Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40

Ngày 14 tháng 2, lễ Valentine, Vương Nguyên vẫn còn ở quê, và kỳ thực Vương Tuấn Khải căn bản không có cùng bạn bè đi du lịch.

Quả thực đúng là bạn bè hắn đến tìm hắn, bất quá hắn lại nói mình có việc nên từ chối. Nếu nói có việc, đó chính là đi làm thêm. Hắn chưa nói với Vương Nguyên, hắn muốn tặng cậu cái gì đó, vẫn là kiên trì kiếm tiềm bằng chính sức lực của mình.

Vương Nguyên vốn... đối với ngày lễ này cũng không có mẫn cảm, sáng sớm bị tiếng pháo đánh thức, mở tin nhắn, liếc mắt thấy Lưu Chí Hoành hôm qua gửi cái tin nhắn gì cho mười người bạn tốt thì Valentine này sẽ không cô đơn. (Trò spam tin nhắn ở Việt Nam mình cũng có ý các bạn :)) )

Vương Nguyên nghĩ muốn nhắn cái gì đó cho Vương Tuấn Khải nói bóng nói gió nhắc nhở hắn hôm nay là ngày đặc biệt nhưng lại không biết nên nói gì, trực tiếp gọi điện cho Vương Tuấn Khải, gọi nửa ngày cũng không có ai bắt máy. Vương Nguyên ở trong nhà cũng không có ai, lúc xế chiều vốn nghĩ ngủ một chút, không biết vì ngoài cửa có pháo nổ hay là vì trong lòng đã nghĩ muốn ngồi ngốc nhìn điện thoại mười giây rồi, Vương Nguyên căn bản ngủ không có được, mặc áo bông vào đi ra khỏi nhà, ba mẹ cũng không biết đã đến nhà ai rồi, cậu đi một mình đến một đồng ruộng nào đó, ngắt một nhánh cỏ thật dài, cầm ở trên tay nhàm chán vẫy qua vẫy lại. Theo lý thuyết, Vương Tuấn Khải đã sớm nên trở về, điện thoại của mình cũng không nghe, hơn nữa, chỉ có Vương Nguyên không để ý tới hắn, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ chiến tranh lạnh với cậu. Lẽ nào lễ tình nhân hắn cùng với người khác hẹn hò sao ?

Vương Nguyên lắc đầu, không có khả năng không có khả năng, Vương Tuấn Khải ngay cả đến sinh nhật mình cũng không nhớ, nhất định là chỉ quên lễ tình nhân thôi.

Nhưng mà làm sao có thể quên ngày lễ tình nhân được chứ ! Chẳng lẽ Vương Tuấn Khải quên hắn có một tình nhân sao ? Nếu như mình mà có người yêu, nhất định sẽ chăm chú nhớ kỹ mỗi một ngày kỷ niệm, sau đó chủ động cho người ta bất ngờ ! Không đúng, người yêu của mình chính là hắn, thế nhưng dựa vào cái gì muốn mình chủ động mở miệng a a a !

Vương Nguyên vừa nghĩ vừa một bên nhai nhai cành cỏ trong tay, lúc phản ứng lại liền đem cỏ trong miệng phun ra không kịp. Trên đồng ruộng cũng không có gì để chơi, ngược lại còn lạnh muốn chết, Vương Nguyên đang chuẩn bị trở về, lúc này điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, còn tưởng rằng nhất định là Vương Tuấn Khải, kết quả lại cư nhiên là cái gì chuyển phát nhanh.

Chuyển phát nhanh cái con vịt a, về quê rồi mà còn chuyển phát nhanh cái gì, còn nói đến chỗ vị trí trung tâm chợ nữa, nhất định là lừa gạt, ta đây đâu có ngốc a.

Thế nhưng một phút đồng hồ sau lại có tin nhắn đến từ Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên còn tưởng sẽ liên quan đến lễ Tình nhân, trăm ngàn lần không nghĩ tới lại thất vọng rồi.

"Giúp anh một chuyện được không ? Trong lúc anh đi du lịch có một người bạn nhờ anh lấy đồ mà anh quên cầm, nhà cậu ấy gần chỗ em ở, bất quá chỗ của cậu ấy không có nơi gửi chuyển phát nhanh, cậu ấy vừa lúc ngày hôm nay lại bận việc, em đi lấy giúp anh đưa cho cậu ấy có được không ?"

Đã là thời đại nào rồi chứ, còn không có phương tiện chuyển phát nhanh sao ? Không được không được không được ! Bảo tự hắn đi ! Mình rất bận rộn ! Mình không phải loại người rảnh rỗi mỗi ngày cầm cành cỏ vẫy tới vẫy lui a !

Mặc dù trong lòng một ngàn lần không tình nguyện, thế nhưng làm sao có thể thực sự không giúp hắn. Hơn nữa không tình nguyện không phải là vì không muốn đi, mà là vì giận hắn không nhớ ngày hôm nay là lễ Tình nhân.

"Được rồi."

Vương Nguyên muốn nói với mẹ một tiếng rồi đi, nghĩ lại vừa cảm thấy kiểu gì cũng trễ giờ cơm, nếu không mẹ nhất định sẽ quản đông quản tây. Nếu ra ngoài có tiện đường thì đi shopping một chút, nếu như gặp trưởng bối thân thích cũng không phải ngại, có gì về nói lại sau a.

Ngồi trên xe taxi Vương Nguyên mới gọi điện cho mẹ, nói bạn học đại học vừa đúng ở gần chỗ này, mời Vương Nguyên ăn bữa cơm tối. Mẹ Vương Nguyên kỳ thực cũng biết cậu về vùng thôn quê này sẽ cảm thấy buồn chán, cho nên cũng không nói gì thêm.

Đến trung tâm thành phố, xe taxi dừng ở một cái quảng trường rộng, tuy rằng vẫn còn đang là lễ mừng năm mới, cũng là lễ Tình nhân, hình như trên quảng trường đang chuẩn bị phiên chợ gì đó, dựng lên mấy cái gian hàng nhỏ, lượng người đi cũng thật nhiều. Vương Nguyên nghĩ cái chuyển phát nhanh kia cũng thật cầu kỳ đi, đúng lúc ăn cơm tối, lại ở chỗ nhiều người như vậy. Tới lúc đó nhất định phải vì cái chuyển phát nhanh này bắt Vương Tuấn Khải làm cho mình ăn một bữa. Lần trước đáp ứng hắn không có chiến tranh lạnh, bất quá nói thẳng ra thì cũng có bất mãn, cho nên vẫn có chút miễn cưỡng.

Đợi đến lúc trời đã tối rồi, đèn đường cũng sáng, mấy cặp đôi cũng đến nhiều hơn. Vương Nguyên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đợi đúng một giờ rồi, cũng không thấy có cái gì chuyển phát nhanh, chắc là do mình tới sớm quá. Khí trời thật lạnh, chủ yếu là gió lớn, Vương Nguyên đứng ở giữa trời gió, vốn là đang ra bộ dạng cool ngầu đẹp trai mà đứng đút tay vào trong túi, sau lại nghĩ lạnh quá nên phải rút tay ra xoa xoa hà hơi vào.

"Nếu không tới mình liền đi."

Nhẹ nhàng xoa xoa hai cái lỗ tai, bắt đầu lẩm bẩm, ngoài miệng nói như vậy, thân thể lại không hề có ý định rời đi.

"Quá đáng ghét !"

Nhìn mấy cặp tình nhân tay trong tay đi trong quảng trường, mình thì lại đứng giữa trời gió chờ chuyển phát nhanh của Vương Tuấn Khải chuyển giùm cho bạn.

Thỉnh thoảng có mấy bé gái bán bông đi ngang qua Vương Nguyên, nhưng nhìn đến một mình cậu, có người thử hỏi một chút lại sợ bị cự tuyệt, có người thậm chí suy nghĩ một chút cuối cùng cũng không mở miệng. Không đúng a, cái này chính là nhìn bộ dạng hít mũi xoa tai của cậu ở trong gió có chút xộc xệch a.

Đúng lúc có người nắm lấy góc áo của Vương Nguyên.

"Ca ca mua giùm em một cây hoa hồng có được không ?"

Thanh âm này có chút kỳ lạ, Vương Nguyên cũng không nghĩ nhiều xoay người cười khổ.

"Ca ca mua xong rồi đưa cho ai mới được."

"Đưa cho anh." Vương Tuấn Khải buông tay nắm ở mũi ra, nhìn người trước mặt đang bị ngạc nhiên mà mở to mắt, nở nụ cười ôn nhu với cậu.

"Vương Tuấn Khải ?"

Vương Nguyên căn bản không có nghĩ tới mình sẽ có một bất ngờ lớn như vậy, toàn bộ đại não đều trống rỗng, đem ngón tay sờ sờ trên mặt Vương Tuấn Khải.

"Là anh, tiểu ngốc tử."

"Anh sao lại ở đây ?"

"Em đoán xem ?"

Vương Tuấn Khải mới không nói cho Vương Nguyên biết hắn làm thêm kiếm tiền mua vé tàu, bởi vì đang là thời gian xuân vận, không dễ gì mua được cái vé đứng, đứng đến gần mười tiếng đồng hồ để đến bên cậu. Những điều này... Vương Nguyên đều không cần biết, Vương Tuấn Khải muốn chỉ muốn cậu biết, miễn là cậu cần hắn, hắn sẽ bất chấp mà đến bên cậu, trừ cái chuyện đó ra, không muốn để cho Vương Nguyên có bất kỳ khổ cực nào. (Các bạn có biết trừ cái chuyện đó ra là cái gì không ? :"> =)) )

"Chuyển phát nhanh ?"

"Đương nhiên là anh bịa ra."

"Ra vậy a." Vương Nguyên lúc này mới hiểu được là có chuyện gì xảy ra, không tự chủ mà mỉm cười.

"Đi theo anh."

Quảng trường rộng có rất nhiều người, không ai chú ý tới bọn họ, ở đây cũng không phải Trùng Khánh, sẽ không dễ dàng như vậy mà gặp người quen.

Vương Tuấn Khải cầm tay Vương Nguyên, ở trong đám đông chậm rãi bước đi, đèn đường chiếu lên làm kéo dài bóng người của cả hai, gió có điểm lớn, Vương Tuấn Khải đi ở phía trước che chắn tất cả cho Vương Nguyên.

"Đi đâu a ?" Được Vương Tuấn Khải nắm tay, đi theo bước chân của hắn, thật hy vọng thời gian cứ như vậy ngừng trôi.

"Đi đến nơi người khác không thấy được."

Chỗ rẽ vào là một hẻm nhỏ toàn bộ tối đen, Vương Nguyên còn không có phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, Vương Tuấn Khải đã hôn cậu.

Vương Tuấn Khải ở trên xe lửa cực khổ lâu như vậy, mệt mỏi tận lực đón xe đến quảng trường, liếc mắt liền nhìn thấy trong dòng người dáng hình yên lặng của thiếu niên đang chờ đợi mình, da thịt trắng nõn bởi gì trời lạnh mà ửng hồng lên, cho dù chờ lâu cũng chỉ cắn môi nhíu mày không bỏ đi, cúi đầu nhìn em nhỏ bán bông, rõ ràng bị mời nhưng không mua liền lộ ra ánh mắt có lỗi, trong gió rét cậu còn đưa tay lên hà khí xoa xoa lòng bàn tay, mái tóc mềm ngắn bị gió thổi tốc lên.

Hình như tất cả đều gợi về lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu, bên bến sông gió êm sóng lặng, một bóng lưng với áo sơ mi trắng đồng phục học sinh đơn độc ngồi đó, gió bên bờ thổi loạn tóc cậu.

Khi đó Vương Tuấn Khải chỉ có thể đứng từ xa nhìn cậu.

Hiện tại đã có thể ôm cậu vào ngực, cứ như vậy ôm cậu thật chặt, đem toàn bộ thân thể sưởi ấm cho cậu.

Chỉ cần nhìn thấy cậu, tất cả mệt nhọc và không vui đều biến mất, tâm trí và trái tim đều lấp đầy khuôn mặt cậu.

Vì đối phương chính là Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải muốn cả đời bản thân mình đều không bao giờ thoát ra khỏi tình yêu cuồng nhiệt này, muốn nắm tay cậu đi trong biển người, muốn ôm cậu trong lòng thay cậu che chắn gió lạnh, muốn được hôn Vương Nguyên, cho cậu cảm nhận được ấm áp này là bởi vì cậu mới hiện hữu.

Cũng đã từng muốn vứt đi lý trí lãnh tĩnh, chỉ muốn hành động theo cảm xúc, nhưng khi nghĩ đến biểu tình ủy khuất của cậu, sẽ yêu thương mà không ngớt tự trách. Biết đâu tình yêu này vốn không cần những nơi náo nhiệt phồn vinh rực rỡ, chỉ cần một nơi yên tĩnh nhỏ hẹp chỉ để dung nạp hai người cũng đã đủ rồi.

"Em xem bầu không khí ngày hôm nay, thật thích hợp để anh làm càn nha."

Vương Tuấn Khải cầm lấy gương mặt của Vương Nguyên, giống như đang cầm thủy tinh mà cẩn thận nâng niu. Đem cậu che trước ngực xoay người vào trong bóng tối, để cho những người qua lại phía sau không thấy được cậu.

Hôn nhẹ một cái lên trán, mũi mềm cọ xát vào nhau, ôn nhu cắn mút bờ môi của Vương Nguyên, động tác càng nhẹ nhàng chậm rãi sẽ càng cảm thấy thật ấm áp, ngậm lấy đôi môi như cánh hoa của cậu, cùng với đôi môi nhợt nhạt của hắn cùng triền miên quấn quít.

"Nhóc Vương Nguyên, lễ Tình nhân hạnh phúc."

Thâm trầm như vậy làm cho cậu không thở nổi, thế nhưng Vương Nguyên chớp đôi mắt bị che mờ bởi hơi nước, vừa mới nhìn vào đôi mắt đào hoa của hắn liền xấu hổ cúi đầu, ngón tay chọc chọc vào vai Vương Tuấn Khải.

"Chọc anh xong chưa ?" Vương Tuấn Khải nắm lấy tay Vương Nguyên, cảm giác rất lạnh, liền phải nắm chặt trong lòng bàn tay mình.

"Vương Tuấn Khải, đều tại anh."

"Sao ?"

Vương Nguyên hơi chu miệng ra, mắt liếc về phía Vương Tuấn Khải.

"Hiện tại em một giây đồng hồ cũng không muốn anh rời đi."

___

Bơ : Không hiểu sao đọc xong chương này Bơ lại cảm thấy, cuối cùng cũng có thể yên tâm về tình cảm của Vương Tuấn Khải :) Vốn dĩ trước giờ đều có một cảm giác bất định không chắc chắn, dĩ nhiên biết Vương Tuấn Khải có yêu thương Vương Nguyên, thế nhưng lại cảm thấy so với tình cảm của Vương Nguyên thì vẫn chưa hề đủ... Thế nhưng từ sau khi đọc xong chương này, cảm thấy Vương Tuấn Khải thực sự, thực sự rất yêu Vương Nguyên :) Có lẽ là vì bản tính của Xử Nữ đem lại cho người ta cảm giác ngờ vực. Dù sao thì, cảm ơn chị tác giả rất nhiều vì đã viết ra câu chuyện này, từ từng lời văn cho đến từng chi tiết của chị nếu đọc kỹ sẽ cảm thấy rất, rất tinh tế. Chỉ trách Bơ không thể truyền tải được hết đến với các bạn... Nếu có gì sơ sót, mong các bạn bỏ qua nhé ^^

~oOo~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro