Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39

"Anh ngày hôm nay về nhà người thân, tiện đường."

Cục sh!t í, làm gì có người thân nào ở đây, bất quá Vương Nguyên lần này cũng sẽ không nhanh mồm nhanh miệng mà hại cái thân.

Vài người cũng cùng nhau nói lời tạm biệt những bạn học khác ở quán karaoke, ở dưới lầu chào mấy người bạn khác, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên cũng lên xe về nhà.

"Anh hôm nay đi hát với ai ?"

Vừa lên taxi, Vương Nguyên vốn đã buồn ngủ không chịu được, trực tiếp ngả lên vai Vương Tuấn Khải, một bên vừa mơ hồ nhắm mắt một bên vừa nói với hắn.

"Không có ai, Lưu Chí Hoành nói hôm nay em có thể sẽ uống nhiều, anh liền một mình đi tới."

Vốn còn nghĩ nếu đó là nữ sẽ giở lòng ghen tuông ra, liền cơ hội như vậy cũng không cho, ai nha. Thảo nào ngày hôm nay lúc bảo Lưu Chí Hoành không được nói cho Vương Tuấn Khải thì biểu tình cậu ấy lại phức tạp như vậy, xem ra cậu ấy sớm đã nói cho hắn biết rồi.

"Em đều biết kiềm chế, sao có thể uống nhiều a."

"Vậy rốt cuộc em sinh khí với ai ?"

"Không có sinh khí a, em sinh khí cái gì chứ ?"

"Còn nói dối, bọn họ nói em thẩm mỹ kém em liền không vui đi."

"Bọn họ là một đám trẻ con không hiểu chuyện !"

"Anh hiểu là đủ rồi."

"Đúng vậy, em chính là muốn như vậy."

"Cho nên em liền liều mạng mà uống rượu sao ?"

"Dù sao thì cũng có anh ở đó a."

"Em ngày mai về quê, bao giờ thì xe lửa đi ?"

"Khoảng hơn bảy giờ, không nhớ rõ."

"Lúc nào trở về ?"

"Trước khai giảng mấy ngày a, bất quá trở về cũng bị mẹ bắt đi tập lái xe, căn bản là không bỏ ra được."

"Học lái xe sớm một chút cũng tốt."

"Anh có bằng lái sao ?"

"Ừ."

"Em thế nào cũng không biết ?"

"Muốn anh lái xe chở em đi hóng gió không ?"

"Anh đâu có xe..."

"Chờ chúng ta sang Mĩ, chờ anh có việc làm."

"Đến lúc đó em cũng có bằng rồi !!" Vương Nguyên kích động nói rồi ngồi xuống nhìn Vương Tuấn Khải.

"Được được được, đến lúc đó em chở anh đi hóng gió." Vương Tuấn Khải căn bản chịu không có nổi khuôn mặt bởi vì có men rượu mà ửng hồng của Vương Nguyên, lại còn đôi mắt mở thật to nhìn hắn. Cho nên cái gì cũng nghe theo cậu.

"Mặc kệ, lái xe mệt mỏi quá." Vương Nguyên vừa nằm xuống lại tựa lên người hắn.

Lại muốn giống như hắn, danh dự bình đẳng mà bảo vệ người mình yêu, rồi lại nhịn không được làm nũng cố ý bảo hắn chăm sóc chính mình.

Vương Nguyên ngáp một cái, Vương Tuấn Khải để cậu ngủ trên vai mình. Xe taxi dừng lại dưới lầu, Vương Tuấn Khải ôn nhu sờ sờ má của Vương Nguyên bảo cậu tỉnh ngủ. Vương Nguyen dụi dụi mắt, kéo Vương Tuấn Khải xuống xe.

"Thiếu chút nữa đã quên rồi."

Vương Nguyên ở dưới nhà mình lấy ra cái nhẫn đeo trên ngón tay, bỏ vào trong túi.

"Mỗi ngày đều như vậy, có thấy phiền không ?"

"Không phiền, em cam tâm tình nguyện."

Vương Tuấn Khải đã từng nói Vương Nguyên không mang nhẫn cũng không sao, thế nhưng Vương Nguyên tình nguyện mỗi lần về nhà đều tháo xuống, ra khỏi nhà lại mang vào, cũng không muốn đem cái này cất đi.

"Ngày mai đến nơi đừng quên báo cho anh biết, trên đường cẩn thận một chút."

"Đã biết, anh thật dài dòng, em cũng không phải đi một mình, em và mẹ đi cùng nhau a, hơn nữa em chuẩn man như thế này, nếu phải cẩn thận thì cũng là anh cẩn thận em !"

Rõ ràng là muốn ỷ lại Vương Tuấn Khải, hiện lại vẫn là bĩu môi nói Vương Tuấn Khải quản cậu quá nhiều.

Vương Tuấn Khải đứng ở dưới nhìn Vương Nguyên đi lên cầu thang, cậu cố ý giả bộ bước đi không vững mà ngã xuống, Vương Tuấn Khải lo lắng nhanh chóng mà bắt được cậu, Vương Nguyên cười hì hì nói hắn bị lừa rồi, cũng là thích xem dáng vẻ lo lắng của hắn. Vương Tuấn Khải cũng không tức giận, làm bộ nhướn mày, sau đó cười, nhẹ nhàng bóp mũi Vương Nguyên.

Vương Nguyên cố ý ngã xuống cũng chỉ là muốn ở cùng hắn lâu thêm một chút nữa, nhiều ngày như vậy cứ nhàm chán tập lái xe, rốt cục gặp được Vương Tuấn Khải, bởi vì không thể như các cặp đôi khác hằng ngày ra ngoài hẹn hò, cho nên mỗi giây mỗi phút bên nhau đều là trân quí.

Lúc về đến nhà cho rằng mẹ đã ngủ, phòng khách đèn điện đều đã tắt hết. Bản thân cũng chuẩn bị tắm một cái rồi đi ngủ, đúng lúc lại nghe được âm thanh từ cửa phòng ngủ của mẹ, sau đó mẹ liền vào phòng cậu.

"Ngày hôm nay con đi chơi về trễ quá, liên hoan xong đi đâu ?"

"Karaoke, có uống chút rượu."

"Một mình con về ?"

Vương Nguyên vốn muốn nói dạ, thế nhưng lại theo phản xạ nói cậu và Vương Tuấn Khải về cùng nhau.

"A Khải ? thằng bé thế nào cũng ở đó ?"

"Ở quán karaoke gặp phải, lớp con cũng không ít bạn quen biết anh ấy, liền cùng chơi với nhau."

"Nhà thằng bé cách đây cũng thật xa, vậy mà cũng đặc biệt đưa con về, đứa nhỏ A Khải này thật biết quan tâm người khác a."

"Mẹ, mẹ đừng hiếu kỳ quá như vậy, ngày mai chẳng phải khởi hành sớm sao ? Con ngủ đây." Vương Nguyên đẩy mẹ ra khỏi phòng mình, sau đó dang tay dang chân ngã phịch xuống giường, vốn là vì mệt quá không muốn tắm, thế nhưng trên người còn có mùi rượu, cảm thấy chịu không nổi nên đứng dậy đi tắm qua loa một chút, đầu còn không có lau liền leo lên giường đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau đã bị mẹ đánh thức, dậy sớm như vậy từ sau khi trải qua huấn luyện cũng đã quen. Chỉ cần Vương Nguyên uống rượu, không cần biết nhiều hay ít, ngày hôm sao liền bị đau đầu, mơ mơ màng màng đến trạm xe lửa, lên xe lửa bởi vì mua vé giường nằm lập tức ngủ lại. Chuyến tàu này đi hơn chín tiếng đồng hồ, đến lúc tới nhà ông bà, các thúc thúc và a di đến trạm xe lửa đón cậu, ngoại trừ ba Vương Nguyên đã đến, kỳ thực ai cậu cũng không thể nhận ra, chỉ có thể lúng túng một bên cười, một bên nói chào thúc thúc a di. Đến lúc một thẩm thẩm nào đó nói Vương Nguyên ngày mai đến nhà mình ăn cơm, Vương Nguyên lại có một loại dự cảm bất thường.

Kỳ nghỉ đông, từ mỗi ngày nhàm chán tập lái xe hiện tại trở thành mỗi ngày nhàm chán đi thăm người thân, sớm biết như vậy còn không bằng đi tập lái xe đi. Vương Nguyên thuộc dạng đứa trẻ ai cũng có thể thương yêu, trưởng bối thích, anh em trong nhà cũng rất thích kề cận cậu, bị người ta vây lấy sỡ dĩ sẽ không có tự do, loại tình huống này, không tình nguyện cũng phải giả vờ tỏ ra tự nhiên.

Lên đại học, mẹ cũng không quan tâm đến thành tích của Vương Nguyên cho lắm, thay vào đó là thích quan tâm đến mấy vấn đề sinh hoạt : Có ăn cơm đầy đủ hay không, đi ngủ có đúng giờ không, có tắm giặt sạch sẽ không, mấu chốt điều làm Vương Nguyên chịu không được chính là chuyện : Có hay không thích tiểu cô nương nào ?

Đây cũng là một trong các trưởng bối trong họ hàng, cô bảy dì tám đều rất thích trò chuyện về vấn đề : Con cái nhà ai đã chuẩn bị kết hôn rồi, nhà ai đã có cháu ẵm rồi. Vào thời điểm này mẹ Vương Nguyên lại bình thản mà lên tiếng : Nguyên Nguyên nhà em mới học năm nhất đại học, còn phải lấy học tập làm trọng. Lúc hỏi dự định của Vương Nguyên sau khi tốt nghiệp, kỳ thực cậu lúc này đang cùng với mấy đứa nhỏ chơi đùa, thật ra vẫn chăm chú lắng nghe mẹ nói cái gì.

"Lão Vương nhà em vẫn vất vả ra nước ngoài công tác như vậy, cũng là để lo cho Nguyên Nguyên học tập, Nguyên Nguyên phải có tiền đồ, liền sẽ thi để đi nước ngoài, cái gì nước Mĩ nước Anh, đều cho nó đi, bất quá nó cũng đã học năm nhất, vẫn là muốn nó nghe qua ý kiến của nó."

Vương Nguyên nghe tới đây đều không nhịn được mà bật cười trong lòng, chính là chưa cùng nói với mẹ chuyện ra nước ngoài, trong lòng mẹ cũng đã sớm có ý định này. Buổi tối lúc đi ngủ nhắn tin cho Vương Tuấn Khải, sau đó lại gửi đi một tấm ảnh tự chụp chính mình làm mặt quỷ, ảnh chụp còn chưa kịp gửi, Vương Tuấn Khải liền gọi điện tới, Vương Nguyên cắm tai nghe vào, đề phòng bị người khác nghe được.

"Xem ra tâm trạng em không tệ a, tất cả đều tốt đi ?"

"Tốt, rất tốt, chỉ là có chút nhớ anh."

"Anh cũng rất nhớ em, đứa ngốc."

"Phải rồi em kể cho anh nghe, mẹ em ngày hôm nay nói muốn cho em xuất ngoại nha."

"Vậy thì tốt rồi, em chừng nào trở về ?"

"Mẹ em nói có thể sẽ về trước khai giảng hai ngày, mấy cô bảy dì tám mấy trăm năm không gặp, không biết phải đi chúc tết cho tới khi nào đây."

"Nghe có vẻ bận rộn nhiều việc a."

"Còn anh, ở nhà một mình sao ?"

"Ừ."

"Lễ mừng năm mới có kế hoạch gì rồi, không cùng bạn bè ra ngoài chơi sao ?"

"Có bạn từ Mĩ trở về, có thể sẽ cùng bọn họ đi du lịch vài ngày."

"Nam hay nữ ?"

"Có nam có nữ."

"Nha..."

Vương Nguyên nói "Nha..." ý là để cho Vương Tuấn Khải biết cậu để ý, người yêu của mình đang trong thời kỳ nước sôi lửa bỏng mà đi thăm người thân, hắn thế nào lại có thể cùng bạn bè đi du lịch.

"Nghỉ đông em không rảnh, nghỉ hè anh sẽ đưa em đi ra ngoài du lịch, đi đến nơi không có ai nhận ra chúng ta."

Vương Nguyên tâm tình dễ buồn mà cũng dễ vui trở lại, những lời này Vương Tuấn Khải nói ra, liền đem Vương Nguyên vui vẻ hẳn lên.

"Chỉ có hai chúng ta ?"

"Ừ."

"Anh không được nói không giữ lời a."

"Anh có bao giờ gạt em chưa ?"

Lời hứa hẹn sáu tháng nữa, thực sự suy nghĩ một chút cũng có thể làm Vương Nguyên bật cười.

~oOo~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro