Shall we love?
Tác giả: cxyase
Summary: "Những đầu ngón tay bất ngờ nắm lấy tôi, không thể buông ra dù chúng có run rẩy thế nào đi nữa."
Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/34380121
______________________________
"Let's shout! UNDEAD world!"
Và với điều đó, buổi biểu diễn đã kết thúc. Rei và các thành viên trong nhóm trở lại phòng thay đồ, cởi bỏ áo khoác và mũ đen, trông hệt như một đàn quạ đang rụng lông vậy. Kaoru kết thúc mọi việc trước, rời đi với một cái vẫy tay vui vẻ. Adonis là người tiếp theo, rời đi sau khi Rei và Koga bảo không cần đợi bọn họ.
Adrenaline* từ lúc ở trên sân khấu đã ngừng chảy trong huyết quản của Rei, nhưng trái tim anh vẫn rung động khi nhìn Koga. Nó luôn như vậy, mặc dù anh đã nhìn Koga rất nhiều lần đến mức đáng lẽ phải quen với điều đó rồi.
(*Adrenaline có tên khác là Epinephrine, là một hormon được giải phóng khỏi tuyến thượng thận. Adrenaline được phóng thích vào máu và phục vụ như các chất trung gian hóa học, đồng thời truyền tải xung thần kinh cho các cơ quan khác nhau.)
Người yêu anh tối nay im lặng một cách kỳ lạ. Thường thì sau một buổi biểu diễn, Koga sẽ háo hức nói về việc họ đã bùng nổ như thế nào, cách cậu trông thật ngầu ra sao, thật tuyệt phải không? Hoặc tìm kiếm lời khen mà Rei sẽ luôn dành cho cậu.
Cậu thậm chí còn không nhìn Rei.
Tự hỏi có chuyện gì không ổn—hoặc nếu có chuyện gì đó, có lẽ Koga chỉ cảm thấy mệt mỏi, nhưng sau đó cậu sẽ phàn nàn về điều đó, phải không—Suy nghĩ của Rei bị gián đoạn bởi giọng nói của Koga. Thật nhẹ nhõm.
"Oi," Koga nói chuyện với chỉ một nửa sự hung hăng thường ngày. "Anh làm thế để làm gì?"
Rei chớp mắt nhìn cậu. "Làm gì cơ?" Anh lục lọi ký ức trong đầu, cố gắng xác định xem bản thân đã làm gì khiến Koga bực bội. Không có gì lắm, ngoài những cái tên gọi thân mật và trêu chọc thông thường hiện ra trong đầu.
"Tch, anh biết mà." Cậu im lặng một lúc khi Rei không trả lời, bĩu môi nhẹ. Rei thấy nó thật đáng yêu. "Trên sân khấu, nắm tay ta như thế. Anh biết đấy, chúng ta không nên... như thế..."
À. Anh gần như đã quên mất điều đó, vì quá đắm chìm vào phần còn lại của bài hát đến nỗi không nhớ mình đã bắt đầu phần điệp khúc như thế nào.
Nhưng làm sao anh có thể cưỡng lại được? Bàn tay của Koga ở ngay đó, họ đang đứng ngay cạnh nhau, tại sao anh lại không muốn chứ? Và Koga cũng có đôi bàn tay đẹp như vậy, Rei yêu chúng rất nhiều, Rei yêu Koga rất nhiều. Khoảnh khắc đó hoàn toàn là xuất phát từ bản năng.
Nhưng giờ nghĩ lại, Rei đáng lẽ phải nhận ra Koga không vui về chuyện này bằng anh. Anh cảm thấy tay Koga căng cứng trong tay mình, anh nhìn Koga, người không nhìn anh. Nhưng Rei nghĩ đó chỉ là sự phấn khích và tầm nhìn hạn hẹp thường đi kèm với một buổi biểu diễn. Rõ ràng là không phải vậy.
Mặc dù có hơi ngượng ngùng trước một lượng khán giả lớn như vậy, anh vẫn ngạc nhiên khi thấy Koga phản đối như vậy. "Cún con." Anh nghiêng đầu. "Em không phải xấu hổ đấy chứ?"
"Tất nhiên là không!" cậu quát lớn, nhưng việc nhìn đi chỗ khác khi nói điều đó cho thấy cậu không thành thực chút nào.
Rei có thể thúc đẩy, khăng khăng muốn vạch trần sự thật. Nhưng anh không làm. Điều đó không cần thiết; anh hiểu chuyện gì đang diễn ra trong đầu Koga.
Khi họ mới gặp nhau, Koga rất vui vẻ, nhiệt tình, mở to mắt trước mọi thứ Rei làm. Và Rei hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng Koga vẫn là chú cún con năng động bên trong. Tuy nhiên, bề ngoài Koga không cho phép mình giống như trước đây. Đôi khi Koga nhắc nhở anh rằng cậu có một hình ảnh cần duy trì. Một hình ảnh của một người cứng rắn, và không thể lay chuyển. Koga đã dành rất nhiều năng lượng để rèn luyện bản thân theo cách này, nên việc quên mất cách để bản thân trở nên mềm yếu là điều tự nhiên.
Rei rất vui lòng giúp cậu lấy lại chúng.
Koga khẽ thúc nhẹ chân mình vào chân Rei. "Thì là vậu. Ta... ta thích ở bên... ở bên anh..." Cậu khoanh tay lại. "Người yêu của ta." Trái tim Rei đập thình thịch. "Nhưng," cậu nhanh chóng nói thêm, "... điều đó không có nghĩa là bất kỳ ai cũng cần biết. Hoặc thậm chí nghĩ về nó. Chỉ là... sẽ tốt hơn nếu chúng không liên quan đến người khác."
Cậu nói đúng. Tất nhiên là đúng. Có một sự rủi ro khá lớn nếu công khai, nó có thể dễ dàng trở thành môi nguy hiểm cho cả hai. Tình cảm là điều khó khăn đối với Koga, nhưng có lẽ lại dễ dàng đối với Rei.
Rei được vài người nhận xét là vô liêm sỉ. Anh chẳng quan tâm đến cách người khác nhìn nhận về mình. Xem đi, thực tế là anh như thách thức cả thế giới vậy. Một kẻ lập dị. Xem cái cách anh nhảy trên sân khấu như thể đang khiến toàn bộ khán giả trở nên hư hỏng. Hay như việc nắm lấy tay người tình của mình, không cần phải che giấu việc bản thân đã có người yêu.
Koga, mặt khác lại khá nhút nhát đằng sau vẻ hung hăng mà cậu thể hiện trước công chúng. Đó là điều Rei thấy đáng yêu và hài hước, cách Koga từ sự hoang dã chuyển sang dáng vẻ bị thuần hóa chỉ bằng một nụ hôn trên má. Hoặc, trong trường hợp này thì chỉ là một cái chạm tay. Bọn họ có sở thích rất khác nhau nhưng lại cùng một niềm đam mê.
Cả hai thực sự là một cặp đôi hoàn hảo.
"Ta xin lỗi, cún con. Ta thậm chí còn không nghĩ đến điều đó", anh thừa nhận.
"Rõ ràng," Koga chế giễu, nhưng cảm thấy nhẹ nhõm hơn là sự buồn bã. Ơn Chúa. "Thôi kệ, chúng ta sẽ gọi đó là fanservice hay điều gì đó tương tự. Lần này không quan trọng lắm."
Nó quan trọng chứ. Nếu Koga đủ để bận tâm thì nó chắc chắn quan trọng. Rei lẩm bẩm điều gì đó tương tự trước khi nói bằng giọng điệu dễ nghe hơn (nhưng vẫn rất nhẹ nhàng), "Ta thực sự xin lỗi. Nếu biết trước em sẽ không thích nó, ta đã không làm vậy."
Má hơi ửng đỏ, cậu càu nhàu, "Được rồi. Không sao đâu. Không có gì nguy hiểm, sai trái, hay thứ gì đó tương tự cả."
Cả hai đều im lặng, đắm chìm vào sự hiện diện của nhau, cho đến khi Rei nhẹ nhàng hỏi, "Ta có thể hôn em không?"
Anh mỉm cười khi thấy Koga thở hổn hển và đảo mắt mặc dù đã bước tới. Cậu để Rei kéo vào một nụ hôn. Khi họ tách ra, Koga đứng im, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình.
"Đừng làm thế nữa," cậu nhẹ nhàng nói. "Không phải trên sân khấu. Cả thế giới không cần phải biết."
Anh lên luồn ngón tay qua tóc Koga. Thực ra thì giống vuốt ve hơn, nhưng bất cứ khi nào Rei dùng từ đó, Koga đều gọi bằng một từ ngữ khó nghe. "Tất nhiên rồi, cún con. Nhưng ta không ngại nói với họ. Ta tự hào vì chúng ta ở bên nhau, em biết mà."
Cậu lẩm bẩm dù vẫn tránh ánh mắt anh, "Đồ ngốc."
"Đồ ngốc," Rei đáp lại với một nụ cười.
Koga vòng tay ôm lấy eo Rei, giọng nói trầm xuống khi dụi mặt vào cổ Rei. "Ừ, đúng thế."
_______________________
[Ở nơi nào đó]
Adonis: Sao họ lâu vậy nhỉ?
Kaoru: Anh cá là bọn họ lại làm chuyện đó rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro