Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3


"Furuya Rei thân mến.

Gần đây em rất vui với việc đan lát. Khoảng cách giữa các chuyến xe buýt rất dài và nếu bỏ lỡ một chuyến xe buýt, phải đợi tận 30 phút nữa. Về chuyện đan lát, rõ ràng em không khéo léo lắm. Đến hoàn thành chiếc khăn này, em nghĩ sẽ đến mùa hè mất. Tuy nhiên, em vẫn có thể mặc nó vào mùa đông tới, phải không? Không biết có phải do tâm trạng không mà cảm giác ở đây lạnh hơn ở Tokyo nhiều. Takeuchi đã nói nhiệt độ thực tế ở đây cao hơn. Nhưng em nghĩ lý do tại sao trời lạnh hơn nhiều là vì không có nhiều người và xe. Nhưng em lại thích bầu không khí hẻo lánh này. Furuya này, anh đã bao giờ ở một mình trong một nơi yên tĩnh chưa? Anh luôn bận rộn như thế thì em không nghĩ anh sẽ có thời gian cho việc đó, nhưng em hơi tiếc vì có vẻ em là người duy nhất có nhiều thời gian rảnh rỗi.

Vậy thì lần sau em sẽ viết một lá thư khác.

Miyano Shiho."


"A, cô ơi. Quay lại kênh lúc nãy một chút giúp cháu đi."

Màn hình TV nhấp nháy điên cuồng và thay đổi kênh. Phim truyền hình cuối tuần phát lại, tiếp tục chuyển xuống. Mua sắm tại nhà, chuyển xuống tiếp. Các chương trình tạp kỹ đã lỗi thời. Bà chủ tiếp tục chuyển kênh mặc dù tính tình có nóng nảy. A, đây rồi. Takeuchi vui vẻ kêu lên. Thật kỳ lạ khi thấy anh, người thường không chú ý đến TV, hào hứng vì một lý do nào đó. Shiho cũng dời ánh mắt về phía TV. Các tin tức cuối buổi chiều đã được truyền tải đầy đủ. Phóng viên trên màn hình tiếp tục đưa tin về Kaito Kid.

[Vâng, tôi đang ở bảo tàng nghệ thuật nơi Kaito Kid, nhà ảo thuật dưới ánh trăng, đã gửi cho chúng ta một thông báo...]

Có vẻ như Kaito Kid đã gửi thông báo để đánh cắp những kiệt tác được trưng bày tại bảo tàng nghệ thuật tối nay. Phóng viên tiếp tục giải thích về hệ thống an ninh nghiêm ngặt và hệ thống an ninh được đào tạo bài bản để bảo vệ bức tranh nổi tiếng khỏi tên trộm. Chắc hẳn Kudo Shinichi đang rất phấn khích khi có mặt Kid. Shiho nghĩ khi đổ đầy đồ uống đóng hộp vào tủ lạnh.

"Kongo, cháu là fan của Kaito Kid sao?"

Takeuchi trả lời mà không rời mắt khỏi TV.

"À. Không phải cháu, bạn gái của cháu là một fan hâm mộ cuồng nhiệt."

Shiho ngừng di chuyển.

"Anh đã có bạn gái sao?"

"... Cô cho rằng không có sao?"

Anh cười bẽn lẽn đưa tay vuốt gáy. Anh không nghĩ Shiho sẽ ở đây. Thế là không phải là anh không có tính đàn ông, mà là bởi vì anh thực sự không có hứng thú với phụ nữ khác.

"Nhà bạn gái cháu giàu không?"

Bà chủ, đang xem TV với vẻ mặt vô cảm, thốt ra một từ. 

"Chuyện đó không liên quan gì tới cháu chứ." Giọng anh bình tĩnh, nhưng tai anh đỏ bừng. Shiho thích thú nhìn anh và lại mải mê đổ đầy nước.

[...] ... Dự kiến, khu vực phía trước bảo tàng sẽ rất đông đúc từ khoảng 8 giờ tối với cảnh sát được triển khai và những người dân đến xem.]

Màn hình đến cảnh của những công dân nhiệt tình đến xem Kaito Kid tiếp tục. Kid, Kid, Kid. Cứ như thể họ gặp một anh hùng của thế giới hỗn loạn. Bà chủ nhìn thấy tình hình và bày tỏ cảm giác khó chịu của mình.

"Điên rồ thật. Ca tụng một tên tội phạm như vậy, la hét như vậy thì có ích gì chứ, chậc chậc."

"Nhưng họ nói những món đồ bị đánh cắp luôn được trả lại."

"Không phải là thực tế là cậu ta đã đánh cắp nó sao? Cháu đánh người và rồi chỉ cần bôi một ít thuốc cho họ là được tha thứ sao?"

"Không phải như vậy. Nhưng Kaito Kid không bao giờ làm hại người khác."

"Đúng vậy, đương nhiên, nếu như cháu làm tổn thương ai đó, cháu đã ở trong bóng tối rồi."

Lạch cạch. Lạch cạch. Len ken. Len ken.

Ah. Xin lỗi. Xin lỗi. Shiho hốt hoảng nhặt lon nước ngọt bị rơi và nói. Cái lon rơi xuống đất tạo một thanh âm vang dội, nên không gian yên tĩnh sau đó tương đối nặng nề. Takeuchi vội vàng giúp nhặt lon. Ánh mắt bà chủ nhìn Shiho thật khác thường. Sau vài ngày bình thường, có vẻ mọi thứ sẽ trở lại những ngày đầu.

"Này Shiho. Cô có ổn không?"

"À, vâng. Tôi không sao."

Shiho cố nặn ra một nụ cười khi cô lau bụi trên chiếc lon ẩm ướt bằng chiếc tạp dề của mình.

─ "Nhưng Kaito Kid không bao giờ làm hại người khác."

... Cô đã làm hại bao nhiêu người cho đến nay? Shiho vừa nghĩ vừa lau đi lau lại lon nước. Mặc dù có thể không tự tay giết họ, nhưng chính Shiho là người đã chế tạo ra chất độc khiến họ chết.

─ "Đúng vậy, đương nhiên, nếu như cháu làm tổn thương ai đó, cháu đã ở trong bóng tối rồi."

Tuy cô làm ra thuốc độc đoạt mạng người, nhưng vì nhiều yếu tố nên cô không bị trừng phạt nặng nề. Nói đúng hơn là cô nhận được tình cảm quá mức từ một ai đó. Shiho mân mê lau bề mặt lon cho đến khi nó phát ra tiếng kêu cót két.

Hai năm trước. Khi sự tồn tại của tổ chức được công chúng biết đến, các thành viên cấp cao cũng lần lượt bị phơi bày trước thế giới. Ngoại trừ một người, Sherry. Việc Shiho thoát khỏi sự chỉ trích của thế gian và sự trừng phạt của pháp luật hoàn toàn là nhờ vào các cuộc đàm phán với cảnh sát.

Đó là Furuya Rei. Người đàn ông nói chuyện với cô là Amuro Tooru, một thành viên của tổ chức, người đã làm việc bán thời gian tại Poirot. Bourbon có được mật danh trong tổ chức, và Amuro nói rằng đó là danh tính ngụy trang để điều tra lý lịch của Sherry và Akai Shuichi. Trước thái độ không tin tưởng của Shiho, Amuro đưa ra cuốn sổ cảnh sát của mình. Furuya Rei. Nhưng Shiho vẫn không dễ dàng mở lòng. Khi cuộc trò chuyện không diễn ra như dự kiến, Furuya đã bỏ qua Shiho và gặp bác tiến sĩ để nói chuyện riêng. Anh hình như nghĩ rằng Shiho không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo lời bác tiến sĩ.

Dự đoán của anh ấy đã đúng. Shiho không thể trái lời bác sĩ. Không biết anh đã nói chuyện kiểu gì với bác tiến sĩ mà sau đó, bác tiến sĩ đã thuyết phục Shiho bằng thái độ chân thành. Cô đến sống trong một officetel do Cục An ninh chuẩn bị dưới danh nghĩa quản chế. Tất nhiên, các điều kiện đi kèm với một cuộc sống thoải mái. Shiho phải xử lý khối lượng công việc khổng lồ mà Cục An ninh yêu cầu. Họ gọi hành động đó là hợp tác, nhưng theo quan điểm của Shiho, đó chỉ là sự bóc lột. Nhưng bị bóc lột không tệ như cô nghĩ.

Thật vui khi khám phá ra một người mới tên là Furuya Rei. Việc xử lý công việc một cách tỉ mỉ và nhanh chóng khiến Shiho không xuể. Shiho bắt đầu cuộc sống xã hội của mình khi còn rất trẻ tuổi và hợp tác với nhiều người, nhưng trong số họ, Furuya là đối tác tốt nhất cho đến nay. Rất vinh dự khi được làm việc với người này. Anh rất được cấp dưới tin tưởng vì lý do tương tự. Nhờ đó, Shiho có thể duy trì mối quan hệ rất tốt với cấp dưới của anh. Cho dù Shiho có là thành viên cốt cán của một tổ chức tội phạm đi chăng nữa, họ cũng biết rằng phải có lý do tại sao sếp của họ lại ở gần một người như vậy. Mặc dù Shiho là một tên tội phạm, nhưng sở dĩ cô có thể có một cuộc sống tương đối thoải mái và dễ chịu đều nhờ vào khả năng và công đức mà Furuya đã tích lũy được.

"Này Miyano. Để tôi chuẩn bị đồ uống cho, cô có thể đến cửa hàng tiện lợi một chút không?"

Takeuchi vừa nói vừa lấy đi cái lon mà Shiho đang vô thức lau. Shiho, đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ngẩng đầu lên và nhìn vào anh. Nhìn anh có vẻ hơi lo lắng.

"Tôi đã viết ra những thứ cần mua ở đây rồi này."

Anh đưa cho cô một mảnh giấy được gấp làm đôi. Shiho, nhận tờ giấy, liếc nhìn bầu không khí xung quanh mình. Rõ ràng là anh quan tâm đến cô. Shiho gật đầu khi cô nắm chặt tờ giấy trong đôi tay lạnh như băng.

"Ừ. Tôi sẽ quay lại ngay."

Nhà ga vào các ngày trong tuần rất yên tĩnh.

Những chiếc ghế bằng nhựa xếp như những bóng ma trong phòng chờ trống. Đang đi trong cơn mê, Shiho chợt nhận ra mình phải làm gì và mở tờ giấy trên tay ra. Tờ giấy nhàu nát, hình như trong vô thức cô đã siết chặt nó.

[Take a breath.]

Một nụ cười nở trên môi Shiho. Nét chữ rõ ràng đã tiết lộ tính cách của Takeuchi. Thành thật một cách ngu ngốc. Đó là lý do tại sao anh vô cùng đáng tin cậy. Shiho nhớ lại cách khiến hai tai cô nhanh chóng nóng lên trước câu chuyện của bạn gái. Việc anh ấy có bạn gái khiến cô bị sốc. Tại sao? Tại sao điều đó lại gây sốc như vậy? Chẳng lẽ là ghen?

Shiho che cánh tay của mình bằng cả hai tay khỏi cảm giác ớn lạnh. Cô không mang theo áo khoác vì vội. Shiho rùng mình và rời ga cuối bằng cửa phụ. Với mỗi lần thở ra, hơi thở trắng bốc lên. Mùa đông dài, mùa xuân vẫn chưa đến được. Chưa đầy 10 giây sau khi mở cửa, Shiho đã đóng lại và bước lại vào nhà ga. Cái lạnh bên ngoài quá sức chịu đựng với một chiếc áo len và tạp dề. Shiho, đang lang thang vô định quanh phòng chờ, thẫn thờ nhìn vào bảng điện tử hiển thị lịch trình xe buýt.

Có vô số chuyến xe bus đi qua lại ở vô số khu vực trong một ngày. Shiho cẩn thận quét mắt qua các múi giờ và tên địa phương được viết dày đặc. Cô nhìn chăm chăm như một thói quen khó bỏ. Cô đã dành phần lớn cuộc đời mình để phân tích nhiều dữ liệu khác nhau. Khi đọc to tên của một khu vực xa lạ mà cô chưa từng thấy trước đây, Shiho nhận ra thế giới này rộng lớn biết bao.

Lúc đó, một chiếc xe buýt từ phía Đông Tokyo đã đến. Năm sáu hành khách xuống xe. Mọi người đang bận chỉnh lại áo khoác trong làn gió lạnh thổi vào. Ngay sau đó, họ cũng vượt qua Shiho và phân tán về phía lối ra, và toàn bộ nhà ga lại chìm vào sự im lặng buồn ngủ. Bầu không khí lạnh lẽo và trống trải mà Shiho chào đón khi lần đầu đặt chân đến đây. Rất giống thời gian đó.

***

Shiho đang chuẩn bị rời khỏi tòa nhà officetel để kịp giờ bắt xe buýt thì thấy một bóng người quen thuộc ở sảnh tầng một. Người ngồi trên ghế không nhúc nhích rõ ràng là Furuya Rei. Là một tòa nhà dưới sự quản lý của Cục An ninh, vì vậy không quá ngạc nhiên khi thấy anh ngồi ở sảnh. Sau khi cân nhắc xem có nên giả vờ không biết hay không, cô quyết định tránh xa đám đông càng nhiều càng tốt và rời khỏi tòa nhà, ngay lúc Shiho chuẩn bị tiến lên một bước.

"Em đi bây giờ à?"

Giọng nói trầm thấp xuyên vào tai Shiho. Người đó còn có mắt sau gáy sao? Trong khi Shiho đang bối rối, Furuya đứng dậy khỏi chỗ ngồi và tiến lại gần Shiho. Mặc một chiếc áo khoác đệm có lông bông trên mũ trùm đầu, trông anh còn trẻ hơn bình thường.

"Anh đang làm gì ở đây?"

"Em không lạnh sao?"

Không trả lời câu hỏi, anh lướt mắt từ đầu đến chân Shiho. Vì nghề nghiệp của anh, nên Shiho cảm thấy như cô đang là mục tiêu của một cuộc kiểm tra nào đó của cảnh sát.

"Áo khoác có thể hơi mỏng trong thời tiết này."

Không giống như đôi mắt sắc bén của anh ấy, lời nói của anh ấy tràn đầy sự ân cần, thật kỳ lạ. Cho dù đó là một giọng điệu đơn giản không khác thường ngày bao nhiêu, nhưng lại có một cái gì đó khiến lòng người rung động. "Bên ngoài giờ lạnh lắm, anh sẽ đưa em đến xe của anh." Furuya để lại một câu và đi đến thang máy trước. Shiho theo anh trở lại con đường anh vừa đi.

"Anh không cần phải làm vậy."

Quả nhiên, ánh mắt lạnh lùng của Furuya đáp lại và Shiho ngậm miệng lại. Anh giật lấy chiếc vali tay từ Shiho. Hai bàn tay của Shiho trở nên trống rỗng ngay lập tức. Shiho không có lựa chọn nào khác ngoài việc đứng xem Furuya giúp mình. Sau khi đến bãi đậu xe, anh nhấc chiếc vali và chất nó vào cốp xe. Anh đóng cốp lại một cách ầm ĩ, rồi xoa hai lòng bàn tay vào nhau để phủi bụi.

"Em đã lo liệu hết mọi chuyện chưa?"

"Ừ, em cũng không có nhiều đồ để dọn."

"Em đã ăn sáng chưa?"

"... Rồi."

"Em chưa ăn."

Cô không thể nói dối trước mặt người đàn ông này. Furuya không ngạc nhiên và ngồi vào ghế lái trước. Trong khi Shiho leo lên ghế phụ và thắt dây an toàn, Furuya quay lại và sột soạt gì đó ở ghế sau. Anh lập tức đưa túi đồ cho Shiho.

"Ăn đi. Là bánh sandwich."

"..."

"Bơ đậu phộng mứt việt quất yêu thích của em."

Shiho kiểm tra bên trong túi đồ ăn của mình. Những chiếc bánh sandwich được đặt ngay ngắn trong một chiếc hộp trong suốt, kín khí. Bên cạnh đó là một chiếc cốc có lẽ đựng cà phê do anh tự pha. Mắt Shiho mở to khi nhìn thấy cái cốc. Đó là một chiếc cốc phiên bản giới hạn mà Shiho từng nói rằng nó đẹp và rất muốn có. Furuya luôn có ý thức tặng những món quà kiểu tình cờ như thế này. Nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ nghe thấy những lời lẩm bẩm, như tự nói chuyện với chính mình. Ngoài ra, còn có vài chiếc khăn tắm dùng một lần, và Shiho một lần nữa ngưỡng mộ sự tinh tế của anh ấy.

"Em không thấy ngột ngạt sao, Shiho? Anh không thể liên lạc với em."

"Đúng là bất tiện lắm, nhưng..."

"..."

"Anh phải làm quen với nó thôi."

Furuya nghe thấy câu trả lời và thở dài thườn thượt.

Shiho gần đây đã ngắt kết nối điện thoại của mình. Cô đã định không dùng điện thoại di động trong một thời gian. Người phản đối quyết định của Shiho nhiều nhất dĩ nhiên là Furuya. Anh ấy hỏi liệu cô có cần phải vứt bỏ điện thoại di động không và rất tức giận, vì vậy Shiho đã rất khó thuyết phục anh. Anh đã có một bài phát biểu trong khoảng 30 phút, chẳng hạn như cô có thực sự phát điên khi sống một mình mà không có điện thoại di động không, và rằng người phụ nữ này thực sự không biết thế giới đáng sợ như thế nào?

Tuy nhiên, Shiho muốn chặn tất cả các đường rút lui nhất có thể. Nếu bất cẩn, cô nghĩ mình sẽ muốn quay trở lại cuộc sống thoải mái mà cô đã tận hưởng cho đến nay. Tình cảm và sự quan tâm không xứng đáng với tội phạm. Coi sợ rằng cô sẽ nhớ nó. Cô muốn thắt một nút thắt để không bao giờ quay trở lại trái tim yếu mềm đó nữa. Mặc dù ngày hôm đó Furuya có vẻ phát điên trước ý chí kiên định của Shiho, nhưng anh không phản đối nữa.

Nhà ga chật kín người.

Không muốn để Furuya biết mình sẽ đi đâu, Shiho tìm thời điểm thích hợp để nói lời chia tay. Thực ra, cô đã nghĩ rằng cả hai đã nói lời tạm biệt vào ngày ăn tối cùng nhau vài ngày trước, ngày cả hai tranh cãi qua điện thoại, nhưng Furuya có vẻ không thích như vậy. Khi Shiho được hỏi khi nào sẽ rời đi, cô hối hận vì đã đưa ra ngày tháng cụ thể mà không suy nghĩ. Vì cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng anh ấy sẽ đến nhà và đợi cô.

"Bây giờ anh có thể đi rồi."

Shiho đặt tay lên quai chiếc vali mà anh đang cầm. Furuya tinh tế thay đổi vị trí của bàn tay khi những ngón tay út chạm vào nhau.

"Ừm. Anh sẽ tạm biệt tại đây thôi."

Shiho sững sờ một lúc trước câu trả lời ngắn gọn.

"Em đã ăn xong bánh sandwich rồi. Ah, cà phê có lẽ đã nguội rồi..."

"..."

"... Đến đó em đừng bỏ bữa nữa."

"... Được rồi."

"Ừm."

Furuya cúi đầu. Tóc của anh đổ về phía trước. Anh vuốt tóc mái bằng tay phải, vì cản trở tầm nhìn của anh. Nhìn khuôn mặt lộ ra cả vầng trán của anh, Shiho chợt nhận ra anh là một người rất đẹp trai. Đôi mắt xanh sâu thẳm của anh chất chứa trọn vẹn hình ảnh chính cô với cảm giác rằng thời gian đã ngừng trôi từ lúc nào.

Trong khi Shiho còn đang thẫn thờ thì Furya đã quay người bước đi. Shiho, vô tình đi theo anh, đã dừng lại ngay lập tức do sức nặng của vật nặng truyền qua tay cô. Cô không thể như thế này.

Không, tại sao cô phải đuổi theo anh chứ?

Và gọi tên anh là một sự thôi thúc bất ngờ không thông qua sự phán đoán của lý trí.

"Anh Furuya!"

Anh vừa nhập vào đám đông và ngừng di chuyển. Shiho và Furuya đứng tại chỗ, dòng người vẫn dồn dập bước nhanh qua giữa họ. Bóng lưng của Furuya lọt vào tầm nhìn của Shiho rồi liên tiếp biến mất. Có lẽ cô sẽ không thể nhìn thấy nó như thế này mãi mãi. Không, cô đã quyết định về chuyện này rồi. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trái tim của Shiho lặp lại chuyển động của con lắc với tốc độ cao.

"Anh Furuya."

Thành thật mà nói, cô nghĩ rằng anh sẽ nắm bắt được cô. Phải có một lý do gì đó cho chuyến thăm đột ngột này.

Cô không muốn định bị nắm bắt, nhưng cô rất mâu thuẫn. Ít nhất một lần thôi.

"Furuya..."

Furuya quay lại. Đứng đối mặt với Shiho, anh nhanh chóng thu hẹp khoảng cách. Khi khoảng cách được thu hẹp, tim cô đập nhanh hơn. Shiho không biết tại sao tim mình lại đập loạn nhịp một cách không cần thiết.

Furuya lại gần và nắm lấy tay Shiho. Shiho bất ngờ định rút tay lại nhưng sức lực chênh lệch nên đành thôi. Anh bắt Shiho cầm một tờ giấy gấp làm đôi.

"Hãy viết thư cho anh."

"Hả?"

"Gửi thư đến địa chỉ này."

Shiho nhìn bàn tay đang nắm tay mình rồi ngước lên nhìn anh.

"Gửi cái gì cũng được."

Furuya nói, nhìn thẳng xuống Shiho. Vầng trán hơi méo xệch và khóe miệng rũ xuống. Biết rõ về anh, Shiho nghĩ rằng cô đã hiểu Furuya Rei ở một mức độ nhất định nào đó, nhưng ít nhất biểu hiện của anh ấy bây giờ dường như không giống với Furuya Rei mà cô biết trước đây.

Anh đã khóc mà không chảy nước mắt. Hơi nóng bốc lên từ đôi tay Shiho đang nắm lấy anh.

"Em phải gửi, nghe không?"

Shiho không có phản ứng gì nên Furuya giục cô trả lời. Shiho chợt gật đầu. Rồi anh thở phào nhẹ nhõm.

"Anh sẽ đợi."

Anh rút tay lại. Bàn tay anh lướt trên lòng bàn tay cô, mu bàn tay cô, từng đốt ngón tay, hết cái này đến cái khác. Những đầu ngón tay chạm vào nhau, để lại ấn tượng khó phai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro