Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59 (Warning 18+)



"Mới không có liên quan tới ngươi a! !"



Nếu như đây là điện thoại của mình, khẳng định sẽ trả lời như vậy, nhưng bây giờ đối phương không có biết là Vương Nguyên đang cầm điện thoại của Vương Tuấn Khải, nếu như nói không đúng sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của người khác đối với Vương Tuấn Khải.



"Rất vui! Cực kỳ hạnh phúc! Ngọt ngọt ngào ngào, mỗi ngày cùng một chỗ tình chàng ý thiếp ôm ôm ấp ấp cũng không muốn trở về!"



Vương Nguyên nghĩ trả lời như vậy cũng không có thỏa đáng, nghĩ vẫn chưa có sức thuyết phục, nếu như đối phương trả lời lại, nhất định sẽ tiếp tục dùng qua những ngôn ngữ có thể biểu thị cho người kia biết hai người rất ân ân ái ái.



Thế nhưng đối phương chậm chạp chưa có trả lời, Vương Nguyên thở hắt một cái, đem chuyện này tạm thời ném ra sau đầu, tiếp tục cầm điện thoại của mình đọc "Bài giảng làm tăng tình thú"



"Đầu tiên, mở chút nhạc. . ."



Lướt lướt qua kho nhạc trên điện thoại, còn có hơn mười phút, thời gian. . . chắc cũng đủ đi.



"Sau đó, mặc gợi cảm một chút. . . Thế nhưng vẫn phải giữ một phần để gây cảm giác tò mò"



Vương Nguyên ra phòng khách mở vali ra, lật lật tìm kiếm, đem áo lưới dành để đi phơi nắng ra mặc lên người.



"Cuối cùng, cần có những lời nói kích thích. . ."



Vương Nguyên che miệng, còn chưa nói ra khỏi miệng đã cảm thấy xấu hổ, trên màn hình những lời này đánh chết cũng không thể nói a, nói ra sẽ cảm giác mình giống như một gã dâm đãng nửa người dưới là dã thú thì đúng hơn. Hơn nữa mỗi lần kêu "a a ưm ưm" gọi tên Vương Tuấn Khải, nhìn qua hắn cũng rất thỏa mãn a, cái gì mà "Tốt, thoải mái, thật thoải mái, anh thật lợi hại, sau hơn chút nữa", những lời như vậy tuyệt đối đều không cần thiết! Tuy rằng Vương Tuấn Khải cũng có hỏi cậu có khó chịu hay không, có đau hay không, thế nhưng cậu chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là đủ rồi, cho tới bây giờ không có ép buộc cậu nói bất kỳ điều gì. Hơn nữa Vương Nguyên cũng rất xấu hổ, thời điểm nói ra sẽ dùng chân cọ hắn, hắn cũng đều có thể hiểu.





"Còn có rất nhiều tư thế khác nhau, để cho anh ấy chinh phục cảm giác của bạn, tỷ như để anh ấy có thể thấy bạn dùng miệng giúp anh ấy. . ."





"Nhóc Vương Nguyên?"





Thấy Vương Nguyên tắm lâu như vậy, Vương Tuấn Khải có chút lo lắng gọi cậu, làm cho Vương Nguyên sợ đến điện thoại di động đều rớt xuống đất, trả lời hắn "Ra đây ra đây, anh tắt ti vi xong thì em sẽ ra". Nhặt điện thoại lên kiểm tra một chút vẫn còn nguyên, phải dựa vào cái này mới có thể làm.



Rõ ràng đều đã làm không biết bao nhiêu lần, làm sao có thể như lần đầu tiên mà khẩn trương. Đảm bảo âm thanh từ ti vi đã không còn, ánh đèn nhàn nhạt mờ tối cũng chứng minh chỉ có ngọn đèn nhỏ đầu giường vẫn sáng.



"Phù. . ."



Hít sâu, chớ khẩn trương, ngày hôm nay liền sẽ chứng minh cho hắn thấy, mình cũng là nam nhân, cũng có thể làm cho hắn hưởng thụ.



Cầm điện thoại di động, thận trọng bước vào phòng ngủ, đem áo lưới nghịch ngợm kéo xuống.





"Nhóc Vương Nguyên, em có lạnh không?"



"A? À không"



"Vậy em làm gì mặc đồ đi phơi nắng?"



"Anh. . . Anh quản em. . . Anh không thấy cái này là áo trong suốt. . . Đặc biệt. . . Đặc biệt. . . Đặc biệt cái kia"



"Đặc biệt kỳ quái, hơn nữa em phía dưới quấn khăn tắm, căn bản không có hợp haha"



"Vương Tuấn Khải. . ."



Chịu đựng lửa giận, nhấn mạnh tên của hắn, còn liều mạng nặn ra một dáng tươi cười.



"Làm sao vậy?"



"Không có việc gì, em cho anh nghe bài hát"



Rốt cuộc là ai mới không có tình thú a! ! Làm gì cười nhạo người khác mặc quần áo ra sao! Xem ra điều đầu tiên tác chiến đã thất bại, không sao, còn có điều thứ hai, ấn xuống nút phát nhạc trên điện thoại.



"Phản bội tình yêu của tôi, anh nên cảm thấy trái với lương tâm. . . "



Vương Tuấn Khải "phụt" liền cười ra tiếng, hỏi cậu làm sao hơn nửa đêm lại cho hắn nghe cái này, Vương Nguyên cũng không nghĩ tới thế nào bài đầu tiên lại là bài này, cuống quít nhấn xuống bài khác.



"Bốn phía của anh mỹ nữ có nhiều như vậy, thế nhưng hình như chỉ hết lần này tới lần khác nhìn đến em. . ."



Trong khoảnh khắc đó thời gian liền ngừng trôi, Vương Nguyên nghĩ bài hát này thực sự là phù hợp tâm tình a. . . Bốn phía của anh mỹ nữ có nhiều như vậy, thế nào còn có thể thượng em a. . . Thế nhưng. . . Thời điểm mở bài này làm gì có ai ham muốn nữa a! !



Đem điện thoại ném lên trên giường, đồ mặc cũng cở ra vứt xuống đất, dựa vào tường đứng cúi đầu khuất phục.



"Lão tử không làm nữa. . . Thật là mất mặt"



"Nhóc Vương Nguyên, làm sao vậy?" Vương Tuấn Khải xuống giường giúp cậu nhặt đồ lên, đứng ở bên cạnh cậu đang cúi đầu, hỏi.



"Em biết em đặc biệt không có tình thú, thế nhưng em cũng muốn sửa a, mấy người đó nói em không biết, thế nhưng em có thể học a, chỉ cần anh dạy em, em rất nhiều chuyện chính là không dám làm, nhưng nếu như là vì anh em sẽ thử a. . . Thế nhưng. . . Thế nhưng vì sao cùng với tưởng tượng của em lại hoàn toàn khác nhau a. . ." Chỉ vào  quần áo trên tay Vương Tuấn Khải "Đây không phải là đồ nửa kín nửa hở giống của con gái sao?" liền chỉ vào điện thoại trên giường "Đây không phải là cất cao giọng hát ve vãn sao? A? Thực sự là tức chết em"



Vương Tuấn Khải ma chóng bị sự khả ái của Vương Nguyên làm cho cười toét, Vương Nguyên vừa nhìn hắn cười, răng hổ tất cả đều lộ ra, chính mình lại càng khó chịu.



"Anh còn cười nhạo em. . ."



Cả người đang dựa trên giường liền biến thành quay mặt vào tường, sau đó dùng tay vẽ vẽ lên tường thành dòng chữ "Vương Tuấn Khải đại hỗn đản"



"Nhóc Vương Nguyên, anh còn tưởng rằng em ngày hôm nay đi chơi mệt nên đầu óc bị hư rồi"



"Đầu óc anh mới là bị hư!"



"Đừng nóng a, là anh không hiểu tình thú, qua phòng anh, cho em xem ít đồ"



"Em không muốn đi. . . "



"Lên nào"



Vương Tuấn Khải ở trần, ngồi xổm xuống, Vương Nguyên nhìn hắn muốn cõng cậu, liền như trở thành khỉ con leo lên lưng hắn.



"Anh cho em xem cái gì a"



Vương Tuấn Khải cõng hắn sang phòng sách, từ trong ngắn kéo lấy ra một quyển sách đưa cho cậu đang ở trên lưng, lại cõng cậu quay trở về phòng ngủ đặt trên giường.



"Đây là. . . Anh lúc còn bé? Dáng dấp như con chuột ai nha"



Vương Nguyên lật sách, thấy Vương Tuấn Khải khi còn bé như tiểu khoai tây, nhịn không được cười ra tiếng.



"Vui không?"



"Anh khi còn bé thật là đao đần quá đi"



Vương Nguyên chỉ vào trong hình tóc cắt húi cua của Vương Tuấn Khải, cười đến ánh mắt đều cong.



Đem sách lật đến trang cuối cùng, Vương Nguyên ngẩng đầu, Vương Tuấn Khải bên cạnh bỗng nhiên hôn lên cậu, nhẹ nhàng cắn lên bờ môi cậu.



"Anh cũng không hiểu lãng mạn, chỉ là mong muốn em vui vẻ"



Vương Nguyên nhắm mắt lại, trên tay cầm quyển sách để qua một bên. Vương Tuấn Khải một tay cúc áo áo sơmi của Vương Nguyên, một tay vuốt ve eo của cậu. Vương Nguyên bỗng nhiên cầm lấy tay hắn đang ở cúc áo thứ ba của mình, mở to hai mắt tràn đầy khẩn cầu nhìn.



"Vương Tuấn Khải, ngày hôm nay để cho em chủ động có được không?"



Vương Tuấn Khải vẫn hôn lên vành tai Vương Nguyên, cười đáp ứng cậu.



Vương Nguyên đem Vương Tuấn Khải đẩy ngã xuống giường, đệm một cái gối phía dưới để hắn có thể thấy rõ nhất cử nhất động của Vương Nguyên. Vương Nguyên nhảy qua ngồi ở trên người hắn, bảo Vương Tuấn Khải nhắm mắt lại, sau đó học theo cách bình thường hắn vẫn hôn cậu, đầu tiên là mắt, chóp mũi, môi, cằm, yếu hầu, sau đó là xương quai xanh. Đầu lưỡi Vương Nguyên liếm liếm thực ra rất nhột, Vương Tuấn Khải không cẩn thận liền cười ra tiếng.



"Em làm không được tốt sao!" Chu mỏ vừa nghe đến tiếng hắn cười, lập tức dừng lại ấm úc hỏi hắn.



"Không có, em tiếp tục đi"



Vương Nguyên nuốt ngụm nước miếng, liếm môi một cái, nhìn xuống phía dưới, phát hiện trong quần Vương Tuấn Khải đã có phản ứng.



"Rõ ràng đều có phản ứng a, còn cười em"



"Anh không cười em, chỉ là có điểm nhọt" Sờ sờ tóc cậu, như là biểu đạt khích lệ.



Vương Nguyên thận trọng giúp Vương Tuấn Khải cùng lúc cởi ra quần trong lẫn quần ngoài, tuy rằng trước mắt cái đó ngóc đầu dựng đứng lên, liền lấy tay nắm vào, thế nhưng khảng các gần như vậy vẫn là lần đầu tiên. Nghĩ đến đợi lát nữa sẽ như nhấm nháp mỹ thực đem ngậm vào trong miệng, nhịp tim đập liền tăng tốc, khẩn trương muốn chết.



"Nếu như không muốn, không nên miễn cưỡng chính mình"



"Không. . . Không có miễn cưỡng. . . a"



Lại nuốt từng ngụm nước bọt. Chuyện giống vậy Vương Tuấn Khải đều đã giúp mình làm rất nhiều lần, chung quy mình cũng không thể ích kỷ như vậy.



Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vương Tuấn Khải, nhận được ánh mắt đồng ý của hắn, khẽ cắn môi, thận trọng ngậm vào.



Không thể đụng vào đến hàm răng, mùi vị bất hảo cũng phải nhịn. Một mực cứ như vậy nhắc nhở lòng mình.



Trong lúc đẩy ra nuốt vào vẫn len lén nhìn biểu cảm trên mặt Vương Tuấn Khải, nghe được hắn rên nhẹ thật quyến rũ giống như là đang khích lệ mình làm rất tốt, bắt chước bộ dạng bình thường hắn vẫn giúp mình làm, một bên dùng miệng âu yếm, một bên lấy tay xoa nắn hai "hòn bi" của hắn.



Một chút nuốt quá sâu nênn có chút ho neenn, Vương Tuấn Khải hỏi cậu có phải làm như vậy không thoải mái hay không, Vương Nguyên lập tức ôm lấy hắn, cắn bờ vai của hắn. Làm sao có thể mở miệng nói ra, chỉ là giúp hắn liếm, chính mình lại không thể nói như vậy.



Mấy giây sau ngẩng đầu, hít sâu, đối diện với đôi mắt ngập tràn thương yêu của hắn.



"Nhóc Nguyên, em đừng nghe những gì bạn bè anh nói đùa ngày hôm nay, nếu như không muốn làm như vậy thì sẽ không làm"



Mỗi lần Vương Tuấn Khải đều rất chu đáo, đều là từ trước mặt một bên hôn cậu, một bên ôn nhu ra vào, thậm chí tư thế từ phía sau lưng đều rất ít thử, bởi vì Vương Nguyên không nhìn thấy mặt của hắn, không được hắn hôn sẽ cảm thấy sợ. Lúc ngủ cũng vậy, nếu như là từ phía sau lưng ôm hắn, nửa đêm tỉnh lại nhất định sẽ xoay người xác nhận người bên cạnh chính là Vương Tuấn Khải mới tiếp tục ngủ.



Đôi bên ỷ lại đều càng lún càng sâu, bị Vương Tuấn Khải ôm ấp bảo vệ ở phía dưới, cậu trái  lại càng muốn chứng minh chính mình.





"Không phải là do bọn họ nói, là em tự muốn làm"



Vương Nguyên đem Vương Tuấn Khải đang ngồi đẩy ngã xuống giường, lần thứ hai nhảy qua ngồi ở trên người hắn, cầm lấy cái đó trơn trợt của hắn, sau đó từng chút từng chút ngồi xuống.



"Đau không? Hay là trước tiên mở rộng một chút đi"



"Không cần, nói xong rồi, ngày hôm nay em chủ động" Nhắm mắt lại thở hắt một tiếng, trên trán đều rịn ra mồ hôi, bướng  bỉnh đẩy mông của mình, may là thân thể coi như là đã quá thân thuộc với đối phương, đem toàn bộ đi vào, an tâm thở ra một hơi thật sâu.



Cho tới bây giờ chưa có thử qua tư thế này, không biết dĩ nhiên lại sâu như vậy, là trước nay chưa có thử qua, cảm thụ được cái đó của hắn hoàn chỉnh, nóng cháy dựng thẳng cùng mình hòa làm một thể.



Không tự chủ muốn cảm nhận nhiều hơn, cảm nhận sự thắt chặt, cảm nhận sự gắn bó chặt chẽ của hai người. Cho nên chính cậu cũng  bắt đầu di chuyển, chống lên bụng  dưới của hắn, theo thói quen hô tên Vương Tuấn Khải.



Trong đầu còn đang suy nghĩ làm sao có thể cho hắn càng nhiều càng tốt.



"Hảo. . . Thật là thoải mái" Thanh âm nhỏ như muỗi kêu.



"Nhóc Nguyên, làm sao vậy?" Còn tưởng rằng cậu nói là đau quá.



"Em nói!" Tận lực nói to lên "Thật là thoải mái. . . " Lại là muỗi kêu.



Bất quá Vương Tuấn Khải cuối cùng đã nghe rõ, cho tới bây giờ vẫn không tưởng tượng từ trong miệng Vương Nguyên sẽ nói ra  giọng điệu như vậy, thường ngày cậu chính là mím môi không muốn để cho bản thân phát ra âm thanh nào khác thường, làm sao có thể sẽ nói ra những lời quyến rũ như vậy.



Vương Tuấn Khải dùng tay vuốt ve hạ thể của Vương Nguyên, quả nhiên, Vương Nguyên so với hắn đạt đến đỉnh trước. Tay chống trên bụng hắn rõ ràng càng tăng thêm lực độ, như là thể lực chống đỡ hết nổi muốn ngã xuống vẫn cố sức chống đỡ. Vương Tuấn Khải ngồi dậy ôm lấy Vương Nguyên mệt đến ho khan, đau lòng giúp cậu lau đi mồ hôi trên mặt.



"Làm sao thế, ngày hôm nay như vậy. . ."



Cắn môi xấu hổ nói ra lời trong lòng.



"Mỗi lần đều là em hưởng thụ, em cũng muốn nỗ lực làm cho anh hài lòng"



Vương Tuấn Khải cụng vào trán cậu, cọ vào mũi cậu, cảm ơn cậu đã thẳng thắn như vậy.



"Em không cần phải thay đổi vì anh, em nguyện ý yêu anh, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của anh"



Ôn nhu đem cậu áp xuống, hai người cuối cùng đổi chỗ cho nhau. Lấy cánh tay đệm ở dưới đầu cậu, hôn cậu, mút vào cánh hoa đào hồng nhạt trước ngực, chạm vào điểm nhạy cảm của cậu.



Bị Vương Tuấn Khải đụng vào, thân thể dễ dàng lại lần nữa sôi sục sức sống.



"Em không cần phải nói mấy câu ngượng ngùng đó, gọi tên anh là được rồi"



"Vương Tuấn Khải. . . Ân. . ."



Lúc Vương Tuấn Khải bắn ra, chân nhỏ của Vương Nguyên lại bắt đầu ma sát phía sau lưng của hắn, Vương Tuấn Khải ôn nhu vén lên tóc trước đã dính ướt bởi mồ hôi của cậu, sau đó, mười ngón tay đan vào bàn tay đang run rẩy của cậu.



Đã sớm biết, không cần phải nói hắn cũng hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro