sóc đưa thư
WARNING: CUNTBOY
__________________
Ở thế giới xuyên không cho những người có ý chí muốn sống lại một lần nữa ở thế giới thực. Có một phương thức giao thư do những nhân thú đảm nhiệm làm người giao thư đến những thế giới khác nhau với mục đích ngăn chặn vi rút xâm nhập hoặc đánh cắp dữ liệu hệ thống khi truyền dữ liệu mật đi.
Hệ thống chủ cầm một bức thư đã được niêm phong dấu ấn kĩ càng, cho gọi một chú sóc đến nhận thư gửi cho hệ thống con 41. Chú sóc nhí nhảnh được gọi đến là Isagi Yoichi, đây là lần thứ hai cậu đi giao thư nên không khỏi hTáo hức. Do đây là bức thư cực kì quan trọng nên Isagi sẽ có bạn đồng hành cùng là một chú cáo Fennec Mikage Reo.
"Tớ là Isagi Yoichi, cứ gọi tớ là Yoichi."
"Tôi là Mikage Reo, cứ gọi tôi bằng những gì cậu muốn, hợp tác vui vẻ."
Cậu vẫy tay, chào hỏi bạn đồng hành mới và nhận thư từ hệ thống chủ. Cẩn thận cất bức thư vào túi và gài nút lại kĩ càng, cả hai cúi đầu chào hệ thống chủ và rời đi thực hiện nhiệm vụ.
Hệ thống chủ là một thực thể hình người, ngài ngồi trên ghế xoay, nhìn chăm chú vào màn hình lớn. Những hình ảnh từ nhiều thế giới khác nhai hiện ra, hệ thống chủ búng tay, hình như ngài vừa nhớ ra gì đó.
"Kì phát dục của loài sóc chuột là vào mùa xuân, vừa hay kì phát dục của Fennec cũng rơi vào thời gian đó. Chết rồi..."
Giờ nhớ ra cũng đã quá trễ, Isagi và Reo đã bước qua cánh cửa xuyên không đến thế giới đầu tiên. Cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ được giao thì họ không thể quay trở về.
Nhiều thế giới giao thoa với nhau nên để đến được thế giới 41 không phải chỉ vài bước là xong, do sự nhiễu loạn về thời gian và không gian nên họ sẽ được dịch chuyển ngẫu nhiên đến một thế giới bất kì. Hai người phải tìm đường đến trung tâm thế giới và bước qua cửa dịch chuyển, đi mãi cho đến khi tìm được nơi cần đến.
Thế giới đầu tiên họ đặt chân đến là thế giới 47, cả hai đi lòng vòng khu rừng rậm tối om vì đang là nửa đêm.
"Chúng ta nhờ hệ thống 47 chỉ đường được không nhỉ? Tối quá tôi sợ!"
"Nhưng chúng ta không biết vị trí của hệ thống 47."
Vì những thú nhân đưa thư được hệ thống chủ phê duyệt và là thành phần không có hại nên khi bước vào thế giới, hệ thống của thế giới đó sẽ không nhận ra có kẻ xâm nhập cho đến khi họ tìm đến. Tất nhiên là hệ thống sẽ biết nếu có mối nguy hại hay xuyên không trái phép gì đó.
Isagi nắm tay Reo, sợ hãi nép sát vào người hắn, mong rằng Reo sẽ bảo vệ mình nếu có con gì đó nhảy ra. Cả hai đi khắp khu rừng thì cũng mò ra được một con đường mòn, giờ họ có hai sự lựa chọn là đi trái hoặc phải.
Hắn mở bản đồ hệ thống lên, chỉ có một hình con cáo được đánh dấu ở vị trí cánh cửa, còn lại họ phải tự tìm đường đi.
"Nếu cánh cửa thì đây thì phải đi theo hướng này."
Reo chỉ tay về phía trước, cậu mong chờ nhìn theo. Trước mặt là một cánh rừng to lớn âm u, tiếng cú mèo kêu lên và những con mắt sáng trưng từ trong bóng tối càng khiến nơi này quỷ dị. Chưa hết, phía xa là một ngọn núi to đùng, điều này cũng cho biết họ đang ở chân núi P được đề cặp đến trong bối cảnh. Đồng nghĩa với việc họ sẽ leo núi (?) nếu muốn đi đường tắt.
"Ơ Reo, có nhầm không?"
"Không nhầm đâu, phải đi đường vòng rồi...cậu muốn đi đường nào?"
Isagi ngơ ngác nhìn trái phải, gần đó có một bụi cỏ lay động xào xạc, tiếp đó là cơn gió mạnh thổi qua làm bay nón cậu.
Hắn chậm rãi đi đến nhặt lại nón giúp cậu, thuận tay chỉnh lại dấu ấn cỏ bốn lá trên nón giúp cậu. Đây là dấu ấn đặc quyền của mỗi nhân thú để nhận biết nhau và không lấy nhầm nón, dù sao họ cũng đến từ nhiều loài khác nhau và sẽ rất khó chịu khi trên nón mình có mùi của loài khác.
"Cảm ơn nha, mà cậu chọn đi, tớ không chọn được, nhìn chỗ nào cũng ghê."
Tuy là thú nhân đưa thư nhưng tính mạng vẫn phụ thuộc vào độ khó của thế giới đó, 10 thú nhân đến thế giới có mức độ khó cao thì 8 thú nhân trở về thành công, trên người bị thương không hề nhẹ.
Thế giới 47 ở độ khó C+, cũng xem như là cao với một thú nhân đưa thư mới. Reo đã từng đến thế giới có độ khó B nên C+ không hề hấn gì với hắn.
"Cậu chưa đến thế giới độ khó C+ bao giờ?"
"Ừm! Lần trước tui xuyên qua hai thế giới F và H+ đã giao thư xong rồi."
Hết cách hai người đành phải chơi theo hệ tâm linh, cả hai ngồi xổm trên đất, ở giữa là hai khúc gỗ đặt chéo lên nhau hình chữ X, có một đầu gỗ được gọt nhọn để thay thế mũi tên.
"Được rồi, xin hãy cho tôi biết sự lựa nào là đúng đắn."
Reo chắp tay lại, nhắm mắt như đang cầu nguyện gì đó. Isagi thấy vậy thì vội chắp tay lại, nhắm mắt làm theo hắn vì nghĩ nó sẽ có tác dụng, đôi lúc lại hé mắt xem có chuyện gì xảy ra không.
Đùng đoàng!
Một tia sét đánh ngang xé toạc bầu trời đêm tĩnh mịch, tiếng quạ kêu và tiếng gió rít khiến Isagi rùng mình, tự ôm lấy cơ thể mình để an ủi.
Con hắn thì không thể nói là không giật mình vì tia sét lúc nãy, chiếc đuôi cáo dựng thẳng lên, hai tai vểnh lên cao.
Nơi này quá đáng sợ rồi!
Reo nhìn lại hai khúc gỗ họ vừa bày ra lúc nãy, khúc gỗ có đầu mũi tên khi nãy đã bị gió thổi rơi xuống nền đất, mũi tên chỉ về hướng trái.
"Đi thôi Yoichi."
Hắn nhanh chóng nắm tay cậu chạy về con đường sau lưng mình, gió bắt đầu thổi mạnh hơn báo hiệu cho một việc không lành sắp xảy ra.
Đúng như "người bề trên" đã chỉ hướng, ở đó có một hang động lớn để hai người tạm trú qua cơn mưa phùn bên ngoài. May mắn ở đây có cỏ khô và vài khúc gỗ nhỏ đủ để họ nhóm một ngọn lửa sưởi ấm. Isagi ngồi bên ngọn lửa, bụng đói meo kêu ọc ọc khiến cậu ngại ngùng vì hắn đã nghe được. Reo thở dài, hắn cũng đang đói vì vừa xuyên qua thế giới thì trời đã mưa và không thể tìm thức ăn.
"Ê nè cậu ăn không?"
Isagi chìa hai thanh kẹo socola ra cho hắn, Reo thuận tay lấy một thanh ăn để dằn bụng, thắc mắc tại sao ở đây lại có được món này.
"Làm sao cậu có được vậy Yoichi?"
"Tui trộm ở thế giới thực á! Đừng nói cho hệ thống chủ biết nhe, tui tin Reo lắm!"
Thú nhân đưa thư còn có nghề tay trái là tìm những người xuyên không ở thế giới thực để đáp ứng đủ số lượng thế giới xuyên không. Theo ước tính của hệ thống chủ, mỗi giờ sẽ có hai hệ thống con được tạo ra tương đương với hai thế giới xuyên không, cùng lúc đó sẽ có một trăm hai mươi tư người hoàn thành nhiệm vụ và được tái sinh. Cũng có hơn mười người không hoàn thành được nhiệm vụ nên linh hồn sẽ bị trả về địa ngục chờ kiếp sau.
Vì thế thú nhân sẽ phải đến thế giới thực trong nhiều ngày liền để tìm người xuyên không hợp lệ, đó cũng xem như là bài học đầu tiên trước khi trở thành người đưa thư. Bé sóc Isagi trong lúc tìm người xuyên không đã tham lam trộm hai thanh kẹo từ bọn trẻ con nên bây giờ họ mới có thể cầm cự qua đêm nay. Có trách cũng không trách được.
Sáng hôm sau khi mặt trời còn chưa ló dạng thì cả hai đã bắt đầu lên đường, sương mù dày đặc làm cho mọi thứ trước mắt trở nên bí ẩn.
Reo vừa đi được vài bước vào làn sương mù phải dừng lại vì không nghe tiếng chân của Isagi nữa, hắn quay đầu, sau lưng hắn là màn sương trắng đục lạnh lẽo.
"Yoichi?"
"Ơi tớ đây, tớ hơi đau đầu nên đi chậm."
Giọng Isagi phát ra từ bên phải, vài giây sau đã thấy bóng dáng hai mầm thoắt ẩn thoắt hiện trong làn sương dày đặc. Reo nhíu mày, nắm lấy tay cậu kéo đi về phía trước.
Rất nhanh cả hai đã thoát khỏi "thử thách" đầu tiên, trước mắt họ là một tòa lâu đài nguy ngoa tráng lệ ở giữa thành, tiếng chim hót líu lo, hoa nở một vùng, nước sông xanh biếc, lái buông thương nhân ra vào tấp nập như trẩy hội. Khác hẳn với không khí bên trong khu rừng, âm u và quỷ dị.
Bỗng có tiếng xe ngựa ở đằng xa, một cỗ xe ngựa quý giá đang đi đến, hai người cùng biết ý mà bước lên cỏ, nhường đường cho cỗ xe đi qua.
Bất ngờ cỗ xe ngựa dừng trước hai người, một cô gái xinh đẹp đầu đội vương miện mở cửa xe mời họ lên.
"Là người xuyên không Morie!"
Isagi bất ngờ thốt lên, bảng hệ thống 47 hiện ra chào mừng họ.
Chào mừng đến với thế giới của tôi, kí chủ của tôi sẽ cho hai người đi nhờ một đoạn đến gần trung tâm thế giới.
Cậu và Reo ngồi trong cỗ xe ngựa cao cấp, đối diện với cô gái tóc xanh uốn lượn như sóng biển, bộ dầm dạ hội lấp lánh đính nhiều phụ kiện đá quý. Hơn hết là chiếc vương miện vàng có đính viên đá biểu tượng của vương quốc cho thấy địa vị của Morie hiện tại cũng không hề thấp.
"Bạn sóc này dễ thương quá~ còn xinh nữa, perfect!"
Cô véo má cậu, tay sờ cái đuôi sóc lớn có lớp lông mềm mượt, ôm ngủ thì rất ngon.
"Cảm ơn chị ạ..."
"A tôi có đem một ít bánh, hai người ăn rồi tiếp tục hành trình nhé. Tôi sẽ thả mọi người ở đoạn giữa vì còn nhiệm vụ đang đợi tôi."
"Được vậy thì tốt quá!"
Isagi nhận lấy chiếc bánh xu kem từ tốn ăn, Reo được tặng một hộp bánh quy và bánh nếp ăn cho đỡ đói.
Cứ thế vài tiếng trôi qua, cỗ xe ngựa dừng trước một cây cầu gỗ bắt qua sông. Cả hai người bước xuống xe, tiếp tục cuộc hành trình giao thư của mình.
Theo ước tính của hệ thống 47, họ có thể đến trung tâm thế giới ngay trong nay mai nếu tiếp tục đi thẳng về phía trước nhưng quá trình đã chậm lại khi sức khỏe của Isagi không được tốt, đến chiều thì cậu đã không thể đi tiếp được nữa, còn than đau bụng rất nhiều.
Reo nghĩ đơn giản là cậu đói hoặc khó tiêu vì chỉ ăn bánh cả ngày, hắn đành tìm một hốc cây lớn đủ để làm nơi trú ẩn và đi tìm lá thuốc.
Khu rừng ở bên kia sông trông âm u hơn vì các cây thân gỗ rất lớn và mọc cao che khuất ánh sáng. Điều này cũng là một điểm lợi khi nấm mọc rất nhiều ở các gốc cây to, một số loại cây thuốc ưa bóng cũng mọc thuận lợi ở đây.
Gần đến tối hắn mới về nơi trú ẩn, tay ôm một bó củi khô, lá thuốc và nấm.
Mất một lúc để nhóm lửa sưởi ấm, Reo tranh thủ dùng que gỗ chọc vào mấy cây nấm rồi đem cắm xuống đất gần ngọn lửa để nướng. Hắn cầm hai lá thuốc trong tay, vò lại rồi miễn cưỡng cho vào miệng nhai.
Thứ đầu tiên hắn cảm nhận được là vị đắng sộc lên tới tận não, điều này khiến hắn buồn nôn nhưng không thể nôn ra được, phải cắn răng nhai tiếp cho đến khi nhuyễn nhừ. Sau một lúc bị dày vò thì vị đắng của thuốc đã thuyên giảm, tiếp đến là vị cay the như lá bạc hà.
"Yoichi, dậy uống thuốc."
Miệng hắn vẫn tiếp tục nhai, Reo đưa tay lay người cậu dậy, để cậu tựa vào vai mình. Mặt Isagi trắng bệt như vừa trải qua điều gì đó tồi tệ, hít thở không thông, chân tay run lẩy bẩy.
"Reo..."
Cậu yếu ớt gọi tên hắn, mí mắt nặng trĩu dần cụp xuống. Hắn thấy không còn thời gian nữa liền nâng cằm cậu lên, móm thuốc cho cậu bằng miệng.
"Ôi trời, cậu mà chết là tôi biết nói sao với hệ thống chủ đây, vừa vào thế giới đầu tiên thôi đấy."
Reo oán trách, hắn nhẹ nhàng dìu cậu nằm xuống đống lá khô mà hắn đã gôm lại để cậu có chỗ nằm, không thể để người bệnh nằm trên đất được.
Isagi cựa quậy một lúc cũng chìm vào giấc ngủ, Reo lúc này mới có thể yên tâm mà ăn bữa tối và nghỉ ngơi.
Giữa màn đêm tĩnh mịch có tiếng sói hú một cách ghê rợn, gió lạnh thổi vù vù khiến hắn tỉnh giấc, run rẩy vì lạnh. Ngọn lửa đã tắt từ bao giờ, xung quanh là một màu tối đen đáng sợ khiến hắn càng rút vào sâu trong hốc cây hơn, vô tình đụng trúng Isagi (?).
Hắn giật mình, sợ cậu giật mình tỉnh giấc nên hắn quay người, lò mò lên trước để xác nhận có phải cậu không vì không nhìn rõ.
Không phải Isagi, cậu ta đã biến mất.
Hắn chạm vào được một cái túi, cá chắc đó là túi của Isagi, cũng tò mì vì sao trong khe hở của túi phát ra một thứ ánh sáng màu hồng. Reo đưa tay vào thử, ngoài bức thư được hệ thống chủ đưa thì có một thứ gì đó dài dài, phát sáng.
"Đây hẳn là Light stick ở thế giới thực."
Cầm ra khỏi túi, lúc này không gian cũng được soi sáng nên hắn có thể nhìn thấy Isagi đang nằm co người ở một góc, quần áo thì vứt lung tung và cơ thể cậu run rẩy.
"Yoichi?"
Reo chậm rãi bò đến, đáp lại hắn là tiếng rên rỉ như mèo con. Hắn nuốt nước bọt, nếu không nhầm thì...chú sóc này đã đến kì động dục.
"Hah...Reo, giúp tớ...tớ khó chịu quá..."
Isagi lòm còm bò dậy, đập vào mắt hắn là cơ thể đầy đặn quyến rũ, nước da trắng hồng, hai quả anh đào đỏ mọng vểnh lên cao. Hắn từ tốn lùi ra phía sau nhưng Isagi đã nhanh hơn, nhảy vồ đến làm hắn bật ngửa ra sau.
"Yoichi...cậu biết chúng ta là hai loài khác nhau mà phải không? Tôi là cáo và tôi không muốn "ăn thịt" sóc đâu."
Reo nhắm chặt mắt lại, cố từ chối thứ cám dỗ nhưng lại vì tiếng khóc thút thít của người nọ mà lần nữa mở mắt ra.
"Vậy thì...làm ơn hãy nhìn tớ, n-nếu như vậy thì sẽ kích thích hơn."
Isagi ngồi trên người hắn, một tay chơi đùa với đầu vú sưng đỏ, một tay đưa vào nơi tư mật nhễ nhại nước dâm.
"Cậu là giống cái?"
"Hic, không phải."
Không phải cái gì chứ? Rõ ràng cậu ta có âm hộ mà.
Reo đỏ mặt nhìn cậu tự thủ dâm ngay trên người mình, tiếng nhóp nhép không mấy trong sáng vang lên bên tai. Isagi cắn răng, nén tiếng rên ngọt ngào xuống cổ họng.
Trải qua một đêm mất ngủ, hai mắt Reo thâm quầng, bên cạnh là Isagi đang ngủ rất ngon.
Cậu nằm gối đầu lên cánh tay hắn đến tê rần, mất cảm giác. Reo vuốt mặt mình, không thể tin được những gì xảy ra đêm qua.
Bé sóc ngoan ngoãn Isagi đã liên tục cạ hạ bộ lên chân hắn, miệng nỉ non liên tục gọi tên hắn cầu xin sự giúp đỡ đến đáng thương. Reo đã giúp cậu ra bằng tay dù Isagi vẫn muốn nhiều hơn, đến khi trời tờ mờ sáng thì cậu mới chịu thua mà lăn ra ngủ.
"Yoichi, dậy thôi, đau hết cả tay tôi rồi."
Hắn gọi người kia dậy, từ từ rút tay ra. Isagi cũng đã thức giấc nhưng có vẻ chưa tỉnh táo lắm, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm Reo, hắn còn tưởng mình có sức hút đến mức người khác nhìn không rời mắt.
"Yoichi?"
Đôi Sapphire xanh khẽ lay động, sáng lên một cách kì lạ. Trong lúc hắn vẫn đắn đo thì cậu đã nhào tới, táo bạo mút lấy đôi môi khô khốc của hắn.
Reo mở to mắt, não bị đình trệ trong thoáng chốc rồi mới phản ứng, đưa tay đẩy cậu ra nhưng Isagi đã ôm lấy đầu hắn, nhỏ giọng thủ thỉ.
"Đêm qua cậu làm sướng lắm Reo ơi...nhưng vẫn chưa đủ, tớ muốn nhiều hơn nữa."
Isagi đúng là nứng đến phát điên rồi đấy, cả người nóng ran, âm hộ ngứa ngáy tiết nhiều nước dâm chảy lên láng. Mặt Reo đỏ bừng, hắn không nghĩ rằng kĩ năng làm bằng tay của mình tốt đến mức để lại lưu luyến cho Isagi, có lẽ tiến độ giao thư phải chậm lại một chút rồi.
.
.
.
Xuyên qua thế giới tiếp theo, bất ngờ thay họ đã đặt chân đến thế giới 41 một cách dễ dàng.
Bối cảnh ở thế giới hiện đại, song song với thế giới thực, độ khó D+.
Cả hai đứng giữa dòng người đông đúc, Isagi đứng không vững, đôi chân trắng chi chít vết răng kì lạ run rẩy dù trời không mấy lạnh.
"Đau quá."
"Còn đau à?"
Reo đặt tay lên eo cậu, đỡ cậu đi về phía trước, dù sao họ vẫn còn nhiệm vụ của mình. Hai người sau gần một ngày giao cấu thì hai người vờ như không có gì xảy ra, đó chỉ là một sự cố khi kì động dục đến nhưng hệ lụy thì không thể ngó lơ được, cả người cậu đau nhức không thể tự ngồi dậy, phải nhờ Reo bế đi một đoạn dài thì mới có thể miễn cưỡng đứng.
"Người xuyên không kìa!"
Isagi chỉ tay về hướng một cô gái tóc ngắn đang ngồi ở băng ghế công viên, Réo hiểu ý nhanh chóng đỡ cậu đến trước cô gái đó.
"Ừm...chị Mimori, có thư cho hệ thống 41 ạ."
Cậu lấy từ túi mình ra một bức thư vẫn còn dấu ấn niêm phong, đưa hai tay cho Mimori. Cô nhận lấy, lạnh lùng nhìn xuống đôi chân run rẩy của cậu. Phát giác được ánh mắt kì lạ của cô dành cho mình, cậu nhanh chóng xua tay giải thích để tránh hiểu lầm.
"Đây là do muỗi đốt thôi ạ, bọn em đã ở trong rừng rậm nhiều ngày nên bị muỗi đốt nhiều lắm..."
Reo thở dài bất lực nhìn cậu, mấy dấu răng rõ như ban ngày thì ai chẳng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Mà cũng tại hắn không kiềm chế được nên cắn hơi nhiều.
Mimori thu ánh mắt lại, nhận ra mình đã thất lễ với người khác khiến cô ngại ngùng, hai gò má đỏ lên.
"Không...chỉ là tôi nhìn lung tung thôi."
"Vậy nhờ chị đưa thư cho hệ thống 41 ạ! Bọn em còn việc phải về đây!"
Cậu và hắn dắt tay nhau đi tìm trung tâm thế giới để quay lại không gian hệ thống. Mimori nhìn bóng lưng hai người, dời mắt đến bức thư kia, cô nhẹ nhàng mở niêm phong, lấy từ trong đó ra một con chip.
Màn hình hệ thống 41 lập tức hiển thị, có một ô vuông nhỏ và mũi tên chỉ vào đó.
Hãy đặt con chip tải dữ liệu vào đây.
Cô ngắm nhìn nó một chút rồi đặt vào ô vuông kia, nó vừa khít.
Màn hình hệ thống nhiễu loạn một chút rồi chuyển thành màu xanh lá, xác nhận không có vi rút hay tập tin độc hại.
"41 nè, cậu sóc lúc nãy ta từng gặp ở đâu rồi phải không? Nhìn mặt cậu ta có chút quen."
Mimori thật sự không nhớ mình đã gặp cậu ở đâu, chỉ nhớ khi giây phút cận kề cái chết đến gần, cô đã nghe tiếng mèo kêu và thấy loáng thoáng bóng phản chiếu của một người nào đó có cái đuôi lớn, còn có tiếng kêu của loài sóc mà cô rất thích.
Có những chuyện mà chúng ta không nên biết nhiều, hệ thống chủ sẽ không vui đâu.
•••
"Moew."
Chú sóc Isagi hoá thành mèo hoang đến thế giới thực để tìm người xuyên không. Cậu đi lòng vòng trong bãi rác ở hẽm tối để tìm thức ăn mặc dù nó bốc mùi hôi kinh khủng, lỡ thành mèo hoang dơ bẩn rồi thở kiếm ăn ở đây cũng không sao, chỉ là rất khó nuốt. Sau mấy lần nôn mửa thì cậu cũng ăn được một chút thức ăn còn mới do có người đi ngang vứt vào không lâu trước đó.
"Ôi mèo con, sao em lại ở nơi này, chắc em đói lắm phải không?"
"Meo?"
Bỗng có người chạy vào túm cả cơ thể của cậu lên, ôm vào lòng thì thầm và lấy xúc xích cho cậu ăn mặc kệ mùi hôi bốc ra từ cơ thể mèo.
Isagi vừa ăn vừa dùng đôi mắt đặt biệt của thú nhân để xem thông tin cá nhân của người thường.
16 tuổi, duyệt.
Quá khứ đau khổ, duyệt.
Bị bạo lực, duyệt.
Lương thiện, duyệt.
Khao khát muốn sống một cuộc sống mới ở nơi không ai biết, duyệt hết.
Thời gian sống còn lại: 27 giờ.
Isagi được y đem về căn hộ, là một người có tấm lòng bao dung, y sẽ không thể chịu được khi thấy một chú mèo con phải lang thang trong bãi rác để tìm thức ăn.
Cậu kêu meo meo trong lòng y rồi lăn ra ngủ, không biết rằng chú chó hoang do cáo Reo hoá thân đang đi theo đuôi họ. Reo cũng không biết tại sao mình lại đi theo con mèo kia, nhìn nó có đặc điểm giống con sóc ngây thơ kia, đặt biệt là hai lá mầm trên đầu.
Lảng vảng theo người ta một lúc thì hắn bị được phát hiện, y vui vẻ đem luôn Reo về nhà tắm rửa với con mèo đen ngái ngủ khi biết hắn không cắn người vô cớ.
Mèo Isagi được y cho ăn ngon, có chỗ nằm ngủ ấm áp nên rất thoải mái, lăn lóc trên bàn với bát thịt đã được cắt nhỏ và chén sữa ấm. Chú chó Reo thì ngược lại, hắn nằm trong một góc phòng và không đá động gì đến bát thức ăn thơm ngon trước mặt.
"Em bị bệnh sao? Vậy thì chờ anh một chút, anh sẽ đi mua thuốc."
Y nói rồi liền rời khỏi nhà, không quên khoá cửa cẩn thận để hai con thú ở yên trong nhà.
Isagi nhìn bạn chó đáng thương mất đi sức sống, nằm trên đất rên ư ử như thể đang rất đau. Cậu nhảy xuống bàn, đi đến bên Reo rồi dùng tay khều khều xem hắn có ổn không, nhìn hắn dần giống mấy xác chết của chó hoang trong bãi rác lúc nãy, cậu không muốn chú chó này cũng có kết cục bi thảm đâu.
Hắn liếc nhìn con mèo đen trước mắt, bộ lông đen óng mượt, đôi ngươi xanh màu đại dương phát sáng trong đêm tối.
"..."
Reo trở người lăn một vòng, cả thân hình to lớn đè lên chú mèo bé xíu chỉ còn cái đầu để cầu cứu và đuôi ngoe nguẩy.
"Miaooo!"
"Ôi trời hai đứa lại làm cái gì vậy!?"
Khi màn đêm tĩnh mịch đã bao trùm cả khu phố, Isagi không ngủ mà thích thú đi khắp nhà để xem có thể trộm thêm được gì. May rằng hành vi xấu của cậu đã bị chú chó phát hiện và gặm gáy cậu, đem ra phòng khách.
"Meo?"
Bùm
Isagi giật mình nhảy lùi về sau, đến khi làn khói tan hết, cậu mới thấy được dung mạo của đối phương. Chú chó đáng ghét ấy là Reo hoá thân!
Cậu gặp được người quen thì cũng biến về hình dáng cũ, cái đuôi sóc lắc lư vui vẻ.
"Reo ơi cậu cũng ở đây sao?"
Hắn cúi đầu, tay nắm lấy cổ chân Isagi. Cậu có thể nghe rõ tiếng thở nặng nhọc của hắn, tiếng tim đập bình bịch báo hiệu một điều không lành sắp xảy ra.
"R-Reo ơi?"
"Yoichi...lần trước tôi đã giúp cậu, bây giờ cậu phải giúp tôi...hiểu chứ Yoichi?"
Cậu nhìn hắn đến khờ, rồi phải trợn mắt nhìn cái thứ to khủng khiếp trong đũng quần của hắn đã ngóc đầu dậy.
Không chờ cậu trả lời, Reo đè lên người Isagi lột sạch quần áo của cậu, banh chân cậu ra dạo đầu tự nhiên như ở nhà. Đầu óc Isagi vẫn còn trên mây, đến khi nhận thức được sự việc đang xảy ra thì một cơn khoái cảm ập tới khiến cậu lên đỉnh.
Bé sóc chỉ kịp thét lên một tiếng rồi vội bịt miệng mình lại, nước mắt sinh lí chảy dài đến mang tai.
Cơ thể cậu run lên vì kích thích, nhịp tim đập vì thế mà tăng vọt.
"Reo...khoan đã...có gì đó lạ lắm."
Cả người cậu đỏ như tôm luộc, tay cố bấu víu lấy chân tường để ngồi hẳn dậy nhưng Reo túm chân cậu kéo xuống, đặt chân cậu lên bờ vai vững chắc của mình. Isagi lần nữa bị ép nằm trên sàn, tiếp tục nhận cơn sướng ran khắp cả người khi hắn tiếp tục dùng tay để móc ngoáy bên trong lồn non hồng hào.
"Aaa...Reo, dừng lại...hức"
Isagi ưỡn người, phô bày đường nét cơ thể quyến rũ, tự dâng mình lên cho sói đói.
Hắn nhìn đầu ti hồng dựng đứng đến nổ đom đóm mắt, ngón tay vừa chạm nhẹ lên ngực thì Isagi đã giật bắn người, không chịu được khoái cảm mà lên đỉnh lần hai. Phải nói là kĩ năng dùng tay của Reo rất tốt, nó làm cậu sướng điên.
Isagi đã bắt đầu thấm mệt, nằm thở phì phò trên sàn nhà lạnh lẽo. Hắn rút tay ra khỏi cái "tổ" ấm áp, nhìn mớ dịch dâm chảy lên láng khắp sàn nhà cảm thấy hơi thất lễ vì dù sao đây cũng là nhà của y. Họ đang làm chuyện xấu hổ ngay trong nhà người ta.
Reo cắn môi dưới, nhìn hai mép lồn bị chơi đùa đến mức không khép lại ngay lập tức được, nộn thịt đỏ nhớp nháp nước dâm mời gọi hắn giã con hàng của mình vào.
Cảm thấy đã nới lỏng đủ, Reo thoát y phần bên dưới của mình, thân côn nóng hổi được đặt lên chiếc bụng nhỏ, chọc đầu khấc vào lỗ rốn khiến cậu rùng mình. Isagi quan ngại nhìn cách hắn tuốt lọng con cặc quá khổ của mình, bàn tay cậu tò mò chạm lên đầu khấc, thích thú nhìn dịch trắng dính trên tay mình.
"Reo ơi, tớ mừng vì đã giúp được cho cậu."
"Hửm?"
Reo nhướn mày, thắc mắc nhìn cậu đang dần đỏ mặt hơn, thẹn thùng như một cô nhóc mới lớn.
"Lần trước cậu đã giúp tớ í...nên tớ rất vui khi đã giúp được cho cậu bằng cách tương tự."
"Suỵt, nếu còn nói nữa thì chủ nhà sẽ tỉnh giấc đấy."
Hắn kê đầu khấc ngay môi lồn, chậm rãi đẩy vào để tránh cậu bị đau. Vách thịt mềm mại mút lấy cự vật cứng ngắc, tích cực mát xa khiến đầu óc Reo mong lung, cảm thấy cơn sung sướng rạo rực khắp người, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Sau vài giây con cặc của hắn đã đi hết vào trong, lúc này cả hai cùng thở phào vì cảm thấy thoải mái.
"Cảm giác tuyệt thật, khác hẳn lần trước."
Isagi nhìn hắn đến mê mẩn, hai chân tự nguyện banh rộng hơn để dễ dàng xâm nhập. Hắn không chần chừ mà thúc một cách mạnh bạo vào sâu bênh trọng, đầu khấc chạn đến tử cung làm cậu run rẩy, ngửa đầu trợn mắt trước cơn khoái lạc.
"Đừng lo, sẽ không đau."
Hắn dịu dàng lau nước mắt cho cậu, bàn tay thô ráp mân mê yết hầu rồi đến xương quai xanh, dừng lại ở đầu ti hồng cương cứng. Ngón tay gẩy núm vú rồi vân vê làm cậu sướng run người, miệng rên rỉ tên hắn như mèo con.
Rồi bất chợt hắn nắm chặt lấy eo cậu, liên tục là những cú thúc mạnh mẽ khiến Isagi thoả mãn, kích thích lồn dâm nhả nhiều nước dâm để hắn ra vào trơn tru, dễ dàng tìm được điểm nhạy cảm bên trong âm hộ.
"A! Chỗ đó! Ức...sướng quá Reo ơi!"
Cậu dang tay muốn được bế như trẻ nhỏ, hắn cũng chiều theo ý bạn tình mà đưa tay xách nách cậu lên ôm vào lòng.
Hắn có thể cảm nhận được trái tim đang đập rộn ràng của Isagi, cả tiếng tim đập của mình nữa, hai trái tim chứa chan sự yêu thương tiến lại gần nhau hơn, nhịp tim hoà làm một. Reo nghe được tiếng thở dốc bên tai mình, cậu đang cố gồng mình lên để chịu đựng khi hắn liên tục đâm vào điểm nhạy cảm, hai mắt ướt nhoè được hắn nhẹ nhàng dùng áo tay áo lau đi.
"Reo...hức, m-muốn nữa, tớ muốn nhiều hơn... ức..."
Cậu nấc lên từng hồi khiến hắn có chút lo lắng dừng động tác lại, tuy nhiên một bàn tay hư hỏng vẫn bóp lấy cặp mông tròn trịa, tay còn lại miết nhẹ theo miệng lồn và búng hột le đỏ hỏn khiến cậu khóc ré lên.
Vách thịt co bóp liên tục, siết chặt lấy dương vật của hắn đến đau. Đổi lại cho cơn đau ấy mà một lượng nước dâm lớn trào ra ngoài ướt đẫm hai bẹn đùi, vách thịt dần nới lỏng nhấp nhả đẩy chất lỏng ra bên ngoài. Điều đó khiến Reo run rẩy vì sướng, hắn vỗ mông Isagi, muốn kéo cậu tiếp tục cuộc vui.
Cậu khóc đến mức không thể thở được, miệng nhỏ rên rỉ những từ vô nghĩa, cơ thể mềm nhũn như cục bột bất lực để hắn ôm mình.
"Hức Reo...hah tớ mệt..."
"Một chút nữa thôi Yoichi."
Chủ nhà nằm ngủ trên giường với đồ bịt tai vì hàng xóm của y có sở thích khổ dâm vào đêm khuya, tường cách âm không được tốt nên y đã sắm cho mình một đồ bịt tai để giảm âm lượng xuống. Y không hề hay biết âm thanh dâm dục đó lại phát ra từ chính căn hộ của mình.
.
.
.
"Hệ thống chủ cho gọi em ạ?"
Bé sóc Isagi được gọi đến gặp hệ thống chủ để nhận thư, nhiệm vụ lần này là giao thư cho hệ thống con 3419, vì thế giới xuyên không rất nhiều nên cậu sẽ có thêm một bạn đồng hành để cùng chống chọi với nguy hiểm và giữ cho bức thư an toàn.
Isagi nhìn trộm chú cáo Fennec được gọi đến, hắn cũng chú ý đến bé sóc đưa thư đứng khép nép trước mặt hệ thống chủ, cả hai vô tình chạm mắt nhau.
Cậu ngượng ngùng quay mặt đi, vờ như họ chỉ là bạn đồng hành bình thường. Reo cũng có nhiệm vụ là đến kiểm tra người xuyên không trái phép ở thế giới 3251, hắn sẽ được cấp vũ khí để phòng thân.
Cả hai người đi trên hành lang rộng lớn tấp nập các thú nhân đưa thư qua lại, cậu ngắm nghía khẩu súng "phục hồi" mà Reo được hệ thống chủ đưa. Nghe bảo người xuyên không trái phép giống như một con virus, khẩu súng "phục hồi" sẽ khiến virus bốc hơi khỏi hệ thống.
Đến trước cánh cửa dịch chuyển đến hàng nghìn thế giới xuyên không, Reo nhìn cậu nhưng không nói gì, cái đuôi cáo lắc lư qua lại như thể rất vui. Bỗng Isagi nắm lấy tay hắn, nở một nụ cười rạng rỡ như đóa hoa nở rộ.
"Mong được giúp đỡ, Reo!"
"Ừm!"
Cả hai nắm tay nhau cùng bước vào cổng dịch chuyển, dù nhỏ nhưng hắn vẫn có thể nghe loáng thoáng Isagi nói gì đó khi bước cánh cổng trắng xoá.
"Reo vẫn xinh đẹp như ngày nào nhỉ?"
"Đồ ngốc, xinh đẹp chỉ dành cho giống cái."
Tình yêu từ hai giống loài khác nhau liệu có được chấp nhận?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro