The First Step in Shadows (Bước đi đầu trong bóng tối)
[Chương I: The Shadow Circus]
Buổi sáng tại sân bay quốc tế Washington D.C. Dulles, ánh nắng nhẹ nhàng của mùa xuân rọi xuống những bãi đỗ xe rộng lớn và nhà ga nhộn nhịp. Không khí hơi se lạnh mang theo chút gió thoảng mùi xăng dầu pha lẫn cà phê từ các quầy nhỏ gần đó. Bên trong sảnh chính, đám đông hối hả qua lại, tạo thành một nhịp điệu hỗn loạn nhưng quen thuộc của một trong những trung tâm giao thông bận rộn nhất nước Hoa Kỳ.
Aiden đứng giữa dòng người, dựa nhẹ vào một cột trụ gần lối ra VIP. Cầm một thanh Oreo trên tay, ánh mắt xanh dương thoáng vẻ lơ đãng nhưng thầm quan sát mọi thứ. Bộ trang phục trắng-đen hiện đại, thiết kế năng động với áo sát người phối da và vải chống đạn được thiết kế tỉ mỉ sao cho mang tính thường phục nhất có thể nhằm không làm nổi bật cậu với đám đông. Cùng với đó là đôi găng tay da đen bảo vệ cẩn thận mang lại sự pha trộn giữa vẻ uyển chuyển và sức mạnh tiềm tàng. Dáng đứng của cậu tự do, thoải mái, như thể chẳng có gì đáng bận tâm nhưng ánh mắt ngầm đánh giá mọi người xung quanh.
[Họ đều vội vã như thể cả thế giới đang chờ đợi mình. Nhưng chẳng ai để ý những thứ nhỏ nhặt đang diễn ra xung quanh, những thứ có thể thay đổi cả một ngày]
Aiden khẽ cắn một miếng bánh. Cậu biết mình không giống họ - người anh hùng, biểu tượng của cả một quốc gia nhưng mỉa mai thay, cậu lại không hề muốn điều đó.
Ryan Steele với chiều cao vượt trội và phong thái điềm tĩnh, đứng cách Aiden vài bước. Bộ vest đen của anh không chút nếp nhăn, cà vạt được chỉnh chu cùng một đôi găng đen trên đôi tay mình như thể mọi thứ thuộc về anh đều chính xác từng milimet. Đôi mắt sắc lạnh của Ryan quét qua đám đông như một chiếc radar luôn trong trạng thái tỉnh táo và luôn sẵn sàng.
"Này Ryan"
Aiden lên tiếng phá vỡ bầu không gian im lặng giữa hai người, ánh mắt liếc nhanh về phía người đồng đội mới của mình.
"Anh nghĩ Graves sẽ thế nào? Một ông già khó tính với bộ râu xồm xoàm, hay kiểu quý ông lịch lãm nhưng đầy bí ẩn?"
Ryan không quay đầu, ánh mắt vẫn tập trung vào dòng người trước mặt: "Không quan trọng ông ta trông thế nào"
Ryan trả lời bằng giọng trầm thấp, từng từ được nhấn mạnh như một lời cảnh báo:
"Quan trọng là chúng ta phải giữ ông ta an toàn."
[Câu trả lời đúng kiểu Ryan Steele nhỉ?]
Aiden cười nhẹ, gật đầu, nét mặt thoáng vẻ đùa cợt:
"Tôi đoán vậy... nhưng nếu ông ta không chịu chia sẻ bánh Oreo, rất có thể tôi sẽ đổi ý."
Ryan liếc nhìn cậu qua khóe mắt, một ánh nhìn lướt qua nhưng đầy suy nghĩ
[Thằng nhóc này chẳng có vẻ gì là nghiêm túc nhưng ánh mắt ấy lại phản bội chính chủ nhân của mình. Một kẻ thông minh đội lốt trẻ con.]
Ryan nghĩ nhưng không đáp lại. Anh chọn cách im lặng - đó là lời nhắc nhở mạnh mẽ hơn bất kỳ lời nói nào.
Tiếng thông báo vang lên từ loa trong sảnh, báo hiệu chuyến bay quốc tế vừa hạ cánh. Hành khách bắt đầu đổ ra từ cổng, mỗi người mang theo những câu chuyện và mục đích riêng. Giữa dòng người, một người đàn ông bước ra, dáng đi từ tốn như làm bước đệm cho sự tự tin.
Nathaniel Graves mang một phong thái khác biệt hoàn toàn so với những hành khách khác. Ông mặc một bộ vest tối màu được may đo hoàn hảo phối cùng chiếc cà vạt màu đỏ sậm tạo điểm nhấn cho vẻ ngoài sắc sảo. Mái tóc hoa râm được chải chuốt cẩn thận. Nổi bật nhất phải kể đến đôi mắt xám như ẩn chứa cả một đại dương bí ẩn. Mỗi bước chân của Graves đều chậm rãi nhưng không do dự toát lên một sự tự tin đầy quyền lực.
[Hắn trông giống một ông hoàng hơn là một chính trị gia. Nhưng quyền lực thật sự nằm ở đôi mắt kia - lạnh lùng, sắc bén và không một giây mất kiểm soát]
Ryan thầm nhận xét, ánh mắt không rời khỏi Graves.
"Thế này mới đúng là nhân vật lớn" Aiden huýt sáo khẽ, nhướng mày nhìn về phía Ryan:
"Không phải ông già khó tính, cũng chẳng phải quý ông lịch lãm. Ông ta giống như kiểu vua chúa bước ra từ một cuốn tiểu thuyết vậy."
Graves tiến đến gần, nụ cười nhạt nở trên môi khi thấy hai người vệ sĩ đang chờ mình. Ông không nói gì ngay lập tức, chỉ dừng lại, đôi mắt xám quét qua từng người một cách kỹ lưỡng.
[Một nhóc tì trẻ tuổi vắt mũi chưa sạch tràn đầy năng lượng và một tên lão luyện đã chai sạn vì thời gian. Hoàn hảo.]
"Chào mừng đã trở lại Hoa Kỳ, ngài Graves"
Aiden nói với chất giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần đáng tin cậy:
"Tôi là Aiden D. Adams - người sẽ bảo vệ ngài. Hy vọng tôi sẽ có thể làm gì đó giúp ích cho ngài chính trị gia đây..."
[hoặc ít nhất là chúng ta không ghét nhau quá sớm]
Graves nhìn thẳng vào Aiden bằng đôi mắt như muốn xuyên thấu lớp vỏ ngoài của cậu:
"Aiden D. Adams, đúng không? Tôi đã từng nghe qua - anh hùng đại diện của nước Hoa Kỳ. Cậu trông còn... trẻ hơn tôi tưởng ."
Aiden nhún vai, vẫn giữ nụ cười, đôi mắt ánh lên chút tinh nghịch:
"Tuổi tác không định nghĩa năng lực cũng như việc quyền lực...."
cậu dừng một chút sau đó tiếp tục:
"không định nghĩa con người. Nhưng lời khen của ngài, tôi sẽ ghi nhận"
Graves nheo mắt một chút nhưng nụ cười nhạt vẫn nở trên môi. Câu trả lời của Aiden, dù lịch sự, lại khiến ông hơi bất ngờ.
[Đứa nhóc này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Nó trẻ nhưng không hề thiếu sự tự tin. Thậm chí, câu nói ấy còn ngầm nhắc nhở tôi rằng quyền lực không phải lúc nào cũng tuyệt đối.]
Ánh mắt Graves chuyển sang đánh giá Aiden sâu hơn như thể ông đang cố đọc từng ý nghĩa ẩn sau lời nói của cậu.
[Một người trẻ nếu sử dụng đúng cách sẽ trở thành một con dao sắc. Nhưng người ta hay nói với những con dao sắc, ta luôn cần cẩn trọng để không tự làm mình bị thương.]
Ryan đứng bên cạnh, liếc nhìn Aiden qua khóe mắt. Một thoáng tán thưởng ẩn hiện trong ánh mắt lạnh lùng của anh, nhưng gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm nghị.
[Cậu ta biết cách đối đáp đấy. Không hổ là "chú cún" ngoan được chính phủ dạy dỗ. Không chỉ khéo léo mà còn thể hiện một sự tự tin đáng kinh ngạc ở tầm tuổi này. Nhưng liệu sự tự tin đó có bền lâu hay chỉ là lớp vỏ chắp vá bên ngoài?]
Ryan thầm cân nhắc trong lòng
[Có tiềm năng nhưng nếu không biết cách kiểm soát. Đôi khi tự tin cũng sẽ trở thành liều lĩnh.]
Graves quay sang Ryan, ánh mắt ông trở nên nghiêm nghị hơn như thể đã quen với sự đối đầu của những người cùng đẳng cấp:
"Và đây chắc là Ryan. Tôi đã nghe nói nhiều về anh. Rất đáng tin cậy."
Ryan gật đầu nhẹ, không có nụ cười hay lời khách sáo:
"Công việc của tôi là đảm bảo an toàn cho ông. Và tôi sẽ làm điều đó."
Graves cười khẽ, nụ cười như một chiếc mặt nạ hoàn hảo:
"Hai người các cậu, một người là trí óc, một người là đôi tay. Nhưng điều tôi cần là trái tim."
Ryan nhướng mày nhẹ, ánh mắt sắc bén. "Lời khen đó nghe chẳng thật chút nào. Nhưng tôi sẽ làm việc của mình."
Trong lúc đó, Aiden tự cười với lòng mình
[Ông nói: trái tim sao? Tôi tự hỏi với cương vị là một chính trị gia, liệu trái tim có phải là thứ mà các ông thực sự cần hay nó chỉ là một thứ tiêu khiển trong ván cờ quyền lực?]
Ngay khi đoàn người bắt đầu tiến ra khỏi khu vực VIP, với kĩ năng được rèn dũa trong quân đội của mình, Aiden nhanh chóng nhận thấy một người đàn ông hành động bất thường. Hắn mặc áo khoác khá dày dù trời không lạnh cùng bàn tay run rẩy giấu sau lớp vải. Aiden đặt tay nhẹ lên vai Ryan:
"Có người đang bị cảm kìa, chúng ta có nên kêu xe cấp cứu..." Aiden nói khẽ, ánh mắt không rời khỏi mục tiêu.
Chính bản thân Ryan cũng đã nhận ra, ông liếc nhìn sau đó gật đầu rất nhẹ:
"Làm đi."
Không để lãng phí thời gian, Aiden nhanh chóng bước về phía người đàn ông. Cậu tiếp cận với vẻ mặt thoải mái, nụ cười vẫn trên môi: "Này, anh bạn! Anh có ổn không? Tôi thấy anh đang hơi run. Liệu có cần tôi gọi nhân viên y tế"
Nhận thấy một cậu trai trẻ tiếp cận mình chẳng có lý do rõ ràng, người đàn ông lúng túng với từng bước lùi lại như một chú thỏ tội nghiệp bị con sói đe dọa. Ngay khi hắn định rút một thứ gì đó từ túi áo, chẳng biết tự bao giờ mà Ryan đã xuất hiện từ phía sau, khóa tay hắn bằng một động tác chính xác và nhanh như chớp khiến cho những người bình thường chẳng hề biết chuyện gì đang diễn ra.
"Không cần làm mọi thứ rối thêm" Ryan nói, giọng lạnh lùng.
Aiden cúi xuống nhặt chiếc dao găm rơi ra từ túi áo người đàn ông, giơ lên một cách cẩn thận ngay trước mặt tên khả nghi nhưng không thu hút sự chú ý của những người xung quanh nhằm tránh sự náo loạn. Anh khẽ thì thì thầm:
"Này anh bạn, đây là Hoa Kì đấy chứ không phải chỗ để tập múa với dao găm đâu."
Graves đứng phía sau, quan sát mọi thứ với vẻ điềm tĩnh. Ông khẽ cười, như thể những sự kiện này chỉ là một màn kịch nhỏ khiến ông thư giãn sau chuyến bay dài:
"Tốt lắm. 2 cậu không chỉ là tấm lá chắn mà còn là cặp dao sắc bén. Một người nghĩ nhanh, một người hành động nhanh. Tôi cảm thấy an tâm rồi," Graves nói không tiếc những lời khen có cánh, giọng trầm đầy ẩn ý.
Aiden nở một nụ cười đáp lại lời khen:
"Tôi rất vui vì ngài hài lòng nhưng đây chỉ là khởi đầu. Tôi đảm bảo rằng chúng tôi sẽ không khiến ngài phải thất vọng"
Ryan thả người đàn ông cho đội an ninh sân bay và quay lại với vẻ mặt nghiêm nghị:
"Cậu hơi chậm. Một giây trễ nữa hắn có thể gây chuyện."
"Và đó là lý do tôi có anh ở đây," Aiden đáp, cười nhẹ
"Chậm hơn Ryan một bước nhưng cũng không tệ lắm."
Graves bước lên, đặt tay lên vai cả hai người:
"Tôi tin tưởng hai cậu. Hãy đảm bảo rằng sự tin tưởng của tôi không lãng phí."
Bên ngoài, bầu trời Washington trong xanh, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống hàng xe đen bóng loáng đỗ thẳng hàng ngay ngắn. Những chiếc SUV với lớp kính tối màu phản chiếu ánh sáng mặt trời, mang lại cảm giác vừa uy nghiêm vừa bí ẩn. Cửa xe phía trước từ từ mở ra, một người đàn ông mặc vest đen bước xuống với gương mặt không biểu lộ cảm xúc, khẽ cúi đầu chào Graves một cách kính cẩn.
"Đoàn xe của ngài đã sẵn sàng" ông ta nói, giọng điệu trầm và ngắn gọn.
Graves bước chậm rãi ra khỏi sảnh VIP, ánh mắt ông ta dừng lại trên đoàn xe. Dáng đi của ông không vội vàng nhưng mỗi bước chân đều toát lên một sự tự tin của một kẻ biết mình chẳng có gì ngoài quyền lực.
[Những bí mật lớn nhất luôn được che giấu trong những vỏ bọc tối giản nhất,]
Khóe miệng khẽ nhếch lên như ông đang cười với chính mình.
Aiden đi sau ông nhưng ánh mắt không khỏi thoáng qua những chiếc xe đen bóng như gương khi ánh nắng làm mọi thứ càng trở nên lóa mắt. Cậu khẽ huýt sáo:
"Trông chúng như thể đang chuẩn bị cho một cuộc diễu hành vậy. Hy vọng rằng không ai ở đây bị dị ứng với sự cầu kỳ."
Ryan như thường lệ vẫn giữ im lặng. Đôi mắt sắc bén của anh lướt qua đoàn xe, mỗi chiếc đều được anh ngầm đánh giá kỹ lưỡng.
[Lớp vỏ bọc hoàn hảo nhưng liệu bên trong có thật sự an toàn?]
Ryan nghĩ thầm trong tay đặt nhẹ lên thắt lưng, nơi khẩu súng của anh được giấu kín nhưng thể anh vẫn đang trong trạng thái 200% cảnh giác với mọi thứ
Cánh cửa xe chính giữa mở ra để lộ hàng ghế da cao cấp bên trong. Trước khi bước vào xe, Graves dừng lại một chút, ngoái đầu nhìn hai người vệ sĩ của mình với ánh mắt ẩn ý: "
"Cánh cổng này dẫn chúng ta đến đâu, người phàm mắt thịt như chúng ta chẳng thể biết được. Nhưng tôi nghĩ hai cậu hãy nhớ rằng mọi bước chân đều cần sự thận trọng."
Aiden nghiêng đầu, đáp lại với vẻ ngây thơ:
"Vâng~ tôi xin nhận lấy lời khuyên này của ngài"
[Ngài không cần lo đâu, Graves. Dù cánh cổng này dẫn đến thiên đường hay địa ngục, tôi vẫn sẽ là người đi trước ông một bước.]
Ryan khẽ nhíu nhưng anh không bình luận. Anh chỉ bước lên, mở cửa xe cho Graves với dáng vẻ điềm tĩnh nhưng không hề mất cảnh giác
[Đôi khi, những người nói nhiều lại là những người quan sát tốt nhất] ánh mắt anh vẫn quét qua xung quanh.
Graves cười khẽ rồi lướt qua cả hai trước khi bước vào xe.
"Vậy thì, chúng ta đi thôi. Hy vọng những bí mật bên kia cánh cổng sẽ đáng giá"
[và những người được chọn sẽ phải trả cái giá thật đắt]
Chiếc xe lăn bánh để lại đằng sau là tiếng động cơ trầm ấm hòa cùng không gian yên tĩnh của một buổi sáng đầy nắng. Aiden và Ryan cũng bước vào chiếc xe ấy sau Graves. Cả hai đều giữ im lặng, nhưng trong đầu họ, những suy nghĩ và tính toán đã bắt đầu lên dây cót. Chúng chạy như một chiếc đồng hồ.
[Chỉ mới là khởi đầu nhỉ?]
Aiden nghĩ, đôi mắt khẽ híp lại, ánh nhìn trở nên sắc bén hơn thường ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro