Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4


[... Người dân đông đến mức, chẳng còn không gian trống nào... Vẫn chưa xuất hiện...]

Phố đêm tương đối yên tĩnh ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng xe chạy qua. Buổi phát sóng trực tiếp diễn ra sôi nổi trên chiếc điện thoại thông minh cầm trên tay Takeuchi. Có vẻ như đây là một livestream của một người hâm mộ Kaito Kid. 8 giờ tối, thời điểm dự đoán mà Kaito Kid xuất hiện, trùng với giờ tan làm, Takeuchi và Shiho đang cùng nhau đi về với đôi mắt dán chặt vào màn hình LCD.

"Bạn gái của anh chắc cũng sẽ muốn đến đó."

"Cô ấy đã ở đó rồi."

"Tokyo đó hả?"

"Huh. Tại sao không phải là Tokyo?"

Shiho khựng lại. Là yêu xa sao? Từ đây đến Tokyo chỉ mất hai giờ lái xe, nên nói là yêu xa cũng không đúng lắm. Tuy nhiên, đối với Shiho, người đã rời đi, Tokyo là một thành phố mang lại cảm giác xa xôi mơ hồ. Thành phố Shiho rời bỏ. Nói chính xác, một thành phố có những người biết về Sherry – một tên tội phạm.

"À... Tôi nghĩ cô ấy là người sống ở thị trấn này."

"À. Không đâu, bạn gái tôi sống ở Tokyo. Hiện tại tôi chỉ về đây giúp cô tôi một thời gian thôi."

"Vậy là cả hai người sẽ không gặp nhau thường xuyên?"

"Ừ, gặp mấy ngày này thì cũng hơi khó."

Thái độ của Takeuchi rất rõ ràng. Shiho nghiêng đầu làm như không thấy. Hôm nay, khi nghe tin Takeuchi có bạn gái, lòng cô không hiểu sao lại trở nên phức tạp. Trái tim như sống lại. Shiho đã hỏi những câu hỏi mà cô muốn hỏi Takeuchi suốt cả ngày.

"Anh không muốn gặp cô ấy sao?"

Trong mắt của Shiho, Takeuchi là một người chỉ chuyên tâm vào công việc của mình, suốt ngày không có bất kỳ sự phân tâm nào. Dựa vào đó, việc anh có bạn gái là một cú sốc. Shiho chưa bao giờ thấy Takeuchi trao đổi những cử chỉ ngọt ngào với bất kỳ ai, mà anh còn chưa bao giờ thể hiện rằng mình đã có bạn gái.

"Tất nhiên..."

[Waaaaaahhhh Bây giờ,... Kaito Kid...]

Âm thanh bị gián đoạn và video trên màn hình bị giật. Đánh giá từ những tiếng cổ vũ ngày càng tăng, có vẻ như Kaito Kid đã xuất hiện, nhưng tiếng ồn quá lớn nên không thể xác định được tình hình cụ thể. Takeuchi di chuyển điện thoại di động của mình xung quanh để bắt sóng. Theo Shiho, có vẻ như vấn đề nằm ở phía phát.

Sau khi lắc điện thoại thêm vài lần, anh nhanh chóng đóng ứng dụng. Khi tiếng ồn liên hồi không còn nữa, xung quanh yên tĩnh, ngoại trừ vài chiếc xe thỉnh thoảng chạy qua. Anh vừa nói vừa đút điện thoại di động vào túi quần.

"Thực ra, tôi rất muốn gặp cô ấy."

"..."

"Nhưng tôi không thể làm khác được. Bạn gái tôi yêu cầu tôi không gặp cô ấy một thời gian ".

"Hả?"

"Hửm."

Có lẽ bạn gái của anh muốn chia tay với anh? Shiho ngập ngừng không biết có nên tiếp tục cuộc trò chuyện như thế hay không. Càng đào sâu, tâm trạng chắc chắn sẽ càng trở nên nặng nề. Shiho cố gắng thay đổi chủ đề một cách nhẹ nhàng, nhưng Takeuchi vẫn tiếp tục.

"Bạn gái tôi năm nay học năm ba trung học. Cô ấy nói muốn tập trung học cho đến khi thi. Tôi cũng không thích bị quấy rầy."

Nếu là học sinh cuối cấp ba, cô ấy kém Shiho 2 tuổi. Dù chênh lệch 3 tuổi nhưng trong mắt Shiho, 'anh lớn' Takeuchi và cô bạn gái nhỏ là một sự kết hợp hoàn hảo. Anh trưởng thành và đáng tin cậy, vì vậy anh chắc chắn sẽ là một người bạn trai tốt cho cô bạn gái trẻ của mình. Và sau đó... Shiho chợt thấy ai đó hiện lên che đi hình ảnh của Takeuchi trong mắt Shiho.

"Tôi thậm chí còn không liên lạc với cô ấy. Tôi không biết là do mình hay do cô ấy nữa."

"..."

"Tôi không phải là kiểu người thường xuyên liên lạc với ai đó, nhưng kỳ lạ thay, với cô ấy thì khác, tôi muốn liên lạc với cô ấy đến phát điên. Tôi chẳng hiểu thế nào nữa."

Anh đang mỉm cười, nhưng vì lý do nào đó anh có vẻ rất đau khổ. Anh nói về bạn gái của mình nhiều hơn bình thường gấp hai đến ba lần. Shiho bỗng thấy cô đơn trong sự trìu mến của Takeuchi, vẫn có thể cảm nhận được dù chỉ trong một điều tầm thường thế này.

"Vì vậy, khi tôi thấy cô viết thư, tôi cũng nghĩ đến việc viết một lá thư."

Cô đến trạm xe buýt. Thông thường, cả hai nên chào và chia tay tại đây, nhưng Takeuchi đã kiểm tra biển báo điện tử và ngồi xuống một chiếc ghế gỗ. Tôi sẽ cùng đợi cho đến khi xe buýt đến. Shiho cũng ngồi cạnh Takeuchi. Vẫn còn 10 phút trước khi xe buýt đến.

"Cô vẫn viết thư hàng ngày à?"

"Không phải mỗi ngày..."

"Ai là người nhận bức thư?"

Một bầu trời đêm đen đầy sao. Shiho nhìn chằm chằm vào mảng mây trắng che khuất nửa vầng trăng sáng. Khi được hỏi Furuya Rei là người như thế nào, cô không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để nói. Ngôi sao. Mặt trăng. Mặt trời. Cô không biết tả như vậy có chính xác hơn không.

Một ánh sáng rực rỡ đến chói mắt.

"Anh ấy là một người mà tôi rất biết ơn."

"... Cô không muốn gặp à?"

Shiho rút lại câu hỏi mà cô đã đặt ra cho Takeuchi. Shiho chợt nhớ đến lần xuất hiện cuối cùng của Furuya. Anh nói anh sẽ đợi.

"Ừm."

"Nhìn những lá thư, thì là biết không gặp nhau thường xuyên, và dù không thể nhận được hồi âm, nhưng nhìn thấy cô viết thư mỗi ngày, có vẻ cả hai không xa cách nhau đến vậy..."

Hừm. Takeuchi suy nghĩ trong tư thế chống ngón tay cái lên cằm. Shiho nở một nụ cười.

"Không biết đó là kiểu quan hệ gì nhỉ? Ừm... Sẽ là nói dối nếu tôi nói tôi không tò mò."

Những đám mây từ từ tụ lại và che khuất ánh trăng. May mắn thay, mặt trăng gần tròn vẫn thể hiện sự hiện diện của nó mặc dù bị mây che phủ. Là một vầng trăng sáng, như thể nó sẽ xua tan mọi đám mây dù dày và tối đến đâu.

"Trăng và Mây."

Nói cách khác, cảnh sát và tội phạm. Đối với những người khác, nó nghe giống như một tiếng thì thầm. Takeuchi chớp mắt, và Shiho chỉ mỉm cười và chỉ lên bầu trời đêm.

"Đẹp thật. Phải không?"

Đôi mắt của Takeuchi dõi theo những ngón tay của Shiho. Takeuchi, đang nhìn lên bầu trời với vẻ mặt bối rối, mỉm cười một chút.

Cái bóng của cô chồng lên nhau qua lại bởi những ngọn đèn đường xếp cách đều nhau. Vươn mình lên con đường dốc đứng trước nhà, người cô ấm dần lên dù trong tiết trời lạnh giá. Chắc chắn vì là khu dân cư nên về đêm khu vực này trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Kít kít. Thỉnh thoảng, mỗi khi gió thổi qua, có một số nhà để cổng mở phát ra âm thanh ghê rợn như có ma sắp chui ra.

Khi đèn cảm biến ở lối vào khu chung cư bật sáng, Shiho thò bàn tay lạnh cóng vào túi trước của túi xách để tìm chìa khóa. Khi mới leo lên cầu thang lên tầng hai, cô đã hết hơi. Shiho mở cửa trước, cởi giày rồi quăng mình xuống đệm như muốn gục ngã.

Trời ơi, mình đã vất vả rồi.

Cô chỉ muốn chìm vào giấc ngủ như thế này. Nhưng trước đó, cô phải tắm rửa. Phải tắm rửa. Cô cũng phải viết một lá thư.

Thư.

Bây giờ nó gần như đã trở thành một thói quen. Như để kết thúc của ngày. Nếu cô không viết bây giờ, cô sẽ cảm thấy trống rỗng. Viết thư như viết nhật ký vậy. Ngay giữa cuộc sống thường nhật như thế, khi cô chợt tỉnh giấc, cô thấy mình đang nhìn quanh và tìm kiếm một điều gì đó hữu ích. Shiho nhìn lên trần nhà trắng xóa. Một khung cảnh quen thuộc hơn nhiều so với lần đầu tiên cô đến đây. Đã 2 tháng kể từ khi cô đến đây. Cô đã gửi vô số bức thư.

Anh ấy có đang đọc không. Cô không nghĩ anh để chất đống mà không đọc. Sự nghi ngờ, một khi đã bắt đầu, sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát. Cảm thấy cô đơn và trống rỗng vì một lý do nào đó. Đây không phải là bức thư cô gửi với hy vọng nhận được hồi âm ngay từ đầu, nhưng cô không muốn viết một bức thư mà người khác không đọc. Đọc xong vứt đi cũng được, chỉ cần đọc là được.

Shiho bật dậy. Cô sẽ gặp rắc rối nếu những suy nghĩ vớ vẩn cứ tiếp diễn. Shiho vội vàng đứng dậy và cởi bỏ quần áo. Gió lùa và không khí lạnh làm thân nhiệt hạ nhiệt nhanh chóng. Cô sợ mỗi lần đi vào phòng tắm, giống như một cái tủ lạnh, nhưng cô không thể làm gì khác được. Bật vòi nước, cứ như phải mất nửa ngày để chuyển thành nước nóng, Shiho nhìn dòng nước chảy róc rách.

Shiho quấn mái tóc ướt của mình trong một chiếc khăn tắm và mặc cho mình một bộ đồ ngủ. Cô mang tất ngủ vào rồi ngồi xuống trước chiếc bàn nhỏ. Là để viết một lá thư. Bây giờ cô mua văn phòng phẩm có hình cún in trên đó. Mua văn phòng phẩm là niềm vui những ngày này. Có hàng tấn văn phòng phẩm vẫn chưa được mở ra. Shiho cầm bút lên và bắt đầu viết một lá thư.

"Gửi anh Furuya Rei."

Có rất nhiều điều cômuốn viết. Cô quên mất nơi côđể vé xe buýt sáng nay, nên suýt bị muộn sau khi lang thang tìm. Giờ ăn trưa hôm nay đặc biệt bận rộn. Có một khách hàng đã ăn hết sạch đồ ăn và đòi hoàn tiền vì cho rằng mùi vị rất lạ. Và... Câu chuyện về bạn gái của Takeuchi, điều đó thực sự bất ngờ đối với Shiho.

Thành thật mà nói. Cô đã rất bất ngờ khi Takeuchi, người dường như không có hứng thú với phụ nữ, đã có bạn gái, và khi cả hai nói chuyện, thật bất ngờ khi Takeuchi quan tâm đến bạn gái của mình rất nhiều. Hơn nữa, hai người không chỉ ở cách xa nhau, mà đã lâu không gặp mặt. Nhưng, thật may mắn khi hai người họ có một lời hứa sẽ gặp lại nhau.

Chờ đợi với một lời hứa hẹn không chắc chắn. Shiho đoán xem ai trong hai người sẽ đau hơn. Và cô nhớ đến giọng nói tuyệt vọng của Furuya nói rằng anh ấy sẽ đợi. Anh định đợi gì nữa? Không, chắc chắn là đợi thư. Anh vẫn đang chờ đợi.

Anh có đọc thư của em không?

Shiho khoanh tay và vùi mặt vào đó. Kỳ lạ thay, nước mắt cứ như vậy trào ra. Cả ngày nay có chuyện gì đáng khóc đâu chứ. Là vì cái quái gì cơ chứ? Lạnh lẽo. Ngọn lửa của lò sưởi làm ấm căn phòng ở một mức độ nhất định, nhưng lạ lùng là nó vẫn lạnh. Tâm trí. Nó trống rỗng. Như một cơn gió lạnh thổi ra thổi vào một không gian trống.

Cuối cùng, câu chuyện về Takeuchi đã không được viết trong thư. Thay vào đó, Shiho đã suýt nữa đến muộn và viết ra tình tiết vị khách đáng ghét. Giả vờ như không có chuyện gì, giả vờ vui vẻ, giả vờ hạnh phúc, bức thư trở nên dài dòng một cách không cần thiết. Nhưng, khi cố gắng viết tiếp, cơ thể cô cảm thấy nặng nề đến mức cô muốn nằm xuống.

Miyano Shiho. Ở cuối bức thư, viết kết thư bằng 5 chữ cái. Sau đó gấp lá thư lại ngay ngắn. Đặt lá thư đã gấp vào phong bì và dán nó. Tiếp theo là viết địa chỉ. Cô viết ra địa chỉ bí ẩn của anh, địa chỉ mà cô đã ghi nhớ sau khi sử dụng rất nhiều. Và.

Và lần đầu tiên, Shiho ghi địa chỉ người gửi một cách rõ ràng.

***

"Shiho, khi nào cô đăng ký nhập học?"

"Huh?"

Shiho, ngay lập tức không hiểu câu hỏi, ngẩng đầu lên với một âm thanh ngớ ngẩn. Hôm nay, như mọi khi, Shiho ăn cơm chiên kim chi và Takeuchi ăn cơm trộn.

"Thật may là hôm nay là thứ Hai nên có thể rảnh. Shiho, nếu xung đột lịch trình thì xin nghỉ một ngày đi. Tôi sẽ nói với cô của tôi.

"Ah..."

Shiho ngập ngừng không biết phải trả lời như thế nào. Tháng hai rồi. Bây giờ là thời điểm để học sinh, sinh viên cả nước chuẩn bị bước vào năm học mới. Trong khi đó, Shiho chưa bao giờ nói về đại học. Shiho chưa bao giờ học tại một trường trung học ở Nhật Bản và chưa bao giờ tham gia một kỳ thi tuyển sinh nào. Nhưng, Takeuchi nghĩ rằng Shiho cũng là sinh viên đại học như anh. Khi sự im lặng kéo dài hơn, anh chàng vội vàng xin lỗi.

"Tôi xin lỗi. Cô không học đại học sao?"

"Hả? Ừm."

Shiho chỉ khẳng định để tránh tình huống đó, nhưng Takeuchi lúc này lại tỏ ra vô cùng xin lỗi. Đến mức Shiho khá xấu hổ.

"Tôi hiểu rồi..."

Một thoáng ngượng ngùng trôi qua. Tuy nhiên, Shiho rất vui khi khám phá ra điều gì đó mới mẻ. Không học đại học là điều dễ thông cảm. Cảm giác là một phần của thế giới khác mà cô chưa từng biết trước đây, một thế giới bình thường hàng ngày. Mặc dù cô sẽ nhận được sự thông cảm, nhưng cũng không cảm thấy quá tệ.

"Tôi thì rất mong chờ cuộc sống đại học. Rất phấn khích và lo lắng."

"Vậy anh sẽ sớm nghỉ việc à?"

"Huh. Tôi sẽ làm hết tháng này và quay trở lại Tokyo."

Có gặp gỡ thì cũng có chia ly. Không cần bàn cãi. Tuy nhiên, khi được thông báo về một cuộc chia tay bất ngờ, cô đã rất buồn.

"Không sao đâu, không có tôi, cô vẫn ổn mà."

Không bỏ lỡ vẻ mặt ảm đạm của Shiho, Takeuchi nói. Shiho không hề lo lắng. Bây giờ cô đã khá quen với công việc, những lúc đông đúc sẽ rất khó để làm một mình, nhưng bà chủ sẽ thuê người mới nếu cần thiết. Nhưng, Shiho đã thất vọng. Thực tế là người bạn đầu tiên cô kết bạn ở đây, sau khi chạy trốn khỏi Tokyo, sẽ sớm rời đi.

"... Vậy là chúng ta sẽ không thể gặp lại nhau nữa."

Shiho lặp lại một cách máy móc quá trình tách cơm và kim chi ra khỏi món cơm.

"Còn một tháng nữa mà, không cần phải nghiêm trọng vậy đâu... Và tại sao chúng ta không thể gặp nhau. Chúng ta sẽ gặp lại."

"Anh nói anh sẽ đến Tokyo."

"Tôi có thể về đây, hoặc cô có thể đến Tokyo."

"..."

"Hoặc viết thư cho tôi. Tôi chắc chắn sẽ trả lời."

Shiho ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt anh. Có nên cười hay không. Shiho không thể hạnh phúc hơn. Bởi vì nó làm cô nhớ đến một người không trả lời cô.

Đã một tuần kể từ khi cô viết địa chỉ trên phong bì và gửi đi. Sau đó, Shiho vẫn tiếp tục viết thư, nhưng không gửi chúng đi. Cô hối hận vì đã đi quá xa. Có lẽhôm đó cô đã bị ảnh hưởng bởi tâm trạng chán nản và hấp tấp ghi địa chỉ và gửi đi. Cô đơn thực sự có thể biến con người ta thành kẻ ngốc trong tích tắc.

Dù là sai lầm nhất thời hay không thì quá khứ cũng không thể thay đổi. Dù nghĩ rằng được ăn cả, ngã về không nhưng trong lòng Shiho vẫn đang chờ đợi câu trả lời. Một tuần như vậy. Vẫn chưa có hồi âm từ anh. Không biết có bao giờ xảy ra không. Cùng lúc đó, mầm mống nghi ngờ nhỏ nhen trong tâm trí Shiho, mầm mống của sự lo lắng rằng anh có thể không đọc những bức thư, đã lớn lên với một tốc độ đáng kinh ngạc.

"Anh có chắc là sẽ trả lời không?"

"Chắc chắn."

"... Cảm ơn anh."

Shiho đứng dậy với đĩa cơm và kim chi đã được quét sạch. Cô không muốn ăn nữa.

"Shiho. Làm cái này ngay đi."

"... những thứ này là gì?"

Bà chủ nói với Shiho, đang chuẩn bị cởi tạp dề sau khi dọn dẹp xong. Bà ấy, người đã bận rộn từ sáng sớm, đưa cho Shiho một chiếc túi mua sắm nặng trịch.

"Lần này tôi đã làm các món ăn kèm, nên hãy mang theo một ít. Chẳng phải cô sẽ không thể ăn uống đàng hoàng ở nhà sao?"

"Ah... Bà chủ không cần phải làm vậy đâu."

"Những lúc như thế này, tôi sẽ nói cảm ơn và nhận lấy. Còn cháu không có phần sao?"

Takeuchi đặt tay lên gáy Shiho và gì xuống hơi mạnh. Shiho bất ngờ gật đầu cảm ơn bà chủ.

"Ngày mai sẽ có phần của cháu. Hôm nay cháu hãy mang giúp đến nhà Shiho đi."

"Cái gì? Không, tôi ổn..."

"Cô định để cho nó đông đá nữa à?"

Trong khi Shiho đang bối rối, Takeuchi nhận chiếc túi từ và chủ và kiểm tra bên trong.

"Lần này tôi không làm vì tôi thích. Chỉ là làm một ít kim chi hành lá, trộn một ít rễ cây ngưu bàng và một ít súp khoai tây thôi."

"Không hiểu sao có hơi nặng thì phải."

"Cho súp khoai tây vào tủ lạnh và mỗi lần ăn lại lấy ra hâm nóng. Hiểu không?"

"Ah... Vâng."

Shiho không biết phải làm gì nếu chấp nhận nó, nhưng Takeuchi đã vỗ vào vai cô. Đi thôi. Shiho vội vàng cởi tạp dề.

Xe buýt đã không đến sau 10 phút theo lịch trình. Gió hôm nay đặc biệt mạnh. Shiho kiểm tra bảng hiệu điện tử một lần nữa, nâng chiếc khăn quàng cổ đã cuộn lên đến chóp mũi. Không có tin tức về xe buýt sắp đến. Takeuchi đang ngồi im lặng, ôm túi đồ, như thể trời không lạnh. Shiho lo lắng cho đôi bàn tay đỏ ửng vì lạnh của anh.

"Tay anh không lạnh sao? Để tôi cầm cho."

"Tôi không sao đâu. Xe buýt sẽ đến sớm thôi."

Shiho thấy có lỗi vì chỉ có mình cô là được đút tay vào túi áo. Cô ước xe buýt sẽ đến sớm.

"Tôi tưởng cô sẽ thi vào một trường đại học gần đây."

"..."

"Nếu không thì chẳng có lý do gì mà phải lặn lội từ Tokyo cả."

Shiho từng nói với Takeuchi rằng cô đến từ Tokyo. Shiho tự hỏi làm thế nào cô có thể che đậy mà không tiết lộ mọi thứ về quá khứ của mình. Sau đó, xuyên qua bóng tối, một chiếc xe buýt từ xa tiến đến. Mắt cô bị chói bởi ánh đèn nhấp nháy.

"Hơn nữa, còn không có điện thoại di động."

Họ ngồi cạnh nhau ở băng ghế sau cùng. Ngay khi Takeuchi ngồi xuống, cuộc nói chuyện lại tiếp tục nên Shiho nhìn ra ngoài cửa sổ như thể đang gặp rắc rối. Bên ngoài trời tối và đèn trên xe buýt sáng lạ thường. Shiho nhìn thấy khuôn mặt của chính mình phản chiếu trong cửa sổ. Một khuôn mặt rất bối rối.

"Chỉ là... Tôi muốn nghỉ ngơi ở một nơi yên tĩnh."

Hình ảnh Takeuchi gật đầu phản chiếu trên cửa sổ. Một sự im lặng không phô trương diễn ra sau đó. Có rất nhiều sự im lặng như thế này khi cô ở cùng với anh. Có nhiều lúc Shiho cảnh giác trước khi nói. Cô sợ rằng nếu câu chuyện quá dài, cô sẽ nói hết những điều mà cô không muốn nói. Mặt khác, Takeuchi là loại người không nói nhiều ngay từ đầu và không có ý định xoáy sâu vào chuyện nào cả.

"Tôi chỉ lo lắng thôi. Khi tôi đến Tokyo và nghĩ về việc cô ở lại đây một mình."

"... Làm sao?"

"Miyano, cô giống như một người đang chạy trốn..."

Chiếc xe buýt đi vào một khúc cua gấp. Hai cơ thể nghiêng về một bên. Shiho, người đã vô tình đè lên Takeuchi, cô xin lỗi ngay lập tức.

Không hiểu sao nhờ có cú cua gấp lúc nãy mà cuộc nói chuyện có vẻ như bị cắt ngang vào thời khắc quan trọng, Shiho thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Thoạt nhìn, Takeuchi có vẻ buồn tẻ, nhưng đôi khi có lúc sâu sắc. Giống như những gì anh đã nói. Một kẻ chạy trốn, đó là từ miêu tả đúng nhất về Shiho.

"Cô của anh có thường xuyên nấu ăn cho anh không?"

À ừ. Cô của tôi cũng không phải là người giỏi nấu nướng. Tôi rất thích món rau sống do cô tôi làm... bla bla.

Takeuchi, không để ý rằng Shiho cố tình thay đổi chủ đề, tiếp tục bài phát biểu của mình. Một giọng nói trầm thấp, đơn giản của Takeuchi. Thân xe khẽ đung đưa qua lại. Mệt mỏi tích tụ trong vài ngày. Mọi thứ cứ chồng lên nhau và mí mắt cô trở nên trĩu nặng. Shiho từ từ nhắm mắt lại.

"Này. Tới nơi rồi."

"Hả?"

"Ở đây đúng không, trạm dừng chung cư."

Shiho thiếp đi một lúc. Takeuchi đứng dậy trước, và Shiho loạng choạng đứng dậy theo. Cô không biết làm thế nào mà cô xuống xe buýt được. Shiho muộn màng kiểm tra túi xách.

"Chắc cô mệt lắm."

Cứ nghĩ chỉ nhắm trong chốc lát, nhưng thực ra là khá lâu. Shiho cười. Một cơn gió nhanh chóng làm cô bình tĩnh lại.

"Ngọn đồi này rất dốc..."

Sau khi đi qua một dãy nhà từ trạm xe buýt và đi vào con hẻm, có một khu chung cư. Đi dọc theo đường ngoài của khu chung cư, ngạc nhiên thay, có một ngọn đồi rất lớn sừng sững ở đó, bởi vì có một ngọn núi ở phía sau. Nhờ nằm ​​trên cao nên tầm nhìn từ nhà Shiho khá đẹp.

"Mỗi lần tôi lên đây sau giờ làm việc, thực sự rất khó khăn."

"Bây giờ quen rồi nên không sao đâu. Tôi xem nó như một bài tập thể dục theo cách riêng."

"Điều đó rất tích cực."

Cả hai đã đi được nửa chặng đường. Căn biệt thự ở cuối đồi nên họphải đi lên hết. Những cánh cửa kêu lạch cạch từ cửa cổng nhà này sang cửa cổng nhà khác trong cơn gió giật kinh hoàng.

"Đến đây được rồi. Giờ đến lượt tôi mang."

"Không, tôi sẽ đưa cô về nhà."

"Anh có ổn không. Anh cũng đang gặp khó khăn đấy."

"Vì là chất lỏng nên nó nặng hơn dự kiến. Tôi sẽ để nó trước cửa nhà."

Một cuộc ẩu đả giữa hai người tiếp tục.

Takeuchi, đã giấu chiếc túi sau lưng để không đưa nó cho Shiho, đột nhiên nhìn sang một bên. Shiho cũng quay đầu nhìn theo ánh mắt đang dán chặt vào một thứ gì đó của anh. Trong bóng tối, có ai đó đang tiến lại gần hai người họ. Shiho vô tình nheo mắt lại khi hình bóng anh quay lưng lại với ngọn đèn đường có phần quen thuộc.

A. Shiho thốt lên. Nghe thấy âm thanh đó, Takeuchi nhìn Shiho một lần nữa, rồi lại đề phòng sinh vật đang đến gần. Xét theo vóc dáng, là một người đàn ông. Một thân hình rất cân đối. Hẳn là một cơ thể đã được rèn luyện qua tập luyện trong một thời gian dài. Takeuchi bản năng nhận ra rằng người đó cũng đang khám phá chính mình khi anh đang khám phá người kia. Bầu không khí áp đảo mà người đó tỏa ra hoàn toàn không phải của một người bình thường.

Một bước. Hai bước. Căng thẳng gia tăng. Takeuchi tiến lên một bước như muốn giấu Shiho sau lưng. Người đàn ông bắt đầu di chuyển bàn tay của mình. Cái gì. Hắn có mang theo dao? Tuy nhiên, anh không đọc được sát khí. Anh kiên nhẫn chờ đợi động thái tiếp theo của người đàn ông.

"Rất vui được gặp cậu. Tôi là Amuro Tooru."

Người đàn ông đến gần, bất ngờ, đưa tay phải ra và yêu cầu bắt tay.

"Cậu là Takeuchi Kongo phải không? Tôi đã nghe rất nhiều về cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro