Happy birthday Koga
Tác giả: htos
Summary: [Koga năm thứ nhất/Rei năm thứ hai]
Tầm nhìn của Koga rơi xuống đôi giày của mình, khom lưng như một chú chó lo lắng. Đây là lần đầu tiên cậu đến nhà Rei, và đến theo lời mời của chính Rei. Vài ngày trước, cậu tìm thấy một tờ giấy trong tủ đồ của mình, có vẻ Rei muốn tổ chức sinh nhật cho cậu. Có thể anh ấy đang tổ chức tiệc cho Koga, nhưng cậu bé không hề biết. Hầu hết bức thư chỉ ghi địa chỉ của Rei và ngày giờ cụ thể. Tờ giấy được viết trên loại giấy vở thông thường, như thể Rei đã viết nguệch ngoạc trong giờ học. Koga nghĩ rằng thật tuyệt nếu Rei nổi loạn và phớt lờ bài giảng như vậy.
Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/7519030?view_adult=true
______________________________
Koga kiểm tra lại địa chỉ, khẳng định rằng đây thực sự là nhà Sakuma. Đầu tiên cậu bấm chuông cửa, rồi sau đó gõ cửa hai lần cùng lúc. Cậu không muốn làm phiền Rei (hoặc bất kỳ ai khác trong nhà), nhưng cũng không muốn bị kẹt ở đây mãi, nếu anh ấy ngủ hay gì đó.
Tầm nhìn của Koga rơi xuống đôi giày của mình, khom lưng như một chú chó lo lắng. Đây là lần đầu tiên cậu đến nhà Rei, và đến theo lời mời của chính Rei. Vài ngày trước, cậu tìm thấy một tờ giấy trong tủ đồ của mình, có vẻ Rei muốn tổ chức sinh nhật cho cậu. Có thể anh ấy đang tổ chức tiệc cho Koga, nhưng cậu bé không hề biết. Hầu hết bức thư chỉ ghi địa chỉ của Rei và ngày giờ cụ thể. Tờ giấy được viết trên loại giấy vở thông thường, như thể Rei đã viết nguệch ngoạc trong giờ học. Koga nghĩ rằng thật tuyệt nếu Rei nổi loạn và phớt lờ bài giảng như vậy.
Cánh cửa mở ra, cắt ngang dòng suy nghĩ của Koga. Cậu nhanh chóng đứng thẳng, vẫy tay với chàng trai trước mặt, “Sakuma-senpai, rất vui được gặp anh!”
“Koga,” anh gật đầu, bước sang một bên để cho cậu bé được nhắc đến ở trên bước vào. Koga cởi giày của mình ra, đặt cạnh đôi bốt của Rei, rồi đi theo anh vào nhà. Mặc dù Rei có tính cách hơi kỳ lạ (và hay tự nhận mình là ma cà rồng), nhưng căn nhà trông giống như ngôi nhà gia đình bình thường. Không có gì bất thường ở hành lang hay nhà bếp. Ritsu thì đang ngủ trên ghế dài, nhưng điều đó cũng không có gì bất ngờ lắm.
Mặt khác, phòng của Rei thực sự trông giống như nó thuộc về anh. Rèm cửa tối màu che khuất cửa sổ, và phía trên treo những chiếc đèn hình con dơi nhỏ. Ngoài ra còn có một chiếc quan tài, và một chiếc futon cuộn tròn bên cạnh (có lẽ là do ảnh hưởng từ cha mẹ anh, nhưng ai mà biết được, có lẽ việc ngủ trong quan tài sẽ trở nên nhàm chán sau một thời gian).
“Trông được đấy.” Koga lẩm bẩm trong khi vẫn đang ngắm nghía mọi thứ xung quanh.
“Chỉ được thôi sao?” Rei tiến lại gần vị khách của mình, nheo mắt lại với vẻ mặt vừa đùa cợt vừa đe dọa, “Ta mời cậu học trò dễ thương của mình vào nhà và ta lại nhận được–”
“Em rất thích nó, làm ơn đừng hiểu lầm!” Koga ngắt lời, vẫy tay như muốn nói, ‘Anh hiểu lầm rồi!’
Rei cười, “Ta đùa thôi mà.” Anh vỗ đầu Koga, “Chơi với em vui lắm, giống như một con thú cưng vậy, phản ứng của em thật tuyệt...”
Koga xoa gáy một cách bối rối, cậu luôn như vậy mỗi khi Rei khen. Anh thật sự rất tuyệt, không phải Koga không tuyệt vời, nhưng Rei ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Khi anh nói những điều này, Koga luôn cảm thấy như vậy.
“Dù sao đi nữa,” Rei ngồi xuống sàn, dựa lưng vào tấm futon gấp lại của mình, “Koga, lại đây.” Anh cong ngón tay, ra hiệu cho cậu nhóc nhỏ tuổi.
Koga đáp lại, ngồi xuống cạnh Rei, hai tay đặt trên đùi, và đang chờ đợi Rei nói bất cứ điều gì.
“Đến... gần hơn,” Rei cười khẩy, kéo chiếc cà vạt đỏ quanh cổ Koga. Dù là học sinh năm hai, nhưng cà vạt của Rei lại màu đen, có họa tiết màu trắng. Koga để yên cho Rei kéo mình, và cậu đáp xuống đùi anh chàng lớn tuổi. “Tốt hơn rồi đó,” anh mỉm cười, vỗ đầu Koga, “Ta không thể làm gì khi em ở quá xa ta.” Để thể hiện tình cảm, anh áp môi mình vào môi Koga, “Chúc mừng sinh nhật Koga.”
‘Một nụ hôn ư?’ Koga tự suy nghĩ, ‘Đó là một món quà hơi khập khiễng, bọn mình đã hôn nhau trước đây rồi... Nhưng vì là Sakuma-senpai nên mình rất biết ơn những gì anh ấy làm cho mình–’
“Và bây giờ... quà của ta,” Rei với tay ra sau tấm nệm, lấy ra một túi quà màu tím. Anh đưa nó cho Koga.
Một món quà vật chất? “S-Sakuma-senpai! Anh không cần phải làm thế với một người như em đâu...” Koga phản bác. Cậu muốn món quà, cậu rất muốn, nhưng ít nhất phải che giấu một chút sự phấn khích của mình đi chứ. (không thể để mất giá như vậy kkkk~)
Rei chống tay lên má, "Nhận đi, giờ đã quá muộn để trả lại rồi", anh cười. Anh nhìn Koga mở túi ra, bên trong chỉ có một thứ, và khiến Koga có vẻ hơi bối rối khi cầm nó trên tay.
“Cho Leon?”
“Không,” Rei lại cười lần nữa, “Dành cho em.”
Koga kiểm tra món quà của mình, cậu khá chắc chắn đây là chiếc vòng cổ cho chó. Cậu đã nhìn thấy rất nhiều vòng cổ cho chó trong ngày, và chiếc vòng này chắc chắn trông giống như vậy. Nó màu đen, với những chiếc gai nhỏ (cùn) nhô ra. Koga mở ra, kéo nó quanh cổ và cố gắng luồn miếng da qua khóa. Cậu không thể lấy được nó, và má đỏ bừng khi tay Rei thay cậu cài chặt chiếc vòng cổ.
Koga tò mò nhìn anh, “Chỉ giúp chú cún con của ta thôi,” Rei nói thêm.
Cún con. Cảm giác thật kỳ lạ, gần như tục tĩu phát ra từ môi của Rei. Koga không biết phải làm sao, “Cún con?”
Rei mỉm cười, “Em giống một chú cún lắm, đúng không? Nhìn cái cách em nằm trong lòng ta này.” Anh hất chiếc vòng cổ, kim loại sáng lên trong ánh sáng của căn phòng, “Nhìn ngầu đấy, đúng không? Sắc sảo, em biết không?”
Koga… hoàn toàn không thể tìm ra lỗi nào trong cả hai câu nói trên, “C-Cảm ơn, Sakuma-senpai.”
“Tất nhiên rồi Koga,” Rei cười khẩy, kéo chiếc vòng trên cổ áo mới của Koga. Họ khóa môi, và lưỡi của Rei tìm đường vào miệng Koga. Anh có thể nghe thấy tiếng Koga thở hổn hển trong nụ hôn, cảm thấy cậu đang cựa quậy trong lòng mình. Những ngón tay của bàn tay lướt nhẹ trên làn da của Koga, tìm đường vào bên trong chiếc áo sơ mi đồng phục cài cúc của cậu, “Ta đoán là em thích phần còn lại của món quà, phải không?”
Koga gật đầu, Rei đối với cậu tốt như vậy. Cậu lắc hông về phía Rei mà không hề nhận ra, và thở phào nhẹ nhõm khi Rei vuốt ve đùi cậu. Ngay cả điều đó cũng là hạnh phúc, cậu biết rằng đây chỉ là khởi đầu, Rei luôn biết cách khiến cậu thỏa mãn.
Rei thích tất cả những tiếng động dễ thương của Koga, chúng cho anh đủ mọi ý tưởng để chơi với cậu bé kia. Anh không hề lên kế hoạch trước, nhưng sẵn sàng để mọi thứ diễn ra theo ý muốn. Anh cởi quần Koga để bắt đầu; Koga đặc biệt cần, đầu tựa vào vai Rei và thì thầm vào tai anh, "Sakuma-senpai... nữa đi mà..." Thật khó để cưỡng lại, giọng nói nhỏ nhẹ quyến rũ của cậu đã chạm đến Rei theo đúng nghĩa đen.
“Ta sẽ cho em nhiều hơn," Rei trả lời, giọng anh trầm ấm và anh có thể cảm nhận được Koga run rẩy bên cạnh anh. Anh chỉ vào chiếc quan tài đóng kín của mình, “Ngồi lên đó,” anh ra lệnh cho cậu nhóc.
Koga miễn cưỡng rời khỏi sự ấm áp trong lòng Rei rồi ngồi xuống quan tài. Gỗ lạnh ngắt trên mông, cậu thực sự không thích nó, nhưng nhanh chóng quên mất điều đó khi môi Rei đang lướt trên da cậu. Koga dang rộng chân hơn nữa để Rei di chuyển giữa chúng và kéo răng lên đùi Koga. Răng nanh của anh để lại những đường đỏ mỏng trên da cậu. “Em đã là một cậu bé ngoan cả năm nay, phải không?” Rei liếm môi, ngậm lấy đầu dương vật của Koga vào miệng. Anh nghe thấy Koga đột nhiên thở ra một hơi trong tay, và nhìn lên thấy mắt cậu nhắm nghiền. Rei muốn Koga nhìn anh, nhưng kệ đi.
“S-Sakuma-senpai,” Koga thở hổn hển, đó là bản nhạc đối với đôi tai của Rei. Anh cởi khóa quần của mình, sẵn sàng để bản thân chú ý khi anh đưa Koga vào sâu hơn trong miệng mình. Cảm giác của Koga trong cổ họng chỉ khiến anh cứng hơn, và khiến anh vuốt ve bản thân.
Nước bọt và dịch nhờn chảy qua môi Rei, và tiếng rên rỉ khàn khàn của cậu tràn ngập căn phòng. Koga hy vọng rằng tường nhà Sakuma không mỏng, cậu không chắc mình có muốn giải thích điều này với Ritsu không nữa. Cậu thấy mình lại lẩm bẩm tên Rei một lần nữa, và không bao giờ hy vọng một ngày nào đó phải ngừng nói, "Sakuma-senpai." Cho đến lúc đó, cậu sẽ lẩm bẩm cái tên đó như một lời khen ngợi, luồn ngón tay qua mái tóc đen dài ngang vai của Rei và nghiêng hông về phía chàng trai kia.
Rei có thể làm điều này mãi mãi, tất cả những tiếng động dễ thương của Koga kích thích anh; nhưng anh cũng muốn chơi với những nơi khác của Koga. Rei luồn một ngón tay vào miệng cậu, dọc theo dương vật của Koga. Anh dùng nó để tạo thêm áp lực, trêu chọc vài điểm nhạy cảm nhất của Koga khi nó trở nên trơn trượt với nước bọt của Rei. Khi anh thấy có thể chấp nhận được, Rei rút ngón tay ra khỏi miệng rồi trêu chọc mông Koga. Họ chưa bao giờ thực sự làm điều này, hoặc có thể là một hoặc hai lần trước đây, vì vậy phản ứng đầu tiên của Koga là giật mình tránh xa ngón tay gây khó chịu đó ra.
"Không muốn?" Rei ngước mắt nhìn cậu, dương vật của Koga tựa vào mặt anh. Anh dùng tay còn lại xoa nhẹ lên má mình, chất nhờn để lại một vệt trơn trượt.
Koga cảm thấy mình đang mất bình tĩnh, không phải là cậu không muốn, chỉ là hơi bất ngờ… Cậu lắc đầu, “Không phải… em muốn nó ở trong đó, em muốn anh ở trong em…”
“Em chắc chứ?” Rei hỏi. Anh không định làm bất cứ điều gì mà Koga không muốn, vào đúng ngày sinh nhật của cậu, nhưng anh có thể trêu chọc cậu nhóc một chút. “Sao em không nói cho ta biết em muốn ta làm gì?” anh cười khẩy, “Nói lại lần nữa đi.” Koga có thể đang nhìn thẳng xuống anh, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có lợi thế.
“Em… em…” Koga lắp bắp. Nói ra những điều như thế này thật quá xấu hổ đi. Cậu chắc chắn rằng mình có thể lặp đi lặp lại thành tiếng với chính mình, nhưng với Sakuma-senpai ngay tại đây… cậu không muốn làm hỏng và tạo ấn tượng xấu với anh. Rei rất ngầu; anh có vẻ rất có kinh nghiệm, và Koga thực sự muốn trông thật tốt với anh. Có lẽ tốt nhất là tiếp tục, “Sakuma-senpai, em muốn anh… chạm vào em.” Cậu cảm thấy hơi thở của mình nghẹn lại ở hai từ cuối, mặc dù nếu đó là dấu hiệu cho thấy sự thành công của mình, thì cậu cảm thấy ngón tay đó một lần nữa chạm vào vòng eo mềm mại của mình.
Rei luồn đầu ngón tay vào Koga, nhìn vào mặt cậu bé kia để xem có phản ứng gì không. Mắt cậu nhắm nghiền, má ửng hồng, và cậu đang cắn môi; trông thật tuyệt. Rei đưa tay kia trở lại dương vật của mình, bóp chặt và dùng ngón tay cái xoa đầu khi đẩy ngón tay ra vào Koga. Cậu nhóc đang thở hổn hển phía trên, và anh phải buông tay ra nếu không cậu chắc chắn mình sẽ xuất tinh ngay tại chỗ.
“Koga… ta không chắc mình có chất bôi trơn nào không… ta sẽ phải…” Rei bắt đầu, liếm xuống dương vật của Koga, cho đến mông cậu. Đúng là đồ nói dối, anh có chất bôi trơn, nhưng lại muốn thấy phản ứng của Koga với điều này; lưỡi của Rei nhẹ nhàng đảo ở cửa hậu huyệt, phủ lên đó bằng nước bọt.
“Ý em là… nếu anh phải…” Koga lẩm bẩm, nhìn xuống Rei. Cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh, nhưng có thể nhìn thấy đầu anh chuyển động và cảm thấy lưỡi Rei khuấy đảo cùng với nó. Tóc của Rei khiến cậu nhột ở đùi, và cậu đấu tranh với mọi thứ bên trong mình khi khóa chặt đùi mình quanh Rei và cọ xát vào mặt anh để đạt cực khoái. Koga không thể không rên lên một tiếng vô thức khi nghĩ đến điều đó, và thề rằng cậu cảm thấy Rei mỉm cười với cậu.
“Mmmn, ta không muốn làm em đau,” Rei đáp, “Koga yêu quý của ta.”
“Sakuma-senpai~,” Koga kêu lên, “Nếu anh còn gọi em như thế nữa, anh phải cho thêm một ngón tay nữa vào đi, làm ơn...”
“Ôi trời~” Rei nói với vẻ ngạc nhiên giả tạo, “Hôm nay em không cần ta sao? Ta nghĩ là ta có thể bỏ qua chuyện này.” Anh tuân thủ, rút lưỡi ra và thêm một ngón tay. Anh kéo chúng vào trong Koga, thúc dương vật anh vào bằng má.
Koga cảm thấy cơ thể nóng lên, cậu đã đầu hàng trước khoái cảm và không nghĩ mình có thể chịu đựng được lâu hơn nữa. Những ngón tay của Rei đang chạm vào những bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể cậu theo nghĩa đen, lẩm bẩm tên anh trong số đủ loại lời khen ngợi. Cực khoái của Koga ập đến đột ngột, cậu siết chặt ngón tay của Rei và dương vật của cậu giật giật trên khuôn mặt Rei khi cậu bắn tinh dịch ra ngoài. Tinh dịch của cậu chảy dọc một đường xuống má Rei. Đó chắc chắn là một cảnh tượng, đầu Rei thư giãn trên đùi cậu, đôi mắt của gã trai lớn tuổi nhắm hờ và môi anh mấp máy, thở hổn hển gọi tên Koga trong những lời tục tĩu khác nhau khi anh tự chạm vào mình. Koga muốn giúp đỡ, đề nghị làm điều gì đó, nhưng với cách Rei nhìn cậu, cậu có thể biết mình đã làm đủ.
Sự giải thoát của Rei lại làm bẩn thành quan tài của anh, nhưng anh dường như không quan tâm. Anh kéo cổ áo của Koga, hôn lên môi cậu. “Cậu bé ngoan,” anh khen ngợi, “Có lẽ ta nên nói cún con ngoan,” Rei cười khẩy, kéo nhẹ lấy chiếc vòng cổ.
“Đó là cách anh gọi khi em đeo cái này à?”
Rei nghiêng đầu, như đang suy nghĩ, “Không hẳn. Koga thì ổn, nhưng vì lý do nào đó, cún con lại hợp với em hơn, em không nghĩ vậy sao?”
Koga đùa giỡn với ý nghĩ trong đầu, ‘Nếu có thể, mình sẽ là một con sói’ cậu nghĩ, nhưng hiện tại điều đó không thực sự quan trọng. Cậu nhún vai, lướt ngón tay trên những chiếc gai của vòng cổ, “Dù thế nào đi nữa, em sẽ đeo nó. Cảm ơn vì những món quà sinh nhật, Sakuma-senpai. Chúng ta hãy cùng nhau trải qua nó vào năm sau nữa, được chứ?”
“Tất nhiên rồi Koga, nhất định.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro