Chương 2
Sáng sớm, khi vừa bước chân đến Sài Gòn, chàng đã gọi cho Đông nhưng chỉ nghe tít tít... Suốt cả ngày hôm ấy cũng vậy. Lâm không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Bao nhiêu hy vọng đã tan tành theo mây khói...
Đêm Noel, trong khi mọi người đều tụ tập đến những con đường chính để vui chơi thì Lâm ngồi lặng lẽ uống bia một mình nơi quán cóc lề đường...
Người chủ quán là một ông già cô độc. Ông ta nhìn chàng ra vẻ đồng cảm rồi bước đến chiếc máy hát cũ. Giọng hát nữ ca sĩ Thanh Lan lúc này nghe buồn vời vợi: ''Đêm đông... ta lê bước chân... phong trần tha phương... Có ai... thấu tình cô lữ... đêm đông... không... nhà...''
Trong lúc say, chàng đã bấm đại số điện thoại của một chàng trai mà Lâm đã chat duy nhất một lần. Không ngờ, Phương (tên chàng trai đó) lại rất nhiệt tình:
-Anh đang ở đâu? Em lại liền...
Và cũng trong đêm ấy, Phương đã đến khách sạn qua đêm với chàng. Đó cũng là... lần đầu tiên chàng làm tình với người đồng giới trên mạng.
Hình như trong lúc ôm Phương trong vòng tay, chàng đã rên rỉ:
-Đông ơi...anh yêu em!
Phương là một chàng trai năm ấy cũng mới 28 tuổi. Chàng đã tốt nghiệp Đại học Luật và đang làm cho một công ty tư vấn quốc tế gì gì đó (tên tiếng Anh nên Lâm không rành). Ngày lễ giáng sinh trôi qua, Lâm lại trở về nhà.
Mãi đến một tuần sau, chàng mới gặp lại Đông trên mạng. Cậu thanh minh rối rít:
-Anh ơi, sáng hôm ấy bà Ngoại em đột ngột qua đời. Gia đình em phải cấp tốc đi Biên Hòa ngay lập tức. Cái máy di động đúng lúc đó lại hết pin... Khi xong tang lễ thì cũng mất luôn rồi anh à...
Như vậy thì chàng chỉ còn biết trách cho số phận của mình chứ còn biết phải làm sao? Lâm nhớ lại những ngày ở Sài Gòn, chàng đã cùng với Phương trải qua những ngày vui vẻ. Phương là người biết cách ăn nói và rất biết lấy lòng người nên khi cậu lên tiếng đề nghị "Mình ''cặp bồ'' với nhau nha anh?" thì chàng đã gật đầu mà không hiểu vì sao...
Bây giờ ngồi chat với Đông mà Lâm cảm thấy buồn. Chàng hối hận bởi việc làm nông nổi của mình. Tại sao trong lòng chàng chỉ nghĩ đến Đông mà lại vội vàng lên giường với một người chỉ mới chat có một lần? Rồi lại gật đầu ưng thuận khi người ta nói tiếng yêu mình? Dẫu rằng chàng đang cô đơn, rất cần một người làm bạn nhưng bao nhiêu năm qua, chàng vẫn cố gắng chịu đựng được mà... Thế thì tại sao?
Chắc thấy thái độ của chàng hôm ấy hơi lạ nên Đông ngạc nhiên:
-Hôm nay anh chat sao đó... Hình như anh không có tinh thần thì phải?
Vì không biết nói dối nên chàng đành phải thú nhận:
-Đêm Noel... anh đã gặp một người trên mạng...
Chàng từ từ kể lại cho Đông nghe không thêm bớt một chi tiết nào. Lát sau cậu trả lời trên máy tính:
-Em... chúc... anh... hạnh phúc!
Rồi không một tiếng từ giã, cậu vội vàng tắt máy.
Mãi đến mấy ngày sau, chàng mới gặp lại Đông:
-Mấy hôm nay em không vào mạng à?
-Dạ... em bị bệnh anh à...
-Thế em đã uống thuốc chưa? Sao không nhắn tin cho anh?
-Anh quên là điện thoại em đã bị mất rồi sao? Anh bây giờ có anh Phương rồi nên đâu còn quan tâm đến em nữa... Hu hu hu...
-Em đang chọc anh đó hả? Mình vẫn là... ''anh em'' mà, phải không?
-Hứ... ai mà thèm làm ''anh em'' với anh?
...
-Anh ơi!
-Gì nhóc?
-Khi nào anh lên Sài Gòn nữa?
-Một tuần nữa...
-Hai anh em mình gặp mặt nha? Để em đi mua cái điện thoại khác...
-Ừ... Anh còn chưa có dịp đền ơn em mà...
Hai ngày sau, trong lúc chàng đang xem lại sổ sách thì nhận được điện thoại của Phương. Cậu cằn nhằn:
-Anh nói gì về em với thằng nhóc Đông vậy?
Chàng ngơ ngác:
-Chuyện gì? Sao em biết Đông?
Phương tuôn một hơi:
-Sáng nay, nó đến công ty em và một hai đòi gặp em cho bằng được. Em tưởng là khách hàng nhờ tư vấn nên mời nó vào phòng để tiếp chuyện. Không ngờ nó tự giới thiệu là bạn anh... rồi bắt đầu hỏi từa lưa về anh. Nó hỏi em anh như thế nào? Có dễ mến không? Mắt mũi anh ra sao... nghe mà phát mệt...
Lâm không ngờ lại có chuyện xảy ra như vậy. Bởi vì chàng không giấu Đông điều gì nên anh chàng đã biết được chỗ làm của Phương và đến chỉ để hỏi thăm về chàng. Như vậy là có ý gì chứ?
Phương gằn giọng:
-Anh ở quê mà cũng... quá trời quá đất luôn hén? Bắt cá hai tay hả? Coi chừng em đó...
Lâm đành phải giải thích rõ ràng cho cậu hiểu. Nghe xong, Phương cười:
-Quen nhau trên mạng cả năm trời mà chưa gặp hả? Em là người yêu đầu tiên của anh phải không? Hi hi hi...
Rồi cậu nói:
-Thằng Đông cũng được lắm anh. Hỏi thăm cho đã đời rồi cũng lịch sự mời em đi ăn cơm... À, nó còn nói kỳ sau anh hẹn gặp nó nữa... Có gì thì... chết với em đó, nghe không?
Lâm thầm nghĩ: "Trời ơi, không lẽ từ đây đời mình bắt đầu... nổi sóng rồi sao?"
Lần sau, khi đến Sài Gòn thì chàng được Phương đề nghị:
-Anh đừng nói gì với thằng Đông hết. Để tối nay em hẹn nó đi nhậu ở quán hát với nhau. Để xem nó có nhìn ra anh không? He he he...
Chàng thấy chuyện đó kỳ cục làm sao nhưng Phương đã trợn mắt:
-Chọc nó cho vui thôi. Cái thằng này nó khờ lắm...
Tối đó, chàng và Phương nhậu lai rai một hồi thì Đông đi học về ghé qua. Phương khều chàng:
-Nó vô rồi đó,để em tính. Anh đừng có lên tiếng. Nó sẽ nhận ra giọng anh ngay.
Cậu đưa tay ngoắc Đông lại rồi giới thiệu:
-Đây là Đông, bạn em...
Đưa tay về phía chàng, hắn nói:
-Còn đây là anh Hải, ''bồ'' của mình...
Đông khẽ cúi đầu chào chàng. Lâm không dám lên tiếng vì sợ... Có lẽ đây vừa là quán nhậu vừa là quán bar hay sao đó mà đèn cũng mờ mờ thành ra Đông vẫn vô tình không nhận ra chàng. Một phần vì lúc trước chàng gửi hình lúc còn trẻ nên Đông không biết chăng?
Trước mặt chàng giờ đây là một chàng trai cao ơi là cao và...đẹp trai hết biết.Đông đưa ly về hướng chàng rồi lên tiếng:
-Mời anh.
Lâm chỉ biết cụng ly chứ không dám hó hé... Dĩ nhiên là Phương phải huyên thuyên để cho Đông không có cơ hội nói chuyện với chàng.
Khi Phương có điện thoại phải bước ra ngoài thì Đông nhìn chàng rồi cười:
-Sao anh Hải ít nói vậy? Anh hiền quá à...
Không lẽ im lặng hoài. Phần vì trong thâm tâm mình chàng vẫn muốn cho Đông biết mình là ai nên Lâm gật đầu:
-Em và Phương cứ tự nhiên đi nói chuyện đi. Anh xem ca nhạc được rồi.
Đông thoáng nhíu mày khi nghe xong câu nói của chàng. Nhưng vì Phương nói tên chàng là Hải nên cậu cũng không tỏ vẻ gì. Nhậu một hồi thì Đông kêu người phục vụ bàn đến đăng ký xin hát góp vui. Chẳng bao lâu thì có tiếng giới thiệu của cô MC:
-Bây giờ xin mời quý vị thưởng thức giọng ca của anh Trần Hoàng Đông ở bàn số 9. Xin mời anh.
Đông đưa mắt nhìn chàng rồi bước lên sân khấu nhỏ. Lời bài hát của cậu trình bày đã làm cho Lâm tím ruột tím gan...
''Nhớ anh nhiều... nhưng chẳng nói
Nói ra nhiều... cũng vậy thôi.
Ôi đớn đau... đã nhiều rồi...
Một lần thêm... càng buồn thêm... còn hứa gì?
Biết bao lần... anh đã hứa
Hứa cho nhiều... rồi lại quên
Em biết tin... ai bây giờ?
Người còn đây... ngày còn đây... cuộc sống nào chờ?...''
Tàn cuộc nhậu, Đông lầm lũi lấy xe ra rồi quay lại nhìn chàng:
-Anh về ngủ ngon nha...
Trên đường về khách sạn, Phương lái xe như bay làm chàng hoảng hốt:
-Chạy vừa vừa thôi. Bộ em say rồi à?
Phương hét trong gió:
-Đúng... tôi say... nhưng chỉ say men rượu, còn anh thì say men...tình. Đúng không?
Đêm đó cũng là lần đầu tiên chàng và Phương tuy nằm cạnh bên nhưng mỗi người đều quay lưng lại và nhìn về hai hướng khác nhau.
Gần sáng, Phương thức sớm để chuẩn bị đi làm. Khi anh chàng vào nhà tắm thì Lâm len lén mở máy điện thoại. Chàng bất ngờ khi thấy có nhiều tin nhắn:
-Hôm nay anh không vào mạng? Vậy là anh đi Sài Gòn rồi phải không?
-Đây là số điện thoại mới của em... Nếu anh đang ở Sài Gòn thì gọi cho em nha?
-Anh tắt máy rồi à? Em gọi không được...
Phương đứng bên cạnh chàng tự lúc nào. Cậu cười khẩy:
-Nó nhắn cho anh đấy à? Không sao, anh cứ gặp nó đi...
Nói rồi, cậu bước ra ngoài, đóng cửa phòng thật mạnh làm cho Lâm giật mình.
Và dĩ nhiên... lần đó chàng cũng không dám gặp Đông!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro