Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hasuichi x Reader: Who is it after all?

Thể loại: Doppelganger AU, Đời thường, Dark Romance + Horror.

--------

A dream or reality?

--------

Gió xuân lùa qua những tán cây anh đào vừa kịp nở sớm bên ngoài nhà ga trung tâm, những cánh hoa mỏng tang khẽ bay theo từng đợt gió như bầy bướm nhởn nhơ, lượn lờ qua bậc thềm lát đá xám nhạt nơi em đang đứng.

Dưới tấm mái vòm kính khổng lồ phản chiếu những đám mây trôi lững lờ trên nền trời lơ đãng, em siết nhẹ quai túi vải đeo chéo trên vai, bàn tay còn lại nắm lấy chiếc điện thoại, áp sát bên tai, mặc cho những dòng tin tức vẫn đang tuôn ra từ phần loa nhỏ.

Âm thanh không lớn, nhưng giữa sự nhộn nhịp lặng thầm của nhà ga — nơi người ta vội vã rảo bước, tiếng còi tàu ngân xa và tiếng giày khẽ gõ xuống mặt gạch loang ánh nắng thì từng từ trong bản tin như lọt vào từng kẽ suy nghĩ một cách rõ ràng đến ám ảnh.

“Hiện tượng song trùng tiếp tục xuất hiện tại nhiều khu vực nội thành. Chính phủ xác nhận thêm ba trường hợp nghi là nạn nhân của song trùng đã phải nhập viện khẩn cấp trong đêm qua. Trong số này, một người được phát hiện với nhiều vết cắt sâu ở cánh tay và vùng vai, hiện đang được điều trị tích cực. Những cá thể được cho là song trùng vẫn chưa có cơ sở khoa học giải thích rõ ràng về nguồn gốc, nhưng cư dân được khuyến cáo hạn chế ra ngoài vào ban đêm và nên tránh tiếp xúc trực tiếp với người có biểu hiện bất thường...”

Em nhíu mày.

Tin tức liên tục cập nhật suốt cả tuần qua như một cơn mưa rả rích dai dẳng, vừa mơ hồ vừa nặng nề.

Những lần đầu nghe đến cụm từ "song trùng", em vẫn chỉ nghĩ đó là lời đồn đại ly kỳ như kiểu dân thành thị thêu dệt vài câu chuyện đô thị để giết thời gian. Nhưng dần dà, khi báo đài chính thống cũng bắt đầu đưa tin, cảnh sát dựng rào chắn ở vài khu vực nhất định và thậm chí cả trường học lẫn các toà văn phòng đều ban hành thông báo nội bộ... thì cái bóng tối kỳ lạ ấy bắt đầu trườn vào đời sống thường nhật.

"Không phải chỉ là trò hù do mạng lan truyền nữa rồi…"

Em tự lẩm bẩm trong đầu, ngón tay trượt nhẹ trên viền điện thoại, môi khẽ mím. Đứng dưới ánh nắng lấp lánh nhưng tâm trí lại âm u như thể đang ngồi giữa một trận mưa, em chợt cảm thấy sống lưng mình lành lạnh không rõ vì luồng gió thổi ngược từ đường hầm tàu điện vừa rít lên âm u hay vì nỗi bất an mơ hồ đang len lỏi trong lồng ngực.

Giữa lúc đó, bất ngờ có một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy em từ phía sau.

Không hề báo trước, không một tiếng gọi, không tiếng bước chân… chỉ là một sự ấm áp trùm lên như một chiếc khăn choàng mềm mỏng phủ xuống giữa lúc cơn lạnh mơ hồ vừa kịp len vào kẽ áo.

Một mùi hương rất quen, mùi của gió thanh mát, thoang thoảng hương bạc hà quyện trong chút hương anh đào, cái thứ mùi mà em biết rõ đến tận tế bào, như thể chỉ cần một lần hít sâu là tất cả những lần anh ấy ôm em trong quá khứ đều ùa về.

Từng cái ôm lúc chia xa, từng lần vỗ về khi em mệt mỏi, từng lần lặng lẽ ngồi cùng nhau dưới gốc hoa anh đào, nơi những cánh hoa vờn trên mái tóc cậu, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt của chiều xuân.

“Anh tới rồi nè.”

Giọng anh trầm thấp, dịu dàng vang bên tai, như một nhành mưa xuân rơi trên phiến lá.

Giọng Hasuichi.

Ngay khi giọng ấy vang lên, em cảm thấy bờ vai mình tự động buông lỏng, đôi bàn tay đang siết chặt chiếc điện thoại cũng nhẹ thả lỏng ra từng chút một. Cảm giác như toàn bộ sự cảnh giác, phòng thủ, những suy nghĩ rối bời về song trùng, về các ca tấn công... tất cả bỗng tan vào hư không, như lớp khói bị gió xuân thổi bay.

Anh ấy chẳng nói gì nhiều, chỉ đơn giản là lặng yên ôm em từ phía sau, hai cánh tay quấn quanh eo em theo một cách rất kín đáo nhưng cũng rất ấm áp.

Cằm anh tựa nhẹ lên vai em, mái tóc đen mềm mượt như nhung khẽ lướt qua má em khi anh nghiêng đầu, hơi thở ấm áp phả vào cổ khiến em có chút rùng mình, nhưng đó là kiểu rùng mình êm dịu giống như khi được ai đó dịu dàng xoa lưng vào đêm mùa đông.

"Đừng sợ."

Anh khẽ nói, như thể đọc được tâm trí em.

Chỉ hai từ thôi. Nhưng lại có sức nặng như một lớp chăn bông phủ xuống tim, khiến nỗi lo lắng cựa quậy trong lòng em như ngừng thở.

Em không quay đầu lại. Bởi em không cần.

Chỉ cần cảm giác này là đủ, hơi ấm này, giọng nói này, cách anh siết nhẹ lấy eo em như muốn che chở tất cả mọi thứ từ phía sau.

Tàu điện vừa rít còi một hồi dài trước khi dừng hẳn ở sân ga. Cửa mở ra, vài người bước xuống, vài người chen lên, tạo nên một dòng người chuyển động như sóng.

Nhưng tất cả những âm thanh ấy đều như bị tách biệt khỏi thế giới nhỏ nơi em đang đứng, một thế giới nơi chỉ có em, Hasuichi và cái ôm nhẹ như một cái kén kẹp lấy linh hồn giữa bao hỗn loạn ngoài kia.

Những cánh hoa anh đào rơi xuống. Một vài cánh mắc vào tóc em, vài cánh chạm vào bờ vai Hasuichi.

Cậu cười nhẹ, tay khẽ nhặt một cánh, đặt lên lòng bàn tay em.

"Anh thấy em đang nghe bản tin."

Anh nói, vẫn giữ nguyên tư thế ôm, ánh mắt nghiêng nhìn em qua góc mắt, ánh nhìn mềm như mực tàu vừa chạm giấy.

"Ừm…"

Em khẽ đáp, giọng lạc đi đâu đó giữa ngực.

"Bé cưng của anh sợ lắm đúng không?"

Em khẽ gật đầu.

Anh lại siết tay nhẹ hơn một chút, đủ để cảm nhận nhưng không khiến em nghẹt thở. Chỉ là một cái ôm, một cái vuốt ve rất khẽ bên hông, một lời thì thầm không cần giải thích.

“Anh ở đây rồi.”

Mọi thứ khác, kể cả sự hoang mang về song trùng, kể cả bản tin vẫn đang vang trong đầu đều trở thành nền.

Chỉ còn lại người con trai ấy.

Hasuichi, trong ánh nắng lấp lánh và cánh hoa bay, đang ôm em như một mảnh xuân nhẹ rơi giữa cuộc đời đầy những điều kỳ lạ đang tới. Nhưng hiện tại, chỉ cần một vòng tay này.

Chỉ cần như thế.

“Anh nhìn em một chút được không?”

Giọng anh nhỏ như một lời thì thầm, khe khẽ như gió lướt qua mặt nước.

Anh buông em ra, không phải bằng sự rời rạc mà là bằng một động tác trân quý, như thể vừa buông một món đồ sứ dễ vỡ.

Em quay lại đối diện, vừa định mỉm cười đáp lại thì đã thấy Hasuichi nâng nhẹ hai tay lên, lòng bàn tay mát lạnh áp vào đôi má em một cách ân cần. Ngón tay cái của cậu dịu dàng vuốt ve dưới gò má em, như thể kiểm tra xem da em có nhợt nhạt hay không, có đang sốt nhẹ vì quá lo nghĩ không.

Anh cúi người sát lại, khoảng cách giữa hai khuôn mặt gần đến mức em có thể nhìn thấy rõ hàng mi dài rủ của anh khẽ rung lên mỗi khi gió nhẹ lướt qua, còn đôi mắt hổ phách ánh đỏ kia thì như gương nước phản chiếu ánh nắng, đầy ắp dịu dàng mà cũng rất đỗi lặng sâu.

“Lạnh quá à? Má em lạnh này...”

Hasuichi khẽ nói, giọng anh nhỏ nhẹ, pha một chút lo lắng như sương mỏng phủ trên bờ hoa.

Rồi không đợi em trả lời, anh khẽ nghiêng đầu, mũi của anh chạm nhẹ vào mũi em.

Một nụ hôn kiểu Eskimo.

Chỉ là cọ mũi thôi, nhưng trong khoảnh khắc ấy, em có cảm tưởng như cả thế giới xung quanh đều hóa mờ, chỉ còn lại anh với nụ cười khẽ đang ở sát em, chóp mũi ấm áp như ánh mặt trời đầu mùa chạm vào mũi em trong một cử chỉ dịu dàng đến xốn xang.

Hai tay anh vẫn giữ nguyên trên má em, êm dịu như một lớp lông vũ đang vỗ về những xúc cảm lâu ngày bị ém lại trong lòng.

“Thiệt tình, mới gặp nhau thôi mà…”

Em thở ra, giọng pha chút trách móc, chút ngượng ngùng, nhưng nhiều hơn là một niềm hạnh phúc không giấu được.

Hasuichi cười. Anh khẽ nghiêng đầu, trán chạm vào trán em, giữ nguyên vị trí ấy như thể muốn cảm nhận hơi ấm từ nhau lâu thêm chút nữa.

“Lâu như vậy mới gặp lại, anh không làm vậy… thì chắc sẽ nhớ đến phát điên mất.”

Câu nói ấy thốt ra nhẹ như gió, nhưng lại nặng như một viên đá nhỏ ném xuống mặt hồ cảm xúc. Em chỉ biết đứng yên, mặc cho những cơn run nhẹ dâng lên từng đợt như sóng nhỏ vỗ bờ.

Phải rồi, đã một tháng. Một tháng không thấy anh, không chạm tay, không nghe giọng nói trực tiếp. Những lần video call chỉ kéo dài chưa đầy nửa tiếng, khi anh vừa xong công việc dự án ở một tỉnh xa cách tận mấy trăm cây số.

Dù đã quen với sự bận rộn, nhưng cái cảm giác thiếu vắng hơi ấm của người kia vẫn là một vết lõm hằn rõ trong tâm trí mỗi đêm.

Có những buổi sáng tỉnh dậy, em nhìn chiếc ghế trống bên cạnh mà không kịp nhớ ra rằng anh đang không ở đây.

Có những lúc mệt mỏi đến rã rời, em chỉ ước có thể được gục đầu vào vai anh, chỉ cần anh vuốt nhẹ đầu và nói câu “bé cưng của anh giỏi lắm rồi…” là đủ để em gắng gượng.

Vậy mà nay, khi người ấy lại đang hiện diện ngay trước mắt  thì tất cả những vết nứt nhỏ trong lòng em như được vá lại một cách hoàn hảo.

Em không kìm được, khẽ vòng tay lên ôm lấy eo anh, dụi đầu vào ngực như một con mèo con tìm về chiếc chăn ấm quen thuộc. Trái tim em đập mạnh đến độ có thể cảm nhận được cả nhịp đập của Hasuichi cũng đang tăng tốc theo.

“Anh về rồi đây.”

Anh thì thầm trên đỉnh đầu em.

“Từ giờ… sẽ không đi xa lâu vậy nữa.”

Cậu cầm lấy tay em, đan ngón tay mình vào từng ngón tay em như đang gắn kết lại những ngày xa cách, rồi thì thầm bằng giọng dịu dàng hơn bao giờ hết.

“Mình về nhà chậm một chút cũng được, anh muốn ở cạnh em thêm.”

Tay trong tay, cả hai bọn em rời khỏi sân ga, để lại sau lưng dòng người hối hả và tiếng còi tàu vọng dài trong lòng thành phố.

Bước chân của Hasuichi đều đặn và vững vàng, còn em thì chỉ lặng lẽ đi cạnh bên, từng nhịp bước đều hòa theo tiếng gió xuân vờn nhẹ qua tán cây, lướt trên mặt đường lát gạch đã ngả màu thời gian.

Trời hôm nay nắng nhạt, từng mảng ánh sáng rơi xuống vỉa hè xen giữa bóng râm của những hàng hoa anh đào trồng dọc phố, tạo thành từng ô sáng tối đan xen như ô bàn cờ loang lổ.

Hai đứa em cứ thế bước đi trong khung cảnh thân thuộc đến mức có thể nhắm mắt mà vẫn không lạc đường, con phố dẫn về khu dân cư phía bắc, nơi những ngôi nhà mái ngói thấp thoáng sau bức tường cây, nơi quán trà ven đường vẫn còn treo đèn giấy từ tết vừa rồi và nơi góc tiệm tiện lợi cũ kỹ vẫn phát nhạc từ loa ngoài bằng chất lượng rè rè.

Hasuichi khẽ siết lấy tay em, cái siết nhẹ nhưng đầy ý nhị, như muốn nhắn nhủ rằng anh đang ở đây, hiện diện, thật gần. Anh nghiêng đầu sang nhìn em, ánh mắt đầy trìu mến, hỏi nhỏ bằng giọng khe khẽ trong gió.

“Em thấy mệt không? Đi bộ chút nữa thôi là tới rồi.”

Em lắc đầu.

Chỉ là trong lòng vẫn còn lảng vảng dư âm của bản tin lúc nãy.

Song trùng.

Hai chữ đó cứ như gai nhọn bám lấy da thịt, dù trời trong mây trắng, dù xuân về thắm sắc, thì đâu đó vẫn có thứ gì đó... không đúng.

Và rồi, nỗi linh cảm mơ hồ ấy đã trở thành hiện thực khi cả hai em vừa rẽ vào con ngõ nhỏ nối liền khu dân cư với mặt tiền phố.

Phía trước, cách chừng vài căn nhà, có một đám đông đang tụ tập. Người lớn, trẻ nhỏ, người đi đường, cả mấy bác lớn tuổi sống gần đó… ai cũng đứng chen nhau, dáo dác nhìn về phía căn nhà màu xanh lam nhạt, ngôi nhà của ông Igarashi — một người hàng xóm già hiền lành vẫn hay cho tụi trẻ trong khu kẹo ngậm mỗi chiều.

Tiếng xì xào vang lên như ong vỡ tổ, loáng thoáng giữa những cơn gió lướt qua.

“Thấy bảo bị tấn công đó...”

“Mà là do song trùng chứ chẳng phải trộm đâu.”

“Giữa ban ngày ban mặt như vậy sao…? Chính phủ nói là tụi đó đâu có dám ra ban ngày…”

Một người phụ nữ trung niên đứng sát lề đường thì thào với một cụ ông đang chống gậy bên cạnh, ánh mắt căng thẳng quét về phía cửa nhà Igarashi — nơi lúc này đang bị phong tỏa bằng dải ruy băng vàng của lực lượng an ninh.

Hai nhân viên mặc đồng phục màu đen đang nói chuyện gì đó trước cửa, vẻ mặt căng thẳng, còn một người khác từ trong nhà vừa bước ra… đẩy theo một chiếc băng ca.

Tim em khẽ giật thót.

Chiếc băng ca được phủ bằng tấm vải trắng, kín mít, chỉ trừ vài chỗ nơi mép vẫn còn chưa phủ hết và tại đó, một vài vệt máu đỏ thẫm vẫn còn in rõ, chưa khô.

Dưới ánh nắng nhạt, màu đỏ ấy lại càng trở nên chói mắt.

Em khựng lại.

Như một phản xạ, em nép sát vào người Hasuichi, tay siết chặt lấy bàn tay anh như muốn mượn lấy hơi ấm để xua đi cảm giác lạnh lẽo vừa trào lên trong lồng ngực. Em giấu mặt vào khuỷu tay anh, không dám nhìn nữa.

Chuyện gì vậy?

Tại sao lại là ban ngày?

Chính phủ nói rằng song trùng chỉ xuất hiện vào ban đêm do chúng dị dạng, có thể dễ dàng bị nhận diện dưới ánh sáng mặt trời, nên chúng luôn tìm cách tránh ánh sáng.

Vậy mà…

“Hasuichi…”

Em khẽ gọi, giọng run như sợi chỉ mỏng.

“Anh thấy rồi đó…”

Anh không đáp ngay, chỉ nghiêng đầu về phía em, rồi một tay đưa lên vuốt nhẹ lên lưng em theo nhịp đều đặn. Bàn tay còn lại của anh đan lấy tay em chặt hơn, bao bọc toàn bộ mu bàn tay em bằng cả lòng bàn tay ấm áp của mình.

“Anh biết…”

Giọng anh trầm xuống, đầy nghiêm túc nhưng vẫn rất đỗi nhẹ nhàng.

“Anh thấy rồi. Nhưng em đừng nhìn, nhé? Để anh thôi. Em chỉ cần nắm tay anh là được.”

Câu nói ấy như một cái chăn mềm phủ xuống nỗi hoảng loạn đang bùng lên trong lòng em. Em gật đầu trong tay anh, rồi để mặc cho Hasuichi dắt em rời khỏi đám đông, len lỏi qua những ánh mắt hiếu kỳ, những lời bàn tán vỡ vụn như kính vỡ và sự hỗn loạn lặng lẽ đang len dần vào từng ngõ ngách của khu phố vốn yên bình.

Em vẫn nép sát vào Hasuichi, bám lấy anh như một cách để giữ lại chút an toàn mong manh, còn anh thì không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi bên em, bước chân vững chãi, ánh mắt lạnh đi đôi chút khi nhìn về phía ngôi nhà phía sau.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc. Anh lại quay sang em, khẽ cười nụ cười rất dịu, rất an yên, như chưa từng có máu, chưa từng có xác người, chưa từng có song trùng nào vừa lẩn khuất đâu đây.

“Chúng ta về nhà thôi, bé cưng.”

Anh khẽ nói.

“Đừng lo, còn anh ở đây.”

Và thế là cả hai lại tiếp tục bước đi.

Nhưng từ khoảnh khắc đó trở đi, bước chân em đã không còn nhẹ nhàng như trước. Vì em biết rõ có gì đó đang thay đổi.

Thứ mà người ta gọi là "song trùng"... dường như đã vượt khỏi giới hạn mà thế giới từng nghĩ.

Và đây, rất có thể chỉ mới là khởi đầu.

---------

Bầu trời chiều dần ngả sang sắc cam nhạt, vầng mặt trời lặn thấp dưới đường chân trời, rọi những tia nắng cuối cùng xuyên qua lớp kính cửa sổ, tạo thành những vệt vàng nghiêng dài trên tường.

Căn hộ nhỏ mà cả hai chia sẻ nằm lặng yên trong một góc khu dân cư ít người, lùi sâu vào một con đường rợp bóng cây, nơi tiếng bước chân cũng nghe rõ ràng giữa không gian yên ắng.

Cửa mở ra với tiếng cạch nhẹ, Hasuichi bước vào trước, vẫn không buông tay em, anh khẽ cúi người để đặt đôi dép trong nhà gọn gàng vào ngay lối đi rồi quay lại giúp em cởi giày.

Những động tác ấy vẫn chậm rãi, dịu dàng, không chút vội vã như thể chính sự tĩnh lặng mà anh tạo ra ấy là một bức tường chắn, ngăn những hỗn loạn bên ngoài lọt vào không gian nhỏ bé mà hai đứa cùng giữ gìn.

Phòng khách vẫn mang hơi ấm quen thuộc, với chiếc sofa màu kem nhạt, tấm thảm len xám bạc mềm mịn dưới chân và kệ sách đặt sát tường, nơi những tập truyện tranh và tiểu thuyết lịch sử nằm xen kẽ nhau một cách bừa bộn nhưng thân thuộc. Ánh đèn trần vàng dịu bật lên, nhuộm căn phòng trong một lớp ánh sáng ấm áp như lửa lò củi cháy rì rào trong đêm đông.

Em bước vào, để túi xuống cạnh sofa, rồi ngồi thừ xuống ghế, mắt nhìn trân trân vào một điểm mơ hồ trên sàn nhà. Dù đã rời khỏi hiện trường, rời khỏi cảnh tượng chiếc băng ca phủ vải trắng và những lời thì thầm xôn xao, nhưng trong đầu em vẫn chưa thể gạt hết đi hình ảnh những vệt máu đỏ loang trên nền vải kia.

Một phần trong em vẫn run rẩy, vẫn chưa thể định nghĩa được sự thật mới vừa giáng xuống rằng song trùng có thể tấn công bất cứ lúc nào, kể cả giữa ban ngày, kể cả trong một khu dân cư yên bình như thế này.

Hasuichi ngồi xuống cạnh em, không nói gì ngay. Anh chỉ nghiêng người, một tay đặt lên vai em, tay kia đưa lên vuốt dọc lưng em chậm rãi như thể đang dỗ một đứa trẻ vừa gặp ác mộng.

Hơi thở của anh vẫn đều đặn, nhịp tim vững vàng khiến người dựa vào anh cảm thấy như đang tựa vào một vách núi mềm mại nơi da thịt, nhưng mạnh mẽ nơi sâu thẳm.

“Em vẫn đang nghĩ về chuyện lúc nãy đúng không?”

Anh hỏi nhỏ, chất giọng khẽ như tiếng gió luồn qua cửa sổ đang hé mở.

Em không trả lời. Chỉ khẽ gật đầu, rồi lại lắc. Cả hai hành động mâu thuẫn cứ thế đan vào nhau, vì chính bản thân em cũng không thể xác định rõ có phải em đang lo cho người hàng xóm kia?

Hay đang sợ hãi vì một khả năng nào đó... rằng sẽ đến lượt mình?

Rằng sẽ đến lượt người mà em yêu thương sẽ bị thay thế bằng một bản thể giả tạo mang gương mặt giống hệt, nhưng bên trong rỗng tuếch?

“Không sao đâu mà…”

Hasuichi khẽ thì thầm, ngón tay anh luồn vào tóc em, vuốt ve nhẹ nhàng như thể từng sợi tóc em đều đang mang theo nỗi hoảng sợ.

“Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra với em. Anh hứa. Dù là ngày hay đêm, anh cũng sẽ bảo vệ em. Nên em đừng ôm hết vào lòng như vậy.”

Anh khẽ nghiêng đầu, đặt trán mình lên đỉnh đầu em. Cảm giác mềm mại và ấm áp ấy truyền qua da thịt, như tia nắng sót lại cuối ngày chạm nhẹ lên má, tan dần mọi giá lạnh trong lồng ngực.

“Hay là…”

Anh lùi lại một chút, mắt cong lên trong nụ cười hiền lành.

“Tối nay anh nấu ăn cho em nhé? Em muốn ăn gì? Mì udon? Hay cơm cà ri? Hay món gì ấm nóng một chút nhỉ?”

Em vẫn chưa trả lời. Hasuichi nhìn em, ánh mắt đầy kiên nhẫn và trìu mến, rồi nhẹ giơ tay lên chạm má em.

“Thức ăn ngon thì sẽ giúp em thấy dễ chịu hơn đó. Anh còn để dành mấy miếng đậu hũ mềm mềm mà em thích ăn nhất nữa. Anh nấu súp miso nhé, rồi chiên gyoza, làm thêm ít cá saba kho... Rồi mình vừa ăn vừa xem lại bộ phim hoạt hình em mê hồi bé ấy. Hôm bữa anh tìm được bản HD rồi.”

Em bật ra một tiếng cười khe khẽ, rất nhẹ, rất nhỏ, nhưng cũng đủ khiến khóe mắt cay cay dịu bớt.

Bằng cách nào đó, Hasuichi luôn biết cần làm gì để kéo em ra khỏi những hố đen cảm xúc như vậy.

Anh đứng dậy, đưa tay ra về phía em, gương mặt nghiêng nghiêng trong ánh đèn vàng khiến mái tóc đen như được phủ lớp sơn mềm của màu nắng chiều.

“Lại đây nào, bé cưng. Vào bếp với anh một chút đi. Dù gì em cũng là người duy nhất được phép ăn thử món mới anh làm đấy.”

Em nhìn bàn tay anh, lòng bàn tay ấm áp vẫn dang ra chờ đợi, rồi đặt tay mình vào đó.

Dưới ánh đèn vàng dịu, hai bóng người in xuống sàn gỗ, nối nhau bước về phía căn bếp quen thuộc.

Mùi đậu hũ, mùi nước tương, mùi gừng thơm… sẽ sớm lan tỏa.

Trong gian bếp nhỏ xinh ấy, ánh đèn vàng hắt xuống quầy gỗ mộc nhẵn bóng và dãy tủ sơn trắng nhạt, rọi lên bóng dáng hai người in nghiêng trên tấm thảm trải sàn.

Gió chiều đã thôi lùa qua khung cửa sổ hé mở, để lại không khí ấm dịu, đậm mùi gừng sả, nước tương đang lăn tăn trong nồi súp miso đặt bên góc bếp. Mùi cá saba nướng thơm lan cả vào gian phòng khách, quyện trong tiếng lách cách của chảo dầu và nhịp thở dịu dàng của người đứng cạnh.

Hasuichi vẫn đứng đó, tay áo sơ mi được xắn cao lên đến khuỷu, anh nhẹ cầm lấy cái vá bằng gỗ khuấy đều nồi canh, đôi mắt ánh lên thứ dịu dàng mà em luôn quen thuộc.

Tóc anh khẽ rũ xuống trán, vài sợi chạm nhẹ vào mi và ánh sáng từ bếp hắt lên tạo thành một vầng quầng nhỏ vàng nhạt quanh gương mặt ấy, khiến anh trông cứ như bước ra từ tranh vẽ mà bất cứ ai cũng chỉ muốn chạm tay vào để cảm nhận sự dịu dàng đó là thật.

Em tựa vào cạnh bàn, chống cằm nhìn anh, đôi mắt có phần đờ đẫn sau một buổi chiều lắm nghĩ suy, giờ đây đã dần tan vào sự yên ả dịu dàng mà Hasuichi mang lại.

Em rời khỏi vị trí tựa bàn, bước nhẹ lại phía sau lưng Hasuichi. Không nói gì, không gây tiếng động, chỉ vòng tay ôm lấy anh từ phía sau một cái ôm gọn nhẹ như gió xuân vờn qua vai. Cằm em tựa lên vai anh, má áp vào tấm lưng ấm nóng vẫn còn phảng phất mùi xà phòng dịu nhẹ.

Anh hơi khựng lại, rồi khẽ cười, đặt chiếc vá xuống bên bếp, để hai tay rảnh ra nắm lấy cánh tay em đang quấn trước ngực anh.

“Ủa, em làm gì vậy nè?”

Giọng anh trầm xuống, mềm như bông.

“Không gì cả…”

Em nói, giọng lẫn trong tiếng thở.

“Em chỉ muốn ôm anh thôi. Cho đỡ suy nghĩ linh tinh.”

“Ừ”

Anh mỉm cười, quay đầu nghiêng sang để chạm má vào má em.

“Vậy thì ôm thêm một chút nữa đi. Anh cũng nhớ em lắm rồi…”

Hơi thở anh chạm vào da em như một lời thầm thì. Em siết tay chặt hơn, như thể muốn truyền vào lòng ngực anh chút ít những rối ren vừa lắng xuống.

Một lúc sau, Hasuichi nhẹ xoay người lại, không rời khỏi vòng tay em, mà là đối mặt, để có thể nhìn thẳng vào mắt em. Đôi mắt ấy... màu hổ phách nhưng ẩn hiện sắc đỏ như ánh ráng chiều tan vào biển lửa, phản chiếu cả hình bóng của em trong đó.

“Anh biết…”

Anh thì thầm.

“Em vẫn còn lo. Nhưng anh không muốn để những điều ngoài kia lấy mất thời gian mình có với nhau. Em cũng đừng để chúng ám vào bữa tối của mình, nha?”

Em cười khẽ, gật đầu.

“Anh là món ăn chính rồi. Mấy thứ kia chỉ là món phụ thôi.”

Câu nói khiến anh khựng lại một nhịp, rồi bật cười, rúc nhẹ trán vào trán em, cười thành tiếng, nụ cười đầy sức sống, trong trẻo như giọt nước đầu nguồn. Dưới ánh đèn bếp, em thấy rõ nơi khóe miệng anh cong lên thật đẹp, còn má thì lấm tấm vài giọt mồ hôi lấp lánh.

“Trời ơi bé cưng của anh hôm nay nói mấy câu dễ thương quá trời luôn á.”

Anh chọc, giọng cười khiến không khí cũng nhẹ hơn hẳn.

“Vì em thương anh mà.”

Em đáp khẽ, rồi nhón chân đặt một nụ hôn thật nhẹ lên má anh.

--------

19 giờ 36 phút

Tiếng nước rì rào vọng ra từ phòng tắm phía cuối hành lang, lan khắp không gian như một giai điệu dịu dàng của đêm vừa chớm.

Bên trong căn nhà nhỏ, em vừa dọn dẹp xong bữa tối thì Hasuichi từ phía sau nhẹ nhàng bước tới, khẽ vòng tay ôm em từ phía lưng, cằm tựa lên vai, gò má dịu dàng áp lên mái tóc em còn vương mùi thơm từ bữa ăn.

“Anh bật nước trong bồn rồi nha.”

Anh thì thầm, hơi thở lướt nhẹ qua tai em, giọng nói trầm trầm như pha chút ngại ngùng.

“Hôm nay… tụi mình ngâm bồn chung một chút được không?”

Em thoáng khựng lại, nửa bất ngờ nửa ngơ ngác, quay mặt nhìn anh, chỉ để thấy đôi mắt hổ phách ánh đỏ đang nhìn mình đầy chân thành nhưng cũng phảng phất chút mong chờ dịu nhẹ.

Hasuichi không hề cố ép, cũng không hề tỏ ra nũng nịu quá mức, chỉ đứng đó, bình thản chờ câu trả lời, như thể đó là một lời đề nghị rất đỗi bình thường giữa hai người thân thiết, như việc cùng nhau uống trà hay xem một bộ phim cũ.

“Chỉ ngâm bồn thôi mà.”

Anh nói thêm, nhẹ nhún vai, khoé môi vẽ ra nụ cười hiền lành.

“Không làm gì khiến em khó chịu đâu. Anh chỉ muốn ở gần em thêm một chút nữa thôi.”

Bên ngoài cửa kính, gió thổi khẽ khiến mành tre rung rinh, tạo nên tiếng xào xạc như cành cây thì thầm. Em khẽ gật đầu, không nói gì thêm, để mặc cho anh dắt tay mình đi qua hành lang ngập ánh đèn ấm, tiến về phía phòng tắm, nơi hơi nước đã bắt đầu tỏa nhẹ như sương mỏng len qua khe cửa hé mở.

Căn phòng tắm nhỏ, lát gạch trắng ánh men ngà, chiếc bồn tắm sứ hình oval kê sát góc tường, bên trên là kệ đựng các lọ dầu tắm, muối khoáng, nến thơm và vài bông hoa khô màu tím nhạt. Ánh đèn trần ở mức sáng nhẹ, không chói, phủ khắp gian phòng trong một màu vàng mật ong dịu dàng.

Hasuichi cẩn thận thử nhiệt độ, rồi quay sang giúp em tháo dây buộc tóc, cử chỉ ân cần như thể đang tháo một dải lụa quý. Anh không chạm vào em nhiều, chỉ đặt tay một cách tinh tế nơi gáy để vuốt nhẹ mái tóc ra sau, giọng nhỏ như hơi thở.

“Không cần phải nghĩ gì cả, chỉ là thư giãn thôi, bé cưng. Cho anh được chăm sóc em thêm một chút.”

Không khí trong phòng dường như được lọc qua một lớp kính mỏng, mọi âm thanh trở nên mềm và êm, như thể thời gian cũng tạm ngưng lại để nhường chỗ cho những nhịp thở chậm rãi và ánh mắt trao nhau không vội vã.

Cả hai ngồi trong bồn tắm, đối diện nhau, làn nước ấm bao phủ đến ngực, khiến cơ thể dần tan đi mệt mỏi.

Em tựa nhẹ lưng vào thành bồn, đôi chân vô thức khẽ chạm vào chân anh dưới lớp nước mờ. Hasuichi thì ngồi sát gần, nhưng vẫn giữ khoảng cách lịch sự vừa đủ để em không thấy ngại.

Một tay anh đặt lên thành bồn, tay kia vốc nước nhẹ tưới lên vai em, những ngón tay mảnh khảnh miết nhẹ phần xương quai xanh, như thể muốn làm tan hết những lo âu còn sót lại.

Ánh mắt anh dịu dàng dõi theo từng chuyển động nhỏ của em và khi em khẽ rùng mình vì nước ấm chạm lên cổ, anh lập tức nghiêng người, áp lòng bàn tay lên trán em.

“Không sốt… mà đỏ rồi này.”

Anh cười khẽ, đôi mắt ánh lên chút trêu chọc.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Em không trả lời. Chỉ đưa tay vốc nước, búng nhẹ vào ngực anh. Giọt nước bắn lên làn da Hasuichi, lăn xuống theo xương đòn lộ rõ dưới lớp da trắng mịn, rồi tan vào mặt nước.

“Em đang tận hưởng thôi. Cứ cho là… đang sạc lại pin cảm xúc đi.”

Em đáp, môi cong lên một đường cười mảnh.

Anh cũng cười, rồi lùi lại một chút, nghiêng đầu tựa lên mép bồn, mắt khép hờ. Em ngả đầu dựa vào vai anh, nước gợn nhẹ bên dưới như một cái ôm trong suốt.

Làn nước trong bồn đã bắt đầu nguội dần, nhưng hơi ấm giữa hai cơ thể vẫn chưa hề phai nhạt. Ngoài kia, bóng đêm đã phủ kín trời và khung cửa sổ mở hé chỉ để lùa vào một chút không khí đêm dịu mát, khiến những giọt nước đọng trên da mát lạnh trong khi làn hơi ẩm vẫn còn vương vấn trên tóc và xương quai xanh.

Em vẫn đang tựa nhẹ vào Hasuichi, để cho trái tim được nghỉ ngơi trong tiếng tim anb đập nhè nhẹ, đều đặn như một khúc ru trong giấc ngủ trưa mùa hè. Anh vẫn giữ em trong vòng tay không quá chặt, cũng không quá lỏng, chỉ vừa đủ để em biết mình được bao bọc.

Cho đến khi…

Bàn tay phải của Hasuichi, vốn đang yên vị trên mép bồn sau lưng em, đột nhiên cử động. Không rõ là vô tình hay cố ý, anh khẽ trượt ngón tay xuống vùng eo, rồi… chọt nhẹ một cái.

“Á—!”

Em giật nảy, đôi vai co lại như phản xạ, thân người theo đó mà rút lại một chút khỏi lòng anh, cảm giác như cả người bị điện giật thoáng qua. Cái cảm giác ấy không hẳn là đau, mà là một thứ nhột nhạt len sâu vào tủy sống, khiến da nổi gai và trái tim đập sai nhịp.

“Hasuichi!”

Em khẽ kêu, giọng không giấu được sự bối rối.

Anh chỉ bật cười, khẽ cúi đầu, mắt cong lên như hồ nước phản chiếu ánh trăng.

“Xin lỗi… Nhưng em đáng yêu quá. Anh không kiềm được.”

Câu nói ấy vừa như lời xin lỗi, vừa như một lời thú tội ngọt ngào, khiến em càng không biết nên giận hay nên lẩn tránh. Nhưng rồi, chưa kịp phản ứng thêm thì…

Một thứ gì đó ấm áp chạm nhẹ lên gáy em.

Không hề có báo trước.

Là một nụ hôn. Một cái chạm nhẹ êm ái đến mức có thể tan vào da như sương sớm, nhưng cũng đủ khiến cả người em khựng lại, hơi thở nghẹn nơi cổ họng.

Cảm giác ấy lan nhanh từ gáy, chạy dọc theo sống lưng, rồi dội ngược về phía trái tim đang co rút lại trong một sự ngượng ngùng chưa kịp gọi tên.

“Ha… Hasuichi…”

Em thở ra, định quay lại nhìn anh, thì ngay lúc ấy, thêm một nụ hôn nữa chạm lên cổ em, lần này thấp hơn một chút, ở nơi mạch đập nhạy cảm gần xương đòn. Nụ hôn ấy không vội, không sâu, không có sự chiếm hữu chỉ là một cái chạm rất khẽ, như thể anh đang in lên da em một lời nhớ nhung thì thầm.

“Xin lỗi.”

Anh lại thì thầm bên tai.

“Anh không nên làm em giật mình. Nhưng mà… anh nhớ em nhiều lắm.”

Rồi, như để khẳng định lời đó là thật, anh nghiêng người, đặt thêm một nụ hôn thật nhẹ lên má em ngay tại nơi lớp da mềm mịn vẫn còn vương hơi nước và phấn hồng mờ mờ.

Lần này, em hoàn toàn cứng đờ, môi mím lại, tay vô thức bám lấy thành bồn như thể không biết nên bơi ra hay chìm vào.

Trời ơi…

Anh ấy hôm nay bị sao vậy?

Không phải là Hasuichi thường ngày hiền dịu nhẹ nhàng, ngại tiếp xúc quá gần?

Vậy mà hôm nay… chỉ mới vừa về sau một tháng xa cách, chưa đầy nửa ngày trôi qua, anh ấy đã… bạo như vậy?

Là vì xa em lâu quá sao?

Là vì những buổi đêm một mình ở thành phố khác, không có ai để dựa vai, để chạm khẽ, để trêu đùa?

“Anh chỉ muốn ôm em chút thôi…”

Giọng Hasuichi lại vang bên tai, lần này nhỏ đến mức nếu em không tập trung có thể sẽ bỏ sót mất.

“Muốn chạm vào em để chắc chắn em đang ở đây. Không phải qua màn hình, không phải qua tin nhắn, mà là thật sự ở đây. Trong vòng tay anh.”

Một bên má em vẫn nóng bừng, nơi vừa nhận nụ hôn ấy vẫn như bốc khói, còn gáy thì râm ran khó tả.

Anh lại rúc mặt vào hõm cổ em, nơi tóc em ướt nhẹ và mùi dầu gội vẫn còn thơm thoảng. Môi anh khẽ chạm vào da, không phải để hôn lần nữa, mà chỉ là tựa vào như một lời khẳng định.

Không có gì thêm, không vượt ranh giới.
Nhưng cảm xúc thì đã kịp lan xa.

Em khẽ thở ra, rồi không nói gì, chỉ nghiêng đầu tựa vào trán anh, vòng tay ôm lấy eo anh chậm rãi. Lần này, là em chủ động.

Nếu đây là cái giá cho những tháng ngày xa cách… thì có lẽ em cũng nên để bản thân mềm lòng thêm một chút.

--------

20 giờ 24 phút

Căn phòng ngủ đã được dọn dẹp gọn gàng từ trước, chăn ga màu kem phủ kín chiếc giường rộng trải nệm mềm, gối ôm đặt ngay ngắn và bên đầu giường là chiếc đèn ngủ ánh vàng nhạt đang tỏa sáng dịu nhẹ khắp không gian.

Cửa sổ đã khép lại, nhưng tấm rèm vải mỏng vẫn nhẹ lay theo từng cơn gió mát từ khe hở nhỏ, đưa vào hương đêm nhè nhẹ mùi hoa nhài và một chút mùi gỗ thông còn đọng trên không khí.

Em vừa từ phòng tắm bước ra, người đã thay đồ ngủ. Một bộ cotton mỏng nhẹ, thoải mái, tóc vẫn còn ẩm và nhỏ giọt nơi đuôi tóc, tạo thành từng vệt nước mảnh loang xuống cổ áo.

Giường đã mời gọi, thân thể mỏi nhừ sau bao nhiêu cảm xúc cuộn trào và cả nhiệt độ nóng bỏng khi hai người ngâm bồn hồi nãy khiến em chỉ muốn vùi đầu vào gối mà thiếp đi thật sâu.

Em đã trèo lên giường, nằm nghiêng một bên, kéo chăn mỏng đến ngực, chưa đầy vài nhịp thở đã bắt đầu mơ màng nhắm mắt.

Nhưng rồi...

“Bé cưng ơi.”

Giọng Hasuichi vang lên từ góc phòng, dịu nhẹ nhưng đầy ý nhị.

Em hé mắt, khẽ “ừm” một tiếng lười nhác.

“Đừng ngủ vội. Tóc em còn ướt mà.”

Giọng anh nhẹ tênh như chạm vào mí mắt.

“Để anh sấy cho. Ngủ khi tóc còn ẩm là sáng mai nhức đầu đó, anh không cho đâu.”

Em rên nhẹ một tiếng phản đối không rõ ràng, rồi úp mặt vào gối, nửa như làm nũng nửa như bất lực.

Hasuichi vẫn thế luôn để ý mấy thứ nhỏ nhặt như thế, chăm sóc từng chút một như thể em là một chậu bonsai quý giá cần được tưới nước và cắt tỉa cẩn thận mỗi ngày.

Dù vậy, em cũng không giãy nảy thêm. Bởi em biết nếu không chịu để anh ấy sấy tóc cho, anh ấy sẽ không yên tâm mà để em ngủ được đâu.

“Rồi rồi… sấy thì sấy…”

Em lầu bầu, giọng dính đầy chăn.

“Nhưng anh nhẹ tay nha. Đừng có giật tóc em đó…”

“Ừ, anh hứa.”

Hasuichi cười nhẹ. Anh tiến lại gần, ngồi xuống mép giường, tay cầm sẵn máy sấy mini màu trắng sữa có in hình một chú mèo ngủ gật ở bên cạnh. Em khẽ dịch người, xoay lưng lại, rồi ngồi dậy trong tư thế nửa lười biếng, nửa phó mặc số phận, để lưng tựa nhẹ vào ngực anh.

“Ngồi im nào, bé cưng.”

Anh nói khẽ, bật máy sấy lên.

Tiếng gió nóng phả ra nhè nhẹ, không quá ồn ào, nhưng đủ để khiến những sợi tóc ẩm áp sát gáy bắt đầu khô dần và bồng bềnh lên như từng đám mây mềm. Hasuichi luồn tay vào tóc em bằng một sự khéo léo đến đáng kinh ngạc, ngón tay anh tách từng lọn tóc ra, giữ nhẹ ở phần đuôi, rồi đưa máy sấy chầm chậm dọc theo chiều dài mái tóc, cẩn thận đến mức không một sợi tóc nào bị kéo căng hay rối tung.

“Anh lúc nào cũng dịu dàng như vậy với em nhỉ.”

Em thì thầm, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ô cửa sổ mờ sương.

“Vì em xứng đáng được dịu dàng mà.”

Hasuichi đáp, giọng ấm đến tan chảy.

“Không phải ai cũng được anh chăm vậy đâu nhé.”

Anh thêm vào, như một lời thì thầm độc quyền.

Em bật cười khẽ, nghiêng đầu sang một bên để lộ rõ phần gáy, vô thức để anh tiện tay hong khô nốt phần tóc còn ướt. Hasuichi chớp lấy cơ hội đó, cúi đầu xuống… rồi lại đặt một nụ hôn rất nhẹ lên gáy em, giống như thói quen cũ chưa kịp phai.

“Anh lại nữa rồi…”

Em thở ra, vừa ngại vừa cười, nhưng không né tránh.

“Lỗi tại em dễ thương quá thôi.”

Anh lém lỉnh đáp, tay vẫn không ngừng chuyển động với máy sấy.

Hơi ấm từ chiếc máy nhỏ, cùng với hơi ấm từ lòng bàn tay anh len vào tóc, vào da đầu, khiến cơn buồn ngủ ban đầu giờ tan biến nhường chỗ cho một thứ cảm xúc mềm mại khác, mơn man và len lỏi, như tiếng nhạc nền nhẹ nhàng chỉ dành riêng cho hai người.

Thời gian trôi chậm trong đêm, mọi chuyển động đều mềm như lụa.

Từng sợi tóc khô dần, từng ngón tay lướt qua, từng nhịp tim thầm lặng nối tiếp nhau như bước chân đi dạo trong giấc mơ an nhiên.

Tiếng máy sấy tóc đã tắt hẳn từ lâu, để lại không gian trong phòng ngủ chìm vào một tầng yên tĩnh êm ái, chỉ còn tiếng gió đêm nhẹ luồn qua khe cửa và tiếng chăn đệm xào xạc rất khẽ khi cả hai dịch chuyển.

Mái tóc em giờ đã khô hoàn toàn, mềm mại xõa xuống gối, vương chút hương hoa nhài của dầu xả. Hasuichi đã gấp gọn máy sấy, đặt vào ngăn tủ đầu giường, rồi quay lại kéo nhẹ chăn phủ ngang ngực em.

Căn phòng mờ sáng, chỉ còn đèn ngủ đầu giường vẫn cháy, ánh sáng vàng dịu nhẹ như lớp mật ong tan chảy, nhuộm mờ mọi góc cạnh, khiến cả thế giới như mềm đi, như sắp chìm vào giấc mơ. Em vừa duỗi chân, vùi người sâu hơn vào lòng chăn thì

Ting.

Một âm thanh nhỏ vang lên từ chiếc điện thoại đặt trên kệ. Âm thanh không lớn, chỉ là một tiếng báo tin nhắn quen thuộc, nhưng trong không gian tĩnh lặng này, nó nổi bật đến mức em lập tức quay đầu lại, định đưa tay ra với lấy.

Nhưng chưa kịp chạm vào màn hình thì một bàn tay khác đã nhẹ nhàng áp lên cổ tay em, ngăn lại.

“Anh xem rồi.”

Hasuichi nói, giọng nhỏ như tiếng gió lướt qua bức màn mỏng.

“Chắc là tin rác thôi. Giờ ngủ rồi, đừng bận tâm nữa.”

Em hơi khựng lại, mắt vẫn nhìn về phía điện thoại vẫn sáng màn hình một chút, rồi mờ đi như thể chưa từng có gì xảy ra. Một thoáng ngập ngừng lướt qua, nhưng ngay sau đó là bàn tay của Hasuichi đã luồn vào tay em, kéo nhẹ, rồi đan chặt các ngón tay vào nhau như muốn nhấn chìm mọi tò mò.

“Cũng 9 giờ tối hơn rồi mà.”

Anh nhẹ nghiêng người, để mặt mình gần em hơn, trán tựa trán.

“Em quên rồi à? Ở chỗ em làm đâu được phép nhắn tin ngoài giờ hành chính.”

Anh nói đúng. Em nhớ rõ là công ty có quy định nghiêm ngặt về giờ làm việc là sau 9 giờ tối thì mọi thông tin, email, tin nhắn nội bộ đều bị trì hoãn gửi đến sáng hôm sau. Vì sức khỏe tinh thần của nhân viên, vì mong muốn bảo vệ không gian riêng tư mỗi buổi tối. Vậy thì… tin nhắn vừa rồi… chắc chỉ là quảng cáo hoặc một lỗi hệ thống nho nhỏ.

Em gật nhẹ đầu, không hỏi gì thêm. Có lẽ vì anh nói đúng lý, hoặc có lẽ vì ánh mắt anh lúc đó quá dịu dàng, đủ để em chọn tin tưởng và buông bỏ những nghi hoặc vừa kịp nhen lên.

“Ngủ đi”

Hasuichi nói và đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc em, đầu ngón tay lướt qua trán rồi nhẹ đặt xuống gối, tạo thành một động tác như đang ru em vào giấc mộng.

“Mai anh nấu bữa sáng cho em.”

Nghe đến đó, lòng em chợt nhẹ đi thật nhiều.

Anh luôn như thế, chu đáo, dịu dàng, tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ. Là người có thể nhớ rõ em không thích cà chua sống, người sẽ tỉ mẩn gỡ từng xương cá ra khỏi miếng cá kho trước khi đặt vào bát em. Là người sẽ thức dậy sớm hơn để pha trà, chỉ để em có thể tỉnh táo hơn sau một đêm mất ngủ. Là người sẽ ôm em từ phía sau khi thấy em ngồi thẫn thờ trước tin tức xấu.

Em mỉm cười, xoay người lại để đối diện với anh. Anh cũng xoay theo, ánh mắt dịu dàng, bàn tay vẫn giữ lấy tay em.

Cả hai cùng nằm đó, mặt đối mặt, chỉ cách nhau một khoảng nhỏ vừa đủ để cảm nhận được hơi thở ấm áp luân phiên phả nhẹ lên da. Gió ngoài khung cửa sổ lại thổi vào lần nữa, cuốn theo mùi cỏ đêm và cả chút dư âm của bồn tắm nước ấm.

Em khẽ nói, giọng thì thầm lẫn vào gối.

“Ừ… ngủ thôi.”

Hasuichi khẽ gật đầu, rồi vòng tay qua eo em, kéo sát lại, như thể chặn ngang mọi suy nghĩ lơ lửng vẫn còn muốn lẩn khuất trong lòng em. Cái ôm ấy không quá chặt, nhưng cũng chẳng để hở bất kỳ khe hở nào. Chỉ là vừa đủ như một câu chúc ngủ ngon bằng hơi ấm.

Màn hình điện thoại ở đầu giường tắt hẳn. Căn phòng chìm vào bóng tối mềm mại. Chỉ còn tiếng thở đều đều.

--------

Tiếng mưa rơi.

Không biết bắt đầu từ khi nào. Có lẽ là lúc chiếc đồng hồ treo tường khẽ chuyển qua nấc giờ thứ ba, có lẽ là khi giấc mơ trong em vừa kịp tan thành một màn sương mỏng, hoặc có lẽ... mưa đã rơi ngay cả trong giấc mộng mà em không hay biết.

Chỉ là lúc này, khi em khẽ mở mắt ra giữa đêm tối, thì những âm thanh ấy, từng giọt mưa nặng hạt rơi xuống mái hiên, hòa trong tiếng gió lùa nhẹ qua khe cửa sổ đã khép hờ bỗng rõ ràng đến lạ, như đang rơi thẳng vào lồng ngực, đánh thức từng nhịp tim rời rạc.

Ánh sáng yếu ớt hắt từ đèn ngủ vẫn còn đang cháy mờ, phủ một lớp ánh cam dịu nhẹ lên vách tường, nơi bức rèm cửa sổ khẽ phập phồng theo từng cơn gió như một hơi thở ngủ mơ. Căn phòng ngập trong yên lặng và mùi thơm phảng phất của gỗ trầm, một mùi ấm áp mà em đã quá quen mỗi khi ở cạnh Hasuichi.

Anb vẫn nằm cạnh em, hơi thở đều, gương mặt yên bình như đang mơ một giấc mơ nào đó thật dịu. Tay anh vẫn vòng qua eo em, giữ lấy em như ôm lấy một vật gì mong manh. Cái ôm không quá chặt, nhưng cũng chẳng thể lơi lỏng. Như thể nếu em lặng lẽ rời đi trong đêm, anh sẽ ngay lập tức biết được.

Em khẽ nhấc đầu, nhìn vào gương mặt ấy. Trong ánh sáng nhạt của đèn ngủ, từng đường nét trở nên mềm mại hơn bao giờ hết, lông mi dài, mũi cao và bờ môi khẽ hé như đang mỉm cười với một ký ức xa xôi. Mái tóc đen rũ xuống trán, vài sợi hơi xoăn nơi đuôi do vẫn còn chút độ ẩm từ bồn tắm ban nãy.

Một tiếng sấm nhỏ rung nhẹ nền đất, khiến em khẽ giật mình.

Cơn khát cũng bất chợt kéo tới. Có lẽ vì phòng có hơi khô hoặc vì hơi ấm cơ thể cả hai khi ôm nhau làm da cổ em khát nước. Em chậm rãi nâng tay lên, muốn nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay anh để bước xuống giường, ra ngoài bếp lấy ly nước.

Nhưng vừa khẽ nhích người… Bàn tay Hasuichi đã nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay em.

Không mạnh. Không gấp. Chỉ là một cái nắm đủ để truyền đi cảm giác anh đang tỉnh hoặc chí ít là đang nửa tỉnh, đủ để nhận ra em sắp rời khỏi vòng tay mình.

Em quay lại, giật mình nhẹ, thì thấy mắt anh vẫn nhắm, nhưng hàng mi khẽ rung, và giọng anh vang lên rất khẽ, nhỏ như tiếng lá rơi.

“Đi đâu đó, bé cưng…?”

Em mỉm cười, cúi đầu xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay anh.

“Chỉ đi lấy nước thôi mà”

Em thì thầm.

“Anh ngủ tiếp đi, nhé?”

Hasuichi khẽ mở mắt, đôi mắt hổ phách ánh đỏ nhòe trong ánh đèn mờ. Ánh nhìn ấy mang theo chút mơ màng, nhưng vẫn dịu dàng lặng lẽ.

“Ừm… nhanh thôi đó.”

Anh khẽ gật, bàn tay từ từ buông lơi, nhưng trước khi rút hẳn ra lại luồn ngón tay mình qua kẽ ngón tay em một lần nữa, như để giữ một lời hứa vô hình.

Em đứng dậy thật khẽ, để không làm chăn xô lệch. Bàn chân trần chạm vào mặt sàn gỗ mát lạnh khiến cơ thể em khẽ rùng mình. Ngoài cửa sổ, tiếng mưa đã dày hơn, từng giọt rơi xuống mái hiên nghe rõ mồn một như từng nét mực chấm lên giấy.

Căn nhà chìm trong bóng đêm sâu, chỉ còn ánh sáng mờ từ phòng ngủ chiếu ra tạo thành một vệt vàng mảnh dọc theo lối đi. Em lặng lẽ bước ra ngoài, nơi căn bếp tối om chỉ vừa được ánh đèn cảm ứng hắt sáng lên một góc tường.

Căn bếp vẫn chìm trong ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn cảm ứng treo góc trần, thứ ánh sáng đủ để soi rõ từng vật dụng quen thuộc nhưng không quá chói để phá hỏng không khí tĩnh lặng của đêm.

Ngoài kia, tiếng mưa vẫn không ngừng rơi, đều đặn và nặng hạt, như thể cả bầu trời đang đổ xuống một nỗi lòng không tên.

Em lững thững bước vào, bàn chân trần chạm lên nền gạch lạnh khiến lưng khẽ rùng một nhịp nhẹ. Áo ngủ dài tay mỏng manh không đủ để chống lại khí ẩm len lỏi qua từng kẽ gió đêm, nhất là sau khi vừa thức giấc, cơ thể vẫn còn lười biếng chưa muốn thức hẳn.

Một tay em khẽ dụi mắt, mí mắt vẫn còn sưng sưng sau giấc ngủ chập chờn, tay kia mò mẫm mở tủ lấy ly thủy tinh.

Mọi thứ trong bếp vẫn yên bình như thường lệ, bình lọc nước vẫn để đúng chỗ, hộp ngũ cốc của Hasuichi đặt lệch một chút, chắc anh lấy ăn vặt lúc em không để ý. 

Em với tay lấy bình nước, rót vào ly, tiếng nước chảy rì rào nhỏ như lời thì thầm trong không gian vốn đã yên ắng. Khi mặt nước chạm gần đến miệng ly, em đưa lên môi, vừa định nhấp một ngụm để làm dịu cổ họng khô ráp thì…

“Tít— Tít— Tít— Tít— Tít.”

“Cạch.”

Tiếng động vang lên đột ngột khiến má em giật nhẹ.

Là tiếng khóa cửa điện tử.

Âm thanh quen thuộc nhưng vào giữa đêm khuya tĩnh lặng, nó lại vang lên như tiếng nứt gãy của bầu không khí. Em lập tức khựng lại. Ly nước vẫn lơ lửng trên tay, chưa kịp chạm môi. Toàn thân em như bị đóng băng, từng cơ bắp cứng lại trong phản xạ tự vệ vô thức.

Khóa… vừa mở.

Đó là âm thanh của mật mã được nhập chính xác. Không có cảnh báo, không có âm thanh báo sai mật khẩu, không có dấu hiệu cưỡng ép.

Chính xác. Và suôn sẻ. Như thể người bước vào là… người quen.

Tim em đánh một nhịp thật mạnh rồi như ngừng đập. Em quay mặt về phía lối ra vào, đôi mắt căng ra trong bóng tối loang loáng, tai cố gắng lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất sau tiếng “cạch” vừa rồi.

Là ai?

Là ai vừa mở cửa?

Không phải… Hasuichi đang ngủ mà. Anh đang ngủ trong phòng, tay vẫn còn đặt trên gối, hơi thở vẫn đều đặn. Em vừa rời khỏi giường chưa đến ba phút. Em chắc chắn. Em không nghe tiếng chân anh, không có tiếng cửa phòng mở, không có gì cả.

Vậy thì… là ai?

Mắt em lia nhanh về phía cửa chính, góc khuất khuất bởi tường, chỉ có thể nhìn thấy từ hành lang nối giữa bếp và phòng khách. Tấm cửa đen nhám vẫn khép chặt, chưa mở bung ra hoàn toàn, nhưng âm thanh khóa điện tử đã phát ra rõ ràng.

Ai đó… đang ở bên ngoài. Hoặc… đã ở bên trong.

Không thể nào… song trùng?

Một phần trong đầu em lập tức gào lên câu hỏi đó. Nhưng rồi lý trí đập lại.

Không, chúng không thể biết mật khẩu. Không thể có thẻ ra vào. Căn hộ này có hệ thống bảo mật kép ngoài mã số là thẻ quét căn cước cư trú của cư dân. Dù là người thân cũng phải đăng ký thẻ riêng. Không một ai ngoài em và Hasuichi có quyền truy cập.

Vậy thì... Nếu người kia vào được… thì chỉ có thể là người thân thuộc.

Em nín thở. Toàn thân em bất động như một bức tượng, tay vẫn cầm ly nước, ngón tay siết chặt đến trắng bệch. Tiếng mưa ngoài kia càng lúc càng lớn, như một tấm màn che phủ lấy mọi cảm giác, nhưng trong em lại nghe thấy rõ từng nhịp tim gõ mạnh trong tai.

Em chầm chậm đặt ly nước xuống mặt quầy bếp, không dám để phát ra tiếng động nào. Cơ thể khẽ nghiêng, tai vểnh lên như một con mèo hoang nghe động dưới mái tôn. Không gian như đặc quánh lại, mọi thứ xung quanh đều trở nên nhòe mờ, chỉ còn tâm trí đang căng thẳng cực độ.

Một bóng người có xuất hiện ở cửa không?

Hay… chỉ là ảo giác vì đêm mưa?

Hay… chỉ là một lỗi khóa bất chợt?

Nhưng em biết rõ âm thanh ấy. Khóa đã mở. Một ai đó đã nhập đúng mật khẩu và thẻ quét.

Em siết chặt tay. Đôi chân giờ như muốn quay về phòng, về phía Hasuichi — người vẫn đang ngủ say, vẫn đang tin rằng em chỉ đi lấy nước. Nhưng một phần khác… lại bắt em đứng lại.

Để xác minh. Để hiểu xem… chuyện gì đang thực sự diễn ra.

Em đứng đó, giữa gian bếp mờ sáng. Toàn bộ cơ thể căng cứng như dây đàn kéo đến giới hạn, chỉ cần một cú chạm nhẹ cũng có thể bật tung thành âm thanh sắc lạnh. Tóc em, dù đã được sấy khô trước đó, nay lại dính nhẹ vào gáy vì mồ hôi lạnh bắt đầu thấm ra theo từng nhịp thở dồn dập.

Đèn bếp vẫn còn hắt ra ánh sáng dịu, đủ để chiếu lên mặt tủ bếp và phản chiếu hình ảnh nhòe mờ của chính em trong lớp kính tủ. Em không dám di chuyển đột ngột, chỉ cúi đầu, thật chậm rãi, lần tìm ngăn kéo bên cạnh và rút ra một con dao bếp nhỏ, thứ vũ khí duy nhất trong tầm tay lúc này.

Lưỡi dao bạc ánh lên mờ nhạt trong ánh đèn, không to, không sắc như dao phay, nhưng đủ để đâm vào thứ gì đó khi cần tự vệ.

Tim em đập dồn, lồng ngực căng tức vì cả thở cũng không dám lớn tiếng. Tai em căng ra, cố nghe rõ từng chuyển động trong căn nhà và rồi…

Tiếng cửa mở.

Không còn là âm thanh "cạch" vô hồn, mà là tiếng bản lề lùi về sau, cánh cửa chính từ từ được đẩy ra một đoạn. Em cảm nhận rõ ràng lớp gió lạnh ngoài hành lang ập vào, mang theo mùi mưa, mùi bụi ẩm, và… một chút mùi lạ.

Rồi…

Bịch.

Một bước chân nện xuống sàn.

Bịch.

Tiếng thứ hai. Gần hơn.

Từng âm thanh đều khiến bàn tay em siết chặt cán dao đến mức khớp ngón tay trắng bệch. Bàn chân trần của em giờ đã thấm ướt mồ hôi lạnh, bám sát mặt sàn như thể đang trồng rễ chờ cơn nguy hiểm ập tới.

Rồi, trong tích tắc...

"Tách."

Tiếng công tắc đèn.

Ánh sáng từ phòng khách lập tức bật lên, phủ trắng không gian phía trước như một cú đánh đột ngột vào con ngươi đang giãn căng vì bóng tối.

Em chớp mắt liên tục, bàn tay cầm dao giơ lên thủ thế, nhưng rồi ngay giây phút đôi mắt kịp thích nghi thân hình em đông cứng lại.

Đứng ngay đó, dưới ánh đèn vàng mới bật lên là một người. Một người với mái tóc đen đã ướt vì mưa, vài sợi rũ xuống trán, nước còn nhỏ giọt từ vạt áo choàng mỏng. Gương mặt ấy… thân thuộc đến từng chi tiết.

Hasuichi.

Là Hasuichi.

Người ấy đang xách theo một chiếc vali kéo màu xám nhạt, một túi xách vắt chéo bên vai, trông hệt như vừa mới trở về sau một chuyến đi dài mệt mỏi. Đôi mắt đỏ hổ phách của anh nhìn em, trong tích tắc đầu tiên có chút bối rối nhưng sau đó, lại mềm mại, dịu dàng như thể chưa từng có sự kiện gì lạ lùng xảy ra.

“…Bé cưng?”

Anh nghiêng đầu, chớp mắt, giọng khàn nhẹ như thể vừa gọi em sau một giấc mơ dài.

“Sao em chưa ngủ? Khuya rồi mà… em đợi anh hả?”

Thời gian như đông cứng.

Từng câu từng chữ cậu nói vang lên như tiếng chuông vang trong điện thờ, rung nhẹ mọi sợi dây cảm xúc. Em không thể nói được gì, chỉ nhìn chằm chằm vào anh, người vừa gọi em bằng cái tên thân mật ấy, bằng giọng điệu duy nhất mà Hasuichi vẫn thường dùng.

Nhưng Hasuichi đang ngủ. Anh ấy vẫn đang nằm trên giường, trong chăn ấm, cơ thể quấn lấy em khi em rời khỏi phòng cách đây chưa đến mười phút. Em nhớ rất rõ… cái chạm nhẹ nơi cổ tay, ánh mắt lờ mờ nhìn em nói "nhanh thôi nhé".

Vậy thì… người đang đứng trước mặt em đây là ai?

Người mang dáng vẻ mệt mỏi chân thật đến từng giọt nước mưa vương trên tóc… Người có giọng nói dịu dàng quen thuộc đến phát khóc… Người vẫn xách chiếc vali đúng màu, đúng nhãn… Là Hasuichi hay chỉ là một lớp da giống hệt?

Em vẫn chưa hạ dao. Và đôi môi vẫn chưa thốt nổi thành tiếng. Chỉ còn trái tim em đập như muốn phá tung lồng ngực giữa cơn mưa gió đang trút xuống ngoài kia, và cơn bão vô hình đang gào thét trong lòng.

Không gian như đóng băng.

Còn em, đứng nơi khung bếp chỉ cách đó chưa đầy mười bước chân, tay siết chặt con dao gọt trái cây, lòng bàn tay lạnh toát, từng đốt ngón trắng bệch như thể máu đang bị rút cạn khỏi mạch.

Hasuichi đưa mắt nhìn em. Sự ngạc nhiên hiện rõ trong đôi mắt hổ phách ửng đỏ vốn dĩ luôn ánh lên dịu dàng, nay lại pha lẫn chút lo âu lặng lẽ. Anh mở lời, giọng khản nhẹ vì gió mưa, không giấu được sự ngỡ ngàng trong hơi thở.

“…Bé cưng?”

Tiếng gọi ấy như một mũi kim chích vào cơn mơ đang chực tan vỡ.

Em không trả lời. Cơ thể chỉ đứng đó, tay vẫn chưa hạ dao, mắt mở to, tim như đập trong một chiếc lồng sắt, vừa muốn bật ra vừa không dám tiến gần. Một dòng suy nghĩ hỗn loạn cuộn xoáy không ngừng trong đầu. Là anh ấy… hay không phải?

Hasuichi vẫn không bước lại gần. Có lẽ vì anh thấy rõ con dao em đang cầm. Anh không sợ. Thậm chí không một chút chần chừ. Nhưng thay vào đó, ánh mắt ấy hiện rõ một nỗi lo lắng khác, không phải dành cho bản thân, mà dành cho em.

“Bé cưng… em đang sợ đúng không?”

Anb nhẹ nhàng nói, từng lời như trôi trong mưa, dịu dàng nhưng đầy thiết tha.

“Nhưng đừng cầm dao như thế. Nếu lỡ tay… em sẽ làm bản thân đau mất.”

Câu nói ấy như bóp nghẹt lấy cổ họng em. Em không biết nên khóc hay nên hét lên. Cảm xúc rối tung, hỗn loạn, trái tim nửa run sợ, nửa vỡ vụn. Em lùi lại một bước, không nói được gì, chỉ có môi run nhẹ. Còn bàn tay, vẫn siết lấy chuôi dao như một thứ neo duy nhất giữa cơn hoảng loạn mơ hồ.

“Anh xin lỗi…”

Hasuichi khẽ nói, tay từ từ giơ lên, lòng bàn tay mở ra trước ngực như để trấn an, như để chứng minh rằng anh không mang theo bất kỳ mối nguy nào.

“Anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng… anh là anh đây. Là người vẫn nhắn cho em lúc sớm, là người sáng nay gọi về dặn em nhớ ăn đủ bữa…”

“Không…”

Em bật ra, giọng đứt đoạn.

“Hasuichi đang nằm ngủ… anh ấy… đang ôm tôi trên giường…”

Câu nói ấy vang lên như tiếng chuông gãy. Không khí đặc lại đến nghẹt thở.

Hasuichi — người trước mặt em, người còn đang đứng nơi cửa, ướt sũng dưới ánh đèn trần khẽ khựng lại. Đôi mắt anh, chỉ trong một khoảnh khắc, như chớp lại, ánh nhìn gợn sóng.

Rồi anh nói, chậm rãi.

“Anh chưa về nhà suốt cả tháng nay, em biết mà. Anh nhắn báo chuyến tàu bị hoãn, anh không thể quay lại kịp. Em có nhớ không?”

Không, em không nhớ. Hoặc chính xác hơn là… em không biết điều gì đang thật.

Hasuichi — người trong phòng, người vừa nói “đi lấy nước rồi về nhanh nhé”, người đặt nụ hôn nhẹ lên trán em trước khi em rời khỏi phòng…

Hasuichi — người đang đứng đây, chân còn mang giày ướt mưa, tay xách vali quen thuộc, giọng nói run lên vì lạnh và… vì lo.

Hai người. Một gương mặt. Một giọng nói. Một ánh nhìn. Một trái tim yêu em.

Vậy… ai trong hai là thật? Và nếu… chỉ có một là thật, thì kẻ còn lại là gì?

Trái tim em đập mạnh đến nghẹn thở, mỗi nhịp đập như đập thẳng vào lồng ngực, từng hồi rền vang trong đầu khiến thế giới xung quanh nhòe mờ đi trong một làn sương của hoang mang, của nghi hoặc, của một điều gì đó rợn người đang rục rịch hiện hình sau lớp bình yên mỏng manh.

Câu nói đó, câu nói tưởng chừng rất đỗi bình thường của Hasuichi lại chính là chất xúc tác cuối cùng khiến mọi thứ trong em vỡ ra như một chiếc mặt nạ nứt đôi.

“Anh nhắn cho em lúc sáng, em có nhớ không?”

Tim em như bị bóp nghẹt. Một cơn lạnh chạy dọc từ gáy xuống sống lưng.

Hasuichi… đã nói rằng anh nhắn tin cho em.

Nhưng nếu vậy… song trùng không thể sử dụng thiết bị điện tử. Chúng không thể thao tác với điện thoại, không hiểu được cấu trúc mã hoá, càng không thể mô phỏng hành vi sử dụng ứng dụng nhắn tin.

Vậy thì anh ấy là thật. Người đang đứng nơi ngưỡng cửa ướt mưa, vali còn dính bùn đất, áo khoác vẫn phảng phất mùi gió trời lạnh thấu xương, người có hơi thở thật, đôi mắt lo âu thật, giọng nói khàn đi vì những chuyến tàu trễ kéo dài là Hasuichi thật.

Ký ức như một làn sóng ập về, cuộn xoáy lấy em.

Chỉ mới vài tiếng trước, em và anh… không, em và “Hasuichi” nằm trên chiếc giường ấm. Anh ấy sấy tóc cho em. Anh ấy chạm má em. Ôm em. Chúc em ngủ ngon và… điện thoại rung lên.

Một tin nhắn.

Em còn nhớ rõ tiếng rung mơ hồ khi cơ thể vừa chạm chăn và em định với lấy xem nhưng “anh ấy” đã nhẹ nhàng đặt nó sang một bên, nói bằng giọng dịu dàng.

“Ngủ đi. Giờ này chắc chỉ là tin rác thôi.”

Nhưng Hasuichi thật… đã nhắn tin.

Và kẻ nằm trong phòng em khi đó không thể là người biết điều đó.

Cơn choáng váng bủa vây. Em quay ngoắt người lại, đôi mắt run rẩy hướng về phía hành lang nối với phòng ngủ. Không gian như co rút lại trong khoảnh khắc. Bàn tay buông rơi con dao xuống mặt bếp với tiếng “cạch” khô khốc, để lại em đứng đó, thở dốc, toàn thân lạnh toát như bị vùi trong băng giá.

Rồi em chạy.

Chạy xuyên qua hành lang lót gỗ vang lên tiếng chân trần đập gấp gáp, chạy qua bức tường phủ tranh ảnh kỷ niệm, qua ngọn đèn hành lang còn chập chờn ánh sáng. Cánh cửa phòng ngủ cuối hành lang đang khép hờ như một cái miệng im lặng, như chực chờ nuốt chửng mọi điều chân thực.

Em không dừng lại.

Bàn tay run rẩy nắm lấy tay nắm cửa, vặn mạnh.

Cánh cửa bật tung ra, như mở ra một khoảng trống lạnh ngắt.

Căn phòng chìm trong màu xám của bóng đêm, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ đèn ngủ đầu giường còn hắt nhẹ lên các vật dụng. Không gian vẫn như cũ, giường, gối, bàn làm việc nhỏ cạnh cửa sổ, kệ sách và chiếc tủ quần áo gỗ sẫm màu. Mọi thứ… vẫn nguyên vẹn như khi em rời đi.

Nhưng…

Giường trống không.

Tấm chăn mỏng vẫn còn đắp gọn một nửa, in hằn vết lõm như thể từng có người nằm đó. Cái gối bên cạnh vẫn còn dấu hõm của đầu, vài sợi tóc đen ngắn còn mắc lại nơi vỏ gối trắng. Mùi sữa tắm của Hasuichi, mùi xà phòng vải thơm tho… vẫn còn phảng phất.

Nhưng… không có ai.

Không một ai cả.

Và đó mới là điều đáng sợ nhất.

Trên cửa sổ cuối phòng, tấm rèm trắng mỏng bị gió luồn mạnh từ bên ngoài thốc lên, phần cửa sổ phía sau đã bật tung ra từ khi nào, không khóa, không chốt. Gió đêm lạnh thấu da mang theo mùi mưa và đất thấm nước tràn vào trong phòng, quét qua từng mép chăn, từng mép giấy trên bàn làm việc. Tấm rèm tung bay loạn xạ như một cánh tay trắng muốt đang cuồng loạn trong cơn mê sảng.

Em lùi lại một bước. Rồi hai bước. Tay đưa lên che miệng khi một tiếng nấc nghẹn bật ra.

Không… không thể nào… em đã khóa cửa sổ. Trước khi ngủ, rõ ràng đã khóa rồi mà…
Hasuichi… đã ôm em. Đã đặt tay lên trán em. Đã nói… sẽ ngủ cùng em suốt đêm nay.

Vậy thì… cái gì đã biến mất?

Hay chính xác hơn…

Thứ đó chưa biến mất... mà đã bỏ đi khi biết anh ấy sắp về?

Căn phòng giờ đây không còn là nơi an toàn nữa. Nó là vết tích của một sự hiện diện không rõ nguồn gốc, là vỏ bọc cho một thứ đã từng ở lại đủ lâu để khiến em tin rằng đó là tình yêu.

Gió lại rít lên qua cửa sổ mở tung, kéo theo mùi lạnh của mưa đêm, của hoài nghi, của cái gì đó vô hình mà cũng quá rõ ràng.

Em đứng đó, trái tim vỡ vụn, ánh mắt mờ lệ, còn chiếc gối trắng trên giường thì vẫn in hằn hình bóng của một kẻ đã không còn ở đây nữa.

Bàn chân em lùi về phía sau vài bước, gót chân chạm vào mép giường, đầu óc quay cuồng khi mảnh ký ức nối tiếp nhau ập đến, đan vào nhau như những mảnh gương vỡ bắt đầu tự ghép lại và rồi phản chiếu một sự thật trần trụi mà em từng lãng quên, từng làm ngơ, từng không dám nghĩ đến.

Và sự thật ấy… giờ đã trỗi dậy trong cơn lũ ký ức không thể ngăn nổi.

Phải rồi.

Sáng nay.

Ngay khoảnh khắc trở về nhà cùng anh, chính em là người mở khóa căn hộ. Mật mã, quét thẻ tất cả là do em thực hiện. Hasuichi lúc đó đứng cạnh, mỉm cười chờ đợi phía sau, rồi cùng em bước vào như mọi ngày.

Nhưng đó không phải Hasuichi.

Bởi nếu là Hasuichi thì anh luôn là người mở cửa cho em.

Dù là em về trước hay về sau, dù có tay xách nặng hay không, dù trời nắng hay mưa, anh luôn muốn là người chạm vào bảng điều khiển, luôn nhanh tay quẹt thẻ và nhập mã, như một thói quen, một lời ngầm bảo vệ.

“Để anh, em chỉ cần đứng bên cạnh anh là được.”

Còn sáng nay… anh ấy chỉ đứng nhìn.

Lúc đó em không để tâm, vì đầu óc vẫn đang choáng váng sau tin tức rợn người về vụ việc xảy ra với bác hàng xóm, một người bị tấn công, máu loang, xác phủ vải trắng… bị nghi là do song trùng.

Em đã quá sợ hãi để nhận ra sự bất thường đó.

Và rồi cả lúc nấu ăn.

Khi anh ấy đứng trong bếp, tay cầm con dao lớn mà em ít khi đụng đến vì lưỡi quá dày, cán lại dài, cần lực và kỹ năng. Hasuichi trước giờ luôn vụng về với loại dao ấy, em còn nhớ rõ một lần anh chặt suốt mười phút để cắt đôi quả dưa hấu, cuối cùng phải gọi em đến "cứu".

Vậy mà hôm nay, bàn tay ấy lại thạo đến mức xử lý con cá saba trong chưa đầy ba phút, lóc xương gọn gàng, thái mỏng từng lát gừng mà không một chút ngập ngừng. Em có thoáng ngỡ ngàng… nhưng rồi lại nghĩ có lẽ anh học trong lúc đi công tác.

Nhưng không.

Không phải Hasuichi.

Hasuichi của em… Là người ngại tiếp xúc quá gần. Là người từng đỏ mặt vì em vô tình thay đồ trước mặt. Là người khi ngồi cạnh em trong bồn tắm cũng vẫn chừa một khoảng cách đủ rộng để em thoải mái. Là người chỉ dám chạm nhẹ lên trán em, hay ôm từ phía sau và thủ thỉ từng lời nhỏ. Là người run rẩy mỗi lần hôn môi và chỉ dám đặt những nụ hôn ngắn, ngượng ngùng như sợ mình lỡ làm em khó chịu.

Nhưng đêm nay…

Kẻ đó đã chạm vào em.

Không chỉ là ôm. Mà còn là những cái vuốt ve lạ lẫm. Những nụ hôn bất ngờ lên gáy, cổ, má, những nơi mà Hasuichi sẽ không bao giờ chạm vào khi chưa được em đồng ý.

Thậm chí… kẻ đó còn dám thì thầm.

“Em đáng yêu quá… anh không kiềm được…”

Cơn choáng váng chực cuốn em sụp xuống sàn. Em chống tay vào mép giường, hơi thở gấp gáp, tim đập hỗn loạn như thể đang cố chạy trốn khỏi một thứ gì đó khủng khiếp vừa được phơi bày.

Em đã ngủ… cạnh một thứ không phải con người.

Em đã mở lòng, đã tựa vào lồng ngực, đã để yên cho một bản sao chiếm lấy cả thế giới bình yên của mình vì em tưởng đó là người em yêu.

Đầu óc em quay cuồng. Không khí như mất đi trọng lực.

Và ngay lúc này, nơi phía sau lưng em vẫn có Hasuichi thật đang đứng đó, hoang mang chờ đợi, mang theo vali trở về trong mưa, chẳng hề hay biết… ô ấm của anh vừa bị một thứ gì đó xâm nhập, cướp mất tình yêu, cướp mất bản thể.

Không một dấu vết. Chỉ là một căn phòng lạnh lẽo và một lời thì thầm câm lặng bên tai.

“Ngủ đi, bé cưng… chỉ là tin rác thôi…”

Em gào thét trong đầu.

Không phải anh.

Không bao giờ là anh.

--------

Ánh sáng mỏng manh của buổi sáng sớm len lỏi qua khe rèm, trải lên bề mặt ga giường một lớp mờ nhạt dịu dàng, như thể ngày mới đang cố dỗ dành lấy tâm trí em khỏi cơn mộng mị chưa kịp tan.

Một làn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hoa oải hương phảng phất từ chậu cây nhỏ đặt trên kệ bên cửa sổ. Gió khiến rèm khẽ lay, chớp mắt với ánh nắng và cũng chính là lúc em từ từ tỉnh giấc, hàng mi run rẩy chớp lấy ánh sáng đầu tiên của ngày hôm nay.

Mọi thứ xung quanh trông lạ lẫm.

Không phải màu xám nhạt của chăn trong căn phòng quen thuộc. Không phải ánh đèn ấm nơi đầu giường mà em thường bật mỗi khi đọc sách. Không phải mùi hương quen thuộc từ nến thơm Hasuichi hay chọn mỗi tối.

Em cau mày nhẹ, rồi đảo mắt nhìn quanh, trong đầu vẫn chưa kịp kết nối mọi thứ lại thành một dòng ký ức mạch lạc. Tường trắng. Trần nhà cao. Bức màn xanh lam bạc màu. Mùi thuốc sát trùng phảng phất đâu đây. Tiếng rè rè của máy điều hòa. Tiếng bút bi xoẹt nhẹ trên giấy vọng từ đâu đó phía hành lang.

Một không gian hoàn toàn xa lạ. Nhưng lại mang nét gì đó… yên tĩnh đến kỳ lạ.

Và rồi khuôn mặt ấy hiện ra.

Gần đến mức em có thể cảm nhận rõ hơi thở anh chạm vào trán mình. Ánh mắt hổ phách quen thuộc ánh lên vẻ lo lắng đến độ khiến tim em khẽ run lên. Hasuichi đang ngồi cạnh giường, cả người nghiêng về phía em, hai tay đặt trên thành giường siết chặt, như sợ rằng nếu lơi lỏng một chút thôi, em sẽ lại biến mất khỏi tầm tay anh.

“Em tỉnh rồi...”

Anh khẽ thì thầm, như sợ lớn tiếng quá sẽ làm em tổn thương. Câu nói vừa dứt, anh đã vội với tay lấy khăn ấm đặt trong tô nước bên cạnh, nhẹ nhàng lau trán cho em. Hành động quen thuộc, chậm rãi và cẩn trọng đến lạ thường.

“Em ngất xỉu tối qua.”

Hasuichi tiếp lời, giọng anh thấp, trầm ấm, mang theo chút gấp gáp lo âu.

“Anh lay mãi mà em không tỉnh, nên anh vội đưa em đến bệnh viện.”

Em im lặng, vẫn nhìn anh, ánh mắt hơi ngơ ngác.

“Bác sĩ nói em bị rối loạn hô hấp do hoảng loạn nặng, tim đập nhanh bất thường, lại còn lên cơn sốt cao.”

Anh khựng lại một chút, rồi đưa tay nắm lấy tay em, đôi tay vẫn còn hơi run nhẹ.

“May là đưa đến kịp...”

Gió buổi sáng ngoài kia vẫn còn lành lạnh, lướt qua khe cửa tạo nên những đợt xào xạc mơ hồ. Trong khoảnh khắc đó, em mới nhận ra cơ thể mình quả thật đang nặng nề hơn thường lệ. Hai thái dương nhức nhối. Cổ họng khô rát và toàn thân vẫn còn rịn chút mồ hôi lạnh.

Em bị sốt thật sao?

Vậy… tất cả những gì đã xảy ra... là mơ ư?

Em cố gắng ngồi dậy, nhưng Hasuichi đã nhanh tay đỡ lấy lưng em, cẩn thận kê thêm gối đằng sau, rồi nhẹ giọng.

“Đừng cố quá. Em vẫn còn mệt lắm.”

Bàn tay anh vẫn không rời tay em, ngón cái nhẹ nhàng vuốt lên mu bàn tay em, như một cách để trấn an.

Em mấp máy môi. Cổ họng nghèn nghẹn.

“Tối qua... em... em đã thấy cái gì đó...”

Hasuichi lặng người, nhưng vẫn giữ nụ cười dịu dàng.

“Là ác mộng thôi.”

Anh nói, cố dùng giọng điệu vỗ về nhất.

“Chắc do em nghe nhiều tin tức tiêu cực về song trùng, lại mệt mỏi suốt cả tuần. Đừng để tâm nữa.”

Là ác mộng... thật sao?

Em gật nhẹ đầu. Một phần nào đó muốn tin như thế. Một phần nào đó... hy vọng như thế. Cảm giác đó quá thật. Cảm xúc đó quá thật. Nỗi sợ đó… đâu phải chỉ là ảo giác?

Nhưng Hasuichi vẫn đang ở đây. Ngồi bên cạnh em. Vậy... rốt cuộc là thật? Hay mơ?

Em thở ra một hơi dài, rồi tựa đầu lên vai Hasuichi.

Bên ngoài kia, ánh sáng ngày mới đang dần rọi xuống vỉa hè ướt đẫm mưa đêm. Tiếng xe cộ bắt đầu rì rào phía xa. Thành phố dần tỉnh giấc.

Chỉ là một giấc mơ.

Chỉ là em bị sốt.

Chỉ là em sợ quá... nên tưởng tượng.

Phải vậy không?

--------

Trên mái đầu em, bàn tay của Hasuichi vẫn đều đặn vuốt nhẹ, chậm rãi như một điệp khúc ru em vào giấc ngủ yên bình sau cơn mê đầy sóng gió. Dưới ánh sáng vàng ấm nhạt nhòa nơi góc tường bệnh phòng, dáng em dựa vào ngực anh như muốn rút cạn những mảnh tàn dư sợ hãi còn sót lại từ giấc mộng kinh hoàng đêm qua.

Đôi mắt em khép hờ, hơi thở đã ổn định hơn, từng làn nhịp nhàng len qua kẽ môi.

Vậy là em không nhớ.

Hoặc đúng hơn, em đã chọn tin vào câu trả lời đơn giản nhất rằng tất cả chỉ là cơn sốt và ác mộng.

Hasuichi khẽ cúi đầu, vầng trán anh chạm nhẹ lên đỉnh đầu em. Hơi thở nặng nề chôn kín trong cổ họng. Anh mím môi, mắt khẽ khép lại như muốn giam kín một bí mật vào tận đáy tâm trí, nơi mà ngay cả em — người anh yêu hơn chính bản thân mình cũng sẽ không bao giờ được chạm đến.

Có những điều... thà để chúng vĩnh viễn bị lãng quên. Vì nếu em biết... chắc chắn sẽ là vực thẳm. Một cú ngã không thể cứu vãn.

Chỉ vài giờ trước đó thôi, khi em đột nhiên ngã quỵ giữa căn phòng lạnh ngắt, toàn thân run lên từng cơn như bị nhấn chìm trong thứ gì đó vô hình, Hasuichi đã ôm lấy em ngay lập tức. Hai tay anh run rẩy ghì chặt lấy thân thể mềm nhũn, miệng không ngừng gọi tên em trong hoảng loạn, từng tiếng run lên như bị xé ra bởi lưỡi dao lạnh.

Và rồi trong một thoáng siết chặt mắt anh chạm đến thứ nằm ngay sau vai em. Dấu chân trần dính đầy bùn loang lổ nước mưa lạnh.

Chúng dẫn đến… phía sau cánh cửa phòng ngủ.

Cùng lúc ấy khi Hasuichi hoảng hốt gọi cấp cứu, tay không ngừng siết chặt lấy điện thoại, cố giữ em trong lòng... âm thanh ấy vang lên. Rất khẽ.

“Tít.”

Tiếng cửa điện tử đóng lại mượt mà. Gọn gàng. Không phải tiếng ai đó vào.

Mà là ai đó rời đi.

Hasuichi đứng chết lặng trong thoáng chốc.

Trái tim anh gần như ngừng đập khi tưởng tượng ra viễn cảnh điên rồ nhất rằng em đã không chỉ mơ về nó. Mà em đã ngủ cùng nó.

Chính “nó” là kẻ đã nằm kế em, là kẻ đã vuốt tóc em, hôn lên gáy em.

Chính “nó” là kẻ đã tắt điện thoại, bảo em đừng để ý tin nhắn.

Chính “nó” là kẻ đụng vào em, gọi em là bé cưng, đúng theo cách anh vẫn gọi…

Không.

Không thể để em biết.

Không thể để ánh mắt em nhìn anh mãi mãi đong đầy hoài nghi. Không thể để nỗi sợ đó ngập tràn những ngày sau này của em, khi mỗi tiếng cửa mở, mỗi giấc ngủ giữa đêm đều trở thành cơn ác mộng mới. Anh không muốn mất em vào hố sâu vô hình đó.

Dù là giấu em. Dù là giữ kín mãi mãi. Anh cũng sẵn sàng.

Hasuichi vùi mặt vào vai em, vòng tay siết chặt hơn, như sợ chỉ một khẽ buông lơi, cái thứ kia sẽ quay lại, sẽ kéo em ra khỏi vòng tay anh như bóng đêm nuốt trọn ánh sáng.

Trong lòng anh giờ chỉ còn một lời nguyện thầm kín, gửi vào sâu thẳm linh hồn, vào những vì tinh tú mịt mờ ngoài kia.

“Xin người… xin thứ đó… đừng quay lại.”

Xin hãy để em an toàn. Dù chỉ là một đêm.
Dù chỉ là một chút.

Hasuichi chôn vùi gương mặt ướt đẫm mồ hôi lạnh của mình vào cổ em.

Một bí mật nặng trĩu và một tình yêu không thể nói bằng lời.

Dẫu anh sẽ bảo vệ em bằng mọi giá nhưng nếu nó quay lại…

Lần sau… anh sẽ không để em một mình nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro