Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46

Dù sao thì cũng là anh em tốt chơi với nhau từ nhỏ, ở trong mắt Lưu Chí Hoành, nếu nói hi sinh, thì Vương Nguyên cũng hi sinh quá nhiều rồi đi.



Lúc học cao trung tuy rằng Vương Nguyên rất được yêu thích, với mỗi người từng tiếp xúc cũng bảo trì được mối quan hệ rất tốt, thế nhưng hầu như không có nữ sinh nào xuất hiện có thể cùng cậu tiến thêm một bước, Vương Nguyên nhìn qua ngốc ngốc, kỳ thực lại rất thẳng thắn, thích cái gì, không thích cái gì, có đường ranh giới rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không cùng người khác nhập nhằng. Lưu Chí Hoành đã sớm có dự cảm, Vương Nguyên nhất định sẽ nói lời yêu thương sớm hơn mình, việc này cũng không cần lo lắng, bởi vì Vương Nguyên sẽ trải qua cảm xúc đó với Vương Tuấn Khải vào năm lớp mười một, Lưu Chí Hoành đối với tình cảm của Vương Nguyên dành cho Vương Tuấn Khải quả thực rất rõ ràng, dường như bọn họ cùng một chỗ chính là chuyện nước chảy thành sông, thuận lý thành chương. (*)

(*) nước chảy thành sông, thuận lý thành chương: chuyện hợp lí, lẽ dĩ nhiên.



Phần lớn nam sinh đều là động vật đơn bào, căn bản không có hứng thú quan tâm chi tiết đến đời sống tình cảm của người khác, chỉ là có gì cần giúp một tay, gọi một tiếng, đảm bảo sẽ đến.



Thế nhưng tình bạn có sâu đậm đến đâu đi chăng nữa, cũng là người ngoài cuộc. Dịch Dương Thiên Tỉ là một người thông minh, liếc mắt liền nhìn ra sự bất đồng giữa Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải, nhưng sẽ không dễ dàng nói ra khỏi miệng. Dù tình cảm đều sâu sắc, thế nhưng phương thức lại không giống nhau, Vương Tuấn Khải yêu một người là sẽ cùng người đó đi hết một đời, đem kế hoạch tương lai vạch ra từng bước một, nếu đã xác định là ai đó, liền hướng về đối phương dẫn người đó từng bước một đi tới. Vương Nguyên lại quan tâm mỗi ngày của hai người hiện tại, từng chút từng chút, mỗi một hành động nho nhỏ đều làm cho cậu lưu ý nửa ngày, nào có cái tâm tình để suy nghĩ chuyện tương lai. Đôi khi nghe Vương Tuấn Khải nói qua chuyện bọn họ sau này sẽ sống như thế nào, thậm chí còn đề cập tới chuyện kết hôn, gia đình, con cái, Vương Nguyên cảm thấy hưng phấn nhưng đồng thời cũng có một tia sợ hãi.



Đại khái là Dịch Dương Thiên Tỉ trong lòng cảm thấy trầm trọng a, dù có như thế nào đi nữa, nói trắng ra là, tất cả mọi người vẫn chỉ là sinh viên mà thôi.



Không có ai có thể sở hữu một tình cảm hoàn mỹ không sứt mẻ, như vậy Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên, cùng một chỗ đã tròn hai năm.



Buổi tối lúc từ thư viện tản bộ về kí túc xá, bốn người gần như song song đi tới, Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đi ở chính giữa, Lưu Chí Hoành và Thiên Tỉ đi ở hai bên. Lưu Chí Hoành ngáp, vừa mới ngủ một giấc ở thư viện, thế nhưng học tập nguyên một ngày, cảm giác buồn ngủ vẫn không tiêu tan. Trước khi thi ôn tập dồn dập rất đau khổ, thế nhưng không có cách nào, Thiên Tỉ tự giác, Vương Nguyên có Vương Tuấn Khải quản, còn lại một mình mình, còn có thể không học tập cho giỏi sao? Điện thoại Lưu Chí Hoành rung một cái, lấy ra nhìn, mẹ nhắn tin ngày mai con của Thích gia thi đại học phân loại, cuối tuần này có thể phải mời ăn cơm, Lưu Chí Hoành ngoài miệng nói một câu: Cái này đều không phải là kích thích người sao? Đi cái đầu a. Dù sao cũng phải ôn thi nên không đi được, cần phải tập trung tĩnh tâm a.



Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đi ở chính giữa trò chuyện, hình như là chuyện thi lên cao đẳng và đại học. Thế nhưng kỳ thi phân loại vào trường đại học hằng năm đối với bọn họ đặc biệt có ý nghĩa, bởi vì ngày mai, chính là ngày kỉ niệm của bọn họ.



Thế nhưng Vương Nguyên ngày mai và ngày mốt đều có kiểm tra, muốn đi ra ngoài chơi Vương Tuấn Khải nhất định sẽ không đồng ý, hắn vẫn dong dài nói thành tích ở nước ngoài rất quan trọng, sở dĩ thi cử đều phải chuẩn bị thật tốt, không phải không tin vào khả năng của Vương Nguyên, mà là chuẩn bị thật kỹ thì luôn luôn tốt hơn. Đây chính là Vương Tuấn Khải ăn khớp cung Xử Nữ, Vương Nguyên căn bản không có cách nào phản bác, chỉ có thể chu mỏ làm bộ không nói chuyện với hắn.



"Vương Tuấn Khải. . . Ngày hôm trước kiểm tra thật là khó, em không biết có thể hay không trên 90 điểm"



"Phải không? Không khó a, cậu đều không phải đi ra nói với tôi là đơn giản sao?" Dịch Dương Thiên Tỉ bên cạnh không phản ứng kịp, trực tiếp đáp.



Vương Tuấn Khải nhịn không được cười trộm một chút. Vương Nguyên thấy chính mình bị lộ, quay đầu không nói đưa ra ám chỉ Thiên Tỉ, lại tiếp tục nói.



"Ngày mai, ngày mai cũng có kiểm tra ai nha"



"Đúng vậy, nếu không chúng ta ngày hôm nay tại sao lại ôn tập đến bây giờ"



"A. . . Ngày kia. . . Ngày kia cũng có kiểm tra ai nha"



"Anh ngày kia cũng có kiểm tra, ngày mai em thi xong gọi điện thoại cho anh, anh chờ em ở thư viện"



"Hắc. . . Ngày hôm nay thi vào trường đại học nè ai nha"



"Ừ, em có bạn bè năm nay thi vào đại học?"



"Đều không phải. . . Anh biết mà, ngày hôm sau kiểm tra phân loại. . ."



"Có thể báo chí nguyện?"



"Vương Tuấn Khải. . ." Nhìn mình đã ám chỉ đến nhường này mà hắn lại cố ý giả vờ quên, Vương Nguyên mất hứng bĩu môi chu mỏ gọi tên của hắn, nhìn xung quanh, sau đó âm thầm giật lấy gấu áo của hắn.



"Đứa ngốc, anh làm sao có thể quên ngày mai, thế nhưng em nhất định phải kiểm tra a"



"Kiểm tra kiểm tra kiểm tra. . . Phiền chết đi được"



"Như vậy đi, ngày mai muốn ăn cái gì? Tối anh về làm rồi mai mang tới cho em"



Vương Nguyên lập tức khôi phục dáng tươi cười, đưa ngón tay ra đếm mình muốn ăn cái gì, đếm tới đếm lui mười ngón tay cũng không đủ, trực tiếp nói một câu.



"Anh làm em đều thích ăn"



Hai người nhìn nhau cười, Lưu Chí Hoành thực sự không nhịn được cũng chen vào một câu.



"Nhị Nguyên, nghe cậu nói tớ cũng muốn ăn. . ."



"Vậy cậu mau đi tìm bạn gái a, à không bạn trai cũng được"



"Xớ, lão tử là thẳng nam! Trừ phi. . ."



"Trừ phi cái gì?"



"Trừ phi là nam thần theo đuổi tớ"



"Ha hả, tớ tặng cậu ba chữ nè" Vẻ mặt Vương Nguyên biểu tình đắc ý.



Thiên Tỉ cũng ngẩng đầu, phối hợp nói ra ba chữ "Không-khả-năng", sau đó Vương Nguyên tiểu thị tán đồng mà vỗ tay.



Sự yên lặng của đêm hè, bốn thiếu niên bước chậm rãi trên sân trường, là những câu đối thoại không đâu, đơn giản bình thương như mọi ngày. Rõ ràng thời gian không đợi người, lại luôn muốn mỗi một giây đều có thể trở nên vĩnh hằng.



Hơn mười ngày sau, kỳ nghỉ hè sau năm thứ nhất đại học của Vương Nguyên lại bắt đầu, vốn cho rằng lên đại học rồi sẽ tự do, thế nhưng vẫn bị mẹ buộc trước một tháng phải tiếp tục tập lái xe, tranh thủ hè này phải lấy cho được bằng lái. Vương Nguyên nghĩ dù sao Vương Tuấn Khải cũng phải quay về Mĩ một tháng, chung quy mình luyện xe cũng có thể giết được thời gian rảnh rỗi ở nhà. Hơn nữa Vương Tuấn Khải cũng đã đồng ý hứa với cậu khi nào về nước sẽ dẫn cậu đi chơi, ngẫm lại vẫn có thể cười được.



Kỳ thực nói cho Vương Nguyên mình muốn đi Mĩ, Vương Tuấn Khải cũng đã hạ quyết tâm thật cao. Chuyện nói dối này, Vương Tuấn Khải vẫn là rất dè dặt, nhưng nghĩ tới lời hứa muốn dẫn Vương Nguyên ra ngoài chơi, chính là tiền nong vẫn còn thiếu một chút, để cho lần đi du lịch đầu tiên của hai người có thể hoàn mỹ, Vương Tuấn Khải quyết định ở lại trong nước đi làm thêm. Tuy rằng hắn biết dù hắn có về Mĩ hay không đối với cha mẹ hắn cũng không có ảnh hưởng gì, còn hơn là vì những người không quan tâm đến mình mà làm chuyện dư thừa, không bằng vì người mình thích mà nỗ lực. Thế nhưng chuyện này tuyệt đối không thể nói cho Vương Nguyên biết, nếu như Vương Nguyên biết Vương Tuấn Khải vì cậu mà chịu khổ kiếm tiền, nhất định sẽ vừa khổ sở vừa áy náy như một tiểu cô nương mà rơi nước mắt.



Làm thế nào hắn chịu được.



Làm thêm cả một ngày tuy rằng mệt chết, nhưng mỗi ngày giả bộ lệch múi giờ cùng Vương Nguyên nhắn tin nói chuyện hai người cùng nhau đi du lịch, mệt nhọc cũng trở thành vui sướng. Hỏi cậu muốn đi máy bay hay xe lửa, cậu nói xe lửa, như vậy hai người có thể cùng nhau ngắm nhiều phong cảnh hơn. Hỏi cậu muốn đi đến nơi thành phố hiện đại hay đến nơi thị trấn nhỏ bé có phong cảnh tự nhiên, cậu nói muốn đi đến nơi có ít người, những cái khác chỉ cần cùng hắn một chỗ đều có thể. Hỏi cậu muốn làm gì nhất, cậu trả lời: Cùng với anh một mực bên nhau.



Trả lời cậu: Anh cũng vậy.



Chờ Vương Tuấn Khải nói hắn từ Mĩ đã về, Vương Nguyên nói với mẹ chuyện muốn đi du lịch, nói chính là ba người chung phòng đi, còn có Vương Tuấn Khải. trước mắt dự định bốn ngày ba đêm, không lâu lắm, trở về nhất định tiếp tục tập lái xe, tuyệt đối nghỉ hè sẽ lấy được bằng lái.



Không nghĩ tới mẹ sẽ dễ dàng đồng ý, chỉ nói một câu:



"Đều là nam thì vui gì, đáng ra phải dẫn theo bạn nữ nữa mới đúng"



"Mẹ. . . Khoa bọn con đều không có nhiều nữ"



Mặc kệ nói như thế nào, đã giải quyết xong vấn đề về phía mẹ, còn nhờ Lưu Chí Hoành và Dịch Dương Thiên Tỉ lên tiếng để cho bọn họ không bị lộ tẩy.



Vương Nguyên thu dọn xong hành lý, mang theo máy polaroid Vương Tuấn Khải tặng, lần đầu tiên đi du lịch, nhất định sẽ tạo nên thật nhiều thật nhiều hồi ức.



Vé xe, hành trình Vương Tuấn Khải đều an bài xong. Nghe theo Vương Nguyên, mua vé giường nằm, lý do là rất thú vị. Mua vé xong, giường dưới cho cậu, giường giữa cho mình.



Đây hết thảy đều giống như đang nằm mơ, hai người gặp nhau ở trạm xe lửa, đây là Vương Tuấn Khải "vừa từ Mĩ trở về" lúc hai người gặp nhau, Vương Tuấn Khải theo thói quen đến sớm một chút, thấy Vương Nguyên liền đi tới giúp cậu cầm hành lí.



"Không phải nói đừng mang theo nhiều đồ sao?" Tiếp nhận túi trên tay Vương Nguyên, hướng bên trong nhìn, tất cả đều là đồ ăn vặt.



Vương Nguyên ngượng ngùng gãi đầu cười cười, Vương Tuấn Khải cũng sẽ không trách cậu, giọng nói và trong ánh mắt đều lộ vẻ cưng chiều.



Thấy trên va-li hành lí của Vương Tuấn Khải đặt một cái bao, Vương Nguyên lập tức làm bộ bắt được cái chuôi, phản bác nói: "Chính anh cũng đem rất nhiều a"



"Mang cho em ăn, đứa ngốc"



Hai người ngồi ở phòng chờ đợi xe lửa, phát thanh vừa vang lên, Vương Tuấn Khải đứng dậy đem đồ đạc của cả hai cầm một bên tay, tay còn lại vươn tới nắm chặt lấy tay của Vương Nguyên đang đặt trên vạt áo mình.





"Hiện tại đi theo anh, không được đi lạc đâu"



Vương Nguyên đỏ mặt cúi đầu "Em cũng không phải con nít, làm sao lạc được"



Thế nhưng cũng ngoan ngoãn nắm chặt góc áo của hắn.

~oOo~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro