Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45

Dịch Dương Thiên Tỉ có một em trai, Lưu Chí Hoành và Vương Nguyên lại hoàn toàn không biết. Một mặt là chuyện nhà người khác nên cũng không tiện hỏi đến, một mặt Dịch Dương Thiên Tỉ tuyệt đối sẽ không tự mình nói chuyện trong nhà, trừ khi uống say.



Cho nên khi nghe được cái tên Nam Nam, Lưu Chí Hoành và Vương Nguyên liếc nhau, dùng nhãn thần giao lưu xác nhận với đối phương, đều cho rằng Nam Nam chính là tên bạn gái của Dịch Dương Thiên Tỉ.



Theo như nguyên văn Lưu Chí Hoành nói: Sinh thời cho đến bây giờ mới nghe được Thiên Tổng nói chuyện với người khác ôn nhu như vậy, mình nếu như là nữ sinh, nhất định sẽ thích cậu ta.



Thiên Tỉ vừa nói chuyện điện thoại vừa mang theo ý cười.



"A? Phải"



"Vậy không sai a, em cố gắng lên nào"



"Xin lỗi, lần sau ca ca nghỉ sẽ trở về nhà với em"



Lưu Chí Hoành và Vương Nguyên đều đắm chìm trong tiếng phổ thông ôn nhu mềm mại của Thiên Tổng, sỡ dĩ nghe đến hai chữ ca ca, hai người liền trao đổi ánh mắt, xác nhận với nhau hai chữ ca ca kia nhất định là cách gọi thân mật.



Chờ điện thoại cúp, hiện tại Lưu Chí Hoành tự nhận mình chính là vũ trụ đệ nhất bi thảm độc thân bạn trẻ ở trong cái phòng này a.



Chua xót bắt đầu dâng trào mãnh liệt.



"Ai nha Thiên Tổng của chúng ta không hổ là nam thần, cái Nam Nam nào đó thật là có phước nha" Một cánh tay lập tức đặt lên vai Thiên Tỉ.



Vẫn như cũ, Dịch Dương Thiên Tỉ nghiêng vai một cái, Lưu Chí Hoành liền tự giác bỏ ra.



"Là em trai tôi"



"A, nói chuyện với em trai lại ôn nhu như vậy? ! Tôi cũng muốn làm em trai của cậu"



Thiên Tỉ dùng ánh mắt chết người nhìn chằm chằm Lưu Chí Hoành ba giây, sau đó cương trực lắc đầu.



"Tôi từ chối, đệ đệ tôi so với cậu đáng yêu hơn nhiều"



Lưu Chí Hoành giả vờ như bị một đòn chí mạng quay đầu vịn tường đấm ngực làm bộ thổ huyết, Vương Nguyên ở bên cạnh cười cười.



Chờ toàn bộ người trong hội trường tản đi, chủ nhiệm cũng tán thưởng bọn họ làm rất tốt, tất cả mọi người đều thật mệt mỏi, Lưu Chí Hoành và Vương Nguyên chuẩn bị dọn dẹp một chút rồi đi, không làm phiền Dịch Dương Thiên Tỉ và đội trưởng trò chuyện.



Ngay khi hai người bọn họ mới vừa đi ra đại sảnh, bị đội trưởng gọi lại.



"Hai tiểu đệ đẹp trai, khó có khi anh quay về Trùng Khánh một lần, mời các cậu cũng cùng nhau ăn bữa cơm a"



"Vậy thì ngại quá"



Dịch Dương Thiên Tỉ quay qua Lưu Chí Hoành đang làm bộ khách sáo lừ mắt một cái.



"Thôi đi, cùng đi cho rồi"



"Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, ha ha" Ngay từ đầu cũng sợ Thiên Tỉ mất hứng, hiện tại có được sự đồng ý của cậu ta, cũng không có gì ngại a.



Lúc ăn cơm Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành không ngừng thêm rượu cho Thiên Tỉ. Lúc đưa đến, động tác lén lút giả vờ tự nhiên còn sợ bị Thiên Tỉ phát hiện. Chờ cơm nước xong cùng tạm biệt đội trưởng, ba người đều đã ăn no, Vương Nguyên bởi vì phải qua nhà Vương Tuấn Khải, cho nên cũng chỉ còn lại Lưu Chí Hoành và Dịch Dương Thiên Tỉ quay về trường học, Lưu Chí Hoành một mực liếc mắt quan sát Thiên Tỉ rốt cục có say hay không, lúc đem mặt kề sát vào để quan sát thì Thiên Tỉ một tay bắt được cằm của Lưu Chí Hoành, đem miệng của cậu bóp lên thành hình dạng chu môi.



Lưu Chí Hoành gạt tay của Thiên Tỉ ra, xoa xoa chỗ cằm có điểm đau.



"Cậu không có say a, thân thủ linh động như vậy"



"Không phải là muốn tôi nói ra hết, nên mới phải lao lực như vậy sao?"



"Ai nha, đây không phải là quan tâm đến thân thế của Thiên Tổng hay sao?"



"Cậu trực tiếp hỏi không được a?"



"Còn không phải là sợ cậu đánh tôi đi"



"Muốn đánh đã sớm đánh"



"Ê nha, cái người này!" Lưu Chí Hoành thoáng nhìn qua phát hiện ra hai lúm đồng tiền, lập tức liền khôi phục dáng tươi cười.



"Cái Nam Nam đó, thật là em trai cậu a, em trai ruột?"



"Ừ"



"Không nhìn ra nha, cậu như thế nào lại đối với em trai ôn nhu như vậy, bao nhiêu tuổi rồi?"



"Bảy tuổi"



"Nhỏ như vậy, năm nhất tiểu học?"



"Ừ, nó nói với tôi. . . Đi thi được giải"



"Quả nhiên đúng là người của gia tộc tinh anh mấy người a"



". . .Tôi họ Dịch" Dịch Dương Thiên Tỉ dùng bộ mặt cao lãnh quay qua Lưu Chí Hoành, bất đắc dĩ quăng một câu.



"Xin lỗi xin lỗi" Lưu Chí Hoành gãi đầu một cái, nghĩ rằng đến đây liền kết thúc đề tài, không nghĩ tới Dịch Dương Thiên Tỉ nói đến em trai cậu ta, hình như có rất nhiều điều muốn nói.



"Kỳ thực tôi muốn em trai mình, không nên trở thành một người giống như tôi"



"A? Là sao?"



Dịch Dương Thiên Tỉ cho tay vào túi quần, dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn đèn đường bên cạnh.



"Cuộc thi này của em trai tôi, nó muốn tham gia thi vẽ tranh thiếu nhi, không nghĩ tới thực sự được giải. Ban đầu mẹ tôi muốn cho nó học dương cầm, thế nhưng nó lại muốn học vẽ"



"Con nít thì biết cái gì a, tôi thấy cả vẽ và học đàn dương cầm đều rất tốt" Lưu Chí Hoành cũng dừng lại với Thiên Tỉ, cùng nhau nhìn đèn đường.



"Thế nhưng Nam Nam vẽ một chút cũng không có thiên phú"



"Tôi đều không phải là thiên phú học tập cũng vẫn phải học cho đến bây giờ thì sao"



"Không giống nhau, chúng ta đều phải thi tuyển, đều phải làm được tốt nhất"



"Như vậy đều không phải sống quá mệt mỏi hay sao?"



"Cho nên tôi mới không muốn Nam Nam trở thành người như vậy. Tôi nhìn nó lớn lên, nó vẫn như vậy ỷ lại vào tôi, từ nhỏ cũng vậy, trước đây nó nhất định sẽ không gọi ca ca, vẫn gọi tên tôi nhiều hơn" Lưu Chí Hoành cho tới bây giờ đều không nghĩ đến Dịch Dương Thiên Tỉ nói về em trai lại biến thành một người ôn nhu như vậy, ánh mắt nhìn đèn đường cũng trở nên nhu hòa ấm áp. "Sau nó lại thích vẽ, mấy bức tranh hay vẽ nhiều nhất là tôi, mẹ nói tôi đưa nó đi học, thế nhưng thầy giáo nói Nam Nam không có thiên phú, học vẽ một thời gian thậm chí so với bạn học còn kém hơn"



"Cho nên mẹ cậu, mới nói thằng nhóc đi học dương cầm?"



"Tôi từ nhỏ đến lớn đều học qua các loại lớp, tham gia vô số trận đấu, con đường này tôi hiểu, cũng không phải ai học cũng liền có thể biết, chứ nói gì đến những thứ mình không thích"



Lưu Chí Hoành không lên tiếng, để Dịch Dương Thiên Tỉ tiếp tục nói. Hai người cứ như vậy đi về phía trước.



"Sỡ dĩ bọn họ muốn Nam Nam nghỉ học vẽ để học dương cầm, lúc đó nó mới sáu tuổi, ôm tôi khóc nói là muốn học vẽ, tôi so với nó lớn hơn 12 tuổi, chỉ có thể bảo hộ nó"



"Tôi cãi nhau với ba mẹ một trận, để cho bọn họ đều dồn áp lực lên cho tôi thì tốt rồi, kế thừa gia nghiệp, trở nên nổi bật, tinh anh, xuất sắc, những cái này. . . cũng đều để cho tôi chịu đựng. Để Nam Nam được làm những điều nó thích"



"Thế nhưng chính là bọn họ không đồng ý, cho nên tôi mới như vậy, một mình đi khỏi Bắc Kinh"



"Tôi không gọi về nhà, cũng là vì sợ sẽ nghe được Nam Nam nói nó không vui"



"Bởi vì ca ca của nó cái gì cũng không làm được, tôi thật hy vọng Nam Nam vĩnh viễn đừng lớn lên, vĩnh viễn không bị buộc cạnh tranh, bị buộc phải làm theo suy nghĩ của người lớn"



Hai người trò chuyện một chút cũng đã đi tới cửa trường học, Dịch Dương Thiên Tỉ không có ý định đi vào, Lưu Chí Hoành không biết ở đâu lấy ra một chai bia, hai người đến hoa viên của trường ngồi xuống, Lưu Chí Hoành đem bia rót đưa cho cậu ta, Dịch Dương Thiên Tỉ nhận lấy, nói tiếng cảm ơn, sau đó cái miệng nhỏ uống một chút.



"Nó ngày hôm nay gọi điện khoe tôi thi thiếu nhi hội họa được giải, tuy rằng không phải giải nhất, thế nhưng trong điện thoại tôi có thể nghe được nó vui vẻ biết bao"



"Tôi không biết mẹ tôi có đúng hay không đã đồng ý, bảo Nam Nam tiếp tục học vẽ mà không phải học đàn dương cầm, trong điện thoại tôi cũng không dám hỏi Nam Nam, nếu như là vậy thì tốt rồi"



Lưu Chí Hoành chợt uống một ngụm, a một tiếng biểu hiện ra rất thoải mái. Đem cánh tay khoát lên vai Thiên Tỉ, Thiên Tỉ lần này không có hất ra.



"Xem ra cậu thực sự thích em trai cậu a"



"Ừ, bạn bè nói tôi khi nhắc đến em trai, ánh mắt đều không giống nhau" Dịch Dương Thiên Tỉ cúi đầu, vừa cười.



"Vậy cho nên lần trước cậu nói ánh mắt Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên là cái gì ánh mắt ca ca nhìn đệ đệ a?"



"Là hi sinh."



"A?"



"Tôi đối với Nam Nam, là vì nó, nguyện ý hi sinh bản thân mình"



"Ha?"



"Tôi thấy trong mắt Vương Tuấn Khải, cũng là loại ánh mắt này. Nhìn ra được tình cảm của hắn đối với Vương Nguyên, kỳ thực rất coi trọng. Loại coi trọng này nếu như là tình cảm của hai người không sâu đậm thì sẽ không có, đơn thuần chính là trách nhiệm, tuy rằng tôi không biết Vương Nguyên nghĩ như thế nào"



"Quản làm gì, chuyện của nhữn người bạn như chúng ta, chỉ cần ủng hộ bọn họ là tốt rồi, cụng ly!"



Lưu Chí Hoành không có để ý câu nói cuối cùng của Thiên Tỉ, cùng với cậu ta cụng ly, sau đó uống một hơi cạn sạch.



Thời gian một năm, Vương Nguyên, Lưu Chí Hoành, Dịch Dương Thiên Tỉ, ba người đã trải qua không ít thay đổi, lúc ban đầu chiến tranh lạnh cô lập, cho tới bây giờ thành thật với nhau. Chỉ là "Muốn làm bằng hữu cả đời", lời như vậy chỉ là sẽ không thể từ trong miệng của những đứa con trai mà thẳng thắn nói ra.

___

Bơ : TIN VUI TIN VUI!!! Chị tác giả đã quyết định viết fic trở lại hurayyyyyyy *xẻ thịt lợn ăn mừng*

Sau đây là vài lời của chị ấy :

"Trước khi viết Khải Nguyên đồng nhân văn, hành văn tệ hại của mình ngoài viết báo cáo thực nghiệm ra cũng không biết viết cái gì, cho nên kỳ thực mình không nghĩ qua truyện của mình sẽ có mấy người đọc, cũng không nghĩ tới chính mình sẽ viết được một lĩnh vực chưa hề tiếp xúc qua. Mấy ngày qua không viết chương mới mình đã một mực nghĩ lại, đến tột cùng viết truyện về hai người con trai là đúng hay sai, đặc biệt tối hôm qua còn nghe Nguyên Nguyên hát bài "Snowman", nghe được dưới đài yêu cầu song xa thì lộ ra vẻ mặt bối rối, trong lòng mình như muốn khóc lên. Truyện này của mình bởi vì không hoàn toàn trong sạch, càng làm cho mình bắt đầu hoài nghi có đúng hay không ngay từ đầu đã không nên viết, cho dù là không có cơ sở, cho dù đặc biệt chú ý giả sử những năm tháng trưởng thành. Bởi vì bọn nhỏ ở trên mạng cũng sẽ biết được dư luận ra sao, chúng ta trên mạng thấy được những gì, bọn nhỏ cũng sẽ thấy được những thứ đó. Ngày mai mình sẽ tiếp tục viết, bất quá sẽ không đánh tag, cũng sẽ không để tên thật một lần nữa.

Tính cách của hai đứa trong truyện cũng là do mình tự bày ra, bởi vì mình cùng chòm sao với lão Vương. . . Ít nhất, mình hiểu rõ chính mình chính là trốn không được tính cách hoài nghi và tự xét lại mình, thích đứng ở điểm cao đạo đức để giáo huấn người khác, cùng với tính cách vô cùng coi trọng tình yêu. Cho nên đại khái đó cũng là lí do vì sao hiện tại mình có thể an tĩnh lại như vậy.

Mình là một người quái đản, còn có thể được mọi người ở đây bao dung và yêu thích, vạn phần cảm tạ."

Bơ : Như vậy đã biết  vì sao chị tác giả viết đúng là Khải như vậy rồi ha :"> thì ra là cùng chòm sao mới am hiểu như vậy đó XD

~oOo~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro