, anh không cần lo cho tương lai của em, anh trước tiên quản chính mình cho tốt đã được chưa? Nếu như anh không cẩn thận như vậy, em hiện tại cũng không ở chỗ này"



Sắc mặt của Vương Tuấn Khải trong nháy mắt thay đổi khó coi, nhìn ánh mắt của Vương Nguyên, cũng không mang một tia ôn nhu. Vương Nguyên cũng không cảm thấy mình làm sai chỗ nào, không cần thiết phải tránh né ánh mắt của hắn, bướng bỉnh nhìn Vương Tuấn Khải.



Ba giây đồng hồ sau vẫn là chịu thua yêu thương, trên mặt của Vương Tuấn Khải không có huyết sắc, môi cũng có chút khô nứt. Vương Nguyên cầm lấy ly nước trên bàn "Em đi lấy cho anh cốc nước"



"Em đúng lại, anh không cần em ở đây, em hiện tại về đi, hỏi lão sư một chút có thể hay không thi trễ"



Tay của Vương Nguyên cầm ly nước có chút run.



"Được, em đi về, em giúp anh gọi cô ta đến đây có được hay không? Như vậy anh liền vui vẻ?"



"Vương Nguyên, anh không muốn cùng em bởi vì chuyện vô vị mà cãi nhau, anh ngày hôm nay bị người khác đụng, điện thoại di động cũng đã đánh mất, là do anh không cẩn thận, anh mong em có thể trưởng thành một chút, lo lắng sự tình chu toàn một chút, cũng có thể là anh yêu cầu hơi nhiều, thế nhưng em không hiểu chuyện còn nhắc tới người khác làm cái gì? Chính là cô ấy đưa anh tới bệnh viện, giúp anh rất nhiều, bởi vì anh không muốn làm trễ nãi chuyện thi cử của em nên mới không có nói cho em biết, tính cách của anh em cũng không phải không biết, chuyện mình có thể làm tuyệt đối sẽ không phiền phức người khác, anh sẽ muốn cô ấy qua đây sao? Anh lần trước cùng em giải thích còn chưa đủ sao? Vậy em rốt cuộc muốn thế nào mới có thể không cãi nhau với anh?"



Hai người căng thẳng không nói gì, Vương Tuấn Khải càng đem nói lỗi lầm về cho cậu, ở trong lòng Vương Nguyên ý mỉa mai lại càng mạnh. Vương Nguyên tự mình cầm lấy ly nước hướng phía ngoài phòng bệnh đi ra, mắt đã phiếm hồng, cũng là tìm cái lý do muốn trốn khỏi bầu không khí này. Rõ ràng ngày hôm qua còn thật tốt, ai mà nghĩ đến ngày hôm nay hai người lại muốn làm cho rối bời. Hắn không có nguy hiểm đến mạng sống chính mình hẳn là an tâm mới phải, tại sao phải rơi vào kết cục như vậy.



Điều mỉa mai nhất chính là, rõ ràng hắn không thể giải thích tất cả những gì Vương Nguyên làm hiện tại xuất phát từ cái gì, Vương Nguyên lại không thể thực sự giận dỗi mà mặc kệ hắn. Hắn ở Trung Quốc không phải là không có bạn bè thân thích, thế nhưng tính cách của hắn chắc chắn sẽ không nói cho người khác, thậm chí tình nguyện tìm một bảo mẫu cũng đều không muốn.



Kết quả là, chính cậu còn còn không bằng một người ngoài.



Vương Nguyên cúi đầu tự giễu như vậy, nở nụ cười một chút, không nghĩ tới bên ngoài phòng bệnh lại đụng phải một người đang đứng xem bảng thông tin người bệnh dán ở trên tường, vừa mới chuẩn bị xin lỗi, ngẩng đầu trong nháy mắt thoáng cái trở nên choáng váng.



"Mẹ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro