
Aiden x Reader: Nàng thơ
Thể loại: Artist x Muse AU, Buồn, Open Ending
--------
His muse
--------
Ngày xưa, thật xưa đến nỗi chẳng còn ai nhớ rõ mốc thời gian, chỉ biết đó là một mùa hè vàng ươm ánh nắng, khi những cơn gió đồng quê vẫn còn ngát hương hoa dại, còn lũ trẻ con thì hay nhảy chân sáo trên những con đường đất đỏ trải dài đến tận chân trời.
Khi ấy, có một chàng họa sĩ trẻ tuổi, tên là Aiden Darwin Adams, đang trong chuyến hành trình lang bạt khắp các miền đất chỉ để theo đuổi hai điều duy nhất trong đời: hội họa... và sự tự do.
Chàng vốn sinh ra trong một gia tộc quyền quý bậc nhất xứ Tây. Cha mẹ là những học giả lỗi lạc, trí tuệ uyên bác, từng xuất hiện không ít lần trong các buổi diễn thuyết quốc tế.
Dẫu vậy, khi cậu con trai duy nhất của họ quyết định buông bỏ hết sự nghiệp được vẽ sẵn, để theo đuổi ánh nắng lung linh trên mặt hồ buổi sớm và làn màu nước loang loáng đầu cọ, họ đã chỉ lặng lẽ gật đầu, rồi mỉm cười.
"Miễn là con thấy vui và hạnh phúc thì bọn ta ủng hộ."
Từ đó, chàng hoạ sĩ trẻ bắt đầu cuộc đời phiêu bạt, mang theo chiếc vali da cũ kỹ, một giá vẽ bằng gỗ sồi mòn theo năm tháng, cùng vài cây cọ mà chính tay mẹ chàng đã tặng.
Khắp nơi Aiden đi qua đều để lại dấu ấn chính là những bức tranh sặc sỡ sắc màu, tràn đầy chuyển động và cảm xúc. Có người bảo chàng là "ánh nắng của vùng đất ấy," cũng có người đùa vui rằng.
"Gã họa sĩ ấy vẽ được cả âm thanh."
Ấy vậy mà, trong suốt những năm rong ruổi ấy, Aiden vẫn thiếu một điều. Một nàng thơ.
Không phải vì thiếu cảm hứng, mà là vì chưa gặp được "ai đó" đủ để khiến trái tim chàng đập lệch nhịp.
Và rồi... làng quê ấy xuất hiện.
Nó chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một vùng đồng bằng lặng lẽ bên sườn núi, nơi mỗi buổi sáng đều tràn đầy tiếng gà gáy, và chiều đến thì rộn rã tiếng trẻ gọi nhau về ăn cơm. Nơi mà mùa hè đẫm hương lá ngô và mùa đông thì co ro bên bếp củi, nơi con người chẳng cần khóa cửa cũng chẳng cần nói lời khách sáo. Nhưng chính sự bình dị ấy đã kéo Aiden về.
Chàng thuê một căn nhà gỗ nhỏ nằm gần rặng mận đang vào mùa trổ hoa, bên cạnh là con suối róc rách chạy dọc theo sườn đồi. Mỗi ngày đều là một bức tranh đang sống động dần lên.
Và... Nàng - cô gái nhỏ với ánh mắt vừa trong, vừa buồn, vừa rực rỡ như ánh nắng cuối ngày xuất hiện trong khung hình ấy.
Có thể nàng chỉ đang hái hoa bên rìa đồi, hoặc mang giỏ bánh đi ngang qua lối mòn. Có thể nàng chỉ đứng dưới giàn hoa giấy trong sân nhà ngoại, hay đơn giản là cột tóc lại khi gió thổi mạnh. Nhưng chính những khoảnh khắc tưởng chừng như nhỏ bé đó lại khiến trái tim của Aiden - kẻ từng bước qua bao vùng đất và ngắm nhìn hàng ngàn vẻ đẹp chợt lặng đi.
"Là nàng..."
Từ khoảnh khắc đó, nàng thơ trong tranh của Aiden không còn là một hình mẫu lý tưởng do trí tưởng tượng tô vẽ. Nàng là người thật, là nốt nhạc nhẹ tênh vang lên giữa bức tranh đầy sắc nắng. Nàng trở thành nhân vật chính trong mọi phác thảo.
Khi nàng cười, chàng vẽ đường nét uốn lượn như tia nắng chảy tràn qua làn tóc.
Khi nàng trầm ngâm, chàng tô gam màu xám dịu như sương sớm đậu trên mí mắt.
Chàng thường đến gần nàng bằng cách tự nhiên nhất để làm quen, hỏi chuyện, mua bánh của bà ngoại nàng rồi giả vờ hỏi công thức để được thấy nụ cười của nàng thêm một lần nữa.
Mỗi lần như vậy, chàng lại ngồi xuống, vẽ nàng, không phải với tư cách của một họa sĩ, mà là một chàng trai đang phải lòng.
Ngày qua ngày, nangd đã trở thành lý do để Aiden dừng lại nơi đây. Không phải vì vùng quê này đẹp hơn những nơi chàng từng đi qua, mà vì nơi đây... có nàng.
Một buổi tối nọ, khi cả làng đã chìm vào giấc ngủ, Aiden ngồi bên ánh đèn dầu trong căn phòng gỗ nhỏ, đặt cây cọ xuống sau khi vẽ xong bức tranh thứ mười lăm có bóng hình nàng.
Chàng khẽ mỉm cười. Một nụ cười không chói lọi như mặt trời nữa, mà dịu dàng như vầng trăng non treo trước hiên nhà.
--------
Tình yêu đôi khi chẳng cần tiếng gọi, chẳng cần ngôn từ hoa mỹ nào để lý giải. Nó cứ thế lặng lẽ nảy mầm giữa những cái nhìn không lời, giữa một buổi chiều vàng nghiêng nghiêng trên mái nhà nhỏ, giữa những cái chạm tay tưởng chừng như vô tình nhưng lại mang theo bao tầng cảm xúc chưa thể cất thành lời.
Với Aiden, yêu không phải là một quyết định.
Yêu... chỉ là khoảnh khắc chàng nhận ra rằng, mọi bức tranh vẽ ra sau khi gặp em đều sáng hơn, đều sống động hơn. Dường như từng sợi màu đều được điều khiển bởi nhịp đập con tim.
Từ lâu, chàng hoạ sĩ lang bạt ấy đã yêu nàng một cách lặng thầm, dịu dàng, và trọn vẹn như thể mùa xuân cứ ở mãi trong lòng ngực chàng.
Nàng đâu hay biết rằng, mỗi lần nàng đến đưa bánh, chàng đều giấu nhẹm đi ánh mắt si mê đang dõi theo từng cử động nhỏ của nàng.
Chàng cười - nụ cười vẫn rực rỡ nhưng là để giấu đi trái tim đang run rẩy phía sau.
Mỗi lần nàng vô tình ngồi cạnh, chàng phải kìm lắm mới không giơ tay chạm vào mái tóc nàng. Mỗi lần nàng gọi tên chàng bằng chất giọng dịu dàng như cơn gió ban mai, Aiden phải cắn nhẹ môi để giữ mình không gọi nàng bằng một cái tên thân mật hơn.
Chàng vẽ nàng trong lúc nàng đang ngủ gục bên đống sách, vẽ nàng khi nàng đang cột tóc hờ hững dưới nắng sớm, vẽ nàng khi nàng giận dỗi vì bị chọc quê và vẽ cả nàng khi nàng lặng lẽ nhìn mưa ngoài hiên.
Mỗi bức tranh là một bản tình ca không lời, là một lời yêu chưa dám ngỏ.
Và rồi, ngày ấy cũng đến.
Một ngày nắng đẹp.
Bầu trời như được nhuộm bởi màu xanh nguyên chất từ hộp màu cũ của Aiden, với những áng mây lười biếng thả trôi trên cao, như thể vũ trụ cũng đang nín thở chờ khoảnh khắc này xảy đến.
Người trong làng tổ chức một phiên chợ nhỏ ngay quảng trường trung tâm. Mọi người tụ tập, kẻ bán người mua, những đứa trẻ chạy nhảy tung tăng quanh những dây cờ đầy sắc màu bay phấp phới trong gió. Âm thanh rộn ràng của cuộc sống thôn quê dường như càng làm nổi bật thêm khoảnh khắc yên lặng đang đọng lại trong lòng Aiden.
Chàng đứng đó, tay siết chặt bức tranh được cuộn cẩn thận bằng dải ruy băng cùng màu với mắt nàng.
Và nàng xuất hiện như mọi khi, bình dị và tỏa sáng theo cách rất riêng. Một chiếc váy trắng vương chút bụi phấn hoa, mái tóc thắt bím gọn gàng, đôi mắt lấp lánh như phản chiếu bầu trời tháng Bảy.
Aiden bước lại gần, lòng bàn tay ươn ướt mồ hôi.
"Nàng... lại gần đây một chút được không?"
Giọng chàng khẽ run, điều hiếm hoi trong suốt cuộc đời rong ruổi của một chàng trai từng đối mặt với bao nhiêu ánh mắt thán phục.
Nàng ngạc nhiên nhìn chàng, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng vẫn gật đầu bước lại.
Khi cả hai đứng dưới giàn hoa giấy tím đang rũ bóng xuống, Aiden chậm rãi mở bức tranh.
Đó là nàng - được vẽ bằng tất cả tình cảm chân thành, bằng từng đường nét mềm mại nhất, sống động nhất, lộng lẫy mà không cần tô vẽ quá mức. Nàng như hoà làm một với thiên nhiên, như thể bức tranh ấy không được vẽ bằng màu nước, mà bằng chính nỗi nhớ và khát vọng của Aiden.
Chàng nhìn nàng, mắt rưng rưng.
"Ta không giỏi nói mấy lời hoa mỹ."
Aiden bắt đầu, môi hơi run vì xúc động.
"Nhưng nàng có biết không... trong suốt những năm ta đi qua bao miền đất, chưa từng có ai khiến ta dừng lại. Cho đến khi ta gặp nàng."
Nàng không nói gì, chỉ nhìn chàng. Đôi má chàng bắt đầu đỏ lên, tim đập loạn nhịp.
"Nàng là màu sắc đẹp nhất trong cuộc đời ta. Là nàng thơ mà anh không chỉ muốn vẽ mãi... mà còn muốn giữ bên cạnh, mỗi ngày."
Dường như vũ trụ cũng ngưng lại trong khoảnh khắc ấy.
Tiếng xôn xao từ khu chợ nhỏ dường như cũng lắng xuống, như thể mọi người đều đã dừng lại để dõi theo hai kẻ ngốc đang bối rối giữa yêu thương.
Một cụ già huýt sáo. Một ai đó cười khẽ. Rồi tiếng vỗ tay vang lên như tràng pháo tay sau một vở kịch kết thúc bằng màn tỏ tình viên mãn.
Người người vỗ tay cổ vũ, hoa giấy theo gió rơi nhẹ như mưa hoa.
Nàng nhìn Aiden - chàng trai của những bức tranh.
Nàng khẽ gật đầu. Nhẹ thôi. Nhưng đối với Aiden, đó là cú gật đầu đẹp nhất trên đời.
Chàng bật cười, nụ cười lần này không để che giấu gì nữa, mà là cười thật lòng, nhẹ nhõm, ấm áp, vỡ oà như ánh sáng đầu ngày.
Chàng kéo nàng vào lòng, siết thật chặt.
"Từ giờ, nàng là nàng thơ của riêng ta."
Và tình yêu... là thế đấy.
Không cần hoa hồng rải khắp sàn, không cần nhà hàng lộng lẫy hay nhẫn kim cương to bằng đầu ngón tay. Chỉ cần một ánh nhìn, một lời nói chân thành và một trái tim đủ dũng cảm để yêu, thế là đủ.
--------
Và thế là từ khoảnh khắc nàng gật đầu nhẹ như chiếc lá rơi giữa tiết trời thu dịu, nhưng lại đủ sức làm nghiêng lệch cả con tim một chàng hoạ sĩ.
Cuộc sống của Aiden Darwin Adams đã rẽ sang một lối đi khác. Một lối đi yên ả, không hào nhoáng như những triển lãm lớn nơi đô thành, không vội vàng như những con phố náo nhiệt mà chàng từng đặt chân, nhưng lại là nơi khiến chàng cam tâm tình nguyện dừng lại.
Chàng không rời đi nữa.
Aiden đã chọn ở lại tại mảnh đất bình dị mà bầu trời luôn mang màu xanh ngọc nhẹ nhàng, nơi mỗi sáng thức dậy có tiếng chim kêu len lỏi qua song cửa và mỗi chiều về, gió lại khẽ đu đưa những chùm hoa giấy trước hiên nhà.
Và hơn hết, đây là nơi có nàng - cảm hứng duy nhất, nguồn ánh sáng tinh khôi mà chàng muốn vẽ đến hết phần đời còn lại.
Từ ngày ấy, căn nhà gỗ nhỏ bên sườn đồi không còn là nơi trú chân của một kẻ lữ hành. Nó đã trở thành một tổ ấm, nơi có nàng treo những giỏ hoa khô trước cửa sổ, có Aiden cặm cụi bên giá vẽ mỗi khi trời râm mây, nơi tiếng cười khúc khích vang lên từ căn bếp khi chàng lén lút ăn vụng miếng bánh nàng vừa mới nướng.
Thời ấy làm gì có máy ảnh.
Không có những khung hình kỹ thuật số để ghi lại từng khoảnh khắc đời thường, không có video hay mạng xã hội để chia sẻ mỗi lần nắm tay nhau đi chợ phiên, hay những lần nàng đứng dưới mưa, áo váy dính sát vào người còn Aiden thì chạy đến che đầu nàng bằng chính tấm vải bố dùng để phủ tranh.
Thứ duy nhất lưu giữ được ký ức... là hội họa.
Aiden đã vẽ, như thể từng giây phút bên nàng đều quá đỗi quý giá và chàng không thể để chúng bị rơi vào quên lãng.
Mỗi bức tranh là một lát cắt của yêu thương, một tấm gương phản chiếu tình cảm không thể đong đếm.
Và những bức tranh ấy cùng những bức thư dài đã được gửi đi, từng chiếc một, về với quê nhà nơi cha mẹ Aiden vẫn đang sống trong căn biệt thự trầm mặc phủ kín dây thường xuân. Địa chỉ không đổi, chỉ có nét chữ ngày một dịu dàng, sâu sắc hơn qua từng bức thư, từng dòng mực.
--------
"Cha mẹ kính yêu,
Con biết có lẽ điều này khiến cha mẹ bất ngờ, nhưng con đã tìm thấy một người con muốn cùng đi hết đời.
Người ấy không phải là quý tộc, không có học hàm học vị, nhưng mang trong mình vẻ đẹp của tự nhiên, của những buổi sáng đầy nắng và những chiều hoàng hôn tím nhạt.
Con gửi kèm một bức tranh nàng ấy đang nằm đọc sách trong vườn, ánh nắng rọi qua mái tóc mềm như rơm lúa chín. Nếu được gặp, con tin rằng cha mẹ sẽ hiểu vì sao con yêu nàng ấy đến vậy."
--------
Những bức thư được viết bằng tình yêu, không một dòng nào bị bôi xóa. Còn những bức tranh đi kèm dù là phác họa đơn sơ hay tranh sơn dầu cầu kỳ đều khiến người xem cảm nhận rõ ràng một điều: chàng hoạ sĩ ấy đang hạnh phúc.
Người làng bắt đầu quen với hình ảnh Aiden ngồi trước hiên, nàng ngồi trong lòng chàng, còn chàng thì một tay cầm bảng màu, tay kia vòng ôm eo nàng.
Đôi khi, trẻ con chạy ngang sẽ reo lên.
"Chàng họa sĩ lại vẽ cô gái của mình kìa!"
Và người lớn thì chỉ mỉm cười, lắc đầu trong vẻ trìu mến.
Tin tức về việc Aiden "phải lòng" một cô gái nơi làng quê nhanh chóng lan ra. Người trong làng thì thương quý, những người từ nơi khác đến thì trầm trồ nhưng Aiden không quan tâm.
Chàng chỉ bận rộn với những điều giản dị: sáng thức dậy có nàng bên cạnh, trưa cùng nàng đi mua bánh mì và nắm tay nhau dạo quanh khu chợ nhỏ, tối ngồi nghe nàng kể chuyện trong tiếng côn trùng rì rầm.
Tình yêu... vốn là thế đấy.
Không ồn ào, không ngạo nghễ, chỉ đơn giản là mỗi lần nhắm mắt lại, Aiden biết có một người luôn hiện hữu trong từng nhịp thở của chàng.
Không lâu sau chàng cũng tiến tới hôn nhân với nàng thơ mà chàng yêu nhất, cùng ở chung dưới mái nhà, cùng nhau xây dựng tổ ấm mà chàng hằng ao ước.
Một điểm dừng chân, một bến đỗ.
--------
Vào một ngày trời u ám của cuối thu, khi mây xám giăng lối như tấm màn mỏng phủ trùm lên cả vùng quê yên bình, chàng hoạ sĩ trẻ năm nào giờ đã là một người chồng, một người đàn ông với đôi tay từng nhuốm đầy màu vẽ... chợt dừng bút.
Không phải vì hết cảm hứng, cũng chẳng phải vì bận bịu điều gì cụ thể. Mà chỉ là... có đôi lúc, trái tim nghệ sĩ trong Aiden dường như cần một khoảng lặng.
Những ngày qua, giá vẽ vẫn nằm im lìm nơi góc phòng bên cửa sổ, nơi ánh sáng xám bạc lặng lẽ rọi qua những tấm rèm buông nửa vời. Hộp màu khô lại, cọ vẽ cũng được nàng gói gọn trong khăn vải để tránh bụi.
Tất cả như đang ngủ yên.
Và lạ thay, chàng cũng chẳng sốt ruột hay băn khoăn. Bởi lẽ, điều khiến tim chàng rung động lúc này... không nằm trên tấm toan trắng nữa, mà là trong từng hơi thở phập phồng của nàng, người đang lặng lẽ cất giữ một sinh linh nhỏ bé - kết tinh của hai người.
Nàng vẫn vậy, vẫn là cô gái dịu dàng năm nào, nay đã là vợ của Aiden, là người duy nhất khiến chàng sẵn sàng buông bỏ cả thế giới ngoài kia chỉ để về nhà sớm một chút.
Nhưng cũng trong những ngày tĩnh lặng ấy, chàng nhận ra một điều khác. Nụ cười của nàng vẫn là nụ cười từng khiến chàng phải lòng từ ánh nhìn đầu tiên giờ đây ẩn chứa chút gì đó khác lạ.
Một nét mỏi mệt rất nhẹ, như vệt sương mỏng giăng nơi khoé mắt, như hơi thở dài bị ém lại sau lớp áo len mùa thu.
Có lẽ... là do em đang mang thai.
Một điều tưởng như rất đỗi bình thường trong đời người, nhưng với Aiden, nó là phép màu. Một điều kì diệu khiến chàng cảm thấy nhỏ bé trước cuộc sống. Và hơn ai hết, chàng hiểu, để giữ gìn một mầm sống trong người không phải là điều dễ dàng.
Buổi chiều hôm đó, khi gió lùa về se sắt, mang theo hương đất ẩm sau cơn mưa đêm trước, Aiden trở về nhà sau một chuyến đi ngắn ra chợ làng.
Cánh cửa mở ra, và nàng đang đứng bên bếp, cẩn thận khuấy ấm nồi canh bí đỏ. Ánh lửa vàng cam hắt lên gò má nàng, tạo nên một thứ ánh sáng dịu dàng khiến tim cậu như muốn tan chảy.
Aiden không nói gì. Chàng chỉ tiến lại gần, nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy nàng.
Bàn tay to ấm áp của chàng đặt lên bụng nàng - nơi có một sinh linh đang lớn lên từng ngày, từng giờ.
"Nàng lại cười như thể không có gì."
Aiden thì thầm, giọng thấp và mềm như cơn mưa phùn ngoài hiên.
"Nhưng ta thấy... nàng mệt."
Nàng khẽ nghiêng đầu, tựa nhẹ vào vai chàng. Ánh mắt nàng không giấu nổi quầng thâm nhẹ hiện nơi mi dưới.
"Ừm... chỉ là chút mệt mỏi thường thôi mà. Em không sao đâu."
Nhưng Aiden biết. Biết rất rõ. Nàng đang cố gắng vì cả hai người.
Vì đứa bé.
Vì tổ ấm này.
Và thế là chàng chỉ ôm chặt hơn, như muốn gói trọn nàng trong tất cả yêu thương mà chàng có thể dành tặng.
"Ta không cần vẽ gì nữa... vì nàng là cả bức tranh lớn nhất của đời ta rồi."
Chàng nói khẽ bên tai, trong lúc bàn tay vẫn xoa đều từng nhịp lên bụng nàng, như muốn chào đón người thứ ba đang hiện hữu trong cuộc đời họ.
Căn phòng lúc ấy không có tiếng nhạc, cũng không có ánh sáng rực rỡ, chỉ có tiếng gió thổi nhè nhẹ qua ô cửa và tiếng tim đập của hai con người đang san sẻ một tình yêu giản dị mà sâu sắc.
--------
Từ ngày Aiden dừng vẽ, không chỉ căn nhà nhỏ bên sườn đồi trở nên yên ắng hơn, mà dường như cả vùng quê cũng mang theo một lớp bụi mờ của điều gì đó không tên.
Không ai nói ra thành lời.
Chỉ có những ánh mắt lướt qua nhau, chạm vào nhau, rồi vụt quay đi như thể vô tình.
Người ta nhận ra sự thay đổi.
Bởi trước kia, không ngày nào đi ngang con đường dốc dẫn lên căn nhà gỗ mà không thấy chàng hoạ sĩ trẻ ngồi trước hiên, ánh nắng rọi lên vai áo lấm tấm màu vẽ, bên cạnh là giá toan luôn phấp phới trong gió.
Tranh mới mỗi tuần, màu sắc sống động như chính sự hiện diện của chàng - người được ví là "ánh sáng của vùng đất này."
Nhưng giờ đây, giá vẽ phủ lớp bụi mỏng. Mấy con mèo con từng vờn quanh chân chàng khi chàng ngồi trầm ngâm bên bảng màu, nay lại nằm cuộn tròn bên gốc cây, như cũng biết rằng mùa hội họa ấy đã tạm ngừng.
Một vài người bắt đầu hỏi han.
Lúc ở chợ phiên, có người nhẹ nhàng cất tiếng, nửa như tò mò, nửa như thương cảm.
"Cậu Aiden dạo này không còn vẽ nữa hả?"
Aiden chỉ cười. Nụ cười vẫn dịu dàng như thường lệ, nhưng mang theo đôi phần ngại ngùng.
"Ờm... tôi đang chăm vợ. Nàng ấy đang mang thai nên chắc sẽ ngưng một thời gian."
Câu trả lời tưởng chừng như đủ giản dị, đủ đầy. Nhưng sao... phản ứng lại không như Aiden nghĩ.
Người đối diện khẽ mím môi, ánh mắt lấp lánh một tia gì đó... lạ lùng.
Không phải giận dữ, không phải ngưỡng mộ, cũng chẳng phải khó chịu.
Mà là một thoáng... hụt hẫng. Một chút tiếc nuối. Hay là... thương tiếc?
Aiden chớp mắt. Chàng không hỏi, cũng không đáp lại. Chỉ lặng thinh. Nhưng trong lòng... bỗng trào dâng cảm giác khó diễn tả.
Lạ quá.
Vì sao họ lại nhìn chàng như thế?
Những ngày sau đó trôi đi trong sự yên bình thường nhật, một yên bình mà Aiden vô cùng trân trọng.
Buổi sáng, chàng giúp nàng dọn dẹp sân trước những tán lá rụng đầy góc vườn như lời nhắc nhở rằng mùa đông đang nhích dần đến. Đa phần việc nặng chàng đều làm hết, còn nàng thì mặc chiếc áo khoác len dày, ngồi trên chiếc ghế gỗ đặt dưới giàn hoa giấy lặng lẽ đan một chiếc chăn nhỏ bằng len trắng, dành cho đứa bé đang lớn dần trong bụng.
Ngón tay nàng đan xen qua từng vòng len, chậm rãi và cẩn thận, như thể mỗi mũi kim đều chứa đựng lời chúc bình yên cho sinh linh bé bỏng. Aiden thường dừng tay mỗi lần nhìn nàng, tim mềm ra như đất sau mưa.
Thế giới của chàng giờ đây là nàng. Là mái hiên này. Là tiếng đan len đều đều. Là hương trà gừng thoang thoảng từ bếp nhỏ.
Vậy mà... vẫn có điều gì đó chộn rộn len vào trong lòng.
Hôm đó, khi chàng đang gom những đám lá lại thành từng đống nhỏ, thì tiếng bước chân quen vang lên từ con hẻm đất phía trước.
Là bác Henry - hàng xóm gần nhất của chàng, vẫn hay mang sữa tươi và mứt quả sang chia.
"Chào cháu Aiden, bác có ít lê khô, vợ bác làm hôm qua. Mang qua biếu cháu."
Ông cười, gương mặt hiền hậu nhưng giọng nói có gì đó gượng gạo.
Aiden đón lấy, gật đầu cám ơn, rồi đưa tay chỉ vào nàng đang ngồi đan len.
"Mời bác vào uống trà với vợ tôi. Nàng ấy đang ngồi đó, bác vào cho vui."
Người đàn ông dừng lại một thoáng. Một thoáng rất khẽ, nhưng Aiden thấy rõ ánh mắt ấy. Vẫn là ánh nhìn lạ lùng như những người hôm trước. Như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi... ông lại cụp mắt, gật đầu chào rồi bước đến bên nàng.
Aiden đứng im, tay vẫn còn nắm chiếc chổi cũ, lặng lẽ nhìn theo dáng ông bước qua những viên đá lát sân.
Trong lòng chàng thoáng chốc xuất hiện một khoảng trống. Không phải vì ông Henry nói điều gì bất thường, mà bởi vì... ông không nói gì cả. Cả ánh mắt ấy nữa. Giống như họ đang giấu một điều gì đó. Như thể chanf đã bỏ lỡ một bức tranh quan trọng nào đó trong cuộc đời mình.
Chàng không muốn nghĩ nhiều. Không muốn lo lắng vào lúc này. Nhưng những ánh nhìn chồng chất ngày qua, những lưỡng lự và tia nhìn chớp nhoáng... đã bắt đầu gieo mầm một nỗi bất an mơ hồ trong lòng chàng hoạ sĩ.
Lạ quá... sao thế này?
--------
Dẫu đôi lần trái tim hoạ sĩ rung lên bởi thứ cảm giác bất an mơ hồ, Aiden vẫn cố gắng không để nó bám vào cuộc sống yên ả của mình.
Chàng tự nhủ: chỉ cần mỗi sáng thức dậy thấy nàng mỉm cười, thấy nàng ngồi bên giàn hoa giấy đan len cho đứa trẻ sắp chào đời, như thế là đủ rồi.
Thế nhưng, có những thứ không thể phớt lờ mãi.
Có đôi lần Aiden dắt nàng đi dạo quanh làng, một thói quen dễ chịu từ ngày cưới đến giờ.
Đó là những buổi chiều mát, khi nàng nép vào tay áo chàng để tránh gió, còn chàng thì thủ thỉ kể lại những bức tranh mình từng vẽ khi còn là thiếu niên. Họ từng rất yêu những khoảnh khắc như thế.
Nhưng lần này thì khác.
Lũ trẻ - những đứa trẻ từng ríu rít chạy theo mỗi khi thấy chàng, miệng líu lo đòi chàng vẽ mặt hề hay cõng trên vai đi dạo giờ đây đứng tụ lại ở góc tường, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn về phía hai người. Khi Aiden bước tới, chưa kịp lên tiếng thì chúng đã lấm lét quay đầu, ào ào chạy biến như đàn chim sẻ bị động.
Aiden dừng bước, nhìn theo. Bàn tay vẫn nắm tay nàng thật nhẹ, nhưng ánh mắt thì đọng lại một tầng trầm ngâm khó giấu.
"Chắc chúng bận gì thôi."
Nàng nói, như một lời xoa dịu, giọng dịu dàng đến mức khiến chàng muốn tin là thật.
Nhưng... những đứa trẻ ấy chưa từng như vậy.
Một sáng nọ, Aiden ra đón đồ giao hàng. Như mọi khi, người đưa hàng từ lò bánh và trại sữa trong làng mang đến túi vải chứa bánh mì tươi và vài chai sữa được đậy nút bấc.
Mọi lần, luôn có hai phần, một cho chàng, một cho nàng. Lượng thực phẩm được đặt theo thói quen ấy từ nhiều tháng nay.
Thế nhưng hôm nay...
Chiếc túi vải chỉ có một ổ bánh và một chai sữa nhỏ.
Aiden chau mày, tay đón lấy túi, ánh mắt nhẹ nhàng nhưng không giấu được thắc mắc.
"Xin lỗi... hình như thiếu phần thì phải? Tôi vẫn đặt cho hai người."
Người giao hàng - một người đàn ông lớn tuổi, đôi mắt đã nhăn lại theo năm tháng ngập ngừng trong một thoáng. Rồi ông thở ra nhẹ, nở nụ cười méo mó.
"Dạ... xin lỗi, nhưng dạo gần đây trại sữa bị ảnh hưởng bởi dịch cúm gia súc. Họ bảo sản lượng giảm mạnh, nên chỉ phân phối theo tiêu chuẩn một người dùng."
Aiden khựng lại.
Một người dùng?
Chàng biết rõ trong làng có đôi vợ chồng già không con cái, một mình nhưng vẫn được nhận phần sữa đủ đôi như thường. Còn giờ, khi chàng có gia đình, vợ đang mang thai, lại bị giảm xuống mức tối thiểu?
"À, tôi hiểu rồi."
Aiden chỉ nhẹ nhàng gật đầu, dù tim hơi thắt lại. Chàng không muốn gây ồn ào, càng không muốn vướng vào bất kỳ hiểu lầm hay lời qua tiếng lại nào. Chàng sẽ tự xoay sở.
Chàng vẫn mỉm cười, cảm ơn người giao hàng và cẩn thận mang túi vào bếp. Trước ánh mắt nàng, chàng chỉ nói khẽ.
"Hôm nay có chút trục trặc nhỏ... nên chỉ có một phần sữa thôi."
Nàng đang cắt nhỏ táo ra đĩa sứ, động tác hơi khựng lại một nhịp.
"Vậy chàng uống đi."
Nàng nói, không ngẩng đầu.
"Không. Nàng cần nó hơn. Vì đứa nhỏ."
Aiden cười, nụ cười rất đỗi dịu dàng, như nắng lọt qua khung cửa trong những ngày đầu xuân.
Rồi chàng rót sữa vào ly sứ trắng và đặt trước mặt nàng.
"Ta thì có thể uống trà gừng cũng được mà. Có sao đâu."
Nhưng chính khi chàng quay lưng đi để rửa thêm cái ly...
Chàng cảm nhận được.
Cảm nhận rất rõ một ánh nhìn lạ, không phải của em, mà là của người giao hàng vẫn chưa rời khỏi cổng, đứng lặng nhìn vào bên trong.
Một cái nhìn thoáng qua thôi. Nhưng Aiden đã bắt gặp.
Vẫn là ánh mắt ấy.
Không hẳn là thù địch. Cũng không hẳn là thương hại. Chỉ là... thứ gì đó khó lý giải, như một lời cảnh báo không phát ra tiếng, như một lời thì thầm nào đó đang lướt nhẹ trong gió.
Lạ thật... sao ai cũng nhìn chàng như thế?
--------
Lại một ngày trời u ám nữa, dường như tiết trời nơi vùng quê này cứ hay mang theo một tấm áo xám mỏng phủ khắp mọi nẻo đường, như thể không muốn để lộ ra màu sắc thật của thế giới. Gió nhẹ lùa qua tán cây trước sân, khiến những chiếc lá rụng lăn lóc dọc theo bậc thềm, va vào cửa gỗ khẽ kêu cọt kẹt.
Aiden đang lau sạch chiếc bình trà cũ thì một tiếng gõ cửa khẽ vang lên rất nhẹ, rất lịch sự, nhưng đủ khiến tim chàng khựng lại một nhịp. Không giống tiếng bước chân của người đưa sữa, cũng không phải giọng quen của bác Henry hay lũ trẻ hàng xóm.
Chàng bước ra, tay lau vội qua chiếc tạp dề vướng bụi, rồi mở cửa.
Và chàng sững người.
Đứng trước hiên nhà là... cha mẹ chàng.
Mái tóc của mẹ giờ đã ngả thêm vài sợi bạc, tay bà khẽ nắm lấy quai giỏ, còn ánh mắt vừa xúc động, vừa chứa đựng điều gì đó sâu hơn thế nhìn thẳng vào chàng mà chẳng thốt nên lời.
Cha chàng vẫn nghiêm nghị như thuở nào, bộ vest xám đã thấm chút bụi đường, gương mặt không giấu được vẻ mỏi mệt sau chuyến hành trình dài, nhưng ánh mắt ông vẫn tinh anh, sắc sảo, và đầy nội lực.
Aiden luống cuống một nhịp, rồi gần như bật thốt.
"Cha! Mẹ!... Sao hai người lại-"
"Địa chỉ con gửi trong thư. Mất nhiều thời gian để tìm, nhưng cuối cùng... cũng đến được rồi."
Giọng cha chàng trầm, vang lên sau lớp khói sương của thời gian.
Aiden không kịp hỏi gì thêm, chỉ vội vàng mời họ vào, dọn ghế, rót trà, mở cửa sổ cho thoáng, rối rít như một đứa trẻ vừa được đoàn tụ với gia đình sau bao năm xa cách.
Đã bao lâu rồi... chàng không gặp họ? Lần cuối cùng là khi chàng rời nhà, quyết định đi theo tiếng gọi của trái tim, rời bỏ lối sống sang trọng để rong ruổi làm một người hoạ sĩ. Cả lễ cưới của mình, Aiden cũng không thể mời họ tới vì đường xá xa xôi, không tiện thông tin. Mà cũng bởi... chàng lúc ấy đã quá đắm chìm trong tình yêu và cuộc sống mới đến mức lơ là mất thói quen viết thư.
Từ khi nàng mang thai, mọi thời gian, mọi tâm trí của chàng đều dồn hết cho nàng.
Và giờ, khi nhìn mẹ, mắt bà ngân ngấn lệ.
Aiden mới hiểu chàng đã vô tình khiến họ lo lắng đến nhường nào.
"Cha, mẹ... để con giới thiệu! Đây là vợ con!"
Aiden quay lại, đôi mắt ánh lên niềm vui.
"Con đã kể rất nhiều về nàng ấy trong thư rồi mà. Nàng ấy giỏi lắm, đang mang thai đứa cháu của cha mẹ đó!"
Chàng nhìn nàng với ánh mắt yêu thương, rồi nhẹ nhàng nắm tay nàng, kéo sát bên, nét mặt sáng rỡ như đứa trẻ vừa khoe món đồ chơi yêu thích nhất đời.
Thế nhưng...
Cha mẹ chàng không nói gì.
Không có nụ cười nào đáp lại. Không một lời chúc mừng. Cả hai chỉ đứng đó, mắt không nhìn nàng, cũng chẳng nhìn thẳng vào chàng mà là nhìn... xung quanh.
Nhìn căn nhà.
Nhìn mảnh vườn ẩm ướt.
Nhìn sự yên ắng bao trùm một nơi vốn từng được miêu tả rực rỡ trong hàng tá lá thư.
Ánh mắt mẹ chàng dần dần ngân lên nước. Nhưng bà không khóc vì xúc động. Không, không phải.
Aiden chợt cảm thấy như tim mình bị ai đó bóp nhẹ.
"Mẹ... mẹ sao vậy?"
Chàng ngập ngừng.
Bà không trả lời. Chỉ quay mặt đi, khẽ đưa tay lên chùi khóe mắt, vai run nhè nhẹ.
Cha chàng tiến một bước, ánh mắt như soi thấu chàng từ trong ra ngoài.
"Con trai..."
Ông mở lời, chậm rãi, cẩn trọng như thể từng câu từng chữ đều cần suy nghĩ.
"Con bị như vậy... bao lâu rồi?"
Căn phòng đột nhiên lặng như tờ.
Aiden sững sờ.
"Bị gì... là sao, cha?"
Giọng chàng khẽ run. Không phải vì sợ, mà vì không hiểu.
Ông nhìn chàng rất lâu.
Rất, rất lâu.
Mẹ chàng thì đã quay lại nhìn, đôi mắt đỏ hoe, và lần này bà không giấu nữa, nước mắt lăn dài trên má.
Bên ngoài, trời bắt đầu mưa, một cơn mưa lạnh buốt giữa mùa u ám. Những giọt mưa đầu tiên gõ nhẹ lên mái ngói như tiếng thì thầm.
Một tiếng gió lùa qua cửa sổ khẽ lay lay tấm rèm màu be nhạt.
Và trong lòng chàng họa sĩ... một bức tranh vô hình đang bắt đầu hiện lên.
Nhưng chưa có nét nào rõ ràng cả. Chỉ toàn màu xám.
Xám xịt.
Như bầu trời hôm nay.
"Aiden... con nhìn kĩ lại đi."
Giọng cha vang lên, trầm nhưng nặng nề, như tiếng sấm nổ xa giữa bầu trời tưởng chừng bình yên.
Chàng chớp mắt, hơi nghiêng đầu, rồi lặng lẽ nhìn quanh căn phòng, căn nhà gỗ nhỏ thân quen với những mảng màu nàng thích, tấm khăn nàng treo, chiếc ghế nàng thường ngồi đan len dưới giàn hoa giấy.
Chàng nhìn mọi thứ, rồi nhìn nàng.
Nàng đang ngồi đó, trên chiếc ghế mây sát cửa sổ, dáng người mảnh mai quấn trong chiếc khăn choàng, tay vẫn đan từng mũi len cho đứa con sắp ra đời. Gò má nàng hơi phớt hồng vì gió lạnh và khi ánh mắt chàng chạm vào, nàng ngẩng lên, nở một nụ cười dịu dàng như bao lần trước đó.
Nhưng sao... cha mẹ lại nhìn nàng bằng ánh mắt ấy?
Và rồi... mẹ chàng không thể chịu đựng thêm được nữa.
Bà run giọng, như thể từng lời sắp nói ra là một nhát cắt đâm ngược vào chính trái tim bà.
"Aiden... vợ con... con bé... mất rồi."
Không gian như đổ sập.
Từng chữ một như vỡ ra, tan vào không khí, rồi lập tức tràn ngập, siết lấy Aiden, ép nghẹt từng hơi thở.
"Người trong làng cũng nói cho cha mẹ nghe hết rồi."
"Mất từ cái ngày con bé sinh khó... đứa trẻ không còn, còn con bé thì..."
Aiden lùi một bước. Tim chàng đập loạn trong lồng ngực, miệng mấp máy, nhưng không thể thốt lên lời. Chàng nhìn mẹ, nhìn cha rồi quay ngoắt lại nhìn nàng.
"Không, không thể nào."
Chàng bật ra tiếng thì thầm.
"Nàng ấy ở đây mà... cha, mẹ, hai người đang nói cái gì vậy? Nàng ấy đang ngồi đó, nhìn con kìa. Nàng ấy đang cười..."
Chàng chỉ tay về phía nàng vẫn đang mỉm cười như thường, đôi tay khẽ cử động như đang đan tiếp hàng len dang dở. Nhưng...
Cha mẹ chàng không nhìn theo. Họ chỉ nhìn chàng.
Mắt đỏ hoe.
Ánh mắt trĩu nặng.
Lòng thương xót đến nghẹn ngào.
"Không ai ở đó, con trai à... chỗ con vừa chỉ... chỉ là khoảng trống."
Giọng cha chàng đứt quãng, từng từ như chìm trong một cơn mưa lạnh đang đổ xuống tận đáy linh hồn.
"Không ai... đã từng ở đó kể từ ngày con bé mất. Suốt 5 tháng nay, con sống một mình. Con đã không viết thư nào cả. Chúng ta phải lần theo địa chỉ cũ, hỏi người làng... mới biết con đang như vậy."
Aiden lắc đầu, từng cái một, đầu óc chàng quay cuồng như bị đập vào đá.
"Không... không đúng... Không phải như vậy..."
Chàng quay về phía nàng, nàng vẫn đang ngồi đó... phải không? Nàng vẫn còn... phải không?
"Nàng... nói gì đi..."
Chàng thì thầm.
"Cục cưng à, nói gì đi... nói với ta rằng nàng vẫn ở đây..."
Gió bên ngoài giật tung cánh cửa sổ, làm tấm rèm bay phất phơ. Chiếc khăn len rơi xuống đất. Chiếc ghế mây trống trơn.
Không một ai.
Chỉ có chàng quỳ bên một khoảng không, tay chàng siết chặt vào bóng hình đã mất.
Và căn phòng đột nhiên như rộng ra. Như trống vắng đến rợn người.
Gió thổi ùa vào, mang theo mùi đất ẩm, mùi rêu cũ, và cả mùi cánh hoa giấy đã mục nát rơi trên nền ướt.
Cha mẹ vẫn đứng đó nhìn chàng, như nhìn một đứa trẻ bị lạc trong chính thế giới mình tạo ra.
"Con... đã sống trong ảo ảnh suốt thời gian qua."
Mẹ chàng thì thào, giọng đứt quãng như tiếng ai nấc bên hiên nhà.
"Aiden... con cần tỉnh lại."
Nhưng làm sao Aiden có thể tin?
Làm sao một chàng trai đã vẽ hàng trăm bức tranh nàng thơ của đời mình, đã từng ôm nàng vào lòng mỗi sớm mai, từng nghe tiếng nàng cười, từng nhìn thấy đôi bàn tay nàng đan chiếc chăn nhỏ xíu cho đứa con chưa kịp chào đời.
Làm sao chàng có thể chấp nhận rằng... tất cả chỉ là giấc mơ?
Không. Làm sao chàng có thể tỉnh giấc, khi giấc mơ ấy là tất cả những gì chàng còn?
Chàng cười.
Một nụ cười run rẩy, yếu ớt, cay đắng đến tê lòng.
"Không đâu... nàng còn ở đây... nàng luôn ở đây với ta mà..."
Và bên tai chàng, như vang lên tiếng nàng thì thầm rất khẽ, rất êm như một làn gió nhẹ cuối thu.
"Chàng à... đừng khóc... em chưa từng rời xa chàng đâu."
Nhìn chàng điên loạn như vậy, trong mắt người ngoài có thể là khủng hoảng, là rối loạn, là bệnh tâm thần nhưng với bậc làm cha làm mẹ, thì đó chỉ là nỗi đau không thể nào cứu vãn của một đứa con trai từng là ánh nắng, từng là hy vọng, nay lại ngã quỵ giữa tro tàn chính mình đốt nên.
Ai lại nỡ.
Ai lại nỡ nhìn con mình như thế.
Mất vợ, mất cả con với bất kỳ ai, đó đã là điều đau đớn tận cùng. Nhưng với Aiden, người đã đặt trọn sinh mệnh vào những gam màu, vào mái hiên, vào mùi tóc nàng, vào từng tiếng cười khe khẽ bên tách trà.
Cái mất mát ấy chẳng khác gì bị rút ruột, bị tước đoạt cả thế giới nội tâm.
Và giờ đây, khi bị xé ra khỏi giấc mơ bằng thứ gọi là "sự thật," thì đau đớn ấy lại ùa về lần nữa, rát hơn, sâu hơn, thiêu rụi hơn.
Chàng ngã khuỵu xuống, tay bấu chặt lấy nền gỗ lạnh lẽo. Đôi vai run lên, không phải vì lạnh, mà vì... đã không thể chống đỡ nổi nữa.
Giấc mơ đã vỡ.
Cái ảo tưởng dịu dàng được dệt bằng sợi ký ức và niềm tin đã tan nát như kính vỡ trên sàn nhà lạnh. Không còn nơi bấu víu. Không còn ánh mắt nào dịu dàng nhìn chàng nữa.
Và Aiden đã khóc.
Chàng chưa từng khóc nhiều như vậy kể từ cái ngày định mệnh ấy... ngày nàng chết.
Ngày nàng cố rặn từng hơi thở để sinh đứa bé, mồ hôi túa ra ướt cả tóc mai, tay cầm lấy tay chàng mà yếu ớt như chiếc lá rơi giữa đông. Chàng vẫn nhớ rõ như in, từng lời nàng thì thào.
"Dù có ra sao... chàng phải sống... phải sống thay cả phần em..."
Và rồi... là tiếng cửa mở ra. Là bóng dáng bà đỡ run rẩy đứng nơi hiên nhà. Là ánh mắt bà đầy ái ngại, đầy tiếc nuối. Và cái lắc đầu. Cái lắc đầu đã hủy hoại toàn bộ thế giới trong chàng.
Khi ấy, trời cũng u ám.
Khi ấy, hoa giấy trước sân rụng trắng như tuyết tang.
Khi ấy, người ta trải lên nàng tấm khăn vải trắng, mỏng, thơm mùi thảo mộc, nhưng lại lạnh như gió cuối mùa.
Và chàng không chịu được.
Không chịu nổi.
Tình yêu ấy, nụ cười ấy, đôi bàn tay đã đan cho đứa trẻ chiếc chăn đầu tiên... tất cả đều dừng lại trong một buổi chiều.
Vì tình mà phát bệnh.
Bệnh không hiện ra ngoài da thịt. Không chảy máu, không sốt cao. Nhưng nó gặm nhấm tâm trí từng ngày, từng giờ, từng khoảnh khắc khi chàng mở mắt và không còn thấy nàng đâu nữa.
Đã bao ngày trôi qua?
Chàng không nhớ.
Chỉ biết từ lúc nàng mất, chàng tự mình bẻ lái số phận, biến cả thế giới thật thành một bản vẽ mờ ảo, nơi nàng vẫn sống, vẫn ngồi đó, vẫn cười, vẫn đan len.
Và trong lòng chàng, ngày hôm ấy... cả hai người đã chết.
Nhưng một người thì được chôn cất đàng hoàng, nằm lại dưới đất mẹ.
Còn người còn lại là Aiden thì chôn vùi chính mình trong cơn mộng không lối thoát.
Ngày nàng mất, trái tim chàng cũng tan nát.
Ngày nàng mất, sắc màu biến mất khỏi tranh.
Từ đó, chàng không vẽ nữa.
Không vì chán nản, mà vì... màu không lên được. Dù có đặt bao nhiêu gam màu tươi, thì mọi bức tranh cũng chỉ ra được một thứ: trống rỗng.
Không ánh sáng, không chuyển động, không cảm xúc.
Chỉ còn lại những khoảng xám kéo dài như vết máu loang trên toan trắng.
Bây giờ đây, khi đang quỳ gục trước mặt cha mẹ, Aiden không biết mình đã khóc bao lâu. Chỉ biết hai bàn tay đã bầm đỏ vì siết chặt vào gỗ sàn và vai mẹ chàng đang run lên vì thương xót.
Cả cha - người luôn nghiêm nghị cũng đã quay mặt đi, che đi thứ gì đó đang ứa ra ở khoé mắt.
Căn nhà gỗ nhỏ - nơi từng chứa đựng những bản tình ca dịu dàng giờ đây im lặng như một mộ phần.
Chỉ còn tiếng gió.
Chỉ còn tiếng hoài niệm.
Chỉ còn... một người họa sĩ, vừa mất đi cả nàng thơ, vừa đánh rơi luôn chính mình.
--------
Không lâu sau ngày cha mẹ đến và sự thật như vết dao cứa toang giấc mơ dịu dàng, căn nhà gỗ nhỏ trên sườn đồi đã chẳng còn ai ở.
Cửa không khoá, nhưng luôn khép hờ.
Tấm rèm màu be cũ kỹ vẫn treo đó, phất phơ theo gió như thể đang chờ ai vén lên từ bên trong.
Chiếc ghế mây trước hiên, nơi từng có một cô gái ngồi đan len trong chiều, nay phủ đầy lá khô, và từng con nhện nhỏ đã giăng tơ nơi góc trụ gỗ.
Người trong làng ai đi ngang cũng dừng lại một chút. Có người nén tiếng thở dài. Có người đặt một nhành hoa dại lên bậc thềm. Có người chỉ lặng lẽ nhìn, rồi quay bước.
Dẫu chẳng ai biết rõ ràng điều gì đã xảy ra sau hôm ấy, nhưng tin đồn thì vẫn cứ râm ran.
Người nói Aiden không chịu nổi nỗi đau nên đã bỏ xứ đi thật xa, dứt áo rời khỏi miền ký ức gãy vỡ.
Người khác lại cho rằng chàng đã đến một thành phố khác để làm lại từ đầu, vùi mình vào công việc, cố gắng xoá đi mọi dấu vết xưa cũ như chưa từng tồn tại.
Nhưng... có một người biết rõ.
Bác Henry - người hàng xóm sống ngay phía bên kia lối mòn, người vẫn hay mang sữa và bánh sang chia, biết rõ hơn bất kỳ ai rằng chàng không hề tự rời đi.
Chàng được gia đình đón về.
Không phải gửi vào nơi giam cầm tâm trí, không phải tống vào viện tâm thần như lời bàn tán vô cảm ngoài kia. Mà là... họ âm thầm tìm cách chữa lành trái tim đã bị nghiền nát bởi mất mát quá lớn.
Một trái tim từng rực rỡ như cầu vồng, giờ chỉ còn là một mảng hoang tàn cháy khô dưới nắng gắt của thực tại.
Ngày qua ngày.
Tháng nối tháng.
Năm nọ dằng dặc qua năm kia.
Aiden đi qua vô số cơ sở điều trị, tiếp nhận liệu pháp, gặp bác sĩ, được đưa vào những căn phòng có ánh sáng dịu và mùi tinh dầu thoảng nhẹ, tất cả những gì được cho là "hồi phục."
Nhưng mọi phương thuốc đều bất lực.
Không gì có thể xoá nổi bóng hình nàng.
Nàng vẫn ở đó.
Vẫn ngồi bên cửa sổ, ánh mắt mỉm cười.
Vẫn chờ chàng mỗi sáng, gọi chàng ăn bánh bằng chất giọng ngọt như mưa đầu mùa.
Vẫn làn tóc mềm vắt qua vai, bàn tay nhỏ đan chiếc chăn trắng nhỏ xíu, đôi lúc dừng lại, nghiêng đầu nhìn chàng bằng ánh mắt dịu hiền.
Và chàng vẫn đáp lại.
Vẫn ngồi đối diện chiếc ghế trống, vẫn nắm lấy tay ai đó không tồn tại, vẫn thì thầm những lời yêu thương cho một người đã rời khỏi thế gian này từ rất lâu.
Trong lòng chàng, nàng chưa từng chết.
Nhưng rồi, có một ngày.
Một ngày khác với mọi ngày.
Không mưa.
Không nắng.
Chỉ là bầu trời phủ một lớp sương mờ bạc, như thể thế giới cũng đang mỏi mệt.
Aiden ngồi trên chiếc ghế dài trong khu vườn phục hồi. Cỏ non dưới chân, phía trước là vạt oải hương tím nhạt đang vào mùa cuối. Không gian yên tĩnh đến mức nghe được tiếng lá rụng, và hơi thở mình nặng dần theo nỗi trầm tư.
Và nàng... lại xuất hiện.
Như thường lệ.
Vẫn y nguyên như trong trí nhớ, không già đi, không đổi thay. Vẫn gương mặt ấy, ánh mắt ấy, đôi tay đan đan điều gì đó bằng len trắng ngà. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
Nhưng hôm nay, nàng không cười.
Nàng nhìn chàng rất lâu.
Đôi mắt ướt mà kiên định. Như thể mang theo điều gì đó nàng muốn nói, nhưng chưa từng có can đảm để nói ra.
Và rồi nàng mở miệng.
Chỉ một câu.
"Chàng à... xin chàng... đừng cố chấp nữa."
Giọng nàng thoảng nhẹ như sương mù, như tan ra trong gió, nhưng đọng lại trong tim Aiden như mũi kim xuyên thấu.
Nàng nhìn chàng. Rất lâu.
Và lần đầu tiên, chàng hiểu.
Hiểu thật rồi.
Nàng đã chết.
Từ rất lâu rồi.
Chàng biết. Biết từ tận sâu trong tàn tích linh hồn, nhưng chưa từng đủ can đảm để chấp nhận.
Thế mà nay, khi nghe chính nàng - bóng hình chàng yêu thương nhất nói ra điều ấy, trái tim chàng như vỡ tan một lần nữa, nhưng không còn là vỡ trong kháng cự, mà là vỡ trong cam chịu.
Chàng cúi đầu. Vai chàng run lên, không vì lạnh, mà vì... đau.
Đau thêm một lần nữa. Như lần đầu. Như mọi lần.
Nhưng lần này... chàng gật đầu.
Và khi ngẩng mặt lên lần nữa, nàng không còn ở đó.
Chỉ còn vạt oải hương đang lay động.
Chỉ còn ánh sáng mờ mịt của buổi chiều xám bạc đang dần khép lại phía chân trời.
Khi con người thật sự buông bỏ chấp niệm, ấy là lúc họ chọn bước tiếp.
Không phải vì đã quên.
Cũng không phải vì nỗi đau không còn đó.
Mà là vì... họ đã đủ mạnh mẽ để đi qua nỗi đau và hiểu rằng yêu một người, đôi khi là phải để người ấy... rời đi bình yên.
--------
Buổi sáng hôm ấy, trời nắng vàng như mật ong rót chảy khắp lối đi đá cũ, len vào từng kẽ lá, phủ lên mái ngói lớp ánh sáng ấm áp đầu tiên sau bao ngày ảm đạm.
Một buổi sáng rất đỗi bình thường, nhưng lại là khởi đầu mới cho chàng họa sĩ từng giam mình trong tăm tối.
Aiden bước ra khỏi phòng, đôi chân còn đôi chút do dự. Ánh mắt chàng liếc nhẹ qua khung cửa sổ, nơi tia nắng rọi xuống mặt bàn gỗ và dừng lại trên một bức tranh dang dở được đặt bên cạnh.
Cha mẹ đang ngồi ở bàn ăn, trao đổi những câu nói thường nhật, giọng nhỏ và dè dặt như thể sợ phá vỡ không khí mong manh của ngôi nhà.
Rồi Aiden chậm rãi, nhưng dứt khoát kéo ghế ra và ngồi xuống.
"Bữa sáng hôm nay trông ngon thật... là mẹ nấu sao?"
Câu hỏi ấy... đơn giản thôi.
Nhưng là lần đầu tiên sau từng ấy thời gian, cha mẹ chàng được nghe giọng chàng không còn run rẩy, không còn lẫn trong những câu độc thoại với người đã mất, không còn gọi tên một người không còn ở đây nữa.
Chỉ là Aiden bằng xương bằng thịt đang hiện diện.
Cha chàng sững lại.
Mẹ chàng buông muỗng, nước mắt rơi xuống lưng bàn tay mà chẳng kịp lau.
Không cần chàng nói thêm gì nữa. Họ biết.
Họ biết rằng đứa con trai ấy... đã quay lại.
Không phải Aiden của ngày đầu rời nhà đi tìm tự do, cũng không phải Aiden của những ngày ngồi nói chuyện với chiếc ghế trống. Mà là Aiden đã học được cách sống cùng ký ức mà không để nó nuốt chửng mình.
Ngày nắng ấy, ánh sáng phủ đầy sân như tấm khăn trải mới tinh... cũng là ngày Aiden thật sự chấp nhận rằng nàng đã không còn.
Không còn ngồi trên ghế đan len.
Không còn hỏi chàng muốn uống trà gừng hay sữa ấm.
Không còn chạm tay chàng mỗi tối, thì thầm "ngủ ngon" trước khi nhắm mắt.
Và điều ấy... là một sự giải thoát.
Không chỉ cho Aiden - người đã từng tự giam mình trong ảo ảnh đến nỗi đánh rơi cả chính mình.
Mà còn là giải thoát cho nàng.
Một linh hồn nhỏ bé vẫn luôn lặng lẽ ở lại, vì tình yêu còn vương quá nhiều, vì lo lắng rằng người mình yêu không thể sống tiếp nếu không có mình. Nhưng giờ đây, khi chàng đã học được cách mỉm cười, học được cách sống lại dù trái tim vẫn còn đau, thì... nàng có thể yên tâm rời đi.
Vì yêu cũng là để người mình thương không còn đau nữa.
Vì yêu cũng là... để biết khi nào nên buông tay.
Hôm ấy, Aiden bước vào phòng cũ. Căn phòng từng phủ đầy bụi, giá vẽ bị phủ khăn trắng, sơn khô quánh trong lọ. Nơi từng là thế giới của chàng, nơi từng là bàn thờ âm thầm cho những hoài niệm không tên.
Và sau cùng, chàng vén tấm khăn trắng ấy ra.
Ánh sáng rọi xuống bức toan mới.
Làn gió thoảng qua làm tung mấy bức vẽ cũ, rơi lả tả trên sàn như những mảnh ký ức vụn vỡ đang được sắp xếp lại.
Aiden nắm lấy cọ vẽ.
Tay chàng run nhẹ lúc đầu là run vì xúc động, vì những cảm xúc bị dồn nén quá lâu nay dâng trào không cách nào kìm giữ.
Rồi chàng bắt đầu vẽ.
Từng đường cọ đầu tiên như giọt nước mắt thầm lặng.
Không còn là vẽ nàng - người còn sống trong mộng tưởng. Mà là vẽ lại những khoảnh khắc thật đã trôi qua.
Vẽ sân nhà dưới nắng chiều, vẽ giàn hoa giấy nơi nàng từng đứng, vẽ chiếc khăn len còn dang dở, vẽ một chiếc ghế mây trống.
Và cứ thế, tranh này nối tiếp tranh kia, như chuỗi hạt xâu lại từng đoạn đời.
Aiden vẽ hàng chục, hàng trăm bức tranh.
Bởi vẽ là cách duy nhất chàng có thể gọi nàng về,m mà không tự làm mình tổn thương.
Bởi hội họa, cuối cùng, vẫn là liệu pháp duy nhất cho một người mất đi cả nàng thơ lẫn chính mình và đang lần mò trở lại từ hoang tàn.
--------
Người ta kể rằng, có một chàng hoạ sĩ trẻ, từng lạc mất chính mình trong nỗi đau tưởng như không cách gì chữa lành nổi.
Nhưng rồi, sau những tháng ngày dài đắm chìm trong ảo ảnh, chàng đã tìm lại được ánh sáng nhỏ nhoi nơi tận cùng trái tim, thứ ánh sáng mà chính nàng thơ năm ấy để lại.
Không phải để cột chặt chàng trong dằn vặt, mà là để nâng bước chàng tiếp tục sống thay cả phần nàng không kịp sống.
Và từ ngày ấy trở đi, cả quãng đời còn lại của chàng đã dành trọn cho hội họa.
Không phải để danh tiếng vang xa. Không phải để chứng minh điều gì với thế giới. Mà đơn giản chỉ là để giữ lại giấc mộng đã từng có nàng bên cạnh.
Chàng vẽ lại những gì từng mơ cùng nàng.
Những bức tranh dịu dàng đầy ắp mảng màu ấm, nơi có nụ cười của nàng trong nắng chiều, có ánh mắt chứa cả một trời thanh xuân mà chàng từng muốn lưu giữ mãi.
Chàng cũng vẽ đứa con chưa chào đời trong một hình dung dịu dàng như sương mai. Một đứa trẻ có đôi mắt của mẹ, mái tóc mềm như của cha, đang chơi đùa dưới tán hoa giấy nở rộ sau vườn nhà. Dẫu đứa bé ấy chưa bao giờ thật sự hiện hữu nơi trần thế, nhưng trong tranh, chàng đã cho con một kiếp sống khác vĩnh viễn trong sắc màu, trong ấm áp, không bao giờ phải khổ đau.
Năm tháng trôi đi. Mái tóc của chàng dần bạc, nét cọ cũng chậm lại, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm ấy vẫn luôn tồn tại một thứ ánh sáng không đổi, ánh sáng của tình yêu thuần khiết không bị thời gian mài mòn.
Người ta nói chàng không lấy vợ lần nào nữa.
Không cần con cái.
Không cần danh vọng hay huy chương.
Không màng điều tiếng thế gian, chẳng đoái hoài ánh nhìn thương hại hay lời thì thầm trách móc rằng "sống như vậy là cô độc".
Bởi chàng đã có tất cả rồi. Trong lòng, trong ký ức và trong từng nét cọ chồng lên năm tháng.
Cuối đời, chàng trao toàn bộ gia sản cho các tổ chức thiện nguyện, hỗ trợ cho những trại trẻ mồ côi, quỹ giáo dục cho trẻ em nghèo, và viện dưỡng lão. Không để lại tên tuổi rình rang, không khắc bia đá to lớn, nhưng để lại vô số bức tranh... như lời ru dịu dàng gửi đến hậu thế.
Và khi chàng mất đi, không một tiếng oán thán, không một lời than van, chỉ có gió thổi qua khung cửa và ánh hoàng hôn buông nhẹ trên giá vẽ cuối cùng.
Toàn bộ số tranh, hàng trăm bức lớn nhỏ, phác họa đủ mọi cung bậc yêu thương, nhớ nhung, hy vọng được góp lại, gửi tặng cho một bảo tàng tranh nhỏ giữa lòng thành phố.
Một bảo tàng không hoành tráng, nhưng luôn đông người ghé thăm.
--------
Giọng nói của hướng dẫn viên vang lên nhẹ nhàng, trong trẻo giữa không gian phòng trưng bày ngập ánh sáng vàng dịu.
"Người ta kể rằng, chàng hoạ sĩ này cả đời chỉ yêu một người, và nàng thơ ấy... đã ra đi từ rất sớm. Sau biến cố ấy, chàng sống lặng lẽ, nhưng không buông bỏ. Chàng vẽ như một cách để giữ lại nàng trong từng hơi thở của mình."
Bà dừng lại, tay nhẹ nhàng chỉ vào bức tranh treo giữa căn phòng.
Một bức tranh không phô trương, không kỹ thuật cầu kỳ. Chỉ là một người phụ nữ ngồi nghiêng bên cửa sổ, tay đang đan một chiếc khăn trắng. Trên má là nụ cười nhè nhẹ, ánh mắt dường như đang nhìn ra xa - nơi có một người đang trở về.
"Sau khi chàng mất, toàn bộ tranh được lưu giữ tại đây, như một bộ sưu tập bất tử về tình yêu."
Một nhóm sinh viên mỹ thuật đi ngang qua. Có tiếng trầm trồ khe khẽ vang lên, có người buột miệng thốt.
"Đẹp quá... như mơ vậy..."
Một bạn nữ khác khẽ thì thầm, giọng cảm thán.
"Chàng hoạ sĩ này... đúng là quá si tình."
Căn phòng im lặng một nhịp. Rồi lại tiếp tục đón những bước chân kế tiếp nhẹ như gió, như thể ai đó không muốn đánh thức những giấc mơ đã từng nằm yên trong tranh.
Giữa gian phòng ngập ánh sáng vàng vỡ vụn trên nền gạch men cũ, có một cô gái đang đứng lặng im trước bức tranh.
Em không cầm điện thoại chụp ảnh, cũng chẳng nói gì với đám bạn ríu rít phía sau.
Chỉ lặng nhìn. Đôi mắt dừng lại thật lâu trên từng đường cọ, từng vệt màu đã ngả thời gian. Trong tranh, người thiếu nữ trong tà váy trắng đang ngồi bên khung cửa sổ, tay cầm chiếc khăn len, gương mặt nghiêng nhẹ, ánh mắt như muốn đợi một điều gì đó mãi mãi không trở lại.
Đám bạn phía sau không ngừng xì xào.
"Ê ê, mày có thấy bức tranh này giống nhỏ [Y/n] không?"
"Giống ghê luôn á! Trời đất, nét mặt, dáng ngồi, y chang luôn..."
"Nhìn kỹ đi, giống đến rợn da gà..."
Em quay đầu lại, chau mày nửa vì bực, nửa vì bối rối.
"Trời ạ, tụi bây ồn quá..."
Em lầm bầm.
Nhưng trong lòng, phải thừa nhận... cũng có chút gì đó là lạ.
Rất giống.
Không phải giống kiểu ngẫu nhiên, mà là giống... như thể tranh được vẽ ra từ một kiếp nào đó em từng sống qua. Cảm giác ấy khiến sống lưng lạnh buốt, tim đập chậm một nhịp.
Em chớp mắt, hít một hơi thật sâu rồi toan quay người bước đi.
Thế nhưng khoảnh khắc em quay lại, một va chạm khẽ xảy ra. Nhẹ nhàng, không đến mức ngã, nhưng đủ khiến cả hai người bất ngờ khựng lại.
"Á... xin lỗi..."
Nhưng trước khi em kịp lùi ra sau, một bàn tay đã nhanh nhẹn đỡ lấy em.
Ấm áp. Chắc chắn.
Người thanh niên ấy trông có vẻ cùng tuổi, hoặc lớn hơn không nhiều. Mái tóc màu nắng hơi xoăn nhẹ, đôi mắt sâu màu xanh ánh lên như phản chiếu cả một bầu trời.
Anh nhìn em, không phải kiểu nhìn ngạc nhiên thông thường khi va phải người lạ.
Mà là kiểu nhìn... của một người vừa thấy điều gì đó bất ngờ.
Ánh mắt anh dừng lại thật lâu trên gương mặt em, như thể đang dò lại những đường nét quen thuộc từ một thời rất xa, như thể... đã từng nhìn thấy em ở đâu đó, nhưng không phải ở nơi đây, không phải ở thời khắc này.
Mà là...
Trong một bức tranh.
Trong một giấc mơ.
Trong một kiếp đã trôi qua.
Em ngẩng lên nhìn anh, trái tim đập loạn không rõ lý do.
Không gian xung quanh như mờ dần. Tiếng bạn bè phía sau bỗng dưng xa lạ. Chỉ còn ánh mắt anh và em, mắc kẹt trong một khoảnh khắc lặng thinh.
Ngập ngừng, má đỏ bừng, em lí nhí.
"... Em xin lỗi... Cảm ơn anh đã đỡ em... em là [Y/n]"
Một nụ cười thoảng qua môi anh, nụ cười nhẹ như khói sương tan lúc bình minh, không rực rỡ, không cố gắng, mà chỉ vừa đủ... để làm trái tim ai đó rung lên một cái nhói.
Và anh khẽ đáp, giọng ấm, chậm rãi, như thể từng âm tiết mang theo hồi ức.
"Anh là Aiden... Aiden Darwin Adams."
Không ai biết, liệu chỉ là trùng hợp?
Hay... là một lời hẹn tái ngộ của hai linh hồn đã từng bỏ lỡ nhau trong một đời rất xa?
Chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc ấy, giấc mộng từng được vẽ trong tranh... đã bước ra ngoài hiện thực.
Chàng hoạ sĩ năm xưa, người đã vẽ hàng trăm bức chân dung nàng thơ, người đã dành cả đời để lưu giữ một tình yêu không có hồi kết.
Có lẽ cuối cùng đã gặp lại nàng, không còn trong mơ, không còn trong ảo ảnh, mà là thật sự.
Và lần này... có lẽ là để viết tiếp câu chuyện còn dang dở.
Không còn bi thương.
Chỉ còn... hai người, một cuộc đời mới và một khung canvas trống, chờ đợi một người vẽ nên bức tranh cuộc đời mà người ấy hằng mong ước.
Một bức hoạ của đôi ta...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro