Chương 3
Khi trở lại quê nhà, lên mạng thì Lâm mới dám thú thật với cậu rằng người tên Hải ở quán nhậu hôm ấy chính là chàng. Đông không tỏ vẻ ngạc nhiên, cậu trả lời:
-Em đã nghi ngờ từ lúc đầu rồi...
Kỳ sau khi chàng chuẩn bị đi Sài gòn thì Phương gọi điện và hỏi mượn chàng 10 triệu đồng để xoay sở chuyện gì đó. Khi chàng đem chuyện này ra tâm sự với Đông thì cậu có vẻ suy nghĩ thật lâu rồi mới gõ bàn phím:
-Em không biết có nên nói chuyện này với anh không?
Lâm ngạc nhiên:
-Chuyện gì?
Đông gõ liên tục:
-Anh Phương kỳ lắm... Đã có công việc rồi mà cứ hỏi mượn tiền em hoài à. Lần thì một trăm, khi thì hai trăm. Hôm nọ vô tình em thấy ảnh từ trong một cái hẻm chuyên chứa bài đi ra đó anh. Em định nói cho anh hay lâu rồi nhưng nghĩ đi nghĩ lại đành thôi. Em sợ anh nghĩ là em nói xấu anh Phương, nhưng bây giờ ảnh hỏi mượn tiền anh nên em thấy kỳ kỳ...
Tuy vậy, lần đó chàng cũng đem lên cho Phương chiếc nhẫn 5 chỉ vàng để cậu xoay sở tạm. Trong thâm tâm chàng nghĩ: "Thôi cứ như mình giúp cho... người yêu vậy! Dù sao thì ván cũng đã đóng thuyền rồi. Mình phải có bổn phận lo cho cậu ấy. Biết đâu Phương có chuyện cần thì sao?"
Có ngờ đâu... mãi đến 9 giờ tối, Phương mới đến phòng chàng. Vừa bước vào cậu liền lên tiếng:
-Mình ra Nguyễn Văn Cừ uống cà phê đi anh!
Đây là chuyện lạ... vì những lần trước, khi vừa gặp là cậu đã vội vã ôm chầm lấy chàng và hôn thắm thiết. Lâm khẽ nhíu mày nhưng chàng cũng gật đầu.
Vừa ngồi xuống ghế, Phương lạnh lùng tuyên bố một câu làm chàng sững sờ:
-Mình chia tay đi anh!
Rồi anh chàng làm một hơi:
-Anh xem em là loại người gì? Thằng Đông nó là cái thá gì mà bất cứ chuyện nào giữa anh và em thì anh đều đi nói với nó hết vậy? Thật sự, anh và em đã đồng ý cùng nhau làm bạn lâu dài thì chuyện em hỏi mượn tiền anh cũng là chuyện bình thường thôi mà? Anh thích thì đưa, không thì thôi... tiền vẫn nằm trong túi anh chứ em đâu có móc ra được? Tại sao anh lại đi nói với nó chứ? Anh làm cho một thằng nhóc miệng còn hôi sữa cười vào mặt em như vậy thì anh vui lắm sao? Anh không nghĩ đến lòng tự trọng của em à?
Những lời Phương nói làm cho chàng không thể nào biện minh được. Chàng không ngờ Đông lại đến tìm Phương và trách móc anh chàng sao lại đi mượn tiền như vậy làm cho cậu mất mặt...
Phương trách chàng đủ thứ chuyện và Lâm chỉ biết ngồi im lặng...
Nói cho đã đời thì Phương xô ghế đứng dậy. Cậu gằn giọng:
-Anh tự kêu xe về đi... Anh nói với thằng Đông là những gì mà em ăn không được thì nó cũng đừng hòng xớ rớ tới. Chào anh!
Cuộc tình đầu tiên trên mạng của Lâm đã tan vỡ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy đấy...
Ngoài 30 tuổi đời, lần đầu tiên sống thật với bản năng của mình, Lâm vẫn mơ ước có một cuộc tình đẹp và duy nhất mà thôi. Thật sự trong lòng chàng chỉ có Đông nhưng kể từ sau đêm Noel đó thì chàng đã nguyện với lòng là sẽ cố gắng xem Đông như em út và sẽ mãi mãi bên Phương trong suốt cuộc đời mình...
Lang thang trên đường Nguyễn Văn Cừ trong đêm khuya vắng vẻ, Lâm buồn bã vô cùng. Biết bao nhiêu chiếc xe ôm chạy tới gọi mời nhưng chàng chỉ khẽ lắc đầu và tiếp tục đếm bước...
Khi cảm thấy mỏi chân thì chàng bèn ngồi bệt xuống một gốc cây cổ thụ rồi móc thuốc ra hút. Nhìn đồng hồ đã gần 12 giờ khuya, Lâm khẽ thở dài. Bỗng nhiên chàng nghĩ đến Đông và không hiểu sao chàng lại rút điện thoại ra và...
-A lô?
-Anh đây, em chưa ngủ à?
-Em còn đang ôn bài anh à... Anh đi chơi với anh Phương có vui không?
Lâm nghẹn giọng:
-Tụi anh... chia tay rồi!
Đông hoảng hốt:
-Sao thế?
Chàng không trả lời, chỉ đề nghị:
-Em có thể đến rước anh được không?
Đưa chàng về khách sạn, Đông hỏi nhỏ:
-Mai mấy giờ anh về quê?
Lâm trả lời:
-Chắc 6 giờ sáng anh phải ra bến xe em à!
Không ngờ mới hơn 5 giờ thì chàng nhận được điện thoại của cậu:
-Em đang đứng trước cửa khách sạn nè. Anh trả phòng đi, em đưa anh đi ăn rồi ra bến xe luôn...
Chàng ngạc nhiên... vì từ lúc quen Phương, anh chàng chưa bao giờ làm thế cả. Lúc chàng sửa soạn hành lý thì anh chàng chỉ biết nằm vùi trong khách sạn ngủ nướng mà thôi. Trong khi đó, tuổi đời của Đông hãy còn quá trẻ mà lại có những hành động tế nhị như vậy ư?
Rồi kể từ đó, chàng và Đông vẫn thường xuyên gặp gỡ nhau. Đông thường lái xe đưa chàng đi xem phim, xem ca nhạc và thưởng thức những vở kịch hay ở Idecaf. Thỉnh thoảng cậu cũng đưa chàng đi tắm biển ở Cần Giờ hoặc vào vườn sầu riêng Lái Thiêu chơi. Càng lúc Lâm càng yêu Đông hơn nhưng chàng vẫn không làm sao mà ngỏ lời được...
Cho đến một hôm nọ, hình như cũng khoảng gần Tết thì Đông gọi cho chàng:
-Anh à, mùng 2 Tết anh lên Sài Gòn đi, hai anh em mình đi Vũng Tàu chơi nha?
Dĩ nhiên là Lâm mừng lắm, chàng liền gật đầu và...
Sáng mùng 2, khoảng 5h thì chàng đã có mặt tại bến xe miền tây. Đang định gọi cho Đông thì chàng chợt nghe có tiếng nói quen thuộc bên tai mình:
-Chúc mừng năm mới! Lì xì đi, hi hi hi...
Quay lại, Lâm mừng rỡ khi thấy Đông. Cậu mặc một bộ đồ thật đẹp và nom rất dễ thương. Đông nhăn nhó:
-Làm gì nhìn em dữ vậy? Không lì xì em giận đó...
Lâm thọc tay vào túi quần thật lâu đến nỗi cậu phải tò mò:
-Anh tìm gì lâu vậy?
Lâm cười:
-Anh đang kiếm... 200 đồng tiền lẻ lì xì cho em!
Hắn nhăn nhó thấy thương:
-Xí... ai mà thèm 200 đồng của anh chứ?
Những ngày Tết mà tìm một căn phòng ở Vũng Tàu thật khó vô cùng. Đi suốt cả buổi rồi thì Đông mới tìm được một chỗ trọ khá xa bãi tắm với một giá khá cắt cổ.
Rồi hai anh em thuê một chiếc xe Honda cà tàng chạy vòng vòng chơi...
Đêm đó, Đông để cái gối ôm ngay chính giữa giường và tuyên bố một câu xanh dờn:
-Ai vượt qua... vĩ tuyến 17 này là đối phương được quyền... bắn bỏ đó nha?
Nghe mà nổi da gà...
Thế nhưng, khi Lâm hãy còn nằm im chịu trận và đang suy nghĩ thì Đông cứ cười khúc khích mãi làm cho chàng ngạc nhiên. Lâm lên tiếng:
-Em có gì vui à?
Tức thì, Đông đưa tay quăng cái gối ôm xuống nền gạch và ngồi dậy nhìn chàng:
-Sao anh nhát thế?
Chỉ vậy thôi thì chàng đã hiểu...
Và giữa đêm xuân nơi thành phố biển này, chàng và Đông đã cùng lặn ngụp với những đợt sóng tình đang trào dâng ào ạt...
Qua cái đêm ấy, chàng và Đông đã là của nhau và riêng với Lâm thì khoảng thời gian đó là tuyệt vời nhất trong cuộc đời chàng. Mãi đến tận bây giờ, trải qua không biết bao nhiêu cuộc tình nhưng Lâm vẫn không sao tìm được cái cảm giác như khi còn ở bên Đông nữa...
Tình yêu quả thật nhiệm màu làm sao... Từ khi có Đông rồi thì chàng bỗng trở nên yêu đời phơi phới và làm bất cứ công việc gì cũng lẹ làng thuận tiện hơn. Việc kinh doanh của Lâm càng lúc càng phát triển và như vậy thì chàng càng mau đi Sài Gòn nhận hàng và có thời gian vui vẻ bên Đông nhiều hơn.
Nhưng... ở đời thì ''cả thèm chóng chán'' phải không?
Những lúc ở thành phố, Đông lúc nào cũng quan tâm lo lắng cho chàng từng chi tiết nhỏ. Lúc đầu thì Lâm rất sung sướng nhưng càng về sau thì chàng cảm thấy khó chịu mà không hiểu vì sao lại như vậy...
Yêu nhau một thời gian thì Lâm cảm thấy nhàm chán. Đôi khi chàng tự nghĩ trên mạng chắc còn nhiều người tốt hơn Đông và đẹp trai hơn cậu. Thế thì tại sao mình không đi tìm tiếp? Mình hãy còn nhiều thời gian mà? Và Lâm tự trách mình đã quá vội vàng yêu Đông trong khi chân trời internet hãy còn bao la quá...
Sau một thời gian gián đoạn, chàng bắt đầu tìm lại những nguồn vui mới trên mạng và... tha hồ ăn vụng mà Đông không hề hay biết. Chàng có thể làm tình với bất kỳ người nào mới quen và một lần rồi thôi, rồi thì tìm tiếp và chuyện đó tiếp diễn trong một thời gian dài. Những lần đi Sài Gòn, chàng chơi bời thoải mái rồi mới liên lạc với cậu. Khi gặp nhau, lúc nào chàng cũng nói là vừa mới lên và Đông thì luôn tin tưởng chàng. Rồi hai người đi xem kịch, xem ca nhạc và nói chuyện vu vơ, sau đó ai về nhà người ấy. Có đôi khi Đông đòi hỏi chuyện đó thì Lâm tìm cách thoái thác viện cớ mệt mỏi để từ chối.
Có lẽ Đông cũng đã bắt đầu nghi ngờ chàng...
Ở thời điểm ấy, Lâm vừa quen với một anh chàng người mẫu khá nổi tiếng và dĩ nhiên rất đẹp trai. Nhưng mặc dù vẫn chấp nhận đi chơi với Lâm, anh chàng cứ lửng lơ như con cá vàng, không gật cũng chẳng lắc làm cho Lâm phát điên lên.
Một đêm nọ, Lâm cùng anh chàng người mẫu đi xem ca nhạc tại một phòng trà. Khi anh chàng người mẫu ngỏ ý muốn mua thuốc hút thì Lâm mau chóng bước ra ngoài để mua cho người yêu và lúc đi đến quầy bar, chàng bỗng gặp Đông...
Cậu ngồi đó, một mình lặng lẽ và nhìn Lâm với ánh mắt buồn rầu làm sao...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro