Animal Therapy
Tác giả: sesera
Summary: [Rei] [mùa thu]
Koga là một chú cún năm nhất cực kỳ trung thành, và Rei vừa mới trở về từ chuyến công tác gần đây nhất ở nước ngoài.
---
Một nụ cười cong cong trên môi khi sự mệt mỏi của anh tan biến, Rei đưa tay lên vuốt tóc Koga—cún con của anh. “Cậu bé ngoan. Em đã đợi ta rất trung thành, đúng không? Ta mừng là mình lại có một chú chó ngoan như em để về nhà.”
Bây giờ má Koga thực sự đỏ và cậu kiên quyết tránh nhìn vào mắt Rei, điều này chỉ khiến Rei cười tươi hơn. Mạch máu của anh tràn đầy ánh sáng.
Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/15614409
______________________________
Lá mùa thu lạo xạo dưới chân Sakuma Rei khi anh mang theo một chiếc túi vải thô bằng da đi về phía học viện Yumenosaki. Đó là một chuyến tàu dài từ sân bay, và một chuyến bay thậm chí còn dài hơn từ đất nước mà chỉ có Chúa mới biết - thành thật mà nói, lúc này anh đang mất phương hướng. Đã vô số lần anh được cử đến để dập tắt đám cháy mà Tenshouin Eichi đã đốt tại một trong những trường chị em của Yumenosaki, dù biết rằng đó chỉ là một chiến thuật để đưa anh ra khỏi trường nhưng anh cũng không thể quay lưng lại với những người cần giúp đỡ. Anh đã đi rất nhiều vào mùa xuân và mùa hè để dọn dẹp những mớ hỗn độn có chủ đích này, và điều đó đã gây ra hậu quả. Sự kiệt sức đè nặng lên cơ thể anh và anh nhớ em trai mình, người ngày càng trở nên bực tức vì sự vắng mặt kéo dài của Rei. Rồi còn những người bạn trong Ngũ Dị Nhân khác của anh bị bỏ lại dưới sự thương xót của Eichi - trái tim anh nhói lên vì tội lỗi và hối hận chỉ khi nghĩ đến điều đó.
Nhưng dù anh có cảm thông với họ đến thế nào, ai dám chắc Rei có thể cứu họ ngay cả khi anh ở đây? Mọi thứ đã thay đổi rất nhiều. Ý nghĩ làm chao đảo cả đám đông như anh đã làm ở buổi hòa nhạc DEADMANZ dường như chỉ là một ký ức xa xôi, rất xa xôi—giờ đây gần như là một giấc mơ.
Bây giờ là ngày thi đấu Dream Festival của Fine với Hibiki Wataru, Dị Nhân cuối cùng, và Rei đã mệt nhoài. Mọi thứ trong anh đã biến mất, bị bào mòn bởi hàng giờ ngồi máy bay và đi bộ trên hành lang của các trường nước ngoài. Điều anh muốn bây giờ chỉ là cuộn tròn trong một nơi tối tăm, mát mẻ. Có lẽ khi anh thức dậy, ít nhất thì những đám cháy đang bùng cháy khắp trường sẽ biến mất và bạn bè anh sẽ không phải chịu đau đớn. Anh kéo cổ áo lông đen của chiếc áo khoác lên để chống lại cơn gió thu buốt giá, đá vào những chiếc lá bạch quả vàng chất đống dưới chân.
Khi đi qua cổng trường, anh nhận ra mình vẫn đang mặc quần áo thường ngày chứ không phải đồng phục học sinh. Nếu Keito bắt gặp anh trong khuôn viên trường mà không mặc đồng phục... Rei thực sự không muốn phải đối mặt với một màn giáo huấn, đặc biệt là không phải ngay lúc này khi anh đang kiệt sức. Anh nhanh chóng băng qua khuôn viên trường, quyết định chọn không gian vườn làm nơi ẩn náu và vị trí thuận tiện để ngủ cho đến khi buổi hòa nhạc bắt đầu, tốt nhất là dưới một bụi cây râm mát. Có một đám đông đang xôn xao bên khán phòng, mọi người đều đang mua và trao đổi hàng hóa tốt về Hibiki Wataru, và anh muốn tránh xa nơi đó.
Điều anh ta không ngờ tới là một vệt sáng màu bạc xuất hiện và lao về phía anh ngay khi vừa đến nơi. Rất nhanh sau đó, một con chó rất hung dữ xuất hiện trước mặt.
“NÀY! Anh đã đi đâu thế?! Và đồng phục của anh đâu rồi?”
“Ồ, wanko,” Rei nói, cảm thấy một nụ cười kéo dài trên môi. Anh gần như quên mất đứa trẻ này và cậu nhóc đó thú vị như thế nào. Không suy nghĩ, anh đưa tay ra xoa tóc cậu bé, điều đó chỉ khiến Oogami Koga đỏ mặt và quay đi. Thú vị thật! Rei đã hoàn toàn mong đợi bị tát vào tay khi nghĩ đến tâm trạng của cậu bé.
“Em đang đợi ta à? Trời ạ, em đúng là kẻ theo dõi mà,” Rei trêu cậu, không thể cưỡng lại việc quay lại với thói quen cũ của cả hai.
“Im đi! Anh có biết lần này anh đã đi bao lâu không? Nếu anh nghĩ là em sẽ chấp nhận rằng đã nhiều tuần nay không có ai dạy em chơi guitar—này, anh có nghe không? Sakuma-senpai!”
Chỉ là quá nhiều tiếng sủa. Rei quá mệt mỏi cho việc này, và quá đói khát được chạm vào, và cậu bé này thích anh, đúng không? Không thực sự nghĩ về điều đó, anh kéo cậu bé năm nhất vào vòng tay và ôm chặt.
“N-này! Cái gì—anh đang làm gì thế? Sakuma-senpai!”
Koga vùng vẫy, tất nhiên, nhưng điều đó có nghĩa là họ cùng ngã xuống một đống lá khô. Tuy nhiên, Rei vẫn không buông cậu ra—cơ thể ấm áp trong vòng tay anh thật dễ chịu, và anh không muốn buông cậu ra ngay lúc này. Mặc dù trời lạnh vào mùa thu, Koga vẫn cảm thấy nóng, như thể cậu đã nằm dưới ánh nắng mặt trời hàng giờ vậy. Theo bản năng, Rei giữ hơi ấm đó gần mình hơn.
Một nụ cười cong cong trên môi khi sự mệt mỏi của anh tan biến, Rei đưa tay lên vuốt tóc Koga—cún con của anh. “Cậu bé ngoan. Em đã đợi ta rất trung thành, đúng không? Ta mừng là mình lại có một chú chó ngoan như em để về nhà.”
Bây giờ má Koga thực sự đỏ và cậu kiên quyết tránh nhìn vào mắt Rei, điều này chỉ khiến Rei cười tươi hơn. Mạch máu của anh tràn đầy ánh sáng.
Đây là gì? Liệu pháp chữa lành của động vật à?
“E-em không phải là chó,” đó là tất cả những gì Koga cuối cùng có thể nói, nhưng cậu không cưỡng lại việc vuốt ve. Thực tế thì cậu đang nghiêng mặt một cách ham muốn vào tay Rei.
Hơi sốc vì phản ứng này và giờ đây nhận thức rõ hơn về thiệt hại do sự vắng mặt kéo dài của mình gây ra, tất cả những gì Rei có thể làm là tiếp tục luồn ngón tay qua mái tóc của Koga. Có lẽ điều nhỏ nhặt này có thể bù đắp cho một số tội lỗi đang chồng chất lên anh. Dây buộc tóc đuôi ngựa ngắn của cậu rơi ra, và Rei kéo nhẹ đuôi tóc.
"Vẫn còn cái này hả? Bởi vì ta quá ám ảnh với em?"
Đôi má đáng yêu của Koga chuyển sang màu đỏ tươi hơn nữa. "Không! Trông ngầu thôi, thế thôi!"
Rei cười, cảm thấy sự mệt mỏi của mình tan biến. Việc trêu chọc đứa trẻ này không bao giờ là cũ, nhất là khi phản ứng của ẻm tốt như thế này.
Sau đó, anh nhận thấy Koga quay lại nhìn anh, có điều gì đó mãnh liệt bùng cháy trong đôi mắt màu hổ phách của cậu.
“Có chuyện gì thế, wanko?”
“Em—Anh không thấy ghê tởm sao? Anh biết đấy... chạm vào tóc của một tên khác như thế này,” cậu lẩm bẩm, lại nhìn đi hướng khác.
Rei mỉm cười. "Đầu tiên, wanko, những thứ như thế này chẳng quan trọng gì với ta cả. Và thứ hai, ai bảo ta coi em là một chàng trai? Wanko," anh nói một cách vui vẻ, kéo dài từng âm tiết để làm rõ rằng anh đang gọi Koga là một chú chó.
Lần này Koga thực sự bực bội đẩy tay Rei ra. “Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, em là sói!”
“Rồi, rồi," Rei nói. “Em rất hung dữ.”
Sau đó Koga liếc mắt nhìn anh và nói. "T-Thế thì, nếu chuyện đó không quan trọng với anh... em-em sẽ làm thế với anh."
Mắt Rei mở to, nhưng trước khi anh kịp hiểu những lời đó, Koga đã luồn tay vào tóc anh và vuốt qua những lọn tóc đen. Một chiếc lá đã mắc vào chúng, và cậu đã cẩn thận kéo nó ra. Tay cậu run rẩy. Rei chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Koga, hoàn toàn mất cảnh giác, và lần này Koga nhìn lại với sự quyết tâm kỳ lạ trong mắt.
“Nó không ghê tởm, phải không?” cậu nói, và trái tim Rei gần như vỡ tung vì giọng nói yếu đuối của cậu.
“Không, wanko, không ghê chút nào đâu,” anh trả lời, nhắm mắt lại và để Koga vuốt tóc mình. Điều này cũng bất ngờ và vô cùng thư giãn, và anh kéo cậu bé lại gần mình hơn.
Khi những nút thắt căng thẳng cuối cùng rời khỏi anh và hoàng hôn đã phục hồi một phần năng lượng của anh, những suy nghĩ của Rei bắt đầu lang thang. Có lẽ đã đến lúc thành lập một đơn vị của riêng mình. Hoặc, nói chính xác hơn, là hồi sinh một đơn vị đã ngủ yên từ lâu mà có lẽ vẫn chưa chết. Anh vẫn còn nợ cha của Otogari Adonis một món nợ, và có điều gì đó cô đơn trong đôi mắt của Hakaze Kaoru, người đã tham gia vào DEADMANZ. Và tất nhiên, có cậu nhóc đó, Koga, một người có sự tuyệt vọng về một nơi để thuộc về toát ra từ mọi thứ anh làm, bất chấp những nỗ lực rõ ràng để che đậy nó bằng thái độ cứng rắn.
“Wanko, em nghĩ sao về việc thành lập một đơn vị?” anh nói, và lần này là Rei dường như không thể nhìn thẳng vào mắt cậu bé kia. Nhưng khi cuối cùng anh cũng dám nhìn lại, đôi mắt màu hổ phách của Koga sáng lên với hy vọng và sự phấn khích.
"Thật sao?!" Koga nói, sự nhiệt tình trong giọng nói của cậu sáng ngời và rõ ràng đến mức gần như chói mắt.
Trong một giây, Rei quên mất tính cách mà anh luôn cẩn thận vun đắp và hào quang lạnh lùng mà anh cố gắng đặc biệt thể hiện xung quanh cậu bé này, người ngưỡng mộ anh đến mức gần như choáng ngợp, và bật ra một tiếng cười thực sự chân thành. Lần cuối cùng anh cười như thế này là khi nào nhỉ?
Đúng vậy, chắc chắn sẽ tốt hơn nếu giữ cậu bé này bên mình thêm một thời gian nữa.
Sớm quá, đã đến lúc chứng kiến sự sụp đổ của Dị Nhân cuối cùng và sự khởi đầu của thời đại Eichi. Anh biết rằng giờ đã quá muộn để ngăn chặn điều đó xảy ra. Nhưng hiện tại, anh có cậu bé này trong vòng tay và ước mơ tạo dựng một ngôi nhà. Nếu anh không thể cứu được mọi người trên thế giới, và thậm chí chỉ trong một năm nữa, ít nhất anh cũng có thể cho những linh hồn lạc lối này một nơi để thuộc về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro