
Chương 10 : Kí ức ùa về (P1)
Trường lẳng lặng nhìn bóng chiếc xe điện đi khuất, mắt bắt đầu lộ rõ vẻ lo lắng. Ngọc...một khi đã để nó khóc thì Trường chắc chắn không thể tránh khỏi tai họa. Trường quay lưng, tiến về toà nhà.
Cửa mở ra, bà Hương đang ngồi trong. Phòng bệnh của Trường.
"Vừa gặp ai ?"
Bà Hương hỏi.
"Con gặp Vân."
"Biết ông Thịnh vừa gọi gì không ? Bà Hương, gia đình bà nên cuốn gói khỏi nhà tôi đấy. Đã hiểu chưa ?"
Bà Hương bắt đầu nặng giọng.
"Vâng."
"Vâng à ?"
Dứt lời, mặt Trường hằn năm ngón tay đỏ hồng. Mẹ nó đã mất bình tĩnh. Đấy, tai họa bắt đầu đến rồi.
"Mày có biết mày gây họa lớn thế nào không hả ? Mẹ bảo mày bao nhiêu lần rồi !"
Trường mím chặt môi. Mắt nó đã đỏ hoe. Nó đáng ra khóc nhưng không muốn. Nó cố gắng kìm nén. Trên đời này chỉ có hai người phụ nữ làm nó khóc được là mẹ nó và...người nó yêu !
"Con...không muốn nữa. Con không muốn hi sinh tình yêu của con nữa...con không muốn."
Trường nghẹn giọng. Nó đang uất ức lắm.
Thật sự chịu đựng quá đủ rồi.
"TRƯỜNG ! MÀY NÓI GÌ VẬY HẢ ?"
Im lặng là câu trả lời. Bà Hương cũng đã hiểu. Bàn tay run rẩy đang định tát đứa con kia buông thõng xuống, bà cũng quỳ rạp xuống theo chiều cánh tay rơi. Bà bật khóc, cảm thấy rất khổ sở. Bà ôm chân con trai mình van nài nó như van nài một vị thánh.
"Mẹ...xin con...con đừng như thế...con cũng biết con làm vậy bố sẽ ra sao không..."
Giọt nước mắt lăn dài trên má của người phụ nữ trước mặt làm Trường như bừng tỉnh. Nó ôm lấy mẹ, nói xin lỗi. Nó đỡ mẹ dậy rồi đưa mẹ rời khỏi, còn mình thì nằm dài trên giường đặt tay lên trán. Nó thầm rủa bản thân sao lúc đó lại ngu ngốc nói với mẹ những câu như thế. Nó hiểu nó đang phải đối mặt với những gì, vì vậy nói với mẹ cũng không thể cứu vãn nữa rồi.
----------------------------------------------
"Hai mẹ con sắp đồ nhanh lên nào !"
Người đàn ông lịch lãm đi từ cửa vào. Ông vừa cất xong một chuyến hành lí lỉnh kỉnh của vợ lên xe.
"Anh phụ em đi, muốn nhanh mà cứ không phụ giúp vợ."
Người chồng phải đi vào thủ đô công tác hai tháng. Vì thế đồ đạc mang đi khá nhiều, hai vợ chồng đang rất tất bật.
Trái lại với sự khẩn trương của bố mẹ mình, cậu con trai của họ vẫn ung dung ngồi xem phim. Nó ít đồ đạc, nên xếp xong rồi, nhưng không phụ bố mẹ xếp sắp gì cả. Mẹ nó trông ngứa mắt rồi.
"Thằng quý tử của tôi ! Bố mẹ đang tất bật như thế mà còn ngồi xem phim ! Có ra giúp bố mẹ không thì bảo !"
Nó ngước lên nhìn mẹ. Năm nay nó lên lớp 9, 15 tuổi. Nó rất đẹp trai, da đặc biệt trắng như con gái, nhưng trông không ẻo lả mà trông nó khá nghịch ngợm. Đúng là về tính cách nó như vậy đấy, mẹ nói, nó còn nói lại cho mẹ im thít.
"Mẹ cứ bớt mấy thỏi son, mỹ phẩm vớ vẩn lại là nó gọn ngay ấy mà. Chẳng qua là mẹ mang mấy cái đấy nhiều quá thôi."
Giọng đều đều, mẹ nó bị đánh trúng huyệt lên máu dồn lên não, lia ngay hộp kem dưỡng da vào mặt thằng mà bà vừa gọi là "quý tử". Hai mẹ con cứ thế mãi đến khi bố nó phải xông vào can ngăn.
Nó chính là Vũ Xuân Trường hai năm về trước. Lúc này nó chuẩn bị theo bố nó từ Đà Nẵng về thủ đô để công tác.
Và là lúc bi kịch bắt đầu.
Hà Nội...
"Hai mẹ con ngồi nhé, khoảng ba tiếng nữa bố ra."
Bố nó nói xong vội rời xe. Mặc dù rất gấp nhưng ông không quên thơm vào má hai mẹ con nó.
"Con-lớp-9-rồi !"
Bố nó cười xuề xoà rồi tiến thẳng về toà nhà cao tầng khổng lồ.
"Mẹ, con đi ngắm phố được không ? Ngồi xe mỏi."
Nó quay sang mẹ.
"Nhớ về đúng giờ."
Thế là nó đang ở giữa lòng thủ đô, hoà vào dòng người. Nó thích ngắm phố ở thủ đô, lần nào theo bố đi du lịch cũng thích như thế.
"Kính coong ! Kính coong ! Tránh ra !"
Nó ngoảnh ra theo phản xạ. Ầm một cái, nó ngã chổng quèo. Trên người nó có vật lạ. Một đứa con gái, tóc dài qua thắt lưng. Cô đi xe đạp, không phanh kịp nên đâm phải nó. Nó đang ngắm cô vì trông cũng khá xinh thì...
"Ối làng nước ơi !!"
Nó trố mắt. Cái qué gì vậy ? Ối làng nước ơi kìa...Xem đi, đứa phải kêu là đứa nào ?
"Mẹ mày ! Đứng lên ngay con kia !"
Cô nhóc kia giật mình đứng phắt dậy, sau khi định thần lại thì quay xuống nhìn nạn nhân mình vừa đâm phải.
"Xin lỗi nhớ !"
Cô nàng cười xuề xoà.
"Xin lỗi cái l** ! Mày đâm tao đã đành, lại còn gào rú lên cái gì ? Ông đập chết cha mày giờ..."
Mặt nàng biến sắc đang hồng hồng ngại ngại thì thành đen sì. Cô rất ghét những đứa lôi bố mẹ mình ra nói.
"Ăn nói cẩn thận đấy, mày lôi bố mẹ tao ra văng vớ vẩn thế à ?"
Cô chống nạnh hất mặt.
"A, con này. Tao văng đấy, làm sao ?"
"Mày..."
Cô nàng không muốn động thủ nhưng tình thế quá bức xúc, cô không kìm được tung chưởng. Nhóc Trường ngã lộn cổ lần hai, đau ê ẩm, ngoảnh lên định phản công thì cô nhóc kia đã lên xe cao chạy xa bay để nó ôm cục tức to tướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro