mine.
lạch cạch, tiếng súng đạn vang vọng trong không gian tĩnh mịch. những tiếng la hét thảm thiết, đâu đó có còn vang đôi ba câu chửi rủa. reo cầm khẩu súng lục trong tay, không hề để ý lấy vết máu trên mặt. hắn nhoẻn miệng cười, đạp mạnh lên thân thể nát bấy trên sàn nhà lạnh lẽo.
“con chuột nhắt chết tiệt.”
reo từ từ bước tới gần lão già béo mập, đôi bàn tay thoăn thoát lên đạn cho khẩu súng ngắn trên tay. bỏ ngoài tai những lời van xin nài nỉ, reo chán ghét dí họng súng vào đầu gã, ngón tay đặt lên cò, sẵn sàng khơi dậy mùi thuốc bất cứ lúc nào.
“mày có biết trên đời này tao ghét nhất là gì không?”
thấy hắn mở miệng, gã như vớ được vàng. lão mập cố gắng nặn một nụ cười tươi nhất có thể, run rẩy chạm tay trước họng súng lạnh lẽo.
“c...cậu reo! tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! tôi là người ở cạnh cậu từ lúc bắt đầu tới giờ, tất...tất nhiên là không thể nào phản bội lại cậu rồi! cậu phải tin tôi, tôi chỉ là bị lừa thôi!”
“vậy sao?”
mikage reo bật cười thành tiếng, đôi bàn tay có chút buông lỏng. lão mập thấy thế thì như mở cờ trong bụng, gã từ từ nhích khỏi họng súng, trên môi vẫn giữ vững nụ cười thương mại.
“tất nhiên rồi! người tôi trung thành nhất chỉ có cậu reo mà!”
ánh sắc tím trong mắt hắn bỗng chốc trở nên lạnh lẽo. reo chẳng nói chẳng rằng bóp cò súng, một tiếng nổ đột ngột vang lên. vệt máu tươi bắn thẳng lên mặt hắn khiến mikage reo chán ghét cau mày. hắn lôi từ trong túi áo một chiếc khăn tay, chà mạnh nó lên mặt.
“mùi con chuột chết này khó ngửi thật đấy.”
reo đứng dậy, mệt mỏi rút bao thuốc lá ra từ trong túi quần, hắn tự châm cho mình một điếu rồi kề lên miệng. reo vuốt ngược mái tóc sớm đã bết lại vì mồ hôi, thầm chửi rủa. mẹ nó, hắn mới gội đầu vào sáng nay, nếu không phải vì con chuột cống này thì có lẽ reo đã chẳng phải tốn công gội lại, không phải phí một đống thời gian vô ích. nghĩ đoạn, hắn đạp mạnh lên gương mặt sớm đã không còn hình dạng dưới sàn, ghê tởm.
chợt, ánh mắt reo bắt gặp một bóng dáng mảnh khảnh. người thiếu niên với mái tóc trắng tuyết, bận trên người bộ đồ hầu gái chạm gót. con trai? lại còn mặc váy? hắn đột nhiên để ý tới cây kiếm trên tay cậu thiếu niên nọ, lập tức vươn khẩu súng, chẳng nói chẳng rằng liền bóp cò.
người con trai có vẻ không quá bất ngờ, cậu chớp mắt, đứng yên tại chỗ. viên đạn trượt khỏi người cậu rồi ghim thẳng lên tường, hoàn toàn không làm tổn hại gì đến cậu ta.
“cậu là người của lão ta à?”
reo mở lời, chỉ họng súng xuống cái xác chết nằm lạnh lẽo dưới sàn. cậu thiếu niên chỉ ừ một tiếng, rồi lại im lặng.
“nhưng giờ không phải nữa rồi.”
“? ý cậu là sao?”
chàng thiếu niên hướng đôi tay về phía reo, để lộ ra một chiếc đồng hồ nhỏ. cậu gõ gõ vào mặt kính trong suốt, thanh âm đều đều vang lên, như có như không đánh nhẹ vào màng nhĩ của người đối diện.
“hết giờ rồi. vì vậy tôi không còn thuộc về bên đấy nữa.”
nói rồi cậu ta liền cầm kiếm lên và quay gót bước đi. trước khi kịp tiến đến cánh cửa ra vào, cậu liền nghe thấy giọng cười quái gở của gã tóc tím.
“cậu tên là gì?”
reo tiến đến gần cậu thiếu niên lạ mặt, hắn vươn đôi tay vẫn còn dính chút máu ra trước mặt cậu, mỉm cười đầy thích thú. cậu thiếu niên khẽ nhăn mày, có vẻ không hề muốn nắm lấy đôi bàn tay tanh tưởi kia, nhưng cậu ta vẫn giữ phép lịch sự tối thiểu mà nhẹ giọng đáp lại. “nagi seishiro.”
chẳng cần sự đồng ý của nagi, reo bắt lấy đôi tay đối phương rồi siết chặt. trước ánh mắt bất ngờ của cậu thiếu niên, mikage reo đưa ra một lời đề nghị, một yêu cầu mà cậu không có quyền từ chối.
“về làm dưới trướng của tôi đi, nagi seishiro.”
nếu như lúc ấy cậu không đồng ý, có lẽ bây giờ nagi đã chẳng cần phải khổ sở như này.
mikage reo, ác mộng của cuộc đời cậu.
“buổi luyện tập hôm nay khá suôn sẻ, ngài đã tiến bộ rất nhiều rồi ngài reo. không biết ngài có cảm nghĩ như nào về buổi học hôm nay ạ?”
lắm mồm thật, làm hắn nhức hết cả đầu. reo vẫy tay, một vali chứa đầy tiền được đặt sẵn trước mặt lão.
“số tiền này trả công ông trong ba ngày qua, cầm lấy và nhớ biết giữ mồm miệng.”
lão giáo viên thấy tiền liền sáng mắt lên, vâng dạ vài câu rồi ôm chiếc vali rời khỏi phòng. reo cười khẩy, dễ gì gã ta còn có thể nhìn thấy mặt trời vào ngày hôm sau cơ chứ? hắn ngoắc tay với thuộc hạ trong phòng rồi thì thầm vào tai gã đôi ba câu. “nhớ làm cho gọn vào, đừng để bẩn sàn.” nagi thích sự sạch sẽ. lời cuối hắn như tự nói với bản thân mình. nhắc tới nagi, bằng một cách nào đó cậu luôn khiến hắn trở nên phấn khởi. nagi như liều thuốc an thần, nhẹ nhàng chữa lành hết mọi tổn thương của hắn.
nagi giúp hắn vui vẻ, còn reo khiến cậu chán ghét.
“nagi, tôi về rồi đây.”
dạo này reo bận bịu với việc học quá, làm thời gian bên cạnh cậu ít hơn hẳn. reo đóng nhẹ cánh cửa, nhìn căn phòng lộn xộn đồ đạc bị vứt lung tung khiến hắn không khỏi nhíu mày. gần đây nagi hư quá, chẳng chịu nghe lời hắn chút nào.
“nagi, tôi đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có ném đồ bừa bãi. dọn mệt lắm đấy.”
chẳng có bất cứ lời nào đáp lại, nhưng hắn không hề quan tâm. reo thích thú lôi từ sau lưng ra một chiếc túi, vui vẻ đưa ra trước mặt. “nagi.” hắn gọi, dịu dàng bước lên chạm nhẹ vào gò má người thiếu niên.
nagi hất mạnh tay hắn ra khỏi mặt mình rồi chà sát lên chỗ reo mới đụng vào. cậu chán ghét quay phắt đi, không thèm nhìn hắn lấy một lần. reo không vì vậy mà tức giận, ngược lại hắn còn yêu chiều ôm lấy nagi, mặc cậu ta vùng vẫy dữ dội.
“cút ra, đồ khốn!”
“miệng hư nhé nagi, không được chửi tục.”
reo bóp lấy cằm nagi kéo mạnh, buộc cậu phải nhìn thẳng mặt hắn. nhận thấy không thể nào thoát khỏi tư thế này, nagi liền nhắm chặt hai mắt, từ chối nhìn mặt đối phương.
“nagi.”
lực tay hắn tăng lên vài phần, đủ đau để cậu nhăn mặt.
“tên khố-”
lời còn chưa kịp thốt ra hết liền bị hắn nuốt ngược vào trong. reo áp môi mình lên môi cậu, mạnh bạo chiếm lấy khuôn miệng ngọt ngào. trước khi để nagi ý thức được tất cả những việc đang xảy ra thì reo đã nhanh chóng luồn tay ra sau gáy, kéo sát khoảng cách giữa hai người họ.
“b-buô-”
bắt lấy thời cơ, reo luồn lưỡi vào trong khoang miệng. không để cậu có cơ hội trốn tránh, reo ép buộc nagi phải tiếp nhận lấy hắn. thứ âm thanh ướt át văng vẳng bên tai khiến đầu óc cậu rối bời, hơi thở dần trở nên hỗn loạn. nagi bối rối đẩy mạnh reo ra khỏi người mình rồi ho sặc sụa, nước bọt tràn ra khoé môi rồi chảy tuột xuống cằm. sau khi lấy lại nhịp thở, cậu liền vươn tay đấm thẳng lên mặt hắn, một tiếng “bốp” thật giòn giã. nagi trừng mắt nhìn reo, ánh sắc xám tro lạnh lẽo xoáy thẳng vào tâm can thối nát của hắn.
“tôi ghét anh, mikage reo.”
reo sờ vào vết thương bỏng rát trên mặt, ánh mắt chợt tối sầm lại. hắn chẳng nói chẳng rằng liền kéo hai tay nagi đặt lên trên đầu, reo lôi chiếc cà vạt ra khỏi áo rồi quấn quanh tay cậu. lực siết không hề nhẹ khiến nagi cau mày, không ngừng dãy dụa. cậu khó chịu đạp vào người hắn, vô cùng ra sức phản kháng.
“nằm im.”
reo bực bội bắt lấy cẳng chân cậu rồi đặt lên vai, ép sát hai thân thể lại gần nhau. trước khi nagi kịp đạp hắn thêm một lần nữa, reo nâng tay, đấm thằng vào bụng cậu một cái rõ mạnh. bị đau, nagi khẽ bật ra một tiếng kêu khe khẽ, khoé mắt ri rỉ vài giọt nước trong suốt.
“nếu không ngoan thì phải bị phạt đấy, nagi seishiro.”
một lần nữa, reo lại áp môi mình vào môi cậu. nagi chịu ảnh hưởng của cơn đau mà tạm thời không thể phản kháng, chỉ có thể nằm im chịu trận. bàn tay reo dần không yên phận trườn vào trong chiếc áo hoodie ấm áp. xúc cảm lạnh lẽo đột ngột truyền tới khiến nagi giật nảy mình, vô tình cắn trúng lưỡi reo. mùi máu tanh nồng sộc thẳng lên mũi nhưng tuyệt nhiên reo chẳng dừng lại, mà hắn còn có xu hướng thô bạo hơn.
“r-reo...”
reo nhẹ nhàng mơn trớn làn da mềm mịn, cảm nhận thân nhiệt đối phương dần nóng lên trước những cái chạm của mình. hắn đưa tay lên xoa nắn ngực cậu, dịu dàng mân mê chúng khiến nagi không kìm được tiếng thút thít trong cổ họng. reo cúi người, cắn nhẹ vào hõm cổ, đồng thời rải rác vài nụ hôn xuống tận xương quai xanh, để lại nơi đấy những vết hôn đầy ám muội.
“cậu có vẻ ghét tôi quá nhỉ? nagi?”
rồi hắn nhéo lấy đầu ngực cậu khiến nagi bất ngờ la lên một tiếng, đôi mắt sớm đã phủ một tầng sương mờ ảo. cậu run rẩy nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt lớt phớt vài sắc hồng đỏ rực. đáng yêu thật đấy, nhưng hư là phải bị phạt. nghĩ thế, reo liền thẳng tay lột đi chiếc quần đùi nhỏ, vứt hẳn nó xuống sàn. nagi hoảng loạn vội khép chân lại, nhưng reo không để cậu được như ý, hắn chặn hành động ấy lại rồi kéo sang hai bên. chẳng cần bôi trơn, reo chen một ngón tay vào hậu huyệt khô khốc.
“đau, r-reo, dừng lại.”
hơi thở nagi đứt quãng từng nhịp, cậu nhíu mày, nấc lên từng tiếng thút thít nhỏ. mặc kệ sự phản đối yếu ớt của người dưới thân, hắn vẫn miệt mài tiếp tục công việc của mình.
“chặt quá, thả lỏng ra nagi.”
đau, thật sự rất đau. mỗi lần ngón tay reo ra vào nơi đó khiến cậu như muốn chết đi sống lại. vùng mị thịt đỏ hỏn thoắt ẩn thoát hiện sau mỗi lần đâm rút. “ư...a...” thanh âm nỉ non vừa buột khỏi đầu môi liền bị nagi chặn lại, cậu cắn chặt miệng, cố gắng nuốt ngược những tiếng kêu đấy vào sâu trong cổ họng. nagi không muốn đầu hàng trước bất kì ai, ít nhất cậu sẽ không chịu khuất phục trước mikage reo.
“đừng kìm nén tiếng rên của mình chứ, nagi. mở miệng ra xem nào.”
“câm... câm họng đi... tên khốn- a-”
nagi ước mình có thể chết hẳn đi, chí ít cũng sẽ chẳng cần phải đối diện với cảm giác nhục nhã thế này. những tiếng lép nhép văng vẳng bên tai cùng hơi thở ấm áp phả vào người khiến nagi không tự chủ được mà rùng mình. nagi ghét bản thân mình, ghét cái cách mà mình cảm thấy phấn khích khi được hắn chạm vào, ghét việc lúc này cậu đang run rẩy dưới thân hắn.
“a-a?!?"”
ngón tay thon dài của reo miết quanh điểm gồ ghề, mỗi lần như thế, vách thịt mềm đều sẽ tự động siết chặt lại. “đ-đừng, b...bỏ ra-a...” nagi khóc nấc lên, cố gắng thoát khỏi gọng kìm vững chãi. reo một tay bóp nhẹ đầu ngực cậu, một tay vẫn tiếp tục chèn ép lên tuyến tiền liệt. khoái cảm dồn dập ập tới khiến đầu óc nagi xoay mòng mòng, cậu giật nảy người, chỉ kịp bật ra một tiếng kêu lớn rồi ngã gục xuống đệm, run rẩy bắn ra.
trong khi vẫn chưa kịp lấy lại hoàn toàn nhận thức thì nagi đã thấy tư thế bản thân mình bị thay đổi. cậu nằm úp mặt xuống gối, mông chổng lên cao. chỉ nghe loáng thoáng tiếng kéo khoá cùng âm thanh vật gì đó rơi xuống sàn, ngay khi cậu nhận ra thứ ấm nóng đang cọ xát trước cửa miệng huyệt, thì đó cũng là lúc reo mạnh mẽ tiến vào bên trong.
“a-a...”
reo thở hắt, thoả mãn trước xúc cảm mềm mại được bao bọc chặt chẽ bởi vách tường thịt ấm áp. hắn rùng mình thích thú, chẳng để cậu có thời gian thích ứng, reo liền động thân. mỗi lần rút ra đều hơn quá nửa và sau đó đều đẩy đến lút cán. nagi đau đớn quằn mình, thút thít chịu đựng sự càn phá mạnh mẽ từ reo.
“c-chậm lại... ư... r-reo...”
tiếng rên rỉ nỉ non của nagi luôn là thứ mà hắn thích nhất khi làm tình. reo nghiện tình dục, nói đúng hơn là hắn nghiện việc âu yếm nagi. reo yêu cái cách mà cậu chỉ biết bất lực dưới thân hắn. yêu đôi môi đỏ hồng bập bẹ gọi tên hắn. yêu chiếc bụng trắng nõn gồ lên mỗi khi hắn tiến vào. reo yêu mọi thứ thuộc về nagi, và hắn sẽ không ngần ngại đánh đổi mọi giá chỉ để bắt nagi về bên hắn. kể cả điều đấy có thể hủy hoại cậu. tất cả mọi thứ mà reo đã muốn, thì nó phải thuộc về hắn.
nagi seishiro, báu vật đời hắn, thứ đắt giá hơn cả kim cương trân quý nhất trên thế giới. reo sẽ không bao giờ để cậu rời xa hắn nửa bước, bắt đầu từ thời điểm này.
“nè nagi, dạo gần đây tôi đã rất bận bịu đấy.”
reo vừa nói vừa thúc sâu vào bụng cậu, nagi gục đầu xuống gối, đôi bàn tay siết chặt lấy tấm ga trải giường. hắn kề sát bên tai cậu thổi nhẹ, đổi lại một cái rùng mình đầy kích tình của người dưới thân. reo bật cười, bàn tay ấn mạnh lên bụng nagi, nơi mà mỗi lần hắn vào đều sẽ nhô lên một khoảng. vừa nói, hắn vừa mơn trớn làn da mềm mại của cậu.
“cậu biết tôi làm gì không? tôi đã học cách xăm đấy. tôi sẽ xăm cho cậu một hình xăm thật đáng yêu. tên tôi, mikage reo.”
reo lật người cậu lại, ngắm nghía nét đẹp của người trong lòng. nagi của hắn vẫn luôn sắc sảo như vậy, chỉ là dáng vẻ tuyệt vời nhất của cậu vẫn là khi được hắn ám lên một lớp nhục dục. khi gò má cậu ửng hồng, đôi mắt long lanh vì sương mờ cùng chiếc miệng nhỏ khẽ hé mở. tất cả hình ảnh này chỉ có một mình hắn, mikage reo này được xem thôi. hắn cúi người, kéo nagi cuốn vào một nụ hôn nóng bỏng.
reo cảm thấy mình sắp tới giới hạn của bản thân liền đẩy nhanh tốc độ, mọi tiếng rên rỉ nagi đều bị hắn nuốt lấy. reo nắn bóp hai đầu nhũ sớm sưng tấy, bên dưới kịch liệt đưa đẩy. nagi nấc lên một tiếng trong cổ họng rồi thút thít đạt cao trào. dòng tinh dịch ấm nóng vươn khắp bụng, đồng thời bên dưới cũng đột ngột co thắt dữ dội. reo thúc thêm vài cái nữa rồi cũng gục đầu xuống hõm cổ nagi, mãnh liệt cắn một phát vào vai cậu.
hậu huyệt nhỏ nhanh chóng bị lấp đầy bởi thứ chất lỏng nóng bỏng, hoàn toàn hun cháy chút ý thức còn xót lại trong đầu nagi. cậu mệt mỏi thở dốc, hai mắt lờ mờ nhắm lại. quá đủ, toàn bộ sức lực cậu đều đã bị hắn rút sạch hết cả rồi.
“nagi này.”
reo xốc ngược cậu lên, đặt nagi nằm gọn trong vòng tay của hắn. chợt hắn đứng phắt dậy, lôi từ trong chiếc túi bóng một cây bút nhỏ, hình thù hơi kì lạ. nagi chằng biết nó là thứ gì, nhưng cậu linh cảm sẽ có một điều không hề tốt đẹp sắp xảy đến với cậu.
“cậu ráng chịu đau một chút nhé, không sao đâu. tôi tin ở cậu mà.”
nếu chỉ có đau đớn thì nagi sẽ ổn thôi, nhưng có thể nào làm ơn, làm ơn đừng vừa làm tình vừa xăm được không? nagi khóc không thành tiếng, chịu đựng hai luồng cảm giác đau đớn xen lẫn với khoái cảm nhục dục. chết tiệt, mikage reo là cái tên khốn khiếp.
“chết đi, tên khốn...”
“nếu có chết thì chúng ta sẽ cùng chết, nagi ạ.”
đúng là cái tên khốn nạn thật mà.
tệp hồ sơ được đặt lên bàn làm việc, reo vui vẻ huýt sáo. hôm nay hắn có dự định học thú vui khác, tất nhiên là để áp dụng lên người thương của hắn, nagi seishiro rồi.
“mọi việc thành công không?”
mái tóc xanh đen lấp ló sau cánh cửa, reo cũng không quá để ý đến anh. hắn lật lật mấy bản hợp đồng trong tay, phẩn khởi ban ân huệ cho những kẻ chết bầm sắp được một lần sống dậy.
“cũng ổn. ý kiến lần này của mày không tồi, isagi.”
isagi từ trong góc tối bước ra, khuôn mặt hiện lên một nụ cười hiền. anh thích thú lắc lấy máy xăm trong tay, đôi mắt khẽ liếc qua reo.
“không ngờ mày dám làm thế luôn đấy, đáng sợ thật.”
“mày cũng chả khác gì tao đâu thằng khốn.”
anh huýt sáo, lộ một nụ cười đểu cáng.
“ít ra người ta không có ghét tao như mày.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro